Dịch Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 230: Chương 230



Trương tri phủ công khai thẩm vấn ở huyện Lâm Hồ, một hơi g.i.ế.c mấy chục người, trong mấy chục người này, có một nửa họ Lâu, là thân thích của Tấn vương.

Quan huyện Cẩu mềm nhũn cả chân.

Đó là Tấn vương!

Trước khi đến huyện Sùng Thành nhậm chức, ông đã đến bái phỏng một số người, lúc đó bọn họ đều cảm thấy, người sau này sẽ lên ngôi, chính là Tấn vương.

TBC

Sau khi lão Tấn vương c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, tuy Hoàng thượng hiện tại đã xử lý người nhà họ Tấn, nhưng không xử lý sạch sẽ, sau đó Hoàng thượng lại không có con trai…

Gần như hơn một phần ba người trên triều đình đã đầu quân cho Tấn vương!

Tuy đại thái giám Lữ Khánh Hỉ đang được sủng ái, thu nạp một nhóm người, nhưng những người nguyện ý đi theo thái giám… tóm lại đều không ra gì.

Nếu không phải Hoàng thượng ban cho Lữ Khánh Hỉ rất nhiều quyền lực, Lữ Khánh Hỉ không thể nào đấu ngang tài ngang sức với Tấn vương.

Thậm chí, vì Hoàng thượng ban cho Lữ Khánh Hỉ quá nhiều đặc quyền, một số đại thần trên triều đình vốn không có cảm tình với Tấn vương, lại bắt đầu tiếp xúc với Tấn vương…

Quan huyện Cẩu đã từng thảo luận với người khác, cảm thấy Hoàng thượng có thể sẽ chọn một người trong tông thất nhận làm con nuôi, nhưng một người chưa từng được dạy dỗ làm đế vương, sao có thể đấu lại Tấn vương?

Bây giờ Trương tri phủ làm như vậy, có thể nói là đã đắc tội Tấn vương một cách triệt để, ông có thể có kết cục tốt sao?

Quan huyện Cẩu nghĩ rất nhiều, lo lắng nhất vẫn là bản thân mình.

Những hương thân ở huyện Sùng Thành này cãi nhau om sòm, không thể cho ông một kế sách hay… quan huyện Cẩu không muốn lãng phí thời gian với bọn họ, xoay người rời đi, muốn gọi Lê Thanh Chấp đến hỏi ý kiến.

Khoan đã, gọi Lê Thanh Chấp đến thì hơi chậm… quan huyện Cẩu suy nghĩ một chút, liền rời khỏi nha môn, đi thuyền đến tìm Lê Thanh Chấp.

Kết quả ông vừa lên thuyền, con trai ông Cẩu Anh không biết từ đâu xuất hiện: “Cha muốn đi đâu? Có phải đi tư hội tình nhân không?”

“Tiểu tử thối, con nói bậy bạ gì đó!” quan huyện Cẩu tức giận nói.

Cẩu Anh hừ lạnh một tiếng: “Có phải con nói bậy hay không, trong lòng cha tự biết!”

Quan huyện Cẩu không quan tâm đến con trai, định rời đi ngay lập tức, Cẩu Anh lại xông lên: “Con cũng muốn đi!”

Cẩu Anh không có chút hảo cảm nào với quan huyện Cẩu, người cha này.

Từ nhỏ hắn đã được ông bà nội nuôi dưỡng.

Ngay cả mẹ hắn, cũng vì sau khi sinh hắn chưa được hai năm đã sinh muội muội hắn, nên cũng không chăm sóc hắn nhiều, đừng nói đến cha hắn!

Ông bà nội đối xử với hắn rất tốt, hắn muốn ở cùng ông bà nội mãi mãi, kết quả sau khi cha hắn đến huyện Sùng Thành làm huyện lệnh, lại muốn hắn cũng đến huyện Sùng Thành!

Trên đường đi hắn đã chịu rất nhiều khổ cực, đến nơi rồi… nơi này vừa nóng vừa ẩm, còn nhiều muỗi, đồ ăn cũng dở tệ… hắn không quen chỗ nào cả!

Cha hắn còn chê bai hắn, mắng hắn đánh hắn!

Cẩu Anh nhìn cái gì cũng không vừa mắt, tối nay thấy cha mình vội vàng ra ngoài, liền nghĩ cha mình có phải có người khác ở bên ngoài không.

Nếu cha hắn có người khác ở bên ngoài, có phải hắn có thể thuyết phục mẹ hắn về nhà không? Hắn nhớ bà nội rồi!

Cẩu Anh hùng hổ muốn lên thuyền, quan huyện Cẩu không còn cách nào khác, chỉ có thể để hắn lên, nhưng không khỏi sa sầm mặt mày mắng hắn vài câu.

Cẩu Anh tức giận bốc khói, nếu không phải nhớ đến việc phải bắt thóp cha mình, nhất định đã cãi nhau với cha mình rồi!

Cẩu Anh không cãi lại, quan huyện Cẩu mắng vài câu cũng không mắng nữa, mà tiếp tục lo lắng cho tính mạng của mình.

Không lâu sau, thuyền dừng lại ở cửa sau Kim Diệp tú phường.

Lê Thanh Chấp vẫn chưa ngủ.

Chuyện huyện Lâm Hồ, hắn cũng đã biết, chiều nay sau khi hắn trở về tú phường không lâu, Chu Tiền đã phái người đến nói cho hắn biết chuyện này.

Sau khi biết chuyện này, tâm trạng Lê Thanh Chấp rất phức tạp.

Không biết sau khi làm chuyện này, Trương tri phủ sẽ phải đối mặt với điều gì.

Mà bây giờ, hắn cái gì cũng không làm được.

Sau khi trời tối, Lê Thanh Chấp vẫn như mọi khi đến phòng ba đứa nhỏ, kể chuyện cho chúng nghe ru chúng ngủ, nhưng sau khi chúng ngủ say, hắn không ngủ, mà đến thư phòng, lấy một tờ giấy trắng luyện chữ tĩnh tâm.

Dù là hắn hay nguyên chủ, đều không hiểu rõ chuyện trên triều đình, quan viên quen biết cũng chỉ có quan huyện Cẩu và Trương tri phủ… hắn không giúp được Trương tri phủ.

Đang luyện chữ, đột nhiên có tiếng gõ cửa, ngay sau đó, Lê Thanh Chấp liền nghe thấy giọng nói của quan huyện Cẩu: “Lê Thanh Chấp! Lê Thanh Chấp!”

Cẩu Anh đi theo cha mình, cẩn thận xuống thuyền.

Hắn không thích đi thuyền, vừa đi thuyền là chóng mặt buồn nôn.

Cho nên hắn thật sự rất ghét huyện Sùng Thành này!

Tình nhân của cha hắn tên là Lê Thanh Chấp? Không biết là người như thế nào!

Cẩu Anh nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt, rồi thấy một người đàn ông gầy gò mở cửa: “Cẩu đại nhân, sao ngài lại đến đây?”

“Lê Thanh Chấp, chuyện huyện Lâm Hồ ngươi có biết không? Người thân thích của ngươi không phải ở bên cạnh Trương tri phủ sao? Hắn có truyền tin tức gì về không?” quan huyện Cẩu lo lắng hỏi Lê Thanh Chấp: “Ngươi nói xem bây giờ, ta nên làm gì?”

Lê Thanh Chấp mời quan huyện Cẩu vào nhà, ngồi vào chỗ ăn cơm ở nhà hắn.

