Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.

[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
THÔNG BÁO CHỖ ĐỌC TRUYỆN


Hồi đó bỏ group vì lười quản lý nhưng giờ phải tạo lại để đăng truyện 🥲Không hiểu sao con laptop của tui hong có tải được mấy cái như 1.1.1.1 hay VNP về để vô wattpad nên bó tay luôn 🤡 mà đăng truyện bằng điện thoại thì nó lỗi chữ tùm lum.

Quá bất lực nên nói chung là mở lại group để đăng truyện nha mọi người 🫶🏻 Ai đọc thì join vào để đọc truyện tạm ạ, nào con wattpad nó hết bị chặn, laptop tui đăng nhập vào được thì đăng lại trên wattpad sau nhá 😗❤️Link group: Mọi người vui lòng ấn vào trang wattpad của Chanh, ở phần giới thiệu có link facebook, ấn vào facebook sẽ thấy ngay link group.

Chanh định đăng thông báo trên hội thoại của wattapd cho mấy bạn theo dõi ở wattpad vào lấy link lun cho dễ mà đăng không được luôn :< Lại lỗi nên thui mấy bạn chịu khó ấn vào link facebook được gắn trên trang wattpad để vào lấy link group nha ^^ Mong mọi người thông cảm cho Chanh.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
002: Chuyên giải quyết nhu cầu thầm kín


Edit: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Lưu ý: truyện được cập nhật sớm nhất ở group truyện trên facebook của Chanh, vì lý do nhà mạng chặn wattpad nên truyện trên đây sẽ cập nhật trễ hơn so với bên group!

Bạn nào muốn đọc trước thì cứ vào facebook Chanh lấy link vào group nhé!

Không lâu sau 008 phát hiện, trước kia khi Tô Niệm làm phú bà đã cảm thấy cô rất đáng ghét rồi, nhưng đến khi cô mở khóa thêm kỹ năng "chanh chua" mới thật sự là đáng hận.Lúc Vương Uẩn mắng cô ham ăn biếng làm, Tô Niệm nói thế này: "Tôi cũng hết cách rồi, tại đêm qua mệt quá đi mất~~~ Vương Uẩn, cô không biết đâu.

Anh Viễn Sơ rất là lợi hại đó, ban ngày đánh nhau với xác sống, ban đêm lại còn dũng mãnh như vậy...

Ôi trời, xin lỗi nha, tôi không nên nói với cô những chuyện này, tôi quên mất cô cũng thích Viễn Sơ, đáng tiếc là Viễn Sơ lại không thích kiểu con gái thô kệch như cô~~~"Vương Uẩn tức đỏ cả mắt, mấy ngày nay cô ta dầm mưa dãi nắng giết xác sống tất nhiên sẽ kém sắc so với Tô Niệm ngày ngày chỉ lo nghĩ dưỡng sửa soạn.

Nhất là mấy ngày nay, khí sắc của ả khốn này dường như càng tốt hơn trước nhiều, đến cả lỗ chân lông trên mặt cũng không nhìn thấy, trắng nõn mịn màng.

Nào có giống cô ta, từ lúc virus xác sống bùng phát tới nay, da dẻ ngày càng đen sạm thô ráp, người lúc nào cũng thoang thoảng mùi máu tươi không sao tắm sạch được.

Có điều Vương Uẩn không biết, khí sắc tốt không hẳn vì được sửa soạn chăm sóc, nguyên nhân chính là do ý thức của Tô Niệm thức tỉnh, cơ thể này tự nhiên sẽ được điều chỉnh về trạng thái tốt nhất.Hơn nữa, gần đây Tô Niệm dựa theo sở thích của Lạc Viễn Sơ, trang điểm theo kiểu "Lâm Mộ Sênh", làm theo lối trang điểm chuyên dùng cho nữ chính sao có thể tệ được chứ?Thấy Vương Uẩn bị khi dễ, mấy người anh em của Lạc Viễn không nhịn được, có người biết nội tình ngầm châm chọc: "Chẳng qua chỉ được cái mặt thôi, lại có người tự cho mình cao quý, coi chừng đến cuối mới nhận ra bản thân còn thua một vũng bùn dưới đất.

Vương Uẩn, cô đừng giận.

Cứ coi như xem hề nhảy nhót, cũng chẳng nhảy nhót được mấy ngày đâu!"

Tô Niệm không giận, thậm chí còn cổ vũ đối phương: "Vậy mấy người phải cố lên.

đừng chết sớm quá sẽ không đợi được đến ngày đó đâu~""Cô!"

Có người muốn xông tới đánh nhưng bị người còn bình tĩnh giữ lại.

Bên ngoài lại loạn hết cả lên, hầu như trong lòng mọi người ở đây đều mắng chửi Tô Niệm.Ngược lại, người bị mắng cầm hoa quả mới kiếm được về phòng, dáng đi uyển chuyển thướt tha.—Đến tối Lạc Viễn Sơ mới trở về, càng đến gần thành phố B tâm trạng của anh càng nóng nảy.

Gần đây anh dành nhiều thời gian để ra ngoài tuần tra hơn.[Tô Niệm: Xem ra sắp phải gặp nữ chính rồi!][008: Cô không đọc cốt truyện hả?]Đâu chỉ "sắp phải gặp" mà là ngay ngày mai tất cả nhân vật trong cái truyện này sẽ tề tụ với nhau, đến lúc ấy...[Tô Niệm: Lười đọc, cái này đoán được mà.

Motip cũ: thế thân bị mọi người ghét bỏ, bị nhân vật chính đàn áp.

Với sự thật là bây giờ cũng đâu có ai thích ta, không khác gì mấy.]008 khựng lại, cảm thấy lời nói phát ra từ miệng Tô Niệm luôn có năng lực khiến người nghe khó chịu.[008: Còn không phải do cô ngày nào cũng đi gây thù chuốc oán với mấy người đó!]Ngay cả khi cô nhắc người trong đội vũ khí chưa trang bị xong cũng dùng kiểu giọng điệu châm chọc, thấy cái gì xỉa xói cái đó ngay, quả thật là siêu cấp mỏ hỗn.Tô Niệm đoán không sai, sau khi nguyên chủ biết bản thân chỉ là thế thân liền bắt đầu gây chuyện, lên kế hoạch nhắm vào Lâm Mộ Sênh, nhưng lần hãm hại nào cũng bị vạch trần, thậm chí có mấy lần bị bẫy ngược lại, làm trò hề cho mọi người cùng xem.Lạc Viễn Sơ gặp được chính chủ, nổi khổ tương tư cũng có cơ hội được giải bày, thứ đồ dỏm như cô đã sớm không còn tác dụng gì hết.Chưa tới nửa tháng đã có dấu hiệu bị vứt bỏ, sau khi nguyên chủ nhận ra nào dám ra vẻ phách lối nữa, liều mạng nghĩ cách lấy lòng Lạc Viễn Sơ.

Thế nhưng điệu bộ gọi dạ bảo vâng này chỉ làm người khác thấy khó chịu.Có thể nói, so với kiểu nịnh nọt lấy lòng của nguyên chủ hiển nhiên mọi người càng thích người có dị năng mạnh, tấm lòng lương thiện như Lâm Mộ Sênh hơn.Không cần nói cũng biết kết quả cuối cùng của nguyên chủ thảm ra sao, cô bị xác sống cắn nuốt đến mức xương cũng không còn.—Hôm sau, Tô Niệm dậy thật sớm, chọn bộ váy đẹp nhất, phù hợp với khí chất bạch liên hoa* nhất, bỏ sức trang điểm thật kỹ.

Đội ngũ xuất phát không bao lâu thì đụng phải đoàn của nhân vật chính.*Bạch liên hoa aka đóa sen trắng: tức là chỉ một cô gái cả vẻ bên ngoài lẫn nội tâm đều trong sáng và thánh thiện.

Từng cử chỉ, hành động, lời nói của bạch liên hoa đều nhất quán và mang theo một quy chuẩn đạo đức nhất định.

Người trong đội của Lạc Viễn Sơ đều đã được sàng sọc, trong đó ⅓ là anh em và cấp dưới, ⅓ nữa là những dị năng giả gia nhập dọc đường đi, phần còn lại dù là người thường thì vẫn có kỹ năng đặc biệt riêng.

Dù đội ngũ đã tương đối hoàn thiện, đối mặt với đội của nhân vật chính vẫn nhỏ bé không đáng nhắc tới.Tuy cách đội của nhân vật chính tận ba quãng trường nhưng đám người Tô Niệm đã thấy động tĩnh cực lớn.Tiếng nổ vang trời phát ra từ một trấn nhỏ ở phía đông khiến mặt đất rung chuyển, trên trời bùng lên đám mây đỏ do vụ nổ bùng phát, làn sóng khí nóng bỏng da thịt ập tới.Lạc Viễn Sơ nhanh chóng ra quyết định, dẫn cả đội chiếm đóng một tòa cao ốc.

Lát sau, đám xác sống ở lân cận nghe thấy tiếng nổ liền tập trung di chuyển về hướng đông.

Hết đợt này đến đợt khác, vụ nổ kéo dài suốt 3 tiếng đồng hồ, xem ra với động tĩnh này chỉ có quân đội chuyên nghiệp mới có thể làm ra được.Chờ đến tối, gần như toàn bộ xác sống trong thị trấn đã bị quét sạch.

Ở quãng trường trung tâm, hai đội rốt cuộc cũng đụng mặt nhau."

Mộ Sênh!"

Lạc Viễn Sơ chăm chú nhìn người con gái đang được chúng tinh phủng nguyệt* trước mặt, cô ấy vẫn xinh đẹp như trước tận thế.

