Ngôn Tình Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã

Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Chương 160: Đế chế Zombie (40)


Bờ vai dưới tay Phượng Tức rung lên, hắn ngước mắt lên, chạm phải một đôi mắt đầy mơ hồ.

Phượng Tức khẽ động mắt, ánh bạc trong mắt dần tan biến, trở thành màu đen thuần khiết.

LattesTeam

"Tại sao tôi lại ở đây?" Chiêm Tả nhìn Phó Hoè đối diện, vẻ mặt nghi ngờ.

Phó Hoè cầm lấy khay đồ ăn còn nguyên, đứng dậy, lạnh nhạt nói: "Không biết." Rồi rời đi.

Chiêm Tả ngồi trước bàn ăn suy nghĩ hồi lâu mà không nhớ ra được gì, đành phải bỏ cuộc.

Ngay khi Chiêm Tả chuẩn bị rời đi, một giọng nữ dịu dàng vang lên từ phía sau.



Sau đó, Dung Hoàng không gặp lại Phù Thuật nữa, nửa tháng sau, người cô gặp lại chính là Chiêm Tả.

Trước đó, Dung Hoàng còn thắc mắc tại sao nữ chính Ký Hàm Yên lại có thể ở bên một nhân vật vô danh, khiến nam chính, vua zombie, phải đội nón xanh.

Giờ đây, nhìn thấy Chiêm Tả và Ký Hàm Yên quấn quýt bên nhau, Dung Hoàng chỉ muốn cảm thán trước sức mạnh của cốt truyện.

Làm sao nữ chính ngốc nghếch như Ký Hàm Yên lại có thể được vua zombie có trí thông minh vượt trội như Chiêm Tả để ý?

Hơn nữa, nhìn tình hình này, dường như họ đang rất tình cảm.

Bên kia, Ký Hàm Yên thấy ánh mắt Dung Hoàng luôn nhìn về phía mình, cho rằng cô đang ghen tị, trong lòng đắc ý vô cùng.

Trước đó, cô ta đã bị Lương Âu đánh đập trước mặt mọi người, mất hết thể diện.

Sau đó, Lương Âu bỏ rơi cô ta, tìm một người phụ nữ khác.

Ký Hàm Yên không còn cách nào khác ngoài việc dựa vào những thông tin cô ta biết ở kiếp trước để chiếm được lòng tin của Chiêm Tả, trở thành người phụ nữ của hắn.

Ký Hàm Yên đã từng có đàn ông, đương nhiên cô ta biết cách lấy lòng đàn ông nhất.

Sau mấy ngày, Chiêm Tả càng ngày càng không thể tách rời cô ta.

Sự phấn khích trong lòng Ký Hàm Yên sắp tràn ra, cô ta muốn nói cho cả thế giới biết rằng hiện tại cô ta đang ở bên cạnh người đàn ông mạnh nhất trong tương lai.

Dù là vua zombie thì đã sao, miễn là cô ta có thể thoát khỏi tất cả những người đã từng khinh thường và bắt nạt cô ta.

Nụ cười trên môi Ký Hàm Yên ngày càng trở nên méo mó.

Khi nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng của Ký Hàm Yên, mí mắt Dung Hoàng giật giật, đoán rằng Ký Hàm Yên đang có âm mưu chống lại cô.

Nhưng cô không sợ, cô và Phượng Tức, hai nhân vật phản diện cộng lại, sao có thể không đánh bại được nam nữ chính?

Dung Hoàng không tin.

Bổn đại vương là bất khả chiến bại.

Bổn đại vương là người mạnh nhất.

Dung Hoàng siết chặt nắm tay, tự cổ vũ chính mình.

"Lên xe." Dung Hoàng lên xe theo lời thúc giục của Phó Hoè, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, sau đó để Phó Hoè thắt dây an toàn.

Không biết có phải là do cô hiểu lầm hay không, nhưng gần đây Phó Hoè có chút không bình thường.

Càng ngày càng giống Phượng Bệnh Bệnh.

Dung Hoàng nắm chặt dây an toàn, nhìn Phó Hoè, nhưng lại bị người bên cạnh bắt được.

Phó Hoè nhìn Dung Hoàng, nhướng mày cười hỏi: "Sao vậy?"

Dung Hoàng cười khan, định lén lút dịch sang một bên, nhưng Phó Hoè lại dễ dàng kéo cô lại, để cô ngồi sát cạnh mình.

"Cục cưng, ngoan."

Dung Hoàng: Mỉm cười.JPG.

Lần này, căn cứ Tân Sơn huy động quy mô lớn là vì một nhà nghiên cứu rất quan trọng đã bị mắc kẹt trong khu vực nhà giàu đã sụp đổ trước khi tận thế đến.

Hơn nữa, đối tác hợp tác lần này là căn cứ Trấn Dương.

Là một người được sống lại, đương nhiên Phó Hoè biết chỉ huy căn cứ Trấn Dương xảo quyệt và tàn nhẫn như thế nào.

Căn cứ Tân Sơn có mười nghìn người, hắn ta không thèm chớp mắt, dẫn dắt lũ zombie đến tấn công họ, khiến căn cứ thất thủ, mọi người đều bị nhiễm virus zombie.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Phó Hoè trầm xuống.

Ban đầu anh không muốn hợp tác với căn cứ Trấn Dương, nhưng nghĩ đến việc mấy ngày nay Lương Âu chạy lung tung quá nhiều, anh muốn nhân cơ hội này để giải quyết một lần tất cả những kẻ ẩn nấp, có ý định hãm hại căn cứ Tân Sơn.
 
Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Chương 161: Đế chế Zombie (41)


Phó Hoè nhìn cảnh vật đang lùi dần ở ngoài cửa sổ xe, tất cả đều hoang tàn, khắp nơi đều có thể nhìn thấy zombie, từ cấp thấp đến cấp cao.

Số lượng zombie ngày càng nhiều, nhiều zombie đã tiến hóa thành zombie cấp cao, trong khi số lượng con người ngày càng giảm đi.

Lần này đi đến khu giàu có Ninh Hồ, Phó Hoè không chắc đây có phải là âm mưu của căn cứ Trấn Dương hay không.

Nhưng để ngăn chặn căn cứ bị sụp đổ, Phó Hoè chỉ có thể mạo hiểm.

