Ngôn Tình Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám

Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám
Chương 20


Ta đến gần chàng. Trên người chàng lúc nào cũng sạch sẽ, thoang thoảng hương bồ kết thanh mát. Ta ngước nhìn chàng. Chàng cúi đầu nhìn ta.

Nằm trên giường chàng, môi ta vẫn còn hơi đau. Ta vô ý chạm vào chàng, chàng khẽ rên lên một tiếng. Ta rúc vào trong chăn, lặng lẽ nhìn chàng. Chàng vẫn còn là trai tân, cũng chẳng có gì lạ. Nhưng ta nào dám an ủi chàng, nam nhân chỉ có chút tự tôn ấy thôi. Vẻ mặt chàng có chút chán nản. Chàng xoay người, cắn nhẹ vào vai ta. Cửa sổ không đóng, trong phòng mát rượi. Ánh trăng chan hòa, rót xuống người ta và chàng.

Chàng dựa vào tường, ta ngồi trên đùi chàng. Hoắc Chiến Dã chăm chú nhìn ta. Ta cũng nhìn chàng.

"Cái thứ nàng làm có chút nhỏ."

Hoắc Chiến Dã cúi đầu hôn ta, giọng khàn khàn nói:

"Biết kích cỡ của ta rồi, lần sau làm lớn hơn một chút."

Chàng lại nói thêm: "Làm nhiều thêm mấy cái nữa."

Hai chúng ta ôm nhau, người chàng thật ấm áp. Cả hai đều không có chút buồn ngủ nào. Hoắc Chiến Dã nói ngày mai chàng được nghỉ, sẽ dẫn ta cùng Đoàn Tử đi thả diều.

"Ngày mai thiếp phải đến nhà khám lại cho mấy bệnh nhân, xong việc sớm sẽ đến tìm chàng."

"Hai cái ghế trong tiệm bị lỏng rồi, mai ta tìm đồ nghề sửa lại."

Hoắc Chiến Dã nói: "Đoàn Tử cũng nên đi học rồi, ta đã xem xét kỹ càng mấy nhà tư thục, lát nữa sẽ nói kỹ với nàng, chúng ta chọn một chỗ. Nàng..."

Ta nghe chàng lải nhải, dần dần buồn ngủ, ngả vào lòng chàng ngủ thiếp đi.

Ta và chàng quen biết đã ba năm, lòng đều có ý với nhau. Đêm nay chẳng hiểu sao lại xuyên qua lớp giấy cửa sổ ấy. Chàng không nói với ta những lời thề non hẹn biển. Ta cũng chẳng nói với chàng những lời như "sống c.h.ế.t gả cho chàng".

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu giường đã có sẵn nước nóng và y phục sạch sẽ. Trên y phục còn có một đôi nút đồng tâm. Lúc ra cửa, chàng cài một nút bên hông, ta cũng cài một nút bên hông. Đoàn Tử ngồi trên vai chàng, vui vẻ nói: "Nương, chờ nương khám bệnh xong, con và cha sẽ đến đón nương."

Thiếp cõng hòm thuốc, vẫy tay với con bé. Đoàn Tử ở phía sau hô lên: "Nương! Cha nói hôm nay nương thật xinh đẹp!"

Ta quay đầu lại, thấy Hoắc Chiến Dã đang mỉm cười với ta.

"Cha con hôm nay thật anh tuấn!"

Ta gửi một nụ hôn gió cho hai cha con. Hàng xóm thấy vậy, cười lớn rồi ái chà ái chà hai tiếng. Hoắc Chiến Dã ngượng ngùng sờ sờ vành tai, nhưng vẫn mỉm cười.

10

Góc nhìn của Lục Đoan Nghiên.

Ta cứ ngỡ mình sẽ nhanh chóng quên nàng. Phụ nữ trên đời nhiều như vậy, Thẩm Diệu cũng chỉ là một trong số đó. Có người mời ta đến thanh lâu uống rượu, ta không từ chối. Gặp gỡ nhiều nữ nhân khác, ban đêm sẽ không còn mơ thấy nàng nữa. Nhưng khi ả kia đến gần, mùi phấn son thoang thoảng dính vào tay áo ta, ta lập tức đứng dậy. Cuối cùng cũng không nán lại lâu, bỏ mặc cả đám người trong phòng rồi rời đi.

Trên đường về trời đổ mưa. Ta một mình lầm lũi bước. Ba năm nay, ta vẫn không tìm thấy Thẩm Diệu. Lạ thật, một nữ tử yếu đuối như nàng, rốt cuộc có thể trốn đi nơi nào?
 
Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám
Chương 21


Hôn sự của ta và Trương Ngọc Như cứ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác. Nàng ta mang theo oán khí mà chất vấn ta rằng: "Nói cho cùng, Tam gia vẫn là trách thiếp đã xử trí ả ngoại thất kia! Người tìm ba năm cũng chẳng thấy, nếu ả còn sống, ắt hẳn là cố ý trốn tránh người. Đối với một nữ nhân lẳng lơ như thế, người hà tất phải chấp nhất?"

Trương Ngọc Như vốn là kẻ kiêu ngạo, bởi vì hôn sự của ta mà lại trở thành trò cười cho cả kinh thành. Mấy lần dự tiệc, mọi người đều dòm ngó quan hệ của chúng ta. Ta lạnh nhạt với nàng ta, nàng ta chỉ biết cố gượng cười. Ta chính là muốn hành hạ nàng ta như vậy. Nàng ta tự cho mình là cao quý, không hỏi ta một lời liền xử trí Thẩm diệu. Ba năm lạnh nhạt này, nàng ta đáng đời phải chịu.

Lục nhị chẳng biết dây thần kinh nào không đúng, vậy mà lại biết nghĩ, chịu làm chút việc đứng đắn rồi. Lão phu nhân hỏi hắn có muốn cưới vợ không.

Lục nhị ngẩn người nói một câu: "Để sau rồi tính, nương, con vẫn không quên được Diệu Diệu."

Lão phu nhân tức giận nói: "Con nha đầu đó có gì tốt! Khiến hai huynh đệ các con cứ như bị ma ám vậy! Thiếu gì nữ tử tuyệt sắc trên đời, hà tất phải cứ nhớ mãi một mình nó."