Mái tóc dài buộc theo kiểu đuôi ngựa, đôi mắt sáng ngời tràn đầy tự tin.

Đã nhiều lần anh lo lắng, sợ hãi, sợ cô ấy ở trong thời buổi tận thế ăn thịt người xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hằng đêm giật mình tỉnh giấc chỉ có thể nhìn mặt Tô Niệm, tự lừa dối bản thân rằng người anh thương vẫn đang sống tốt, đang nằm yên ổn trong ngực anh.*chúng tinh phủng nguyệt: một đám sao tôn lên ánh trắng, ẩn dụ về hình ảnh một đám người vây quanh một người nào đó mà họ tôn kính, quý trọng.Giọng Lạc Viễn Sơ đã hơi run, bộ dạng cực kỳ quan tâm lo lắng, cộng thêm việc mặt của Tô Niệm và Lâm Mộ Sênh gần giống nhau.

Bầu không khí lúc bấy giờ trở nên hết sức vi diệu.Hầu hết người trong tiểu đội của Lạc Viễn Sơ đều rơi vào trạng thái chờ xem kịch hay, chăm chú nhìn chằm chằm từng biểu cảm trên mặt Tô Niệm, chỉ cần nhìn dáng vẻ ăn dưa của đám người này Tô Niệm dư sức diễn lại được nội tâm của họ - ả điếm này ngày nào cũng lên mặt chảnh chọe, không ngờ mình chỉ là thế thân đúng không!!!

Thất vọng không?

Tức giận không??

Đau đớn không???

Ha ha ha, đã cái nư quá.Về phía đội của Lâm Mộ Sênh gồm: nam ba đẹp trai như ánh mặt trời, nam bốn thì đẹp kiểu dịu dàng nho nhã, ngoài ra còn mấy người nam nữ râu ria khác cũng bị Lâm Mộ Sênh hấp dẫn...

Sau một hồi nhìn qua nhìn lại giữa Lâm Mộ Sênh và Tô Niệm, họ đoán ra được chuyện gì đó, cả đám lộ ra vẻ khiếp sợ, phẫn nộ cùng ghê tởm.Cậu em trai có vẻ đẹp trai như ánh mặt trời là người đầu tiên lên tiếng chất vấn: "Cô là ai?

Sao lại bắt chước dáng vẻ của chị Lâm."

Mọi người nhìn Tô Niệm, đợi cô giải thích.Lạc Viễn Sơ mở miệng, đột nhiên chán ghét hành động ngày trước của mình, anh không hiểu sao bản thân lại vì sợ hãi và nhớ nhung Mộ Sênh mà đi tìm một thế thân về làm gì, không những thế còn cố ý để cô ta ăn mặc như Mộ Sênh nữa, đây chẳng khác nào anh đang vũ nhục Mộ Sênh.Cho dù giữa họ không phát sinh chuyện gì hết nhưng vẫn sẽ để lại ấn tượng xấu về anh trong lòng Mộ Sênh."

Cô ta, cô ta chỉ là người thừa..."

Tô Niệm ngắt ngang lời nói lấp bấp của Lạc Viễn Sơ, hướng mặt về phía đám đông, cao giọng giới thiệu về chức trách của cô:"Chào mọi người, tôi là thế thân cho vị Hải Vương* đây, chuyên đóng giả làm người trong mộng, giải quyết nhu cầu thầm kín, nổi khổ cầu mà không có được."*Hải vương: ý chỉ những người lăng nhăng.

HẾT CHƯƠNG 2.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
003: Cô chỉ tán tỉnh chứ không ngủ, tôi chỉ ngủ chứ không tán tỉnh!


Edit: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Truyện được cập nhật sớm nhất ở Group truyện của Chanh trên fb!

Một lời nói ra có sức mạnh không kém gì quả lựu đạn vừa nổ khi nãy, khiến cho gần trăm người đang tụ tập xung quanh rơi vào trạng thái im thinh thít.Vẫn là cậu em trai kia phản ứng lại nhanh nhất: "Cô nói ai là Hải Vương hả!"

Tô Niệm khẽ nhếch môi, cố tình bắt chước kiểu trả lời của học sinh tiểu học mỗi lần giận nhau: "Cậu nói thử coi tôi đang nói ai ở đây."

Câu trả lời đến quá nhanh, giọng điệu của người nói còn có vẻ chắc nịch khiến cậu em nghẹn họng không biết phải đáp trả thế nào, trong tiềm thức cảm thấy thái độ này của Tô Niệm có gì đó lạ lạ nhưng vẫn không kiềm chế được cơn tức đang cuồn cuộn trong lòng.Cậu em trợn mắt, tức giận gào lên: "Cô cô cô, cô ăn nói bậy bạ!

Hải Vương cái gì mà Hải Vương, lại còn cầu mà không được, với giải quyết nhu cầu gì gì chứ!

Cô đúng là đồ hạ đẳng!"

Tô Niệm kiên nhẫn phổ cập kiến thức khoa học cho trẻ nhỏ nghe: "Cầu mà không được chính là cứ quanh quẩn bên Hải Vương như một chú chó nhỏ, bị người khác vạch trần còn nói lắp ba lắp bắp!"

"Mẹ nó, cô mới nói lắp bắp đấy!"

Lần này cả mái tóc ngắn màu đỏ thẫm của cậu ta dựng đứng lên, vừa dứt lời, hàng loạt dây leo sắc bén từ dưới đất chui lên, đánh thẳng về phía Tô Niệm.Tô Niệm dứt khoát chạy trốn ra phía sau Lạc Viễn Sơ, cô ngẩng mặt, nhíu mày, bày ra vẻ lo sợ: "Viễn Sơ, có nguy hiểm ~~~"Biểu cảm kết hợp với câu nói này Tô Niệm đã thử nhiều lần, là điệu bộ mà Lạc Viễn Sơ không cách nào từ chối được, dĩ nhiên nó chính là kiểu mà cô làm giống với Lâm Mộ Sênh nhất.Quả nhiên, Lạc Viễn Sơ đã hình thành phản xạ có điều kiện với kiểu này, anh vô thức ôm lấy cô, dị năng của anh cao hơn nên nhanh chóng kết thúc đòn tấn công ấy.Chờ đến lúc hoàn hồn lại, anh mới nhận ra toàn bộ người ở đây đang nhìn mình, trong đó có một ánh mắt chứa đầy sự ngạc nhiên lẫn thất vọng, là ánh mắt mà Lạc Viễn Sơ không dám đối mặt.Thế nhưng Tô Niệm không cho anh cơ hội lãng tránh, cô cố tình nói: "Viễn Sơ, anh tuyệt thật đó, tối nay em sẽ thưởng cho anh nha!"

Tô Niệm đang làm cái quái gì vậy!!!Lạc Viễn Sơ siết chặt nắm đấm, ánh mắt tối sầm lại: "Tô Niệm, quá đáng rồi đấy!"

Nói xong anh quay sang nhìn Lâm Mô Sênh, vội giải thích: "Mộ Sênh, anh và cô ta không có quan hệ gì hết, chỉ vì cô ta có vài phần giống em nên anh mới tiện tay cứu cô ta một mạng thôi."

Lạc Viễn Sơ nói xong còn lùi sang một bên, từ giọng điệu cho đến hành động đều thể hiện rõ sự chán ghét đối với Tô Niệm.Lần này, ánh mắt của mọi người khi nhìn Tô Niệm lại càng nóng hơn.

Làm trò hề nửa ngày trời, hóa ra đến cả tư cách làm thế thân cũng không phải.

Cậu em trai vừa nãy còn đang tức vì cú đánh hụt, giờ lập tức cười nhạo cô: "Ôi trời, tôi tưởng cô đặc biệt thế nào, ai dè cũng chỉ là kẻ không ai thèm tới, có thấy xấu hổ không hả?"

Tô Niệm không bận tâm tới, đáp trả một câu khiến đối phương tức đến muốn mức muốn nhảy dựng lên: "Trùng hợp thiệt đó, giống như cậu vậy, chị Lâm của cậu cũng đâu có để ý tới cậu, sao tôi không thấy cậu xấu hổ vậy?"

Cậu nhóc tức điên, quên mất mình có thể dùng dị năng để xử cô mà trực tiếp cầm dao lao tới, có điều lại bị người đàn ông ôn hòa lịch thiệp bên cạnh kéo lại.

Người đàn ồn văn nhã nhìn Tô Niệm từ trên xuống dưới, thầm nhận định hành động của cô: "Cô Tô không cần phải tiếp tục châm ngòi ly gián nữa, Mộ Sênh là người thế nào, chúng tôi hiểu rõ hơn cô!"

Châm ngòi ly gián?

Đâu có, tôi chỉ vì sinh kế thôi.

Các người có nhiều người có dị năng như vậy không lẽ lại đi bắt nạt một người bình thường như tôi?

À mà cũng đúng, như vừa rồi muốn giết tôi thì có sao, sống trong thời buổi tận thế này mạng người rẻ mạt, tôi không dám chọc giận mấy người, không dám chọc!!!"

Khi nói những lời này, biểu cảm trên gương mặt Tô Niệm cực kỳ khoa trương, gần như là khắc sâu sự chanh chua và châm biếm vào tận xương tủy làm ai nhìn thấy cũng phải nảy sinh ý nghĩ muốn đánh cô một cái thật đau.Thấy vậy, Lâm Mộ Sênh không thể ngồi yên được nữa, cô ta kéo lại chủ đề chính: "Cô Tô, xin cô đừng lấy danh nghĩa của tôi ra làm những chuyện suy đồi đạo đức như vậy."

Ha, cuối cùng cũng chịu lên tiếng rồi.

Tô Niệm lại tiếp tục chuyển hướng, dẫn dắt toàn bộ câu chuyện sang hướng khác."