Lần này, anh mang theo những người có năng lực cấp hai và cấp ba, hoặc là những người sở hữu hai năng lực, nhằm phòng khi bất trắc.

Phó Hoè bao bọc tay Dung Hoàng trong lòng bàn tay mình, từ từ nhắm mắt lại.



Trên đường, họ tiêu diệt được ba đợt zombie, đoàn xe dừng lại ở khu giàu có Ninh Hồ.

Cùng lúc đó, ba chiếc SUV màu đen dừng lại ở phía đối diện.

Phó Hoè hơi nheo mắt, một tay nâng đầu Dung Hoàng lên, tay còn lại nhéo má cô: "Tỉnh dậy đi."

Dung Hoàng giật mình tỉnh dậy.

Thấy cô gái nhỏ còn đang ngái ngủ, mắt hạnh ngơ ngác, ánh mắt Phó Hoè dịu dàng hơn một chút, "Chúng ta đến nơi rồi, xuống xe nào."

Dung Hoàng ồ một tiếng, đang chuẩn bị trèo xuống xe thì đột nhiên kêu nhẹ.

Phó Hoè đang định xuống xe thì nghe thấy tiếng mèo kêu của Dung Hoàng, tay đặt trên cửa xe dừng lại, quay đầu nhìn Dung Hoàng.

"Chân tôi bị tê."

Phó Hoè thở dài, xuống xe đi vòng qua bên kia, mở cửa xe, ôm cô gái nhỏ xuống xe trước sự chứng kiến của mọi người.

Khi Thận Hổ, chỉ huy căn cứ Trấn Dương thấy vậy, trong mắt hắn ta hiện lên vẻ mỉa mai.

Đi làm nhiệm vụ mà còn dẫn theo phụ nữ, thật không biết làm cách nào mà anh giữ được vị trí chỉ huy căn cứ.

Thận Hổ vuốt râu quai nón, nhìn cô gái xinh đẹp trắng trẻo trong lòng Phó Hoè, "Đây là thú cưng của cậu Phó à? Cậu Phó thật có gu, ra ngoài làm nhiệm vụ còn mang theo thú cưng." Giọng điệu đầy khinh miệt.

Nghe thấy lời Thận Hổ nói, đầu Dung Hoàng thò ra khỏi vòng tay Phó Hoè.

Bổn đại vương muốn xem con heo nào dám nói bổn đại vương là thú cưng, thật sự nghĩ rằng chiếc rìu nhỏ của bổn đại vương ăn chay à?

Thấy một người có râu, Dung Hoàng lập tức rụt đầu vào trong n.g.ự.c Phó Hoè.

Xấu quá, làm bẩn mắt bổn đại vương rồi.

Trên thực tế, sau khi tận thế bắt đầu, địa vị của phụ nữ ngày càng thấp, nhiều người không có năng lực đã trở thành đồ chơi của đàn ông.

Những người đàn ông đó gọi phụ nữ là thú cưng.

Nhìn thì có vẻ cưng chiều, nhưng lại mang theo sự khinh thường.

Nghe được lời Thận Hổ nói, những người ở căn cứ Tân Sơn và Lương Âu, những người biết Dung Hoàng hung bạo đến mức nào, đều có biểu hiện khác nhau.

Chỉ huy căn cứ Trấn Dương không có mắt nhìn người sao?

Được anh Phó ôm trong ngực, được tôn thờ như tổ tiên, thì làm sao có thể là một người phụ nữ bình thường được?

Bọn họ đã có thể tưởng tượng ra cảnh Thận Hổ bị chị Dung dùng rìu c.h.é.m chết.

Lương Âu cũng rất bất an, hắn biết Dung Hoàng thoạt nhìn có vẻ vô hại, nhưng thủ đoạn của cô không phải ai cũng có thể chịu nổi.

Thận Hổ đã xúc phạm cô, dựa theo tính cách hay ghi thù của cô, chắc chắn sau này Thận Hổ sẽ gặp xui xẻo.

LattesTeam

Nhưng bây giờ, thân phận của hắn là người của căn cứ Tân Sơn, không thể công khai nhắc nhở Thận Hổ, chỉ có thể lén lút nháy mắt với hắn ta.

Chỉ hy vọng Thận Hổ có chút nhận thức, đừng tự tìm đường chết.

Nhưng Thận Hổ hoàn toàn không nhìn hắn, chỉ chăm chăm nhìn Dung Hoàng, ánh mắt lộ ra vẻ thèm muốn, "Cậu Phó, cậu tìm được thú cưng này ở đâu vậy? Tôi dùng mười thú cưng để đổi lấy cô ấy, được chứ?"

Sắc mặt Phó Hoè lập tức trầm xuống, còn chưa kịp sử dụng năng lực, Dung Hoàng đã nhảy ra khỏi vòng tay anh, rút ra một chiếc rìu, vẻ mặt hung dữ bước thẳng về phía Thận Hổ.
 
Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Chương 162: Đế chế Zombie (42)


Thận Hổ nhìn Dung Hoàng càng lúc càng gần mình, hắn ta phấn khích đến nỗi hoàn toàn không để ý tới chiếc rìu nhỏ sáng loáng trong tay cô.

Cũng như ánh mắt hả hê của những người trong căn cứ Tân Sơn.

"Người đẹp." Thận Hổ vừa mới nói ra hai từ, lưỡi rìu sắc bén đã kề sát cổ hắn ta, cảm giác đau nhói khiến hắn ta bừng tỉnh.

"Anh gọi tôi là gì?" Mặt Dung Hoàng không cảm xúc, người cuối cùng dám nói năng lung tung trước mặt cô đã sớm hóa thành tro bụi, hắn ta có tư cách gì mà dám hỗn láo trước mặt cô?

"Người đẹp..." Cuối cùng Thận Hổ cũng nhận ra mối nguy hiểm, không dám xem thường Dung Hoàng như một người phụ nữ yếu đuối sống dựa vào đàn ông nữa, cảm giác đau ở cổ khiến hắn ta toát mồ hôi hột, "Tiểu... tiểu thư, có gì cô từ từ nói..."

"Anh là tiểu thư, cả nhà anh cũng vậy." Dung Hoàng hất cằm, vẻ mặt ngạo mạn.

