Có lẽ vì phòng có thêm hai người, Tống Úc bớt sợ.
Một lát sau, Tư Linh tắt đèn, xung quanh chìm vào tĩnh lặng.Tống Úc vừa hoảng loạn vừa khóc, mệt rã rời, gần như vừa chạm gối là mắt đã khép chặt.Trong phòng dần vang lên tiếng thở đều đều.Nhưng hai người đàn ông nằm trên đệm cạnh giường, chân tay cứng nhắc, đau nhức, chẳng dám cử động, sợ làm tỉnh thanh niên đang say giấc.Đêm ấy bình yên vô sự.Sáng hôm sau, 009 xuất hiện khi Tống Úc ăn sáng.【Ký chủ, tối qua trước khi ngài vào phòng, tôi đột nhiên bị che chắn.】Tống Úc chậm rãi nhấp ngụm sữa, hơi ngạc nhiên: 【Thế giới này cũng có thứ che chắn được cậu sao?】009 rất muốn nói với ký chủ rằng những mảnh vỡ mạnh mẽ che chắn nó giống hệt các mảnh vỡ ở thế giới trước.
Nhưng chắc chắn lời này sẽ bị chặn.【Đúng vậy.】Tống Úc bĩu môi, tủi thân: 【Tôi lại gặp biến thái rồi.】009: 【Có lẽ ở các thế giới sau, ngài sẽ còn gặp không chỉ một lần.】Tống Úc: "..."【Ngài có thể chất dễ thu hút biến thái.】Tống Úc ngây ra: "...Gì cơ?"
Còn có kiểu này sao?【Ngày đầu trói định, tôi đã phát hiện rồi.】"..."
Tống Úc mơ hồ nhớ lại gì đó.
Cậu giả vờ không nghe, cúi đầu ăn sáng.Vẻ ngoan ngoãn của thanh niên khiến Sở Chu Nghiên ngồi đối diện và Tư Linh đứng bên cạnh không kìm được liếc nhìn.Ăn xong, Tống Úc hỏi 009 về thông tin tinh thần thể.Trước đây, cậu thấy mấy thiết lập này phức tạp, không quan trọng, nên lười xem.
Giờ liên quan đến an toàn, cậu phải nghiêm túc.Ngồi trên sofa, Tống Úc chậm rãi đọc tài liệu.
Xong xuôi, cậu phát hiện chỉ có một cách giải quyết—Cậu cần tìm người cấp S giúp đỡ.Theo tài liệu của 009, ngoài vai chính thụ, chỉ có hai người cấp S: vai chính công Phó Uyên và công một Biện Hàn.Biện Hàn là tiến sĩ nghiên cứu tinh thần thể, sau này giúp vai chính thụ trọng sinh, đóng góp không nhỏ.
Trong lúc đó, anh ta nảy sinh tình cảm với vai chính thụ, và nhờ điều kiện tốt, gây không ít trở ngại cho hành trình truy thê của vai chính công.Nhưng Biện Hàn hầu như không giao thoa với cậu—một công ba tinh thần lực thấp kém, bị ly hôn đuổi khỏi nhà—chắc chẳng lọt vào mắt anh ta.Con đường Biện Hàn không khả thi, chỉ còn Phó Uyên.May thay, một điểm cốt truyện mới xuất hiện—Tống Úc vì chuyện bạn bè mà đến sân huấn luyện tìm Phó Uyên.
Thủ hạ của Phó Uyên biết Alpha thấp kém này quấn lấy thượng tướng, bèn dùng tinh thần thể dọa cậu chạy.009: 【Nhiệm vụ của ngài là gặp Phó Uyên, hỏi về công việc bạn bè.
Không cần làm gì ngoài phạm vi nhiệm vụ.
Hoàn thành sẽ thưởng 1500 điểm.】Đoạn cốt truyện này là bước ngoặt trong tình cảm của Phó Uyên với vai chính thụ.Sân huấn luyện học viện cấm người ngoài, Tống Úc dùng thẻ của Sở Trạch Duyên để vào.
Khi gặp Phó Uyên, anh thấy ảnh trên thẻ, từ đau buồn tỉnh ngộ, tìm cơ hội giúp vai chính thụ trọng sinh.Dĩ nhiên, thẻ ấy bị thu hồi, Tống Úc từ đó mất cơ hội chủ động gặp Phó Uyên.Đây là cơ hội cuối—dù hai người không thân, mời anh đến phòng ngủ hơi đường đột.
Nhưng phòng ngủ cũng là của vai chính thụ, chắc không sao.Chuyện không thể chậm trễ, Tống Úc suy nghĩ xong, lập tức gọi Tư Linh cùng lên phòng lấy thẻ.Nhiệt độ trong phòng bình thường, không có luồng khí lạnh quấn lấy.
Tống Úc yên tâm, cố nhớ thẻ bị cất đâu.Cậu từng thấy nó chưa nhỉ?009 nhắc: 【Ký chủ, ngài cất trong rương, tiện tay để dưới bàn.】Tống Úc mới nhớ ra: 【Ồ.】Sao quên nhanh thế...
May mà 009 không chê cậu ngốc.Tống Úc ngồi xổm, vừa kéo rương ra, đã thấy Tư Linh tiến lại, cũng ngồi xổm: "Ngài cần gì, tôi tìm giúp."
Chỗ bàn vốn chật, Tống Úc chỉ lấy thẻ, chẳng cần sai vặt.Cậu xua tay: "Không cần, tôi tự tìm."
Tư Linh đứng dậy, ngoan ngoãn lùi vài bước.Khi ngồi xổm, mép áo Tống Úc bị cạnh cứng hất lên, lộ ra một mẩu eo trắng mịn.
Ánh mắt dời lên, sau gáy cậu vẫn tuyết trắng bóng loáng.Vài năm nay, khi Omega cấp S trỗi dậy, một số Alpha xinh đẹp cũng dần được các cường giả công nhận.Alpha không thể bị đánh dấu vì tuyến thể teo, chứ không phải không có.
Nếu tuyến thể bị đánh dấu lặp đi lặp lại, liên tục rót đầy tin tức tố, nó sẽ phục hồi.Tương tự, khoang sinh sản cũng thế."
Đây rồi..."
Tống Úc lục lọi, tìm được thì đứng dậy.
Huyết áp tụt khiến cậu hơi loạng choạng.Tư Linh vội bước tới đỡ.Cảm giác mềm mại truyền qua lớp vải.
