Heather nhìn thấy Thiệu Hành xuất hiện trước mặt mình, đó đã là một tháng sau sự việc.Việc Thiệu Hành trở lại Vương đô không phải là bí mật.
Các lính gác địa lao đã bàn tán rất nhiều lần, và qua lời họ, Heather phần nào nắm được tình hình bên ngoài lúc này.
Phu nhân Nguyên soái qua đời không khiến vị Nguyên soái sắt đá ấy suy sụp quá lâu.
Thực tế, ngay ngày hôm sau khi trở lại Vương đô, hắn đã quay về quân bộ, giành lại quyền chỉ huy tối cao, và lập tức bắt đầu một cuộc điều tra, thanh trừng quy mô lớn, nhanh như chớp.Cuộc thanh trừng lần này khác với lần hắn vừa lên nắm quyền để thị uy.
Đối tượng không chỉ giới hạn ở các quan chức triều đình mà gần như bao gồm tất cả các thế lực và tầng lớp, khiến cả Vương đô nhất thời hoang mang, lo sợ.
Cho đến khi quân bộ đột nhiên công bố một đoạn ghi hình: Trên một con phố vắng vẻ, một người mặc trang phục quý tộc đột nhiên run rẩy quỳ rạp xuống đất, phía sau lưng áo đột nhiên bị xé rách, lộ ra một đôi cánh ve chỉ có ở Tộc Trùng.Đoạn video này không chỉ gây chấn động Đế quốc mà còn làm rung chuyển toàn bộ thế giới loài người.
Lúc này mọi người mới bàng hoàng nhận ra: Hóa ra trong cuộc chiến với Tộc Trùng, chiến thắng mà họ tưởng chừng đã giành được không phải là chiến thắng thật sự.
Trùng Tộc đã tiến hóa một khả năng ký sinh đáng sợ mà họ chưa từng phát hiện.
Chúng có thể ẩn nấp trong cơ thể con người, lặng lẽ trà trộn vào xã hội loài người, như những con mọt từng chút một ăn mòn quốc gia loài người, cho đến khi hoàn toàn lật đổ thế giới loài người.Về "phát hiện" của quân bộ, Heather không hề ngạc nhiên.
Dù sao thì hắn cũng đã bại lộ, mà Thiệu Hành lại dựa vào công lao trong các cuộc chiến chống Tộc Trùng mới leo lên được vị trí hiện tại.
Không ai hiểu Trùng Tộc hơn hắn.
Từ tình huống của bản thân mà liên tưởng đến sự tồn tại của những kẻ ký sinh khác là điều hoàn toàn hợp lý.Nhưng điều hắn không ngờ tới là sự đả kích của quân bộ lại chính xác đến thế.
Từ miệng các lính gác địa lao, hắn nghe được hết cái tên quen thuộc này đến cái tên khác liên tiếp bị sa lưới.
Điều này là vô cùng bất thường — chịu sự áp chế của ý thức tộc đàn, dù một người trong số đó bị bắt, cũng không thể khai ra những kẻ ký sinh khác.
Thiệu Hành đã làm thế nào mà chỉ trong vỏn vẹn một tháng, gần như đã tóm gọn toàn bộ những kẻ ký sinh ẩn nấp ở Vương đô?Vô thức, Heather nhớ đến Thẩm Kỳ Nhiên.Hắn nhớ lại cái nhìn khinh miệt mà người đó dành cho hắn trước khi biến mất.Người đó đã chuẩn bị mọi thứ một cách tỉ mỉ, dùng hành động thực tế chứng minh rằng sự khống chế của Thứ Hoàng đối với Tộc Duệ không phải là hoàn hảo không tì vết.
Nếu ý chí phản kháng của người đó không hề bị dập tắt từ đầu, thì việc cậu ấy nghĩ ra cách lẩn tránh sự áp chế của ý thức tộc đàn, để lại manh mối cho Thiệu Hành truy bắt những kẻ ký sinh ẩn nấp trong Vương đô, dường như cũng không phải là điều khó tưởng tượng.Heather thực sự căm ghét Thẩm Kỳ Nhiên đến tận xương tủy.Ghét sự xảo quyệt của cậu , ghét sự lừa dối, ghét sự giả tạo, ghét mọi mưu mô.
