Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba

Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 150



Thật ra Khương Dư Linh ngay cả không hỏi, cũng biết Khương Nhĩ Trác là đến đòi công bằng cho Khương Minh Châu. Tuy nhiên việc anh ta chọn lúc này để đòi công bằng cho Khương Minh Châu, thời điểm này thật sự rất có ý nghĩa.

Dù sao, sau khi cô không muốn về Khương gia và chỉ trích người nhà Khương gia tùm lum, anh ta không đứng ra. Sau khi cô tống Khương Nhĩ Phàm vào tù, anh ta cũng chọn cách khuyên nhủ. Khương Minh Châu khóc lóc trước mặt cô, quỳ xuống trước cửa đồn cảnh sát. Anh ta hoàn toàn không chạy tới chỉ trích cô lần nào. Còn bây giờ, Khương gia mới phá sản không lâu, anh ta liền như sứ giả chính nghĩa nhảy ra.

Rốt cuộc là vì bất bình cho Khương Minh Châu, hay là đang phát tiết sự bất mãn của chính mình. Ai mà biết được? Khương Nhĩ Trác thật sự ích kỷ hơn cô tưởng tượng nhiều.

Khương Dư Linh cười như không cười nhìn Khương Nhĩ Trác. Còn Khương Nhĩ Trác đầy mặt phẫn nộ: “Chị dám không biết xấu hổ hỏi mình độc ác thế nào à? Chẳng lẽ trong lòng chị không biết rõ sao?”

“Những lần trước chị vô tình với người nhà thì thôi đi. Dù sao người nhà đôi khi làm việc quả thật có lúc không công bằng. Nhưng chị Minh Châu đã làm sai điều gì mà chị cố ý nhắm vào…”

“Cậu biết không?” Khương Dư Linh đột nhiên nghĩ đến một cách chơi mới. Cô ngắt lời Khương Nhĩ Trác: “Thật ra trong số người nhà họ Khương, người duy nhất tôi không ghét chính là cậu.”

Khương Nhĩ Trác rõ ràng sững sờ.

“Dù sao cậu từ đầu đến cuối trước nay chưa từng làm sai điều gì cả.”

“Hơn nữa, chúng ta quen biết từ trước khi thân phận tôi bại lộ. Khi đó tôi đã thấy cậu là một người có quan niệm đúng đắn và có cùng chí hướng.”

“Tôi sở dĩ nhiều lần chịu đựng người nhà họ Khương làm loạn trước mặt tôi, hoàn toàn là nể mặt cậu. Không ngờ bây giờ, cậu lại hiểu lầm tôi.”

“Điều này thật sự quá làm tôi thất vọng rồi.”

Khương Dư Linh thở dài: “Ban đầu sau khi Khương gia phá sản, tôi đã chuẩn bị tìm cơ hội đầu tư cho cậu. Nhưng bây giờ xem ra, cậu chắc không cần đâu.”

Khương Dư Linh nói xong, như không có chuyện gì quay sang mấy cô gái phía sau: “Không sao cả, chúng ta đi thôi.”

Sắc mặt Khương Nhĩ Trác thay đổi liên tục như vỉ pha màu theo lời Khương Dư Linh. Mãi đến khi Khương Dư Linh kéo mấy cô gái sắp đi, anh ta mới phản ứng lại: “Chị Dư Linh.” Ngay cả chị cũng gọi rồi.

Khương Dư Linh không để ý đến anh ta. Khương Nhĩ Trác nóng nảy, vội vàng đuổi theo bước chân Khương Dư Linh: “Chị Dư Linh, đừng đi.”

Bước chân Khương Dư Linh không dừng lại, chỉ nghiêng đầu nhìn anh ta một cái: “Bây giờ cậu còn gọi tôi làm gì? Không phải nói tôi độc ác sao?”

“Em… em cũng không biết nữa.” Trên mặt Khương Nhĩ Trác hiện lên vẻ mất mát nhàn nhạt: “Em chỉ nghe chị Minh Châu nói chị cố ý không cho chị ấy qua vòng phỏng vấn. Thêm vào đó mấy ngày nay em thật sự quá sốt ruột, cho nên mới chạy tới chất vấn chị.”

“Là em bị phẫn nộ làm cho mờ mắt. Nghe chị nói vậy, em mới nhớ lại lúc trước, khi mọi chuyện vẫn chưa xảy ra. Em mới nhớ lại…” Anh ta hơi nói năng lộn xộn: “Khi đó chúng ta ở chung vui vẻ như vậy. Vì sao bây giờ lại biến thành thế này chứ?” Khương Nhĩ Trác vừa nói, hốc mắt bỗng đỏ lên.

Khương Dư Linh hơi mềm lòng, thở dài một tiếng.

“Các cô đi qua bên kia chờ trước đi.” Cô dặn mấy cô gái, chờ họ đi xa rồi mới nói với Khương Nhĩ Trác: “Đừng khóc. Khóc cái gì chứ. Con trai con lứa, khóc lên chẳng có chút khí khái đàn ông nào.”

“Vì em… Vì em rất xin lỗi chị.” Khương Nhĩ Trác lau nước mắt: “Em không nên không hỏi chị một câu nào, cũng không đi kiểm chứng sự thật, chỉ vì người khác nói một câu mà chạy tới chất vấn chị. Là em quá ngu ngốc.”

Nhìn kìa, anh ta cũng có thể rất biết nói lý đấy chứ. Cũng có thể rất biết diễn đấy.

Khương Dư Linh gật đầu: “Biết mình ngu ngốc rồi thì sau này phải chú ý. Chị không muốn đứa em trai duy nhất của mình là kẻ ngu ngốc, bị người khác châm ngòi là mắc mưu đâu.”

Nghe vậy, đáy mắt Khương Nhĩ Trác hiện lên tia không thể tin nổi: “Chị Dư Linh, chị vừa nói gì cơ?”

“Chịnói em là đứa em trai duy nhất của chị.” Khương Dư Linh liền nói: “Cũng có thể nói là người thân duy nhất của chị.”

Niềm vui đến quá đột ngột, Khương Nhĩ Trác quả thực không biết nói gì cho phải. Nhưng anh ta rất nhanh phản ứng lại: “Chị Dư Linh, chị, chị nói thật sao? Chị thật sự coi em là em trai, coi là người thân duy nhất sao? Nhưng… Nhưng em… Nhưng cha mẹ đã làm nhiều chuyện có lỗi với chị như vậy, cả anh trai nữa…”

“Cho nên chị mới nói, em là người thân duy nhất của chị.” Khương Dư Linh nhấn mạnh: “Tuy nhiên chị cảnh cáo em. Sau này tài nguyên và sự giúp đỡ chị dành cho em, tuyệt đối không được dùng cho những người khác trong Khương gia. Nếu không chị sẽ trực tiếp thu hồi tất cả mọi thứ chị cho em. Biết chưa?”

Khương Dư Linh lại còn định cho anh ta tài nguyên! Đây là điều Khương Nhĩ Trác không nghĩ tới. Anh ta ban đầu vì Khương gia phá sản gần đây khiến mức sống giảm thẳng tắp, lại thêm bạn bè ngày xưa đều tránh như rắn rết, nên mới đến tìm Khương Dư Linh để xả giận. Nhưng bây giờ —.

