Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn

Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 20: Chương 20



Thấy vậy, đôi mắt đào hoa giống hệt cô của Lận Vĩ khẽ nheo lại, nghiêm túc hỏi: “Anh đoán trúng rồi chứ gì?”

Rõ ràng Lận Đình cũng là người bị hại, thế nhưng lúc này, ánh mắt cô vẫn vô thức trốn tránh, chột dạ không thôi…

“Em có ý gì? Thằng kia là thằng nào?” Lận Minh đập vào tay em trai để anh ấy buông mặt em gái ra, không hiểu hai người đang nói chuyện gì mà thoạt trông có vẻ bí hiểm như thế.

Lận Vĩ chưa bao giờ cho người thứ hai nghe về những nghi ngờ trong lòng mình.

Bây giờ em gái cũng về rồi, anh ấy lại càng không có ý định nói ra.

Đôi mắt anh ấy cong cong: “Không có gì, em đùa thôi.”

Tuy ngoài miệng anh ấy nói vậy, thế nhưng ánh mắt anh ấy nhìn về phía em gái thì chẳng có vẻ gì là đùa giỡn cả.

Lận Đình: “...”

Có lẽ do đã quên đi nỗi bối rối ban đầu, cũng có thể do Lận Vĩ giống anh trai cô đến bảy, tám phần, thế nên Lận Đình không căng thẳng nữa, vì dù sao việc trái lương tâm kia cũng đâu phải do cô làm đâu.

Vì lẽ đó, cho dù sau khi anh hai biết mọi chuyện, có ý định tính sổ với cô đi nữa, cô cũng không sợ hãi, thậm chí còn có ý đập nồi dìm thuyền.

Dáng vẻ đó của cô khiến Lận Vĩ tức đến muốn đánh người.

Mà Lận Minh lại nhìn em trai và em gái mình với ánh mắt nghi ngờ, thế nhưng nhìn mãi một hồi lâu vẫn chẳng thể nhìn ra gì cả, anh ấy bèn khom người xách một túi hành lý của cô lên: “Được rồi, có ý thì nói sau đi, đứng đây chút nữa là đông cứng luôn đó.”

Vẻ ngoài của anh ấy không giống với em trai, em gái, anh ấy là đàn ông phương Bắc điển hình, cao to thô kệch, mày rậm mắt to, thoạt trông rất nam tính.

Bao quần áo nặng trịch đối với Lận Đình, thế nhưng Lận Minh lại có thể xách lên một cách dễ dàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Một cái tay khác của anh ấy cũng không rảnh rỗi, anh ấy tách hai đứa em ra, che chở em gái đi ra khỏi nhà ga.

Từ ga tàu thành phố Băng Thành về đến đại đội Hướng Dương còn phải lái xe thêm nửa ngày nữa.

Lúc nguyên chủ xuất phát, cô ấy phải đi bộ lên trấn trên, chờ trời sáng lại ngồi xe ba bánh lên thị trấn, rồi ngồi xe buýt từ thị trấn lên đến ga tàu Băng Thành.

Lận Đình vốn tưởng đường về cũng sẽ rắc rối như vậy.

Thế nhưng cô không ngờ rằng sau khi rời khỏi trạm xe lửa, cô đã được hai anh trai dẫn đến bên cạnh một chiếc xe jeep.

Chưa chờ cô kịp hỏi ra những thắc mắc trong lòng, thì cửa ghế phụ của xe jeep đã bị người ta mở ra.

Vương Xuân Linh nhảy xuống xe, híp mắt đánh giá cô gái đứng bên ngoài - người đã khiến toàn bộ công xã người ngã ngựa đổ.

Bà ấy làm bí thư của công xã Hoắc Gia Trang chưa được hai năm, lúc trước mặc dù đã nghe nói trong đại đội Hướng Dương có một sinh viên đại học, thế nhưng đây là lần đầu tiên bà ấy được gặp cô.

Thẳng thắn mà nói, chẳng có gì đặc biệt cả.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nếu nhất định phải kể ra một điều đặc biệt, thì đó là làn da cô đen hơn phần lớn xã viên.

Nhưng nghĩ đến chuyện nhờ có đối phương, bà ta mới có thể được lãnh đạo cấp trên điểm tên khen ngợi, thì Vương Xuân Linh cũng không quan tâm cô da đen hay da trắng nữa, mà lập tức tiến lên bắt tay cô, rồi cười nói: “Chào đồng chí Lận nhé! Chúng ta từng nói chuyện qua điện thoại rồi, tôi là Vương Xuân Linh. Tiểu đồng chí làm tốt lắm, toàn bộ công xã chúng ta đều tự hào về cháu.”

Lận Đình vừa biết được thân phận của người đến, đã bị sự nhiệt tình của bí thư Vương khiến cho kinh ngạc.

Chờ sau khi hiểu được ý nghĩa trong những lời nói của đối phương, đáy lòng cô chợt cảm thấy không vui.

Là một nhân viên có nhiều năm kinh nghiệm bị bóc lột, cô hiểu rõ rằng hầu hết các lãnh đạo đều có bệnh hình thức.

Mà người trước mắt cô đây, rõ ràng cũng lợi dụng thân phận vợ liệt sĩ của nguyên chủ để thu lợi về mình.

Tuy cô rất không vui, nhưng Lận Đình cũng đã qua cái tuổi hành động theo cảm tính rồi.

Nếu đối đầu trực diện với bí thư Vương vì những chuyện đã xảy ra, thì chẳng có lợi gì với cô, hay với cha mẹ cô cả.

Nhưng mà, nếu đối phương vẫn tiếp tục rêu rao chuyện của cô, cô nhất định sẽ ra tay.

Dù sao trong ký ức của cô, mặc dù Vương Xuân Linh này có chút tham quyền, thế nhưng là một người biết suy nghĩ cho người dân.

Nghĩ vậy, trên môi Lận Đình nở một nụ cười chua chát: “Lúc đó sở dĩ tôi rời đi một cách lặng lẽ, ngoại trừ vì sợ người nhà không đồng ý, thì còn vì không muốn lợi dụng, rêu rao sự hi sinh của Hoắc Tiếu. Anh ấy là anh hùng, sao có thể để anh ấy trở thành đề tài câu chuyện trong miệng người khác được?”

Quả thật Vương Xuân Linh thật sự có ý định tuyên truyền về chuyện của Lận Đình.

Đây là một cơ hội tốt để thúc đẩy sự đoàn kết giữa quân đội và dân thường.

Thế nhưng bây giờ nghe Lận Đình nói vậy, tuy nụ cười trên gương mặt bà ta vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng lại đang thầm suy nghĩ xem có phải Lận Đình đã đoán được ý định của bà ta rồi không?

Cô nói vậy là cố ý muốn chặn miệng của bà ta đúng không?
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 21: Chương 21



Đúng lúc này, Lận Vĩ đã cất hành lý xong đi tới, vờ như không nhìn thấy bầu không khí quái lạ giữa hai người, anh ấy cười nói: “Bí thư Vương, chúng ta lên xe trước đi.”

Người đàn ông ngồi ở ghế lái cũng cất giọng thúc giục: “Này, bà Vương, bà lải nhải nhiều thế. Mau lên xe đi, ông đây phải quay về trước khi trời tối.”

Bị mắng là lải nhải, biểu cảm trên gương mặt Vương Xuân Linh cứng đờ, thế nhưng nhớ đến thận phận của đối phương, bà ta lại nhanh chóng lộ ra một nụ cười: “Nhìn tôi này, gặp được đồng chí Tiểu Lận nên vui đến độ chẳng nhớ ra chuyện gì. Lên xe thôi, lên xe chúng ta lại trò chuyện tiếp.”

“Bộ trưởng Hồ là người đứng đầu của bộ vũ trang huyện, là đồng đội với em rể đó. Ngày hôm qua, chính ông ấy đã chủ động nói muốn đến đón em.” Lợi dụng chút thời gian trước khi lên xe, Lận Vĩ nghiêng người khẽ nói nhỏ vào tai em gái mình.

Sau đó, anh ấy móc túi lấy ra một chiếc khăn tay, khom lưng bốc lấy một nắm tuyết, rồi mới leo lên xe.

Xe jeep có bảy chỗ ngồi.

Đây là lần thứ hai Lận Minh được đi xe ô tô (lúc đến là lần thứ nhất) nên có chút bó tay bó chân, anh ấy bị xếp ở hàng cuối cùng với hành lý.

Lận Đình và anh hai lại ngồi ở hàng giữa, thuận tiện trò chuyện với hai lãnh đạo ngồi ở hàng ghế đầu.

Đương nhiên, sau khi ô tô khởi động, phần lớn là bộ trưởng Hồ nói.

Bởi vì mỗi khi Vương Xuân Linh chuẩn bị mở miệng, bộ trưởng Hồ đều lên tiếng cắt ngang bà ta.

Sau hai lần bị ngắt lời, ai cũng nhìn ra đối phương cố ý.

Tuy không rõ lý do vì sao bản thân lại bị nhắm đến, thế nhưng Vương Xuân Linh không muốn có xung đột với người của Bộ Vũ trang, bèn thông minh ngậm miệng lại.

Thấy bà ta biết điều, cơn giận dưới đáy lòng bộ trưởng Hồ mới dịu đi vài phần, chuyên tâm trò chuyện với ba anh em Lận Đình.

Bộ trưởng Hồ là người Bành Thành, bốn mươi sáu tuổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy rằng ông ấy và Hoắc Tiếu phục vụ trong cùng một đơn vị, thế nhưng khi Hoắc Tiếu còn là lính mới, thì ông ấy đã được điều đến bộ Vũ trang rồi.

Lần đầu tiên và duy nhất hai người gặp mặt là ba năm trước, khi đó Hoắc Tiếu đã được thăng chức thành phó đoàn trưởng, anh xin nghỉ phép về quê thăm người thân.

Hai người hợp ý nhau một cách bất ngờ, sau này cũng thường xuyên trao đổi thư từ, nên dần dà trở thành anh em kết nghĩa.