À, suy đồi đạo đức hả?

Cô chỉ tán tỉnh chứ không ngủ, còn tôi chỉ ngủ chứ không tán tỉnh.

Vậy chẳng phải chúng ta cũng gần giống nhau sao?"

HẾT CHƯƠNG 3.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
004: Có thể tìm tôi để bao nuôi!


Edit: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Truyện được cập nhật sớm nhất tại Group truyện của Chanh trên Fb!

Lần đầu Lâm Mộ Sênh không giữ được nụ cười trên mặt ở trước mặt người khác.

Trước đây, dù có gặp phải người không thích cô nhưng họ đều là những người có thể diện, chẳng ai như Tô Niệm, không màng đến thể diện cũng không phân biệt đúng sai.Lâm Mộ Sênh nắm rất rõ tâm lý của mấy người đang vây quanh xem trò ở đây, bọn họ thích người mạnh nhưng song song đó người mạnh ấy cũng sẽ là người phải chịu nhiều chỉ trích hơn.

Hình tượng mà cô dày công xây dựng, tuyệt đối không thể bị Tô Niệm phá hủy.Cô ta hít một hơi thật sâu, nghiêm giọng nói: "Cô Tô, xin cô thu hồi ánh mắt hẹp hòi của mình lại đi.

Tôi và mọi người là bạn bè, cũng là đồng đội của nhau!

Chúng tôi có thể giao phó sau lưng của mình cho nhau, bảo vệ nhau và cứu giúp những người đang cần giúp đỡ.

Chúng tôi có cùng lý tưởng, đồng cảm lẫn nhau, nhất định sẽ dẫn dắt mọi người cùng thoát khỏi thời kỳ tận thế tuyệt vọng này.

Xin cô đừng xúc phạm chúng tôi!"

Một tràng lời nói này của Lâm Mộ Sênh khiến mọi người có mặt đều thấy rất cảm động, nhất là cậu em chó con lông đỏ kia, mắt cậu ta sáng rực lên, nếu có đuôi chắc hẳn giờ nó cũng đang vẫy không ngừng.Tô Niệm là người đầu tiên vẫy tay, giữa một rừng những ánh nhìn giận dữ, cô tán thưởng: "Tầm nhìn thật vĩ đại quá đi!!!"

Quần chúng ăn dưa: Lời nói hay nhưng sao từ miệng cô ta phát ra lại thấy châm chọc thế nào ấy.008 che mặt: Mấy người không cần nghi ngờ, Tô Niệm chính là vậy đó!Sau khi tán thưởng xong, Tô Niệm lắc đầu: "Có điều câu kết của cô có vấn đề về logic!

Sao tôi lại xúc phạm họ chứ?

Trong lòng tôi, họ là đối tác kinh doanh còn quan trọng hơn cả người thân, họ là thượng đế!

Tôi có thể sống sót được không hoàn toàn phụ thuộc vào việc họ yêu thích cô nhiều đến mức nào, nếu cô cho rằng mối quan hệ giữa họ với cô là trong sáng vậy tại sao cô lại sợ sự tồn tại của tôi?"

Tô Niệm nói một cách chính đáng: "Tôi thấy đến minh tinh còn có người đóng thế thì việc tôi có vẻ ngoài giống cô, đó là điều kiện bẩm sinh của tôi.

Là một người bình thường muốn sống sót trong thời buổi tận thế này, tôi có sống bằng thân thể của mình cũng chẳng có gì gọi là phạm pháp, không phải sao!"

Lâm Mộ Sênh tức run người: "Sao cô có thể tự hạ thấp bản thân mình tới vậy!"

Tô Niệm lườm cô ta: "Sao tôi lại không thể tự hạ thấp mình?"

"Cô Lâm à, có cầu ắt sẽ có cung.

Trước đây cô không có ở đây, Viễn Sơ rất nhớ cô, nên tôi có mặt để thay cô lấp nổi nhớ đó rồi đây!

Lần sau nếu lại có người khác nhớ thương cô, hoặc khi cô bận rộn quá không lo xuể cho họ, họ có thể tìm đến tôi để bao nuôi, chỉ là giá của tôi hơi cao thôi, tôi lại khá vô dụng, đừng mong tôi phụ đánh xác sống nhưng mấy việc như ăn uống, chơi bời thì tôi giỏi lắm!"

Người thẳng thắng bộc lộ sự vô liêm sỉ của mình ra ngoài, thế gian này thật sự rất hiếm thấy.Trong mắt Lâm Mộ Sênh lóe lên một tia sát khí, cậu em chó con kia còn tức hơn cô ta: "Chị Lâm, chị không cần so đo với loại người như vậy.

Bọn em không mù mà không phân biệt được chị với loại gái gọi này, chị càng không cần một kẻ thấp kém như cô ta làm thế thân!

Cái miệng thối của cô ta nói toàn những lời ngông cuồng, giết cô ta là được!"

Lần này, người xung quanh đều im lặng.

Thời gian sống trong tận thế càng lâu, mọi người càng trở nên thờ ơ với mạng sống, đặc biệt là với kiểu người như Tô Niệm, cho dù cô có chết đi cũng sẽ không có ai buồn.Tuy nhiên, nữ chính vẫn là nữ chính.

Tức một chút rồi cô ta vẫn nhịn xuống được."

Để sống sót trong tận thế không hề dễ.

Cô Tô, tôi không muốn làm khó cô, cô hãy mang theo một chút vật tư rồi rời đi đi, nơi này không chào đón cô!"

Lâm Mộ Sênh vừa dứt lời, đội viên trong đội của Lạc Viễn Sơ tỏ vẻ không hài lòng.Vương Uẩn trực tiếp chế nhạo: "Cô ta chưa bao giờ đóng góp gì cho đội ngũ, suốt dọc đường đi không những không giết được xác sống còn nhiều lần khiến cả đội rơi vào nguy hiểm.

Bình thường đều nhờ có đội trưởng Lạc, cô ta đã hưởng lợi nhiều rồi, giờ lấy tư cách gì mà lấy đi vật tư mà chúng tôi đã liều mạng mới mang về được đi chứ!"

Tiếng chỉ trích nổi lên như cồn:"Đúng vậy, dựa vào đâu!!!"

"Cô ta phải trả lại hết vậy tư trước khi đi!"

"Toàn bộ quần áo và trang sức trên người cô ta đều là do chúng tôi dùng mạng đổi lấy!"

Thấy cảnh này, Lâm Mô Sênh càng thêm yên tâm, hóa ra Tô Niệm cũng chỉ là một tên hề đang nhảy nhót làm trò mà thôi.Chỉ là, dù cô ta có ghét Tô Niệm nhưng gương mặt của Tô Niệm lại quá giống với cô ta.

Nhìn kẻ có gương mặt giống mình bị sỉ nhục khó tránh sẽ ảnh hưởng đến uy tín của cô ta.

Kết quả tốt nhất là cứ đuổi Tô Niệm đi, sống trong tận thế, một người bình thường không có dị năng, ra ngoài chắc chắn không sống nổi, vật tư càng nhiều chết càng nhanh."

Mọi người bình tĩnh đi, phần cô ta thiếu tôi sẽ bù vào.

Trong tận thế, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau!"

Nói xong, trong tiếng phản đối của mọi người, Lâm Mộ Sênh quay sang Tô Niệm: "Cô Tô, tôi có thể chia một phần vật tư của tôi cho cô, nó đủ để cô sống sót một thời bên ngoài, coi như là hoàn thành duyên phận giống nhau giữa cô với tôi!"

Trong phút chốc, mọi người đều bị cảm động bởi lòng tốt của Lâm Mộ Sênh.

Ánh mắt của mấy người đàn ông xung quanh Lâm Mộ Sênh cũng sáng lên, đây chính là cô gái mà họ yêu mến, cô không chỉ mạnh mẽ mà còn có một trái tim trong sáng lương thiện.Thế nhưng, đúng vào lúc này lại vang lên một tiếng hô phô trương không hợp thời điểm: "Ôi trời đất ơi, mắt tôi mù mất rồi!

Cô Lâm ơi, tôi sợ ngày nào đó xác sống có cắn cô một cái cũng có thể rơi ra được vài viên ngọc xá lợi mất, cảm động chết đi thôi!"

Con mẹ nó!Không nhịn nổi nữa, năm loại dị năng khác nhau, màu sắc rực rỡ liên tiếp nhau vượt đến chỗ Tô Niệm, họ đều là những người có dị năng mạnh từ cấp 3 trở lên.

Cảnh tượng thế này, dù là vừa nãy đại chiến với đám xác sống cũng chưa từng xuất hiện.Đừng nói đến chuyện Tô Niệm là người bình thường, cho dù cô có dị năng cũng sẽ bị đánh nát thành bột.Ở thời khắc mấu chốt, Tô Niệm hướng về góc khuất hét lớn: "Lộ Tranh, tôi từng nghe ông ngoại tôi kể về anh!"

HẾT CHƯƠNG 4.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
005: Che giấu thân phận


Editor: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Hầu như ngay khi năm luồng dị năng tấn công về phía cô, một vòng bảo vệ xuất hiện bao quanh người Tô Niệm, phát ra ánh sáng xanh, vững vàng chặn đứng năm luồng dị năng bên ngoài.Hiện tại chỉ có một người duy nhất có được sức mạnh như này, đó là dị năng giả cấp năm - Lộ Tranh!Năm luồng tấn công dần tan biến, mọi người cũng tỉnh táo lại, tất cả đều có hơi chút ngạc nhiên.Thứ nhất, họ không ngờ mình lại đồng loạt công khai tấn công một người bình thường không có dị năng ở nơi công cộng, lầm vậy thực sự có phần quá đáng.

