Dịch Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 240: Chương 240



Lữ Khánh Hỉ thật sự không muốn để Tấn vương kế vị, tốt nhất là có thể chọn một đứa trẻ từ tông thất, như vậy sau này ông vẫn là Cửu Thiên Tuế uy phong lẫm liệt.

Hoàng đế quả thật đã nương tay với Tấn vương.

Ông là người trọng tình cảm, đương nhiên không chỉ trọng tình cảm với Lữ Khánh Hỉ, còn có các phi tần trong hậu cung và hai đứa con gái của ông.

Hoàng hậu của ông đã mất, nhưng còn có vài phi tần đi theo ông nhiều năm, đặc biệt là Quý phi… Quý phi là cung nữ hầu hạ ông từ nhỏ, lớn hơn ông hai tuổi, bây giờ đã không còn trẻ nữa.

Ông muốn phong nàng làm Hoàng hậu, đáng tiếc các đại thần trên triều đình vẫn luôn lấy lý do nàng không có con để ngăn cản ông phong hậu…

Nếu lúc ông chết, Quý phi của ông vẫn chưa được làm Hoàng hậu, vậy vị Hoàng đế tiếp theo, có phải sẽ bạc đãi nàng không?

Hoàng đế thở dài một tiếng, định đến chỗ Quý phi xem sao.

Lữ Khánh Hỉ sau khi từ chỗ Hoàng đế đi ra, cũng lập tức đưa tin cho Quý phi.

Quý phi và ông là người một phe, cũng không thích Tấn vương!

Còn Quý phi tại sao lại không thích Tấn vương… lúc bệ hạ mới lên ngôi, lão Tấn vương nắm giữ triều chính, bọn họ đã chịu không ít thiệt thòi!

……

Chuyện kinh thành, Lê Thanh Chấp không biết gì cả.

Hắn mỗi ngày đều không ngừng viết sách, viết xong liền để Thường Chiêm đưa cho Thường Đoan.

Thường Chiêm và Thường Đoan đều ngây người.

Lê Thanh Chấp viết sách, viết nhanh quá!

Bên bọn họ có ba người phụ trách sắp chữ, đều sắp không kịp!

Bọn họ lại không dám tìm người khác giúp đỡ…

“Lê Thanh Chấp thân thể vẫn khỏe chứ?” Thường Đoan hỏi Thường Chiêm.

Lê Thanh Chấp mỗi ngày đều viết nhiều chữ như vậy, hắn chịu đựng nổi sao? Hắn cảm thấy để hắn chép theo, một ngày cũng không chép được nhiều chữ như vậy.

“Trông huynh ấy không có vấn đề gì, chỉ là… hình như lại gầy đi một chút.” Thường Chiêm nói, Lê Thanh Chấp mỗi ngày đều ăn rất nhiều, nhưng chắc là tiêu hao quá nhiều, không thấy béo lên mà ngược lại hình như gầy đi.

“Haiz… đáng tiếc bên chúng ta sắp chữ không kịp, những gì huynh ấy viết, những câu chuyện phía sau chỉ có thể đợi ta trên đường đến kinh thành sao chép lại mấy lần, đến kinh thành rồi xem có ai có thể giúp in ấn hay không.” Thường Đoan nói.

Vấn đề mà Thường Đoan và Thường Chiêm gặp phải, Lê Thanh Chấp rất nhanh liền biết.

Hắn suy nghĩ một chút, nói với Kim Tiểu Diệp một tiếng, ban ngày đổi sang đến bến tàu mới viết sách.

Ngoài viết sách, hắn còn giúp sắp chữ.

Hắn có bản lĩnh qua mục bất vong, luôn có thể nhanh chóng tìm được chữ chì cần dùng, chưa từng sai sót… tốc độ sắp chữ của một mình hắn, còn nhanh hơn ba người kia cộng lại.

Thường Đoan và Thường Chiêm: “…”

Sao Lê Thanh Chấp lại lợi hại như vậy? Huynh ấy thật sự là người sao?

……

Chỉ còn năm ngày nữa là đoàn thương nhân nhà họ Thẩm sẽ đến kinh thành.

Lúc rạng sáng, Lê Thanh Chấp dừng bút, xoa bóp vai mình.

Mấy ngày nay, sau khi Kim Tiểu Diệp ngủ say, hắn đều đến thư phòng viết sách, sáng sớm lại quay về ngủ.

Để tránh bị người khác phát hiện, hắn còn đặc biệt tìm một tấm rèm treo trước cửa sổ thư phòng, tránh ánh đèn lọt ra ngoài.

Nhẹ nhàng trở về phòng ngủ, thấy Kim Tiểu Diệp vẫn chưa tỉnh… Lê Thanh Chấp nằm xuống bên cạnh Kim Tiểu Diệp, ngủ say một canh giờ.

Lúc hắn tỉnh lại, Kim Tiểu Diệp đã không còn ở đó nữa.

Hắn xuống lầu đến nhà bếp, liền thấy Kim Tiểu Diệp đang nấu mì.

“Mì đâu ra vậy?” Lê Thanh Chấp tò mò hỏi.

Làm mì rất phiền phức, Kim Tiểu Diệp chưa từng làm, dù làm đồ ăn từ bột mì cũng chỉ làm bánh bột mì, hoặc khuấy thành dạng hồ rồi tráng bánh.

Kim Tiểu Diệp nói: “Ta đặt ở quán mì, cha sáng sớm đã mang đến cho ta.”

Mì ở những quán mì trong huyện thành đều là do bọn họ tự làm, có quán còn bán mì sống ra ngoài.

Hôm qua nàng mới biết chuyện này, liền đặt một ít – Lê Thanh Chấp gần đây rất bận rộn, có thể cho hắn ăn chút đồ ngon bổ dưỡng.

TBC

Mì là do Lê Lão Căn mang về cho nàng, sau khi mang về, Lê Lão Căn liền vội vàng ra ngoài uống trà.

Từ khi đến huyện thành, Lê Lão Căn đã thay đổi rất nhiều.

Thấy những lão nhân trong thành ăn mặc sạch sẽ, ông cũng bắt đầu chú ý đến cách ăn mặc, một số thói quen xấu cũng đã sửa đổi.

Còn đánh bạc… Lê Thanh Chấp đã bí mật tìm Lê Lão Căn, nói nếu Lê Lão Căn còn đánh bạc sẽ ảnh hưởng đến việc hắn thi cử, vậy hắn sẽ không cần Lê Lão Căn làm cha nữa.

Lê Lão Căn rất sợ hãi. Nếu Lê Thanh Chấp đổi cha khác, vậy ông phải làm sao? Ông căn bản không dám đánh bạc nữa!

Thời gian lâu dần, ông còn cảm thấy đánh bạc không còn thú vị nữa.

Buổi sáng đến quán trà uống trà, nói chuyện phiếm, ăn mì, thật tốt!

Nếu còn tiền thừa, mua vài viên kẹo cho Lê Đại Mao, Lê Nhị Mao và Triệu Tiểu Đậu ăn, ba đứa nhỏ còn thân thiết với ông!

Còn Thường Thúy…

Lê Lão Căn sẽ không mua kẹo cho Thường Thúy, nha đầu này không có quan hệ gì với ông, ông cho nó ăn kẹo làm gì? Chi bằng tự mình ăn.

Kim Tiểu Diệp nấu sẵn một nồi canh thịt băm dưa cải muối, vớt mì đã nấu chín vào, chính là bữa sáng của bọn họ!

Tiếp đó, nàng lại vớt số mì còn lại vào một cái bát không, cho thêm mỡ heo và nước tương trộn đều, bưng đến cho các nữ công.

Các nữ công sẽ coi mì này là thức ăn, ăn cùng cháo.

Mì trộn đối với bọn họ mà nói, vẫn là một món ăn rất ngon.

Lúc Lê Thanh Chấp ăn sáng, Thường Chiêm dẫn Thúy Thúy từ trong phòng đi ra.

Từ khi Thường Chiêm trở về huyện Sùng Thành, Thúy Thúy liền ở cùng Thường Chiêm, Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao vẫn như trước, hai người một phòng.

Bọn họ có hai cái giường, nhưng vẫn luôn chỉ ngủ một cái, trên giường còn lại để đồ chơi xếp hình và bàn cờ.

Thường Chiêm và Thúy Thúy cùng ăn mì với bọn họ, dáng vẻ Thúy Thúy cầm thìa cố gắng xúc mì ăn rất đáng yêu…

Lê Thanh Chấp mỉm cười, đi nói chuyện với Kim Tiểu Diệp.

Hắn rất hứng thú với chuyện nhà người khác.

“Chuyện của Khuất cô nương và Từ Khải Phi đã được quyết định rồi, nhưng bọn họ phải đợi sau kỳ thi viện mới thành thân, mấy tháng tới, Vương tỷ và Từ phu nhân không định để bọn họ gặp mặt, tránh ảnh hưởng đến Từ Khải Phi…” Kim Tiểu Diệp lải nhải.

Lê Thanh Chấp lại cảm thấy ảnh hưởng hay không cũng không sao.

Từ Khải Phi tuổi còn nhỏ, chưa đến mười tám tuổi, cộng thêm hắn không phải xuất thân từ gia đình có học thức, không được dạy dỗ tốt từ nhỏ… hắn có thể thi đậu kỳ thi huyện và kỳ thi phủ, nhưng kỳ thi viện tiếp theo muốn thi đậu rất khó.

Trừ phi hắn gặp may mắn.

Học vấn của Chu Tầm Miểu còn tốt hơn Từ Khải Phi – số lần Lý tú tài chỉ điểm Chu Tầm Miểu nhiều hơn những người khác rất nhiều.

Nhưng mà để Từ Khải Phi chăm chỉ đọc sách, qua một thời gian nữa rồi thành thân là đúng, hắn cảm thấy con gái Vương tỷ hơi nhỏ.

Nói xong chuyện con gái Vương tỷ, Kim Tiểu Diệp lại nhắc đến nhà họ Phương: “Cẩm Nương mấy ngày nay không vui lắm, mẹ nàng đang tìm nhà chồng cho Tú Nương, còn muốn sính lễ một trăm lượng bạc…”

“Chuyện gì vậy? Nhà bọn họ không phải dựa vào Tú Nương làm việc kiếm sống sao?” Lê Thanh Chấp nhíu mày.

Khả năng kiếm tiền của Phương Tú Nương không tệ, gả Phương Tú Nương đi, chẳng khác nào g.i.ế.c gà lấy trứng.

Kim Tiểu Diệp nói: “Ai biết được! Bọn họ muốn nhiều tiền như vậy, kỳ thực cũng không có ai muốn cưới Phương Tú Nương.”

Phương Tú Nương rất xinh đẹp, nhưng danh tiếng của Phương Tử Tiến bây giờ rất kém, nhà giàu có nào muốn cưới Phương Tú Nương?

Còn nhà bình thường… nhiều bạc như vậy, cũng không phải nhà nào cũng có thể lấy ra được.

Dù có thể lấy ra được… cô nương như con gái Vương tỷ, chẳng phải tốt hơn Phương Tú Nương sao? Vương tỷ còn không cần nhiều sính lễ như vậy!

Vương tỷ đã nói với Từ phu nhân rồi, sính lễ mà nhà họ Từ đưa, bà đều cho con gái làm của hồi môn.

Kim Diệp tú phường tràn ngập hơi thở cuộc sống, Lê Thanh Chấp ăn sáng xong, cảm thấy mình đã hồi phục hoàn toàn, liền đi cùng Thường Chiêm đến bến tàu mới.

Lúc hai người đến đó, Thường Đoan và người đứng đầu của những người lao động đã đang chọn chữ chì sắp chữ rồi.

Người đứng đầu của những người lao động này họ Phùng, mọi người đều gọi hắn là Phùng Đại, hắn là con trai của một kỹ nữ ở huyện Lâm Hồ, không biết cha là ai.

Hắn lớn lên ở kỹ viện, lão tú bà ở kỹ viện rất thích hắn, liền dạy hắn biết chữ.

Lúc hắn mười tám tuổi, một quản sự nhà họ Lâu đến kỹ viện tìm niềm vui đã đánh mẹ hắn bị thương khắp người, sau đó, mẹ hắn nằm trên giường mấy ngày, sốt cao mà chết.

Hắn nhất định phải báo thù, liền cầm một con d.a.o phay đi tìm tên quản sự đó… đáng tiếc hắn không g.i.ế.c được người, còn bị đưa đến mỏ đá.

Thời gian hắn đến mỏ đá muộn hơn Lê Thanh Chấp một chút, nhưng đến nay cũng đã ở mỏ đá bốn năm rồi, mà hắn có thể trở thành người đứng đầu của những người lao động này, là vì hắn giỏi bơi lội, có thể bắt cá bằng tay không.

Ăn cá sống không tốt lắm, nhưng những người lao động này đều rơi vào tình cảnh này, tự nhiên sẽ không bài xích… sau khi hắn bắt được cá, sẽ tự mình ăn, cũng sẽ cho người khác ăn.

Nhưng những hộ vệ canh chừng bọn họ rất nghiêm ngặt, bọn họ muốn tranh thủ lúc khai thác đá để bắt cá ăn không dễ dàng.

Phùng đại không có người thân, tên quản sự đó cũng đã bị Trương tri phủ c.h.é.m đầu… hắn liền đi theo Thường Đoan đến huyện Sùng Thành.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 241: Chương 241



Thấy Lê Thanh Chấp và Thường Chiêm đến, Thường Đoan và Phùng đại vội vàng chào hỏi, lúc này, một người lao động thân hình gầy yếu từ nhà bếp đi ra, nói có thể ăn sáng rồi.

“Các ngươi mau đi ăn cơm đi.” Lê Thanh Chấp nói, nói xong liền bắt đầu viết truyện.

Hắn định sau khi viết xong hôm nay, sẽ không viết tiếp nữa, mấy ngày tới, sẽ giúp sắp chữ và in ấn.

Lúc đầu hắn muốn viết hai mươi vạn chữ, sau đó nghĩ lại không cần thiết.

Mười lăm vạn chữ đã đủ rồi! Những câu chuyện này không dài, mười lăm vạn chữ, đã ghi chép lại mười lăm câu chuyện.

Ba câu chuyện một quyển, bọn họ có thể đóng thành năm quyển sách.

Bên bọn họ có hơn ba mươi người, Thường Đoan là người nấu ăn ngon nhất, nhưng hắn chưa từng nấu ăn.

Hắn có việc quan trọng hơn phải làm.

Việc nấu nướng, bọn họ giao cho người gầy yếu nhất trong số họ làm, những người khác đều bận rộn in sách.

Như vậy, mùi vị của thức ăn làm ra tự nhiên không ngon lắm, nhưng không ai chê bai, mọi người đều ăn rất vui vẻ.

So với những thứ bọn họ ăn trước kia, đây đã là món ngon tuyệt đỉnh rồi!

Bọn họ ăn cơm tập thể, ngủ tập thể, nhưng tràn đầy hy vọng về tương lai.

Thường Đoan đã nói với bọn họ rồi, mấy ngày nữa sau khi hắn đến kinh thành, Thường Chiêm sẽ ở lại đây mở tiệm bán món kho, mà bọn họ đều có thể ở lại giúp làm món kho và bán món kho.

Đến lúc đó, cuộc sống của bọn họ sẽ ổn định.

Mọi người ăn cơm xong, liền tiếp tục bận rộn, mà Lê Thanh Chấp sau khi viết được một canh giờ, cũng đứng dậy giúp tìm chữ chì sắp chữ, tiện thể đặt những chữ chì đã dùng về chỗ cũ – như vậy sẽ tiện cho Thường Đoan và những người khác tìm chữ.

Bận rộn đến giữa trưa, Lê Thanh Chấp ở lại đây ăn trưa.

Bữa trưa ở đây, cũng giống với những gì Kim Tiểu Diệp làm lúc hắn mới xuyên không đến.

Đậu đũa, cà tím và gạo cho vào nồi nấu cùng nhau, cứ như vậy nấu thành cháo đặc, thêm cá muối, coi như là một bữa cơm.

Cá muối vẫn là cá tạp nhỏ được ướp muối, muối dùng rõ ràng không tốt lắm, có vị đắng.

Nhưng mọi người không để ý, ngay cả Lê Thanh Chấp cũng không hề chê bai.

Thường Đoan càng thêm kính nể Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp là vị án thủ kỳ thi phủ tiền đồ vô lượng, lại bằng lòng ăn những thứ này…

Ăn xong, mọi người tiếp tục bận rộn.

Kinh thành.

Lữ Khánh Hỉ mấy ngày nay tâm trạng rất tốt.

Từ khi nhận được tấu chương mà Trương tri phủ đưa đến kinh thành, nói Tấn vương phái người đến Lạp Hồ khai thác đá, còn hãm hại bá tánh, ông liền chế nhạo Tấn vương một phen trên triều đình.

Hoàng đế cũng trách mắng Tấn vương quản lý người dưới không nghiêm, cắt bổng lộc của Tấn vương, còn phạt Tấn vương đóng cửa tự kiểm điểm một tháng.

Đáng lẽ chuyện này chưa điều tra rõ ràng, không đến mức xử phạt Tấn vương nhanh như vậy, nhưng chuyện Tấn vương làm ăn buôn bán đá Lạp Hồ không phải là bí mật, một số quan viên trong kinh thành, thậm chí là nhà mẹ đẻ của một phi tần trong hậu cung của Hoàng đế, lúc xây nhà đều đã mua đá Lạp Hồ của Tấn vương!