Thận Hổ nghẹn họng, tại sao người phụ nữ này lại không biết điều như vậy?

Thấy vẻ mặt không hài lòng của Thận Hổ, Dung Hoàng cười lạnh, lưỡi rìu kề sát hơn một chút, gương mặt mềm mại không có biểu tình gì.

"Lần sau nói chuyện cẩn thận, nếu không, cẩn thận đêm khuya có người cắt lưỡi anh đấy."

Mặc dù Thận Hổ thích người đẹp, nhưng hắn ta không thể chấp nhận một người phụ nữ dám lớn tiếng với mình, lập tức tối sầm mặt, nói: "Cô biết tôi là ai không?"

"Tôi không quan tâm anh là ai, chỉ cần chọc giận tôi, Thiên Hoàng có đến cũng vô dụng." Dung Hoàng vừa kích động, lưỡi rìu đã rạch một đường trên cổ Thận Hổ.

Thận Hổ hừ một cái, lúc này hắn ta mới thực sự tin rằng Dung Hoàng muốn g.i.ế.c mình, vội vàng nhìn về phía Phó Hoè kia: "Cậu Phó, cậu quản lý người phụ nữ của mình đi!"

Phó Hoè đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt nhàn nhã nói: "Xin lỗi, tôi sợ vợ."

Thận Hổ: "." Đây là lần đầu tiên hắn ta thấy một người đàn ông nói về việc sợ vợ một cách thẳng thắn như vậy.

Trên thực tế, thấy Thận Hổ gặp rắc rối, Phó Hoè cũng rất vui, c.h.ế.t thì càng tốt.

Tuy nhiên, lần này hai bên đang hợp tác, không tiện vừa gặp mặt đã xảy ra chuyện.

"Cục cưng, về đây." Phó Hoè nhìn Dung Hoàng, trong lòng đã lên kế hoạch cho việc làm thế nào để Thận Hổ c.h.ế.t sau khi hoàn thành nhiệm vụ.

Dung Hoàng cũng nhớ mục đích lần này đến khu giàu có Ninh Hồ nên bỏ rìu xuống, chạy về phía Phó Hoè.

Thận Hổ sờ cổ mình, trên tay dính đầy máu, sắc mặt lạnh lùng: "Người phụ nữ của cậu Phó thật lợi hại."

Dung Hoàng khiêm tốn xua tay: "Cũng bình thường thôi ấy mà."

Thận Hổ: "." Đúng là người phụ nữ đáng ghét.

Phó Hoè xoa xoa đỉnh đầu Dung Hoàng, nhẹ giọng nói: "Vào trong thôi."

Thận Hổ nhận lấy khăn giấy cấp dưới đưa cho, loay hoay lau máu, thô lỗ nói: “Đi thôi.”

Bởi vì khu giàu có Ninh Hồ đã bị chiếm đóng nên bên trong có rất nhiều zombie lang thang.

Họ không thể thuận lợi đi bộ đến căn biệt thự, nơi nhà nghiên cứu đang ở.

Nhóm người lại lên xe, tăng ga và lái vào trong, trên đường đi, họ đã hất văng hàng tá zombie chắn đường.

Nhưng zombie vẫn không ngừng lao lên.

Phó Hoè nhìn Dung Hoàng đang kích động, nắm chặt bàn tay mềm mại của cô, nói nhỏ vào tai Dung Hoàng: "Đuổi chúng đi, được không?"

Hơi thở nóng hổi phả vào tai khiến Dung Hoàng rụt cổ lại, đang định nói việc đuổi zombie đi không phải việc của cô thì ánh mắt hiểu rõ của Phó Hoè đã khiến cô im lặng.

Dung Hoàng phồng má, cảm thấy mình bị Phó Hoè khui ra hết bí mật.

Nhưng cô là nữ hoàng zombie vĩ đại, làm sao có thể sợ Phó Hoè?
 
Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Chương 163: Đế chế Zombie (43)


Dung Hoàng ưỡn ngực, nhưng cô là người tốt bụng, đuổi zombie là trách nhiệm của mọi người mà.

Mặc dù cô là thủ lĩnh của zombie.

Dung Hoàng liếc nhìn đám zombie bên ngoài, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô cúi sát vào tai Phó Hoè thì thầm, hơi thở như sữa phả vào tai anh: "Nhưng em không biết phải đuổi bọn chúng đi thế nào."

Hơi thở của cô gái nhỏ khiến đôi mắt Phó Hoè hơi tối lại, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt: "Trước đây em chưa từng đuổi zombie sao?"

Dung Hoàng nghiêng đầu suy nghĩ một lát, đôi mắt hạnh sáng lên: "Đuổi rồi."

Lần trước, nữ zombie ở siêu thị muốn nhìn trộm cô thay đồ nhưng lại bị khí thế vương giả của cô dọa bỏ chạy.

"Vậy thì làm lại lần nữa." Phó Hoè chậm rãi nói.

Dung Hoàng gật đầu, sau đó xoay người hạ cửa sổ xuống, hắng giọng, cao giọng quát: “Tránh đường!”

Giọng nói của cô gái không hề đáng sợ chút nào, nghe giống như đang làm nũng hơn.

Khóe miệng Phó Hoè giật giật.

Sau đó, đám zombie ở gần xe nhất như bị doạ sợ, lập tức ngã xuống đất, hồi lâu vẫn không đứng dậy được.

Dung Hoàng phấn chấn dựa người vào cửa kính xe nhìn zombie, lẩm bẩm nói: "Đuổi đi rồi, đuổi đi rồi."

Phó Hoè: "."

Những người khác trong xe: "."

Dư An Thanh, người phụ trách lái xe, không khỏi lắc đầu, cô ngốc này chắc chắn chỉ là mèo mù gặp chuột chết, đúng là may mắn.

Cô còn tưởng mình lợi hại cơ đấy.

Phó Hoè nhìn vẻ mặt muốn được khen ngợi của cô gái nhỏ, ánh mắt đầy sự yêu chiều, không chút do dự khen ngợi: "Cục cưng thật lợi hại."

Dung Hoàng hài lòng dựng đuôi lên trời, hãnh diện kêu lên một tiếng.

Dư An Thanh nhìn thấy cảnh này qua gương chiếu hậu, đột nhiên cảm thấy hơi ngán.