Thế nhưng miệng của Tô Niệm thật sự quá xấu, lời nói nói ra chỉ khiến người ta muốn xé xác cô ta.Thứ hai, không một ai nghĩ rằng Lộ Tranh sẽ cứu Tô Niệm.Lâm Mộ Sênh cắn môi, nhìn về người đàn ông có khí chất mạnh mẽ đang đứng trong góc: "Tranh, anh đến hồi nào vậy?"

Người đàn ông có dáng người thẳng tắp bước ra từ trong bóng tối, gương mặt của anh toát lên vẻ lạnh lùng kiên nghị.

Anh mặc bộ quân phục ngụy trang, mặc dù đồ đã nhuộm đỏ màu máu nhưng vẫn không làm giảm đi phong thái của anh.

Lộ Tranh liếc nhìn cả đội, mặt không lộ cảm xúc, đến cả khi nói chuyện với bạn gái cũng rất ngắn gọn: "Vừa tới thôi!"

Ánh mắt Tô Niệm sáng lên, nhìn Lộ Tranh từ đầu đến chân một lượt.

Nói thật lòng, trong bối cảnh tận thế cộng với xuất thân từ quân đội, người đàn ông bên cạnh nữ chính có thân hình rất chuẩn, rất đẹp."

Đội trưởng Lộ."

Trong số những người vừa ra tay, có hai người là cấp dưới của Lộ Tranh.

Lúc này họ có hơi chột dạ vì dù ở trước hay sau tận thế, tuy Lộ Tranh không phải tuýp người thánh thiện tốt bụng nhưng anh giống với hầu hết những người trong quân đội, vẫn giữ lại một số quy tắc trước tận thế, đó là trừ khi đối phương phạm phải tội ác tày trời, nghiêm trọng không thể tha thì họ sẽ không động thủ với dân thường.Vừa rồi hai người họ đã phá vỡ quy tắc đó.Bầu không khí tại hiện trường có chút ngưng trệ, Lộ Tranh từng bước tiến đến trước mặt Tô Niệm, chênh lệch chiều cao tạo ra áp lực lớn.

Anh không nhìn Tô Niệm, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Cô có huy chương từ đâu?"

008 cũng ngạc nhiên.

Ngay thời khắc mấu chốt, khi Tô Niệm nói câu đó, nó đã nhanh tay lật lại cốt truyện.

Ông ngoại của nữ phụ đã qua đời một năm trước khi tận thế tới nên hoàn toàn không xuất hiện.

Có điều nó phát hiện, về sau khi Lâm Mộ Sênh đến căn cứ của quốc gia, cô ta đã nhận được không ít ưu ái vì Lâm Mộ Sênh trông giống hậu nhân của ân nhân.Liệu có phải là...

Vừa nghe nam chính nhắc tới huy chương...008 lập tức nhìn về cái huy chương mà sáng nay Tô Niệm đã gắn lên ngực.008 đổi góc nhìn, tìm kiếm thông tin từ trong ký ức của nguyên chủ.Đây là huy chương mà trước khi qua đời ông ngoại đã để lại cho nguyên chủ.

Ông biết con cháu ông không có lòng kiên định, sống một cuộc đời bình thường thì còn có thể tạm bợ mà sống được, còn sống trong giàu sang chắc chắn sẽ có ngày sa đọa lầm đường lạc lối.

Trước khi qua đời, ông chỉ nói rằng mình có một người bạn ở thủ đô, nếu mai sau có ngày rơi vào hoàn cảnh không còn đường lui có thể đem theo huy chương này đến thủ đô cầu cứu.Ông không ngờ sẽ có ngày tận thế giáng xuống, vốn ông có để lại cho nguyên chủ một quỹ cố định nhưng giờ đây số tiền quỹ đó cũng đã thành giấy vụn, muốn sống một cuộc sống bình thường thôi cũng trở thành điều xa xỉ.Tầm nhìn của nguyên chủ hạn hẹp, hoàn toàn không xem trọng lời nói của ông ngoại.

Trong tiềm thức cô cảm thấy người bạn đó của ông ngoại nghe tên thôi cũng biết là kẻ không ra gì, sợ rằng sẽ liên lụy luôn đến cô mà không hề biết người đó lại là một vị lão tướng quân chính hiệu, đồng thời cũng là ân sư của nam chính.Đối mặt với câu hỏi của Lộ Tranh, Tô Niệm không hề sợ hãi, quyết đoán đưa huy chương ra, nửa thật nửa giả nói: "Huy chương này là của ông ngoại tôi để lại cho tôi, để lúc gặp nguy tôi có thể dùng nó cầu cứu!

Ông tôi qua đời một năm trước rồi, di nguyện của ông là có đôi lời muốn gửi đến những đồng đội cũ!"

Mấy người đi theo Lộ Tranh đều là người giỏi trong quân đội, trong số đó có vài người có gia thế không tầm thường.

Lúc này họ cũng nhận ra chiếc huy chương của Tô Niệm giống hệt với huy chương mà ông của họ từng treo trên tường.Vài người trong lòng chấn động.

Xưa chỉ có một vài người nhận được huy chương này, phần lớn bọn họ đều đã gặp qua, về phần danh tiếng không nổi bật, lại còn mang họ Tô... thì chỉ có...Người đã chủ động rút lui vì hoàn cảnh gia đình gặp bất hạnh kia thôi!Giờ thì hiểu lý do vì sao Lộ Tranh ra mặt cản đòn tấn công cho Tô Niệm, nếu thực sự là hậu duệ của vị đó thì Tô Niệm chính là hậu duệ của ân nhân đã cứu mạng lão tướng quân.Bấy giờ, 008 đã mở khóa được cốt truyện bị ẩn.

Mặc dù nó không biết Tô Niệm đã từ chi tiết nhỏ nào mà tìm ra được nhánh truyện phụ bị ẩn đi này, nhưng không thể phủ nhận rằng cô đã cược đúng.Nói đến chuyện gia đình của nguyên chủ cũng là một câu chuyện đáng tiếc, nếu tính ba đời trước, công lao vô số.

Ông ngoại thời trẻ cũng rất hăng hái và tràn đầy khí phách, nhưng đến đời cha của Tô Niệm lại bị kẻ khác dùng thủ đoạn nham hiểm dẫn dắt vào con đường nghiện ngập, vi phạm pháp luật.

Sự tham nhũng của tư bản thường khởi nguồn từ một điểm, một khi đã bắt đầu trừ khi cắt bỏ triệt để gốc rễ nếu không sẽ rất khó để dừng lại, đã vậy tốc độ lay lan của nó ngày một tăng nhanh.Chờ đến lúc ông ngoại Tô Niệm phát hiện ra, cả gia đình từ trong ra ngoài đã trở thành một ổ u nhọt.Cả đời của ông ngoại sống kiên cường, bất khuất, không ngờ lại có ngày bị người ta âm thầm bẻ gãy từng đốt xương sống như vậy.Không còn mặt mũi nào để đối diện với tổ quốc, đối diện với đồng đội, ông đã cương quyết đưa tất cả người thân vào tù, không màng tất cả mà mang theo đứa cháu gái sơ sinh về ở ẩn, cả đời không bước chân về thủ đô nữa.Huy chương trên người Tô Niệm là vinh dự quan trọng nhất trong cuộc đời của ông ngoại, đây cũng là vật duy nhất mà ông mang theo từ thủ đô, để lại cho cháu gái.Nhưng dù có vậy, nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, 008 vẫn cảm thấy lo lắng.Nhóm nhân vật chính ở tại hiện trường cũng đã biết được thân phận của Tô Niệm, tuy không tính là cao quý nhưng tuyệt đối cũng không phải là người họ có thể công khai giết chết.

Thậm chí dựa theo tính cách của Lộ Tranh và lão tướng quân, nếu Tô Niệm chỉ cầu xin sự bảo vệ, căn bản không phải là chuyện gì lớn.Tình thế lập tức đảo ngược, nhìn vẻ mặt đa dạng, đủ loại biểu cảm của mọi người, Tô Niệm bắt đầu thở dài: "Tuy tôi không có năng lực nhưng cũng không muốn làm mất mặt ông ngoại, vốn không định nói ra.

Nhưng với hoàn cảnh hiện giờ thực sự không còn cách nào khác, tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi, ước nguyện duy nhất của tôi là hoàn thành được di nguyện của ông..."

Tô Niệm nói rồi chắp tay lại, nghiêm túc nói: "Các vị, cô Lâm!

Mọi người có thể tạm tha mạng cho tôi được không, đợi tôi hoàn thành di nguyện của ông xong, mọi người lại cùng nhau giết tôi để xả cơn tức này cũng được!!!"

Mọi người: Con nhỏ khó ưa này, măng trên núi đều bị cô lấy hết rồi!*Cụm 笋都被你夺完了 (măng trên núi đều bị lấy hết rồi) là một cách nói ẩn dụ cho việc một người nào đó đã "lấy hết lợi ích" hoặc "chiếm hết cơ hội".

- Cảm ơn bạn Anh Lee đã giúp mình hiểu nghĩa của câu này ^^

HẾT CHƯƠNG 5.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
006: Cô không để ý thật hả?


Editor: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Khóe miệng của mấy người trong đội của nhân vật chính không kiềm được mà run lên tập thể, nếu họ muốn giết Tô Niệm thì cần gì phải hợp sức, bất kỳ ai trong số họ chỉ cần động một ngón tay cũng đủ giải quyết được cô ta.Nhưng vừa rồi, đúng là họ đã hợp sức lại...Vậy mấy lời này của Tô Niệm chắc là đang cố tình châm chọc đúng không?