Nhưng điều hắn ghét nhất là ý chí không chịu khuất phục của đối phương.
Có rất nhiều kẻ ký sinh, tất cả đều chọn phục tùng và chấp nhận, duy chỉ có ngươi ngu xuẩn như vậy, thà từ bỏ sinh mạng, cũng muốn chiến đấu đến cùng.
Ngươi muốn chứng minh điều gì?
Muốn chứng minh ngươi không sai, mà sai là chúng ta sao?
Hay muốn chứng minh chúng ta là những kẻ yếu đuối phục tùng, còn ngươi là hiện thân của chính nghĩa kiên cường bất khuất?Hắn căm ghét sự phản kháng này, nhưng phần ý thức nhân loại còn sót lại trong hắn lại không ngừng khiến hắn tự hỏi –Nếu năm đó ta không bỏ cuộc, cũng đấu tranh như vậy, liệu bây giờ sẽ ra sao?Một con đường tưởng chừng bị phá hủy, chỉ vì người thăm dò khác nhau, liệu có thật sự dẫn đến một kết quả hoàn toàn khác biệt?Lại một đêm khuya khó ngủ.Đêm đó, Heather đang ngủ gà ngủ gật trên giường bỗng mở choàng mắt, như có linh cảm nhìn ra ngoài song sắt.
Một bóng người quen thuộc đang lặng lẽ đứng đó.Người đó, rốt cuộc vẫn đến.Không bằng nói, hắn chắc chắn sẽ đến, đến để báo thù cho người đó, để đòi nợ máu phải trả bằng máu.“Ta tưởng ngươi đã quên ta rồi.”
Heather chậm rãi ngồi dậy.
Mặc dù bị giam trong ngục sâu, nhưng lòng tự tôn kiêu ngạo không cho phép hắn lộ ra vẻ tiều tụy, khốn khổ trước mặt kẻ địch.
“Hoặc là, ngươi vẫn luôn không dám đến?
Ha ha, cũng phải, nhìn thấy ta ngươi sẽ nhớ đến bi kịch đó.
Ngươi nhất định rất muốn ta lập tức mất mạng phải không?
Nhưng ngươi lại không thể trở mặt với hoàng thất, vì quyền thế và tiền đồ của ngươi, ngươi căn bản không dám xử quyết ta, dù hận ta tận xương, ngươi cũng không làm gì được ta.”
Thiệu Hành bước tới, không cần mở song sắt nhà giam.
Hắn chỉ nhẹ nhàng phẩy tay, lập tức vượt qua rào chắn không gian, đứng trước mặt Heather.Bốn mắt nhìn nhau, cơ thể Heather chùng xuống, hai đầu gối không tự chủ khuỵu xuống, đầu cũng bị buộc phải cúi thấp, như có ai đó đang cưỡng ép hắn, khiến hắn phải bày ra tư thế chịu tội.“Ta là hoàng tử, ngươi dám bắt ta quỳ xuống trước mặt ngươi sao?”
Giọng Heather đầy phẫn nộ vang vọng từng lớp trong địa lao tĩnh mịch.
“Ngươi không sợ người khác nói ngươi có ý đồ mưu phản sao!”
“Ngươi quỳ không phải ta, mà là đối tượng ngươi muốn chuộc tội.”
Thiệu Hành nhàn nhạt nói.“Hơn nữa, hoàng thất đã từ bỏ ngươi rồi.
Iseah đã biết những chuyện ngươi làm với Khẳng Trạch như vậy, ngươi cho rằng hắn còn sẽ bảo vệ ngươi sao?”
Heather ngẩn ra, hắn nghe ra ẩn ý trong lời đối phương, lẩm bẩm: “Không thể nào…
Chuyện này không thể nào!”
“Không có gì là không thể.”
