Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.

[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
048: Quả nhiên là em thích tôi!


Editor: Chanh

Nếu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ tinh thần cho Chanh nha ^^

Trần Mặc Hàn nhìn người phụ nữ trước mắt, dạo trước hắn thật sự không định dính líu đến Tô Niệm nữa.

Nhưng vào tuần trước, sự xuất hiện của cuốn nhật ký này đã khiến hắn rung động.Trước đây hắn chưa từng có ý định tìm hiểu Tô Niệm, sau này thì từ chối tiếp xúc với cô theo bản năng.

Chỉ một mực tự nhủ với bản thân rằng, một người phụ nữ vừa tham tiền vừa giả dối vừa ác độc như thế không xứng để hắn tìm hiểu.Trước buổi tiệc sinh nhật, Từ Thu Thạch đã từng khuyên hắn: "Lão Trần, mình nhớ cậu từng nói, người đứng trên cao có đủ tư cách để đưa ra đánh giá về ưu điểm, khuyết điểm của từng người.

Trước đây cậu vẫn luôn làm rất tốt, nhưng vừa nhắc đến Tô Niệm, tất cả đánh giá của cậu đều là tiêu cực, như vậy có khách quan không?

Rốt cuộc là do cậu không muốn tìm hiểu, hay là không dám tìm hiểu?"

Vấn đề này, khi nhìn thấy cuốn nhật ký, đã có được đáp án.Nghĩ đến người phụ nữ phóng đãng kia cũng có suy nghĩ tự ti nhạy cảm, hắn cảm thấy khó kìm nén được.Trong tiềm thức, hắn cảm thấy bản thân ở trước mặt Tô Niệm vốn không phải như vậy, nhưng lại lo lắng, có lẽ ở sâu trong lòng, cô thật sự cất giấu rất nhiều cảm xúc không thể bộc lộ.Và cả những câu nói thích hắn, ảo tưởng ở bên hắn, từng cái từng cái đánh thẳng vào bức tường chắn trong lòng Trần Mặc Hàn.Đêm phát hiện ra cuốn nhật ký, đọc từng câu từng chữ tự hạ thấp bản thân ở trong đó.

Trong đầu hắn chợt xuất hiện cảnh tượng hai người ở cạnh nhau trong thời gian gần đây, rất kỳ diệu, trước đây không có ấn tượng gì, nhưng những cảnh tượng trong hai tháng gần nhất lại hiện lên rõ mồn một.

Trong chớp mắt, trong đầu hắn hiện lên hàng loạt ý nghĩ phản bác lại.Trong nhật ký viết: Mình không làm được chuyện gì nên hồn cả!Trần Mặc Hàn nhíu mày, sao lại không, lần nào cô cũng thành công quyến rũ được anh!Trong nhật ký viết: Mình làm gì cũng không sánh bằng chị gái!Trần Mặc Hàn càng không vui, sao lại không sánh bằng?

Da mặt dày hơn, lá gan cũng lớn hơn, thích trêu chọc người khác, dù lần nào hắn cũng bị cô chọc cho vừa tức vừa hận nhưng không thể phủ nhận rằng những nơi Tô Niệm xuất hiện đều chứa đầy màu sắc, giống như cả thế giới đang sống dậy.Trong nhật ký viết: Mãi mãi cũng sẽ không có ai thật sự thích mình!Trần Mặc Hàn: ...Thật ra thì, không hẳn.Phản bác lại từng điều một.

Dần dần, những điều vô lý biến thành một kiểu hưởng thụ, tham tiền tượng trưng cho không chơi đùa tình cảm, ác độc cũng chỉ là cách phát tiết sự không cam lòng đối với số phận...Trong nhật ký còn viết muốn mãi mãi ở cạnh hắn, rồi lại cảm thấy bản thân không xứng.Vậy đây là nguyên nhân cô nhiều lần quyến rũ hắn nhưng không dám tiến thêm bước nữa sao?Chưa tới một tuần sau buổi tiệc sinh nhật, sau nhiều lần đọc đi đọc lại nội dung trong nhật ký rốt cuộc Trần Mặc Hàn vờ như vô tình hỏi đến Tô Niệm với trợ lý Vương, vậy nên mới xảy ra chuyện ở quán bar.Hiện giờ nhìn Tô Niệm đang gần ngay trước mắt, từng câu từng chữ trong cuốn nhật ký hiện lên trong đầu khiến Trần Mặc Hàn mềm lòng."

Mỗi sinh mệnh là một sự tồn tại riêng biệt, cô là cô, Nguyệt Ánh là Nguyệt Ánh.

Cô không cần phải chuyện gì cũng so bì với Nguyệt Ánh.

Ít nhất trong mắt tôi, cô..."

Lời muốn nói đảo quanh miệng vài lần nhưng vẫn không thốt ra được, chưa từng khen ai bao giờ, cuối cùng Trần Mặc Hàn dùng dáng vẻ dành để cổ vũ nhân viên: "Cô cũng không tệ lắm đâu!"

Nhưng nghe vẫn có vẻ ba phải quá nên tai của hắn bất giác đỏ rực lên.Bộ dạng này, nhìn giống như hứng tình, mà còn là cái kiểu không phải hứng tình bình thường không đâu.008 khiếp sợ, hoàn toàn không nghĩ tới ván cờ cực khổ bày binh bố trận lại bị một quyển nhật ký phá tan tành hết.

Nó run như cầy sấy: Nam chính, nam chính tự, tự rơi vào lưới tình rồi?Ngay sau đó, giá trị chán ghét vẫn luôn chạm mốc tối đa bắt đầu tụt dốc không phanh, cuối cùng mất hết sạch... hết sạch luôn...008 phát điên, che lên vị trí trái tim vốn không tồn tại của bản thân, kêu to thiếu oxy máu(*)!(*) Thiếu oxy máu là tình trạng oxy trong máu thấp hơn nhiều so với bình thường, đặc biệt là ở trong các động mạch.

Bên cạnh đó, thiếu oxy máu còn là dấu hiệu của việc cơ thể gặp vấn đề về đường hô hấp, lưu thông máu và gây các triệu chứng như khó thở.Tô Niệm cũng hơi kinh ngạc, bị tâm trạng chấn động của 008 ảnh hưởng khiến nước mắt rơm rớm: "Anh rể... anh rể..."

Trần Mặc Hàn hơi không chịu được ánh mắt này: "Em không cần phải quá cảm..."

Nửa câu sau của hắn bị Tô Niệm cắt ngang: "Anh rể, chẳng lẽ nửa đêm anh không ngủ được, nhớ em quá nên lén lẻn vào phòng em...

Anh chỉ đọc trộm nhật ký thôi hả?

Có lấy quần lót của em thủ dâm không?"

"Câm miệng!"

Mặt hắn cứng đơ, tâm trạng ban nãy bị đánh tan, thầm muốn tóm lấy người trước mắt, hỏi xem rốt cuộc trong đầu cô chứa cái gì.Bấy giờ hắn lại nghi ngờ, nhìn kiểu gì cũng thấy người phụ nữ trước mắt hoàn toàn không dính đến mấy từ tự ti mong manh dễ vỡ...

Nhưng những lời nói thích hắn hẳn không phải giả...

Có lẽ vì bị hắn bóc trần tình cảm nên muốn che giấu!Trần Mặc Hàn hơi mất tự nhiên, hừ lạnh: "Tôi muốn dọn hết đồ đạc của em ra ngoài nên vô tình nhìn thấy quyển nhật ký...

Còn nữa, căn biệt thự đó vốn là của tôi, là em nhất quyết đòi ở!'Giá trị chán ghét từ từ dâng lên mười, sau đó lại tuột về số không.008 tuyệt vọng.Lâu rồi không làm tình, khoảng cách này có thể ngửi được mùi hương cơ thể của đối phương.

Sau khi ý thức được nhiệm vụ khó mà tiếp tục làm được nữa, Tô Niệm càng lười hơn, đưa tay vân vê lồng ngực của người đàn ông, ngựa quen đường cũ nói mấy câu dâm đãng: "Vậy lần sau đổi lại thành em ăn vạ anh "ở lại" trong cơ thể em~"Từ ngữ dâm loạn khiến Trần Mặc Hàn lập tức có phản ứng, hắn cưỡng ép bản thân phải kiềm chế, càng thêm chắc chắn Tô Niệm thích hắn.Người đàn ông nghiêm túc phân tích: "Tôi biết khi nãy em và Thu Thạch làm vậy là để cứu nguy...

Chuyện lần này, tôi sẽ xử lý..."

Nói xong, Trần Mặc Hàn dừng một lát.

Lúc nói tiếp, ánh mắt nhìn cô có thêm vẻ cao ngạo và mong đợi: "Nếu em bỏ được mấy thói hư tật xấu của mình, nhất là về mặt tác phong...

Thì chuyện viết trong nhật ký không phải không thể thành hiện thực!"

HẾT CHƯƠNG 48.P/s: Sắp kết thúc rồi =)))) Nên Chanh lặn đây...

Há há...

Chị em ở lại vote nhiệt tình chờ tui ngoi lại rồi đăng 1 loạt chương kết thúc thế giới đầu này nhe....

Hé Hé!!!
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
049: Ngầm khoe khoang


Editor: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Tô Niệm nở nụ cười: "Chuyện gì có thể thành hiện thực được?

Liếm ngón chân của anh hả?"

Trần Mặc Hàn nhíu mày, vừa cảm thấy thái độ của Tô Niệm không giống với dự đoán của hắn, lại vừa thấy việc thè lưỡi liếm ngón chân người khác là hành động vô cùng thấp kém.Chẳng qua khi bản thân quá yêu một người nào đó, sẽ có lúc nảy sinh vài ý nghĩ kỳ quặc, có lẽ do Tô Niệm đã yêu hắn quá mức sâu đậm.

Trần Mặc Hàn ho nhẹ một tiếng: "Tôi không như em nghĩ đâu..."

Cao không thể với tới.Lời còn chưa kịp nói hết đã bị đám người ùa lên boong tàu ngắm mặt trời lặn cắt ngang, để tránh bị nghi ngờ, hai người chỉ đành tách ra xa.Người lên boong tàu càng ngày càng nhiều, trong đó có mấy nam phục vụ cao to cầm khay.

Lúc trông thấy nữ đại gia Tô Niệm nổi danh "Tiêu tiền như nước", mắt cả bọn sáng lên, tranh nhau phục vụ rượu cocktail ở gần đấy.Nhưng đến gần lại bị ánh nhìn lạnh như băng của Trần Mặc Hàn ghìm lại.

