Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê

Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 30: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 30



Đẹp quá! Minh Châu trông rất đẹp.

Hoàng cung, điện Phương Phi, Liễu quý phi ngây người nhìn khuôn mặt xinh đẹp mê người của mình trong gương.

“Hôm nay Tấn Vương và Tấn vương phi vào cung phải không?” Nàng ta hỏi tỳ nữ đang hầu hạ chải đầu cho nàng phía sau.

Tỳ nữ không muốn trả lời nàng về vấn đề này, nhưng nghĩ đến quý phi nương nương cố chấp mọi việc liên quan đến Tấn vương, lại không dám không nói lời nào.

“Vâng! Hôm nay là ngày tân phụ vào cung bái kiến trưởng bối.”

“Tân phụ!” Liễu quý phi thì thào hai chữ này, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, mỹ nhân xinh đẹp động lòng người trong gương đột nhiên trở nên dữ tợn: “Nhưng chỉ là một Hoa Nương, là một tiện nhân ngàn người gối vạn người cưỡi, Tấn Vương không sợ nhiễm bệnh lậu, mà lại cưới một nữ nhân như vậy làm Tấn Vương phi. Ha ha, ha ha ha ha” Liễu quý phi cười điên cuồng: “Hắn thật sự không coi trọng ta! Ta còn tưởng rằng hắn muốn cô đơn cả đời! Thế mà hắn lại cưới vợ, cưới vợ. Còn là một nữ nhân như vậy, một nữ nhân như vậy!”

Liễu quý phi không màng đến lớp trang điểm vừa mới trang điểm, đột nhiên nằm trên bàn trang điểm mà khóc.

“Ta vì hắn trả giá nhiều như vậy, ta yêu hắn lâu như vậy, hắn lại đối xử với ta như vậy. Cưới một nữ tử thấp hèn như vậy, hắn đối xử với ta như vậy sao? Sao hắn dám! Sao hắn dám!”

Từ khi nghe được Tấn Vương muốn cưới Vương phi, Liễu quý phi đã kìm nén sự tức giận trong lòng mình.

Nhưng cảm xúc đè nén lâu thì sẽ xảy ra chuyện. Bây giờ Liễu quý phi nguy hiểm vô cùng, nàng ta giống như thuốc súng sắp được châm ngòi. Chỉ cần một vài tia lửa, sẽ phát nổ.

Cung Càn Thanh, tổng quản thái giám nhắc nhở hoàng đế: “Bệ hạ, Tấn Vương và Tấn Vương phi đã đến. Bây giờ có phải nên tuyên họ vào yết kiến không?”

Tấn Vương?

Hoàng Đế đau đầu xoa thái dương, thật sự hắn không muốn nhìn thấy Tấn Vương phi. Một Hoa Nương, thân phận thấp kém như thế vậy mà thật sự cá vượt long môn trở thành Tấn Vương phi. Sau khi thay đổi thân phận nhanh chóng công khai cùng Tấn Vương tiến vào hoàng cung, còn muốn bái kiến Hoàng Đế Đại Lương.

Buồn cười biết bao?

Tấn Vương cũng không chịu thua, lại thật sự bị nữ nhân này mê muội tâm trí, không quan tâm đến tiền đồ của mình dùng tất cả công trạng sau này để đổi lấy một nữ nhân như vậy.

Sau khi chết xuống địa phủ, ngược lại hắn ta muốn nhìn xem Tấn Vương còn có mặt mũi nào đối diện với liệt tổ liệt tông của Đại Lương bọn họ?

Thế nhưng, hôn sự này đã được hắn ta đồng ý. Tuy rằng, hắn đã suy tính đủ đường để không phải nói với người ngoài. Nhưng suy cho cùng là hắn đã đồng ý rồi.

Vì vậy dẫu lòng xem thường Tấn Vương, chán ghét xuất thân của Tấn Vương phi, nhưng hắn ta vẫn phải kìm nén để thể diện cho bọn bọn.

“Tuyên vào!” Hoàng đế vẫy tay với tổng quản thái giám.

“Tuyên Tấn Vương và Tấn Vương phi yết kiến”

Bên ngoài, các thị vệ cất cao giọng hét vang. Tấn Vương dẫn theo Minh Châu, trang nghiêm, trịnh trọng, từng bước đi vào cung Càn Thanh. Nơi ở của hoàng đế này mang theo sự thịnh vượng của Đại Lương trong hàng ngàn năm.

Cung Càn Thanh uy nghiêm đồ sộ, đó là điều độc nhất vô nhị mà quyền lực hưng thịnh mang lại. Minh Châu giật mình, có cảm giác như mình đang mơ. Dĩ nhiên thật sự nàng đứng ở chỗ này, cùng Tấn Vương, đối diện với hoàng đế.

Giờ phút này, từ khi gả cho Tấn Vương tới nay, cuối cùng Minh Châu cảm nhận được sự khác biệt. Nàng thoát khỏi thân phận Hoa Nương bị người khác điều khiển, trở thành người quyền quý có thể quyết định sự sống chết người khác.

Không thể không nói, loại cảm giác không gì không thể làm được này làm cho người ta nghiện.

“Tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế.” Minh Châu theo Tấn Vương hành lễ với Hoàng Đế.

“Ừm!” Hoàng đế lười biếng đáp một tiếng, nhướng mi lên, nói một tiếng bình thân.

Nhưng bởi vì vấn đề lễ nghi trong cung, nữ quyến không thể nhìn thẳng Hoàng Đế. Bởi vậy, Hoàng Đế chỉ có thể nhìn thấy dáng người thướt tha của Minh Châu và mái tóc đen bóng mềm mại kia.

Người có thể khiến Tấn vương trả giá hết mọi thứ để cầu hôn, tất nhiên là một mỹ nhân. Đột nhiên Hoàng Đế sinh lòng suy nghĩ, ngược lại hắn muốn nhìn xem mỹ nhân xinh đẹp thế nào mà Tấn Vương có thể mê muội mà quên đi lễ phép, khăng khăng muốn cưới.

Hắn là đế vương, đã thấy mỹ nhân khắp nơi, liền nói Liễu quý phi ở điện Phương Phi, xinh đẹp tuyệt vời, thế gian hiếm thấy.

Chẳng lẽ Tấn Vương phi còn có thể đẹp hơn Liễu quý phi sao?

“Tấn vương phi, ngẩng đầu lên.” Trên ngai vàng, Hoàng Đế đột nhiên nói với Minh Châu.

Minh Châu chần chừ, nàng không hy vọng hôm nay xảy ra chuyện gì. Tấn Vương ở bên cạnh cầm bàn tay nhỏ bé của Minh Châu, âm thầm cổ vũ nàng.

Hắn biết, hoàng huynh của hắn có lẽ chỉ là tò mò, cũng không muốn làm gì Minh Châu, cũng không có ý định cợt nhã.

Cho nên, đừng sợ! Tấn Vương im lặng gãi lòng bàn tay Minh Châu.

Minh Châu từ từ hít một hơi, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn thẳng Hoàng Đế trên ghế cao.

Khoảnh khắc ấy tất cả dường như chậm lại. Chờ đến khi Hoàng Đế thấy rõ tướng mạo của Minh Châu tướng mạo, hắn ta đã lộ vẻ không thể tin nhìn chăm chú nàng.

Đó là một cảm giác khó tả. Núi và biển gặp nhau, sông núi đảo ngược. Tất cả trên thế gian đều trở thành hư vô, chỉ có sự tồn tại của hắn và nàng là thật và sống động. Họ nhìn nhau, đó chính là duyên phận còn lại duy nhất trong thế giới này.

Nhưng hắn biết, không phải như vậy. Hắn là Hoàng Đế, nàng là tân nương của Tấn Vương, là vương phi được Tấn Vương chính thức cưới. Họ cách nhau bởi lễ nghĩa, bởi quân thần, bởi những trở ngại trùng trùng trong thế gian.

Thậm chí, nàng hoàn toàn không có ý nghĩ gì về hắn, chỉ là sự phục tùng với uy quyền của Hoàng Đế.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 31: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 31



Vào lúc này, Hoàng Đế đột nhiên có cảm giác số phận trêu ngươi. Hắn không thể diễn tả được tâm tư của hắn đối với Tấn Vương phi, nhưng hắn lại cảm thấy hốc mắt ướt đẫm, thôi thúc hắn ta rơi nước mắt.

“Là một mỹ nhân, khó trách Tấn Vương không cưới ai khác ngoài ngươi.” Lời này đã vượt quá giới hạn, Tấn Vương không vui.

Ngược lại Minh Châu không có cảm giác gì, nàng chỉ im lặng cúi đầu chào Hoàng Đế, xem như đã hành lễ với Hoàng đế, thoải mái chấp nhận khen ngợi của Hoàng Đế dành cho nàng.

“Các bậc trưởng bối trong hoàng tộc chắc đã đến tẩm điện rồi. Tấn Vương, ngươi dẫn theo Tấn Vương phi đi gặp các vị thúc bá đi!” Hoàng Đế vẫy tay với Tấn Vương, cả người lại trở về dáng vẻ thông minh, như thể vừa rồi chỉ là một ảo giác.

Về phương diện này Tấn Vương tâm tư đơn giản, không cảm thấy Hoàng Đế có điều không đúng. Hắn gật đầu với hoàng đế, liền vui vẻ khẽ ôm Minh Châu đi tẩm điện.

Nhưng lúc rời đi, dường như Minh Châu cảm nhận được gì đó liền quay đầu nhìn Hoàng Đế. Rồi chẳng kịp phòng bị, nàng đã đối diện với đôi mắt sâu thẳm và bí ẩn của Hoàng Đế.

Minh Châu: “...”

Minh Châu hoảng sợ, lập tức quay đầu lại không dám nhìn nữa.

Sau khi Tấn vương và Minh Châu rời đi, Hoàng Đế đột nhiên cúi đầu nở nụ cười.

Bên cạnh, tổng quản thái giám chứng kiến toàn bộ cảnh hoàng đế mất kiểm soát mà không dám thở mạnh, chỉ cúi đầu giả vờ như không biết gì.

“Nàng ta cũng rất xinh đẹp! Đúng không?” Đột nhiên Hoàng Đế hỏi ngược lại hắn một câu.

“Nô tài, nô tài, nô tài không dám tùy tiện phán xét Tấn Vương phi.” Trên trán tổng quản thái giám toát mồ hôi lạnh.