Phải a, Thẩm Diệu có gì tốt chứ. Xinh đẹp thì có xinh đẹp, nhưng cũng chẳng đến mức khiến người ta say đắm. Nhưng nàng ta chính là có một loại mị lực như vậy, khiến người ta khó quên.

Năm ta quen biết Thẩm Diệu, đúng là lúc tâm phiền ý loạn. Lão thái gia khi còn sống, thê thê thiếp thiếp, làm ầm ĩ thành một mớ hỗn độn. Ông ấy đa tình nhưng tâm địa mềm yếu, không quản giáo được đám con thứ, lại không trị được cả đám thiếp thất. Suốt ngày, quốc công phủ ồn ào không yên, trở thành trò cười cho cả kinh thành.

Ta biết được mình là do tam di nương sinh ra, được bế đến cho lão phu nhân nuôi dưỡng sau, vẫn luôn buồn bã không vui. Tam di nương sinh ra ta, lại cực kỳ được sủng ái. Trùng hợp lão quốc công phải ra ngoài một năm, tam di nương sợ lão phu nhân thu thập bà ta, đem ta giao ra để lấy lòng.

Lão phu nhân đối với ta cũng tốt, cũng không tốt. Người trước mặt dỗ dành ta, sau lưng lại lạnh nhạt với ta. Ta trước đây luôn cảm thấy mình làm chưa đủ tốt, không thể khiến lão phu nhân vui lòng. Đến cuối cùng mới biết, bản thân chẳng qua chỉ là quân cờ trong cuộc đấu giữa những nữ nhân bọn họ.

Ta thường đến quán trà bên cạnh nhà Thẩm Diệu uống trà. Ngồi trong phòng riêng hẻo lánh, vừa vặn có thể nhìn thấy sân nhà Thẩm Diệu. Nàng ta ngủ đến giữa trưa vẫn chưa dậy, bị mẫu thân nàng ta phát hiện là đêm qua trốn trong chăn đọc sách nhảm. Mẫu thân nàng ta tức giận đuổi đánh nàng ta khắp sân. Nàng ta chân trần chạy nhảy khắp nơi.
 
Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám
Chương 22


"Con lại nhờ ca ca con làm bài tập hộ! Cứ tiếp tục thế này, phu tử nhất định sẽ đuổi con về nhà!"

Lại một ngày nữa, nàng ta ngồi trong sân lau nước mắt. Nghe nói ở học đường của nàng ta, có một cô nương thôi học. Cô nương đó năm nay mười hai tuổi, đã đính hôn, phải gả đi xa. Nhà nàng ta không muốn nuôi thêm vài năm nữa, muốn sớm đưa nàng ta đến nhà chồng. Thẩm Diệu khóc nói:

"Nương, con cả đời không lấy chồng."

Mẫu thân nàng ta nói: "Được, không gả thì không gả. Theo nương học nghề y cho tốt, sau này có cái nghề để kiếm sống."

Phụ mẫu Thẩm Diệu hết mực yêu thương nàng ta. Ca ca nàng ta vậy mà cũng nói mình không có thiên phú học y, sau này sẽ giao cửa hàng cho Thẩm Diệu trông nom. Trên đời này, cớ sao có người có thể sống vui vẻ như vậy. Trong lòng ta phẫn uất.

Ta ra khỏi quán trà, bên ngoài đổ mưa lớn. Ta liền đứng trước cửa nhà Thẩm Diệu trú mưa. Nàng ta ngồi trên ghế, cầm hai que kẹo hồ lô. Thẩm Diệu liếc nhìn ta một cái, đưa cho ta một que kẹo hồ lô: "Trong lòng buồn khổ, ăn chút đồ ngọt là sẽ ổn thôi."

Năm ấy ta mới mười bốn tuổi, cái tuổi ẩm ương, ngang bướng nhất. Trong lòng cảm thấy bức bối, khó chịu, thầm nghĩ, đến cả một con nhóc cũng dám thương hại ta sao? Bực tức, ta hất văng xiên kẹo hồ lô của nàng, rồi quay người bỏ đi.

Nhưng khi đi được một đoạn, ta vẫn không kìm được mà ngoảnh đầu nhìn lại. Thẩm Diệu đang lẩm bẩm điều gì đó, cúi xuống nhặt xiên kẹo hồ lô lên. Nàng ngẩng đầu lên, hướng về phía ta gọi to: "Huynh! Muội mua kẹo hồ lô cho huynh này!"

Nghe thấy vậy, ta không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.

Trở về phủ rồi, ta bèn sai người mang bạc đến nhà họ Thẩm, muốn mua Thẩm Diệu. Nhà nàng ta tất nhiên không bằng lòng. Dụ dỗ không được, vậy thì uy h**p. Thẩm Diệu cõng theo một bọc đồ lớn, miễn cưỡng bước vào Quốc công phủ.

Nàng ta bịch một tiếng quỳ xuống đất, lanh lảnh thưa: "Nô tỳ tham kiến Tam gia."

Ta nhìn búi tóc nhỏ trên đầu nàng ta, thầm nghĩ...

Ngươi nha đầu này, quỳ thì có quỳ đấy, nhưng mà lưng thẳng hơn cả cây trúc ngoài kia.

Ta đã hứa với nàng sẽ không bắt nàng làm nô tỳ. Nàng ta quả nhiên vui mừng ra mặt. Hôm nay cùng Tiểu Thúy đi đá cầu, ngày kia lại dỗ dành Lý ma ma cho bánh ngọt. Người trong Quốc công phủ, ai ai cũng thích gần gũi nàng ta.

Nơi ảm đạm này, có Thẩm Diệu, bỗng chốc như ngày âm u lóe lên một ngọn lửa.

Nàng ta đối đãi với mọi người, luôn luôn nhiệt thành và chân thành. Thế nhưng ta lại không thích nàng ta có nhiều bằng hữu như vậy.

Thẩm Diệu cùng Tiểu Thúy du ngoạn hồ nước, không may rơi xuống nước nhiễm phải phong hàn. Ta để Tiểu Thúy quỳ một canh giờ.
 
Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám
Chương 23


Trước mặt tất cả nô bộc trong phủ. Ta nói: "Diệu Diệu không giống các ngươi, từ nay về sau, đều phải kính trọng nàng ấy. Nếu để ta biết, kẻ nào dám chậm trễ với nàng ấy, ta tuyệt đối không tha."Ngày hôm sau, Thẩm Diệu cầm thuốc đi đưa cho Tiểu Thúy. Nàng ta trở về, trong tay vẫn nắm chặt lọ thuốc, đôi mắt đỏ hoe.