Dư An Thanh không dám trì hoãn, đạp ga, lái xe vào sâu bên trong khu nhà giàu.



"Các người vào trước đi, chúng tôi ở lại đây hỗ trợ." Thận Hổ thò đầu ra, hướng về phía Phó Hoè hét lớn.

Phó Hoè cau mày, nhìn căn biệt thự hai tầng bị hàng chục con zombie vây quanh, ánh mắt trở nên nặng nề.

Lúc đầu vẫn là suy đoán, nhưng bây giờ đã gần như chắc chắn.

Thận Hổ không thể ngồi yên được nữa.

Trong lần hành động này, Thận Hổ muốn tận dụng cơ hội này để khiến người của căn cứ Tân Sơn đều bỏ mạng ở đây.

Phó Hoè nghiêng đầu nhìn Dung Hoàng bên cạnh đang háo hức muốn xuống xe, gật đầu với mấy người: "Khi xuống xe nhớ chú ý an toàn, an toàn của bản thân là trên hết."

"Chúng em hiểu rồi, anh Phó!"

Thấy Phó Hoè mãi chưa xuống xe, Thận Hổ cho rằng anh đang sợ hãi, sự khinh thường trong mắt càng rõ ràng hơn, "Cậu Phó, bên cậu có nhiều người, lên trước đi, chúng tôi sẽ ở phía sau."

Phó Hoè mỉa mai, nhưng vẫn không xuống xe.

Dung Hoàng không nhịn được, lên tiếng phản bác Thận Hổ: "Tại sao chúng tôi đông hơn thì phải lên trước? Tôi bảo, người của các người xấu như vậy, các người lên trước đi, có khi lại dọa lũ zombie chạy mất đấy."

Mấy người bên cạnh Dung Hoàng không khỏi bật cười.

Chị Dung thật oai phong.

Sắc mặt Thận Hổ lúc xanh lúc trắng, người phụ nữ này đúng là độc miệng, đợi đến khi xong việc, hắn ta nhất định sẽ bắt cô, tra tấn cô một trận.

Lúc này, từ tầng hai của biệt thự nhỏ truyền đến tiếng kêu cứu thảm thiết: "Cứu! Cứu với!"

Phó Hoè ngước mắt lên, người đàn ông kia mặc áo sơ mi, quần dài và đeo kính, đúng là nhà nghiên cứu trong tài liệu.

Thấy người của căn cứ Trấn Dương nhát gan không dám xuống xe, trong lòng Dung Hoàng khinh bỉ một trận, sau đó bàn với Phó Hoè: "Chúng ta xuống trước, sau đó đưa người về căn cứ của chúng ta."

Ban đầu, hai căn cứ hợp tác, kết quả nghiên cứu của nhà nghiên cứu cũng được chia cho hai căn cứ.

Nhưng bây giờ Dung Hoàng không thích Thận Hổ, đương nhiên cô không muốn chia sẻ với người ở căn cứ Trấn Dương.
 
Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Chương 164: Đế chế Zombie (44)


Nghe vậy, Dư An Thanh cũng đồng ý với ý kiến của Dung Hoàng: "Dung Hoàng nói đúng, Thận Hổ là một kẻ xảo trá, sau này khó tránh khỏi chuyện hắn sẽ trở mặt không nhận người."

Những người khác cũng đồng ý.

Phó Hoè trầm ngâm một lát, gật đầu, trịnh trọng nói: "Mặc kệ bọn họ, mau chóng đưa người ra ngoài."

"Vâng!"

Thận Hổ thấy nhóm Phó Hoè bước xuống xe, ánh mắt ánh lên sự phấn khích.

Chỉ cần vào biệt thự, bọn họ đừng hòng ra ngoài.

Đến lúc đó, căn cứ Tân Sơn cũng sẽ nằm trong tay hắn ta.

Khi Phó Hoè và những người khác đến gần biệt thự, những con zombie cấp thấp hoặc cấp cao đều lao về phía họ.

Dung Hoàng lập tức rút rìu nhỏ ra, đám người Phó Hoè cũng đồng loạt thi triển năng lực.

Thận Hổ ngồi trong xe nhìn hơn chục người ngoài kia nhanh chóng xử lý đám zombie, sự phấn khích trong mắt dần dần nhạt đi.

Từ Lương Âu, hắn ta biết rằng Phó Hoè có năng lực kép, nhưng không ngờ anh lại mạnh đến thế.

LattesTeam

Hơn nữa, những người khác cũng có năng lực kép.

Thận Hổ không chỉ nghi ngờ, nếu đối đầu trực diện với họ, liệu cấp dưới của mình có thể giành chiến thắng hay không.

Trong lúc Thận Hổ đang lo lắng, bên Phó Hoè đã đá tung cửa biệt thự, dẫn theo mọi người xông vào trong.

"Sếp, họ đã vào rồi."

Thận Hổ nghe thấy cấp dưới nhắc nhở, lập tức tỉnh táo lại, vỗ vỗ vai của thuộc hạ bên cạnh, nghiến răng nói: "Thành bại đều phụ thuộc vào trận chiến này, đi chuẩn bị đi!"

Người của căn cứ Trấn Dương nhanh chóng lấy ra hai chiếc thùng lớn từ cốp xe SUV.

Hai người có năng lực hệ sức mạnh mang hai chiếc thùng lớn đến gần biệt thự, mở nắp thùng, đổ chất lỏng trong thùng dọc theo tường của biệt thự.

Mùi m.á.u tanh lan tỏa khắp biệt thự, khi hai năng lực giả nhìn thấy xung quanh biệt thự bị rải đầy m.á.u gà, trong khi xa xa vang lên tiếng"khè khè" của zombie, họ vội vàng vứt thùng lại, chạy về phía chiếc SUV.

Nhưng chưa kịp mở cửa xe, một con zombie cấp cao nhanh như chớp tóm lấy họ.

"Á!" Còn chưa kịp giằng co, hai năng lực giả đã bị zombie cấp cao xé làm đôi.

Máu văng khắp nơi, mùi tanh nồng nặc lan rộng, thu hút thêm nhiều zombie.

Có cả cấp thấp lẫn cấp cao, đen ngòm một mảnh.