Khương Dư Linh nói là thật sao? Chị thật sự có thể coi anh ta là người thân duy nhất sao? Nghĩ đến Khương Dư Linh có chỗ dựa quốc gia, lại có tài nguyên, tim Khương Nhĩ Trác bắt đầu phanh phanh phanh. Nếu tất cả những gì Khương Dư Linh nói là thật, vậy sau này anh ta chẳng phải có thể trở thành người có tiền đồ nhất trong Khương gia sao? Xem cha mẹ sau này còn dám bắt anh ta học theo anh cả anh hai nữa không đấy.

Khương Nhĩ Trác điên cuồng rung động. Anh ta hận không thể lập tức gật đầu đồng ý yêu cầu của Khương Dư Linh. Nhưng lại sợ Khương Dư Linh cho rằng anh ta vô tình, liền đổi cách nói: “Em sẽ không đưa tài nguyên của chị cho người nhà Khương gia. Nhưng sau này việc dưỡng lão của cha mẹ, em nhất định phải lo… Em hy vọng chị Dư Linh có thể hiểu. Dù sao thì em cũng là con trai của họ.”

“Cái này chị đương nhiên hiểu. Tuy nhiên số tiền dưỡng lão cho họ mỗi tháng không được vượt quá một vạn.”

Một vạn đồng làm được gì? Trên mặt Khương Nhĩ Trác hiện lên tia do dự: “Hai vạn được không? Cha mẹ hai người, mỗi người một vạn.”

“Không được.” Mặt Khương Dư Linh lập tức trầm xuống: “Đồng ý để em cho tiền dưỡng lão là chị đã nhân từ với họ rồi. Nếu em thấy chị vô tình độc ác thì cũng có thể không qua lại với chị. Chị coi như không có đứa em trai này.”

Khương Dư Linh nói xong, trực tiếp xoay người muốn đi. Khương Nhĩ Trác sao chịu cứ thế cắt đứt con đường tiền đồ tươi sáng của mình. Vội vàng nói: “Được, chị Dư Linh, em đồng ý.”

“Chỉ một vạn thôi nhé.”

“Một vạn đồng cũng đủ hai người họ tiêu.”

Khương Nhĩ Trác đồng ý yêu cầu của Khương Dư Linh.

Trên thực tế, nếu thái độ Khương Dư Linh không cường ngạnh như vậy, Khương Nhĩ Trác có lẽ còn sẽ nghi ngờ dụng tâm của cô. Nhưng chính vì vậy, anh ta không hề nghi ngờ chút nào, chỉ cho rằng Khương Dư Linh thật sự coi anh ta là em trai. Trong lòng anh ta mừng thầm vì khoảng thời gian này mình không nói lời ác ý với Khương Dư Linh. Nghĩ vậy, anh ta lại vô cùng may mắn vì hôm nay lời mình nói không quá khó nghe. Nếu không, tương lai của anh ta đã thật sự mịt mờ rồi.

Suýt nữa đã bị Khương Minh Châu hại thảm! Nghĩ đến đây, Khương Nhĩ Trác liền quyết định sau này sẽ ít qua lại với Khương Minh Châu. Lúc cần thiết, cũng không phải không thể cắt đứt quan hệ với cô ta.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 151



Những lời nói của Khương Dư Linh làm Khương Nhĩ Trác hoàn toàn tin theo. Anh ta thật sự nghĩ Khương Dư Linh sẽ coi mình như em trai ruột. Thế nên, khi Khương Minh Châu lại đến than thở và tìm sự an ủi, anh nói thẳng với cô ta: "Chuyện này em đã hỏi rõ rồi."

"Không phải lỗi của chị Dư Linh đâu."

"Làm sao chị Dư Linh biết chị đến đăng ký ở đoàn phim Kịch Ngọt? Đó chỉ là tình cờ thôi. Chị Minh Châu đừng nghĩ nhiều quá. Với thân phận của chị Dư Linh, nếu muốn gây khó dễ cho chị thì cần gì phải làm thế này?"

Khương Minh Châu rất bất ngờ. Cô không nghĩ rằng Khương Nhĩ Trác, người vừa nghe mình kể khổ rồi chạy ra ngoài tức giận thay mình, lại quay về như một người khác.

Cô sững sờ. Khi nhận ra thì Khương Nhĩ Trác đã đi rồi. Trong lòng cô ta cảm thấy như mất hết tất cả.

Bị đuổi khỏi nhà họ Khương, hy vọng đóng phim tan biến, giờ đến người em trai duy nhất cũng không đứng về phía mình.

Và tất cả những chuyện này, là vì Khương Dư Linh!

Đây là lần đầu tiên cô ta hận một người nhiều đến vậy.

Khương Minh Châu về lại phòng ký túc xá. Cô giật vỏ chăn, gối ném mạnh xuống sàn. Mắt cô đỏ hoe.

Khương Dư Linh.

Cô hận Khương Dư Linh c.h.ế.t đi được.

Cô chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Khương Dư Linh.

Khương Minh Châu, người luôn giữ hình ảnh tiểu thư hiền thục suốt mười bảy năm, lần đầu tiên mất bình tĩnh đến thế.

...

Việc quay phim "Kịch Ngọt" từ từ bắt đầu khi diễn viên vào vị trí. Trong thời gian này, Khương Dư Linh cũng nói chuyện nhiều hơn với Khương Nhĩ Trác. Cô thoải mái nói với Thịnh Khải và Hứa Hàng rằng Khương Nhĩ Trác là em trai mình, và không bắt Khương Nhĩ Trác giấu chuyện này với người ngoài.

Vì vậy, không lâu sau, mọi người trong trường đều biết Khương Dư Linh là con gái ruột của nhà họ Khương.

Và cô con gái ruột này lại rất quý Khương Nhĩ Trác.

Vị trí của Khương Nhĩ Trác ở trường tăng lên nhanh chóng. Những người bạn từng tránh mặt anh lại chạy đến nói chuyện. Họ nói trước đây là hiểu lầm. Khương Nhĩ Trác dù không nói gì, nhưng trong lòng hiểu rõ. Anh ta khinh bỉ họ, nhưng cũng thấy vui hơn. Trước mắt anh như thấy một con đường tương lai sáng lạn.

Khương Nhĩ Trác và Khương Dư Linh có quan hệ tốt, Khương Minh Châu ở trường lại thành trò cười. Trước đây Khương Minh Châu rất thích tỏ ra được mọi người yêu quý ở trường. Nhưng bây giờ thì sao? Khương Nhĩ Trác thấy chị gái ruột không phải là cô ta thì lập tức bỏ rơi cô ta.

Thế mới thấy, Khương Minh Châu không thật sự quan trọng với Khương Nhĩ Trác.

Khương Minh Châu lại bị cười chê. Nỗi hận với Khương Dư Linh lớn dần như cây cỏ mọc nhanh. Nhưng cô ta hoàn toàn không nghĩ rằng, từ đầu đến cuối, là nhà họ Khương gây khó dễ cho Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh chỉ là phản kháng thôi.

