Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
421,116
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN6673B_bdXV96_dJ85eBy50NNFj_5PsXvlW286eJo45It9lNd58FGltw3sZ-YG_ptm6-UmJ2AvHm6KbWSe0lN2NYuViI6Ty_aVBwhPfLkuyHs5hs3XRymrH5e-sNUMWwdbFvOZAIM5wDuZOiL_J78t=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Tác giả: Nhân Sinh Trọng Lai
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường, Gia Đấu, Hài Hước, Cổ Đại, Ngược, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Thế giới thứ nhất: Nữ phụ ác độc đại ôm bụng bầu chạy trốn.

Nữ chính là một nữ đặc vụ thời hiện đại xuyên qua trở thành hoa khôi, nàng ấy ngủ một đêm với Vương gia rồi ôm bụng bầu bỏ trốn. Minh Châu là một nhân vật nữ phụ độc ác ỷ vào việc nam chính Vương gia không biết diện mạo của nữ chính nên thay thế nữ chính. Ham muốn vinh hoa phú quý, làm trời làm đất, nhưng sợ hãi việc danh tính bị bại lộ nên nàng liều mạng hãm hại nữ chính.

Nhưng nam chính Vương gia vốn phải cùng nữ chính đặc vụ yêu đương ngọt ngào, lại bị mê muội điên đảo bởi tiểu cô nương tác quai tác quái này.

Thế giới thứ hai: Sau khi trở thành mẹ kế của nam chính.

Minh Châu là mẹ kế vừa ngu ngốc vừa độc ác của nam chính, cô đàn áp nam chính, hãm hại nữ chính chỉ để lót đường cho con trai của mình.

Tuy nhiên, sau mỗi một kế hoạch hãm hại xấu xa của cô, thứ cô nhận được không phải là kết cục chết thê thảm, mà lại là ánh mắt của nam chính nhìn cô càng ngày càng nguy hiểm.

Thế giới thứ ba: Nữ chính dẫm đạp trong kịch bản công lược nữ phụ độc ác.

Minh Châu là đích nữ Hầu phủ tham lam ích kỷ, thứ muội của nàng là nữ chính có hệ thống công lược.

Thái tử thô bạo, quốc sư lạnh lùng, thứ huynh tuấn mỹ nhưng thảm hại, tất cả đều là đối tượng công lược của nữ chính thứ muội. Thứ muội hết lần này đến lần khác chết vì nam chính, còn Minh Châu cố ý chà đạp tình cảm của nam chính hết lần này đến lần khác.

Tuy nhiên, đến khi sự thật được phơi bày, nam chính theo đuổi vợ điên cuồng nhưng vẫn si mê Minh Châu, còn nữ chính thứ muội cô đơn lẻ loi.

PS:

1, Nữ chính trong mỗi thế giới đều là nhân vật nữ phụ độc ác trong cốt truyện.

2, Nam chính và nam phụ đều sẽ yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên, đến chết không thay đổi, cố chấp thành cuồng si.

3. Bộ truyện này sẽ rất rất ganh đua và cực kỳ Mary Sue.

Lập ý: Nữ phụ cũng có thể tự tìm tình yêu của mình​
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 1: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 1



Đại Lương Đô Thành, Hoa Lâu, Cẩm Tâm Các.

Vẻ mặt Minh Châu bực bội nhìn nam nhân bất lực nhìn chằm chằm nàng uống thuốc, phải biết rằng, điều nàng ghét nhất trên đời này là bị đối xử tệ bạc và phải uống thuốc đắng. Bọn họ đều nói rằng hai ngày nay, nàng chỉ thỉnh thoảng cảm thấy buồn nôn thôi, mặc dù trước đây nàng chưa bao giờ gặp phải vấn đề này. Nhưng hai ngày này là thời điểm trời nắng nóng nhất, trời mùa hè nắng nóng, nàng ăn gì cũng không ngon, thấy cái gì cũng buồn nôn, điều này không phải rất bình thường sao?

Có cần thiết phải hưng sư động chúng* ép buộc nàng mỗi ngày phải uống một bát thuốc đắng như thế này không?

*Hưng sư động chúng: Thành ngữ, đại ý là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.

“Ngươi đừng tưởng rằng vì ngươi là chủ nhân của Cẩm Tâm Các nên ta sợ ngươi. Ta nói cho ngươi biết, với vẻ đẹp của ta thì sớm muộn gì ta cũng sẽ ra ngoài tìm một chỗ dựa lớn. Hiện tại ngươi đối xử với ta như này, cẩn thận sau này ta lên đời rồi sẽ quay lại giết ngươi đấy.” Mắt hạnh của Minh Châu trợn tròn, tức giận nhìn nam nhân trước mặt.

Nam nhân trước mắt, cũng chính là chủ nhân lớn đằng sau Cầm Tâm Các, Lâm Cẩm Hi bất đắc dĩ xen lẫn cưng chiều nhìn Minh Châu.

Hắn đã quen với tính tình của nàng từ lâu rồi.

Cũng đã quen với việc nàng mắng hắn, không phải không để nàng vào mắt nữa.

Lâm Cẩm Hi cẩn thận ôm Minh Châu đang tức giận vào trong lòng, nhẹ giọng dỗ dành nói: “Nghe lời nào, uống hết bát thuốc này, ta sẽ tặng cho ngươi một hộp cống phẩm Đông Châu được không?”

Đông Châu? Mới nghe đã thấy quý giá rồi.

Không phải Minh Châu không tin rằng hắn có thể lấy ra, nhưng… nhỡ đâu?

“Ngươi thật sự có Đông Châu à?” Bàn tay nhỏ bé của nàng gõ nhẹ bát thuốc, đôi mắt quyến rũ như tơ. Tay trượt xuống bàn tay to lớn đang cầm bát thuốc của Lâm Cẩm Hi, chạm vào cánh tay lộ ra trong ống tay áo dài của hắn.

Trong lòng Lâm Cẩm Hi bị sự đụng chạm của nàng làm cho dao động, hắn dùng bàn tay kia giữ bàn tay nhỏ bé đang nghịch ngợm của Minh Châu lại: “Ta lừa ngươi lúc nào chưa?”

Cũng đúng!

Tuy Lâm Cẩm Hi chỉ là chủ nhân của Hoa Lâu, nhưng dường như hắn thật sự rất có tiền. Kể từ khi yêu Minh Châu từ cái nhìn đầu tiên, sau khi gỡ tấm biển treo cổ của Minh Châu bất chấp sự ngăn cản của nàng, hắn có thể được coi là một người hoàn toàn phục tùng Minh Châu, nàng muốn gì hắn cũng cho nàng. Biết Minh Châu ham tiền nên đã đưa những rương trang sức vàng bạc, ngọc báu đến phòng của Minh Châu bằng nhiều cách khác nhau.

Mặc dù lần này món quà quý giá hơn chút, là cống phẩm Đông Châu, nhưng… Chắc hẳn hắn sẽ không lừa nàng.

“Được rồi! Ta uống.” Minh Châu cau mày bĩu môi, uống hết bát thuốc.

Trong thuốc có thành phần an thần, không lâu sau, Minh Châu ngủ thiếp đi trong vòng tay của Lâm Cẩm Hi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Minh Châu, Lâm Cẩm Hi yêu thích đến mức dùng bàn tay to lớn v**t v* khuôn mắt trắng nõn mịn màng của Minh Châu.

Sau đó, ánh mắt hắn lại rơi vào bụng dưới bằng phẳng của Minh Châu. Ở đó, trước khi Minh Châu biết được những điều này, đứa con của họ đã được thụ thai.

Hắn nhìn Minh Châu bằng ánh mắt trìu mến, dùng bàn tay véo chóp mũi thanh tú của Minh Châu, hắn bất lực mắng: “Đúng là một người xấu xa không có lương tâm! Ta đối với nàng tốt biết bao nhiêu! Vậy mà nàng lại chỉ tập trung vào chức sắc ra vào trong Hoa Lâu. Liệu bọn họ có quyền lực như ta, tuấn mỹ như ta và giàu có như ta không?”

Nghĩ đến điều gì đó, hắn mỉm cười bất lực: “Thôi quên đi, người ngốc như nàng không biết gì hết, suy nghĩ như vậy cũng là điều dễ hiểu. Nhưng hiện tại, ta không thể nói cho nàng biết thân phận thật sự của ta, điều này sẽ khiến nàng rơi vào tình thế nguy hiểm. Nàng cho ta thêm chút thời gian nhé, Minh Châu. Sau đó ta sẽ cho nàng một cuộc sống tốt đẹp, ta sẽ khiến nàng… Trở thành nữ nhân cao quý nhất trên thế gian này.”

Sau khi bế Minh Châu lên giường rồi nhẹ nhàng vén góc chăn cho nàng, Lâm Cẩm Hi đi ra ngoài. Bên ngoài là tâm phúc Hồng Cô đang đợi hắn.

“Hãy chăm sóc cho cô nương thật tốt, nàng ấy không thông minh lắm, không nhìn rõ được tình hình, dễ phạm sai lầm, ngươi có thể dỗ dành nàng ấy. Lần này, ta không chắc có thể quay lại sau một tháng sau khi ta đi. Mọi thứ đều dựa vào sự an toàn của cô nương làm trọng.”

Hồng Cô nhìn cánh cửa đóng kín cách đó không xa, nàng ấy biết rằng, nữ nhân đang ngủ trong căn phòng đó khiến cho chủ nhân mê đắm đến mức thậm chí có thể liều mạng. Đó chính là điểm yếu của chủ nhân, nàng cúi đầu kiên quyết nói: “Thuộc hạ hiểu rõ.”

Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Cẩm Hi vẫn lo lắng, hắn lại dặn dò tiếp: “Bây giờ nàng ấy đang mang thai hai tháng, ngươi chỉ cần quan sát và dỗ nàng ấy uống thuốc dưỡng thai đều đặn. Sau khi thai được ba tháng, ta sẽ cân nhắc xem có nên nói với nàng ấy việc mang thai hay không.”

“Vâng!” Hồng Cô trả lời.



Ban đêm là thời điểm Cẩm Tâm Các nhộn nhịp nhất.

Tấn vương mang theo tâm phúc cải trang đến Cẩm Tâm Các.

“Ngươi có chắc cô nương hai tháng trước là cô nương trong Cẩm Tâm Các không?” Nhìn cảnh tiệc tùng trước mặt, Tấn vương cau mày khó chịu.

Tâm phúc Thôi Văn Đạo gật đầu: “Sau khi kiểm tra cẩn thận, mới phát hiện ra cô nương đó hẳn là hoa khôi của Cẩm Tâm Các. Và vào hai tháng trước, tình cờ có hai hoa khôi của Cẩm Tâm Các được sắp xếp đưa ra đấu giá đêm đầu tiên.”

“Trong trường hợp đó, chúng ta đi vào quan sát xem !”

Hai tháng trước, Tấn vương bị trúng thuốc ở trung cung, nếu không ân ái thì sẽ không khỏi được. Nhưng vì bóng đen tâm lý khi còn nhỏ, Tấn Vương theo bản năng chán ghét nữ nhân. Một khi có nữ nhân nào đó tiếp cận hắn, hắn sẽ muốn giết nữ nhân đến gần mình. Ngay cả khi hắn trúng một loại thuốc mạnh như vậy, nó cũng không thể ngăn được năng lực đã khắc sâu vào bản năng của hắn.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 2: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 2



Thuộc hạ không còn cách nào khác, chỉ có thể nghĩ ra một chủ ý tồi tệ là đưa Tấn vương đến nơi phồn hoa nhất Đại Lương Đô Thành, Hoa Lâu. Bọn họ cho rằng, tuy nữ nhân ở Hoa Lâu thấp kém nhưng người nào cũng thân kinh bách chiến, tướng mạo tuyệt sắc. Nhiều nữ nhân hoan trường như vậy, chắc chắn phải có một người có thể làm cho Tấn Vương phá lệ, giải trừ dược tính cho hắn!

Mặc dù có thể sẽ phải đối diện với lửa giận sau khi Vương gia tỉnh lại, nhưng…

Sao cũng được! Ít nhất thì mạng sống của Vương gia cũng đã được bảo vệ.

Nhưng ai ngờ, bọn họ dự đoán sai trạng thái của Tấn vương lúc đó.

Hắn thà nổ tung mà chết, còn hơn để cho nữ tử Hoa Lâu chạm vào hắn.

Vì vậy, hắn đánh hôn mê tâm phúc rồi hoảng sợ bỏ chạy.

Không ngờ khi chạy đến một con hẻm tối, hắn lại đụng phải một nữ tử. Lúc đó, ý thức của hắn đã mơ hồ nên không nhìn thấy rõ dung mạo của nữ tử đó. Và nếu suy đoán của hắn là đúng, chắc hẳn nữ tử kia cũng trúng thuốc.

Vì vậy, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên, hắn không bài xích nữ tử kia. Đó là nữ tử duy nhất hắn không bài xích sau mười mấy năm do có bóng đen tâm lý, thế nên dưới ảnh hưởng của thuốc, hắn muốn nữ tử kia.

Nhưng sau khi hắn tỉnh lại và người của hắn tìm tới, trong con hẻm tối đó chỉ còn lại một mình hắn. Nữ tử kia giống như giấc mộng hoàn lương của hắn, sau khi tỉnh mộng, chỉ có dấu vết lưu lại trên cơ thể nói cho hắn biết chuyện gì đã xảy ra.

Lúc đó hắn đã nghĩ tới việc tìm nữ tử kia, nhưng khi đó trong cung ngày càng ép sát hắn, hắn không còn cách nào khác là phải đối phó với những kẻ trong cung muốn đối phó với hắn trước. Đến khi hắn xử lý hết những chuyện này, hiện tại cũng đã là hai tháng sau.

Nhưng may thay, Thôi Văn Đạo cũng tìm ra dấu vết của nữ tử kia.

“Hai tháng trước, ở Cẩm Tâm Các xảy ra náo loạn, nghe nói có kẻ địch Đông gia phái tới. Bọn chúng đã phá hỏng đêm đấu giá đầu tiên của hai hoa khôi Cẩm Tâm Các, thậm chí còn ép buộc hai hoa khôi hoảng sợ đến mức chạy trốn ra bên ngoài Cẩm Tâm Các một đêm. Mà đêm đó Vương gia ngài ở hẻm tối, chính là bên ngoài Cẩm Tâm Các. Hơn nữa từ mô tả mơ hồ của ngài, thuộc hạ cũng có thể đoán được rằng nữ tử ngài muốn, chắc chắn là một cô nương chưa từng chịu khổ cực. Nhưng ở Hoa Lâu, nữ tử chưa từng chịu khổ cực cũng chỉ có hoa khôi tướng mạo xinh đẹp. Thế nên, thuộc hạ lớn mật suy đoán, chắc hẳn nữ tử kia là một trong hai hoa khôi của Cẩm Tâm Các.”

“Hoa khôi, dù sao thì thân phận của nàng ấy cũng hơi thấp, huống chi đã hai tháng rồi, không biết nàng ấy có còn hay không…” Tấn vương thở dài, không nói gì thêm.

Ai bảo không chứ! Thôi Văn Đạo cũng bất lực, Vương gia vất vả lắm mới tìm được một nữ nhân không bài xích, nhưng cuối cùng, nữ nhân ấy vẫn có loại thân phận này, thực sự là tạo hoá trêu người.

Trong Cẩm Tâm Các, Minh Châu không vui khi tỉnh dậy không nhìn thấy Lâm Cẩm Hi.

Nàng giậm chân nhìn Hồng Cô: “Lâm Cẩm Hi đâu rồi? Sao hắn không ở bên cạnh ta?”

Hồng Cô bất đắc dĩ nhìn đôi mắt sáng rực trước mặt nàng ấy, sáng như hoa sen, giống như viên ngọc mùa xuân sáng nhất trên thế gian khi vạn vật đang lớn lên, nàng ấy thở dài dỗ dành nàng: “Cô nương, Đông gia có việc phải rời đi vài ngày. Người đừng lo lắng, ngài ấy có dặn dò ta chăm sóc người. Mấy ngày Đông gia không có ở đây, ta chắc chắn sẽ không để người phải chịu ấm ức.”

“Hừ!” Minh Châu xinh đẹp hừ một tiếng: “Không phải chính hắn khiến ta ấm ức sao?”

Nhìn tiểu cô nương vô lý trước mặt, Hồng Cô thật sự không biết nên làm thế nào mới phải. Đánh không được mà mắng cũng không xong, nàng còn đang mang thai hài tử của chủ tử. Đây thực sự là…

Than ôi!

Ngay khi Hồng Cô đang cố nghĩ cách dỗ dành Minh Châu, Quy Công hầu hạ bên ngoài đột nhiên đi vào, gã đi đến bên cạnh Hồng Cô, nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng ấy vài câu.

Hồng Cô kinh ngạc, nhíu mày nhìn Quy Công.

Quy Công gật đầu với Hồng Cô.

“Cô nương, ta có việc phải ra ngoài xử lý trước, nếu người có chuyện gì thì có thể phân phó cho hạ nhân hầu hạ đi làm.”

Nhìn Hồng Cô, Minh Châu đảo mắt một vòng, ngẫm nghĩ rồi gật đầu với nàng ấy.

Hồng Cô vừa đi, Minh Châu đã bước tới chặn Quy Công đang chuẩn bị rời đi: “Nói cho ta biết, lão nữ nhân kia đi đâu?”

Trước mặt là hương thơm quyến rũ, nàng là cô nương đẹp nhất trong toà nhà của bọn họ, thậm chí là cả Đại Lương.

Quy Công không dám nhìn lung tung, không dám nghĩ ngợi, ngay cả nói với nàng một câu, cũng tựa như một loại khinh thường.

Mặc dù nàng cũng giống gã, đều là người thấp kém sống trong Hoa Lâu.

“Không, không thể nói được.” Quy Công lo lắng đến nỗi toát mồ hôi trên trán.

Minh Châu khịt mũi không hài lòng, nàng cầm cốc trà trên bàn hung dữ ném vào người Quy Công khiến cho gã đau đớn kêu lên.

Minh Châu nhìn gã đầy ác ý, lời nói vô cùng độc ác: “Ngươi có nói hay không, nếu không ta sẽ cho người đánh chết ngươi ngay lập tức.”

Dễ dàng để nhìn ra được, nàng thật sự nghĩ như vậy.

Nhưng không biết vì sao, Quy Công lại cho rằng nàng đáng yêu độc ác, việc nàng độc ác là đương nhiên. Tất cả mọi sự tồn tại trên thế gian này đều nên làm cho nàng hạnh phúc, còn những sự tồn tại khiến cho nàng không vui thì đều nên biến mất.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hiện lên nụ cười khinh bỉ sống động và quyến rũ, khiến cho gã chỉ muốn quỳ xuống hèn mọn hôn lên mu bàn chân của nàng.

“Cô, cô nương, người cười với ra một lần, ta sẽ nói cho người biết nếu người cười với ta một lần.” Gã ma xui quỷ khiến nói ra câu này.

