Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng

Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 20


Chưa kịp để đám thợ thủ công phản ứng, ta lập tức tung ra tuyệt chiêu tiền bạc. —

Thứ nhất, tăng lương, tăng lương cho tất cả thợ thủ công.

Thứ hai, trọng thưởng, một trăm người làm việc tốt nhất, mỗi tháng đều được thưởng, tối thiểu một trăm lượng bạc!

Thứ ba, ai có thể hoàn thành ý tưởng mà ta đề ra sẽ được trao giải thưởng đóng góp kỹ thuật xuất sắc, trực tiếp thăng quan!

Đám thợ thủ công, phát điên rồi.

Ta không bắt họ làm việc theo chế độ 996, họ còn sốt ruột với ta, không chỉ tự giác làm việc theo chế độ 007 (*), mà đến ăn cơm cũng thấy lãng phí thời gian.

(*) Chế độ 007: làm việc 0 giờ đến 0 giờ ngày hôm sau, 7 ngày trong tuần không nghỉ

Xuân qua thu tới, mùa đông sắp đến, thời gian trôi qua nhanh chóng.

Nửa giang sơn Đại Minh dần dần đi vào quỹ đạo.

Khi cả triều đình văn võ hợp thành một lòng.

Chính lệnh được thông suốt.

Rất nhiều chuyện, cũng không còn là vấn đề nữa.

Tất nhiên, trong triều đình cũng không phải là không có kẻ muốn gây rối, đặc biệt là nhóm nhỏ tên là Đông Lâm đó.

Nhưng đội ngũ Cẩm Y Vệ mà ta không ngừng mở rộng chiêu mộ không phải dạng vừa đâu.

Biệt danh “Quốc cữu tịch thu nhà” của ta cũng không phải gọi suông.

Thủ lĩnh Đông Lâm là Tiền Khiêm Ích muốn khôi phục chức quan, có ta cố tình xúi giục, Sùng Trinh không để ý đến hắn ta.

Có lẽ cảm thấy con đường làm quan ở Đại Minh đã hết hy vọng, lão đầu tử này lại lén lút cấu kết với thám tử của triều đình nhà Thanh — Tiếc là, thám tử vừa mới bước vào cửa sau Tiền phủ, thì Cẩm Y Vệ đã xông vào theo, bắt quả tang tại trận!

Theo dây bắt ruồi, lại moi ra được không ít kẻ phản bội.

Là thanh niên năm tốt của thế kỷ mới, ta không nhìn được máu.

Chỉ cho in ra mười vạn bản tố cáo chuyện sâu mọt Đông Lâm cấu kết với giặc Mãn, truyền khắp thiên hạ mà thôi — Đương nhiên không thể thiếu những tiên sinh kể chuyện.

Tiền Khiêm Ích, bị ta sai người ném vào hầm băng.

Ta phải để hắn ta cảm nhận sâu sắc thế nào là cái lạnh tê tái, thế nào là cái lạnh tê tái đến thấu tâm can!

Sử Khả Pháp từng đến nhà, cầu xin ta nương tay.

Không phải là vì tên Tiền Khiêm Ích gió chiều nào theo chiều đó kia.

Ông ấy nói: "Sâu mọt hại nước thì cứ bắt, nhưng khi truyền khắp thiên hạ, có thể đừng nhắc đến cái tên Đông Lâm được không?"

Ta kính ông ấy một ly rượu, nói: "Sử Các bộ, ta kính trọng ông yêu thương bách tính như con cháu, trung thành với Đại Minh hơn cả tính mạng.

Nhưng Đông Lâm này, ta nhất định phải diệt trừ."

"Vì sao?"

"Có Đông Lâm, không phải là phúc của triều đình!"

Nhìn thẳng vào ánh mắt bức người của ông ấy, ta không hề né tránh, dứt khoát nói: "Ngưu Lý nhà Đường, Tân Cựu nhà Tống, Đông Lâm hoạn quan nhà Minh — Những phe phái này tranh đấu lẫn nhau, tranh đấu đến cuối cùng quên mất mục đích ban đầu, có lợi ích gì cho đất nước chứ?"

Ta lại kính thêm một ly nữa.

Sử Khả Pháp im lặng không nói, ngửa đầu uống cạn một hơi.

Một người là trung hay gian, là tài hay kém, không nhìn vào thân phận, mà nhìn vào đây, còn có đây.

Ta chỉ vào ngực Sử Khả Pháp rồi lại chỉ vào trán mình, ngừng một chút sau đó nói: "Những người trong Đông Lâm thật lòng vì nước, có năng lực, ta sẽ không động đến.

Nhưng sau này, các ngươi không được lấy danh nghĩa Đông Lâm để hành sự nữa!

Ta không cho phép!

Đại Minh cũng không cho phép!"

"Thôi thôi thôi!" Sử Khả Pháp thở dài một tiếng, rồi buồn bã bỏ đi: "Cho dù ngươi diệt trừ Đông Lâm thì ngày sau cũng sẽ có Tây Lâm, Bắc Lâm... Ngay cả sau lưng Chu Giám ngươi, chẳng phải cũng có một cái Chu Lâm sao?"

"Có lẽ vậy."

Uống cạn ly rượu thứ ba, nhìn bóng lưng hơi còng xuống của Sử Khả Pháp, ta lẩm bẩm, dù sao ta cũng từng đứng trên vai người khổng lồ nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn.

Cho dù không có năng lực thay đổi nhiều hơn, nhưng cái cuộc tranh đấu phe phái chết tiệt này, dám ló mặt ra, ta dám liều mình b*p ch*t!

Sử Khả Pháp ngươi... chung quy vẫn do dự và kiêng dè quá nhiều, không có dũng khí liều lĩnh như ta.

Còn về sau này, sau khi đại thiếu gia ta chết đi, thì mặc kệ nó sóng to gió lớn thế nào!

15

Phía Bắc Giang Hoài, trên danh nghĩa đã là địa bàn của Mãn Thanh.

Mật thám Cẩm Y Vệ cũng không nhàn rỗi, ẩn náu ở phương Bắc.

Một mặt liên lạc với những người chống Thanh, chuẩn bị cho việc phản công sau này.

Một mặt lan truyền tin tức rằng sau khi Đại Minh dời đô về phía Nam, văn võ bất hòa, đang bận rộn đấu đá nội bộ — Như vậy, cũng có thể khiến cho triều đình nhà Thanh và Lý Tự Thành đang say sưa chiến đấu ở phương Bắc giảm bớt cảnh giác.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 21


Để thể hiện sự yếu ớt của Đại Minh, tuyến phòng thủ ở Giang Hoài cố tình bố trí lỏng lẻo, binh lính canh phòng bề ngoài cũng ăn mặc rách rưới.

Gặp phải đội kỵ binh nhỏ của Mãn Thanh đóng quân ở Giang Hoài thỉnh thoảng đến thăm dò, thì lập tức chạy tán loạn.

Thám tử của Mãn Thanh chưa chắc không biết chuyện Đại Minh đang luyện binh, nhưng bọn chúng đã quen với việc trăm trận trăm thắng, quen với việc Đại Minh vừa chạm vào đã tan vỡ, nên đối với biểu hiện của binh lính đóng quân ở Giang Hoài chỉ cảm thấy là lẽ đương nhiên — Dù sao thì Đại Minh của chúng ta, vạn người cũng không địch nổi!

Còn về phía Trương Hiến Trung, có Tần Lương Ngọc và Tả Lương Ngọc phòng thủ, có thể giữ yên ổn một thời gian.

Lão tiểu tử Tả Lương Ngọc này tư tâm quá nặng, ta không tin tưởng ông ta.

Nhưng ông ta cũng không còn sống được mấy năm nữa.

Đợi đến khi ông ta chết, binh quyền có thể dễ dàng thu hồi.

Tần Lương Ngọc, mới là lý do khiến ta yên tâm.

Lần lượt, ta phái người đưa cho bà ấy không ít quân bị lương thảo.

