Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê

Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 20: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 20



“Đẹp quá!” Tấn vương mê mẩn, nhưng nhìn Minh Châu như vậy, Tấn vương lại đột nhiên có cảm giác hắn không giữ được nàng. Hắn tiến lên ôm chầm Minh Châu trong lòng, kéo áo cưới xuống muốn Minh Châu cởi ra.

Minh Châu không vui, nàng đẩy hắn ra: “Chàng làm gì vậy? Ta còn chưa ngắm đủ mà!”

Tấn Vương thu lại suy nghĩ của mình, chỉ nói: “Ngoan, chúng ta cởi ra trước được không? Áo cưới nên để ngày đại hôn mặc mới tốt, bây giờ nếu mắc lâu quá sẽ bị nhăn.”

Minh Châu không tin: “Đây được làm bằng gấm Yên Hà tốt nhất, đâu thể nào dễ dàng bị nhăn như vậy.”

“Bây giờ chiêm ngưỡng đủ rồi, làm sao ngày tân hôn còn có thể có bất ngờ gì nữa?” Tấn Vương lại đổi cách nói.

“Được rồi!” Minh Châu lười tranh luận cùng hắn, dưới sự hầu hạ của Tấn Vương, nàng cởi áo cưới ra.

Sau khi xếp gọn áo cưới, Tấn Vương lại nói: “Ngày tân hôn, nàng muốn xuất giá từ Cẩm Tâm Các, hay ở Tấn Vương phủ, sau đó ngồi kiệu hoa, mang theo thập lý hồng trang đi vòng quanh thành một tuần?”

* Thập lý hồng trang là một truyền thống xưa cũ, câu này là dành cho nữ nhi, tục truyền rằng, ngày xưa trước đại lễ thành hôn một ngày, ngoại trừ các vật dụng cần thiết như giường, chăn, gối, giá y đỏ, hài, hòm trang điểm và một số nữ trang được tặng khi đi kèm kiệu hoa ra để bên phía nhà nữ, thì toàn bộ gia dụng, trang sức đựng trong hòm gỗ lim đỏ, giường chiếu, gối chăn đỏ, vâng vâng đều được người gọi là phù dâu sắp sếp ở nhà trai, tục gọi là “Phô sàng” (trải giường động phòng).

“Ta có thể chọn cả hai không?” Minh Châu tội nghiệp nhìn hắn: “Ta muốn xuất giá từ Cẩm Tâm Các, cũng muốn đi vòng thành một tuần.”

“Vậy à!” Tấn vương gật đầu: “Đương nhiên là được.”

Hắn hôn lên trán Minh Châu: “Ta sẽ cố gắng cho nàng một hôn lễ long trọng nhất.”

“Ừm!” Minh Châu gật đầu, làm nũng nói: “Ta biết ngay mà, Vương gia là tốt nhất.”

Bởi vì phải xuất giá từ Cẩm Tâm Các, một đêm trước hôn lễ, Minh Châu được Tấn Vương hộ tống trở lại Cẩm Tâm Các.

Lúc này Cẩm Tâm Các đã được Tấn vương phái người bố trí xong từ sớm, ánh sáng lung linh, lụa đỏ trải đầy đất, trông có vẻ cũng rất vui mừng.

Về phần Hoa Nương trong Cẩm Tâm Các, Tấn Vương cũng đã sớm phái người khống chế những người này trong nội viện Cẩm Tâm Các. Hắn không cho phép bất cứ nhân tố bất ổn nào phá hỏng hôn lễ của hắn với Minh Châu.

“Vị cô nương này, ta có thể gặp Tấn vương phi một lần không?” Hồng cô ăn nói khép nép với nữ hộ vệ canh giữ bên ngoài cửa Minh Châu nói.

Vẻ mặt nữ hộ vệ công chính nghiêm minh: “Vương phi nghỉ ngơi rồi.”

“Ta là quản sự Cô Cô của Cẩm Tâm Các, lúc trước Vương phi còn ở trong Các, là ta luôn chăm sóc nàng, ta thật sự có chuyện muốn nói với Vương phi nương nương.

Nữ hộ vệ vẫn không bị lay động.

Ngay khi Hồng cô nhịn khó chịu, kìm chế trong lòng không được có ý định giết người, muốn ra tay với nữ hộ vệ, cửa phòng Minh Châu đột nhiên mở ra.

Minh Châu cười như không cười nhìn Hồng Cô: “Là Hồng Cô à! Có chuyện gì vào trong nói đi!”

Nếu là yêu cầu của Vương phi, nữ hộ vệ cũng không ngăn cản nữa.

Sau khi đi vào, vẻ mặt Hồng Cô không hề thay đổi nhìn Minh Châu.

Minh Châu nhàm chán chỉ son phấn trên bàn trang điểm, đó là nàng ngày mai muốn dùng.

“Nói chuyện đi chứ! Câm à? Không nói thì đi ra ngoài đi!”

“Ba ngày nữa Đông gia sẽ trở về.” Hồng cô đột nhiên nói.

Động tác trên tay Minh Châu dừng lại, nghĩ đến Lâm Cẩm Hi, trong lòng đột nhiên chột dạ. Nhưng một lát sau, nàng có lý thì việc gì phải sợ. Vốn dĩ nàng và Lâm Cẩm Hi cũng không có quan hệ gì. Lúc trước ở trong các nương nhờ hắn, nhưng cũng chỉ là muốn được che chở mà thôi. Bọn họ có quan hệ danh chính ngôn thuận không, tại sao nàng lại chột dạ?

Về phần đứa bé trong bụng, nàng không giận Lâm Cẩm Hi là may rồi, chẳng lẽ Lâm Cẩm Hi còn dám trách tội nàng sao?

“Ba ngày sau, ta đã là Tấn Vương phi rồi, đến lúc này hắn ta có thể làm gì được.” Minh Châu không sợ.

Nhìn dáng vẻ nàng như lợn chết không sợ nước sôi, Hồng Cô thật sự không dám tin. Rốt cuộc nàng lấy đâu sự tự tin này? Nàng chắc chắn chủ nhân không nỡ tổn thương nàng sao?

“Làm vương phi của hoàng gia không dễ. Ngươi không sợ Đông Gia nói chuyện của các ngươi cho Tấn Vương nghe sao?”

“Hắn dám?” Minh Châu nhỏ giọng nói, ánh mắt sắc bén nhìn Hồng cô: “Vị trí Tấn Vương phi là ta vất vả lắm mới có được. Nếu có người dám phá hủy nó, chắc chắn ta sẽ khiến cho hắn chết không có chỗ chôn.”

Nhìn Hồng Cô bằng ánh mắt ác độc, nàng đưa tay xuống, và dừng ngay ở vị trí bụng nhỏ.

Nàng khẽ cười, nụ cười xinh đẹp quyến rũ: “Lúc ta không hay biết, Lâm Cẩm Hi liền âm thầm dụ dỗ ta uống thuốc an thai. Vậy chắc hắn ta rất quan tâm đến đứa bé trong bụng ta! Nhưng nếu hắn ta muốn phá hỏng hạnh phúc của ta, ta cũng chỉ có thể trút giận lên nó.”

Hồng Cô: “...”

Hồng Cô chỉ cảm thấy nữ tử dung mạo tuyệt thế trước mắt là một quái vật! Một người sao lại nói ra lời máu lạnh vô tình, lấy tính mạng của con mình để uy h**p bố nó mà không chút do dự?

Minh Châu từ từ mở hộp son ra, nhẹ nhàng chọn màu đỏ tươi rồi bôi lên cánh môi ẩm ướt của mình. Cả người giống như hồng mai trong tuyết, càng thêm gợi cảm và quyến rũ.

“Hồng Cô Cô, ngày mai đừng hòng phá hoại hôn lễ của ta. Nếu không, ngươi sẽ không biết ta có thể làm ra chuyện gì đâu.”

Hồng Cô: “...”

Lúc rời đi, Hồng Cô chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Lúc này nàng đau lòng đến mức muốn khóc. Khóc cho tiểu chủ tử nhà nàng mệnh khổ, gặp người mẹ không có tâm như vậy. Khóc cho chủ tử nàng mệnh khổ, yêu phải một tuyệt thế yêu cơ hút lấy máu thịt nam nhân mà sống.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 21: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 21



Tuy rằng Tấn Vương muốn cho Minh Châu hôn lễ long trọng và khó quên, nhưng hắn lo lắng đến tình trạng cơ thể hiện tại của Minh Châu. Vì thế hắn không thể không giảm đi một phần trình tự hôn lễ.

Bởi vậy, chờ Minh Châu được đỡ lên kiệu hoa, ngồi kiệu hoa vòng quanh thành một vòng. Minh Châu cũng không giống như tân nương khác, cảm thấy rất mệt mỏi.

Trên cao đường hôn lễ là Hoàng Đế và An Dật Vương.

Hoàng Đế thì mọi người còn có thể lý giải, dù sao thánh chỉ là hắn hạ chỉ. Hắn đã tự ban hôn, nên cũng không còn quan tâm đến việc đích thân tham dự hôn lễ để giữ thể diện cho Tấn Vương nữa.

Nhưng An Dật Vương......

Trong mắt mọi người, người phản đối hôn lễ này có lẽ là An Dật Vương. Nhưng An Dật Vương không chỉ đến tham dự, thậm chí còn ngồi trên cao đường bày tỏ lòng âm thầm ủng hộ Tấn Vương.

Trong phút chốc, mọi người cảm thấy rất kỳ lạ.

Sau khi hoàn thành thủ tục bái thiên địa, Minh Châu được người đỡ vào động phòng, để lại một mình Tấn Vương bị người quấn lấy không thể trốn thoát.

Trong suốt đường đi, mấy người không hài lòng với hôn lễ này, đều nâng ly mời rượu Tấn Vương. Thôi Văn Đạo muốn uống rượu thay Tấn Vương, nhưng rất nhiều đại thần quyền cao chức trọng cũng không để Thôi Văn Đạo uống, chỉ cố chấp mời rượu Tấn Vương.

Tấn Vương uống đến đen cả mặt.

Nhưng hôm nay là ngày đại hỉ của hắn, hắn cũng không muốn tức giận.

Đúng lúc này, đột nhiên An Dật Vương vẻ mặt vô cảm tiến tới, y đẩy Tấn Vương ra, nói bằng giọng lạnh nhạt: “ Ly rượu kế tiếp của Tấn Vương, bổn vương uống thay hoàng huynh.”