Ta xoa đầu nàng ta, dỗ dành: "Miêu Miêu ngoan, người khác làm sao có thể đối xử tốt với nàng như ta."

Thẩm Diệu không nói gì. Ban đêm, ta thấy nàng ta viết mấy chữ to trên giấy.

"Lục Đoan Nghiên đồ chó chết."

Nàng ta còn vẽ một bức hình người của ta, rồi hung hăng chọc vào. Xả giận xong, nàng ta đốt bức hình.

Trong nháy mắt, nàng ta đến phòng ta, vui vẻ nói: "Gia, thiếp vừa mới đốt bùa cầu phúc cho ngài, cầu cho ngài sống lâu trăm tuổi."

Lúc Thẩm Diệu nói những lời này, vẻ mặt chân thành vô cùng. Bây giờ nhớ lại, thật sự là từ nhỏ đã biết lừa người.

Đợi đến khi nàng ta mười sáu tuổi, có người bắt đầu v* v*n nàng ta. Ta mới ý thức được, nàng ta đã lớn rồi.

Chuyện ở hồ nước nóng hôm đó, trong lòng ta cứ cảm thấy không thoải mái. Luôn có cảm giác mình đã thua trong tay nàng ta.

Trước khi ta rời đi, đã dặn dò lão phu nhân dạy dỗ nàng ta cho thật tốt. Để tránh khi ta trở về nạp nàng ta làm thiếp, nàng ta không biết trời cao đất dày, tương lai muốn leo lên đầu ta.

Đợi ta trở về, nàng ta quả nhiên thay đổi rất nhiều. Ánh mắt ôn nhu, không còn là cái gai nhỏ ngày nào nữa. Biết hầu hạ người khác, biết dỗ dành người khác rồi. Lời ngon tiếng ngọt gì, mở miệng là nói ra được.

Ta nghĩ, nàng ta đây là trưởng thành rồi, hiểu chuyện rồi, biết dựa vào ta mới có thể có cuộc sống tốt đẹp.

Ai có thể ngờ, nàng ta vẫn đang diễn trò. Chỉ e là đã sớm lên kế hoạch bỏ trốn rồi.

Ta nghĩ mãi không ra, ta có chỗ nào có lỗi với nàng ta.

Đại Lý Tự Thiếu Khanh cuối cùng cũng truyền đến tin tức.

Thẩm Diệu ở Cẩm Châu.

Ta lập tức khởi hành đi Cẩm Châu. Ta đứng ở mũi thuyền, từ xa đã nhìn thấy nàng ta. Nàng ta ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, mỉm cười bóc hạt sen. Ba năm không gặp, nàng ta thay đổi rất nhiều. Không còn là dáng vẻ ôn nhu kiều mị trước kia nữa. Nàng ta trưởng thành hơn rất nhiều, toát ra vẻ thần thái bay bổng, kiên cường. Nhìn nàng ta ăn mặc, ba năm nay chắc là sống không tốt.

Nhìn xem, rời khỏi sự che chở của ta, biết cuộc sống khó khăn rồi chứ.

Vừa gặp ta, chắc chắn sẽ nhào vào lòng ta ăn năn hối lỗi. Ta nghĩ, lát nữa đừng trách mắng nàng ta, hảo hảo dỗ dành nàng ta.

Ta đang định bảo người ta lái thuyền qua đó. Lại thấy trong thuyền bước ra một nam nhân. Nam nhân kia cúi đầu nói chuyện với nàng ta. Thẩm Diệu ngẩng đầu đút cho hắn một hạt sen. Hai người nói vài câu, nam nhân cúi đầu hôn nàng ta. Thẩm Diệu ôm cổ hắn, cười khanh khách không biết đang nói gì. Nam nhân nhéo nhéo má nàng ta, cũng đang cười.
 
Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám
Chương 24


Ta thật dài thở phào một hơi. Đợi đến khi hoàn hồn lại, quai hàm đã ê ẩm, lúc này mới ý thức được bản thân vừa rồi đã nghiến chặt răng.

Hai người biến mất khỏi tầm mắt ta. Chiếc thuyền con lắc lư tiến vào sâu trong đám hoa sen.

Ta nghiến răng nghiến lợi gầm lên: "Người đâu! Lái thuyền đ.â.m qua đó!"

11

Lục Đoan Nghiên vẫn là tìm được ta.

Ta toàn thân ướt sũng đứng trong khoang thuyền. Hoắc Chiến Dã cởi áo khoác ngoài, khoác lên cho ta.

Ta cởi giày ra, bình tĩnh nói:

"Tam gia, chàng buông tha cho ta đi. Lúc ta bỏ trốn, chân bị gai đ.â.m bị thương, lưu lại sẹo. Mấy năm nay mỗi ngày phải đi rất nhiều đường, xương chân trở nên thô kệch. Eo ta cũng to ra mấy phân, không còn thon thả như trước nữa. Dãi nắng dầm mưa, mặt ta cũng không còn được mịn màng nữa. Tóm lại, chàng nhìn ta như thế này, đã không còn thích hợp hầu hạ chàng nữa rồi."

Lục Đoan Nghiên nhìn ta chằm chằm, yết hầu chuyển động, nửa ngày mới nói: "Nàng cho rằng ta chỉ tham luyến thân thể của nàng?"

Ta tò mò hỏi ngược lại hắn: "Chẳng lẽ không phải sao?"

Hắn trầm mặc thật lâu, mới khó khăn nói: "Thẩm Diệu, tâm ta duyệt nàng."

Ta nghe xong, muốn cười, nhưng mà nhịn xuống. Ta nhìn ra được, Lục Đoan Nghiên có thể nói ra mấy chữ này, gần như đã đánh cược toàn bộ tự tôn của cả đời. Muốn hắn thừa nhận mình thích một nô tỳ, thật sự là quá thử thách hắn.

Nhưng mà điều này không quan trọng.

Ta thành khẩn nói: "Tam gia, chàng hiểu ta sao?"