“Trẫm cũng không bảo ngươi nói mấy điều đó?” Hoàng Đế từ từ nhắm hai mắt lại.

Hoa Nương sao? Ài! Giỏi cho một chốn Hoa Lâu vui vẻ! Một tuyệt sắc giai nhân lại có thể ẩn giấu nhiều năm như vậy. Đây là Lương Đô, thế lực rắc rối phức tạp. Nếu có thể làm được việc này, thật sự chỉ đơn giản là một Hoa Lâu thôi sao?

Bên này, việc của trưởng bối hoàng thất được tiến hành rất thuận lợi. Vào khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo thật của Minh Châu, những hoàng thất này đều nhìn Tấn Vương với vẻ mặt “thì ra là vậy”.

Tấn Vương bất đắc dĩ, thật sự hắn không phải bởi vì dung mạo của Minh Châu mới cưới Minh Châu. Được rồi! Dung mạo có lẽ cũng chiếm một phần yếu tố, nhưng phần lớn vẫn là vì Minh Châu chính là Minh Châu, chỉ là như thế thôi.

Lúc bái kiến An Dật Vương, trên mặt An Dật Vương vẫn là dáng vẻ lạnh nhạt. Không nhìn ra tác phong không đúng đắn ngày hôm qua lúc lôi kéo dụ dỗ nàng. Cũng biết giả vờ phết! Minh Châu mỉa mai khẽ nhếch môi với An Dật Vương.

An Dật Vương cũng không tức giận, ánh mắt ôn hòa và bao dung nhìn Minh Châu.

Lại là vẻ mặt kỳ lạ này! Minh Châu quay đầu không nhìn y nữa.

Sau khi gặp Hoàng Đế và trưởng bối quý tộc, Tấn Vương sẽ dắt theo Minh Châu rời khỏi hoàng cung. Nhưng ngay khi bọn họ muốn xuất cung, đột nhiên hai người bọn họ bị một thái giám ngăn lại. Thái độ thái giám cung kính, lời nói thốt ra không thể nghi ngờ: “Bái kiến Vương gia, vương phi nương nương, quý phi nương nương muốn mời Vương phi nương nương đến điện Phương Phi ngồi một chút.”

Liễu quý phi? Tấn Vương nhíu mày. Rõ ràng hắn cùng với hoàng huynh đã nói, hôm nay Minh Châu tiến cung chỉ cần gặp Hoàng Đế và trưởng bối quý tộc là được, Liễu quý phi và các phi tần khác trong hậu cung không cần phải gặp.

Có phải Hoàng Đế không nhắc nhở Liễu quý phi sao?

“Cơ thể Tấn Vương phi không khỏe, ta sẽ không quấy rầy Liễu quý phi.” Tấn Vương quay người cùng Minh Châu rời đi.

“Vương gia.” Thái giám nói: “Hoàng thượng hiện đang ở điện Phương Phi, hoàng thượng rất sủng ái quý phi. Quý phi chỉ muốn gặp Tấn Vương phi một lần, sao hoàng thượng có thể nỡ từ chối chứ?”

Tấn Vương: “.....”

Cái quỷ gì vậy? Hoàng huynh cũng ở đây sao?

“Vậy thì bản vương sẽ cùng đi với vương phi.” Tấn vương nắm lấy tay nhỏ của Minh Châu, im lặng an ủi nàng.

Thái giám lắc đầu: “Vương gia nói đùa rồi, chốn hậu cung, vương gia là nam nhân, sao có thể tùy tiện vào được?”

Tấn vương: “....”

Thấy Tấn Vương không yên tâm, thái dám khuyên giải: “Có hoàng thượng ở đây! Vương phi sẽ không có chuyện gì đâu.”

Tấn Vương thực sự không muốn đồng ý, Lưu quý phi là một người điên, không biết được nàng ta sẽ làm gì với Minh Châu đâu?

Nhưng Minh Châu chỉ nhìn Tấn vương và lắc đầu, tay nhỏ gãi vào lòng bàn tay của Tấn vương.

“Công công nói đúng, có hoàng thượng ở đây! Ta sẽ không có chuyện gì đâu, đừng lo.” Nàng nháy mắt với Tấn vương.

Điều gì đến rồi cũng sẽ đến. Nàng cũng rất muốn xem thử, Lưu quý phi trong lời đồn sẽ đối phó với nàng như thế nào.

Tuy quý phi là cấp bậc cao, có địa vị ngang với tể tướng, nhưng nàng cũng là Tấn Vương phi, là nhất phẩm phu nhân. Về cấp bậc, nàng không thua kém gì cả. Hừm, chỉ là một nữ nhân có lòng thù hận trong cung, đừng nghĩ có thể lấy thân phận để áp bức nàng.

Hơn nữa, nếu như trước đó nàng không cảm thấy sai, thì có lẽ Hoàng Đế Đại Lương đối với nàng...

Minh Châu im lặng mỉm cười, trong lòng hơi tự mãn.

Nàng hiểu nam nhân đến nhường nào! Chỉ cần hắn ta dám động lòng với nàng thì nàng sẽ dám lợi dụng hắn đến mức không còn gì.

Quý phi! Quý phi! Suy cho cùng thì cũng chỉ là thiếp thất, mọi vinh nhục đều chỉ nhìn vào ân sủng của Hoàng Đế. Nếu như ân sủng của Hoàng Đế bỗng dưng không còn thì sao? Lại lấy gì để kiêu ngạo?

Vậy thì nàng có gì phải sợ chứ?

Điện Phương Phi, Liễu quý phi dựa vào Hoàng Đế, nhẹ nhàng rót rượu cho Hoàng Đế.

“Bệ hạ, Tấn Vương phi có xinh đẹp không?” Liễu quý phi nhẹ giọng hỏi, dáng vẻ quyến rũ lại thuần khiết. Đó là dáng vẻ Hoàng Đế thích nhất.

Nhưng lần này Hoàng Đế lại không giống như trước, ôm nàng vào trong lòng, mà vẻ mặt hắn tự nhiên, cầm lấy ly rượu, đúng lúc tránh được Liễu quý phi nhào vào lòng.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 32: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 32



“Bệ hạ!” Liễu quý phi bĩu môi không hài lòng với Hoàng Đế.

Hoàng Đế an ủi Liễu quý phi nâng ly rượu lên, ra hiệu nàng cũng uống. Sau khi uống cạn ly, Hoàng Đế mới từ từ trả lời Liễu quý phi: “Xinh đẹp.”

Liễu quý phi: “...”

Từ nhỏ Liễu quý phi đã biết mình lớn lên xinh đẹp, nàng cũng quen lấy dung mạo của mình làm kiêu ngạo. Mục đích nàng hỏi Hoàng Đế không phải muốn cho hắn ăn ngay nói thật khen ngợi Minh Châu. Đương nhiên, trong nhận thức của Liễu quý phi, nàng cũng không tin Minh Châu lại xinh đẹp hơn nàng. Nàng hỏi như vậy, muốn nghe nhất là Minh Châu không xinh đẹp bằng nàng. Nhưng bây giờ, Hoàng Đế lại nói Tấn Vương phi xinh đẹp?

Đã nhìn nhiều dung mạo của nàng, vậy mà cũng có thể khen ngợi Tấn vương phi xinh đẹp? Liễu quý phi hừm lạnh lùng! Ngược lại nàng muốn nhìn xem, nàng ta có thể xinh đẹp bao nhiêu. Xinh đẹp đến nỗi khiến Tấn Vương phải phá vỡ nguyên tắc, xinh đẹp đến mức nào để Tấn vương cưới nàng làm chính phi, xinh đẹp đến mức nào để Hoàng Đế đã từng thấy qua nhiều mỹ nhân cũng thẳng thắn khen ngợi.

Động tác của thái giám rất nhanh, cũng không để cho Hoàng Đế và Liễu quý phi phải chờ quá lâu.

“Bái kiến bệ hạ, bái kiến quý phi nương nương.” Minh Châu cũng không muốn để Liễu quý phi tìm ra lỗi sai của nàng ở phương diện hành lễ vấn an này. Từ sau khi vào điện Phương Phi, nàng đều tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc trong cung, đầu cung kính cúi xuống, không nhìn lung tung. Sau khi đi vào chính điện, cũng ngoan ngoãn hành lễ với Liễu quý phi và Hoàng Đế.

Trên ngai vàng, ngay khi Minh Châu bước vào, cơ thể Hoàng Đế lập tức theo bản năng căng thẳng. Hắn đang thưởng thức ly rượu trong tay cũng được đặt xuống. Tất nhiên, những động tác của hắn đều rất nhỏ, sự chú ý của Liễu Quý Phi đang ở trên người Minh Châu nên không hề phát hiện ra.

“Tấn Vương phi, ngẩng đầu lên.” Giọng nói ngạo mạn của Liễu quý phi truyền vào tai Minh Châu.

Minh Châu nhếch môi cười khẽ, nàng từ từ ngẩng đầu nhìn thẳng Liễu quý phi. Giống như thần nữ hạ phàm, từ trên cao nhìn xuống người phàm. Tất nhiên thần nữ không hề sợ hãi, cho dù thái độ không có vấn đề. Nhưng phàm nhân bị nhìn thẳng vẫn có cảm giác sợ hãi và áp lực.

Thấy rõ dung mạo Minh Châu, Liễu quý phi không thể tin làm đổ ngã bình rượu trên bàn. Tiếng leng keng vang lên, đây là lần đầu tiên Liễu quý phi ở trước mặt Hoàng Đế thất lễ như vậy.

“Quý phi!” Biểu cảm Hoàng Đế không thay đổi, bàn tay to nhẹ nhàng đặt trên bàn tay trắng nõn của Liễu quý phi.

“Bệ hạ!” Vẻ mặt Liễu quý phi khó coi, hơi tái nhợt, cứng đờ quay đầu nhìn Hoàng Đế. Hoàng Đế thản nhiên gật đầu với nàng, rồi lại nhìn Minh Châu, ra hiệu cho nàng nên nói chuyện.

Liễu quý phi không muốn hiểu ý của Hoàng Đế, nhưng... Mặc dù Hoàng Đế rất sủng ái nàng, nhưng không phải là không có giới hạn. Trên thực tế, khi đối diện với Hoàng Đế, Liễu quý phi thường xuyên phải căng thẳng, sợ rằng có câu nào nói sai, khiến hoàng đế đột nhiên xa lánh nàng mà không có bất kỳ dấu hiệu nào. Trong cung có rất nhiều mỹ nhân, và cũng có vô số mỹ nhân bỗng chốc đã bị đày vào lãnh cung.