Ngón tay anh khẽ co, bất chợt dâng lên chút xâm lược mà Beta không nên có.Không, chẳng liên quan giới tính, anh chỉ muốn chiếm hữu người này."
Cảm—" Tống Úc toan mở miệng, bị cảnh báo dọa im bặt, rồi hung hăng: "Mau dọn rương đi."
Tư Linh cúi đầu gật, thả cậu ra, ngồi xổm dọn dẹp.Dư quang lại liếc Tống Úc.Cậu đang vuốt ve đầu con gấu trên bàn.Ngón tay thon dài, khớp xương tinh tế, móng cắt gọn gàng, đầu ngón hồng hào bóng mịn.Tư Linh chẳng thể tưởng tượng con gấu được vuốt sướng thế nào.Điều anh không tưởng tượng được, cấp trên của anh đang trải qua.Ngày tân hôn đã chết trong lũ lụt, Sở Trạch Duyên chưa từng thân mật với người yêu.
Anh không biết vuốt ve đầu bởi tay Tống Úc lại hạnh phúc đến vậy.Nếu là chuyện khác thì sao?Những việc... thân mật hơn.Khoảnh khắc ấy, bản năng cầu sinh của Sở Trạch Duyên đạt đỉnh.---Tống Úc xuống lầu, đổi áo sơmi trắng, tay áo được xắn kỹ lưỡng.Rõ là đi gặp ai đó quan trọng."
Anh, anh ra ngoài sao?"
Sở Chu Nghiên tỏ ra hờ hững, nhưng động tác vội vàng tiến tới đã tố cáo tâm tư."
Ừ..."
Tống Úc vừa đáp, 009 lại lên tiếng.【Ngài kích hoạt nhiệm vụ phụ: làm nhục Sở Chu Nghiên.】Tống Úc: "?"
Quá đáng quá...Cậu toan từ chối, 009 nói tiếp: 【Hoàn thành nhiệm vụ phụ được 1000 điểm.】Thật ra cũng không khó.Tống Úc cắn môi, nghĩ ngợi, vẫy tay với Sở Chu Nghiên: "Lại đây."
Cậu còn đang đoán Tống Úc ăn mặc đẹp thế để gặp ai, thấy anh gọi, cơ thể phản ứng trước cả não, tiến sát lại."
Cúi xuống."
Nam sinh cao lớn chậm rãi cúi đầu trước Tống Úc.Rồi, cậu cảm nhận ngón tay mềm mại lùa vào tóc, vuốt nhẹ, như dòng điện khiến sống lưng run rẩy.Cảm nhận Sở Chu Nghiên cứng người, Tống Úc rất hài lòng.Bị coi như chó lớn để xoa đầu, chắc tức chết rồi.Quả nhiên, tai cậu ta đỏ rần!009: ...Im lặng một lát, nó nói: 【Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, thưởng 1000 điểm.】Xong rồi.Ký chủ này chắc chắn sẽ nghĩ cách làm nhục người là đúng.Chẳng biết các mảnh vỡ Chủ Thần có vì bị ký chủ xoa đầu mà đánh nhau không."
Xong, tôi ra ngoài đây, cậu ở nhà học hành chăm chỉ."
Tống Úc thu tay.
Tư Linh đứng cạnh, suýt sụp mặt, vội dằn ghen tuông, nói như thường: "Cần tôi đưa ngài không?"
Tống Úc lắc đầu: "Tài xế đưa là được."
Thanh niên đi rồi, không khí biệt thự trở nên kỳ lạ.
Một người ngồi trên sofa, vẻ mặt như đang dư vị gì đó; một người cúi đầu làm việc trên iPad, nhưng khí áp nặng nề hơn bình thường.Còn một kẻ, nửa sống nửa chết trong con gấu, trơ mắt nhìn vợ. mình cầm thẻ của mình đi tìm gã đàn ông ngoài kia.---Trên đường, Tống Úc mải nghĩ làm sao thuyết phục Phó Uyên đến phòng trước khi bị anh đuổi.Nhưng dù nói gì, làm gì, kết quả dường như chỉ có một.Phó Uyên vốn chẳng thích người kiều khí, hơn nữa cậu từng đắc tội anh vì thái độ nịnh nọt...
Lại thêm việc anh biết cậu hay đi quán bar lêu lổng.Không giúp mới đúng.Tống Úc rầu rĩ nép vào cửa sổ, đến khi xuống xe vẫn chẳng nghĩ ra cách hay.Sân huấn luyện ở phía tây học viện, rộng rãi, quản lý nửa khép kín.
May nhờ vài bạn học tốt bụng chỉ đường, không thì cậu lạc đến tối cũng chẳng tìm ra.Đến nơi, cổng có hơn chục robot canh gác.
Tống Úc quẹt thẻ vào, theo chỉ dẫn của 009 tìm đội của Phó Uyên.Cách hơn chục mét, cậu đã nghe tiếng kim loại va chạm và tiếng rên rỉ.Tống Úc hơi căng thẳng, mím môi tìm bóng dáng Phó Uyên giữa đám đông.Thật ra dễ tìm, dù sao là vai chính công, khí chất và diện mạo vượt trội.
Tống Úc nhanh chóng khóa mục tiêu, nhưng thấy anh còn huấn luyện, đành ngồi chờ trên ghế dài ở góc.Chẳng mấy chốc, lính mới nghỉ giữa hiệp phát hiện cậu."
Ai kia tìm ai vậy?
Trời!
Thằng nào may thế?"
Nghe thế, mọi người nhìn sang.
Thanh niên nổi bật giữa khung cảnh lập tức thu hút ánh mắt."
Omega à?
Trời ơi?
Mới tới?
Hay vợ nhà ai?"
"Nhìn là tới tìm người mà."
"Không được, xa thế mà tao ngửi được mùi tin tức tố."
"Đồ ngốc, ai thả tin tức tố giữa đám Alpha?"
"Thế sao thơm thế?"
"Mày biết gì?
Mấy cậu nhóc đẹp thế này thích xịt nước hoa..."
Bị nói xịt nước hoa bao lần, Tống Úc lười nghe lén.
Cậu căng da đầu, giả vờ không thấy ánh mắt dán lên mình, tiếp tục chờ.Nhưng ngay sau đó, cậu chạm mắt Phó Uyên.Anh mặc đồ huấn luyện đen, ngực phập phồng, mồ hôi chảy từ trán, làm tóc và mắt càng thêm đen.
