Siêu Nhiên [Xuyên Nhanh] •ỦY THÁC SƯ•

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
360346243-256-k116788.jpg

[Xuyên Nhanh] •Ủy Thác Sư•
Tác giả: Tomioka_Kisa
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Ủy Thác Sư.

Tác giả: Tomioka_Kisa.

Thể loại: Xuyên nhanh, xuyên không, hành động, pháp thuật, huyền huyễn, 1v1, ngôn, ngọt ngược đan xen, hài hước....

Tóm tắt:
"Ngươi đưa phí, ta sẽ đáp ứng nguyện vọng của ngươi."

"Phí ủy thác, là bất cứ thứ gì quý giá của ngươi.''
"Chỉ cần có phí, kể cả ngươi có chết nguyện vọng cũng sẽ được hoành thành như đã thương lượng.''
"Ủy Thác Sư là một nghề nghiệp, không phải Thánh Thần, duy trì quá nhiều thế hệ.

Tiếp theo là ta, rất vui được hợp tác!"​
 
[Xuyên Nhanh] •Ủy Thác Sư•
•Chương 1: Uỷ Thác Sư.


Ầm ầm...hức!

''Có ai không?

Làm ơn tha cho tôi đi mà, có ai...hức, hức.'' Tiếng đập cửa dần yếu đi, Lưu Hỷ Hỷ dựa trên cửa mệt mỏi từ từ trượt xuống, khuôn mặt đầm đìa nước mắt khóc đến thê lương.

Trời cũng tối, xung quanh chỉ có thể nương nhờ ánh trăng chiếu rọi vài khoảng sân.

Lưu Hỷ Hỷ trong mắt chỉ còn một mảng u ám, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao lại không khỏi tự cười giễu chính mình quá hèn nhát.

Rõ ràng mình không có lỗi, cũng chẳng làm sai điều gì trái lương tâm.

Thế nhưng, lại không đủ dũng cảm phản kháng lại sự ức hiếp của người khác.

Năm giờ đồng hồ qua, Lưu Hỷ Hỷ đã bị bạn học nhốt trên sân thượng một cách độc ác, bọn họ cho rằng đây chỉ là chơi đùa một chút.

Nhưng với Lưu Hỷ Hỷ, chống chọi với cái lạnh và bóng đêm như nuốt trọn chính mình thì thà chết đi còn hơn.

Chết?

Phải rồi, nếu chết thì cô có được giải thoát không?

Có mà, như thế mỗi ngày cô sẽ không bị bạn học bạo lực học đường nữa.

Lưu Hỷ Hỷ cười cười, đứng dậy.

Cô đi đến lan can rồi trèo lên đó, gió thổi tung bay mái tóc dài, tán loạn trước khuôn mặt đau khổ nọ.

Lưu Hỷ Hỷ tự hỏi, nếu mình chết rồi liệu có ai thương tiếc hay không?

Hay cũng chỉ là tiếng cười nhạo cho một đứa ngu ngốc lại vô dụng.Thế rồi chân của Lưu Hỷ Hỷ nhích thêm chút nữa, giây phút tưởng chừng như một sinh mạng sẽ rơi vào giấc mộng thiên thu.

Bỗng nhiên, cơn gió lớn từ đâu thổi mạnh đến táp thẳng vào mặt Lưu Hỷ Hỷ gây ra một cơn rát da, như muốn thức tỉnh cô thoát khỏi hành động dại dột này.

Lưu Hỷ Hỷ theo quán tính hốt hoảng giật người lại, ngã sầm xuống lại sân thượng.

Cô nằm đó một lúc mới có thể động đậy ngồi dậy, hoang mang nhìn xung quanh.

''Đây là...cả ông trời cũng không cho mình chết sao?''Giây phút trước khi nhảy xuống, Lưu Hỷ Hỷ đã kịp thời nhớ lại một thứ cách đây không lâu mà cô vô tình nhìn thấy.

Ở trong thư viện của trường, cô từng gặp qua một mảnh giấy được kẹp trong cuốn sách nọ, trên tờ giấy là những dòng chữ viết tay rất rõ nét.

Nội dung về một cuộc ủy thác của người không còn đường lui và nhân vật bí ẩn xưng danh là Ủy Thác Sư.

Lưu Hỷ Hỷ ôm ngực mình, để có một đơn ủy thác thì tất nhiên phải trả một cái giá xứng đáng.

Phút trước cô còn không tiếc mạng sống, chi bằng cứ thử đánh cược một lần xem sao.

Nếu có thể ủy thác, xem như đời này của cô chưa tận.

Nếu không, thì cũng chẳng có gì thất vọng.

Lưu Hỷ Hỷ chuyển người, muốn tìm thứ gì đó có thể cứa rách đầu móng tay của mình, đem máu vẽ lên giữa trán một đường.

Bước cuối cùng, là đọc khẩu quyết.''Có trời làm chứng, nay ta không chỗ để đi, không nơi để về, hận thù sâu tận tâm can.

Nguyện dùng toàn bộ sinh kiếp làm phí ủy thác, trừng phạt kẻ ác, quyết không nương tay.'' Ngay khi lời Lưu Hỷ Hỷ vừa dứt, vết máu trên trán cô bỗng gom lại thành một giọt máu bay ra, lơ lửng ở trước mặt Lưu Hỷ Hỷ trong sự ngỡ ngàng của cô.