Cho nên khi tin tức anh hi sinh truyền về, bộ trưởng Hồ đã ngồi trong phòng làm việc cả một đêm, hút hết hai gói t.h.u.ố.c lá mà mình giấu diếm đã lâu.

Khi thấy Vương Xuân Linh tuyên truyền truyện về vợ của Hoắc Tiếu khắp nơi, ông ấy vốn có chút giận lây sang Lận Đình.

Đương nhiên, so với giận lây, thì vẫn cảm kích nhiều hơn.

Đều là quân nhân, ông ấy vui vẻ thay Hoắc Tiếu, cũng thật sự khâm phục lòng dũng cảm của Lận Đình khi một mình bôn ba cả nghìn dặm đường, chính vì thế, ông ấy mới tự mình lái xe đến đón.

Bây giờ biết hóa ra đối phương cũng bị gài bẫy, sự thành kiến trong lòng ông ấy tự nhiên cũng tan biến theo.

Ông ấy càng không để Vương Xuân Linh kia làm ra chuyện quá đáng.

Tốn nửa ngày đường xe.

Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, xe ô tô mới dừng lại ở đầu đường rẽ vào đại đội Hướng Dương.

Đường trong thôn quá hẹp, lại bị tuyết phủ kín, xe không vào đường.

Cho dù mấy anh em có mời mọc thế nào, bộ trưởng Hồ và bí thương Vương đều không chịu vào nhà ăn cơm.

Lận Đình và hai anh trai chỉ đành cảm kích nhìn họ lái xe rời đi.

Chờ chiếc xe hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Lận Vĩ mới cúi đầu nhìn em gái: “Em đã báo với mẹ chồng về chuyện hôm nay em sẽ về chưa?”

Lận Đình lắc đầu, cô chỉ muốn lặng lẽ quay về, không muốn trở thành con khỉ bị người khác vây xem.

Lận Vĩ: “Thế..., em có muốn về nhà chúng ta trước không?”

Thật ra, anh ấy rất muốn đưa em gái về nhà mình, dù sao mọi người cũng đều hiểu rõ đầu đuôi của cuộc hôn nhân này.

Chẳng qua tình huống của em rể khá đặc thù, nhà họ thậm chí còn chẳng sinh ra nổi chút oán hận nào.

Lận Minh cau mày, lườm em trai tỏ vẻ không đồng ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Thế nhưng em gái mình thì mình đau lòng, vì lẽ đó, anh ấy mấp máy môi vài lần, cũng không thể thốt nên lời răn dạy.

Lận Đình chần chừ hai giây, cuối cùng vẫn chỉ vào túi quần áo trong tay hai anh: “Để em về nhà chồng trước đã, mẹ chồng em vẫn đang chờ.”

Nghe vậy, Lận Vĩ gật đầu, vừa đi vào đại đội Hướng Dương, vừa nói: “Vậy ngày mai anh đến đón em nhé?”

Lận Đình giơ tay lau đi những giọt sương dính trên lông mày mình, mượn việc này để che giấu sự luống cuống dưới đáy mắt: “Ngày mai ư?” Sao nhanh thế?

Lận Vĩ: “Dù sao cũng phải về nhà. Mấy ngày em rời đi, mẹ khóc đến sưng cả mắt rồi đấy.”

Lận Minh vũng vỗ đầu em gái: “Đừng sợ, cha mẹ hiểu em nhất mà.”

Không phải cô sợ bị mắng đâu? Trong lòng Lận Đình vô cùng bất đắc dĩ, thế nhưng ngoài mặt lại không dám thể hiện ra, cô chỉ rầu rĩ đáp: “Dạ được.”

Lận Vĩ: “Không vui à?”

Lòng Lận Đình khẽ giật thót: “Không có!”
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 22: Chương 22



“Ồ..., sao anh cảm thấy lần này quay về em ít nói hẳn đi nhỉ? Giống như hiểu chuyện hơn rồi.” Dứt lời, anh ấy lại nghiêng đầu nhìn chằm chằm em gái mình.

Nước thuốc trên mặt Lận Đình đã bị anh ấy dùng khăn tay ướt đẫm nước tuyết lau sạch.

Không còn nước thuốc màu đen và mái tóc rối bù che chắn, chỉ cần vẻ mặt cô lộ ra chút biểu cảm bất thường thì đều có thể nhìn ra.

Vĩ thế, Lận Đình cố gắng kéo căng da mặt, thản nhiên đáp: “Không phải lúc nào em cũng thế này à?”

Lận Vĩ khẽ cười một tiếng, trong giọng điệu mang theo sự thoải mái và thân thiết: “Ôi chao, con nhóc c.h.ế.t tiệt này hiểu chuyện thật rồi, đi xa nhà một chuyến hình như còn xinh đẹp hơn ấy chứ, ai không biết còn tưởng là con gái thành phố đấy... Ôi... Nói đến đây mới thấy thời gian trôi nhanh quá, em có nhớ hồi em sáu tuổi, chúng ta từng cùng nhau đi trộm dâu không?”

Lận Đình trợn mắt lườm anh ấy: “Mẹ chúng ta nói rồi, đồ ở trong đất nhà mình thì không được coi là ăn trộm. Hơn nữa, anh bị đánh cũng đâu phải do em, ai bảo anh đã bị bắt tận tay rồi mà còn dám nhét dâu vào quần áo của em trai.”

Nghe vậy, sự nghi ngờ ở nơi sâu nhất trong đáy mắt Lận V đã bị ý cười thay thế, trong lòng anh ấy cũng thầm trách bản thân đã suy nghĩ lung tung.

Chẳng qua... Ban nãy sau khi lau hết nước thuốc trên gương mặt em gái, anh ấy thật sự có chút không dám nhận thân.

Rõ ràng mặc quần áo giống nhau như đúc, diện mạo giống nhau như đúc, ngay cả nốt ruồi son nơi khóe mắt cũng giống như được đúc từ một khuôn, chẳng có chút khác biệt nào.

Thế nhưng anh ấy cứ cảm giác em gái mình không giống như lúc trước.

Sự thanh cao và u ám trước đó biến mất, thay vào đó là sự yên tĩnh và ung dung.

Kết quả vừa thăm dò được khiến Lận Vĩ vô cùng thỏa mãn, ngoài miệng anh ấy không nhịn được mà đùa giỡn: “Ai bảo em trai ngu ngốc cơ chứ.”

Lận Minh hoàn toàn không biết chuyện em trai và em gái vừa so chiêu dưới mí mắt mình, anh ấy cười mắng: “Em đó, ngày nào cũng quậy phá, từ nhỏ đã thích bắt nạt người khác, khó trách em trai vừa nhìn thấy em đã tức giận.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lận Vĩ ném nồi cho em trai: “Đó là do tính tình nó không tốt đấy chứ.”

Lận Minh buồn cười lắc đầu: “Tính tình em thì tốt chắc? Thằng hai, em đã hai mươi ba rồi, em trai thì mới mười bảy tuổi, em không thể nhường thằng bé một chút à?”

Lận Vĩ thản nhiên cười: “Lần sau em sẽ nhường.”

Lận Minh truy hỏi: “Lần sau là bao giờ?”

Lận Vĩ: “Để em suy nghĩ kỹ đã...”

Nghe hai anh em cãi cọ anh một câu, em một câu, tâm trạng căng thẳng của Lận Đình cũng dần thả lỏng hơn.

... Chắc cô đã vượt qua bài kiểm tra rồi nhỉ?

Sao anh hai lại nhạy cảm thế không biết.

Anh ấy không phải Hầu Tử tái thế chứ?

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đình Đình... Đình Đình...”

Lận Đình hoàn hồn lại, lúc này cô mới phát hiện ra không biết vì sao hai anh trai đều đã dừng chân, cô hoang mang hỏi: “Sao thế ạ?”

Lận Vĩ cũng không hỏi cô đang suy nghĩ chuyện gì, anh ấy lặng lẽ chỉ dẫn cô: “Ý định lặng lẽ quay về này của em không ổn cho lắm, chi bằng cứ công khai mà về thì hơn.”

“Là sao ạ?” Đã cố tình đi đường nhỏ rồi mà còn gặp được dân làng á? Thế nhưng bây giờ là giờ cơm tối cơ mà.

Lận Vĩ cho em gái mình một ánh mắt khẳng định, sau đó, cơ thể cao lớn của anh ấy dịch sang bên cạnh một bước.

Không còn cơ thể của anh trai cản trở tầm mắt, Lận Đình chưa kịp chuẩn bị đã đối diện với mấy đôi mắt non nớt.

Là trẻ con trong thôn.

Lận Đình thở phào nhẹ nhõm, cô lấy một nắm kẹo ra định hối lộ đám trẻ.Thế nhưng đám trẻ đối diện lại như được ấn nút khởi động, chúng lập tức quay đầu chạy vào trong thôn, miệng còn không ngừng hét to:

“Con dâu bỏ trốn nhà họ Hoắc bị bắt về rồi!”

“Cô con dâu lén bỏ trốn của nhà họ Hoắc đã về rồi.”

“Con dâu nhà họ Hoắc dẫn theo hai người đàn ông vào rừng cây nhỏ...”

“Nhà họ Hoắc...”

Hóa ra tin đồn đã lan truyền đến mức này rồi cơ à?

Cô thật sự xui xẻo tột bậc mà.

Lận Đình đen mặt, cô kéo hai ông anh trai đang cười lớn, nhanh chân đi về phía nhà chồng.

...

“Bà ơi, tuyết lại rơi rồi, đẹp quá đi thôi!”

Hồ Tú kê một chiếc ghế thấp phía dưới cửa sổ, Miêu Miêu rất thích đạp lên trên ghế, nhón mũi chân rồi quan sát thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ trong suốt. Đúng lúc này, trời vừa hay đổ tuyết.