Và lý do cô bị cười nhạo, bị xa lánh, bị làm khó ở trường, không phải vì Khương Dư Linh. Mà vì thân phận giả của cô ta bị lộ. Vì cách cô sống trước đây quá kiêu ngạo, lại thích tranh giành của người khác, giả vờ yếu đuối. Thế nên khi gặp chuyện không may, không ai giúp đỡ. Nếu trước đây cô sống bình thường hơn một chút, thì bây giờ đã không cô độc đến thế.

Ít nhất cũng có một vài người bạn thân.

Nhưng không có, không một ai. Giống như bạn của Khương Nhĩ Trác vậy, bạn thân của cô khi biết cô là con gái giả liền nhanh chóng tránh xa. Họ thậm chí còn nói xấu cô. Tóm lại, cuộc sống của Khương Minh Châu ở trường rất khổ sở.

Ở nhà, sau khi Khương Nhĩ Càng biết chuyện này, vừa buồn vừa giận. Cuối tuần Khương Nhĩ Trác về nhà, anh ta hỏi Khương Nhĩ Trác vì sao ở trường không bảo vệ Khương Minh Châu, vì sao để cô khó xử như vậy.

Khương Nhĩ Trác nói mạnh mẽ rằng Khương Dư Linh mới là chị ruột của anh. Khương Minh Châu chỉ là chị gái giả.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 152



Thái độ đó của Khương Nhĩ Trác lại làm Khương Nhĩ Càng giận thêm. Nhưng nhanh chóng, anh ta bình tĩnh lại, gọi điện thoại để đẩy nhanh kế hoạch. Nhưng anh ta không biết rằng, Khương Nhĩ Trác đã nghe lén toàn bộ cuộc điện thoại đó.

Thứ hai, Khương Nhĩ Trác liền gọi điện cho Khương Dư Linh, bảo cô ra ngoài gặp mặt.

...

Mấy ngày nay Khương Dư Linh ở học viện Khê Mộng. Ban ngày cô vẽ bùa ở biệt thự, thỉnh thoảng đến đoàn phim chơi. Cô và Khương Nhĩ Trác thân thiết hơn. Cuộc sống trôi qua rất thoải mái.

Khi nhận được điện thoại của Khương Nhĩ Trác, cô đang vẽ bùa.

Nghe giọng anh, cô đoán được Khương Nhĩ Trác muốn nói gì. Cô sống với ba anh em họ nhiều năm nên hiểu tính cách của từng người.

Chắc chắn là Khương Nhĩ Càng sắp làm gì đó hại cô.

Và Khương Nhĩ Trác, đến để báo tin.

"Em nghe anh cả nói, anh muốn bắt chị đi bán sang nước M."

Khương Nhĩ Trác thật sự đến báo tin.

Khương Nhĩ Trác giống Khương Vân Thiên nhất trong ba anh em.

Cực kỳ ích kỷ, luôn đặt lợi ích bản thân lên trước. Khi không ảnh hưởng đến lợi ích của mình, anh có thể là con ngoan, em tốt. Nhưng khi liên quan đến lợi ích của mình, anh có thể bán đứng bất kỳ ai mà không do dự.

Dù đó là anh trai ruột, trước lợi ích, anh trai ruột cũng không là gì cả.

Khương Nhĩ Trác cẩn thận kể lại cuộc điện thoại của Khương Nhĩ Càng. Anh ta kể không sót một chữ. Tóm lại là Khương Nhĩ Càng đã dùng nhiều tiền để tìm băng nhóm buôn người lớn nhất thành phố A, muốn lừa bán Khương Dư Linh.

Sau khi cô rời trường, họ sẽ lợi dụng lòng tốt của cô để bắt cóc.

Ban đầu Khương Nhĩ Càng muốn đợi lúc khác tốt hơn, khi mọi chuyện của nhà họ Khương xong xuôi, đợi anh ta ra nước ngoài. Nhưng vì nghe Khương Minh Châu khóc lóc, anh ta tức giận nên đẩy nhanh kế hoạch.

Bây giờ băng nhóm buôn người đang đợi ở cổng trường, chỉ chờ cô ra ngoài.

"Chị Minh Châu... Không, Khương Minh Châu, chuyện này chắc chắn là do Khương Minh Châu xúi giục."

Khương Nhĩ Trác rất giận. Anh ta nhìn Khương Dư Linh cầu xin: "Chị Dư Linh, nếu chuyện này bị phát hiện, chị có thể tha thứ cho anh cả không?"

Khương Dư Linh hít sâu một hơi: "Nhĩ Trác, em biết tính cách của chị mà. Anh ta muốn lừa bán chị, sao chị có thể tha thứ cho anh ta?"

"Lần này, chị muốn anh ta phải đi tù."

Nói xong, mắt Khương Dư Linh lạnh lẽo.

Khương Nhĩ Trác thấy thế còn muốn nói gì, nhưng Khương Dư Linh ngăn lại: "Em không cần nói nữa, chị sẽ không bỏ qua cho anh ta."

"Được rồi."

Khương Nhĩ Trác thở dài, cúi đầu trông rất buồn: "Anh cả thật hồ đồ quá. Sao anh lại làm chuyện như vậy chứ... Chị mới là em gái ruột của anh ấy mà!"

"Cảm ơn em Nhĩ Trác." Khương Dư Linh nắm chặt tay: "Nếu không phải em nói, chị có lẽ đã bị lừa thật rồi."

"Không có gì đâu chị Dư Linh. Chị là chị của em mà, em nên bảo vệ chị chứ."

Mặt Khương Nhĩ Trác tỏ vẻ kiên định. Anh ta bán đứng Khương Nhĩ Càng mà không thấy áy náy chút nào.

Theo anh, Khương Nhĩ Càng đã định làm hại Khương Dư Linh rồi. Dù anh khuyên Khương Nhĩ Càng dừng lại, anh ta cũng sẽ không nghe. Mà Khương Dư Linh lại là người tài giỏi của quốc gia. Dù Khương Nhĩ Càng thành công hay thất bại, anh ta cũng sẽ phải đi tù.

Anh ta không tin Khương Nhĩ Càng có thể giấu sạch chuyện này. Có lẽ lúc đó Khương Nhĩ Càng có thể bỏ trốn ra nước ngoài, nhưng liệu anh có bị liên lụy không?

Có khi anh còn bị coi là đồng phạm nữa.

Khương Nhĩ Càng đã đối xử tệ bạc trước, thì đừng trách anh đối xử không tốt lại.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 153



Khương Nhĩ Trác đã chọn bán đứng Khương Nhĩ Càng vì tương lai của mình.

Không chỉ vậy, anh còn giúp Khương Dư Linh bắt được băng nhóm buôn người mà Khương Nhĩ Càng thuê. Sau đó đưa bọn họ đến đồn cảnh sát. Cuối cùng, anh làm chứng và nói với cảnh sát rằng tất cả là kế hoạch của Khương Nhĩ Càng.

Khương Dư Linh là nhân tài quan trọng của đất nước, vụ án của cô được chú ý đặc biệt. Thế là, đúng lúc Khương Nhĩ Càng còn đang đợi tin tức ở nhà, cảnh sát đến.

Cảnh này trông rất quen.

Liễu Dư Mi đang ở nhà cùng Khương Nhĩ Càng. Bà thấy nhiều cảnh sát xông vào thì run rẩy. Bà lập tức nhìn về phía Khương Nhĩ Càng, run giọng hỏi: "Nhĩ Càng, con, con làm gì?"