Cho đến khi, một bàn tay thon dài đưa tới nắm lấy giọt máu ấy trong lòng bàn tay, Lưu Hỷ Hỷ giật bắn mình khi từ lúc nào lại xuất hiện thêm một người con gái xinh đẹp sắc xảo trên sân thượng này, ngoài mình.

Lưu Hỷ Hỷ môi mấp máy không nói nên lời, có chút sợ hãi lết người về sau.

''Ồ, nữ sinh cấp 3 à!'' Cô gái lên tiếng, mắt phượng khẽ nheo lại có ý dò xét Lưu Hỷ Hỷ.

Ánh mắt sắc bén đến độ Lưu Hỷ Hỷ bị nhìn tới run rẩy, cô gái thấy vậy nên cũng thu hồi ánh mắt.

Song, lại mở lòng bàn có giọt máu của Lưu Hỷ Hỷ ra, hơi chút nghịch dùng ngón tay trỏ chọt chọt giọt máu vài cái.

''Ra là vậy, bị bắt nạt học đường.'' Chỉ có vậy thôi, cô gái đã có thể thấy được tường tận ai oán của Lưu Hỷ Hỷ.

Lúc này Lưu Hỷ Hỷ mới ngợi ra, ngập ngừng lên tiếng hỏi: ''Chị, chị là Ủy Thác Sư sao?'' Cô gái cười khẽ, đáp: ''Đúng vậy.'' Sau đó cũng bổ sung thêm lời giới thiệu bản thân: ''Ta tên Thượng Thanh Uyên, cô bé muốn ủy thác gì nào?'' Lưu Hỷ Hỷ mở to mắt, không ngờ điều này là sự thật.

''Vậy, tờ giấy kẹp trong sách là của của chị để vào sao?''''Không phải.'' Thượng Thanh Uyên thản nhiên đáp.

''Nó đã luôn ở đó cả trăm năm rồi.'' ?Lưu Hỷ Hỷ tất nhiên không hiểu được, mà cũng không nhất thiết phải hiểu.

Người ủy thác chỉ cần đưa ra lời yêu cầu, việc khác sẽ do Ủy Thác Sư xử lý gọn ghẽ.

''Lưu Hỷ Hỷ, con gái thứ hai của Lưu Hải và Trần Tuệ Thanh, có anh trai là Lưu Thất Vinh nổi tiếng tài giỏi trong thương trường.

Tuy gia cảnh giàu có.

Nhưng không may, cả nhà lại không hoà thuận.'' Thượng Thanh Uyên nói một chút thông tin về hoàn cảnh của người ủy thác, Lưu Hỷ Hỷ dường như không còn bất ngờ nữa, chỉ ngậm ngùi cúi gầm mặt cam chịu những sự thật đắng lòng.

Thượng Thanh Uyên không vội, để Lưu Hỷ Hỷ có thời gian suy nghĩ kỹ càng về việc ủy thác, trong lúc đó cô đem giọt máu cất vào một chiếc lọ thủy tinh.

''Chị ơi, nếu em ủy thác trừng phạt những người bắt nạt mình, vậy bọn họ sẽ có kết cục thế nào?'' Lưu Hỷ Hỷ cẩn thận hỏi thăm hậu quả.

Thượng Thanh Uyên quay đầu, bước tới ngồi thụp xuống trước mặt Lưu Hỷ Hỷ, mỉm cười híp mắt đáp: ''Giá càng cao, kết cục càng thõa mãn.'' Nói đến đây, Thượng Thanh Uyên mở mắt, sự lạnh lẽo xoáy vào cõi lòng Lưu Hỷ Hỷ một trận hãi hùng, bình thản nói: ''Kể cả, những cái chết vĩnh viễn không có câu trả lời.''Quả nhiên Lưu Hỷ Hỷ bị dọa toát hết mồ hôi hột, cô nuốt nước bọt, lo lắng bày tỏ: ''Em...em chỉ muốn bọn họ nhận được bài học mà thôi.

Nếu...nếu như giết họ, em cũng chẳng hơn gì họ cả.''''Ồ...là vậy sao.'' Thượng Thanh Uyên đứng thẳng dậy, vừa nãy Lưu Hỷ Hỷ đem cả sinh kiếp ra làm phí ủy thác nên vốn dĩ cô sẽ tiễn đám người bắt nạt Lưu Hỷ Hỷ đoàn tụ ông bà.

Tuy nhiên đó chỉ là khẩu quyết mời cô đến mà thôi, phí ủy thác vẫn có thể thương lượng công bằng cho đôi bên.

Vì thế, Thượng Thanh Uyên đồng ý lời yêu cầu mà sửa đổi một chút.

''Một năm, chị sẽ lấy của cô bé một năm tuổi thọ cho ủy thác lần này.

Thế nào?'' Nói vậy, sau khi kết thúc ủy thác, Lưu Hỷ Hỷ vẫn sẽ có một cuộc sống suôn sẻ hơn.