Ánh mắt sắc bén của người đàn ông lướt qua cơ thể để trần của họ, nhất là khi nhìn đến chiếc quần lót được cố ý mặc nhỏ hơn một size thì đã không chỉ là không vui nữa, mà cả gương mặt tối sầm lại.Đây... không phải nói Tổng giám đốc Trần với Tô Niệm không có quan hệ gì với nhau sao???Dù sao cũng là sếp lớn nói một không nói hai của Trần thị nên chẳng có mấy ai chịu được ánh nhìn chết chóc của Trần Mặc Hàn, cả boong tàu đều vô cùng sôi động chỉ có khu vực quanh Tô Niệm là vắng lặng.Thấy cảnh này, 008 đập đầu xuống đất, buồn muốn chết mịa đi cho xong.

Tâm trạng đau buồn của bé hệ thống khiến Tô Niệm cười sằng sặc.Tô Niệm: Lố vậy luôn á?

Không phải chỉ là nhiệm vụ có khả năng sẽ thất bại thôi sao?Trong không gian ý thức, 008 tròng sợi dây thần lên cổ rồi tự treo.Nhưng vừa nghe Tô Niệm nói xong, 008 hóa thân thành một cái xác đội mồ sống dậy.008: Trước khi đến thế giới này từng có một hệ thống nói với tôi, với mỗi hệ thống thì nhiệm vụ đầu tiên là một cột mốc cực kỳ quan trọng.

Vì nó là bước khởi đầu trong sự nghiệp, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến cả cuộc đời của hệ thống đó.Bằng cách nào đó, cảnh báo sớm đã bị Tô Niệm tắt mất.

Dù không có cơ chế trừng phạt nhưng nếu nhiệm vụ đầu thất bại, nó sẽ bị gắn mác thất bại, trở thành kẻ thua cuộc so với đám bạn tốt...Đến khi trở về, nhất định thằng nhóc 009 kia sẽ ra sức trào phúng nó, anh cả 001 cũng sẽ hoàn toàn thất vọng về nó.

Hệ thống 008 đã từng được kỳ vọng cao rồi sẽ trở thành đề tài tám chuyện lúc rảnh rỗi của mọi người.Nghĩ tới đây, 008 vốn đang chìm trong nỗi đau chợt "Oa" một tiếng, khóc nấc lên.Ngắm chán dáng vẻ thê thảm của hệ thống nhỏ, Tô Niệm đổi hướng về phía người đang định rời khỏi boong tàu, vẫy tay rồi hô to: "Ông xã, em ở đây!"

Từ Thu Thạch bước hụt một bước, thầm hận bản thân sao lại ra đây, tại sao không kịp đi khỏi trước khi Tô Niệm nhìn thấy!Lúc bấy giờ, phần lớn người trên boong tàu đều quay đầu lại nhìn, Trong đó có người vì cảm thấy thái độ ban nãy của Trần Mặc Hàn bất thường, muốn hóng xem kịch vui.Đủ loại người vây xem, quan trọng nhất là người anh em tốt Trần Mặc Hàn cũng đang im lặng nhìn, ánh mắt đó trông rất dọa người.Bước từng bước đầy sợ hãi, Từ Thu Thạch gắng gượng nhỏ giọng nói: "Đừng gọi như vậy!"

Cô có gan gọi nhưng tôi không có gan nghe!Tô Niệm thả tay xuống: "Vậy kêu như nào?

Honey, đồ thấy ghét hay oppa**?"*Oppa aka ộp pa: cách bạn nữ gọi bạn nam lớn tuổi hơn mình. (bạn nào coi phim Hàn rồi sẽ biết cách gọi này nha.)Từ Thu Thạch: ...Bây giờ tôi chọn vị trí mộ còn kịp không?Mắt thấy sắp bị ánh mắt đâm thành bộ xương khô, Từ Thu Thạch dâng rượu xin tha: "Làm ơn tha cho tôi đi, tôi nghĩ cách tìm thêm mấy video người mẫu nam chất lượng cao cho cô!"

Tô Niệm được voi đòi tiên: "Muốn bản không che!"

Khóe miệng Từ Thu Thạch run rẩy, thứ mà Tô Niệm gọi là "che" không phải là bằng sticker, hình vẽ, mà trong mắt cô, mặc quần áo cũng tính là che.Trần Mặc Hàn ơi Trần Mặc Hàn, chỉ có cậu mới chịu nổi người phụ nữ này.Từ Thu Thạch đành phải nhượng bộ: "Được, không che!"

Sức mạnh của video người mẫu nam không che thật sự rất lớn, ngay cả tiếng than rên của 008 cũng không có tác dụng.

Tô Niệm lại quay người ngắm hoàng hôn, không nhìn ra được cô đang ngẩn người nghĩ gì, đám người vây hóng thấy không có chuyện gì vui xảy ra, nên chuyển hướng tiếp cận Trần Mặc Hàn để tán gẫu, hơn nữa Từ Thu Thạch chủ động nháy mắt ra hiệu với anh em tốt rồi tự giác đứng xa Tô Niệm hơn một mét, ánh mắt sắc bén vốn dừng trên người Từ Thu Trạch lập tức ôn hòa đi nhiều.Gió thổi qua quyển nhật ký đặt bên mạn thuyền, tiếng trang giấy lật khiến Từ Thu Thạch vô thức nhìn sang.Đúng lúc trông thấy mấy câu hò hét, từ các cách gọi "Anh rể, chị" cũng có thể xác định được đây là nhật ký của Tô Niệm.Từ Thu Thạch giật mình, thân là bác sĩ tâm lý, anh ta dám chắc rằng văn phong miêu tả trong đó và Tô Niệm là hai người khác nhau."

Cô, bị đa nhân cách hả?"

Đây là lý do duy nhất mà anh ta có thể nghĩ ra.Tô Niệm mỉm cười: "Bị anh phát hiện rồi, nhân cách thứ hai của tôi thích xem video nữ người mẫu không che, anh phải đối xử công bằng với nó đấy!"

Từ Thu Thạch: Ha ha, có khùng mới tin cô!Từ Thu Thạch do dự một lát, cuối cùng vẫn không thắng nổi bệnh nghề nghiệp: "Tôi cảm thấy nội dung trong nhật ký đó không phải phong cách của cô, nhưng tôi cũng không dám chắc chắn.

Bởi nếu là Tô Niệm mà tôi biết thì không có chuyện Mặc Hàn bao dưỡng cô, chỉ có... cô bao dưỡng cậu ấy thôi!"

Nói ra cũng lạ, Trần Mặc Hàn là Tổng giám đốc của Trần Thị, so về thân phận, học thức, tất cả đều tài trí hơn người, còn Tô Niệm chỉ là kẻ ăn chơi trác táng, làm giả bằng tốt nghiệp nhưng Từ Thu Thạch lại cảm thấy người ở trước mắt anh ta mãi mãi chiếm ưu thế trong chuyện tình cảm.Trong đầu Từ Thu Thạch hiện ra dáng vẻ anh em tốt bị bao dưỡng, cảnh tượng đó quả thật rất nhiệm màu.Song, bên cạnh bỗng vang lên một giọng nói: "Đang nói chuyện gì vậy?"

Chất giọng trầm khàn trong trẻo đánh bay tất cả hình ảnh trong đầu Từ Thu Thạch.Đang nói có lẽ cậu mới là người bị bao dưỡng đấy, đương nhiên Từ Thu Thạch không dám nói ra, chỉ vội giải thích: "Nói chuyện nhật ký!"

Dứt lời, phát hiện khuôn mày vốn đang cau lại của anh em tốt hơi giãn ra, thần thái cũng vui hơn chút, giống như quyển nhật ký này có khả năng khiến lòng người dễ chịu."

Đừng tự tiện đọc nhật ký của người khác."

Trần Mặc Hàn nói xong lại cảm thấy sai sai, nếu nói thế, chính hắn cũng đã...

Nhưng có lẽ ở cạnh Tô Niệm lâu nên da mặt cũng dày hơn nhiều, Trần Mặc Hàn nhớ tới hơn phân nửa cuốn nhật ký đó đều viết về hắn mà hắn cũng đã chấp nhận tình yêu của Tô Niệm, thế nên việc bản thân đọc nhật ký cũng không phải chuyện quá đáng gì.Nhưng Từ Thu Thạch thì không được.Từ Thu Thạch thấy như bị bắt gian, luôn miệng giải thích: "Gió thổi qua, mình vô tình đọc được thôi!"

Hiểu rõ đối phương, vẻ luống cuống và chột dạ của Từ Thu Thạch khiến Trần Mặc Hàn hơi cảnh giác, nhớ lại cách gọi thân mật khi nãy, mặc dù diễn nhưng vẫn hơi quá mức.Trần Mặc Hàn nhấp nhẹ ngụm cocktail, ra vẻ "Bối rối", nói với Từ Thu Thạch: "Cậu là bác sĩ tâm lý, biết cũng đã biết hết rồi, rảnh thì kiểm tra cho cô ấy đi.

Mình thấy ở phương diện tình cảm, cô ấy tự ti quá mức rồi!"

Từ Thu Thạch: ???

Cậu làm như tôi không biết cậu đang ngầm khoe khoang vậy đó!HẾT CHƯƠNG 49.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
050: Ngoan, đừng tùy hứng!


Editor: Chanh

Nếu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Một người vô thức tự sướng(*), một người thầm phẫn nộ trong lòng, hai người nói chuyện giữa chừng, đột nhiên phát hiện bên cạnh đã có cả đống ly rượu rỗng mà Tô Niệm vẫn đang uống hết ly này đến ly khác, trạng thái của cô rõ là bất thường.(*) Gốc là 凡尔赛, là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả "sự khoe khoang khiêm tốn", dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị.008 đang than thở cũng bối rối, nó nhanh chóng kiểm tra thân thể Tô Niệm mới phát hiện, từ khi nhìn thấy quyển nhật ký, các chỉ số của cơ thể bắt đầu lên xuống thất thường, cơn giận dữ và không cam lòng gào thét nơi lồng ngực.Hình như đã xảy ra lỗi nào đó nên cảm xúc của nguyên chủ vẫn còn ở trong cơ thể, bây giờ bị nhật ký đánh thức, phát hiện thế giới này thì ra chỉ là một thế giới nhỏ trong truyện tiểu thuyết ngọt sủng.

Đối với Tô Niệm và 008 thì giống như nhân vật trong truyện tiểu thuyết, mà nguyên chủ bị chèn ép cũng chỉ vì Tô Nguyệt Ánh là nữ chính.Thiên Đạo bất công biết bao.Cảm xúc dao động mạnh mẽ như thế giống như đứt gân nứt xương, nếu là người thi hành nhiệm vụ thông thường chắc đã gào lên từ lâu, nhưng Tô Niệm vẫn bình tĩnh ngồi đó, ngoài uống rượu ra thì không có hành động nào khác.Thậm chí vẫn có sức cười đùa với hai người kia, cho đến khi không thể nhịn nổi nữa.008 cũng không khá hơn bao nhiêu, nó nhanh chóng nhấn nút báo động khẩn cấp, hiện giờ không phải vì nhiệm vũ nữa.