Ánh mắt sắc bén lúc chiến đấu chưa kịp thu lại.Tống Úc run vai, ngẩn vài giây, thẹn thùng cười với anh.Tay Phó Uyên khựng lại, nghe thủ hạ "Ái" một tiếng, ngã xuống đất."
Thủ trưởng, ngài không nương tay chút à!"
"Chẳng lẽ thấy mỹ nhân, cố ý khoe mẽ?"
"Ngài xem thủ trưởng ta bao giờ liếc ai đâu, hơn nữa người ngoài kia nhìn là muốn mang về làm vợ, thủ trưởng ghét nhất kiểu đó mà?"
Phó Uyên tuy là thượng tướng, nhưng với thủ hạ vẫn gần gũi, chẳng giữ giá.
Anh cười mắng: "Cút đi huấn luyện."
Mọi người vâng lời, toan hỏi Phó Uyên về Omega xinh đẹp ngoài kia thì thấy thượng tướng bước tới, khẽ cúi người: "Tìm tôi?"
Mọi người: "???"
Rồi, họ thấy Omega ấy gật đầu.Mọi người: "!!!"
Tiêu rồi!Khi họ đang tiếc cho đại mỹ nhân, lại nghe giọng trầm của Phó Uyên: "Vào văn phòng tôi."
Mặt trời mọc hướng Tây sao?Học viện luôn có Omega muốn bám Phó Uyên, nhưng đến cửa đều bị anh lạnh mặt đuổi, thậm chí cảnh cáo.
Có thể nói thượng tướng chẳng chút thương hoa tiếc ngọc.Nhưng...
đổi thành thanh niên này, họ cũng hiểu được.Diện mạo rực rỡ, mà biểu cảm vừa ngoan vừa ngơ—so với cậu, đám Omega trước kia là gì?Mọi người bỏ huấn luyện, xúm lại bàn xem thủ lĩnh có chuyện tốt hay không, thì nghe tiếng sau lưng: "Không tập, làm gì đấy?"
Quay lại, là phó tướng Triệu Châm."
Triệu ca, mau xem, chúng ta sắp có đại tẩu!"
"Đại tẩu?"
Triệu Châm ngẩn ra, cười, "Mấy đứa định giới thiệu đối tượng cho tao?
Thế nào?
Có ảnh không?"
"Không phải anh, là thượng tướng."
"Phó ca?"
"Mau xem!
Hai người vào văn phòng rồi?
Chắc không có chuyện gì đâu?"
"Mày tư tưởng bẩn quá!"
"Thượng tướng tố lâu thế rồi, nghĩ xem..."
Tiếng bàn tán rôm rả, Triệu Châm liếc bóng dáng mảnh khảnh phía trước.Hơi quen.Hình như là... người cưới Sở Trạch Duyên?Triệu Châm sốc—hơn ba mươi năm không tìm, giờ lại giúp huynh đệ chăm sóc nửa kia?---Chẳng biết sau lưng bị đồn thành cạy góc bạn thân—dù biết, Phó Uyên cũng chẳng để tâm—lúc này anh đang lén nhìn Tống Úc.Cửa văn phòng rộng mở, dễ thấy người đối diện căng thẳng.Mím chặt môi, mắt mở to.Chân khép lại, ngoan ngoãn ngồi trên ghế.Hơi ngơ, làm gương mặt rực rỡ thêm nét ngây thơ.Lòng Phó Uyên trước giờ chỉ có chiến đấu và huấn luyện, thấy ai cũng giống nhau.
Nhưng chẳng rõ từ bao giờ, anh khắc sâu gương mặt Tống Úc vào tim."
Tìm tôi có gì?"
Nhớ lần gặp trước cậu kiêu ngạo, lần này giọng anh dịu đi nhiều.
Anh lau mồ hôi, ngập ngừng, đứng dậy khoác áo, chỉnh lại tóc.Gã đàn ông xuề xòa ngày thường, trước Tống Úc bỗng chú ý hình tượng."
Ừm..."
Tống Úc cắn môi, rốt cuộc buông ra, há miệng, lại khép, vì căng thẳng mà liếm khóe môi.Đôi môi mọng tức thì lấp lánh.Phó Uyên chẳng rời mắt nổi, hơi thở nặng nề.Tống Úc không nhận ra ánh mắt anh dần thâm trầm, còn mải rối làm sao mời anh về nhà hay nói nhiệm vụ trước.
Mời thẳng về nhà thì kỳ, cậu chọn nhiệm vụ, ít ra bị đuổi còn có điểm, không tay trắng."
Chuyện bạn tôi lần trước..."
Giọng Tống Úc nhẹ, biểu cảm cẩn thận, "Được không?"
Tiếng hoàn thành nhiệm vụ vang lên, nhưng cảnh bị đuổi như tưởng tượng chẳng xảy ra.Phó Uyên đưa một tập hồ sơ, mở ra, đặt trước mặt cậu: "Đây là hồ sơ bạn anh.
Nếu người anh giới thiệu nghiêm túc muốn làm, tôi sẽ giúp."
Tống Úc lật xem.
Cậu biết thiết lập của mình ở thế giới này có nhiều bạn bè tệ hại.
Nhưng thấy có kẻ cướp tiền cả trẻ con và người già, cậu thật sự không chịu nổi.Tống Úc tức giận: 【Đúng là đồ tệ.】009 phụ họa: 【Ừ.】Cậu đóng hồ sơ, ngẩng lên nhìn Phó Uyên.
Anh không lên tiếng, dường như chẳng có ý đuổi cậu.Mắt Tống Úc sáng lên, đánh bạo: "Tôi biết rồi...
À, Phó tiên sinh, anh gần đây có rảnh không?"
Dù biết cậu chưa bỏ cuộc, nhưng nghe lời mời, tim Phó Uyên vẫn rung động.Thấy anh hơi cứng mặt, Tống Úc vội đứng dậy, tiến lại giải thích: "Không phải chuyện bạn tôi...
Lần trước chẳng phải nói đến nhà tôi uống trà sao?"
Cậu mở quang não, tìm bức ảnh trà từng thích: "Đây là trà tôi pha, ngon lắm!"
Nói xong, cậu cẩn thận quan sát biểu cảm Phó Uyên.Anh bị nhìn đến tê dại, hơi thở nặng nề, mặt căng cứng.Nhận ra anh không hứng thú, Tống Úc nghiêng đầu: "Anh không thích trà à?"