Trong phòng này chỉ có một cái bàn bát tiên, hắn liền mời quan huyện Cẩu ngồi bên cạnh bàn, Cẩu Anh đi theo quan huyện Cẩu cũng ngồi xuống.

Cẩu Anh lúc này có chút ngượng ngùng, hắn còn tưởng cha mình đêm hôm khuya khoắt ra ngoài là để tư hội tình nhân, kết quả… cha hắn có chuyện chính sự?

Nhưng ngay sau đó, sự ngượng ngùng của hắn biến mất – quan huyện Cẩu nhìn Cẩu Anh, quát: “Con nít con nôi, ở đây làm gì? Ra ngoài chơi đi.”

Cẩu Anh lập tức thay đổi sắc mặt, hắn đã lớn rồi! Hơn nữa đêm hôm khuya khoắt hắn ra ngoài chơi cái gì? Bên ngoài toàn là muỗi!

Lê Thanh Chấp nhìn thấy Cẩu Anh, liền biết đây là đứa con trai mười ba tuổi của quan huyện Cẩu.

Mười ba tuổi không còn nhỏ nữa, hơn nữa chuyện bọn họ muốn nói cũng không phải là bí mật: “Đại nhân, cứ để hắn ở đây đi.”

Quan huyện Cẩu sợ dọa con trai: “Nó còn nhỏ.”

“Cũng không nhỏ nữa, mấy năm nữa là có thể đi thi khoa cử rồi.”

Quan huyện Cẩu nhíu mày: “Tên tiểu tử thối này sao thi đậu được…”

Lê Thanh Chấp thấy sắc mặt Cẩu Anh không tốt, liền ngắt lời quan huyện Cẩu: “Đại nhân, chuyện huyện Lâm Hồ ta đã biết rồi, ngài trông có vẻ hoảng hốt, là đang sợ cái gì?”

Quan huyện Cẩu nói: “Trương tri phủ trực tiếp c.h.é.m đầu Nghiêm huyện lệnh, có phải cũng sẽ bất mãn với ta không?”

Lê Thanh Chấp nói: “Chuyện này đại nhân cứ yên tâm, ngài là quan tốt, tri phủ đại nhân sẽ không làm gì ngài.”

“Chưa chắc…” Ông không phải là quan thanh liêm! Ông đã từng nhận hối lộ!

“Đại nhân, theo ta thấy, Trương tri phủ rất hài lòng với ngài, nhưng nếu ngài không yên tâm, cũng có thể làm một số việc.”

“Ta có thể làm gì?” quan huyện Cẩu hỏi.

Lê Thanh Chấp nói: “Nhân lúc Trương tri phủ điều tra Nghiêm huyện lệnh, ngài có thể đo đạc ruộng đất ở huyện Sùng Thành, để những nhà giàu có trong thành thành thật nộp thuế ruộng…”

Thuế ruộng năm nay vẫn chưa thu, nếu quan huyện Cẩu thật sự làm như vậy… sau khi nhà giàu nộp đủ thuế ruộng, bá tánh huyện Sùng Thành có thể nộp ít thuế ruộng hơn!

Cuộc sống của bọn họ, sẽ tốt hơn rất nhiều.

Giọng nói của Lê Thanh Chấp rất bình tĩnh, quan huyện Cẩu không tự chủ được mà bình tĩnh lại, bắt đầu thảo luận với Lê Thanh Chấp xem tiếp theo ông nên làm gì, để bản thân được an toàn hơn.

Mà Lê Thanh Chấp cũng biết được tình hình cụ thể của huyện Lâm Hồ từ quan huyện Cẩu.

Trương tri phủ còn tàn nhẫn hơn hắn tưởng tượng, g.i.ế.c nhiều người hơn!

Trương tri phủ e rằng đã liều mạng rồi.

“Không ngờ tên họ Nghiêm kia lại điên khùng như vậy!” Sau khi bình tĩnh lại, quan huyện Cẩu bắt đầu mắng Nghiêm huyện lệnh, cảm thấy Nghiêm huyện lệnh quá đáng.

Người bình thường thật sự không làm ra được những chuyện như Nghiêm huyện lệnh.

Lê Thanh Chấp nói: “Đại nhân, ngày mai ta sẽ đến huyện Lâm Hồ một chuyến, xem xét tình hình, còn ngài, ngài không cần lo lắng, chỉ cần không thẹn với lòng là được.”

“Được.” quan huyện Cẩu có chút cảm động, lúc này Lê Thanh Chấp còn muốn đến huyện Lâm Hồ, nhất định là vì ông!

Lê Thanh Chấp không biết quan huyện Cẩu đang nghĩ gì, sau khi biết được tình hình cụ thể của huyện Lâm Hồ, hắn liền nảy ra một ý tưởng.

Có lẽ, hắn có thể giúp Trương tri phủ một chút.

Thời gian không còn sớm, Lê Thanh Chấp đứng dậy tiễn quan huyện Cẩu, còn tặng Cẩu Anh một cái giỏ đựng sách, nhỏ giọng nói: “Cẩu công tử, đây là một số thoại bản, ngài rảnh rỗi có thể đọc.”

Cậu thiếu gia nhà họ Cẩu nghe nói rất nghịch ngợm, mong rằng hắn đừng gây chuyện cho quan huyện Cẩu.

Cẩu Anh nhìn thấy giỏ sách thì không vui, nhưng không ngờ Lê Thanh Chấp lại nói đó là thoại bản… Hắn lập tức ôm lấy giỏ sách vào lòng.

“Đây là gì?” quan huyện Cẩu hỏi.

Lê Thanh Chấp cười nói: “Ta tặng hắn vài quyển sách.”

Quan huyện Cẩu nói: “Nó đâu có chịu đọc sách, chỉ biết chơi thôi!”

Lê Thanh Chấp: “…”

Quan huyện Cẩu nói con trai mình không tốt thì thôi đi, lại còn nói trước mặt người khác…

Quan huyện Cẩu lâu ngày không gặp con trai, quan hệ hai cha con vốn đã không tốt, lại còn suốt ngày nói con như vậy, chẳng phải là đẩy con ra xa sao?

Nếu lúc hắn mới xuyên không đến mà mắng Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao một trận, hai đứa nhỏ này nhất định sẽ không thân thiết với người cha này.

Nhưng mà tiếp theo quan huyện Cẩu sẽ rất bận rộn, chắc không có thời gian gây chuyện với con trai nữa.

Còn sách hắn tặng cho Cẩu Anh… kỳ thực là câu chuyện về quan huyện Cẩu do hắn viết, sau khi Cẩu Anh đọc xong, hẳn sẽ có chút hảo cảm với quan huyện Cẩu.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 231: Chương 231



Tiễn hai cha con đi rồi, Kim Tiểu Diệp mới đi xuống: “Quan huyện Cẩu đi rồi sao?”

“Ừ.” Lê Thanh Chấp nói.

Kim Tiểu Diệp nói: “A Thanh, đi ngủ thôi.”

Lê Thanh Chấp từ chối: “Tiểu Diệp, nàng ngủ trước đi, hôm nay ta ngủ muộn một chút, có chút việc phải làm.”

Lê Thanh Chấp để Kim Tiểu Diệp đi ngủ, còn mình thì lấy ra một tờ giấy trắng, viết lên đó ba chữ “Trầm Oan Lục”.