Chuyện này không cần điều tra, Tấn vương cũng trực tiếp nhận tội, nhưng hắn ta biện minh rằng chuyện hãm hại bá tánh hắn ta không biết gì cả, nên chỉ bị gán cho tội danh “quản lý người dưới không nghiêm”.

Hình phạt này không nặng, nhưng vì Lữ Khánh Hỉ nhảy lên nhảy xuống, khắp nơi tuyên truyền chuyện Tấn vương làm ở Lạp Hồ, danh tiếng của Tấn vương bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

TBC

Gần đây bá tánh kinh thành, đều đang nói Tấn vương vì kiếm tiền mà hại người, quá nhẫn tâm.

“Tên tiểu tử thối này đúng là đáng đời! Trước kia hắn không ít lần nói xấu ta!” Lữ Khánh Hỉ mắng Tấn vương trước mặt người tâm phúc của mình.

Ông không phải người tốt, vì muốn để Hoàng đế nắm quyền, sau khi lão Tấn vương chết, ông đã giúp Hoàng đế xử lý không ít quan viên thuộc phe Tấn vương, trong số những người này, có rất nhiều người vô tội.

Chuyện bài xích người bất đồng chính kiến ông cũng làm không ít, nếu có người cứ nhằm vào ông, ông nhất định sẽ trả thù.

Nhưng ông cảm thấy chuyện xấu xa mà ông làm không bằng Tấn vương, ít nhất ông không vì kiếm tiền mà hại c.h.ế.t hơn một nghìn bá tánh.

Danh tiếng của ông kém như vậy, đều là vì Tấn vương!

Nhiều năm qua, chuyện xấu mà ông làm, dù chỉ là một chút, Tấn vương cũng phải làm lớn chuyện, tuyên dương khắp nơi!

Cộng thêm ông là thái giám, không được người ta thích… những người đọc sách ở kinh thành đều không ưa ông.

“Trân Châu, chuyện này ngươi làm tốt lắm, sau này nếu Tấn vương làm chuyện xấu, chúng ta cũng giúp hắn tuyên dương tuyên dương!” Lữ Khánh Hỉ cười tủm tỉm nhìn Mộc chưởng quỹ, tên thật của Mộc chưởng quỹ là Trân Châu.

Mộc chưởng quỹ mỉm cười quyến rũ: “Cửu Thiên Tuế yên tâm, Yên Nhiên sau này nhất định sẽ khiến Tấn vương không lau sạch được m.ô.n.g hắn.”

“Tốt! Tốt!” Lữ Khánh Hỉ vô cùng hài lòng với người đồng hương này của mình!

Lúc đầu khi người dưới đưa Mộc Trân Châu đến, ông còn tưởng người đó muốn đưa phụ nữ cho ông.

Mộc Trân Châu rất xinh đẹp, ông… dù ông không còn căn cơ, nhưng vẫn là đàn ông, vẫn luôn có người đưa phụ nữ cho ông.

Kết quả Mộc Trân Châu nói nàng ta biết làm ăn buôn bán… vừa hay ông không có hứng thú với phụ nữ, liền để nàng thử xem sao.

Vài năm trôi qua, Mộc Trân Châu không chỉ làm ăn buôn bán rất tốt, còn liên lạc với một số người thuộc đủ mọi tầng lớp xã hội, có thể giúp ông dò hỏi tin tức ở kinh thành, lan truyền lời đồn về Tấn vương.

Thật sự rất có năng lực! Ông còn muốn nhận làm con gái nuôi!

Lữ Khánh Hỉ nói chuyện với những người tâm phúc này xong, liền vào cung.

Ông còn rất nhiều tấu chương chưa xử lý.

Sau khi vào cung, người bên cạnh Lữ Khánh Hỉ liền nói: “Cửu Thiên Tuế, Trương tri phủ ở phủ Hòa Hưng, lại đưa tấu chương đến.”

“Hắn lại đưa tấu chương đến? Mau mang đến cho ta xem,” Lữ Khánh Hỉ vô cùng vui mừng, “Coi như hắn biết điều, ta cũng không phải không thể thăng quan cho hắn…”

Vừa nói, Lữ Khánh Hỉ vừa mở tấu chương trên tay ra.

Sau khi mở ra xem vài dòng, Lữ Khánh Hỉ càng thêm vui mừng.

Ở đầu tấu chương này, Trương tri phủ nói tri huyện huyện Lâm Hồ cấu kết với nhà mẹ đẻ của Tấn vương, khiến bá tánh huyện Lâm Hồ sống không bằng chết!

Ông đưa Trương tri phủ đến phủ Hòa Hưng, thật sự là đưa đúng người rồi!

“Văn chương của Trương Chí Nho thật sự không tệ, viết nhà họ Lâu vô cùng đáng ghét! Bá tánh huyện Lâm Hồ, thật sự quá đáng thương!” Lữ Khánh Hỉ nói vậy, nhưng trên mặt không hề có vẻ thương cảm mà chỉ có vẻ vui mừng.

Bá tánh huyện Lâm Hồ đáng thương, nhưng ông không đáng thương sao? Người nhà ông không đáng thương sao?

Ông không có nhiều tâm tư để thương cảm người khác.

Lữ Khánh Hỉ đứng dậy, vừa xem vừa đi tìm Hoàng đế.

Tấn vương làm chuyện như vậy, nhất định phải để bệ hạ nghiêm khắc trách phạt hắn!

Còn nhà họ Lâu và Nghiêm huyện lệnh… đến lúc đó tìm một khâm sai đến đó, trừng trị bọn họ thật tốt!

Đang tính toán xem sẽ đối phó với Tấn vương như thế nào, Lữ Khánh Hỉ tiếp tục xem.

Trước khi gặp Hoàng đế, hắn nhất định phải xem hết tấu chương, như vậy mới có thể nói chuyện trước mặt Hoàng đế.

Rồi… Lữ Khánh Hỉ loạng choạng, suýt chút nữa ngã.

“Cửu Thiên Tuế?” Hai tiểu thái giám vội vàng đến đỡ hắn.

Lữ Khánh Hỉ hít sâu một hơi, sau khi đứng vững liền tiếp tục xem, xem xong liền ngây người.

Trương Chí Nho có phải bị điên rồi không? Ông ấy lại c.h.é.m đầu Nghiêm huyện lệnh, còn g.i.ế.c hơn phân nửa người nhà họ Lâu!

Trời ơi, người bình thường thật sự không làm ra được chuyện như vậy!

Lúc xem tấu chương, Lữ Khánh Hỉ liền biết, Nghiêm huyện lệnh nhất định sẽ gặp xui xẻo, nhưng nhà họ Lâu chưa chắc sẽ xảy ra chuyện.

Chỉ cần đổ lỗi cho hạ nhân, đổ lỗi cho Nghiêm huyện lệnh, cuối cùng nhà họ Lâu sẽ không sao.

Dù sao đó cũng là nhà mẹ đẻ của Tấn vương.

Còn Trương tri phủ, rất có thể sẽ bị Tấn vương ghi hận, đợi chuyện này lắng xuống, Tấn vương nhất định sẽ nghĩ cách xử lý Trương tri phủ.

Lúc đó ông còn nghĩ, ông có thể giúp đỡ Trương tri phủ. Kết quả… Trương tri phủ lại c.h.é.m đầu người nhà họ Lâu, còn có Nghiêm huyện lệnh?

Như vậy, ông ấy coi như đã kết thù oán không đội trời chung với Tấn vương!

Ông ấy chỉ là một tri phủ lại c.h.é.m đầu một tri huyện, thật sự là quá tùy tiện!

Chuyện này… ông không thể nào dàn xếp được!

Lữ Khánh Hỉ tâm trạng phức tạp, sau khi đến trước mặt Hoàng đế, cũng không vội nói chuyện.

“Lão Lữ, ngươi làm sao vậy?” Hoàng đế hỏi.

Lữ Khánh Hỉ mếu máo: “Hoàng thượng, Trương Chí Nho gặp rắc rối lớn rồi!”

“Hắn làm sao vậy?” Hoàng đế hỏi.

“Hoàng thượng, hắn đã c.h.é.m đầu một tri huyện ở phủ Hòa Hưng!” Lữ Khánh Hỉ kể lại tất cả những chuyện mà Trương tri phủ viết trong tấu chương.

Hoàng đế ngây người.

Hai người cùng nhau nghiên cứu tấu chương, Lữ Khánh Hỉ hỏi: “Hoàng thượng, bây giờ phải làm sao? Lão nô không biết nên làm gì!”

Hoàng đế thở dài: “Nhà họ Lâu kia, hẳn là thật sự tội ác tày trời, mới khiến hắn làm ra chuyện như vậy, chỉ là như vậy…”

“Hoàng thượng, phe Tấn vương nhất định sẽ yêu cầu nghiêm trị lão già Trương Chí Nho này trên triều đình, nói không chừng còn đổ oan cho ông ta…” Lữ Khánh Hỉ nói: “Ta vẫn luôn không thích ông ta, nhưng nghĩ đến việc ông ta sẽ mất mạng vì vậy, vẫn cảm thấy không đành lòng…”

Lữ Khánh Hỉ lúc này đã bình tĩnh lại.

Rồi ông liền nhận ra, đây không phải là chuyện xấu.

Nếu xử lý tốt, tuyệt đối có thể khiến danh tiếng của Tấn vương bị ảnh hưởng lần nữa!

Chỉ là Trương Chí Nho này, có chút đáng tiếc.

Hoàng đế thở dài: “Chuyện ông ấy làm, khiến người ta không thể nào bênh vực… Ngươi phái người cưỡi ngựa nhanh đến phủ Hòa Hưng điều tra, còn tấu chương này… tạm thời gác lại. Đúng rồi, mấy ngày nay thời tiết thay đổi đột ngột, ta thân thể không khỏe, khoảng thời gian tới sẽ không lâm triều.”

Hoàng đế lúc còn trẻ, đã từng thấy dáng vẻ oai phong lẫm liệt của Trương Chí Nho.

Sau đó Trương Chí Nho đắc tội lão Tấn vương bị lưu đày, vợ con cũng c.h.ế.t hết… ông rất thương cảm cho Trương Chí Nho.

Sau khi lão Tấn vương c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, ông lại trọng dụng Trương Chí Nho.

Trương Chí Nho bị lưu đày mấy năm đã trầm ổn hơn rất nhiều, không biết tại sao, ông ấy lại bắt đầu gây chuyện với Lữ Khánh Hỉ.

Hoàng đế cũng rất khó xử, giữa hai người, ông thiên vị Lữ Khánh Hỉ hơn, liền làm theo lời đề nghị của Lữ Khánh Hỉ, để Trương Chí Nho đến Giang Nam làm tri phủ.

Không ngờ tính tình Trương Chí Nho lại kém như vậy, g.i.ế.c nhiều người thế này.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 242: Chương 242



Hoàng đế nghĩ không ra cách giải quyết, chỉ có thể phái người đi điều tra trước, đồng thời lấy cớ bị bệnh, tạm thời gác chuyện này lại.

“Hoàng thượng nhân từ!” Lữ Khánh Hỉ nói.

Hoàng đế mỉm cười, cảm thấy Lữ Khánh Hỉ rất lương thiện – Lữ Khánh Hỉ rõ ràng có thù oán với Trương tri phủ, lại không nhân cơ hội hãm hại.

……

Lê Thanh Chấp bận rộn cả buổi, mãi đến chiều tối, mới cùng Thường Chiêm rời khỏi cửa hàng, chuẩn bị về huyện thành.

Hai người vừa ra khỏi cửa, liền gặp Kim Đại Giang.

“A Thanh, có người nói nhìn thấy con ở đây, hóa ra là thật.” Kim Đại Giang vẻ mặt vui mừng.

Ông vẫn không có răng, nhưng béo lên một chút, trông trẻ ra không ít.

“Cha, cha làm xong việc rồi sao?” Lê Thanh Chấp hỏi.

Thời buổi này thuê bá tánh làm việc, đều không có ngày nghỉ, nói cách khác, bến tàu mới bên này ngày nào cũng làm việc.

Đương nhiên nếu thật sự thân thể không khỏe hoặc nhà có việc có thể xin nghỉ, nhưng Kim Đại Giang hầu như không xin nghỉ.

Cộng thêm việc Lê Thanh Chấp và những người khác đã chuyển đến huyện thành ở, hắn còn bận rộn thi cử… năm nay hắn gặp Kim Đại Giang chưa được mấy lần.

Trước kia lúc hắn về thôn mở tiệc đã gặp qua, cũng không nói được mấy câu.

“Làm xong rồi, đang định về đây!” Kim Đại Giang nhìn cửa hàng phía sau Lê Thanh Chấp một cái: “A Thanh, cửa hàng này là của con sao?”

Có người nhìn thấy Lê Thanh Chấp vào cửa hàng này, nói với Kim Đại Giang, Kim Đại Giang mới đến đây.

“Vâng, cửa hàng này là do Chu lão gia tặng con.” Lê Thanh Chấp cười nói.

Kim Đại Giang vô cùng vui mừng: “Tốt quá, thật sự quá tốt rồi, cuộc sống nhà chúng ta, ngày càng tốt hơn…”

Kim Đại Giang cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình, đúng là cuộc sống thần tiên.

Một tháng ông có thể kiếm được hai lượng bạc, ngày nào cũng có thể ăn thịt thoải mái, con trai ông một tháng cũng có thể kiếm được hai lượng, con dâu ông còn lợi hại hơn, một tháng có thể kiếm được ba lượng!

Con gái ông thì khỏi phải nói, nghe nói mỗi tháng đều có thể kiếm được mười lượng bạc, con rể còn thi đậu đầu bảng ở phủ thành… thật sự rất lợi hại!

“Vâng, sau này sẽ ngày càng tốt hơn.” Lê Thanh Chấp cười nói: “Cha, cửa hàng này con đã tìm người sửa sang lại, mấy ngày nữa sẽ mở một tiệm bán món kho, đến lúc đó nếu cha muốn ăn, cứ đến lấy.”

“Không được, con phải làm ăn buôn bán,” Kim Đại Giang vội vàng từ chối, “Nhưng món kho của con, nếu mang ra bán, nhất định sẽ có rất nhiều người mua.”

Lê Thanh Chấp nói chuyện với Kim Đại Giang một lúc, rồi mới về huyện thành.

Tối hôm đó, hắn lại viết cả đêm, cuối cùng cũng viết xong tất cả những câu chuyện mà hắn muốn viết.

Vì vậy ngày hôm sau, sau khi đến cửa hàng, Lê Thanh Chấp vẫn luôn giúp sắp chữ.

Chữ chì của bọn họ không nhiều, nên sau khi sắp xong một mặt, những người khác phải nhanh chóng in, đợi in đủ số lượng giấy, còn phải tháo chữ chì ra đặt lại chỗ cũ.

Công việc này rất rườm rà, nhưng đến tay Lê Thanh Chấp, lại làm rất nhanh.

Ví dụ như lúc này, hắn đứng trước những ô vuông đủ màu sắc chứa đầy chữ chì, tùy tiện ném một cái, liền có thể ném chữ chì trên tay vào đúng ô vuông.

Thường Đoan nhìn một cái, hỏi Phùng Đại: “Lê Thanh Chấp có phải học võ công không?”

“Không có đâu?” Phùng Đại vẻ mặt nghi hoặc, hắn khai thác đá cùng Lê Thanh Chấp ba năm, căn bản không phát hiện Lê Thanh Chấp có gì đặc biệt.

Nhưng bây giờ… đừng nói gì khác, chỉ nói việc Lê Thanh Chấp ném chữ chì vào ô vuông chuẩn xác như vậy, người bình thường thật sự không làm được.

Nhưng bọn họ nói hai câu liền không nói nữa, tiếp tục bận rộn.

Bọn họ đều biết, bọn họ làm việc này là vì muốn cứu Trương tri phủ… bọn họ sẽ dốc hết sức lực!

Mỗi ngày sau khi Lê Thanh Chấp rời đi, bọn họ đều sẽ thắp đèn làm thêm một lúc, dù chỉ in thêm được một chút, cũng tốt.

Chớp mắt, đã đến ngày trước ngày đoàn tàu nhà họ Thẩm xuất phát.

Đoàn tàu nhà họ Thẩm xuất phát từ tỉnh thành, sẽ dừng lại ở bến tàu bên này một lát, sau khi đón Ngô Bạch Xuyên, sẽ tiếp tục đi về phía bắc.

Ngô Bạch Xuyên đã sớm dọn ra một chỗ trên thuyền của mình, để Lê Thanh Chấp đặt hàng hóa.

Chiều hôm đó, hắn ta cho thuyền dừng lại ở bến tàu mới, mà Lê Thanh Chấp dẫn theo những người lao động đó, khiêng những chồng giấy lớn lên thuyền.

Ngô Bạch Xuyên rất coi trọng Lê Thanh Chấp, đích thân đến chất hàng, rồi ngây người.

Những công nhân làm việc cho Lê Thanh Chấp… bọn họ không chỉ gầy, mà còn có mấy người trông như sắp chết.

Hắn ta vẫn luôn biết Lê Thanh Chấp gầy, mà những người này cũng gầy như Lê Thanh Chấp!

Lê Thanh Chấp tìm đâu ra nhiều người gầy như vậy?

