Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
410,624
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMf6KN1gj3qA5IyxfZDyVlezeUAzZMTMx9XFYJesa_oKz0gasFqhbWyEJf_C83PuYml5vjdmb6Ln5_2vzN6a_Z5cMdeQIfOxBbrA9fWalxgZMOIOzpUZfFp3BEnde2_NAVl9xIIRKW5Q6l7deoDi6pi=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Tác giả: Nguyệt Dạ Sanh Ca
Thể loại: Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Ngôn Tình, Dị Giới, Dị Năng, Mạt Thế, Khác, Xuyên Nhanh
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vân Xu chính thức bắt đầu ngày làm nhiệm vụ đầu tiên, hệ thống đã thông báo cho cô ấy:

"Bạn chỉ cần ghi nhớ mục đích của nhiệm vụ, còn lại mọi chuyện cứ tùy theo ý mình mà làm."
"Trong 3000 thế giới, không ai có thể từ chối bạn đâu."

Thế giới thứ nhất: "Bị tráo đổi thân phận thiên kim, cô thiên kim thật đáng thương" (Đã hoàn thành)

Trong vai cô thiên kim thật bị tráo đổi, lẽ ra Vân Xu phải trở thành đối tượng tương phản với cô thiên kim giả, bị mọi người xem thường, bị cô thiên kim giả làm nền một cách thảm hại. Theo nguyên tác, cô sẽ ôm lòng ghen ghét và làm tổn thương cô thiên kim giả, sau đó thất bại và bị ép buộc đi nước ngoài, chết nơi xứ người.

Nhưng sau khi Vân Xu "lên sàn" (bắt đầu nhiệm vụ), mọi chuyện đã khác.

Người anh cả dành cho cô sự nuông chiều vô bờ bến, bạn bè của anh trai cũng nâng niu cô như bảo vật. Người anh hai thì vô cùng hối hận về những hành động trước đây của mình. Thậm chí, vị hôn phu của cô thiên kim giả cũng bắt đầu bất bình thay cho Vân Xu.

Thế giới thứ hai: "Xuyên vào thế giới tổng tài bá đạo và tình nhân trăm tỷ bỏ trốn" (Đã hoàn thành)

Thế giới thứ ba: Chủ nhân ao cá của giới CV" (Đã hoàn thành)

Thế giới thứ tư: Nữ phụ độc ác bị lưu đày khi còn trẻ (Đã hoàn thành).
Thế giới thứ năm: Cứu vớt mỹ nhân ngư cùng tộc bị móc tim (Đã hoàn thành).
Thế giới thứ sáu: Công chúa hòa thân bị chèn ép" (Đã hoàn thành).
Thế giới thứ tám: Đại thần Esports và nữ streamer hạng ba (Đã hoàn thành).
Thế giới thứ chín: Vị hôn thê pháo hôi trong truyện huyền học (Đã hoàn thành).
Thế giới thứ mười: Cô dâu dân quốc bị hủy hôn ngay trước mặt mọi người (Đã hoàn thành).
Thế giới thứ mười một: Người chồng thân yêu (Đã hoàn thành).
Thế giới thứ mười hai: Pháo hôi vướng chân bị bỏ rơi ở mạt thế (Đã hoàn thành).
Thế giới thứ mười ba: Nữ thần trận doanh bị ghét bỏ trong game VR cổ phong (Đã hoàn thành).
Thế giới thứ mười bốn: Hoa hồng trắng của thành phố hỗn loạn (Đã hoàn thành).
Thế giới thứ mười lăm: Biệt thự trong rừng (Đã hoàn thành).
Thế giới thứ mười sáu: Vị hôn thê của nam phụ trong chuyện tình sư đồ tu tiên (Đã hoàn thành).
Thế giới thứ mười bảy: Trò chơi tử thần vườn trường (Đã hoàn thành).
Thế giới thứ mười tám: Người qua đường Giáp.​
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 1: Đánh Rơi Trân Bảo (1)



Tại thành phố A, trong căn nhà của Trì gia.

Không khí nặng nề bao trùm lấy mọi người. Người giúp việc đã sớm ý tứ rút lui hết, chỉ còn lại những thành viên Trì gia đang ngồi ủ rũ trong phòng khách.

Trên sô pha, bà Trì cứ liên tục lau nước mắt, thút tha thút thít. Mấy ngày trước, Trì gia vô tình phát hiện ra một chuyện động trời: cô con gái mà họ nuôi nấng suốt 25 năm lại không phải con ruột của mình.

Ngay cả những gia đình bình thường thôi mà gặp chuyện này cũng khó lòng chấp nhận được, huống chi là Trì gia vốn nổi tiếng là êm ấm, hạnh phúc.

Đến giờ bà Trì vẫn chưa hết bàng hoàng sau tin sét đánh ngang tai đó. Bà không thể tin được. Đứa con gái mà bà tỉ mỉ dạy dỗ, bà dồn bao tâm huyết, công sức vào để nuôi nấng, biến con bé thành một tiểu thư khuê các có tiếng ở thành phố A. Thông minh, xinh đẹp, lại còn hào phóng, cư xử đúng mực, ai gặp mà chẳng khen.

Vậy mà, đứa con gái ưu tú đó lại không phải con ruột. Làm sao bà Trì có thể chấp nhận được cơ chứ?

Mắt đẫm lệ, bà Trì nhìn chồng: “Hay là báo cáo xét nghiệm bị sai hả ông? Mình đi bệnh viện khác kiểm tra lại đi, Tiêu Tiêu không thể nào không phải con mình được mà.”

Nhà họ Trì có hai con trai, một con gái. Con trai cả là Trì Châu thì được ông Trì đích thân dạy dỗ để thừa kế gia nghiệp. Con trai thứ hai là Trì Hiền thì thường xuyên ở bên cạnh những người thân thuộc thế hệ trước của gia đình. Chỉ có Trì Tiêu Tiêu là hoàn toàn do một tay bà Trì nuôi lớn.

Tin Trì Tiêu Tiêu không phải thiên kim Trì gia cũng là một cú sốc lớn đối với bà.

Ông Trì im lặng hút thuốc. Bình thường ông chẳng bao giờ hút thuốc trước mặt người nhà, nhưng chuyện của Trì Tiêu Tiêu thực sự đả kích ông quá lớn. Người đàn ông đã ngoài năm mươi này không kìm được mà châm thuốc ngay trong phòng khách.

Khói thuốc trắng xóa lượn lờ, nicotin k*ch th*ch thần kinh.

Lời vợ nói, lẽ nào ông không nghi ngờ sao? Nhưng ngay khi phát hiện ra chuyện này, ông Trì đã lập tức mang mẫu đi xét nghiệm ở ba bệnh viện khác nhau rồi.

Kết quả vẫn y như vậy.

Trì Tiêu Tiêu không phải con của ông và bà Trì.

Ông thở dài: “Báo cáo không sai đâu vợ ơi, sự thật là như thế đấy.”

Bà Trì khóc càng dữ dội hơn, miệng cứ lẩm bẩm: “Sao lại thế được chứ?”

Tại sao đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy lại không phải con ruột của bà?

Còn Trì Tiêu Tiêu thì im lặng ngồi một bên. Khác với vẻ ngoài rạng rỡ, hào phóng thường ngày, lúc này cô ta như bị nỗi buồn quá lớn nuốt chửng. Cả người cô phảng phất mất đi sức sống vốn có, trông thật đáng thương.