Mà Liễu quý phi có thể được sủng ái nhiều năm như vậy, tất nhiên sẽ không là kẻ ngốc. Vì vậy mỗi biểu cảm, mỗi hành động của Hoàng Đế nàng đều có thể giải thích được ý nghĩa trong đó.

Đôi mắt Liễu quý phi nhìn Minh Châu với ánh mắt ẩn chứa đầy ác ý: “Quả nhiên Tấn Vương phi rất xinh đẹp, khó trách có thể khiến Tấn Vương hao tâm tổn trí cầu hôn.” Nàng nói lời này rất khó khăn.

Minh Châu cũng nghiêng đầu, đột nhiên tươi cười với nàng ta, lập tức như ngày xuân chiếu lên cành hoa lê, cả phòng tỏa sáng: “Cảm ơn nương nương đã khen ngợi.” Khi nói câu này, nàng còn khẽ liếc nhìn Hoàng Đế bằng ánh mắt trêu chọc.

Chỉ là ánh mắt Minh Châu nhẹ nhàng lướt qua, đột nhiên Hoàng Đế lại cảm thấy cơ thể cũng bắt đầu nóng lên. Đó là trạng thái kỳ lạ khó giải thích. Thật giống như nhiều năm thờ ơ với đời đột nhiên tìm được phương hướng. Thế là tất cả giác quan đều chỉ vì một mình nàng mà nhảy múa.

“Tấn Vương phi đang mang thai, không nên đứng lâu, người đâu, mời Tấn Vương phi ngồi.” Hoàng Đế đột nhiên lên tiếng.

Có thai? Chưa kịp hiểu thái độ quá nhiệt tình của Hoàng đế, Liễu quý phi đã bị hai chữ này thu hút tâm trí. Nàng không thể tin mà kéo chặt tay áo của mình, nhìn Minh Châu một cách dữ tợn: “Bệ hạ đang nói đùa sao, Tấn Vương phi mới thành thân với Tấn Vương ba ngày, sao lại đột nhiên có thai?”

Sau khi Minh Châu ngồi xuống, vẻ mặt rạng rỡ của người mẹ vuốt bụng mình, hạnh phúc nói với Liễu quý phi: “Nói ra cũng không phải chuyện gì đáng nói. Thực tế ta đã mang thai ba tháng, cũng là vì lo lắng cho đứa bé, vương gia chúng ta mới vội vàng thành hôn với ta. Nếu không bụng lớn, mặc áo cưới sẽ không đẹp, bên ngoài cũng sẽ đồn đại.”

Liễu quý phi: “...”

Con khốn! Con khốn! Con khốn! Việc mang thai trước hôn nhân ghê tởm như vậy mà cũng có thể tự tin nói thẳng thắn tới thế. Quả thật là kẻ thấp hèn xuất thân từ Hoa Lâu! Tấn Vương gia đúng là mù quáng, bị mỡ heo che mắt, mới bất chấp tất cả để cưới một kẻ đê tiện như vậy!

Xuất thân từ chốn bẩn thỉu thấp kém, ai biết được đứa trẻ trong bụng nàng ta rốt cuộc là của ai? Chẳng may là con của gã đàn ông bên ngoài, rồi nhìn thấy quyền lực hiển hách của vương gia, lại không biết xấu hổ mà đổ chuyện lên đầu vương gia. Mà vương gia cũng vậy, chỉ là một kẻ ngu ngốc bị sắc đẹp che mắt, không thể cưỡng lại cám dỗ, thật sự bị kẻ đê tiện này đạt được mục đích.

Khi Liễu quý phi cười lên, ánh mắt chẳng lóe lên chút ý cười nào: “Tấn Vương phi từ nhỏ đến lớn ở Hoa Lâu, có lẽ không hiểu, đối với nhà danh gia vọng tộc chúng ta mà nói, danh dự quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác. Nếu mang thai trước khi kết hôn ở Liễu gia nhà ta, là phải vào từ đường thỉnh tội, sau đó bị dìm xuống nước.”
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 33: Chương 33 : Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 33



“Vậy à.” Minh Châu cũng không bị nàng ta hù dọa. Ngược lại, nàng còn che miệng cười. Cười đến mức rung rinh như nhành hoa, ánh mắt long lanh, xinh đẹp vô cùng: “Hóa ra đây là danh gia vọng tộc! Dĩ nhiên danh dự tổ tông còn quan trọng hơn một mạng người. Hơn nữa, mang trong bụng ta là con của Tấn Vương, là con nối dõi hoàng tộc. Chẳng lẽ, đối với danh gia vọng tộc các ngươi mà nói, danh dự của các ngươi quan trọng hơn hoàng tự. Nếu như vậy, vậy thì thật đáng sợ! Các ngươi còn tôn quý hơn cả hoàng gia!”

Nói đến câu cuối, giọng Minh Châu kéo dài, ánh mắt lại một lần nữa nhìn Hoàng Đế. Lần này không chỉ cơ thể Hoàng Đế nóng lên, mà cả người hắn đều giống như nhốt vào trong lò lửa, đốt cháy khiến thần hồn hắn điên đảo, thần trí không tỉnh. Chỉ muốn nắm lấy nguồn gốc khiến hắn không bình thường, ra sức hấp thụ cảm giác mát mẻ trên người nàng.

“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?” Dù Minh Châu nói bừa bãi, nhưng chỉ cần đề cập đến hai điểm vượt quá giới hạn và phạm thượng thì cũng không phải là chuyện nhỏ.

Liễu quý phi lo lắng nhìn Hoàng Đế: “Bệ hạ, thần thiếp không có ý đó, thần thiếp…” Nàng còn muốn nói tiếp nhưng lại bị Hoàng Đế cắt ngang.

Hoàng Đế an ủi vỗ tay nàng, đứng dậy, chắp hai tay sau lưng đi xuống. Hắn cũng không nhìn Minh Châu, chỉ nghiêm túc nói: “Được rồi, giờ không còn sớm, chắc là Tấn Vương đang sốt ruột.” Hắn lại nhìn Liễu quý phi: “Nàng muốn gặp Tấn Vương phi trẫm cũng cho nàng gặp rồi." Vậy nên dừng lại ở đây thôi.

Lời cảnh cáo trong mắt Hoàng Đế rất rõ ràng. Liễu quý phi không dám được voi đòi tiên nữa, chỉ có thể không cam lòng hành lễ với Hoàng Đế. Sau đó, trơ mắt nhìn Hoàng Đế và Minh Châu hai người rời khỏi điện Phương Phi.

Bên ngoài, Minh Châu đi theo phía sau Hoàng Đế. Mà người phía trước cân nhắc đến tốc độ của Minh Châu nên đi cũng không nhanh. Nhưng không biết có phải là ảo giác của mình không, hắn chỉ cảm thấy Minh Châu luôn ở phía sau nhìn hắn. Vì thế ngay lúc này, sau lưng đã bị Minh Châu nhìn đến mức nóng bừng.

Cảm giác này thật sự quá khổ sở! Hoàng đế hít một hơi thật sâu, đột nhiên dừng lại.

“Bệ hạ!” Minh Châu không kịp dừng lại, suýt nữa đâm thẳng vào người Hoàng Đế. Nàng nghi ngờ, không hiểu vì sao nhìn Hoàng Đế, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.

Hoàng Đế bị gọi mà giật mình, vẻ mặt hơi ửng đỏ. Nhưng cơ thể đã nhanh hơn cả suy nghĩ, đột ngột đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của của Minh Châu.

Minh Châu: “...”

Ngay lập tức, không khí dường như ngừng lại. Mọi thứ xung quanh đều trở thành hư vô, chỉ có hai người họ là thực sự tồn tại. Những thái giám theo sau cũng không dám thở mạnh, lặng lẽ cúi đầu không dám nhúc nhích, sợ làm kinh động đến người tối cao nhất của Đại Lương.

“Ta... trẫm, trẫm chỉ là muốn đỡ ngươi.” Khi nhận ra mình đang làm gì, hoàng đế vội vàng buông tay Minh Châu ra.

Minh Châu giống như một con thỏ trắng nhỏ, cũng vừa nhận ra điều không đúng, vội vàng lui về phía sau vài bước, tạo khoảng cách với Hoàng Đế.

Sau đó, suốt đường đi cả hai đều không nói chuyện.

Bên ngoài cung, Tấn Vương chờ đã lâu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Minh Châu đi gặp Liễu quý phi, thậm chí có thể bị Liễu quý phi ức h**p, hắn không thể nào kiên nhẫn chờ đợi được. Thậm chí nhiều lần, Tấn Vương không thể kìm chế muốn xông thẳng vào nội cung.

“Vương gia.” Cuối cùng, khi hắn không còn kiên nhẫn nữa, hắn nghe thấy giọng nói mà hắn luôn mong nhớ.

Nhìn thấy Tấn Vương, Minh Châu như một chú chim non về tổ, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, mỉm cười nhào vào trong lòng Tấn Vương.

Tấn Vương cũng không màng đến Hoàng Đế vẫn ở đó, hắn ôm lấy Minh Châu, giọng nói mang theo sự run rẩy: “Cuối cùng thì nàng cũng ra rồi, không sao chứ!” Nói xong, hắn buông Minh Châu ra, nhìn Minh Châu từ trên xuống dưới một lúc, xác nhận Minh Châu thật sự không bị tổn thương, vẫn nguyên vẹn.

Minh Châu lắc đầu, ngọt ngào nhìn Tấn vương: “Có bệ hạ ở đây, ta có thể xảy ra chuyện gì chứ!”

Nghe Minh Châu nói lời này, Tấn Vương cũng cảm kích nhìn Hoàng Đế: “Hoàng huynh, cảm ơn huynh.” hắn không hề nhận ra, Hoàng Đế cố ý đưa Minh Châu ra ngoài là điều không bình thường.

Hoàng Đế cũng rất bình tĩnh, vẻ mặt hắn lạnh lùng khoát tay áo: “Thật ra trẫm không thể từ chối lời cầu xin của quý Phi, đành gọi Tấn Vương phi đến điện Phương Phi. Người là trẫm đưa đi, trẫm phải có trách nhiệm đưa về cho ngươi nguyên vẹn không bị tổn thương nào.”

Tấn Vương cảm động nói lời cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn hoàng huynh.”