''Dạ được, em cảm ơn chị Ủy Thác Sư nhiều lắm.''Lưu Hỷ Hỷ mừng tới khóc nấc, như giữa lòng sa mạc gặp được hồ nước ngọt cứu vớt tia sống cuối cùng.

Thượng Thanh Uyên không lấy làm lạ trước cảm xúc như thế, cô đã làm Ủy Thác Sư bảy năm rồi, gặp qua bao nhiêu trường hợp nên khi đối mặt trong lòng cũng yên tĩnh hơn nhiều.

''Được rồi, vậy thì ta sẽ đưa cô bé về nhà.

Ngày mai, cứ đi học như bình thường nhé.'' Vừa dứt lời, không đợi Lưu Hỷ Hỷ kịp phản ứng, Thượng Thanh Uyên chỉ một cái phất tay thì Lưu Hỷ Hỷ chớp mắt đã thấy bản thân trở về phòng của mình thật thần kỳ.

Cô đi xuống nhà, không ngoài dự đoán căn nhà vẫn trống trãi và thiếu đi hơi người.

Lưu Hỷ Hỷ mở tủ lạnh mang đồ ăn đóng hộp ra hâm nóng, cô đơn tràn ngập trái tim nhỏ bé của cô trong từng đũa thức ăn.

Tính đến nay, đã là năm thứ ba Lưu Hỷ Hỷ bị bắt nạt và không một ai trong gia đình biết được, mà kể cả có biết chắc gì họ sẽ đứng ra bảo vệ cô.

Mà nguyên nhân dẫn đến sự việc, cũng là từ cái gia đình mục nát này mà ra.

Đầu năm lớp 10, bạn bè của Lưu Hỷ Hỷ biết được chuyện bố cô ngoại tình, cặp kè với các cô gái đủ độ tuổi.

Mẹ cô cũng không kém, không đánh bài thì cũng là bao trai trẻ để thỏa mãn dục vọng.

Họ uy hiếp Lưu Hỷ Hỷ, nếu cô dám làm trái ý thì bọn họ sẽ đem chuyện này tung ra khắp trường, để xem lúc đó cô còn mặt mũi nào nữa.

Lưu Hỷ Hỷ năm đó vẫn còn hi vọng với gia đình, mong một ngày nào đó mọi người sẽ trở về bên nhau, vì vậy mà nhẫn nhịn chịu muôn ngàn lời chế nhạo nhục nhã của bạn học dành cho mình.

Dần dà, Lưu Hỷ Hỷ cũng quên mất mục đích ban đầu của mình phải chịu đựng là gì, trước sự bạo lực của bạn học, cô ngầm khẳng định hẳn là do mình sai rồi.

Mãi tới khi hôm nay bị nhốt trên sân thượng Lưu Hỷ Hỷ mới căm giận ấm ức, rõ ràng cô không hề có lỗi.

Ăn xong, Lưu Hỷ Hỷ tắm rửa rồi đi ngủ, ngày mai nghe theo lời Thượng Thanh Uyên tiếp tục đến trường. .Buổi sáng, sáu giờ.

Cửa sân thượng vẫn khóa trong và nhóm bạn đã nhốt Lưu Hỷ Hỷ đang rất mong đợi xem bộ dạng thảm hại của cô sau khi bị nhốt một đêm sẽ hài hước thế nào, tuy nhiên khi kiểm tra vài lần, tất cả đều khó hiểu vì sao không thấy Lưu Hỷ Hỷ đâu.

''Không lẽ nó trèo xuống à?'' Một tên trong số đó có bảng tên Quách Độ buồn bực lên tiếng.

''Nó dám mới lạ, cái này là có người mở cửa cái chắc...'' Đứa con gái trang điểm loè loẹt có tên Trần Như Ngọc nhìn một vòng, ngờ vực.''Tụi mày không tự nhiên cắn rứt lương tâm rồi thả nó đi đó chứ?''Quách Độ xùy một tiếng ghét bỏ, nói: ''Tao còn tưởng là mày đấy, dù sao mày cũng từng là bạn thân với nó mà.'' Trần Như Ngọc giống như nghe thấy điều gì kinh tởm lắm, bĩu môi.

''Tao mới không thèm, chẳng qua thấy nó có tiền nên lợi dụng xài đồ miễn phí thôi.''Ba đứa còn lại cũng hùa nhau mà cười, cho đến khi có thêm một người cùng lớp hớt hả chạy lên đây, thông báo.''Bọn mày...hộc hộc, con nhỏ Lưu Hỷ Hỷ đó đang ở trong lớp kìa.'' ''CÁI GÌ??'' Cả đám đồng loạt hét lên, Trần Như Ngọc không tin nổi đập tay lên lan can, tức giận khi Lưu Hỷ Hỷ vậy mà dám phá vỡ niềm vui của cô ta.

Bọn chúng lập tức kéo nhau trở về lớp học, vừa thấy Lưu Hỷ Hỷ không chút xây xát nào ngồi đó, lửa giận của Trần Như Ngọc lại bùng lên dữ dội.

Cô ta bước tới, nắm lấy cổ áo của Lưu Hỷ Hỷ lôi vào nhà vệ sinh, đẩy mạnh cô xuống đất.