Trì Hiền cau mày, vẻ tuấn tú trên gương mặt lộ rõ vẻ bực bội. Mấy ngày nay không khí trong nhà cứ như thế này, anh chịu hết nổi rồi. Đặc biệt là dáng vẻ của Trì Tiêu Tiêu càng khiến anh đau lòng không thôi.

Cô em gái xinh đẹp, ưu tú luôn tự tin, hào phóng, lúc nào cũng là tâm điểm của mọi người. Đã bao giờ em ấy phải buồn bã như thế này đâu?

Nghĩ vậy, Trì Hiền thoáng chút ác cảm với người em gái ruột mà anh chưa từng gặp mặt.

Trì Hiền không nhịn được lên tiếng với mẹ: “Mẹ à, kể cả Tiêu Tiêu không phải con ruột thì sao chứ? Chúng ta đã sống chung hơn hai mươi năm rồi, tình cảm rõ ràng là thật mà.”

“Mình cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra được không? Tiêu Tiêu vẫn là người nhà mình, là em gái con, là con gái của ba mẹ, mọi thứ sẽ không thay đổi.”

“Hơn nữa, chuyện cũng qua lâu như vậy rồi, cái người bị ôm nhầm kia chắc chắn đã có cuộc sống riêng của họ rồi. Nếu chúng ta tìm người ta về, nói không chừng lại phá hỏng cuộc sống của người ta ấy chứ.”

Trì Hiền nói nghe hay vậy thôi, là vì anh đang nghĩ cho cô em gái chưa từng gặp mặt. Thực tế trong lòng anh chỉ mong đối phương đừng bao giờ xuất hiện thì hơn. Anh cảm thấy nếu tìm lại đứa trẻ bị trao nhầm năm xưa, Trì Tiêu Tiêu nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu gần tuổi nhau, hai anh em quan hệ cực kỳ tốt. Anh là người thương yêu Trì Tiêu Tiêu nhất nhà, chỉ sau bà Trì. Anh tuyệt đối không muốn nhìn thấy Trì Tiêu Tiêu bị cô em gái ruột kia cướp mất vị trí.

So với một người xa lạ chưa từng gặp mặt, thì Trì Tiêu Tiêu vẫn có vị trí cao hơn hẳn trong lòng anh.

Tiếng nức nở của bà Trì nhỏ dần, vẻ do dự hiện lên trên mặt bà. Lời con trai thứ hai nói trúng tim đen của bà. Chỉ cần coi như chuyện này chưa từng xảy ra, thì Tiêu Tiêu vẫn sẽ là đứa con gái xuất sắc, hiểu chuyện của bà.

Quan trọng hơn là, bà Trì lo sợ rằng sau khi nhận lại con gái ruột, bố mẹ ruột của Tiêu Tiêu sẽ cướp mất đứa con gái mà bà đã tỉ mỉ nuôi dưỡng. Điều này bà Trì tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Có lẽ bỏ qua chuyện này mới là cách giải quyết tốt nhất.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 2: Đánh Rơi Trân Bảo (2)



“Anh Hai…” Trì Tiêu Tiêu không ngờ anh Hai lại đưa ra ý kiến như vậy. Cô mơ hồ cảm thấy điều này không đúng, nên ngập ngừng lên tiếng.

“Tiêu Tiêu cứ yên tâm.” Trì Hiền trấn an em gái: “Ba mẹ và anh trai sẽ lo liệu mọi thứ ổn thỏa. Em mãi mãi là người Trì gia.”

Gương mặt xinh đẹp của Trì Tiêu Tiêu lộ vẻ cảm động. Anh Hai luôn yêu thương cô như vậy. Cô thật sự không muốn rời xa gia đình mình. Những lời chuẩn bị nói ra cũng bị cô nuốt ngược trở vào.

Biết đâu người bị trao đổi kia cũng giống như cô thì sao?

Còn về hoàn cảnh gia đình mà đứa trẻ bị trao đổi kia đang lớn lên, Trì Tiêu Tiêu cố ý lờ đi. Cô không dám tưởng tượng, nếu đứa trẻ bị ôm nhầm phải sống trong một gia đình không hạnh phúc thì sẽ như thế nào.

Trì Tiêu Tiêu luôn biết mình hạnh phúc hơn rất nhiều bạn bè đồng trang lứa. Đồ vật cô muốn, ba mẹ đều sẽ mua cho cô. Các anh trai yêu thương cô. Cô chẳng bao giờ thiếu thốn thứ gì, năm nào cũng được đi du lịch khắp nơi cùng gia đình. Đó đều là những điều mà những gia đình bình thường không thể có được.

Cho nên, khi biết mình không phải con ruột Trì gia, so với đau buồn, trong lòng Trì Tiêu Tiêu càng có nhiều sợ hãi và áy náy hơn.

Cô sợ hãi mình sẽ bị đuổi ra khỏi Trì gia, áy náy vì mình đã cướp đoạt cuộc đời của người khác.

Nhưng cô thực sự không thể rời bỏ gia đình mình được.

“Xử lý?” Một giọng nói trầm thấp, không rõ cảm xúc vang lên. “Trì Hiền, cố tình lờ đi sự thật bày ra trước mắt, đây là cách xử lý của em sao?”

Một bóng dáng cao lớn từ cửa chính bước vào. Người đàn ông anh tuấn nghiêm nghị, trong mắt tràn đầy vẻ không đồng tình và thất vọng. “Anh không ngờ em lại có thể nói ra những lời như vậy.”

“Anh Cả…” Trì Hiền lập tức nhỏ giọng, mím môi, không dám nói thêm gì nữa.

Trì Châu được ông Trì một tay bồi dưỡng để thừa kế gia nghiệp, con giỏi hơn cha, năng lực xuất chúng, công ty ngày càng phát triển mạnh mẽ dưới sự điều hành của anh.

Không biết là do tính cách vốn có hay là do sự dạy dỗ của ông Trì, mà Trì Châu từ nhỏ đã luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, khó gần. Càng lớn, khí chất trên người anh càng thêm uy nghiêm. Đừng nói là Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu, ngay cả bà Trì đôi khi nói chuyện với Trì Châu cũng phải dè chừng.

Vì vậy, quan hệ giữa Trì Châu và người nhà cũng tương đối lạnh nhạt.

Lúc này, ánh mắt thất vọng của Trì Châu nặng nề đổ xuống, khiến Trì Hiền và Trì Tiêu Tiêu lập tức cứng đờ người.

“Trì Châu, con đừng trách Tiểu Hiền, nó chỉ là lo lắng cho Tiêu Tiêu thôi mà.” Bà Trì vội vàng bênh vực Trì Hiền.

“Lo lắng cho Tiêu Tiêu mà có thể vứt bỏ nguyên tắc sao?” Trì Châu lạnh nhạt nói: “Đó là em gái ruột của con, là đứa con gái mà mẹ mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra, chứ không phải người dưng nước lã ngoài đường.”

Bà Trì im lặng. Bà vô thức xoa bụng mình. Nơi đây đã từng chứa đựng đứa con m.á.u mủ ruột thịt của bà. Mà đến giờ bà vẫn không biết đứa bé đó trông như thế nào.

Nhất thời, tâm trạng bà trở nên phức tạp, bà cũng im lặng theo.

Trì Tiêu Tiêu chú ý đến hành động của bà Trì, bàn tay đặt trên đầu gối từ từ siết chặt. Lời anh Cả nói càng khiến cô thêm buồn tủi.

Trì Châu bình tĩnh nói ra quyết định của mình: “Con đã tìm được nơi ở của đứa bé kia rồi. Hai ngày nữa con sẽ tự mình đi đón con bé về. Mọi người chuẩn bị tinh thần đi.”

