Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng

Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 10


Trước đây bọn họ chỉ là những tiểu binh nhỏ bé, một chức Tiểu kỳ đã là ngọn núi không thể vượt qua trong đời.

Bây giờ chỉ cần chịu khó, tranh thủ một chức Thiên hộ cũng không phải là không thể, đây chẳng khác nào một bước lên trời!

Từ đó về sau, bọn họ như được tiêm máu gà, liều mạng luyện tập.

Lời nói của ta, càng được coi như khuôn vàng thước ngọc.

Ta chưa từng huấn luyện binh lính, nhưng ta đã từng trải qua huấn luyện quân sự, từng chứng kiến quân đội đáng kính đáng yêu đó, với ý chí sắt đá, tinh thần đoàn kết cao độ.

Cho dù chỉ là bắt chước, ta cũng tự tin có thể huấn luyện ra một đội quân hùng mạnh thuộc về thời đại này!

Binh lính luyện tập ban ngày, lại thêm ta ba ngày hai bữa tập hợp ban đêm, hành quân đường dài mang vác nặng khắp thành, cả Kinh thành Bắc Kinh náo nhiệt cả ngày lẫn đêm — Tấu chương về ta, lại như tuyết bay đến bàn của Sùng Trinh.

Lần này hắn ta không chịu nổi nữa, triệu ta vào cung hỏi chuyện.

"Thần cũng biết tội làm náo loạn sự yên tĩnh là tội lớn đáng chết, nhưng việc này nhất định phải làm."

Còn vì sao, ta lại giả vờ bí mật không chịu nói.

Ta không tin tưởng những người bên cạnh Sùng Trinh.

Nhìn ta hồi lâu, Sùng Trinh thở dài, nói: "Thôi được, trẫm đã nói là tin tưởng ngươi, thì sẽ không nuốt lời, ngươi cứ làm việc của mình đi!"

Nhìn tỷ phu hời này, lần đầu tiên ta nở nụ cười chân thành.

"Đa tạ bệ hạ đã tin tưởng thần."

[Sùng Trinh à Sùng Trinh, ta thật lòng hy vọng, ngươi sẽ không còn là vị vua mất nước trong miệng người đời sau nữa.

Ta thật lòng hy vọng, ngươi có thể dẫn dắt Đại Minh của ta, chống lại giặc ngoại xâm, dương oai người Hán!]

Thấy ta cười, Sùng Trinh cũng cười theo.

Ngày tháng trôi qua thật nhanh, Sùng Trinh năm thứ mười bảy, chớp mắt đã đến.

Giống như lịch sử, đại quân Lý Tự Thành chia làm hai đường tấn công, thế như chẻ tre, chưa đến tháng ba, Đại Đồng, Tuyên Hóa đã thất thủ.

Bắc Kinh sắp rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Thánh chỉ Cần vương mà tỷ phu hời gửi đi khắp nơi, quả nhiên như đá chìm xuống biển, không có hồi âm.

Ngô Tam Quế lề mà lề mề, hành quân chậm như rùa bò.

Lưu Trạch Thanh thì nói thẳng là bị gãy chân, không tuân theo thánh chỉ.

Cao Kiệt, Lưu Lương Tá thậm chí còn hành quân ngược chiều, bỏ chạy về phía Nam, một đường cướp bóc.

Hoàng Đắc Công ở xa, trừ khi gắn thêm cánh, nếu không thì không kịp đến đây.

Còn về Đường Thông, vị Định Tây bá duy nhất tuân lệnh vào Kinh Cần vương này.

Sùng Trinh vẫn đặt rất nhiều kỳ vọng vào ông ta.

Có gia sản của ta làm "bộ mặt", Sùng Trinh không còn giống trong ký ức của ta, keo kiệt chỉ gom góp được ba nghìn lượng bạc.

Lần này, hắn ta trực tiếp hào phóng chi ra một triệu lượng bạc để khao thưởng quân đội.

Theo lệ thường, tướng lĩnh Đại Minh xuất binh phải có giám quân.

Nghe nói tỷ phu hời đã lựa chọn kỹ càng, chọn một tên thái giám tên là Đỗ Chi Trật làm giám quân.

Ta vội vàng vào cung can ngăn.

Người khác ta không nhớ rõ, nhưng tên Đỗ Chi Trật này ta biết, đích thị là một tên phản bội.

"Vậy phái ai đi?" Sùng Trinh ngước mắt nhìn ta.

Càng gần đến lúc đại quân Lý Tự Thành tiến về Kinh thành, tỷ phu hời này càng ngày càng dựa dẫm vào ta.

Ta cũng thấy bế tắc: "Ngoài Vương Thừa Ân ra, những người khác đều không đáng tin."

Kẻ phản bội quá nhiều, ta làm sao nhớ hết được.

Người trung thành, ta cũng chỉ nhớ mỗi Vương Thừa Ân, người đã cùng tỷ phu hời thắt cổ tự tử.

Vương Thừa Ân nhìn ta bằng ánh mắt vừa yêu vừa hận, sau đó lập tức quỳ xuống, ôm lấy chân Sùng Trinh khóc lóc: "Nô tài chỉ muốn hầu hạ Hoàng gia, không muốn đi đâu hết!"

Thôi được rồi, vị này cũng không muốn đi.

Bây giờ khí thế của Lý Tự Thành đang rất mạnh, nếu là ta thì ta cũng không dám đi.

"Thôi vậy! Chẳng phải ngươi thường nói trước mặt trẫm rằng, dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng sao. Lần này, trẫm sẽ không phái giám quân! Dù sao thì tên Đường Thông đó cũng sẽ đầu hàng, một tên giám quân cũng không ngăn cản được!"

Ta thở dài.

[Nhưng vị này trước mặt thì đầu hàng Lý Tự Thành, đằng sau thì đầu hàng Mãn Thanh, miệng thì nói là bất đắc dĩ, nhưng thực tế thế nào, ta cũng không dám chắc!]

"Trung thành hay không, cuối cùng vẫn phải xem ông ta làm như thế nào." Nhìn ta hồi lâu, Sùng Trinh cũng thở dài theo.

Bây giờ chúng ta, không còn lựa chọn nào khác.

Cuối cùng vẫn không phái giám quân.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 11


Không còn bị kiềm chế, Đường Thông cảm động đến rơi nước mắt, chỉ trời thề đất rằng trận này nhất định sẽ đánh lui Lý Tự Thành ra khỏi cửa ải Cư Dung.

Nhìn theo đại quân dần dần đi xa, Sùng Trinh bỗng nhiên nói: "Nếu lần này, có thể ngăn cản được Lý Tự Thành..."

Thì không cần phải dời đô nữa.

Nửa câu sau không nói ra ta cũng hiểu.

"Hy vọng vậy." Trong lòng ta cũng không chắc chắn.

[Dù Đường Thông có phản bội hay không, cũng phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.]

08

Tin tức dời đô vẫn đang ồn ào, Sùng Trinh vẫn không đưa ra câu trả lời chính thức, mặc cho triều đình và dân chúng bàn tán.

Những người có chút tài sản, nghe nói Lý Tự Thành sắp đến, Hoàng Đế dường như cũng muốn dời đô, lập tức lũ lượt chạy trốn về phía Nam.

Người nghèo thì không sợ.

Ai đến cũng không sợ.

Hành động tịch thu tài sản, ngay sau khi ta nắm quyền kiểm soát Cẩm Y Vệ, đã được triển khai rầm rộ.

Hiện tại, tuy đám tân binh này chưa làm tốt công tác tình báo đối ngoại, nhưng đối với những việc lớn nhỏ trong Kinh thành, thì đã nắm rõ trong lòng bàn tay.

Kẻ nào muốn đầu hàng địch, kẻ nào lo lắng cho đất nước, đều nằm trong lòng bàn tay, trùng khớp với ký ức mơ hồ trong lòng ta.

Chìm đắm trong hưởng lạc, sa đọa trăm năm, nhà cường hào nào trong Kinh thành mà chẳng có chút mờ ám.