Khương Nhĩ Càng thuê người buôn người có kinh nghiệm. Anh ta không nghĩ đến khả năng băng nhóm buôn người sẽ bị bắt. Nhưng thấy nhiều cảnh sát như vậy, anh ta cũng sợ. "Mẹ, con... con... con tìm người bắt cóc Khương Dư Linh!"

"Mẹ, chuyện này hình như bị lộ rồi."

Khương Nhĩ Càng lớn như vậy, lần đầu tiên cảm thấy bối rối như vậy. Khuôn mặt anh ta không giữ được vẻ bình tĩnh nữa. Anh ta quay người bỏ chạy. Các cảnh sát thấy anh ta chạy thì hô dừng lại.

Nhưng Khương Nhĩ Càng làm sao dừng lại?

Anh ta có một tương lai rất tốt. Ở nước ngoài còn có một công ty. Dù không lớn, nhưng với tuổi của anh ta thì đã rất khá.

Nếu bị bắt, liệu anh ta có bị đi tù chung thân như Khương Nhĩ Phàm không?

Anh ta không muốn thế.

Lúc này, Khương Nhĩ Càng chỉ có một suy nghĩ trong đầu.

Chạy.

Chạy sang nước M.

Chạy được sang nước M thì tốt rồi.

Với suy nghĩ đó, Khương Nhĩ Càng chạy càng lúc càng nhanh. Để tránh bị một cảnh sát đuổi kịp, anh ta còn nhảy xuống từ tầng hai.

Hậu quả là chân bị gãy. Chân gãy, Khương Nhĩ Càng không chạy nhanh được nữa. Rất nhanh đã bị cảnh sát bắt.

...

Khương Nhĩ Càng cũng bị bắt.

Liễu Dư Mi vừa mất đi một người con, bà đau đớn c.h.ế.t lặng. Bà ngất ngay tại chỗ. Đến khi được phát hiện và đưa đi bệnh viện thì đã bị đột quỵ. Nửa đời còn lại bà chỉ có thể nằm trên giường.

Bà Liễu Dư Mi bị đột quỵ, kết cục của Khương Vân Thiên cũng không tốt hơn. Sau khi biết người con trai ông tự hào nhất, Khương Nhĩ Càng, bị bắt, và vợ, Liễu Dư Mi, bị đột quỵ, ông lập tức già đi mười tuổi. Tinh thần sụp đổ một nửa.

Nửa còn lại, khi biết con trai út, Khương Nhĩ Trác, đã tự tay đưa anh trai vào tù, cũng sụp đổ. Tối đó ông phải vào phòng chăm sóc đặc biệt ICU. Ngày hôm sau mới tỉnh lại.

Sau khi tỉnh lại, Khương Vân Thiên không gọi cho Khương Dư Linh nữa. Ông gọi cho hiệu trưởng học viện Khê Mộng, yêu cầu trả lại tiền học của Khương Nhĩ Trác và Khương Minh Châu cho ông.

Học viện Khê Mộng đương nhiên không vì chút tiền học đó mà gây khó khăn cho ông. Họ chuyển tiền vào tài khoản của ông. Sau đó buộc Khương Nhĩ Trác và Khương Minh Châu phải thôi học.

Nhận được tin, cả hai đều sốc. Họ hỏi trường vì sao bắt họ thôi học. Khi biết là do Khương Vân Thiên yêu cầu trường trả tiền lại, Khương Nhĩ Trác có chút sợ. Anh ta gọi cho Khương Vân Thiên hỏi sao cha làm vậy.

"Sao à? Con còn dám hỏi cha vì sao à? Con phát hiện anh trai con muốn làm hại Khương Dư Linh, vậy sao con không ngăn anh lại? Sao con lại để mọi chuyện xảy ra? Vì bản thân con... Vì bản thân con mà ai con cũng bán đứng sao? Anh là anh trai ruột của con đấy."

"Anh em ruột cũng cần rõ ràng tiền bạc mà cha." Khương Nhĩ Trác nói lý: "Hơn nữa, anh là anh trai ruột của con, Khương Dư Linh còn là chị gái ruột của con nữa."

"Thật nực cười. Con bé đó nhận con là em trai nó à?"

"Đương nhiên ạ." Khương Nhĩ Trác rất tự tin: "Hôm qua chị ấy còn cho con một cái thẻ 500 vạn, bảo con đi kinh doanh đấy. Cha, con nói thật với cha, sau này đứa con của Khương gia có tương lai nhất sẽ là con."
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 154



Nghe Khương Nhĩ Trác nói vậy, Khương Vân Thiên trên giường bệnh tức giận đến bật cười: "500 vạn, chỉ vì 500 vạn mà con bán đứng anh trai mình. Con làm tốt lắm. Con đúng là con trai tốt của cha!"

Nói xong, Khương Vân Thiên cúp máy.

Thất vọng tột cùng.

Khương Nhĩ Trác không gọi lại nữa.

Anh ta nghĩ thời gian sẽ chứng minh tất cả.

...

Khương Nhĩ Trác và Khương Minh Châu đều phải thôi học.

Khương Nhĩ Trác được Khương Dư Linh khích lệ, cầm 500 vạn đi ra ngoài kinh doanh. Khương Minh Châu không đủ tiền trả học phí đắt đỏ của học viện Khê Mộng nên phải nghỉ học.

Khi rời trường, Khương Nhĩ Trác rất vui vẻ, quyết tâm làm nên sự nghiệp lớn. Còn Khương Minh Châu khóc nức nở. Cô ta hận đến mức muốn quay lại trường cùng Khương Dư Linh c.h.ế.t chung.

Nhưng cô không vào được trường nữa.

Từ ngày đó, xã hội giàu có không còn liên quan gì đến cô ta. Cũng không còn ai vì lời than khóc của cô ta mà đi gây khó dễ cho Khương Dư Linh.

Mọi chuyện của nhà họ Khương cuối cùng đã kết thúc.

Khương Dư Linh nhìn tấm bùa Bình An cao cấp trong tay, khẽ cười.

Cũng chưa hẳn kết thúc, vì Khương Nhĩ Trác còn 500 vạn để tiêu xài.

Nghĩ đến đây, Khương Dư Linh cầm điện thoại gọi một cuộc. Sau đó đến bên cửa sổ, nhìn ra xa, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Như vậy, mới coi là xong.

...

Ngoài Thẩm Hoài An ra, những kẻ chủ mưu khác đã làm hại Khương Dư Linh c.h.ế.t thảm ở kiếp trước đều nhận kết cục xứng đáng.

Nhưng hiện tại Khương Dư Linh chưa định làm gì Thẩm Hoài An. Dù Thẩm Hoài An đã lạnh nhạt và ngoại tình với Khương Minh Châu, nhưng trong cuộc đời ngắn ngủi ở kiếp trước, ba năm ở nhà họ Thẩm là khoảng thời gian cô thoải mái và dễ chịu nhất.

Nên, chỉ cần đời này Thẩm Hoài An không dính líu đến Khương Minh Châu, không gây chuyện với cô, cô cũng không bận tâm đến anh ta.