“Ừm!” Hoàng Đế chẳng hề cảm thấy nặng lòng khi đáp lại câu cảm ơn này.

Lúc rời đi, Minh Châu quay đầu nhìn thoáng qua Hoàng Đế. Đối diện với nàng là đôi mắt sắc bén như muốn chiếm đoạt.

Trở về Tấn Vương phủ, Minh Châu hầm hừ nhìn Tấn Vương.

“Sao vậy?” Tấn Vương bị nàng nhìn đến mức mặt mày bối rối, thấy hơi khó hiểu.

“Ta đã gặp Liễu quý phi.” Minh Châu bĩu môi xoay người, không thèm nhìn hắn.

Tấn Vương vòng tới trước mặt Minh Châu: “Ta biết mà!”

“Chàng không biết.” Minh Châu ấm ức, đôi mắt to tròn xinh đẹp dần rơi nước mắt: “Nàng ta rất xinh đẹp, cũng thật cao quý. Một mỹ nhân vừa quý phái lại vừa xinh đẹp như vậy, lại dành tình cảm sâu đậm cho chàng. Thật sự chàng không rung động sao? Hay là, chàng không nhận ra tình cảm của mình đối với nàng ta, cho nên mới trong lúc nhất thời * l**n t*nh m* mà chọn ta. Nhưng đợi đến khi chàng suy nghĩ kỹ càng, chàng sẽ vứt bỏ ta mà quay lại bên cạnh Liễu quý phi?”

Tấn vương: “...”

Tấn Vương quả là oan ức mà! Đâu ai biết hắn ghét Liễu quý phi đến mức nào. Ghét đến nỗi hắn muốn nàng ta biến mất vĩnh viễn khỏi cuộc đời mình. Vậy sao có thể có tình cảm với Liễu quý phi được chứ? Nhưng... thấy Minh Châu khóc lóc yếu đuối và quyến rũ như vậy, hắn chợt thấy đau nhói ngay cả khi ác ý đang trỗi dậy trong lòng. Có phải hắn làm không đủ tốt mới khiến nàng không có cảm giác an toàn như thế?
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 34: Chương 34 : Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 34



Tấn Vương ôm Minh Châu vào lòng, bàn tay mềm mại lau nước mắt cho nàng.

Nàng né tránh hắn, giọng nói nghẹn ngào: “Đừng dùng tay chàng, trên tay chàng có vết chai, làm mặt ta đau.”

Tấn Vương: “...” Trái tim của hắn thật sự đã bị mấy lời này của nàng giẫm nát và chà đạp dưới chân. Thế nhưng hắn vẫn vui vẻ chịu đựng.

“Đừng nghĩ linh tinh, nàng còn đang mang thai nữa!” Tấn Vương cúi đầu, nhẹ nhàng hôn nước mắt nơi khóe mắt Minh Châu: “Liễu quý phi theo đuổi ta nhiều năm như vậy, nếu ta thật sự thích nàng ta, sao có thể không động lòng, mà thờ ơ lạnh lùng đứng nhìn nàng ta vào cung! Hơn nữa…”

Rồi hắn nhẹ nhàng h*n l*n c*n c* trắng nõn, xinh đẹp của nàng: “Ta chỉ không gạt bỏ nàng. Chứ tất cả nữ nhân khác, ta đều không chạm vào. Nàng là người duy nhất của ta, là số mệnh đã định của ta. Cho nên nàng đừng suy nghĩ lung tung nữa. Được không?”

Chỉ không từ chối nàng, còn tất cả phụ nữ khác đều không thể chạm vào? Trong lòng Minh Châu khẽ hừ một cách lạnh lùng! Quả nhiên! Đàn ông đều là kẻ lừa đảo! Rõ ràng người phụ nữ đầu tiên của hắn không phải là nàng, bây giờ lại nói những lời mê hoặc này để lừa gạt nàng. Thế thì nàng cảm thấy thái độ của Hoàng Đế đối với nàng, cố tình thêm dầu vào lửa thúc đẩy chuyện này cũng không sai.

Bởi vì nếu nàng không làm như vậy, đến một ngày nào đó sự thật bị phơi bày, Tấn Vương sẽ lựa chọn nàng sao? Chưa chắc! Dù sao người phụ nữ định mệnh đầu tiên của hắn cho tới bây giờ cũng không phải là nàng!

Nhưng nếu Tấn Vương không chủ động buông bỏ nàng, nàng sẽ không phải là người không có lương tâm, vô duyên vô cớ lựa chọn Hoàng Đế - người có quyền lợi cao hơn, mà vứt bỏ hắn. Mặc dù Hoàng Đế tốt, nhưng thích hợp là một đường lui hơn. Và chỉ có Tấn Vương mới là người nàng dễ dàng nắm bắt nhất. Hơn nữa, chuyện nhà của hắn êm đềm, không có nữ nhân nên không cần đấu đá lẫn nhau. Chưa kể từ nhỏ đến lớn, nàng đều ở Cẩm Tâm Các - vốn là chốn Hoa Lâu để vui chơi, có rất nhiều nữ nhân nên tất nhiên các cuộc tranh đấu vô cùng khốc liệt, chỉ có thể so sánh với chốn hậu cung.

Vì vậy Minh Châu chẳng ngốc đến mức bỗng chốc ruồng bỏ Tấn Vương, và lựa chọn Hoàng Đế. Vả lại, lai lịch của nàng thấp kém tới cỡ nào nàng tự hiểu được. Còn chuyện Nhược Thủy Tam Thiên kia múc duy nhất một gáo nước uống, thì chỉ trong sách mới dám viết như vậy.

*Nhược Thủy Tam Thiên có thể hiểu theo nghĩa được nhiều người biết đến nhất, “trong ba ngàn con sông, chỉ cần một gáo nước cho mình là đủ”. Tức trước mặt dù có ba ngàn dòng sông, nhưng chỉ chọn cho mình một chút vừa đủ mong muốn. Ở đây có thể hiểu, dù có bao nhiêu người trên đời đi nữa, ta vẫn chỉ chọn một người.

Hỏi điều này có thực tế hay không ư? Chắc là có! Nhưng đây lại là cách nàng sống sót. Chỉ có nàng là quan trọng nhất, những người đàn ông khác đều chỉ là công cụ lợi dụng mà thôi. Ngay cả đứa bé trong bụng cũng chỉ là kết quả sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng.

“Ừm!” Minh Châu ngẩng đầu nhìn Tấn Vương, trong mắt vẫn còn ươn ướt, đáng thương đáng yêu: “Ta cũng không biết sao ta như vậy. Mấy ngày nay không thể khống chế được tính tình của mình, luôn tin những lời đồn đại để rồi suy nghĩ lung tung.” Nói xong, Minh Châu đáng thương ôm lấy eo Tấn Vương, ấp úng nói, “Vương gia, có phải ta bệnh rồi không?”

“Không, không đâu.” Tấn Vương bị nàng làm mềm lòng, từng chút từng vuốt tóc Minh Châu, cố gắng xoa dịu nàng: “Nàng không bị bệnh, ta đã hỏi ngự y, ngự y nói nữ nhân mang thai hay suy nghĩ nhiều, đợi sau khi đứa trẻ sinh ra thì sẽ tốt hơn.”

“Vậy sao?” Minh Châu ngơ ngác, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhìn Tấn Vương.

“Phải, đúng rồi.” Trong lòng Tấn Vương khẽ rung động, nhẹ nhàng nâng cằm thanh tú của Minh Châu, rồi hôn lên đôi môi xinh đẹp của nàng.

Một lúc lâu sau, Tấn Vương buông Minh Châu ra, nàng thở hồng hộc. Ánh mắt hắn tối tăm, không nhịn được lại hôn lên gương mặt nhỏ nhắn của Minh Châu, rồi tiếp tục hôn lên cổ thon dài trắng trẻo của Minh Châu.

“Đừng!” Minh Châu từ chối.

“Ba tháng rồi, không sao đâu.” Tấn Vương không muốn buông tha, cương quyết nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang vùng vẫy của Minh Châu, hôn không đủ thỏa mãn, nên một tay bế ngang Minh Châu lên, đi về phía giường.

Rèm che rủ xuống, thấp thoáng cảnh xuân trong phòng.

Khách viện, An Dật Vương lại trở về Tấn Vương phủ. Thuộc hạ tâm phúc đi theo y trong lòng có rất nhiều nghi vấn. Thú thực, hắn không rõ gần đây Vương gia đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cứ ở lại Tấn Vương phủ không chịu rời đi? Nói nào là thích cảnh trí cuả Tấn Vương phủ, nhưng lời này có thể lừa gạt Tấn Vương, chứ đối với bọn họ - những thuộc hạ tâm phúc thì vẫn chưa đủ.

Nhưng… cuối cùng Vương gia đang suy nghĩ điều gì. Đây không phải là những người nhỏ bé như họ có thể tùy ý dò xét. Mặc kệ như thế nào, họ chỉ cần làm tốt công việc của mình theo sự phân phó của Vương gia là được.

Trong phòng, An Dật Vương đang nghiêm túc sao chép kinh Phật. Một lúc sau, y thở dài đặt bút xuống.

Y lẩm bẩm: “Vốn dĩ còn chuẩn bị anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng mọi chuyện lại không phát triển theo hướng ta dự đoán. Xem ra, Tấn Vương thật sự rất yêu nàng! Nhưng cũng phải, bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng có được một người phụ nữ có thể chạm vào. Nhất là, nữ nhân đó lại khiến người ta phải chết mê chết mệt. Không kim ốc tàng kiều mới là chuyện lạ. Nhưng như vậy thì đối với ta rất bất lợi! Thôi, mọi chuyện rồi từ từ sẽ đến vậy!”

Ở hoàng cung, sau khi Minh Châu và Tấn vương rời đi thì Hoàng Đế trở về Càn Thanh cung.

Hắn ta không xử lý chính sự, mà đến thư phòng hắn thường lui tới ở đó. Rồi đứng trước một tờ giấy Tuyên Thành rất lâu... ấy vậy, hắn chỉ vẽ được một bóng lưng khuynh quốc khuynh thành.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 35: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 35



Hoàng đế ngây ngẩn v**t v* bóng lưng quen thuộc trên giấy: “Suy cho cùng ta không đủ bản lĩnh, chỉ có thể vẽ bóng lưng của nàng. Nhưng thậm chí bóng lưng cũng chỉ có thể vẽ ra một phần vạn phong thái của nàng.” Hắn lấy dụng cụ và tự đóng khung bức tranh này lại.