Tuy nghi hoặc, nhưng Ngô Bạch Xuyên không hỏi một câu nào.

“Đây là Thường Đoan và Phùng Đại, lô hàng này sẽ do bọn họ trông coi. Hai người bọn họ không thích nói chuyện với người khác, đến lúc đó chắc sẽ luôn ở trong khoang thuyền, ngươi không cần quản bọn họ.” Lê Thanh Chấp nói.

Ngô Bạch Xuyên cười đáp ứng, rồi nói chuyện với Thường Đoan và Phùng Đại vài câu.

Nghe giọng nói liền biết hai người này tuy không phải người huyện Sùng Thành, nhưng tuyệt đối là người ở gần đây, Ngô Bạch Xuyên yên tâm, Thường Đoan và Phùng Đại đề nghị lên thuyền ngay hôm nay, hắn ta cũng không phản đối.

Thấy tất cả giấy đều được đưa lên thuyền, Lê Thanh Chấp âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ hắn không muốn gì khác, chỉ muốn về nhà tắm rửa sạch sẽ, ăn một bữa no nê, ngủ một giấc thật ngon.

Cuối cùng cũng bận rộn xong rồi, tiếp theo hắn có thể nghỉ ngơi một thời gian.

Đợi nghỉ ngơi xong, hắn sẽ đến Sùng Văn thư viện ở phủ thành xem sách một thời gian.

Lê Thanh Chấp đi bộ về nhà, nên đi vào từ cửa chính của Kim Diệp tú phường.

Gần đây Kim Tiểu Diệp không quá bận rộn, nhưng vẫn có việc phải làm, tiệm may quần áo thành phẩm trong huyện thành đã đặt hàng nàng, nhờ nàng làm một ít quần áo thành phẩm, phủ thành bên kia cũng có người đến mua đồ của nàng.

Phần lớn thời gian, Kim Tiểu Diệp đều ở trong tiệm.

Nhưng hôm nay, sau khi vào cửa Lê Thanh Chấp không thấy Kim Tiểu Diệp, thậm chí ngay cả Phương Cẩm Nương và Vương tỷ cũng không có ở đó, chỉ có Từ phu nhân đứng ở cửa, trông vẻ mặt không đúng lắm.

Lê Thanh Chấp lập tức có chút lo lắng, nhanh chóng đi vào trong.

Từ phu nhân không ngăn hắn, mà hắn đi vào sân sau, liền nghe thấy giọng nói của Kim Tiểu Diệp: “Nàng đừng lo lắng, đợi Lê Thanh Chấp trở về, để hắn giúp nàng nghĩ cách.”

Xem ra Kim Tiểu Diệp không sao, Lê Thanh Chấp đi vào xem, liền thấy Kim Tiểu Diệp, Phương Cẩm Nương và những người khác đều ngồi trong phòng ăn cơm, Phương Cẩm Nương còn ôm một cô nương mà hắn chưa từng gặp qua khóc.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cô nương xa lạ này chính là Phương Tú Nương.

“Lúc ta vừa vào cửa đã nghe thấy một ít… đây là chuyện gì vậy?” Lê Thanh Chấp hỏi.

TBC

Gần đây Phương mẫu vẫn luôn nói, muốn gả Phương Tú Nương đi, còn muốn sính lễ một trăm lượng bạc.

Phương Cẩm Nương sợ Phương Tú Nương bị Phương mẫu gả cho người không ra gì, liền mượn tiền Kim Tiểu Diệp, muốn chuộc Phương Tú Nương ra.

Kim Tiểu Diệp đồng ý cho nàng mượn tiền, chuyện này tối qua nàng đã nói với Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp không phản đối, đừng nói chỉ là cho mượn tiền, dù Kim Tiểu Thụ sau này không trả tiền, hắn cũng cảm thấy nên cứu người.

Bây giờ là đã cứu người về rồi, hay là chuyện gì khác?

Kim Tiểu Diệp lập tức nói.

Hóa ra, sau khi Kim Tiểu Diệp đồng ý cho mượn tiền, Phương Cẩm Nương liền đi tìm Phương Tú Nương, nói chuyện này với Phương Tú Nương.

Kết quả… nàng nghe được một chuyện khác từ miệng Phương Tú Nương.

Hóa ra, Phương mẫu nói như vậy, chỉ là nói đùa.

Sau kỳ thi huyện, Phương Tử Tiến không được người ta ưa chuộng ở huyện Sùng Thành, hắn tự nhiên không chịu nổi tình trạng này, liền luôn tìm đường lui.

Phương Tú Nương mấy ngày trước vô tình nghe được Phương Tử Tiến và Phương mẫu nói chuyện, hai người bọn họ định lấy lý do tìm cho nàng một nhà chồng tốt để lừa nàng đi theo bọn họ rời khỏi huyện Sùng Thành, rồi bán nàng đi, để tìm đường lui cho Phương Tử Tiến.

Phương Tú Nương vẫn luôn nghĩ cách đối phó, định đợi sau khi rời khỏi huyện Sùng Thành sẽ nghĩ cách bỏ trốn, hoặc là tự sát.

Kết quả lúc này, tỷ tỷ nàng tìm đến nàng, nói muốn dùng một trăm lượng bạc để đổi lấy nàng…

Phương Tú Nương lập tức ngăn cản, rồi bị Phương Cẩm Nương nhìn ra điểm không đúng, Phương Cẩm Nương không quan tâm gì khác, cưỡng ép đưa nàng về Kim Diệp tú phường.

Rồi chính là tình huống mà Lê Thanh Chấp nhìn thấy.

Lê Thanh Chấp thật sự không biết, Phương mẫu lại có ý định bán con gái!

Khoảng thời gian này hắn dồn hết tâm sức vào việc viết sách in sách, tuy nghe nói chuyện của Phương Tú Nương, nhưng cảm thấy Kim Tiểu Diệp hẳn là có thể giải quyết, nên không quản.

Lê Thanh Chấp nhìn Phương Tú Nương: “Ngươi ngay cả c.h.ế.t cũng không sợ?”

“Không có gì phải sợ.” Phương Tú Nương nói. Mà nàng vừa nói xong, liền bị Phương Cẩm Nương véo mu bàn tay: “Muội nói bậy gì đó!”

Phương Cẩm Nương còn nói với Lê Thanh Chấp: “Tú Nương nói bậy thôi.”

Tuy Phương Cẩm Nương nói vậy, nhưng Lê Thanh Chấp có thể cảm nhận được, Phương Tú Nương thật sự không sợ chết.

Lê Thanh Chấp nói: “Tiểu cô nương gan lớn như vậy, có dám đến phủ thành giúp ta mở tiệm không?”

Phương Tú Nương ngẩn người.

Lê Thanh Chấp nói: “Chuyện này rất đơn giản, ta bảo Chu lão gia đưa ngươi đến phủ thành, nương ngươi sẽ không tìm được ngươi. Sau này ngươi cứ ở đó, sau này chúng ta đến phủ thành mở tiệm, ngươi còn có thể giúp chúng ta.”
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 243: Chương 243



Chuyện của Phương Tú Nương này, nếu là năm ngoái Chu Tiền chưa chắc đã đồng ý giúp đỡ, nhưng bây giờ, nhất định ông ấy sẽ đồng ý giúp đỡ.

Thời đại này, cha mẹ quả thật có thể quyết định chuyện của con cái, nhưng nếu con cái bỏ trốn, đến nơi khác, cha mẹ căn bản không tìm được người.

Ở hiện đại, sẽ có cảnh sát giúp tìm người, người bỏ nhà đi dùng chứng minh thư cũng sẽ bị lộ hành tung, nhưng nha dịch thời đại này sẽ không giúp tìm người!

Thời buổi bây giờ cũng không có chứng minh thư.

Còn chuyện Phương Tú Nương đến phủ thành có bị kiểm tra hay không… thuê nhà cho nàng, giọng nói của nàng lại là giọng địa phương… sẽ không có ai nghi ngờ nàng.

“Nếu tiểu cô nương muốn đoạn tuyệt quan hệ với nương mình, còn có thể viết một bức di thư, đặt cùng giày bên bờ sông, để người khác tưởng rằng ngươi gặp chuyện không may… thậm chí có thể để Tiểu Thụ mặc quần áo của ngươi, giả vờ nhảy sông trước mặt người khác.” Lê Thanh Chấp hiến kế.

Hắn vừa làm xong một chuyện lớn, bây giờ tâm trạng rất tốt.

Còn có… viết truyện bi kịch nhiều quá, hắn bắt đầu nghĩ đến một số chuyện cẩu huyết.

Mọi người: “!!!”

Còn có thể như vậy sao?!

Lê Thanh Chấp lại nói: “Nếu ngươi nhận cha mẹ nuôi ở phủ thành, hoặc là lấy chồng… dù nương ngươi và Phương Tử Tiến tìm được ngươi, ngươi cũng có thể nói bọn họ nhận nhầm người. Ta thấy ngươi hình như vẫn luôn che giấu dung mạo, đến lúc đó thay đổi hình tượng, trang điểm một chút, nhất định sẽ khác hẳn bây giờ.”

Nếu Phương Tú Nương một mình, bỏ trốn một mình nhất định không được, thời đại này, một phụ nữ sống một mình ở bên ngoài quá nguy hiểm.

Nhưng hắn có thể để Chu Tiền giúp đỡ, an bài cho Phương Tú Nương!

Đến phủ thành, mời một bà mối địa phương ở cùng Phương Tú Nương, Phương Tú Nương cũng sẽ an toàn.

Kim Tiểu Diệp vỗ bàn một cái: “Cứ làm như vậy! Nhưng Tiểu Thụ cao hơn Tú Nương, để nó mặc quần áo của Tú Nương giả làm Tú Nương e là không thích hợp… để ta làm!”

“Đợi đã!” Phương Tú Nương đột nhiên ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu: “Ta biết bơi, ta bơi rất giỏi!”

Phương Tú Nương ít nói, nhưng lúc nhỏ nàng rất thích xuống sông bơi lội, bơi rất giỏi.

Vì chuyện này, nương nàng lúc đó còn đánh nàng, nói nàng là con gái còn xuống sông, không biết liêm sỉ.

Nhưng lúc đó con gái xuống sông bơi lội, căn bản không chỉ có mình nàng!

Mấy năm nay, tuy Phương Tú Nương không có cơ hội xuống nước, nhưng nàng thích đổ đầy nước vào chậu, rồi vùi mặt xuống…

Nàng rất thích cảm giác sắp c.h.ế.t đuối đó, nàng có thể nhịn thở rất lâu.

Mọi người cứ như vậy bàn bạc.

Lê Thanh Chấp tiện thể nói chuyện mình định mở một tiệm bán món kho ở phủ thành… nếu Phương Tú Nương đồng ý, có thể giúp hắn bán món kho.

TBC

Tâm trạng căng thẳng của mọi người giảm bớt không ít.

Nhưng kinh thành lúc này, lại có cảm giác như sắp có bão tố.

Tuy Hoàng đế và Lữ Khánh Hỉ cùng nhau, đè tấu chương của Trương tri phủ xuống, nhưng phủ Hòa Hưng không chỉ có mình Trương tri phủ đưa tin tức đến kinh thành!

Chuyện động trời mà Trương tri phủ làm, các huyện lệnh ở phủ Hòa Hưng đều biết, suy nghĩ của quan huyện Cẩu khác biệt, chạy đi đo đạc ruộng đất, những người khác không phải như vậy!

Trong số những người này, có người đã đưa tin đến kinh thành, tố cáo Trương tri phủ.

Nhà họ Lâu còn phái người đi cầu cứu, lại có người mà Tấn vương phái đến Giang Nam, sau khi biết tin liền lập tức phái người đến kinh thành…

Chỉ chậm hơn tấu chương của Trương tri phủ một ngày, Tấn vương liền biết chuyện huyện Lâm Hồ.

Lúc đầu Tấn vương không tin, dù sao chuyện này cũng hơi vô lý.

Nhưng theo đủ loại tin tức được đưa đến kinh thành… chuyện này đã được xác nhận!

Trương tri phủ, hắn đã c.h.é.m đầu Nghiêm huyện lệnh, còn g.i.ế.c hơn phân nửa đàn ông trưởng thành nhà họ Lâu!

Tấn vương đang đóng cửa tự kiểm điểm cũng bị tức điên!

Mấy ngày trước Trương tri phủ tố cáo hắn không màng tính mạng bá tánh khai thác đá Lạp Hồ, hắn đã nổi trận lôi đình, cảm thấy Trương tri phủ nhiều chuyện, không ngờ trong nháy mắt, Trương tri phủ lại c.h.é.m đầu cậu hắn!

Người nhà họ Lâu, bao gồm cả Lâu lão gia là cậu ruột hắn, kỳ thực Tấn vương cũng chưa gặp mấy lần.

Nhưng lão Vương phi, cũng chính là thân mẫu của Tấn Vương vẫn luôn nhớ nhà da diết khôn nguôi. Thuở Tấn Vương còn thơ ấu, bà ấy thường kể cho hắn ta nghe chuyện nhà họ Lâu, nào là gia thế hiển hách, nào là đất huyện Lâm Hồ phong cảnh hữu tình.

Vậy nên Tấn Vương mang ấn tượng tốt đẹp về nhà họ Lâu.

Thêm vào đó, nhiều năm qua, Lâu lão gia thường xuyên tiến cống bạc trắng tới kinh kỳ mà chẳng cầu xin ân huệ gì... Trong mắt Tấn Vương, người cậu này quả là bậc chính nhân quân tử!

Cũng bởi lẽ ấy, bấy lâu nay, hắn ta vẫn phái tâm phúc đến huyện Lâm Hồ, vừa coi sóc việc buôn bán, vừa để ý đến người cậu.

Nào ngờ, Trương tri phủ lại dám làm ra loại chuyện tày trời này!

"Tên họ Trương kia chắc chắn là muốn trả thù!" Tấn Vương nghiến răng.

Hắn ta biết người cậu ở huyện Lâm Hồ có phần kiêu căng, nhưng cũng chỉ đến thế! Chẳng qua là mua thêm ruộng đất, lại không trốn thuế, cần gì phải g.i.ế.c người?

Trương Chí Nho, tên tiểu nhân này, tuyệt đối là tư thù cá nhân!

Chuyện như thế, Tấn Vương không thể nhẫn nhịn, ngay trong ngày đã sai quan lại bên mình viết tấu chương tố cáo Trương tri phủ.

Nhưng Hoàng thượng lại lâm bệnh, tên Lữ Khánh Hỉ kia lại lấy cớ hầu hạ Hoàng thượng, không xử lý tấu chương, cũng chẳng trình tấu chương lên.

Tấn Vương không biết thực hư thế nào.

Xét cho cùng, Lữ Khánh Hỉ có thù oán với Trương Chí Nho, lẽ ra ông ta không bênh vực Trương Chí Nho.

Nhưng dù thế nào, Trương Chí Nho chắc chắn phải chết!

Tấn Vương phái người đến huyện Lâm Hồ điều tra chân tướng sự việc.

Đồng thời, hắn ta còn bố trí người ở kinh thành bôi nhọ Trương tri phủ, đủ mọi chuyện bỉ ổi đều đổ lên đầu ông ấy, nói ông ấy tính tình nóng nảy, hay nổi cơn thịnh nộ đánh người.

Trong khi Tấn Vương phao tin đồn nhảm, thì bên phía Lữ Khánh Hỉ, Mộc chưởng quỹ dưới sự chỉ đạo của Lữ Khánh Hỉ, bắt đầu lan truyền những việc làm của nhà họ Lâu, còn nói tất cả đều do Tấn Vương sai khiến.

"Các ngươi có biết không? Tấn Vương là tên háo sắc, sai người cữu cữu ở Giang Nam tìm kiếm mỹ nữ, gặp ai xinh đẹp liền ép người ta dâng con gái, nếu người ta không chịu, còn bắt giam vào đại lao!"

"Ta nghe nói nhà họ Lâu ở huyện Lâm Hồ tác oai tác quái, g.i.ế.c hại không ít người!"

"Ta cũng nghe nói..."

...

Mộc chưởng quỹ bước vào trà lâu, nghe được những lời đồn đại này, vô cùng hài lòng.

Mộc chưởng quỹ kỳ thực không phải tên Mộc Trân Châu, tên thật của nàng là Lý Châu.

Phụ thân nàng là Lý Triệu, từng là huyện lệnh huyện Mạnh.

Lý Châu là trưởng nữ của Lý Triệu, năm năm trước khi nhà họ Lý gặp nạn, nàng đã xuất giá, còn sinh được một nữ nhi.

Nàng là con gái đã xuất giá, lẽ ra không bị liên lụy, nhưng nhà chồng sợ hãi, muốn g.i.ế.c nàng.

Nếu không nhờ có người hầu từng được nàng ban ơn báo tin, có lẽ nàng đã bị nhà chồng dùng dây thừng siết cổ chết!

Chỉ là... nàng không chết, nhưng con gái nàng lại bị hại.

Con bé còn nhỏ xíu, mới biết đi, ngày ngày buộc hai búi tóc nhỏ, cười toe toét với mọi người.

Cha ruột của nó sao nỡ xuống tay!

Lý Châu cũng không biết mình đã sống sót qua mấy tháng đó như thế nào.

Người nhà nàng đều c.h.ế.t hết, con nàng cũng không còn.