Minh Châu theo bản năng cảm thấy bị xúc phạm, nhưng…
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 3: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 3



Nàng vuốt tóc quyến rũ, nghiêng đầu ngây thơ nhìn gã: “Ngươi phải giữ lời đấy!”

Quy Công liều mạng gật đầu.

Minh Châu đưa ngón tay về phía trước như muốn chạm vào gã, hơi thở của Quy Công trở nên gấp gáp. Nhưng khi khoảng cách chưa đến một cánh tay, Minh Châu đột nhiên dừng lại. Nàng xoay người, hái một bông hoa từ trong chiếc bình bên cạnh, nhẹ nhàng ngậm vào miệng.

“…”

Hoa tươi, mỹ nhân, nụ cười quyến rũ, Hoặc Dương Thành, mê hạ Thái*.

*Hoặc Dương Thành, mê hạ Thái: Truyền thuyết kể rằng ở Dương Thành có một người phụ nữ xinh đẹp, có một người đàn ông theo đuổi cô bằng tình yêu đích thực và thời gian. Cuối cùng, sau khi người phụ nữ mỉm cười ngọt ngào, người đàn ông đó đã trở thành tu sĩ.

Sắc mặt Quy Công ửng hồng.

Nhẹ nhàng ném bông hoa đang ngâm trong miệng lên người Quy Công, Minh Châu nũng nịu phàn nàn: “Ta đã cười với ngươi rồi, ngươi mau nói cho ta biết lão nữ nhân kia đi ra ngoài làm gì?”

Một lúc lâu, Quy Công mới phục hồi tinh thần.

Gã cẩn thận cầm bông hoa lên, tựa như đang ôm một giấc mộng đẹp đẽ, “Hồng Cô đại nhân đi đến Thanh Trúc Lâu, có khách quý muốn gặp quản sự trong các.”

Thanh Trúc Lâu!

Minh Châu như có điều suy nghĩ.

Cẩm Tâm Các là Hoa Lâu lớn nhất Đại Lương Đô Thành, mỗi ngày đều có thể kiếm được rất nhiều tiền. Với khả năng kiếm tiền khủng lồ như vậy, người đứng sau nó chắc chắn cũng là một người có năng lực vô cùng lớn. Sân Cẩm Tâm Các thường tiếp khách cũng được chia thành ba bảy loại, và Thanh Trúc Lâu chính là sự tồn tại cao cấp nhất, không phải vương hầu tướng quân thì sẽ không tiếp đãi.

Có thể vào Thanh Trúc Lâu, mà còn được Hồng Cô quan tâm đến vậy thì e rằng lai lịch của người này không nhỏ!

Hừ! Rõ ràng hai tháng trước là ngày lành tháng tốt để rời khỏi các, nhưng lại bị Lâm Cẩm Hi phá hỏng, không hiểu sao nàng hôn mê cả đêm thì không nói, sau đó hắn còn rút thẻ bài của nàng xuống.

Thật đáng ghét! Đừng nghĩ rằng nàng sẽ đầu hàng.

Nữ tử Hoa Lâu thì sao chứ? Nàng muốn làm một người trên nhiều người.

Mặc dù Lâm Cẩm Hi đối với nàng rất tốt, nhưng hắn chỉ là một ông chủ Hoa Lâu, có giàu đến đâu thì cũng chỉ là một thương nhân, còn là một thương nhân hèn mọn kinh doanh Hoa Lâu.

Với dung mạo xinh đẹp của nàng, hẳn là xứng đáng làm quý nhân trong cung, sao nàng có thể tiếp tục lãng phí thời gian dây dưa với Lâm Cẩm Hi chứ?

Bây giờ, cuối cùng nàng cũng có thể nắm bắt cơ hội một lần nữa.

Thanh Trúc Lâu.

Vẻ mặt Hồng Cô cung kính nhìn Tấn vương: “Không biết Vương gia đến đây vì chuyện gì?”

Theo như hiểu biết của nàng ấy, vị Tấn vương đương triều nổi danh không gần nữ sắc!

Sao hắn có thể đến loại địa phương này của bọn họ? Đặc biệt là mới vừa đến, đã muốn lập tức tìm người thể hiện biểu lộ thân phận.

Gần đây chủ tử ra ngoài giải quyết chuyện quan trọng, nên việc gây sự với những người quyền quý này thật sự không thích hợp.

Tấn vương ngồi ở vị trí chủ vị yên lặng uống trà, ngược lại Thôi Văn Đạo tiến lên lên tiếng thay Tấn vương: “Vương gia của chúng ta nhìn trúng một cô nương trong hoa lâu của ngươi.”

Trong lòng Hồng Cô căng thẳng: “Xin cho ta biết tên, nếu thích hợp thì Hồng Cô có thể làm chủ tặng người cho Vương gia.”

Thôi Văn Đạo xấu hổ ngượng ngùng sờ mũi, nếu mà biết tên thì tốt rồi, cũng bởi vì không biết tên nên mới khó khăn như này!

“Không biết tên, chỉ biết rằng cô nương kia là hoa khôi của hai tháng trước.”

Tim Hồng Cô đập thình thịch.

Hoa khôi của hai tháng trước?

Một người là thịt trên đầu quả tim của chủ tử bọn họ, một người kia… Đã biến mất trong ngày náo loạn hôm đó rồi. Bọn họ đã tìm kiếm hai tháng nhưng vẫn không tìm được chút dấu vết nào.

Nhưng nàng ấy không thể lừa dối Tấn vương chuyện này. Tuy không có nhiều người biết, nhưng nếu Tấn vương quyết tâm tìm ra thì không phải là không thể tìm ra.

Đến lúc đó, e rằng chỉ sợ càng sẽ phiền toái hơn.

“Có hai vị hoa khôi, không biết ngài muốn hỏi ai?” Hồng Cô thử hỏi.

Tấn vương không nói gì, chỉ yên lặng uống trà.

Thôi Văn Đạo cười híp mắt: “Có thể nhờ cô cô mời cả hai vị hoa khôi tới đây được không?”

Hồng Cô không hề muốn đồng ý.

Nhưng… Nhìn Tấn vương ngồi trên chủ vị không giận mà uy, khí thế thâm trầm. Nghĩ đến những thông tin nàng ấy nhận được về vị Tấn vương này trước đây, nàng ấy không biết làm thế nào để từ chối hắn, đồng thời tiễn bọn họ ra khỏi Cẩm Tâm Các một cách hợp lý.

“Ta không giấu gì đại nhân, chắc chắn đại nhân cũng biết rằng hai tháng trước trong các xảy ra náo loạn, thế nên hai vị hoa khôi đều đã xảy ra chuyện.”

Vẻ mặt Thôi Văn Đạo không thay đổi, vẫn giữ nguyên nụ cười: “À? Xảy ra chuyện gì thế? Không lẽ cả hai vị hoa khôi đều mất tích sao.”

Thật ra Hồng Cô muốn trả lời như vậy… Nhưng nhìn ánh mắt sắc bén của Thôi Văn Đạo, nàng ấy vẫn nuốt ý nghĩ này xuống: “Hai người đều mất tích thì không phải, một người mất tích, còn người kia thì sức khoẻ không tốt. Nếu tuỳ ý mời người đến gặp Vương gia thì chỉ sợ sẽ tái phát bệnh cũ.”

“Vậy không sao, Vương gia nhà ta những cái khác đều không được, chỉ có sức khỏe rất tốt. Nếu chỉ còn một người, vậy thì cứ mời ra gặp một chút đi!”

Hồng Cô: “...”

Tấn vương lại uống một ngụm trà: “...”

Không còn cách nào, Hồng Cô chỉ có thể chậm chạp đi ra ngoài.

Trong phòng, Tấn vương từ từ nói: “Bổn vương cái gì cũng không được, chỉ được sức khoẻ tốt?”

Thôi Văn Đạo vô tội nhìn hắn: “Đúng vậy! Thuộc hạ đang khen ngài đó!”

“Ha ha!” Tấn vương giễu cợt liếc nhìn y, rồi quay đầu đi không muốn nhìn thấy khuôn mặt của y nữa.

Trong phòng, Hồng Cô vừa ra ngoài thì đã gặp được Minh Châu.

Nàng ấy chỉ cảm thấy không ổn, sao tiểu tổ tông này lại tới đây rồi?

“Cô nương.” Nàng ấy tiến lên ngăn Minh Châu lại, nghĩ đến Minh Châu đang có thai, nàng ấy không dám làm gì lớn nên tay chân bị gò bó.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 4: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 4



Minh Châu không vui trừng mắt nhìn nàng ấy, ngang ngược muốn đẩy nàng ấy ra: “Tránh ra!”

Đương nhiên Hồng Cô không thể tránh ra, tuy rằng tính tình của Minh Châu không tốt, con người lại không thông minh và tham lam. Nhưng nàng quá mức xinh đẹp, chỉ cần một cái nhíu mày hay một nụ cười mỉm dường như đã mang theo tất cả xuân sắc trên thế gian này. Nếu không nàng đã không khiến vị chủ tử lần đầu tiên tới các đã nhanh chóng rơi vào tay giặc chỉ bằng một cái liếc mắt.

Hiện tại, ở trong phòng phía sau lưng nàng ấy là Tấn vương của Đại Lương, quyền quý đỉnh cao.

Hồng Cô không tin Minh Châu chỉ đến đây để dạo chơi.

Chỉ sợ lòng tham của nàng lại dâng lên, muốn quyến rũ Tấn vương nhảy qua Long môn.