Nói xong, anh chuẩn bị về phòng.

Công ty đã sớm được ông Trì giao lại cho Trì Châu quản lý. Để có thời gian rảnh vào hai ngày tới, anh muốn tăng ca xử lý công việc trước.

Ông Trì gọi anh lại: “Trì Châu, chuyện này có phải hơi nhanh quá không?”

Trong nhà vẫn còn đang rối tung rối mù, bây giờ đón người về, chẳng phải càng thêm loạn sao?

Trì Châu đối diện với cha. Nói anh có tình cảm thân thiết gì với đứa em gái ruột này thì hoàn toàn là nói đùa. Anh còn chưa từng gặp mặt cô bé, lấy đâu ra tình thân. Nhưng cô bé mang dòng m.á.u cùng huyết thống với anh, điểm này cũng đủ để anh phải đón cô bé về.

“Ba, chúng ta đã bỏ lỡ 25 năm của con bé rồi.”

Cho nên, là quá muộn, chứ không phải quá nhanh.

Nhân vật chính của câu chuyện đang ở thành phố B xa xôi.

Trong thang máy, một đôi tình nhân đang ôm nhau ngọt ngào. Một người phụ nữ kín mít đứng ở góc khuất, chỉ có thể miễn cưỡng đoán ra là nữ giới qua dáng người mơ hồ.

Đinh —— Đến tầng 17 rồi.

Người phụ nữ độc thân im lặng bước ra ngoài, tay xách một túi nilon màu trắng, bên trong đựng mấy hộp cơm tiện lợi.

Sau khi cô vừa bước ra, tiếng trò chuyện của đôi tình nhân liền lớn hơn, nội dung cũng chuyển sang chủ đề liên quan đến người phụ nữ vừa rồi.

“A Hà, người kia là ai vậy anh? Giờ đã gần tháng 5 rồi mà còn mặc kín mít thế, chị ấy không nóng sao?”

“Anh cũng không rõ nữa. Anh ở đây nửa năm rồi, thỉnh thoảng cũng gặp chị ấy. Lần nào chị ấy cũng như thế này, anh còn nghi chị ấy là ma cà rồng ấy chứ, ban ngày không thể thấy ánh sáng.”

Cô gái bật cười khúc khích: “Còn ma cà rồng nữa đó. Hay là anh mong người ta là mỹ nữ ma cà rồng, xong tối đến hút m.á.u anh?”

“Thôi thôi, dù là bị hút máu, thì anh đây cũng chỉ muốn bị mỹ nữ trước mặt hút m.á.u thôi.” A Hà cười hề hề đáp.

Cuộc đối thoại trong thang máy, Vân Xu hoàn toàn không hay biết. Cô vẫn như thường lệ trở về nơi ở của mình.

Bật đèn, căn phòng khách tối tăm hiện ra. Vốn dĩ là cách bài trí ấm áp, nhưng vì chủ nhân không quan tâm, nên không ít chỗ bám đầy bụi, hiện ra vài phần ảm đạm.

Vân Xu mở tủ lạnh, bỏ đồ ăn mua được vào trong, sau đó đi đến canh sô pha, từng món từng món cởi bỏ trang bị trên người.

Khẩu trang, mũ lưỡi trai, kính râm, găng tay, khăn quàng cổ…

Cuối cùng, diện mạo thật sự hoàn toàn lộ ra.

Nếu có ai ở đây, có lẽ sẽ quên mất cả hô hấp. Đây là một gương mặt đẹp đến mức không thể hình dung, dùng bao nhiêu từ ngữ hoa lệ để miêu tả cô, cũng đều trở nên thiếu sót và không đủ.

Nhưng Vân Xu chỉ tùy ý liếc mắt nhìn vào gương một cái, rồi lại dời mắt đi, bắt đầu ăn cơm.

Cô máy móc ăn hộp cơm, ánh mắt trống rỗng, như một con rối gỗ hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Ăn cơm xong, cô cầm lấy cuốn lịch trên bàn.

Góc cuốn lịch đã hơi sờn, có thể thấy chủ nhân thường xuyên lật giở.

Vân Xu lật lịch sang hai trang, ánh mắt dừng lại ở ngày 27.

Còn hai ngày nữa.

Cô tự nhủ với chính mình, tất cả cuối cùng cũng có thể kết thúc.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 3: Đánh Rơi Trân Bảo (3)



Hai ngày sau đó, Vân Xu vẫn sống theo nề nếp sinh hoạt như mấy năm qua. Sáng tám giờ dậy, đúng giờ ăn trưa, ăn tối, còn lại thì cứ ngồi trên sô pha, mở TV lên xem chương trình một cách thờ ơ.

Cô tùy tiện dựa người trên sô pha. Trên TV đang chiếu một gameshow hài hước, chương trình này tháng trước nổi đình đám cả nước, khiến bao người cười nghiêng ngả, được tung hô là tuyệt phẩm giải trí có một không hai.

Thế nhưng, tiếng cười của người khác, những câu thoại thâm thúy, những hành động hài hước chẳng thể khiến cảm xúc của Vân Xu lay động dù chỉ một chút.

Nói là xem TV, có lẽ đúng hơn là cô đang hoàn thành một việc bắt buộc, giống như ăn cơm vậy.

Cô không sống, mà chỉ đang tồn tại, chịu đựng sự dày vò trên đời.

Mãi cho đến ngày 27, Vân Xu mở mắt trên giường, ánh mắt cô hôm nay có vẻ sáng hơn hẳn mọi khi.

Cô mất cả buổi sáng để tổng vệ sinh nhà cửa. Lớp bụi dày bị phủi đi, cửa sổ vốn mờ đục trở nên trong veo, xoong nồi bát đĩa đều được rửa sạch sẽ, xếp lại vào tủ.

Đến tận hai giờ chiều, công cuộc tổng vệ sinh mới kết thúc.

Vân Xu mở cửa, nhưng khi bước ra lại khựng lại một chút. Cuối cùng, cô quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách ấm áp lần cuối. Gọng kính râm dày cộp che đi mọi cảm xúc trong mắt cô.

Căn phòng này chứa đựng những ký ức tươi đẹp ít ỏi của cô. Sau này không biết sẽ rơi vào tay ai, hy vọng người sau có thể đối xử tốt với nó.

Chú bảo vệ ở cổng khu dân cư đã quen mặt Vân Xu, cũng chẳng để ý đến vẻ ngoài kín mít của cô. Chú chỉ hơi tò mò không hiểu sao hôm nay cô lại ra ngoài vào buổi chiều.

Vân Xu khẽ gật đầu với chú: “Chú Lý ơi, cháu nhờ chú một việc được không ạ?”

Chú Lý hơi ngạc nhiên. Mấy năm nay, sau khi người thân của Vân Xu qua đời, cô gần như tự nhốt mình trong nhà. Nếu không phải vì cần ăn uống, chú tin chắc rằng cô có thể ở lì trong nhà đến “địa lão thiên hoang” luôn ấy chứ.

Mấy năm nay, chú Lý vẫn luôn cảm thấy cô bé này khó lòng vượt qua được cú sốc mất người thân, còn có chút tiếc nuối cho cô. Bà của Vân Xu là một người tốt bụng, còn từng giúp đỡ chú rất nhiều, nên chú luôn dành cho Vân Xu sự quan tâm đặc biệt.

Giờ nghe Vân Xu nhờ giúp đỡ, chú đáp ngay: “Chuyện gì vậy cháu? Cứ nói đi.”