Lại xin Sùng Trinh ban thánh chỉ, sắc phong bà ấy làm Trung Trinh hầu — Không phải truy phong, mà là phong thật!

Là nữ nhi được phong hầu, trong lịch sử Đại Minh, Tần Lương Ngọc là người đầu tiên.

Đây là thứ bà ấy xứng đáng được nhận.

Nữ trung hào kiệt như vậy, nên được ban tặng vinh dự cao nhất!

Ta gửi cho bà ấy một bức thư với danh nghĩa cá nhân.

Trong thư, ta vỗ ngực cam đoan —

Những chuyện khác tạm thời không giúp được gì, nhưng tiền bạc lương thực cứ yên tâm! Thiếu thứ gì cứ việc nói với ta!

Đại Minh tuyệt đối sẽ không để cho tướng sĩ của chúng ta phải chịu đói mà ra trận nữa!

Mọi việc phòng thủ quân sự, cứ việc toàn quyền quyết định, mọi chuyện có ta lo liệu!

Chỉ mong, Tần hầu giữ gìn sức khỏe, kiên trì thêm hai năm nữa vì Đại Minh.

Đại Minh, trước tiên phải giải quyết mối họa lớn nhất — Giặc Mãn!

Không lâu sau, ta nhận được thư hồi âm.

Trong thư chỉ có một câu:

[Lương Ngọc sống một ngày một đêm, cũng sẽ không để mất một tấc đất nào!]

"Tần Lương Ngọc quả là bậc nữ trung hào kiệt! Bao nhiêu nam nhi cũng không bằng bà ấy!"

Ta vỗ mạnh vào đùi, cười đến ch** n**c mắt.

Sau đó, ta cất bức thư đi, sửa soạn y phục vào cung.

"Tiểu tử ngươi sao lại chịu rời khỏi Cục Quân khí vậy?" Nhìn thấy ta, Sùng Trinh khá bất ngờ.

"Hoàng Hậu cứ nhắc mãi, nói rằng dạo này ngươi không đến chỗ nàng ấy ăn chực nữa."

Không giống như mọi khi phản bác lại, ta trịnh trọng hành lễ: "Bệ hạ! Vừa rồi, mật thám Cẩm Y Vệ ba phía gửi tin đến."

Thấy ta như vậy, Sùng Trinh nghiêm mặt lại: "Chẳng lẽ là..."

Ta gật đầu.

"Lý Tự Thành đã phát động phản công trước ở Hoài Khánh, chiếm được Tế Nguyên, Mạnh Huyền, bây giờ đang giằng co với đại quân của A Tế Cách, Thân vương nhà Thanh.

Một cánh quân khác của giặc Mãn do Đa Đạc, Thân vương của bọn chúng dẫn đầu, vốn định đến tiêu diệt Đại Minh ta, sau khi nghe được tin này đã đổi hướng đến cứu viện Hoài Khánh."

"Chia quân làm hai đường, hừ, giặc Mãn đúng là tham lam. Trẫm lại rất muốn Đa Đạc đến đây." Sùng Trinh cười lạnh.

Bây giờ khi nhắc đến giặc Mãn và Lý Tự Thành, hắn ta đã có thêm nhiều tự tin.

Dù sao thì Đại Minh bây giờ, đã không còn là triều đình nhỏ yếu ớt ở phương Nam chỉ biết đấu đá nội bộ trong ký ức của ta nữa.

Nghĩ đến những "đồ chơi nhỏ" được sản xuất hàng loạt trong Cục Quân khí, ta cũng cười lạnh: "Bọn chúng không đến, thì chúng ta đến!"

Ngày phản công, đã đến rồi!

Tùng tùng tùng!

Tiếng trống nổi lên, binh mã tập hợp.

Sùng Trinh mặc nhung trang đứng trên đài cao, ta đứng bên cạnh.

Cuộc phản công này, Thiên tử phải đích thân xuất chinh.

Từ ngày Sùng Trinh tự mình đảm nhiệm chức vụ Đại đô đốc của Ngũ quân đô đốc phủ.

Văn võ bá quan đã biết sẽ có ngày này.

Theo lời của ta, đất nước suy tàn, Đại Minh suy yếu, ngươi là Hoàng Đế mà không đích thân xuất chinh, chẳng lẽ muốn làm Hán Hiến Đế sao?

[Ta không muốn làm Tào Tháo.

Ta còn đang mong đợi sau khi Đại Minh khôi phục, ta sẽ quay về tiếp tục làm tên công tử bột ăn chơi trác táng của ta.]

Sùng Trinh rất tán thành, đã hạ chỉ cho Thái tử Chu Từ Lãng giám quốc.

Đứa cháu ngoan của ta, cuối cùng cũng có thể giúp phụ hoàng nó một lần — Chỉ cần ổn định được hậu phương, thì với tư cách là Thái tử, nó đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!

Nhìn xuống dưới đài tinh kỳ rợp trời, ngũ quân từ tướng lĩnh đến binh lính, ai ai cũng đứng thẳng tắp như giáo thương.

Ta cảm thấy khá an ủi, cuối cùng cũng có chút hình bóng của đội ngũ kiếp trước.

Được ăn ngon mặc đẹp, khổ luyện nửa năm, tuy quân đội Đại Minh vẫn chưa thể sánh bằng giặc Mãn thiện chiến, nhưng cũng không còn là đám vô dụng như trước nữa!

Lần này, nhất định sẽ cho giặc Mãn một bất ngờ lớn.

Ánh mắt nhìn khắp bốn phía, Sùng Trinh cất cao giọng nói: "Hỡi các tướng sĩ!

Trước đây, Đại Minh thiên tai nhân họa liên miên, quốc lực suy yếu, bách tính lầm than, mới dẫn đến tai họa phương Bắc thất thủ, mới có họa Lý Tự Thành suýt nữa lật đổ Đại Minh.

Tất cả đều là lỗi của trẫm!"

Ngũ quân im lặng, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 22


16

"Nhưng! Vào lúc nguy nan này, giặc Mãn lại thừa cơ xâm lược Trung Nguyên!

Thiên hạ này là thiên hạ của người Hán, tuyệt đối không phải là thiên hạ của bọn giặc Mãn!

Đại Minh ta, tuyệt đối không thể ngồi nhìn bọn giặc Mãn chiếm lấy đất đai của người Hán! Chà đạp bách tính người Hán!

Năm xưa Thái Tổ Cao Hoàng Đế chỉ là một thường dân, đã dẫn binh quét sạch thiên hạ, đánh đuổi Mông Nguyên! Hôm nay, ta, Chu Do Kiểm cũng muốn noi gương Thái Tổ, xuất binh Bắc phạt giặc Mãn, giành lại giang sơn cho người Hán!

Thời cơ phản công đã đến!

Hỡi các tướng sĩ, các ngươi có đồng ý cùng ta, xuất chinh giết địch, tiêu diệt giặc Mãn không?"

Là phó soái của cuộc xuất chinh này, ta dẫn đầu chắp tay trước ngực, hô to đáp lại: "Nguyện cùng bệ hạ xuất chinh, vạn tử bất từ!"

Tướng sĩ ngũ quân cũng đồng thanh hô theo: "Nguyện cùng bệ hạ xuất chinh, vạn tử bất từ!"

Đối với Mãn Thanh, từ trên xuống dưới ngũ quân đều đồng lòng.

Chỉ có một chữ, giết!

"Tốt!"

Theo Sùng Trinh siết chặt nắm đấm giơ cao, tiếng hô hào lập tức im bặt.

Thấy hắn ta nhìn về phía mình, ta gật đầu, lấy thánh chỉ trong ngực ra mở rộng.

"Tuân theo chỉ dụ của bệ hạ!

Trận này, tướng sĩ giết địch, mỗi một thủ cấp của giặc Mãn được thưởng năm mươi lượng bạc!

Giết ba tên, thăng quan một cấp!

Giết mười tên, thường dân lập tức được thưởng chức quan cửu phẩm!