Người chồng đầu ấp tay gối lại chính là hung thủ!

Lúc đó trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ, đó là báo thù.

Nàng đã hoàn toàn liều lĩnh, đúng lúc đó thuộc hạ của Lữ Khánh Hỉ mang lương thực đến cứu trợ, nàng liền nắm lấy cơ hội này, với thân phận quả phụ đến kinh thành.

Phụ thân Lý Châu, Lý Triệu, học vấn uyên thâm. Tuy gia cảnh bình thường, nhưng tuổi trẻ đã thi đỗ Tú tài.

Chính vì vậy, một phú thương trong huyện đã gả ái nữ xinh đẹp cho ông.

Phụ mẫu Lý Châu tình thâm nghĩa trọng, sinh hạ ba trai hai gái, Lý Châu là trưởng nữ.

Thuở nhỏ, cha nàng chỉ là một tú tài, nhà lại nghèo... Mẹ nàng sinh hạ đệ đệ khi nàng hai tuổi, không có thời gian chăm sóc, nàng lại đã cai sữa, nên được gửi đến nhà ngoại.

Sau đó, nhị đệ nàng chào đời, đại đệ cũng được gửi đến nhà ngoại, đương nhiên, nhị đệ cũng không tránh khỏi số phận tương tự.

Đối với bọn họ, đây không phải chuyện xấu, bởi ông bà ngoại rất mực yêu thương.

Chỉ là phụ thân nàng đôi khi nóng nảy, đại đệ thì không sao, còn nàng và nhị đệ, đều thích bàn tính hơn sách vở.

Nàng sống ở nhà ngoại đến năm mười lăm tuổi, biết tính toán, biết buôn bán, cũng vào lúc này, cha nàng thi đỗ Cử nhân.

Cha nàng tuổi đã cao, lại không có danh sư chỉ dạy, nên không muốn tiếp tục thi cử, mà đến một huyện nghèo làm Huyện lệnh, đó chính là huyện Mạnh.

Nàng theo cha nhậm chức, mười tám tuổi thì xuất giá tại huyện Mạnh.

Nhà chồng nàng gia cảnh giàu có, phu quân tuổi trẻ đã thi đỗ Tú tài, phụ thân lại là Huyện lệnh... Thêm vào đó, ông ngoại thương yêu, cho nàng rất nhiều của hồi môn, nàng có kha khá tiền bạc, cuộc sống hôn nhân cũng coi như êm ấm.

Ai ngờ, bốn năm sau khi xuất giá, lại xảy ra chuyện động trời như vậy.

Lúc cha nàng mới bị bắt, mọi người đều nghĩ chắc không sao, bởi ai cũng biết, cha nàng không tham ô.

Chỉ có nhị đệ nàng cảm thấy bất thường, bảo mọi người cẩn thận... Kết quả trong chớp mắt, cha nàng đã bị Khâm sai triều đình định tội.

Phụ mẫu nàng, đại đệ vừa thi đỗ Tú tài, tiểu đệ tiểu muội, đều bị g.i.ế.c hại.

Còn nhị đệ nàng... Khi đó dân chúng huyện Mạnh đều nói nhìn thấy hắn bị nước lũ cuốn trôi, e rằng cũng dữ nhiều lành ít.

Cả nhà chỉ còn lại một mình nàng.

May mà có người hầu nhà chồng nguyện ý giúp đỡ, dân chúng huyện Mạnh cũng ra tay tương trợ, nàng mới giữ được mạng sống.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 244: Chương 244



Mộc chưởng quỹ ngồi trong trà lâu một lát, bỗng nhiên sắc mặt biến đổi.

Lúc này, những người đang trò chuyện không còn chỉ mắng chửi nhà họ Lâu nữa, mà còn nhắc đến Trương tri phủ: "Các ngươi đều bị lừa rồi! Nhà họ Lâu không làm điều ác, tên họ Trương kia tàn sát bừa bãi, là vì tư thù cá nhân, vu oan giá họa!"

"Năm xưa tên họ Trương này phạm tội, lão Tấn Vương đã trừng trị hắn, nên hắn vẫn ôm hận trong lòng."

"Nghe nói Trương Chí Nho tính tình nóng nảy, trước kia chỉ vì tiểu đồng làm hắn tỉnh giấc, đã bị hắn c.h.é.m một nhát."

...

Mộc chưởng quỹ tức giận suýt nữa đập bàn.

Nàng không quen biết Trương tri phủ, nhưng ngay cả Lữ Khánh Hỉ cũng nói Trương tri phủ là vị quan tốt, vậy thì người này chắc chắn không xấu.

Ngược lại là Tấn Vương... Năm năm trước chuyện ở huyện Mạnh, rất có thể liên quan đến Tấn Vương!

……

Huyện Sùng Thành.

Lê Thanh Chấp vừa về nhà không lâu, lại rời khỏi, đến nhà họ Chu.

Chuyện của Phương Tú Nương, vẫn phải nhờ Chu Tiền giúp đỡ mới được.

Lê Thanh Chấp nói rõ ý định với Chu Tiền, Chu Tiền nghe xong liền nói: "Hiền chất cứ yên tâm, ta nhất định tìm người an bài cho Phương cô nương."

Giúp một cô gái trẻ bỏ nhà ra đi, chuyện này nghe thế nào cũng không đứng đắn.

Nhưng chuyện nhà họ Phương, rất nhiều người ở huyện Sùng Thành đều biết, con trai ông ta và Phương Tử Tiến là bạn học, trước kia cũng không ít lần than phiền về Phương Tử Tiến.

Tên này luôn dựa vào hai tỷ tỷ nuôi ăn học, cuối cùng lại còn muốn bán cả hai tỷ tỷ, thật sự đáng khinh bỉ!

"Đa tạ Chu thúc," Lê Thanh Chấp chắp tay, "Chu thúc, vài ngày nữa ta sẽ đến Sùng Văn thư viện học tập, đến lúc đó cho Tầm Miểu đi cùng ta nhé."

Dạo gần đây thường xuyên nhờ Chu Tiền giúp đỡ, thậm chí còn lấy của Chu Tiền một căn nhà, hắn không thể không làm gì cả.

"Được! Vậy thì đa tạ hiền chất!" Chu Tiền mừng rỡ.

Sùng Văn thư viện không phải ai muốn vào cũng được! Nhưng Lê Thanh Chấp đã nhận được lời mời của Viện trưởng thư viện, dẫn thêm một người đi cùng cũng không thành vấn đề.

Hai bên trò chuyện vui vẻ.

Bên kia, trong khoang thuyền của Ngô Bạch Xuyên, Thường Đoan và Phùng Đại cầm kim chỉ đóng sách.

Đại Tề đã có kỹ thuật in ấn, sau khi in xong, gấp giấy in chữ lại, rồi dùng kim chỉ đóng thành sách.

Những lão thợ ở hiệu sách có thể đóng sách rất đẹp, Thường Đoan và Phùng Đại thì khác, sách do hai người đóng xiêu xiêu vẹo vẹo, xấu đến mức không thể tả.

Sách của họ, kỳ thực không chỉ đóng bìa có vấn đề, mà chữ in trên đó, cũng có chỗ đậm chỗ nhạt, trông rất lem nhem.

Nhưng... đọc được là được rồi, bọn họ không yêu cầu cao.

Hai người miệt mài làm việc, tiếp tục đóng sách.

Tổng cộng năm ngàn cuốn sách, trên đường đến kinh thành, hai người mỗi ngày phải đóng ba bốn trăm cuốn mới kịp.

May mà không yêu cầu đóng đẹp, chỉ cần không rã ra là được.

Ngày hôm sau, đoàn thuyền nhà họ Thẩm đến huyện Sùng Thành, hai chiếc thuyền của Ngô Bạch Xuyên lập tức bám theo.

Ngô Bạch Xuyên nói chuyện với người dẫn đầu đoàn thuyền, rồi mới ngồi thuyền nhỏ trở về thuyền của mình, sau đó hỏi người bên cạnh: "Hai thương nhân đi cùng chúng ta thế nào rồi?"

Người trên thuyền Ngô Bạch Xuyên đáp: "Chưởng quỹ, hai người đó thật sự không thích nói chuyện, suốt ngày ru rú trong khoang thuyền không ra ngoài, đến bữa còn phải gọi, bọn họ còn chuyển một số hàng hóa vào khoang thuyền, không biết đang làm gì."

Ngô Bạch Xuyên: "..."

Nghe sao cứ lén lút thế nào ấy?

TBC

Thôi, chuyện này không liên quan đến hắn ta, hắn ta lo liệu việc của mình là được.

Mỗi lần đoàn thuyền nhà họ Thẩm đi qua huyện Sùng Thành, người dân trong huyện đều bàn tán xôn xao, nhưng hôm nay, mọi người không mấy ai nói đến chuyện này.

Người dân trong huyện bị một chuyện khác thu hút sự chú ý.

"Các ngươi có nghe nói chưa? Có cô nương trong huyện nhảy sông rồi!"

"Nghe nói rồi! Mẹ và đệ đệ nàng muốn bán nàng, nàng không còn cách nào khác mới nhảy sông, hàng xóm láng giềng đều nhìn thấy!"

"Nghe nói cô nương đó từ nhỏ đã thêu thùa nuôi đệ đệ ăn học, giờ đã hai mươi tuổi rồi, không biết kiếm được bao nhiêu tiền... Các ngươi nói cô nương như vậy, cho dù nhà có nhẫn tâm không cho của hồi môn, cũng không thể bán nàng đi chứ?"

"Nghe nói đệ đệ nàng muốn bán nàng đến nơi khác, nàng không còn hy vọng gì nữa, mới nhảy sông."

"Đệ đệ nàng các ngươi chắc biết, chính là Phương Tử Tiến, hắn ta là bạn học của Lê Thanh Chấp, vậy mà lại ăn cắp bản thảo của Lê Thanh Chấp rồi vu oan giá họa cho hắn!"

"Lúc đó bạn học của Lê Thanh Chấp đều bênh vực hắn, nói Lê Thanh Chấp học vấn uyên bác, chỉ có hắn ta là khác."

"Hóa ra là tên đó!"

Danh tiếng của Phương Tử Tiến ở huyện Sùng Thành vốn đã xấu, giờ càng xấu đến mức không thể nào xấu hơn.

Hắn ta và Phương mẫu bị hàng xóm láng giềng vây kín trong nhà, chửi rủa không ngừng: "Thật chưa từng thấy người mẹ nào nhẫn tâm như vậy, ép hai con gái làm việc, hại hai đứa con gái mắt mờ không nói, còn bức c.h.ế.t con gái!"

"Phương Tử Tiến cũng chẳng ra gì, nghe nói chuyện này đều do hắn ta bày ra."

"Hắn ta là nam nhân, sao lại nỡ để nữ nhân nuôi?"

"May mà hắn ta không được thi cử, nếu không người như hắn ta, sau này chắc chắn lại là một tên Nghiêm huyện lệnh!"

...

Ở huyện Sùng Thành, chuyện trọng nam khinh nữ không phải hiếm, dù sao con trai phải ở nhà phụng dưỡng cha mẹ, con gái thì sẽ lấy chồng.

Nhưng không ai quá đáng như nhà họ Phương.

Đó là một mạng người bị bức tử!

Hàng xóm láng giềng đều nhìn Phương Cẩm Nương Phương Tú Nương lớn lên, trước kia đã thấy hai tỷ muội này đáng thương.

Nhưng lúc đó Phương Cẩm Nương và Phương Tú Nương không phản kháng, bọn họ cũng chỉ lén lút bàn tán.

Sau đó Phương Cẩm Nương tự mình tìm người lấy chồng... Tuy có rất ít người nói nàng không nghe lời bất hiếu, nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng nàng thông minh.

Người đàn ông nàng chọn thật tốt, là đệ đệ của Kim chưởng quỹ Kim Diệp tú phường, có thuyền riêng, tỷ phu lại đã thi đỗ hai kỳ án thủ!

Câu chuyện của Phương Cẩm Nương, nghe thật sảng khoái, trong huyện, không biết bao nhiêu người hâm mộ nàng.

Đáng tiếc Phương Tú Nương không có phúc phận như tỷ tỷ.

Sáng sớm hôm nay, nhà họ Phương xảy ra tranh chấp, Phương Tú Nương vốn ít nói bỗng nhiên nói cha mẹ muốn bán nàng, vừa khóc vừa chạy ra ngoài, rồi nhảy xuống con sông đào chảy qua huyện Sùng Thành.

Con sông đào này là dòng sông lớn nhất huyện Sùng Thành, sau khi Giang Nam thu hoạch lương thực, đều vận chuyển qua con sông này, suốt đường đến kinh thành!

Đoàn thương thuyền nhà họ Thẩm đến kinh thành, cũng đi qua con sông đào này.

Bến tàu cũ và bến tàu mới của huyện Sùng Thành, đều được xây dựng bên bờ sông đào.

Trên sông luôn có thuyền bè qua lại, có những chiếc thuyền lớn, dòng nước cũng khá xiết...

Nếu Phương Tú Nương nhảy xuống sông nhỏ, mọi người có thể nhanh chóng vớt nàng lên, nhưng nàng dường như thật sự muốn tìm đến cái chết, lại nhảy xuống sông đào.

Tuy có người nhảy xuống cứu, nhưng căn bản không vớt được nàng lên!

Những năm qua Phương Tú Nương không ra khỏi cửa, mọi người đều nghĩ nàng không biết bơi, thấy nàng nhảy xuống sông rồi mãi không nổi lên, lòng đều nguội lạnh.

Phương mẫu và Phương Tử Tiến trốn trong nhà, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Họ không hiểu, tại sao Phương Tú Nương lại làm như vậy.

"Chẳng qua là cho nàng làm thiếp thôi? Nhà lão đại nhân kia rất giàu có, sau này nàng có thể sống sung sướng... Tại sao nàng lại nhảy sông?" Phương Tử Tiến môi run run, có chút sợ hãi.

Hắn ta đúng là định gả Phương Tú Nương đi, nhưng hắn ta không muốn Phương Tú Nương chết!

Chuyện của nhà họ Phương phải nói lại từ một tháng trước.

Phương Tử Tiến thấy mình ở huyện Sùng Thành bị người người khinh ghét, bèn muốn dọn nhà đi nơi khác – cho dù không được tham gia khoa cử, đến nơi khác làm sư gia gì đó, cũng đủ sống.

Nhưng hắn ta không có quan hệ.

Cũng vào lúc này, hắn ta gặp được Hồng Huy, Hồng Huy chỉ cho hắn ta một con đường, đó là đến nương nhờ một lão đại nhân cáo quan về quê ở phủ thành bên cạnh, để vị đại nhân đó tiến cử hắn ta, tìm một chức vụ ở nơi khác.

Nhưng muốn lão đại nhân đề bạt Phương Tử Tiến, Phương Tử Tiến phải có thứ gì đó đáng giá... Phương Tử Tiến nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đem nhị tỷ của mình ra.

Phương Tú Nương ra ngoài luôn cúi đầu, khiến người ta không nhìn rõ dung mạo, nhưng Phương Tử Tiến là đệ đệ của Phương Tú Nương, đương nhiên biết dung mạo nhị tỷ mình.

Hắn ta dám nói, ở huyện Sùng Thành, người xinh đẹp hơn nhị tỷ hắn ta không có mấy ai!

Nhị tỷ hắn ta lại không có chủ kiến có chí khí giống đại tỷ, hắn ta nghĩ Phương Tú Nương sẽ nghe lời hắn ta.

Ai ngờ... Phương Tú Nương lại nói nhảy sông là nhảy sông?

Phương Tử Tiến giờ đây không biết tâm trạng mình ra sao, cả người ngây dại.

Phương mẫu ôm ngực, vô cùng khó chịu: "Đều tại tỷ tỷ nó làm gương xấu, Phương Cẩm Nương, con tiện nhân này hại người không ít!"

Phương mẫu cũng không hiểu, tại sao Phương Tú Nương lại làm như vậy.

Bà ta đối với hai tỷ muội này đã rất tốt rồi! Cha mẹ bà ta ngày xưa đối với bà ta cũng không tốt như vậy!

Hai mẹ con nhìn nhau, nhưng trước tình cảnh này, lại không có cách nào.

Phương mẫu muốn đi gây sự với Phương Cẩm Nương, nhưng Kim Tiểu Diệp và Lê Thanh Chấp giờ khác xưa, bà ta không dám đến gây chuyện với họ.

Hơn nữa, bây giờ Phương Tú Nương trước mặt bao nhiêu người nhảy sông... Nếu bà ta còn đến chỗ Phương Cẩm Nương gây sự, người ta sẽ nói bà ta thế nào? Hai mẹ con hồn vía lên mây.

Họ nào biết, Phương Tú Nương lúc này đã trên đường đến phủ thành.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 245: Chương 245



Hôm qua, sau khi biết Phương Tú Nương thật sự định "giả chết” theo lời hắn, Lê Thanh Chấp không chỉ đi tìm Chu Tiền, mà còn sắp xếp người tiếp ứng, chính là chọn ra trong số ba mươi mấy lao công, người bơi giỏi.

Những lao công này ngày ngày đào đá dưới nước, rất giỏi nín thở, Lê Thanh Chấp chọn ba người, bảo họ chăm sóc Phương Tú Nương.

Ba người giả làm người qua đường, lúc Phương Tú Nương nhảy sông liền nhảy theo, định đưa Phương Tú Nương đi.