Vân Xu lấy ra một phong thư từ trong túi, đưa cho chú. Im lặng mất hai giây, cô mới nói: “Nếu lát nữa có ai đến tìm cháu, chú làm ơn giao phong thư này cho họ giúp cháu ạ.”

“Ôi dào, có chuyện gì to tát đâu.” Chú Lý nhiệt tình cười nói, “Yên tâm đi, giao cho chú là được.”

“Mà này, những người đó trông như thế nào hả cháu? Hay là mặc quần áo gì đặc biệt không?”

“…” Vân Xu khẽ nói, “Chú cứ nhìn thấy họ là sẽ biết ạ.”

Ý này là sao? Chú Lý ngơ ngác.

“Không có gì đặc biệt hả?”

“... Dạ không ạ. Chú Lý à, đến lúc đó chú sẽ biết là nên giao cho họ thôi.”

Vân Xu đã nói vậy, chú Lý dù hơi khó hiểu nhưng cũng không hỏi thêm nữa.

“Vân Xu này, cháu đừng trách chú già lải nhải nhé. Cháu còn trẻ, rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo nhiều vào, phơi nắng nữa. Chuyện cũ qua rồi thì cho qua đi cháu, mình phải hướng về tương lai chứ. Chú tin là bà cháu cũng không muốn nhìn thấy cháu cứ mãi sống trong đau khổ thế này đâu.” Chú Lý không kìm lòng được vẫn lải nhải vài câu, hy vọng cô bé này có thể nghe lọt tai.

Nghe chú Lý nhắc đến bà, tay Vân Xu run lên: “Cháu biết rồi ạ.”

“Chú Lý, cháu cảm ơn chú.”

“Không có gì, không có gì, việc nhỏ thôi mà. Cháu có việc bận thì cứ đi đi nhé.”

Vân Xu lên taxi, đi đến địa điểm đã định.

Nửa tiếng sau, một chiếc xe khác chạy đến cổng khu dân cư. Chú Lý thấy xe lạ liền vội vàng chặn lại, gõ cửa kính xe: “Chào tiên sinh, xe lạ vào khu dân cư chúng tôi đều phải đăng ký, phiền tiên sinh xuống đăng ký một chút ạ.”

Người tài xế nghe vậy, không xuống xe ngay mà quay sang nói với người ngồi ghế sau: “Cậu Trì, tôi xuống đăng ký trước ạ.”

Nhận được cái gật đầu đồng ý của đối phương, tài xế mới tháo dây an toàn, đi đến chỗ đăng ký.

Chú Lý nhìn anh ta đăng ký mà vẫn phải xin chỉ thị, không khỏi tặc lưỡi, thầm đoán chắc xe phía sau chở nhân vật có m.á.u mặt đây. Đúng là người có tiền lắm quy tắc thật, nhưng thái độ thì cũng rất hợp tác.

Đi đến chỗ người tài xế, chú thấy anh ta đang điền mục cuối cùng: lý do vào khu dân cư.

Từ từ đã, cái này là…

“Tiên sinh, có phải các anh đến tìm Vân Xu không ạ?”

Tài xế giật mình: “Ông là…?”

Chẳng lẽ bảo vệ ở đây quen biết tiểu thư Vân Xu?

Chú Lý đánh giá bọn họ, nghĩ bụng chắc đây là người mà Vân Xu dặn dò trước khi đi đây mà. Vân Xu bảo ông cứ nhìn thấy là sẽ biết, chẳng lẽ là chỉ chiếc xe đen bóng loáng này sao? Vậy là ông phải giao thư cho họ rồi?

Tài xế thấy vẻ mặt của chú bảo vệ, liền đi về phía xe, nói vài câu với người bên trong.

Rất nhanh sau đó, người ngồi phía sau xe đẩy cửa bước xuống, đi đến trước mặt chú Lý.

Người đàn ông trước mặt dáng người cao lớn, khí thế mạnh mẽ, vest đen lịch lãm, cứ như mấy ông trùm hay xuất hiện trên TV vậy. Chỉ riêng cái khí chất đó thôi cũng đủ khiến người ta phải lùi lại ba bước. Nhưng khi mở miệng thì lại rất lễ phép:

“Chào ông, tôi là người thân của Vân Xu, hôm nay đặc biệt đến tìm cô ấy.”

Chú Lý kinh ngạc. Vân Xu vậy mà vẫn còn người thân sao? Xem ra lá thư này là phải giao cho họ rồi. Thời gian trùng hợp thế này khiến chú nhanh chóng tin vào lời giải thích của đối phương.

Chú không do dự nữa, lấy lá thư từ phòng trực ban ra: “Cô Vân Xu lúc nãy đi có để lại một phong thư, dặn tôi là giao cho người nào đến tìm cô ấy. Chắc là các vị đây rồi.”

Trì Châu nhíu mày. Không đúng. Trước đó anh đã nhờ người liên lạc với Vân Xu, nhưng điện thoại hoàn toàn không gọi được, thử nhiều lần không thành, anh mới quyết định đến tận nhà để nói rõ mọi chuyện và đưa em ấy về. Đương nhiên, nếu Vân Xu không đồng ý thì anh cũng không ép buộc.

Vậy nên, Vân Xu không thể nào biết trước là anh sẽ đến được. Hai người vốn không hề có hẹn trước, tin tức con gái nhà họ Trì bị trao nhầm cũng chưa lan rộng ra, chỉ có một số ít người biết thôi.

Trong lòng đầy nghi hoặc, anh vội vàng mở thư ra xem.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 4: Đánh Rơi Trân Bảo (4)



Vài giây sau, sắc mặt Trì Châu khẽ biến, khí thế trở nên đáng sợ. Anh ra lệnh cho tài xế lên xe, lái đến một địa điểm khác.

“Đi đến cửa khẩu Tân Cảng nhanh nhất có thể. Mọi chuyện do tôi chịu trách nhiệm.”

Vẻ mặt Trì Châu vô cùng khó coi. Là đại công tử nhà họ Trì, người thừa kế được công nhận, mười mấy năm nay anh chưa từng mất bình tĩnh như vậy. Vậy mà hôm nay, một phong thư lại đánh tan sự điềm tĩnh của anh.

Tờ giấy trong tay bị anh siết chặt đến nhàu nát. Đây căn bản không phải thư để lại cho anh, mà là di thư Vân Xu chuẩn bị để lại cho cảnh sát.

Trong di thư viết rõ địa điểm cô chuẩn bị tự sát, thậm chí còn ủy thác cảnh sát sau khi hỏa táng cô xong, hãy chôn cùng với người thân đã mất của cô. Cô còn để lại một chiếc thẻ ngân hàng.

Cửa khẩu Tân Cảng từng là một bến cảng phồn hoa, tàu thuyền tấp nập. Nhưng sau này, vì nhiều lý do, cộng thêm việc những bến cảng mới giao thông thuận tiện hơn xuất hiện, bến cảng cũ dần bị bỏ hoang.

Hiện tại, hiếm ai lui tới nơi này. Nếu thực sự có người tự sát ở đây, đến người chứng kiến cũng chẳng có.

Đây là một vụ tự sát đã được lên kế hoạch từ trước.

Chiếc xe đen lao nhanh về phía địa điểm chỉ định. Cánh tay người đàn ông ngồi ghế sau nổi gân xanh.

Cửa khẩu Tân Cảng rất vắng vẻ. Sau khi đến nơi, Trì Châu và tài xế không mất nhiều công sức đã phát hiện ra bóng người ở cách đó không xa.