Mọi người: “……”

Tuy rằng An Dật Vương đứng ngoài cuộc không liên quan đến quyền lợi, nhưng y cũng không phải là người người dễ bị nắm thóp hay ức h**p. Bất kể đối mặt với triều thần hay quý tộc, từ trước đến nay y luôn tỏ ra vô cùng lạnh lùng. Ngay cả khi đối mặt Hoàng Đế, y cũng có thể thờ ơ lạnh nhạt nhìn Hoàng Đế khó xử, mà không hề nghĩ đến chuyện đích thân ra tay giải vây giúp Hoàng Đế.

Nhưng hôm nay, y lại năm lần bảy lượt giúp đỡ Tấn Vương.

Thôi Văn Đạo dùng ánh mắt hỏi Tấn Vương có chuyện gì xảy ra vậy?

Tấn Vương cũng không hiểu vì sao. Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những việc này. Hiếm khi được An Dật Vương bằng lòng giúp đỡ, Tấn Vương cũng thuận theo tình thế mượn gió đông của An Dật Vương thoát thân đi tìm Minh Châu.

Sau khi Tấn Vương đi rồi, An Dật Vương vừa di chuyển tràng hạt mới của mình vừa uống hết ly này đến ly khác.

Thậm chí uống đến cả người hoa mắt, nhìn trên bục cao đầy người, phủ đầy tấm lụa đỏ, y sinh ra một ảo giác. Lúc này là hôn lễ của y, y là chú rể, mà tân nương tử đang thẹn thùng ở tân phòng chờ y rủ lòng thương.

Sau khi uống một chén rượu cuối cùng vào bụng, An Dật Vương say như chết, thuộc hạ đỡ y rất khó khăn. Vương gia của bọn họ không thích người khác đến gần, ngày thường rửa mặt hay mặc quần áo cũng phần lớn là tự mình làm.

Bởi vậy, tình huống này An Dật Vương không thể đứng vững, thuộc hạ cũng không dám đỡ y, để mặc An Dật Vương tự thân vận động.

“Vương phủ chuẩn bị phòng khách, để Vương gia ở Tấn Vương phủ nghỉ ngơi một đêm!” Quản gia đi lên giải vây.

Thuộc hạ thở phào nhẹ nhõm: “Như vậy cũng tốt.” Dù sao vương gia bọn họ cũng không có vương phi, không có nữ nhân, ở đâu mà không được chứ?

Về phần Hoàng Đế, từ lúc Minh Châu tiến vào động phòng Hoàng Đế đã hồi cung.

Trong động phòng, Tấn Vương hồi hộp, hắn cầm hỉ cân, dưới sự chỉ đạo của bà hỉ từ từ gỡ khăn voan của Minh Châu ra.

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Tấn Vương, Minh Châu bật cười, trong phút chốc, căn phòng tràn ngập ánh sáng rực rỡ.

Bà hỉ và nha hoàn hầu hạ ở một bên đều nhìn thẳng vào họ.

Khó trách, khó trách ma đưa lối quỷ dẫn đường Tấn Vương cưới một hoa nương. Nhưng nếu xinh đẹp như vậy, mọi điều không đúng đều được thông qua.

Nam nhân nào có được người đẹp như vậy, sao có thể buông tay chứ?

Nhất là khi người đẹp nở nụ cười ngọt ngào, chỉ sợ là thánh nhân đều bị kéo xuống phàm trần!

Vẻ mặt kinh ngạc của bà hỉ và nha hoàn đến mức khó coi, Tấn Vương không vui nên đuổi những người này ra ngoài. Bây giờ hắn chỉ muốn ở cùng với Minh Châu, cũng không muốn nhìn thấy những người không liên quan này.

Nhưng khi hắn tiến lên muốn đến gần Minh Châu, Minh Châu lại che mũi ghét bỏ né tránh.

“Minh Châu.” Tấn Vương ấm ức.

Minh Châu không quen tật xấu của hắn!

“Mùi rượu trên người ngài quá nồng, ta chịu không nổi, người đi tắm trước đi.”

“Mùi rượu sao?” Tấn Vương ngửi người mình, quả nhiên ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Hắn áy náy nhìn Minh Châu: “Xin lỗi! Ta không chú ý. Bây giờ nàng đang mang thai, quả thật không ngửi được mùi rượu.”

“Ừm! Nàng chờ một chút.” Ngay khi Tấn Vương xoay người định đi tắm, Minh Châu gọi hắn lại. Minh Châu tức giận giậm chân: “Chàng đuổi nha hoàn ra ngoài, ta làm sao đây! Ta cũng muốn tắm! Trên đầu nặng quá, trên người quá rít không thoải mái.”

Minh Châu... tắm? Tim Tấn Vương đập thình thịch, trên khuôn mặt tuấn tú nhuộm một màu đỏ nhạt.

Ánh mắt hắn nổi giận nhìn Minh Châu: “Minh Châu, ba tháng qua, ta hầu hạ nàng tắm rửa đó!”

Ba tháng? Trong phút chốc, Minh Châu không kịp phản ứng.

Nhưng, nàng nghi ngờ nhìn Tấn Vương: “Chàng được không?”

“Sao lại không được?” Tấn Vương nở nụ cười đầy ẩn ý, hắn tiến lên giúp Minh Châu gỡ mũ phượng xuống, rồi ôm ngang Minh Châu.

“Trước kia lúc hành quân đánh giặc, có khổ gì mà chưa từng nếm qua, chẳng qua là hầu hạ một tiểu nữ tử tắm rửa mà thôi, làm sao ta có thể không làm được?”

“Được rồi!” Minh Châu không nhịn được liền chui vào lòng Tấn Vương, như ban ơn nói với Tấn Vương: “Vậy bổn vương phi cho phép chàng hầu hạ.”

“Tạ vương phi nương nương ban thưởng.” Giọng điệu Tấn Vương mang theo nụ cười, cười với Minh Châu.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 22: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 22



Lần tắm này mất khá nhiều thời gian, đến khi tắm xong, cơ thể Minh Châu đã mệt mỏi đến không nhúc nhích được.

Sau khi cẩn thận đặt Minh Châu lên giường tân hôn, Tấn Vương di chuyển gương băng, để cho khí lạnh của gương băng hòa với không khí oi bức thế giới bên trong bức màn này. Cũng làm cho Minh Châu ngủ càng thoải mái hơn.

Minh Châu buồn ngủ ngáp một cái, khóe mắt mang theo nước mắt, sau khi Tấn Vương cũng lên giường, uất ức cào cổ Tấn Vương.

Minh Châu không hề nương tay, trên cổ Tấn Vương lập tức để lại một vết đỏ.

Tấn Vương cũng không giận, chỉ mỉm cười ôm nàng vào lòng dỗ dành: “Còn tức giận sao?”

“Hừ!” Minh Châu quay đầu không để ý tới hắn.

“Đừng giận nữa được không?” Tấn Vương hạ thấp giọng cầu xin tha thứ: “Ta xin hứa, lần sau sẽ không bắt nạt nàng như vậy nữa.”

“Là chàng nói đó.” Minh Châu ôm cánh tay hắn, làm nũng nói.

“Ừm!” Tấn Vương cúi đầu đáp một tiếng, hôn lên trán Minh Châu: “Ngủ đi! Hôm nay nàng và con mệt lắm rồi.”

“Biết là tốt rồi.” Minh Châu rời khỏi ngực hắn, một mình lăn vào trong giường, ôm chăn chìm vào giấc mộng đẹp.

Nhìn Minh Châu đang ngủ, lòng Tấn Vương xao động, lại cảm thấy thỏa mãn.

Hắn say mê nhìn khuôn mặt đang ngủ của Minh Châu, ánh mắt vô cùng dịu dàng, bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng đặt ở bụng Minh Châu, nhẹ nhàng v**t v*.

“Mau ra ngoài đi! Đừng để mẫu phi ngươi chịu khổ quá nhiều.”

Ngày hôm sau mặt trời đã lên cao, Minh Châu còn chưa tỉnh. Trong Tấn Vương phủ, Tấn Vương lớn nhất, Tấn Vương cũng không nói gì, thì tự nhiên sẽ không có người nào ngốc đi gọi Minh Châu thức dậy.

Về phần yết kiến hậu phi của Hoàng Đế và trưởng bối quý tộc, đó cũng là chuyện ngày thứ ba sau khi kết hôn.

Sau khi thức dậy tinh thần Tấn Vương rất sảng khoái, đầu tiên hắn đi đến võ đài luyện tập, sau đó mới trở về nhìn ngắm Minh Châu.

Trong khoản thời gian này, Thôi Văn Đạo và Tấn Vương đang làm nóng người, chợt y mờ ám nhìn cổ hắn: “Vương gia, trên cổ ngài là gì vậy?”

Tấn Vương đưa tay sờ vết đỏ kia, cười trìu mến: “Bị một con mèo cào thôi.”

Thôi Văn Đạo: “...”

Tấn Vương cười sặc sụa, Thôi Văn Đạo cảm thấy đau răng không thôi.

“Vương gia, Vương phi nương nương đã có thai, ngài xem khi nào để ta bắt mạch cho Vương phi, điều dưỡng cơ thể?”

Thôi Văn Đạo vừa nói xong, lúc này Tấn Vương mới nhớ tới, thuốc Đông y Minh Châu uống dẫn đến mất trí nhớ, đã quên mất chuyện xảy ra đêm đó.

Hắn ghét bỏ trừng mắt liếc Thôi Văn Đạo, có lòng muốn cho Thôi Văn Đạo tìm nơi nào mát mẻ ở đó đợi, nhưng nghĩ đến quả thật Thôi Văn Đạo giỏi về y thuật luôn tìm ra phương pháp mới, nên đè nén tính chiếm hữu của mình.

“Chọn ngày không bằng găp ngày, ngay hôm nay đi! Đợi sau khi Vương phi thức dậy và dùng xong bữa sáng.”

Ngay khi Tấn Vương nói chuyện với Thôi Văn Đạo, quản gia tìm tới.

“Vương gia, An Dật Vương gia đã tỉnh dậy rồi.”

Tấn Vương kinh ngạc: “Hoàng thúc? Sao ngày ấy lại ở phủ chúng ta?”

Quản gia lúc này mới ý thức được chuyện hắn còn chưa nói cho Tấn Vương về chuyện của An Dật Vương.