Tuy Phương Tú Nương nói mình biết bơi, nhưng họ không dám để Phương Tú Nương mạo hiểm!

Họ đã tính toán kỹ, nếu Phương Tú Nương xuống nước giãy giụa, sẽ lập tức cứu nàng lên, không đưa nàng đi nữa, tránh cho Phương Tú Nương gặp chuyện không may.

Kết quả, Phương Tú Nương xuống nước vô cùng bình tĩnh, nín thở tự mình đi về phía trước...

Ba người xuống nước "tiếp ứng" đều ngớ người!

Điều càng khiến họ ngạc nhiên hơn, là Phương Tú Nương nín thở rất lâu, cứ như vậy đi đến chỗ thuyền họ dùng để tiếp ứng, đậu ở một góc khuất, rồi men theo thang sau thuyền leo lên, hoàn toàn không cần họ giúp đỡ.

Họ nổi lên mặt nước, vẻ mặt có chút hoang mang.

Mọi chuyện suôn sẻ đến khó tin, người chèo thuyền là tâm phúc của Chu Tiền, hắn không nhịn được nói với Phương Tú Nương: "Cô nương, kỹ năng bơi của ngươi thật tốt."

Phương Tú Nương đáp lại một tiếng, chui vào khoang thuyền th* d*c.

Lúc nhỏ, nàng quả thật bơi giỏi, nhưng nhiều năm trôi qua, khả năng của nàng đã không còn tốt như trước, thậm chí nàng cũng không còn biết bơi nhiều nữa.

Lần này nàng có thể trốn thoát thuận lợi như vậy, hoàn toàn là vì nàng đã liều mạng, không màng sống chết.

Đã không sợ chết, nàng cũng sẽ không hoảng sợ, không giãy giụa dưới nước.

Thêm vào đó, nàng vốn thích nín thở... Khi ở dưới nước đi về phía trước, nàng cảm thấy rất thoải mái.

Nàng đã từng không muốn lên khỏi mặt nước... Sau đó nghĩ đến tỷ tỷ, mới hoàn hồn leo lên thuyền.

Hôm nay đoàn thuyền nhà họ Thẩm đến huyện Sùng Thành, bến tàu đông nghịt thuyền bè, trên sông cũng có rất nhiều thuyền.

Phương Tú Nương nhảy sông, lại càng thu hút sự chú ý của vô số người.

Thuyền chở Phương Tú Nương vốn đậu cách chỗ nàng nhảy sông một khoảng, giờ đây chiếc thuyền lặng lẽ rời đi, không ai chú ý.

Chiếc thuyền rời khỏi sông đào, đi vào một con sông nhỏ trong huyện, đến hậu viện nhà họ Chu.

Cửa hậu viện nhà họ Chu mở sẵn, Phương Cẩm Nương đang đứng bên cửa.

Phương Tú Nương vén rèm khoang thuyền, nhìn Phương Cẩm Nương, cùng lúc đó, một bà v.ú mà Chu Tiền đã tìm trước lên thuyền.

TBC

Bà v.ú này sẽ đi cùng Phương Tú Nương đến phủ thành.

Phương Tú Nương không nói chuyện với Phương Cẩm Nương, nàng nhìn tỷ tỷ một lúc, rồi buông rèm xuống, ngay sau đó, chiếc thuyền lắc lư rời đi.

Phương Cẩm Nương nhìn muội muội rời đi, trong lòng không nói nên lời.

Những ngày qua lo lắng sợ hãi, giờ phút này thả lỏng, nàng không nhịn được buồn nôn.

"Cẩm Nương, nàng sao vậy?" Kim Tiểu Thụ lo lắng hỏi.

Phương Cẩm Nương không trả lời Kim Tiểu Thụ, chỉ nói: "Tiểu Thụ, lát nữa ra ngoài, nếu có ai nói chuyện Tú Nương với ta, ta sẽ giả vờ ngất xỉu, rồi huynh đưa ta đến y quán."

Kinh nguyệt của Phương Cẩm Nương đã chậm hơn nửa tháng, nàng nghĩ mình có lẽ đã có thai.

Nếu không có chuyện của muội muội, nàng chắc chắn đã đi y quán xem mấy hôm trước rồi, nhưng mấy ngày qua nàng lo lắng chuyện của muội muội, không còn tâm trí nào khác.

Còn tại sao bây giờ mới đi... Muội muội gặp chuyện, lẽ ra nàng phải khóc lóc một hồi, rồi đến chỗ mẹ nàng làm ầm ĩ.

Nhưng nàng biết muội muội không sao, tự nhiên không muốn làm những chuyện đó, chi bằng giả vờ ngất xỉu.

Sau đó còn có thể danh chính ngôn thuận, về thôn Miếu Tiền dưỡng thai.

"Được." Kim Tiểu Thụ không chút do dự đáp ứng.

Hai người rời khỏi nhà họ Chu ra đường lớn, đi về phía Phương Tú Nương "nhảy sông", không lâu sau liền gặp người quen.

Người đó thấy Phương Cẩm Nương, vội nói: "Cẩm Nương, không hay rồi! Muội muội ngươi nhảy sông rồi!"

"Cái gì?" Phương Cẩm Nương kinh hô.

"Nghe nói mẹ và đệ đệ ngươi muốn bán muội muội ngươi, nên nàng ấy nhảy sông rồi!" Người này nói.

Phương Cẩm Nương ôm ngực, nhắm mắt ngã về phía Kim Tiểu Thụ, Kim Tiểu Thụ vội vàng đỡ lấy nàng:

"Cẩm Nương, Cẩm Nương, nàng không sao chứ?"

Phương Cẩm Nương nằm im bất động.

Kim Tiểu Thụ biết đây là giả vờ, nhưng vẫn hoảng sợ, ôm Phương Cẩm Nương chạy đến y quán.

Mấy ngày nay chắc là chuyện Phương Tú Nương khiến nàng lo lắng quá, Phương Cẩm Nương luôn ăn không ngon, còn buồn nôn, cả người trông tiều tụy đi nhiều.

Sức khỏe Cẩm Nương nhà hắn hình như có vấn đề, nhất định phải đi khám!

Hai người vào y quán, lão đại phu kinh nghiệm phong phú vừa bắt mạch, vừa hỏi Kim Tiểu Thụ: "Đây là phu nhân của ngươi? Kinh nguyệt của nàng đã bao lâu không đến?"

Kim Tiểu Thụ gật đầu, lập tức nói ra thời gian lần trước đến, rồi hỏi: "Đại phu, trước kia nàng chậm nhất cũng chỉ một hai ngày, lần này chậm lâu như vậy, có phải bị bệnh rồi không?"

Kim Tiểu Thụ vẫn luôn biết phụ nữ có kinh nguyệt, tỷ tỷ hắn khi chưa xuất giá, mỗi lần đến kỳ, đều giao hết việc cho hắn làm.

Nhưng hắn không biết mang thai rồi thì kinh nguyệt sẽ không đến... Mẹ hắn sau khi sinh hắn không sinh thêm con nào nữa, tỷ tỷ hắn lúc mang thai lại ở nhà họ Lê.

Lão đại phu nói: "Nàng ấy có thai rồi! Cơ thể cô nương này cũng khỏe mạnh, không có vấn đề gì lớn, ngươi đưa nàng ấy về nhà tẩm bổ cho tốt là được."

"Có thai rồi? Bụng nàng ấy chưa to lên mà!" Kim Tiểu Thụ có chút ngây người.

Đại phu im lặng: "Ai mới mang thai mà bụng đã to?"

Kim Tiểu Thụ suy nghĩ kỹ, hình như là vậy.

Vậy... hắn sắp làm cha rồi sao?!

……

Lúc Phương Tú Nương nhảy sông, Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp ngồi trên chiếc thuyền mà Thường Chiêm mang về từ huyện Lâm Hồ, lặng lẽ quan sát.

Xác định Phương Tú Nương không sao, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm.

"Chúng ta về thôi." Kim Tiểu Diệp nhìn Lê Thanh Chấp.

Nếu Phương Tú Nương thật sự xảy ra chuyện, nàng nhất định sẽ dẫn Phương Cẩm Nương đến nhà họ Phương làm ầm ĩ, nhưng Phương Tú Nương không sao.

Nàng cảm thấy với trạng thái hiện tại của mình, nếu đi gây sự, không chừng sẽ bị người ta phát hiện ra điều gì đó, chi bằng không đi.

"Được." Lê Thanh Chấp nói.

Kim Tiểu Diệp véo cánh tay Lê Thanh Chấp: "Chàng mấy hôm trước có phải nửa đêm dậy viết sách không? Thật là không biết giữ gìn sức khỏe, sau này không được làm vậy nữa! Về nhà rồi, chàng nghỉ ngơi cho khỏe."

"Sao nàng biết?" Lê Thanh Chấp tò mò.

Kim Tiểu Diệp nói: "Ngủ chung một giường, ta sao không biết?"

Nàng nhớ có lần nàng tỉnh dậy giữa đêm, Lê Thanh Chấp không ở bên cạnh.

Nhưng nàng không đi tìm Lê Thanh Chấp, nàng hiểu sự sốt ruột của Lê Thanh Chấp, thấy Lê Thanh Chấp không vì vậy mà mệt mỏi uể oải, cũng mặc kệ.

Chỉ là bây giờ mọi chuyện đã xong, Lê Thanh Chấp nên nghỉ ngơi vài ngày.

"Tiểu Diệp, ta nhất định sẽ nghỉ ngơi cho khỏe!" Lê Thanh Chấp hôn lên má Kim Tiểu Diệp.

Hắn hơi may mắn vì thời đại này không có dụng cụ đo thời gian, nếu không Kim Tiểu Diệp tỉnh dậy giữa đêm xem giờ, sẽ phát hiện ra hắn thật ra cả đêm không ngủ.

Hai người lên thuyền, từ cửa sau về Kim Diệp tú phường.

Hôm qua lúc Lê Thanh Chấp hiến kế, trong phòng chỉ có vài người thân cận, nên người biết Phương Tú Nương không sao rất ít.

Họ vừa về đến Kim Diệp tú phường, liền nghe thấy nữ công trong tú phường đang thương xót Phương Tú Nương.

"Phương phu nhân thật quá nhẫn tâm!"

"Nghe nói bà ta suốt ngày đánh mắng con gái."

"Bà ta chẳng hề nghĩ cho con gái!"

"Ta trước kia từng thấy bà ta tát con gái, tát liên tục không ngừng!"

...

Thấy Kim Tiểu Diệp, những người này lại hỏi: "Kim chưởng quỹ, Phương Tú Nương xảy ra chuyện, ngươi có biết không?"

"Sao vậy?" Kim Tiểu Diệp hỏi.

Mọi người kể lại sự việc, cuối cùng nói: "Lúc đầu còn có người xuống vớt, sau đó không vớt được gì, mọi người cũng bỏ cuộc... Thật đáng thương!"

Kim Tiểu Diệp thở dài.

Họ đang nói chuyện, bỗng nhiên có người từ ngoài chạy vào: "Kim chưởng quỹ, đệ muội ngươi nghe chuyện muội muội mình xong liền ngất xỉu!"

Kim Tiểu Diệp ngẩn người, vội vàng hỏi – Phương Tú Nương rõ ràng không sao, sao lại ngất?

Người này không biết rõ tình hình, Kim Tiểu Diệp thấy vậy, muốn tự mình đi tìm!

May mà lúc này, Kim Tiểu Thụ chèo thuyền đến, gọi "tỷ" ở cửa sau. Kim Tiểu Thụ hôm nay thật sự rất vui.

Một mặt là muội muội mà Phương Cẩm Nương luôn lo lắng đã trốn thoát, mặt khác... hắn sắp làm cha rồi!

Nhưng trong mắt người ngoài, Phương Tú Nương đã mất... Lúc này hắn đương nhiên không thể cười.

Kim Tiểu Thụ chỉ có thể cố nén, cả khuôn mặt méo xệch: "Tỷ, tỷ phu, Cẩm Nương có thai rồi!"

Lê Thanh Chấp: "..."

Bộ dạng Kim Tiểu Thụ thật sự hơi xấu!

Nhưng hắn cảm nhận được niềm vui của Kim Tiểu Thụ.

Sắp làm cha rồi, chắc chắn vui mừng.

Kim Tiểu Diệp biết Phương Cẩm Nương mang thai cũng rất vui, nghĩ đến trong huyện đang hỗn loạn, bèn nói: "Ta cùng các ngươi về thôn, ở đó yên tĩnh hơn."

"Ta cũng đi." Lê Thanh Chấp nói.

"Chàng vẫn nên nghỉ ngơi đi, đi đi về về mệt lắm. Con cũng cần chàng chăm sóc," Kim Tiểu Diệp lên thuyền Kim Tiểu Thụ, "A Thanh, tối nay ta có thể không về, nhà cửa chàng trông coi nhé."

Lê Thanh Chấp chỉ có thể trơ mắt nhìn Kim Tiểu Thụ đưa vợ mình đi.

Hắn trở lại cửa hàng, suy nghĩ một chút, dứt khoát sai người đóng cửa tiệm, tránh cho người ta cứ đến nói chuyện Phương Tú Nương với họ.

Đương nhiên hắn cũng không quên nói với mọi người xung quanh về tình hình của Phương Cẩm Nương: "Vợ Tiểu Thụ mang thai lại nghe tin này, bị dọa ngất xỉu... Bây giờ Tiểu Diệp đang đưa họ về thôn Miếu Tiền."

Hóa ra là vậy!

Những người tụ tập ở tú phường lần lượt giải tán, chỉ còn lại các nữ công vẫn đang làm việc.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 246: Chương 246



Có Vương tỷ và Từ phu nhân trông coi các nữ công, Lê Thanh Chấp liền đến hậu viện, bắt đầu lên kế hoạch cho những việc sắp tới.

Sách đã in xong, tiếp theo có thể nghĩ cách tận dụng cửa hàng ở ngoại thành.

Còn tận dụng như thế nào... Đương nhiên là làm đồ kho bán!

Bây giờ bến tàu mới vẫn chưa hoàn thành, nhưng nếu không có gì bất ngờ, khoảng một tháng nữa sẽ xong.

Nhưng dù bến tàu mới có hoàn thành hay không, kỳ thực cũng không ảnh hưởng đến việc hắn bán đồ kho.

Họ làm đồ kho ở cửa hàng đó xong, có thể mang vào huyện bán, không phải sao?

Hàng ngon không sợ ngõ sâu, với đồ kho nhà họ Thường, cho dù bán ở tú phường, chắc chắn cũng có rất nhiều người đến mua!

Nhưng muốn bán đồ kho, phải chuẩn bị trước.

Chưa nói đến chuyện khác, chỉ riêng các loại gia vị linh tinh... Nếu làm ít, ở huyện Sùng Thành vẫn có thể mua đủ, nhưng nếu muốn nấu số lượng lớn, lại không muốn tiết lộ công thức, chắc chắn phải đến vài nơi khác nhau để mua.

Nấu đồ kho còn cần chuẩn bị vài cái nồi lớn, cần liên hệ người bán gà vịt…

Nếu làm ít, ở huyện Sùng Thành vẫn mua đủ được, nhưng nếu muốn nấu số lượng lớn mà lại không muốn lộ công thức, thì nhất định phải đổi vài nơi mua.

Nấu món kho còn cần chuẩn bị mấy chiếc nồi to, cần phải liên hệ với người bán gà vịt…

Những việc lặt vặt này, Lê Thanh Chấp định giao cho Thường Chiêm làm.

Người trẻ tuổi, phải trải nghiệm nhiều mới được!

Còn hắn... khoảng thời gian tới, hắn có thể tranh thủ bắt mạch cho những người lao động kia, kê vài phương thuốc bổ.

Sức khỏe của những người lao động này rất kém, trước đây hắn không lo được cho họ, bây giờ có thể dùng dị năng giúp họ trị liệu một chút, lại cho họ ăn uống đầy đủ...

Cơ thể họ chưa chắc đã được bồi bổ hoàn toàn, nhưng nhất định sẽ tốt hơn bây giờ.

Buổi tối Kim Tiểu Diệp không có ở nhà, Lê Thanh Chấp liền sang phòng Lê Đại Mao Lê Nhị Mao ngủ.

Không có cơ hội ôm vợ ngủ, cũng chỉ có thể ôm con thôi!

Nói đến... bây giờ hai đứa nhỏ còn bé, còn có thể ôm một cái, vài năm nữa hắn, một lão phụ thân, nhất định sẽ bị ghét bỏ.

Đêm đó, Lê Thanh Chấp "tả ủng hữu bão", ngủ rất ngon.

Sáng hôm sau thức dậy, tinh thần sảng khoái, hắn kéo Thường Chiêm cùng xuống bếp, làm mì hầm cà tím ăn.

Kiếp trước hắn từng ăn mì hầm cà tím một lần, rất thích, tiếc là sau đó không được ăn nữa...

Nhưng hắn nghĩ đến làm món này, không phải vì nhớ hương vị ngày xưa, mà đơn thuần là dạo này rau ăn được ít, suốt ngày ăn cà tím đậu đũa hơi ngán, muốn đổi món.

Trong thực đơn nhà họ Thường không có mì hầm cà tím, nhưng sau khi nghe Lê Thanh Chấp nói qua, Thường Chiêm liền làm ra một nồi mì hầm rất ngon, chỉ tiếc là lúc này không có bột ngọt, mì chính các loại gia vị đề vị, ăn không được đậm đà lắm.