“Minh Châu, đó là tên của nàng! Minh Châu hiếm thấy. Cái tên này quả nhiên rất tôn lên vẻ đẹp của nàng.” Hoàng Đế từ từ nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Có lẽ, ta không nên kiêu ngạo như vậy. Nếu như trước khi nàng thành hôn với Tấn Vương, ta tò mò đi gặp nàng một lần thì tốt rồi, thì mọi thứ có lẽ sẽ khác.”

Trong sơn cốc chim hót hoa thơm, nơi giao nhau giữa Đại Lương và Đại Yến, vẻ mặt Hoa Tinh nghiêm túc nhìn nữ tử trên giường đang nghiến răng chịu đựng đau đớn, khuôn mặt búp bê thanh tú tràn đầy lạnh lùng: “Minh Nguyệt tỷ tỷ, Cuối cùng những người đó là ai, vì sao cứ đuổi theo tỷ không buông?”

Minh Nguyệt, Thi Minh Nguyệt.

Nữ tử trên giường rõ ràng là hoa khôi chạy trốn sau một một đêm ân ái với Tấn Vương - Thi Minh Nguyệt. Bả vai nàng ấy rất đau. Đó là do hôm nay, khi nàng và Hoa Tinh ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày, bị người ta đuổi giết. Đám hắc y nhân đuổi giết nàng ấy được huấn luyện bài bản, phối hợp ăn ý, sát khí của họ rất mạnh mẽ. Rất rõ ràng, họ không phải là những kẻ dễ đối phó.

Nói thật, nàng ấy có hơi khó hiểu. Vốn dĩ, nàng là một nữ đặc công của thế kỷ hai mươi mốt, trong một nhiệm vụ đã bị chồng liên thủ với bạn thân phản bội mà chết. Nhưng không ngờ, khi nàng mở mắt ra lần nữa, lại đến một triều đại cổ đại không tồn tại cách đây ngàn năm. Thậm chí, nàng còn trở thành một Hoa Nương bị mọi người ức h**p. Nói là hoa khôi, nhưng cũng chỉ là kỹ nữ cao cấp hơn mà thôi.

Bản tính Thi Minh Nguyệt cod mong muốn kiểm soát mạnh mẽ, thích chiếm vị trí chủ đạo, sao có thể chấp nhận suốt đời mang một thân phận thấp hèn như vậy mặc cho người ta xâu xé chứ?

Vì vậy, sau khi nàng đã lấy lại tinh thần, nàng liền lên kế hoạch chạy trốn. Nhưng kế hoạch không thể theo kịp sự thay đổi, nàng còn chưa chạy trốn thì đêm đấu giá hoa khôi ở Cẩm Tâm Các lại đột nhiên xảy ra hỗn loạn. Mà nàng cũng không cẩn thận bị trúng thuốc, nàng không muốn tùy tiện tìm một nam nhân giúp nàng giải độc. Vì thế nàng nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi Cẩm Tâm Các, trời xui đất khiến gặp Tấn Vương cũng trúng thuốc. Hai người cứ như vậy trong trạng thái không tỉnh táo mà đã có một đêm ân ái.

Tất nhiên, sau khi tỉnh lại nếu không phải nàng nhìn thấy diện mạo tuấn tú của Tấn Vương vừa vặn phù hợp yêu cầu của nàng, thì đêm hôm đó nàng đã cho hắn đi gặp Diêm Vương rồi.

Mặc dù xảy ra chuyện như vậy, nhưng nó vẫn giúp Thi Minh Nguyệt thuận lợi chạy trốn. Trên đường đi, nàng đã cải trang và lẩn trốn, cuối cùng cũng đã trốn tới nơi giao nhau giữa Đại Lương và Đại Yến. Thậm chí, nàng còn gặp gỡ được truyền nhân Thần Y Cốc là Hoa Tinh.

Hoa Tinh là một cậu bé mặt mũi thanh tú, ngây thơ và căm ghét cái ác. Nàng chỉ cần dùng một số mưu mẹo đã khiến hắn có cảm tình với mình. Thậm chí, hắn bất chấp quy củ của Thần Y Cốc, đưa nàng vào trong, còn tạo điều kiện thuận lợi cho nàng.

Ba tháng qua nàng sống ở đây rất tốt, cũng dần dần thích nghi với thế giới cổ đại hỗn loạn này.

Nhưng ngay hôm nay, khi nàng và hắn đi ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày, lại đột nhiên gặp một đám người. Đám người đó không chút khách sáo, tỏ rõ ý muốn bắt sống nàng. Dẫu vậy, chúng cũng không thương tiếc nàng chút nào, ra tay với nàng rất tàn nhẫn. Rõ ràng, chúng chỉ cần đảm bảo nàng không chết là được, còn lại thì không quan trọng.

Hoa Tinh là truyền nhân của Thần Y Cốc, y thuật rất cao, nhưng không biết công phu quyền cước. Vì vậy để bảo vệ hắn, nàng ra tay rất cẩn thận. Nhưng do không phòng bị nên nàng ấy đã bị đám người đó làm bị thương bả vai. Khi nàng và hắn trốn về tới Thần Y Cốc, vết thương trên vai nàng đã trở nên nghiêm trọng.

“Nhóm người đó…” Thi Minh Nguyệt cảm thấy nặng nề: “Có lẽ họ muốn bắt ta trở về.” Có phải là người của Cẩm Tâm Các không? Nhưng nàng chỉ là một Hoa Nương thôi. Dù cho nàng có là hoa khôi, vấn đề vẫn chẳng quan trọng đến mức phải phái nhiều cao thủ như vậy!

Hay là, cơ thể này còn có một thân phận che giấu nào đó?

Hoa Tinh thương xót nhìn Thi Minh Nguyệt: “Minh Nguyệt tỷ, để ta bắt mạch cho tỷ, vết thương ở vai tỷ tiến triển quá nhanh, ta nghi ngờ có thể tỷ đã bị trúng độc.”

“Được!” Thi Minh Nguyệt đưa tay ra.

Cảm nhận được mạch tượng của Thi Minh Nguyệt, một lúc sau, khuôn mặt búp bê của Hoa Tinh trở nên nhăn nhó.

“Tiểu Tinh.” Thi Minh Nguyệt khó hiểu: “Mạch tượng của ta có vấn đề sao? Hay là, ta đã trúng độc, rất khó giải hả?”

Hoa Tinh khó xử, hắn lắc đầu rồi lại gật đầu.

Minh Nguyệt nhìn thấy thái độ của hắn khiến nàng càng bối rối hơn.

“Minh Nguyệt tỷ tỷ, thật sự tỷ đã bị trúng độc. Nhưng không phải hôm nay mới bị trúng độc, cơ thể của tỷ là tự mang thai độc, đã âm thầm tồn tại trong cơ thể của tỷ hơn mười năm rồi, cho nên tỷ mới bị thương mà vết thương nhanh chóng mưng mủ. Còn nữa…” Hoa Tinh ấp úng, dường như không biết nên nói như thế nào.

Thi Minh Nguyệt ngạc nhiên, nhưng một lát sau nàng lại bình tĩnh lại: “Còn gì nữa? Đệ yên tâm, ta chịu được.”

“Minh Nguyệt tỷ tỷ......” Hoa Tinh ghé sát vào nàng, giọng nói rất thấp: “Tỷ mang thai rồi, đã được ba tháng.”

Thi Minh Nguyệt: “......”

Vẻ mặt Thi Minh Nguyệt đanh lại. Mang thai? Nàng theo bản năng đặt tay lên bụng. Đã vậy còn là… ba tháng nữa! Xét thời gian thì chắc chắn là đêm hỗn loạn vào ba tháng trước ở Cẩm Tâm Các. Khi còn ở hiện đại, từ nhỏ nàng ấy đã được nói rằng cơ thể của nàng không tốt nên khó mang thai. Vì vậy, nàng không để ý mấy về vấn đề này. Mặc dù giờ nàng không giống trước, nhưng nàng vẫn nương theo lối suy nghĩ đó để lý giải. Thế nên dẫu ba tháng này nàng không có kỳ kinh nguyệt, nàng vẫn không quan tâm tới. Mặt khác nàng cho rằng, bởi vì mình trốn đông trốn tây chịu khổ vất vả nên kỳ kinh nguyệt mới chậm lại.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 36: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 36



Hoa Tinh lo lắng nhìn Thi Minh Nguyệt.

Hắn và nàng quen biết nhau đã gần hai tháng. Mà suốt hai tháng qua, Minh Nguyệt tỷ tỷ chưa bao giờ nhắc tới người nhà của nàng, cũng không có vẻ đã gả cho người khác. Vậy thì chuyện một nữ tử chưa gả đã chửa, còn có thể chửa như thế nào nữa chứ? Có lẽ là nàng ấy đã bị c**ng b*c.

Chỉ cần nghĩ đến điều này, trong lòng Hoa Tinh đã cảm thấy rất tức giận. Nàng ấy tốt như thế, sao có người không biết xấu hổ mà bắt nạt nàng ấy vậy? Thật đáng ghét mà!

“Minh Nguyệt tỷ tỷ.” Hoa Tinh cẩn thận từng li từng tí: “Nếu như tỷ không muốn đứa nhỏ này, ta giúp tỷ.”

“Ta...” Thi Minh Nguyệt bối rối, nhớ tới người đàn ông ba tháng trước. Tướng mạo nam nhân đó hoàn mỹ biết bao, rất phù hợp với thẩm mỹ của nàng. Nhưng nàng không phải là cô gái nhỏ không hiểu chuyện. Đâu thể vì một đêm đã cam tâm tình nguyện sinh con cho một nam nhân xa lạ.

“Đệ hãy để ta suy nghĩ.” Thi Minh Nguyệt cúi đầu, bình tĩnh nhìn bụng mình.

Hoa Tinh tức giận: “Minh Nguyệt tỷ tỷ! Thai độc trên người tỷ rất kỳ lạ. Chỉ cần tỷ mang thai, chắc chắn sẽ truyền từ cơ thể mẹ sang thai nhi. Nếu là con gái thì khá ổn, sẽ giống như tỷ tỷ, bị thương khó lành, miệng vết thương dễ dàng sinh mủ. Nhưng nếu là con trai thì sẽ yếu ớt nhiều bệnh, rất khó sống qua hai mươi tuổi.” Nói tới đây, Hoa Tinh như có hơi suy ngẫm: “Thai độc này của tỷ chắc chắn xuất phát từ các thế gia đại tộc. Minh Nguyệt tỷ, chúng ta có thể bắt đầu từ đây. Vả lại, cái loại thuốc độc có chủ đích này số lượng rất ít ỏi. Chắc chắn là từ Thần Y Cốc của chúng ta truyền ra ngoài. Thế thì ta có thể giúp tỷ tìm được người nhà.”