Thận Hổ không ngờ lũ zombie lại xé xác thuộc hạ của mình, hắn ta sợ đến toát mồ hôi lạnh, thúc giục người lái xe: "Mau lái xe ra khỏi đây!"

Chiếc SUV khởi động, chưa kịp quay đầu, một con zombie cấp cao đã nhấc một tảng đá và đập vỡ cửa kính xe.

Người bên cạnh Thận Hổ chưa kịp thi triển năng lực thì đã bị zombie cấp cao dùng đá đập chết.

Máu b.ắ.n lên người Thận Hổ.

Thận Hổ mất một lúc mới hồi thần, sau đó sợ hãi vô cùng, không biết tại sao zombie có thể mạnh như vậy?

Hơn nữa, chúng đều di chuyển tự do, giống như những người không bị nhiễm virus zombie.

"Lái xe nhanh lên! Nhanh lên! Nhanh lên!" Thận Hổ gầm lên, sợ bị zombie bắt được.

Một khi bị bắt, hắn ta sẽ không còn đường thoát.

Chiếc SUV quay gấp, hất văng con zombie cấp cao đang bám vào cửa sổ xe.

Thận Hổ thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nhìn về phía biệt thự đã bị zombie vây kín, trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Nhưng cũng rất may, nếu Phó Hoè chết, căn cứ Tân Sơn sẽ không còn người lãnh đạo, đến lúc đó sẽ dễ bị đánh bại.

"Sếp, đường bị chặn rồi!" Thận Hổ đang nhìn biệt thự, nghe được lời này thì quay đầu, còn chưa kịp nói gì, cửa sổ xe đã bị đập vỡ, một con zombie mặt mày xanh xao phát ra tiếng "khè khè", miệng của nó cắn vào cánh tay hắn ta.

Chiếc SUV bị trượt, đ.â.m vào một tảng đá.

Ý thức dần mất kiểm soát, dường như Thận Hổ nhìn thấy một nam một nữ đang đi trước đám zombie.
 
Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Chương 165: Đế chế Zombie (45)


"Anh Phó, không ổn rồi, bên ngoài toàn là zombie!"

Phó Hoè nghe xong liền đi đến bên cửa sổ nhìn xem, bên ngoài biệt thự có ít nhất mấy trăm con, đen ngòm một mảng.

Nhìn xa hơn, Phó Hoè thấy Chiêm Tả và Ký Hàm Yên.

Kiếp trước cũng là cảnh tượng này.

Tuy nhiên, địa điểm lại khác, số lượng zombie đông hơn kiếp trước rất nhiều.

Mặt Phó Hoè không đổi sắc, thu hồi tầm mắt, vẫy tay với Dung Hoàng, chỉ vào đám zombie bên ngoài: "Có cách nào đuổi chúng đi không?"

Dung Hoàng kiễng chân nhìn ra ngoài, lại nhìn thấy người không nên xuất hiện ở đây: "Ký Hàm Yên?"

Phó Hoè chỉ nhìn Dung Hoàng mà không nói gì.

“Được không?” Phó Hoè hỏi lại.

Dung Hoàng ngầm hiểu, tuy cô là nữ hoàng zombie nhưng thực chất cô chỉ là một nữ hoàng vô dụng, chỉ có thể doạ dẫm chứ không thể tùy tiện triệu hồi và đuổi chúng đi.

"Hắn là vua zombie, còn em là nữ hoàng zombie, nam mạnh nữ yếu, anh hiểu không?" Dung Hoàng nghiêm túc nói, rồi bỗng nghĩ ra cái gì đó, vỗ tay nói: "Nhưng em có cách."

Phó Hoè nhìn Dung Hoàng, chờ cô nói ra biện pháp.

"Các người làm việc kiểu gì vậy? Tôi là nhà nghiên cứu, nếu có chuyện gì xảy ra thì ai sẽ chịu trách nhiệm?" Nhà nghiên cứu bên kia sốt ruột đi qua đi lại, miệng lẩm bẩm phàn nàn.

Khoái Diệp không thể chịu đựng được nữa, đánh người bất tỉnh.

Dung Hoàng lấy ví nhỏ ra, lục lọi trong đó, lấy Thao Thao nhỏ bé ra.

Phó Hoè: “Đây là cái gì?”

"Thao Thao có thể nuốt chửng mọi thứ trên đời." Dung Hoàng nhón chân, giơ cao Thao Thao để Phó Hoè có thể nhìn rõ hơn: "Chúng ta chỉ cần thả nó ra là được."

Phó Hoè nhìn vật có kích thước bằng lòng bàn tay, có chút nghi ngờ.

Dường như nhận ra sự nghi ngờ của Phó Hoè, Thao Thao kêu lên: "Đại vương, mau thả thần ra, để cho hắn thấy khả năng của thần!"

Dung Hoàng chớp mắt, mở một khe nhỏ trên cửa sổ, thả Thao Thao ra ngoài.

Các thành viên khác của căn cứ Tân Sơn đều ở bên trong, chỉ cần không đến gần cửa sổ, họ sẽ không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

Phó Hoè thấy con thú cỡ lòng bàn tay vừa đáp xuống mặt đất đã nhanh chóng to lên, đạt đến kích thước của một con sư tử.

Thao Thao nhìn đám zombie đang muốn vồ lấy mình, nó khịt mũi khinh thường.

Nó vẫn có thể giải quyết được đám zombie bình thường.

Thao Thao gầm lên, há miệng lớn.

Miệng Thao Thao càng ngày càng to, giống như một cái hố không đáy, chẳng mấy chốc nó đã lớn như một ngọn núi.

LattesTeam

Nhưng cơ thể vẫn có kích thước của một con sư tử.

Mặc dù Phó Hoè đã trải qua những chuyện như sống lại, nhưng đối với tất cả hiện tượng kỳ quái này, anh cũng không khỏi nín thở.

Thật sự quá kinh ngạc.

Thao Thao nuốt một ngụm đã nuốt chửng gần như toàn bộ hàng trăm zombie, chỉ còn lại vài chục con rải rác bên ngoài.

Khi Chiêm Tả nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cái quái quỷ gì thế này?

Ký Hàm Yên cũng không ngờ rằng nhiều zombie như vậy lại bị con quái vật này nuốt chửng, cô ta kinh hãi lùi lại vài bước, "A Tả, đây là cái gì?"