008: Mấy người có lòng tin vào mình chút đi, bỏ lẹ giùm cái dấu hỏi đó giùm!!!Lâm Mộ Sênh khẽ cắn môi, ngay tức khắc từ những hành động mà Tô Niệm đã làm từ nãy tới giờ, cô ta đã hiểu lý do vì sao Tô Niệm lại làm vậy.Tuy thân phận của Tô Niệm có phần đặc biệt nhưng dù gì cũng chỉ là cháu gái của ân nhân của lão tướng quân mà thôi, không phải cháu gái của ngài.

Huống hồ gia tộc họ Tô đã sớm suy tàn, thậm chí để lại vết nhơ, nói cho cùng Tô Niệm vẫn là kẻ không có chỗ dựa.Sống trong thời kỳ tận thế nguy hiểm trùng trùng, lỡ có gặp phải chuyện không may chắc chắn lão tướng quân cũng sẽ không truy cứu hay trách phạt gì họ quá mức.Thế nhưng với tình hình hiện tại, biết bao người chứng kiến cảnh bọn họ công khai tấn công, vậy nên sau này lúc nào Tô Niệm gặp nguy hiểm, bọn họ đều phải liều mạng cứu cô ta, nếu không người khác sẽ nghĩ rằng đây là tư thù cá nhân.Sai lầm to rồi, thực sự không nên ra tay một cách công khai như vậy.Lâm Mộ Sênh cực kỳ sầu não nhưng chuyện này là do cô ta khởi xướng, nhất định phải do cô ta kết thúc mới được.

Cô ta nghiêm túc cúi người rồi nói với Tô Niệm: "Cô Tô, xin lỗi cô.

Vừa nãy chúng tôi đã quá nóng vội, chúng tôi tuyệt đối không có ý muốn làm hại cô đâu!"

Mấy người vừa ra tay cũng lần lượt xin lỗi cô, đến cả cậu em chó con lông đỏ kia cũng bị người khác ép cúi đầu, rất không tình nguyện mà "xin lỗi" cô một tiếng.Đặc biệt trong số đó có một người lính cứng rắn trực tiếp hứa rằng thiếu cô một mạng, dưới tình cảnh này những người còn lại cũng chỉ có thể cùng hứa với cô.Bấy giờ, 008 mới hiểu điểm mấu chốt: "Là cô cố tình châm chọc để bọn họ ra tay với cô trước mặt tất cả mọi người hả?"

Tô Niệm tỏ vẻ cảm động: "Ôi, đau lòng cho mấy người này thật đó.

Cả đám ghét ta tới nổi muốn giết quách đi cho rồi vậy mà giờ phải ngày ngày bảo vệ ta.

Mi nói coi, sao lại dễ xúc động vậy chứ, chỉ nói vài câu đã không nhịn được, để giờ...

Ayda, vẫn còn trẻ quá!"

008: Đến lượt tôi muốn đánh cô rồi đó...Tô Niệm vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi của mọi người, nhưng từng câu từng lời tiếp đó lại khiến mấy người bọn họ phải siết chặt nắm đấm lại lần nữa."

Không trách mọi người được, là do tôi quá đáng ghét!

Xem cái miệng này của tôi nè, chỉ toàn nói lời thật, đúng là đáng bị đánh mà!"

"Bảo vệ tôi á?

Này thì tôi ngại thật, mọi người chỉ là suýt giết tôi thôi mà, không phải vẫn chưa giết được đấy sao, không sao, không cần khách sáo vậy đâu!"

"Tôi chỉ suýt mất mạng thôi, còn danh dự của chị Lâm của cậu đây mới mất sạch!~~~"—Trình độ châm chọc của Tô Niệm đã đạt đến trình độ thượng thừa.

Mặt của mấy người trong nhóm nhân vật chính ai ai cũng đen như đít nồi, đến cả Lộ Tranh cũng phải liếc mắt nhìn cô vài lần.Nụ cười trên mặt Lâm Mộ Sênh cứng đờ, cuộc đời cô ta chưa gặp ai đáng ghét qua Tô Niệm!

Cứng không được vậy thì đành phải mềm, hít sâu vài hơi, cô ta cố gắng thương lượng lại lần nữa: "Cô Tô, sau này cô không cần phải lo về vấn đề sinh hoạt sống nữa, trong tương lai tất cả vật tư của cô đều sẽ do Lâm Mộ Sênh tôi phụ trách, coi như đền bù cho chuyện hôm nay!"

Câu này ngụ ý Tô Niệm không cần phải bán thân để kiếm sống nữa.Tô Niệm cảm động ra mặt nhưng biểu cảm quá lố của cô khiến lòng mọi người căng thẳng."

Cô Lâm đây đúng là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn!!!

Có điều Tô Niệm tôi đây tuy bất tài vô dụng nhưng tuyệt đối không phải hạng người ham ăn biếng làm, không biết cảm ơn!

Cô yên tâm, việc của tôi tôi vẫn sẽ làm, còn có ngủ hay không thì còn tùy thuộc vào nhu cầu thị trường, dù sao thì trong nghề ba cùng* cũng có những người chỉ bán nghệ chứ không bán thân mà!"*Nghề ba cùng: Dịch vụ cùng hát, cùng nhảy, cùng uống rượu.Tóm lại là vừa muốn hưởng lợi, vừa muốn làm chuyện xấu!!!Nhìn thấy sắc mặt của nữ chính tối sầm lại, Tô Niệm cố tình tiến đến gần cô ta hơn, thì thầm bên tai: "Dù sao thì tôi cũng không dám chắc là mấy người kia có muốn ngủ với cô thật không, hay chỉ muốn đắp chăn tâm sự chuyện đời thôi nữa."

"Cô Lâm, dù sao mọi người cũng chỉ là bạn bè, là đồng đội, chắc hẳn cô sẽ không để ý đâu đúng không?"

Nhìn người phụ nữ đang diễn trò trước mặt, Lâm Mộ Sênh nghiến chặt răng, cổ họng ngứa ngáy, nhịn đến mức bản thân cô ta cảm nhận được chút mùi vị của máu đang rỉ ra trong miệng mình.Ả Tô Niệm này thật đáng ghét!!!HẾT CHƯƠNG 6.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
007: Tôi không muốn nuôi cá, chỉ muốn làm nổ ao cá!


Editor: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ Chanh nha ^^

"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Tại tầng ba của căn biệt thự ở trung tâm của một thị trấn nhỏ, vừa bước chân vào phòng Tô Niệm đã bị đè lên tường.

Lạc Viễn Sơ đang rất tức giận, anh không ngờ kẻ thế thân mà bản thân tùy tiện tìm về lại gây chuyện náo loạn um xùm đến vậy, khiến Mộ Sênh rơi vào tình thế khó xử còn suýt chút nữa thì mất mặt trước mọi người.Tô Niệm vươn tay ôm lấy cổ người đàn ông, giờ không cần phải giả vờ ngây ngô như một đóa hoa sen trắng nữa.

Cô về đúng với bản chất thật của mình, trên mặt tràn đầy ý xấu: "Lạc Viễn Sơ, nếu tôi là anh, bây giờ chắc chắn sẽ vui mừng mà hợp tác với tôi ngay.

Dù sao đi nữa thì đây cũng là cơ hội duy nhất để anh có được Lâm Mộ Sênh!"

Ánh mắt của Lạc Viễn Sơ lóe lên tia lửa giận, anh tức giận rống lên: "Cô nói bậy bạ cái gì đó!"

Tô Niệm hơi không kiềm được bản tính lẳng lơ vốn sẵn trong máu, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên người anh: "Tôi nói bậy à?

Anh nhìn xem lần này bên cạnh cô nàng Hải vương kia lại cô thêm mấy người đàn ông rồi?

Ba hay năm người hả?

Nếu là trước đây anh còn có thể chiếm được phân nửa thời gian của cô ta, bây giờ thì sao?

Từ lúc gặp lại đến giờ anh đã nói chuyện riêng được với cô ta câu nào chưa?

Cô ta có hỏi thăm anh câu nào không?"

Đôi ba câu đã đâm trúng điểm yếu của Lạc Viễn Sơ khiến anh ngẩn người, cảm thấy có đôi chút khó thở.Trong đôi mắt của người con gái trước mặt có thêm vài phần quyến rũ đa tình mà trước đây không có, trong lời nói cũng đầy vẻ tự tin: "Anh hợp tác với tôi, tôi đảm bảo sẽ khiến cho đám tình địch của anh lần lượt rút lui hết, anh sẽ sớm ôm được người đẹp về!"

Hợp tác?Lạc Viễn Sơ khinh thường, hợp tác với một người bình thường như Tô Niệm thì có lợi ích gì?

Chẳng lẽ chỉ dựa vào khả năng ăn nói của cô mà có thể đuổi mấy gã đàn ông bên cạnh Mộ Sênh đi sao?

Hay lại như lời cô đã nói, chỉ làm ba cái thế thân gì gì đó?Ai lại bỏ một người tốt đẹp lương thiện như Mộ Sênh để chọn một kẻ thế thân tầm thường chỉ có mỗi cái vẻ ngoài như Tô Niệm!Thế nhưng lời anh còn chưa kịp nói đã bị giọng điệu châm chọc của Tô Niệm cắt ngang: "Hay anh muốn tiếp tục làm lốp dự phòng?

Không nha, không nha, anh xem, bây giờ cô ta có nhiều lốp dự phòng như vậy mà anh còn là một lốp dự phòng từng nuôi thế thân bên ngoài nữa chứ, trên người có vết nhơ như này không chừng cô ta sẽ chê bai anh đó.

Đến lúc đó tới tư cách làm lốp dự phòng anh cũng không xứng, chỉ xứng được coi là một tên cuồng si mà thôi!!!"