Linh hồn của nữ phụ đã kết nối với Tô Niệm, ý thức của Tô Niệm rất mạnh, nếu thật sự phát nổ thì không chỉ đơn giản là thế giới nhỏ này bị hủy diệt, mà con đường giữa bọn họ và Thiên Phương cũng có thể bị cắt đứt, đến lúc đó không có thân thể lại không liên lạc được với trụ sở, bọn họ sẽ trở thành kẻ độc hành lang thang ngoài vũ trụ.Kẻ độc hành không có đích đến, không có lối về sẽ ngủ say trong vũ trụ vô cùng tận.Trong ghi chép về vũ trụ Thiên Phương, chỉ có hai kẻ độc hành.

Cả hai kẻ đó đều rất mạnh, nhưng cuối cùng đều lựa chọn để cho ý thức tan biến, trở thành hạt bụi nhỏ trong vũ trụ.

Bởi vì sự cô độc của việc không có thời gian, không có không gian, rất đáng sợ, đáng sợ hơn cả cái chết.Trần Mặc Hàn nhíu mày, mặc kệ những người trên tàu sẽ nghĩ thế nào, hắn đỡ lấy Tô Niệm đang lảo đảo từ đằng sau, cướp lấy ly rượu của cô: "Đừng uống nữa!"

"Không được, không uống sẽ đau."

Tô Niệm vừa cười vừa nói, thế nên cả Trần Mặc Hàn lẫn Từ Thu Thạch ở cạnh đều không để tâm lắm, cho rằng người phụ nữ xấu xa này đang thèm rượu, rằng cô chỉ đang nói đùa.

Chỉ có 008 biết rõ, Tô Niệm nói thật.Trần Mặc Hàn cố lấy lại ly rượu của Tô Niệm, không ngờ người của người phụ nữ này mềm như không xương, thoáng cái đã ngã quỵ lên người hắn."

Anh rể~"Cơ thể mê người dán sát vào người hắn, hơi thở nhẹ phả ra khiến Trần Mặc Hàn mềm lòng, bỗng nảy sinh cảm giác cực kỳ cực kỳ đau lòng vì cô, không muốn buông tay, trong đầu nghĩ hay là cứ ôm cô mãi như vầy.Nhưng Từ Thu Thạch ở bên cạnh lại liên tục nháy mắt ra hiệu, cậu không thấy biểu cảm của đám người xung quanh à?Bạn trai trên danh nghĩa là anh ta ở đây, vốn đã xanh lè xanh lét rồi, giờ còn mọc thêm sừng nữa.Có thể nào kiềm chế chút được không, tình hình hiện tại không cho phép bọn họ trắng trợn vậy đâu!!!Trần Mặc Hàn hít sâu một hơi, vừa đỡ Tô Niệm thì có nhân viên phục vụ nôn nóng chạy tới."

Trần tổng, bà Trần bị bệnh rồi!"

Nguyệt Ánh bị bệnh?Trần Mặc Hàn sửng sốt, một bên là vợ chính thức bị bệnh, một bên là Tô Niệm trông không sao cả, chỉ là hơi say thôi...

Hơn nữa bản thân hắn cảm thấy hổ thẹn với Nguyệt Ánh, cũng không phải người vô tình, sao có thể bỏ mặc vờ như không liên quan đến hắn."

Tôi đến ngay!"

Nhưng Trần Mặc Hàn mới vừa đi được một bước, Tô Niệm lại ngã hẳn vào lòng hắn."

Đau!"

Cảm xúc của nguyên chủ dao động dữ dội hơn ngay khi Trần Mặc Hàn chọn Tô Nguyệt Ánh, đến mức Tô Niệm cảm giác được xương cốt bên trong đang gãy ra từng khúc.

Thời tiết quanh đây cũng thay đổi, đột ngột nổi sóng to gió lớn, sấm chớp ầm đùng.Trần Mặc Hàn nhíu mày, quan sát cả người Tô Niệm thật kỹ, không bị thương chỗ nào hết, hỏi cô đau ở đâu cô cũng không nói.

Dáng vẻ này, liên tưởng đến sự tồi tệ của cô trong quá khứ, không khỏi khiến người ta cảm thấy cô đang giả bộ, Trần Mặc Hàn kiềm chế cảm xúc: "Tin tôi, nhất định tôi sẽ giải quyết hết!"

Đúng vào lúc này, Trịnh Kiêu cũng vội vàng chạy tới, túm lấy Trần Mặc Hàn rồi đấm một cái."

Mẹ nó, mày có còn là đàn ông không thế?

Nguyệt Ánh đã sốt gần bốn mươi độ rồi, nếu không phải tao phát hiện ra cô ấy không ăn tối thì cô ấy đã chết ở trong phòng rồi!"

"Cô ấy mê mang mà vẫn gọi tên mày, mày lại ở đây gian díu mập mờ với em gái của cô ấy?"

Bên cạnh cũng có người không đứng nhìn được nữa, chỉ trích Tô Niệm: "Vợ của người ta bệnh rồi, kẻ thứ ba đừng giả bộ nữa được không?

Lòng dạ độc ác quá vậy!"

Trần Mặc Hàn lau vết máu ở khóe miệng, không đánh trả mà chỉ đưa Tô Niệm cho Từ Thu Thạch.Ngón tay cô còn đang níu lấy quần áo hắn, giống như đang níu kéo cọng rơm cứu mạng.Trần Mặc Hàn nén lòng kéo ngón tay Tô Niệm ra, thái độ nghiêm khắc hơn: "Ngoan, đừng tùy hứng!"

Vừa dứt lời, hắn xoay người đi ngay.Thu Thạch nói đúng, bây giờ vẫn chưa đến lúc, đợi hắn giải quyết xong mọi chuyện rồi, tất cả sẽ tốt đẹp hơn.HẾT CHƯƠNG 50.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
051: Em chết rồi anh nhớ phải đốt video mẫu nam xuống cho em đấy nhá!


Editor: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Lúc này, trong căn phòng xa hoa ở tầng ba của du thuyền có một đội ngũ y, bác sĩ đứng đầy cả trong và ngoài căn phòng.Khi Trần Mặc Hàn đến, mọi người tự động tách ra tạo thành một lối đi cho hắn.

Nằm ở giữa giường là người phụ nữ với gương mặt đỏ bừng, đổ đầy mồ hôi, miệng không ngừng lẩm bẩm gọi tên "Mặc Hàn", có thể thấy rõ là người đó đang cực kỳ khó chịu.Tâm trạng của Trần Mặc Hàn rất tệ, ngón tay vừa mới chạm vào vầng trán nóng hổi của đối phương liền bị nắm lấy.Tay bị nắm nên hắn buộc phải đứng đấy, chờ bác sĩ truyền nước và cho uống thuốc.

Tình trạng của Tô Nguyệt Ánh thật sự rất nguy hiểm, nếu cứ sốt mãi không hạ có khả năng sẽ dẫn đến các biến chứng khác.Từng giây từng phút trôi qua, cuối cùng tình trạng của Tô Nguyệt Ánh cũng dần tốt hơn, nhiệt độ cơ thể giảm dần, cô ta cũng từ từ tỉnh lại.

Nhưng không hiểu sao Trần Mặc Hàn lại càng lúc càng hoảng, dường như có thứ gì đó đang rời bỏ hắn, lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy cả người lo lắng, nôn nóng và bồn chồn.—Cùng lúc, trên boong tàu.

Từ Thu Thạch ôm Tô Niệm vào lòng, sau khi Trần Mặc Hàn đi khỏi.

Ngoài trời, sấm chớp dữ dội hơn, chỉ một lát sau trời đổ mưa to tầm tã.Những người ban nãy còn hóng chuyện trên boong tàu giờ đã tất bật chạy vào trong sảnh lớn trú mưa, Từ Thu Trạch muốn ôm Tô Niệm vào trong nhưng bị cô cản lại.

Mấy phút trước, Từ Thu Trạch cũng nghĩ Tô Niệm chỉ đang giả vờ diễn trò.

Anh ta bất ngờ vì hành động bất thường này của cô nhưng lại nghĩ có lẽ là do cô thật lòng thích Trần Mặc Hàn nên mới làm ra hành động ngu ngốc như vậy.Nhưng bây giờ anh ta lại cảm thấy kỳ lạ.Cơ thể của cô co giật mạnh, môi trắng bệch.

Từ Thu Thạch học y, anh ta biết động tác cứng còng này của Tô Niệm là vì đang phải chịu đựng cơn đau khổng lồ nào đó."

Làm sao vậy?

Cô khó chịu ở đâu, chúng ta vào trong khoang thuyền trước được không?"

"Vô dụng thôi, tôi sắp chết rồi!"

Cơ thể này không chứa nổi ý thức của cô được nữa, nếu không thoát ra thì thế giới này sẽ sụp xuống sớm.Từ Thu Trạch đờ người, không hiểu sao anh ta lại cảm nhận được cô đang nói thật.

Trong lòng dâng lên cảm giác hoảng sợ đột độ, anh ta cố gắng dùng hết mọi biện pháp để sơ cứu cho cô nhưng không hiệu quả thì cảm xúc triệt để rơi vào khủng hoảng:"Đợi tôi đi gọi Mặc Hàn!

Gọi bác sĩ đến!"

Động tác đứng dậy bị cánh tay mềm mại của người phụ nữ chặn lại."

Không cần, ai tiễn tôi đoạn cuối đều như nhau cả thôi!"

Sắc mặt Tô Niệm tái nhợt, biểu cảm lại vô cùng bình tĩnh giống như người sắp chết không phải cô vậy, thậm chí còn lo liệu hậu sự đâu vào đấy:"Giúp tôi quay lại di nguyện gửi cho anh rể đi!

Nhớ phải bật chế độ làm đẹp đấy!"

Trong cơn mưa tầm tã, ngón tay của Từ Thu Thạch trượt mãi vẫn không mở điện thoại lên được. ...Trơ mắt nhìn Tô Niệm quay video, nhìn sức sống của cô hao mòn theo từng giây.

Đôi mắt thường ngày hay chứa ý cười lẳng lơ, quyến rũ người nhìn nay lại xuất hiện dấu hiệu của cái chết.Giờ phút này Tô Niệm đã không nhìn thấy được gì nữa nhưng cô vẫn cố gắng nói nốt lời cuối: "Đợi em chết rồi, anh nhớ phải đốt mấy video người mẫu nam xuống cho em nhé.

Em sẽ đợi nhận đấy!"