Giọng điệu của Chiêm Tả không tốt lắm, "Làm sao anh biết được?"

Đồng thời còn trách móc Ký Hàm Yên.

Nếu như không phải Ký Hàm Yên xúi giục hắn đi xử lý hai căn cứ lớn, nói rằng muốn xây dựng một đế chế zombie khổng lồ, thì hắn đã không mất đi nhiều zombie cấp cao như vậy.

Ký Hàm Yên cảm thấy oan ức, có phải Chiêm Tả đang trách móc cô ta không?

Nhưng cô ta cũng vì hắn mà suy nghĩ mà!

Tuy rằng cô ta cũng có động cơ ích kỷ, muốn Dung Hoàng c.h.ế.t không có chỗ chôn.

Nhưng nếu Chiêm Tả giải quyết được hai căn cứ lớn, hắn có thể xây dựng một đế chế zombie rồi!
 
Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Chương 166: Đế chế Zombie (46)


Cũng giống như kiếp trước, lũ zombie dần dần có được ý thức như con người.

Con người và zombie có thể chung sống hòa bình với nhau.

Chiêm Tả là người đàn ông có địa vị cao nhất trong đế chế zombie, còn cô ta là người phụ nữ của hắn, tức là người phụ nữ có địa vị cao nhất.

Ký Hàm Yên đang chìm trong suy nghĩ, Chiêm Tả đột nhiên hét lớn: "Chạy mau!" Đồng thời đưa tay kéo Ký Hàm Yên.

Ký Hàm Yên định thần lại, thấy con quái vật vừa nuốt chửng hàng trăm zombie đang lao vút về phía họ.

Ký Hàm Yên sợ đến mức mất hồn, không thèm kéo Chiêm Tả, lập tức quay đầu bỏ chạy.

Chiêm Tả sửng sốt, hắn không ngờ Ký Hàm Yên lại bỏ rơi mình trong thời khắc quan trọng, nhưng hắn chỉ ngẩn người một lúc rồi chạy theo.

Đột nhiên, một mũi tên vàng bay ra từ biệt thự, nhắm về phía Chiêm Tả.

Chiêm Tả nhanh nhạy nhận ra nguy hiểm, quay đầu nhìn, đồng tử co lại.

Ánh sáng vàng chói loá một lúc rồi dần dần tắt đi.

Khi Ký Hàm Yên quay lại, định kéo Chiêm Tả chạy cùng, cô ta không thấy bóng dáng Chiêm Tả nữa.

"Gào!" Một tiếng gầm vang trời, hai chân Ký Hàm Yên mềm nhũn, ngã xuống đất.

Tiếng gầm của con quái thú càng lúc càng gần, Ký Hàm Yên nhanh chóng đứng dậy, muốn chạy về phía trước, nhưng lại bị móng vuốt của Thao Thao đè xuống đất.

Ký Hàm Yên ngã sấp mặt, ăn đầy bụi.

"Buông, buông tôi ra!" Ký Hàm Yên dùng hết sức ngẩng đầu lên, mặt cô ta đau rát, có lẽ đã bị xước da.

Đáp lại cô ta là một tiếng gầm dã thú.

Ký Hàm Yên rùng mình, không dám động đậy, cũng không dám gây ra một tiếng động nào nữa.

Rất nhanh, Ký Hàm Yên bị Thao Thao mang về biệt thự bằng hàm răng sắc nhọn.

Lúc này, những người có năng lực ở bên trong cũng nhận thấy số lượng zombie bên ngoài đã giảm, vội vàng đi ra ngoài.

Thấy Ký Hàm Yên bẩn thỉu nằm trên đất, Lương Âu giật mình, cố gắng bình tĩnh lại, nhìn về phía Dung Hoàng cùng Phó Hoè bên cửa sổ.

"Có chuyện gì vậy?" Có người lên tiếng hỏi.

Phó Hoè nhìn Dung Hoàng, chậm rãi nói: "Cô ta và vua zombie đã dẫn dụ đám zombie đến đây, muốn nhốt chúng ta ở chỗ này."

"Còn căn cứ Trấn Dương, ban đầu bọn họ đã dẫn zombie đến."

"Thận Hổ, cái tên khốn nạn đó, thật không ra gì."

"Cái tên đó đâu rồi? Để xem tôi có g.i.ế.c hắn không!"

"Cô gái này không phải là người trong căn cứ chúng ta sao?" Người nói nhìn Lương Âu, "Hình như hai người quen biết nhau?"

Quen biết nhau là đúng, đã từng là tình nhân cũ.

Đôi mắt đen láy của Phó Hoè nhìn Lương Âu, môi mỏng khẽ mấp máy: "Lương Âu, là tôi sai người dẫn anh đến đây, hay anh tự mình đến?"

Mọi người sửng sốt trong giây lát, nhanh chóng hiểu ra.

"Thì ra là gián điệp!"

"Thật đáng chết!"

Mọi người ào ào xông lên, không tốn chút sức lực nào đã trói chặt Lương Âu lại, ném hắn đến bên cạnh Ký Hàm Yên.

"Anh Phó, chúng ta nên làm gì với bọn họ?" Lê Dương hỏi.

Trên mặt Khoái Diệp vẫn còn tức giận: "Anh Phó, em nghĩ chúng ta cứ ném bọn họ ra ngoài cho zombie ăn đi!"

Ký Hàm Yên nghe xong thì sợ đến mức nép vào trong góc, liều mạng lắc đầu: "Không! Tôi không muốn!"

Nhưng bởi vì cô ta bị trói lưng vào Lương Âu nên không thể di chuyển, không thể nép vào góc tường.

Tại sao lại thành ra như vậy?

Rõ ràng là sau khi được sống lại, cô ta đã hướng đến việc trở thành người đứng đầu, nhưng mọi thứ cô ta phải đối mặt bây giờ đều đi ngược lại với mục tiêu ban đầu.

Ký Hàm Yên không cam lòng, ánh mắt đầy hận thù nhìn Dung Hoàng bên cạnh Phó Hoè.

LattesTeam

Tại sao vận may của Dung Hoàng luôn tốt như vậy?
 
Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Chương 167: Đế chế Zombie (47)


Cô không những không c.h.ế.t trong bầy zombie mà còn bất ngờ thức tỉnh được năng lực, được nhiều người ở căn cứ Tân Sơn tôn trọng.

Tất cả những điều này đều nằm ngoài sức tưởng tượng của cô ta.

Khóe môi Ký Hàm Yên run run, cố gắng thu mình nhỏ lại, giảm bớt cảm giác tồn tại.

Dung Hoàng kéo vạt áo Phó Hoè, cười nói: "Ngoài kia vẫn còn zombie, hay để họ giúp chúng ta dẫn dụ chúng đi nhé."

Phó Hoè nhìn cô gái nhỏ dù làm chuyện xấu cũng rất đáng yêu, anh nhếch môi, khàn giọng nói: "Được."

Khoái Diệp và những người khác tìm kiếm xung quanh biệt thự một vòng, chỉ tìm thấy một chiếc ô tô mini phiên bản Audi.

"Đủ rồi." Dung Hoàng vỗ tay, chỉ đạo mọi người trói hai người kia vào phía sau chiếc xe mini.

Trương Hoằng Nghĩa cầm điều khiển từ xa, điều khiển chiếc xe hướng về phía cửa.

Ký Hàm Yên và Lương Âu cứ thế bị kéo ra khỏi biệt thự dưới sự dẫn dắt của chiếc ô tô mini.

Đám zombie vừa thấy có người đi ra thì lập tức trở nên hưng phấn cực độ, phát ra tiếng "khè khè".

Trong mắt Ký Hàm Yên và Lương Âu thoáng hiện sự tuyệt vọng, theo sau là nỗi sợ hãi tột độ.

Dung Hoàng và những người khác chỉ nghe thấy những tiếng thét chói tai từ bên ngoài truyền đến. Chẳng mấy chốc, tiếng hét ngày càng xa, cuối cùng biến mất.

Một lúc lâu sau, mọi người mới lấy lại tinh thần.

Chiêu này của chị Dung thật tàn nhẫn!

Phó Hoè xoa đầu Dung Hoàng, nói với những người sở hữu năng lực: "Mang người lên, quay về."

Sau đó, một người có năng lực đã bế nhà nghiên cứu đang bất tỉnh lên, cả nhóm nhanh chóng rời khỏi biệt thự.

Mùi m.á.u bên ngoài biệt thự nồng nặc khiến người ta muốn nôn mửa.

"Xe của căn cứ Trấn Dương đâu?" Một người có năng lực chỉ về một hướng, mọi người nhìn theo thì thấy một chiếc xe có nắp capo bị vểnh lên.

Trương Hoằng Nghĩa đi lên kiểm tra, khi quay về lắc đầu với Phó Hoè.

Phó Hoè quay mặt đi, không ngờ Thận Hổ lại c.h.ế.t dễ dàng như vậy.

Nhưng nghĩ đến khoảnh khắc khó tin trước đó, việc Chiêm Tả biến mất trong không khí mỏng manh, Phó Hoè cũng không quá ngạc nhiên.

Nhìn Dung Hoàng đã leo lên xe nói chuyện với Dư An Thanh, Phó Hoè nhẹ giọng nói: “Lên xe đi.”



Lần hành động này đã thu được nhiều thành công.

Không chỉ giải cứu nhà nghiên cứu thành công mà còn giải quyết luôn Ký Hàm Yên, Chiêm Tả, Thận Hổ và Lương Âu.

Hơn nữa, với sự có mặt của nhà nghiên cứu, họ tin rằng loại thuốc trị virus zombie sẽ sớm được phát triển.

Tâm trạng của Dung Hoàng và Phó Hoè đều rất tốt.

Dung Hoàng cảm thấy dễ chịu hơn nên ăn thêm một bát cơm.

Tâm trạng Phó Hoè rất tốt, ôm eo nhỏ của Dung Hoàng, hôn cô cho đến khi cô không biết phương hướng.

Dung Hoàng nằm trong lòng Phó Hoè, chân yếu tay yếu, che miệng, khóe mắt đỏ bừng, nước mắt lưng tròng.

Có phải Phượng Bệnh Bệnh đang xem cô như chân phượng mà gặm không?

Phó Hoè thoải mái dựa lưng vào đầu giường, ánh mắt sâu thẳm, thở gấp, thể hiện rõ mình đang rất xúc động.

Bàn tay thon dài của anh v**t v* lưng Dung Hoàng như an ủi.

"Tận thế sẽ sớm kết thúc, chúng ta chọn một thời gian để kết hôn nhé?" Phó Hoè khàn khàn nói, giọng điệu ấm áp.

Dung Hoàng ngước mắt nhìn Phó Hoè, không cần suy nghĩ mà từ chối: "Em vẫn còn nhỏ, không được!"

LattesTeam

"Không, em được!" Phó Hoè xoa đầu Dung Hoàng, giọng điệu vui vẻ.

Dung Hoàng: "!!!"



Bởi vì đã đưa nhà nghiên cứu trở về một cách thuận lợi nên việc nghiên cứu virus zombie tiến triển nhanh hơn so với lúc tiến sĩ Trương ở đây, và hiệu quả cũng rõ rệt hơn.

Nửa năm sau, một loại thuốc có thể đối phó hiệu quả với virus zombie đã được thử nghiệm thành công trên một con zombie cấp cao.

Một tháng sau, loại thuốc này chính thức được đưa vào sử dụng trên quy mô lớn.

Bởi vì Thận Hổ đã c.h.ế.t trong bầy zombie ở khu giàu có nên thời gian qua căn cứ Trấn Dương rơi vào tình trạng không có người lãnh đạo, Phó Hoè không tốn nhiều sức đã đổi tên căn cứ Trấn Dương thành phân khu phía Bắc của căn cứ Tân Sơn.

Hiện tại, căn cứ Tân Sơn chiếm ưu thế một mình, ngay cả khi có người thèm thuồng vị trí chỉ huy căn cứ Tân Sơn, họ cũng không dám hành động liều lĩnh.
 
Xuyên Nhanh: Nhân Vật Phản Diện Vừa Ngọt Ngào Vừa Hoang Dã
Chương 168: Đế chế Zombie (48) (Hết)


Nghe nói Phó Hoè, chỉ huy căn cứ Tân Sơn, là một người sở hữu ba năng lực, cả ba hệ đều không dưới cấp hai.