Thiệu Hành lạnh nhạt nhìn người đang quỳ dưới đất.
“Ý thức tộc đàn cũng không phải không có lỗ hổng, ký sinh mẫu loại cũng không phải hoàn hảo không tì vết.
Trên thực tế, Khẳng Trạch đã tự do rồi.”— Với cái giá là hủy hoại thức hải tinh thần của chính mình.Trước đây không phải không có người nghĩ đến điểm này, chỉ là do bị ý thức tộc đàn và Thứ Hoàng áp chế, bằng sức mạnh của bản thân rất khó đạt được trình độ này.
Trên đời vốn không có lối đi, cho đến khi người đầu tiên ăn cua xuất hiện, mọi người mới bừng tỉnh nhận ra: Hóa ra đây cũng là một lối thoát.
Mặc dù cái giá phải trả thảm khốc, nhưng Khẳng Trạch không chút do dự đã lựa chọn con đường giống như Thẩm Kỳ Nhiên.
Sau khi trở về tự do, hắn lập tức tiết lộ toàn bộ nội tình mình biết, và tấm lưới lớn mà Trùng Tộc giăng ra trong thế giới loài người cũng có thể được vén lên một góc quan trọng.Những "danh sách yến tiệc", "danh bạ liên lạc", "nhật ký" mà Thẩm Kỳ Nhiên để lại, hầu hết những người được đề cập đều là những kẻ ký sinh mà em ấy đã phân biệt được.
Em ấy không cố ý ghi chép, chỉ lặng lẽ đưa chúng vào cuộc sống của mình, nhờ đó tránh được sự theo dõi của ý thức tộc đàn.Quân bộ đã dựa theo danh sách này để tiến hành truy bắt và thanh trừng toàn diện.
Những loài trùng đó ở trạng thái ẩn nấp, Thiệu Hành dựa vào sức mạnh của mình, xâm nhập vào thức hải tinh thần của chúng là có thể trực tiếp thanh trừ.
Tương đối khó giải quyết hơn là Tộc Duệ và Thứ Hoàng.
Những người này đã dung hợp ý thức Tộc Trùng, hoặc giống như Khẳng Trạch phải tự mình dũng cảm, trực tiếp hủy hoại thức hải tinh thần để giành tự do; hoặc là chỉ có thể coi là kẻ phản bội loài người, trực tiếp xử quyết tại chỗ.Trước sinh tử, đa số người đương nhiên đều chọn cách thứ nhất.Nhưng cơ hội lựa chọn này, Thiệu Hành không có ý định dành cho Heather.“Ta sẽ không để ngươi lập tức chết.”
Vị Nguyên soái đế quốc nổi tiếng tàn nhẫn và quyết đoán này, chậm rãi bước đến trước mặt người đàn ông đang quỳ, lạnh lùng nhìn xuống hắn.“Ngươi sẽ chỉ biết, sống không bằng chết.”
Vừa dứt lời, Heather liền cảm thấy nỗi đau đáng sợ lan tràn khắp toàn thân, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng đau, như vô số con dao sắc bén đang xẻo xương cốt hắn, đâm vào mạch máu hắn.
Mồ hôi lạnh tức thì túa đầy trán, tiếng kêu thảm thiết thê lương vang vọng không ngừng trong địa lao u ám.Chỉ chốc lát sau, hắn đã mềm nhũn ngã vật ra đất, toàn thân thịt xương đều như bị nghiền nát thành một bãi bùn nhão, chỉ còn hơi thở thoi thóp cuối cùng.
Nhưng rất nhanh, gân cốt huyết nhục của hắn lại ngọ nguậy mà mọc lại, cảm giác ngứa , đau khi cơ thể sống lại cũng không thua kém nỗi đau khi bị phá hủy.
Chờ người đàn ông một lần nữa khôi phục chân tay lành lặn, một vòng tra tấn mới lại bắt đầu, lặp đi lặp lại, không ngừng luân hồi.“Ngươi…”
Heather bị tra tấn đến sắp phát điên, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ nghẹn ngào, “Ngươi cái tên ma quỷ này!”