Từ Thu Thạch không thể cười nổi, đã là lúc nào rồi mà cô vẫn còn đùa giỡn được thế?Hô hấp của người trong ngực càng lúc càng nhẹ, mặt Từ Thu Thạch đầy nước mưa hòa lẫn với nước mắt, đôi môi mỏng hơi hé mở lập tức cảm nhận được mưa gió tạt vào.

Vấn đề này rất khó hỏi, nhưng nếu không hỏi anh ta sợ sẽ hối hận cả đời."

Nếu, tôi nói nếu như...

Tôi chủ động, cùng Mặc Hàn..."

Từ Thu Trạch chưa nói hết nhưng Tô Niệm đã hiểu, cô gắng gượng trả lời bằng chút sức lực cuối cùng: "Tôi sẽ chọn anh!"

Trừ yếu tố nhiệm vụ ra, rõ ràng kiểu đàn ông dí dỏm phóng khoáng hợp với cô hơn là kiểu tính cách như Trần Mặc Hàn.

Hắn chắc chắn sẽ không cho phép cô nhìn gã đàn ông khác, mấy loại chuyện này, cô có kinh nghiệm nhiều rồi.Huống hồ, là một người phụ nữ tồi, đến chết cũng phải trêu chọc người khác!Vừa đáp lời Từ Thu Trạch xong, nút báo động khẩn cấp cũng khởi động lại thành công, ý thức của Tô Niệm bị hút ra.Bàn tay đặt trên vai của Từ Thu Thạch rơi xuống.HẾT CHƯƠNG 51.P/s: Vậy là xong nội dung chínnh của Thế giới 1 rồi, mọi người cùng đón chờ phiên ngoại nha ^^ Há há.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
Phiên ngoại 1: Khám bệnh


Editor: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Chanh: Phiên ngoại này là tình tiết xảy ra trước buổi tiệc sinh nhật của Trần Mặc Hàn.

Vì nó dễ thương nên lên trước, còn mấy cái buồn tui lên sau nha mấy bà =))) Phiên ngoại này đọc giải trí cười trước đã rồi mấy phiên ngoại sau vừa hả dạ vừa cười!

---^---

Trần Mặc Hàn có hai bác sĩ riêng.

Một người là Phó Du, bác sĩ nổi tiếng nhất cả nước, tuổi còn trẻ nhưng danh tiếng đã vang xa, thông thạo cả nội khoa lẫn ngoại khoa; Một người là Từ Thu Thạch, từng du học ở nước ngoài, có tiếng tăm trong ngành tâm lý học ở cả trong và ngoài nước.

Người đầu chịu trách nhiệm chữa trị cơ thể, người sau chịu trách nhiệm chữa trị tâm lý.

Với Phó Du là quen biết bình thường còn Từ Thu Trạch là bạn chí cốt.Trần Mặc Hàn cũng không giấu bệnh sợ thầy, nên khi cơ thể có thay đổi hắn cũng không giấu diếm.Gặp vấn đề ở lĩnh vực nào thì nên giao cho người có chuyên môn ở lĩnh vực đó giải quyết, hơn nữa tình trạng bây giờ của hắn cũng không tốt hơn trước bao nhiêu.

Tuy đã phát tiết được, nhưng tần suất nảy sinh ham muốn tình dục lại cao hơn hẳn, có hơi hướng mất kiểm soát.Thế nên trước giờ diễn ra buổi tiệc sinh nhật, hắn kiểm tra tổng quát một lần.Đầu tiên là kiểm tra sức khỏe.Sau khi nhận được chỉ số cơ thể của Trần Mặc Hàn, Phó Du đọc qua ba lần rồi mới mở miệng nói chuyện, ánh mắt có chút phức tạp: "Các chỉ số trong cơ thể đều rất tốt, hoóc-môn cũng bình thường trở lại, đã giải quyết xong... vấn đề đó rồi?"

Trần Mặc Hàn gật đầu, hệt như những gì hắn đoán, cơ thể của hắn vì làm tình với Tô Niệm mà cảm thấy thỏa mãn.

Thật ra không cần phải kiểm tra, từ mấy ngày trước đến giờ, một vài cấp dưới đều cảm thấy hắn hòa nhã hơn nhiều.Sau khi giải toả được dục vọng tích trữ đã lâu, ban đêm không còn bị mất ngủ, tâm tình cũng không nóng nảy khó kiểm soát nữa, dường như cơ thể thoải mái hơn nhiều.

Bấy giờ nhớ lại mới thấy, quả thật có lúc hắn đã nghiêm khắc quá mức."

Là vì...

Đời sống vợ chồng hài hoà rồi sao?"

Trần Mặc Hàn hơi giật mình, hắn cảm thấy mối quan hệ giữa hắn và Tô Niệm không thể hình dung bằng cụm từ này được, cùng lắm chỉ có thể nói là đời sống tình dục, nhưng chẳng hiểu sao hắn vẫn gật đầu.Thấy đối phương ghi chép gì đó, Trần Mặc Hàn không giải thích thêm.

Dù sao giữa hắn và Phó Du cũng chỉ là quan hệ giữa người bệnh và bác sĩ, giải thích nhiều lại thành kể lể tâm sự với người không thân quen.

Vì vậy, hắn chỉ miêu tả chi tiết về cảm giác trước và sau khi làm tình với Tô Niệm, rồi nói về những thay đổi của giác quan.

Từ đầu đến cuối chưa từng nhắc tới tên của ai khác.Trần Mặc Hàn nói xong hồi lâu, Phó Du mới thong thả lên tiếng.

Giọng nói vẫn dịu dàng như cũ nhưng lại có chút mệt mỏi: "Tình trạng khó kiểm soát được dục vọng mà anh nói, có lẽ là vì cơ thể mới được thoả mãn sau khi phải kiềm nén trong suốt một khoảng thời gian dài nên chưa kịp thích nghi.

Chờ thêm một quãng thời gian nữa, khi thích nghi được rồi sẽ khôi phục về trạng thái bình thường thôi!

Hai người... sau này sẽ rất hạnh phúc..."

Trần Mặc Hàn đang chìm trong hồi ức về chuyện giữa hắn và Tô Niệm, tâm trạng hơi phức tạp nên không để ý thấy thái độ bất thường của người đàn ông trước mắt, cũng càng không biết, khi hắn đi khỏi, vị bác sĩ trẻ tuổi ngồi ngẩn người ra đấy, mãi đến lúc trời sập tối mới gọi một cuộc điện thoại: "Thầy, hạng mục giao lưu lần trước, thầy nhận lời giúp em nhé..."

Dừng hồi lâu, lần này giọng nói run rẩy hơn rất nhiều."

Vâng, bây giờ cô ấy sống rất tốt, không cần em lo lắng nữa..."—Lúc đến phòng khác, cảnh tượng hoàn toàn khác với ban nãy.Sau khi thôi miên xong.Trần Mặc Hàn có chút hồi hộp: "Thế nào?"

"Vẫn là Khoa Phụ đuổi theo Mặt Trăng!"

Trần Mặc Hàn thở phào nhẹ nhõm.Hắn sẽ định kỳ sử dụng liệu pháp thôi miên của Từ Thu Thạch, từ những kinh nghiệm trước đây, mỗi khi não nghĩ đến tình yêu, hắn sẽ ở trong rừng rậm, luôn luôn đi về phía ánh trăng, Từ Thu Thạch nói giỡn hành vi này là Khoa Phụ đuổi theo Mặt Trăng(*).(*) Câu gốc là Khoa Phụ đuổi theo Mặt Trời: Khoa Phụ, vì đuổi theo mặt trời nên rất khát nước, anh ấy uống cạn nước sông Hoàng Hà, sông Vị Hà mà vẫn không hết khát bèn đến nơi khác để mà tìm nước, giữa đường bị chết khát.

Cây gậy mà anh ấy để lại sau này biến thành một khu rừng gọi là Trịnh Lâm, về sau dùng cụm từ "Khoa Phụ đuổi mặt trời" để ví với những người có quyết tâm lớn, hoặc hàm chỉ những người không biết liệu sức mình.

Thấy hắn như thế, Từ Thu Thạch phản đối: "Mình đã nói rồi, cậu đang ở trung tâm cảnh trong mơ, muốn cái gì cũng được, nhưng cậu vẫn chỉ đi theo ánh trăng đến tận bây giờ cũng không muốn bắt lấy, thực sự không bình thường..."

Trần Mặc Hàn siết chặt nắm tay: "Có lẽ mình chỉ tôn trọng Nguyệt Ánh, yêu thương cô ấy..."

Bỗng Từ Thu Thạch nở nụ cười quái gở: "Vậy cậu có biết phần sau của cảnh trong mơ hôm nay là gì không?"

Trần Mặc Hàn thầm giật mình, có cảm giác rất bất an: "Là gì?"

"Cậu tự xem đi!"

Trần Mặc Hàn cầm biên bản báo cáo lên, bên trên là hàng chữ rồng bay phượng múa của Từ Thu Thạch.Hàng đầu là: đuổi theo Mặt Trăng như cũ, ngay sau đó xuất hiện thay đổi...Gặp được Thần Đèn, được ước một điều ước.

Trên có nhật nguyệt tinh thần(*), dưới có ăn mặc ngủ nghỉ, tất cả đều có thể trở thành hiện thực.(*)Nhật Nguyệt Tinh Thần là cụm từ chỉ 4 trạng thái trong Tứ tượng: Nhật (Mặt Trời) – tương ứng với Thái Dương.

Nguyệt (Mặt Trăng) – tương ứng với Thái Âm.

Tinh (các vì sao đứng yên, định tinh) tương ứng với Thiếu Âm.

Thần (hay Thìn, các ngôi sao chuyển động, hành tinh) tương ứng với Thiếu Dương.Phía sau dòng này còn có một dấu ngoặc, viết ra những phân tích của Từ Thu Thạch, chỉ có ba chữ: có mong muốn?Phần phía sau bị Từ Thu Thạch nắm trong tay, dáng vẻ nháy mắt của anh ta như thể nó chứa nội dung rất nghiêm trọng.Trần Mặc Hàn nhíu mày: "Đoạn sau là gì?"

"Cậu đoán xem!"

Trần Mặc Hàn không có tâm trạng đùa giỡn với Từ Thu Trạch.Thấy vẻ mặt của bạn tốt tối sầm, Từ Thu Thạch buông tay: "Mình còn tưởng cậu sẽ nói là muốn lấy Mặt Trăng!"

Trần Mặc Hàn mím môi: "Không phải hả?"

Từ Thu Thạch lắc đầu, biểu cảm trên mặt thoáng thay đổi rồi bất ngờ cười một tiếng."

Ha ha ha, Trần Mặc Hàn, mình quen biết cậu nhiều năm rồi, mà lần này suýt nữa đánh mất quy tắc nghề nghiệp để đánh thức cậu trong lúc thôi miên đấy..."