"Làm người tốt không làm, lại muốn làm chó liếm.

Lạc Viễn Sơ, anh thật sự không có chút tự trọng nào hết trơn!!!"

Cô dám!!!!!!!!Lạc Viễn Sơ tức điên lên.Lồng ngực của người đàn ông phập phồng dữ dội, bàn tay đặt ngang tay Tô Niệm siết chặt lại thành quyền, trông cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể đánh cô ngay lập tức.Thế nhưng dưới sức ép như vậy, Tô Niệm lại chẳng tránh né.

Cô chỉ nhíu mày, mặt đổi biểu cảm đồng thời cũng đổi giọng: "Viễn Sơ, anh định đánh tôi?"

Lần này, từ ngoại hình đến cả thần thái thậm chí là giọng nói cũng đều giống y hệt Lâm Mộ Sênh!"

Làm sao mà cô....???"

Lạc Viễn Sơ kinh ngjac, mặc dù ở bên Tô Niệm đã lâu nhưng anh chỉ coi cô như một con rối biết đi, chứ không hề biết Tô Niệm có khả năng này.Tô Niệm lại đổi về giọng thật của mình, ngữ điệu đầy phấn khích: "Anh cũng không phân biệt được đúng không?

Anh nghĩ thử đi, chắc chắn sẽ có người nhận nhầm thoio~~ Trên giường, trên xe, thậm chí là.... trên giường ~~~"Hai chữ trên giường được nói rõ ràng rành mạch.

Rõ là cái gì cũng chưa xảy ra nhưng hình ảnh hiện về lại rất sống động.Như thể thật sự sẽ có người nhận nhầm Tô Niệm thành Lâm Mộ Sênh, vui vẻ cùng nữ thần trong lòng trải qua một đêm xuân.

Nào ngờ kết quả lại là...Lạc Viễn Sơ không phải kẻ ngốc, nhưng miễn là những chuyện có liên quan đến Lâm Mộ Sênh anh lại rất dễ mất đi lý trí.

Lúc này, khi đã bình tĩnh lại, đúng như những gì Tô Niệm nói, tình huống của anh đã không thể tệ hơn được nữa rồi, chi bằng cứ để Tô Niệm làm mọi chuyện càng loạn hơn.Có điều trong lòng anh vẫn còn một vấn đề: "Vậy rốt cuộc cô muốn cái gì?"

Nếu là hợp tác thì tất nhiên đôi bên phải cùng có lợi.

Anh muốn Lâm Mộ Sênh, điều này đã quá rõ, vậy còn Tô Niệm, điều cô muốn là gì?Với thân phận hiện tại của cô, muốn được bảo vệ, cô đã đạt được rồi, thực sự không cần phải làm thêm gì nữa.Tô Niệm liếm môi: "Là kẻ háo sắc như nhau, anh giả vờ làm gì chứ.

Không phải chỉ có chuyện đó thôi sao, anh muốn phụ nữ thì tôi muốn đàn ông!"

Ai là kẻ háo sắc như nhau hả????Không cho Lạc Viễn Sơ cơ hội chế nhạo, người phụ nữ trước mặt vui vẻ nhìn về tương lai: "Tôi không muốn nuôi cá, chỉ muốn làm nổ ao cá thôi!"(Ý "cá" ở đây là "đàn ông" đó.

Ý bả là không có muốn yêu đương gì hết, bả muốn ngủ, muốn quậy cho banh cho đục thôi =)))) )HẾT CHƯƠNG 7.P/s: Wattpad sẽ đăng chậm hơn group truyện trên fb nha, bạn nào muốn đọc trước thì join group nhé!

Cách vào nằm ở chương THÔNG BÁO NƠI ĐỌC TRUYỆN MỚI.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
008: Yêu đương vụng trộm sao lại không gọi tôi!


Editor: Chanh

Yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ Chanh nha ^^

Sáng hôm sau, tia nắng từ bên ngoài chiếu vào.

Sau tận thế, dù khắp nơi toàn là xác chết nhưng kỳ diệu thay không khí lại trong lành hơn trước nhiều.Nghe thấy tiếng phòng trong cùng mở cửa, Lạc Viễn Sơ đứng trong phòng chờ một hồi lâu, hít thở một hơi thật sâu, bàn tay run run đưa về phía nắm cửa, lúc sắp chạm tới thì lại thoáng chút do dự."

Sao vậy?

Anh làm chó liếm lâu rồi mà giờ mới bắt đầu biết ngại ngùng hả?"

"Câm miệng!"

Lạc Viễn Sơ quay lại, tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ trên giường.

Cuối cùng cũng hạ quyết tâm, giả vờ như không có gì đẩy cửa bước ra.Quả nhiên là "tình cờ" đụng phải Lâm Mộ Sênh.Bấy giờ Lạc Viễn Sơ cảm thấy bản thân anh thật ngu ngốc khi tối qua không phân biệt được hai người, so với người phụ nữ xấu tính chanh chua kia thì Lâm Mộ Sênh như mặt trời mới mọc, cả người tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ngay cả giọng nói cũng tràn ngập sự ấm áp."

Chào buổi sáng, Viễn Sơ!"

Tuy nhiên, sau khi vừa cười vừa nói xong câu thì Lâm Mộ Sênh bỗng nhận ra điều gì đó, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin được."

Căn phòng này không phải..."

Vừa dứt lời, cô ta liền thấy trong phòng có một người phụ nữ bận bộ đồ ngủ ren để lộ đường cong cơ thể vòng nào ra vòng nấy, cô bước xuống giường đi tới phòng tắm.

Vừa thấy Lâm Mộ Sênh lập tức mỉm cười: "Chào buổi sáng nha, Bồ Tát sống!"

Cơn giận quen thuộc dâng lên, đêm qua hầu như Lâm Mộ Sênh mất ngủ suốt cả đêm, từng đầu ngón tay cô ta bắt đầu run rẩy vì tức nhưng phải cố giả vờ như không nghe thấy gì.Phải phớt lờ Tô Niệm, nhất định phải phớt lờ ả đàn bà này!Lâm Mộ Sênh giả vờ bình thản mỉm cười, đi xuống cầu thang.Lạc Viễn Sơ theo sát phía sau, phản ứng đầu tiên của anh là muốn giải thích "anh và Tô Niệm chỉ ở chung phòng, không xảy ra chuyện gì hết" nhưng lời vừa tới miệng lại tức khắc dừng.Tối qua, sau khi đạt được thỏa thuận hợp tác, Tô Niệm đã nói: "Hải vương chỉ đặc biệt chăm sóc những con cá trong ao vào hai thời điểm thôi.

Một là khi cá sắp bị bắt đi, hai là khi cá sắp thoát khỏi ao."

Dù anh không nghĩ Mộ Sênh là Hải vương nhưng có lẽ trong quá khứ, anh cũng đã quá nuông chiều và đáp ứng theo mọi yêu cầu của cô ấy nên Mộ Sênh mới cho rằng anh sẽ không bao giờ rời đi.

Cô ấy không giống anh, luôn phải lo lắng giữa được và mất.Có lẽ phương pháp của Tô Niệm sẽ có hiệu quả thật.Thế nên Lạc Viễn Sơ kiềm nén ý muốn giải thích lại, hai người cứ thế im lặng đi xuống lầu.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi quen biết nhau mà cả hai im lặng như vậy.Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không thể tiếp tục chịu đựng được bầu không khí im lặng này nữa, ngay khi Lạc Viễn Sơ định đầu hàng, Lâm Mộ Sênh đã đi đến góc tường lại đột ngột dừng lại, xoay người ôm chặt lấy anh, giọng điệu mang theo chút nghẹn ngào đau khổ: "Viễn Sơ, tận thế đến quá đột ngột.

Lúc đó em thật sự rất lo cho anh nhưng không cách nào liên lạc được.

Cũng may, cũng may là hai ta vẫn ổn.

Không quan trọng chuyện thế nào, giờ thấy anh an toàn em thật sự rất vui!"

Lạc Viễn Sơ bất ngờ, chỉ thấy từ tim đến mũi đều chua xót.

Anh ôm chặt người phụ nữ mà mình vẫn luôn nhớ nhung, sợ rằng nếu buông tay lại vô tình để lạc mất cô lần nữa, anh chỉ hận không thể bày tỏ hết tâm tư của mình cho Lâm Mộ Sênh biết: "Lâm Mộ Sênh, em không biết anh đã lo cho em đến mức nào đâu.

Ban ngày anh liều mạng giết xác sống, mỗi ngày đều hy vọng mình có thể đến thành phố B nhanh hơn chút nữa.

Ban đêm anh cũng không dám ngủ...

May mà em cũng có dị năng, may mà... may mà có nhiều người... bảo vệ em..."

Những lời anh nói đều chứa đầy tình yêu, đến cuối cùng còn có chút chua xót và ngập ngừng, Lâm Mộ Sênh thoáng yên lòng nhưng trong tích tắc mắt lại lóe lên sự châm chọc.

Nếu thật sự nghĩ đến cô ta, nhớ cô ta sao còn ở bên cạnh người phụ nữ khác?

Ban đêm không dám ngủ, cho nên ôm người khác à?Nghe thấy phía trước có tiếng bước chân, Lâm Mộ Sênh đảo mắt, cảm động nói: "Ừm, em cũng thấy vui vì anh đã có người ở cạnh, việc anh thích Tô Niệm cũng không có gì đáng trách cả..."

Lạc Viễn Sơ nhíu mày theo phản xạ, hoàn toàn quên mất lời dặn của Tô Niệm, buột miệng nói ra: "Sao anh có thể thích Tô Niệm được?

Cô ta chỉ là..."