“Đêm qua An Dật Vương gia uống rượu thay Vương gia, say bất tỉnh không đi được, lão nô liền làm chủ giữ Vương gia ở trong phủ một đêm.”

Như vậy à!

Tấn Vương gật đầu: “ Ừm! Ngươi làm rất tốt, bổn vương đi thăm hoàng thúc.”

Khách viện, lúc này An Dật Vương đang uống trà.

“Hoàng thúc.” Tấn Vương hành lễ với An Dật Vương.

An Dật Vương gật đầu, chỉ chỗ ngồi bên cạnh ý muốn bảo hắn ngồi xuống. Đợi sau khi Tấn Vương ngồi xuống, y lại rót cho hắn một chén trà: “Nếm thử đi.”

Tấn Vương là một võ tướng nên không thích uống trà. Nhưng hắn vẫn điềm tĩnh nhìn y, trong không khí gió mát trăng thanh, An Dật Vương càng giống một thần tiên hơn. Thế nên hắn không nói lời nào tránh làm mất hứng.

Hắn uống cạn ly trà như bò nhai hoa mẫu đơn.

An Dật Vương nhíu mày: “Uống trà sao có thể uống như vậy được? Không nhâm nhi mà cứ rót hết vào bụng. Quả thật lãng phí quan niệm nghệ thuật xa xưa của trà ngon.”

Tấn Vương cau mày: “Hoàng thúc, ngài tha cho ta đi! Ta là võ tướng, không biết thưởng thức trà.”

An Dật Vương từ từ gảy tràng hạt, thở dài một tiếng: “Thôi, ngươi không thích thưởng trà. Sao ta ép ngươi được?”

Tấn Vương lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Hắn lén lút liếc nhìn An Dật Vương, cẩn thận hỏi: “Hoàng thúc, ngài...... Vì sao ngày hôm qua ngài giúp ta?”

Vì sao à? Đương nhiên là vì y bị mê muội!

Nghĩ đến sắc đẹp làm lay động lòng y, An Dật Vương từ từ nhắm hai mắt lại.

Có lẽ thân phận của nàng không tốt, có lẽ nàng không phù hợp, nhưng đây là điều nàng muốn. Nàng đã tốn công sức để mưu cầu phú quý, làm sao y có thể trơ mắt nhìn người khác phá hỏng sự cố gắng của nàng chứ?

Cho dù trở thành kẻ xấu xa, thì y cũng phải là người làm điều đó. Mà không phải là những đại thần quý tộc lòng dạ vòng vo hay có tâm tư khác.

Tuổi nàng còn nhỏ, y cũng đã đi nửa đời người.

Không vội, bọn họ cứ từ từ tiến tới, từ từ dây dưa với nhau.

“Ngươi là chiến thần của Đại Lương, tuy rằng ta không đồng ý cho ngươi cưới một Hoa Nương. Nhưng nếu bệ hạ đã hạ chỉ, vậy chắc đã có suy tính của người. Không thể làm trái thánh ý, Thôi thì để ngươi được toại nguyện, vẫn tốt hơn so với những người có dã tâm kia.” Vẻ mặt An Dật Vương nghiêm túc, quả nhiên là chính nghĩa lẫm liệt.

Tấn Vương cảm động: “Hoàng thúc, cảm ơn ngài.” Hắn không ngờ vị hoàng thúc thờ ơ lại nghĩ cho hắn như thế.

“Ừm!” An Dật Vương gật đầu, ánh mắt y bình tĩnh nhìn phong cảnh của khách viện: “Ta cũng mới phát hiện, phong cảnh Tấn Vương phủ của ngươi không tệ. Nhất là khách viện có gió nhẹ, sóng nước trong xanh. Cỏ cây chằng chịt, là một nơi tốt để thanh tu.”

Tấn Vương hiểu ý nói: “Nếu hoàng thúc thích thì có thể ở thêm vài ngày.”
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 23: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 23



“Ừm!” An Dật Vương gật đầu: “Đúng lúc bổn vương muốn trai giới sao chép kinh Kim Cang, đành quấy rầy ngươi mấy ngày vậy.”

“Hoàng thúc ngài không cần khách sáo. Nếu cần gì cứ dặn dò quản gia, chỉ cần Tấn Vương phủ ta có, hoàng thúc ngài tùy ý sử dụng.”

“Ừm!” Giọng điệu An Dật Vương nhẹ nhàng: “Ngươi có lòng rồi.”

“Thời gian không còn sớm, ta phải về thăm Vương phi, Hoàng thúc, ta đi trước đây.”

An Dật Vương vẫy tay với hắn: “Đi đi!”

Tấn Vương đi rồi, An Dật Vương gọi thuộc hạ tới, ra lệnh: “Đi hồi phủ, lấy quyển kinh Kim Cang mà ta đặt ở trước Phật khai quang và giấy Tuyên Thành thường ngày ta sao chép kinh Phật lại đây.”

Thuộc hạ chần chờ: “Vậy...... Vương gia, ngài không trở về sao?”

“Ừm! Tạm thời không trở về.” An Dật Vương xoay người đi vào trong phòng: “Khách viện Tấn Vương phủ cảnh vật không tệ, đúng lúc hợp tâm trạng của ta dạo này.”

Thuộc hạ: “......”

Không biết có phải hắn nghĩ nhiều không, vì hắn luôn cảm thấy vương gia bọn họ đang nói hươu nói vượn. Tuy cảnh vật ở khách viện của Tấn Vương phủ không tệ, nhưng nào có thể so sánh với An Dật Vương phủ của bọn họ!

Phải biết rằng, An Dật Vương phủ đã đặc biệt mời về một bậc thầy lĩnh vực lâm viên, dày công chạm trổ và bố trí dựa theo hướng của cửu cung bát quái. Có thể nói đó là một trong những sự độc nhất của các quý tộc, đại thần ở Đại Lương! Muốn so cũng so với hoàng cung, chứ không phải chốn khách viện yên tĩnh và thanh bình của Tấn Vương phủ này!!

Thế nhưng Vương gia đã nói như vậy. Nghĩa là Vương gia có cái nhìn về cảnh vật khác với những người bình thường như họ.

Thuộc hạ tuân lệnh đi xuống.

Trong phòng, Minh Châu đã thức dậy, nàng còn ngái ngủ, không muốn đứng dậy.

Nha hoàn chờ ở bên ngoài hầu hạ Minh Châu cũng không dám gọi nàng.

“Tham kiến Vương gia.” Sau khi Tấn Vương tiến vào, những nha hoàn tự động tránh xa Tấn Vương. Hiển nhiên, sở thích kỳ lạ của chủ tử trong phủ những hạ nhân này rất hiểu rõ. Tính mạng bản thân và gia đình đều nằm trong tay Tấn Vương, dĩ nhiên các nàng không dám mạo phạm Tấn Vương.

“Vương phi còn chưa dậy sao?” Tấn Vương tùy ý hỏi một câu, lau tay, liền đi vào phòng.

Trong phòng, Minh Châu nằm nghiêng trên giường, vẻ mặt lười biếng chống đầu, ánh mắt mơ mơ màng màng nhìn Tấn Vương đi vào.

“Còn mệt không?” Tấn Vương ôm nàng vào lòng.

Minh Châu lắc đầu, ngáp một cái: “Cũng không phải, chỉ là cơ thể mềm nhũn, không muốn cử động.” Nói xong, Minh Châu tức giận liền đánh bụng mình một cái: “Đều là bởi vì hắn, ta mới lười biếng.”

Tấn Vương hoảng sợ, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu, nghĩ mà sợ nói: “Sao ngươi có thể đấm vào bụng mình chứ?”

Minh Châu không vui: “Đối với chàng mà nói có phải hắn quan trọng nhất không, hắn làm tinh thần ta sa sút, ta còn không thể dạy dỗ hắn sao?”

Làm càn như thế, Tấn Vương không còn cách nào khác đành thấp giọng dỗ dành Minh Châu: “Ta không có ý này. Con đang ở trong bụng nàng, nàng đánh vào bụng thì người đau cũng là nàng. Thế này đi! Đợi sau khi hắn sinh ra, ta liền đánh mạnh vào mông nó, trút giận cho nàng được không?”

Minh Châu được dỗ dành đến mức mặt mày hớn hở, làm nũng vỗ nhẹ vào ngực Tấn Vương: “Là chàng nói đó, đừng gạt ta!”

“Ừm!” Tấn Vương thuận theo bắt lấy ngón tay nàng, đặt ở bên miệng hôn một cái: “Ta hứa.”

“Cũng tạm được.” Minh Châu đứng lên, dùng ánh mắt ra hiệu cho Tấn Vương gọi nha hoàn vào giúp nàng mặc quần áo.

Ánh mắt Tấn Vương tối lại, khàn giọng nói: “Không cần bọn họ, ta hầu hạ nàng.”

Nghĩ đến hầu hạ tắm rửa đêm qua, khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Châu tối sầm, nàng quấn chặt vạt áo của mình, cảnh giác nhìn Tấn Vương: “Không cần chàng đâu, tay chân người thô, khiến ta không thoải mái, chàng đi ra ngoài gọi nha hoàn vào.”

Nhìn Minh Châu kiên quyết, Tấn Vương đành buông tha, đi ra ngoài gọi nha hoàn vào hầu hạ.

Chờ Minh Châu ăn mặc chỉnh tề, rửa mặt xong, Tấn Vương đã ra lệnh người chuẩn bị bữa sáng.

Lúc dùng bữa sáng Tấn Vương nói với Minh Châu chuyện để Thôi Văn Đạo bắt mạch: “Có lẽ y thuật của Thôi Văn Đạo không bằng thái y trong phủ ta, nhưng y đặc biệt am hiểu kiếm tẩu thiên phong, ứng phó với bí dược, độc dược kỳ lạ hiếm gặp.”

Nói xong, trong ánh mắt Tấn Vương có vẻ lo lắng: “Nàng đã quên chuyện đêm đó, chắc hẳn có liên quan đến loại thuốc mà nàng đã uống tối hôm đó. Có thể hủy hoại trí nhớ của nàng, nếu thuốc còn sót lại trong cơ thể cũng ảnh hưởng đến sức khỏe của nàng, để Thôi Văn Đạo bắt mạch đi, cũng để cho ta yên tâm.”