“Cô nương, ở đây không có gì thú vị, chúng ta trở về được không? Trước khi đi, chủ tử có để lại quà cho người, ta đi lấy cho người nhé?”

Minh Châu thờ ơ nhìn nàng ấy, không để nàng vào mắt, hôm nay nàng nhất định phải nhìn thấy quý nhân trong Thanh Trúc Lâu.

“Được! Ngươi đi lấy cho ta đi, ta ở đây chờ ngươi.”

“Vậy thì không được.” Hồng Cô từ chối.

“Hả?” Minh Châu bất mãn nhìn nàng ấy.

“Ý ta là, môi trường ở đây quá lạnh lẽo không có nhân khí, sao ta có thể để cô nương một mình ở lại Thanh Trúc Lâu được? Ở đây không an toàn.”

Lúc nào cũng như vậy, lão nữ nhân này liên tục ngăn cản nàng leo lên.

Minh Châu tức giận rút trâm ngọc trên đầu ra, đâm vào cánh tay của Hồng Cô, bất ngờ bị tấn công nên Hồng Cô theo phản xạ rụt tay lại.

Minh Châu đắc ý liếc nhìn nàng ấy, rồi chạy đến cửa phòng nơi Tấn vương đang ngồi.

Trước khi nàng ấy kịp ngăn cản, Hồng Cô nín hơi thở lại cổ họng.

Đừng!

Nhưng nàng ấy chưa kịp kêu lên lời này, Minh Châu đã gõ cửa.

Trong phòng, Thôi Văn Đạo nghi ngờ: “Nhanh như vậy mà đã quay lại rồi sao?”

Y bước tới mở cửa, vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Hồng Cô, không ngờ lại nhìn thấy một thiếu nữ. Một thiếu nữ trong sáng như sen, bông hoa hồng trong những ngày xuân, ôm vô số bông hoa tươi đẹp.

“Ngươi…” Thôi Văn Đạo choáng váng đến mức không thể phục hồi tinh thần, giọng nói như bị nghẹn lại trong cổ họng.

“Ta là hoa khôi của Cẩm Tâm Các, nghe nói có quý nhân tới Thanh Trúc Lâu nên ta đặc biệt tới đây hầu hạ.” Giọng nói của Minh Châu mềm mại, thẹn thùng.

Hoá ra, đây chính là hoa khôi! Lúc này, trong đầu của Thôi Văn Đạo chỉ có những lời này.

Phía sau Minh Châu, khuôn mặt Hồng Cô tràn ngập vẻ tức giận, nhưng đây là thịt trên đầu quả tim của chủ tử, nàng ấy không thể nổi giận. Nàng ấy phải kính trọng, thậm chí hiện tại… Nàng còn phải đi theo nàng ấy để ngăn cản Tấn vương thật sự yêu thích nàng ấy.

Minh Châu bước nhẹ vào trong phòng, Hồng Cô đi theo phía sau Minh Châu.

Thôi Văn Đạo có khả năng quan sát và nhận biết biểu cảm vô cùng tốt, y nhận thấy Hồng Cô có điều gì đó không ổn, nhưng… Lúc này, y không có thời gian để quan tâm đến Hồng Cô, y nhìn về phía Tấn vương.

Khi Minh Châu bước vào, Tấn vương ngẩng đầu lên.

“Bái kiến quý nhân!” Minh Châu chậm rãi hành lễ, cần cổ thon dài trắng nõn đã lọt vào tầm mắt Tấn vương.

Trong phút chốc, thân thể Tấn vương cứng đờ, hắn cảm thấy một cảm giác hoảng loạn hiếm thấy, tầm mắt cụp xuống, không dám nhìn lung tung.

“Vương gia!” Tấn vương im lặng hồi lâu, Thôi Văn Đạo chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở hắn.

Sau khi định thần lại, Tấn vương nghi ngờ nhìn Thôi Văn Đạo.

Thôi Văn Đạo nóng lòng nên tiến đến bên cạnh Tấn vương nhỏ giọng nói: “Là cô nương này sao?”

“Bổn vương không biết.” Tấn vương cũng nhỏ giọng trả lời y.

Thôi Văn Đạo không nói nên lời, sau khi suy nghĩ một lúc, y đưa ra một chủ ý cho Tấn vương: “Thật ra việc kiểm chứng rất đơn giản, không phải ngài nói rằng ngài không bài xích vị cô nương kia sao?”

Tiếp xúc… Với cô nương trước mặt này?

Nghĩ đến màn đêm mờ mịt kia, vành tai của Tấn vương lặng lẽ đỏ lên.

Ngay khi Thôi Văn Đạo cho rằng Tấn vương sẽ không đồng ý, Tấn vương nhẹ nhàng đáp: “Được!”

Thôi Văn Đạo im lặng nhìn Tấn vương một chút, không ngờ đợi một lúc lâu như vậy là vì ngài đang chờ ta đưa bậc thang cho ngài? Thật đúng là… trong nóng ngoài lạnh!

Thôi Văn Đạo đi tới trước mặt Hồng Cô: “Cô cô, mời theo ta ra ngoài! Hoa khôi cũng đã tới đây rồi, chúng ta không muốn làm phiền niềm vui của Vương gia.”

Trong lòng Hồng Cô nóng như lửa đốt, nàng ấy muốn lập tức kéo Minh Châu trở về, nhưng Thôi Văn Đạo bên cạnh như hổ rình mồi, nàng ấy không thể làm ra hành động gây nghi ngờ như vậy.

Nàng ấy kéo vạt áo phía sau Minh Châu, nhưng Minh Châu không hề để ý tới nàng.

Không còn cách nào, nàng ấy chỉ có thể kìm nén cơn tức giận trong lòng, đi theo Thôi Văn Đạo ra ngoài.

Trong phòng, chỉ còn lại Tấn vương và Minh Châu.

“Quý nhân!” Minh Châu tựa như đám mây trôi bồng bềnh hướng về phía Tấn vương.

Tấn vương theo bản năng lùi lại một bước, nhưng vì muốn kiểm chứng nên hắn lại dừng bước: “Bổn vương là Tấn vương đương triều.”

Minh Châu che miệng, từ trong miệng phát ra một âm thanh nhẹ nhàng, kèm theo sức quyến rũ độc đáo, nói với hắn với vẻ ngưỡng mộ: “Vậy ra chính là Tấn vương trong truyền thuyết.”

Thân phận này Minh Châu rất hài lòng, nàng nhất định phải nắm lấy cơ hội lần này.

Nàng bước tới nắm lấy bàn tay to lớn của Tấn vương, dựa vào trong lòng của Tấn vương: “Nếu có thể được ngài yêu thương, vậy thì… Minh Châu sẽ chết không nuối tiếc.”

Tấn Giang: “...”

Thân thể Tấn vương cứng ngắc, nhưng hồi lâu hắn vẫn không hề thấy sự khó chịu nào. Không có cảm giác buồn nôn, ghê tởm, không có sát ý đột nhiên toát ra hay không thể kiểm soát.

Nếu có, thì chỉ là sự ngất ngây của mềm ngọc ôn hương trong lòng.

Tấn vương lặng lẽ giơ tay lên, run rẩy nhẹ nhàng ôm lấy Minh Châu.

“Ngươi, ngươi từng nghe qua về bổn vương rồi sao?” Hắn không biết nên nói gì.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 5: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 5



“Tất nhiên rồi!” Giọng nói của Minh Châu vừa quyến rũ vừa mê người: “Chiến thần của Đại Lương đã đánh bại năm vạn quân của địch bằng một vạn quân nửa năm trước. Mọi người nói rằng ngài là điều kỳ diệu của nhân gian! Ngài chính là chiến thần được mọi người xem là truyền thuyết! Trong số chúng ta, những cô nương ở Hoa Lâu không biết khổ, ngài là người mà chúng ta ngưỡng mộ nhất!”

Không phải Tấn vương chưa từng được người khác khen ngợi, ngược lại, hầu như ai quen biết hắn đều không khỏi khen ngợi và ngưỡng mộ mỗi khi nhìn thấy hắn. Nhưng hắn không hề có cảm giác gì, thậm chí đôi khi còn vô cùng chán ghét kiểu khen ngợi dối trá này.

Nhưng hôm nay lại khác, hắn nhận ra được nàng không thật lòng, nhưng vì thân phận của hắn, người nàng khen ngợi không phải là Tấn vương này mà là thân phận Tấn vương. Nhưng khi thấy giọng điệu nũng nịu xen lẫn thờ ơ của nàng, trái tim hắn như bị một cái móc câu móc vào, quấn quít mang theo sự quyến rũ đặc trưng của nàng.

“Ngươi tên Minh Châu?” Tấn vương ôm Minh Châu, nhẹ giọng hỏi nàng.

Minh Châu gật đầu, bàn tay nhỏ bé không an phận đặt trước ngực Tấn vương.

Dụ dỗ hắn?

Tấn vương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, giọng điệu hơi nghiêm khắc: “Đừng nghịch ngợm.”

Hắn hung dữ với nàng! Minh Châu tủi thân, chân mày nàng nhíu lại, đôi mắt long lanh trừng hắn.

Tấn vương thở dài, hít sâu một hơi, rồi dùng bàn tay to lớn ngập ngừng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu.

“Ngươi làm gì vào đêm đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi vào hai tháng trước?” Sau khi xác nhận tiếp xúc thân thể, vẫn còn phải hỏi rõ ràng tình huống cụ thể của đêm đó.

“Ta…” Minh Châu buông tay ra, nghi hoặc nhìn hắn.

Sao lại hỏi vấn đề này?