Trước đây ta không điều tra là vì không muốn điều tra, sợ gây chấn động triều đình và dân chúng.

Bây giờ triều đình sắp không còn, còn kiêng dè cái gì nữa.

Điều tra! Điều tra thật mạnh tay vào!

Nhát dao đầu tiên khi lên bờ, chính là chém tên lãnh đạo trực tiếp — Lạc Dưỡng Tính!

Sau Lạc Dưỡng Tính thì đến lượt quan lại bá quan, rồi đến các công hầu quý tộc, từ nhỏ đến lớn, từ dễ đến khó, ngay cả đó là thủ phụ Ngụy Tảo Đức. Chỉ cần là kẻ giàu có bất nhân, bóc lột dân chúng, thì một tên cũng không tha.

Ta không giết người, càng không dùng hình phạt tàn khốc, là thanh niên tốt năm sao của thế kỷ mới, ta không nhìn được máu.

Nhưng, chỉ cần để ta nắm được chứng cứ xác thực thì lập tức thi hành chính sách tam quang (*) — vơ vét sạch tài sản, tịch thu hết ruộng đất cửa hàng, niêm phong biệt viện nhà cửa.

(*) Chính sách tam quang: chính sách "giết sạch, đốt sạch, cướp sạch"

Là thanh niên năm tốt của thế kỷ mới, tác phong thực tế phải thấm nhuần vào tận xương tủy, cho dù là tiền bạc giấu trong áo lót hay đế giày, ta cũng phải moi ra.

Trong này, có một phần lợi nhuận là của ta đấy!

Nhìn núi vàng núi bạc được chuyển về phủ Bá tước, phụ thân ta cười toe toét đến nỗi không ngậm được miệng, hận không thể quay ra gọi ta là phụ thân.

Còn về số lượng lớn ruộng đất tịch thu được, Sùng Trinh lại hạ chỉ, chia hết cho những người dân nghèo không di cư về phía Nam — trùng hợp khớp với ý nghĩ trong lòng ta.

Những người dân này không có nhiều tài sản nên Lý Tự Thành sẽ không làm khó bọn họ, Mãn Thanh tạm thời cũng sẽ không làm khó, nhưng sau này chắc chắn sẽ phải chịu khổ một thời gian.

Những ruộng đất này, coi như là sự bồi thường mà Đại Minh không thể bảo vệ được họ, được phát trước vậy.

Hành động tịch thu tài sản, ngày càng dữ dội.

Trong triều đình nổi lên phong ba, hơn nữa còn là cuồng phong cấp mười hai.

Lúc đầu, chỉ là bá quan dâng tấu chương phản đối.

Sau đó, bắt đầu bãi triều.

Sau đó, sự việc phát triển đến mức hàng nghìn người quỳ trước cửa cung dâng huyết thư, thỉnh cầu tru di gian thần Chu Giám, thanh thế vô cùng hùng dũng.

Những tên thư sinh áo dài ném trứng thối, rau củ thối, túi phân vào cửa nhà ta liên tiếp không dứt, mắng ta là gian thần hại nước, làm loạn kỷ cương, nhất định sẽ bị người đời ngàn năm sau nguyền rủa — Bây giờ đã đủ thối rồi, cả phủ Bá tước bị trứng thối, túi phân ướp mùi đến tận xương tủy, ta chỉ có thể sai người làm một lô khẩu trang, bảo mọi người đeo mỗi ngày.

Những kẻ ám sát ta càng ngày càng nhiều, nếu không phải phủ Bá tước kiêm quân doanh, ngày đêm đều có người canh gác, thì ta đã chết từ lâu rồi.

Phụ thân ta đúng là kiểu người "thà mất mạng chứ không mất tiền", hoàn toàn không để tâm đến chuyện ám sát. Từ khi chuyển về, ngày nào ông ấy cũng ngâm mình trong kho bạc đếm vàng — bạc và tiền đồng, lão đầu tử đã không còn coi vào mắt nữa!

Còn Sùng Trinh, cuối cùng cũng hùng dũng một lần, nhất quyết bảo vệ ta.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 12


Sau khi buông bỏ gánh nặng minh quân, hắn ta như bừng tỉnh, hoàn toàn phớt lờ những tấu chương đòi giết gian thần là ta của quần thần.

Muốn quỳ thì cứ quỳ, muốn bãi triều thì cứ bãi triều.

Muốn mắng trẫm là hôn quân, cứ việc mắng.

Nhìn thấy bản kê khai tài sản tịch thu được mà ta gửi đến mỗi ngày, ban đầu hắn ta nổi trận lôi đình — Tốt lắm, trước đây trẫm kêu gọi bá quan quyên góp quân lương, tên nào tên nấy đều khóc than nghèo khổ, cuối cùng có một tên thái giám quyên góp nhiều nhất, mới gom góp được hai mươi vạn lượng.

Bây giờ tùy tiện tịch thu một nhà, chỉ riêng vàng bạc đã lên đến hơn bảy mươi triệu lượng! Châu báu càng nhiều không kể xiết!

Sau cơn thịnh nộ, là niềm vui lớn.

Có số tiền này, chỉ cần hắn ta sử dụng hợp lý thì Đại Minh vẫn còn hy vọng!

Theo lời khuyên của ta, Sùng Trinh cho in ra hàng vạn bản sao kê tội chứng của những quan viên bị tịch thu tài sản rồi phát miễn phí cho từng nhà.

Ta còn tìm không ít tiên sinh kể chuyện, ở khắp các tửu lâu lớn nhỏ trong thành, tuyên truyền những "việc làm hiển hách" của bọn họ bất kể ngày đêm.

Chơi trò dư luận à, ông nội đây từng chơi A Hồ, A Vi, A B, A Đẩu (*) rồi, các ngươi từng chơi chưa.

(*) A Hồ, A Vi, A B, A Đẩu: ám chỉ các nền tảng mạng xã hội lớn của Trung Quốc hiện đại là Zhihu, Weibo, Bilibili, Douyin.

Sau này ta sẽ tìm người viết một trăm tám mươi quyển truyện, cố gắng góp thành danh tác thứ năm, truyền bá khắp thiên hạ.

Lại làm một cuốn "Liệt truyện tham quan", rồi cho vào sử sách Đại Minh.

Chẳng sao, mấy trăm năm nữa, chúng ta cùng lọt vào danh sách gian thần thôi.

Sau khi nhanh chóng hoàn thành danh sách tịch thu tài sản, ta vào cung tìm Sùng Trinh, nói rằng mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể dời đô rồi.

Giờ mà không đi thì sẽ không đi được nữa.

"Chờ thêm chút nữa?" Sùng Trinh lại có vẻ do dự.

Hắn ta vẫn còn ôm một tia hy vọng vào Đường Thông.

Trong lòng ta bỗng dâng lên một nỗi bực bội khó tả, lắc đầu nói không được, dù Đường Thông có chống đỡ được hay không thì cũng phải đi.

Nếu ông ta chống đỡ được, chúng ta hoàn toàn có thể quay trở lại, cùng lắm chỉ mất chút mặt mũi.

Nhưng, nếu ông ta không chống đỡ được, chúng ta sẽ khó mà chạy trốn được nữa.

[Mà bây giờ thế cục thiên hạ đã thuộc về Lý Tự Thành.

Dòng chảy lịch sử, sao có thể dễ dàng thay đổi?]

"Thôi vậy! Đi thôi!" Sùng Trinh nhìn quanh đại điện, thở dài một tiếng, rồi thay đổi quyết định.

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi bàn bạc với Sùng Trinh, quyết định chuyện dời đô, hay nói đúng hơn là chạy trốn sẽ vào ba ngày sau.

Chuyện không bất ngờ chính là luôn có chuyện bất ngờ xảy ra.

09

Đêm đó khi trở về phủ Bá tước, một tiếng đập cửa dồn dập đã đánh thức ta khỏi giấc mơ!

Tên Đề kỵ canh đêm hớt hải chạy vào báo, nói Lý Tự Thành đánh đến rồi, đại quân đã tiến sát đến ngoại ô Kinh thành!