Giết trăm tên, thường dân lập tức được thưởng chức quan lục phẩm!

Những ai đã có chức quan, ghi lại chiến công, sau khi chiến tranh kết thúc sẽ được thăng thưởng!"

Gấp thánh chỉ lại, ta nhìn các tướng sĩ dưới đài, nói câu cuối cùng: "Binh lính nào tử trận vì Đại Minh, đều được trợ cấp một trăm lượng bạc! Gia quyến sẽ do Cẩm Y Vệ chăm sóc!"

Cả thiên hạ đều biết, Chu Đại thiếu gia ta tiêu tiền như nước, ban thưởng vô cùng hào phóng.

Lời này từ miệng ta nói ra, còn đáng tin hơn cả Hoàng Đế vốn keo kiệt.

Đợi đến khi lời nói vừa dứt, tướng sĩ ngũ quân đều quên cả quân kỷ, reo hò ầm ĩ.

Nói gì cũng là giả dối, chỉ có vàng bạc, chỉ có thăng quan, mới là thật.

"Ban thưởng hậu hĩnh như vậy, ta hỏi các ngươi, có nguyện ý, đi theo bệ hạ giết giặc Mãn không?" Ta lớn tiếng hỏi.

"Giết giặc Mãn!"

"Giết giặc Mãn!"

"Giết giặc Mãn!"

Ngũ quân đồng loạt hò reo, tiếng vang như sấm rền!

Đây đâu phải giết giặc, đây chính là tương lai! Là tiền bạc!

Thấy khí thế đã đến đỉnh điểm, ta liếc mắt ra hiệu cho Sùng Trinh.

Đây là lúc cần thêm một mũi thuốc k*ch th*ch tinh thần.

Sùng Trinh gật đầu, giơ nắm đấm lên ra hiệu, chờ tiếng hô hào lắng xuống, liền cao giọng nói: "Hiện nay, vùng đất dưới ách thống trị của giặc Mãn, nơi nào vó ngựa chúng đi qua, đất đai đều thuộc về chúng!"

Tướng sĩ siết chặt tay trên cán thương.

Đất đai chính là hy vọng sống còn của họ.

"Những nơi bị giặc Mãn chiếm giữ, bách tính nhà Hán chúng ta bị buộc phải cắt tóc như người Mãn, phải gọi giặc Mãn là chủ nhân, tự xưng là nô tài!"

Gân xanh trên trán tướng sĩ bật lên, ánh mắt họ rực lửa.

Phải cạo tóc đổi trang phục, nhận mình là nô tài ư? Đó là sự sỉ nhục lớn nhất, là dẫm đạp lên lòng tự tôn!

Bách tính người Hán ta chỉ cần phản kháng, lập tức sẽ bị giết không nương tay!"

Những tiếng gầm như thú dữ của các tướng sĩ đã vang lên.

Giặc Mãn không chỉ muốn đất, mà còn muốn mạng của họ!

Con dân người Hán ta, bách tính Đại Minh ta, sao có thể để mặc cho giặc Mãn tàn sát!

Hỡi các tướng sĩ! Ai không muốn làm nô lệ, ai không muốn để tóc đuôi sam, hãy cầm lấy đao thương trong tay, cùng trẫm giết! Giết giặc Mãn!"

"Giết!"

"Giết!"

"Giết!"

Tiếng hô như dã thú giữa núi rừng, như sóng lớn ầm ầm.

Tướng sĩ vung vũ khí, gào thét vang trời: "Giết!"

Sát khí bốc lên tận mây xanh khiến bầy chim trên trời cũng cảm nhận được, bay toán loạn mà rơi xuống.

Phải một lúc lâu sau, tiếng hô mới dần lắng lại dưới nắm tay giơ cao của Sùng Trinh.

"Các tướng sĩ, theo trẫm xuất chinh!"

Cờ bay phấp phới.

Đại Minh chính thức bước lên con đường Bắc phạt.

Mục tiêu — Đồng Quan!

17

Hiện giờ, đại quân Lý Tự Thành bị hai cánh quân của A Tế Cách và Đa Đạc nhà Thanh giáp công, không rảnh lo chuyện khác.

Nhưng tương tự, Mãn Thanh cũng vì vậy mà bị kìm hãm toàn bộ lực lượng chủ lực.

Chúng ta có thể ung dung tiến về chiến trường.

Kỵ binh tiên phong của Đại Minh, dưới sự dẫn dắt của Lý Thành Đống đã dễ dàng phá vỡ tuyến phòng thủ yếu ớt ở Giang Hoài, chưa đầy nửa ngày, đã gửi về tin tức tiêu diệt toàn bộ quân địch!

Trận đầu thắng lợi, Sùng Trinh nhìn ta, cười lớn: "Chu Giám, chúng ta thắng rồi!"
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 23


Những năm này, hắn ta đã nghe quá nhiều tin tức thất bại.

Đột nhiên nghe tin thắng trận, khó tránh khỏi hưng phấn.

"Tuy giặc Mãn không bố trí tinh binh ở tuyến phòng thủ Giang Hoài, nhưng chúng ta cũng chưa tung ra tuyệt chiêu, chỉ cần dựa vào vũ khí đã có thể giành được chiến thắng như vậy. Đám binh lính này, không huấn luyện vô ích." Ta cảm thán nói.

Số tiền tiêu như nước kia, không uổng phí.

"Trận này, Đại Minh ta nhất định sẽ thắng!" Sùng Trinh siết chặt nắm đấm, tự tin tăng lên gấp bội.

Ta gật đầu, hoàn toàn đồng ý.

[Có thành quả của Cục Quân khí, lần này nếu không thể tiêu diệt toàn bộ giặc Mãn, ta thề sẽ đổi họ!]

Phía Bắc Giang Hoài, trên danh nghĩa đã là địa bàn của giặc Mãn.

Nhưng cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.

Đại Minh còn chưa diệt vong, bách tính phương Bắc vẫn chỉ nhận mình là con dân Đại Minh.

Vẫn chỉ nhận vùng đất dưới chân mình là đất đai của người Hán!

Dưới sự che giấu tự phát của người dân, mật thám Cẩm Y Vệ đã sớm thâm nhập vào Hà Nam, Sơn Tây, Sơn Đông.

Ngay cả Kinh thành Bắc Kinh đang bị Mãn Thanh chiếm đóng, mật thám Cẩm Y Vệ cũng không ít — Ngay từ khi rút khỏi Kinh thành, ta đã để lại mấy đội mật thám ẩn náu.

Những mật thám đó, những nghĩa quân chống Thanh yêu nước đó, những bách tính chỉ trung thành với Đại Minh đó, chính là tự tin để ta che giấu hành tung của hơn mười vạn đại quân.

Ngày quân Bắc phạt Đại Minh xuất phát, ở Hà Nam, Sơn Tây, Sơn Đông, đã lần lượt phát động binh biến, chiếm được những châu phủ gần như không có quân đội đóng giữ này!

Trong một ngày, Đại Minh đã giành lại ba phủ.

Mười vạn đại quân của ta đi qua các châu phủ, mỗi nơi tới, cổng thành đều rộng mở, tựa như chốn không người.

Tốc độ hành quân nhanh chóng khiến Sùng Trinh há hốc miệng kinh ngạc, các tướng lĩnh theo đoàn cũng sững sờ không thốt nên lời.

Những kẻ từng có ý kiến về việc ta đảm nhiệm chức Phó soái nay đã thay đổi thái độ, chuyển sang kính phục chân thành.

Ta âm thầm tự nhủ, cảm ơn "Tiềm Phục", “Thẩm Thấu", “Bình Minh Trước Mắt"... Đây chính là sức mạnh của chiến tranh gián điệp!

Đám Cẩm Y Vệ mà ta huấn luyện nghiêm ngặt, giờ đây không còn chỉ là những con chó săn chuyên thực hiện lệnh diệt môn vì Hoàng Đế nữa. Họ đã trở thành những chiến binh toàn năng, tinh thông gián điệp, ẩn nấp và chiêu hàng.