Lục Đoan Nghiên lần này nói rất nhanh: "Làm sao ta không hiểu nàng! Nàng thích ăn cá hấp, thích mặc quần áo vải vân sa mềm mại, thích màu tím. Lúc vui vẻ, thích cho cá ăn ở Kính Hồ. Lúc không vui, thích trốn trong phòng ăn hoa quả. Ta từ nhỏ nhìn nàng lớn lên! Làm sao có thể không hiểu nàng!"

Ta đối với những lời này của Lục Đoan Nghiên, quả thật có chút ngoài ý muốn.

"Thế nhưng Tam gia, người mà chàng hiểu là Thẩm Diệu, nàng ta là giả, không tồn tại."

Sắc mặt Lục Đoan Nghiên tái xanh: "Nàng đang nói bậy bạ gì vậy?"

Ta kiên nhẫn nói: "Ta thích ăn cá hấp, đó là bởi vì chàng thích ăn, nhà bếp chỉ có món này làm ngon. Nếu để ta chọn, ta nhất định muốn ăn sườn cừu nướng, mì lòng, bánh bao nhân ba loại. Nhưng chàng không ăn mấy thứ này, cho dù chỉ nghe tên món ăn thôi cũng cảm thấy buồn nôn. Ở Quốc công phủ mặc vải vân sa, là biểu tượng của sự sủng ái, chỉ có thể hiện được sự sủng ái, mọi người mới không dám lén lút bắt nạt ta. Loại vải kia vừa nhẹ vừa mềm, sợ bẩn sợ xước, thực ra mặc vào rất phiền phức."

"Ta lúc vui vẻ thích cho cá ăn, đó là bởi vì Lục gia lớn như vậy, nhưng lại không có gì để chơi. Lúc không vui thích trốn trong phòng, bởi vì ta không muốn lúc tâm phiền ý loạn, còn phải miễn cưỡng tươi cười đi hầu hạ chàng."
 
Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám
Chương 25


Cẩn thận ngẫm lại những năm đó. Ta thở dài: "Tóm lại, Thẩm Diệu mà chàng quen biết, là nô tỳ của Quốc công phủ, là sủng vật của Tam gia, là giả vờ ra đấy. Tam gia, chàng cứ coi như Thẩm Diệu đã c.h.ế.t rồi đi."Ta cảm thấy Lục Đoan Nghiên gần như sắp bị ta chọc tức c.h.ế.t rồi. Hắn nắm chặt tay, n.g.ự.c phập phồng, cố gắng đè nén cảm xúc.

Lục Đoan Nghiên hòa hoãn lại cảm xúc, kiên nhẫn dỗ dành ta: "Diệu Diệu, chuyện nàng ở Cẩm Châu, ta sẽ bỏ qua. Nàng theo ta trở về, từ nay về sau, nàng muốn ăn gì thì ăn, muốn mặc gì thì mặc, ta tuyệt đối không can thiệp."

Hắn ngược lại trở nên khá hào phóng.

Ta nhỏ giọng nói: "Tam gia, chúng ta không hợp nhau. Chàng nghĩ xem, ta làm ngoại thất cho chàng một năm rưỡi, chúng ta gặp mặt đều nói chuyện gì đây? Không có lời nào để nói, đúng không? Người chàng quen biết, ta không quen. Chuyện ta có hứng thú, chàng không thích nghe. Cho dù ta theo chàng trở về, thì sao chứ. Nếu ta không vắt óc suy nghĩ đề tài để dỗ dành chàng, chúng ta quả thực không có lời nào để nói."

Lục Đoan Nghiên ước chừng là không tiếp thu được sự phản bội của ta, một lòng muốn gỡ lại một ván. Nếu ta thật sự trở về, chúng ta cũng là hai người nhìn nhau chán ghét. Ta không còn dung mạo xinh đẹp như xưa, cũng tuyệt đối sẽ không vì tình yêu mà cúi đầu khom lưng trước hắn. Chuyện giường chiếu không hợp, tình cảm trước tiên đã nguội lạnh một nửa rồi.

Hắn công việc trong triều bận rộn, sẽ không nói chuyện với ta về những việc lớn bên ngoài. Ta ngày ngày ở trong cái sân đó, mong hắn đến, đợi hắn đi. Một năm hai năm, có gì thú vị.

Lục Đoan Nghiên cũng nghe hiểu rồi, vẻ mặt kia rõ ràng là bị ta nói trúng tim đen. Hắn căm hận nhìn chằm chằm Hoắc Chiến Dã nói: "Vậy giữa nàng và hắn thì có lời để nói sao!"

Ta lập tức hứng thú, "Đương nhiên là có rồi! Bát quái chuyện nhà này nhà kia, bánh bơ nhà nào ngon, đậu phụ nhà nào mềm nhất, chúng ta đều có chuyện để nói. Công việc của chàng ấy có thuận lợi hay không, chàng ấy gặp phải chuyện gì. Ta ra ngoài khám bệnh gặp phải người kỳ quái gì, ai, chúng ta cả ngày ở bên nhau, nói không hết chuyện."

Hoắc Chiến Dã nghe xong, nhẹ nhàng nhéo nhéo tay ta.

Lục Đoan Nghiên lần này, dường như không còn gì để nói. Hắn sinh ra đã tôn quý, đối với những chuyện vụn vặt này không có hứng thú. Ăn cái gì mặc cái gì, hạ nhân đều nhìn sắc mặt hắn, chỗ nào cần hắn phải nói rõ.

Hắn là người sinh ra ở trên mây.

Ta lại cần khói lửa nhân gian.

"Vậy nàng có biết người trước mắt nàng này, cũng là giả sao?"

Lục Đoan Nghiên lạnh lùng nói:

"Thế tử tôn quý nhất kinh thành, cháu trai mà Hoàng thượng yêu thương nhất. Hắn cùng nàng sống cuộc sống bình dân này, là giả vờ ra đấy."

Ta muốn nói, chàng quản được sao? Nghe hiểu tiếng người không?

Ta thẳng thắn nói: "Lục Tam gia, chàng tự xưng thông minh, nghe nửa ngày, sao lại không hiểu ra vậy. Ta không thích chàng! Từ trước đến nay chưa từng thích chàng! Cho nên không muốn ở cùng chàng!"
 
Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám
Chương 26


Thân thế của Hoắc Chiến Dã, chàng từ trước đến nay không giấu giếm ta. Chàng từ bỏ ngôi vị Thế tử, cam tâm tình nguyện ở Cẩm Châu sống qua ngày.

Nói nữa, ta quan tâm hắn là quả hồng hay quả quýt gì. Hiện tại Hoắc Chiến Dã nguyện ý cùng ta sống qua ngày, ta cũng yêu hắn, vậy thì sống thôi. Về sau hắn mà còn muốn quay về làm thế tử, vậy thì chúng ta liền đường ai nấy đi. Chuyện của ta, ta cũng sớm đã nói với hắn rồi. Giữa hai ta không có bí mật gì cả.

Hoắc Chiến Dã nói: "Lục đại nhân, nàng ấy đã nói rõ ràng rồi, mong ngài về sau chớ có dây dưa nữa."

Ta không để ý Lục Đoan Nghiên nghĩ thế nào nữa, kéo Hoắc Chiến Dã rời đi.

Về đến nhà, ta tắm rửa xong, quấn chăn uống canh gừng. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy bực bội, bèn oán trách: "Ngươi nói xem hắn đầu óc có phải có bệnh không? Năm đó hắn không màng ý nguyện của ta, uy h.i.ế.p cha mẹ ta, để ta đến Quốc công phủ làm nô tỳ. Ta ủy khuất sống qua tám năm, việc gì cũng phải nhìn sắc mặt hắn. Hiện tại hắn lại cho rằng, chỉ cần hắn nói một câu bằng lòng với ta, ta liền sẽ quay về tiếp tục hầu hạ hắn, ta đây lại chẳng phải kẻ ngốc!"

Hoắc Chiến Dã giúp ta chải đầu, cười cười: "Lục Đoan Nghiên người này, niên thiếu thành danh, lại sinh ra tuấn tú hơn người. Ở kinh thành xưa nay có tiếng trong sạch, ôn văn nhã nhặn. Mấy vị đường muội trong nhà ta, đều còn mong gả cho hắn. Hắn đích thực có chút vốn liếng, cho nên mới tự tin có thể mang nàng về."

"Thẩm Diệu có lẽ sẽ thích Lục Đoan Nghiên, nhưng Lâm Bán Hạ ta thì vĩnh viễn sẽ không."

Ta nhìn Hoắc Chiến Dã: "Ngươi có phải là đang ghen không?"

Hoắc Chiến Dã không trả lời câu hỏi này, ngược lại hỏi ta: "Nếu ta không phải là Thành Vương thế tử, không bảo vệ được nàng thì làm sao bây giờ?"

Ta hung hăng đ.ấ.m một cái vào chăn, uất ức nói: "Vậy ta liền quay về tiếp tục làm thiếp cho hắn thôi, còn có thể làm sao."

"Nàng cam tâm làm thiếp?" Hoắc Chiến Dã buông lược xuống, ôm lấy ta.

Ta nghiến răng nói: "Vậy ta nhất định sẽ lấy lòng Lục Đoan Nghiên, nghĩ hết mọi cách gả cho hắn làm chính thất, sau đó để hắn đừng tìm nữ nhân khác nữa. Dù sao, một hoàn cảnh một cách sống, ta tuyệt đối không để cuộc sống dồn ép đến chết."

"Nàng ngược lại là nghĩ thoáng."

Hoắc Chiến Dã vừa giúp ta bôi thuốc mỡ thơm lên tay, vừa cúi đầu nói:

"Chúng ta có Đoàn Tử là đủ rồi, về sau cũng không cần con cái nữa. Hôm qua ta đã đi tìm đại phu xin thuốc, uống nửa năm, sẽ không thể sinh con được nữa."

Ta nghe xong, nửa ngày nói không ra lời. Ta sớm bày tỏ thái độ, ta tuyệt đối không thể sinh con. Điều kiện thời cổ đại, quá không có bảo đảm, ta sợ đau, sợ chết.

Hoắc Chiến Dã ngẩng đầu nhìn ta nói: "Bán Hạ, chúng ta thành thân đi."

"Được."

Ta đáp ứng.

Ngày hôm sau, ta cùng Hoắc Chiến Dã đến nha môn đăng ký thành thân.

Lục Đoan Nghiên đầu óc rút gân, lại dám chuyển đến ở cạnh nhà chúng ta. Cả ta và Hoắc Chiến Dã đều lười để ý đến hắn.

Ngày tháng cứ thế trôi qua. Ta vẫn đang nỗ lực trở thành nữ đại phu số một Cẩm Châu. Con đường phía trước còn dài, không thể lơ là.
 
Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám
Chương 27


Góc nhìn của Hoắc Chiến Dã:

Ta vẫn luôn nghĩ mình sẽ cưới một nữ nhân giống như mẫu thân, kiên cường bất khuất, thà làm ngọc vỡ chứ nhất định không làm ngói lành. Năm đó phụ thân ta say rượu loạn tính, hoảng loạn vô cùng.

Phụ thân ta giải thích: "A Ngô, ta đã đưa nữ tử kia đi thật xa rồi, chúng ta về sau vẫn như trước có được không?"

Mẫu thân ta chỉ cười lạnh: "Ngươi là nam nhân sao? Vậy mà không có đảm đương. Cô nương kia tuy rằng cố ý câu dẫn ngươi, nhưng nàng ấy mất đi trong sạch, cô thân một mình ở ngoài biết sống như thế nào. Rõ ràng là ngươi phạm sai lầm, cuối cùng lại là nàng ấy chịu trừng phạt, thật sự ghê tởm."

Bà ấy muốn hòa ly. Phụ thân ta không chịu, dây dưa không rõ. Mẫu thân ta đ.â.m hắn một đao, suýt nữa lấy đi nửa cái mạng của hắn. Mẫu thân ta nói:

"Nếu không hòa ly, bắt được cơ hội ta sẽ lại đ.â.m ngươi một đao, chán sống rồi thì chúng ta cứ tiếp tục sống."

Phụ thân ta sợ hãi, gào lên: "Ta chỉ phạm phải một sai lầm mà nam nhân thiên hạ đều phạm phải, nàng chẳng lẽ không thể cho ta một cơ hội nữa?"

Mẫu thân ta trợn trắng mắt, xoay người bỏ đi.