Một người con gái mặc đồ đen, quay lưng về phía họ, đứng bên mép bến tàu. Gió biển thổi tung mái tóc dài của cô. Bóng dáng cô đơn, nhỏ bé giữa biển rộng bao la, hiện ra vài phần thê lương.

Lòng Trì Châu trào dâng lửa giận, sắc mặt anh trầm xuống đến nỗi người tài xế bên cạnh nín thở, không dám hé răng.

Anh không biết đối phương đã trải qua những gì, nhưng việc lựa chọn tự sát không nghi ngờ gì là một hành vi trốn tránh yếu đuối, vừa đáng hổ thẹn lại vừa bất tài.

Ba mươi năm cuộc đời Trì Châu chưa từng có chữ “trốn tránh”. Người thân của anh lẽ ra cũng phải như vậy mới đúng. Dù có khổ cực đến đâu cũng phải sống tiếp, tìm cách vượt qua. Chết rồi thì thực sự là hết, chẳng còn gì nữa.

Mang nặng tư tưởng đó, Trì Châu hoàn toàn không thể lý giải nổi hành vi vứt bỏ sinh mệnh của người khác.

Trì Châu vừa tiến lại gần, vừa nghĩ xem sau khi đưa người về thì phải làm thế nào để “nắn” lại suy nghĩ của cô. Bỗng anh thấy người con gái phía trước dường như nhận ra điều gì, liền xoay người lại.

Ngọn lửa giận trong lòng anh lập tức xìu xuống như quả bóng xịt hơi, chẳng còn sót lại chút gì.

Đây… đây là vẻ đẹp gì vậy? Mãnh liệt đến nghẹt thở, va chạm mạnh mẽ vào tim phổi người ta. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tiếng gió biển gào thét, biển rộng mênh m.ô.n.g bỗng tan biến khỏi ngũ quan của anh, trong đầu chỉ còn lại một bóng hình duy nhất.

Mái tóc dài đen nhánh như mực lấp ló che đi một phần khuôn mặt, cũng chính vì vậy mà vẻ đẹp ấy càng thêm thần bí, cuốn hút.

Đây… là em gái của anh sao?

Trì Châu không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng mình như thế nào. Răn dạy cũng không đúng, trách mắng cũng chẳng xong. Tất cả đều bị anh gạt sang một bên. Trong đầu anh chỉ còn một ý niệm duy nhất:

Anh phải bảo vệ Vân Xu. Những vấn đề đã khiến cô lựa chọn hủy hoại bản thân mình, anh nhất định sẽ từng cái từng cái giải quyết.

Từ nay về sau, bất cứ khổ đau nào cũng phải tránh xa cô.

Người tài xế ngây ngốc đứng chôn chân tại chỗ, hiển nhiên vẫn chưa hoàn hồn từ vẻ đẹp kinh diễm vừa rồi. Ánh mắt anh ta cứ dán chặt vào người con gái ở bến tàu, khiến Trì Châu không vui.

Nhưng bây giờ không phải lúc để bận tâm đến những chuyện này. Vân Xu vẫn đang đứng ở một nơi vô cùng nguy hiểm.

Anh cần phải nghĩ cách xua tan ý định tự hủy hoại bản thân của em ấy, nếu không với khoảng cách xa thế này, căn bản không kịp ngăn cản em ấy nhảy xuống mất.

Vân Xu quay đầu lại, phát hiện có hai người lạ mặt xuất hiện ở đằng xa. Cô có chút ngơ ngác. Mình đã chọn địa điểm và thời gian kỹ càng rồi mà, sao lại trùng hợp gặp người thế này?

Nhưng thôi, không sao cả. Mọi chuyện tiếp theo đều chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.

Cái c.h.ế.t mới là nơi bình yên mà cô tìm kiếm.

Vân Xu lơ đãng quay tầm mắt đi, chợt nghe thấy giọng nói gấp gáp của người đàn ông phía sau vang lên:

“Vân Xu, anh là anh trai của em!”

Đối diện với ánh mắt của Vân Xu, Trì Châu biết là hỏng rồi. Cô căn bản không quan tâm người đến là ai. Vì thế, anh chỉ có thể “tung” ra thân phận để thu hút sự chú ý của cô, còn bản thân thì chậm rãi tiến lại gần, tìm cơ hội kéo người trở về.

“… Anh trai?” Vân Xu ngập ngừng. Trong cuộc đời ngắn ngủi của cô chưa từng tồn tại một người thân nào như vậy.

“Đúng vậy, anh là anh trai của em.” Người đàn ông anh tuấn hạ giọng, như sợ làm cô giật mình.

“Em là đứa em gái mà anh đã thất lạc.”
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 5: Đánh Rơi Trân Bảo (5)



Ở thành phố A này, ai mà chẳng biết đại công tử nhà họ Trì là người đến cả bố mình còn dám bật lại trong cuộc họp. Vậy mà một người như thế, lại có thể vì một người khác mà cố ý thay đổi thái độ. Nếu có người quen biết Trì Châu ở đây, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến rớt cả hàm xuống đất cho xem.

Vân Xu nhìn chằm chằm người đàn ông đang nói chuyện. Đôi mắt đẹp của cô tràn đầy vẻ m.ô.n.g lung và nghi hoặc. Biểu cảm chân thành tha thiết của người đàn ông khiến cô không khỏi tin tưởng.

Thì ra, cô vẫn còn một người anh trai.

Anh trai là một sự tồn tại như thế nào nhỉ? Cô không biết, cũng chưa từng cảm nhận được.

Nhưng anh ấy đến đã quá muộn rồi. Thế giới của cô đã sớm trở nên hoang tàn vắng vẻ.

Trì Châu nhận ra sự bài xích và bất an của Vân Xu, lòng anh quặn thắt. Nhân lúc nói chuyện, anh tiến lại gần thêm vài bước. Càng đến gần, anh càng cảm nhận rõ hơn ý chí sống mong manh của Vân Xu. Cả người cô toát ra vẻ bình tĩnh đến nghẹt thở.

Cầu sinh là bản năng của con người, có thể khiến Vân Xu lựa chọn kết cục này, chắc chắn cô đã phải trải qua những đau khổ khó ai tưởng tượng được.

Trì Châu không khỏi hối hận. Vì sao anh không phát hiện ra chuyện này sớm hơn? Nếu anh có thể sớm đưa Vân Xu về bên cạnh, có lẽ cô sẽ không nảy sinh ý định hủy hoại bản thân mình.

“Vân Xu, anh trai bây giờ đến đón em về nhà, em theo anh được không? Ở đây nguy hiểm lắm.” Trì Châu tiếp tục dụ dỗ cô em gái.

“Nhà…?”

Cô không có nhà.

Sự im lặng của Vân Xu khiến Trì Châu càng thêm hoảng hốt. Anh điên cuồng suy nghĩ trong đầu, tìm kiếm những lời khuyên nhủ phù hợp, sợ rằng mình sẽ vô tình k*ch th*ch đến cô ấy. Những lời nói ra đều phải cân nhắc kỹ lưỡng. Nhưng vấn đề là, anh chỉ nắm được những thông tin cơ bản về Vân Xu trong vài năm gần đây, còn về quá khứ của cô thì hoàn toàn mù mờ.

Trong thoáng chốc, anh nhớ tới Vân Xu dường như có mối quan hệ đặc biệt tốt với người thân đã mất của cô.

“Vân Xu, anh nghĩ bà Lý nhất định sẽ không muốn thấy em đứng ở đây đâu. Bà ấy yêu thương em như vậy, hy vọng em cả đời vui vẻ hạnh phúc. Chúng ta không thể phụ lòng mong mỏi của bà, đúng không em?”