Người nhà ư? Nhưng đó đâu phải là gia đình của nàng, mà là gia đình của cơ thể này.

Thật ra thì ở hiện đại, hồi còn mặn nồng với chồng, nàng rất muốn cả hai có một đứa con. Nhưng nó lại không thành hiện thực. Vậy mà khi xuyên đến đây, mong ước đã hóa thành hiện thực một cách kỳ lạ. Quả thật, số phận rất biết trêu ngươi!

“Tiểu Tinh, độc này khó giải như vậy sao? Nếu sinh con trai, chỉ có thể nhìn nó chết yểu ở tuổi hai mươi ư?”

“Cũng không phải.” Hoa Tinh suy nghĩ: “Chắc là có thể giải được, chỉ là dược liệu khá đắt, ừm… còn cần một vị thuốc dẫn.”

“Thuốc dẫn gì?”

“Máu ở đầu ngón tay của bố đứa trẻ, ba giọt mỗi tháng, kéo dài một năm.”

Thị Minh Nguyệt: “…”

“Minh Nguyệt tỷ, tỷ… tỷ có ổn không?”

Thi Minh Nguyệt lắc đầu: “Đệ giúp ta xử lý vết thương trên vai trước đi!” Nàng nói với Hoa Tinh.

“Ừm! Ừm! Được.” Hoa Tinh gật đầu.

Tuy vết thương trên vai Thi Minh Nguyệt trông có vẻ đáng sợ, nhưng đối với truyền nhân Thần Y Cốc mà nói thì đây không phải là vấn đề khó khăn. Mà khó ở chỗ... Hoa Tinh đỏ mặt, không dám nhìn lung tung. Vốn dĩ hắn đã có tình cảm với nàng ấy, giờ còn trông thấy da thịt phơi bày ra bên ngoài của nàng, cho dù đó chỉ là bả vai trắng nõn mịn màng.

Nhưng nó vẫn khiến tâm hồn thiếu niên dễ dàng bị khơi dậy. Tức thì, Hoa Tinh ngại ngùng như một nàng dâu nhỏ.

“Được rồi!” Cuối cùng hắn cũng giúp nàng băng bó vết thương xong, hắn yên lặng thở phào nhẹ nhõm.

Còn Thi Minh Nguyệt không có cảm giác gì, nàng bình tĩnh mặc quần áo lại: “Tiểu Tinh, nếu như ta sanh đứa bé ra là con trai, khi nào giúp nó giải độc là tốt nhất?”

“Ba… ba, bốn tuổi gì đó.” Hoa Tinh theo bản năng trả lời nàng.

Thi Minh Nguyệt như có điều suy nghĩ: “Ta biết rồi.”

Cho nên, Minh Nguyệt tỷ tỷ là muốn giữ lại đứa bé này sao? Hoa Tinh hơi thất vọng, nhưng không đến nỗi buồn bã. Chỉ là, tâm tư thiếu niên phút chốc trống rỗng, không thể thích ứng kịp mà thôi.

Ở Tấn Vương phủ, Tấn Vương đã cố gắng kiềm chế rất nhiều, nhưng vẫn khiến Minh Châu mệt mỏi. Đêm khuya, nàng đã ngủ say, khóe mắt hãy còn vương lệ.

Hắn yên lặng nhìn nhan sắc say ngủ của nàng. Một lúc sau, tâm tư hắn khẽ động, bàn tay to nhẹ nhàng đặt ở bụng Minh Châu: “Nhóc hư đốn, mẹ con mệt lắm rồi, con phải nghe lời nha! Đừng để mẹ con chịu khổ quá nhiều.”

Trong khi đó ở Cẩm Tâm Các, vẻ mặt Lâm Cẩm Hi khó coi khi nhìn tin tức bồ câu đưa thư trở về.

“Một đám phế vật! Chỉ là một nữ tử thôi, đã tìm ra rồi mà vẫn để nàng ta chạy thoát.”

“Chủ tử.” Hồng cô lo lắng: “Thi Minh Nguyệt có gì đó không bình thường, hay là để thuộc hạ đi một chuyến!”

Lâm Cẩm Hi lắc đầu: “Không cần, ta tự đi, cũng đúng lúc phải đi Đại Yến một chuyến, bố trí lần này cũng nên thu lưới rồi.”

Có vẻ chủ tử vẫn chưa gục gã hoàn toàn, hãy còn quan tâm đến đại nghiệp của bọn họ. Cũng đúng, chỉ là một nữ nhân xinh đẹp mà thôi, sao có thể khiến chủ nhân quên hết mọi thứ? Chủ tử tài giỏi đến thế, sao lại là kẻ ngu ngốc muốn mỹ nhân mà không cần giang sơn.

“Đi chuẩn bị đi!” Vẻ mặt Lâm Cẩm Hi lạnh lùng.

“Vâng!” Hồng cô đi xuống.

Lâm Cẩm Hi nhảy từ trong cửa sổ ra, dùng khinh công đáp xuống nóc nhà, gió nhẹ lướt qua, vạt áo của hắn khẽ lay động. Hắn nhìn về phía Tấn Vương phủ, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ: “Khương Minh Châu, ta chờ ngày nàng cầu xin ta.”

Nàng thật sự cho rằng làm thê tử của hoàng tộc dễ vậy sao? Cho rằng, trong hoàng gia thật sự có những nam nhân tốt đẹp, đứng đắn à? Hoặc nghĩ rằng có thể giấu giếm mấy điều dơ bẩn, không nói với người ngoài, hay che giấu một Hoa Nương là dễ dàng lắm sao? Chỉ mới được nam nhân nói vài lời hứa hẹn, nàng ta đã bị lừa đến mức quên mất thân phận của mình rồi à?

Lâm Cẩm Hi lòng đầy lửa giận, nhẫn nại nhắm hai mắt lại.

Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào. Nữ nhân Khương Minh Châu kia, ngoại trừ khuôn mặt thì nàng ta còn có gì để khoe khoang chứ? Tính tình tham lam, nâng cao đạp thấp, người lại ngu dốt, sớm muộn gì cũng có một ngày Tấn Vương chán ghét nàng ta. Đến lúc đó nàng chỉ còn cách khóc lóc quay về tìm hắn! Cho nên hắn phải chờ, phải kiên nhẫn. Đã nhiều năm như vậy, hắn sớm quen với việc ẩn núp rồi.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 37: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 37



Ba tháng rồi, không biết đứa bé ở trong bụng nàng có khỏe không? À... Lừa mình dối người vài câu, cuối cùng vẫn không lừa được trái tim mình!

Lâm Cẩm Hi cười khổ sở.

Hồi mới vào ở Tấn Vương phủ, An Dật Vương coi như tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt ở nơi đây. Y chỉ ở trong khách viện chép kinh niệm Phật. Nhưng qua một thời gian dài, dường như y đã có cảm tình với nơi này. Vì vậy, y thật sự coi Tấn Vương phủ là nhà của mình. Mặt khác, Tấn Vương phủ chỉ có Minh Châu là nữ chủ nhân nên giới hạn giữa hậu trạch và tiền viện không rõ ràng. Mà An Dật Vương cũng không nhận thức được điều này nên đã quên mất. Cứ thế, toàn bộ Tấn Vương phủ từ trong ra ngoài… hậu trạch hay tiền viện đều để lại bóng dáng y đi dạo chậm rãi.

Đặc biệt là mỗi lần Tấn Vương thân mật với Minh Châu.

Hôm nay, Tấn vương mới được một giỏ hồng tươi ngon mọng nước, hí hửng mang cho Minh Châu. Quả hồng chua ngọt ngon miệng nên dạo này nàng rất thích ăn. Thứ hắn tặng vừa hay hợp ý nàng. Nàng vui vẻ, nhào vào trong lòng hắn, nhõng nhẽo hôn hắn một cái.

Tấn Vương bị hôn hôn mà động lòng, ôm lấy cơ thể Minh Châu muốn tiến thêm một bước nữa.

Nhưng đúng lúc này, khóe mắt hắn lại nhìn thấy An Dật Vương đang đi tới.

Tấn Vương: “...”

Hành động riêng tư giữa phu thê bị trưởng bối bắt gặp, trong lòng Tấn Vương cảm thấy xấu hổ, theo bản năng tách Minh Châu ra.

Minh Châu: “...”

Minh Châu hơi khó chịu với An Dật Vương, y muốn làm gì? Có cảm thấy phiền không! Khác gì một tiểu thiếp muốn được sủng ái, cả ngày chỉ nhìn chăm chăm vào sự tương tác giữa nàng và Tấn Vương.

“Hoàng, Hoàng thúc!” Tấn Vương căng thẳng, theo phản xạ gọi An Dật Vương một tiếng.

An Dật Vương nhẹ nhàng đáp lại, giống như không nhận ra sự không ổn của mình và sự ngượng ngùng của Tấn vương.

Mà phía sau Tấn Vương, Minh Châu tức giận nhìn chằm chằm An Dật Vương.

An Dật Vương cúi đầu, dùng nắm đấm che miệng, ho nhẹ một tiếng. Thật sự đã gặp quỷ rồi, cho dù Minh Châu cảm thấy y phiền phức, đang trừng mắt nhìn y, nhưng chỉ cần ánh mắt nàng đặt trên người y, trong lòng y không kìm được mà nảy sinh niềm vui, mãnh liệt đến đáng sợ.

Ngày hôm sau, Tấn Vương ra ngoài quân doanh tuần tra.

Minh Châu giả vờ mang bánh ngọt đến khách viện thăm An Dật Vương.

Trong phòng, An Dật Vương đã đuổi hết hạ nhân hầu hạ, chỉ còn lại y và Minh Châu.

“Hoàng thúc và cháu dâu ở chung một phòng, nếu để Vương gia biết, chỉ sợ ta có mười cái miệng cũng không nói rõ được!”