"Nhanh vậy sao?"

Trong nháy mắt, cơn buồn ngủ của ta bay biến hết.

Bây giờ mới chỉ là đầu tháng ba, rõ ràng là ngày mười bảy tháng Ba Lý Tự Thành mới công phá Bắc Kinh!

Sao lại đến sớm vậy?

Tên Đề kỵ nghiến răng nói, là do Đường Thông! Người này không những không chống cự, mà còn nhanh chóng mở đường cho quân Lý Tự Thành vào cửa ải, làm tay sai dẫn đường, âm thầm đâm sau lưng!

Có Đường Thông làm nội ứng, quân Lý Tự Thành như vào chỗ không người!

Mẹ kiếp!

Một triệu lượng bạc của lão tử đúng là đổ sông đổ biển rồi!

Nếu không phải Cẩm Y Vệ bây giờ đã có chút khởi sắc, kịp thời báo tin, e rằng quân Lý Tự Thành đã đánh đến cửa phủ Bá tước rồi ta mới biết được!

Đột nhiên, ta hiểu ra nguyên nhân của nỗi bực bội khó hiểu trong lòng mình.

Là do việc tịch thu tài sản của bá quan, giống như cánh bướm, đã khiến biến cố xảy ra sớm hơn!

Quần thần quý tộc bất mãn, tất nhiên sẽ tìm mọi cách câu kết với Đường Thông, dẫn Lý Tự Thành vào cửa ải!

Lịch sử đã bị thay đổi!

Ký ức của ta, không còn hoàn toàn đáng tin cậy nữa rồi!

Ầm ầm!

Một tiếng pháo vang lên, ta bật dậy khỏi ghế, mở cửa phòng nhìn ra xa, thấy phía chân trời xa xa một mảng đỏ rực.

Bọn chúng đã bắt đầu tấn công rồi!

"Nổi trống! Tập hợp binh lính!"

Cả Kinh thành toàn là kẻ phản bội, ngoại thành không trụ được bao lâu đâu!

Phải rút lui ngay lập tức!
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 13


Tùng tùng tùng!

Tiếng trống nổi lên, binh lính tập hợp!

Trước đó ta đã nhiều lần tập kích ban đêm, ra lệnh tập hợp binh lính.

Mấy tháng nay, đám Cẩm Y Vệ đã quen với việc mặc nguyên y phục để ngủ.

Vừa nghe tiếng trống là lập tức phản xạ bật dậy, chưa đầy một chén trà nhỏ đã tập hợp xong.

"Toàn quân nghe lệnh!" Mặc kính trang, ta đứng trên đài cao, hô to.

"Các tiểu đội của bốn quân Giáp Ất Bính Đinh, với tốc độ nhanh nhất, đưa các đại thần trong danh sách cùng gia quyến của họ, rút lui khỏi địa điểm đã định! Mọi việc làm theo kế hoạch! Nếu có người trong danh sách không tuân theo, lập tức đánh ngất rồi mang đi!"

Cẩm Y Vệ đồng thanh hô vang: "Tuân lệnh!"

"Xuất phát!"

Lệnh vừa ban ra, hơn nửa số Cẩm Y Vệ tản ra, đâu ra đấy.

Đám binh lính này, không huấn luyện vô ích.

Nhóm người này sẽ nhanh chóng đến nhà các quan viên trong danh sách, ai nghe lời thì trực tiếp lôi lên ngựa mang đi, ai dám phản kháng — hoặc đánh ngất, hoặc trói bằng dây thừng, vẫn lôi lên ngựa mang đi.

"Hai quân Mậu Kỷ, theo ta vào cung hộ giá!"

"Tuân lệnh!"

Bây giờ, chỉ cần một chữ "nhanh"!

Ta dẫn theo số Cẩm Y Vệ còn lại, phi ngựa đến Hoàng cung, dùng kim bài mà Sùng Trinh ban cho để ép mở cửa cung, dẫn đầu phi ngựa vào trong.

Trong cung cũng đã rối loạn.

Không kịp để ý đến lễ nghi, ta xông thẳng vào tẩm điện mà Sùng Trinh thường ở.

"Trẫm biết ngươi sẽ đến." Thì ra Sùng Trinh đã thay thường phục, trên mặt vừa có sự an ủi, vừa có sự ngưng trọng, còn có một chút hối hận: “Không ngờ Lý Tự Thành lại đến nhanh như vậy!"

Vương Thừa Ân cũng ăn mặc như tôi tớ bình thường, nhìn ta với vẻ van nài.

Không kịp để ý đến những chuyện khác, ta vội vàng hỏi: "Mấy người tỷ tỷ đâu?"

"Ta đã bảo họ thay y phục rồi."

[Không để tỷ tỷ ta thắt cổ là tốt rồi.

Thật sợ cái tên lão tiểu tử này nghĩ quẩn, lại chặt luôn cánh tay của ngoại sinh nữ Trường Bình của ta.

Dù sao cũng từng cướp, à không, từng ăn bánh ngọt của tiểu nha đầu đó, ít nhất cũng phải bảo vệ cho con bé một cánh tay.]

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Không để ý thấy vẻ áy náy thoáng qua trên mặt Sùng Trinh.

Tỷ tỷ ta dẫn theo ngoại sinh, ngoại sinh nữ và mấy vị phi tần nhanh chóng chạy đến.

Trên mặt mọi người đều không giấu được vẻ hoảng sợ.

"Tỷ tỷ cứ yên tâm, đệ đệ có bản lĩnh, có thể đưa mọi người rời đi an toàn!" Nhìn Hoàng Hậu tỷ tỷ, ta vỗ ngực, cố gắng tỏ ra tự tin.

Ta lại xoa đầu nha đầu Trường Bình rồi nhìn mấy đứa cháu khác, nói: "Các ngươi đừng sợ, cữu cữu sẽ bảo vệ các ngươi."

May mà tên tỷ phu này không háo sắc lắm, tiểu thiếp còn chưa nhiều bằng ta, nếu mà tam cung lục viện thì ta thật sự không có bản lĩnh mang hết đi được.

Sùng Trinh tự mình vác bọc hành lý, nắm lấy tay Hoàng Hậu tỷ tỷ, nhìn mấy hài tử với vẻ mặt đầy áy náy: "Là trẫm có lỗi với các ngươi."

Hậu duệ của Hoàng tộc, vậy mà lại hốt hoảng như chó mất nhà.

"Là hài nhi vô dụng, không giúp được phụ hoàng." Thái tử Chu Từ Lãng nghiến răng, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

"Cháu ngoan, đợi chúng ta chạy thoát, nhất định sẽ để ngươi giúp phụ hoàng ngươi!"

Thấy đám Cẩm Y Vệ phía sau đã chuẩn bị xong mấy chiếc xe ngựa, ta nhét tất cả mọi người lên xe.

Tình cảm gia đình này, cứ đợi chạy thoát rồi hãy thể hiện!

Ta dẫn đầu, mang theo mấy chiếc xe ngựa đi ra ngoài từ cửa nhỏ thường dùng để vận chuyển rau củ, rồi lại tiếp tục phi ngựa như bay.

Xe ngựa vừa mới chạy ra khỏi Tử Cấm Thành không lâu, tên Đế kỵ Cẩm Y Vệ đi do thám tình hình địch ở tiền tuyến đã phi ngựa đến báo: "Báo! Quảng Ninh môn đã thất thủ! Có kẻ đã mở cổng thành cho Lý Tự Thành!"

Ngoại thành đã mất!

Chính Dương môn e rằng không chống đỡ được bao lâu nữa!

Ta hơi cau mày.

Sùng Trinh vén rèm xe thò đầu ra, trên mặt đã lộ ra vẻ tuyệt vọng: "Chu Giám, muôn vàn nỗ lực cuối cùng vẫn là như vậy, đây là trời muốn diệt Đại Minh ta sao?"