Khương Dư Linh quay lại đại học Lâm An.

Trước khi về đại học Lâm An, cô đi siêu thị mua lại những đồ dùng đã hết trong thời kỳ mạt thế kiếp trước. Trong thời gian này, hệ thống đã nhắc cô đi các thế giới khác nhiều lần. Cô nói với hệ thống muốn giải quyết xong chuyện nhà họ Khương rồi mới đi. Bây giờ nhà họ Khương xong rồi, cô cũng nên bắt đầu.

...

[Hệ thống: Ký chủ có chắc chắn muốn xuyên qua thời không không?]

[Chọn: Có/Không]

Vừa về đến ký túc xá, hệ thống đã báo nhiệm vụ.

"Có."

Nghe Khương Dư Linh nói, cảm giác không trọng lượng quen thuộc xuất hiện. Khi mở mắt ra lần nữa, cô ở một nơi cũ nát, giống như nhà kho chứa củi.

Cùng lúc đó, hệ thống nói bên tai: [Chúc mừng ký chủ xuyên qua thành công. Ký chủ có thể dùng một trong các thân phận dưới đây để hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới mới. Mời ký chủ tự chọn.]

[A: Cô gái thôn quê mồ côi cha mẹ, được thừa kế tài sản.]

[B: Người qua đường bình thường]

[C: Cô gái thôn quê được yêu quý.]

Khương Dư Linh: "..."

Vậy là lần này, cô không tránh khỏi thân phận cô gái thôn quê sao?

"Tôi chọn A."

Khương Dư Linh nghĩ một lúc. Cô vẫn chọn làm cô gái thôn quê mồ côi cha mẹ. Cô chưa từng có tình thân, nên cũng không cần cha mẹ nào yêu thương mình.

Khương Dư Linh chọn A. Ngay lập tức, ngoài cửa vang lên một giọng nói có vẻ khó chịu.

"Khương Dư Linh, mau mở cửa! Hoàng lão gia có gì không tốt chứ? Thân thể khỏe mạnh, ở trấn trên có cửa hàng, chỗ nào không xứng với mày! Mày mau ra đây hầu hạ Hoàng lão gia đi, không thì, ba ngày nữa đừng hòng có cơm ăn!!!"

Khương Dư Linh: "..."

Cô bị hệ thống lừa rồi sao?
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 155



Kiếp này, Khương Dư Linh xuyên không đến một vùng quê cổ xưa. Nàng trở thành cô nhi mười lăm tuổi, mất cả cha lẫn mẹ. Chú thím đã chiếm hết tài sản của nàng.

(xuyên về cổ đại nên mèo dùng nàng thay vì cô, xưng hô ta và ngươi nhé các tình yêu.)

Họ không chỉ lấy hết tiền của cha mẹ nàng để lại, mà còn muốn gả nàng cho lão đồ tể Hoàng An ở trấn trên.

Hoàng An năm nay gần 40 tuổi. Ông ta đã cưới ba người vợ, cả ba đều bị ông ta đánh chết. Mấy ngày trước, Khương Dư Linh mười lăm tuổi đi trấn trên mua thịt cho nhà, bị Hoàng An để ý. Rất nhanh, Hoàng An sai bà mai đến hỏi cưới. Ông ta nói với chú thím Khương Dư Linh rằng, nếu gả Khương Dư Linh cho ông ta, sẽ cho họ hai mươi lượng bạc trắng.

Mười lượng bạc đủ cho một gia đình bình thường sống một năm. Hai mươi lượng là một số tiền lớn với chú thím Khương Dư Linh. Thế là họ đồng ý ngay.

Hôm nay, Hoàng An đến đưa tiền sính lễ.

Khương Dư Linh nghe giọng nói khó chịu của thím ngoài cửa, nàng cười lạnh. Nàng bước đến mở cửa.

"Khương Dư Linh mày..."

Thím Khương Dư Linh tên là Trương Xuân Hoa. Khương Dư Linh đột ngột mở cửa làm Trương Xuân Hoa bất ngờ. Nhưng nhanh chóng, bà ta vui vẻ nghĩ: "Nghĩ thông rồi à? Nghĩ thông thì tốt. Mau đi... Ai da!"

Bà ta chưa nói xong, đã bị Khương Dư Linh đá một chân vào ngực. Cú đá này Khương Dư Linh dùng hết sức, đá Trương Xuân Hoa ngã xuống đất.

Trương Xuân Hoa "ai da" một tiếng, ôm ngực. Bà ta không tin nổi trợn mắt nhìn Khương Dư Linh, giọng the thé: "Con tiểu tiện nhân, mày dám đá tao sao?"

Khương Dư Linh cười nói: "Đá thím thì là gì? Ta còn muốn vật thím nữa cơ."

Nói rồi, Khương Dư Linh bước tới, túm tóc Trương Xuân Hoa. Trương Xuân Hoa làm nông lâu năm cũng không yếu. Bà ta định đánh lại Khương Dư Linh. Nhưng bà ta vừa đưa tay lên, Khương Dư Linh đã vật bà ta ngã mạnh xuống đất.

Dưới ánh nắng,

Bụi bay lên.

Trương Xuân Hoa đau đớn la "ai da" liên tục. Vừa la vừa mắng: "Tiện, con tiểu tiện nhân, mày dám động tay với tao. Đúng là phản lại trời. Con tiện nhân này, tao muốn đánh c.h.ế.t mày..."

Nói rồi, Trương Xuân Hoa cố chịu đau bò dậy để đánh Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh vẫn cười. Nhưng khi bà ta vừa bò dậy, nàng đá vào khoeo chân bà ta. Sau đó dẫm lên n.g.ự.c bà ta, dẫm mạnh vài cái.

"Ở trong căn nhà cha ta để lại cho ta, dùng tiền cha ta để lại cho ta, còn muốn bán ta đi? Sao trên đời này lại có người ác độc như vậy!"

"Người độc ác như thế không nên sống trên đời này. Phải xuống địa ngục mười tám tầng đúng không?"

Khương Dư Linh mỗi cú đá đều rất mạnh. Trương Xuân Hoa đau đến nhe răng. Rất nhiều lần muốn đứng dậy, đều bị Khương Dư Linh dẫm xuống.

Khương Dư Linh cười, đá những cú tàn nhẫn nhất. Trương Xuân Hoa sợ, đành cầu xin: "Dư Linh, Dư Linh cháu đừng dẫm, đau c.h.ế.t thím rồi..."

"Nhị thẩm nào muốn bán cháu. Nhị thẩm chỉ muốn cháu có cuộc sống tốt hơn thôi. Ai da... Ai da... Đau c.h.ế.t người rồi! Dư Linh... Dư Linh thím đau n.g.ự.c quá, đừng dẫm nữa. Thím sắp c.h.ế.t rồi..."

Chỗ Khương Dư Linh ở là nhà kho chứa củi, cách sân trước một đoạn. Thế nên tiếng la hét của Trương Xuân Hoa không vang ra ngoài ngay. Nhưng nhanh chóng, người nhà họ Khương phát hiện bất thường.

"Khương Dư Linh cháu đang làm gì?!"