Hơn nữa, người phụ nữ của Phó Hoè còn là một nhân v*t c*ng rắn.

Trước đây, có một gã đàn ông thiển cận cho rằng Dung Hoàng là một người bình thường không có năng lực đặc biệt, nhân lúc Phó Hoè vắng mặt, hắn định làm điều xấu với cô.

Kết quả là bị Dung Hoàng đánh gãy vài cái xương.

Có lẽ hắn phải dành phần đời còn lại của mình nằm trên giường.

Cả hai đều là những người không dễ chọc vào, ai dám có ý định với căn cứ Tân Sơn?

Lúc này, hai người không dễ chọc đang đi dạo trong chợ.

Vì virus zombie đã được kiểm soát hiệu quả nên một số người đã mang theo hàng hoá để dựng quầy hàng.

Các gian hàng bày bán đủ thứ, từ lớn đến nhỏ.

Dung Hoàng hậm hực đặt thỏi son nằm trong tay Phó Hoè về chỗ cũ, sau đó cầm lấy hai túi chân gà, "Em muốn cái này! Cái này!"

Phó Hoè nhìn khuôn mặt trắng trẻo của Dung Hoàng hai giây, sau đó lạnh lùng mà quyết đoán giật túi chân gà ra khỏi tay Dung Hoàng, đặt về chỗ cũ, "Tuần này em đã ăn ít nhất hai mươi túi chân gà rồi, không thể ăn thêm nữa."

Dung Hoàng hừ một tiếng, định làm nũng, nhưng Phó Hoè lại đưa tay nhéo nhéo khóe miệng cô: "Ngoan ngoãn, được không?"

Dung Hoàng nhớ lại, lần trước Phó Hoè cũng nói câu này, bởi vì cô cùng Dư An Thanh đã chạy ra khỏi căn cứ để trộm gà của căn cứ khác.

Khi đó, Phó Hoè nhìn thấy Dung Hoàng bẩn thỉu, cũng chẳng nói gì.

Đến tối, Dung Hoàng bị Phó Hoè đẩy xuống giường.

Phó Hoè đã nói câu này vào thời điểm đó.

Dung Hoàng vô thức sờ eo mình, cô vẫn còn là một đứa trẻ, còn đang trong giai đoạn phát triển, mỗi lần làm như vậy đều đến nửa đêm, thân thể cô không chịu nổi.

Dung Hoàng lập tức dứt khoát rời khỏi quầy hàng, đi tới gian hàng tiếp theo.

Không sao cả, trong chăn của cô vẫn còn hai túi chân gà.

Cuối cùng, Dung Hoàng đổi một gói mì ăn liền lấy một thùng cocktail không rõ nguồn gốc xuất xứ, cũng không biết ngày sản xuất cụ thể.

Sau khi trở về, Phó Hoè ném thùng cocktail vào góc, ép Dung Hoàng không được uống.

LattesTeam

Loại rượu giả này, uống nhiều sẽ dễ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh.

Nhưng Dung Hoàng không nghe lời anh, nửa đêm lén lút bò dậy, thành công tìm được cocktail, cầm một chai tu mấy ngụm.

"Ợ ~" Dung Hoàng vội vàng che miệng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn bốn phía, thấy Phó Hoè không có động tĩnh gì, cô tiếp tục uống.

Uống xong một chai, Dung Hoàng lại ợ một cái.

Khi Phó Hoè nhìn thấy cô gái nhỏ rúc vào góc tường, cúi đầu ôm chai rượu ngủ ngon lành, rốt cuộc cũng không nhịn được mà xuống giường, đi đến chỗ Dung Hoàng.

"Cục cưng." Phó Hoè nhẹ giọng nói, đưa tay nhéo nhéo mặt Dung Hoàng, xúc cảm cực kỳ tốt, trơn mịn.

Dung Hoàng bị nhéo nên giật mình, vội vàng ngẩng đầu lên.

Lúc này Phó Hoè mới nhận ra cô gái nhỏ đã say rượu, đôi mắt vốn luôn sáng ngời bây giờ đã bị một lớp sương mỏng bao phủ.

Phó Hoè liếc qua chai rượu giả trong tay Dung Hoàng, không khỏi buồn cười. Đột nhiên, một bàn tay trắng nõn tiến lại gần, nắm lấy tai anh.

"Anh là ai?" Dung Hoàng cố gắng mở to mắt để nhận dạng, nhưng cô không thể nhận ra đối phương là ai, "Dám quậy phá trong địa bàn của tôi, cẩn thận tôi bắt anh đấy!"

Phó Hoè đưa tay lên trán, khóe miệng vẫn cong lên.

Ngay cả khi say rượu, cô cũng thật đáng yêu.

Tai bị kéo có chút đau, Phó Hoè định kéo tay Dung Hoàng ra, nhưng không ngờ cô lại tự buông tay trước.

Dung Hoàng lại ợ một tiếng.

Không biết có phải là ảo giác của Phó Hoè hay không mà mùi sữa trong không khí càng ngày càng đậm.

Đầu tiên, Dung Hoàng dùng hai tay ôm mặt, nhìn chằm chằm Phó Hoè một lúc, sau đó đưa tay ra ôm lấy mặt Phó Hoè.

Phó Hoè nhìn cô gái nhỏ đang cười ngốc nghếch, mím môi dưới, thôi thì, cứ để cô muốn làm gì thì làm.

Lực ôm mặt anh dần dần yếu đi, Phó Hoè nhìn Dung Hoàng, cô gái nhỏ đã ngủ say.

Phó Hoè thở dài, cúi người bế Dung Hoàng lên, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, khiến làn da của Dung Hoàng càng trắng hơn, giống như pha lê, chỉ cần chạm nhẹ là có thể vỡ.

Phó Hoè nhẹ nhàng v**t v* gương mặt mềm mại của cô gái nhỏ, trong đôi mắt sâu thẳm là sự chiếm hữu mà ban ngày chưa từng bộc lộ ra.

Một nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống trán cô.

Trong lòng Phó Hoè biết rất rõ, cô không cần phải tiếp nhận anh.

Khi gặp cô, anh sẵn lòng vẽ nên một chiếc lồng cho riêng mình.
 
Back
Top Bottom