"Còn có ta ở đây, Đại Minh sẽ không diệt vong!" Ta lắc đầu, hô to với toàn quân: “Các huynh đệ, tăng tốc! Hành động theo kế hoạch!"

[May mà ta đã sớm chuẩn bị đường lui!]

"Tuân lệnh!"

Tiếng vó ngựa dồn dập, chúng ta chạy như bay về phía phủ Bá tước đã được cải tạo thành quân doanh của ta.

Ta dẫn theo Sùng Trinh và những người khác, nhanh chóng chạy đến một doanh trướng ở góc sân tập.

"Đi theo ta! Bên trong có đường sống!"

Không kịp giải thích cho mọi người, ta đọc ám hiệu rồi đi vào trước.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 14


Trong trướng có mấy chục người đang cầm đao canh gác nghiêm ngặt.

Nếu không có ám hiệu, đi vào sẽ bị chém ngay.

"Đây là..."

Khi Sùng Trinh đi vào, ta rõ ràng nhìn thấy vẻ kinh ngạc và vui mừng trên mặt hắn ta.

Tấm thảm dưới đất ở giữa doanh trướng đã được vén lên, để lộ một cái hố lớn.

Ấy chà, không ngờ tới đúng không, ta từng xem "Địa đạo chiến" đấy.

Ta cố tình chọn phủ Bá tước làm nơi luyện binh, chính là để che giấu việc đào địa đạo.

Binh lính luyện tập ở đâu, thì địa đạo được đào đến đó.

Không tiếc sức người sức của, mất mấy tháng trời, cuối cùng cũng được ta đào ra một con đường sống.

Người nhà của ta, tài sản tịch thu được, thợ thủ công, vũ khí, bản vẽ, bất cứ thứ gì ta cảm thấy có thể dùng được, có thể mang đi được, đều đã được vận chuyển qua đường hầm này và đưa đến Nam Kinh bằng đường biển.

Trên đường đến Nam Kinh sẽ có người tiếp ứng.

Ngay cả những châu phủ xa hơn ở phía Nam, ta cũng đã sớm bắt đầu sắp xếp, phát triển mật thám Cẩm Y Vệ.

Chạy trốn mà, chuẩn bị bao nhiêu cũng không thấy nhiều.

"Đi thôi, bệ hạ! Những đại thần trung thành với Đại Minh, thần đã sai người đưa đi trước rồi! Chúng ta không thể tụt lại phía sau!"

Vừa vào lều, đã có người đến báo cáo với ta rằng, khi Cẩm Y Vệ đến nhà các đại thần đó, thì hầu hết các văn thần đều muốn tuẫn quốc!

Có mấy nhà ở hơi xa, khi Cẩm Y Vệ đến nơi, thì phải lôi người xuống từ trên xà nhà hoặc vớt người từ dưới giếng lên. May mà đến kịp lúc, nên mới giữ được mạng.

Còn có một số huân thần, đang tự mình cầm đao định xông ra ngoài quyết chiến với đại quân Lý Tự Thành — Đương nhiên, đây cũng là muốn tìm đến cái chết.

Ta bảo người này báo cáo tình hình cho Sùng Trinh nghe.

"Những người muốn cả nhà hy sinh tuẫn quốc, có Đông các Đại học sĩ Phạm Cảnh Văn, có Hộ bộ Thượng thư Nghê Nguyên Lộ, có Tả đô Ngự sử, Tả đô phó Ngự sử, Binh bộ hữu thị lang, Đại Lý Tự khanh, Hình bộ hữu thị lang...

"Anh Quốc công, Tân Thành hầu... cũng muốn cầm đao quyết chiến với giặc!"

Trong đó, còn có rất nhiều người địa vị thấp kém, nhưng vẫn có khí tiết.

Sùng Trinh nghe xong nước mắt lưng tròng, môi mấp máy, nhưng lại không nói nên lời.

Ta lau khóe mắt, nói thay hắn ta: "Bệ hạ không phải là không có chỗ nào tốt, Đại Minh cũng không phải là không có chỗ nào tốt. Nếu không, sao lại có người bằng lòng liều chết để báo đáp?"

[Ngươi luôn nói các quan lại làm hại ngươi, giờ thì hãy xem thử, liệu có ai là quan lại không làm hại ngươi không?

Sự đa nghi của ngươi, cũng nên bỏ đi được rồi!]

"Được!" Sùng Trinh như đáp lại, gật đầu thật mạnh: “Bọn họ đều là trung thần của Đại Minh! Ngược lại là trẫm... có lỗi với bọn họ!

"Chu Giám, may mà có ngươi."

10

Khi ra khỏi địa đạo, trời đã tờ mờ sáng.

Cuối cùng ta đã đưa một nhà Sùng Trinh rời khỏi Kinh thành an toàn, không tổn thất một binh sĩ nào.

Nghe tiếng đại quân Lý Tự Thành gào thét phía sau lưng, tấn công Hoàng thành, chúng ta nghênh đón ánh bình minh tiến về phía trước.

Phía trước có Cẩm Y Vệ mở đường.

Sùng Trinh đi cùng ta, đường nét hàm dưới căng thẳng cuối cùng cũng giãn ra, đầy cảm khái: "Chu Giám, chúng ta đã trốn thoát rồi, đúng không?"

Ta gật đầu, trên mặt là niềm vui khôn xiết.

Ta cuối cùng cũng thành công gảy một lần dây đàn lịch sử, coi như không uổng phí kiếp này.

[Tính toán thời gian, Lý Tự Thành có khi đã chiếm được toàn bộ Hoàng thành rồi, không biết hắn ta nhìn thấy Hoàng cung trống rỗng sẽ nghĩ gì.

Tỷ phu à tỷ phu, cuối cùng cũng thoát khỏi số phận thắt cổ trên núi Môi, thoát khỏi tương lai chết chóc lưu vong của tỷ tỷ và các cháu, cũng không uổng công ta mang tiếng xấu.

Không biết sau này, có được chết một cách yên lành không nữa.

Thôi vậy, chỉ cần tương lai có thể giúp người Hán tránh khỏi sự tàn sát của giặc Hồ, thì mạng sống của ta cũng chẳng đáng là gì.]

Sùng Trinh dần dần chậm bước: "Chu Giám."

Ta quay đầu lại nhìn: "Bệ hạ mệt rồi sao? Cố gắng thêm một chút nữa, phía trước đã chuẩn bị xe ngựa rồi."

Thì thấy Sùng Trinh trịnh trọng chắp tay hành lễ với ta.

"Có ngươi giúp đỡ, là điều may mắn nhất đời trẫm, cũng là điều may mắn nhất của Đại Minh."

Khuôn mặt nghiêm nghị của hắn ta sau khi được ánh bình minh chiếu rọi lộ ra vẻ dịu dàng, trong mắt dường như có ánh sáng lấp lánh.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 15


"Chỉ cần Đại Minh còn tồn tại một ngày, thì nhất định sẽ không phụ ngươi!"

Nói xong, Sùng Trinh ngẩng đầu tiếp tục bước đi.

Ta lại sững sờ, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên bầu trời.

Cái này cái này cái này...

[Mặt trời mọc đằng Tây rồi sao? Tên tỷ phu keo kiệt bạc bẽo của ta — Sùng Trinh Hoàng Đế, vậy mà lại biết ơn!]

Phía trước, Sùng Trinh loạng choạng một cái, sau khi đứng vững thì quay đầu lại trừng mắt nhìn ta: "Tiểu tử thối, còn không mau đi theo!"

Ta thở phào nhẹ nhõm.

Phải như vậy chứ!

Nhìn lại Hoàng thành ngập tràn khói bụi, ta vui vẻ đuổi theo Sùng Trinh, nói chắc chắn: "Tỷ phu yên tâm, Kinh thành Bắc Kinh này, rồi sẽ có một ngày chúng ta sẽ đánh chiếm lại!"

Mấy chục ngày sau, tin tức Bắc Kinh thất thủ lan truyền khắp nơi.

Các châu phủ phía Nam đều hoang mang lo sợ.