Thật nực cười cho đám giặc Mãn, đến giờ vẫn chưa hay biết rằng, mười vạn đại quân Đại Minh đã âm thầm áp sát ngay sau lưng chúng!

Cứ chờ đó, lão tử sẽ cho chúng nếm mùi một đòn chí mạng bất ngờ!

Trước trận chiến lớn, Sùng Trinh thấp thỏm lo âu, hỏi ta: "Trận này, liệu chúng ta có thắng không?"

Ta chắc chắn gật đầu: "Quân của Lý Tự Thành đã thất bại, chỉ cần phá được Đồng Quan, đó chính là thời cơ hành động của chúng ta.

Đến lúc đó, đám giặc Mãn người kiệt, ngựa mỏi, vừa mới hưởng niềm vui chiến thắng, tinh thần tất nhiên lơ là. Tấn công bất ngờ vào lúc này là hoàn hảo nhất."

Sùng Trinh lại hỏi: "Vậy cụ thể nên đánh thế nào?"

Ta lắc đầu: "Ta chưa từng ra trận, việc đánh cụ thể, phải hỏi các tướng lĩnh dưới quyền."

Giờ đây, khi nói chuyện với Sùng Trinh, ta ngày càng thoải mái hơn.

Hắn ta không những không phật ý, mà ngược lại còn rất thích phong cách không câu nệ của ta.

"Hoá ra cũng có thứ ngươi không biết!" Sùng Trinh cười, có vẻ bớt căng thẳng hơn trước.

"Ta đâu phải thần tiên, sao có thể cái gì cũng biết?"

Dù từng chơi qua các game chiến thuật thời gian thực (RTS), nhưng đây là một trận chiến thật sự, nơi mười vạn mạng người đang chờ đợi. Là một kẻ ngoại đạo, tốt nhất không nên chỉ đạo bừa bãi.

[Tỷ phu ơi là tỷ phu, ta không thể học theo cái lối của Bảo Tông Chu Kỳ Trấn đâu. Không biết đánh trận mà cứ chỉ huy linh tinh, thì dù có đại cục tốt đến đâu, cũng có thể bị phá hỏng hết!]

Sùng Trinh bỗng nhiên cứng đờ mặt, biểu cảm như... bị táo bón vậy.

"Ngươi... tiểu tử thối!

Đi triệu tập các tướng vào trướng nghị sự ngay!"

"Vâng, tuân lệnh." Ta nhanh nhẹn bước ra ngoài, dặn Vương Thừa Ân đang chờ bên ngoài đi gọi người.

[Vị tỷ phu này của ta, cái gì cũng tốt, chỉ có một tật duy nhất — cứ như học được kỹ thuật biến mặt trong Xuyên Kịch, lúc nào cũng đổi nét mặt bất thình lình.]

"Chu Giám! Đừng lề mề nữa!"

Bên trong lại vọng ra tiếng Sùng Trinh, lần này nghe càng thêm cáu kỉnh.

Ta lên tiếng đáp lại, rồi lại dặn thêm: "Đi pha một chén trà lạnh dâng lên Hoàng thượng."
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 24


18

Dựa trên tình báo từ chiến trường Đồng Quan mà Cẩm Y Vệ không ngừng truyền về, trong quân trướng, Sùng Trinh, ta, và các tướng lĩnh cùng nhau cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng định ra kế hoạch tác chiến cuối cùng.

"Vậy thì cứ theo kế mà hành động!" Sùng Trinh gật đầu, nhìn sang Diêm Ứng Nguyên: "Ứng Nguyên, Chu Giám nói ngươi giỏi về phòng thủ, lần này kế nghi binh chặn đường rút lui của giặc Mãn, trọng trách này giao cho ngươi!"

Diêm Ứng Nguyên trịnh trọng gật đầu, đứng dậy ôm quyền cúi người: "Thần, nhất định không phụ lòng bệ hạ!"

Ông ấy vốn là văn nhân, vì cứu Đại Minh khỏi nguy nan mà ra trận. Dẫu phải hy sinh, ông ấy cũng cam tâm tình nguyện.

"Hoàng Đắc Công! Lý Thành Đống! Trương Hoàng Ngôn! Cao Kiệt! Trương Danh Chấn! Triệu Ấn Tuyển! Hồ Nhất Thanh! Trương Gia Ngọc! ..."

Ánh mắt Sùng Trinh lần lượt quét qua từng gương mặt trong trướng.

"Thần có mặt!"

"Theo kế hành động! Tương lai của Đại Minh, tiền đồ của Hán gia, đều trông cả vào trận chiến này. Trẫm ở đây, xin cúi đầu cảm tạ!"

Sùng Trinh đứng dậy, hướng các tướng lĩnh ôm quyền, cúi người.

Là một Hoàng Đế không tinh thông võ nghệ, hắn ta không thể tự mình ra trận.

Chỉ có thể ở hậu phương, dùng hành động để bày tỏ lòng biết ơn.

Các tướng liên tục nói không dám, đồng thanh thề rằng: "Trận chiến này, dù chết cũng phải tiêu diệt giặc Mãn!"

Để tránh lộ hành tung, đại quân còn cách Đồng Quan vài ngày hành trình. Muốn tới nơi, vẫn cần thêm chút thời gian.

Để đảm bảo thông tin truyền đạt kịp thời, với tư cách là Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ kiêm Phó soái ta buộc phải theo quân ra tiền tuyến.

Trước khi ta lên đường, Sùng Trinh vỗ vai ta, trịnh trọng dặn dò: "Nhất định phải cẩn thận!"

Sau đó, hắn ta hạ giọng thấp hơn: "Dù trận chiến ra sao... tiểu tử, ngươi nhất định phải sống mà quay về."

Điều này có nghĩa là, nếu chẳng may thất bại, dù có phải làm lính đào ngũ hay đầu hàng, chỉ cần giữ được mạng sống, ta đều có thể làm.

Trong lòng ta dâng lên một cảm giác ấm áp.

Người ta thường nói, quân vương không có tình thân. Nhưng vị tỷ phu này của ta, đối với thê tử nữ nhân, đối với ta, lại giống như người nhà bình thường.

Thật tốt! Một vị quân vương có nhân tính như vậy, mới đáng để ta cống hiến.

"Xin bệ hạ yên tâm, thần so với ai cũng sợ chết hơn."

[Nhưng lần này, nếu không tiêu diệt được giặc Mãn, ta chết cũng không cam lòng!]

Đại chiến bắt đầu!

Trong màn đêm, ta dẫn theo đại quân chủ lực, dưới ánh trăng âm thầm rời quân doanh.

Diêm Ứng Nguyên và Trương Hoàng Ngôn dẫn hai nhánh quân khác tách ra hành động theo kế hoạch.

Cẩm Y Vệ cũng tỏa đi bốn phương tám hướng, truyền tin như những sợi dây kết nối, gắn chặt ba mặt trận thành một thể thống nhất.

Tin tức về việc Đồng Quan đã bị phá truyền tới.

Ta lập tức hạ lệnh: "Phái bốn đội kỵ binh xuất kích ngay lập tức! Trước khi lên ngựa, kiểm tra lại hỏa thương và trang bị!"

Hoàng Đắc Công, Lý Thành Đống, Cao Kiệt, Hồ Nhất Thanh và các tướng lĩnh khác đồng loạt đáp lệnh, giọng rền vang.

"Ta chờ tin chiến thắng của các ngươi!"

Các tướng dẫn đầu đoàn kỵ binh, tựa như cơn bão cuốn phăng mà lao đi!

Đồng Quan đã thất thủ. Lý Tự Thành dẫn tàn quân bỏ chạy.

A Tế Cách và Đa Đạc tuy đã hợp binh, nhưng Đồng Quan đã bị chính Hồng y đại pháo của họ bắn thành tro bụi.

Đồng Quan, từ nay không còn hiểm địa để giữ!

Triều đình nhà Thanh, gần như không còn sự phòng bị!