Về sau phụ thân ta luôn mang theo đủ loại nữ nhân phô trương khắp nơi, muốn khiến mẫu thân ta ghen tị. Nhưng mẫu thân ta chỉ đóng cửa sống cuộc sống của mình, căn bản không để ý tới hắn. Có lần phụ thân ta nửa đêm say rượu, tới cửa gây sự, bị mẫu thân ta đánh một trận. Nhiều năm như vậy rồi, hắn luôn tới cửa tìm đánh. Ta nhìn ra được, hắn hối hận lắm.

Ta liền nghĩ, về sau ta nhất định giữ mình trong sạch. Nếu không lại giống như phụ thân ta, làm một kẻ đáng thương, vậy thì thật sự quá tệ hại.

Nhưng ta vạn vạn không ngờ tới, ta sẽ thích Bán Hạ - một nữ tử nhát gan sợ phiền phức, nhu nhược như vậy. Dùng lời của nàng ấy mà nói, chính là: "Ngươi chọc giận ta! Coi như là đá phải cục bông gòn rồi!"

Nàng ấy vừa đến Cẩm Châu, bị người ta lừa mất hai mươi lượng bạc. Thế là nàng ấy ngày ngày đến cửa nhà kẻ lừa đảo thổi kèn, kéo đàn, hát hò, khóc lóc kể lể.

"Cha ơi, người c.h.ế.t thật thảm a, cần hai mươi lượng bạc an táng a. Nương, người chờ con mua thuốc trị bệnh đây, chỉ thiếu hai mươi lượng a."

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, cả gia phả nhà nàng ấy đều c.h.ế.t sạch. Kẻ lừa đảo chịu không nổi, đành phải đem bạc trả lại cho nàng ấy.

Ta im lặng nói: "Nàng thật sự nhu nhược, để ta ra mặt, một câu là xong việc."

Nàng ấy vui vẻ đếm bạc:

"Ngươi hiểu gì chứ, cường long không áp địa đầu xà. Đắc tội với loại tiểu nhân này, ngày tháng chẳng dễ chịu đâu. Ngươi có thể giúp ta một lần, chẳng lẽ còn có thể giúp ta vô số lần? Ngay từ đầu đã nghĩ dựa dẫm vào ngươi, ta còn làm sao tự lập."

Nàng ấy nói như vậy, cũng đúng.
 
Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám
Chương 28


Ngươi nói Bán Hạ nhu nhược, nàng ấy cũng có lúc dũng cảm. Trên đường gặp phải nam nhân đánh nữ nhân, nàng ấy là người đầu tiên xông lên giúp đỡ. Kết quả người ta là vợ chồng, nữ nhân kia ngược lại đánh nàng ấy một trận.

Lúc ta tìm được nàng ấy, nàng ấy bị tóc tai bù xù, nhu nhược ngồi trên mặt đất lau nước mắt. Ta vừa thương nàng ấy, vừa buồn cười:

"Lần sau còn dám không?"

Nàng ấy uất ức nói một câu: "Dám!"

"Nàng xem hàng xóm láng giềng đều không quản, lẽ ra nên biết là vợ chồng đánh nhau rồi."

Ta vừa bôi thuốc cho nàng ấy, vừa thở dài: "Người ta vợ chồng đồng lòng, nàng lo chuyện bao đồng này làm gì."

Nàng ấy bướng bỉnh nói: "Dù sao cũng phải quản, vạn nhất lần sau, có nữ tử thật sự muốn thoát khỏi bạo lực của trượng phu thì sao? Ta chỉ cần quản đúng một lần, là có thể giúp một người rồi."

Trên đường về nhà...

Nàng ấy lại dặn dò ta: "Chuyện này ngươi chớ có nói với Đoàn Tử a, ta sợ nó biết được, bắt chước làm theo, sau này cũng đi lo chuyện bao đồng, bị người ta đánh."

"Nàng không hy vọng Đoàn Tử giống như nàng... ừm, hành hiệp trượng nghĩa?" Ta hỏi nàng ấy.

Nàng ấy ngượng ngùng nói: "Ta đây không phải là chưa hành hiệp trượng nghĩa thành công sao? Thật nhu nhược."

Được rồi, nàng ấy cũng biết mình nhu nhược. Nhưng ta lại cứ thích một nữ nhân nhu nhược như vậy.

Nói nàng ấy nhu nhược kỳ thật cũng không hoàn toàn đúng. Trong lòng nàng ấy có một cán cân công bằng của riêng mình.

Có một lần, nàng ấy đi thanh lâu chữa bệnh cho người ta. Về nhà sau, nàng ấy tức giận trừng mắt nhìn ta: "Nam nhân đều là súc sinh!"

Ta không dám nói chuyện. Nàng ấy ở trong phòng buồn bực một canh giờ, sau đó đi ra đưa cho ta một quả táo. Đây là ý tứ xin lỗi.

"Xin lỗi, ta không nên trút giận lên ngươi." Nàng thẫn thờ nói: "Những nữ nhân ấy thật đáng thương, ta lại chẳng thể giúp được gì, trong lòng buồn bã."

Ta an ủi nàng: "Nàng bằng lòng đến tận nhà khám bệnh cho họ, đã giúp họ rất nhiều rồi. Bán Hạ, chúng ta không thể thay đổi thế đạo này. Điều có thể làm, chính là giữ vững bản tâm, làm những việc trong khả năng của mình."

Lời này là thật.

Kỹ nữ ở lầu xanh mắc bệnh, chẳng có vị đại phu nào bằng lòng đến tận nơi chữa trị cho họ. Mẫu thân ta từng nói: "Đàn ông thích thân thể phụ nữ, lại ghét bỏ giới tính của họ. Thật sự có chí khí thì tìm đàn ông mà chơi đ.í.t với nhau, cần gì cứ phải tranh nhau lấy vợ? Thật nực cười."

Cha ta nghe xong, mắt tròn mắt dẹt: "Nàng nói bậy bạ gì đấy! Hôm nay nếu ta không ra oai một cái, e rằng nàng muốn lật trời."

Rồi mẫu thân lại đánh cho ông ấy một trận. Chuyện này ầm ĩ đến tận hoàng cung.
 
Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám
Chương 29


Hoàng bá phụ ta đau đầu nói: "Ngươi chọc giận nàng làm gì? Chọc nàng nổi khùng lên, ngay cả trẫm mà nàng cũng mắng. Cút cút cút, trẫm không muốn xen vào chuyện nhà của các ngươi."Mẫu thân ta là nghĩa nữ của Thái hậu, từ nhỏ đã cùng Hoàng bá phụ lớn lên, tình cảm sâu đậm, Hoàng bá phụ đương nhiên là bênh vực mẫu thân ta.

Về đến nhà, cha ta ủ rũ ngồi ngoài phòng. Ông ấy ôm ta khóc lóc: "Nhi tử, thật đúng là đảo lộn trời đất! Sau này con đừng có nhu nhược như cha."

Người người trong kinh thành đều hâm mộ mẫu thân ta, gả được cho cha ta, một người đàn ông tốt như vậy.

Nhưng rồi có ích gì chứ.

Ông ấy vẫn phản bội nương ta.

Mẫu thân ta có câu nói rất đúng, đàn ông là loài động vật nông cạn và không có chút tự chủ nào. Từ nhỏ ta đã được mẫu thân dạy phải tôn trọng nữ nhân.

Cha ta khi đó còn nói:

"Nó là Thế tử của Thành Vương, từ trước đến nay người khác đều phải kính trọng nó. Sau này dù có thê thiếp, lẽ nào lại dám bất kính với nó?"

Mẫu thân ta nghe vậy, liền tung một cước đá ông ấy xuống ao sen. Cha ta lóp ngóp bò lên bờ, cười trừ một cái rồi lại bảo ta: "Phải kính trọng thê tử của mình."

Sau khi gặp được Bán Hạ, ta thật sự biết ơn sự dạy dỗ của mẫu thân. Nếu không có những lời dạy đó, nàng chắc chắn sẽ chẳng bao giờ gần gũi ta như vậy, càng không cùng ta nuôi nấng Đoàn Tử.

Bán Hạ được ta khích lệ, nàng đi đến phòng thuốc rồi nói:

"Ta muốn điều chế một ít xuân dược, thuốc trị xuất tinh sớm gì đó, để bọn họ dùng lên người đàn ông, khi tiếp khách cũng có thể bớt chịu khổ một chút. Ai, chỉ là đến lúc đó tìm ai thử thuốc đây?"

Nàng nhìn về phía ta, ta lập tức cảm thấy sống lưng lạnh toát.

May mà sau đó Bán Hạ bảo ta giúp nàng đem số thuốc này đến nhà lao, tìm những tên tử tù tội ác tày trời để thử thuốc.

Có một lần, ta vô tình hít phải một ít thuốc bột. Khi trở về, ta liền cảm thấy đầu óc choáng váng. Trong mắt toàn là bóng hình Bán Hạ. Cả đêm đó, ta chìm trong giấc mộng hoang đường.

Lúc tỉnh lại, ta đang ôm y phục của Bán Hạ trong lòng, trên đó loang lổ vết bẩn.

Bán Hạ thò đầu vào, mặt đỏ bừng: "Cái kia... cái kia, hôm qua chàng về cứ túm chặt y phục của ta không buông, ta liền cởi xuống cho chàng."

Nàng ấp a ấp úng, lời nói chẳng rõ ràng nhưng ta lại hiểu.

Sau ngày hôm đó, giữa hai chúng ta dường như có thêm một tầng không khí khó nói thành lời.

Về sau, trước tiệc sinh nhật ba tuổi của Đoàn Tử. Hai ta uống chút rượu, rồi chuyện gì đến cũng đến.

Cho đến khi Lục Đoan Nghiên tìm đến, cuộc sống của chúng ta vẫn trôi qua rất êm đềm. Lục Đoan Nghiên như phát điên, hắn ở ngay nhà bên cạnh, thậm chí còn đập cả bức tường ngăn cách hai nhà.

Bán Hạ không cho ta xung đột với hắn, nàng còn lén bảo ta: "Người này xưa nay có bệnh, chàng càng để ý đến hắn, hắn càng được nước, cứ mặc kệ hắn là được."
 
Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám
Chương 30


Nàng vẫn sống như trước nay, hoàn toàn không để Lục Đoan Nghiên vào mắt, ta cũng phần nào yên tâm.

"A a a a! Ta sắp không kịp rồi! Sao chàng không gọi ta dậy?"

Sáng sớm tinh mơ, Bán Hạ đầu tóc rối bù, đứng ở trong sân gào thét.

"Còn kịp mà, rửa mặt trước đi." Ta bưng nước đưa cho nàng.

Đợi nàng rửa mặt xong, lúc ăn sáng, ta giúp nàng chải đầu.

"Tối qua Hổ Tử đến nhà nói, sáng nay hắn sẽ tới muộn nửa canh giờ, cho nên ta mới không gọi chàng."

Hôm nay là ngày Bán Hạ xuống nông thôn khám bệnh miễn phí, Hổ Tử người cao to thô kệch, biết võ công, trước giờ vẫn luôn đi theo bảo vệ Bán Hạ.

Bán Hạ thở phào nhẹ nhõm, cắn bánh bao. Lục Đoan Nghiên lại nổi điên, hắn đi tới ngồi trước mặt Bán Hạ.

"Tam gia buổi sáng tốt lành." Bán Hạ khách sáo chào hỏi.

Lục Đoan Nghiên gật gật đầu, coi như đáp lễ. Hắn ta giả vờ ra dáng người lắm, chậc, Lục Tam gia cao quý đây mà.

Đoàn Tử ra khỏi cửa: "Cha, nương, con đi học đây."

Bán Hạ ôm con bé lại, hôn một trận. Đoàn Tử vừa lòng thỏa ý vẫy tay chào rồi đi mất.

Hổ Tử đến rồi, Bán Hạ cũng phải ra ngoài. Trước khi đi, nàng lại kéo ta tới hôn một trận rồi mới rời khỏi.

Trong nhà bỗng chốc yên tĩnh trở lại.

Ta lấy quần áo bẩn ra, ngồi giặt ở trong sân.

Lục Đoan Nghiên nhìn chằm chằm vết cào trên cổ ta, cũng không biết đang nghĩ gì. Bất quá ta mặc kệ hắn nghĩ gì, dù sao hắn cũng ở không được bao lâu. Hoàng bá phụ coi trọng hắn, muốn phái hắn đi Ninh Châu cứu tế dân, sau khi trở về lại thăng chức cho hắn.

