Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác

Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1052: Tốt lắm



Ớt và ngô ở đây đều rất ngon, nơi này cho dù không phải biển Ca-ri-bê cũng nhất định là một hòn đảo nhỏ cạnh châu Mỹ, bởi vì hai thứ cây trồng này đều bắt nguồn từ châu Mỹ cả.

Triệu Giai nhìn số thức ăn hôm nay được đổi về, nói rất chắc chắn, ngoại trừ bột sắn, bọn họ còn đổi được từ chỗ người Thái Nặc rất nhiều đồ ăn khác, mà ngô và ớt chính là một trong số đó, đều là những đồ ăn bọn họ có thể tiếp nhận, ngoài ra cũng có những đồ ăn bọn họ không thể trao đổi, ví dụ như sâu và thằn lằn, quả thật là không thể ăn nổi.

- Đúng vậy, lần này giao dịch rất thành công, chẳng những chúng ta có thể xác định được vị trí mà quan trọng hơn là còn đặt nền tảng quan hệ tốt đẹp với người Thái Nặc, hiện giờ các người thông dịch rất tích cực tiếp xúc với họ, hy vọng có thể học được ngôn ngữ của họ, hiểu được một số phong tục tập quán của dân bản xứ, mặt khác theo tin tức tình báo từ buổi giao dịch hôm nay thì tổ tiên người Thái Nặc chính là người phương tây di chuyển đến đây.

Lúc này Dương Sĩ Lượng cũng cười nói.

- Tốt lắm, hai người các ngươi không cần thảo luận về vấn đề nhàm chán này nữa, ớt của người Thái Nặc hương vị không tệ, vị cay vừa phải, ta đi làm mấy món để chúc mừng, tương ớt trên thuyền ta ăn đến phát ngán rồi, vẫn là ớt tươi ngon hơn!

Liễu Nguyên mở miệng cười lớn, ông là người rất ham ăn, tay nghề tuy không bằng sư đệ của ông Từ Nguyên nhưng cũng xem là tốt, hiện tại có nhiều nguyên liệu tươi như vậy, hơn nữa lúc trước còn gầy đi nhiều như vậy, đương nhiên muốn bồi bổ một chút.

Triệu Giai và Dương Sĩ Lượng nghe thấy Liễu Nguyên muốn đích thân nấu ăn, lập tức cũng mắt sáng lên, vừa cười ha ha vừa hỗ trợ, trên thuyền tuy rằng cũng có đầu bếp, nhưng tay nghề so với Liễu Nguyên thì không bì được, chỉ có điều khi trước Liễu Nguyên bệnh đến suýt mất mạng, bọn họ đương nhiên rất lâu rồi không được ăn đồ ăn do Liễu Nguyên tự tay làm.

Cuộc mua bán của họ và người Thái Nặc kéo dài đến tối mới chấm dứt, hơn nữa kết thúc rồi người Thái Nặc cũng không rời khỏi mà đứng trên bờ cát nhóm lửa nấu bữa tối, trai gái cùng nhau múa hát, cùng đám người Triệu Giai liên hoan, hơn nữa các cô gái Thái Nặc rất cởi mở, lúc dùng cơm còn liếc mắt đưa tình với các thuyền viên trẻ tuổi trong đoàn. Những thuyền viên này đều là những người rất kiên định, nhưng tuổi trẻ khí vượng, nhiều ngày lênh đênh trên biển, sức trẻ nhịn mấy tháng cũng đến lúc đỉnh điểm, hai bên đều rất ăn nhịp với nhau, sau bữa cơm tối, các đôi nam nữ liền chui vào bụi rậm trên bờ cát làm việc.

Cứ như vậy đoàn người Triệu Giai ở đảo Thái Nặc hơn một tháng, các thông dịch trong đội tàu đã cơ bản nắm được ngôn ngữ Thái Nặc, ví như Liễu Nguyên vốn tinh thông nhiều loại ngôn ngữ, học thức uyên bác, cho nên còn hiểu được ngôn ngữ Thái Nặc nhiều hơn cả thông dịch viên, còn giúp người Thái Nặc phiên dịch, về mặt này quả thực nắm bắt rất nhanh.