Trẻ con vẫn chưa biết cách dùng những từ ngữ mỹ miều để miêu tả cảnh đẹp trước mặt, sau khi cảm thán xong, cô bé vô thức giơ cái bàn tay nhỏ bé của mình lên lau đi lớp sương mù cản trở tầm nhìn trên kính cửa sổ.

Mà Quả Quả là con trai, không có gen lãng mạn như các cô gái.

Sau khi nghe thấy những lời chị gái nói, cậu bé lập tức ném món đồ chơi trongt ay đi, rồi trèo lên ghế.

Chờ nhìn rõ cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, cậu bé lập tức cau mày, trong giọng nói xen lẫn chút buồn bực: “Bà, sao ngày nào tuyết cũng ghé nhà chúng ta thế?”
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 23: Chương 23



Cậu bé muốn ra ngoài chơi, thế nhưng nếu trời đổ tuyết, bà nội sẽ không đồng ý.

Hồ Tú đang múc cháo ra bát.

Từ sau khi có hai đứa cháu, bà ấy thường tỉ mỉ hơn trong việc ăn uống.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, ngoài trừ cháo gạo trắng ra còn có bánh trứng hành, ăn kèm với đậu phủ tương hầm còn thừa của lúc trưa.

Nghe thấy những lời nói ngây ngô của cặp song sinh long phượng, trong lòng Hồ Tú vô cùng buồn cười, thế nhưng bà không tiếp tục trò chuyện về đề tài này, vì bà rất sợ những câu hỏi “vì sao” bất tận của bọn nhỏ.

Bà chuyển đề tài một cách khéo léo: “Mèo con tham ăn đừng nhìn nữa, đến giờ ăn cơm rồi.”

Thường ngày hễ nghe thấy bà gọi ăn cơm, hai đứa bé háu ăn kia sẽ lập tức hoan hô một tiếng, rồi chạy đến ngoan ngoãn ngồi xuống bàn ăn.

Thế nhưng hôm nay thì ngoại lệ, mãi đến khi Hồ Tú dọn cơm nước lên bàn, đám trẻ vẫn đứng ở bậc cửa sổ.

Bà vừa định hỏi trêu xem hai đứa bé nhìn thấy gì mà không thấy đói bụng, thế nhưng bên tai lại mơ hồ truyền đến tiếng ầm ĩ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Trong thôn xảy ra chuyện gì à?

Trong lúc bà đang khó hiểu, lại nghe Miêu Miêu nói: “Bà nội, có người đến nhà chúng ta kìa.”

Hồ Tú hoàn hồn, bà ấy lấy cặp lồng che kín đồ ăn, nhanh chóng bước đến bên cửa sổ.

Sau đó, bà ấy nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong bầu trời tuyết trắng xóa.

Là Đình Đình!

Cho dù cô che chắn kín mít, thế nhưng chỉ cần liếc mắt một cái là Hồ Tú đã nhận ra người đi ở giữa chính là con dâu của bà.

Trên gương mặt gầy gò của bà lập tức cười tươi như hoa, vội vàng để lại một câu: “Bé ngốc, là mẹ con về đó.” Sau đó, bà nhanh chóng đi về phía cửa, mở chốt cửa ra rồi lao ra ngoài.

Trong màn tuyết trắng, Lận Đình đang cúi đầu bước nhanh về nhà thì nhìn thấy mẹ chồng đi ra đón mình.

Cô xua tay ra hiệu cho đối phương vào nhà, đồng thời bước chân cũng nhanh nhẹn hơn một chút.

Hồ Tú không hiểu cô xua tay là có ý gì, thế nhưng trong lòng bà vô cùng vui mừng, lại tiến lên thêm mấy bước.

Hai bên đứng đối diện nhau, bà vừa định cất tiếng, đã bị con dâu nắm lấy tay.

Hai mẹ chồng con dâu họ đã bao giờ thân thiết như thế này đâu, chóp mũi Hồ Tú đau xót, cho rằng con mình ở bên ngoài chịu tủi thân.

Thế nhưng bà còn chưa kịp hỏi han gì, bên tai đã vang lên giọng nói của con dâu: “Mẹ, cơ thể mẹ không khỏe, sao ra ngoài không mặc áo khoác dày vào?”

“Ban nãy mẹ sốt ruột quá nên quên mất.” Con dâu quan tâm đến mình, trong lòng Hồ Tú cảm thấy được an ủi vô cùng, đồng thời bà càng chắc chắn đối phương là cô gái tốt, sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như cuỗm tiền bỏ trốn.

Thật ra, từ tận dưới đáy lòng Hồ Tú chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ nhốt con dâu cả đời, chỉ cần cô muốn tái hôn, người làm mẹ chồng là bà cũng sẽ đồng ý, đồng thời còn cho cô thêm không ít đồ cưới, gả cô giống như gả con gái.

Đây là do con trai bà nợ con gái nhà người ta.

Lúc trước sở dĩ bà sốt ruột như vậy, một là sợ con dâu xảy ra chuyện gì, hai là không hi vọng con trai mới hi sinh bị người ta châm chọc, chế nhạo.

Bây giờ con dâu bình an quay về, còn biết quan tâm bà, cây gai vốn đ.â.m trong lòng Hồ Tú cuối cùng cũng tan biến mất.

Bà quay đầu, đang định trò chuyện với hai cậu con trai nhà thông gia, thì cánh tay chợt bị ai đó kéo kéo.

Đầu óc Hồ Tú hoang mang: “Sao thế con?”

Lận Đình: “Người trong thôn đều biết tin con đã về.”

Hồ Tú lại càng khó hiểu hơn, tùy ý để con dâu kéo vào nhà: “Biết thì sao?”

Lận Đình mím môi: “Chút nữa chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến đây hóng chuyện, con sợ phiền phức.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô không muốn kể cho mẹ chồng nghe những lời đồn đãi linh tinh kia, trách cho bà ấy tức giận.

Cô đã mang di vật của Hoắc Tiếu về rồi, tin đồn sớm muộn gì cũng tự sụp đổ thôi.

Hồ Tú dở khóc dở cười, cho rằng người đi học da mặt mỏng, bận bịu động viên: “Trong thôn vẫn luôn thế mà. Nếu con không thích thì gọi thím hai con đến ứng phó.”

Lận Đình nhớ lại, thím hai Trần Quế Lan có thân hình gầy gò kia có một cái miệng vô cùng sắc bén: “Thế để con đến mời nhé?”

Trong lúc trò chuyện, mấy người đã vào nhà.

Trong nhà có thắp đèn dầu.

Vốn là màu sắc u ám.

Thế nhưng căn nhà lại được mẹ chồng thu dọn sạch sẽ, dưới ánh lửa nhàn nhạt, căn nhà hiện lên mấy phần ấm áp.

Hồ Tú không để ý đến lời từ chối, nhanh nhẹn pha trà cho hai người anh trai của con dâu, nghe cô hỏi vậy thì xua tay: “Không cần đâu, con xem, thím hai con đến rồi kìa.”

Trên thực tế thì Hồ Tú hiểu rất rõ chị em dâu của mình.

Bà vừa dứt lời, cánh cửa vừa đóng lại đã bị người ta đẩy ra.

Vừa nghe người ta nói cháu dâu đã về, còn chui vào rừng cây nhỏ với hai người đàn ông, Trần Quế Lan lập tức mắng người nọ một trận, rồi hổn hển chạy đến đây.

Tuy ngoài miệng mắng người khác, thế nhưng trong lòng bà ta lại nghĩ: quả nhiên, con nhóc kia thật sự có vấn đề, mắt bà ta sáng như gương, chỉ cần liếc một cái đã có thể nhìn thấu nguyên hình của đối phương.

Thế nhưng, khi tầm mắt bà ta nhìn thấy hai người đàn ông ở trên ghế, cơn tức trong lòng bà ta lập tức xẹp xuống giống một quả bóng bị kim châm.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 24: Chương 24



Hồ Tú bưng trà đã pha ra, sau đó cười nhìn về phía em dâu: “Quế Lan đến rồi đấy à? Chưa ăn cơm đúng không? Vừa hay nhà chị có gói sủi cảo, ở lại ăn đi.”

Mấy hôm trước bà mua được một chút thịt lợn, bèn gói sủi cảo nhân bắp cải và thịt lợn, gói một mạch hơn trăm cái. Ngoại trừ nấu vài cái cho cặp song sinh long phượng, số còn lại Hồ Tú không nỡ ăn, mà mang đi đông lạnh để bảo quản, để phần con dâu.

Vừa nghe có sủi cảo, Trần Quế Lan vô thức nuốt nuốt nước miếng.

Nhà bà ta nhiều con nhiều cháu, thằng nhóc choai choai ăn nghèo cha mẹ, nhất là khi trong nhà bà ta có đến tận bốn thằng nhóc.

Vì lẽ đó, cũng chỉ có ngày lễ ngày tết, Trần Quế Lan mới có thể ăn ngon.

Nếu là ngày thường, bà ta nhất định sẽ ở lại chiếm món hời này.

Thế nhưng hiện tại đám người trong thôn vẫn đang nói linh tinh kia kìa.

Chồng bà ta và em ba chồng vẫn đang ở nhà chờ tin, bà ta làm gì có thời gian chờ ăn sủi cảo nữa.

Nghĩ đến đây, Trần Quế Lan lại lườm cô cháu dâu im lặng từ nãy giờ một cái.

Lúc này bà ta mới phát hiện ra, hơn hai mươi ngày không gặp, con nhóc Lận này thay đổi rất nhiều.

Nói thế nào nhỉ? Giống như cơn đau răng đã biến mất... thay vào đó là sức sống tràn đầy.

Vì vậy, sau khi từ chối lời mời ăn cơm, Trần Quế Lan, người trừ chị dâu mình ra thì xưa nay không ngán ai, hiếm khi cong môi nở nụ cười với cháu dâu :”Tiểu Lận ngồi xe chắc mệt lắm nhỉ?”