Đêm đó! Minh Châu cúi đầu ăn cháo, im lặng không nói.

“Minh Châu, được không?” Tấn Vương nhìn Minh Châu.

Tất nhiên Minh Châu không bằng lòng, nhưng chuyện này, nếu kiên quyết từ chối thì rõ ràng là có vấn đề. Nhưng, hắn cũng nói không chắc cơ thể của nàng không có vấn đề gì, vậy cũng có thể.

Nghĩ như vậy, Minh Châu liền cảm thấy không vấn đề gì.

Minh Châu thản nhiên cười với Tấn Vương: “Ừm! Được, khám thì khám đi! Để cho chàng yên tâm vậy.”

Nàng ngoan lắm! Tấn Vương bị nụ cười này làm cho ngây ngất, bàn tay to không kìm được sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Châu.

Minh Châu tránh né, quở trách nhìn hắn một cái: “Đang dùng bữa sáng mà!”

“À!” Vành tai Tấn Vương đỏ lên, nhìn trái nhìn phải như kẻ trộm, nhân lúc trong sảnh không có người, nhanh chóng tiến lên hôn Minh Châu một cái.

Minh Châu: “...”

Minh Châu thở phì phò lau nước miếng Tấn Vương lưu lại, liếc mắt nhìn Tấn Vương.

Bị ghét bỏ Tấn Vương cũng không giận, cũng chỉ nhìn Minh Châu ngây ngốc cười.

Đồ ngốc!



Dùng xong bữa sáng, Thôi Văn Đạo đã tới. Gặp lại Minh Châu, y ngạc nhiên trước vẻ đẹp của Minh Châu. Nếu không có Tấn Vương bên cạnh ho mạnh, thì có lẽ Thôi Văn Đạo đã nhìn chằm chằm nàng đến khi thiên hoang địa lão.

Cẩn thận đặt ngón tay lên cổ tay Minh Châu, trái tim Thôi Văn Đạo đập liên tục. Một lúc lâu sau, y mới rút ngón tay lại.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 24: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 24



“Thế nào rồi?” Tấn Vương sốt ruột.

“Ừm! Đứa bé rất khỏe mạnh.” Thôi Văn Đạo đưa hai tay ra sau lưng, ngón tay mới nãy đặt trên cổ tay Minh Châu v**t v* liên tục. Cứ như thể, làm vậy sẽ giúp lưu lại cảm giác mềm mại làm động lòng người kia.

“Ai hỏi đứa bé? Ta hỏi cơ thể vương phi.” Tấn Vương trừng mắt nhìn Thôi Văn nói.

“À! À!” Thôi Văn Đạo lấy lại tinh thần, hơi ngượng ngùng: “Cơ thể Vương phi nương nương không sao, chỉ là thân thể yếu, nhưng điều này cũng bình thường. Vốn dĩ nữ tử khuê các thể trạng đều yếu. Chỉ cần sau này chú ý điều dưỡng là được rồi.”

Thôi Văn Đạo nói như vậy, Tấn Vương yên tâm hơn. Theo nguyên tắc “dùng xong thì vứt”, hắn nhìn Thôi Văn Đạo không vừa mắt: “Được rồi, bây giờ không cần ngươi nữa, ngươi có thể rời đi.”

Thôi Văn Đạo: “......”

Nhìn cách đối xử hai người với nhau, Minh Châu không nhịn được, che miệng cười.

Nụ cười đó như thể vị thần mùa xuân đã giáng trần, khiến hàng nghìn, hàng vạn cây lê đua nhau nở hoa, vẻ đẹp rực rỡ, lấp lánh.

Thôi Văn Đạo và Tấn Vương đều nhìn đến ngây người.

Sau khi lấy lại tinh thần, Tấn Vương liền ôm lấy Minh Châu, dắt Minh Châu trở về phòng.

Hắn không muốn để cho nam nhân khác nhìn Minh Châu nữa.



Cẩm Tâm Các, Hồng Cô đang quỳ trên mặt đất, chờ phía chủ tử quyết định sống chết của nàng.

Vốn dĩ đã nói ba ngày sau sẽ trở về. Nhưng Lâm Cẩm Hi thật sự không yên lòng về Minh Châu, cơ thể yếu ớt cố gắng gượng chạy suốt một ngày một đêm, hôm nay vội vàng trở về.

Nhưng muộn thì cũng muộn rồi. Cho dù hắn đến sớm một ngày! Sớm một ngày hắn cũng có thể lập tức phá hỏng hôn lễ của Minh Châu và Tấn Vương, dắt Minh Châu rời khỏi Đại Lương.

Nhưng chỉ khác một ngày này, bây giờ Minh Châu danh chính ngôn thuận trở thành Tấn Vương phi, mang theo đứa con của hắn gả cho Tấn Vương.

Nghĩ tới đây, Lâm Cẩm Hi đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia mang theo hối hận, chán ghét và tự ti.

“Chủ tử.” Hồng Cô không đành lòng nhìn hắn như vậy, to gan lớn mật ngẩng đầu lên, đau lòng nhìn Lâm Cẩm Hi: “Chủ tử, đây không phải lỗi của người, đều do nàng ta, là nàng ta không có lương tâm. Người đối xử tốt với nàng ta như vậy, nhưng nàng ta không biết ơn thì thôi còn dùng đứa nhỏ trong bụng nàng uy h**p ta, ta......”

“Đủ rồi!” Không đợi Hồng Cô nói xong, đột nhiên Lâm Cẩm Hi quát to một tiếng, cắt đứt lời Hồng Cô.

“Gả thì gả, không sao cả, chẳng lẽ nàng thật sự cho rằng có thể che giấu được lâu sao? Không có ta che chở, nàng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị Tấn Vương chán ghét, ta chờ ngày nàng ta phải cầu xin ta.”

Hồng Cô: “......”

Tấn Vương phủ, Tấn Vương khó khăn lắm mới dỗ Minh Châu uống hết một chén thuốc an thai. Lúc này Minh Châu lòng đầy căm thù nhìn chén thuốc đã uống xong, trong lòng lại đang tính toán giết đứa bé này đi.

Mỗi ngày nàng đều khổ sở uống một chén thuốc an thai, nàng chịu không nổi.

Đương nhiên, lúc này Tấn Vương cũng không biết Minh Châu đang có ý nghĩ xấu xa. Hắn đang ở cùng với nàng, bàn tay to đặt ở bụng Minh Châu, dựa vào trí tưởng tượng tương tác với đứa bé trong bụng nàng.

Đúng lúc này, quản gia cầu kiến Tấn Vương.

Quản gia lớn tuổi, lại là nhìn hắn lớn lên, nên Tấn Vương không để Minh Châu tránh mặt, mà lập tức để quản gia tiến vào.

“Có chuyện gì?” Tấn Vương hỏi quản gia.

Quản gia khó xử: “Là An Dật Vương.”

Tấn Vương ngồi thẳng người: “Hoàng thúc?”

An Dật Vương? Là kẻ lập dị vào phòng nàng không nói một lời, lại đột nhiên chạy ra ngoài sao? Minh Châu cũng tò mò.

Quản gia gật đầu: “An Dật Vương muốn sao chép kinh Phật, cần Tùng Yên Mặc thượng hạng, nhưng trong khố phòng vương phủ Tùng Yên Mặc cũng chỉ có Vương gia ngài mang về từ trận chiến.”

Bởi vì hình dạng của Tùng Yên Mặc đặc biệt. Giống như một con ngựa chiến thần mà Tấn Vương cưỡi trên chiến trường. Bởi vậy hắn rất thích khối mực Tùng Yên đó. Còn từng cố ý dặn dò quản gia, bảo quản tốt khối mực đó.

Là chuyện này sao? Tấn Vương hơi khó xử, nhưng nhìn Minh Châu ngoan ngoãn trong lòng, hắn lại đột nhiên cảm thấy nên tặng cho hoàng thúc! Tóm lại đêm qua hoàng thúc đã bất chấp sức khỏe của bản thân mà giúp hắn, giúp cuộc đời này hắn đã tìm được tình cảm chân thành. Chỉ là khối Tùng Yên Mặc thôi, không đáng nhắc tới.

“Mang khối Tùng Yên Mặc tặng cho hoàng thúc đi.” Tấn Vương nói với quản gia.

“Vâng!” Được Tấn Vương đồng ý, quản gia liền lui xuống.

Quản gia rời đi, Minh Châu tò mò nhìn Tấn Vương: “An Dật Vương, sao y lại ở quý phủ chúng ta?”

Lúc này Tấn Vương mới nhận ra, hắn vẫn chưa nói chuyện này với Minh Châu. Bây giờ Minh Châu là nữ chủ nhân của Tấn Vương phủ, theo lý mà nói, quý phủ có một vị khách tôn quý, chuyện này cần báo cáo với chủ mẫu.

Nhưng bởi vì xưa giờ mọi việc ở Tấn Vương phủ đều do Tấn Vương quyết định, hắn vẫn chưa quen với sự thay đổi này.

Hắn ôm Minh Châu dịu dàng giải thích nguyên nhân.

Sau khi nói xong vẻ mặt hắn cứng đờ, đau đầu xoa trán: “Hoàng thúc là trưởng bối danh giá, bây giờ tạm ở khách viện. Theo lý mà nói, ta nên dắt theo nàng đi bái kiến hoàng thúc, để tân nương gặp trưởng bối.”

“Minh Châu.” Tấn Vương cẩn thận nhìn Minh Châu: “Nếu nàng không muốn đi, vậy thì không đi, coi như ta không nhắc tới chuyện này.”

Gặp An Dật Vương sao?

Minh Châu ánh mắt chuyển động, một lát sau nhìn Tấn Vương cười, hiểu ý nói: “Vậy đi gặp một chút đi! Ta là tân nương, cũng không thể để Vương gia mất mặt ở phương diện này được.”

“Được, vậy chúng ta đi bái kiến hoàng thúc.” Tấn Vương cũng vui vẻ véo bàn tay nhỏ bé của Minh Châu.

Đối với An Dật Vương, Minh Châu vẫn còn ấn tượng, vô cớ xông vào rồi lại vô cớ ra đi. Rõ ràng là không coi mình ra gì! Mà bây giờ y lại ở trong Tấn Vương phủ, không biết y có âm mưu gì? Cho nên, dù thế nào cũng phải đi gặp một lần, ít nhất phải biết thái độ bây giờ của y.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 25: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 25



Khách viện, An Dật Vương đang sao chép kinh Phật, hạ nhân hầu hạ đi vào thông báo Tấn Vương dẫn Tấn Vương phi cầu kiến.