Lời của Trì Châu rất khéo léo, câu cuối cùng trực tiếp gắn kết hai người thành một thể.

Thông tin cho thấy bà Lý đã để lại toàn bộ tài sản cho Vân Xu, và Vân Xu mỗi tháng đều đến viếng mộ bà. Bà Lý chắc chắn chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng Vân Xu. Lấy bà làm cầu nối, chắc chắn sẽ có hiệu quả.

Quả nhiên, nghe anh nói vậy, thần sắc Vân Xu d.a.o động, hàng mi dài khẽ rũ xuống.

Trì Châu không hổ danh là người trẻ tuổi đã có thể quản lý Trì gia. Khả năng nắm bắt cơ hội và quan sát cảm xúc của anh có thể nói là nhất lưu. Nhân lúc Vân Xu d.a.o động, anh lại nói thêm rất nhiều lời dụ dỗ ngọt ngào.

Trong vài phút ngắn ngủi, số lời ngon tiếng ngọt mà Trì Châu nói ra có lẽ còn nhiều hơn cả nửa đời trước cộng lại. Nhưng anh chẳng hề để ý đến hình tượng của mình nữa. Trong mắt anh giờ đây chỉ có cô em gái.

Cuối cùng, Vân Xu ngập ngừng gật đầu.

Trì Châu mừng rỡ trong lòng. Anh cố gắng kìm nén cảm xúc, bước những bước chân bình thường nhất về phía Vân Xu. Cuối cùng, anh nắm lấy tay em gái, ôm chặt cô vào lòng.

Nguyên nhân Vân Xu lựa chọn hủy hoại bản thân, phần lớn là vì trên thế giới này không còn điều gì níu kéo cô nữa. Quá khứ đau thương giam cầm cô trong thế giới của riêng mình, khiến cô luôn cảnh giác với thế giới bên ngoài. Mà cô đơn tồn tại là một điều vô cùng đáng sợ.

Sự xuất hiện mạnh mẽ của Trì Châu đã phá vỡ sự phong bế của Vân Xu. Thân phận anh trai mang đến cho anh một lợi thế tự nhiên.

Anh nắm bắt được điểm yếu của Vân Xu, từng bước lay động ý định ban đầu của cô. Vân Xu lại thiếu kinh nghiệm giao tiếp với người khác, làm sao đấu lại được tài ăn nói của Trì Châu? Cuối cùng, cô ngoan ngoãn để anh đưa rời khỏi bến tàu.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 6: Đánh Rơi Trân Bảo (6)



Trên chiếc xe hơi màu đen.

Người tài xế nắm chặt vô lăng, mắt không dám liếc đi đâu. Ông chủ có ý kiến về việc anh thất thố lúc trước, giờ mà còn dám lơ đãng nhìn nữa, sợ là ngày mai cuốn gói luôn chứ chẳng chơi.

Chỉ là trong lòng anh vẫn còn vương vấn cảnh tượng vừa nãy.

Tài xế làm việc cho Trì Châu đã ngót nghét hai năm, cũng biết lần này ra ngoài là để đón cô tiểu thư bị trao nhầm năm xưa về nhà. Vốn tưởng rằng đây chỉ là một chuyến công tác bình thường, dù sao thì dù có là tiểu thư Trì gia thật sự đi nữa, cách biệt nhau 25 năm trời, việc có thể trở về Trì gia hay không vẫn còn là một ẩn số.

Trở về Trì gia rồi, liệu có thể thật sự hòa nhập vào gia đình và giới thượng lưu này hay không, cũng là cả một vấn đề.

Nhưng vượt ngoài dự đoán của mọi người, tiểu thư Vân Xu lại xinh đẹp đến nhường này, đến cả một người cứng nhắc như Trì tiên sinh cũng chẳng còn giữ được vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày, ánh mắt nhu hòa hẳn đi.

Tài xế dám chắc một điều, địa vị của tiểu thư Vân Xu chắc chắn sẽ không hề thấp.

Ngẫm lại nhan sắc ấy thì cũng dễ hiểu thôi, ai mà nỡ lòng làm cô ấy phải khổ sở cơ chứ?

Trì Châu nắm c.h.ặ.t t.a.y Vân Xu, tựa như đang nắm một khối băng ngọc. Anh nhíu mày, không nói không rằng cởi áo khoác của mình ra, khoác lên vai Vân Xu.

Vân Xu nhỏ bé lọt thỏm trong chiếc áo vest rộng thùng thình, trông càng thêm nhỏ nhắn. Lòng Trì Châu dâng lên một tình cảm trìu mến vô bờ.

Đây là em gái của anh, sao mà mong manh đến thế.

Là người mà anh nhất định phải bảo vệ, chở che.

Vân Xu ngồi bên cạnh Trì Châu, cả người gượng gạo, không tự nhiên. Dù cho người bên cạnh đã cố gắng thu lại vẻ khí thế của mình, trong mắt cô, anh vẫn cứ mạnh mẽ, áp bức. Hai người rõ ràng chỉ mới gặp nhau lần đầu, mà Trì Châu lại ân cần tỉ mỉ với cô cứ như một người anh trai đã gắn bó bao năm.

Chiếc áo khoác trên người giúp cô bớt đi cái lạnh lẽo của gió biển, hơi ấm từ anh bao bọc lấy cô. Vân Xu có chút không biết phải làm sao. Cô đã tách rời khỏi xã hội quá lâu rồi, không biết nên đối diện với lòng tốt của người khác như thế nào cho phải.

Đặc biệt là khi cô vừa mới biết mình có một người anh trai.

“… Sao anh biết em ở đó?” Vân Xu vẫn không thể gọi thành tiếng hai từ “anh trai”, cô cảm thấy quá đường đột, quá kỳ lạ.

Trì Châu cũng không ép buộc, dù sao hôm nay mới là lần đầu gặp mặt, thời gian sau này còn dài, anh có thể từ từ vun đắp tình cảm với em gái. “Chú bảo vệ ở cổng đã giao lá thư đó cho anh, nhờ vậy anh mới kịp thời biết được vị trí của em.”

Nghĩ đến đây, Trì Châu cũng thấy lòng đầy sợ hãi. Thiếu chút nữa thôi, một chút xíu nữa thôi là anh đã mất đi em gái mình rồi.

Chỉ cần nghĩ đến việc Vân Xu có thể nằm lại trong làn nước biển lạnh giá, mất đi sinh mệnh, tim anh như muốn nứt ra từng mảnh.

Vân Xu im lặng. Cô bảo chú Lý giao thư cho người đến tìm mình, vốn chỉ là muốn nếu mình mất tích vài ngày, chú Lý sẽ báo cảnh sát, hoặc là t.h.i t.h.ể cô bị người phát hiện, cảnh sát sẽ chủ động tìm đến cửa. Dù là trường hợp nào, di thư cũng sẽ đến tay cảnh sát.

Nào ngờ đâu, người anh trai từ trên trời rơi xuống lại vô tình có được nó.

Để Vân Xu yên tâm, Trì Châu đưa cho cô xem những giấy tờ chứng minh quan hệ anh em của hai người trong xe.

Trong tài liệu không có ảnh chụp, Trì Châu lúc cầm lấy còn có chút nghi hoặc. Đến khi nhìn thấy người thật, mối nghi ngờ trong lòng anh tan biến dễ dàng. Anh vô cùng cảm kích bà Lý kia, nếu không phải bà che giấu ảnh chụp của Vân Xu kín đến vậy, có lẽ em gái anh đã sớm bị những kẻ xấu bụng tranh giành rồi.