Lận Đình kinh ngạc trước thái độ của đối phương, cô cười đáp: “Có hơi mệt ạ. Phần lớn thời gian cháu đều ngồi trên xe.”

Ơ! Thân thiện hơn thật này? Ngày xưa cao ngạo lắm kia mà?

Vân Mộng Hạ Vũ

Trần Quế Lan vô cùng tò mò, định ngồi xuống hỏi han một chút.

Thế nhưng vừa đến gần chiếc ghế, bà ta lại nhớ ra trong nhà còn hai người đang chờ, sau khi do dự một lát, cuối cùng bà ta vẫn ra về.

Ra đến cửa, bà ta phát hiện hóa ra cháu dâu cũng đi theo.

Thấy đối phương muốn tiễn mình, nụ cười của Trần Quế Lan lại càng chân thành hơn: “Không cần tiễn thím đâu, cháu mệt mỏi thì cứ ngủ một giấc đi, ngày mai thím hai lại đến, chúng ta trò chuyện sau.”

Mặc dù xét về bối phận thì Trần Quế Lan lớn hơn Lận Đinh một bậc, thế nhưng bà ta vẫn còn khá trẻ, cũng mới ba mươi tám tuổi, dáng dấp thanh tú, khi cười lên lộ ra mấy phần thân thiết.

Mặc dù Lận Đình không biết vì sao đối phương lại không giống như trong ký ức của mình, thế nhưng chẳng ai muốn bị chọc ngoáy mỗi ngày cả. Vì thế, cô cũng cười nói: “Đêm nay sợ rằng không được yên ổn, chút nữa chắc chắn sẽ có người tìm đến thôi.”

“Mặt trời lặn rồi, trời còn đổ tuyết, ai không có mắt mà tìm đến thế? Cháu yên tâm, kiểu gì cũng phải ngày mai bọn họ mới đến.” Hừm, tối nay bà ta phải đi dạy dỗ đám đui mùi kia trước mới được. Còn ngày mai muốn hóng chuyện thì cứ hóng đi, chính bà ta cũng muốn hóng cơ mà.

Nghĩ đến đây, Trần Quế Lan bèn cất tiếng chào hỏi với hai người anh trai của cháu dâu đang ngồi uống trà trên ghế, rồi đẩy cửa nhà ra, chỉ chớp mắt đã biến mất trong màn tuyết trắng xóa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn theo bóng lưng bà ta rời đi, Lận Đình chợt phản ứng lại, cô quay đầu lườm anh hai nhà mình.

Sau khi nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt anh ấy, cô lập tức hiểu ra. Rõ ràng anh ấy đã sớm biết hôm nay sẽ chẳng có ai đến, thế nhưng anh ấy lại chẳng nói gì, cố ý để cô sốt ruột.

Lận Đình hít sâu một hơi... Quả nhiên, anh trai vẫn đáng ghét như cũ!

Cơm nước xong xuôi thì cũng hơn sáu giờ tối.

Hai anh em nhà họ Lận cảm ơn thím đã mời cơm, rồi thuận thế xin phép ra về.

Hồ Tú biết nhà thông gia cũng đang chờ tin, nên không giữ hai anh em họ lại. Bà trò chuyện với họ thêm vài câu, rồi dẫn cặp song sinh long phượng vào chái nhà phía tây.

Lận Đình ngửa đầu nhìn hai anh trai: “Chiều mai anh hẵng đến đón em nhé, sớm mai chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến hỏi chuyện, không đi được.”

Lúc này Lận Đình đã tỉnh táo lại, cô cũng nghĩ thông suốt rồi.

Ngay cả cục diện rối rắm khi vừa xuyên đến mà cô cũng có thể vượt qua, thì việc ứng phó với mấy người đến hóng chuyện có hề gì đâu.

Không phải chỉ làm con khỉ cho người ta nhìn thôi à?

Cô nhịn được.

Lận Minh xoa xoa đầu em gái: “Anh biết rồi, em vào nhà đi thôi. Ngủ một giấc thật ngon, đừng có suy nghĩ lung tung đấy nhé.”

Cho dù vé tàu là vé giường nằm, thì cái giường cũng chỉ lớn hơn cái lồng chim chút thôi, sao thoải mái bằng giường trong nhà được. Nhìn mà xem, em gái anh gầy rộc hẳn đi, đến cái cằm cũng nhọn hoắt rồi.

Lận Vĩ thì đưa tay búng trán em gái mình, trước khi cô kịp nổi giận, anh ấy đã mơ hồ hỏi: “Những bức thư đó...”

Chuông cảnh báo trong đầu Lận Đình réo vang: “Đốt rồi.”

Lận Vĩ không tin cho lắm, dù sao trước đây cô cũng coi những bức thư đó như bảo bối, anh ấy lỡ sờ vào chút thôi là cô đã giận dỗi anh ấy mấy ngày liền: “Đốt thật rồi à?”

“Thật ạ.” Cô không nói dối, ngay ngày thứ hai khi xuyên đến thế giới này, khi đi ra ngoài gọi điện thoại về công xã, Lận Đình đã đốt toàn bộ những bức thư bảo bối của nguyên chủ đi rồi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 25: Chương 25



Không phải cô không tôn trọng cô ấy, thế nhưng nếu để lại những nhân tố không xác định đó ở bên cạnh, thì chẳng khác gì tự đưa chuôi d.a.o cho người khác.

Chỉ khi đốt đi, mới chặt đứt toàn bộ những mối nguy tiềm tàng.

Thấy thái độ này của em gái, Lận Vĩ lại càng không tin, thế nhưng lúc này không thích hợp để tra hỏi.

Lại nói, dù thế nào cũng phải để con nhóc c.h.ế.t tiệt này nghỉ ngơi đàng hoàng một đêm, đợi tinh thần tốt lên rồi mới có sức mà ứng phó với lần tính sổ này của anh ấy.

Lần này nếu không để cô nhớ lâu một chút, chưa biết chừng lần sau cô còn làm ra những chuyện đáng sợ hơn...

Nghĩ đến đây, anh ấy không tiếp tục truy hỏi nữa, mà thân thiết chọc chọc lên trán của em gái, rồi kéo anh cả rời đi.

Còn về yêu cầu đợi đến trưa mai hẵng đến đón của em gái, anh ấy chưa nói sẽ đồng ý.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lấy hiểu biết của anh ấy về cha mẹ, ngày mai khi trời còn chưa sáng, hai ông bà đã tự chạy đến thăm con gái mình rồi.

Lận Minh: “Ban nãy em nói thư gì đấy?”

Lận Vĩ: “Hả? Em có nói à?”

“Có, Đình Đình còn nói con bé đốt rồi. Hai đứa giấu anh chuyện gì phải không?

“Anh, anh nghĩ nhiều rồi. Nếu không anh quay lại hỏi con bé xem sao nhé? Đúng rồi, ban nãy thím thông gia đã mời chúng ta ăn sủi cảo, ngày mai khi đến đón em gái, chúng ta nhớ xách chút đồ tốt qua biếu nhé.”

“Em nói đúng. Hôm trước chúng ta vừa săn được một con hươu, ngài mai biếu nhà thím ấy cái chân sau nhé?”

“Thịt thêm con gà nữa, lần này Đình Đình đã chịu rất nhiều vất vả.”

“Được, ngày mai anh sẽ dậy sớm, giữ cả m.á.u gà cho em gái nữa, con bé thích...”

Lận Đình: “...”

Thấy bóng lưng và giọng nói của các anh biến mất trong gió tuyết, Lận Đình chậm rãi đóng cửa nhà lại.

Trong lòng cô lại càng hiểu biết sâu sắc hơn về hình tượng thành thật ngay thẳng của anh cả rồi.

Chỉ nói vài câu mà lực chú ý của anh ấy đã bị chuyển sang vấn đề khác.

“Đình Đình...”

Lận Đình quay đầu lại, tầm mắt cô đối diện với tầm mắt của mẹ chồng.

Lúc này, ý cười trong mắt bà đã biến mất, bà nhìn chằm chằm hai túi đồ trên bàn, dè dặt hỏi: “Mẹ, mẹ có thể xem di vật của nhóc Tiếu không?”

Sao lại không?

Sau khi Lận Đình xuyên vào thế giới này, cô cũng mất đi người thân nên có thể hiểu được cảm giác của bà. Đôi mắt cô đỏ hoe: “Được chứ ạ.”

Sáng hôm sau.

Lận Đình bị tiếng ồn ào đánh thức.

Thế nhưng con mắt cô rất nhức, không muốn mở ra, nên lười biếng lật người định ngủ tiếp.

“Con gái, con tỉnh rồi à?”

Một giọng nói dịu dàng tràn ngập tình yêu truyền vào tai Lận Đình, cô sửng sốt một lát rồi lập tức mở mắt ra: “Mẹ?”

Lý Đào Hồng cười đáp: “Mẹ đây.”

Năm nay Lý Đào Hồng bốn mươi bảy tuổi, ở vùng nông thôn này, làn da của bà cũng được coi là trắng nõn. Bà để tóc ngắn, trên gương mặt trái xoan tuy hằn dấu vết của năm tháng, thế nhưng cũng có thể nhìn ra hồi còn trẻ bà rất xinh đẹp. Cặp mắt đào hoa như biết quyến rũ người khác của nguyên chủ và Lận Vĩ, cũng di truyền từ bà.

Sau khi xác định người trước mặt là mẹ mình, bộ não Lận Đình chậm rãi khởi động lại. Cô chống giường ngồi dậy, mái tóc cô rối bù: “Mấy giờ rồi ạ? Sao mẹ đến sớm thế?”

Dứt lời, cô cầm chiếc đồng hồ đeo tay ở tủ đầu giường lên.

Bảy giờ mười phút.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cũng may chưa quá muộn.

Nghĩ đến đây, Lận Đình dụi mắt, tối hôm qua cô và mẹ chồng cùng ôm nhau khóc rống, cho dù trước khi đi ngủ cô đã dùng khăn lạnh đắp mắt, thế nhưng hiện tại mắt vẫn cộm cộm không thoải mái.