Thiệu Hành không biểu cảm nhìn hắn, căn bản không thèm nói thêm một chữ.Hắn muốn kẻ này nếm đủ nỗi đau lăng trì, nỗi khổ mà Thẩm Kỳ Nhiên đã phải chịu đựng, hắn muốn Heather trải nghiệm nó hàng ngàn vạn lần, muốn sống không được, muốn chết không xong, để phải trả giá cho tội ác của mình trong tuyệt vọng và đau đớn vô tận.Chỉ tiếc, dù có tra tấn hay chuộc tội thế nào đi chăng nữa, người đó rốt cuộc cũng không thể quay về được nữa.Khổ hình đáng sợ cứ tiếp diễn cho đến khi trời sáng rõ.
Heather về sau đã không còn sức để kêu thét nữa.
Hắn nằm trên mặt đất, đầu bù tóc rối, mồ hôi đầm đìa, như một bao tải rách nát chỉ còn hơi thở yếu ớt, đã không còn chút kiêu ngạo và tự phụ nào của ngày xưa.Thiệu Hành không thèm liếc hắn một cái, cất bước đi ra ngoài cửa.
Sắp đến gần song sắt, đột nhiên nghe thấy người đó dùng cổ họng rách nát khó khăn đọc từng chữ, giọng nói như khối cát sỏi lớn cọ xát trên mặt đất, nghẹn ngào khó nghe.“…
Ta không có nuốt chửng hấp thu cậu ấy.”
Bước chân Thiệu Hành đột nhiên khựng lại.“Cậu ấy biến mất không liên quan đến ta.”
Heather cố sức ngẩng đầu, nhìn thấy người kia tuy không quay đầu lại nhưng vẫn bất động dừng tại chỗ.
Hắn biết lời mình nói đã có hiệu quả, vì thế cười độc ác.“Ngươi có từng nghĩ… có lẽ cậu ấy vẫn còn sống không?
Các ngươi không phải đã xem đi xem lại video giám sát vô số lần sao?
Cú đánh đó của ta không hề trúng tử huyệt của cậu ấy, cậu ấy có lẽ không chết tại chỗ, chỉ là bị dịch chuyển đi rồi.
Cơn bão tinh thần lực bạo tẩu dữ dội có một tỷ lệ nhất định kích hoạt quy tắc thời không, dù chỉ là tỷ lệ một phần vài vạn tỉ… nhưng chắc chắn tồn tại khả năng đó, phải không?”
Rất lâu, rất lâu sau, Thiệu Hành mới quay đầu lại.Biểu cảm của hắn vẫn lạnh lùng hoàn hảo, đôi mắt đen thẫm không hề có chút dao động nào.
Nhưng Heather biết, lời mình nói đã giống như một hạt độc, gieo sâu vào lòng đối phương.“Đương nhiên, dù bây giờ ta có nói ta lừa ngươi, thực ra ta đã nuốt chửng hấp thu cậu ấy, ngươi cũng sẽ không tin, bởi vì ngươi căn bản không muốn tin nữa.”
Heather hả hê cười lớn, càng cười càng điên cuồng.“Ta nghe nói, ngươi ngay cả tang lễ của cậu ấy cũng không tham dự, còn cố chấp không chịu hủy bỏ thân phận phu nhân của cậu ấy.
Ngươi cho đến bây giờ vẫn không thể chấp nhận cậu ấy đã không còn nữa!
Ngươi không muốn chấp nhận, ngươi muốn tự lừa dối mình, vậy thì ta cho ngươi hy vọng, hy vọng đáng thương nhưng cũng tàn nhẫn.
Ngươi cứ mãi mãi chờ đợi, mãi mãi tìm kiếm đi.
Ngươi nói ta sẽ sống không bằng chết, nhưng ngươi cũng vậy!
Ha ha ha ha ha!
Ngươi cũng giống ta!!”
Người chết đuối sẽ níu lấy bất cứ cọng rơm nào, dù là giả dối cũng không muốn buông tay.