Tấn vương ngượng ngùng sờ sờ mũi, sau đó hắn chợt nhận ra lúc đầu khi Minh Châu bước vào hình như nàng không nhận ra hắn. Hắn không nhớ rõ đêm đó là vì thuốc, nhưng Minh Châu không nhớ rõ, hoặc là nữ nhân đêm đó không phải nàng, hoặc là đêm đó ý thức của nàng cũng không rõ giống hắn.

“Ngươi thật sự không nhớ gì sao?” Tấn vương dò hỏi.

Minh Châu ấm ức nhìn hắn: “Người ta đúng là không nhớ rõ mà! Ta không còn ký ức đêm đó, ta chỉ biết trong các xảy ra chuyện, khiến cho ta và một hoa khôi khác bị phá hỏng đấu giá đêm đầu tiên. Sau đó…” Minh Châu cau mày, cố gắng nhớ lại: “Sau đó ta không biết gì cả, lúc tỉnh dậy thì đã là ngày hôm sau.” Đương nhiên sau khi tỉnh lại, nàng đang nằm trên giường của Lâm Cẩm Hi, việc này không cần nói cho Tấn vương biết.

Tấn vương thở dài.

Quả nhiên, nàng quả nhiên giống hắn. Nhưng so với hắn thì nghiêm trọng hơn, đúng là nàng mê sảng đến mức không nhớ gì cả.

Không đúng, vậy thì nàng rời đi như thế nào.

Nhưng… Bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chi tiết vụn vặt như vậy.

Tấn vương vụng về ôm Minh Châu vào trong lòng, nuốt nước miếng, giọng nói hơi căng thẳng: “Đêm đó, ta bị trúng thuốc rồi gặp ngươi trong hẻm tối bên ngoài Cẩm Tâm Các. Sau đó, ta và ngươi có một đêm, nhưng lúc đó ý thức của ta mơ hồ nên không nhớ rõ tướng mạo của ngươi.” Bằng không, nếu hắn chỉ nhớ một chút thì cũng không quá hai tháng mới đi tìm nàng.

Dù sao, nàng thực sự rất xinh đẹp.

Hắn đang nói gì vậy?

Minh Châu ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, đầu óc điên cuồng chuyển động.

“Hai tháng nay, ngươi có tiếp khách qua đường không?” Đây là vấn đề hiện tại hắn muốn hỏi nhất.

Không phải hắn ghét bỏ nàng, chỉ là hôm nay sau khi tiếp xúc với nàng trong thời gian ngắn, hắn vô thức cảm thấy cực kỳ để ý đến vấn đề này. Hắn bỗng cảm thấy, nàng là của hắn, những nam nhân khác không thể chạm vào.

Giọng nói Minh Châu chán nản: “Không tiếp khách qua đường.”

Vậy à! Khóe miệng của Tấn vương điên cuồng nhếch lên.

“Vậy hôm nay ngươi theo ta về Tấn vương phủ đi! Ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”

Vậy là đêm đó, Tấn vương đã ngủ với cô nương trong các bọn họ, còn có thể là hoa khôi. Sau đó, hắn cho rằng người kia chính là nàng.

Rốt cuộc Minh Châu cũng sắp xếp xong manh mối.

Nhưng nàng biết, không phải là nàng. Bởi vì nàng vẫn còn cát cung sa.

Tuy nhiên… Chuyện này thì có liên quan gì chứ? Cát cung sa cũng không phải là không thể bỏ đi, dù nàng thay thế người kia cũng có thể sẽ bị vạch trần, nhưng để nàng từ bỏ cơ hội tốt này, nàng thực sự không muốn.

Minh Châu xấu hổ ngẩng đầu nhìn Tấn vương, trong giọng nói ngọt ngào xen lẫn phàn nàn: “Trách không được! Ta đã nói mà sao qua một đêm mà ta lại không còn trong sạch nữa. May thay quy củ trong các khá đặc thù, lúc này ta mới miễn cưỡng giấu được hai tháng.”

Nói đến đây, Minh Châu tủi thân bật khóc: “Ngài còn không đến tìm ta, ta sợ ta sẽ bị phát hiện mất. Hoa Nương mất đi sự trong sạch sẽ bị trong các xử phạt rất nặng.”

Nàng khóc lê hoa đái vũ khiến Tấn vương bắt đầu cảm thấy đau lòng, Tấn vương vụng về dùng bàn tay to giúp nàng lau nước mắt: “Xin lỗi, bổn vương đến trễ, xin lỗi.”

Minh Châu ngừng khóc, nở một nụ cười xinh đẹp với hắn. Giống như sau cơn mưa trời lại sáng, bông sen mới nở đẹp không gì sánh bằng khiến Tấn vương choáng váng nhìn nàng.

“Không sao, ngài đến là tốt rồi.”

“Nhưng mà.” Giọng nói của Minh Châu lẫn giọng mũi: “Nếu ngài muốn mang ta đi thì phải được Hồng Cô đồng ý.”

“Đây chỉ là chuyện nhỏ.” Tấn vương như thể đột nhiên lên cơn đói khát đụng chạm, bàn tay không ngừng v**t v* khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Minh Châu: “Điều quan trọng nhất là mong muốn của ngươi, ta sẽ giải quyết bên Hồng Cô.”

“Ừm!” Minh Châu nghe lời gật đầu.

Ngoan quá! Trong lòng Tấn vương mềm nhũn.

Hắn lại muốn ôm cơ thể mềm mại của nàng vào lòng.



Nghe tin Tấn vương sắp được Minh Châu đi, Hồng Cô tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Nàng ấy biết nàng là người không an phận. Chủ tử không có ở đây, không ai có thể đàn áp được nàng, nàng sẽ cố gắng hết sức để quyến rũ người khác.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 6: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 6



Khuôn mặt hại nước hại dân, những nam nhân này rất dễ dàng bị nàng mê hoặc.

Hồng Cô muốn nghiêm túc từ chối Tấn vương để cho hắn đừng mơ mộng nữa. Nhưng… Nhìn dáng vẻ không giận tự uy của Tấn vương, lại nghĩ đến miêu tả tính tình chân thật của Tấn vương trong tình báo, nàng ấy nuốt xuống lời từ chối.

“Đương nhiên ngài có thể mang Minh Châu đi, nhưng… Minh Châu là cô nương chúng ta đã bồi dưỡng nhiều năm, chúng ta đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, cho nên ta có thể nói riêng vài lời với Minh Châu không?”

Tấn vương nhìn Minh Châu hỏi ý của nàng, Minh Châu gật đầu.

Hồng Cô dẫn Minh Châu sang phòng bên cạnh, Thôi Văn Đạo đi tới bên cạnh Tấn vương, nhìn Tấn vương với vẻ thích thú: “Vương gia, ngài xác nhận chưa? Là cô nương này sao?”

Tấn vương không nhịn được mỉm cười: “Là nàng ấy, ta không hề bài xích nàng ấy. Sau khi ôm một lần thì chỉ muốn ôm nàng ấy vào trong lòng không bao giờ buông ra.”

Thôi Văn Đạo đau răng liếc nhìn hắn.

Cô nương có dung mạo như vậy, đừng nói đến Tấn vương, chỉ sợ rằng tất cả nam nhân khắp thiên hạ sau khi ôm một lần thì đều sẽ nghiện!

“Vậy ngài đã xác nhận chuyện đêm đó với nàng ấy chưa?”

Đêm đó…

Sắc mặt Tấn vương khó coi: “Nàng ấy không nhớ rõ, ta đã nói rằng cô nương đêm đó chắc chắn cũng bị trúng thuốc. Chỉ sợ thuốc kia so với loại thuốc trong cung của ta còn mạnh hơn.”

Hắn lo lắng: “Không biết có ảnh hưởng đến sức khoẻ của nàng ấy không.”

“Việc này ngài không cần phải lo lắng.” Thôi Văn Đạo cực kỳ tự tin: “Y thuật của thuộc hạ vẫn ổn, sau khi trở về vương phủ, ta có thể bắt mạch chăm sóc thân thể miễn phí cho cô nương.”



Lúc này, phòng bên cạnh.

Minh Châu khiêu khích nhìn Hồng Cô.

Lão nữ nhân, nàng ấy cho rằng nàng ấy có thể khiến cho nàng chấp nhận số phận sao?

Nhìn đi! Chỉ cần cho nàng một cơ hội, thì sẽ có rất nhiều nam nhân phải lòng nàng, không phải ngay cả Tấn vương đương triều cũng không tránh khỏi việc bị nàng mê hoặc sao?

“Ngươi muốn nói gì?” Minh Châu thờ ơ hỏi nàng ấy.

Hồng Cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Minh Châu: “Cô nương, người có biết người đang làm gì không?”

“Đương nhiên ta biết.” Minh Châu chăm chú nhìn nàng, đôi mắt bùng cháy ngọn lửa tham lam: “Ta muốn Tấn vương yêu ta, ta muốn làm Tấn vương phi.”

“Tấn vương phi?” Hồng Cô mỉa mai nhìn Minh Châu: “Cô nương, người còn nhớ rõ thân phận của mình chứ? Người là Hoa Nương, Đại Lương từ lúc kiến quốc mấy trăm năm nay, người đã bao giờ nghe thấy việc hoàng tộc cưới một nữ tử thanh lâu làm chính thê chưa?”

“Vậy thì sao?” Minh Châu không quan tâm đến những điều này: “Trước đây không có không có nghĩa là sau này không có, trước đây không có bởi vì đó không phải là ta. Hồng Cô, không có một nam nhân nào có thể thoát khỏi sự mê hoặc của ta. Ta chắc chắn sẽ trở thành Tấn vương phi, sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Lương.”