Chẳng qua sau trận khóc đó, những oan ức mà cô vẫn luôn kìm nén dưới đáy lòng cũng chậm rãi tan biến.

Thấy con gái dụi mắt, Lý Đào Hồng ngồi ở mép giường vỗ vỗ gối: “Vẫn còn sớm, nếu con buồn ngủ thì ngủ thêm một lát đi.” Con gái bôn ba trên đường nhiều ngày như vậy, mệt đến độ gầy rộc cả rồi.

“Con không ngủ nữa, mẹ đến lúc nào thế?” Lận Đình lắc đầu, cô vén chăn lên, ngồi ở mép giường.

Thấy con gái thật sự không muốn ngủ lại, Lý Đào Hồng cũng không miễn cưỡng. Bà đưa bộ quần áo đặt ở cuối giường cho con gái: “Mẹ cũng mới đến thôi.”

Thật ra, tối hôm qua bà và ông già thức trắng, mãi đến rạng sáng mới chợp mắt một chút, trời vừa sáng cả hai đã bắt đầu xuất phát.

Nếu không phải lo sẽ quấy rầy nhà thông gia, họ còn đến sớm hơn.

Lận Đình không quá tin cái mới đến của mẹ, thế nhưng cô cũng không hỏi đến cùng, mà nhanh chóng mặc quần áo tử tế. Khi cô xoay người lại chuẩn bị gấp chăn màn, thì đã thấy mẹ khom lung sửa sang giường chiếu xong cả rồi.

“Con đứng đực ra đó làm gì, nhanh đi đánh răng rửa mặt đi.”

Nghe vậy, Lận Đình để mặc mẹ làm, rồi với tay lấy bàn chải đánh răng và khăn tắm đặt trên bàn trang điểm.

Sau đó, một giây trước khi mở cửa, cô đột nhiên nhớ ra chuyện mình bị tiếng ồn ào đánh thức.

Động tác trên tay cô khẽ dừng lại, rồi tăng thêm chút sức lực để mở ra một khe hở nhỏ.

Âm thanh lập tức trở nên rõ ràng hơn.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 26: Chương 26



Phần lớn nhà cửa ở đại đội Hướng Dương đều được xây dựng bằng bùn trộn cỏ, nhà họ Hoắc là căn nhà được xây bằng gạch hiếm thấy trong thôn.

Nhà mới xây năm ngoái, căn nhà có ba gian, quay lưng về hướng Bắc, nhìn về hướng Nam. Bếp được xây độc lập ở hướng Tây, cửa quay về hướng Đông.

Căn phòng Lận Đình đang ở bây giờ là phòng cưới của cô, nằm ở chái Đông.

Cửa phòng đối diện ngay với phòng khách, cho nên cô có thể nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài.

Người đến hóng chuyện ít hơn dự đoán của Lận Đình, có khoảng mười người.

Ngay khi cô hít sâu một hơi để chuẩn bị tinh thần đi ra ngoài, thì m.ô.n.g cô chợt bị ai đó vỗ một cái.

Lận Đình chẳng hề phòng bị gì nên giật mình.

Lý Đào Hồng trách: “Đứng đực ra đó làm gì? Không phải con định đi rửa mặt à?”

Lận Đình đứng thẳng người, hắng giọng đáp: “Con ra ngoài ngay đây.” Dứt lời, cô nhắm mắt đẩy cửa ra.

Sau đó, đúng như dự đoán, cô trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người.

Cũng vào lúc này Lận Đình mới nhìn thấy cha nguyên chủ đang chơi đùa với hai đứa bé bên cửa sổ.

Lận Thắng Lợi rất giỏi nghề mộc, mỗi lần đến chơi, ông đều mang mấy món đồ chơi bằng gỗ đến cho Quả Quả và Miêu Miêu.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lần này cũng không ngoại lệ, Lận Đình liếc nhìn hai con ngựa gỗ nhỏ, cười cất tiếng gọi: “Cha.”

Lận Thắng Lợi nhỏ hơn vợ một tuổi, năm nay ông mới bốn mươi sáu, cơ thể khỏe mạnh, cường tráng, mày thô mắt lệ, thoạt nhìn không dễ gần.

Thế nhưng ông lại là người thật thà, tốt bụng có tiếng. Ông rất bao dung và yêu thương trẻ con.

Nguyên chủ sinh ra ở nông thôn, thế nhưng lại được cưng chiều đến độ mười ngón tay không dính nước xuân, ngoại trừ nguyên nhân nguyên chủ học giỏi ra, thì phần lớn là do được người nhà cưng chiều.

Mà người cha Lận Thắng Lợi này, chính là người cưng chiều nguyên chủ nhất nhà.

Theo cách nghĩ của ông, thì con gái lớn lên sẽ phải gả chồng, nhân lúc ở nhà nên hưởng thụ nhiều một chút.

Vì thế, không chỉ có mỗi Lận Đình được cưng chiều, mà chị gái Lận Tương của cô cũng vậy.

Cuối cùng cũng nhìn thấy con gái, hốc mắt Lận Thắng Lợi ê ẩm, thế nhưng lại không tiện khóc trước mặt nhiều người như vậy. Ông gắng gượng nở một nụ cười: “Con gái, con dậy rồi à? Cha mang bánh ngọt cho con này, con nhanh ăn đi.”

Hồ Tú cũng cười: “Đúng đó, mẹ đã hấp nóng trong nồi rồi, con nhanh đi ăn sáng trước đi.”

Nghe vậy, Lận Đình không lề mề nữa, cô nở nụ cười với mọi người, mặc áo khoác dày vào rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Lúc đóng cửa, bên tai còn mơ hồ nghe thấy câu nói của người nào đó: “Con dâu nhà bà có phúc thật đấy...”

Lận Đình không vì những lời đó mà dừng chân, cô đi thẳng đến nhà bếp.

Thời đại này không có phòng tắm riêng, bình thường mọi người đều múc nước ở vại nước trong bếp để rửa mặt, sau đó đổ nước bẩn ra sau nhà.

Chờ sửa soạn sạch sẽ, Lận Đình móc lọ kem dưỡng da từ trong túi ra.

Khi cô đang bôi lên mặt, cha mẹ cũng đẩy cửa bước vào.

Lận Đình đoán được hai người có rất nhiều chuyện muốn hỏi cô, đã sớm chuẩ bị tâm lý, thế nhưng cô vẫn bị những lời mẹ mình nói làm cho kinh ngạc.

Cô trợn tròn mắt, ấp úng hỏi lại: “Mẹ, mẹ nói... nói gì thế?”

Lý Đào Hồng bưng đồ ăn sáng lên cho con gái, sau đó kéo cô ngồi xuống cạnh bàn, nhìn cô với ánh mắt hiền hòa rồi nói: “Con kinh ngạc như thế làm gì? Sớm hay muộn con cũng phải tái hôn mà. Chẳng lẽ con muốn ở lại nhà họ Hoắc thủ tiết cả đời?”

Nói đến đây, lòng Lý Đào Hồng lại trở nên buồn bã khó chịu.

Cũng không biết số của Đình Đình bị sao nữa, từ sau khi kỳ thi đại học bị hủy bỏ, mọi việc của cô đều không thuận lợi.

Tìm được một công việc thì bị người có chỗ dựa cướp mất, vất vả lắm mới chọn được một đứa con rể ưu tú, bây giờ cảnh còn người mất, con gái phải góa chồng.

Cuộc sống cứ như bị ngâm trong nước đắng ấy.

Lý Đào Hồng thậm chí còn định lấy ngày sinh tháng đẻ của con gái, lén đến tìm người mù bị nhốt trong chuồng bò kia bói cho cô một quẻ ấy chứ.

Nếu số mệnh cô thật sự không tốt, thì vẫn nên nhanh chóng sửa mệnh lại.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lận Đình hoàn toàn không biết dự định dưới đáy lòng mẹ mình, lúc này đây, trong đầu cô chỉ còn lại hai chữ “tái hôn”.

Thẳng thắn mà nói, đến tận bây giờ cô vẫn chưa quen với thân phận con gái đã gả chồng, chứ đừng nói đến việc tái hôn.

Lúc trước cô còn tưởng cha mẹ sẽ tò mò về chuyện cô cuỗm tiền bỏ trốn cơ.

“Con ngẩn người làm gì? Mẹ đang nói chuyện với con đấy.” Thấy con gái ngớ người ra, Lý Đào Hồng là người nóng tính lập tức giơ tay đập cô một cái.

Lận Thắng Lợi vẫn luôn im lặng không nói gì, thấy vậy thì vội đưa tay cản vợ lại. Ông đẩy chén cháo đến trước mặt con gái, rồi cười nói: “Sốt ruột làm gì, để cho Đình Đình ăn no bụng đã chứ.”

Đôi mắt Lận Đình cong cong: “Con cảm ơn cha.”

Lý Đào Hồng lườm chồng: “Chỉ mình ông biết làm người tốt.”

Tuy nói vậy, nhưng cuối cùng bà cũng cố kiềm chế sự nôn nóng trong lòng, chờ con gái bưng cháo lên ăn, bà mới giải thích: “Không phải mẹ giục con phải tái hôn ngay bây giờ, chẳng qua mẹ chỉ nhắc nhở con phải tính toán trước cho tương lai... Con cũng đừng lo mẹ chồng con sẽ không vui, vì chuyện tái hôn này là bà ấy chủ động nhắc đến.”

Đối với lập trường của mẹ chồng, Lận Đình không hề cảm thấy ngạc nhiên.

Cô đưa cho cha mẹ mỗi người một miếng bánh ngọt. Khi hai người đều có biểu cảm vui mừng, cô mới chậm rãi bày tỏ thái độ: “Con không phản đối chuyện tái hôn, thế nhưng con phải để tang cho Hoắc Tiếu ba năm. Sau ba năm, chúng ta lại bàn sau.”