Binh bộ Thượng thư Nam Kinh - Sử Khả Pháp vội vàng kêu gọi quan quân, muốn tiến về Kinh thành Cần vương, nhưng tiếc là các võ tướng đều có toan tính riêng nên mãi vẫn không tập hợp được binh lính.

Các phiên vương gần đó đều rục rịch muốn động, cảm thấy có cơ hội để thừa cơ trục lợi.

Một số văn thần, võ tướng, quý tộc, thái giám có đầu óc nhanh nhạy, đã bắt đầu câu kết với phiên vương, vọng tưởng về công lao phò vua giúp nước.

Trong lúc triều đình Nam Kinh đang rối ren như tơ vò, thì tiền quân Cẩm Y Vệ lại hộ tống một đám đại thần đang mắng chửi om sòm đến nơi.

Những vị Quốc công, Hầu gia, Đại học sĩ, Thượng thư, Thị lang này, đều đang chửi ầm lên một người tên là Chu Giám.

Đều là người có học thức, sao có thể chịu được sự đối xử này —— Người ta đang một lòng muốn tuẫn tiết vì nước, thì nhà cửa bị một đám Cẩm Y Vệ như hung thần ác sát xông vào, vừa vào đã hỏi đi hay không.

Phần lớn mọi người chỉ kịp bày ra vẻ mặt khó hiểu, thì đã bị đánh ngất xỉu.

Tỉnh lại thì đã ở trên thuyền rồi.

Những người lớn tuổi thì được đối xử tốt hơn một chút, không bị đánh.

Nhưng lại càng nhục nhã hơn!

Không chỉ bị trói chặt mà còn bịt miệng bằng miếng giẻ rách suốt dọc đường! Cũng chẳng biết là thứ gì, có lẽ là thứ đã dùng để lau chân!

Sau này, khi nghe Cẩm Y Vệ miêu tả lại một cách sinh động, ta mới biết lý do tại sao người vừa mới đến Nam Kinh như ta lại có danh tiếng lớn đến vậy.

Đều là do những người này tuyên truyền cho ta đấy!

Nói về phía Nam Kinh, đám người Sử Khả Pháp vẫn đang hoang mang nghe các đại thần mắng chửi ta.

Còn ta, nhân vật chính đi theo Sùng Trinh, cũng đã đến nơi.

Tầm quan trọng của Sùng Trinh, vào lúc này mới được thể hiện rõ ràng.

Hoàng Đế dòng dõi chính thống của Đại Minh và Thái tử vẫn còn, làm gì đến lượt người khác mơ tưởng đến ngai vàng.

Không cần phải lựa chọn, bá quan lập tức quỳ xuống bái kiến, nghênh đón Đế Hậu vào ở trong Hoàng cung Ứng Thiên.

Những toan tính ngấm ngầm ngay lập tức tan biến.

Ở Nam Kinh này ngoài Sử Khả Pháp, Lộ Chấn Phi ra thì không có nhiều người có thể trọng dụng và tin tưởng được.

Nhưng may mắn thay, những nỗ lực của ta đã không uổng phí.

Từ Bắc Kinh trói, à không, cứu được Phạm Cảnh Văn, Nghê Nguyên Lộ, Lý Bang Hoa, Thi Bang Diệu, Vương Gia Ngạn, Lăng Nghĩa Cừ, Mạnh Triệu Tường, Trần Lương Mô...

Cho dù năng lực của họ thế nào, thì lòng trung nghĩa cũng không thể chê trách, dùng bọn họ không sợ bị đâm sau lưng!

Ta cũng được thăng quan.

Chính thức được thăng làm Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, còn được phong tước hiệu Trung Dũng Bá, vậy là ngang hàng với phụ thân ta rồi!

Sùng Trinh thường xuyên triệu ta đến bàn bạc việc triều chính.

Sự tín nhiệm của hắn ta đối với ta vẫn như lúc ở Bắc Kinh.

Ta ra vào cấm cung, cứ như đi vào hậu viện nhà mình vậy.

Cả triều đình đều biết, nhân vật quyền lực nhất hiện nay chính là tiểu cữu tử của Sùng Trinh, Chu Giám, Chu Đại thiếu gia ta đây.

Thiên tử lại tin tưởng một tên ngoại thích như vậy, nếu là trước đây, thì đã có văn thần nhảy ra chỉ vào mũi ta mắng là gian thần hại nước rồi.

Đáng tiếc là những kẻ muốn ta chết đều ở lại Bắc Kinh hết rồi — Có khi lúc này đang bị người của Lý Tự Thành tra khảo xem gia sản cất giấu ở đâu.

Còn ở Nam Kinh này, đại đa số mọi người, một nhà già trẻ lớn bé kể cả bản thân họ có thể giữ được mạng sống, đều là nhờ ta cứu — Họ mắng thì cứ mắng, nhưng nếu có ai muốn động đến ta thì sẽ lập tức nhảy ra phản đối.

Ân cứu mạng cả gia tộc, sao có thể xem thường?

Hơn nữa, Thiên tử, thậm chí cả vị Thiên tử tương lai có thể sống sót, là công lao của ta.

Nói ta có công cứu vãn xã tắc thì cũng không quá đáng.

Chỉ cần ta không tự tìm đường chết, thì chỉ cần Đại Minh còn tồn tại một ngày, ta sẽ có thể sống yên ổn một ngày.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 16


11

Mấy ngày sau, tình hình triều đình đã ổn định trở lại.

Đứng trước sa bàn mới làm xong, kết hợp với những tin tức mà Cẩm Y Vệ liên tục gửi về, ta cầm một chiếc que nhỏ phân tích tình hình hiện tại cho Sùng Trinh nghe.

Lý Tự Thành liên tiếp bại trận, bây giờ Bắc Kinh đã là địa bàn của Đa Nhĩ Cổn nhà Mãn Thanh.

Bọn giặc Mãn đã có ý định chiếm lấy thiên hạ, nhất định sẽ có trận quyết chiến với Lý Tự Thành!

Còn về Đại Minh — trong mắt Lý Tự Thành và giặc Mãn, chúng ta đã bị loại rồi.

Chúng ta có thể nhân cơ hội này để nghỉ ngơi dưỡng sức, chỉnh đốn quân đội, chuẩn bị cho chiến tranh!

[Lịch sử mà ta biết tuy đã thay đổi, nhưng người vẫn là những người đó.

Cuối cùng Ngô Tam Quế vẫn làm Bình Tây vương của nhà Mãn Thanh, tận tâm tận lực giúp bọn giặc Mãn tiêu diệt Lý Tự Thành, tiêu diệt Đại Minh.

Lý Tự Thành chắc chắn vẫn sẽ bị nhà Mãn Thanh coi là kẻ địch chủ yếu, vậy thì trận chiến ở Đồng Quan trong ký ức của ta, nhất định vẫn sẽ xảy ra.]

Càng nghe, Sùng Trinh càng cau mày: "Bọn chúng sẽ không đánh đến Nam Kinh sao?"

Ta lắc đầu và nói rằng Nam Kinh tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng tất nhiên vẫn phải cảnh giác đề phòng.

Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, khi Lý Tự Thành thất bại, đại quân Mãn Thanh chắc chắn sẽ nhắm mục tiêu tiếp theo vào vùng đất phì nhiêu giàu có ở phía Nam.

Triều đình nhà Thanh bây giờ đã có Hồng y đại bác, loại vũ khí công thành lợi hại.

Nếu Đại Minh muốn học theo Nam Tống, an phận thủ thường, thì chắc chắn sẽ diệt vong!

"Trẫm tuyệt đối sẽ không làm Triệu Cấu!" Sùng Trinh lập tức đáp lại.

Ta thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ tốt nhất là ngươi không ưa tên đó, cả nước đều không ưa hắn ta.

"Lý Tự Thành vậy mà cũng không thắng được giặc Mãn sao?"