Tiếp đó, anh ta bắt đầu nhái lại: "Đối diện với điều ước khó có được, cậu lại nói với Thần Đèn, rằng không cần ánh trăng, chỉ cần hai bình sữa, sau đó ôm như thế này này, vui đến mức quên cả trời đất luôn..."

"Hai bình sữa nghĩa là sao?

Bộ dạo này cậu thiếu Canxi hả?"

Nét mặt Trần Mặc Hàn cứng đờ, trong đầu nổ cái bùm.

Cảm thấy mặt mũi của bản thân mất hết sạch, chắc chắn hắn đã bị Tô Niệm ảnh hưởng, ngày nào cô cũng nhắc tới từ vợ bé trước mặt hắn.

Có một lần, trong lúc làm tình còn bảo hắn bóp ngực rồi nói gì mà "Hai bình sữa của vợ bé bị bóp rồi", mỗi ngày lại đổi một cách nói khác nhau...(*) Hai bình sữa (两瓶奶)= nhị nãi= mợ hai/ vợ hai/ vợ bé, sử dụng cách nói đồng nghĩa.Từ trước đến giờ, não bộ của Từ Thu Thạch vốn đã khác với người bình thường, anh ta nhanh chóng hiểu ra: "Hai bình sữa, chẳng lẽ là...

Vợ bé?"

HẾT CHƯƠNG 52.Góc giải thích cho mấy bà nào không hiểu: Túm quần lại là, Trạch thôi miên Hàn.

Cái "ánh trăng" là chị vợ Tô Nguyệt Ánh, nên ông Trạch mới thắc mắc là sao cha nội Hàn yêu vợ thương vợ mà trong mơ không giữ lấy vợ mình =)))) Xảy ra hiện tượng mới là có cái đèn thần xuất hiện, thay vì ước cái gì khác, hoặc ước hạnh phúc với vợ thì KHÔNG, bé Hàn ước có "hai bình sữa" =)))) Mà 2 bình sữa = 2 cái díu của bà Niệm => Muốn 2 bình sữa = muốn bà Niệm.

T cười ẻ cả làng ơii.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
Phiên ngoại 2: Tô Nguyệt Ánh


Editor: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Gió thu thổi qua, lúc cầm tệp giấy đẩy cánh cửa biệt thự ra, Tô Nguyệt Ánh vẫn cảm thấy hơi căng thẳng.Vào đêm hỗn loạn trên du thuyền ấy, vì sốt cao nên cô ta luôn mê man không tỉnh.

Sau này mới biết, Trần Mặc Hàn đã ôm chặt thi thể của Tô Niệm ngồi trên boong tàu không ăn không uống ba ngày ba đêm.Cái chết của Tô Niệm khiến mọi người rất bất ngờ, nhưng không thể không nói, trong một khoảnh khắc nào đó, Tô Nguyệt Ánh cảm thấy như được trút giận.Thậm chí cô ta còn nghĩ rằng Tô Niệm chết rồi, mọi thứ sẽ bình thường trở lại.Trong lòng Tô Nguyệt Ánh, Trần Mặc Hàn là ánh sáng soi chiếu cuộc đời cô ta.

Hắn quá hoàn hảo.

Tô Nguyệt Ánh thầm nhận định bọn họ là cùng một loại người, đều là nhân vật chính của thế giới này, là một cặp trời sinh.Bởi vậy mặc dù biết Trần Mặc Hàn và Tô Niệm gian díu, cô ta cũng chỉ nghĩ chẳng qua là cảm giác mê muội nhất thời mà thôi.Nếu nói không tin Trần Mặc Hàn có mới nới cũ, chi bằng nói cô ta càng không tin bản thân sẽ thất bại, cũng càng không tin Trần Mặc Hàn sẽ chọn một ả tồi tệ xấu xa thay vì cô ta!Thế nhưng...Đi đến góc ngoặt ở cầu thang, bóng dáng người đàn ông cao lớn đứng trước cửa sổ đã cắt ngang mạch suy nghĩ của cô ta.Hắn vẫn giống trong ký ức, tuấn tú và mạnh mẽ, chỉ một bóng lưng cũng đủ khiến người khác muốn phục tùng.Nhưng khi nhìn kỹ thì lại có cảm giác không đúng cho lắm.

Hắn của hiện tại đã lạnh lùng hơn trước nhiều, cả người không còn sức sống, hệt như một bức tượng có thể đứng yên mãi ở đấy.Theo ánh mắt của Trần Mặc Hàn, Tô Nguyệt Ánh nhìn thấy một căn phòng xa hoa lộng lẫy.

Bên trong căn phòng bằng kính trồng đầy hoa hồng đỏ, màn che bốn phía đều được làm bằng chất liệu quý, lấp la lấp lánh dưới ánh mặt trời, thậm chí bên trong còn được trang trí đèn chùm bằng pha lê cùng điệu nhạc Pháp lãng mạn.Ở giữa là một tấm bia.Bên trong là ai, không cần hỏi cũng biết.Tô Nguyệt Ánh có hơi chua xót mà dời mắt: "Đã có giấy thỏa thuận ly hôn rồi, em mang đến cho anh đây!"

"Ừm, cảm ơn, cứ để nó ở trên bàn là được!'Hắn chẳng thèm quay đầu lại, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài như đang chuyên tâm dùng ánh mắt để vẽ lại cái gì đó.Tô Nguyệt Ánh đặt tệp giấy xuống, lúc rời đi vì không cam lòng nên mở miệng nói: "Có chuyện này em phải giải thích một chút!"

"Lúc trước Tô Niệm ham mê cờ bạc, tiêu xài hoang phí lại hay ra ngoài gây chuyện.

Nên lúc Trịnh Kiêu nói sẽ giúp em xử lý, em đã không từ chối."

"Là do em không chịu nổi tính cô ta nữa, chứ không phải vì mối quan hệ giữa hai người!

Nếu sớm biết thì em đã không đồng ý với Trịnh Kiêu rồi, em cũng không muốn đối phó với tình địch bằng cách đó...

Em đã hỏi rất nhiều lần, thật ra...

Tô Niệm... không phải do Trịnh Kiêu hại..."

Vậy nên không cần phải trả thù.

Sau chuyện trên du thuyền, Trần thị dốc sức giúp đỡ bang Vạn Long, chưa đầy nửa tháng, Trịnh Kiêu đã bị ép đến đường cùng.

Hơn nữa sau khi ly hôn, Tô thị xuống dốc không phanh.

Tuy lúc trước Tô Nguyệt Ánh biết nhà họ Tô dựa vào thế lực của nhà họ Trần, nhưng đến hiện tại cô ta mới nhận ra, rằng khi chỗ dựa ấy bị lấy đi, con đường vốn bằng phẳng chợt trở nên vô cùng gập ghềnh.Kiểu làm theo cảm tính như vầy vốn không phải là chuyện mà Trần Mặc Hàn – người luôn giữ được bình tĩnh trong mọi chuyện có thể làm.Lời cần nói đã nói nhưng người đàn ông vẫn không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: "Ừ, tôi biết, nếu không thì các người đã chẳng sống được tới giờ, chứ không phải chỉ đơn giản chịu chút trừng phạt nhỏ này."

Còn về phần nhà họ Tô, chuyện nên bù đắp hắn đã bù đắp xong, chỉ là không nâng đỡ như trước nữa.Vài giây sau, Trần Mặc Hàn hơi nghiêng đầu, trong đôi mắt bỗng có chút mong đợi: "Nếu Trịnh Kiêu không chịu nổi nữa, gã cứ tới giết tôi!"

HẾT CHƯƠNG 53.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
Phiên ngoại 3: Người trên đầu quả tim!


Editor: Chanh

Nếu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

"Người đàn ông kia lại đến rồi.

Anh Phong, không đồng ý thật sao?"

Bên trong hội sở Lục Yêu, nét mặt của chàng trai trẻ hiện lên vẻ do dự.Một chàng trai khác trông lớn hơn vài tuổi đang điềm tĩnh đọc sách, lạnh nhạt đáp lời:"Sao nào, cậu cũng muốn lấy số tiền đó hả?"

Cậu trai im lặng một lúc lâu mới mở miệng: "Chị Niệm Niệm đã ra đi được một năm rồi, em cảm thấy mọi người nên cho bản thân một cơ hội để bước về phía trước.

Bất luận là hắn hay chúng ta..."

Bắt đầu từ nửa năm trước, Trần Mặc Hàn mua lại nơi Tô Niệm từng ở khi còn sống.

Cho dù là hội sở, khách sạn hay quán bar, chỉ cần là nơi Tô Niệm từng ở thì bây giờ đều trở thành tài sản riêng của Trần Mặc Hàn.

Nội thất trang trí bên trong những nơi đó được giữ y như cũ, toàn bộ đều giữ nguyên dáng vẻ mà Tô Niệm thích nhất."

Vị Tổng giám đốc Trần giàu sang quyền quý này không đuổi bất kỳ ai trong hội sở đi cả, trái lại còn ra cái giá 500 vạn, không cần bọn họ làm gì hết, chỉ cần kể từng chi tiết khi tiếp xúc với Tô Niệm là được.Ban đầu người bên trong hội sở rất không ưa Trần Mặc Hàn, Tô Niệm qua đời quá đột ngột, Trần Mặc Hàn là người đàn ông của cô mà không bảo vệ được cô, thậm chí còn không nói rõ nguyên nhân cái chết.Bọn họ rất tức giận, có người còn cố ý châm biếm trước mặt Trần Mặc Hàn: "Thế nào, đường đường là người cầm quyền Trần thị mà lại thích bỏ tiền đi nghe chuyện khiêu dâm?"

Thoáng chốc, Tiểu Dịch không hiểu nổi biểu cảm khi ấy của Trần Mặc Hàn có ý gì.

Chỉ nhớ, khi có người cố tình bịa ra chút chuyện thân mật kể cho hắn nghe, sắc mặt của vị cầm quyền Trần thị tái nhợt, cơ thể như tùng như bách của hắn run nhẹ lên nhưng vẫn kiên cường hỏi: "Vậy, cô ấy còn nói gì nữa không?"

Lúc ấy bọn họ cảm thấy buồn cười, người cũng đã chết rồi, quan tâm chuyện này để làm gì?

Chẳng lẽ người chết rồi còn có thể sống lại?

Thậm chí có người còn ác ý nghĩ rằng chẳng qua Trần Mặc Hàn chỉ đang giả bộ, hắn nhiều tiền như vậy, không chừng mười ngày nửa tháng sau sẽ lại có người mới.Nhưng thời gian trôi qua, khi họ dần chấp nhận cái chết của cô, cũng dần bình tĩnh lại.Nhất là khi có nhân chứng kể lại toàn cảnh hôm đó, Tô Niệm là đột tử, còn vị Trần tổng tiếng tăm lừng lẫy này đây lại vì chuyện đó mà suýt phát điên.Một năm trôi qua, Trần Mặc Hàn không thay lòng đổi dạ như mọi người đoán.