Cửa sau bị đẩy ra. Một giọng quát lớn vang lên. Khương Dư Linh ngẩng đầu. Nàng thấy một người đàn ông trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi đang giận dữ nhìn mình: "Cháu dám làm thế với nhị thẩm cháu à. Cháu thật sự phản lại trời!"

Đây là nhị thúc của nàng, Khương Thâm.

Khương Thâm rất giả dối. Bề ngoài nói những lời tốt đẹp nhưng thực chất là lừa dối. Trước khi lấy được lòng tin của Khương Dư Linh tuổi và được ở trong căn nhà này, ông ta là người nhị thúc tốt nhất.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 156



Nhưng từ khi dọn vào đây, ông ta như biến thành người khác. Ông ta làm ngơ khi Trương Xuân Hoa và các con đối xử với Khương Dư Linh còn nhỏ như người hầu. Ông ta để Trương Xuân Hoa đuổi Khương Dư Linh vào nhà kho chứa củi. Nếu Khương Dư Linh phản kháng một chút, ông ta sẽ lấy thân phận bề trên ra mắng nàng bất hiếu.

Ví dụ như bây giờ, ông ta lại dùng thân phận bề trên để nói chuyện.

Khương Thâm giả dối. Con trai con gái ông ta thì thẳng tính hơn. Thấy mẹ mình bị đánh, họ lập tức tức giận xông lên.

"Khương Dư Linh mày con tiểu tiện nhân. Ăn nhà tao uống nhà tao, giờ còn dám đánh mẹ tao."

"Tiện nhân là tiện nhân. Nuôi không thân, đồ trắng mắt. Đi c.h.ế.t đi."

"Ai da... Ngọc Nhi, Lâm Nhi, đánh c.h.ế.t nó, đánh c.h.ế.t con tiểu tiện nhân này."

Thấy con trai con gái mình đến, Trương Xuân Hoa đang bị đánh tơi tả bỗng tỉnh táo lại. Nhưng bà ta làm nông lâu năm còn không đánh lại Khương Dư Linh. Con trai con gái bà ta sao đánh thắng Khương Dư Linh được. Thế là, mười mấy giây sau, dưới đất lại có thêm hai người nữa nằm la "ai da nha".

Khương Ngọc, Khương Lâm không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau khi hết sốc, họ không ngừng mắng: "Tiện nhân!"

"Con tiểu tiện nhân, mày dám đánh tao!"

"Tao muốn bán mày vào lầu xanh! Tiện nhân tiện nhân!"

Khương Dư Linh nghe vậy, vốc hai nắm bùn dưới đất nhét vào miệng họ: "Miệng thối thế. Ăn phân lớn lên à?"

"Muốn bán ta vào lầu xanh, thì ta chỉ có thể đánh c.h.ế.t cả nhà ngươi trước! Như vậy không ai dám bán ta vào lầu xanh!"

Nói rồi, nàng đá vào bụng họ mỗi người hai cái. Họ đau đớn la hét. Trương Xuân Hoa cũng kêu lên: "A a a Khương Dư Linh, con tiểu tiện nhân mày. Dám động thủ với Ngọc Nhi Lâm Nhi à. Tao muốn g.i.ế.c mày!!!"

"Khương Thâm, ông c.h.ế.t rồi à? Cứ đứng nhìn con tiện nhân này bắt nạt Ngọc Nhi Lâm Nhi như vậy à!"

Khương Thâm: "..."

Khương Thâm lúc này mới phản ứng, giận dữ nói Khương Dư Linh: "Khương Dư Linh, cháu đang làm gì đấy. Cháu không chỉ đánh nhị thẩm cháu, cháu còn động thủ với hắn em cháu..."

Nhưng lời ông ta chưa nói xong, đã bị đá văng vào tường. Sau đó từ từ trượt xuống. Khuôn mặt ông ta đau đớn.

Dù vậy, ông ta vẫn ngẩng đầu run rẩy chỉ trích Khương Dư Linh: "Khương, Khương Dư Linh, cháu, cháu phản lại trời."

Trương Xuân Hoa ba người: "..."

Trương Xuân Hoa hét lên: "Mày, mày dám động thủ với nhị thúc mày!" '

"Mày dám động thủ với cha tao!"

Khương Dư Linh vỗ tay, nhìn ba người họ: "Ta đã đánh các người tơi tả. Các người nghĩ gì mà cho rằng ta không dám động thủ với ông ta?"

Nàng nhìn Khương Thâm: "Còn nữa, ta phản lại trời, vậy ông đáng bị c.h.ế.t vạn lần."

"Sao? Vợ con ông động thủ với ta thì được, ta phản kháng là sai à?"

"Còn nữa, con gái ông nói ta ăn nhà ông dùng nhà ông. Hay là chúng ta đi hỏi dân làng xem cái nhà này là của ai?"

"Đồ không biết xấu hổ."

Khương Dư Linh vừa nói, lại đá một chân. Khương Thâm kêu thảm thiết: "Khương Dư Linh, cháu đại..."

"Câm miệng! Ta bảo các người nói chuyện à? Ta bảo các người gọi thẳng tên ta à?"

Trương Xuân Hoa: "Con tiểu tiện nhân mày..."

Lại là một cú đá.

Khương Thâm kêu thảm thiết.

Khương Lâm, Khương Ngọc cố gắng đứng dậy, nhưng không đứng nổi. Chỉ có thể tức giận mắng: "Con tiểu tiện nhân mày điên rồi sao?"

Khương Thâm: "A!"

"Khương Dư Linh..."

Khương Thâm: "A a a!"

Lần này liên tiếp vài cú đá. Khương Thâm đau đến mặt biến dạng. Ông ta nói khó khăn: "Chú, chú không nói nữa!"

Khương Dư Linh buông tay: "Trương Xuân Hoa nói chuyện, con trai con gái tốt của ông nói chuyện. Họ còn mắng ta. Cha nợ con trả, ngược lại cũng vậy. Ông nói đúng không?"

"Khương..."

Trương Xuân Hoa ba người vừa tức vừa đau. Họ muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, Khương Thâm đã khó khăn quát lớn: "Các người, các người câm miệng cho ta!"

"A!!!"

"Chú, chú là bảo họ câm miệng."

"Ta biết. Nhưng ta nhìn ông khó chịu, nên đá ông một chân. Chắc không sao đâu nhỉ?"

Khương Thâm: "..."

Mặt ông ta xanh mét.

Đúng lúc này, cửa bỗng có tiếng một giọng nói khàn khàn: "Các ngươi đang làm gì vậy?"

Khương Dư Linh ngẩng đầu. Nàng thấy một người đàn ông béo khỏe, mặc quần áo sang trọng đứng ở cửa.

Ông ta chính là Hoàng An, người đến hỏi cưới hôm nay.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 157



Hoàng An vẻ mặt đáng sợ, đôi mắt híp lại.

Có lẽ vì làm nghề mổ heo lâu năm, mặt ông ta rất nhiều dầu mỡ, dưới nắng gần như sáng bóng.

Thấy Hoàng An, Khương Thâm như thấy cọng rơm cứu mạng. Ông ta chìa tay cầu cứu: "Hoàng huynh, cứu ta với! Con nha đầu c.h.ế.t tiệt kia điên rồi. Chỉ vì chúng ta muốn gả nó cho ông, nó muốn đánh c.h.ế.t chúng ta. Ông mau cứu chúng ta đi."