"Không chỉ không thắng được, mà còn thua rất nhanh." Ta biến chiếc que nhỏ trong tay thành một thanh kiếm sắc bén, c*m v** giữa hai lá cờ nhỏ màu xanh lam và xanh lục tượng trưng cho Lý Tự Thành và triều đình nhà Thanh: “Lý Tự Thành vừa thua, Đại Minh phải lập tức thế chỗ! Cuối năm nay, ở Đồng Quan có thể sẽ có cơ hội!"

[Tuy rằng các mốc lịch sử bây giờ đã thay đổi, nhưng đại cục vẫn không đổi.

Lý Tự Thành và Mãn Thanh rất có thể sẽ lại giao tranh một trận quyết định ở Đồng Quan, nếu có thể nắm bắt được thời cơ này, chưa chắc không thể nhất chiến định thiên hạ.]

"Ngươi muốn làm ngư ông đắc lợi?" Sùng Trinh nhanh chóng hiểu ý ta, trên mặt hiện lên một nụ cười.

Sau đó, hắn ta lặng lẽ rút chiếc que nhỏ ra c*m v** chỗ khác: "Đồng Quan ở đây này."

Khụ khụ khụ, ta đúng là mù đường mà!

"Cái đó không quan trọng, quan trọng là thời gian! Trước cuối năm nay, chúng ta có đủ năng lực để thế chỗ hay không mới là mấu chốt!"

[Phúc vương Chu Do Tung vừa lên làm Hoàng Đế đã muốn làm Hoàn Nhan Cấu, chỉ biết hưởng lạc cầu hòa, ngồi nhìn đất nước rơi vào tay ngoại tộc. Nhưng bây giờ Hoàng Đế vẫn là Sùng Trinh!

Lần này, nhất định phải tiêu diệt toàn bộ đám giặc Mãn dám vào cửa ải!]

Sùng Trinh siết chặt nắm đấm, trong mắt bùng lên ngọn lửa: "Chu Giám, trẫm nên làm gì? Ngươi cứ nói."

Ta suy nghĩ một chút, rồi nói rằng muốn đánh trở lại thì phải có binh mã.

Tinh binh mà Đại Minh có thể sử dụng bây giờ chỉ có mấy nghìn Cẩm Y Vệ dưới trướng ta.

Muốn tiêu diệt nhà Thanh dày dạn kinh nghiệm trận mạc, thì số người này còn lâu mới đủ.

Nhưng chiêu binh mãi mã, không phải chuyện ngày một ngày hai.

Trước mắt có mấy đội quân, nếu có thể thu phục để sử dụng, thì có thể giải quyết vấn đề cấp bách.

"Ngươi đang nói đến mấy tên đóng quân ở Giang Hoài đó..." Mắt Sùng Trinh sáng lên.

Ta gật đầu, đọc tên từng người một: "Cao Kiệt, Lưu Lương Tá, Hoàng Đắc Công, Lưu Trạch Thanh!"

[Sau này Tứ trấn Giang Bắc sẽ ủng hộ Phúc vương lên ngôi và nắm giữ binh quyền, không thể lãng phí số binh lính này được.]

"Nhưng bọn họ không đáng tin." Sùng Trinh lắc đầu, trong mắt thoáng hiện lên sát khí, cũng không biết là dành cho ai.

Lần này sự đa nghi của hắn ta coi như không dùng sai chỗ.

Thánh chỉ Cần vương giống như tấm kính chiếu yêu, đã soi rõ bốn người này — Bọn họ không có một ai đến cả.

"Cũng không phải là hoàn toàn không thể dùng được." Ta cố gắng lục lọi trí nhớ.

[Hoàng Đắc Công nguyện vì Đại Minh chiến đấu đến chết không lùi bước, nam tử hán có tâm huyết như vậy, luôn luôn đáng tin cậy.

Cao Kiệt tuy rằng cướp bóc dân lành, chết là đáng đời, nhưng hắn ta đến chết cũng không chịu đầu hàng nhà Thanh, đại nghĩa không mất. Lý Thành Đống, người giỏi đánh trận cũng ở dưới trướng hắn ta... Tên Lý Thành Đống này, nếu đối xử chân thành thì là người sẵn sàng liều chết báo đáp... Nếu tha cho Cao Kiệt và hậu đãi Lý Thành Đống thì nhất định có thể thu phục được lòng hắn ta.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 17


Lưu Trạch Thanh, Lưu Lương Tá hai tên phản bội này, đầu hàng còn dễ hơn ăn cơm, không g**t ch*t bọn chúng, ta thề sẽ đổi họ!]

Suy nghĩ một lúc, ta ngẩng đầu lên thì thấy Sùng Trinh đang nhìn ta, trên mặt nở nụ cười khó hiểu.

"Nghĩ ra đối sách rồi à?"

Ta gật đầu, nói: "Chỉ cần bệ hạ, cây định hải thần châm này còn ở đây một ngày, thì đại nghĩa sẽ ở bên chúng ta một ngày, bốn người bọn họ sẽ không dám quá l* m*ng.

"Hơn nữa, bây giờ chúng ta còn có binh mã phòng thủ Nam Kinh, mấy vạn hương binh Giang Hoài dưới sự chỉ huy của tuần phủ Hoài Dương - Lộ Chấn Phi để uy h**p, chúng ta hoàn toàn có thể... liên kết một nửa, đánh một nửa!"

Ta ghé sát vào tai hắn ta nói nhỏ một hồi.

Vừa nghe, Sùng Trinh vừa gật đầu đồng ý, nụ cười trong mắt càng lúc càng đậm.

"Cứ làm theo kế hoạch của ngươi."

12

Vài ngày sau, thánh chỉ của Sùng Trinh được ban xuống.

Triệu tập Tĩnh Nam Bá Hoàng Đắc Công dẫn quân vào triều yết kiến.

Sau khi nhận được thánh chỉ.

Hoàng Đắc Công lập tức hạ lệnh chỉnh đốn quân đội xuất phát.

Theo tin tức do mật thám Cẩm Y Vệ báo về, trước khi xuất phát, Hoàng Đắc Công không phải là không lo lắng.

Trước đó, thánh chỉ Cần vương của Sùng Trinh đã kêu gọi binh mã thiên hạ vào Kinh Cần vương, ông ấy đã không thể đến kịp lúc.

Nếu Thiên tử muốn truy cứu, thì đây là tội chết.

Nhưng ông ấy vẫn lựa chọn tuân theo thánh chỉ, không hề do dự.

Theo lời của lão Hoàng — Ta không sợ chết, chỉ là lo lắng cho lão nương, thê nhi bị liên lụy... Nhưng lần này Hoàng thượng triệu kiến, nếu còn không đi, chẳng phải sẽ trở thành loạn thần tặc tử như trong vở kịch nói sao?

Nương à, con chỉ có thể xin lỗi người.

Hoàng lão phu nhân rất dứt khoát, cho ông ấy một cái bạt tai để đáp lại: "Hoàng Đế bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi, bảo ngươi làm gì thì ngươi cứ làm! Đừng có suy nghĩ lung tung!"

Lão thái thái này đúng là khôn khéo.

Có lẽ đã đoán được đôi chút.

Sau khi tin tức này được truyền đến tai Sùng Trinh, hắn ta cười đến vỗ tay, trên mặt tràn đầy vẻ an ủi: "Tốt tốt tốt! Hoàng Đắc Công tốt lắm! Hoàng lão phu nhân tốt lắm!

"Hoàng Đắc Công hiếu thuận với mẫu thân, bệ hạ chi bằng hậu thưởng cho Hoàng lão phu nhân, để Hoàng gia có thể an tâm."

"Được!"

Khi Hoàng Đắc Công lo lắng bất an vào cung và biết được lão nương nhà mình đã được phong làm Nhất phẩm Cáo mệnh, bây giờ thánh chỉ đã được gửi đến Hoàng phủ ở Lư Châu, thì vui mừng đến mức lập tức quỳ xuống dập đầu tạ ơn.

Tiếng dập đầu nghe rất mạnh mẽ.

Sau khi tạ ơn, chính là nhận tội.