Thuộc hạ An Dật Vương vô thức run lên, một giọt mực rơi trên giấy Tuyên Thành, tờ kinh Phật sắp viết xong đã phải bỏ đi.

An Dật Vương thở một hơi dài xoa dịu trái tim đột nhiên đập nhanh hơn, ấm áp nói: “Để bọn họ vào đi!”

“Hoàng thúc.” Tấn Vương dắt theo Minh Châu hành lễ với An Dật Vương.

An Dật Vương kìm chế tình cảm, ánh mắt bình tĩnh nhìn lướt qua Minh Châu, rồi nhìn Tấn Vương: “Ừm!” Y gật đầu, ra hiệu Tấn Vương và Minh Châu không cần đa lễ.

Nhưng không ai chú ý đến động tác tay trái An Dật Vương gảy tràng hạt càng lúc càng nhanh đã bị ống tay áo rộng che lại.

“Lần đầu tiên gặp Tấn Vương phi, bản vương cũng không chuẩn bị lễ vật gì.” An Dật Vương đưa tay trái cầm tràng hạt làm bằng gỗ Tử Đàn ra. Đó là tràng hạt thượng hạng: “Tặng ngươi cái này!” Y nở một nụ cười dịu dàng với Minh Châu.

Không biết có phải là ảo tưởng không, Minh Châu luôn cảm thấy y cười rất kỳ lạ! Có một loại cảm giác nhẹ nhõm mà nàng không thể nói ra.

Hơn nữa, quà gặp mặt ai lại tặng tràng hạt! Vừa lạnh lùng vừa khó hiểu, Minh Châu ghét bỏ, cũng không muốn nhận.

Nhưng Tấn Vương lại cảm thấy rất ngạc nhiên. Hắn biết, tràng hạt được hoàng thúc mang theo bên mình chắc chắn đều làm từ gỗ quý, và đã được các vị cao tăng khai quang. Sau khi đeo lên có thể được Phật che chở, là đồ tốt.

“Nhận đi! Đó là tâm ý của hoàng thúc.” Bàn tay Tấn Vương bao lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu, nháy mắt nhìn Minh Châu.

Được rồi! Cũng không nên ở trước mặt trưởng bối An Dật Vương không nể mặt Tấn Vương, Minh Châu không vui nhận lấy.

Bái kiến An Dật Vương xong, Tấn Vương liền dẫn theo Minh Châu rời đi.

Từ trong cửa sổ An Dật Vương nhìn bóng lưng hai người đi xa dần, nhỏ giọng thì thào: “Quả nhiên là một tiểu cô nương không hiểu gì. Tràng hạt mà bổn vương tặng là đồ tốt, không chỉ an thần dưỡng thân, còn có thể được Phật phù hộ gặp dữ hóa lành. Lại còn ghét bỏ.” Y buồn cười nhẹ nhàng nhếch môi.

Nhưng nghĩ đến biểu cảm của Minh Châu trong lần tiếp xúc ngắn ngủi. Cho dù có chút ghét bỏ, cũng không ngăn được ánh sáng rực rỡ, làm cảm xúc trong lòng không ngừng dâng lên.

Y nhắm mắt lại niệm tâm kinh, một lúc sau mới dập tắt cảm xúc này.

Ban đêm, thời tiết càng thêm oi bức, dù trong phòng có một chiếc gương băng cũng không thể xua tan được cảm giác ngột ngạt này.

“Tối nay chàng không được ngủ trên giường.” Minh Châu đặt tay lên ngực Tấn Vương, bướng bỉnh từ chối Tấn Vương lên giường.

Không ngủ giường sao được, không ngủ giường chẳng phải là không được ôm ôn hương nhuyễn ngọc? Tấn Vương không chịu!

* Ôn hương nhuyễn ngọc cách gọi khác dành cho con gái. Miêu tả người con gái trẻ tuổi th*n th* tr*ng n*n mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.

“Nàng ngủ một mình sẽ sợ, ta ngủ cùng nàng.” Tấn Vương dỗ dành Minh Châu.

Minh Châu kiên định từ chối: “Không cần, nóng quá, chàng lên giường ta ngủ không ngon.”

“Nhưng…” Tấn Vương còn muốn nói tiếp, nhưng nhìn vẻ mặt Minh Châu càng ngày càng ấm ức, thậm chí hai mắt đẫm lệ, nên chỉ có thể nhượng bộ.

“Được rồi được rồi! Tôi ngủ trên giường bên cạnh, ta không lên giường ngủ, đừng khóc nữa.”

“Ừm!” Minh Châu thay đổi sắc mặt, lập tức nước mắt ngừng lại.

Tấn Vương: “...” Luôn cảm thấy giống như bị lừa.

Trên giường, Minh Châu sửa lại gối đầu, đang định đi ngủ, đột nhiên từ dưới gối lấy ngọc bội ra.

Nhìn rõ hình dáng ngọc bội, ánh mắt Minh Châu lập tức dừng lại.

Ngọc bội đó không phải gì khác, mà đó là ngọc bội mà Lâm Cẩm Hi đeo bên mình. Nàng sẽ không nhận lầm, mặt sau ngọc bội có một cơ quan nhỏ, ấn một cái ngọc bội sẽ chia làm hai nửa.

Quả nhiên, ngọc bội biến thành hai nửa. Hơn nữa từ chỗ trống của hai nửa ngọc bội rơi xuống một tờ giấy nhỏ.

Mở ra xem, trên đó chính là lời Lâm Cẩm Hi hẹn nàng ngày mai ra ngoài gặp mặt.

Thậm chí còn ẩn ý đe dọa, nếu nàng không đi, hắn lập tức đi tìm Tấn Vương.

Minh Châu: “......”

Minh Châu tức giận, căm hận nhàu nát tờ giấy nhỏ.

Được rồi! Dám uy h**p nàng, tốt lắm.

Hơn nữa không phải nói ba ngày sau mới trở về sao? Ba ngày sau trở về, sao tờ giấy hẹn nàng ra ngoài gặp mặt lại được đưa đến Tấn Vương phủ?

Hồng Cô cũng lừa nàng sao?

Nhưng gặp mặt thì gặp mặt, cho rằng nàng sợ bọn họ sao?

Minh Châu tức giận trừng mắt nhìn bụng mình, chỉ mong bụng còn phẳng lì khoét một lỗ, ánh mắt rực lửa đến đáng sợ.

Ngày hôm sau, dùng xong bữa sáng, Tấn Vương lại muốn bám lấy Minh Châu. Tân hôn hắn có mười ngày nghỉ, có thể không làm gì cả, chỉ ở trong phủ để ở bên Minh Châu.

Minh Châu chán ghét đẩy hắn ra, nghĩ lại nên lấy lòng hắn, đành kéo tay áo hắn: “Vương gia, ta muốn về thăm Cẩm Tâm Các.”

“Ta đi cùng nàng.” Tấn Vương nói.

Vậy sao được? Tuy rằng nàng không sợ Lâm Cẩm Hi, nhưng cũng không thể để Tấn Vương và Lâm Cẩm Hi gặp nhau!

“Không được.” Minh Châu lắc đầu từ chối: “Cẩm Tâm Các là nơi trăng hoa, chàng đi không thích hợp. Hơn nữa ta đi rồi về ngay, ta chỉ đi thăm tỷ muội tốt của ta thôi.”

Tấn Vương nghi ngờ sao? Hắn cũng âm thầm điều tra những chuyện của Minh Châu ở Cẩm Tâm Các. Những thông tin thu được rất ít, nhưng trong đó cũng không bao gồm thông tin về các mối quan hệ tốt đẹp nào của Minh Châu.

“Có được không! Có được không! Có được không!” Minh Châu không chịu buông tha.

“Được được được!” Tấn Vương bị nàng năn nỉ đến mềm lòng, liền trả lời cộc lốc.

“Vương gia, chàng thật tốt.” Minh Châu ôm hắn hôn một cái.

Nhưng sau khi Minh Châu dắt hộ vệ rời đi, Tấn Vương lại hối hận, hắn dẫn theo Thôi Văn Đạo lén đi theo sau Minh Châu.

Cẩm Tâm Các, Minh Châu vừa đến, liền bị Hồng cô đã đợi lâu, liền dẫn đi gặp Lâm Cẩm Hi.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 26: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 26



Vẫn là căn phòng đó, cũng ở chỗ này, hai tháng trước Minh Châu tỉnh lại ở trên giường Lâm Cẩm Hi. Sau đó, liền ngầm thừa nhận đi theo bên cạnh Lâm Cẩm Hi, được hắn che chở, ở Cẩm Tâm Các ở cùng hắn trong gian phòng này sinh hoạt trong hai tháng.

“Nàng đến rồi.” Lâm Cẩm Hi mặc áo trắng, tuấn tú phong độ, không giống thương nhân Hoa Lâu người đầy mùi tiền. Ngược lại, hắn càng giống công tử dòng dõi quý tộc đã trải qua một trăm năm có cốt cách rắn rỏi.

Minh Châu không vui nhìn hắn, móc trong tay áo khối ngọc bội ra, ném tới trước mặt Lâm Cẩm Hi.

“Ngươi cho người đưa vào Tấn Vương phủ, đúng không?” Minh Châu chán ghét nhìn hắn: “Ngươi không chán à! Sao lại theo dõi ta? Còn dốc hết tâm tư kêu người lén lút đưa ngọc bội của ngươi để dưới gối ta. Còn viết tờ giấy nhỏ uy h**p ta?”

Lâm Cẩm Hi: “...”

Lâm Cẩm Hi đột nhiên cúi đầu cười một tiếng, sau đó đột nhiên lại ho khan. Lần này hắn đi ra ngoài bị thương, không được điều trị tốt, lại phải chạy đi trong đêm, vết thương lúc này lại nặng thêm.

“Minh Châu, chẳng lẽ nàng thật sự không hề chột dạ sao?” Hắn hỏi nàng ấy.

Minh Châu nghi ngờ: “Cái gì?”

Nhìn ra ý tứ trong câu nói của Lâm Cẩm Hi, Minh Châu cười nhạo: “Vì sao ta phải chột dạ? Ta làm sai điều gì sao? Ngươi là gì của ta, ta dựa vào cái gì mà phải vì ngươi giữ thân như ngọc, dễ dàng từ bỏ phú quý trong tầm tay của ta sao?