Ta tiếp tục hạ lệnh cho Cẩm Y Vệ: "Mau đi dò tin, xem Diêm Ứng Nguyên đã tới vị trí chỉ định chưa! Nếu đã tới, bảo ông ấy rằng, trận này không cần giết địch, chỉ cần không để kẻ nào vượt biên là được!"

"Lệnh cho Thần Cơ Doanh, bảo Trương Hoàng Ngôn và Triệu Ấn Tuyển chuẩn bị pháo chiến! Chỉ cần để lọt một tên giặc Mãn, ta sẽ hỏi tội họ!"

Cẩm Y Vệ nhận lệnh lập tức xuất phát.

Khi ánh bình minh dần ló rạng, từ hướng Đồng Quan vang lên tiếng "pằng pằng" liên tiếp.

Đó là súng của Đại Minh!

Đại chiến chính thức bùng nổ!

Ta giơ ống kính siêu nét đặc chế của Cục Quân khí lên, nhìn về phía chân trời xa xa. Dưới ánh sáng của bình minh, ta thấy những kỵ binh Đại Minh như những mũi tên bay vọt vào cổng thành, không gặp phải bất kỳ sự cản trở nào. Tai ta dường như cũng nghe thấy những tiếng giao chiến ác liệt.

Trong trận này, ta đã trang bị cho mỗi kỵ binh một khẩu súng hỏa mai liên hoàn mà Cục Quân khí đã tiêu tốn vô số tiền bạc để chế tạo.

Khẩu súng này, tuy không thể so sánh với súng ngắn hay súng Gatling sau này, nhưng ở thời điểm này, nó chính là một vũ khí chết người!

Nếu trận này còn thua, thì một người xuyên không như ta cũng chẳng cần sống nữa, chỉ cần lao đầu vào tường mà chết cho xong.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 25


"Báo!"

Quả nhiên, không lâu sau, có người của Cẩm Y Vệ phi ngựa đến báo.

"Kỵ binh của chúng ta đã tập kích thành công! Quân Mãn gần như không kịp phòng bị, đại bại! Thương vong vô số kể!

Quân Mãn lấy đám Hán quân kỳ đã đầu hàng làm lá chắn, tập hợp tàn quân Bát kỳ đang rút lui về hướng mai phục của Diêm đại nhân!

Hoàng, Cao hai vị tướng quân đã đánh tan đám Hán quân này, chiêu hàng và thu phục bọn chúng.

Hồ, Lý các vị tướng quân thì vòng qua cánh trái của Hán quân kỳ, dẫn quân truy kích lực lượng chủ lực còn sót lại của giặc Mãn!"

Tốt!

Trận đầu, thắng rồi!

"Báo! Mạt tướng đã gặp được Cẩm Y Vệ Bính Lục Thất do Diêm đại nhân phái đến, hắn báo tin rằng, có rất nhiều người dân Đại Minh trên núi nhiệt tình giúp đỡ vận chuyển quân nhu, Diêm đại nhân đã đến điểm mai phục trước thời hạn!"

Tốt!

Có Diêm Ứng Nguyên, trận thứ hai chắc chắn sẽ thắng!

Giặc Mãn bị tập kích, nếu muốn rút quân, chắc chắn sẽ chọn đường rút về Thái Nguyên, rồi về Kinh thành.

Nhưng trên hướng này, giặc Mãn đã bố trí không ít phòng ngự.

Đại quân rất khó lặng lẽ thâm nhập, nhưng để giặc Mãn rời đi thì lại không cam lòng, suy đi tính lại, các tướng lĩnh cùng nhau nghĩ ra một kế nghi binh.

Đó là phái một đội bộ binh mang theo quân nhu và vũ khí cần thiết, do người dân địa phương dẫn đường, đi theo đường nhỏ trong rừng núi, lặng lẽ mai phục trên con đường mà giặc Mãn nhất định phải đi qua khi rút lui. Đợi đến khi giặc Mãn đến thì lập tức khoa trương thanh thế, giả vờ như có rất nhiều quân mai phục.

Đại Minh này, dù sao cũng là thiên hạ của người Hán.

Giặc Mãn không quen thuộc địa hình, trên đường lớn tuy đã bố trí phòng ngự, nhưng lại không thể phòng bị những con đường nhỏ hiểm trở mà người ngoài không biết, càng không thể phòng bị những người dân Đại Minh một lòng muốn khôi phục đất nước!

19

Phía trước có Diêm Ứng Nguyên chặn đường giả vờ như có đại quân mai phục, phía sau có quân truy đuổi, giặc Mãn muốn an toàn, chắc chắn sẽ thay đổi đường rút lui, chuyển sang đi đường Lạc Dương.

Như vậy, giặc Mãn chính là đã bước vào nơi chôn xác mà Đại Minh sắp đặt cho bọn chúng!

Đại cục ở Đồng Quan đã định, ta ở lại đây cũng vô dụng, nên đến điểm mai phục cuối cùng, hỗ trợ Trương Hoàng Ngôn, Triệu Ấn Tuyển và những người khác!

Còn về phía Diêm Ứng Nguyên, ta tin tưởng ông ấy!

Một Giang Âm toàn là người già yếu, cũng có thể dưới sự điều động của ông ấy mà chặn đứng hai mươi vạn thiết kỵ Mãn Thanh những tám mươi mốt ngày! Hơn nữa còn giết ba vị Thân vương, mười tám vị tướng quân của bọn chúng, chém bảy vạn năm nghìn quân!

Bây giờ giặc Mãn chẳng qua chỉ là bại quân.

Hơn nữa, còn có hai mươi khẩu đại bác hạng nhẹ do Cục Quân khí của chúng ta chế tạo để hỗ trợ!

Lần này, Đại Minh đồng lòng, không có ai kéo chân.

Giặc Mãn, cút hết cho lão tử!

Trên con đường mà giặc Mãn nhất định phải đi qua để đến Lạc Dương, ta và Trương, Triệu đã hợp binh, đại quân mai phục sẵn sàng.

Cẩm Y Vệ liên tục truyền tin, đại quân Mãn Thanh sắp rơi vào bẫy!

Qua ống nhòm, thứ đầu tiên đập vào mắt là bụi bay mù mịt từ xa đến gần, nhìn kỹ hơn, thì ra là vô số kỵ binh Mãn Thanh!

Nhìn đội hình hỗn loạn của bọn chúng, xem ra Diêm Ứng Nguyên cũng đã cho bọn chúng một đòn đau.

Ta còn nhìn thấy đại kỳ màu vàng tượng trưng cho Chính Hoàng kỳ và Tương Hoàng kỳ của giặc Mãn.

Lấy một khẩu súng trường có gắn ống ngắm, ta nhắm vào đại kỳ, bóp cò.

"Pằng" một tiếng.

Một người dưới đại kỳ ngã ngựa, nhìn trang phục thì chức vị không nhỏ.

"Đại nhân bắn giỏi!" Cẩm Y Vệ bên cạnh khen lớn.

Ta lặng lẽ cất súng, ngoài miệng nói chỉ là do quen tay mà thôi.

Trong lòng lại nghĩ, ta nhắm vào đại kỳ cơ mà, chết tiệt, bắn lệch rồi!

Nhưng những thứ này không quan trọng!

Quan trọng là, tiếng súng này, chính là tín hiệu tấn công!

Ầm ầm ầm!

Khoảnh khắc tiếp theo, hàng trăm khẩu đại bác được đặt tên là Thần Vũ nhị hiệu đồng loạt khai hỏa, rơi xuống đại quân Mãn Thanh và nổ tung.

Giặc Mãn, người ngã ngựa đổ!

Khói lửa bốc lên ngùn ngụt, soi sáng cả bầu trời âm u.

Mảnh sắt trộn lẫn trong đạn pháo, cùng với máu thịt của kẻ thù, bắn tung tóe khắp nơi, cả chiến trường chìm trong tiếng kêu thảm thiết của giặc Mãn, nhuộm một màu máu đỏ.