Sùng Trinh bảo ông ấy đứng dậy, chỉ nói: "Lư Châu cách Kinh sư xa xôi, làm sao đến kịp, tha tội cho ngươi.

Lần này gọi ngươi dẫn quân đến đây, trẫm là muốn trọng dụng ngươi."

Lão Hoàng lập tức vỗ ngực ầm ầm: "Bệ hạ cứ việc phân phó! Lão Hoàng ta nguyện vì bệ hạ xông pha lửa đạn!"

[Hoàng Đắc Công coi như ổn rồi.

Tiếp theo, đến lượt ba tên Cao Kiệt kia rồi.

Tỷ phu của ta, xem ra sắp trở thành minh quân rồi, ta cảm thấy rất được an ủi...]

Sùng Trinh liếc nhìn ta một cách khó hiểu.

Ta đoán chắc là hắn ta đang tán thưởng, dù sao thì ta lại đoán đúng nữa rồi.

Sau khi chuyện Hoàng Đắc Công được trọng thưởng an ủi được lan truyền.

Trong mắt bá quan, chuyện thánh chỉ Cần vương trước đây, coi như đã bỏ qua.

Mấy người Cao Kiệt cũng nghĩ vậy.

Đợi đến khi bọn họ tuân theo thánh chỉ dẫn quân vào triều, thì lại bị Cẩm Y Vệ nhanh như chớp bắt giữ tất cả các tướng lĩnh cấp cao.

Ba người đều ngây ra như phỗng.

Sao lại chơi trò hai mặt thế này?

Còn về binh mã dưới trướng bọn họ thì như rắn mất đầu, dưới sự uy h**p của bốn lực lượng là Cẩm Y Vệ, Hoàng Đắc Công, binh mã phòng thủ Nam Kinh, hương binh Giang Hoài, đã bị thu phục, phân tán và sắp xếp lại.

Các triều thần cũng tranh cãi về chuyện này trên triều đình.

Ta cười hề hề đáp trả một câu: "Sao nào, kẻ kháng chỉ bất tuân, Cẩm Y Vệ không được bắt? Hoàng thượng không được trị tội à?"

Mặc dù Sùng Trinh tha tội cho Hoàng Đắc Công, nhưng chưa từng nói là không truy cứu những người khác.

Thiên tử, có quyền giải thích cuối cùng.

Lưu Trạch Thanh, Lưu Lương Tá đến chết cũng không ngờ rằng, Sùng Trinh lại dứt khoát lấy mạng bọn họ đến vậy.

Còn về mấy người Cao Kiệt thì tạm thời được giữ lại cái mạng, cho phép lập công chuộc tội.

Kỳ thực Sùng Trinh cũng từng lo lắng đối xử với Cao Kiệt như vậy, liệu hắn ta có sinh lòng phản nghịch hay không.

Cũng từng nghĩ đến chuyện giết hắn ta luôn cho xong chuyện.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 18


Đối mặt với câu hỏi của Sùng Trinh, ta lắc đầu nói chắc chắn rằng, hắn ta sẽ không phản bội!

Cao Kiệt là người rất căm ghét nhà Thanh.

Thiên hạ này, ngoài Đại Minh ra, hắn ta không còn lựa chọn nào khác.

"Chẳng phải còn có Lý Tự Thành sao?"

Ta ngẩng đầu cười nói, bệ hạ quên thân phận của phu nhân của Cao Kiệt rồi sao?

Ồ!

Sùng Trinh bừng tỉnh đại ngộ, rõ ràng là nhớ ra chuyện bát quái đó.

Năm xưa Cao Kiệt to gan lớn mật ngủ với đại tẩu, mới đầu hàng Đại Minh — Đại tẩu mà hắn ta "cướp" được, chính là lão bà của Lý Tự Thành!

Chịu nhục lớn như vậy, Lý Tự Thành hận không thể nuốt sống Cao Kiệt.

Đối với Cao Kiệt mà nói, nếu Lý Tự Thành chưa bị diệt, thì cả đời này hắn ta cũng không thể ngủ yên giấc.

"Hôm qua, Lý Thành Đống đã dẫn theo phu nhân và con nhỏ của Cao Kiệt đến phủ đệ của thần để cầu xin." Ta nói tiếp.

Lý Thành Đống, ta nhất định phải có được.

Sau khi Cẩm Y Vệ điều tra kỹ lưỡng, những võ tướng nào không gây ra tội ác tày trời, ta đều bẩm báo lên Sùng Trinh, xin tha cho tất cả.

Đương nhiên, ta không có thói quen làm việc tốt mà không để lại tên.

Tuy những người này bị Cẩm Y Vệ bắt giữ, nhưng ta chưa từng làm khó mà ngược lại còn đối đãi tử tế, cung cấp thức ăn ngon nước uống đầy đủ, lại còn đích thân hứa hẹn sẽ không làm khó gia quyến của họ.

Bọn họ đều mang tội kháng chỉ bất tuân, vốn tưởng rằng khó thoát khỏi cái chết.

Nhờ ta "cầu xin" nên mới giữ được mạng sống, chỉ bị phạt phải lập công chuộc tội, mũ ô sa vẫn còn nên tất nhiên vô cùng cảm kích ta.

Lý Thành Đống là một trong số đó.

"Thôi được, nếu ngươi đã coi trọng Lý Thành Đống, thì không thể làm rét lạnh lòng người. Cao Kiệt, cứ giữ lại đi!" Suy nghĩ một lúc, Sùng Trinh đồng ý với lời thỉnh cầu của ta.

Đến đây, binh lính của Tứ trấn, đã thật sự thuộc về Đại Minh.

13

Tập hợp binh lính của Tứ trấn, cộng thêm hương binh từ hai vùng Giang Hoài và những binh sĩ tinh nhuệ được chọn ra từ binh mã phòng thủ Nam Kinh, Đại Minh tái lập Ngũ quân đô đốc phủ — Thân quân Cẩm Y Vệ của ta cũng là một trong số đó.

Ngoài việc giám sát bá quan, bắt giữ kẻ phạm pháp, điều tra tình hình địch và chiêu hàng tướng lĩnh địch, Cẩm Y Vệ cũng phụ trách toàn bộ.

Tình báo, gián điệp chiến tranh, tuy ta chưa từng làm nhưng cũng từng xem, cứ phân phó xuống rồi vung tiền, hứa hẹn thăng quan, ắt sẽ có vô số người tài đến đầu quân.

Dưới sự đề nghị mạnh mẽ của ta, Sùng Trinh bất chấp sự phản đối của bá quan, tự mình nắm giữ chức vụ Đại đô đốc, ngày nào cũng đến quân doanh đi dạo một vòng, đánh bóng sự hiện diện.

Ngoài chức Chỉ huy sứ Cẩm Y Vệ, ta còn có thêm một chức danh là Ngũ quân đô đốc phủ thiêm sự, chuyên trách giám sát ngũ quân.

Bây giờ Hoàng Đắc Công nhìn thấy ta là chân tay bủn rủn —Ông ấy mấy lần lén uống rượu trong quân doanh đều bị ta bắt quả tang, ăn không ít gậy.

Tên này tính tình nóng nảy, cũng từng chống đối ta.

Nực cười, ta lại sợ ông ấy sao— Ta trực tiếp cho người mời lão nương của ông ấy đến quân doanh.

Hoàng lão phu nhân đích thân ra tay, lão Hoàng không dám hó hé tiếng nào, vừa đưa mông ra chịu đánh, vừa phải cầu xin ta, bảo rằng hay là để Cẩm Y Vệ đánh thay được không?

Ông ấy sợ lão nương nhà mình đánh đến mức xảy ra chuyện.

Lão Hoàng được quả mẫu nuôi nấng từ nhỏ, sự hiếu thuận khỏi phải bàn.

Thấy ta không từ thủ đoạn nào như vậy, ông ấy nào còn dám chọc vào.

Hơn nữa, bây giờ trong tay ta còn có roi mây gai mà Hoàng lão phu nhân nhét cho lúc rời đi.