Nhưng An Dật Vương lại thấy rất vui. Dáng vẻ tuấn tú, trưởng thành của y điểm thêm nét cười nhàn nhạt: "Không sao. Tấn Vương sẽ không nghĩ nhiều. Hắn hiểu bản vương, bản vương một lòng hướng phật, không màng nữ sắc, vả lại... chú trọng lễ phép nhất.”

“À!” Minh Châu bị y chọc cười: “Là quyến rũ cháu dâu sao? Hay là…”

Minh Châu từ từ tới gần An Dật Vương, thần thái ngây thơ mê hoặc: “Tất cả chỉ là ảo giác của ta, là ta tự cao, hiểu lầm Vương gia sao?”

An Dật Vương cũng không né tránh, mà tận hưởng sự gần gũi của nàng. Y hít vào mùi hương thơm tho, quyến rũ từ cơ thể nàng, chìn vào men say: “Nàng có biết? Vào lần đầu tiên bản vương đến Cẩm Tâm Các tìm nàng, trong lòng ta đang nghĩ gì không?”

“Nghĩ gì?” Minh Châu theo lời y hỏi lại.

“Bổn Vương nghĩ, một nữ tử xuất thân từ nơi trăng hoa, cho dù xinh đẹp thì có thể xinh đẹp đến mức nào? Có thể xinh đẹp hơn Liễu quý phi không? Chưa chắc! Nhưng lại có thể khiến Tấn Vương chết mê chết mệt, không quan tâm đến lễ phép gióng trống khua chiêng cầu hôn. Dựa vào cái gì? Thủ đoạn quyến rũ sao? Hay là... tài nghệ trên giường?”

Minh Châu: “...”

“Nhưng…” An Dật Vương nhìn Minh Châu rất lâu: “Kể từ giây phút nhìn thấy nàng, tất cả những suy nghĩ đó bỗng chốc tan biến. Nàng giống như hoa sen trước Phật, bất chợt nở rực rỡ trước mắt ta. Mà... chung quy Phật duyên ta không đủ nhiều, không cách nào chống cự sự cám dỗ của nàng. Ngày đó thậm chí một câu nói đùa ta cũng không dám nói với nàng, chỉ có thể run rẩy mà bỏ chạy. Ánh mắt nàng nhìn ta rõ ràng đầy nghi ngờ, cũng không mang theo sắc thái gì khác, thế nhưng đối với ta mà nói lại đủ rung động.”

Ánh mắt An Dật Vương mơ màng, bàn tay lớn không kìm được từ từ đặt lên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Minh Châu: “Ngày đó sau khi ta trở về đã suy nghĩ rất lâu. Thậm chí, ta tự nhốt mình trong phòng, tự làm tổn thương bản thân, chỉ mong xóa bỏ cái ý nghĩ đáng sợ này. Nhưng vô dụng, nàng cứ như thể đã quấn chặt vào linh hồn của ta. Cho dù nàng có vứt bỏ ta, ta vẫn muốn đi theo nàng.”

Minh Châu: “...”

Minh Châu không nhịn được mà bật cười, trong giọng nói mang theo ý cười và vẻ lẳng lơ: “Hoàng thúc thật biết nói lời ngọt ngào! Nghe xong ta cảm thấy rất cảm động, suýt nữa đã muốn từ bỏ Tấn Vương để chạy vào lòng ngươi rồi đó!”

An Dật Vương bất đắc dĩ: “Nàng không tin những lời ta nói sao?”

“Không!” Minh Châu đẩy y ra, nhìn kinh Phật trên bàn, tiện tay mở ra: “Ta tin mà! Nhưng đâu còn cách nào khác? Bây giờ ta đã là Tấn Vương phi, hơn nữa, ta đối với Tấn Vương tình cảm sâu đậm, và chúng ta còn có con. Vì con, ta không thể rời khỏi Tấn Vương!”

An Dật Vương cũng không ngạc nhiên trước lời nói của Minh Châu, ánh mắt bao dung nhìn nàng: “Ta hiểu, ta cũng không muốn nàng hy sinh lớn như vậy. Ta chỉ hy vọng nàng biết tấm lòng của ta. Ta sẽ mãi mãi ở phía sau nàng chờ nàng. Nếu nàng cần, lúc nào cũng có thể tìm ta, mặc kệ là chuyện gì, ta đều sẵn lòng vì nàng làm cho bằng được. Hơn nữa, chỉ cần nàng không muốn, Tấn Vương mãi mãi cũng không biết.”

Minh Châu: “...”

Minh Châu ngạc nhiên nhìn An Dật Vương, có phải như nàng nghĩ không? An Dật Vương y... muốn l*m t*nh nhân của nàng, là kiểu không có danh phận, không thể công khai sao?
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 38: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 38



Không thể không nói, Minh Châu có chút động tâm.

Nhưng Minh Châu không tin y. Nàng đã gặp qua rất nhiều nữ tử bị nam nhân dùng lời đường mật dụ dỗ. Nhất là, An Dật Vương rất thông minh, ít nhất thông minh hơn Tấn Vương. Đôi khi đối phó Tấn Vương nàng cũng cảm thấy hơi khó khăn, nếu lại thêm An Dật Vương, thì sẽ càng khó khăn hơn.

Nhưng... cũng không cần phải nói quá gay gắt.

“Hoàng thúc!” Minh Châu gọi y một tiếng, giọng nói mềm mại, quyến rũ, mang theo chút tình tứ như thì thầm, khiến An Dật Vương cảm thấy choáng váng: “Ngươi biết đấy, thân phận của ta thấp kém. Giống như ngươi khi chưa chưa gặp ta, nghĩ ta xấu xa, làm Tấn Vương phi là do ông trời có mắt như mù. Cho nên có vài thứ ta không dám hứa hẹn, ngươi hiểu không?”

An Dật vương hiểu ý của Minh Châu, y rất thất vọng và bất lực, nhưng còn cách nào khác? Y là người đến sau, làm sao có thể yêu cầu Minh Châu đối xử với y như đối xử với Tấn Vương được?

“Ta biết.” An Dật vương muốn ôm nàng, hôn nàng, nhưng... khi nghĩ đến khả năng tự chủ mong manh của mình khi đối diện với nàng, cuối cùng chỉ có thể kiềm chế lùi lại một bước: “Ít nhất, khi nàng chưa muốn ta sẽ không ép nàng, nhưng sẽ có một ngày, nàng phát hiện Tấn Vương không cho nàng thứ mà nàng muốn nữa, nàng có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.”

Minh Châu gật đầu, khi rời đi, đột nhiên xoay người lại nhẹ nhàng ôm y một cái, giọng nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn ngươi!”

Sau khi Minh Châu rời đi, An Dật Vương thở dài: “Đúng là kiếp nạn không tránh khỏi!”

Trở lại căn viện, ngay khi chỉ còn một mình, Minh Châu không nhịn được mà cười đắc ý.

Nàng biết, sức hấp dẫn của nàng rất lớn! Những gì Lâm Cẩm Hi và Hồng Cô nói đều sai. Nàng sẽ mãi mãi không thể quay lại cầu xin họ, vì dù không có Tấn Vương, phía sau nàng cũng còn sự lựa chọn khác! Nàng không cô đơn một mình.

Tất nhiên, liệu có gặp phải rắc rối hay không thì lại là chuyện khác, ít nhất bây giờ Minh Châu không còn đầu óc để nghĩ đến vấn đề khó chịu đó.

Mang thai đối với Minh Châu mà nói hao tổn sức lực, sau bốn tháng bụng bắt đầu nhô lên, tính tình Minh Châu lại đột nhiên trở nên kỳ lạ. Lúc thì phải ăn chua, lúc thì phải ăn ngọt, lúc lại phải ăn cay, làm cho người trong Tấn Vương phủ phải nháo nhào.

Ở hoàng cung, Hoàng Đế và Tấn Vương thảo luận xong công vụ, nhìn Tấn Vương nói: “Một tháng qua, hình như Tấn Vương phủ các ngươi rất náo nhiệt!”

Tấn Vương có chút ngượng ngùng, nhưng nghĩ đến Minh Châu vất vả, hắn lại cảm thấy đau lòng, bèn xin Hoàng Đế giúp đỡ: “Hoàng huynh, các phi tần trong cung khi mang thai cũng như vậy sao? Vị giác thay đổi liên tục, cơ thể cũng khổ sở tiều tụy đi nhiều?”

Trong cung Hoàng Đế không có nhiều con cái, chỉ có hai trai ba gái.

Hoàng Đế mở tấu chương trên bàn ra: “Các phi tần mang thai, khi trẫm thời gian rảnh rỗi ghé thăm một chút thôi.” Ý nói rằng sự thay đổi khẩu vị, người có gầy gò hay không, hắn không quan tâm, hắn làm sao mà biết được?

Tấn Vương: “...”

Tấn Vương nhìn Hoàng Đế với vẻ không đồng tình: “Hoàng huynh, nữ tử mang thai không dễ dàng gì, huống chi các phi tần mang dòng máu của chúng ta, sao có thể mặc kệ như vậy được?”

Hoàng Đế không nói gì: “Được rồi được rồi, biết ngươi và Tấn Vương phi tình sâu nghĩa đậm, trẫm cho ngươi một ân huệ, hôm nay trở về ta sẽ ban cho ngươi một ngự trù dày dạn kinh nghiệm, chuyên nấu ăn cho Tấn vương phi trong thời gian mang thai, thế nào?”

Tấn Vương lập tức hành lễ tạ ơn: “Đa tạ hoàng huynh.”

“Ừm! Không còn việc gì nữa thì lui ra đi!” Hoàng đế vẫy tay với Tấn Vương.

Sau khi Tấn Vương rời đi, Hoàng Đế không còn tâm trí nào để xem tấu chương trong tay nữa, vẻ mặt hắn khó coi ném tấu chương đi, bàn tay to nắm chặt thành quyền, sau đó đấm mạnh xuống bàn.

“Tình sâu nghĩa đậm! Trẫm muốn xem các ngươi có thể yêu thương nhau được bao lâu?”

Tại một quán trọ nơi giao nhau giữa Đại Lương và Đại Yến, Lâm Cẩm Hi nhìn Thi Minh Nguyệt và Hoa Tinh đang dùng cơm dưới lầu như suy nghĩ.

Lúc này Thi Minh Nguyệt đã dịch dung, Hoa Tinh cũng được nàng cải trang. Nếu không quen bọn họ, chắc chắn không thể nhận ra họ.

“Có phải bọn họ không?” Lâm Cẩm Hi hỏi tâm phúc bên cạnh.