Tiếp đó, hắn bắt đầu viết nội dung: “Ta du ngoạn đến huyện Lâm Hồ, thấy bá tánh lầm than, bách tính đói khổ, bèn đi khắp nơi dò la, thấy vô số vụ án oan… Quyển sách này do bá tánh thuật lại, ta ghi chép lại…”

Lê Thanh Chấp viết một đoạn văn, đại khái là có một người đến huyện Lâm Hồ, rồi tìm được rất nhiều bá tánh, ghi chép lại những oan khuất của họ.

Còn về sau, hắn định dùng giọng văn của bá tánh, viết ra từng vụ án oan!

Lê Thanh Chấp trước đây đã từng nghĩ đến việc viết ra những chuyện mà Nghiêm huyện lệnh và nhà họ Lâu đã làm, truyền bá ra ngoài.

Nhưng hắn không dám viết, sợ có người nhận ra là do hắn viết.

Bây giờ nghĩ lại, hắn đổi phong cách viết là được rồi?

Hắn có thể dùng ngôi thứ nhất, dùng giọng văn của bá tánh để viết quyển sách này!

Đến lúc đó, mọi người nhất định sẽ cho rằng thật sự có người đi hỏi bá tánh, biết được những chuyện này từ miệng bá tánh, mà không liên hệ quyển sách này với hắn!

Còn sau khi hắn viết quyển sách này thì làm thế nào để giúp Trương tri phủ…

Tấn vương trên triều đình cũng không phải không có kẻ thù!

Hôm nay hắn nói chuyện với quan huyện Cẩu, liền biết Lữ Khánh Hỉ vẫn luôn đối đầu với Tấn vương.

Mối thù giữa hai người đã không thể hóa giải, nếu Tấn vương thật sự lên ngôi, nhất định việc đầu tiên sẽ là g.i.ế.c Lữ Khánh Hỉ.

Nếu Lữ Khánh Hỉ nhìn thấy quyển sách này, ông ta rất có thể sẽ hành động!

Chuyện Trương tri phủ c.h.é.m đầu Nghiêm huyện lệnh, truyền đến kinh thành cần thời gian, kinh thành phái người đến điều tra rõ ràng sự việc, cũng cần thời gian, người như Trương tri phủ, thông thường còn phải bị áp giải đến kinh thành chịu thẩm vấn… nhất định sẽ tốn rất nhiều thời gian.

Trong khoảng thời gian này, dù Lữ Khánh Hỉ không hành động, hắn nghĩ cách, nói không chừng cũng có thể khiến quyển sách này lưu truyền trong kinh! Chỉ là… in sách cần tiền, mà bây giờ hắn… hắn không có tiền!

Đương nhiên, dù có tiền hay không, cứ viết trước đã!

Lê Thanh Chấp không viết chuyện nhà họ Thường, mà chọn một người mà nguyên chủ quen biết ở mỏ đá, bắt đầu viết bằng giọng văn của người đó.

Hắn không biết gì về tình hình thẩm vấn của Trương tri phủ hôm nay, nhưng chỉ những chuyện hắn biết bây giờ, cũng đủ để hắn viết vài chương rồi.

Hắn dùng ngôi thứ nhất, còn có thể viết câu chuyện này rất bi thảm!

Lê Thanh Chấp kiếp trước đọc một số tác phẩm văn học thuần túy, đã bị tổn thương không nhẹ, mà bây giờ, hắn định tổn thương người khác một chút.

Hắn không phải chỉ biết viết truyện sảng văn.

Lê Thanh Chấp dùng tay trái viết nhanh hơn, nhanh chóng viết…

Có dị năng, Lê Thanh Chấp hoàn toàn có thể không ngủ không nghỉ trong thời gian ngắn.

Lúc đầu khi thân thể hắn không tốt lắm, hắn đặt việc bồi dưỡng thân thể lên hàng đầu, nhưng bây giờ thân thể hắn đã tốt hơn nhiều rồi.

Mấy đêm không ngủ đối với hắn không là gì cả.

Đêm đó, Lê Thanh Chấp thắp đèn dầu, viết suốt cả đêm.

Hắn viết sách không nhanh lắm, một canh giờ ước chừng có thể viết ba nghìn chữ, đêm nay, hắn một hơi viết mười hai nghìn chữ.

Thấy trời sắp sáng, Lê Thanh Chấp thêm dầu vào đèn, rồi cất bản thảo mình đã viết đi, sau đó tắt đèn nằm xuống trường kỷ bên cạnh.

Trường kỷ này trước đó cho Thường Thúy ngủ, nhưng bây giờ Thường Thúy ngủ trên giường Lê Đại Mao, Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao ngủ chung giường Lê Nhị Mao, trường kỷ này được Lê Thanh Chấp đặt trong thư phòng, để hắn mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi.

Sau khi nằm xuống, Lê Thanh Chấp không ngủ, mà dùng dị năng điều chỉnh trạng thái cơ thể… không lâu sau, Kim Tiểu Diệp nhẹ nhàng đi vào.

Kim Tiểu Diệp mãi đến khi tỉnh dậy vào buổi sáng, mới phát hiện Lê Thanh Chấp cả đêm không về phòng ngủ, vào thư phòng thấy Lê Thanh Chấp ngủ ngon lành, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Mà lúc này, Lê Thanh Chấp đúng lúc mở mắt ra.

“Tiểu Diệp…” Lê Thanh Chấp gọi một tiếng, hoang mang nhìn xung quanh, rồi mới nói: “Đêm qua ta không về phòng ngủ sao? Lúc đó có chút mệt nên nằm trên trường kỷ một lát, không ngờ lại ngủ quên mất.”

Hắn không muốn Kim Tiểu Diệp lo lắng, liền giả vờ như mình ngủ trong thư phòng cả đêm.

“Ngủ trên trường kỷ sao thoải mái bằng giường được, sau này đừng ngủ ở đây nữa.” Kim Tiểu Diệp nói.

“Nhất định sẽ không có lần sau! Đêm qua ta thiệt thòi lắm, không được ôm nàng ngủ.” Lê Thanh Chấp ôm Kim Tiểu Diệp hôn một cái.

Hai người thân mật một lúc, Kim Tiểu Diệp xuống lầu chuẩn bị bữa sáng, Lê Thanh Chấp thì đến chỗ ba đứa nhỏ.

Hắn đánh thức Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, nói chuyện mình phải đến huyện Lâm Hồ.

Hắn từ phủ thành trở về chưa được hai ngày đã phải đi… Lê Thanh Chấp có chút áy náy, Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao cũng rất buồn: “Cha, không đi được sao?”

“Cha, con muốn đi cùng cha.”

Nếu là bình thường, Lê Thanh Chấp không ngại dẫn theo con cái đi cùng, nhưng lần này hắn có rất nhiều việc phải làm…

“Đại Mao, Nhị Mao ngoan, ngày mai cha sẽ về.”

Dỗ dành Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao xong, Lê Thanh Chấp mới dẫn bọn chúng đi ăn sáng. Bữa sáng vẫn là cháo trắng và trứng luộc, lúc bọn họ ăn sáng, Kim Tiểu Thụ và Kim Tang Thụ chở một đám con gái đến.

Trước đó Kim Tiểu Thụ chỉ dùng một chiếc thuyền, đã chở hết những cô nương này về thôn Miếu Tiền, nhưng lần này quay lại… vì cha mẹ của những cô nương này chuẩn bị rất nhiều đồ cho họ, một chiếc thuyền không chứa hết.

May mà thôn bọn họ có hai chiếc thuyền.