Theo lời của Hoàng lão phu nhân: "Nếu cái thằng con bất hiếu của ta còn dám làm loạn, đại nhân cứ việc dùng roi này mà đánh!"

Điều này khiến cho một nam tử hán cao to như Hoàng Đắc Công, đường đường là Bá gia phải ủy khuất đến đỏ hoe mắt, gào lên với lão nương nhà mình: "Con có phải con ruột của người không vậy?"

Bây giờ Cao Kiệt cũng ngoan ngoãn rồi.

Nhi tử bảo bối của hắn ta đã được ta sắp xếp làm Bách hộ dự bị của Cẩm Y Vệ, đợi đến khi trưởng thành sẽ vào dưới trướng ta, mặc ta điều khiển.

Hơn nữa, cái đầu của hắn ta bây giờ chỉ đang được tạm thời đặt trên cổ, nếu vi phạm quân pháp, ta cũng chẳng ngần ngại cho hắn ta thử xem lưỡi đao của đao phủ có sắc bén hay không.
 
Xuyên Không Về Đại Minh, Ta Bị Sùng Trinh Nghe Trộm Tiếng Lòng
Chương 19


Còn về Lý Thành Đống.

Trước đó, hắn ta đã đến phủ đệ của ta để cầu xin cho Cao Kiệt, nói rằng nếu ta có thể cứu mạng huynh đệ của mình, thì sau này hắn ta sẽ nghe theo mọi điều ta sai bảo.

Bây giờ Cao Kiệt còn sống, coi như hắn ta nợ ta một ân tình.

Mấy hôm trước hắn ta được thăng quan, cũng là do ta tiến cử, lại nợ thêm một ân tình nữa.

Nghĩa tử của hắn ta là Lý Nguyên Dận, văn võ song toàn, là một nhân tài của Cẩm Y Vệ, đã được ta thu nhận và đề bạt làm Bách hộ, tiền đồ tương lai vô lượng, đây là ân tình thứ ba.

Trước mặt ta, cả đời này, Lý Thành Đống cũng không thể ngẩng đầu lên được nữa.

Ngũ quân tất nhiên không thể toàn là người của Tứ trấn.

Những trung thần mà ta nhớ đã chiến đấu đến chết vì Đại Minh, đều được chiêu mộ hết.

Trương Hoàng Ngôn, Diêm Ứng Nguyên, Trương Danh Chấn, Triệu Ấn Tuyển, Hồ Nhất Thanh, Trương Gia Ngọc...

Trong số những người này, có văn nhân từ bỏ bút nghiên cầm đao, có võ tướng dũng mãnh vô song, dưới sự tiến cử của ta, Sùng Trinh không tiếc đề bạt, tin tưởng và trọng dụng.

Ngũ quân mới này, xem ra sắp được thắt chặt thành một khối, quân dung chỉnh tề hùng mạnh, mỗi ngày một khác.

Sùng Trinh nhìn thấy vậy thì phấn khích vô cùng, hận không thể lập tức đánh trở lại phương Bắc.

Ta không nhịn được mà hắt cho hắn ta một gáo nước lạnh, nói thẳng rằng chỉ bằng những người này, thì còn lâu mới đánh bại được triều đình nhà Thanh!

[Mười vạn tinh binh của Mãn Thanh đều ra trận, lại còn có Hồng y đại bác hỗ trợ, chúng ta lấy gì để đấu lại, lấy mấy thứ đồng nát sắt vụn trong kho vũ khí à?

Biên quân đầu hàng Đại Minh có đến mấy chục vạn người, không ngờ tới đúng không, những người này sau khi đầu hàng Mãn Thanh thì bỗng nhiên lại biết đánh trận! Ngươi đoán xem là vì sao?

Bởi vì Đại Minh trăm năm qua, luôn bạc đãi quan binh võ tướng!

Vẫn là câu nói đó, không cho ngựa ăn cỏ, thì đừng trách ngựa không ra sức!]

Sùng Trinh nghe ta nói thì sững người, im lặng hồi lâu.

Ta tưởng hắn ta sắp nổi giận.

Nhưng hắn ta lại thở dài: "Dạo này, trẫm đúng là có hơi..."

"Hơi quá đà rồi!" Ta tiếp lời, không hề khách khí.

Không hắt cho hắn ta một gáo nước lạnh, hắn ta sẽ dám kéo chân Đại Minh.

"Cách hình dung của ngươi cũng đúng, trẫm... đúng là hơi quá đà rồi." Sùng Trinh gật đầu: “Đại Minh bây giờ... không chịu nổi thất bại nữa."

Nếu thua nữa, lòng người sẽ không thể nào lấy lại được.

Ta cảm thấy khá an ủi.

Tên này nóng vội hấp tấp nhưng chịu nghe lời khuyên là tốt rồi.

"Xem ra, chuyện Đồng Quan cuối năm nay, là không kịp rồi." Sùng Trinh buồn bã nói.

Ta đáp: "Cũng chưa chắc, phải xem bệ hạ có nỡ hay không."

"Ngươi cứ nói, trẫm không có gì là không đồng ý!" Sùng Trinh không hề do dự.

Vậy thì ta không khách khí nữa!

"Thần muốn tất cả số tiền trong nội nô!"

"Tất cả? Bây giờ trong nội nô có đến hơn bảy mươi triệu lượng bạc đấy!"

Sùng Trinh hít một hơi thật sâu.

14

Ta thở dài, nói rằng e là vẫn chưa đủ.

[Không chừng phần lợi nhuận một phần mười từ việc tịch thu tài sản cũng phải nôn ra. Nếu thật sự phải nôn ra, thì lão đầu tử ở nhà chắc chắn sẽ liều mạng với ta.]

Trong thời đại này, muốn thắng trận ngoài việc dựa vào mưu kế, thì chính là dựa vào người và quân bị.

Về người, muốn tướng sĩ liều mạng, thì phải trả nhiều lương bỗng hơn, phải cải thiện chế độ ăn uống cho họ.

Còn về quân bị.

Triều đình nhà Thanh đã có Hồng y đại bác, Đại Minh chúng ta tuy có kỹ thuật, nhưng chỉ có thể làm ra mấy thứ đồng nát sắt vụn.

Cục Quân khí phải được cải tổ, phải nhanh chóng chế tạo súng ống đại bác!

Chiêu binh mãi mã, chế tạo súng ống đại bác, cái gì cũng tốn tiền.

Muốn nhanh chóng thành lập quân đội và chế tạo đại bác, càng phải đốt nhiều tiền hơn.

Thợ thủ công ta đã mang từ Bắc Kinh đến một nhóm, ở Nam Kinh cũng chiêu mộ được một nhóm, bây giờ chỉ còn thiếu tiền.

"Phê chuẩn!" Sùng Trinh nghiến răng nghiến lợi: “Bảy mươi triệu lượng bạc trong nội nô cùng tất cả châu báu, ngươi cứ việc lấy ra mà dùng!

Nếu vẫn chưa đủ... Đại Minh nuôi dưỡng tôn thất mấy trăm năm nay, không thể nuôi vô ích!" Câu này hắn ta nói rất khó khăn, phải mất rất nhiều sức lực mới có thể thốt ra được.

Mắt ta lập tức sáng rực lên.

[Tỷ phu đã thông suốt rồi, đã biết suy luận rồi! Đại Minh chính là bị tôn thất kéo sụp đổ, ta đã sớm nói là phải xử lý bọn họ rồi!

Bỗng nhiên có cảm giác như con mình đã trưởng thành, thật cảm động, quá cảm động.]

"Ngươi cút ngay đi, trẫm nhìn thấy ngươi là đau đầu!" Sùng Trinh lại bắt đầu trừng mắt nhìn ta, phẩy tay bảo ta cút.

[Đau đầu? Ta thấy là đau lòng thì có.]

Ra khỏi cung, ta lập tức lao thẳng đến Cục Quân khí.

Tập hợp tất cả thợ thủ công lại, trước tiên ta tuyên bố quy định về dây chuyền sản xuất và phân công trách nhiệm đến từng người.
 
Back
Top Bottom