Tâm phúc gật đầu: “Sau khi loại trừ thuộc hạ chắc chắn chính là họ. Người nhỏ tuổi hơn là truyền nhân của Thần Y Cốc, người lớn tuổi hơn chính là cô gái Minh Nguyệt đã trốn thoát.”

“Thần Y Cốc?” Lâm Cẩm Hi nhíu mày. Tại sao lại liên quan đến Thần Y Cốc?

“Tin tức về Thi Minh Nguyệt trong Các có chính xác không?” Hắn hơi nghi ngờ thân phận của Thi Minh Nguyệt. Nàng là một hoa khôi bình thường mà họ đã đào tạo ra sao? Không chỉ có thuật cải trang xuất sắc, mà võ công cũng cao siêu, hơn nữa lại dễ dàng giành được sự tin tưởng của truyền nhân Thần Y Cốc.

Phải biết rằng, Thần Y Cốc ở ẩn đã lâu, bất kể là Đại Lương hay là Đại Yến, bao nhiêu quan lớn quyền quý muốn lôi kéo bọn họ cũng không được. Nhưng một việc khó khăn như vậy, lại dễ dàng thành công dưới tay một hoa khôi. Hơn nữa, đó không phải là sự tin tưởng bình thường. Có lẽ truyền nhân Thần Y Cốc là người hầu của Thi Minh Nguyệt, bất kể việc gì cũng phải hỏi ý kiến nàng ấy trước. Mà giữa hai người, ắt hẳn Thi Minh Nguyệt là người đứng đầu.

Tâm phúc hơi do dự: “Có thể được đào tạo thành hoa khôi, đều là qua sự chọn lọc của Hồng Cô, thân phận của Thi Minh Nguyệt… chúng nô tài không phát hiện ra điều gì bất thường.”

Lâm Cẩm Hi đứng lên: “Không điều tra ra không có nghĩa là không, tiếp tục điều tra.”

“Dạ!” Tâm phúc cung kính cúi đầu: “Vậy chủ tử, kế hoạch của chúng ta còn tiếp tục không?”

Lâm Cẩm Hi chần chờ một lúc lâu: “Tạm thời dừng tay. Thi Minh Nguyệt đã dính líu với truyền nhân Thần Y Cốc, Thần Y Cốc... Chúng ta không tiện đắc tội.”
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 39: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 39



Trong Tấn vương phủ còn có nữ nhân và con của hắn. Nữ nhân sinh con nguy hiểm như vậy, mà sau khi sinh ra cũng quá mức yếu ớt. Không biết lúc nào sẽ cần đến người của Thần Y cốc, cho nên... không tiện đắc tội. Người của Thần Y Cốc tính tình rất nóng tính và kiêu ngạo. Nếu bây giờ đắc tội quá mức, đến lúc đó dù hắn san bằng Thần Y cốc, bọn họ cũng sẽ không ra tay giúp đỡ.

“Chủ tử, Hồng cô đã gửi thư đến.” Một người tâm phúc khác đi vào.

Nhận lấy bức thư tâm phúc đưa tới, Lâm Cẩm Hi liền lo lắng mở ra. Sau khi đọc thư xong, trong lòng hắn rất lo lắng. Trong thư không viết gì khác, cũng chỉ viết cuộc sống hàng ngày của Minh Châu mấy ngày nay.

“Khẩu vị thay đổi liên tục, việc ăn uống thật khó khăn.” Có phải là nghén không? Hắn cũng không hiểu những điều này.

Sau khi gấp thư lại, Lâm Cẩm Hi lại đi tới bên cửa sổ, nhìn hai người phía dưới.

“Nếu không tiện ép buộc, vậy chỉ có thể đánh vào bên trong, có lẽ bọn họ cần một người bạn có thể giải quyết khó khăn cho bọn họ.” Lâm Cẩm Hi thì thào tự nói.

Lương Đô, Minh Châu đeo khăn che mặt đi trên đường lớn, bên cạnh là Tấn Vương giống như gà mái bảo vệ gà non.

“Tránh ra một chút, đừng cản ta xem náo nhiệt.” Minh Châu không vui, nhẹ nhàng đẩy Tấn Vương ra.

“Trên phố đông đúc như vậy, ta sợ có người không có mắt làm nàng bị thương.” Tấn Vương mặt dày đứng sát người Minh Châu.

Minh Châu tức giận chọc eo hắn.

“Ngoan! Đừng nghịch.” Tấn Vương cưng chiều nắm lấy bàn tay nhỏ bé làm loạn của nàng.

“Ta muốn ăn kẹo hồ lô, chàng đi mua cho ta đi.” Minh Châu chỉ vào ông lão bán kẹo hồ lô cách đó không xa.

“Ta bảo hạ nhân đi theo đi mua.”

“Không được.” Minh Châu giả vờ muốn vén khăn che mặt lên.

“Đừng đừng đừng! Tiểu tổ tông, không phải nàng còn muốn đi dạo Lương Đô sao? Nếu vén khăn che mặt lên sao nàng đi dạo được?” Có lẽ là vì mang thai nên mấy tháng nay Minh Châu càng trở nên quyến rũ hơn. Đôi khi nàng không cần làm gì, chỉ cần một ánh mắt vô tình cũng có thể khiến đàn ông say mê.

Tấn Vương không muốn để Minh Châu thử thách sự kiên nhẫn của những người qua lại trên phố Lương Đô.

“Vậy chàng đi mua cho ta đi.” Minh Châu kiên quyết chỉ vào kẹo hồ lô.

“Được được được! Ta đi ta đi.” Tấn Vương bất đắc dĩ đồng ý.

Tấn Vương đi mua kẹo hồ lô, Minh Châu thì dẫn theo người hầu tìm một quán nhỏ và ngồi xuống.

"Tấn Vương phi." Ánh mắt Minh Châu nhìn theo Tấn Vương cách đó không xa, nàng không để ý đến động tĩnh xung quanh, đột nhiên bên tai Minh Châu vang lên một giọng nói có phần quen thuộc.

Minh Châu vô thức quay đầu lại, lại thấy Hoàng Đế mặc y phục cải trang vi hành, cầm quạt gấp phong độ ngời ngời đang nhìn mình, trên khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười thân thiện.

Minh Châu: "..."

"Bệ hạ!" Minh Châu có chút kinh ngạc, khi nhìn thấy Hoàng Đế bên ngoài hoàng cung, như thế nào cũng nên hành lễ với Hoàng Đế. Nhưng từ khi mang thai đến nay, Minh Châu luôn rất mệt mỏi, không muốn cử động chút nào.

"Không cần hành lễ." Nhìn ra Minh Châu không tình nguyện, Hoàng Đế bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nói Minh Châu không cần làm vậy.

"Sao bệ hạ lại xuất cung vậy?" Minh Châu hơi mệt, chống đầu nhìn hắn ta.

Ánh mắt nàng ôn hòa, mang theo một chút quyến rũ lười biếng. Hoàng Đế chỉ cảm thấy cái cảm giác trước đó đã quay trở lại, thân thể hắn ta và thậm chí cả linh hồn đều bắt đầu bị thiêu đốt. Nhưng vẻ mặt Hoàng Đế vẫn không thay đổi, không ai có thể nhìn ra lúc này hắn ta đang suy nghĩ cái gì: "Mặc dù trong cung rất tốt nhưng thỉnh thoảng cần phải tới dân gian một chuyến, cũng để xem dưới sự cai trị này rốt cuộc thái bình thịnh thế là như thế nào." Đương nhiên đây là lời nói dối, tình hình thực tế là: người mà Hoàng Đế cài vào phủ Tấn Vương, nói cho Hoàng Đế biết lộ trình của Tấn Vương và Minh Châu, nghĩ đến Minh Châu đi ra khỏi phủ Tấn Vương, Hoàng Đế không kiềm chế được kích động trong lòng, cũng không chuẩn bị gì, đã dẫn theo hai, ba tên ám vệ tâm phúc ra khỏi cung.

"Vậy ngài đã thấy gì?" Minh Châu thuận theo lời hắn ta nói bèn hỏi.

"Đương kim bệ hạ quả nhiên là một vị minh quân." Hoàng Đế cung kính cúi đầu về phía hoàng cung, tự nịnh hót chính mình.

Minh Châu bị hắn ta chọc cười: "Ừm! Bệ hạ là một minh quân nhưng từ miệng ngài nói ra thì rất kỳ!”

"Nhưng đó là sự thật mà! Lẽ nào ta không thể tự khen sao?”

"Ta không nói không được." Khi nói lời này, khóe mắt Minh Châu thấy Tấn Vương trở về mang theo kẹo hồ lô mà nàng muốn.

"Vương gia." Minh Châu cười ngọt ngào với Tấn Vương, ánh mắt sáng lấp lánh cầm lấy kẹo hồ lô trong tay Tấn Vương. Cũng không chê quả sơn trà chua, cắn một miếng lớn.

Minh Châu ăn đến thỏa mãn, Tấn Vương cũng nhìn đến hài lòng. Lúc này hắn mới chú ý tới Hoàng Đế bên cạnh.

Tấn Vương sửng sốt một lát: "Hoàng huynh? Người… Sao người xuất cung vậy?”

Hoàng Đế mở chiếc quạt gấp trong tay, phong độ ngời ngời quạt hai cái: “Sao nào, chẳng lẽ ta cứ phải ở trong cung cả ngày, không ngừng xử lý tấu chương mới được hả? Ra ngoài thư giãn cũng phải báo cáo với ngươi sao?”

"Thần đệ không có ý đó, Hoàng… huynh trưởng. Thần đệ chỉ nghĩ..." Tấn Vương nhìn xung quanh, đến gần Hoàng Đế thì thầm, "Người ra ngoài mang theo mấy người thế!"

Hoàng Đế ra hiệu ba người.

"Ít thế ư." Tấn Vương có chút lo lắng. Quân vương của một nước cải trang vi hành, sao có thể mang theo vài người như vậy? Nếu thật sự gặp phải thích khách, xảy ra chuyện gì ai là người chịu trách nhiệm đây?

"Huynh trưởng, người vẫn nên về nhà đi! Người mang theo quá ít người.”

"Thôi đi!" Sắc mặt Hoàng Đế trầm xuống, soạt một cái gấp quạt lại, "Ngươi ở đây đi dạo với thê tử, ta thì phải về nhà, đây là đạo lý gì?"
 
Back
Top Bottom