Kim Tang Thụ là người nhanh nhẹn, hắn ta biết Lê Thanh Chấp tiền đồ vô lượng, mình nên giữ gìn mối quan hệ tốt với Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp.

Hắn ta không nói lời nịnh nọt, nhưng sau khi đưa người đến liền rời đi, không lấy tiền của Kim Tiểu Diệp.

Lê Thanh Chấp không quen những cô nương này, dù sao sau khi những người này đến tú phường, hắn thường xuyên ra ngoài.

Ăn qua loa một chút, nói với Kim Tiểu Diệp một tiếng, Lê Thanh Chấp liền đeo một hộp sách lớn, xách một hộp sách nhỏ ra ngoài.

Quan huyện Cẩu bảo hắn đến nha môn một chuyến, Lê Thanh Chấp đến nơi mới phát hiện Chu Tiền cũng ở đó.

“Hiền chất, ta đi cùng ngươi đến huyện Lâm Hồ xem sao.” Chu Tiền nói với Lê Thanh Chấp.

“Vậy thì tốt quá, có Chu thúc thúc ở đây, chuyến này nhất định sẽ thuận lợi.” Lê Thanh Chấp cười nói.

TBC

Chu Tiền cũng đi, thuyền bọn họ đi rất sang trọng, trên thuyền còn có trà bánh.

Trên đường đi, Chu Tiền rất lo lắng: “Không biết Trương tri phủ có xảy ra chuyện gì không, nếu Trương tri phủ xảy ra chuyện, cũng không biết sẽ có tri phủ như thế nào đến…”

Chu Tiền thật sự rất thích Trương tri phủ, không bao giờ đòi tiền bọn họ, chỉ cần bọn họ làm ăn buôn bán đàng hoàng, thì không cần lo lắng gì cả.

Nếu đến một người thích vơ vét tiền bạc, hoặc thích gây chuyện, ai biết bọn họ sẽ biến phủ Hòa Hưng thành cái dạng gì!

Lê Thanh Chấp pha cho mình một ly trà hoa cúc thanh nhiệt, uống một ngụm, rồi nói chuyện triều đình với Chu Tiền.

Chu Tiền chỉ là một thương nhân, biết chuyện không nhiều, nhưng có lẽ biết một số thông tin mà hắn không biết.

Hai người trò chuyện rất vui vẻ, đồng thời, huyện Lâm Hồ cũng đã gần kề.

Lê Thanh Chấp thật sự rất chán ghét Tấn vương, vì nguyên chủ c.h.ế.t ở mỏ đá, cũng vì… cả nhà nguyên chủ bị tru di cửu tộc, có thể có liên quan đến Tấn vương.

Cha nguyên chủ bị g.i.ế.c với tội danh tham ô tiền cứu trợ thiên tai, nhưng hắn biết rõ, cha nguyên chủ không làm chuyện này.

Cha nguyên chủ chỉ là một tri huyện nghèo không có bối cảnh, chỉ có công danh tú tài, lúc đó còn bận tối mắt tối mũi… nói ông tham ô mười lượng, có lẽ thật sự có khả năng, nhưng nói ông tham ô mười vạn lượng… ông lấy đâu ra gan lớn như vậy?

Nếu cha nguyên chủ không tham ô, vậy… số bạc đó đi đâu rồi?

Lê Thanh Chấp nói chuyện này với Chu Tiền, nghe được một số chuyện từ Chu Tiền, mới biết số bạc đó vẫn chưa được tìm lại, cuối cùng chuyện này cũng chìm xuồng.

Tuy Lữ Khánh Hỉ được sủng ái trước mặt Hoàng thượng, nhưng các quan viên trên triều đình không thích tên thái giám thay mặt Hoàng thượng phê tấu chương, bài xích người bất đồng chính kiến trên triều đình, vơ vét tiền bạc trong kinh thành này, Trương tri phủ đã từng xảy ra xung đột với Lữ Khánh Hỉ.

Nếu số bạc đó là do Lữ Khánh Hỉ tham ô, các quan viên trên triều đình nhất định sẽ cố gắng tìm chứng cứ, dù không thể lật đổ ông ta, cũng nhất định sẽ làm ầm ĩ đến mức ai cũng biết.

Nhưng không ai nói Lữ Khánh Hỉ tham ô, nghe nói, lúc đó Lữ Khánh Hỉ còn điều động một số lương thực đưa đến vùng thiên tai – quê nhà ông ta ở gần huyện Mạnh.

Nếu số bạc đó không phải do Lữ Khánh Hỉ lấy, vậy sẽ là ai lấy?

Có phải là Tấn vương không? Nếu thật sự là Tấn vương, vậy Tấn vương không chỉ hại c.h.ế.t nguyên chủ, còn hại c.h.ế.t cả nhà nguyên chủ!

Lúc hai người đến huyện Lâm Hồ, Trương tri phủ vẫn đang xét xử vụ án.

Phạm nhân quá nhiều, hôm qua chưa thẩm vấn xong.

Nhưng những người bị thẩm vấn hôm nay, Trương tri phủ không c.h.é.m đầu hết, đa số chỉ đánh bằng gậy, rồi giam vào đại lao.

Tội của bọn họ không đáng chết.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 232: Chương 232



Nha môn đông nghịt người, Lê Thanh Chấp và Chu Tiền đều không chen lên phía trước được… Chu Tiền đang lo lắng, Lê Thanh Chấp tìm được một tên lính Sương quân đang duy trì trật tự: “Quân gia, ta là sư gia của quan huyện Cẩu huyện Sùng Thành, có việc muốn cầu kiến Trương tri phủ.”

Tên lính đó nhìn Lê Thanh Chấp một cái, nói: “Ta phải đi hỏi Trương tri phủ.”

Sau khi hỏi Trương tri phủ, hắn dẫn Lê Thanh Chấp đến nha môn: “Trương tri phủ phải đến trưa mới rảnh, ngươi ở đây chờ đi.”

“Được.” Lê Thanh Chấp cười đáp ứng.

Bên kia, Chu Tiền ngây người.

Lê Thanh Chấp bịa chuyện để đi gặp Trương tri phủ, lại bỏ ông ở lại…

Kỳ thực ông có thể đi cùng Lê Thanh Chấp, nhưng Lê Thanh Chấp bảo ông ở bên ngoài dò la tin tức… Thôi được rồi, ông cứ ở bên ngoài dò la vậy.

Bây giờ, kỳ thực ông cũng không dám đi gặp vị sát thần Trương tri phủ này.

……

Lê Thanh Chấp và Chu Tiền đều rất bận rộn, ở huyện Sùng Thành, Kim Tiểu Diệp cũng rất bận.

Chủ yếu là… không biết tại sao, lời đồn ở thôn Miếu Tiền lại truyền đến huyện thành, vì vậy hàng xóm láng giềng, liền có người đến tìm nàng, muốn dính chút tài hoa của Lê Thanh Chấp.

Kim Tiểu Diệp: “…”

Kim Tiểu Diệp rất bất đắc dĩ, chỉ có thể lấy một số bản thảo mà Lê Thanh Chấp đã viết trước kia ra cho hàng xóm sờ.

Nàng còn phải bảo những nữ công đi đun nước, để chiêu đãi những hàng xóm này.

“Các ngươi nghe tin này từ đâu vậy?” Kim Tiểu Diệp tò mò hỏi.

Một đại thẩm hàng xóm trực tiếp nói: “Là cha chồng ngươi nói đấy!”

Kim Tiểu Diệp: “…”

Hóa ra là Lê Lão Căn! Nhất định là ông ấy đến quán trà khoe khoang rồi!