Á!

Lưu Hỷ Hỷ bị trúng đau, sợ hãi nhìn đám người bao vây mình.

Trần Như Ngọc không chút nương tay nắm lấy tóc cô, giật mạnh.

''Con khốn, chẳng phải tao đã nói mày phải nghe lời sao?

Quên hôm qua tao đã nói cái gì rồi à?'' Lưu Hỷ Hỷ bị kéo đau điếng vội chộp lấy cổ tay Trần Như Ngọc để cô ta không giật rách da đầu mình.

Nhưng họ người đông thế mạnh, ngay lập tức Lưu Hỷ Hỷ đã bị tên khác khóa chặt cử động của mình.

Chát!!!

Trần Như Ngọc tát mạnh, gằn giọng.''Mày quên thì tao nhắc cho, tao đã nói mày phải ở đó đến sáng để mua vui cho tụi tao, nhớ chưa?'' Hức, hức...

Đau quá!

Lưu Hỷ Hỷ rớt nước mắt, nhưng nhớ đến ủy thác của mình sẽ sớm được thực hiện liền sinh ra chút mạnh mẽ, vì tin tưởng Thượng Thanh Uyên mà trong lòng dậy chút dũng khí phản kháng.

''Bỏ ra, cút khỏi người tôi.'' Lưu Hỷ Hỷ dùng hết sức vùng ra, bởi vì nhóm người Quách Độ cũng không ngờ tới có ngày Lưu Hỷ Hỷ dám chống lại mình nên có sơ hở, tạo cơ hội cho Lưu Hỷ Hỷ chạy thoát.

Đứa nào cũng bất ngờ ra mặt, Trần Như Ngọc liếc Quách Độ mắng một tiếng: ''Vô dụng, có đứa con gái cũng giữ không xong.'' Quách Độ muốn nói gì đó nhưng sự thật là hắn ta đã để Lưu Hỷ Hỷ chạy thoát, nhất thời cứng họng.

Mà bị Trần Như Ngọc chửi như thế, trong lòng hắn ta cũng rất khó chịu muốn bắt Lưu Hỷ Hỷ trả cho hắn nỗi nhục này.Bọn chúng đuổi theo, nào ngờ khi đến gần lớp lại thấy Lưu Hỷ Hỷ va phải một người.

''Ai vậy?''Trần Như Ngọc hỏi.

Lý Lan Thúy trong nhóm à lên, trả lời: ''Giáo viên chủ nhiệm mới của tụi mình đó.'' Bấy giờ Trần Như Ngọc mới nhớ ra chủ nhiệm cũ về hưu sớm nên hôm nay lớp sẽ có chủ nhiệm mới, không ngờ là một nữ giáo viên trẻ đẹp như vậy.

Mà Lưu Hỷ Hỷ nhìn thấy chủ nhiệm mới không khỏi kinh ngạc, cứ đứng đó nhìn mãi.

Thượng Thanh Uyên đẩy gọng kính, mỉm cười hòa nhã lên tiếng: ''Mấy đứa, chơi đùa cũng đừng chạy nhanh như thế nhé, nguy hiểm lắm.'' Cũng là nói đám người của Trần Như Ngọc.

Song, cô hạ mắt nhỏ nhẹ nói với Lưu Hỷ Hỷ.''Vào lớp đi, tới giờ rồi.'' ''V...vâng.''Lưu Hỷ Hỷ cứ nghĩ câu ''Tới giờ rồi'' của Thượng Thanh Uyên là giờ vào học, không biết được ý đó thật chất là tới giờ trừng phạt rồi. .Sau khi vào lớp giới thiệu sơ về bản thân, Thượng Thanh Uyên bắt đầu nhập vai giáo viên vô cùng thành thạo, cả giờ học cũng đặc biệt sôi nổi hơn cả giáo viên cũ dạy nhiều.

Hơn hết, cô cũng cố tình để nhóm người Trần Như Ngọc biết bản thân mình đang ưu ái cho Lưu Hỷ Hỷ.

Điển hình là những lời khen có cánh cho trình độ của Lưu Hỷ Hỷ, ngược lại nhắc nhở Trần Như Ngọc nên tập trung học hành hơn.

Thành công để chúng có ác cảm với mình.

Thời gian nhanh chóng qua đi, nhân lúc không ai để ý, Lưu Hỷ Hỷ đến phòng giáo viên ý muốn tìm Thượng Thanh Uyên.

''Sao thế cô bé?'' Thượng Thanh Uyên đột nhiên xuất hiện sau lưng Lưu Hỷ Hỷ, làm cô giật bắn mình như lần đầu tiên cả hai gặp nhau.

Lưu Hỷ Hỷ hạ thấp giọng, hỏi: ''Em muốn hỏi, sau này em có cần làm gì không?'' ''Không cần, cứ hoạt động như bình thường là được.'' Thượng Thanh Uyên vừa nói xong, bỗng bắt được một ánh mắt đầy ác ý nhắm đến mình, cô thầm cười ranh ma.

Sau đó, Thượng Thanh Uyên đột nhiên xoa đầu Lưu Hỷ Hỷ, mỉm cười nói: ''Về đi.'' Lưu Hỷ Hỷ nghe vậy cũng không hỏi gì thêm, cúi đầu chào rồi ra về.