“Ba năm á?” Lý Đào Hồng cau mày, theo quan điểm của bà, chỉ cần để tang một năm là được rồi.

Tuy rằng bà rất tức vì Hoắc Tiếu c.h.ế.t sớm, hại con gái bà phải trở thành góa phụ khi còn quá trẻ, thế nhưng sự hi sinh của anh là vì nghiệp lớn nước nhà, rất đáng kính nể.

Chẳng qua ba năm quá lâu, đến lúc đó con gái bà đã hai mươi tư tuổi rồi. Năm bà mười tám tuổi đã mang thai thằng cả.

Thật ra, đến chính bản thân Lận Đình cũng không biết bản thân có tái hôn hay không, chuyện tương lai không ai nói chính xác được cả.

Thế nhưng cô biết rõ, trong thời điểm hiện tại, cô không hề có ý định này.

Cô có thân phận vợ liệt sĩ làm chỗ dựa, có một mẹ chồng hiền lành hiểu lý lẽ, có một cặp song sinh dễ thương, có cuộc sống tiêu chuẩn không lo ấm no. Ngoại trừ chồng ra, cô đã có tất cả, thế nên đối với cô mà nói, có chồng hay không cũng chẳng sao cả.

Trừ khi cô gặp được người mình thích.

Thế nhưng, thích một người có dễ dàng thế đâu?

Kiếp trước, cô sống đến tận hai mươi chín năm ở xã hội hiện đại mà vẫn chưa thể gặp được, chứ đừng nói ở thời đại thông tin hạn chế, phạm vi hoạt động hạn chế này, lại càng khó gặp hơn.

Chi bằng tìm một công việc, dù sao mấy tháng nữa là sang xuân rồi.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 27: Chương 27



Đã làm con dâu người ta, cũng không tiện ở nhà lười biếng nữa, cô sợ bị người ta đ.â.m cột sống.

Thế nhưng Lận Đình lại không muốn trồng trọt, cho nên trong mấy tháng này, cô phải tranh thủ kiếm một công việc nghiêm túc. Chuyện này còn quan trọng hơn việc tìm đàn ông nhiều.

Đương nhiên, sở dĩ cô giao hẹn với mẹ mình ba năm, là vì cô muốn tai mình được yên tĩnh một chút. Nếu không chắc chắn cứ hai ngày ba bữa mẹ cô sẽ thúc giục cô đi xem mắt một lần cho xem.

Lý Đào Hồng không biết tính toán trong lòng con gái, bà cau mày định phân tích cho cô hiểu, nhưng lại bị chồng kéo nhẹ vạt áo.

Cơn tức trong lòng bà lập tức chuyển mục tiêu: “Ông làm gì thế? Có thấy phiền không hả?”

Lận Thắng Lợi vẫn tốt tính cười nói: “Chuyện này không cần vội. Dù sao đó cũng là chuyện của ít nhất một năm sau cơ mà, nếu thông gia đã suy nghĩ cho nhà ta, chúng ta cũng nên giữ chút thể diện cho người ta mới đúng.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lận Đình dịch người, dựa sát vào cha mình, rồi mới nở một nụ cười nịnh nọt với mẹ: “Đúng đó, đúng đó. Đợi một năm sau rồi hẵng bàn tiếp.”

Lý Đào Hồng bị dáng vẻ hoạt bát của cô chọc cười: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt, con cứ lắm lời đi.”

Ngoài cửa.

Hồ Tú vốn định bưng bát sữa mạch nha đến cho con dâu bồi bổ, vô thức nghe thấy đối phương nói muốn để tang cho con trai bà ba năm.

Trong giây phút đó, nước mắt vốn tưởng cạn khô đã lập tức trào ra khỏi hốc mắt.

Bà sợ người trên nhà chính suy nghĩ linh tinh, bèn vội dùng tay áo lau khô.

Hồ Tú nghĩ, chắc Đình Đình thích thằng nhóc Tiếu nhà bà ấy lắm...

Một cô gái tốt như vậy, là con trai bà không có phúc.

Sau khi ăn sáng xong...

Lận Đình từ chối sự giúp đỡ của cha, tự đun chút nước ấm rồi rửa bát.

Sau khi dọn dẹp xong nhà bếp, cô mới dẫn cha mẹ lên nhà chính.

Không ngoài dự đoán của cô, cô bị đủ loại câu hỏi bủa vây.

Có lẽ do cha mẹ, mẹ chồng và hai chú thím chồng đều có mặt, cũng có lẽ cô đã về, lời đồn tự khắc sụp đổ.

Thế nên hầu như mọi người chỉ tò mò về thế giới bên ngoài.

Đối với những thím, bác chưa từng đến thị trấn này mà nói, xe lửa hay thành phố Thượng Hải, đều là sự tồn tại mà họ không dám tưởng tượng.

Lận Đình cũng không ngại họ hỏi nhiều, cô tốt tình phổ cập kiến thức cho họ.

Mãi cho đến mười giờ, đến giờ nấu cơm trưa, mọi người mới lưu luyến đứng dậy rời đi.

Lúc gần đi, nhóm các thím các bác khen Lận Đình hết lời, nói lúc trước không biết, bây giờ mới phát hiện ra cô là cô gái tốt.

Tính cách tốt, dáng dấp xinh đẹp, vừa có học vấn vừa có tình có nghĩa.

Khen đến độ lỗ tai Lận Đình nóng lên, cha mẹ và mẹ chồng cô cười tít mắt.

Đợi nhóm người rời đi, Lận Thắng Lợi và Lý Đào Hồng mới xin thông gia cho phép con gái mình về nhà một chuyến.

Hồi sáng hai bên đã thống nhất xong chuyện này, nên Hồ Tú cười đáp: “Đúng là nên quay về nhà một chuyến. Hiếm khi quay về, con cứ ở lại nhà mẹ hai ngày.”

Lận Đình lắc đầu: “Tối con về ngay, mẹ một mình chăm hai đứa nhỏ thì vất vả lắm.”

Sau khi nói xong, không chờ mẹ chồng đáp lại, cô đi vào phòng ngủ lấy túi đồ nhỏ đã thu dọn từ tối qua ra.

Bên trong là quà cô mua từ thành phố Thượng Hải về cho người nhà

Cùng lúc đó.

Thành phố Dung.

Qua bốn tháng rưỡi.

Cuối cùng Hoắc Tiếu cũng hoàn thành nhiệm vụ quay về, cái giá phải trả là một vết đạn trên bả vai.

Anh không vội đến trạm y tế thay băng gạc, cũng không giải thích nguyên nhân với những đồng đội đang kinh ngạc vì anh c.h.ế.t đi sống lại, mà đi thẳng đến văn phòng của lữ trưởng để báo cáo nhiệm vụ.

Dù sao anh vẫn nóng lòng muốn liên lạc với gia đình. Tuy nói vì nhiệm vụ nên mới bất đắc dĩ phải giả chết, cũng là quyết định trong lúc gấp gáp.

Thế nhưng mẹ anh không biết chân tướng, bà sẽ đau lòng.

Còn có cô vợ mới cưới kia nữa...

Nghĩ đến đây, người đàn ông có gương mặt trong trẻo, lạnh lùng khẽ mím chặt môi, trong đôi mắt hẹp dài sâu thăm thẳm cũng để lộ sự áy náy.

Anh không quan tâm đến lời dặn của bác sĩ, cố gắng chịu đựng cơn đau rát từ bả vai, nhanh chóng chạy đi.

Thế nhưng anh không ngờ rằng, có người còn sốt ruột hơn mình.

Khi bóng dáng thon dài của người đàn ông vừa xuất hiện ở cửa văn phòng lãnh đạo, lữ trưởng Ngụy - người bị vợ già nhà mình dọa vài lần đã rốt ruột không chờ được mà chỉ chỉ điện thoại: “Mau, mau! Mau gọi điện thoại báo bình an đi, nếu không người vợ tốt của cậu sẽ chạy mất đó.”

Hoắc Tiếu: “...?”

Lữ trưởng Ngụy không chú ý đến sự ngơ ngác và mờ mịt của cấp dưới, mà nở một nụ cười mỹ mãn rồi nói: “Thằng nhóc thối nhà cậu có phúc lắm, cô vợ kia của cậu rất yêu cậu.”

Nghe thấy những lời nói của lữ trưởng, ngoại trừ khó hiểu ra, Hoắc Tiếu còn cảm thấy mất tự nhiên.

Anh khẽ ho một tiếng: “Để cháu báo cáo nhiệm vụ với chú trước nhé?”

Nhắc đến chuyện này, lữ trưởng Ngụy lại cười: “Tôi cũng nắm được tình huống đại khái của nhiệm vụ rồi, mặc dù quá trình có chút gian khổ, thế nhưng cuối cùng cũng bắt được cái tên bụi đời ăn cây táo, rào cây sung kia... Việc báo cáo tạm thời không quan trọng, chút nữa quay về cháu viết một bản báo cáo chi tiết rồi nộp lên là được, trước mắt cháu vẫn nên gọi về báo bình an cho vợ cháu đi.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Vốn anh cũng rất suốt ruột, thế nhưng hiện tại anh lại bị những lời nói của lãnh đạo làm cho hoang mang. Đầu tiên, anh cố kiềm chế nỗi lo dưới đáy lòng, rồi cất tiếng ấp úng hỏi: “Cháu... vợ cháu... Khụ khụ... Chú nói thế là có ý gì?”

Ngụy Đào bảo anh ngồi xuống, lại tự rót cho mình một chén trà, rồi mới chậm rãi kể lại chi tiết mọi chuyện cho anh nghe.

Dứt lời, ông ấy còn cảm thán: “Tiểu Lận là đồng chí tốt, chú thấy người ta rất quan tâm đến cháu, chờ được thăng chức ở đơn vị mới, cháu xin cho người ta theo quân đi, vợ chồng xa nhau trong thời gian dài cũng không tốt.”

Hoắc Tiếu đặt hai tay lên đầu gối, anh ngồi thẳng người nghe lãnh đạo giải thích.