Kim Tiểu Diệp đang cạn lời, Vương tỷ dẫn con gái đến.

Bình thường giờ này, Vương tỷ đã đến rồi, nhưng hôm nay con gái bà phải xem mắt Từ Khải Phi, cần phải trang điểm một chút, nên đến muộn hơn.

Lúc bọn họ đến, Từ phu nhân đã dẫn Từ Khải Phi đến rồi.

Từ Khải Phi biết chuyện xem mắt này, lúc đến tâm trạng rất kích động.

Nhưng đến Kim Diệp tú phường biết được cô nương nhà người ta vẫn chưa đến, lại thấy Kim Tiểu Diệp lấy ra rất nhiều bài văn do Lê Thanh Chấp viết, hắn liền đến xem bài văn.

Vừa xem, Từ Khải Phi liền say mê.

Lê Thanh Chấp lúc đi theo quan huyện Cẩu ra ngoài đã viết không ít bài văn, Kim Tiểu Diệp lấy ra chính là những bài đó, đối với Từ Khải Phi mà nói, đây là những bài hắn không viết ra được!

Hắn chăm chú xem, còn hỏi Kim Tiểu Diệp, ngày mai mình có thể đến sao chép không.

Kim Tiểu Diệp lập tức đồng ý.

Lê Thanh Chấp không coi trọng những bài văn này, sau khi viết xong liền vứt sang một bên, Từ Khải Phi muốn sao chép thì cứ sao chép!

Lê Thanh Chấp nhất định sẽ không để ý.

“Đa tạ Kim chưởng quỹ.” Từ Khải Phi vui vẻ chắp tay hành lễ, cũng không nhìn những người xung quanh, lại tiếp tục xem bài văn.

Vương tỷ và con gái Vương tỷ: “…”

Từ phu nhân thấy không ổn, liền bước tới, nhân lúc che giấu bằng tay áo, nắm lấy một miếng thịt trên cánh tay Từ Khải Phi rồi vặn một cái.

“Mẹ?” Từ Khải Phi khó hiểu nhìn mẹ mình, rồi phát hiện ánh mắt mẹ hắn không đúng lắm.

Hắn lập tức nhận ra điều gì đó, nhìn sang bên cạnh, rồi nhìn thấy Vương tỷ và cô nương xinh xắn đứng bên cạnh Vương tỷ.

Con gái Vương tỷ cũng giống Vương tỷ, khuôn mặt hơi tròn, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, là tướng mạo mà bậc trưởng bối rất thích, nhìn rất dễ gần.

Thấy Từ Khải Phi nhìn qua, nàng mỉm cười với Từ Khải Phi.

Mặt Từ Khải Phi lập tức đỏ bừng.

Con gái Vương tỷ không phải đại mỹ nhân, nhưng dù sao cũng còn trẻ, lại ăn mặc chỉnh tề, mặc quần áo tươi sáng, nhìn rất đáng yêu.

Thấy thần sắc của Từ Khải Phi, Vương tỷ thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ đẩy con gái một cái.

Con gái Vương tỷ trước kia không thích nói chuyện, nhưng nửa năm nay tiếp xúc với nhiều người, cũng giống Vương tỷ, trở nên hoạt bát hơn, nàng bước tới, trò chuyện với Từ Khải Phi.

Người trẻ tuổi lại có học thức như Từ Khải Phi, nàng rất thích!

Từ Khải Phi từ nhỏ đã đi sớm về khuya để đọc sách, trong trường học không có nữ hài tử, nữ hài tử trạc tuổi hắn ở nhà đều phải gọi hắn là thúc thúc…

Đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện với nữ hài tử, có chút không biết nên nói gì.

Nhưng hắn rất cố gắng nói chuyện… Nhìn tình hình của hai người, bọn họ cơ bản đã thành đôi.

Không khí trong Kim Diệp tú phường, cũng trở nên khác lạ.

Nha môn huyện Lâm Hồ lại yên tĩnh, vô cùng yên tĩnh.

Ở đây không có người hầu hạ, nên cũng không có ai dâng trà cho Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp cũng không để ý, hắn lấy ra văn phòng tứ bảo từ trong hộp sách của mình, rồi rót một ít trà để qua đêm từ trong ấm trà ra, mài mực xong, liền tiếp tục viết sách.

Hắn đã quyết định, phải nhanh chóng viết xong quyển sách này.

Trương tri phủ nghe nói sư gia của quan huyện Cẩu đến, liền định gặp mặt.

Chuyện huyện Lâm Hồ ông có thể điều tra rõ ràng như vậy, đều là nhờ quan huyện Cẩu, là quan huyện Cẩu đã cung cấp rất nhiều thông tin cho ông.

Quan huyện Cẩu làm nhiều chuyện như vậy, không thể nào giấu giếm người bên cạnh, sư gia của quan huyện Cẩu rất có thể biết chuyện quan huyện Cẩu làm, có lẽ ông có thể biết thêm nhiều thông tin từ miệng vị sư gia này.

Nhưng vụ án của ông đang xét xử giữa chừng, không thể nào đột nhiên dừng lại, liền bảo người ta đưa vị sư gia kia đến nha môn.

Xét xử xong đã là giữa trưa, Trương tri phủ mới trở về nha môn, định uống chút nước ăn chút gì đó, rồi tiếp tục xét xử.

Trương tri phủ đã từng gặp sư gia của quan huyện Cẩu, nhưng sau khi vào nha môn, ông lại không thấy vị sư gia kia, chỉ thấy Lê Thanh Chấp đang miệt mài viết lách.

Trương tri phủ ngẩn người.

Lê Thanh Chấp nghe thấy động tĩnh, nhìn về phía Trương tri phủ.

Trương tri phủ đi vào một mình.

Chuyện lần này quậy đến hơn lớn, ông không muốn liên lụy đến quan huyện Cẩu, nên không định để người khác nghe được cuộc trò chuyện giữa ông và sư gia của quan huyện Cẩu.

“Trương đại nhân.” Lê Thanh Chấp gọi một tiếng, ánh mắt rơi vào đôi môi khô nứt nẻ của Trương tri phủ.

Ngoài đôi môi khô nứt nẻ, sắc mặt Trương tri phủ cũng không tốt lắm, hẳn là đã rất mệt mỏi.

Nhưng ông không nghỉ ngơi, vẫn luôn xét xử vụ án.

Lê Thanh Chấp đứng dậy, chắp tay hành lễ với Trương tri phủ: “Đại nhân đại ân đại đức, thảo dân suốt đời khó quên.”

“Cái gì?” Trương tri phủ khó hiểu.

Lê Thanh Chấp nói: “Đại nhân, những bức thư liên quan đến huyện Lâm Hồ, đều là do ta viết.”

Lê Thanh Chấp trước kia không cho Thường Chiêm nói chuyện này với Trương tri phủ, là vì lúc đó hắn không tin tưởng Trương tri phủ.

Hắn biết Trương tri phủ là quan tốt, nhưng quan tốt chưa chắc đã dám đắc tội Tấn vương.

Nhưng bây giờ… Trương tri phủ đã làm nhiều chuyện như vậy, hắn không thể nào tiếp tục giấu giếm Trương tri phủ.

“Những bức thư đó là do ngươi viết?” Trương tri phủ vô cùng kinh ngạc.