Lời nói của Minh Châu cực kỳ kiên định, tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn vốn không thể tả của nàng, lại càng xinh đẹp khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Hồng Cô sững sờ nhìn nàng.

Nàng không thông minh, nàng tham lam, nàng độc ác.

Nhưng phải thừa nhận rằng, nàng thật sự quá mức xinh đẹp, đó là vẻ đẹp có thể thiêu đốt tất cả và đồng hoá tất cả.

Dưới vẻ đẹp của nàng, mọi đạo đức, mọi quy tắc xử sự dường như tan thành hư vô để nhường đường cho nàng.

Vào lúc này, Hồng Cô tin tưởng, không hiểu sao nàng ấy tin tưởng rằng nàng có thể thành công.

Không, không đúng!

Không thể thế được.

Nàng là nữ nhân của chủ tử, là cục thịt trong lòng chủ tử, nếu nàng đi theo Tấn vương thì chủ tử phải làm thế nào?

Hồng Cô dùng sức nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Minh Châu: “Cho dù người lợi hại thế nào thì cũng không thể trở thành Tấn vương phi được. Tấn vương không thể muốn một nữ nhân đã mất đi trinh tiết.”

“Ngươi làm ta đau quá.” Minh Châu nhíu mày phàn nàn.

Chẳng qua là…

Minh Châu phản ứng lại và ngạc nhiên nhìn Hồng Cô: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Mất trinh tiết là sao? Cát cung sa của ta vẫn còn đấy!” Minh Châu vừa nói vừa vén tay áo lên, lộ ra cánh tay ngọc trắng nõn tựa như viên bạch ngọc đẹp nhất được đính bằng mảnh cát cung sa sáng ngời.

Hồng Cô cười khẩy, nàng ấy lấy từ trong tay áo một chiếc bình sứ nhỏ, đổ một giọt chất lỏng màu xanh biếc từ chiếc bình đó ra rồi nhỏ lên cát cung sa trên cánh tay Minh Châu.

Ngón tay xoa nhẹ, không đến hai giây, cát cung sa đỏ tươi tự nhiên rơi ra.

Minh Châu: “...”

“Đây là chuyện gì vậy?” Vẻ mặt Minh Châu kỳ lạ nhìn Hồng Cô.

Đã đến nước này rồi, nàng ấy không cần phải tiếp tục giấu giếm nữa. Nếu còn tiếp tục giữ bí mật, có khi trên đầu của chủ tử cũng xanh lè rồi.

“Hai tháng trước, buổi đấu giá đêm đầu tiên của hoa khôi, người đã là người của Đông gia rồi.”

“Ngươi nói, đêm đó Lâm Cẩm Hi phá thân ta?” Sau khi hỏi xong câu này, Minh Châu lập tức cúi đầu, Hồng Cô không thể nhìn thấy biểu cảm của nàng lấy này. Không rõ được lúc này rốt cuộc nàng thấy chán ghét, hay là cái gì khác.

“Đúng vậy, không những thế, người còn đang mang thai hài tử của Đông gia, thai đã hai tháng rồi. Trong khoảng thời gian này, người thường xuyên buồn nôn, không phải vì mùa hè cay đắng đâu, đó chỉ là nôn nghén bình thường thôi. Thuốc mà Đông gia luôn muốn dỗ dành người uống cũng không phải là thuốc điều dưỡng thân thể, mà đó là thuốc an thai.”

Minh Châu: “...”

“Thế nên! Cô nương, người không chỉ mất trinh, mà người còn đang mang thai, sao người có thể làm Tấn vương phi đây?”

Đây đúng là…

Đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa gối!

Minh Châu ngẩng đầu mỉm cười nhìn Hồng Cô: “Vậy thì có lẽ khiến ngươi thất vọng rồi, ngươi có biết tại sao Tấn vương đến Cẩm Tâm Các không? Bởi vì! Cũng đúng đêm đó, hoa khôi của Cẩm Tâm Các chúng ta ngủ cùng hắn một đêm, nhưng người đã biến mất rồi. Hắn không biết dung mạo của hoa khôi kia, nên mới cho rằng người đó là ta.”
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 7: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 7



Nụ cười của Minh Châu ngày càng sâu hơn: “Vốn ta còn đang nghĩ cách để bỏ cung sa chết tiệt trên người! Nhưng không ngờ, Lâm Cẩm Hi lại tặng cho ta một món quà lớn như vậy. Bây giờ, ta đã thật sự trở thành nữ nhân đêm đó, thậm chí còn mang thai đứa hài tử của Tấn vương, ngươi nói xong, con đường làm Tấn vương phi của ta có phải đã thuận lợi hơn rồi không?”

Hồng Cô: “...”

Hồng Cô thật sự bị nàng làm tức chết.

Chẳng lẽ nàng muốn dựa vào Tấn vương nhờ hài tử của chủ tử sao, để hài tử của chủ tử sau này gọi Tấn vương là phụ thân?

“Người không thể làm vậy được.” Hồng Cô không chớp mắt nhìn chằm chằm Minh Châu.

“Vì sao ta không thể làm vậy chứ.” Minh Châu chán ghét đẩy nàng ấy ra: “Lâm Cẩm Hi chỉ là một ông chủ của Hoa Lâu, hắn là một thương nhân hèn mọn. Nếu hắn thức thời thì nên hợp tác cùng ta để biến lời nói dối này thành sự thật. Có thể một bước lên mây đấy! Hồng cô cô, ngươi cảm thấy sau này hài tử lớn lên, nó sẽ muốn có một phụ thân là Vương gia, hay là một thương nhân ở Hoa Lâu?”

Chủ tử, chủ tử không phải là ông chủ Hoa Lâu, hắn chính là… chính là…

Cuối cùng, Hồng Cô vẫn không nói ra thân phận thật sự của Lâm Cẩm Hi.

Nếu nàng thật sự biết, chỉ sợ sẽ càng bị nàng lợi dụng đến cặn còn chả còn!

Nàng chính là con quái vật hút máu và là một kẻ quyến rũ vô lương tâm.

“Mặc dù là vậy, nhưng như người đã nói, người hoàn toàn không phải là nữ nhân đêm đó. Hơn nữa người cũng biết, hoa khôi khác cùng với người đêm bán đấu giá đêm đầu tiên không chết, nàng ta chạy ra khỏi Cẩm Tâm Các. Hai tháng qua, chúng ta tìm kiếm nhưng vẫn không có tin tức gì của nàng ta. Người cảm thấy có thể giấu giếm lời nói dối này cả đời sao? Nếu nữ nhân kia quay lại Đô Thành, nếu nữ nhân kia gặp được Tấn vương…” Chưa cần nói hết nhưng Hồng Cô cũng không cần nói rõ hơn.

Sắc mặt Minh Châu lập tức đen lại: “Vậy thì để tên phế vật Lâm Cẩm Hi phái thêm người đi tìm nữ nhân kia g**t ch*t đi! Lâu như vậy mà một nữ nhân cũng không tìm được! Có phải não hắn làm bằng bột mịn không? Trình độ chỉ có thế! Phế vật!”

Nàng… Sao nàng dám nói chủ tử là phế vật?

Hơn nữa, nàng vừa muốn phản bội chủ tử, mang hài tử của chủ tử vào tay Tấn vương, vừa muốn chủ tử giúp nàng giết người diệt trừ tai hoạ. Ở trong lòng nàng, chủ tử chỉ là một công cụ đến và đi theo mệnh lệnh của nàng sao?

Trong hai tháng qua, chủ tử đối với nàng thế nào, chẳng lẽ nàng thật sự không biết sao?

Không có lương tâm, sao nàng lại không có lương tâm như vậy?



Minh Châu không dây dưa với Hồng Cô nữa, bởi vì tâm phúc Thôi Văn Đạo bên cạnh Tấn vương đến tìm.

“Cô nương, đã đến lúc hồi phủ rồi.” Ở ngoài cửa, Thôi Văn Đạo lớn tiếng nói.

“Tới ngay.” Minh Châu dịu dàng đáp.

Trước khi đi, Minh Châu cảnh cáo nhìn Hồng Cô: “Ngươi nên hiểu cái gì nên nói cái gì không! Đừng tìm rắc rối cho ta, nếu ngươi dám làm dã tâm của ta thất bại, ta chắc chắn sẽ làm cho ngươi chết không tử tế.”

Nàng... đang đe dọa nàng ấy.

Hồng Cô tức giận đập nát chiếc ghế bên cạnh.

Tấn vương rời đi cùng Minh Châu, lúc này Hồng Cô mới có thời gian để suy nghĩ về mọi thứ. Bấy giờ, nàng ấy mới nhận ra điều bất thường, Minh Châu chắc chắn không biết chuyện nàng ấy đến Thanh Trúc Lâu gặp Tấn vương! Là ai đã nói cho nàng? Ai nói cho nàng biết Thanh Trúc Lâu có khách quý?

Đúng rồi, khi nàng ấy đi Quy Công đã truyền lời cho nàng ấy…

Hậu viện Cẩm Tâm Các, chỗ ở của nô bộc.

Trong phòng Quy Công truyền lời, Hồng cô cô ngồi trên ghế trong phòng, nhìn Quy Công như đang nhìn người chết.

“Hôm nay ngươi đã nói gì với cô nương?”

Tay của Quy Công khép trong tay áo, trong lòng bàn tay vẫn là bông hoa xinh đẹp kiều diễm như đang cố gắng ôm chặt mông tưởng xa vời kia.

“Không, không có nói gì cả.”

“Ngươi nghĩ ta là kẻ ngốc sao?” Hồng Cô quát lên, tinh mắt phát hiện trong tay gã như thể đang nắm chặt thứ gì đó.