“Hơn nữa...” Minh Châu tiếp tục, “Ta còn chưa tính sổ với ngươi đâu! Ngươi âm thầm lặng lẽ ch**m l** th*n th* của ta, còn chấm trên cánh tay ta Thủ Cung Sa giả để lừa gạt ta…”

Minh Châu càng nói càng tức: “Nếu không phải ta muốn đi cùng Tấn Vương, có lẽ Hồng Cô nàng ta sẽ không nói cho ta biết chuyện ta mang thai không. Hồng Cô là người của ngươi, việc nàng ta làm chỉ có thể là ngươi giao phó. Cho nên ngươi có ý gì Lâm Cẩm Hi? Ngươi xem ta là gì? Một công cụ sinh con, thậm chí ngay cả quyền biết mình đang mang thai cũng không có.”

“Nàng!” Bằng lời lẽ hùng hồn Minh Châu đã khiến Lâm Cẩm Hi tức giận. Đột nhiên, hắn xắn tay áo lên, một tấm vải trắng bay ra, quấn lấy eo của Minh Châu. Lâm Cẩm Hi nhẹ nhàng kéo Minh Châu lại, nàng đã bị bị giam giữ trong vòng tay của hắn.

Ánh mắt hắn tối sầm, nhẹ nhàng bóp cằm xinh đẹp của Minh Châu, buộc nàng đối mặt với hắn.

Mùi hương và vẻ đẹp trước mặt vẫn quyến rũ và cuốn hút, nhưng tâm trạng của hắn bây giờ đã hoàn toàn khác với một tháng trước.

Một tháng trước, mỗi một lần nàng nhíu mày, mỗi một lần cố tình gây sự, hắn đều theo bản năng mà bao dung cho nàng. Bởi hắn muốn chiều hư nàng, cưng chiều đến mức không ai có thể chịu được tính xấu của nàng. Cưng chiều đến mức không ai có thể thỏa mãn yêu cầu vô lý của nàng, chỉ có hắn, chỉ có hắn là lựa chọn thích hợp nhất của nàng thôi.

Vào thời cơ tốt nhất hắn dẫn nàng rời khỏi Đại Lương, tự tay đưa nàng lên địa vị cao nhất, kề vai sát cánh cùng với hắn, đứng trên cao nhìn ra núi sông. Mọi thứ trong tưởng tượng đều tốt đẹp như vậy!

Nhưng thực tế đã giáng cho hắn một đòn nặng nề.

Khi hắn hết lòng lo lắng, vì tương lai của bọn họ mà tính toán, nàng lại quay lưng, vùi đầu vào lòng một nam nhân khác. Thậm chí, còn không còn nhớ tới hắn nữa.

Mà vai trò duy nhất của hắn là cho nàng một đứa con, cũng cho nàng một cơ hội lừa gạt tiếp cận Tấn Vương.

“Khương Minh Châu, nàng giỏi lắm! Đúng là nàng rất giỏi!” Lâm Cẩm Hi nghiến răng nghiến lợi.

Minh Châu không hề yếu thế trừng mắt nhìn hắn, vốn dĩ nàng không quan tâm biểu cảm tàn nhẫn của hắn lúc này.

Nàng rất tốt! Nếu không tại sao hắn lại giống như một con chó nhai xương, đuổi theo nàng không buông?

“Mang thai đứa con của ta còn muốn kê cao gối làm Tấn Vương phi, nàng nằm mơ đi!”

“Ngươi, con người này!” Minh Châu không vui, bàn tay nhỏ bé của nàng đánh bàn tay to lớn của hắn một cái, kìm nén sự tức giận thuyết phục hắn: “Ngươi chỉ là một ông chủ Hoa Lâu, là một thương nhân. Sĩ nông công thương, nghề ngươi làm là nghề thấp hèn nhất. Cho nên ngươi đừng ích kỷ như vậy, nói cách khác ngươi thật sự hy vọng con của ngươi sinh ra ở một nơi xấu xa như Cẩm Tâm Các sao? Có lẽ ngươi không muốn suy nghĩ cho tương lai, chỉ muốn ở cùng ta, ở cùng con. Nhưng con thì sao? Sau khi nó lớn lên có hối hận không, có hận ngươi không? Rõ ràng nó có cơ hội thay đổi vận mệnh, nó có thể trở thành chiến thần của Tấn Vương Đại Lương. Nhưng cũng bởi vì lòng ích kỷ của ngươi, hắn cũng chỉ có thể làm thiếu chủ Hoa Lâu hạ đẳng nhất!”

Lâm Cẩm Hi: “......”

Lâm Cẩm Hi cười lạnh lùng: “Một tháng không gặp, cái miệng nhỏ này của nàng càng ngày càng biết nói.” Nói xong, ánh mắt hắn càng ngày càng thâm trầm khó tả: “Hay là nói, ở trước mặt người đàn ông khác quen nói lời ngon tiếng ngọt, cho dù đến trước mặt ta, cũng không quên được kỹ năng này?”

Lời này của hắn quả thật rất hẹp hòi, Minh Châu mặc kệ. Nhưng... nghĩ đến thân phận cao cao tại thượng của mình, nàng lại cảm thấy không thể bỏ qua như vậy.

“Ngươi đúng là to gan.” Minh Châu tức giận đẩy bàn tay to của hắn ra, bàn tay nhỏ bé dùng sức bóp cổ hắn: “Bây giờ ta đã là Tấn Vương phi, sao ngươi dám nói chuyện với ta như vậy.”

“Tấn Vương phi sao?” Lâm Cẩm Hi cười khẩy, đứng im để nàng bóp: “Khi nào ta cho phép nàng, thì nàng mới có thể làm Tấn Vương phi. Nếu ta không cho phép, thì nàng sẽ lập tức bị đánh rơi xuống vực sâu, một lần nữa làm một Hoa Hương thân bất do kỷ.”

Minh Châu: “.....”

“Hỗn xược!” Hoa Nương sao, bây giờ nàng đã là Tấn vương phi. Minh Châu tức giận không kìm được, liền giơ tay tát Lâm Cẩm Hi một cái.

Vốn dĩ Minh Châu yếu đuối, cho dù dùng sức đánh hắn thì có thể làm hắn đau bao nhiêu. Nhưng... Lâm Cẩm Hi chỉ cảm thấy cái tát này không phải đánh vào mặt hắn, mà là đánh thẳng vào tâm hồn hắn. Chẳng khác gì tiếng núi gầm và cơn sóng dữ khiến linh hồn hắn rời khỏi cơ thể. Rốt cuộc thì, sự bình yên mà hắn đang cố gắng kìm nén lúc này đã hoàn toàn tan vỡ.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 27: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 27



Đôi mắt Lâm Cẩm Hi đỏ lên, đè Minh Châu ngã xuống giường, cắn mạnh vào cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi của Minh Châu.

Đó không phải là nụ hôn dịu dàng của tháng trước, mà là nụ hôn giải toả, là nụ hôn oán hận đối với Minh Châu.

Minh Châu tức giận! Dùng sức đẩy hắn, nhưng không thể đẩy ra được nàng liều mạng cào cấu người hắn. Trên mặt và cổ Lâm Cẩm Hi đều là vết máu đỏ nhìn thấy mà giật mình. Nàng cào cấu khiến làn da Lâm Cẩm Hi khắp nơi đều tím tái.

Cuối cùng nàng đẩy được hắn ra, Minh Châu thở hổn hển đứng lên, nghiêm túc nói lời tàn nhẫn với Lâm Cẩm Hi: “Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi tiếp tục bức ép ta, lập tức ta uống thuốc phá thai, chúng ta cùng đồng quy vu tận.” Nói xong, liền tức giận lau miệng, bước nhanh rời khỏi phòng. Lúc đi ra ngoài, Minh Châu đóng sầm cửa lại.

Lâm Cẩm Hi: “......”

“Ha ha ha ha…” Lâm Cẩm Hi đột nhiên cúi đầu nở nụ cười. Hắn càng cười càng không dừng lại được, cười tới mức nghiêng ngả, ngã người trên giường cũng không dậy nổi.

Một lúc sau, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn trần nhà.

Đánh không được, mắng không được, thậm chí uy h**p nàng chỉ khiến nàng lớn tiếng hơn nữa. Mà tình hình bây giờ của hắn... tuy rằng không giống một năm trước bị bao vây tứ phía, nhưng vẫn không thể lạc quan.

Hắn cũng không thể bất chấp mọi thứ để cướp Minh Châu đi rời khỏi Đại Lương. Điều đó quá ồn ào, sẽ khiến Minh Châu bị lộ trước những người có ý đồ khác.

Hắn không thể đặt cược.

Bởi vì thua sẽ không thể cứu vãn.

Cho nên hắn có thể làm gì đây? Vừa mới nổi điên cũng đã cố gắng kiềm chế tột cùng.

Hắn đúng là vô dụng.

Nhưng tương lai còn dài. Hắn có thời gian cả đời chơi cùng bọn họ, nàng muốn thoát khỏi hắn sao? Mơ đi! Hắn sẽ bám chặt vào người nàng, hòa vào linh hồn nàng. Cho dù có chết, hắn cũng phải bò ra khỏi địa ngục bám theo nàng ta cả đời. Nàng đừng hòng bỏ rơi hắn!

“Chủ tử.” Minh Châu vừa ra ngoài, Hồng Cô đã biết. Nàng đợi bên ngoài phòng, không nghe tiếng động trong phòng, vô cùng lo lắng. Thật sự không kìm được nữa liền bước vào.

“Ừm!” Lâm Cẩm Hi đã lấy lại tinh thần, hắn nhẹ nhàng gật đầu với Hồng Cô.

Hắn đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn toàn cảnh bên ngoài Cẩm Tâm Các đan xen hòa quyện: “Hồng cô, Hoa Nương chạy trốn đó tên là gì?”

Hoa Nương chạy trốn? Ngay lập tức Hồng Cô không kịp phản ứng, một lát sau, mới hiểu ra chủ tử đang nói ai.

Chỉ sợ chủ tử đang nói về Hoa Nương đêm đó cùng Minh Châu bán đấu giá đêm đầu tiên! Cũng là cô nương thật sự đã ở cùng Tấn Vương đêm đó.