Lê Thanh Chấp nói: “Là ta viết. Đại nhân, trước kia ta nói ta gầy yếu như vậy là vì bị bệnh nặng một trận, kỳ thực không phải như vậy. Sáu năm trước, ta bị người ta bắt cóc ở huyện Sùng Thành, bán đến mỏ đá…”

Lê Thanh Chấp kể sơ qua về trải nghiệm của mình.

Trương tri phủ càng nghe càng tức giận: “Những tên khốn kiếp đó, suýt chút nữa đã hại c.h.ế.t một thiên tài!”

Bản lĩnh của Lê Thanh Chấp, Trương tri phủ tận mắt chứng kiến, cũng nghe nói qua.

Tương lai của Lê Thanh Chấp không thể nào đo lường được.

Nhưng một người như vậy, lại suýt chút nữa bỏ mạng ở mỏ đá!

Lê Thanh Chấp nghe thấy lời Trương tri phủ nói, tâm trạng càng thêm phức tạp.

Hắn giấu giếm Trương tri phủ, kết quả Trương tri phủ không hề oán trách.

“Chuyện mỏ đá, là vì ngươi từng trải qua nên mới biết, còn những chuyện khác thì sao? Ngươi biết bằng cách nào?” Trương tri phủ hỏi.

Lê Thanh Chấp nói: “Phạm nhân mà Cẩu đại nhân thẩm vấn, ta đã bí mật thẩm vấn lại một lần.”

Trương tri phủ: “…”

Ông còn tưởng quan huyện Cẩu là người thông minh, hóa ra không phải vậy!

Nhưng Lê Thanh Chấp trước mặt này, thật sự không đơn giản.

Người này trốn thoát khỏi mỏ đá, mang theo thân thể suy yếu đi đọc sách, lại còn nghĩ cách quen biết quan huyện Cẩu, viết thư cho ông…

Chuyện huyện Lâm Hồ, đều là do hắn thúc đẩy!

Chỉ là… Lê Thanh Chấp rõ ràng có thể ẩn náu sau lưng, tại sao lại đột nhiên nói rõ với ông?

TBC

Rất có thể ông sẽ mất mạng, Lê Thanh Chấp lúc này đến tìm ông, nói những chuyện này với ông, không có chút lợi ích nào.

So với… Lê Thanh Chấp đường đường chính chính đi thi khoa cử, tương lai mới có thể thuận lợi hơn.

Trong lòng Trương tri phủ nghi hoặc, liền trực tiếp hỏi.

Lê Thanh Chấp nói: “Đại nhân đã báo thù cho ta, sao ta có thể lừa gạt ngài?”

Trương tri phủ nghe vậy, càng thêm hảo cảm với Lê Thanh Chấp.

Người biết ơn báo đáp, chắc chắn sẽ không quá tệ.

Một người sau khi thoát khỏi cửa tử, lại một lòng muốn cứu những người vẫn còn đang chịu khổ, cũng sẽ không tệ.

Trương tri phủ nói: “Ta bảo người ta mang cơm đến, chúng ta ăn chút gì đó, rồi nói chuyện tiếp.”

“Vâng, đại nhân.” Lê Thanh Chấp cũng muốn nói chuyện với Trương tri phủ.

Trương tri phủ đi ra ngoài bảo người ta mang cơm đến, rồi hỏi Lê Thanh Chấp: “Vừa rồi ngươi đang viết gì vậy?”

Lê Thanh Chấp nói: “Ta đang viết sách.”

“Sách gì?” Trương tri phủ nhíu mày, nếu Lê Thanh Chấp viết chuyện ông làm ở huyện Lâm Hồ thành sách rồi truyền bá ra ngoài… Tấn vương tuyệt đối sẽ không tha cho Lê Thanh Chấp!

Lê Thanh Chấp nói: “Ta đang viết một quyển “Trầm Oan Lục”.”

Trương tri phủ nghe vậy, đi đến chỗ Lê Thanh Chấp viết chữ, lật xem bản thảo Lê Thanh Chấp đã viết.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 233: Chương 233



Sau khi xem xong, Trương tri phủ vô cùng chấn động.

Mấy ngày nay, ông đã biết được vô số chuyện thương tâm, lúc đầu còn đau lòng không thôi, sau đó lại trở nên tê liệt, chỉ biết thờ ơ xét xử.

Nhưng bây giờ đọc câu chuyện mà Lê Thanh Chấp viết… ông cay sống mũi, suýt chút nữa rơi nước mắt.

Quyển sách này Lê Thanh Chấp viết ở đầu, nói là bá tánh thuật lại, hắn ghi chép, thật sự là dùng giọng văn của bá tánh để viết, so với câu chuyện hắn viết trước kia càng giống khẩu ngữ hơn, thậm chí còn thỉnh thoảng xuất hiện một số từ ngữ chỉ có ở Giang Nam.

Nhưng chính câu chuyện như vậy, lại đánh thẳng vào lòng người, khiến người ta sau khi đọc xong, vô cùng đau lòng.

Trương tri phủ sống nhiều năm như vậy, đã đọc rất nhiều sách.

Nhưng quyển sách hoàn toàn dùng giọng văn của bá tánh như Lê Thanh Chấp viết, lại là loại sách mà ông chưa từng đọc qua.

Ông đọc được một ít, liền dừng lại không đọc nữa.

Ông đã nhận ra, tại sao Lê Thanh Chấp lại viết quyển sách này, rất có thể là vì muốn giúp ông.

Trương tri phủ nghĩ đến những quyển sách mà Lê Thanh Chấp đã viết.

Lần ông đến bến tàu mới ở huyện Sùng Thành điều tra, không nhìn thấy những quyển sách đó, cũng không biết Lê Thanh Chấp đã viết sách.

Sau đó, khi hí văn của ông truyền đến phủ thành, ông mới biết Lê Thanh Chấp đã làm những gì, dở khóc dở cười.

Lúc đó ấn tượng của ông đối với quan huyện Cẩu rất tốt, không cảm thấy Lê Thanh Chấp viết thứ này là vì muốn lấy lòng quan huyện Cẩu, nhưng cảm thấy Lê Thanh Chấp không nên viết những thứ này, lãng phí thời gian đọc sách.

Bây giờ nghĩ lại… Lê Thanh Chấp lúc đó hẳn là muốn báo thù, mới dựa vào viết sách để quen biết quan huyện Cẩu.

Mà lần này Lê Thanh Chấp viết sách, là vì muốn giúp ông.

Nhưng quyển sách này rất có thể vô dụng.

Bây giờ hai người có quyền lực nhất trên triều đình, một người là Tấn vương, một người là Lữ Khánh Hỉ, hai người này ông đều đã đắc tội.

Còn Hoàng thượng… Hoàng thượng mấy năm nay thân thể không tốt, không quản lý triều chính nhiều lắm… sẽ không có ai cứu ông.

Trương tri phủ nói: “Quyển sách này giúp bá tánh trình bày án tình, rất tốt. Chỉ là ngươi nhất định phải giữ bí mật, tuyệt đối không được để người khác biết đây là do ngươi viết.”

“Đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ giữ bí mật.” Lê Thanh Chấp nói.

Trương tri phủ lại nói: “Lê Thanh Chấp, ngươi đã trải qua rất nhiều gian khổ, cũng đã thấy được những khổ cực của bá tánh, hãy cố gắng đọc sách, sau này làm một vị quan tốt.”

Lê Thanh Chấp thở dài trong lòng, mà lúc này, Thường Chiêm và Thường Đoan đến đưa cơm.

Mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn đi theo Trương tri phủ, ngoài việc xem xét xử án, còn nấu cơm cho Trương tri phủ.

Trong thực đơn của nhà họ Thường có một số món ăn bổ dưỡng, hôm nay bọn họ làm cho Trương tri phủ chính là món vịt già hầm với vài vị thuốc, rất thích hợp cho người trung niên và cao tuổi như Trương tri phủ ăn.

Sau khi đi vào, Thường Đoan không nhận ra Lê Thanh Chấp đã thay đổi dung mạo, nhưng Thường Chiêm lại nhận ra ngay lập tức, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Trương tri phủ nói: “Các ngươi hẳn là đều quen biết nhau, ta không cần phải giới thiệu nữa.”

Lê Thanh Chấp nghe vậy liền cười nhìn Thường Đoan: “Thường Đoan, ta là Lê Thanh Chấp, đã lâu không gặp.”

“Ngươi là Lê Thanh Chấp?” Thường Đoan có chút kinh ngạc.

Lê Thanh Chấp nói: “Phải, sau khi ta béo lên, có phải trông khác với trước kia rất nhiều không?”

Dung mạo của Lê Thanh Chấp so với trước kia quả thật thay đổi rất nhiều, nhưng giữa lông mày vẫn có nét tương đồng, Thường Đoan nhìn Thường Chiêm một cái, xác định thân phận của Lê Thanh Chấp:

“Lê huynh, ta vẫn luôn tưởng ngươi đã chết… Ngươi còn sống thật tốt quá.”

“Ta suýt chút nữa đã chết,” Lê Thanh Chấp thở dài, rồi nhìn về phía Trương tri phủ, “Đại nhân, ngài ăn chút gì đi.”

Xét xử phạm nhân không phải là một công việc nhẹ nhàng, Trương tri phủ lúc này nhất định vừa đói vừa mệt.

“Đúng vậy, đại nhân, sáng nay ngài chưa ăn được bao nhiêu, bây giờ nhất định phải ăn nhiều một chút,” Thường Chiêm nhìn Trương tri phủ, “Canh vịt già này đã vớt bớt mỡ rồi, ngài uống một chút, cũng ăn chút thịt vịt.”

“Vậy thì ăn cơm thôi.” Trương tri phủ nói, rồi bảo Thường Đoan và Thường Chiêm ở lại ăn cơm.

Hai huynh đệ nhà họ Thường nghe vậy, lại đi ra ngoài một chuyến, mang về một ít cơm và thức ăn, cùng ăn với Trương tri phủ và Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp muốn nói chuyện với Trương tri phủ.

Sau khi thi đậu đồng tiến sĩ, quan huyện Cẩu liền đi nhậm chức ở nơi khác, không hiểu rõ chuyện trên triều đình, nhưng Trương tri phủ… hẳn là ông ấy biết rất nhiều chuyện.

Nhưng mà, Trương tri phủ trông quá mệt mỏi.

Lê Thanh Chấp không nói gì, chỉ bảo Trương tri phủ ăn nhiều một chút, đợi Trương tri phủ ăn xong, hắn lại nói: “Đại nhân, ngài nghỉ ngơi một lát đi, ta học được chút xoa bóp, có thể xoa bóp vai cho ngài.”

Trương tri phủ cười từ chối: “Không cần, ngươi cũng đi nghỉ ngơi một chút đi.”

“Đại nhân, ngài đã báo thù cho ta, cứ để ta xoa bóp cho ngài đi.” Lê Thanh Chấp nói.

Lê Thanh Chấp kiên trì, Trương tri phủ liền nằm xuống trường kỷ bên cạnh, để Lê Thanh Chấp xoa bóp vai cho mình.

Tuy Trương tri phủ định nghỉ ngơi một chút, nhưng không cảm thấy mình thật sự có thể ngủ được.

Mấy năm nay, ông luôn khó ngủ, ngủ rồi cũng ngủ không sâu giấc, luôn cảm thấy mình như đang thức, ban ngày dù có mệt mỏi đến đâu cũng khó ngủ.

TBC

Mấy ngày nay ông bận nhiều việc, không chỉ không ngủ được, đầu còn âm ỉ đau, cũng không ăn uống được gì…

Lê Thanh Chấp đưa tay xoa bóp vai cho Trương tri phủ, rồi lại xoa bóp huyệt thái dương cho ông.

Sau khi dùng dị năng, hắn phát hiện Trương tri phủ mắc rất nhiều bệnh. Dạ dày của vị lão nhân này không tốt, các cơ quan nội tạng khác cũng có chút vấn đề, nhưng vấn đề quan trọng nhất, vẫn là thần kinh.

Con người mệt mỏi căng thẳng thần kinh trong thời gian dài sẽ làm tổn thương thần kinh, thần kinh bị tổn thương dễ dẫn đến chứng mất ngủ thần kinh, khiến tình trạng cơ thể ngày càng xấu đi.

Lê Thanh Chấp dùng dị năng an ủi Trương tri phủ, để ông tiến vào trạng thái ngủ nông, rồi bồi bổ thần kinh cho ông.

Lúc hắn mới đến thế giới này, dị năng rất yếu ớt, nhưng theo thân thể hắn dần dần hồi phục, dị năng của hắn cũng tăng lên một chút.

Đương nhiên là tăng không nhiều lắm, lúc này hắn không có năng lực chữa trị hoàn toàn tế bào thần kinh của Trương tri phủ.

Nhưng Trương tri phủ hẳn sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Lê Thanh Chấp không để Trương tri phủ ngủ quá lâu, Trương tri phủ nhất định cũng không có tâm trạng ngủ quá lâu, nửa giờ sau, hắn liền đánh thức Trương tri phủ.

Trương tri phủ tỉnh dậy có chút hoang mang: “Ta ngủ quên sao?”

“Đại nhân, ngài chỉ ngủ một lát thôi.” Lê Thanh Chấp nói.

Trương tri phủ ngồi dậy, cảm thấy trạng thái của mình tốt chưa từng thấy, nói với Lê Thanh Chấp: “Tay nghề xoa bóp của ngươi thật sự không tệ.”

Đã rất lâu rồi ông không ngủ ngon như vậy.

Trương tri phủ vội vàng tiếp tục xét xử vụ án, Thường Đoan và Thường Chiêm lại ở lại.

Sau khi Trương tri phủ đi rồi, Lê Thanh Chấp liền nhìn Thường Chiêm: “Thường Chiêm, mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì? Ngươi kể cho ta nghe.”

Thường Chiêm nghe vậy, lập tức kể lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, nói xong liền hỏi: “Lê tiên sinh, huynh có cách nào giúp Trương tri phủ không?”

Lê Thanh Chấp nói: “Ta có một cách, nhưng không biết có thành công hay không.”

Nghe thấy lời Lê Thanh Chấp nói, Thường Đoan và Thường Chiêm cùng nhìn về phía Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp nói: “Ta định viết một quyển sách đưa đến kinh thành, rồi truyền bá ra ngoài.”

Nói xong, Lê Thanh Chấp đưa bản thảo mình đã viết cho Thường Đoan và Thường Chiêm xem.

Hai huynh đệ đều biết chữ, bọn họ cùng nhau xem những gì Lê Thanh Chấp viết, xem xong, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Người đầu tiên thuật lại trải nghiệm của mình thật sự quá thê thảm, bọn họ cảm thấy đồng cảm.

“Sách hay!” Thường Đoan có chút kích động: “Nếu bá tánh kinh thành xem quyển sách này, sẽ biết Trương tri phủ làm vậy là thay trời hành đạo!”