Cô ta chỉ là kẻ thế thân, giữa anh và cô ta không có gì hết, anh chưa từng chạm vào cô ta dù chỉ là một ngón tay!!!Câu sau vẫn chưa kịp nói, trong không gian vốn chỉ có hai người bỗng vang lên một giọng nữ khác: "Ôi chao, hai người đang làm gì vậy?

Vụng trộm à?

Kích thích vậy sao không gọi tôi!"

HẾT CHƯƠNG 8.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
009: Tô Niệm rất giỏi về "chuyện đó"!


Editor: Chanh

Truyện được cập nhật sớm nhất tại group FB Group truyện của Chanh

Lâm Mộ Sênh lập tức lùi người về sau."

Tô Niệm, cô đừng hiểu lầm.

Tôi với Viễn Sơ không có gì hết, chỉ là đang nhớ lại khoảng thời gian lúc còn ở trường học, hoài niệm một chút thôi!"

Lạc Viễn Sơ nhìn Tô Niệm bằng ánh mắt không thiện cảm.

Người này sớm không xuống, muộn không xuống, lại xuống ngay đúng lúc này.

Khó khăn lắm Mộ Sênh mới mở lòng với anh, giờ phút này anh không muốn bị bất kỳ ai quấy rầy.Chờ đến khi Tô Niệm bước đến gần, hai người mới nhận ra cách ăn mặc hôm nay của cô khác hẳn mọi hôm.

Tô Niệm mặc một chiếc váy đuôi cá màu đen ôm sát cơ thể, môi son đỏ rực trông cô thật sự rất nổi bật.Bấy giờ Tô Niệm đứng ở bậc thang cao nhìn càng giống như đang bắt gian: "Lạc Viễn Sơ, anh quên hết những gì đã hứa với em tối qua rồi à?

Sao nào?

Anh ăn xong thì không chịu trách nhiệm nữa?"

Khóe miệng Lạc Viễn Sơ giật giật vài cái.

Anh đã ăn cái gì hả?

Tối qua cô đá anh hai lần bằng cái chân thối đó, cũng tính hả?Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa tối qua đôi bên cũng đã hứa sẽ hợp tác nên hôm nay phải hành động theo kế hoạch, mà trong kế hoạch của Tô Niệm thì hiện tại anh là bạn trai của cô."

Mộ Sênh...

Anh... hiện tại Tô Niệm là bạn gái của anh..."

Nói xong lời này Lạc Viễn Sơ không dám ngước mặt lên nhìn Lâm Mộ Sênh.

Một tháng, đúng một tháng mà Tô Niệm không thực hiện được đúng lời đã nói, khiến cho đám người vây quanh Mộ Sênh biến mất, anh nhất định sẽ giết chết cô!Nụ cười trên môi Lâm Mộ Sênh nhạt đi thấy rõ nhưng ngay sau đó trong lòng lại cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Trên đời chỉ sợ người không có khuyết điểm, nếu Tô Niệm có người mà cô để ý vậy thì không việc gì Lâm Mộ Sênh cô phải sợ nữa.Lâm Mộ Sênh mỉm cười dịu dàng, trong giọng nói còn pha chút ý tứ xin lỗi: "Thật ngại quá, giờ em mới biết hai người ở bên nhau.

Vậy tốt rồi, sau này em không phải bận tâm về chuyện không ai chăm sóc anh nữa...

Tô Niệm à, chúng ta làm hòa nha!"[008 chống nạnh, tức muốn xì khói: Cô ta muốn đào góc tường nhà cô đấy!!!]Tâm trạng Tô Niệm phấn khởi, vừa giành chút sức dỗ dành bé hệ thống vừa giả vờ tỏ vẻ ngạc nhiên: "Ôi, chị Lâm, hai ta có bất hòa với nhau hả?

Em còn cần chị giới thiệu đàn ông cho em nữa, sao lại bất hòa với chị được kia chứ?

Nói bất hòa chắc hẳn là do đám người nhỏ mọn kia nghĩ nhiều nói bừa rồi ~~~"Lâm Mộ Sênh bị chặn họng, tức đến mức máu dồn lên não nhưng cũng nhanh chóng kiềm chế lại.

Tô Niệm càng ra sức châm chọc càng chứng tỏ cô có quan tâm đến Viễn Sơ."

Ừ, nếu cô không để tâm thì tốt rồi.

Sau này bạn của tôi cũng là bạn của cô...

Viễn Sơ, em đi trước đây, nhiệm vụ hôm nay là dọn dẹp khu vực phía Bắc, anh cũng phải tham gia đấy, đừng quên nhé!"

Khi Lâm Mộ Sênh rời đi, Tô Niệm nhướng mày, kết hợp với bộ đồ cô đang mặc càng toát lên vẻ lạnh lùng: "Người ta mới cho anh chút lợi lộc là anh đã không kiềm chế được, Lạc Viễn Sơ, anh hèn hạ thật đó!"

Lạc Viễn Sơ siết chặt nắm đấm, bị chửi nhiều riết thành quen."

Tôi hèn hạ hay không liên quan gì đến cô!"

"Ha, đừng quên thỏa thuận giữa tôi với anh.

Trong vòng một tháng, không cần biết Lâm Mộ Sênh có hạ thấp mình đến cỡ nào, anh đều phải ráng giữ vững cho tôi...

Nếu lại như vừa nãy, phá hỏng kế hoạch của tôi, tôi đảm bảo sẽ khiến cô ta từng giây từng phút đều chán ghét anh!"

Lần đầu bị người khác giáo huấn như vậy, Lạc Viễn Sơ không ngừng thở gấp, rất muốn chế nhạo lại Tô Niệm nhưng đúng là vừa nãy suýt chút nữa anh đã không giữ được thỏa thuận, đem mọi chuyện phơi bày ra.Việc nào ra việc nấy, đây đúng là anh đã sai.Lạc Viễn Sơ nắm chặt tay: "Sẽ không có lần sau!"—Nửa tiếng sau, Lạc Viễn Sơ ngồi trong xe tiến về khu vực phía Bắc.Nhiệm vụ dọn dẹp lần này đã huy động hai phần ba số dị năng giả, Tô Niệm đương nhiên ở lại trong biệt thự vậy nên trong xe lần này chỉ có Lộ Tranh, Hàn Cảnh, Tạ Hoài Tư, Hứa Tông Cường và hai người bạn của Lộ Tranh, người cuối là Lạc Viễn Sơ.Trước lúc xe xuất phát, hầu như mọi người đều thấy Tô Niệm ra tiễn anh, còn đưa cho anh danh sách vật tư cần, nào là nước hoa, trang sức, nho...Giờ đây toàn đội đều biết anh và Tô Niệm đang bên nhau.Không khí trong xe hiện giờ có chút kỳ lạ, ngoại trừ Lộ Tranh đang bình tĩnh ngồi trên ghế phụ, những người khác đều có phần lo lắng.Hàn Cảnh với mái tóc đỏ không kiềm nén được cơn tò mò, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên và khinh bỉ khó nói.

Có điều cậu không quen biết Lạc Viễn Sơ, cũng không dám làm càn trước mặt Lộ Tranh nên chỉ có thể chọn người có vẻ ôn hòa và nhã nhặn nhất là Tạ Hoài Tư để chọc chọc vào người.Tạ Hoài Tư hít một hơi thật sâu, theo bản năng hắn cảm thấy Tô Niệm không phải người dễ chọc.

Với lại hiện giờ bớt đi một đối thủ tranh giành tình cảm cũng là một điều tốt, thật không nên gây thêm rắc rối làm gì.Nhưng trong người Hàn Cảnh như có thuốc nổ, cứ xoay qua xoay lại muốn hóng hớt cái "ruộng dưa" này. (P/s: đơn giản là chó con Cảnh nhiều chuyện =))) )Tạ Hoài Tư bí quá đành phải tự gượng ép bản thân mở miệng để hóng chuyện: "Viễn Sơ, sao ông lại... lại ở bên cái cô họ Tô đó vậy?"

Tai của mấy người trong xe đều dựng lên để hóng, đúng vậy đúng vậy, tại sao thế, này là gu thẩm mỹ giảm sút nhiều đến thế sao?

Hơn nữa mới hôm qua không phải Lạc Viễn Sơ còn thể hiện tình cảm sâu nặng với Mộ Sênh sao, làm cả bọn lo muốn chết, sao chỉ mới sau một đêm lại đột ngột ở bên Tô Niệm rồi???Đối mặt với sự tò mò của mọi người, Lạc Viễn Sơ rất muốn giả điếc cho xong.Với câu hỏi này, Tô Niệm đã soạn sẵn câu trả lời cho anh, đó là phải công khai... công khai nói ra sự thật... sự thật là...Cái người phụ nữ đó liên tục nhắc nhở anh, quậy cho nước càng đục càng tốt, còn nói cái gì mà muốn trong tương lai kinh doanh phát triển tốt thì ngay từ đầu phải tích cực quảng bá.Thôi, không cần mặt mũi thì không cần, ai sợ!Lạc Viễn Sơ cắn răng, làm như vô tình tiết lộ: "Tô Niệm, cô ấy rất giỏi về "chuyện đó"!"

HẾT CHƯƠNG 9.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
010: Tiếng như mặt bị vả sưng ấy!


Editor: Chanh

Nếu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Tạ Hoài Tư không ngờ chỉ chốc lát đã biết được ở phương diện kia Tô Niệm giỏi đến cỡ nào.Trong tận thế, cuộc sống chỉ toàn là chạy trốn và giết chóc, cho dù bản thân có mạnh đến đâu đi nữa cũng không ai dám đảm bảo mình sẽ sống thọ tới cuối đời vì mỗi ngày đều có thể là ngày cuối cùng.