Mặt Hoàng An nhanh chóng tối sầm. Ông ta bước tới hai bước, thân hình to lớn như ngọn núi che ánh sáng trước mặt Khương Dư Linh. Ông ta nói giọng đáng sợ: "Nguơi không muốn gả cho ta?"

Trông ông ta như muốn đe dọa Khương Dư Linh.

Khương Dư Linh định đánh thẳng ông ta một trận, nhưng nàng nhịn không được cười: "Trong nhà không có gương thì cũng có nước tiểu đi. Sao ông không tự nhìn xem mình trông thế nào? Ai cho ông cái tự tin để ông nghĩ ta muốn lấy ông?!"

"Với bộ dạng của ông, thà làm một con ch.ó còn hơn. Chắc chẳng ai muốn nhìn thêm lần thứ hai đâu."

"Con tiểu tiện nhân, ngươi muốn c.h.ế.t à!"

Mắt Hoàng An trợn trừng, giận đỏ mặt. Ông ta xắn tay áo định đánh Khương Dư Linh. Nhưng Khương Dư Linh nhanh hơn. Nàng bước tới đá vào bụng ông ta. Tuy nhiên, đây không phải cơ thể thật của nàng. Cơ thể này thiếu chất lâu ngày. Hơn nữa Hoàng An quá béo. Cú đá này không làm Hoàng An ngã, chỉ làm cái bụng phệ của ông ta rung lên một chút.

Nó cuồn cuộn, như sóng biển. Làm quần áo của ông ta trông càng rẻ tiền.

Khương Dư Linh: "..."

Tính toán sai.

"Con tiểu tiện nhân, đúng là không nghe lời, lại thích bị phạt!"

Hoàng An giận dữ hoàn toàn. Mắt đỏ ngầu. Ông ta mắng to rồi lao về phía Khương Dư Linh, như một ngọn núi. Trong tình huống này, Khương Dư Linh sẽ không đấu sức với ông ta. Nàng lanh lẹ như con cá chạch, xoay người bỏ chạy. Vừa chạy vừa nói: "Đồ xấu xí, tên béo c.h.ế.t tiệt, con cóc ghẻ còn muốn ăn thịt thiên nga."

Khương Dư Linh thường không giữ thù.

Vì có thù nàng trả ngay.

Đương nhiên, nếu không trả được, thì đành đợi cơ hội.

Khương Dư Linh chạy. Nàng định vào núi luyện tập một thời gian rồi về. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Nàng có nhiều loại thuốc, còn có cách luyện tập, thuật luyện thể. Không cần vội vàng lúc này. Không cần phải đấu sức với Hoàng An hôm nay.

Dù sao đây là trong thôn.

Hoàng An đuổi Khương Dư Linh một đoạn. Thấy dân làng đông dần, cuối cùng không đuổi nữa. Nhưng những lời Khương Dư Linh vừa nói đã in sâu vào đầu ông ta. Lòng tự trọng bị tổn thương khiến ông ta quyết tâm phải cưới Khương Dư Linh về nhà, rồi hành hạ nàng sống không bằng chết.

...

Làng của Khương Dư Linh tên là Đào Hoa thôn. Làng dựa núi, gần sông, cảnh rất đẹp. Dưới ánh mắt tò mò của dân làng, Khương Dư Linh nhanh chóng chạy vào núi. Hệ thống chỉ đường cho nàng vào một hang động. Nàng ăn no, rồi xem đồ đạc trong không gian của mình.

"Hệ thống, cơ thể này nên dùng gì để chữa trị tốt nhất?"

Cơ thể của Khương Dư Linh rất yếu do thiếu chất. Khương Dư Linh không dám tùy tiện dùng thuốc.

Hệ thống trả lời nhanh chóng: [Dùng nước linh tuyền đi. Nước linh tuyền dịu nhẹ nhất, sẽ không làm hại cơ thể.]

"Được."

Khương Dư Linh lấy một lọ nước linh tuyền uống. Uống xong không lâu, nàng thấy một luồng hơi ấm từ bụng lan ra khắp cơ thể. Cảm giác thoải mái khó tả khiến nàng lập tức bắt đầu luyện Thái Dương Tâm Quyết.

Đây là thế giới thứ ba nàng xuyên qua.

Từ thân phận đầu tiên không có thế giới cụ thể nào, đến giờ phải giải quyết vấn đề của chính cơ thể, Khương Dư Linh mơ hồ đoán được điều gì đó.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 158



Cuối cùng,

Trong những cuốn sách nàng đọc trước khi chết, mỗi kiếp của nàng đều là thân phận nữ phụ ác độc.

Có lẽ, hệ thống đưa nàng đến những thế giới này không chỉ là để cứu những nữ phụ khác. Có lẽ người cần cứu chính là bản thân nàng.

Khương Dư Linh ở trong hang động ba ngày liền để chữa trị cơ thể. Khi cơ thể khá hơn, nàng mới hỏi hệ thống nhiệm vụ lần này là gì. Cụ thể là, nàng cần cứu nữ phụ ác độc nào. Hệ thống hỏi nàng có muốn biết cốt truyện trước không. Sau khi Khương Dư Linh đồng ý, hệ thống gửi cốt truyện cho nàng.

[Nữ phụ ác độc: Lý Vân Hương]

[Lý Vân Hương: Nữ phụ ác độc trong truyện "Tấn Vương cưng chiều tiểu kiều thê"]

[Lý Vân Hương là con gái trưởng thôn Đào Hoa thôn. Nàng được cưng chiều từ nhỏ, lớn lên ngang ngạnh. Năm mười lăm tuổi, nàng thích ngay Tấn Vương Thư Tấn An khi hắn đến thôn tránh kẻ thù. Nàng đeo bám hắn. Nhưng Thư Tấn An lại thích ngay nữ chính Hoàng Hựu Chi khi nàng đến thôn. Hoàng Hựu Chi cũng thích Thư Tấn An dịu dàng. Tình cảm của họ làm Lý Vân Hương rất ghen. Để phá hoại họ, Lý Vân Hương nói xấu Hoàng Hựu Chi khắp thôn, trên trấn. Nàng thường gây khó dễ cho Hoàng Hựu Chi. Cuối cùng, Lý Vân Hương để Hoàng Hựu Chi mất danh tiếng, hạ thuốc định đưa nàng đến lầu xanh. Kế hoạch bị Thư Tấn An phát hiện. Hắn ta đổi thuốc của hai người. Lý Vân Hương tự làm tự chịu, bị đưa đến lầu xanh. Tình cờ gặp Hoàng An, cha của Hoàng Hựu Chi. Để trút giận cho con gái, ông ta đánh c.h.ế.t Lý Vân Hương ngay tại lầu xanh. Gia đình Lý gia cũng bị bàn tán vì chuyện này, cả nhà chuyển đi khỏi Đào Hoa thôn, không ai còn thấy nữa.]

Đọc xong cốt truyện này, Khương Dư Linh thấy rất kỳ lạ.

Nữ chính Hoàng Hựu Chi là con gái Hoàng An? Vậy nữ phụ ác độc nhắm vào Hoàng Hựu Chi hoàn toàn là vì Thư Tấn An sao?