Heather hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu Thiệu Hành không muốn chấp nhận cái chết của Thẩm Kỳ Nhiên, hắn nhất định sẽ tin lời mình nói, dù biết rõ là giả, cũng muốn giữ lại tia hy vọng cuối cùng.
Nhưng loại hy vọng này lại chính là thứ đáng sợ nhất, tựa như chiếc giày chưa bao giờ rơi xuống đất, chỉ cần không có kết quả, hắn sẽ mãi mãi chìm nổi trong vòng xoáy hy vọng và tuyệt vọng, mất cả quãng đời còn lại.Tiếng gào rống nguyền rủa đã vắt kiệt sức lực cuối cùng của Heather.
Hắn một lần nữa ngã vật xuống nền đất lạnh lẽo ẩm ướt, đôi mắt đỏ ngầu đầy bất cam trừng trừng nhìn người đàn ông đang đứng đó.“Ngươi sẽ vĩnh viễn không bao giờ có được sự bình yên lắng đọng.”
Hắn nguyền rủa độc địa, chỉ là giọng nói đã thều thào yếu ớt“Đời này ngươi đừng hòng đạt được giải thoát…”
Thiệu Hành lặng lẽ nhìn hắn, đột nhiên khẽ cười.Nụ cười quỷ dị này khiến Heather theo bản năng rùng mình.
Một ý nghĩ đột ngột bật ra trong đầu hắn —Người này, có phải đã phát điên rồi không?Thiệu Hành nhìn hắn thật sâu một cái, xoay người bước ra khỏi địa lao u ám này.
Không lâu sau, từ nhà giam lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Heather, khổ hình luân hồi vĩnh viễn không ngừng, lại một lần nữa bắt đầu.Thiệu Hành làm ngơ, hắn bước đi trong hành lang tối tăm, trong đôi mắt đen thẫm, ngọn lửa địa ngục lặng lẽ bốc cháy.Bình yên và giải thoát ư?
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến những điều đó.Hắn có lẽ nên cảm ơn Heather, vì đã giúp hắn một lần nữa xác nhận: Mình thực sự vẫn còn một phần vài vạn tỉ hy vọng, còn một phần vài vạn tỉ khả năng, để tìm người đó trở về.Có thể bản thân thực sự đã điên rồi, nhưng hắn không hề bận tâm.Dù phải mất cả đời, dù phải đến tận cuối đời, hắn cũng sẽ chờ đợi, sẽ tìm kiếm, vì tia hy vọng một phần vài vạn tỉ đó, vì khả năng một phần vài vạn tỉ đó.Mãi không buông tay, cho đến chết mới thôi...................…Hai năm sau.Trời lại mưa.Cậu chống khuỷu tay lên cửa sổ, chán nản ngắm nhìn cảnh mưa bên ngoài.
Người ở đây…
à không, phải nói là trùng ở đây, ghét nhất là ngày mưa, vì nước mưa sẽ làm ướt cánh trùng của chúng, khiến chúng không thể bay tiện lợi, chỉ có thể rút về thể xác con người, vụng về dùng hai chân người chạy tới chạy lui trên mặt đất.Nhưng cậu lại rất thích ngày mưa.Nếu không phải phải cẩn thận che giấu thân phận, cậu nhất định đã vui vẻ chạy ra ngoài, như đứa trẻ ngây thơ giẫm lên vũng nước mà nhảy nhót, ừm, còn có thể leo lên cột đèn hát vang một đoạn "Khúc ca trong mưa", đây chính là sự lãng mạn độc quyền của loài người.Tâm trạng bỗng nhiên trở nên rất tốt, mặc dù không có chuyện gì đáng để vui vẻ, nhưng có thể sống sót khỏe mạnh đã là một điều đáng để tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ.
Ngay cả những ngày mưa dầm dề như vậy, cũng có thể khiến tâm trạng cậu rạng rỡ hơn cả ánh nắng xuân.Có người bên ngoài gọi một tiếng, vỗ vỗ cửa: “Đại ca, buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, anh đã sẵn sàng chưa?”