“Minh Nguyệt, Minh Nguyệt cô nương. Nàng ta tên là Thi Minh Nguyệt.”

“Huy động một nửa nhân lực dốc toàn lực tìm kiếm tung tích Thi Minh Nguyệt, sau khi tìm được khống chế nàng ta, giữ nàng ta lại sẽ có ích.”

Một nửa nhân lực sao? Hồng Cô do dự, mở miệng muốn khuyên nhủ Lâm Cẩm Hi.

Nhưng... nhìn thấy biểu cảm cười giễu cợt cố chấp của Lâm Cẩm Hi và những vết bầm tím và vết cào cấu trên người Lâm Cẩm Hi, bỗng chốc nàng không nói gì nữa.

Thôi bỏ đi! Đây là số kiếp của chủ tử! Chỉ cần chủ tử không nổi điên có ý định đồng quy vu tận với Tấn Vương, một nửa người thì một nửa người! Tóm lại cũng không ảnh hưởng đến đại cục của bọn họ, chỉ là phải tốn nhiều thời gian thôi. Cũng không phải ngày một ngày hai, bọn họ đã tốn kém rất nhiều rồi.

Bên ngoài, Minh Châu không ngừng lau miệng, tức giận giậm chân.

“Tức chết đi được! Tức quá! Lâm Cẩm Hi chết tiệt, một ngày nào đó ta sẽ băm hắn thành trăm mảnh!” Minh Châu tức giận muốn đấm vào bụng mình.

Vốn dĩ nàng không có tình cảm mẫu tử nào với đứa bé trong bụng, bây giờ lại trải qua ầm ĩ với Lâm Cẩm Hi như vậy, nàng càng ghét đứa bé này hơn.

Nhưng, ngược lại bây giờ nàng không có ý định tìm cơ hội g**t ch*t đứa bé này.

Nàng quyết định sinh đứa bé này, chỉ cần có đứa bé trong tay, Lâm Cẩm Hi mới e ngại không dám làm càn. Hơn nữa, sau khi đứa bé sinh ra, Lâm Cẩm Hi còn dám chọc giận nàng, nàng lập tức đánh đứa bé. Tóm lại nàng sẽ không đau lòng, nhưng nàng không tin Lâm Cẩm Hi sẽ không quan tâm. Hừ! Hắn dám khiến nàng không vui, thì nàng dám làm cho con của hắn khổ sở. Xem ai hơn ai.

Bên ngoài Cẩm Tâm Các, Tấn vương và Thôi Văn Đạo như kẻ trộm núp trên sạp nhỏ trên đường phố, nhìn chằm chằm cửa Cẩm Tâm Các đến mức muốn mòn con mắt.

Thôi Văn Đạo không nói gì, chỉ cảm thấy mất mặt, vội vàng kéo một túi thơm nhỏ trên sạp bên cạnh, liền dùng túi thơm lớn bằng bàn tay che mặt lại.

Y đường đường là tâm phúc Tấn Vương, trên chiến trường là quân sư liệu sự như thần. Những chuyện lén lút chạy đến cửa Hoa Lâu nhìn người khác, tất nhiên y không thể làm điều này.

Về phần Tấn Vương...

Thôi Văn Đạo đã không muốn phàn nàn với hắn nữa.

Từ khi tìm được Minh Châu cô nương, Tấn Vương của trước kia đã chết. Bây giờ, trong đầu Tấn Vương đều là hình ảnh Minh Châu cô nương. Nếu y không tận mắt nhìn thấy, thậm chí y còn nghi ngờ Vương gia nhà mình có phải bị người khác giả mạo không.

“Ra rồi, Vương phi ra rồi.” Nhìn thấy Minh Châu, Tấn Vương vui mừng trong lòng.

“Vốn dĩ Vương phi nương nương trở về Cẩm Tâm các một chuyến, phía sau còn có nhiều cao thủ bảo vệ như vậy, có thể có xảy ra chuyện gì chứ?”

“Ngươi không hiểu đâu.” Tấn Vương nhìn xuống liếc hắn một cái, rồi lại cúi đầu như kẻ trộm không dám để Minh Châu phát hiện hắn: “Được rồi. Chúng ta về Tấn vương phủ trước đi!”

Thôi Văn Đạo: “...”

Lúc Minh Châu đi ra là đeo khăn che mặt, bởi vì trong lòng tức giận, nàng cũng không muốn trở về Tấn vương phủ ngay. Bởi vậy, nàng không quan tâm đám hộ vệ do dự muốn nói nhưng lại thôi ở phía sau, đi dạo không mục đích trên đường phố Lương Đô.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 28: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 28



Trước kia nàng ở Cẩm Tâm Các cũng không phải không thể đi ra ngoài. Nhưng do thân phận thấp kém, đi ra ngoài nếu gặp chuyện gì, thì cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Cho nên để tránh những chuyện rắc rối này, Minh Châu vẫn luôn ở Cẩm Tâm Các, rất ít khi đi ra ngoài, có đi ra ngoài thì đi cũng vội vã mà về cũng vội vã.

Không thú vị!

Hôm nay, đây là lần đầu tiên nàng ung dung dạo phố Lương Đô như thế.

Thân phận cao cao tại thượng của Tấn Vương phi cho nàng sức mạnh, thậm chí cả cảnh vui vẻ thông thường như vậy cũng mang đến cảm giác khác biệt.

Lúc đi ngang qua một quán trà, Minh Châu đột nhiên bị một tiểu đồng khoảng chừng mười tuổi ngăn lại.

“Vị này... phu nhân.” Tiểu đồng nhìn Minh Châu chải tóc, ngập ngừng: “Có người mời người lên trên ngồi một chút.”

Không gian trong quán trà yên tĩnh thanh bình, tiểu đồng dẫn Minh Châu đi tới phòng riêng. Trong phòng cửa sổ được mở ra, từ cửa sổ nhìn xuống là đối diện với đường phố nơi Minh Châu đi ngang qua.

“Tấn Vương phi.” Nam nhân đứng ở trước cửa sổ xoay người lại.

Tao nhã, lịch sự, phong độ ngời ngời, vượt ra ngoài thế tục mang theo tiên khí. Đó không phải An Dật vương thì là ai đây?

“An Dật Vương?” Minh Châu nhíu mày, sao lại là y.

Vì sao y phải tìm mình?

An Dật Vương mỉm cười, đưa tay ra hiệu với Minh Châu: “Ngồi đi!”

Chuyện gì đến thì cũng đã đến, Minh Châu nghe theo ngồi đối diện y. Dù sao lúc nàng đi ra ngoài dẫn theo nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn có thể sợ hắn sao? Thật sự nàng muốn xem thử, Vương gia kỳ lạ này rốt cuộc muốn làm gì?

“Tuy rằng ngươi là hoàng thúc, là trưởng bối, nhưng chúng ta cô nam quả nữ, ở chung một phòng dễ bị hiểu lầm, nói cũng không dễ nghe!”

“Tấn Vương phi để ý những việc này sao?” An Dật Vương nghe lời nói đầy ẩn ý của Minh Châu cũng không tức giận. Ánh mắt y bao dung nhìn Minh Châu, giống như đang nhìn một tiểu cô nương đang cố tình gây sự: “Nàng cũng nói ta là trưởng bối. Thấy vãn bối một mình đi ra ngoài, nói thế nào thì trưởng bối cũng nên quan tâm một chút!”

“Hóa ra Vương gia ngài là một người nhiệt tình như vậy, Minh Châu hiểu rồi.” Minh Châu chỉ cảm thấy y đang nói láo. Cứ như thể nàng chưa từng nghe Tấn Vương mô tả về y vậy?

Người lạnh lùng từ miệng Tấn Vương sẽ chủ động quan tâm một nữ quyến không có quan hệ thân thích sao? Gạt người cũng không xem lại cẩn thận.

“Vương gia thấy ta ở bên dưới mới chủ động cho người mời ta lên sao?”

Minh Châu tự rót một chén trà, rồi từ từ cởi bỏ khăn che mặt.

Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp một lần nữa xuất hiện trước mặt khiến trái tim y sục sôi, bàn tay An Dật Vương đột nhiên dùng sức nắm chặt.

“Đúng vậy!” Ánh mắt An Dật Vương đỏ rực: “Tấn Vương phi giống như một vật phát sáng, cho dù ngươi che khuôn mặt, nhưng chỉ cần nam nhân nào gặp qua ngươi, vẫn có thể nhận ra ngươi trong hàng ngàn người.”

Minh Châu: “...”

Bàn tay nhỏ bé của Minh Châu bất giác run lên, đặt chén trà trong tay ở trên bàn, ánh mắt Minh Châu phức tạp.

Là ảo giác của nàng sao? Hắn đang cố ý trêu chọc nàng.

Nhưng…

Có lẽ những việc khác nàng không giỏi, nhưng chuyện tình yêu nam nữ này, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng sợ.

Nghĩ như vậy, đột nhiên Minh Châu nở nụ cười. Vẻ đẹp rực rỡ mang theo ma lực khiến người ta sa ngã: “Thì ra Vương gia ngài đánh giá ta cao như vậy!” Nàng cố ý hạ giọng, giống như đêm khuya yên tĩnh, một nam một nữ đang thì thầm với nhau.

Trái tim bình tĩnh của An Dật Vương giống như bị ném trúng một hòn đá. Thế là sóng nước lăn tăn lan rộng từng vòng. Lần này, cho dù y niệm tâm kinh một đêm chỉ sợ cũng không kìm chế được.

“Đúng vậy!” An Dật vương si mê nhìn nàng: “Gặp Tấn Vương phi, bản vương mới biết cái gì gọi là tuyệt sắc nhân gian.”

Đang khen nàng! Minh Châu đắc ý.

Nhưng nếu là trước kia, có lẽ nàng còn có ý giao thiệp với y. Tóm lại, tuy rằng An Dật Vương hơi lớn tuổi, nhưng tướng mạo cũng xem như phù hợp khẩu vị của nàng. Nhưng bây giờ... nhớ tới Lâm Cẩm Hi, Minh Châu chỉ cảm thấy xui xẻo.

Có một quả bom hẹn giờ như vậy ở phía sau nàng, rất nhiều chuyện trái với lệ thường tạm thời không thích hợp để làm.

Nghĩ vậy, nàng liền không còn tâm trạng trêu chọc An Dật vương nữa.