Qua ống nhòm, trên mặt đám bát kỳ binh Mãn Thanh đã không còn vẻ kiêu ngạo, chỉ còn lại sự kinh hoàng!

Mấy chục tên Cẩm Y Vệ tinh thông đọc khẩu hình, đứng trên đài cao, dùng ống nhòm cố gắng xác định vị trí tướng lĩnh, đồng thời phiên dịch.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 26


Một tên Cẩm Y Vệ bỗng nhiên nói: "Đại nhân! Giặc Mãn nói, chết tiệt, sao lại còn có mai phục! Đây không phải là lãnh thổ của Đại Thanh chúng ta sao? Mẹ kiếp bọn giặc chó, đây rõ ràng là lãnh thổ của Đại Minh!"

Nửa câu sau, là tiếng lòng của hắn ta.

Ta hừ lạnh: "Truyền lệnh cho pháo thủ, không cần tiếc đạn! Có bao nhiêu đạn pháo cứ bắn hết ra ngoài!"

Cái gì mà Đại Minh vạn người không địch nổi, hôm nay ông đây sẽ cho các ngươi thấy, thế nào là lãnh thổ chỉ nằm trong tầm bắn!

Thịnh Kinh của giặc Mãn, nhất định sẽ trở thành lãnh thổ của Đại Minh ta, một phần không thể tách rời!

Mấy loạt đại bác b*n r*, mấy loạt súng hỏa mai liên tiếp khai hỏa, tàn quân Mãn Thanh đã bị tổn thất hơn nửa, tan tác như ong vỡ tổ.

Bọn chúng muốn rút lui.

Nhưng phía sau, là kỵ binh của Đại Minh đã đuổi theo!

Bọn chúng, đã như cá lọt lưới!

"Đại nhân! Tướng lĩnh Mãn Thanh ra lệnh không được rút lui, nói là muốn... muốn phá vòng vây từ chỗ chúng ta!" Lại có một tên Cẩm Y Vệ hô to.

Nhìn hướng di chuyển của giặc Mãn phía trước, quả nhiên là đã quay đầu ngựa lại.

Phải đấy, bình thường mà nói, Thần Cơ doanh hết đạn thì sẽ suy yếu.

Nhưng đây là Thần Cơ doanh do chính tay ta huấn luyện!

Ông đây chủ yếu là đi theo phong cách nổi loạn, không đi theo lối mòn.

Cười lạnh một tiếng, ta nhìn sang Triệu Ấn Tuyển bên cạnh: "Triệu Ấn Tuyển, truyền lệnh cho tướng sĩ Thần Cơ doanh, lên ngựa, chuẩn bị giết địch!"

Thần Cơ doanh của ta, đều là tinh binh được tuyển chọn từ kỵ binh!

"Mạt tướng tuân lệnh!" Triệu Ấn Tuyển lớn tiếng lĩnh mệnh, vui mừng khôn xiết: “Đao của mạt tướng đã sớm nóng lòng muốn thử rồi!"

Trống trận vang dội, quân kỳ lay động, sắc mặt tướng sĩ nghiêm nghị, trong mắt tràn đầy sát khí.

Một thủ cấp, đáng giá năm mươi lượng bạc đấy!

Những thứ ở phía trước kia, không phải giặc Mãn!

Là chức quan! Là tiền đồ! Là bạc trắng!

Chưa kịp để giặc Mãn kịp phản ứng, lệnh xung phong được ban ra, Thần Cơ doanh giống như cơn lũ, va chạm dữ dội với kỵ binh Mãn Thanh, tạo nên sóng gió ngập trời.

Đám người Lý Thành Đống đuổi theo phía sau giặc Mãn thấy vậy cũng không do dự xông vào trận chiến.

Trước sau giáp công, chia cắt số tàn binh còn lại của giặc Mãn thành nhiều mảnh, tiêu diệt từng nhóm một.

Quân đội Đại Minh lần này, không hề bị đánh tan! Chỉ có chiến đấu đến chết không lùi bước!

Máu nóng dồn lên não, ta mặc áo giáp, cầm đao, dưới sự bảo vệ nghiêm ngặt, xông vào quân địch, tự tay chém chết mấy tên!

Bên cạnh đại kỳ của chủ soái là ta có dựng một cây sào dài, trên đó treo lủng lẳng mấy chục cái đầu tóc đuôi sam dữ tợn.

Thấy chủ soái của mình, tên công tử bột nổi tiếng là ta đây cũng dũng mãnh như vậy, các tướng sĩ càng thêm hăng hái — Không cần phải nói, nhất định phải lấy được nhiều thủ cấp hơn nữa! Nếu không, chẳng phải là còn không bằng một tên ăn chơi trác táng sao!

Trận chiến này kéo dài đến tận khi trời tối, chém giết đến khi khắp nơi toàn là xác chết, chém giết đến khi giặc Mãn sợ hãi, quỳ xuống cầu xin tha mạng.

Cả chiến trường, cuối cùng không còn một tên giặc Mãn nào dám đứng thẳng!

"Chúng ta thắng rồi!"

Tuy rằng kiệt sức, nhưng cả chiến trường, chìm trong sự hò reo không ngớt!

Tất cả tướng sĩ, đều bê bết máu trên mặt, ngửa mặt lên trời cười lớn.

Thua quá nhiều lần rồi.

Chạy trốn quá nhiều lần rồi.

Hôm nay Đại Minh, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu!

"Đại Minh!"

"Vạn thắng!"

20

Sau trận chiến.

Sắp xếp ổn thỏa mọi việc sau chiến tranh, ta không kịp nghỉ ngơi, mặc nguyên bộ y phục dính đầy máu, phi ngựa về đại bản doanh trung quân đóng ở hậu phương.

"Thế nào rồi?" Vừa đến gần đại bản doanh, Sùng Trinh đã ra nghênh đón, trên mặt vừa có sự sốt ruột vừa có sự mong đợi, còn có cả sự lo lắng.

Ta thở ra một hơi, gật đầu thật mạnh: "May mắn hoàn thành nhiệm vụ, thắng rồi!"

Nước mắt Sùng Trinh lập tức trào ra!

"Gần mười vạn quân chủ lực của Bát kỳ Mãn Thanh, đã bị tiêu diệt toàn bộ! Đa Đạc chết trong loạn quân, còn về A Tế Cách... bị ta bắn chết."

Ta cũng không ngờ rằng, phát súng nhắm vào đại kỳ kia không trúng, lại trúng phải một con chim đại bàng.

Chẳng trách sau đó, giặc Mãn lại thua nhanh như vậy.

Chủ soái bị giết, không loạn mới lạ.

"Quân ta thương vong thế nào?"

"Thương vong hơn vạn người."

Đánh trận làm sao có thể không chết người, ta vừa đau buồn, vừa an ủi: "Trong trận chiến này, Đại Minh ta chỉ có những dũng sĩ tử trận, không có kẻ hèn nhát quay đầu bỏ chạy!"

"Tốt, thật sự rất tốt." Sùng Trinh đã bắt đầu lau nước mắt.

"Tiền trợ cấp..." Ta ngập ngừng.

[Ngươi đừng có nổi máu keo kiệt đấy. Nếu lại làm ra chuyện gì khiến tướng sĩ lạnh lòng... thì không thể nào lấy lại được lòng người đâu.]

Thấy ta ấp úng, Sùng Trinh vừa tức vừa buồn cười, chỉ vào ta mắng đồ khốn: "Ngươi yên tâm, tiền trợ cấp và khen thưởng, trẫm sẽ không thiếu một xu nào!"

Vậy thì tốt, ta thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục báo tin vui cho hắn ta: "Trận này, thu được vô số quân nhu, lương thảo, tiền bạc.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 27


Ngô Tam Quế, Thượng Khả Hỉ, Khổng Hữu Đức, Cảnh Trọng Minh đám phản thần đầu hàng Mãn Thanh, đã bị bắt sống toàn bộ! Binh mã dưới trướng bọn chúng đều quay trở lại Đại Minh ta!"