Cậu lập tức đứng dậy khỏi cửa sổ.
Vì động tác quá mạnh, lớp kim tuyến trên lông mi đã rụng không ít.
Ôi chao, phu nhân Lộ Tư lần nào trang điểm cũng khoa trương như vậy, dù sao những người đó cũng không quan tâm cậu rốt cuộc trông như thế nào, hà tất phải tốn công trang điểm hắn đến vậy chứ.Kéo cửa phòng nghỉ ra, bên ngoài đã vây kín một vòng người đen kịt.
Đa số đều là bảo tiêu của cậu, trong đó một cô gái tóc rực rỡ dẫn đầu xông tới, kéo tay hắn đi ra ngoài.
Các bảo tiêu áo đen xung quanh lập tức theo sát, nhìn từ xa như một đám mây đen lớn đang di chuyển trong hành lang hẹp.“Nhanh nhanh nhanh, họ chờ anh đến phát điên rồi!”
Cô gái tóc đỏ hấp tấp mở đường cho cậu , cô đột nhiên hạ thấp giọng, thì thầm với cậu như nói chuyện bí mật “Chết tiệt!
Tôi thật sự chịu đủ rồi, cứ đến mùa sinh sản là đám người này không làm người — đương nhiên vốn dĩ họ cũng không phải người — nhưng điên đến mức này thì quá sức phá vỡ tam quan rồi, không làm người được thì chúng nó cứ ở yên trong tổ không tốt hơn sao!!
Chúng tôi đã tính đến việc phải tăng thêm 30 bảo tiêu nữa cho anh, nếu không tôi sợ anh biểu diễn đến nửa chừng sẽ bị chúng nó đánh ngất kéo đi mất.”
Cậu không nhịn được khẽ giật khóe miệng: “…
Cũng không đến mức khoa trương vậy đâu.”
Mặc dù sẽ bị bản năng điều khiển, nhưng đa số người ở đây vẫn giữ được lý trí của con người.“Anh à , anh đừng lạc quan quá được không.”
Cô gái tóc đỏ than thở :“Anh cứ kéo dài mãi cũng không phải cách hay.
Nghe tôi đi, mấy ngày nữa hãy đến trung tâm ghép đôi đăng ký đi, dù sao phối ngẫu một quý thay đổi một lần, cứ chịu đựng qua mùa sinh sản này rồi tính.”
Cậu có chút bối rối cười cười: “Ừm, tôi sẽ xem xét, để sau nói chuyện nhé.”
Sau đó cậu đẩy cánh cửa cuối cùng ra.
Ánh đèn chói mắt trên sân khấu tranh nhau ùa vào, theo sau là tiếng hò hét vang dội như sóng thần.
Những người đó hô to tên cậu , kích động dùng tám cánh tay, à không, tám cái móng vuốt điên cuồng vẫy gậy phát sáng, còn có người trực tiếp bay lên, thi nhau đâm vào kết giới tinh thần lực, như thiêu thân lao vào lửa, đâm đến vỡ đầu chảy máu vẫn không chịu dừng lại.“Kỳ Nhiên!!
Nhiên Thần!!
Chúng tôi yêu anh quá a a a a!!”















Lời tác giả muốn nói:#Cách Trùng Tộc theo đuổi thần tượng#Đây là một phó bản cuối cùng!Đây là một phó bản vui vẻ, hãy cùng chúng ta đón chào HE trong niềm vui nhé!P/S: Ừm, thực ra khi tôi nói "đổi thân xác" có lẽ không giống với cách các bạn hiểu đâu…
Vì liên quan đến những thiết lập riêng của tôi nên khó giải thích quá, thôi thì… cứ đi theo cốt truyện trước nhé!
Chờ đến đoạn cốt truyện sau sẽ tự nhiên có giải thích!
Chỉ cần nhớ Nhiên Nhiên chính là Nhiên Nhiên, không có thế thân hay đổi mặt gì đó đâu!
Cậu ấy chính là cậu ấy!