Thẳng thắn mà nói, anh rất kinh ngạc.

Dù sao người ngoài không hiểu thì thôi, thế nhưng bản thân là người trong cuộc nên anh hiểu rõ. Anh và Lận Đình chưa từng gặp mặt nhau, xác suất có tình cảm không lớn, cùng lắm là cảm thấy thích hợp để kết hôn mà thôi.

Đương nhiên, mặc kệ nói thế nào thì Hoắc Tiếu vẫn cảm thấy cảm kích và áy náy với cô vợ mới cưới này.

Nhưng mà anh không định giải thích rõ những chuyện này với lãnh đạo, cho nên sau khi im lặng một lát, anh lại hỏi thăm trạng thái hiện tại của mẹ mình và cặp song sinh long phượng.

Nghe thấy mẹ mình đã bệnh suốt mấy tháng nay, gần đây mới chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng Hoắc Tiếu cũng không ngồi yên được nữa, vội vàng cầm điện thoại lên...
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 28: Chương 28



Đại đội của nhà họ Lận ở ngay bên cạnh đại đội Hướng Dương.

Người trong thôn đều họ Lý, lúc trước có tên là thôn Lý Gia.

Sau này chính sách thay đổi, thôn Lý Gia đổi thành đại đội Hạnh Phúc.

Chẳng qua mặc dù hai đại đội ở kề nhau, nhưng khoảng cách giữa hai nhà lại khá xa.

Lận Đình đi bộ theo cha mẹ về nhà. Dưới thời tiết âm hai mươi mấy độ, thế nhưng trên trán ẩn bên dưới chiếc mũ da của cô vẫn ướt đẫm mồ hôi vì kiệt sức.

Chủ yếu là cô vẫn chưa quen với đường trơn, nên việc đi lại vô cùng tốn sức.

Trái lại, Lận Thắng Lợi và Lý Đào Hồng đã quen làm việc nhà nông, thì chẳng thèm để chút khoảng cách ấy vào mắt.

Thế nhưng thấy hơi thở của con gái trở nên dồn dập, Lý Đào Hồng vẫn cảm thấy hối hận. Bà nói: “Sớm biết thế mẹ đã bảo cha con mượn xe ngựa của đại đội rồi.”

Ngựa và bò của đại đội đều là tài sản tập thể, nào có dễ mượn như thế, vì vậy Lận Đình xua tay: “Không sao đâu, đi lại nhiều có lợi cho sức khỏe, còn làm cơ thể ấm lên đây này, vả lại cũng sắp đến nơi rồi mà... Mẹ, đằng trước có phải anh hai con không?”

Lý Đào Hồng nheo mắt nhìn về phía trước: “Đúng rồi.”

Lận Vĩ là người duy nhất trong nhà có công việc chính thức, làm nhân viên mua hàng ở hợp tác xã mua bán.

Năm đó khi anh ấy tốt nghiệp trung học, thì trùng hợp có mấy đơn vị tuyển nhân viên.

Lúc ấy điều kiện tuyển dụng của hợp tác xã mua bán là kém nhất, là nhân viên khuân vác kho hàng, còn là nhân viên tạm thời nữa chứ.

Những học sinh mới ra trước ít nhiều cũng dính chút thanh cao của người đọc sách, cảm thấy loại công việc này vừa lương thấp, điều quan trọng là công việc thể lực tạm thời, không có thể diện như làm nhân viên văn phòng, vì vậy cả đám đều đổ xô đi thi tuyển những chức như kế toán hay cán bộ tuyên truyền của các nhà máy.

Chỉ có Lận Vĩ và mấy bạn học hiếm hoi chọn công việc khuân vác trong hợp tác xã mua bán.

Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu trước lựa chọn của anh ấy, dù sao anh ấy học rất giỏi, ngoại hình đẹp trai, mồm mép lanh lẹ, rất biêt ăn nói, nếu anh ấy ứng tuyển chức cán bộ tuyên truyền của nhà máy thì chắc chắn sẽ trúng tuyển.

Chỉ có Lận Vĩ biết rằng, mục tiêu của anh ấy trước nay vẫn là chức nhân viên mua hàng trong hợp tác xã mua bán, công việc khuân vác kia chỉ là ván cầu mà thôi.

Quả nhiên, mất chưa đến nửa năm, anh ấy đã được quản lý chỉ đích danh đảm nhận chức nhân viên mua hàng.

Công việc nhân viên mua hàng thường xuyên phải đi công tác ở các nơi, gần đây anh ấy vẫn luôn ở nhà cũng là vì em gái.

Lúc này Lận Vĩ cũng nhìn thấy cha mẹ, anh ấy vội tiến lên đón.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đầu tiên anh ấy chọc nhẹ vào đầu em gái, chọc đến độ cô lảo đảo vài cái, mới cong môi đưa chiếc xẻng xúc tuyết cho cha: “Cha, cha mẹ về trước đi ạ, con và Đình Đình tâm sự một lát.”

Đúng là nên tâm sự, sở dĩ Lý Đào Hồng vẫn luôn im lặng không nhắc đến chuyện con gái cuỗm tiền bỏ trốn, là vì bà biết kiểu gì thằng hai cũng hỏi, dù sao quan hệ của anh ấy và Đình Đỉnh rất thân thiết.

Cho nên khi nghe anh ấy nói vậy, bà chỉ để lại một câu: “Về sớm chút, sắp đến giờ cơm trưa rồi.”

Lận Vĩ gật đầu, chờ bóng dáng cha mẹ xa dần, anh ấy mới dẫn cô đến nơi khuất gió, lạnh lùng hỏi: “Tự em nói, hay để anh hỏi?”

Lận Đình: “...”

Lận Đình đã sớm có chuẩn bị, nghe vậy thì mím môi: “Em vốn định đi Tây Tạng.”

Cái cớ bôn ba nghìn dặm vì Hoắc Tiếu chỉ có thể lừa những người không quen biết nguyên chủ, chứ chẳng có tác dụng gì với những người nhà đã chứng kiến cô lớn lên cả, vì thế cô chỉ đành đáp nửa thật nửa giả.

“Quả nhiên...” Lận Vĩ hít sâu một hơi, anh ấy cố kiềm chế cơn giận dưới đáy lòng: “Thế vì sao em lại thay đổi ý định?”

Lận Đình chọc chọc đống tuyết cao ngang lưng ở bên cạnh: “Lúc ngồi trên xe lửa, em gặp được một người lính từng đóng quân ở khu vực Tây Tạng, anh ta kể rất nhiều về hoàn cảnh nơi đó, em cảm thấy nếu đi đến Tây Tạng, em sẽ mất mạng mất, vì thế khi đến thành phố Thượng Hải em đã cảm thấy hối hận.”

Lận Vĩ bổ sung nửa câu tiếp theo của cô: “Cho nên em đ.â.m lao phải theo lao, chỉ có thể kiên trì úp sọt cho em rể chứ gì?”

Lận Đình cũng oan lắm, thế nhưng cô chẳng thể kêu oan với ai cả, nên im lặng không nói gì.

Thế nhưng chỉ nhiêu đó cũng đủ để Lận Vĩ đưa ra kết luận, anh ấy tức đến ngứa răng: “Con nhóc c.h.ế.t tiệt kia, em chưa từng thấy đàn ông à? Cái tên khốn nạn đó đáng để em vứt bỏ người nhà thế ư? Chút nữa anh giới thiệu cho cả đống, bảo bọn họ đứng nghiêm thành một hàng cho em chọn.”

Lận Đình đã quan cãi cọ với anh trai, cô vô thức nói: “Không cần đứng nghiêm đâu, đứng nghỉ cũng được.”

Lận Vĩ bị nghẹn họng, sau đó anh ấy tiến lên, trực tiếp nhéo tai cô: “Anh thấy em ngứa da rồi.”

Lận Đình: “...”

Lần này Lận Đình bị dạy dỗ khoảng nửa tiếng đồng hồ.

Vành tai và hai má của cô bị véo đến đỏ ửng.

Mãi đến khi mẹ đến gọi về ăn cơm, cô mới được buông tha.

Hôm nay nhà họ Lận chuẩn bị một bàn đồ ăn vô cùng phong phú, thậm chí còn phong phú hơn cả ăn Tết.

Ngoại trừ thiếu Lận Tương gả đến trấn bên cạnh, do đang mang thai sắp đẻ nên không biết chuyện em gái bỏ nhà đi, thì hôm nay coi như gia đình tụ tập đông đủ.

Lận Đình bưng bát canh gà do chị dâu đặc biệt chuẩn bị lên, sau khi uống một ngụm, những tâm trạng buồn bực, uất ức trong lòng đã lập tức được bát canh gà thơm ngon này chữa khỏi.

Không thể không nói, chất lượng của thực phẩm ở thời đại này vô cùng tốt, ngay cả bánh ngô nướng cũng vô cùng tươi ngon.

Cô cúi đầu lẳng lặng uống hết một bát lớn, rồi mới nhìn về phía chị dâu, cười đến đôi mắt cong cong: “Tay nghề của chị dâu càng lúc càng tốt.”

Nghe vậy, Hà Vân ngồi cạnh chồng kinh ngạc nhìn về phía cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chị ấy là thanh niên trí thức từ Bắc Kinh xuống, chẳng qua khi còn ở nhà mẹ đẻ, chị ấy cũng không được cưng chiều, nên cũng không ngại gả chồng, cắm rễ ở nông thôn.

Thế nhưng trước nay em gái chồng vẫn không vừa mắt chị ấy, cho dù chị ấy đã sinh con, thế nhưng thái độ của cô với chị ấy vẫn lạnh nhạt như cũ.

Tuy không nói những lời khó nghe, nhưng cứ thờ ơ với chị ấy.