Phó Uyên đè giọng: "...Cũng được."
Hình như không thích lắm.Tống Úc tung chiêu cuối, đổi sang ảnh bánh dâu: "Thế anh thích cái này không?
Tôi làm đấy."
Phó Uyên khựng lại.Chuyện anh thích bánh dâu là tin đồn, thực tế anh chẳng ăn ngọt.
Tống Úc chắc nghe đâu đó, tiếc là tin sai.Nhưng không thể phủ nhận, cậu rất để tâm đến anh.Phó Uyên nghiêng người, toan nói gì, thì mắt dừng ở cổ áo Tống Úc.Cậu cúi xuống, trời nóng, ba cúc áo bung ra, lỏng lẻo, lộ từ xương quai xanh xuống.Đến chỗ mấu chốt thì bị chặn.Phó Uyên hít sâu.Tống Úc thấy anh cứng mặt, nghĩ hy vọng tan biến, bèn cụp mắt, thất vọng: "Thôi được..."
"Tôi đi."
Phó Uyên bất ngờ: "Tôi đi."
Tống Úc ngơ ngác, rồi mừng rỡ: "Anh đi thật à?"
Phó Uyên "Ừ": "Khi nào?"
Tất nhiên là càng sớm càng tốt."
Hôm nay rảnh không?"
"Rảnh."
Phó Uyên chẳng chút do dự, "Nhưng tôi phải tắm đã, thay đồ."
Tổng không thể đầy mồ hôi mà theo cậu về."
Tôi đợi anh!"
Tống Úc mặt mày giãn ra, giọng phấn khởi.Khiến Phó Uyên cũng vui lây.
Anh nhếch môi, nhanh chóng đi phòng tắm khu huấn luyện.Đám lính mới lại bàn tán—"Trời?
Tắm à?"
"Mới có mười phút thôi...
Xong rồi?"
"Xem ra tinh thần lực cấp S cũng chẳng được bao."
---Tắm xong, Phó Uyên gọi người chuẩn bị xe.Hai người ngồi ghế sau, Tống Úc nép vào cửa sổ, cau mày nghĩ làm sao lừa anh vào phòng "bắt quỷ"."
Uống gì không?"
Trong không gian chật, giọng anh như vang bên tai, trầm và từ tính.Tống Úc vừa căng thẳng chẳng để ý, giờ mới thấy miệng khô.
Cậu gật đầu.Phó Uyên mở tủ lạnh trên xe: "Muốn gì?"
Tống Úc nhìn: "Nho ấy."
Phó Uyên lấy ly, rót đầy, thêm vài viên đá, đưa qua."
Cảm ơn..."
Tống Úc nhận, uống một ngụm.Cậu không ngờ đá nhỏ thế, vô ý ngậm hai viên vào miệng.Lạnh—Tống Úc ngại nhổ, cũng nuốt không nổi, đành dùng hơi ấm miệng làm tan.
Khi tan hết, lưỡi cậu tê dại, khẽ há miệng, thè lưỡi, để hơi lạnh thoát bớt.Ngay giây sau, Phó Uyên bất ngờ hỏi: "Sở Trạch Duyên từng hôn cậu chưa?"
Quá sốc, Tống Úc quên thu lưỡi, ngơ ngác nhìn anh."
Hôn chưa?"
Câu hỏi quá đột ngột, Tống Úc ngẩn vài giây, bản năng đáp: "Không, chưa..."
Nói xong, nhiệt độ bốc lên má, đỏ rực.Tống Úc mím môi, hơi hối hận.Cậu chẳng biết sao Phó Uyên hỏi thế, có thể vì ghen cho vai chính thụ, hoặc chỉ tò mò, nhưng cậu có quyền không trả lời.Trong xe lại tĩnh lặng.Khi Tống Úc nghĩ anh sẽ không nói nữa, bên tai vang tiếng cười khẽ."
Cũng đúng."
Giọng Phó Uyên hiếm hoi nhẹ nhàng, nhìn đôi môi đỏ vì lạnh của cậu, nói điều chẳng ai mới gặp vài lần nên nói: "Dù sao lưỡi bị đá lạnh một chút cũng chịu không nổi."
Vài giây sau, Tống Úc mới nhận ra Phó Uyên đang chê mình yếuCậu không phục, nhưng nghĩ đối phương là Alpha cấp S, đành nuốt lại câu "Tôi cũng lợi hại lắm".Ngón tay bị ly lạnh làm hồng lên, vẫn quật cường nắm chặt.Như chú mèo bị hôn lén, muốn vung vuốt cào lại đã muộn, đành cuộn tròn, giận dỗi chẳng thèm để ý.Tim Phó Uyên như bị lông vũ quệt qua.
Anh vươn tay lấy ly trong tay Tống Úc.
Lúc này cậu mới động đậy, ngẩng lên nhìn anh."
Đổi ly không đá cho cậu."
Giọng anh dịu hơn thường ngày.Tống Úc cuộn những ngón tay tê lạnh vào lòng bàn tay, xoa xoa, khẽ "Ừ".Nhận ly thứ hai, mặt cậu mới tươi lên.Dễ giận nhưng dễ dỗ.Phó Uyên nhếch môi, ánh mắt lướt qua hầu kết nhỏ nhắn lăn nhẹ khi cậu ngửa cổ uống.
Anh nhận ra, cùng là Alpha, Tống Úc trắng quá mức.Trước đây anh nghĩ cậu là tiểu bạch kiểm, nhưng giờ chỉ tò mò những chỗ khác có trắng hơn không.Một lát sau, Phó Uyên chỉ ra cửa sổ: "Trước kia cậu sống ở đó, đúng không?"
Tống Úc nhìn theo.
Xa xa là tòa cao ốc vươn trong mây, còn gần hơn, khu phố lụp xụp treo đủ thứ đèn bảng rẻ tiền, chen chúc, cũ kỹ.Đó là bối cảnh của Tống Úc—lớn lên ở xóm nghèo, nên mới kết giao đám lưu manh.Cậu khẽ gật đầu.Phó Uyên trầm ngâm: "Nhìn không ra."
Nơi đó mà nuôi được người nuông chiều thế này sao?Tống Úc sạch sẽ, ngây thơ, vẻ ngoài lại rực rỡ, trông dễ lừa.
Phó Uyên chợt nhớ, trước khi cưới, Sở Trạch Duyên từng nói cậu là cô nhi.