Hơn một tháng sau, đoàn người Triệu Giai quyết định lại lên đường, tiếp tục đi về phía tây, tới châu Mỹ đại lục trong truyền thuyết, nhưng tin họ dời đi lại khiến người Thái Nặc không nỡ, thậm chí đầu lĩnh Thái Nặc còn vài lần tỏ ý muốn bọn họ ở lại, đáng tiếc đoàn người Triệu Giai chắc chắn không dừng chuyến đi vòng quanh thế giới này được, vẫn dứt khoát rời đi, chẳng qua vào ngày họ rời đi, toàn thể người Thái Nặc đều đến bên bờ cát tiễn đưa, đặc biệt các thiếu nữ đều rất lưu luyến, vì trong khoảng thời gian này các nàng và các thuyền viên đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, đặc biệt những thuyền viên này rất hào phóng, cho các nàng quần áo, đồ sứ các loại, điều này cũng càng làm cho các nàng luyến tiếc không muốn đối phương rời khỏi.

Các thuyền viên thật ra cũng không nỡ, tuy nhiên trong lòng bọn họ có một mục tiêu lớn hơn nữa, cho nên cuối cùng cũng đều dứt khoát lên thuyền rời khỏi, chỉ là lúc lên thuyền, bọn họ đứng ở trên boong thuyền cũng không ngừng vẫy tay về phía bờ cát. Dương Sĩ Lượng cũng là một trong số đó, trong khoảng thời gian này y ở bên một thiếu nữ Thái Nặc rất xinh, hơn nữa còn nảy sinh cảm tình, thậm chí y còn muốn đưa đối phương lên thuyền, đáng tiếc đối phương lại không đồng ý, điều này làm cho Dương Sĩ Lượng hết sức thất vọng.

Tuy nhiên đội tàu mới rời khỏi đảo Thái Nặc hai ngày, Dương Sĩ Lượng và các thuyền viên khác đều khôi phục lại, đội tàu dưới sự chỉ huy của Triệu Giai tiếp tục đi về hướng nam, trong thời gian đó họ lại gặp được không ít đảo nhỏ, chỉ cần là đảo có điều kiện cho sự sống, gần như đều có người Thái Nặc sinh sống, tuy rằng bọn họ không cùng một tộc với những người Thái Nặc trước đó, nhưng ngôn ngữ và tập tục cũng vẫn có thể giao tiếp thông suốt, thuận tiện để đoàn người Triệu Giai và đối phương giao lưu, cứ như vậy lại đi thêm hai ngày, châu Mỹ xinh đẹp trù phú đã hiện ra trước mắt đoàn người Triệu Giai.
 
Xuyên Không: Vương Gia Vô Dụng Lột Xác
Chương 1053: Ngự hoa viên thật đẹp



Trong cung điện nguy nga của Đại Tống, Triệu Hú chống cằm ngồi trên long án, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài đến đờ người, hôm nay y đã xử lý xong chính vụ, tạm thời chưa có việc cần xử lý, lúc này có chút buồn tẻ, cũng không biết suy nghĩ cái gì, qua một hồi lâu, Triệu Hú thở dài một tiếng nói:

- Cũng không biết thuyền của đại ca đã đi đến đâu, không biết đã tìm thấy châu Mỹ đại lục chưa?

- Ngũ đệ, đệ không cần lo cho đại ca, từ khi y rời khỏi châu Âu, tam thúc chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ cho y, chẳng qua thế giới này quá lớn, muốn từ châu Âu vượt hơn nửa địa cầu về đến Đại Tống chúng ta, một năm nửa năm chắc không kịp.

Triệu Tuấn cầm cờ gõ gõ trên bàn cờ với Triệu Hú nói, y từ nhỏ đã là kẻ mê cờ, luôn luôn không bao giờ rời khỏi cờ, cho dù có tiến cung thăm Triệu Hú cũng là đến cùng y đánh cờ.

- Đệ không thèm đánh với huynh, từ tám tuổi đệ đã không thắng nổi huynh lấy một lần, mấy năm nay huynh lại chuyên tâm nghiên cứu kỳ nghệ, nghe nói đến mấy vị danh thủ nổi tiếng cả nước còn không phải là đối thủ của huynh, đệ hoàn toàn mù mờ với cờ vây, đương nhiên không dại đánh với huynh.

Triệu Hú nghe chơi cờ, không cần suy nghĩ liền từ chối.