“Thời gian không còn sớm, Vương gia còn ở phủ chờ ta, ta cũng nên trở về.” Thái độ Minh Châu lạnh lùng.

An Dật Vương: “...”

Có chuyện gì vậy? Vừa rồi không phải không khí còn rất tốt sao? Sao đột nhiên thái độ lại thay đổi rồi?

Nhưng... vất vả lắm y mới nắm bắt được cơ hội Minh Châu ra ngoài, được ở bên nàng ta, làm sao y cam tâm kết thúc vội vàng như vậy?

“Tấn Vương phi.” An Dật Vương nhìn Minh Châu: “Quả thật bổn vương mời nàng lên cũng là đột nhiên nhớ tới một việc muốn nói cho nàng biết, để nàng chuẩn bị trước.”

Động tác đứng dậy của Minh Châu dừng lại: “Chuyện gì?”

“Trong hoàng cung có Liễu quý phi, nàng biết không?”

Minh Châu nghi ngờ, Liễu quý phi thì liên quan gì đến nàng?

An Dật vương biết nàng không biết, nghĩ đến Tấn Vương cũng sẽ không nói chuyện này cho nàng biết. Dù sao cũng không phải là chuyện vinh quang gì, không phải sao? Hơn nữa, Tấn Vương con nhà võ nên mọi chuyện cũng qua loa, dù nói qua một lần, chỉ sợ theo bản năng sẽ xem thường Liễu quý phi. Ngây thơ cho rằng cho dù ở trong hoàng cung, Liễu quý phi bị hắn dọa sợ, trong khoảng thời gian này cũng không dám động Minh Châu.

Nhưng An Dật Vương chỉ cảm thấy, nếu Tấn Vương thật sự có ý nghĩ này thì đó là một sai lầm lớn.

Liễu quý phi nữ nhân điên đó không biết sợ, chỉ là tạm thời bị yếu thế, vốn dĩ cũng không phải xuất phát từ nội tâm.

Chỉ cần nhận được điểm yếu của Tấn Vương, nàng ta sẽ dám đánh cược cả mạng sống.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 29: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 29



Vì vậy…

An Dật Vương thương xót nhìn Minh Châu. Ngày mai nàng đi vào hoàng cung, chỉ sợ sẽ gặp khó khăn. Nhưng y sẽ bảo vệ cô ấy.

“Liễu quý phi từng là người điên cuồng và cố chấp theo đuổi Tấn vương.” An Dật vương nói: “Cho đến bây giờ nàng ta cũng chưa quên được Tấn Vương. Nhưng bây giờ Tấn Vương lại lựa chọn nàng, một Hoa Nương không thể giúp đỡ cho Tấn vương. Nếu nàng là Liễu quý phi, nàng sẽ làm như thế nào?”

Minh Châu ngạc nhiên: “Nàng ta không quên được Tấn Vương, vậy còn Hoàng Thượng thì sao?” Về phần làm thế nào, Minh Châu không nói. Nhưng trong lòng nàng lại có chút nặng nề, nàng xuất thân Hoa Lâu, đã từng gặp qua rất nhiều nữ tử. Vì tình yêu có thể làm ra chuyện ngốc nghếch cũng không phải là chuyện hiếm. Mà một nữ nhân điên quyền cao chức trọng lại vì yêu mà si mê, Minh Châu thở dài.

“Hoàng thượng là một minh quân. Mặc dù hắn yêu nữ sắc, nhưng không trọng nữ sắc.” An Dật vương trả lời Minh Châu.

Minh Châu đã hiểu.

Dù sao chỉ là một nữ nhân mà thôi, ngọt ngào một chút, về phần nữ nhân thật sự yêu ai, trong lòng nghĩ thế nào, không sao cả! Dù sao lúc nàng đối mặt với Hoàng Thượng, cũng chỉ có thể tươi cười đón tiếp, lời nói dịu dàng.

Phiền phức quá! Trong lòng Minh Châu càng nóng nảy.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn thành quả bóng, An Dật Vương nhìn thấy mà đau lòng.

Y không hề kìm chế, lần đầu tiên mạnh dạn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu: “Nàng đừng sợ, ngày mai bản vương sẽ ở trong cung, bản vương sẽ bảo vệ nàng.”

Minh Châu cũng không rút bàn tay nhỏ bé ra, để cho y nắm lấy.

Nàng nghiêng đầu nhìn y biểu cảm trong sáng và ngây thơ: “Hoàng thúc, tại sao ngươi lại quan tâm đến ta như vậy?”

Tiểu hồ ly giả ngu, An Dật Vương bất đắc dĩ.

“Nàng gọi bổn vương một tiếng hoàng thúc, làm sao bổn vương nỡ nhìn nàng chịu khổ chứ?” Ngón tay An Dật Vương nhẹ nhàng v**t v* mu bàn tay Minh Châu.

Lão hồ ly không biết xấu hổ, Minh Châu trong lòng hừ lạnh. Nàng không muốn để cho y tiếp tục lợi dụng. Nàng rút bàn tay nhỏ bé của mình ra, cười đến xinh đẹp: “Vậy Minh Châu ở chỗ này, trước tiên cảm ơn hoàng thúc.”

“Sắc trời không còn sớm, thật sự ta nên đi. Hoàng thúc, chúng ta hồi phủ gặp mặt.” Minh Châu từ từ đeo khăn che mặt, cuối cùng liếc mắt nhìn An Dật Vương một cái, liền đi lướt qua y.

Tuy rằng Minh Châu đã đi, nhưng hương thơm nàng còn lưu lại trong phòng rất lâu. An Dật Vương giống như một kẻ nghiện, nhắm mắt lại từ từ ngửi. Dường như làm như vậy mới có thể lưu lại hơi thở của nàng thật lâu.

“Làm thế nào mà mọi thứ đều có thể chạm đúng vào điểm mấu chốt bổn vương thích vậy?” An Dật vương thở dài nhẹ nhàng.

Tấn vương phủ, Minh Châu vừa trở về, Tấn vương liền ân cần hầu hạ Minh Châu thay quần áo.

“Sao về muộn thế?” Hắn hỏi Minh Châu.

“Chỉ là đột nhiên muốn đi dạo Lương Đô.” Minh Châu ôm lấy eo Tấn Vương, cái đầu nhỏ cọ vào lồng ngực của Tấn vương: “Trước kia một Hoa Nương thân phận thấp hèn, cho dù muốn đi ra ngoài cũng không dám đi ra ngoài, luôn sợ đụng phải quý nhân tính tình không tốt, chết như thế nào cũng không biết. Nhưng bây giờ thân phận đã khác, ta đã là Tấn Vương phi, phía sau có Vương gia chàng làm chỗ dựa cho ta, ta không còn sợ gì nữa.” Nói xong, nàng ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, nhìn Tấn Vương một cách ngưỡng mộ. Giống như đột nhiên nhận ra Tấn Vương là bầu trời của nàng, là trụ cột của nàng, là nguồn gốc của tất cả sức mạnh của nàng.

Nghe vậy Tấn Vương rất cảm động. Mà giờ hắn chỉ thấy nàng ngoan ngoãn quá chừng, khiến hắn không ngừng thương yêu nàng. Lòng cuộn trào thứ tình cảm mãnh liệt. Chỉ muốn ôm nàng thật chặt, chặt hơn và chặt hơn nữa.

Hắn thận trọng đặt trên trán nàng một nụ hôn khẽ: “Ừm! Có bổn vương ở phía sau nàng, nàng không phải sợ gì cả. Ở Đại Lương này, không có người nào có thể khiến nàng xấu hổ, hay khiến nàng phải chịu uất ức cả.”

Thế à? Vậy thì…

“Vương gia, hôm nay ta đi dạo Lương Đô gặp An Dật vương, Vương gia còn mời ta đến quán trà uống trà.” Dù nàng không nói thì đám nữ hộ vệ đi theo nàng bảo vệ nàng cũng sẽ nói cho Tấn vương.

“Hoàng thúc sao?” Tấn vương ngạc nhiên.

“Ừm!” Minh Châu gật đầu, giọng nói ngập ngừng, còn có ấm ức không thể giấu: “Vương gia nói cho ta biết một việc.”

“Chuyện gì?” Tấn vương hỏi.

“Vương gia hỏi ta có biết Liễu quý phi trong cung không, ngài ấy còn nói, bảo ta ngày mai cẩn thận một chút, ngài ấy nói Liễu quý phi từng mến mộ Vương gia chàng.”

Tấn vương: “...” Đột nhiên cảm thấy Hoàng thúc sao lại nhiều chuyện như vậy?

Tấn vương đau đầu: “Chuyện không phải như vậy.”

Giọng nói Minh Châu rầu rĩ: “Vậy chẳng lẽ Vương gia đang gạt ta sao?”

Tấn Vương chột dạ: “Cũng không thể nói là lừa gạt.”

“Vậy là thật rồi!” Hai mắt Minh Châu rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói: “Cho nên Vương gia chàng thật sự có một người mến mộ quyền cao chức trọng như vậy. Vậy là ngày mai ta còn phải cùng chàng dập đầu thỉnh an người mến mộ chàng sao?”

Tấn Vương không biết nên giải thích ngay với Minh Châu thế nào. Lúc này hắn oán giận An Dật Vương, tại sao xen vào việc của người khác, nói với Minh Châu những lời này.

Minh Châu còn mang thai, kiêng kị nhất là tâm trạng thất thường.

“Ta không nói cho nàng là cảm thấy không cần thiết. Ngày mai chúng ta chỉ cần đi gặp hoàng huynh là được, Liễu quý phi không cần để ý tới. Ta chưa bao giờ thích nàng ta, ta chỉ thích nàng thôi.”

“Thật không?” Minh Châu nín khóc mỉm cười.

“Thật!” Tấn vương cam đoan.

Ngày hôm sau, Minh Châu dậy thật sớm. Chỉ có sau khi tiến cung bái kiến hoàng đế và trưởng bối hoàng tộc, nàng mới là Tấn Vương phi được hoàng gia thừa nhận.

Tấn Vương phi là phi tần chức vị cao nhất, trang phục của phi tần trang nghiêm lộng lẫy khó tả. Minh Châu hài lòng nhìn dáng vẻ rạng rỡ trong gương. Đây là biểu tượng của quyền lực, và là điểm khởi đầu cho sự theo đuổi của nàng.
 
Back
Top Bottom