Lê Thanh Chấp cảm thấy mình đúng là sống sung sướng quen rồi, đối với thức ăn lại có nhiều yêu cầu như vậy!

Năm ngoái lúc này hắn vừa trọng sinh, ăn một miếng cà tím sống cũng thấy là mỹ vị nhân gian!

"Cha, mì này ngon thật." Lê Đại Mao Lê Nhị Mao ăn đến mức đầu cũng không ngẩng lên.

Thường Thúy vẻ mặt tự hào: "Thúc thúc của con nấu ăn ngon nhất!"

Sau khi Thường Chiêm trở về, Thường Thúy nói nhiều hơn.

Nàng biết bà nội và mẹ của mình đã mất, nhưng có lẽ là cơ chế tự bảo vệ của cơ thể, nàng không nhớ rõ chuyện lúc đó.

Nàng không hỏi, Thường Chiêm cũng không nói, hai người hoàn toàn không nhắc đến chuyện huyện Lâm Hồ.

Nơi đó đối với bọn họ mà nói, là một nơi không muốn quay đầu nhìn lại... Thường Chiêm và Thường Đoan bán nhà nhanh như vậy, chính là vì cả đời này bọn họ không muốn quay lại đó nữa.

"Cha ta nấu ăn mới ngon." Lê Đại Mao nói, "Mì này là cha ta dạy thúc thúc của muội làm!"

Thường Thúy nói: "Thúc thúc của ta làm ngon!"

Lê Nhị Mao đứng về phía ca ca: "Cha ta làm mới ngon, ngon nhất thiên hạ! Đồ kho ăn trước kia muội quên rồi sao?"

Thường Thúy nghĩ đến mùi vị đồ kho kia, cảm thấy thúc thúc của mình thua rồi, nghiêm túc gật đầu: "Là cha các huynh làm ngon."

Thường Chiêm: "..."

Lê Thanh Chấp cười ha hả.

Lúc bọn họ ăn sáng, trong phòng bếp của một căn nhà nhỏ ở phủ thành, Phương Tú Nương nhóm lửa, bắt đầu làm bữa sáng.

Bà tử mà Chu Tiền tìm đến để bầu bạn với Phương Tú Nương, là vợ của quản gia nhà họ Chu, tuyệt đối đáng tin cậy.

Vị đại thẩm này họ Đường, rất giỏi ăn nói, sau khi thức dậy, bà để Phương Tú Nương nhóm lửa, còn mình thì bắt đầu làm bột viên.

Vừa làm, bà vừa nói với Phương Tú Nương: "Tú Nương, thẩm của con tay nghề nấu nướng rất tốt, canh bột viên mà thẩm làm, ngay cả lão gia ăn cũng khen không ngớt lời!"

Đường đại thẩm chiên hai quả trứng ốp la, múc ra rồi dùng dầu còn lại trong nồi xào dưa muối và thịt băm, sau đó thêm nước nấu canh, đổ bột vào làm bột viên...

Trong bếp tràn ngập mùi thơm, Đường đại thẩm nói không ngừng: "Trưa nay, thẩm làm đậu đũa xào thịt cho con ăn, thịt xào của thẩm rất ngon... Mùi thịt nướng khét ở đâu ra vậy?"

Đường đại thẩm đang nấu cơm ngửi thấy mùi thịt bị cháy khét, nhưng không đúng, bà vẫn luôn nhìn lửa, thịt trong nồi căn bản không bị khét!

"Thẩm, con vô ý làm bỏng mặt... Xin lỗi đã làm thẩm sợ." Phương Tú Nương vừa nói, vừa từ phía sau bếp lò thò ra một khuôn mặt.

Trên mặt phải của nàng, có thêm một mảng bỏng lớn.

Ai nhóm lửa mà lại vô ý làm bỏng mặt? Rõ ràng là Phương Tú Nương tự làm!

Lông tơ trên người Đường đại thẩm dựng đứng lên, không thể tin nổi nhìn Phương Tú Nương.

Cô nương này lại tự ra tay tàn nhẫn với mình như vậy!

TBC

Bà bị bỏng một đầu ngón tay cũng phải kêu đau nửa ngày, cô nương này tự làm bỏng mặt mình, lại còn cười với bà!

Đường đại thẩm ngửi thấy mùi khét của thịt, không biết làm sao, vốn còn định sáng nay ăn nhiều một chút, bây giờ lại không còn chút khẩu vị nào.

Phương Tú Nương thì ngược lại.

Nàng ném khúc gỗ cháy dở vào bếp lò, tâm trạng rất tốt.

Nàng tự do rồi!

Khi ngồi thuyền đến phủ thành, nàng đã thoải mái hơn rất nhiều, nhưng nàng cảm thấy mình không được tự do.

Nhưng bây giờ, sau khi hủy hoại khuôn mặt của mình, nàng ý thức được rõ ràng, mình đã tự do!

Trước đây nàng quả thực suốt ngày cúi đầu không dám nhìn thẳng vào người khác, sau khi đến phủ thành, nàng thay đổi cách ăn mặc, trang điểm đậm hơn một chút, rất nhiều người quen biết nàng trước kia, chắc chắn không dám nhận ra.

Nhưng mẹ và đệ đệ của nàng, nhất định có thể nhận ra nàng!

Bây giờ thì khác... nàng đã hủy hoại nửa khuôn mặt, mẹ và đệ đệ của nàng dù có phát hiện ra điều gì không ổn, cũng đừng hòng nhận ra nàng!

Còn việc hủy hoại khuôn mặt của mình có thể sẽ không lấy được chồng... Phương Tú Nương vẫn luôn không muốn thành thân, cũng không muốn sinh con.

Nàng sợ mình trở thành người giống như mẹ, ghen tị với con cái của mình.

Đây không phải là không có khả năng, nàng đôi khi cảm thấy, nàng cũng điên giống như mẹ của nàng.

Bây giờ hủy hoại khuôn mặt, sau này sẽ không có ai nhìn chằm chằm vào nàng nữa, tốt biết bao!

Phương Tú Nương thậm chí còn muốn làm thêm một lần nữa với bên mặt trái của mình.

Nhưng nghĩ đến tỷ tỷ, nàng cuối cùng vẫn không ra tay, chỉ định lát nữa đi phơi nắng, để cho mình đen hơn một chút.

Cũng không biết tỷ tỷ của nàng thế nào rồi.

Chuyện Phương Tú Nương tự ra tay tàn nhẫn với mình, người ở huyện Sùng Thành không hề hay biết.

Kim Tiểu Diệp tối hôm qua ngủ ở nhà Kim Tiểu Thụ, nàng ngủ cùng Phương Cẩm Nương, đuổi Kim Tiểu Thụ ra nhà chính ngủ trên tấm ván cửa.

Kim Tiểu Diệp đã từng sinh nở, có chút kinh nghiệm, liền nói với Phương Cẩm Nương rất nhiều chuyện.

Sáng hôm sau, khi Kim Tiểu Diệp thức dậy, Kim mẫu đã làm xong bữa sáng.

Con dâu có thai, Kim mẫu rất vui mừng, cười đến mức mắt híp lại thành một đường chỉ, còn liên tục hỏi Phương Cẩm Nương muốn ăn gì.

"Mẹ, con cái gì cũng ăn được." Phương Cẩm Nương nói. Từ nhỏ đến lớn, mẹ của nàng không cho phép nàng kén ăn, nàng cũng quen không kén chọn.

Trên thực tế, Kim mẫu bằng lòng nấu cơm cho nàng, nàng đã thụ sủng nhược kinh rồi.

"Cẩm Nương, con thật là cô nương tốt." Kim mẫu không nhịn được nói, trước đây bà nấu cơm ở nhà họ Kim, luôn bị kén chọn, nhưng món ăn nấu không ngon thật sự không thể trách bà, chủ yếu là mẹ chồng không cho bà dùng dầu, ngay cả muối cũng không cho bà dùng nhiều.

Kim mẫu và Phương mẫu là hai người hoàn toàn khác nhau.

Lúc nhỏ nhà họ đều nghèo, trước khi xuất giá đều sống không tốt, không được ăn no.

Đến khi họ nuôi con... Phương mẫu không thể nhìn con gái mình sống tốt, bà ta ghen tị với con gái mình, nếu bà ta có con dâu, nhất định cũng sẽ không vừa mắt con dâu.

Kim mẫu thì ngược lại, bà đã từng chịu khổ, liền hết lòng đối tốt với con cái.

Những năm trước, bà không có địa vị gì ở nhà họ Kim, nhưng dù chỉ kiếm được một chút đồ ăn ngon, bà cũng sẽ cho hai đứa con ăn.

Sau khi Kim Tiểu Diệp sinh con, cuộc sống khó khăn, Kim mẫu liền lau nước mắt ngày nào cũng đến thăm nàng, dùng tiền tiết kiệm mua trứng gà cho nàng ăn... số trứng đó, bà một quả cũng không ăn.

Bây giờ con dâu sắp sinh con, điều kiện trong nhà cũng khá hơn... Kim mẫu hận không thể đem hết đồ tốt cho Phương Cẩm Nương ăn.

Kim Tiểu Diệp ở nhà đến gần trưa mới rời đi, khi nàng rời đi, dân thôn thôn Miếu Tiền đã biết chuyện của Phương Tú Nương, cũng biết Phương Cẩm Nương động thai khí, phải ở nhà dưỡng thai.

Gần đây huyện thành nhất định rất loạn, hai tháng tới, Phương Cẩm Nương không định đến huyện thành nữa - ở nhà làm quần áo cho con, nghỉ ngơi một chút cũng tốt, thật sự muốn làm việc, có thể để Kim Tiểu Thụ mang việc về nhà cho nàng làm.

Kim Tiểu Thụ đưa Kim Tiểu Diệp về huyện thành, trên đường đi, không nhịn được lại ngân nga hát.

Kim Tiểu Diệp nói: "Đừng hát nữa! Ai cũng biết tiểu di tử của ngươi vừa mới xảy ra chuyện, ngươi hát cái gì?"

Kim Tiểu Thụ nghe vậy, khuôn mặt lại méo xệch, trông rất kỳ dị.

Kim Tiểu Diệp: "..."

Nhìn như vậy hơi đáng sợ a... nhưng mà tốt hơn là hát.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 247: Chương 247



Kim Tiểu Thụ không thể hát, liền ra sức chèo thuyền, vì chèo quá nhanh, lại đuổi kịp Kim Tang Thụ đi trước bọn họ một chút.

Trên thuyền của Kim Tang Thụ, còn có Kim Mạt Lị và Kim Liễu Thụ.

Kim Tang Thụ bây giờ mỗi ngày sáng sớm đến huyện thành, giúp người ta khuân vác hàng hóa, bận đến gần trưa thì về thôn đón Kim Mạt Lị và Kim Liễu Thụ vào thành bán cơm, tối về nhà, lại chở hai người này về.

Đương nhiên, hắn đón đưa hai người này là có thu tiền.

Kim Liễu Thụ cũng không chịu thua kém, Kim Tang Thụ ăn cơm ở chỗ bọn họ, bọn họ cũng thu tiền.

Anh em ruột thịt rõ ràng sòng phẳng!

Kim Mạt Lị như thường lệ hung hăng trừng mắt nhìn Kim Tiểu Diệp.

Nàng ta bây giờ nhìn Kim Tiểu Diệp rất không vừa mắt, nhất là sau khi nghe nói Lê Thanh Chấp có một cửa hàng ở bến tàu mới, định dùng để bán đồ kho.

Kiếp trước, tiệm đồ kho khiến Kim Tiểu Diệp phát tài, lại sắp được bọn họ mở ra, mà nàng ta lại chẳng có gì!

Kim Liễu Thụ rất bất đắc dĩ, muội muội của hắn, đầu óc thật sự không bình thường!

Kim Liễu Thụ chào hỏi Kim Tiểu Diệp, hỏi thăm tình hình của Phương Cẩm Nương.

Kim Tiểu Diệp nói: "Nàng không sao, dưỡng một thời gian là khỏi."

Nghe bọn họ nhắc đến Phương Cẩm Nương, Kim Mạt Lị liền nghĩ đến Phương Tú Nương.

Nàng ta còn tưởng rằng kiếp này Phương Tú Nương không cần chết, không ngờ vẫn chết, chỉ là trước khi c.h.ế.t không g.i.ế.c Phương mẫu và Phương Tử Tiến.

Kiếp trước vì chuyện Phương Tử Tiến bị giết, quan huyện Cẩu còn từ quan, bây giờ thì sao? Quan huyện Cẩu đi khắp nơi đo đạc ruộng đất, mọi người đều khen ông là quan tốt...

Trên đường đi, Kim Tiểu Diệp trò chuyện với Kim Liễu Thụ.

Có lẽ là vì làm ăn tiếp xúc với quá nhiều người, Kim Liễu Thụ bây giờ có chút khéo ăn khéo nói, Kim Tiểu Diệp nói chuyện với hắn ta, thậm chí còn cảm thấy không quen.

Vẫn là Lê Thanh Chấp nhà nàng tốt nhất!

Trở về Kim Diệp tú phường, biết được Lê Thanh Chấp đang đọc sách trong thư phòng, Kim Tiểu Diệp lập tức chạy lên lầu.

Sau đó nàng liền thấy Lê Thanh Chấp lại đang viết gì đó.

"A Thanh!" Kim Tiểu Diệp gọi một tiếng.

Lê Thanh Chấp lập tức buông bút, đứng dậy ôm Kim Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp, nàng cuối cùng cũng đã về!"

Hai người thân mật một lúc, Lê Thanh Chấp hỏi thăm tình hình của Phương Cẩm Nương.

"Cẩm Nương nàng ấy không sao." Kim Tiểu Diệp nói, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: "A Thanh, sao ta lâu như vậy vẫn chưa có thai? Có phải thân thể có vấn đề rồi không?"

Lê Thanh Chấp nói: "Thân thể nàng rất tốt, có thể có vấn đề gì? Chắc là ta quá hư."

Hắn không phải là cảm thấy thời điểm không tốt, nên dùng dị năng khống chế một chút sao!

Kim Tiểu Diệp trước đây không hề bận tâm đến chuyện mình không có thai, nàng thậm chí còn mong không có thai.

Nàng rất bận, không muốn có thêm con!

Nhưng Lê Thanh Chấp nói mình hư... Kim Tiểu Diệp lo lắng nhìn eo của Lê Thanh Chấp: "A Thanh, chàng không sao chứ? Có cần tìm đại phu xem không?"

Nàng có nên mua chút dược liệu gì đó, bồi bổ cho Lê Thanh Chấp không?

Lê Thanh Chấp vội vàng nói: "Ta không sao, thật sự không sao."

Kim Tiểu Diệp kỳ thực không cảm thấy Lê Thanh Chấp có chỗ nào hư.

Phụ nữ đã thành thân trong thôn cái gì cũng nói, trước đây nàng nghe được không ít, theo những gì nàng nghe được, biểu hiện của Lê Thanh Chấp rất tốt.

Không còn bận tâm đến chuyện này nữa, Kim Tiểu Diệp nhìn lên bàn, sau đó phát hiện ra thứ Lê Thanh Chấp đang viết, hình như lại là truyện.

"Chàng đang viết gì vậy?" Kim Tiểu Diệp hỏi.

"Viết chuyện quan huyện Cẩu đích thân đi đo đạc ruộng đất, phát hiện có ruộng khô của dân bị ghi thành ruộng nước, có nhà rõ ràng ruộng tốt trăm mẫu, nhưng đăng ký trong sổ sách lại chỉ có hai mươi mẫu." Lê Thanh Chấp nói.

Đây là tin tức hắn vừa mới nhận được, nhà có ruộng tốt trăm mẫu mà chỉ đăng ký hai mươi mẫu trong sổ sách chính là nhà họ Hồng.

Đã kết thù rồi thì cứ viết mạnh tay thôi.

Lê Thanh Chấp cảm thấy việc quan huyện Cẩu đo đạc ruộng đất, là việc tốt nhất mà ông làm từ khi nhậm chức đến nay, thật sự nên tuyên dương.

Hắn viết xong bi kịch, cũng muốn viết chút sảng văn.

Nhưng mấy hôm trước hắn viết nhiều quá nên bị thương, cho nên bây giờ sẽ viết chậm lại, một ngày viết ba nghìn chữ là đủ rồi.

Lê Thanh Chấp nói chuyện với Kim Tiểu Diệp một lúc, liền xuống lầu ăn cơm.

Thường Chiêm đang nấu ăn, Lê Thanh Chấp đứng bên cạnh, quang minh chính đại học lỏm.

Chỉ xem thực đơn học thì những món như đồ kho rất dễ học, những món khác thì không giống vậy, nhất là thời đại này lửa và lượng nguyên liệu rất khó nắm bắt.

Nhưng khi Thường Chiêm nấu ăn mà hắn quan sát… Sau đó hắn hoàn toàn có thể dựa vào trí nhớ tuyệt vời của mình để sao chép lại món ăn!

Hôm nay Thường Chiêm làm cá.

Hắn mua một con cá mè hoa lớn, ở địa phương gọi là cá bao đầu hoặc cá đầu béo.