Khi không còn ai ở đây, ống tay áo trái của Thượng Thanh Uyên chợt động, cô liền dùng tay còn lại vuốt một cái, khẽ nói: ''Đừng động, sắp tới lượt anh rồi.''.Trên đường về nhà, Lưu Hỷ Hỷ phát hiện Trần Như Ngọc và Quách Độ thế mà đang bám theo mình.

Cô chợt thấy sợ, nhưng nghĩ đến Thượng Thanh Uyên đã nói mình không cần làm gì cả, Lưu Hỷ Hỷ mới bớt căng thẳng, cứ vậy mà đi.

Về sau Lưu Hỷ Hỷ không biết trên đường bám theo mình, Trần Như Ngọc và Quách Độ bỗng bị người ta tạt nước bẩn trúng người, cả hai đều hôi rình mới bức tức từ bỏ việc theo đuôi cô.
 
[Xuyên Nhanh] •Ủy Thác Sư•
•Chương 2: Đằng Huyền Lan.


Một ngày mới lại đến và hôm nay lớp học của Lưu Hỷ Hỷ có thêm học sinh mới, ngay khoảng khắc mà nam sinh ấy bước vào đã khiến vô số trái tim của những thiếu nữ đang ở độ tuổi dễ rung động không khỏi bị đánh cắp, cả Trần Như Ngọc cũng không nhịn được lộ ra ánh mắt si mê.

Thượng Thanh Uyên trong lòng cười lạnh, ngoài mặt lại làm đúng vai trò của giáo viên, yêu cầu nam sinh giới thiệu về bản thân trước cả lớp.

''Chào mọi người, tôi là Đằng Huyền Lan, hi vọng cùng mọi người có một năm học...thật vui vẻ!''Lưu Hỷ Hỷ bên dưới lớp nhìn lên ngỡ ngàng, không hiểu vì sao đối với bạn học mới này khiến cô có phần kiêng sợ, chẳng biết có ai nhận ra hay không nhưng Lưu Hỷ Hỷ cơ hồ thấy được sự hung hiểm toát ra từ cậu ta, kể cả ánh mắt đến nụ cười đều vô cùng đáng sợ, đừng nói là lại gần, tới nhìn lâu một chút thôi cũng làm Lưu Hỷ Hỷ thấy rất căng thẳng.Mà bên này sau khi Đằng Huyền Lan giới thiệu xong, Thượng Thanh Uyên lại quyết định vị trí ngồi của học sinh mới ở bên cạnh Trần Như Ngọc, những nữ sinh khác vì điều này mà dồn hết bao nhiêu ánh mắt ganh tị về phía của cô ta.

Trần Như Ngọc lại được một trận đắc ý, hất tóc nhoẻn cười nhìn Đằng Huyền Lan ngồi xuống bàn cạnh mình.

Cô ta lên tiếng thể hiện ý thiện lành, không bỏ lỡ cơ hội kết thân với nam thần.

''Chào cậu, mình là Trần Như Ngọc, hân hạnh làm quen.''Đằng Huyền Lan cười nhẹ, gật đầu.

''Xin chào, chiếu cố nhé.'' ''Không thành vấn đề...'' Trần Như Ngọc cao hứng, còn tình nguyện làm người hướng dẫn để đưa Đằng Huyền Lan đi tham quan trường sau khi đến giờ nghỉ trưa, cô ta vui vẻ khoe: ''Cậu biết không, tôi khá nổi tiếng ở trường đấy.'' Đằng Huyền Lan tỏ ý ngạc nhiên, ồ một tiếng, hỏi lại: ''Vậy cậu nổi tiếng về cái gì?''Nét mặt Trần Như Ngọc bỗng cứng đờ dường như có sự thật không thể tiết lộ, mặc dù là kẻ bắt nạt Lưu Hỷ Hỷ nhưng ngoại trừ những người học cùng lớp, thì hầu như các học sinh khác trong trường chỉ biết đến Trần Như Ngọc là một đứa con gái kiêu ngạo và có chút gia thế, bởi vì bố của cô ta chính là Hiệu phó của trường.

Trần Như Ngọc vì chút cao hứng mà khoe, kết quả vì câu hỏi của học sinh mới mà sượng trân.Sau một lúc không thấy Trần Như Ngọc trả lời, Đằng Huyền Lan chợt cười lắc đầu, như thể cậu vừa hụt hẫng gì đó.

Lập tức Trần Như Ngọc không để mất điểm trong mắt nam thần, cô ta tự tin chớp mắt gợi cảm nói: ''Còn không phải do tôi đẹp sao?'' Đằng Huyền Lan nhướng mày, nhìn lớp trang điểm loè loẹt mà chẳng bị giáo viên hỏi thăm kia, hiếu kỳ: ''Trường này được phép trang điểm đậm thế sao?''''...'' Trần Như Ngọc sờ sờ mặt mình, gượng gạo đáp: ''À thì,...cũng có ngoại lệ.'' Quách Độ thấy không khí vui vẻ bên bàn của Trần Như Ngọc thì tâm trạng bỗng nhiên vô cùng khó chịu, hắn cảm thấy Đằng Huyền Lan thật sự rất chướng mắt, lại đem cái vẻ đẹp mã đó đi dụ dỗ hết tụi con gái trong lớp này.