Bây giờ cô không những biết nói lời êm tai, ban nãy còn tặng chị ấy một chai dầu gội đầu, tặng con gái chị ấy một tấm vải caro đỏ, Hà Vân cảm thấy không quen cho lắm. Thế nhưng chị ấy cũng chỉ nghĩ thầm trong lòng vậy thôi chứ không biểu hiện ra ngoài. Chị ấy cười nói: “Nếu em thích thì ăn nhiều một chút.”

Dứt lời, chị ấy còn cầm thìa lên, múc tiết gà trong bát cho đối phương, chị ấy nhớ em gái chồng rất thích món này.
 
Xuyên Không Về Thập Niên 70, Ta Cuỗm Tiền Bỏ Trốn
Chương 29: Chương 29



Khẩu vị của Lận Đình và nguyên chủ không khác nhau lắm, đúng là cô rất thích, bèn cất tiếng nói: “Cảm ơn chị dâu.”

Sau đó, cô quay đầu nói với cha mình: “Cha, lúc con ở khu người nhà ở quân đội của Hoắc Tiếu, các chị dâu trong đó đều chăm sóc con. Khi về đi ngang qua thành phố Thượng Hải, con đã mua mấy món quà cho các chị ấy, con định gom thêm chút thổ sản trên núi rồi gửi qua luôn.”

Lận Thắng Lợi gật đầu đáp: “Được thôi, cần gì cứ báo với cha.”

“Thành phố Dung cũng dựa núi, chắc chắn không thiếu thổ sản trên núi, để anh chuẩn bị cho em mấy thứ khác.” Vừa nói chuyện, Lận Vĩ vừa múc cho mình một bát canh gà, sau đó múc mề gà trong bát mình bỏ vào bát em gái.

Mề gà không lớn, lúc bỏ vào nồi bị cắt thành bốn miếng nhỏ.

Một môi của Lận Vĩ đã múc hết ba miếng, ngoại trừ một miếng cho cháu gái, hai miếng khác anh ấy cho chị dâu và cháu gái.

Thấy em trai ngó đầu lại, anh ấy dừng một lát, rồi đưa một miếng còn lại trong bát canh cho cậu ấy.

Thấy ánh mắt như gặp quỷ của đối phương, anh ấy lườm cậu ấy một cái: “Không ăn à?”

Em trai Lận nhe răng... Có thằng ngốc mới không ăn.

Sau khi ăn xong.

Cha mẹ, anh cả và chị dâu đều đi ngủ trưa.

Lận Đình ăn no nê, nằm xuống thấy không thoải mái, nên ngồi chơi với đứa cháu gái năm tuổi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Em trai Lận vẫn đang học cấp ba, phải nửa năm nữa mới tốt nghiệp, hôm nay là cuối tuần nên cậu ấy mới được ở nhà.

Chẳng qua chiều nay cậu ấy phải quay về trường rồi, lúc này đang đi đến nhà bí thư thôn, hẹn bạn cùng lên thị trấn.

Về phần anh hai Lận Vĩ, anh ấy đang tựa vào đầu giường để đọc sách, tối nay anh ấy sẽ quay về hợp tác xã mua bán với mấy người em trai Lận.

Chẳng qua thấy em gái thế mà lại đang chơi với đứa cháu gái chưa đầy năm tuổi, anh ấy không giữ được dáng vẻ nhã nhặn nữa, ôm bụng cười lăn.

Lận Đình tức giận đạp cho anh ấy vài cái.

“Được rồi, được rồi, sao tính cách càng lúc càng tệ đi thế. Chân em làm bằng sắt đấy à, đau c.h.ế.t mất. Lại đây, anh nói chuyện nghiêm chỉnh với em này.”

Lận Đình khinh khỉnh lườm anh ấy một cái, không muốn để ý đến anh ấy.

Lận Vĩ cũng không giận: “Chuyện nghiêm chỉnh thật.”

Lận Đình chẳng thèm quay đầu lại: “Nói đi.”

Lận Vĩ: “Sau này em có tính toán gì không?”

Không ngờ lại là chuyện nghiêm chỉnh thật, Lận Đình quay đầu lại, thành thật nói: “Em sẽ nghĩ cách tìm một công việc.”

Lận Vĩ không quá bất ngờ: “Muốn tìm công việc thế nào?”

Ban đầu cô vốn nghĩ đi làm giáo viên cũng không tệ, nhưng...: “Còn được chọn cơ à?”

Lận Vĩ sờ cằm: “Có lẽ là không.”

Lận Đình lại trợn trắng mắt, cảm thấy nói chuyện với anh ấy chỉ tổ mất thời gian.

“Anh nghe nói gần đây công xã đang tìm nhân viên phát thanh, anh nhớ tiếng phổ thông của em không tệ mà, nếu không đi thử xem thế nào.”

“Công việc tốt như thế có thể đến lượt em chắc?”

“Trước kia có lẽ không, nhưng bây giờ thì có lẽ có. Nhờ em và em rể, bí thư Vương đã nhận được kha khá ưu đãi, cho nên chỉ cần em đi thi, về cơ bản đã nắm chắc, vả lại còn có bộ trưởng Hồ ở phía sau trông coi nữa cơ mà, chẳng ai dám giành công việc với vợ liệt sĩ đâu.”

Nghe vậy, ý cười trên mặt Lận Đình nhạt đi.

Thấy thế, Lận Vĩ nhướng mày: “Sao hả? Cảm thấy bực vì đó không phải công việc tự kiếm được bằng thực lực à?”

Lận Đình lắc đầu, cho dù muốn thanh cao cũng phải có vốn để thanh cao, lần này lúc dừng ở thành phố Thượng Hải, cô mua một lúc cả đống đồ, tiền tiết kiệm cũng cạn sạch, giờ không phải lúc để thanh cao.

Chẳng qua... cô có hơi lo lắng.

Nếu lúc trước nguyên chủ thuận lợi tìm được công việc, thì sau đó đã không có nhiều chuyện rắc rối như thế.

Bỏ đi... chuyện đã qua rồi có nghĩ cũng chẳng có tác dụng gì nữa. Dù sao cuộc sống vẫn phải tiếp tục, cho nên cô nói: “Có thời gian em sẽ lên công xã xem thử.”

Lận Vĩ vốn tưởng phải tốn thời gian và võ mồm để khuyên bảo, ai ngờ tự bản thân cô đã nghĩ thông. Ngay khi anh ấy đang định khích lệ vài câu, cửa nhà đã bị ai đó đẩy mạnh ra.

Em trai Lận bám vào khung cửa, thở hổn hển nói: “Chị hai! Công xã... Người của công xã tới, nói... nói anh rể hai không chết.”

“Cạch.” Lận Đình ngơ ngác nhìn chằm chằm em trai, đồ chơi trong tay rơi xuống đất mà cô cũng chưa thể phản ứng lại.

Sau khi nhận được tin con rể c.h.ế.t đi sống lại, dưới sự thúc giục của vợ già, Lận Thắng Lợi vội vàng đi mượn xe ngựa của đại đội.

Xe ngựa không ngừng xóc nảy, còn bị gió tạt rất lạnh.

Lận Đình quấn một lớp chăn bông để chắn gió, trốn sau lưng cha và các anh trai, thế mà vẫn lạnh như cũ.

Cũng may ngồi xe ngựa cũng có tác dụng của việc ngồi xe, bởi vì đi bộ mất tận một tiếng, mà ngồi xe chỉ mất khoảng hai mươi phút.

Con ngưởi ở thời đại này khá hiền lành và bao dung, cho dù thi thoảng có cãi nhau một trận, thế nhưng sau khi cãi xong, họ vẫn như chưa từng có chuyện gì xảy ra, tụ tập lại cùng ăn cùng uống giống như bình thường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cho nên, khi nhìn thấy cửa nhà ở phía xa xa bị người đến hóng chuyện vây kín, Lận Đình cũng chẳng cảm thấy bất ngờ.

Cùng lúc đó, tiếng vó ngựa cũng lọt vào tai dân làng, không biết ai đó chợt hét lớn lên: “Vợ Hoắc Tiếu về rồi.”

Sau đó, khi xe ngựa đưa người nhà họ Lận đến cửa, Hồ Tú đã ra đó đón.

Lận Đình được anh hai đỡ xuống xe, cô dậm dậm đôi chân lạnh đến tê dại, rồi mới nhìn về phía mẹ chồng.

Ánh mắt đối phương có hơi sưng, dường như đã khóc.

Thế nhưng sắc mặt bà lại rất tốt, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Thấy mẹ chồng như vậy, kết hợp với tin tức vừa nghe được, Lận Đình cũng cảm thấy vui mừng lây.

Bất kể nói thế nào, người còn sống thì tốt rồi.

Nghĩ thế, cô cong môi, nhanh chóng tiến lên cầm lấy tay mẹ chồng.

Hốc mắt Hồ Tú lại đỏ lên.

Không có cách nào khác, bà ấy thật sự rất kích động, bà ấy cầm chặt lấy tay con dâu, định nói gì đó, thế nhưng cánh môi mấp máy vài cái cũng chẳng thể nói thành lời. Cổ họng bà ấy như bị thứ gì đó chặn lại, vừa chua vừa chát.

Mãi đến khi Trần Quế Lan đứng cạnh cất giọng nhiệt tình: “Chị dâu, nên mời thông gia vào nhà sưởi ấm trước đã, ngồi trên xe ngựa lạnh lắm.”

Dứt lời, bà ta vẫy tay gọi đứa con trai cả của mình đến: “Trụ Tử, dắt ngựa nhà thông gia vào chuồng ngựa đi, đừng để nó đông cứng.”

Trên gương mặt Lận Thắng Lợi tràn ngập ý cười, nghe vậy ông vội xua tay: “Để tự tôi làm, để tự tôi làm.” Ngựa là tài sản quan trọng của đại đội sản xuất, ông phải tự mình sắp xếp cho nó mới có thể yên tâm.

Cuối cùng, Hồ Tú cũng tìm lại được giọng nói của mình: “Vậy thì cùng đi, bảo Trụ Tử dẫn đường cho ông thông gia.”
 
Back
Top Bottom