Đầu cá hắn cho thêm đậu phụ làm thành canh đầu cá đậu phụ, bên trong còn cho thêm câu kỷ tử, hình thức đẹp mắt, nhìn vào liền khiến người ta cảm thấy khác với canh đầu cá thông thường.

Còn đuôi cá, Thường Chiêm cắt khúc kho, còn cho thêm đường và giấm, ngửi thôi đã thấy k*ch th*ch vị giác.

Bốn đứa trẻ dùng canh đậu phụ trộn cơm, thêm vào đó là phần bụng cá béo ngậy đã bỏ xương, đều ăn nhiều cơm hơn ngày thường.

Ăn xong, Lê Thanh Chấp gọi Thường Chiêm vào thư phòng, bàn bạc với hắn chuyện mở tiệm đồ kho.

TBC

Chữ cái bằng chì dùng để in sách không hề rẻ, tiền bán nhà bán đất của anh em nhà họ Thường, đã tiêu gần hết.

Tiếp theo, bọn họ nhất định phải kiếm tiền.

Thường Chiêm cũng muốn kiếm tiền, hai người rất nhanh đã bàn bạc xong cách làm.

Mấy ngày tiếp theo, Thường Chiêm sẽ đi các huyện thành lân cận, thậm chí là phủ thành mua đủ gia vị, chuẩn bị sẵn nồi lớn các loại đồ dùng cần thiết khác, sau đó bọn họ sẽ bắt đầu làm đồ kho bán.

Bàn bạc xong, Thường Chiêm lại nghĩ đến Trương tri phủ: "Lê tiên sinh, ngươi nói huynh trưởng của ta bọn họ đến kinh thành, có thể cứu được Trương tri phủ không?"

"Không biết." Lê Thanh Chấp nói.

Ngay cả thời hiện đại, cũng có rất nhiều bất công, huống chi là thời đại này.

Tấn vương bây giờ nhất định hận Trương tri phủ đến chết, hắn sẽ không bỏ qua cho Trương tri phủ.

Lê Thanh Chấp nghĩ không sai, Tấn vương đã hận Trương tri phủ đến chết.

Người của phe Tấn vương, càng liên tục dâng tấu, miêu tả Trương tri phủ thành kẻ hung ác tày trời, thậm chí còn có người nói Trương tri phủ tùy ý sát hại mệnh quan triều đình, nói không chừng có ý đồ mưu phản.

Lữ Khánh Hỉ chán ghét Tấn vương, ban đầu muốn mượn chuyện này để làm tổn hại danh tiếng của Tấn vương, nhưng bây giờ… chuyện này e là không thành.

Kỳ thực quan viên trong triều, đều biết Trương tri phủ làm như vậy, tất nhiên là bởi vì nhà họ Lâu và Nghiêm huyện lệnh làm quá phận.

Bọn họ cũng biết, nhà họ Lâu và Nghiêm huyện lệnh, nhất định đã phạm tội chết.

Nhưng những người này, trong sạch, người thân trong nhà không làm chuyện xấu nào có được mấy người?

Trong mắt bọn họ, Trương tri phủ không cần phải làm lớn chuyện! Càng không cần phải trực tiếp g.i.ế.c người!

Hành vi của Trương tri phủ, kỳ thực là đặt mình vào thế đối lập với rất nhiều quan viên!

Hơn nữa hoàng đế đã không còn sống được bao lâu nữa, Tấn vương chắc chắn là hoàng đế đời tiếp theo… Ai lại muốn đắc tội với hắn ta?

Mười ngày sau khi Tấn vương nhận được tin tức từ huyện Lâm Hồ, người nhà họ Lâu đến kinh thành.

Nhà họ Lâu trước đây chỉ là nông dân bình thường, không có chút bối cảnh nào.

Đột nhiên được quyền thế, trở thành người mà ngay cả quan viên cũng phải nịnh bợ… Bọn họ ức h.i.ế.p dân lành, càn rỡ không kiêng dè, chuyện làm sai nhiều vô kể.

Cũng vì vậy, đàn ông trưởng thành trong nhà họ Lâu bị Trương tri phủ g.i.ế.c gần hết, người nhà họ Lâu vào kinh, cơ bản đều là mẹ góa con côi.

Những người này vừa vào kinh đã được Tấn vương đón đi, ngày hôm sau, bọn họ lại đánh trống đăng văn, kiện Trương tri phủ.

Một đám phụ nữ trẻ con mặc áo tang khóc lóc thảm thiết, trông thật đáng thương, dân chúng kinh thành thấy tình hình này, không ít người liền cảm thấy Trương tri phủ có vấn đề.

"Ông ta chỉ là một tri phủ, dựa vào cái gì mà đi g.i.ế.c một tri huyện?"

"Ông ta còn g.i.ế.c người nhà họ Lâu đến mức chỉ còn mẹ góa con côi."

"Nhà họ Lâu này là nhà mẹ đẻ của Tấn vương, nghe nói Trương tri phủ chính là ghi hận Tấn vương, mới làm như vậy."



Lữ Khánh Hỉ thấy tình hình này tức giận: "Lũ ngu xuẩn đó cái gì cũng không biết! Nếu không phải nhà họ Lâu và tên họ Nghiêm kia làm quá phận, Trương Chí Nho cần gì phải g.i.ế.c người? Giết người này, đầu và mũ ô sa của ông ta cũng không còn!"

Mắng xong dân chúng, ông lại mắng quan viên trong triều: "Những tên làm quan đó không có tên nào là thứ tốt, lại còn đều giúp đỡ tên súc sinh Tấn vương này!"

Lữ Khánh Hỉ nổi cơn tam bành trước mặt tâm phúc, lại đi trách Trương tri phủ: "Trương Chí Nho làm việc cũng quá hấp tấp, sao ông ta lại hấp tấp như vậy? Không thể từ từ mưu tính sao?"

"Thiên tuế gia, bệ hạ nói sao?" Mộc chưởng quỹ hỏi Lữ Khánh Hỉ.

Lữ Khánh Hỉ nói: "Bệ hạ mấy ngày nay ăn không ngon, bị tức đến bệnh rồi!"

"Thiên tuế gia, bệ hạ còn đó, Tấn vương lại ngang ngược như vậy, trắng trợn uy h.i.ế.p bệ hạ, thật sự quá đáng." Mộc chưởng quỹ gây thù chuốc oán cho Tấn vương, lời nói bóng gió, chính là Tấn vương không coi hoàng đế ra gì.

Hoàng đế còn đó, quan viên trong triều lại đều đứng về phía Tấn vương… Hoàng đế sao có thể không tức giận?

Hoàng đế đương nhiên là tức giận.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 248: Chương 248



Lời Mộc chưởng quỹ nói, kỳ thực Lữ Khánh Hỉ cũng đã nói với hoàng đế, hoàng đế lúc đó rất không hài lòng.

Nhưng sau khi không hài lòng, nghĩ đến thân thể của mình, hoàng đế lại thở dài một tiếng, không làm gì cả.

Tấn vương một cách vô hình, đã có quyền thế rất lớn, lúc này ông chọn người khác, người đó có thể sống yên ổn dưới tay Tấn vương sao?

Hai năm trước, ông khen một đứa trẻ trong tông thất, kết quả không được mấy ngày, đứa trẻ đó liền bị gãy một chân, từ đó trở thành người què.

Chuyện như vậy, ông không muốn xảy ra nữa.

Còn Trương Chí Nho.

Tấu chương mà Trương tri phủ dâng lên cho hoàng đế, ngoài việc nói rõ tội trạng của nhà họ Lâu và Nghiêm huyện lệnh, còn đề cập đến vấn đề quyền quý chiếm đất.

Nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn, cuộc sống của bá tánh Đại Tề, nhất định sẽ ngày càng khó khăn.

Nếu hoàng đế còn trẻ, nếu thân thể khỏe mạnh, nói không chừng sẽ nghĩ cách xử lý chuyện này, nhưng hiện tại ông ấy nằm liệt giường, căn bản không có tinh lực để xử lý chuyện này!

Quan viên trong triều cũng chưa chắc nghe lời ông ấy.

Hoàng đế tâm tình u uất, cuối cùng thật sự bị bệnh.

Mà lúc này, Thường Đoan và Phùng Đại mỗi ngày không dám làm gì khác, chuyên tâm đóng sách.

Trên tay bọn họ bị rất nhiều vết kim đâm, nhưng hai người không hề để tâm, vẫn tiếp tục đóng sách.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Thời buổi này tin tức không được thông suốt, người mà hoàng đế phái đi huyện Lâm Hồ điều tra tình hình, nửa tháng sau khi bọn họ nhận được tấu chương của Trương tri phủ, mới trở về kinh thành.

Hỏi người này, bọn họ mới biết trong tấu chương của Trương tri phủ không có một câu nào là giả, bá tánh huyện Lâm Hồ, thật sự bị tàn hại không nhẹ.

Từng chuyện từng chuyện một, khiến hoàng đế tức giận.

Nhưng Trương tri phủ, cũng thật sự đã làm việc vượt quá quyền hạn của mình.

Hoàng đế ôm đầu, chỉ cảm thấy càng khó chịu hơn, ông ho dữ dội, ho rồi ho, lại ngất đi.

"Hoàng thượng, hoàng thượng…" Lữ Khánh Hỉ giật mình, giọng nói đầy kinh hoảng.

Kỳ thực, mặc dù phe Tấn vương nhảy rất cao, cũng thật sự có rất nhiều người tin lời nói dối của phe Tấn vương, nhưng trên dưới triều đình, không thiếu quan viên sáng suốt.

Bọn họ cảm thấy Trương tri phủ làm đúng, rất đồng tình với Trương tri phủ.

Những người này lén lút cảm khái: "Trương Chí Nho… ông ấy chính là tính tình quá cương trực."

"Ông ấy thật đáng tiếc!"

"Đợi bệ hạ khỏe lại, ta vẫn phải dâng tấu, để bệ hạ khoan dung!"

"Ngươi không sợ Tấn vương sao?"

"Đại trượng phu có việc nên làm, có việc không nên làm!"



Một số người đọc sách chưa bước vào quan trường, cũng ý thức được điều gì đó không đúng: "Nhà họ Lâu kia luôn miệng nói Trương đại nhân là công báo tư thù, nhưng nếu ông ấy muốn báo thù, cũng nên nhắm vào Tấn vương, cần gì phải đi g.i.ế.c người nhà họ Lâu không có quan hệ gì với Tấn vương? Lại cần gì phải đánh cược tiền đồ tính mạng đi g.i.ế.c một huyện lệnh?"

"Tấn vương thế lớn, quyền thế ngập trời, Trương đại nhân tất nhiên là sợ những người này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mới ra tay!"

"Tấn vương đang đổi trắng thay đen!"



Còn người dân bình thường ở kinh thành, đa số bọn họ không biết tình hình cụ thể, cơ bản là nghe lời bên nào, liền tin bên đó.

Chính vào lúc này, đội thuyền của nhà họ Thẩm đến kinh thành.

Có không ít người lo lắng cho Trương tri phủ, nhưng phần lớn người ở kinh thành, kỳ thực vẫn sống như thường.

Ngay cả Mộc chưởng quỹ, những ngày này việc buôn bán của nàng cũng như trước, chỉ là cả người nàng có chút uể oải.

Mãi đến khi có người nói với nàng thương đội nhà họ Thẩm đã đến, nàng mới lấy lại tinh thần, đứng dậy nói: "Ta đi xem!"

Chuyện lần này, đã không thể làm gì được Tấn vương nữa rồi.

Nhà họ Lâu chỉ gây chút chuyện ở huyện Lâm Hồ, kỳ thực dù Trương tri phủ làm như thế nào, Tấn vương cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn.

Hắn ta nhiều nhất cũng chỉ giống như trước, vì cậu ruột hoành hành hương lý mà bị phạt chút bổng lộc, sau đó đóng cửa tự kiểm điểm vài ngày.

Đợi chuyện qua đi, hắn ta vẫn làm gì thì làm.

Chỉ là c.h.ế.t một số bá tánh thôi… Những người này căn bản không quan tâm!

Giống như năm đó ở huyện Mạnh, vì ngân lượng cứu tế bị tham ô, huyện Mạnh c.h.ế.t đói rất nhiều bá tánh, nhưng bây giờ… còn ai nhớ chuyện năm đó?

Nàng biết, nàng làm nhiều hơn nữa, cũng có thể không làm tổn thương được Tấn vương cao cao tại thượng, ai bảo người ta là hoàng thất?

Tấn vương sinh ra đã "cao quý" hơn bọn họ!

Từ từ mưu tính, chỉ có thể từ từ mưu tính…

Mộc chưởng quỹ mỉm cười đứng dậy: "Hàng ta muốn đã đến… Đi xem thôi."

Cùng lúc đó, trên thuyền của Ngô Bạch Xuyên, mọi người đang bốc dỡ hàng hóa xuống.

Ngô Bạch Xuyên dạo này không gặp được hai người mà Lê Thanh Chấp đưa lên thuyền mình, mãi đến bây giờ, mới coi như nhìn rõ hình dáng của bọn họ.

Sau đó liền thấy bọn họ tự mình vác hàng hóa xuống.

Phùng Đại ở trong trại đá lâu ngày nên thân thể không tốt, không vác nổi, vì vậy người vác hàng là Thường Đoan, Phùng Đại thì canh giữ hàng hóa được bốc xuống thuyền ở bến tàu.

"Các ngươi mang theo cái gì vậy? Sao lại canh giữ cẩn thận như vậy!" Ngô Bạch Xuyên không nhịn được hỏi.

Hai người này mấy ngày nay đem toàn bộ hàng hóa vào phòng mình, canh giữ vô cùng nghiêm ngặt!

"Những thứ này khá quý giá." Thường Đoan cười nói.

Ngô Bạch Xuyên thấy Thường Đoan không muốn nói, cũng không hỏi nữa, ngược lại Thường Đoan hỏi Ngô Bạch Xuyên: "Ngô chưởng quỹ, nghe nói các ngươi có giao dịch với Thiên tuế gia?"

Ngô Bạch Xuyên nói: "Đúng vậy, hàng hóa của chúng ta, sẽ để người của Thiên tuế gia chọn trước."

Lê Thanh Chấp đã nói với Thường Đoan chuyện này rồi, nhưng nhận được câu trả lời chắc chắn, Thường Đoan vẫn rất vui mừng: "Ngô chưởng quỹ, ta có thể đi cùng không? Hàng hóa của ta, nói không chừng Thiên tuế gia sẽ thích."

"Được, đến lúc đó ngươi đi cùng ta là được." Ngô Bạch Xuyên nói.

Thường Đoan trông gầy yếu, không giống kẻ xấu, hơn nữa người gặp mặt bọn họ, cũng chỉ là một số chưởng quỹ dưới tay Lữ Khánh Hỉ, sẽ không xảy ra chuyện gì… Hắn ta dẫn Thường Đoan đi cũng được.

Hắn ta không muốn đắc tội với Lê Thanh Chấp.

Thường Đoan liên tục cảm tạ.

Sách của bọn họ đã chuyển xong, hắn gọi một chiếc xe cho Phùng Đại, để Phùng Đại tìm một chỗ nghỉ ngơi, sau đó mỗi loại sách lấy hai bộ, đi theo sau Ngô Bạch Xuyên, định ở lại, đi gặp người của Lữ Khánh Hỉ.

Trước khi xuất phát, bọn họ đã biết người chống lưng cho nhà họ Thẩm là Lữ Khánh Hỉ, điều này rất thuận tiện cho bọn họ.

Bọn họ có lẽ có thể mượn chuyện này, đưa sách đến tay Lữ Khánh Hỉ.

Nhưng chỉ như vậy nhất định là không đủ, hơn nữa Lữ Khánh Hỉ nói không chừng căn bản không quan tâm đến sách này, không muốn giúp Trương tri phủ.

Cho nên hắn và Phùng Đại định chia nhau làm hai ngả.

Hắn đi đưa sách, Phùng Đại thì mang theo số sách còn lại trốn đi, tìm cách đưa những quyển sách đó ra ngoài.

Thường Đoan biết một số quan viên có quan hệ tốt với Trương tri phủ, đều có thể đưa cho bọn họ!

Phùng Đại xuất thân từ kỹ viện, chuyện giang hồ đều hiểu biết một chút, còn biết chút quan thoại… Hắn sẽ phân tán những quyển sách đó đưa ra ngoài, sau đó đi đánh trống đăng văn kiện cáo, kiện cáo Tấn vương.

Quyển sách này của bọn họ, kỳ thực cũng có thể coi là trạng giấy!

Mà Phùng Đại, hắn chính là khổ chủ!

"Các ngươi muốn đưa hàng hóa đến đâu?" Ngô Bạch Xuyên khó hiểu nhìn Thường Đoan.

Thường Đoan nói: "Chúng ta có người quen ở kinh thành."

Người của Lê Thanh Chấp, lại có người quen ở kinh thành? Ngô Bạch Xuyên càng khó hiểu, còn có chút cảnh giác, liền trò chuyện với Thường Đoan, hỏi Thường Đoan là người ở đâu.

Thường Đoan cười nói: "Nhà ta ở phủ thành, là lúc Lê tiên sinh đi tham gia kỳ thi phủ mới quen biết hắn…"

Thường Đoan kỳ thực rất giỏi ăn nói, trước đây mở tửu lâu còn biết không ít chuyện… Vài ba câu nói, hắn đã xóa tan nghi ngờ của Ngô Bạch Xuyên đối với mình.