“Trong tay ngươi đang cầm cái gì?”

Ánh mắt Quy Công đột nhiên sắc bén, nhưng nhanh chóng giấu đi: “Không có gì.” Bàn tay giấu hoa tươi càng chặt hơn.

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.” Hồng Cô tiến lên, dùng sức trên tay, trong lúc Quy Công chưa lấy lại tinh thần, nàng ấy bất ngờ gỡ cánh tay của gã xuống.

Sau khi cánh tay bị gỡ ra, bàn tay gã vô thức buông lỏng, bông hoa giấu trong tay rơi ra ngoài.

Sau khi nhìn rõ thứ đang nằm trên mặt đất, ánh mắt Hồng Cô chợt cứng đờ.

Một lát sau, sắc mặt nàng ấy khó coi nhìn Quy Công: “Tìm đường chết, ngươi lại dám mơ ước cô nương.”

Tất cả mọi thứ trong phòng của Minh Châu đều là tốt nhất, ngay cả hoa trang trí trong phòng cũng được luân phiên thay đổi, đồ trang trí trong phòng cũng là độc đáo và quý giá nhất.

Lâm Cẩm Hi đặt biệt tìm cho nàng, ngoại trừ căn phòng của Minh Châu thì trong Cẩm Tâm Các không có căn phòng thứ hai như vậy.

Quy Công không để ý đến đau đớn trên cơ thể, gã như điên quỳ trên mặt đất, cố gắng giữ bông hoa tươi trên mặt đất bằng hai cánh tay mềm nhũn.

Bởi vì gã đã cầm trong tay thưởng thức rất lâu, nên hoa tươi vốn nở rộ lúc này đã héo úa, mất đi nửa sức sống.

“Không bẩn, không bẩn, đừng sợ.” Gã như điên cuồng muốn nhặt hoa tươi trên mặt đất lên tay mình.

Ánh mắt của Hồng Cô phức tạp, chứa đầy sự khinh thường và hận thù, nhưng cũng có sự thương hại vô thức.

Thật giống nhau!

Vào lúc này, Hồng Cô lại cảm thấy tên tiện nô này rất giống với chủ tử.

Minh Châu không ngần ngại lợi dụng tên tiện nô này để có được tin tức của Tấn vương.

Vậy có phải sẽ có một ngày, chủ tử cũng bị lợi dụng như vậy rồi bị một Hồng Cô khác thẹn quá hóa giận g**t ch*t không?
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 8: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 8



Hồng Cô đứng sau lưng Quy Công, giơ tay vỗ l*n đ*nh đầu Quy Công.



Bên ngoài, lúc Hồng Cô đi ra, trời đã tối mịt.

Rõ ràng thời tiết oi bức, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy lạnh lẽo toàn thân không thể xua đi.

“Ném thi thể trong phòng ra ngoài cho chó ăn.” Nàng ấy hướng về phía sau ra lệnh.

“Vâng!” Sau lưng Hồng Cô không có một bóng người, nhưng đột nhiên có người lên tiếng.

Mọi việc đã thành như vậy rồi, nghĩ nhiều thêm cũng chẳng có ích gì. Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là lập tức thông báo cho chủ tử và để chủ tử đưa ra quyết định.

Nghĩ tới đây, Hồng Cô đau đầu xoa trán.

Thật sự… Đáng chết!

Tấn vương phủ vốn nên lạnh lùng túc và trang nghiêm trước kia, hôm nay lại được thắp đèn đuốc sáng trưng. Quản gia Minh thúc nhanh chóng ra lệnh cho người hầu đang đợi ở phía sau.

“Tất cả phải cẩn thận cho ta. Cuối cùng Vương gia cũng tìm được một nữ tử có thể gần gũi, các ngươi nên thông minh, đừng mạo phạm đến quý nhân.”

Trong phòng Tấn vương, Minh Châu bị Tấn vương nắm chặt bàn tay nhỏ bé không buông. Người đến người đi, hạ nhân tới tới lui lui thêm vào những đồ dùng dành cho nữ nhân trong phòng của Tấn vương.

Đúng là người hầu hầu hạ trong vương phủ, quỷ củ rất nghiêm ngặt. Cho dù rất tò mò về nữ tử Minh Châu có thể làm cho Tấn vương phá lệ, nhưng không ai dám ngẩng đầu nhìn linh tinh.

Mặc dù có nhiều người hầu ra ra vào vào, nhưng vẫn rất trật tự.

Vào lúc này, Minh Châu đã có thể thoáng thăm dò được bộ phận nội tình thâm hậu của Tấn vương phủ thông qua tính quy củ rèn luyện của bề ngoài tôi tớ.

Trong vòng chưa đầy một nén hương, phòng ngủ tối tăm lạnh lẽo của Tấn vương đã thay đổi mạnh mẽ, trở nên ấm áp dịu dàng, xa hoa sang trọng.

“Thích không?” Tấn vương trầm giọng hỏi Minh Châu: “Nếu nàng có chỗ nào không hài lòng thì cứ bảo bọn họ thay đổi, từ nay nàng sẽ ở cùng ta.”

Có nhiều chỗ nàng không hài lòng lắm, nhưng… bây giờ thì chưa được. Minh Châu biết nếu yêu cầu quá nhiều thì sẽ không có lợi cho sự phát triển sau này của nàng.

Vì vậy, Minh Châu hiếm khi tỏ ra ân cần, hiểu lòng người nói: “Được ở cùng với Vương gia đã là thiên ban đại ân rồi. Ở đây rất tốt, ta rất thích, Vương gia không cần vì ta mà lo lắng những điều này.”

“Nàng không cần phải cẩn thận như vậy.” Làm sao Tấn vương lại không nhìn ra được nàng nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng khi nghĩ đến thân phận của nàng, thì hắn hiểu được sự lúng túng của nàng. Trong giây lát, hắn càng thấy thương Minh Châu hơn.

“Sau này Tấn vương phủ chính là nhà của nàng, nàng là nữ chủ nhân ở đây, nàng muốn làm gì cũng được.” Tấn vương cam đoan với Minh Châu.

Nghĩ đến điều gì đó, lỗ tai của hắn đỏ bừng, hơi xấu hổ: “Thân phận của nàng hơi phiền phức, nên ta không thể lập tức sắc phong cho nàng vị trí Tấn vương phi. Nhưng nàng yên tâm, ta sẽ phong cho nàng làm thiếp trước. Khi nàng mang thai, ta có thể thỉnh chỉ phong nàng làm Tấn vương phi với lý do đã có công thai nghén người nối dõi.”

Có thai! Ánh mắt Minh Châu tối sầm lại.

Nàng vô thức đặt tay lên bụng mình.

Nàng đang mang thai rồi! Nhưng… Tối nay không phải thời điểm thích hợp để nói ra điều đó.

Hai mắt Minh Châu rưng rưng, cảm động nhìn Tấn vương: “Vương gia, ngài đối với ta thật tốt.”

Nàng nhào vào trong lòng Tấn vương.

Tấn vương lại ôm Minh Châu vào lòng, dường như khoảng trống trong lòng đã được lấp đầy, hắn thoải mái thở dài: “Có thể gặp được nàng mới là may mắn của ta.”

Có những lời bây giờ nói thì rất mất hứng, nhưng… Minh Châu ngẩng đầu, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng ấn lên khóe mắt của mình. Ngại ngùng nhìn Tấn vương, ngập ngừng hỏi: “Vương gia, các tỷ tỷ khác trong phủ.”

Tấn vương bất đắc dĩ: “Chắc hẳn nàng đã nghe qua lời đồn bổn vương không gần nữ sắc!”

Minh Châu ngoan ngoãn gật đầu.

“Chính là vậy đó.” Tấn vương nhẹ nhàng nhéo mũi Minh Châu: “Trong phủ của bổn vương không có nữ nhân, nàng là nữ nhân đầu tiên, cũng là… duy nhất của bổn vương.”

Hắn nhẹ nhàng nắm cằm Minh Châu, ánh mắt mê ly nhìn cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của Minh Châu.

Dường như hắn đang nhớ lại ký ức mơ hồ và ngây ngất đêm đó.

Ở Cẩm Tâm Các, Minh Châu là hoa nương tốt nhất trong phòng. Làm sao nàng lại không biết trạng thái hiện tại của Tấn vương đại biểu cho điều gì?

Minh Châu duỗi cánh tay trắng nõn mềm mại, nhẹ nhàng ôm lấy cổ Tấn vương, toàn thân giống như một nữ thần sa đọa quyến rũ: “Vương gia…” Nàng nhẹ nhàng gọi hắn.

Khi hạ nhân cuối cùng rời đi, đã đốt hương tốt nhất cho căn phòng.

Hương thơm lượn mờ mông lung khắp phòng, trước mắt nam nhân lại là dung mạo xinh đẹp như hoa.

Tấn vương ôm lấy Minh Châu, đi đến giường.

“Có thể không?” Lúc này, hắn vẫn kiềm chế bản thân, hỏi mong muốn của Minh Châu.

Hai tháng… Hình như không nên sinh hoạt vợ chồng.

Nhưng… Trước mắt là chiến thần của Đại Lương, là nam tử có quyền thế nhất ngoại trừ Hoàng Đế.

Một hậu quả có thể xảy ra, hoặc nắm bắt lấy lợi ích trước mắt, đương nhiên Tấn vương quan trọng hơn.

Minh Châu đồng ý gật đầu, nàng nhút nhát sợ hãi nói với hắn: “Vậy ngài nhẹ một chút, ta hơi sợ.”