Chưa nói tới Trần Như Ngọc lúc nào cũng thô bạo với bọn hắn, giờ thì nhìn xem dáng vẻ e thẹn kia có nổi điên hay không.

''Mày ghen à?'' Lý Thúy Lan ngồi bên cạnh chọc gan hắn.

Quách Độ quay lại trừng mắt, trong nhóm đứa nào chả biết hắn để ý Trần Như Ngọc, chỉ có Trần Như Ngọc mới không biết mà thôi.

Có điều, đối tượng của hắn lại bị học sinh mới hớp hồn đi mất rồi.

Đằng Huyền Lan nói chuyện với Trần Như Ngọc xong, lại cố tình nhìn qua Lưu Hỷ Hỷ một cái hại cô nàng sợ chết khiếp.

Bấy giờ, với đám học sinh này cũng chỉ có Lưu Hỷ Hỷ biết được sự nguy hiểm kề cạnh họ từ một sinh vật máu lạnh bí ẩn - xà yêu Đằng Huyền Lan. .Thời gian trôi qua.Thượng Thanh Uyên dạy xong tiết học của mình, trước khi rời đi để nhường tiết cho giáo viên sau thì có gọi Đằng Huyền Lan vào giờ nghỉ trưa đến gặp mình.

Trần Như Ngọc căm giận, vốn dĩ định ở cùng nam thần cả giờ nghỉ trưa lại bị giáo viên tự nhiên phá đám.

Ác cảm của Trần Như Ngọc với nữ giáo viên mới này lại tăng thêm một bậc.Vừa hay, đáp ứng mục đích của Thượng Thanh Uyên..Sân thượng trường.

Đằng Huyền Lan lên đến sân thượng thì đã thấy Thượng Thanh Uyên đã đứng đợi sẵn ở đó, anh kín đáo nhìn ra phía sau thấy được bóng người thì khẽ cười, đi ra ngoài sân.

''Em định kết thúc sớm thế sao?'' Thượng Thanh Uyên nheo mắt, nói: ''Chỉ là dạy dỗ một đám học sinh hư thôi, không cần kéo dài.'' Dứt lời nói, cũng xác định đã đến thời điểm thích hợp nên Thượng Thanh Uyên liền quay người, cố ý tự mình vấp chân rồi ngã vào lòng của Đằng Huyền Lan, hai người nhất thời như rơi vào một cảnh lãng mạn của tiểu thuyết nọ, đắm đuối nhìn nhau vô cùng tình tứ.

Mặc dù chỉ là diễn cho người cần xem thấy được, nhưng vẻ mặt của Đằng Huyền Lan lại cực kỳ yêu thích, còn nhân cơ hội vòng tay ôm lại eo Thượng Thanh Uyên.

Mà Thượng Thanh Uyên không lạ gì với những hành động lợi dụng chuyện công để thực hiện chuyện tư của anh nữa, chỉ âm thầm véo anh một cái cảnh cáo.

Lúc này, hai người lại tiếp tục vở diễn.

Thượng Thanh Uyên ho hai tiếng, cố tình lớn giọng: ''Cô xin lỗi, là cô bất cẩn.'' ''Không sao ạ.'' Đằng Huyền Lan gãi đầu, đỏ mặt bẽn lẽn nhìn giáo viên chủ nhiệm xinh đẹp của mình, ngại ngùng nói: ''Có thể thành chỗ tựa của cô, em xem đó là vinh hạnh của mình.''Trong một góc khuất, Quách Độ không khỏi phấn khích khi chứng kiến được cái chuyện kinh thiên động địa như vậy.

Giáo viên và học sinh, thế mà lại có một đoạn tình cảm cấm.

Ban đầu, hắn cũng chỉ định đi theo Đằng Huyền Lan để xem cậu sẽ nói gì với giáo viên, không ngờ càng đi hắn càng kỳ lạ khi một giáo viên lại hẹn học sinh lên sân thượng riêng tư, cuối cùng thì hắn phát hiện tình ý giữa hai người đáng ra không nên có.

''Hay lắm, học sinh mới, để tao xem bản lĩnh của mày đến đâu.'' Quách Độ nắm chặt điện thoại trên tay, nhanh chóng rời khỏi đó khi mà đã có được những thứ hay ho.

Chỉ cần hắn muốn, cả Đằng Huyền Lan và cả nữ giáo viên kia hắn đều có thể hủy hoại tất cả.

''Đi rồi.'' Đằng Huyền Lan xả vai, bước tiếp theo để xem Quách Độ sẽ đem chuyện ''mờ ám'' của hai người để uy hiếp ai.

Thượng Thanh Uyên cũng dặn anh trong một, hai ngày tới hãy tiếp cận Trần Như Ngọc, để cô ta yêu thích anh hơn.