Lúc ấy anh nghĩ người từ chỗ đó ra khó mà tử tế, chắc Tống Úc lừa tiền.Giờ ngẫm lại, cậu có lẽ đã trải qua nhiều chuyện phức tạp, chịu không ít khổ."
Sau này cứ ở Sở gia cho tốt, đừng về đó."
Phó Uyên chẳng rõ sao mình nói thế.
Chỉ cảm thấy Tống Úc ở lại Sở gia thì áo cơm vô ưu, còn về xóm nghèo ấy, chắc chắn bị lừa sạch.Xinh đẹp thế, lại chẳng biết phản kháng, vài câu ngon ngọt là cho hết mọi thứ.Nếu không, sao cưới một người chẳng biết cười chỉ trong một tháng?Bất tri bất giác, Phó Uyên tự động tẩy trắng cho Tống Úc—một kẻ ở rể hào môn.Thấy anh có vẻ phức tạp, Tống Úc chẳng dám nói gì, khẽ "Ừ".Cậu nhìn khu phố bẩn loạn ngoài cửa, nghĩ nếu ly hôn Sở Trạch Duyên, mình phải sống ở đó, thậm chí tệ hơn, lòng chợt lo âu.009 kịp thời an ủi: 【Ngài yên tâm, tình tuyến của vai chính thụ mở màn là max cấp, ly hôn hay đuổi thân thích chỉ mất chút thời gian.】【Ngài ở đây vài ngày là thoát thế giới.】Hy vọng thế.Xe nhanh chóng vượt qua khu phố.
Phó Uyên nhận một cuộc gọi, nghe như việc công."
Ừ."
Anh liếc người bên cạnh, "Cậu nói muộn rồi."
"Tôi đang trên đường."
Đầu kia, Tư Linh khựng lại.
Về tinh thần thể cấp S tối qua, hắn chưa dám kết luận, đành đến Phó gia mời Phó Uyên đến biệt thự.Nhưng chưa kịp nói rõ, hắn đã biết Phó Uyên đang đi.Rõ ràng, có người mời trước.Chẳng cần nghĩ, Tư Linh biết là ai.
Mắt thâm trầm, biểu cảm khó đoán.Cuối cùng, hắn giấu cảm xúc, giọng như thường: "Vâng, thuộc hạ về ngay."
Như giác quan tình địch, cúp máy Phó Uyên nhìn Tống Úc.Một Alpha có vợ đã chết, đêm khuya khó ngủ, mà Tư Linh lại là Beta...
Anh nhíu mày.Tống Úc bị nhìn đến lúng túng: "Mặt tôi dính gì à?"
Có.Xinh đẹp.Phó Uyên cười khẽ, cố ý: "Ừ."
Tống Úc: "!"
Bị cười thế, cậu tin thật, bất giác sờ mặt.Phó Uyên diễn trọn vai, cong tay cọ má cậu.
Chạm vào khoảnh khắc, anh bất ngờ vì cảm giác mềm mại, đến mức quên rút tay.Tống Úc ngửa mặt: "Còn không?"
Phó Uyên chột dạ: "...Còn."
Cọ thêm hai lần, anh mới lưu luyến rút tay, có lẽ vì chưa từng thân mật với ai, chút chạm này khiến gân xanh trên trán nổi lên, giọng khàn đi: "Hết rồi."
Tống Úc ngơ ngác: "Cảm ơn."
Ngốc quá.Thế mà đòi lừa tiền?
Không thể nào.Chưa bị lừa là may.Phó Uyên hít sâu, suốt chặng đường còn lại, cả hai chẳng nói gì.---Biệt thự Sở Trạch Duyên, Phó Uyên từng đến vài lần vì công việc.
Biết Sở Trạch Duyên thích không gian riêng, anh chỉ ghé phòng khách.Bày trí nơi này chẳng đổi nhiều.
Sở Chu Nghiên nghe tiếng bước xuống lầu.
Thấy Alpha trong phòng khách, cậu ngạc nhiên, rồi lễ phép: "Phó ca."
Phó Uyên gật đầu.Anh biết Sở gia từng nhận nuôi Sở Chu Nghiên, sau thì bị cha mẹ ruột đón về.Giờ vẫn ở đây sao?Nếu nhớ không nhầm, cậu ta vừa tròn 18.Thấy trên người cậu chẳng có chút tinh thần lực, Phó Uyên đoán Sở Chu Nghiên chưa phân hóa.Tuổi này mà chưa phân hóa, chắc chắn là Beta.Phó Uyên thu cảnh giác, mắt lại hướng về Tống Úc đang bận rộn ở bếp.Trà và bánh là dì làm sẵn, dù không phải cậu làm, nhưng chính tay cậu cho vào ly và khay, đủ thành ý.Cậu như dâng báu vật, bưng trà đến trước mặt Phó Uyên, còn chuẩn bị muỗng in hình mèo: "Anh uống thử không?
Không nóng đâu."
Phó Uyên nhìn chú mèo trên muỗng, nhấp ngụm, không keo kiệt khen: "Ngon."
Tống Úc mắt cong cong: "Bánh dì làm còn ngon hơn!"
Phó Uyên khựng lại, rồi nhếch môi trêu: "Không phải anh làm à?"
Tống Úc: "..."
Cậu giả vờ không nghe, quay vào bếp lấy bánh, nhưng Sở Chu Nghiên đã mang ra."
Anh, anh ngồi nghỉ đi, để tôi."
Sở Chu Nghiên đặt bánh trước Phó Uyên, rồi ngồi trước mặt Tống Úc, "Anh muốn ăn không?"
Tống Úc ngập ngừng, Sở Chu Nghiên đứng dậy: "Ca cao, trà thêm hai phần sữa, một phần đường, đúng không?"
Tống Úc "Ừ".Mặt người đối diện chẳng còn vui như nãy.Sở Chu Nghiên rõ ràng quá săn sóc với anh trai của người yêu.
Trà chiều trong miệng Phó Uyên mất vị.Thời gian trôi qua, trà uống xong, bánh cũng ăn, Tống Úc mới vào việc chính: "Phó tiên sinh...
Tôi muốn nhờ anh một chuyện."
Phó Uyên sớm đoán được, nhưng tâm trạng đang tốt, chẳng lạnh lùng như trước: "Nói đi."