"Thế tử thật sự cam tâm từ bỏ vinh hoa phú quý, ở Kim Châu làm một thường dân sao?"

Lục Đoan Nghiên nói:

"Ngay cả khi ngài bằng lòng, Hoàng thượng cũng tuyệt đối không muốn cháu trai mình yêu thương nhất cứ sống một cuộc đời tầm thường như vậy."

Thực sự là lo chuyện bao đồng. Lúc mẫu thân đuổi ta ra khỏi kinh thành đã nói:

"Ngươi là một nam nhân khỏe mạnh, sao cứ phải để người khác hầu hạ? Đừng ở nhà chọc ta ghét, ta đã quyên góp cho ngươi một chức quan, ngươi đi mà tự lo liệu lấy."

Mẫu thân chưa bao giờ coi ta là thế tử. Về phần Hoàng bá phụ, người cũng không dám chọc giận mẫu thân ta.

Lục Đoan Nghiên thấy ta không nói gì, liền giễu cợt:

"Khó trách ba năm đó ta tìm nàng thế nào cũng không thấy. Nghĩ kĩ thì ra là ngươi đã bảo Đại Lý Tự khanh giấu tin tức của nàng. Mãi đến khi hai người thật sự ở bên nhau, ngươi mới dám tiết lộ hành tung của nàng. Thế tử điện hạ, xem ra người cũng không nắm chắc mười phần về tình cảm của hai người."

Lời này của hắn nói đúng rồi. Sau khi Bán Hạ kể cho ta nghe chuyện của nàng và Lục Đoan Nghiên, người của Đại Lý Tự khanh liền tìm đến Kim Châu. Ta đã ra mặt che giấu tin tức của Bán Hạ
 
Xuyên Qua Năm Thứ Mười Tám
Chương 31: Hết


Đúng vậy, ta sợ Lục Đoan Nghiên tìm đến. Nhưng đã sao, đại cục đã định, hắn chỉ có thể nói những lời chua ngoa mà thôi.

"Lục đại nhân, ta thấy ngươi ghen tị với ta, ghen tị đến mức đỏ cả mắt rồi. Sao vậy, mong ta trở về kinh thành kế thừa vương vị, để ngươi thừa dịp mà vào?"

Ta cúi đầu tỉ mỉ giặt quần áo cho Đoàn Tử, lười biếng nói: "Đừng mơ tưởng nữa, cút sớm một chút đi."

Lục Đoan Nghiên nói: "Nàng nói đúng, Thẩm Diệu là giả. Ta yêu thích Thẩm Diệu ngây thơ lãng mạn, yêu thích dáng người thướt tha của nàng, yêu thích sự ngây thơ đáng yêu, chân thành thấu đáo của nàng. Nhưng tất cả những thứ này đều là giả. Nếu nàng thật sự cùng ta sống như vậy, ngày ngày tỉnh lại, trên mặt có ghèn mắt, mơ mơ màng màng ngáp. Mặc y sam vải bông, ở trong sân đá cầu nhảy dây. Nàng như vậy, ta xem cũng sẽ không liếc mắt nhìn một cái."

Có bệnh a, nói với ta những thứ này làm gì

"Nếu là phu nhân của ta, cũng tuyệt đối không thể th* t*c như vậy. Phải biết phẩm trà thưởng hoa, ngâm thơ đối đáp. Ở nhà thì dịu dàng ý tứ, ra ngoài thì giao thiệp rộng rãi. Nhất định không thể vào lúc vui vẻ, nhào tới hôn ta hai cái, nửa đêm cãi nhau lại đuổi ta đi." Lục Đoan Nghiên vừa nói vừa nhìn ta.

A, tháng trước, nửa đêm, ta bị Bán Hạ đuổi ra khỏi phòng. Nàng bảo ta cút đi. Haizz, những ngày nàng sắp đến tháng đều đặc biệt cáu kỉnh. Là ta không nên ôm nàng ta hôn mãi không thôi. Lục Đoan Nghiên quả nhiên có bệnh, nửa đêm không ngủ, nghe lén người khác.

Lục Đoan Nghiên tiếp tục lẩm bẩm một mình: "Đúng vậy, ta tuyệt đối sẽ không thích nữ tử như Lâm Bán Hạ. Làm việc hấp tấp đãng trí, lại còn thô kệch. Cả ngày đều phải nhờ ngươi nhắc nhở mới nhớ mang theo hòm thuốc. Mười lần thì có tám lần, nàng ra ngoài rồi lại quay lại tìm đồ. Còn chống nạnh đứng ở đầu ngõ, cùng người ta cãi nhau, chẳng qua là tiểu hài tử ở trường học xảy ra xung đột với người khác, thật không ra thể thống gì. Nàng một chút cũng không biết quán xuyến việc nhà, bạc tháng trước kiếm được, nộp tiền thuê nhà rồi lại không còn một đồng nào. Nếu thật sự để cho nàng ấy quản lý việc nhà, e rằng sổ sách cũng chẳng thể nào tính toán rõ ràng."

"Lục Đoan Nghiên, ngươi mau đi soi gương xem!" Ta thật sự không muốn nghe thêm nữa, người này đã phát điên rồi: " Ngươi xem kìa, ngươi đố kỵ đến mức méo mó cả mặt rồi!"

Người hầu bên ngoài bẩm báo với Lục Đoan Nghiên đã đến giờ phải đi. Hắn đứng dậy, vô tình bị y phục của Bán Hạ đang phơi trên dây chạm vào mặt. Cũng không biết vì sao, lúc ra cửa, thân thể hắn loạng choạng, vịn tường rồi "oẹ" một tiếng, phun ra một ngụm máu.

Ta lạnh lùng nhìn hắn lau miệng.

Lục Đoan Nghiên xoay người, bình tĩnh nói: "Hoắc Chiến Dã, ta sẽ luôn dõi theo ngươi. Đàn ông trên đời chẳng có ai là không trăng hoa, chờ đến ngày Lâm Bán Hạ hoàn toàn thất vọng về ngươi, ta sẽ cho nàng ấy biết, ta mới là lựa chọn tốt nhất."

Hắn rời đi. Còn ta thì cười khẩy.

Vậy ngươi cứ chờ đi, chờ đến chết!

——Hết——
 
Back
Top Bottom