Đằng Huyền Lan thở dài, đứng sát lại gần Thượng Thanh Uyên làm nũng: ''Ở gần cô ta không thoải mái chút nào, sau khi kết thúc anh có được em đền bù gì không?''''Không!'' Thượng Thanh Uyên đáp lại tỉnh bơ, sau đó đẩy đầu anh ra khỏi gò má mình rồi rời đi trước, cũng không phải lần đầu tiên xử lý trường hợp này, anh chỉ muốn kiếm chuyện trêu chọc cô mà thôi.Bị bỏ lại nên Đằng Huyền Lan có ỉu xìu một chút, rồi lại chợt cười không có chút gì buồn bã, ngược lại còn thích thú.

''Lạnh lùng thật.''.Bởi vì giờ nghỉ trưa vẫn còn nên khi thấy Đằng Huyền Lan trở về lớp, Trần Như Ngọc nhanh chóng chạy tới thản nhiên kéo cổ tay anh để cô ta đưa đi làm quen trường.

Đằng Huyền Lan kín đáo chậc một tiếng, cũng may Trần Như Ngọc không nắm luôn mà đã buông ra sau vài phút, nếu không có khi anh đã phế luôn bàn tay của cô ta rồi.

''Trường của chúng ta có nhiều thứ hay lắm đấy.'' ''Vậy sao, thế nhờ cậu giới thiệu về chúng nhé.'' Trần Như Ngọc hào hứng đáp ứng, kề đó cô ta còn khoái chí lên mặt khi nhiều người khác chú ý đến việc mình đang đi cùng nam thần, nhìn họ ngưỡng mộ mình, nụ cười của cô ta càng lúc càng sâu hơn.Được hồi lâu, Đằng Huyền Lan chợt ngỏ ý muốn vào phòng vệ sinh một chút nên nói Trần Như Ngọc cứ về lớp trước, dẫu sao cũng sắp đến giờ vào học rồi, Trần Như Ngọc có chút miễn cưỡng, nhưng cũng không còn cách nào khác là nghe theo.

Trong phòng vệ sinh, Đằng Huyền Lan mở vòi nước và rửa sạch cổ tay mình.

Phải, chính là nơi đã bị Trần Như Ngọc nắm lấy.

Bỗng nhiên, Quách Độ từ một gian phòng đi ra, hắn ngạc nhiên khi thấy Đằng Huyền Lan cũng ở đây.

Tất nhiên là thế, Đằng Huyền Lan là cố ý đến, cũng tiện rửa sạch tay mình.

Cuộc gặp mặt diễn ra trong không khí kỳ quặc, Đằng Huyền Lan khẽ cười chào hỏi bằng một cái gật đầu rồi xoay gót.

Quách Độ liền gọi lại: ''Chờ đã học sinh mới.'' Đằng Huyền Lan quay người: ''Hửm?'' Nhưng có vẻ Quách Độ chưa vội dùng đến chuyện kia để uy hiếp Đằng Huyền Lan, chỉ đơn giản nói bóng gió: ''Mày chuyển đến chỉ sau giáo viên chủ nhiệm một ngày, nói nghe xem, có phải có mục đích gì không?'' Đằng Huyền Lan vờ không hiểu, hỏi ngược lại: ''Chuyện đó lạ lắm sao?'' Nhưng không để Quách Độ kịp trả lời, Đằng Huyền Lan lại tiếp: ''À, chắc vì tầm nhìn của mày quá hạn hẹp nên thấy lạ là phải.'' Quách Độ trừng to mắt, hắn nghĩ con người của Đằng Huyền Lan chỉ được cái vẻ ngoài điển trai, bản tính sẽ không phải kiểu người thích động chạm, thế mà vừa rồi còn không phải nói khích hắn sao?''Hah, tao nhìn hạn hẹp hay không, rồi mày sẽ biết.'' Dứt lời, Quách Độ đi tới còn cố tình gây sự muốn huýt vai Đằng Huyền Lan cảnh cáo, ai ngờ anh né được làm hắn ôm một cục quê, hừ một tiếng bỏ đi luôn.

Đằng Huyền Lan không chấp, anh chỉnh lại đồng phục rồi về lớp ngay sau đó.Những ngày tiếp theo ở trường, người ta lại hay thấy Trần Như Ngọc thường xuyên ở cạnh Đằng Huyền Lan khá là vui vẻ, họ cười nói như thể thân nhau từ rất lâu rồi.

Có tin đồn, cả hai đang hẹn hò với nhau, mặc dù khi được hỏi trực tiếp lại chẳng ai thừa nhận.

Mà Quách Độ vì chuyện này cũng dần không kiềm chế được cảm xúc, có lần hắn kéo Trần Như Ngọc ra ngoài, nói: ''Mày bị làm sao vậy hả, từ khi thằng đó xuất hiện mày không thèm đếm xỉa gì tới nhóm nữa.

Hay là mày muốn tan rã nhóm?'' Như nghe được chuyện gì đó hợp ý, Trần Như Ngọc ra vẻ vô tội, khoanh tay rũ mắt trả lời: ''Cái đó là do mày nghĩ đấy, tao thấy tao vẫn vậy.'' Quách Độ điên lên, không ngờ hắn chỉ mới buộc miệng thôi mà đã trúng tim đen cô ta rồi.

''Thằng học sinh mới đó bỏ bùa mày rồi à?