Tống Úc mím môi, vành tai và đuôi mắt hồng lên, miệng mở rồi khép.Phó Uyên hiếm khi kiên nhẫn.Cuối cùng, cậu mở đôi môi mềm: "Anh lên phòng tôi một lát được không?
Tôi có thứ muốn cho anh xem."
---Phòng ngủ là nơi riêng tư.Không chỉ thế, drap giường, áo ngủ, mùi hương...
đều đẩy bầu không khí ám muội lên cực điểm.Nếu ai mời bạn vào phòng họ, vô tình là lời mời gọi.Phó Uyên, hơn hai mươi tuổi, hiểu rõ điều này.
Nhưng dù vậy, anh vẫn bám sát Tống Úc lên lầu.Vòng eo xinh đẹp của Alpha lắc lư trước mắt, mảnh mai đến mức anh một tay có thể ôm trọn.Hơi thở Phó Uyên nặng nề, mí mắt giật liên hồi, cơ thể căng cứng theo Tống Úc vào phòng.Dưới lầu, Sở Chu Nghiên bị cậu ra lệnh không được lên, mặt âm trầm.Chồng của anh trai cậu, giờ đem bạn thân anh trai vào phòng ngủ, còn cấm cậu theo.Lòng Sở Chu Nghiên dâng khát vọng mãnh liệt trở nên mạnh mẽ—nếu đủ mạnh, cậu có thể hoàn toàn chiếm hữu người này.Tống Úc chẳng ngờ mình vô tình khơi dậy dục vọng chiếm hữu của một nam sinh mới trưởng thành.
Ngón tay cậu đặt trên then cửa, trước khi mở, ngoảnh lại xác nhận với Phó Uyên: "Tinh thần thể anh là cấp S, đúng không?"
Mí mắt Phó Uyên giật mạnh.Hỏi thế khác gì hỏi anh được không, lợi hại không?Anh dời mắt, cả người nóng rực, hàm hồ "Ừ".Tống Úc thở phào, mở cửa.
Nhiệt độ phòng bình thường, không có luồng gió lạnh quấn lấy như mọi khi.Đi qua đi lại, cậu khẽ nói: "Hơi nóng..."
Chẳng lẽ nhận ra tinh thần thể cấp S, thứ đó trốn trong phòng tắm?Toan vào phòng tắm, Tống Úc bất ngờ bị một lực đè eo, rồi tầm mắt lắc lư.Cảm giác mất trọng lượng khiến cậu bản năng túm áo người đối diện, ngón tay trắng mịn vô tình chạm cúc kim loại trên quân phục.Lạnh quá!Tống Úc run lên."
Giờ biết sợ rồi?"
Giọng anh khàn khàn, hơi thở nóng bỏng phả tới.
Má Tống Úc vừa ngứa vừa tê.Chưa kịp nghĩ "sợ" của Phó Uyên nghĩa gì, cậu đã bị bế lên bàn.Hai chân mảnh khép chặt, đầu gối bị người đàn ông áp tới chặn lại.Lần trước bị bế lên bàn thế này, là khi Tạ Chi Diễn phát hiện cậu là tra nam.
Còn lần này...
Phó Uyên chắc cũng đoán cậu lợi dụng anh để bắt tinh thần thể khác.Không biết sẽ ra sao, Tống Úc sợ đến chẳng dám mở miệng, răng cắn chặt môi dưới, mắt rũ, không dám nhìn anh.Lông mi run rẩy.Như bị ai bắt nạt tàn nhẫn.Tim Phó Uyên lòng ngứa từng đợt.Anh chẳng phải người sâu sắc, thích ai, ghét ai đều lộ rõ trên mặt.Nên nghĩ gì, nói nấy.Tay chống hai bên cậu, Phó Uyên nhìn chằm chằm gương mặt ấy, giọng sâu kín: "Mời trà bánh, còn cố ý không cài cúc áo, giờ gọi tôi vào phòng hỏi tôi có được không, nói mình nóng."
Hành vi được liệt kê rõ ràng, nhưng Phó Uyên phải thừa nhận, anh bị Alpha này câu đến sống dở chết dở."
Tống Úc, cậu gan lớn thật."
Có lẽ nghe quá nhiều lời khó hiểu, Tống Úc ngơ ngác, mắt tròn xoe, đuôi mắt lại hồng.Vừa thuần khiết, vừa quyến rũ.Thật biết câu người.Hầu kết Phó Uyên lăn mạnh: "Tôi chưa yêu bao giờ."
"Nên chẳng biết mình có chấp nhận Alpha không."
Giọng anh như cháy lửa, cả người máu dồn lên, miệng khô lưỡi đắng.
Anh nhìn chằm chằm Tống Úc, chậm rãi phun từng chữ."
Tôi muốn thử xem."
Tống Úc cuối cùng đổi sắc mặt, nhưng vẫn chưa hiểu ý anh, giọng nhỏ xíu: "Thử gì..."
"Để tôi hôn một chút."
Phó Uyên nói xong, thêm một câu, "Không phải chạm nhẹ, phải có nước miếng mới xác định được."
Gì cơ?Tống Úc rốt cuộc hiểu anh nghĩ sai , mặt đỏ rực vội giải thích: "Tôi gọi anh đến là để..."
Rèm sau bàn bất ngờ bị gió cuốn lên, nhiệt độ phòng giảm đột ngột.Cả hai nhìn về phía luồng gió—một bóng dáng mơ hồ hiện ra.Và dần rõ ràng.Tống Úc lập tức quên lời Phó Uyên, nắm tay anh, kích động: "Chính nó!
Nó cứ trốn trong phòng tôi!"
Vừa nói xong, cậu bị bế xuống.Rồi cả người được che chắn kín kẽ.Phó Uyên nhìn tinh thần thể dần rõ trước mặt, lập tức vào trạng thái chiến đấu.
Tinh thần thể của anh là Bạch Hổ khổng lồ, phóng ra, lượn trên không, uy vũ lạ thường.Tống Úc nhìn con mèo lớn, mắt sáng lấp lánh.Phó Uyên nhận ra đối thủ không đơn giản, rất cảnh giác dùng tinh thần lực dò xét.
Nhưng vừa chạm vào, mặt anh biến sắc.Tinh thần thể này, anh quen thuộc vô cùng—cùng là cấp S, họ giao đấu bao lần.Nhưng người bị lũ cuốn, còn giữ được tinh thần thể sao?Có lẽ tinh thần lực yếu, thực thể chưa hiện rõ đã biến mất.Phòng lập tức tĩnh lặng.Thấy Phó Uyên thu Bạch Hổ, Tống Úc ghé lại hỏi: "Anh biết nó là ai không?"