Đám Hán quân đã cạo đầu này đầu hàng rất nhanh chóng.

Đám người Ngô Tam Quế hoàn toàn không khống chế được.

Trước đây là do Đại Minh đánh không lại nhà Thanh, lại còn không cho cơm ăn nên chủ tướng muốn đầu hàng, bọn họ cũng chỉ có thể đi theo.

Bây giờ Đại Minh đã hùng mạnh trở lại, nghe nói ngày ba bữa no đủ, lương bỗng còn nhiều hơn cả giặc Mãn — Vậy thì còn không mau chóng quay về!

Có thể giữ lại đầu, thì ai thèm cạo trọc chứ.

Thế là, chỉ trong một ngày, Đại Minh tự nhiên có thêm mấy chục vạn người đầu trọc — Muốn giữ lại đầu, trước tiên phải cạo bỏ cái đuôi sam xấu xí đó.

Để đuôi chuột, thật mất mặt.

"Ngô Tam Quế, trẫm muốn lăng trì hắn ta!" Sùng Trinh nghiến răng nghiến lợi.

"Muốn lăng trì cũng phải đợi về Kinh thành rồi hãy lăng trì." Ta cười nói.

Sùng Trinh há hốc mồm: "Ngươi, ý ngươi là..." Trên mặt toàn là vẻ không thể tin được.

"Bây giờ đại cục đã thuộc về Đại Minh!"

[Đại Minh sau này sẽ ra sao, bây giờ ta cũng không thể đoán được nữa!]

Nhưng ta biết Lý Tự Thành, giặc Mãn đều không thể tạo thành uy h**p cho Đại Minh nữa, diệt vong chỉ là chuyện sớm muộn.

Với quân bị của Đại Minh bây giờ, Trương Hiến Trung hoặc là đầu hàng hoặc là chết, không còn con đường nào khác để lựa chọn.

Còn về những cửa ải trên đường đến Kinh thành, mật thám Cẩm Y Vệ đã sớm khai thông!

Nghe ta thao thao bất tuyệt nói về kế hoạch phản công Kinh thành, Sùng Trinh cười theo ta, cười đến mức chảy cả nước mắt: "Chúng ta, có thể hồi Kinh rồi sao!"

"Đúng vậy, hồi Kinh!"

Nhìn về phương Bắc, tuy rằng mặt mũi bê bết máu nhưng không thể che giấu được ánh sáng trong mắt ta.

[Tôn Đốc sư, lúc trước tế điện cho người, ta từng thề trong lòng rằng Đại Minh này cuối cùng sẽ như người mong muốn.

Trận chiến này, có thể hóa giải nỗi tiếc nuối của người không?]

Sùng Trinh năm thứ mười tám, tháng Giêng.

Tin tức giặc Mãn đại bại lan truyền khắp nơi, cả nước hân hoan, ca hát nhảy múa.

Đại Minh phái quân phản công Kinh thành Bắc Kinh.

Trước đây đã đầu hàng Lý Tự Thành, sau lại quy phục Mãn Thanh, nguyên Định Tây Bá của Đại Minh - Đường Thông - lại muốn lần nữa đầu hàng. Hoàng Đế không chấp thuận. Đêm đó, Đường Thông bị thuộc hạ làm phản, nổi dậy sát hại.

Giặc Mãn vội vã chạy khỏi Bắc Kinh, rút về Thịnh Kinh qua Sơn Hải quan.

Vừa được phong làm Bình Lỗ hầu, ta nhận ấn soái, dẫn theo chư tướng và đại quân truy đuổi ra khỏi quan. Tại vùng ngoại ô Thịnh Kinh, ta bắt sống Thái hậu Mãn Thanh, tiểu Hoàng Đế, cùng một loạt tông thân quý tộc.

Thịnh Kinh chỉ còn lại người già yếu, bị chiếm đóng chỉ trong một ngày.

Mãn Thanh chính thức tuyên bố diệt vong, lãnh thổ đều thuộc về Đại Minh.

Các bộ tộc Mông Cổ, dưới sức mạnh của đại bác, đều đầu hàng.

Sùng Trinh năm thứ mười tám, tháng Ba.

Triều đình Đại Minh ở Nam Kinh dời về Bắc Kinh.

Tháng Năm, Lý Tự Thành bị bắt.

Sùng Trinh vốn định giết hắn ta.

Ta, người vừa mới được phong làm Tín Quốc công, bước lên khuyên can, nói rằng lý do thiên hạ có Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung, đều là do lựa chọn của bách tính.

Nếu bệ hạ là hôn quân, Đại Minh không sáng suốt, thì sau này vẫn sẽ có vô số Trương, Lý khác xuất hiện.

Nếu bệ hạ là minh quân, khiến cho thiên hạ thái bình, bách tính an cư lạc nghiệp, thì thiên hạ sẽ không còn mối lo Trương, Lý nữa.

Thay vì giết Lý Tự Thành, sao bệ hạ không lấy hắn ta làm gương, làm một minh quân, khiến cho thiên hạ thái bình thịnh trị?

Sùng Trinh nghe xong cảm thấy rất có lý, bèn tha cho Lý Tự Thành.

Có lẽ là do có tiền lệ của Lý Tự Thành, năm sau, khi Trương Hiến Trung bị đại quân vây hãm đã lâu cũng mở cổng thành đầu hàng, Hoàng Đế cũng tha cho hắn ta.

Những người dưới trướng Trương Hiến Trung giỏi chinh chiến như Lý Định Quốc, đều được ta thu nạp vào ngũ quân, không tiếc trọng dụng.

Ta gặp được Tần Lương Ngọc.

Vị nữ trung hào kiệt này cười nói với ta rằng: "May mắn đã không phụ lòng tin tưởng."

Sùng Trinh năm thứ mười chín.

Sùng Trinh liên tiếp ban hành nhiều thánh chỉ truyền khắp thiên hạ.

Đo đạc ruộng đất, quan thân đều phải nộp thuế, chấn chỉnh tôn thất.

Thuế má thì giảm thuế nông nghiệp, tăng thuế thương nghiệp.

Những nơi từng bị Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung và giặc Mãn tàn phá, việc thi hành chính sách mới đặc biệt thuận lợi.

Tuy rằng có một số nơi ở phía Nam bất mãn, nhưng bây giờ Thiên tử đang rất mạnh, binh hùng tướng mạnh, lại có Cẩm Y Vệ hỗ trợ, không nghe cũng phải nghe.

Sùng Trinh năm thứ hai mươi.

Hộ bộ bắt đầu thử nghiệm phổ biến khoai lang, khoai tây — Nơi thử nghiệm chính là vùng đất ngoài cửa ải đã được sáp nhập vào Đại Minh, được ta đích thân đặt tên là ba phủ Đông Bắc Hắc Cát Liêu.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 28: Hoàn


Sùng Trinh năm thứ hai mươi mốt.

Thủy sư Đại Minh ra khơi, trong vòng vài năm đã quét sạch hải tặc, giặc Oa ở các vùng biển xung quanh.

Ta cải tổ Thị bạc ti, mở cửa buôn bán với nước ngoài, tiền bạc chảy vào túi như nước.

Lão phụ thân tham tiền như mạng của ta, nằm trên núi vàng núi bạc trong kho bạc mỉm cười ra đi, trước khi chết bữa cuối cùng ăn vẫn là bánh bột ngô.

Thật là... Sao phải làm vậy chứ?

Ta chôn theo ông ấy một quan tài bánh bột ngô, dù sao thì ông ấy cũng thích ăn.

...

Hậu ký

Sùng Trinh năm thứ ba mươi.

Trong cung truyền tin, triệu ta, người đã từ quan ở nhà nhiều năm, làm một lão công tử bột tiêu dao tự tại, vào cung gấp.

Vương Thừa Ân trực tiếp dẫn ta vào tẩm điện.

Trong điện, Sùng Trinh với thân hình gầy gò nằm trên giường, xung quanh là thê tử nhi tôn đang khóc lóc.