Viễn cảnh đó chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đủ khiến huyết áp anh tăng vọt.

Sau khi Trì Châu đưa Vân Xu trở về, theo yêu cầu của cô, cả hai lại làm giám định ADN một lần nữa. Khoa học chứng minh hai người đích thực là anh em ruột.

Vân Xu hoàn toàn yên lòng, trong đôi mắt tĩnh mịch cuối cùng cũng xuất hiện những sắc thái khác.

Kế hoạch ban đầu của Trì Châu là sẽ chỉ ở lại thành phố B nhiều nhất hai ngày, rồi phải quay về công ty giải quyết công việc. Nhưng sau khi gặp được Vân Xu, anh lập tức thay đổi chủ ý, quyết định ở lại đây trước đã. Còn công việc, anh có thể xử lý từ xa qua máy tính.

Tuy rằng phiền phức không ít, nhưng so với việc được ở bên cạnh Vân Xu thì hoàn toàn không đáng gì.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 7: Đánh Rơi Trân Bảo (7)



Trì Châu biết trạng thái tinh thần của Vân Xu rất tệ, không thể tùy tiện đưa cô rời khỏi nơi quen thuộc nhất này được. Ít nhất phải đợi đến khi cô thật lòng chấp nhận anh là anh trai mình, anh mới thuận lý thành chương đưa ra đề nghị của mình.

Mấy ngày tiếp theo, Trì Châu tranh thủ mọi cơ hội để ở bên em gái. Trải qua một phen nỗ lực, cuối cùng anh cũng để lại dấu ấn “anh trai” trong lòng em gái, và thành công chuyển đến sống cùng Vân Xu.

Trì Châu nhận hộp cơm từ tay tài xế gõ cửa, sau đó đóng cửa lại. Khoảng thời gian anh và em gái dùng bữa trưa không cần người ngoài quấy rầy.

“Xu Xu, đến giờ ăn trưa rồi, mau lại đây em.” Trì Châu vừa nhỏ giọng gọi Vân Xu đang ngồi trên sô pha, vừa bày biện đồ ăn.

Vài ngày trước, sau khi phát hiện Vân Xu quanh năm suốt tháng đều ăn đồ ăn nhanh ở cửa hàng tiện lợi, Trì Châu nhíu mày thật sâu. Anh không thể tin được em gái mình lại sống những ngày tháng như vậy. Lập tức anh gọi điện thoại dặn dò cấp dưới, chuẩn bị những món ăn dinh dưỡng, tốt cho sức khỏe.

Công ty không ở đây, nhưng tiền thì ở đâu mà chẳng dùng được.

Trì Châu rất tự nhiên mà tiếp nhận mọi sinh hoạt của Vân Xu, bao gồm ba bữa ăn mỗi ngày, quần áo thường ngày, châu báu trang sức và những nhu yếu phẩm khác. Với tư cách là anh trai của Xu Xu, đây là chuyện đương nhiên phải làm.

Anh cố ý xem nhẹ cậu em trai và cô em gái không thân thiết với mình trong nhà, một lòng đắm chìm trong niềm vui nuôi nấng Xu Xu.

“Anh Cả, em đến ngay đây ạ.” Vân Xu buông điều khiển từ xa xuống. Mấy ngày nay, tầm quan trọng của Trì Châu trong lòng cô không ngừng tăng lên. Cô rốt cuộc đã ý thức rõ ràng được rằng đối phương là người thân ruột thịt của mình.

Sự tốt bụng của Trì Châu đối với cô, cô đều nhìn thấy rõ trong mắt. Nhiều yếu tố cộng hưởng lại với nhau, khiến Vân Xu ngày càng thêm ỷ lại vào Trì Châu.

Mà Trì Châu hiển nhiên vô cùng tận hưởng sự ỷ lại này của Vân Xu. Nhìn thấy vẻ ngoan ngoãn lộ ra trên gương mặt xinh đẹp vô song của Vân Xu, tim Trì Châu như muốn tan chảy thành nước, hận không thể đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời đến trước mặt cô.

Trên đời này sao lại có một cô em gái vừa đáng thương vừa đáng yêu đến thế cơ chứ?

Trì Châu vô cùng tiếc nuối vì Vân Xu đã không lớn lên bên cạnh anh. Bằng không, anh nhất định sẽ nâng niu, che chở cô như trân bảo.

Hai anh em hưởng thụ bữa trưa ấm áp xong, Trì Châu tự mình xắn tay áo rửa bát, lau bàn. Không chỉ vậy, anh còn phụ trách toàn bộ việc vệ sinh nhà cửa, bởi vì Vân Xu bài xích người lạ tiến vào không gian riêng tư của cô.

Vì thế, vị tổng tài Trì chưa từng đụng tay vào việc nhà trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, đã trở thành một tay nội trợ thiện nghệ.

Trong lòng anh còn rất tự hào nữa chứ, vì mình đối với Xu Xu mà nói, không phải người xa lạ.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 8: Đánh Rơi Trân Bảo (8)



Ánh nắng ấm áp xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào người Vân Xu, dát lên gương mặt đẹp phi phàm của cô như mạ lên một lớp vàng kim nhàn nhạt.

Trì Châu gõ bàn phím, thỉnh thoảng liếc nhìn Vân Xu bằng ánh mắt dịu dàng. Thấy cô ngủ say đến gò má ửng hồng, vẻ nuông chiều trong mắt anh như muốn trào ra, lòng càng thêm tràn ngập cảm giác thỏa mãn chưa từng có.

Lúc này, anh đang ngồi trên sô pha xử lý những văn kiện mà thư ký gửi đến. Còn Vân Xu thì nép mình bên cạnh anh nghỉ ngơi. Đây là thói quen được hình thành dưới sự dẫn dắt cố ý của Trì Châu, với hy vọng có thể tăng thêm sự gắn bó giữa hai người.

Trì Châu tin rằng chẳng bao lâu nữa, Vân Xu sẽ hoàn toàn chấp nhận anh. Em gái anh là một đứa trẻ dịu dàng như vậy, người khác đối xử tốt với cô, cô sẽ đáp lại bằng sự thiện ý.

Chờ khi trở về thành phố A, anh sẽ mời về cho Vân Xu bác sĩ tâm lý giỏi nhất. Dù Vân Xu hiện tại đã từ bỏ ý định tự hủy hoại bản thân, nhưng Trì Châu vẫn cảm nhận được cô đang tự tách mình ra khỏi thế giới, đây là một điều không bình thường.

Sau khi trạng thái tâm lý của Vân Xu chuyển biến tốt đẹp hơn, anh sẽ tổ chức một bữa tiệc long trọng, thông báo với mọi người rằng Vân Xu là em gái anh, là thiên kim nhà họ Trì.

Trong khi Trì Châu an tâm bồi dưỡng tình cảm với em gái ở thành phố B, thì những người nhà họ Trì ở thành phố A lại chìm trong bầu không khí trầm mặc.

Trì Tiêu Tiêu ở nhà càng thêm im lặng, trên mặt lúc nào cũng mang theo vài phần u sầu. Thời gian anh Cả đi đón Vân Xu cứ kéo đài lại mãi, trong lòng cô không khỏi hoang mang. Chỉ khi cảm nhận được tình yêu thương của mẹ và anh Hai dành cho mình vẫn không hề thay đổi, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Bà Trì nhận thấy sự bất an của con gái, ôm con vào lòng an ủi: “Tiêu Tiêu đừng lo lắng, Trì Châu nói con bé đó hiện tại sống một mình thôi, chúng ta chỉ cần đưa con bé về, bồi thường cho nó là được, con vẫn luôn là bảo bối của ba mẹ mà.”