[Nhiệm vụ chính: Giúp Lý Vân Hương thoát khỏi não yêu đương, thoát khỏi thân phận nữ phụ ác độc]

[Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận 10 vạn điểm, 1 lần quay số, 1 viên mộc linh châu, 1 viên siêu cấp Tị Thủy Châu, mỗi thuộc tính tăng 20 điểm.]

[Thời gian nhiệm vụ: 3 năm]

Phần thưởng lần này rất nhiều. Khương Dư Linh không nghĩ nhiều về nghi vấn, nàng rất hài lòng. Nhưng nàng không hiểu siêu cấp Tị Thủy Châu là gì.

Hệ thống nhanh chóng trả lời: [Siêu cấp Tị Thủy Châu: Dùng được ở bất kỳ đâu có nước, bất kể nước thế nào.]

Nghe có vẻ lợi hại.

Nhưng nghĩ đến hệ thống nói ba thế giới đầu là cho người mới, Khương Dư Linh cảm thấy, hệ thống đang chuẩn bị cho nhiệm vụ sau này.

"Tôi muốn biết cốt truyện thật."

(Nói chuyên với hệ thống thì mèo giữ xưng hô hiện đại nha.)

Nghĩ nhiều lúc này cũng vô ích.

Khương Dư Linh nghĩ: "Hệ thống, sau này các thế giới khác chỉ gửi cốt truyện thật cho tôi được không?"

[Ký chủ chắc chứ? Có lẽ trong cốt truyện giả sẽ có thông tin ký chủ cần.]

Nghe vậy, Khương Dư Linh không muốn chỉ xem cốt truyện thật nữa: "Vậy thôi. Vẫn như bây giờ. Xem cốt truyện giả trước rồi xem thật.
 
Xuyên Qua Rồi, Thiên Kim Thật Đã Trở Thành Một Nhà Khoa Học Tài Ba
Chương 159



Lượt xem: 82

Lý Vân Hương là tri kỷ, là người bạn thân nhất của Khương Dư Linh.

Hai cô gái lớn lên cùng nhau từ thuở bé thơ. Thế rồi một ngày, Khương Dư Linh bỗng chạy đến tìm Lý Vân Hương, mắt đỏ hoe kể rằng nhị thúc và nhị thẩm đã bán nàng, bán cho Hoàng An – tên đồ tể già ở thị trấn Đào Hoa, kẻ đã c.h.ế.t ba đời vợ và đáng tuổi cha nàng.

Lý Vân Hương tất nhiên không đành lòng nhìn Khương Dư Linh nhảy vào hố lửa, bèn xúi giục nàng bỏ trốn. Nhưng gia đình Khương Thâm độc ác, vô lương tâm kia, vì hai mươi lạng bạc Hoàng An hứa cho, lại nhẫn tâm trói Khương Dư Linh lại trong nhà. Lý Vân Hương giận tím mặt, chạy đến tận cửa nhà Khương Thâm để hỏi cho ra lẽ, nhưng Khương Thâm lại lấy lý do "lệnh của cha mẹ, lời người mai mối" ra để lấp l**m.

Nàng muốn nhờ dân làng giúp Khương Dư Linh, nhưng đa số đều là những người ai lo phận nấy, đâu dám vì một cô gái mồ côi mà đắc tội với cả nhà Khương Thâm. Kết quả là, cô gái nhỏ vẫn còn sống an ổn trong khuê phòng chỉ có thể trơ mắt nhìn người bạn thân nhất bị gả vào nhà họ Hoàng.

Năm tháng sau, một ngày nọ.

Khương Dư Linh bị Hoàng An đánh c.h.ế.t vì tội thông dâm, t.h.i t.h.ể bị ông ta vứt ra bãi tha ma. Lý Vân Hương biết chuyện, đau lòng đến muốn chết. Nhưng nàng cũng hiểu rõ bạn thân mình tuyệt đối không phải loại người lăng loàn. Nàng biết Hoàng An có một con trai và ba con gái. Con gái lớn và con gái thứ hai đều đã đi lấy chồng, chỉ còn nàng con gái út Hoàng Hựu Chi và cậu con trai út Hoàng Kế Tổ còn ở nhà. Để điều tra rõ chân tướng, nàng cố ý tiếp cận Hoàng Hựu Chi, muốn từ miệng nàng ta mà hiểu rõ chuyện của Khương Dư Linh.

Nhưng Hoàng Hựu Chi vừa nghe đến Khương Dư Linh, liền lộ ra vẻ mặt ghét bỏ đến cực điểm, luôn miệng nói Khương Dư Linh không giữ phụ đạo, đáng đời bị đánh chết, thậm chí còn mắng Khương Dư Linh là tiện nhân.

Sự thật dường như bế tắc.

Ngay lúc Lý Vân Hương đang chìm trong nỗi lo âu, nam chính Thư Tấn An tình cờ gặp nạn và đến thôn Đào Hoa. Kỳ thực, hắn đến đây để tìm Khương Dư Linh – cháu ngoại của Triệu Lập, đương triều Tướng quân. Năm xưa, nàng con gái duy nhất của Tướng quân, Triệu Thanh Lam, vô tình đem lòng yêu Khương Thành, một thư sinh nghèo lên kinh dự thi. Nhưng Triệu Lập khinh thường gia cảnh bần hàn của Khương Thành, muốn chia rẽ đôi uyên ương, ép Triệu Thanh Lam gả cho phó tướng dưới quyền. Triệu Thanh Lam không còn cách nào, dứt khoát cùng Khương Thành bỏ trốn về thôn Đào Hoa. Chuyện này bị đối thủ của Triệu Lập tố giác, khiến Triệu Lập mất hết mặt mũi, liền tuyên bố không có người con gái như Triệu Thanh Lam.

Nhưng vài chục năm trôi qua, mấy người con trai của Tướng quân đều tử trận sa trường. Triệu Lập lại nhớ đến người con gái bỏ trốn cùng thư sinh nghèo Khương Thành. Và khi Tấn Vương Thư Tấn An biết chuyện này, hắn liền muốn đi trước một bước, tìm được mẹ con Triệu Thanh Lam, đưa họ về để có được sự ủng hộ của Triệu Lập.

Nào ngờ gần đây, hắn lại nhận được tin mẹ con Triệu Thanh Lam đều đã qua đời.

Nhưng hắn không cam lòng đi về tay trắng, bèn nảy ra ý định " linh méo tráo thái tử". Và con mèo hoang này, đương nhiên là Hoàng Hựu Chi – người mà hắn vừa gặp đã yêu. Hơn nữa, điều quan trọng hơn là Hoàng Hựu Chi lại có đến ba phần giống với Triệu Thanh Lam thời trẻ.

Thư Tấn An mặt đẹp như ngọc, phong thái nhẹ nhàng, Lý Vân Hương vừa nhìn đã thích. Nhưng điều khó xử của nàng với Hoàng Hựu Chi lại chính vì chuyện của Khương Dư Linh. Nàng đã từng cố gắng nói sự thật cho Thư Tấn An, hy vọng hắn đừng bị Hoàng Hựu Chi lừa gạt. Ai ngờ, đây lại trở thành ngòi nổ cho cái c.h.ế.t của nàng.
 
Back
Top Bottom