Triệu Hú từ sau khi làm hoàng đế liền vô cùng cô độc, đặc biệt là khi tam thúc và Triệu Giai lần lượt đến châu Âu, y càng cô đơn hơn, hơn nữa đám huynh đệ Triệu Tín, Triệu Dật cũng đều rời kinh, bình thường thậm chí y còn chẳng có nổi người nói chuyện. May mà tam ca Triệu Tuấn bởi vì thuở nhỏ thân thể yếu đuối, nên vẫn ở kinh thành dưỡng bệnh, cho nên trong khoảng thời gian này nếu y có rảnh sẽ đến chơi phủ Triệu Tuấn, thường xuyên giao lưu, Triệu Tuấn đương nhiên cũng muốn vào cung thăm đệ đệ của mình, cho nên trong thời gian này, hai huynh đệ rất gần gũi.

- Không đánh thì thôi, dù sao về mặt đánh cờ đệ cũng kém thật, đánh cờ với đệ lại còn phải nghĩ cách nhường đệ, còn khó hơn thắng đệ ấy chứ.

Triệu Tuấn thấy Triệu Hú từ chối lại cười nói, nói gần nói xa căn bản không có coi Triệu Hú là một hoàng đế, mà vẫn là đệ đệ của mình như trước, tuy nhiên điều này khiến Triệu Hú rất vui, bởi vì chỉ có thoát khỏi thân phận hoàng đế mình mới có thể giao lưu với người khác, chỉ tiếc rằng đa phần mọi người đều không nhìn thấu được điều này, đây cũng là lí do mà tuy Triệu Hú là hoàng đế nhưng đến một người để nói chuyện cũng không có, may mắn là tam ca Triệu Tuấn của y lại không phải là người như vậy, điều này gần đây Triệu Hú mới phát hiện ra.

Huynh đệ hai người nói vài câu vui đùa, sau đó Triệu Hú liền đề nghị ra ngoài hóng gió, ván cờ trong tay Triệu Tuấn cũng vừa vặn đánh xong, nên y bỏ quân cờ xuống cùng Triệu Hú ra khỏi Thùy Củng điện. Hôm nay khí trời tốt, bầu trời xanh lam một mảnh, không một gợn mây, càng không có cơn gió nào, thời tiết như vậy rất hiếm thấy trong thành Đông Kinh nên Triệu Hú cũng vô cùng hào hứng, cùng Triệu Tuấn đến hậu hoa viên, đến nơi trăm hoa đua nở, cảnh sắc thật khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ, dễ chịu.

- Ngự hoa viên thật đẹp, năm đó ở trong cung ta thật không nhận ra đó. Nhưng sau khi xuất cung, ta cũng xây một tòa hoa viên trong chính phủ của mình, nhưng vẫn thấy thiếu chút gì đó, đến giờ trở lại hoàng cung, vẫn là ngự hoa viên đẹp hơn.

Triệu Tuấn vừa ngắm hoa vừa cảm khái nói.

- Ha ha, đẹp thì có đẹp đấy, nhưng ngày nào cũng ngắm đến phát chán, cũng giống như mỹ nữ vậy, dù có đẹp đến đâu, ngắm mãi cũng trở nên bình thường, hơn nữa trong lòng ta, dù ngự hoa viên có được tu sửa đẹp hơn nữa cũng không thể bằng cảnh sắc bên ngoài được.

Triệu Hú nghe Triệu Tuấn nói vậy, bất đắc dĩ cười nói. Mấy lời này trước đây y chỉ nói trước mặt Triệu Giai và Triệu Nhan, nay có thêm một Triệu Tuấn.

Nghe những lời này của Triệu Hú, Triệu Tuấn cũng cười, nhưng cũng không có lập tức đáp lại mà là một hồi lâu mới chậm rãi nói:

- Ha hả, ngũ đệ không cần khách khí với ta, trong các huynh đệ, đệ là người thông minh nhất, cho nên những điều này cho dù ta không nói, đệ cũng nhất định sẽ hiểu thôi.

Triệu Tuấn nói đến đây, dừng một chút mới nói tiếp:

- Hơn nữa ta nghe nói đệ muốn đế Thái sơn làm lễ phong thiện, mà đại ca đã đi Thái Sơn trước để giúp đệ chuẩn bị, lần phong thiện này thành công, đệ cũng có thể giống như Tần hoàng, Hán Vũ đế ghi danh thiên hạ rồi.

Nghe Triệu Tuấn nhắc đến việc này, Triệu Hú cũng rất hưng phấn, bởi vì đây là cơ hội duy nhất để y ra ngoài, nên đương nhiên rất mong chờ. Mà đại ca Triệu Tuấn nhắc đến cũng không phải Triệu Giai mà là đại ca ruột của y, Triệu Dật, tính thời gian thì ngày đó cũng không còn bao xa nữa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back