---Đêm khuya.Đại lâu nghiên cứu sinh vật học viện vẫn sáng đèn.Thẻ của Phó Uyên vào được mọi nơi trừ khu tối mật.
Vào thang máy, anh nhấn tầng hai.
Bên cạnh là một học sinh mặc áo blouse trắng, kích động nhìn anh: "Ngài là thượng tướng Phó?"
Phó Uyên liếc thẻ tên cậu ta: "Học sinh của Biện Hàn?
Anh ta ở đây không?"
"Biện giáo sư mỗi ngày khuya mới về.
Giờ chắc ở phòng 302."
Thang máy vừa kêu."
Được, cảm ơn."
Phó Uyên đi thẳng đến 302.Phòng thí nghiệm có cửa kính, gần cửa là một người đàn ông cao lớn đeo kính kim loại.Phó Uyên đẩy cửa, trêu: "Biện tiến sĩ, khuya thế còn làm?
Lương cao đến đâu mà bán mạng vậy?"
Nghe giọng quen, Biện Hàn đặt sổ ghi chép xuống.
Mắt anh màu xám đậm, mí đôi gấp sâu, nhìn lâu như bức tranh thủy mặc rực rỡ.Tóc anh hơi dài, có lẽ chẳng có thời gian cắt, buộc tùy ý sau đầu bằng dây da."
Anh đến đây làm gì?"
Giọng Biện Hàn đều đều, mặt nhạt nhẽo."
Lâu không gặp, qua thăm anh."
Biện Hàn biết tính Phó Uyên, ghét nhất đến tòa này, không việc thì chẳng đến.
Thí nghiệm vừa xong, anh dẫn anh vào phòng nghỉ trò chuyện.Phó Uyên ngồi xuống, ngón tay gõ gõ mặt bàn, vài phút sau mới hỏi: "Tôi hỏi anh, tinh thần thể của người chết còn tồn tại được không?"
Rời biệt thự Sở gia, anh vội đến chỗ Biện Hàn.
Anh ta chuyên nghiên cứu tinh thần thể, nếu được xác nhận, suy đoán của anh đúng tám chín phần.Dĩ nhiên, Phó Uyên không nói ý nghĩ với Tống Úc chỉ bảo cần làm rõ."
Lý thuyết thì có thể, nhưng chỉ xảy ra một lần."
Biện Hàn quen thuộc chuyện này, "80 năm trước, một Alpha cấp S gặp tai nạn xe, tinh thần thể ly thể, sau dần tụ lại."
Phó Uyên: "Ý anh là, không chỉ tồn tại, còn có thể trọng sinh, đúng không?"
Biện Hàn không đáp, hỏi lại: "Anh hỏi để làm gì?"
Phó Uyên trầm ngâm: "Anh biết Sở Trạch Duyên không?"
Mặt Biện Hàn khẽ đổi.Anh không quen Sở Trạch Duyên, nhưng nghe nhiều về thiên tài cơ giáp này, lại là bạn Phó Uyên, nên biết kha khá."
Anh ta mất trong lũ tháng trước, thi thể cũng chẳng tìm được."
Biện Hàn nhìn anh, "Ý anh là, anh thấy tinh thần thể của Sở Trạch Duyên?"
"Ừ."
Phó Uyên nhớ luồng tinh thần lực quen thuộc, "Nhưng rất yếu, tan nhanh, nên tôi không chắc."
"Xuất hiện dạng thực thể tiêu hao nhiều tinh thần lực, phần còn lại sẽ ở trạng thái nửa ngủ đông để giữ sức."
Biện Hàn hứng thú, "Anh thấy ở đâu?"
"Anh có cách làm anh ta sống lại không?"
"Có cách, nhưng chưa thực hiện bao giờ."
"Vậy là có hy vọng, đúng không?"
Phó Uyên phấn khởi, dù sao đó là bạn anh, một trong số ít đối thủ cấp S: "Tôi thấy ở nhà anh ta."
"Tôi cần đến hiện trường quan sát để đưa ra phương án."
Biện Hàn tỉnh táo, "Anh có cách liên lạc với người nhà không?"
Phó Uyên khựng lại.Sau vui mừng, cảm xúc phức tạp dâng lên.Nếu Sở Trạch Duyên sống lại, Tống Úc và anh ta vẫn là vợ chồng.Biện Hàn thấy anh muốn nói lại thôi: "Anh lo gì à?"
"Chỉ là..."
Phó Uyên ho khan, mặt không tự nhiên, "Nếu theo cách của anh mà sống lại, ký ức cũ còn không?"
"Chưa thử, không có dữ liệu."
Biện Hàn cười, "Anh ta nợ anh tiền à?"
Phó Uyên im lặng hồi lâu: "Được, tôi cho số, tôi đi đây, anh muốn đến thì báo tôi."
Biện Hàn gật đầu.Phó Uyên đứng dậy, đến cửa rồi quay lại: "Có thể thêm đoạn ký ức không có không?"
Biện Hàn nheo mắt: "Như ?"
"Như cãi nhau ly hôn."
"..."
Im lặng một lát, Biện Hàn: "Anh thích Sở Trạch Duyên à?"
Phó Uyên khịt mũi.Biện Hàn liếc anh.Anh nhớ Phó Uyên sau đám cưới Sở Trạch Duyên, không ít lần nhắc đến vai chính còn lại."
Anh thích chồng người ta?"
Mặt Phó Uyên ngẩn ra, hàm hồ "Ừ" rồi rời đi.Bóng lưng hơi chật vật.---Phó Uyên đi rồi, tinh thần thể ấy chẳng xuất hiện nữa.Tối, Tư Linh và Sở Chu Nghiên vẫn ngủ dưới sàn phòng cậu.Phó Uyên nhắn, bảo có một tiến sĩ sẽ liên lạc.Đến khi thông qua bạn tốt, nghe câu "Chào Tống tiên sinh, tôi là Biện Hàn", Tống Úc mới biết người thêm mình là công hai.Cậu kiểm tra tiến độ.
Biện Hàn chỉ giao thoa với cậu sau ly hôn, sao sớm thế đã liên lạc?May mà tiến độ không thụt lùi.Chắc không sao.Biện Hàn rất hứng thú với tinh thần thể trong phòng, hẹn trưa hôm sau.Tống Úc nói với Tư Linh và Sở Chu Nghiên.