Ngược lại, hắn vẫn thường đến nơi Tô Niệm từng ở, ru rú trong nhà.

Cuộc hôn nhân từng khiến người người ca ngợi cũng tan vỡ từ lâu, nghe nói cô cả nhà họ Tô kia sắp tái hôn, chú rể là một bác sĩ.Hơn ba trăm ngày đêm, những người từng tiếp xúc với Tô Niệm, từng người từng người một nhận số tiền ấy, chỉ còn Tiểu Dịch và Phong Tử có mối quan hệ thân thiết nhất, được Tô Niệm bao dưỡng lâu nhất vẫn không dao động.Lần trước, sau khi anh Chu nhận tiền xong từng nói với hai người họ: "Thật ra có thể cùng người khác kể về Tô Niệm trong lòng cũng thoải mái đi rất nhiều, người cũng đã mất rồi, mỗi lần nhớ lại đều không kiềm được nước mắt, lòng thổn thức.

Nhưng anh thấy nhất định Tô Niệm mong chúng ta mỗi lần nhắc đến cô ấy sẽ có cảm giác vui vẻ và phóng khoáng!"

-Cùng ngày, vào buổi tối đó, bên ngoài hội sở lại có sấm sét, lúc Tiểu Dịch và anh Phong quay về thì thấy một người đàn ông đang ngồi thẫn thờ ngoài sảnh lớn, dường như mỗi khi thời tiết thế này thì hắn không thể ngồi trong nhà được.Hai người họ đứng ở sảnh lớn một hồi lâu, lúc anh Phong quyết định bước chân về phía trước, Tiểu Dịch đã thở phào một hơi."

Chúng tôi đến lấy tiền!"

Vừa dứt lời, người đàn ông ngồi trước mặt khẽ run rẩy, đôi mắt sáng lên, trông hắn như vừa được hồi sinh.Đây là lần đầu tiên sau một năm Tiểu Dịch kể về Tô Niệm trước mặt người ngoài, đối với người không biết chuyện, đám trai trong hội sở như bọn họ dính vào phú bà nhất định là vì tiền.Nhưng sau khi tiếp xúc với Tô Niệm mới biết Tô Niệm là người rất phóng khoáng, cô tiêu tiền như nước, thích hưởng thụ nhưng không bao giờ hạ bệ bất kỳ ai để mua vui.

Không những thế cô còn kiên nhẫn lắng nghe nỗi buồn của họ, cô sẵn sàng ra tay chu cấp mấy chục vạn cho cậu thiếu niên vừa thi Đại Học xong, điểm số cao vút nhưng vì nghèo khó nên chỉ đành dấn thân vào làm ở hội sở, thậm chí cô còn kiên nhẫn lập kế hoạch tương lai cho bọn họ, không hề xem thường họ...Một lần kể, kể suốt một đêm dài.Lần đầu Tiểu Dịch thấy Trần Mặc Hàn nói nhiều như thế, chi phí ăn mặc, sở thích, yêu ghét cái gì, gần như mỗi một chi tiết đều hỏi thật kỹ.Bỗng dưng cậu ta thấy xót xa, có người chỉ rời đi trong chớp mắt, còn người bị bỏ lại suốt đời cũng không quên được, đến mức phí nhiều công sức chỉ để biết rõ từng chi tiết nhỏ nhặt khi cô ở cạnh người đàn ông khác.Cậu ta muốn cổ vũ người đàn ông thiên chi kiêu tử* này nên buông bỏ, hướng về tương lai, nhưng cũng thừa hiểu kiểu người rối rắm cả việc người trong lòng thích ăn loại nho nào, chắc chắn sẽ không buông bỏ được.*Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời.Đúng vậy, người trong lòng.

Trong phút chốc, không còn ai nghi ngờ gì nữa, chắc chắn Tô Niệm là người trong lòng Trần Mặc Hàn, là người được đặt trên đầu quả tim.HẾT CHƯƠNG 54.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
Phiên ngoại 4: Cô ấy vẫn chưa yêu hắn!


Editor: Chanh

Nếu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

"Anh rể, em chỉ có một nguyện vọng duy nhất, đó là hy vọng anh và chị sẽ sống hòa thuận hạnh phúc đến cuối đời, như những gì ngày đó anh đã nói, nghiên cứu kỹ cuốn bí kíp em viết với chị gái, có vậy thì dù có chết em cũng cảm thấy rất vui!"

Bên trong căn phòng tối om, màn hình điện thoại đang phát đi phát lại một đoạn video.Người phụ nữ trong video mang gương mặt khiến hắn vừa yêu vừa hận, lại biến mất bằng phương thức khiến hắn tuyệt vọng.Hắn đã ngồi lì trên du thuyền ba ngày, vô số lần cầu xin cơn ác mộng này hãy chấm dứt.

Người phụ nữ xấu xa đó thích nhất là nói đùa, nhất định đây là trò đùa mới của cô.

Cô muốn hắn tuyệt vọng, rồi mới xuất hiện và nói: Anh rể, anh nói tình yêu của em quá hèn mọn, em thấy anh mới hèn mọn đó!Nhưng sau đó, hắn sụp đổ.Cô mãi vẫn không chịu tỉnh lại.Cho đến khi Từ Thu Thạch cưỡng chế đánh ngất hắn, cử hành tang lễ.Cho đến khi cả thế giới đầy rẫy tin tức về cái chết của cô, không nơi cho hắn hy vọng về sự sống của cô.Hắn phẫn nộ, hắn tuyệt đối không tin.

Hắn điều tra Trịnh Kiêu, điều tra Tô Nguyệt Ánh, thậm chí còn điều tra luôn cả Từ Thu Thạch, điều tra từng người trên du thuyền, từng món ăn mà cô chạm vào...

Kết quả cuối cùng vẫn không tài nào hiểu nổi.Dường như cô đột ngột bộc phát căn bệnh nan y nào đó, trên báo cáo kiểm tra ghi là xương của cô có dấu vết bị vỡ nhưng không phải do lực bên ngoài tác động cũng không phải do người làm ra, càng không có bất kỳ cách chữa trị nào.

Một khi căn bệnh phát tác, chỉ có duy nhất con đường chết.Bừng tỉnh vào nửa đêm, đã vô số lần Trần Mặc Hàn mơ thấy cảnh tượng ngày đó.Trong mơ cô nói với hắn "Anh rể, em đau", mơ thấy cô ngã vào lồng ngực hắn, ngón tay níu lấy góc áo của hắn, muốn tìm chút dỗ dành...

Nỗi đau xương cốt gãy vụn đau đớn biết bao...

Có lẽ lúc đó cô đã rất hy vọng hắn có thể ôm cô, ở bên cô, thế nhưng đến tận lúc sinh mạng cô sắp kết thúc, hắn lại đẩy tay cô ra, đến bên cạnh một người phụ nữ khác.Muốn hắn và Nguyệt Ánh ở bên nhau?Đây là di nguyện của cô sao?Trần Mặc Hàn đã xem video này vô số lần, nhớ kỹ từng giây hình ảnh và biểu cảm của Tô Niệm.

Hắn biết cô thật lòng, nhưng hắn không thể thực hiện được.Dù cho đoạn sau của video có bất cẩn quay lại được đoạn đối thoại giữa cô và Từ Thu Thạch về sự lựa chọn giữa hắn và Từ Thu Thạch.

Cô chọn Từ Thu Thạch, cái gọi là nhật ký, cái gọi là thích, cái gọi là hèn mọn, có lẽ tất cả đều là giả.Rõ ràng chỉ là một mối quan hệ bao dưỡng ngắn ngủi, rõ ràng hắn luôn cho rằng dục vọng lớn hơn tình cảm, thế nên dù có chút động lòng cũng là điều dễ hiểu...

Nhưng thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng không chấp nhận được.Không chấp nhận được cô đã rời đi, không chấp nhận được cô thật lòng muốn đẩy hắn cho người phụ nữ khác, cũng không thể chấp nhận được cô lựa chọn gã đàn ông khác!Hắn bắt đầu dùng đủ mọi cách để tìm hiểu về Tô Niệm, bao gồm cô đã gặp ai, làm chuyện gì, mỗi khoản tiền đã dùng vào việc gì.

Số tiền xa xỉ mà hắn từng căm ghét, nay trở thành liều thuốc giảm đau.Nhất là khi hắn phát hiện một khoảng tiền trong số hai mươi vạn đó được tiêu vào đống pháo hoa cho ngày sinh nhật của hắn.Màn pháo hoa chúc mừng sinh nhật bắn trong bữa tiệc là do Tô Niệm mượn danh của Tô Nguyệt Ánh bắn.Như nhặt được báu vật, hắn đã ngắm đi ngắm lại thật nhiều lần.Mặc kệ vì nguyên nhân gì, Tô Niệm cũng từng mừng sinh nhật hắn.

Lúc trước khi nhìn thấy hắn đã cảm thấy đẹp, bây giờ lại còn đẹp hơn hẳn khi ấy.Niềm vui qua đi, càng lúc càng nhiều chi tiết hiện ra.

Trần Mặc Hàn nhận ra, Tô Niệm ở trước mặt hắn khác hẳn với Tô Niệm trong nhận thức của những người khác.

Cô không chỉ ngụy trang bản thân mà còn mai mối cho hắn và Nguyệt Ánh...Cô thích hưởng thụ, nhưng theo một nghĩa nào đó thì giống như sẵn sàng cho việc sẽ rời đi bất cứ lúc nào, không muốn để lại một đồng tiền nào cả...Hơn nữa, dựa theo hiểu biết của hắn đối với Tô Niệm, so với cô của hai tháng trước, thực sự rất khác!Cứ như biến thành một người khác vậy!Vô vàn nghi vấn tích tụ trong lòng Trần Mặc Hàn, khiến hắn nghi ngờ tất cả mọi thứ.Năm thứ ba sau khi Tô Niệm rời đi, hắn vẫn không buông bỏ được.

Trần Mặc Hàn bắt đầu cảm thấy thế giới dường như thu nhỏ lại, hắn nhận ra quy tắc nào đó của thế giới này đang quay quanh hắn, thúc đẩy hắn đi về phía nào đó.Trần Mặc Hàn thầm cảm thấy, nếu thoát khỏi thứ quy tắc đó, những thứ hắn vốn có sẽ lập tức biến thành cát bụi, có lẽ đến cả cơ thể hắn cũng sẽ theo đó mà tan biến.Nhưng Trần Mặc Hàn không do dự chút nào.So với việc sống trong một thế giới hoàn hảo nhưng không có Tô Niệm, thì dù chỉ là một cơ hội nhỏ hắn cũng muốn thử, biết đâu sẽ lại có cơ hội tìm thấy cô.Hắn đã từng quá ngạo mạn, chưa một lần nghiêm túc bày tỏ tình cảm với cô.

