Heather cười khẩy một tiếng: “Một thủ tục nhỏ nhặt mà thôi.
Chờ Iseah trở thành Tộc Duệ của ta, chỉ cần hoàng đệ ta nói một câu, dù Thiệu Hành không thể có mặt, hai ngươi vẫn có thể giải trừ hôn ước.”
Hắn vỗ vỗ mu bàn tay Thẩm Kỳ Nhiên, ý vị thâm trường nói :“Ngoan ngoãn đi theo ta, chỉ cần làm ta hài lòng, sau này cho ngươi một danh phận, cũng không phải là không thể.”
Thẩm Kỳ Nhiên im lặng một lát, cậu ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ chân thành.“Vâng, Điện hạ.”
Hai tuần sau, hoàng thất tổ chức nghi thức chuyển giao Thái tử tại Điện Hoa Hồng.Thông thường, việc chuyển giao quyền lực luôn đi kèm với những sóng ngầm dữ dội, nhưng khi Đại hoàng tử Acous trao vương miện vàng tượng trưng cho thân phận Thái tử cho em trai mình, nụ cười trên mặt y vô cùng chân thành.Mối quan hệ giữa hai anh em này vẫn luôn rất tốt.
Trước đây, việc thay đổi Thái tử đã không thể thực hiện trong một thời gian dài, một phần cũng vì Iseah không muốn thay thế vị trí của anh trai mình, nên vẫn luôn từ chối.
Nhưng hiện tại, Quốc vương bệ hạ không còn nhiều thời gian, Acous cũng liên tục nhấn mạnh rằng bản thân đã mất tinh thần lực nên không thích hợp làm quân chủ.
Iseah chỉ có thể nhận nhiệm vụ trong lúc nguy nan, gánh vác tương lai của đế quốc.Sau nghi thức, hoàng thất tổ chức một bữa tiệc long trọng tại sảnh yến tiệc hoàng cung.
Thẩm Kỳ Nhiên cũng nằm trong số khách mời.
Cậu hiện tại đã rất quen thuộc với những buổi tiệc như thế này, thành thạo ứng phó với hết đợt khách này đến đợt khách khác đến làm quen.
Thẩm Kỳ Nhiên dành chút thời gian đến khu rượu để gọi một ly nước chanh giải khát.
Đang định tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát thì đột nhiên nhìn thấy Khẳng Trạch một mình ngồi ở góc, vừa thất thần uống rượu vang đỏ, vừa không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía lầu hai.Thẩm Kỳ Nhiên theo ánh mắt Khẳng Trạch nhìn lên.
Trên bàn chính ở lầu hai có các thành viên hoàng tộc, ba anh em hoàng gia đều có mặt, trong đó Iseah đương nhiên là nhân vật chính tuyệt đối của đêm nay.
Không ít quý tộc đều đến bái kiến và bắt chuyện.
Nếu là Iseah trước đây, chắc chắn sẽ vô cùng thiếu kiên nhẫn, nhưng hắn không phải là không giỏi ứng phó với những trường hợp như thế này, chỉ là trước đây vẫn luôn né tránh.
Giờ đây, khi bắt đầu gánh vác trách nhiệm, không còn lộ ra vẻ kiêu ngạo xa cách ngàn dặm nữa, hắn biểu hiện cũng không kém hơn bất kỳ ai.“Nếu để ý đến vậy, tại sao không qua đó?”
Nghe thấy tiếng nói, Khẳng Trạch lập tức thu hồi ánh mắt, thấy Thẩm Kỳ Nhiên bưng ly rượu ngồi xuống đối diện mình.Cơ thể căng thẳng hơi thả lỏng, đây là sự nhẹ nhõm chỉ có khi đối mặt với người bạn đáng tin cậy.
Khẳng Trạch lắc đầu: “Hắn không muốn nhìn thấy tôi.”
Thẩm Kỳ Nhiên nhướng mày: “Sao tôi lại cảm thấy, là anh không muốn đi gặp hắn?”
Khẳng Trạch trầm mặc một chút.“Tôi luôn chọc hắn tức giận.”
Hắn thở dài“So với việc đến gần, có lẽ giữ khoảng cách một chút sẽ thích hợp hơn cho mối quan hệ của tôi và hắn.”
Thẩm Kỳ Nhiên suy nghĩ một lát, hỏi: “Nếu anh không phải… không phải thân phận này, anh và Điện hạ Iseah có phải sẽ không thay đổi thành như ngày hôm nay không?”
Khẳng Trạch nhấp một ngụm rượu, trong đôi mắt đỏ như rượu dường như có điều gì đó đang xao động, cuối cùng lại trở về yên lặng.“Không có nếu.”
Hắn thì thầm “So với những ảo tưởng không thực tế, tôi chú tâm hơn vào hiện thực.”
“Đã vậy thì anh càng nên đi tìm hắn” Thẩm Kỳ Nhiên nói “So với việc ngồi đây suy nghĩ miên man, trực tiếp hành động mới gọi là đối mặt với hiện thực.”
Cậu đặt ly rượu xuống, hơi ghé sát vào Khẳng Trạch, nhìn vào mắt đối phương.“Đi ngay đi, ở bên cạnh hắn, đừng rời đi” Cậu dùng khẩu hình không tiếng động nói“Nếu không anh sẽ hối hận.”
Ngoài Tộc Duệ và Thứ Hoàng, giữa các Tộc Duệ đồng loại cũng có sự cảm ứng nhất định.
Khẳng Trạch mơ hồ cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía Thẩm Kỳ Nhiên.“Các ngươi muốn làm gì?”
Hắn nói “các ngươi” ở đây là chỉ Thẩm Kỳ Nhiên và Heather.Thẩm Kỳ Nhiên lắc đầu, không nói gì.“Tôi biết cậu vẫn luôn điều tra chuyện của Đại hoàng tử điện hạ” Khẳng Trạch nói thẳng không kiêng nể."