TBC

Nhưng Ngô Bạch Xuyên cũng tò mò: "Trước đây sao các ngươi lại không ra ngoài? Lê Thanh Chấp còn nói các ngươi không thích nói chuyện…"

Thường Đoan đưa tay ra cho Ngô Bạch Xuyên xem: "Ngô chưởng quỹ, ngươi thấy tay ta chưa? Trên đó toàn là vết kim đâm! Hàng hóa ta mang đến kinh thành lần này là bán thành phẩm, chúng ta vẫn luôn gia công trong khoang thuyền."

"Các ngươi gia công cái gì? Sao lại làm tay thành ra như vậy?" Ngô Bạch Xuyên thấy tay Thường Đoan liền hít vào một ngụm khí lạnh.

Thường Đoan nói: "Là một số đồ trang sức bày biện, cả đoạn đường này chúng ta không hề nghỉ ngơi."

Thường Đoan và Phùng Đại để sách trong thùng gỗ, sách khá nặng, bọn họ lại có vẻ rất trân trọng… Ngô Bạch Xuyên tin lời bọn họ.

Hàng hóa bên này còn chưa dỡ xong, đã có người đến tìm Ngô Bạch Xuyên: "Ngô chưởng quỹ, Mộc chưởng quỹ đến rồi."

Chưởng quỹ dưới tay Lữ Khánh Hỉ, ngày mai mới đến chọn hàng, nhưng Mộc chưởng quỹ sốt ruột, cũng muốn làm chút chuyện khác để giải khuây, liền đến sớm.

Ngô Bạch Xuyên nghe vậy, lập tức dặn dò Thường Đoan: "Mộc chưởng quỹ rất được sủng ái trước mặt Thiên tuế gia, lát nữa ngươi nhất định phải khách khí một chút…"

Ngô Bạch Xuyên vừa dặn dò xong, liền thấy một người phụ nữ mặc váy áo sặc sỡ, đầu đầy trâm ngọc, trông chừng hai mươi mấy tuổi dẫn theo một đám người sải bước đi tới.

Hắn không chút do dự, liền cười đón lên, hàn huyên với Mộc chưởng quỹ.

Một bên khác, Thường Đoan nhìn thấy Mộc chưởng quỹ, lại không hiểu sao cảm thấy Mộc chưởng quỹ có chút quen mắt.

Thật kỳ lạ, rõ ràng trước đây hắn chưa từng gặp Mộc chưởng quỹ.

Hơn nữa hắn hồi tưởng lại, cũng không nhớ trong ký ức có ai giống Mộc chưởng quỹ.

Thường Đoan hoàn hồn, đi theo sau Ngô Bạch Xuyên, nịnh nọt cười với Mộc chưởng quỹ.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 249: Chương 249



"Ngô chưởng quỹ, hàng hóa ta muốn đã mang đến chưa?" Mộc chưởng quỹ không thích nghe lời nịnh nọt của Ngô Bạch Xuyên, đi thẳng vào vấn đề hỏi.

"Mang đến rồi mang đến rồi, Mộc chưởng quỹ, mời ngài đi xem." Ngô Bạch Xuyên dẫn Mộc chưởng quỹ đi xem đồ Kim Diệp tú phường làm.

Hắn ta đã dỡ xuống phần lớn hàng hóa, những mẫu hàng đó càng đã được mở ra… Mộc chưởng quỹ nhìn thấy những mẫu hàng đó, rất hài lòng.

Hàng hóa Ngô Bạch Xuyên mang đến lần này, kiểu dáng vẫn mới lạ.

Cầm một chiếc quạt thêu hình một nam một nữ hai đứa trẻ bụ bẫm đáng yêu, Mộc chưởng quỹ phe phẩy vài cái, cảm thấy rất thích.

Lúc nữ nhi của nàng mất, cũng tầm tuổi đứa trẻ trên quạt.

Mộc chưởng quỹ có một thoáng ngẩn ngơ, đúng lúc này, có người tiến đến trước mặt nàng: "Mộc chưởng quỹ, ta có thứ muốn tặng cho Thiên tuế gia."

Mộc chưởng quỹ nghe vậy nhíu mày, nhìn người từ phía sau Ngô Bạch Xuyên bước ra.

Nàng không thích người l* m*ng như vậy.

Nhưng mà… Mộc chưởng quỹ nhìn thấy bóng dáng của mình trên người Thường Đoan.

Người này… không phải thật lòng muốn tặng lễ.

Nàng nhận lấy chiếc hộp trên tay Thường Đoan mở ra, phát hiện bên trong đựng một quyển sách không có bìa.

Quyển sách này mở đầu là "Ta du lịch đến huyện Lâm Hồ, thấy bá tánh rách rưới đói khổ, dân chúng lầm than…"

Ba chữ huyện Lâm Hồ, khiến Mộc chưởng quỹ lập tức ý thức được điều gì đó.

Nàng đậy hộp lại, nói với Thường Đoan: "Ngươi đợi một lát, ta xem trước đã."

Mộc chưởng quỹ không xem quyển sách này trước mặt mọi người.

Nàng đến bằng xe ngựa nên lúc này nàng trở về xe ngựa mới mở sách ra.

Xem chưa được bao nhiêu, nàng đã nhận ra đây là cái gì.

Đây là lịch sử m.á.u và nước mắt của bá tánh huyện Lâm Hồ!

Trương tri phủ có gửi tấu chương đến kinh thành, người mà bọn họ phái đi điều tra, cũng đã kể lại chi tiết tình hình huyện Lâm Hồ cho bọn họ.

Nhưng những thứ đó, sao có thể cảm động bằng quyển sách này?

Nàng xem tin tức mà những người đó điều tra được thì chỉ có tức giận, xem quyển sách này, chưa được bao lâu đã rơi nước mắt.

Ngô Bạch Xuyên có chút không hài lòng với việc Thường Đoan tự tiện bước ra tặng lễ.

Hắn ta đang bàn chuyện làm ăn với Mộc chưởng quỹ, dù Thường Đoan muốn tặng lễ, cũng không thể vội vàng như vậy.

Ngô Bạch Xuyên đang không vui, Mộc chưởng quỹ từ trên xe ngựa xuống, đi về phía Thường Đoan: "Lễ vật ngươi tặng ta rất thích, ngươi đi theo ta một chuyến."

Thường Đoan vẻ mặt kinh hỉ.

Ngô Bạch Xuyên lại ngây người, chuyện này là sao? Sao người này chỉ tặng chút lễ vật, Mộc chưởng quỹ liền muốn dẫn hắn đi?

Mộc chưởng quỹ quay người lại, nói với người bên cạnh: "Người đâu, đi tìm một chiếc xe ngựa cho vị này ngồi."

Mộc chưởng quỹ dặn dò xong mới nhìn về phía Ngô chưởng quỹ: "Ngô chưởng quỹ, hàng của ngươi ta đều lấy hết, lát nữa sẽ có người tìm ngươi."

Ở bến tàu có rất nhiều xe ngựa cho thuê, thủ hạ của Mộc chưởng quỹ lập tức tìm được một chiếc.

Mộc chưởng quỹ cũng không trì hoãn, dẫn Thường Đoan nhanh chóng rời đi.

Ngô chưởng quỹ thấy tình hình này ngớ người.

Những thương nhân cùng đến kinh thành với hắn cũng ngớ người: "Lão Ngô, người từ trên thuyền ngươi xuống là ai vậy? Sao Mộc chưởng quỹ lại dẫn hắn đi?"

Một người khác nói: "Đúng vậy… Chẳng lẽ Mộc chưởng quỹ nhìn trúng hắn rồi? Nhưng theo ta thấy, hắn trông rất bình thường."

"Ngươi nói bậy gì đó! Trên tay hắn có hàng hóa mà Mộc chưởng quỹ muốn, Mộc chưởng quỹ mới dẫn hắn đi." Ngô Bạch Xuyên nói.

Một người khác cũng mắng người nói bậy kia: "Ngươi thật to gan, lại dám bịa đặt cả Mộc chưởng quỹ! Ngươi không biết nàng ấy là nữ nhân của Thiên tuế gia sao?"

Ở kinh thành vẫn luôn có lời đồn, nói Mộc chưởng quỹ là nữ nhân của Lữ Khánh Hỉ.

Có người vì điều này, mà khinh thường Mộc chưởng quỹ, nhưng cũng có người vì điều này, mà tìm mọi cách lấy lòng Mộc chưởng quỹ để trèo lên Lữ Khánh Hỉ.

Còn những tiểu thương nhân như bọn họ… Dù sao bọn họ cũng không dám đắc tội với Mộc chưởng quỹ.

Mọi người đang nói chuyện, Phùng Đại đã dừng lại ở một quán trọ.

Hắn thuê một gian phòng, bỏ tiền thuê người chuyển những thùng sách vào trong, sau đó lập tức ra ngoài tìm chỗ ở khác.

Những quyển sách này, hắn định để riêng ra, tránh bị người ta lấy hết một lượt.

Còn về cách đưa sách… Sách của bọn họ không nhiều lắm, hắn định đưa từng quyển hoặc từng bộ, đưa đến tay người cần đưa.

Lúc Phùng Đại bận rộn đến mức chân không chạm đất, Thường Đoan đã đến chỗ ở của Mộc chưởng quỹ.

Mộc chưởng quỹ cho hạ nhân lui ra, trực tiếp hỏi Thường Đoan: "Ngươi đến từ huyện Lâm Hồ."

"Vâng!" Thường Đoan nói.

"Kể ta nghe tình hình huyện Lâm Hồ." Mộc chưởng quỹ nói.

Thường Đoan lập tức kể lại, nói rồi nói, không khỏi nghẹn ngào.

Hắn không chút do dự quỳ xuống đất, dập đầu với Mộc chưởng quỹ: "Mộc chưởng quỹ, Trương tri phủ là người tốt, cầu xin Thiên tuế gia cứu ông ấy!"

Mộc chưởng quỹ nói: "Thiên tuế gia đang ở trong cung, ta giúp ngươi đưa sách vào cung."

Thường Đoan mang theo hai bộ sách, nghe Mộc chưởng quỹ nói vậy, hắn lập tức lấy ra một bộ khác.

Hai bộ sách này của hắn, đều được in khá tốt, lúc đóng sách bọn họ cũng rất cẩn thận.

Đưa sách cho Mộc chưởng quỹ, Thường Đoan lại dập đầu: "Mộc chưởng quỹ, đa tạ."

"Không cần. Ngươi ở đây chờ." Mộc chưởng quỹ nói xong liền ra ngoài, nhờ người đưa sách cho Lữ Khánh Hỉ.

TBC

Thánh thượng đương triều rất tin tưởng Lữ Khánh Hỉ, bọn họ đưa đồ vào cung cũng không phải chuyện khó.

Hoàng cung.

Sau khi hoàng đế bị tức đến ngất xỉu hôm đó, tĩnh dưỡng mấy ngày, bây giờ thân thể đã khá hơn nhiều.

Mà mấy ngày ông bị bệnh, Lữ Khánh Hỉ và quý phi ngày đêm hầu hạ ông.

Hoàng đế nhìn hai người cùng mình lớn lên này, nghĩ đến nếu mình không còn, hai người này không biết sẽ ra sao, cũng cố gắng lấy lại tinh thần.

"Chuyện của Trương Chí Nho, nên xử lý rồi. Ngày mai ta sẽ lên triều sớm, cho người ta đưa Trương Chí Nho đến kinh thành…" Hoàng đế nói.

Lữ Khánh Hỉ không nói giúp Trương Chí Nho, hiện tại ông ấy thậm chí cũng không muốn đối phó với Tấn vương nữa, chỉ sợ xảy ra chuyện gì, hoàng đế lại bị tức giận: "Lão nô đều nghe theo bệ hạ."

Quý phi lớn hơn hoàng đế hai tuổi, trước đây chỉ là một tiểu cung nữ, trong lòng bà, hoàng đế vô cùng quan trọng, liền khuyên nhủ: "Hoàng thượng, ngài đừng lo lắng chuyện này nữa, trước khi làm việc, Trương đại nhân nhất định đã biết kết cục của mình sẽ ra sao."

"Ôi…" Hoàng đế thở dài.

Ba người đang nói chuyện, liền có người đến bẩm báo, nói phủ của Lữ Khánh Hỉ có người đưa đồ đến cho ông.

Hoàng đế có chút tò mò: "Phủ của ngươi có người đưa đồ đến cho ngươi? Đưa cái gì?"

"Lão nô cũng không biết." Lữ Khánh Hỉ nói, nói xong liền cho người ta mang đồ đến, ông muốn xem.

Lữ Khánh Hỉ đối với hoàng đế, chưa từng giấu giếm, có lúc ở trong phủ mình mắng xong Tấn vương, ông quay đầu liền nói với hoàng đế mình đã mắng Tấn vương một trận như thế nào.

Ông không sợ hoàng đế biết mình làm gì, hoàng đế là người mềm lòng, sẽ dung túng cho ông.

Tiểu thái giám rất nhanh liền mang một chiếc hộp gỗ bình thường đến tay Lữ Khánh Hỉ, Lữ Khánh Hỉ mở ra xem, phát hiện bên trong đựng, lại là mấy quyển sách.

Hoàng đế lại gần, cũng nhìn thấy đồ trong hộp, còn cầm một quyển lên xem: "Sao lại có người đưa sách cho ngươi? Đây là… Trầm Oan Lục? Ta du lịch đến huyện Lâm Hồ, thấy bá tánh rách rưới đói khổ, dân chúng lầm than…"

Mở đầu Lê Thanh Chấp chỉ viết vài chữ, vì vậy hoàng đế rất nhanh liền nhìn thấy nội dung chính.

Chỉ là mắt ông không tốt, nhìn có chút mệt: "Lão Lữ, ngươi đọc cho ta nghe."

"Bệ hạ, thứ này nghe xong tổn hại thân thể!" Lữ Khánh Hỉ nói.

Hoàng đế nói: "Ta không sao, ngươi đọc đi."

Trong đôi mắt đục ngầu của hoàng đế tràn đầy kiên định, Lữ Khánh Hỉ nghe vậy, lập tức cầm quyển sách trên tay đọc.

Tiếng thút thít vang lên, quý phi là người đầu tiên khóc.

Không lâu sau, khóe mắt hoàng đế cũng ngấn lệ.

Những cung nữ nha hoàn hầu hạ trong tẩm cung, đều lặng lẽ lau nước mắt.

Lữ Khánh Hỉ tự nhận mình là người sắt đá, phải biết rằng trước đây ông kêu gào bá tánh đáng thương khóc trước mặt hoàng đế, đều là giả khóc.

Nhưng câu chuyện này…

Lời lẽ giản dị chất phác, hoàn toàn là lời tâm sự của lão nông, sao nghe lại khiến người ta muốn khóc như vậy?

Khóe mắt Lữ Khánh Hỉ cũng ươn ướt.

Lữ Khánh Hỉ đọc rất lâu, mới đọc xong một câu chuyện, sau đó liền nói: "Bệ hạ! Thứ này nghe nhiều tổn hại thân thể! Ngay cả người sắt đá như lão nô cũng chịu không nổi, huống chi là ngài. Chúng ta đừng nghe nữa."

Hoàng đế nói: "Phải nghe, đây là lời bá tánh nói, trước đây ta vẫn luôn ở trong cung không nghe được, bây giờ phải nghe một chút. Nhưng ngươi cũng mệt rồi, uống nước nghỉ ngơi đi, để người khác đọc."

Hoàng đế nói xong, liền cho người gọi một tâm phúc của mình đến, để tâm phúc tiếp tục đọc sách.

Tâm phúc đó là thống lĩnh thị vệ trong hoàng cung, hắn cầm sách liền bắt đầu đọc, đọc một lúc lâu cũng không khóc.

Nhưng nước mắt của quý phi không ngừng rơi, hoàng đế nước mắt lưng tròng, Lữ Khánh Hỉ càng không cần phải nói.

Ông nửa thật nửa giả, khóc đến mức thảm thiết, còn phát ra âm thanh "ư ư", nghe rất chói tai.

Vị thống lĩnh thị vệ kia cũng không nhịn được nữa.

Ngày hôm đó, trong tẩm cung của hoàng đế, rất nhiều người khóc thành một đoàn.

Hoàng đế vốn có chút khó chịu, khóc xong, ngược lại thấy dễ chịu hơn.

Ông hít sâu một hơi, nói: "Lão Lữ, ta nhớ trước đây ngươi đã nói, muốn từ huyện Lâm Hồ đưa về vài khổ chủ bị nhà họ Lâu hãm hại?"

"Vâng bệ hạ, bọn họ đang trên đường đến kinh thành."

"Chuyện của Trương Chí Nho, cứ trì hoãn thêm, đợi người đến rồi hãy nói," hoàng đế nói, "Trương Chí Nho g.i.ế.c tốt lắm! Tấn vương thất trách!"

Ông vốn không muốn đối đầu với Tấn vương, nhưng bây giờ nghĩ lại… Nếu ông không quản chuyện này, ai biết sau này Tấn vương sẽ làm ra chuyện gì!

Nếu ông truyền ngôi cho một người không quan tâm đến sống c.h.ế.t của bá tánh… Vậy thì ông có lỗi với bá tánh thiên hạ.

Hy vọng Tấn vương có thể kịp thời tỉnh ngộ.
 
Back
Top