Áp lực sinh tồn, giết chóc tàn bạo và sự sụp đổ của trật tự...

Ở bất cứ nơi nào cũng thấy được những cặp đôi đang thỏa mãn dục vọng cho nhau.Tuy bọn họ yêu thích Lâm Mộ Sênh nhưng vẫn trước sau như một, giữ trọn đạo đức, giữ mình trong sạch.

Thế nên đối với những lời mà Tô Niệm từng nói trước đó về việc "tiết dục" và "thế thân", dù ít hay nhiều cũng để lại dấu ấn khó nói trong lòng mọi người, giờ thêm chuyện Lạc Viễn Sơ nói những lời như vậy...Đều là đàn ông, bản chất nguyên thủy luôn có ham muốn chinh phục và lòng tò mò.Dù có là Tạ Hoài Tư đi chăng nữa, sau sự việc này mỗi lần nhìn thấy Tô Niệm trong đầu bất giác nghĩ ngay đến câu: "Tô Niệm rất giỏi về chuyện đó".

Tiếp đó lại không kiềm chế được sự tò mò - rốt cuộc cô giỏi đến mức nào?Mấy cái thứ 18+ này thật sự rất khó quên.Người duy nhất không bị ảnh hưởng có lẽ là Hàn Cảnh.Hôm đó, sau khi Lạc Viễn Sơ nói xong, bên trong xe yên tĩnh như tờ, có người ngượng ngùng cố gắng chuyển đề tài nhưng tên ngốc Hàn Cảnh lại không biết ý, hiên ngang ngẩng cao đầu giở giọng chế nhạo: "Chuyện nào?

Có là chuyện nào đi nữa cô ta cũng không so được với chị Lâm!"

Xin cậu đó, câm miệng giùm cái đi!!!Kết quả là, hôm đó lúc dọn dẹp xác sống.

Mọi người đều rất ăn ý chừa lại phần khó khăn nhất, bẩn thiểu nhất cho Hàn Cảnh.

Người ngu ngốc thì tốt nhất nên làm việc nhiều hơn, nói ít lại.Tuy nhiên, không ngại trong lòng có chút tò mò cũng không ngại những bộ đồ Tô Niệm mặc ngày càng sexy, trang điểm ngày càng quyến rũ khiến người khác khó lòng mà phớt lờ thì Tạ Hoài Tư tự cảm thấy bản thân hắn cũng sẽ không làm gì với cô hết.Mỗi ngày bọn họ đều phải vất vả đánh xác sống, trở về lại thấy ai đó đang uống rượu vang, ăn nho, ngồi xem phim...

Mà cái miệng của Tô Niệm thì không tha cho bất kỳ ai, miễn ai chọc giận cô chắc chắn sẽ bị cô nói lại cho tức đến mức đau tim, phun máu.Nói tới vấn đề này không thể không nhắc tới Hàn Cảnh, Tạ Hoài Tư đã khuyên nhủ không biết bao lần.

Hắn nói cậu vừa về nước abcd, tiếng Trung nói bình thường còn được nhưng cãi nhau với Tô Niệm là quá sức, chỉ cần cô nói một câu cũng đủ làm cậu nổi điên, vậy sao cứ phải tự mình chuốc khổ vào thân?Trước tận thế, bọn họ đã không thích những người phụ nữ ăn nói không biết kiêng nể, tham ăn biếng làm, huống chi là sau khi tận thế giáng xuống!

Dựa vào cái gì mà một người có thể sống thảnh thơi thoải mái như vậy, không chịu chút ảnh hưởng gì từ tận thế?Thế giới sau tận thế chỉ còn một màu bi thương, Lâm Mộ Sênh là ánh sáng duy nhất chiếu rọi nơi đây, ánh sáng của sự nỗ lực và cứu rỗi.Giả sử hiện giờ Tô Niệm là bạn gái của Lạc Viễn Sơ thật thì bọn họ càng mong hai người sẽ khóa chặt lấy nhau, tất nhiên họ sẽ không chen chân vào ngăn cản làm gì.Dù Tô Niệm có giỏi tới đâu đi nữa, cũng không liên quan đến họ!Nhưng không ngờ, cục diện vốn yên ổn này lại bị một cơn mưa lớn ập tới đánh gãy.—Trước khi mưa lớn bắt đầu, mọi người đã lập kế hoạch đến nhà máy quân sự ở thành phố B để thu thập vật tư.Nhà máy quân sự này nằm ở vị trí hẻo lánh, được xây dựng ở rìa thành phố B trên núi Nam Ba.

Địa hình phức tạp, không có vị trí cụ thể.

Sau khi thảo luận, đội quyết định chia một nửa số người ra đi thăm dò vị trí cụ thể, số còn lại tiếp tục dọn dẹp thị trấn.Dẫn đầu đội là Lạc Viễn Sơ và Tạ Hoài Tư, đội viên bao gồm Hàn Cảnh, Hứa Tông Cường và Vương Uẩn.

Tiểu đội hơn mười người vừa tập kết xong, Tô Niệm đột nhiên chen vào: "Tôi cũng muốn đi dã ngoại!"

Chỉ sáu chữ, lại lần nữa thành công chọc giận tất cả mọi người.Lạc Viễn Sơ cảm thấy bản thân sắp phát điên.

Vì lần hợp tác này mà gần đây mọi người nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, có vài người còn hỏi riêng anh xem anh có bị Tô Niệm nắm thóp hay không, hay bị bỏ bùa.Như hiện tại, dưới sự kiên quyết của Tô Niệm, lúc anh đồng ý với cô những người khác nhìn anh cứ như một tên hôn quân.Cả đội dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Niệm, người nguyện đồng hành cùng họ trong nhiệm vụ lần này.

Tuy nhiệm vụ này không tính là nguy hiểm nhưng đường đi gian nan, đủ khiến cho một số người mệt mỏi, họ tuyệt đối sẽ không vì người phụ nữ này mà làm trễ nãi lộ trình.Tuy nhiên, trái với dự đoán của mọi người.

Suốt chặng đường đi Tô Niệm rất an phận, dù thường xuyên mở miệng châm chọc nhưng cô thật sự không dừng chân lại.Cho đến khi trời tối, lúc thấy cả đội sắp vượt qua ngọn đồi, cuối cùng trong ánh mắt của từng người trong đội, Tô Niệm bắt đầu gây rối.Mọi người cảm thấy tới lúc cô bắt đầu giở chứng, lần lượt từng người thể hiện sự không hài lòng.Vương Uẩn: "Còn mỗi ngọn đồi này nữa là đến điểm nghỉ chân rồi, nơi này không có làng mạc cũng không có cửa hàng nếu nghỉ thêm nữa thì trời sẽ tối.

Cô muốn bị xác sống tấn công vào giữa đêm hay sao?"

Hàn Cảnh: " Tôi biết ngay là cô không giả vờ nổi nữa, muốn gây sự rồi hả?"

Những người khác: "Cô tưởng đây là đang đi dã ngoại thật sao?

Có thể nào dẹp cái tật xấu của mình sang một bên đi được không?"......Tiếng bất mãn quá nhiều, Lạc Viễn Sơ chịu áp lực lớn, thật lòng muốn bỏ đi quách cho rồi.Chỉ là gần đây bị Tô Niệm áp bức quá lâu, mỗi ngày đều phải mua cho cô một đống vật tư kỳ quái, còn phải giả vờ làm cặp đôi trước mặt mọi người nên anh đã quen với việc chăm sóc cô.Trong tình huống khó xử này, Lạc Viễn Sơ chỉ đành bất đắc dĩ ngồi xổm xuống: "Em lên đi, tôi cõng em được không?"

Tô Niệm vẫn lắc đầu: "Không được, em không muốn đi thêm bước nào nữa hết!"

Lần này quả thật như chọc phải tổ ong vò vẽ, đến cả Lạc Viễn Sơ cũng cảm thấy Tô Niệm thật quá đáng.

Những người khác càng thêm phẫn nộ, đồng loạt lên án cô, tuyên bố nếu Tô Niệm không muốn đi cứ việc ở lại đây, không ai rảnh mà chiều theo ý của cô.Đủ mọi loại châm chọc trút xuống người Tô Niệm.Giữa tiếng ồn ào, cuối cùng lại là Tạ Hoài Tư dừng mọi người lại, anh giơ tay lên không trung một lúc lâu rồi chăm chú nhìn Tô Niệm: "Tình hình không ổn, sắp mưa rồi, lập tức tìm chỗ trú mau!"

Đến lúc cả đội vừa trốn vào một cái hang ở gần đó, quả nhiên bên ngoài trời vốn không có dấu hiệu gì lại bắt đầu mưa lớn.

Không phải mưa bình thường, cơn mưa này mang theo chất ăn mòn có tính axit, chắc chắn trong đó có virut xác sống, trong rừng có động vật nhỏ bị dính nước mưa liền bị biến dị ngay tức khắc.Trong lòng mọi người lạnh đi, với tình huống hình nếu vừa rồi họ vẫn còn ở bên ngoài, cho dù không bị biến dị cũng sẽ phải chịu khổ một phen.Tô Niệm cô...Chắc hẳn là mèo mù gặp phải chuột chết!!!Trong bầu không khí tràn ngập sự ngượng ngùng, Tô Niệm thoải mái mở miệng nói: "Nghe thấy không?"

Lạc Viễn Sơ ngơ ngác: "Thấy gì?"

Tô Niệm mỉm cười: "Là tiếng tay va vào bạch bạch đó, tiếng như mặt bị vả sưng ấy!"

Mọi người: Biết ngay sẽ bị châm chọc mà...HẾT CHƯƠNG 10.
 
Back
Top Bottom