Vì nó mà mày vứt bạn bè mấy năm qua?''Bị nói như thế, đến lượt Trần Như Ngọc nổi đóa, cô ta trừng mắt, quát: ''Mày thì biết cái gì, đừng nói câu bạn bè nghe tốt lắm, chẳng qua là một lũ hùa nhau tụ tập để bắt nạt người khác thôi.'' !!!

Quách Độ không ngờ tới có ngày Trần Như Ngọc bán đứng cả nhóm như thế, lửa giận trong người hắn càng ngày càng lớn, như muốn cuốn lấy Trần Như Ngọc và cả Đằng Huyền Lan bị hắn xem là nguyên do của mọi việc.

Những gì từ trước đến giờ Trần Như Ngọc và hắn làm ra, chỉ cần một Đằng Huyền Lan là xóa bỏ tất cả.''Mày cũng đừng làm như mình tốt lành lắm, chuyện mày bạo lực Lưu Hỷ Hỷ nếu nói ra, tao coi Đằng Huyền Lan đó có kinh tởm mày hay không!?''Trần Như Ngọc sửng sốt vài giây, trong lòng rõ là e ngại nhưng ngoài mặt vẫn trợn mắt nhe nanh, nắm cổ áo Quách Độ cảnh cáo.''Thử làm lộ xem, tao thề sẽ không bao giờ tha thứ cho mày!!!''Quách Độ nhếch cười, lại thoáng qua gì đó đau lòng.

Đúng lúc này, có người gần đó lớn giọng nói Đằng Huyền Lan của lớp C vừa được đưa lên phòng y tế.

Trần Như Ngọc hốt hoảng lập tức bỏ mặt Quách Độ, chạy đi xem.

Quách Độ còn lại một mình tự cười giễu, sau đó lại nổi cơn thịnh nộ đạp liên hồi vào thân cây lớn.

''Mẹ kiếp!!!'' Hộc...hộc...Trần Như Ngọc vừa chạy tới phòng y tế thì thấy giáo viên chủ nhiệm đang giúp Đằng Huyền Lan dán băng gạt trên trán, cô ta đi vào lo lắng hỏi: ''Cậu bị làm sao vậy?'' Thượng Thanh Uyên khoanh tay lùi ra một bên, nhìn thấy giáo viên còn chẳng thưa hỏi gì cả, mà còn xem cô như không tồn tại nữa chứ.

Đáng bị phạt lắm!

Đằng Huyền Lan gượng cười, miệng tuy trả lời nhưng mắt lại nhìn về phía Thượng Thanh Uyên.''Mình không sao, bị bóng đập thôi.'' Trần Như Ngọc nghe vậy bực tức, kéo ghế lại ngồi nói: ''Là ai vô ý vậy không biết.''''Cũng nhẹ thôi, cậu không cần giận vì tôi đâu.'' Thượng Thanh Uyên đưa tay che miệng ngáp, không muốn ở đây nữa thong thả đi ra ngoài, trước khi đóng cửa còn cười ranh ma với Đằng Huyền Lan, như ý muốn nói: ''Anh bảo trọng.'' .

Mà bên này, Thượng Thanh Uyên sau khi từ phòng y tế ra, lại gặp mặt Quách Độ.

Hắn không kiêng dè, đứng lại gần Thượng Thanh Uyên đểu cáng nói: ''Cô à, sau giờ học đến phòng kho gặp em nhé, nếu không, chuyện của cô với Đằng Huyền Lan em không chắc giữ kín miệng được đâu.'' ''Em...'' Thượng Thanh Uyên làm ra vẻ lo sợ, cam chịu nói: ''Cô hiểu rồi.''Lúc Quách Độ đi khỏi khi mà đã ''gửi lời mời'' đến cho mình, Thượng Thanh Uyên bỗng nở nụ cười bình thản, cô cứ nghĩ với tình huống người mình thích đang bị cướp đi thì hắn sẽ chọn uy hiếp Đằng Huyền Lan để anh tránh xa Trần Như Ngọc, ấy vậy mà hắn chọn cô.

Không biết, sẽ là trò vui gì đây?

Mà cũng bởi vì có Đằng Huyền Lan nên Trần Như Ngọc không còn hứng thú bắt nạt Lưu Hỷ Hỷ nữa, nhờ vậy sau bao năm chịu ngược đãi từ cô ta, Lưu Hỷ Hỷ mới cảm nhận được những ngày bình yên không chịu đau đớn.

Thậm chí hôm nay trở về nhà, cô nàng cũng vui vẻ còn vừa nấu ăn vừa ngân nga ca khúc mình yêu thích, kể cả khi đối mặt với người bố luôn lạnh nhạt với mình cũng không hề rụt rè lo lắng nữa.

Ông ấy tất nhiên thấy sự thay đổi của con gái, chỉ là chẳng hỏi han mà đi thẳng lên trên lầu.

Lưu Hỷ Hỷ cười khổ, cuộc sống gia đình của cô có thể không thay đổi nhiều, nhưng chỉ cần tương lai được yên ổn thì cô đã mãn nguyện.

''Không biết, chỗ của chị Ủy Thác Sư thế nào rồi nhỉ?''
 
Back
Top Bottom