Trì Hiền cũng ra sức an ủi em gái: “Yên tâm đi, dù cho Vân Xu gì đó có về thật, cũng tuyệt đối không vượt qua được em đâu. Anh Hai mãi mãi đứng về phía em.”

Trì Tiêu Tiêu nép vào lòng mẹ. Cô biết mình hẳn là nên ngăn anh Hai nói những lời như vậy, bởi vì bản thân cô xác thực đã chiếm lấy cuộc sống của người khác, hưởng thụ những đãi ngộ vốn dĩ không thuộc về mình. Nhưng Trì Tiêu Tiêu đáng hổ thẹn phát hiện ra rằng, sâu thẳm trong lòng, lại cảm thấy vui vẻ vì những lời anh Hai nói.

Trong lòng ba mẹ và anh Hai, cô vẫn mãi quan trọng hơn cái người tên Vân Xu sắp trở về kia.

“Anh Hai, đừng nói vậy mà, dù sao thì Vân Xu mới là người nhà họ Trì chân chính.” Xuất phát từ một chút áy náy, Trì Tiêu Tiêu vẫn lên tiếng.

“Cái gì mà người nhà họ Trì chân chính chứ.” Trì Hiền cười nhạo một tiếng: “Chúng ta thừa nhận thì mới là người nhà, không thì cũng chỉ là người dưng thôi.”

Bà Trì ngồi bên cạnh không nói gì, hiển nhiên là ngầm đồng ý với lời con trai.

Trì Tiêu Tiêu lộ vẻ cảm động.

Trì Hiền xoa đầu em gái. Tiêu Tiêu mới là cô em gái yêu dấu của anh, là đại tiểu thư Trì gia mà cả giới thượng lưu công nhận.

Có điều, thời gian anh Cả ở bên kia đúng là hơi lâu thật. Chuyện phiền phức gì mà có thể níu chân anh Cả ở thành phố B lâu đến vậy chứ? Anh hoàn toàn không nghĩ đến việc Trì Châu ở lại thành phố B là vì Vân Xu. Trong mắt Trì Hiền, Trì Châu chỉ là một cỗ máy công việc vô tình vô vị.

Vẫn là nên gọi điện thoại hỏi thăm một chút thì hơn.

Trì Hiền lấy điện thoại ra, bấm số gọi đi. Sau vài tiếng “tút tút”, điện thoại được nhấc máy.

“Anh Cả?”

“…Uy.” Một giọng nữ nhẹ nhàng, êm tai vang lên.
 
Xuyên Nhanh: Hồng Nhan Khuynh Quốc, Vạn Chúng Mê Hồn
Chương 9: Đánh Rơi Trân Bảo (9)



Trì Hiền sững sờ, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất. Anh trước nay chưa từng nghĩ đến giọng nữ lại có thể xuất hiện trong điện thoại của anh Cả. Từ từ… người phụ nữ có thể xuất hiện bên cạnh Trì Châu vào thời điểm này…

Chẳng lẽ là cô em gái bị trao nhầm kia?

Bà Trì và Trì Tiêu Tiêu hai mặt nhìn nhau, Trì Hiền bật loa ngoài, hai người đương nhiên cũng nghe được giọng nữ xa lạ kia.

Vân Xu dụi dụi mắt. Cô bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, theo phản xạ muốn tắt chuông báo. Đợi đến khi nghe được giọng nói xa lạ truyền đến từ điện thoại, cô mới phát hiện mình đã nghe nhầm máy.

Cô nhìn quanh phòng khách, máy tính xách tay vẫn mở trên bàn, người thì đã đi đâu mất. “Anh Cả không có ở đây, anh chờ một chút…”

Cô định đi sang phòng khác tìm xem.

“…” Đầu dây bên kia im lặng một thoáng: “Cô là Vân Xu?”

“Ừm.” Vân Xu có chút tò mò không hiểu vì sao người kia lại biết tên mình, nhưng chưa kịp nghĩ nhiều, đối phương đã lập tức thay đổi thái độ.

“Điện thoại của anh Cả tôi sao lại do cô nghe máy?”

Chưa đợi Vân Xu kịp trả lời, từ micro đã vọng lại một tiếng cười khẩy đầy mỉa mai.

“Tiểu thư Vân Xu, thủ đoạn của cô cao tay thật đấy. Mới có bao lâu mà đã dụ dỗ được anh Cả tôi ngoan ngoãn nghe lời, đến cả điện thoại cũng giao cho cô. Thật khiến người khác phải bái phục sát đất.” Giọng Trì Hiền trở nên cay nghiệt.

Việc Vân Xu nghe máy điện thoại của Trì Châu đã chứng thực trong lòng anh rằng cô ta là một người phụ nữ tâm cơ.

Một người lạnh lùng, nghiêm túc như Trì Châu lại để điện thoại bên cạnh cô ta, đủ chứng tỏ quan hệ giữa hai người hiện giờ thân thiết đến mức nào. Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của anh Cả đối với người nhà, Trì Hiền không thể tưởng tượng nổi anh ấy sẽ yêu thương Vân Xu đến mức nào.

Chắc chắn là Vân Xu đã dùng chiêu trò gì đó, lừa phỉnh anh Cả. Giọng nói trong trẻo như tiếng trời đặt lên người cô ta thật là lãng phí.

Vân Xu cầm điện thoại, vẻ mặt mờ mịt, không hiểu đối phương đang nói gì.

“Anh đang nói cái gì vậy?”

Trì Hiền cười khẩy, còn giả bộ ngây thơ nữa à? Nghe máy điện thoại, chẳng phải là để nói cho người nhà họ Trì biết quan hệ giữa cô và Trì Châu tốt đẹp đến mức nào sao?

“Tôi mặc kệ cô có tâm tư gì. Tốt nhất nên dẹp hết đi. Dù sau này anh Cả có đưa cô về, ba mẹ và tôi cũng sẽ không thừa nhận cô là người nhà họ Trì. Em gái tôi chỉ có một mình Trì Tiêu Tiêu thôi. Cô tốt nhất nên nhớ cho rõ điều này.”

“Đừng tưởng rằng anh Cả thừa nhận cô là mọi chuyện sẽ vạn sự đại cát!”

Trì Hiền hung dữ cúp máy.

Bà Trì do dự nói: “Tiểu Hiền, vừa rồi con có phải đã nói hơi quá lời rồi không?”

Con bé kia còn chưa nói gì mà.

Trì Hiền trợn mắt: “Mẹ à, mẹ đừng để cái giọng điệu vô tội của cô ta lừa gạt. Mẹ nghĩ xem anh Cả là người như thế nào? Anh ấy có tùy tiện thân thiết với người khác bao giờ đâu? Chắc chắn là cô Vân Xu kia dùng thủ đoạn rồi.”

Bà Trì ngẫm nghĩ cũng thấy đúng. Tính tình Trì Châu ngay cả bà còn chịu không nổi, không thể nào vừa gặp mặt đã có quan hệ tốt với Vân Xu được.

Trì Tiêu Tiêu nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con, nghĩ đến vẻ mặt nghiêm nghị của Trì Châu, lòng không khỏi có chút bồn chồn. Trì Châu có phải là kiểu người dễ dàng bị lừa gạt không nhỉ?
 
Back
Top Bottom