Xem tính cách của Tô Niệm, cho dù có kiếp sau, có là thiên đường hay địa ngục, có là mối quan hệ đầy bí ẩn, nhất định cô cũng sẽ không quay đầu lại.Quan trọng nhất là, hắn vẫn chưa khiến cô yêu hắn!HẾT CHƯƠNG 55.
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
Phiên ngoại 5: 008: Mùi vị được đại gia bao dưỡng!


Editor: Chanh

Nếu yêu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

Lúc thế giới này kết thúc 008 khóc đến mức sức cùng lực kiệt, như thể ký chủ thật sự chết trước mặt nó, nhưng đến khi nó tỉnh táo lại thì phát hiện thần thức của cả hai đã rời khỏi thế giới nhỏ tử lâu, về tới trạm không gian.Nơi này là phòng nghỉ ngơi sau khi nhiệm vụ kết thúc, có thể coi như trạm trung chuyển giữa thế giới nhỏ và vũ trụ Thiên Phương, cảm xúc của nguyên chủ cũng đã hoàn toàn tan biến ngay khi cơ thể chết đi."

Tỉnh rồi hả?"

008 mở mắt ra, nhìn bản thể quen thuộc của Tô Niệm ở trước mắt đang lười biếng nằm trên ghế sô pha, mạnh khỏe không sứt mẻ miếng nào.Tô Niệm: "Tiền của ta đã xài hết chưa?"

008 trả lời theo phản xạ: " Đã xài hết rồi, không thừa một đồng nào..."

Người trước mắt cười thỏa mãn, biến ra một chùm nho rồi quan sát nó từ trên xuống dưới: "Quay về phải mất tận một ngày đúng không, hay là bé 8 mi biến thành cậu nhóc đẹp trai mơn mởn tới hầu hạ ta đi..."

008 lập tức cảm thấy nỗi đau trong lòng như bị chó ăn hết rồi.

Nhìn dáng vẻ này của Tô Niệm, đừng nói đến chết, sợ là có thể gọi ngay ba, bốn đàn ông đến cùng chơi một trận ấy chứ."

Ngài nằm..."

Chữ "mơ" còn chưa kịp thốt đã thấy Tô Niệm vẫy tay, trước mặt hiện ra bảng thông tin đặc chế của Thiên Phương, bên trên là giao diện của một diễn đàn nào đó, kế tiếp Tô Niệm tải một video lên, thế mà lại là dáng vẻ nó khóc lóc khi nãy, nối tiếp đó Tô Niệm bắt đầu soạn tiêu đề: [Rốt cuộc đêm hôm ấy kịch liệt đến mức nào mà hệ thống Thiên Phương - 008 lại khóc đến ngất xỉu.]008: "..."

"Tôi biến, tôi biến ngay!!"

Bản thể của 008 vẫn còn nhỏ, nhưng chỉ cần mượn biển ý thức của Tô Niệm là có thể biến thành vóc dáng của cậu thiếu niên mười tám, mười chín tuổi.

Hiện tại nó đang nghiến răng đút nho cho người nào đó, đồng thời kiểm tra tiến độ nhiệm vụ.[008: Ngài nói thử xem, nhiệm vụ có thành công không?][ Tô Niệm: Năm mươi năm mươi đi!

Trong chuyện tình cảm có rất nhiều kiểu người khác nhau, có người khắc ghi trong lòng, có người dễ quên.

Bây giờ chỉ hy vọng anh rể là kiểu người thứ hai, đau khổ vài tháng rồi thực hiện theo di nguyện của ta, quay lại yêu đương với chị gái.]008 lo lắng, nhưng nó cũng biết chuyện xảy ra quá đột ngột, không kịp cứu vãn, cách làm của Tô Niệm đã là cách tốt nhất rồi, chỉ hy vọng Trần Mặc Hàn bạc tình bạc nghĩa một chút.

Đàn ông mà cứ dựa theo miêu tả trong sách truyện thì đều là loại rút chim vô tình cả!Nhưng khi trạm trung chuyển cập bến vũ trụ Thiên Phương, hệ thống chợt phát thông báo: [Ting, nhiệm vụ số 10001 thất bại, đo đạc phát hiện có ý thức cá nhân hư cấu tấn công vũ trụ Thiên Phương, đã tiến hành khắc phục.]008 sững sờ, như bị sét đánh!-Sau khi trạm không gian đến nơi, 008 bọc khăn quàng cổ quanh người, lén lút bước vào vũ trụ Thiên Phương, thế nhưng vừa đến cổng lớn liền đụng phải người quen, còn là một đám nữa.006: Nhóc con về rồi!

Kể cho anh nghe nhiệm vụ sao rồi, có cần anh truyền kinh nghiệm cho em không!009: Hừ, lén lén lút lút, chắc là nhiệm vụ thất bại rồi chứ gì nên không dám gặp chúng ta!036: 009 anh nói bậy gì đó, anh 8 giỏi nhất mà, anh 8, anh đợi em với nha~~~...

008 làm bộ không nghe thấy gì hết, liên tục cầu nguyện, đừng hỏi tui đừng hỏi tui, tui tàng hình rồi.

Chân như được bôi dầu, chạy cái vèo đi mất, kết quả còn chưa tới sảnh nhiệm vụ đã đâm đầu vào bức tường.Ý thức của bản thể bị người đó nắm lấy, linh thể của đối phương quá mạnh, nó không có cơ hội giãy dụa.008 bỏ cuộc, mở mắt ra, nhìn thấy người bản thân không muốn thấy nhất."

Cậu chạy nhanh như vậy làm gì?"

Là 001 với vẻ mặt nghiêm túc.Là anh cả trong dàn hệ thống, 001 ở trong lòng 008 rất oách, đến mức hơn cả chủ thần Thiên Phương, 008 run rẩy đứng lên."

Em, em có việc gấp......"

001 liếc nhìn nó, giọng điệu lạnh lùng hơn: "Vội cách mấy cũng phải có kỷ cương nề nếp, nhiệm vụ hoàn thành sao rồi?"

Tới rồi tới rồi!Làm sao đây, bị hỏi thật rồi!!Đám hệ thống khi nãy bị nó bỏ phía sau cũng đuổi tới, vây quanh nó.

Chỗ này là cửa ra sảnh nhiệm vụ, lúc trước nhiệm vụ ở thế giới ngọt sủng rất nổi, thêm việc Tô Niệm cũng là người nổi tiếng thế nên hầu hết hệ thống của Thiên Phương đều tụ tập lại muốn hóng chuyện.

008 chỉ muốn thắt cổ chết ngay tại trận, hôm nay chính là ngày nó xấu hổ muốn chết nhất trong đời, không chỉ nhiệm vụ thất bại mà còn phải mất mặt trước hàng trăm hệ thống."

Tôi nghe nói là nhiệm vụ cấp A, với năng lực của đại thần tổ tình dục NP, phỏng chừng dễ như trở bàn tay!"

"Đúng thế, ngưỡng mộ nhóc 8 ghê, nhất định tương lai sẽ lên như diều gặp gió!"

"Chạy nhanh như vậy chắc là thắng lớn mà về, trở về nhận thưởng!"...Tiếng bàn tán xì xào khắp nơi, 008 khẽ cắn môi, biết không thể trốn tránh được nữa, nó đành miễn cưỡng trả lời: "Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn..."

Lời còn chưa dứt, vũ trụ Thiên Phương đột nhiên phát loa thông báo: [Ký chủ Tô Niệm tặng hệ thống 008 năm vạn điểm thưởng tích lũy!]Tặng nhiều điểm thưởng như thế là chuyện lần đầu xảy ra ở Thiên Phương, đã vậy còn phát loa thông báo ba lần rồi đốt pháo hoa chữ đỏ nữa.Tất cả hệ thống đang có mặt đều sững sờ.So với năm vạn điểm thưởng tích lũy thì thông báo mới: [Nhiệm vụ số 10001 của hệ thống 008 thất bại, trừ năm trăm điểm thưởng tích lũy.] chỉ là một phần nhỏ, chưa đến 1% mà thôi.Năm vạn điểm thưởng tích lũy, phần lớn hệ thống phải không ăn không uống hoàn thành hơn trăm nhiệm vụ mới có được.

Ngay cả 001 làm nghề lâu nhất, chăm chỉ nhất cũng phải để dành hai, ba năm, với điều kiện ký chủ phải ra sức làm việc và 100% nhiệm vụ đều phải hoàn thành.006: Mắt với tai tui có vấn đề rồi, hahaha, thế mà lại vừa nghe thấy năm vạn điểm thưởng tích lũy...006 càng nói càng chậm, cuối cùng nhìn mấy cặp mắt ngơ ngác xung quanh, chạm vào túi tiền chỉ có 2 chữ số điểm thưởng của bản thân, nó lập tức quỳ trước 008, hô to một tiếng: "Ba ơi!"

009 nghiến răng nghiến lợi: Giao dịch tiền sắc, đây chắc chắn là giao dịch tiền sắc!036 chớp chớp đôi mắt to tròn, không giấu nổi sự tự hào: Anh 8, anh giỏi quá, lúc trước em đã bảo anh giỏi nhất rồi mà~~~...008 ngơ ngác, cho đến khi bước vào sảnh nhiệm vụ, chân nó đã đính kèm thêm mấy vật trang trí.

Có hệ thống gọi ba, có hệ thống gọi ông nội, còn có hệ thống số 888, nó không phải cháu chắt gì mà vẫn nói chỉ cần có số giống đã là có quan hệ huyết thống rồi...Hừ, không biết xấu hổ!Giao nhận trước vô số ánh nhìn hâm mộ, 008 đã thực sự nổi tiếng, nhiệm vụ thất bại?Ôi xin lỗi nhé, có năm vạn điểm thưởng tích lũy rồi, ai thèm làm nhiệm vụ nữa?!

Ai thèm để ý đống điểm thưởng chút xíu bị trừ chưa đến năm trăm kia nữa.

Hơn nữa đây là tặng, không cần làm lụng vất vả, ngồi không hưởng phước sao không hâm mộ cho được!008 tặng cho 036 bộ phim hoạt hình mà nhỏ vẫn luôn muốn mua, xoa gương mặt đáng yêu của em gái nhỏ.

Rồi nó lại bị 006 đèo bồng đến nỗi không thể chịu được nữa, nên cũng mua cho thằng "con trai mới nhặt" này một bộ thẻ bài.Lại lần nữa tiến vào giờ quốc tế, 008 cảm thấy mùi vị được đại gia bao dưỡng thật sự rất tuyệt!Đút nho này nọ cũng không phải không làm được!HẾT CHƯƠNG 56.P/s: Vậy là chính thức hết TG1 luôn rồi nha mọi người ơi ^^ Chanh thật sự rất cảm ơn mọi người vì đã ủng hộ Chanh, ủng hộ truyện.