Nếu đêm đó nàng và hắn không thể đồng điệu cũng không quan trọng, từ giờ trở đi, nàng và hắn tiếp xúc mỗi đêm là được.

Một bên là một đêm mông lung không tỉnh táo lắm, một bên là sự sống động của quãng đời còn lại. Nàng tin tưởng cho dù bị lộ, sau đó Tấn vương cũng biết mình nên chọn cái nào!

Một đêm v**t v* an ủi, Tần vương ngày nào cũng dậy sớm luyện công thành công ngủ cùng Minh Châu đến tận khi mặt trời lên cao vào ngày hôm sau.

“Nhẹ tay thôi, động tác nhẹ nhàng thôi.” Vẻ mặt quản gia tươi cười dạy bảo hạ nhân ngoài cửa chờ Tấn vương tỉnh dậy. Xem ra nữ nhân hôm qua Vương gia đưa về thật sự là nữ chủ nhân của Tấn vương phủ! Điều này đúng là quá tốt, Vương gia hơn hai mươi tuổi, cuối cùng cũng gặp được nữ nhân của riêng mình.
 
Xuyên Nhanh: Sau Khi Nữ Phụ Ác Độc Trở Thành Vạn Nhân Mê
Chương 9: Quyển 1: Nữ phụ cổ đại ôm bụng bầu chạy trốn - Chương 9



Đúng vậy, bởi vì tính cách lập dị của Tấn vương, quản gia rất lo lắng cho chuyện chung thân đại sự của Tấn vương.

Một lúc lâu sau, khi hạ nhân bên ngoài đã đứng chờ đến mức nhũn cả chân, lúc sắp không đứng vững, rốt cuộc trong phòng cũng có tiếng động Tấn vương tỉnh dậy.

“Vào đi!” Tấn vương nói.

Quản gia dẫn mọi người vào trong, ông ấy là đại quản gia của vương phủ, cũng có thể coi là có chức quan. Trước kia, loại chuyện hầu hạ chủ tử rời giường này không cần quản gia phải làm. Nhưng hôm nay khác với trước kia! Hôm nay không chỉ có Tấn vương rời giường, mà còn có nữ chủ nhân tương lai của vương phủ bọn họ!

Dù thế nào đi nữa, trước hết ông ấy cũng phải xem nữ chủ nhân có dáng vẻ như thế nào! Đêm qua đã quá muộn, khi Tấn vương dẫn Minh Châu về phủ thì trực tiếp về phòng, về cơ bản quản gia không nhìn thấy rõ tướng mạo của nàng. Chỉ là thoáng cảm thấy nàng là một mỹ nhân.

Đương nhiên, Vương gia nhà bọn họ là ai, đây chính là chiến thần của Đại Lương người người khen ngợi đấy. Tìm được một nữ nhân là mỹ nhân thì cũng là chuyện hết sức bình thường. Không phải là anh hùng phải đi đôi với mỹ nhân sao?

Trong phòng, bầu không khí mập mờ mê ly được che bởi những lớp màn che thấp thoáng, quản gia dẫn mọi người ở bên ngoài gian phòng.

Bên trong phòng, Tấn vương nhìn Minh Châu đang dần tỉnh lại với tâm trạng vô cùng tốt.

“Nàng muốn dậy chưa?” Hắn dịu dàng hỏi Minh Châu.

Minh Châu nhíu mày, nhìn Tấn vương đang có tâm trạng tốt, nhưng khắp người nàng đều cảm thấy khó chịu đến mức muốn hung dữ nhào vào cào Tấn vương.

Hắn đã đồng ý sẽ nhẹ nhàng, nhưng tối hôm qua khi tình cảm nồng đậm, khi Minh Châu không chịu nổi xin hắn tha cho nàng, hắn đã kiên quyết không chịu buông tha nàng. Làm cho nàng khóc cũng không khóc được. Điều khiến Minh Châu tức giận nhất là, Tấn vương không hề có kỹ năng gì cả mà chỉ hành động mạnh mẽ theo bản năng của hắn. Nếu thân phận của hắn không phải là Tấn vương, thì Minh Châu thật sự muốn đá hắn xuống giường.

Nghĩ tới đây, Minh Châu tủi thân vô cùng, nàng cảm thấy nàng đã hy sinh quá nhiều vì tương lai của mình. Nếu Tấn vương không cho nàng vị trí Vương phi, vậy thì hắn thật sự không phải là nam nhân.

“Vương gia!” Giọng nói của Minh Châu nũng nịu, có chút ngứa ngáy khiến lòng người run rẩy. Cái đầu nhỏ của nàng hơi ngóc lên, giống như cách này đã làm với Lâm Cẩm Hi, làm nũng với Tấn vương.

Tay Tấn vương dừng lại, sau đó nhẹ nhàng đặt sau lưng Minh Châu vỗ nhẹ: “Sao vậy? Vẫn rất mệt sao?” Hắn nghĩ tới hôm qua nàng khóc lóc van xin, hình như… Hắn thật sự hơi quá đáng.

Nhưng lúc ấy hắn thật sự không nhịn được!

Không ai có thể thờ ơ trước tiếng khóc lóc van xin của nàng!

“Không.” Minh Châu lắc đầu: “Ta phải dậy đây! Mới ngày đầu tiên ta đến vương phủ, nếu ngủ đến khi mặt trời lên cao thì hạ nhân trong vương phủ sẽ nghĩ về ta thế nào!”

Tấn vương không quan tâm điều đó: “Ta đã nói rồi, bọn họ là hạ nhân, còn nàng là chủ tử, nàng không cần để ý đến cái nhìn của bọn họ, cứ để bọn họ chờ là được.”

“Không được.” Minh Châu ôm chăn chậm rãi ngồi dậy, mái tóc xõa từ bờ vai lộ ra ngoài chăn, dấu vết lưu lại trên bờ vai trắng nõn mịn màng đập vào tầm mắt Tấn vương.

Mỗi dấu đều có màu hồng phấn, giống như hoa đào nở rộ vào trời tháng tư, đẹp không sao tả xiết.

Vành tai Tấn vương bất giác lại đỏ lên.

Hắn không tự chủ được lại gần, giấu đầu lòi đuôi khép chăn Minh Châu đang ôm.

Minh Châu ngơ ngác nhìn hắn.

Tấn vương ngượng ngùng nhẹ giọng ho khan: “Quấn kín, cẩn thận bị cảm lạnh?”

Minh Châu: “...”

Bây giờ trời nóng như vậy, nàng còn đang thấy ngột ngạt, mà còn cảm lạnh sao?

Hạ nhân đi vào hầu hạ thay quần áo và rửa mặt cho hai vị chủ tử dậy muộn, chưa đầy một tách trà, Minh Châu và Tấn vương lần lượt ăn mặc chỉnh tề dưới sự hầu hạ của nội thị và tỳ nữ.

Đương nhiên, không biết có phải là ảo giác của Minh Châu hay không, nàng luôn cảm thấy mấy tỳ nữ hầu hạ nàng rất phấn khởi.

Khi Tấn vương dẫn Minh Châu ra ngoài, cuối cùng mọi người cũng thấy rõ diện mạo của Minh Châu. Trong khoảng thời gian ngắn, Minh Châu và Tấn vương đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tiếng.

Gian ngoài, quản gia cũng nhìn đến mức ngây người.

Trách không được, trách không được! Chẳng trách nàng có thể khiến cho Tấn vương phá lệ, hoá ra đúng là tuyệt sắc như vậy.

Trong lòng quản gia cảm thấy vừa hiểu rõ vừa phiền muộn.

Ông ấy còn cho rằng cuối cùng vương gia cũng có thể tiếp xúc với nữ nhân. Có người đầu tiên thì chắc chắn sẽ có người thứ hai, có lẽ không lâu sau, hậu viện trống rỗng của vương gia sẽ được lấp đầy. Đến năm sau, Tấn vương phủ của bọn họ cũng sẽ có vài hoàng tử nhỏ chào đời. Nhưng bây giờ nhìn thấy Minh Châu, quản gia lại không xác định được. Ông ấy luôn cảm thấy, vương gia phá lệ với Minh Châu, có lẽ chỉ vì nữ nhân đó chính là Minh Châu!

Dù sao thì nam nhân khắp thiên hạ có ai không sinh lòng ảo tượng sau khi nhìn thấy một mỹ nhân như vậy chứ?

“Đói rồi nhỉ! Ta bảo bọn họ chuẩn bị bữa sáng.” Tấn vương dịu dàng nhói với Minh Châu: “Nàng có muốn ăn gì không?”

Minh Châu nghĩ nghĩ, một lát sau, nàng thản nhiên nói: “Ta muốn ăn cháo cá.”

“Được!” Ánh mắt Tấn vương nuông chiều.

Sau khi thấy Minh Châu, quản gia cũng thỏa mãn sự tò mò của mình, ông ấy dẫn hạ nhân xuống chuẩn bị bữa sáng cho chủ tử.

Hiệu suất làm việc của hậu trù vương phủ rất cao, chưa đầy nửa nén hương, một bàn bữa sáng phong phú được mang đến trước mặt Tấn vương và Minh Châu.

“Nào, cháo cá nàng muốn ăn này.” Động tác của Tấn vương rất tự nhiên múc một bát cháo cho Minh Châu, nội thị hầu hạ bên cạnh theo bản năng muốn ngăn cản. Làm sao vương gia có thể phục vụ người khác chứ? Nhưng… Nhìn động tác nhận lấy tự nhiên của Minh Châu, khi hai vị chủ tử bắt đầu lần lượt ăn, nội thị chậm rãi ngậm miệng lại.
 
Back
Top Bottom