Sở Chu Nghiên lập tức: "Anh, lần này tôi đi cùng anh."
Tư Linh: "Thuộc hạ sẽ bảo vệ ngài."
Có hai Alpha cấp S, chắc không nguy hiểm, Tống Úc đồng ý.Chẳng mấy chốc đến trưa hôm sau.Tư Linh dẫn Biện Hàn vào phòng khách.
Anh liếc mắt đã thấy thanh niên trên sofa.Tinh xảo, áo rộng thùng thình, lộ cổ tay và mắt cá chân mảnh khảnh.Đây là chồng Sở Trạch Duyên?
Alpha sao?Biện Hàn vừa ngạc nhiên vừa thất vọng.Đồng thời, anh hiểu vì sao Phó Uyên thích người này.Chẳng mấy chốc, thanh niên đứng dậy bước tới, một mùi hương dễ chịu phả vào.Biện Hàn hiếm hoi chìa tay: "Chào, Tống tiên sinh."
Tống Úc nhìn Alpha cao hơn mình một cái đầu, bắt tay, trong lòng bất mãn.Công một công hai đều cao lớn thế, sao không cho cậu thêm chút lớn đi?Cảm giác mềm mại khiến mắt Biện Hàn sau kính đổi sắc, nhưng chẳng ai nhận ra.
Anh thu tay, cả nhóm lên lầu vào phòng ngủ.Vào phòng, Biện Hàn thả tinh thần lực, nhưng chẳng cảm nhận được luồng tinh thần lực rời rạc kia.Có lẽ vì danh tiến sĩ, Tống Úc rất tin anh: "Biện tiến sĩ, thế nào?"
"Phải đợi nó hiện thực thể mới phán đoán được."
Biện Hàn xoay người, nhìn vào đôi mắt trong veo của cậu.Nếu biết người yêu có thể sống lại, đôi mắt ấy chắc tràn ngập niềm vui.Phòng ngủ rộng, nhưng bốn người đàn ông cao lớn khiến Tống Úc thấy không khí ngột ngạt.
Cậu đứng chờ, chân hơi mỏi.Tư Linh và Sở Chu Nghiên, quen hầu hạ, lấy ghế và đệm mềm cho cậu.Kiêu kì, nhưng chẳng chán ghét.Đó là ấn tượng thứ hai của Biện Hàn về Tống Úc.Anh bước đến trước cậu, cúi người nhìn lông mi cong vút: "Tống tiên sinh, anh gặp thực thể đó mấy lần?"
Tống Úc nghĩ: "Hai lần."
Biện Hàn: "Một lần khi Phó Uyên ở đây, còn lần kia?"
Tống Úc ngẩn ra, cắn môi dưới.Môi mềm, màu sắc chỉ cần chạm là thẫm lại.Biện Hàn lặng lẽ dời mắt: "Tống tiên sinh, tôi cần biết các tình huống để khiến thực thể xuất hiện lại."
"Trước đây trong nhà có chuyện lạ gì, anh kể hết được không."
Tống Úc ngại ngùng, nhưng sợ chậm trễ, đỏ tai kể chuyện bị đè xuống giường, dùng bàn chải, khăn tắm các thứ.Phó Uyên chưa từng nghe chuyện này, mặt càng lúc càng cứng."
Tôi hiểu."
Biện Hàn gần như chắc chắn tinh thần thể này là của Sở Trạch Duyên, trầm ngâm, "Nó có dục vọng chiếm hữu mạnh với cậu."
Tống Úc rũ mắt, Tư Linh cũng nói thế.Biện Hàn thong dong: "Nên cần giả vờ làm gì đó với cậu, khiến nó ghen thì mới dẫn nó ra được."
Vai Tống Úc run lên.Làm nó ghen...
Cậu bản năng thấy chẳng phải chuyện tốt."
Dĩ nhiên không thật sự làm gì, chỉ diễn thôi."
Biện Hàn nhận ra cậu lùi bước, giọng thường lạnh nhạt mềm đi, như dụ dỗ.Tống Úc chậm rãi đứng dậy, đối mặt ánh nhìn của bốn người, áp lực tăng vọt.Một lát, cậu gật đầu."
Anh cần chọn một người."
Biện Hàn nhìn vẻ bất lực và lúng túng của cậu, "Trong số chúng tôi."
Để khiến thực thể ghen, cần người ngang sức, ít nhất không dễ bị tấn công.Chỉ có thể chọn giữa hai Alpha cấp S.Hai người bị loại, mặt khẽ cứng.Tống Úc suy nghĩ, cuối cùng chỉ Phó Uyên.Hơi thở Phó Uyên khựng lại, bước nhanh đến trước cậu.
Anh cảm nhận cậu bất an, vai mỏng run dữ."
Chỉ diễn thôi."
Giọng anh khàn khàn, cúi người, "Ôm cổ tôi trước."
Tống Úc ngoan ngoãn vươn tay.Vừa chạm vai anh, cậu thấy cơ thể nhẹ bẫng, đầu gối bị bàn tay siết chặt.
Chẳng mấy chốc, lưng lạnh toát.Phó Uyên bế cậu lên, đặt dựa tường.Tống Úc nhẹ và mềm, trên người có mùi hương thoang thoảng, không phải tin tức tố.
Hơi thở Phó Uyên rối loạn, ngoảnh nhìn Biện Hàn: "Chưa xuất hiện à?"
Biện Hàn đưa tay: "Nhiệt độ giảm."
"Được."
Phó Uyên quay lại, ghé tai Tống Úc, "Phải gần hơn."
Tống Úc còn lơ lửng, sợ đến ôm chặt cổ anh, ngón tay dùng sức đến trắng bệch.
Cậu vội gật, mong sớm kết thúc.Nào ngờ, Phó Uyên áp sát, Tống Úc bất giác kêu khẽ.Tiếng kêu khẽ như tràn ra từ cổ họng, ngân vài nốt, cuối cùng kéo dài âm cuối mềm mại.Thật ra chẳng có gì, chỉ là giả, gần chút thôi.Nhưng tiếng kêu của Tống Úc, như thể thật sự chịu không nổi.Khi tâm tư mọi người bay đi, phòng bất ngờ nổi gió dữ, rồi một con rắn đen khổng lồ lấp lóa vảy, lao về phía Phó Uyên