Mấy người muốn để chuyện tương tự lại tái diễn một lần nữa sao?”
Thẩm Kỳ Nhiên vẫn lắc đầu, lại lặp lại một lần: “Đi thôi.”
Khẳng Trạch biết rằng nếu có lệnh của Thứ Hoàng, mình không thể moi được lời nào từ miệng Thẩm Kỳ Nhiên.
Đối phương có thể đưa ra ám chỉ đến mức độ này đã là vô cùng hiếm có.
Hắn không ngồi yên được nữa, gật đầu ra hiệu với Thẩm Kỳ Nhiên rồi lập tức đứng dậy rời đi.Thẩm Kỳ Nhiên một mình ngồi trước bàn, uống cạn giọt nước chanh cuối cùng trong ly, rồi đặt ly xuống.Ly rượu va chạm mạnh vào bàn phát ra tiếng vang giòn giã.
Thẩm Kỳ Nhiên lúc này mới phát hiện tay mình hơi run.
Cậu hít sâu vài lần, cuối cùng cũng tự trấn tĩnh lại.Ngồi yên lặng tại chỗ một lát, cậu từ từ đứng dậy, đi về phía bục biểu diễn ở trung tâm sàn nhảy.Dàn nhạc cung đình vừa kết thúc một bản nhạc.
Thẩm Kỳ Nhiên lễ phép nói với họ: “Tôi có thể mượn cây đàn dương cầm của các vị để biểu diễn vài bản nhạc được không?”
Mọi người đều biết, Phu nhân Nguyên soái chính là R Thần , cũng là một trong những nhạc sĩ được yêu thích nhất ở vương đô hiện nay.
Yêu cầu của cậu không ai sẽ từ chối, thậm chí còn rất vui vẻ.
Dàn nhạc lập tức nhường chỗ.
Thẩm Kỳ Nhiên mỉm cười cảm kích với họ.“Tôi muốn một mình độc tấu ở đây, các vị có thể lùi xuống dưới bục biểu diễn được không?”
Yêu cầu này không quá đáng.
Mọi người lập tức lùi lại, trên bục biểu diễn chỉ còn lại một mình Thẩm Kỳ Nhiên.Không ít người cũng chú ý đến việc Thẩm Kỳ Nhiên lên sân khấu, sôi nổi hướng ánh mắt về phía cậu.
Thẩm Kỳ Nhiên không để tâm, cậu ngồi xuống trước cây đàn dương cầm, đặt hai tay lên phím đàn.Cậu rũ mắt nhìn thoáng qua chiếc nhẫn cưới ở tay trái, như thể một lần nữa hấp thụ được dũng khí vô hạn.
Sau đó, ngón tay cậu ấn xuống nốt nhạc đầu tiên.Hôm nay cậu không biểu diễn bản nhạc phi tinh thần lực mà mình giỏi nhất, mà là một bản nhạc tinh thần lực.Đây là lần đầu tiên R Thần biểu diễn nhạc tinh thần lực ở nơi công cộng, trước mặt nhiều người như vậy.Tên bản nhạc cậu biểu diễn là 《Thần Mặt Trăng》.Trong một hệ thiên hà nào đó thuộc Đế quốc Lehmann, trên một hành tinh hoang vu xa xôi.Thiệu Hành ngủ say trong thiết bị phong bế khổng lồ, chống lại sự ăn mòn và phản phệ của tinh thần lực.
Ý chí của hắn là vũ khí duy nhất, gian nan tiến về phía trước trong nhà tù do tinh thần lực tạo ra.
Trong thế giới tinh thần lực, mọi thứ đều không ngừng biến đổi, hư hư thật thật, thật thật hư hư.
Chúng làm rối loạn dòng chảy thời gian, bóp méo khoảng cách không gian, khiến người bị lạc trong đó gần như không thể phân biệt mình có còn ở trong không gian thời gian ban đầu hay không.Thiệu Hành không biết trạng thái giằng co này kéo dài bao lâu, cũng không biết đâu là điểm cuối.
Cảnh vật xung quanh kỳ lạ như kính vạn hoa sặc sỡ.
Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy mình đại khái là đang mơ một giấc mơ.Một giấc mơ vô cùng chân thật.Hắn trở về nhà mình.Chân trời tràn ngập sương xám không tan, như buổi sáng sớm sau cơn mưa còn chưa trong sáng.
Không còn cần xe lăn để đi lại, hắn cuối cùng cũng có thể như khoảng thời gian trước khi bị thương, bước đi vững chãi, đôi ủng quân đội màu đen bước qua những viên đá lát đường còn dính giọt nước, vươn hai tay đẩy cánh cổng sân vườn.Trong không khí tràn ngập mùi hơi nước ẩm ướt.
Đi qua bãi cỏ sân vườn, hắn nhìn thấy cửa chính biệt thự đã mở rộng, người mà hắn ngày đêm thương nhớ đang đứng ở cửa.
Người đó dường như không quá ngạc nhiên hay vui mừng khi hắn trở về, chỉ lặng lẽ mỉm cười với hắn, sau đó mở miệng nói.“Thiệu Hành, em phải đi rồi.”

















Lời tác giả muốn nói: Chương sau là gần xong rồi!
Phó bản này cuối cùng cũng sắp kết thúc!!
Các bạn xem đau khổ, tôi viết cũng đau khổ QAQTôi không nên thiết lập bối cảnh chiến tranh thù hận sâu sắc như vậy đâu huhu, cuốn sau tuyệt đối không làm thế nữa huhu [ngụ ý là mau đi sưu tầm truyện sắp ra của tôi đi, không ngọt không lấy tiền!]