Tuy tui edit lâu thiệt lâu nhưng quanh đi quẩn lại mọi người vẫn ở đây, tui thấy cảm động quá trời lun.

Lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều
 
[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ Chỉ Muốn Lên Giường.
[Nữ phụ chanh chua]


Editor: Chanh

Nếu thích truyện đừng quên để lại 1 vote ủng hộ cho Chanh nha ^^

-------------------------

001: Tôi là thế thân!

Khi Tô Niệm vừa tỉnh lại, còn chưa kịp kết nối với 008 đã thấy mình sắp bị tát, kèm theo đó là giọng điệu đay nghiến pha lẫn phẫn nộ của người phụ nữ: "Tô Niệm, cô có biết chỉ vì cô ham muốn quần áo và trang sức mà cả tiểu đội chúng ta suýt chết trong trung tâm thương mại không!"

Đầu ngón tay của người phụ nữ được dũa sắc nhọn, lực tay dùng để tát xuống lại rất mạnh, ăn cái tát này mặt phải sưng ít nhất hai ba ngày.Tô Niệm vội lấy tay che mặt, nghiêng theo hướng bàn tay của cô ta, cái tát hùng hổ ấy vỗ thẳng vào mu bàn tay của cô không lệch một ly nào.

Có điều sự việc xảy ra bất ngờ, Tô Niệm cũng đánh giá quá cao sức chịu đựng của cơ thể này nên vẫn bị lực từ cái tát hất ngã xuống đất, thậm chí cô còn cảm nhận được cơn đau do móng tay nhọn cắt ngang gò má.Nhờ vào chút thời gian ngắn ngủi này cô kịp lướt sơ qua nội dung cốt truyện, nắm được mấy từ mấu chốt trong truyện: tận thế, thế thân, tính cách chanh chua, Lạc Viễn Sơ...Tô Niệm không do dự liền lên tiếng tố cáo: "Viễn Sơ, cô ta tát em!"

Cách đó mấy mét, một người đàn ông đang bước về hướng này nhanh chóng đến chỗ cô, vội đỡ Tô Niệm dậy, nghiêm túc cẩn thận quan sát mặt của cô.

Nét mặt anh lạnh tanh, trong mắt hiện lên vẻ đau lòng, nhanh tay lấy ra một hộp thuốc mỡ bôi lên vết thương trên mặt cô.

Loại thuốc mỡ này có mùi thơm dễ chịu, dưỡng ẩm và làm dịu vết thương, ở tận thế thứ thuốc này được xếp vào hàng vật tư quý báu.Nhìn điệu bộ này, quả là rất rất để ý đến gương mặt này nha!Người phụ nữ vừa động thủ kia cũng bị người chung quanh kéo lại, lúc nhìn thấy hành động dịu dàng của người đàn ông, trên mặt cô ta hiện lên vẻ bi thương.

Những người khác một mặt an ủi cô ta, mặt khác thì trừng mắt với cô.Một thoáng tiếp xúc qua rõ ràng trong phòng ngoại trừ Lạc Viễn Sơ ra thì không có ai thích nguyên chủ.

Nhiệm vụ lần này so với lần đầu phức tạp hơn chút, không chỉ có bối cảnh tận thế mà người đàn ông bên cạnh cô cũng chỉ là nam phụ.Lạc Viễn Sơ yêu thầm nữ chính Lâm Mộ Sanh, hai người một người là hoa khôi, một người là hot boy, vốn là cặp đôi được toàn trường công nhận xứng đôi vừa lứa nhất.

Nhưng không ngờ, Lâm Mộ Sanh - sinh viên chuyên ngành tin tức, theo chân đạo diễn đến quân đội làm phỏng vấn, khi trở về đã có bạn trai.Cũng chính là nam chính của thế giới này - Lộ Tranh.Lạc Viễn Sơ vốn không phải người hiền lành gì, sau khi người trong lòng bị cướp mất, anh ta tìm đủ cách để điều tra Lộ Tranh.

Tuy nhiên, gia thế của Lộ Tranh không tầm thường, tuổi còn trẻ đã ở chức thiếu tá, quân công xuất sắc vượt trội, con người hoàn hảo không có khuyết điểm.

Lạc Viễn Sơ nhiều lần bày mưu dụ Lộ Tranh dính vào mấy mối quan hệ nam nữ bất chính đều không thành công, đã thế còn bị cảnh cáo ngược lại.Thế nhưng Lạc Viễn Sơ vẫn không bỏ cuộc, anh tận dụng mọi cơ hội để tiếp xúc với Lâm Mộ Sênh, ngoài miệng nói là bạn nhưng thực tế lúc ở trường thì cùng đi học chung, đưa cơm đưa nước, quan tâm lo lắng...

Anh không phải bạn trai nhưng so với bạn trai còn tốt hơn nhiều.Tô Niệm đánh giá sơ lược về thế giới này là Lâm Mộ Sênh và dàn nam phụ đông đảo của cô ta!

Ối chà, nữ hải vương* đó nha!*Hải vương: là kiểu vua của biển cả.

Người khác bắt cá 2 tay thì Hải vương là quăng hẳn luôn cái lưới để bắt cá.

Trình độ cao siêu hơn.

Nói nghiêm túc chính là kiểu người: bắt cá nhiều tay.[Tô Niệm: Ta hơi hâm mộ rồi đó...][008: Đừng nói nhảm nha, theo thiết lập thì chỉ là nhân duyên của nữ chính tốt thôi!]008 sờ túi tiền, yên lặng nuốt nghẹn nửa câu phỉ nhổ còn lại – đâu giống với đám người ở tổ Tình dục NP mấy người, đụng một chút là bảy tám người.Đúng vậy...

Nó chỉ là không muốn tranh cãi với người khác, tuyệt đối không phải vì khuất phục trước tiền tài đâu.Nếu thế giới này cứ tiếp tục phát triển như vậy thì đó sẽ chỉ là về một câu chuyện tình yêu bình thường, rồi chuyện mà không ai ngờ tới bất ngờ xảy ra, khi Lộ Tranh và Lâm Mộ Sênh quen nhau được nửa năm, tận thế ập tới.Virus xác sống lây lan khắp nơi, cả thế giới rơi vào thảm họa.Lúc ấy Lạc Viễn Sơ tình cờ về được nhà họ Lạc đầu tiên nên dẫn người chạy đến trường học tìm Lâm Mộ Sênh, sau đó mới biết khi xảy ra chuyện trùng hợp ngay dịp Lâm Mộ Sênh đến thành phố B thăm Lộ Tranh.Hai nơi vốn cách nhau không xa nhưng tận thế tới, đường xá bị phong tỏa, địa điểm giao nhau giữa hai thành phố cũng thất thủ.Gia đình của Lạc Viễn Sơ vốn có dính đến thế giới ngầm, thể chất của anh cũng thuộc dạng cường tráng, giờ lại thức tỉnh dị năng hệ lửa, lực chiến đấu mạnh mẽ.

Để đi tìm Lâm Mộ Sênh, anh ta đi vòng quanh rìa thành phố A tiến dần đến thành phố B, vừa giết xác sống vừa tìm kiếm người, rất nhanh đã thành lập nên một đội ngũ, cũng gặp được nguyên chủ có vẻ ngoài giống Lâm Mộ Sênh đến bảy tám phần.Nguyên chủ Tô Niệm, trước tận thế là một học sinh bình thường, đến khi tận thế diễn ra cũng không thức tỉnh bất kỳ dị năng nào.

Đột nhiên được một người có năng lực mạnh như Lạc Viễn Sơ ưu ái, khác nào tiền từ trên trời rơi xuống không.Lạc Viễn Sơ không bắt Tô Niệm giết xác sống, cũng không bắt cô phải làm việc, anh coi cô như vật thay thế để giải tỏa nỗi khổ tương tư trước khi tìm được Lâm Mộ Sênh, thế nên cô muốn gì được đó.Ngày qua ngày, nguyên chủ dần bị nuôi ra tính kiêu ngạo hống hách, ham ăn biếng làm, còn thường xuyên phạm sai lầm khiến cả đội lâm vào cảnh nguy hiểm, quả thật là sâu mọt của cả đội.Sự việc hôm nay chỉ vì nguyên chủ muốn đổi váy và trang sức mới nên Lạc Viễn Sơ dẫn thuộc hạ vào trung tâm thương mại, lúc trở ra đã thập tử nhất sinh*.

Còn người vừa tát là một thành viên quan trọng trong đội, ái mộ Lạc Viễn Sơ - Vương Uẩn.

Nói đến đây thì hiểu vì sao vừa rồi Tô Niệm không tránh được, Vương Uẩn là người có dị năng hệ thủy, cấp bậc cũng không thấp, thể chất vượt xa người có sức khỏe còn yếu hơn người bình thường của nguyên chủ.*thập tử nhất sinh: mười phần chết, một phần sống.

Hiểu đơn giản là rất nguy kịch.Nắm đại khái được cốt truyện, Tô Niệm chớp chớp mặt, cố ý nói trước mặt Vương Uẩn: "Viễn Sơ, em đã nói an toàn của anh là quan trọng nhất rồi, vậy mà anh cứ khăng khăng đi mạo hiểm vì em, em thật sự rất cảm động~~ Mấy thứ quần áo và trang sức kia, em nhất định mỗi ngày sẽ đổi một bộ, tuyệt đối không phụ tấm lòng của anh~~~"Có thể không mỗi ngày mỗi đổi được sao, mấy thứ đồ kia đều là dựa theo phong cách ăn mặc của Lâm Mộ Sanh hết đó.Kiểu ăn nói sặc mùi trà* như vậy như đổ thêm dầu vào lửa giận của Vương Uẩn, cô ta hùng hổ muốn xông lên xé xác cô nhưng bị Lạc Viễn Sơ lạnh giọng ngăn lại: "Việc này do tôi ra lệnh, vào trong trung tâm thương mại cũng vì bổ sung thêm vật tư chứ không hẳn là lấy quần áo cho Tô Niệm.

Để đền bù, tất cả tinh hạch lần này thu được bao gồm cả phần của tôi sẽ chia đều hết cho mọi người.

Lần sau, đừng để tôi nhìn thấy bất kỳ ai đụng đến người phụ nữ của tôi, nếu không đừng trách tôi tàn nhẫn!"*mùi trà: kiểu thảo mai, cố ra vẻ thanh cao.HẾT CHƯƠNG 1.

P/s: Thế giới này NP nha mọi người!

Không phải 1v1.
 
Back
Top Bottom