Thấy ta đi vào, hắn ta cố gắng giơ tay ra hiệu cho ta lại gần.

Ta vội vàng bước lên, thấy mặt hắn ta trắng bệch, trong lòng chua xót: "Bệ hạ, sao người lại lao lực đến mức này?"

"Không còn cách nào khác, trẫm sợ bị ngươi mắng là hôn quân." Sùng Trinh cười với ta, giọng nói yếu ớt.

Ta lắc đầu: "Bệ hạ là minh quân."

Sùng Trinh trước đây, keo kiệt bạc bẽo, đa nghi, sáng nắng chiều mưa... có hàng ngàn điều không tốt.

Nhưng những năm gần đây, Sùng Trinh bị người đời chỉ trích trong ký ức của ta và vị Thiên tử trước mắt không ngại vất vả vì thiên hạ này, giống như hai người khác nhau.

Sùng Trinh nhắm mắt như đang lắng nghe, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, nhìn Thái tử đang quỳ trên mặt đất: "Từ Lãng, con hãy dập đầu với cữu cữu con đi."

Chu Từ Lãng lau nước mắt, không chút do dự quỳ lạy và dập đầu với ta.

"Đây là làm gì vậy!" Ta vội vàng đỡ Chu Từ Lãng dậy.

[Để Thiên tử tương lai dập đầu với ta, chẳng lẽ muốn ta chết sớm sao?]

"Lễ này ngươi đáng được nhận, nếu không có ngươi, Đại Minh đã diệt vong từ lâu rồi." Sùng Trinh ho khan hai tiếng, nhìn Chu Từ Lãng, dặn dò một cách trịnh trọng: “Sau này, con phải coi cữu cữu như trẫm. Những lời khuyên của cữu cữu, con phải nghe, phải làm theo! Cho dù con muốn làm hôn quân, cũng phải học theo Lưu A Đấu nhà Thục Hán, mọi chuyện đều nghe theo Gia Cát Lượng. Cữu con, chính là Gia Cát Lượng của con! Hiểu chưa?"

Chu Từ Lãng nghẹn ngào gật đầu: "Nhi tử hiểu rồi."

Ta vốn định từ chối, nhưng người trên giường, người dưới đất đều nhìn ta với vẻ van nài, chỉ đành thở dài nói: "Cháu ngoan, có gì không hiểu thì cứ đến tìm cữu cữu. Nhưng mà! Cữu cữu đã nghỉ hưu rồi, không được đến nhiều đâu đấy."

"Như vậy là đủ rồi." Sùng Trinh mỉm cười, bảo tất cả mọi người lui ra ngoài, chỉ giữ lại mình ta: “Trẫm sắp đi gặp Thái Tổ rồi."

Ta gật đầu, nói ta biết.

Cảnh tượng hôm nay, rõ ràng là đang phó thác chuyện hậu sự.

Lại nói bệ hạ cứ yên tâm mà đi, các vị liệt tổ liệt tông nhìn thấy sẽ chỉ khen ngài tài giỏi.

"Tên khốn này, lúc nào cũng lắm mồm." Sùng Trinh cười cười, sau đó thở dài: “Kỳ thực ta không phải là minh quân gì."

Hắn ta không còn xưng "trẫm" nữa, mà đổi thành xưng "ta".

Giây phút này, hắn ta cuối cùng cũng trút bỏ được gánh nặng Hoàng Đế, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta vẫn luôn là Chu Do Kiểm, người có bản tính keo kiệt, đa nghi."

Ta im lặng không nói, yên lặng lắng nghe.

"Ta chỉ bằng lòng tin tưởng ngươi, những người ngươi nói là trung thành, có năng lực, ta mới dám tin tưởng, mới dám trọng dụng. Những chuyện ngươi nói không thể làm, không nên làm, ta sẽ không làm.

Nếu không có ngươi, ta sẽ chỉ là vị vua mất nước trong miệng người đời.

Kỳ thực những năm này... Ta vẫn luôn nghe được tiếng lòng của ngươi.

Năm đó ngươi mắng ta trong lòng... nói Tôn Truyện Đình chết, Đại Minh diệt vong, ta cũng sẽ thắt cổ tự tử... Lúc đó ta thật sự muốn giết ngươi... Nhưng sau đó những gì ngươi nói đều ứng nghiệm!

Ban đầu ta sợ hãi, sau đó là vui mừng... Ta nghĩ, nếu ngươi có thể biết trước tương lai, thì nhất định cũng có thể cứu vãn Đại Minh khỏi nguy nan... Ta không dám tin tưởng bất cứ ai, nhưng ta có thể nghe được tiếng lòng của ngươi, ta có thể tin tưởng ngươi...

Những năm này, số lần ngươi mắng ta là hôn quân trong lòng càng ngày càng ít, ta thật sự rất vui.

Chu Giám, hình như ngươi không hề bất ngờ?"

Sùng Trinh đột nhiên nhận ra.

Ta gật đầu, tâm trạng phẳng lặng, trong lòng thầm nghĩ: [Thực ra, ta đã luôn biết rằng ngươi có thể nghe được tâm tư của ta.]

[Chức năng đặc biệt của ta, chính là giúp người được chọn nghe thấy những suy nghĩ trong lòng ta.]

"Thì ra là vậy, thì ra là vậy!" Sùng Trinh ngẩn người một chút, rồi bật cười ha hả: “Ta lại bị ngươi lừa bao lâu nay!"

[Ngươi luôn nghi ngờ mọi thứ, nếu không cho ngươi nghe được tâm ý của ta, làm sao có thể khiến ngươi tin tưởng ta được?]

[Ta chỉ là một kẻ phong lưu, làm sao có thể cứu vớt Đại Minh, cứu vớt thiên hạ này?]

"Chính là như thế." Sau tiếng cười dài, Sùng Trinh dường như đã kiệt sức, tay run rẩy giơ ra: “Chu Giám... Hai năm nay ngươi luôn khen ta là minh quân, thật lòng phải không?"

Ta nắm chặt tay hắn ta, gật đầu mạnh mẽ.

[Sùng Trinh Hoàng Đế Chu Do Kiểm, cần cù và thận trọng, phục hưng Đại Minh, xứng đáng là minh quân, có thể gọi là... Trung Tổ!]

"Đa tạ."

Sùng Trinh nhẹ nhàng thở ra: “Đại Minh này... may mắn có ngươi."

Cuối cùng, hắn ta nói câu đó, mỉm cười rồi ra đi.

"Giả như ngươi cứ mãi mê muội, dù ta nói ngàn vạn câu cũng chẳng có ích gì." Ta nắm chặt tay hắn ta, cảm nhận cái lạnh dần lan tỏa, đứng yên một lúc lâu, cuối cùng nước mắt lặng lẽ rơi.

Chu Do Kiểm, ngươi thực sự không phải là người mù quáng như vậy.

Thiên tử băng hà, quốc gia không thể một ngày không có vua, Thái tử Chu Từ Lãng đăng cơ trước linh tiền, kế vị Hoàng Đế.

Bách quan cúi đầu bái lạy tân quân.

Tân Thiên tử tuyên đọc di chiếu của Sùng Trinh, phong ta làm Tín Vương.

Tín, là phong hào của Sùng Trinh trước đây, cũng là lời nói rằng, hắn ta tin ta!

Nhận chiếu xong, ta lau nhẹ khóe mắt.

Khi ngẩng đầu lên, ta thấy tân Hoàng Đế Chu Từ Lãng trên ngai vàng đang nhìn ta với ánh mắt chờ đợi.

Ánh mắt ấy, giống hệt như khi tin tức về cái chết của Tôn Truyện Đình đến, Sùng Trinh đã triệu ta vào cung vào đêm đó.

Ta thở dài một hơi.

[Thật là! Sùng Trinh, ngươi lại chơi xảo quyệt thế này.]

[Lần phong vương này, nửa đời sau của ta làm sao có thể lười biếng được nữa!]

–HOÀN–
 
Back
Top Bottom