Lê Thanh Chấp nói: “Nếu có thể để những người có thù oán với Tấn vương nhìn thấy, rồi đưa đến trước mặt bệ hạ…”

Thường Đoan lập tức nghĩ đến một người: “Lữ Khánh Hỉ!”

“Đúng vậy, chính là Lữ Khánh Hỉ. Tốt nhất là có thể đưa quyển sách này đến tay Lữ Khánh Hỉ, nếu có thể, hãy in thêm một ít sách bán ra ngoài, để bá tánh kinh thành biết nhà họ Lâu, biết những chuyện xấu xa mà Nghiêm huyện lệnh đã làm, đến lúc đó, triều đình hẳn sẽ khoan dung với Trương tri phủ!” Lê Thanh Chấp nói.

Thường Đoan và Thường Chiêm đều có chút kích động.

Lê Thanh Chấp lúc này hỏi: “Các ngươi có nguyện ý giúp ta chạy một chuyến không?”

Kỳ thực lần này Lê Thanh Chấp đến huyện Lâm Hồ, ngoài việc muốn biết tình hình cụ thể của huyện Lâm Hồ, còn muốn gặp Thường Chiêm, để Thường Chiêm thay hắn đến kinh thành một chuyến.

Bây giờ thấy Thường Đoan còn sống… vậy để Thường Đoan đi cũng được.

Tuy hắn thi đậu án thủ kỳ thi phủ, cũng quen biết không ít người, nhưng không có người có thể sai khiến, chuyện quan trọng như vậy, cũng không dám tùy tiện tìm người làm.

Còn bản thân hắn, tiếp theo hắn còn phải tham gia kỳ thi viện, không thể rời đi.

Nghĩ vậy, Lê Thanh Chấp lại nói: “Kỳ thực kẻ thù lớn nhất của chúng ta là Tấn vương, ta không muốn để Tấn vương nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật…”

Thường Đoan và Thường Chiêm trực tiếp quỳ xuống: “Chúng ta nguyện ý đến kinh thành!”

“Lê tiên sinh, chúng ta nguyện ý nghe theo sự sai khiến của huynh, chúng ta muốn báo thù!”

Hành động đột ngột của Thường Đoan và Thường Chiêm khiến Lê Thanh Chấp giật mình, nhưng vẻ mặt kiên định của bọn họ, lại khiến Lê Thanh Chấp thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cần có người giúp đỡ.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 234: Chương 234



Lê Thanh Chấp bảo bọn họ đứng dậy, tiếp tục nói chuyện với bọn họ, nói chuyện một lúc mới biết, Trương tri phủ đã trả lại tài sản của nhà họ Thường cho Thường Đoan và Thường Chiêm.

Nói cách khác, hai người này, bây giờ có rất nhiều tiền.

Tốt nhất là có thể in quyển sách này ra, trước kia hắn lo lắng không có tiền in, bây giờ bọn họ có tiền rồi.

Lê Thanh Chấp tâm trạng rất tốt, Thường Đoan lúc này lại nói: “Lê tiên sinh, chúng ta đã nhà tan cửa nát, số tiền này chúng ta đều đưa cho huynh, thực đơn của nhà họ Thường cũng đưa cho huynh, chỉ cần huynh có thể dẫn dắt chúng ta báo thù!”

“Đúng vậy, Lê tiên sinh, trước kia ta đã từng nói, ta sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp huynh! Huynh có việc gì cần làm, cứ sai khiến ta làm!”

Thường Đoan và Thường Chiêm vẻ mặt kiên định, Lê Thanh Chấp hơi ngẩn người, rồi hỏi: “Các ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Nghìn vạn lần thật! Lê tiên sinh, nếu không có huynh, ta nhất định đã mất mạng rồi!” Thường Chiêm nói.

Thường Đoan cũng nói: “Ta cũng vậy, ta suýt chút nữa đã chết.”

Lê Thanh Chấp trầm ngâm suy nghĩ.

Hắn yêu cuộc sống, ở mạt thế, dù trải qua bao nhiêu đau khổ gian nan, cũng muốn sống tiếp.

Sau khi đến thế giới này cũng vậy, hắn muốn sống tiếp, muốn bình an vô sự.

Nhưng thế giới này… nhìn tình hình của hai huynh đệ nhà họ Thường, liền biết người bình thường bất cứ lúc nào cũng có thể gặp chuyện ngoài ý muốn.

Thi đậu công danh làm quan nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều, nhưng dù làm quan… dù là cha nguyên chủ hay Trương tri phủ, đều bất cẩn rơi vào nguy hiểm.

Nếu có thể, tốt nhất hắn nên có thêm sự bảo đảm.

Còn có báo thù… hắn đã dùng thân thể của nguyên chủ, nhất định phải báo thù cho nguyên chủ.

Lê Thanh Chấp đã sớm nghĩ đến việc phát triển thế lực của mình, nhưng lúc đó hắn không có tiền không có người, nhưng bây giờ…

“Lê tiên sinh…” Thường Đoan và Thường Chiêm cùng nhìn về phía Lê Thanh Chấp.

Bọn họ không thể quên mối thù này, nhưng muốn tự mình báo thù, lại không báo được.

Bây giờ bọn họ chỉ có thể trông cậy vào Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp nói: “Các ngươi có thể đi theo ta, bây giờ, chúng ta hãy bàn bạc xem bước tiếp theo nên làm gì.”

Ba người vừa trao đổi thông tin, vừa bàn bạc.

Lê Thanh Chấp định nhanh chóng viết xong quyển sách trên tay, mà trong lúc hắn viết, Thường Đoan có thể bán tửu lâu và nhà của nhà họ Thường, cầm bạc mua một xưởng in, bắt đầu in sách.

In sách là in từng tờ một, rồi đóng thành quyển, dù phần sau hắn chưa viết xong, phần trước cũng có thể bắt đầu in.

Còn về sau…

“Mười ngày nữa, một thương nhân ở huyện Sùng Thành mà ta quen biết sẽ đến kinh thành buôn bán, các ngươi có thể giả làm thương nhân, đi theo hắn đến kinh thành.” Lê Thanh Chấp nói.

Ngô Bạch Xuyên mua rất nhiều hàng hóa của Kim Tiểu Diệp, đang nóng lòng đến kinh thành kiếm tiền.

Nhưng một mình hắn không dám đi, hắn sẽ đi theo đoàn tàu lớn, mà đoàn tàu lớn đó, sẽ xuất phát sau mười ngày nữa.

Chuyện này, là Lê Thanh Chấp biết được lúc nói chuyện phiếm với Kim Tiểu Diệp.

Chỉ còn mười ngày, thời gian hơi gấp gáp, nhưng những chuyện này cũng không phải không thể hoàn thành.

Ba người bàn bạc xong, Lê Thanh Chấp liền nói: “Các ngươi đi làm việc đi, ta tiếp tục viết sách.”

“Vâng!” Thường Đoan và Thường Chiêm trước kia không biết nên làm gì, trong lòng trống rỗng, bây giờ nghe thấy lời Lê Thanh Chấp nói, phát hiện Trương tri phủ có cứu, lập tức tinh thần phấn chấn, cả người tràn đầy năng lượng.

Lê Thanh Chấp cầm bút lên định viết, đột nhiên lại nghĩ đến điều gì đó: “Hội trưởng thương hội huyện Sùng Thành Chu Tiền đi theo ta đến huyện Lâm Hồ, nếu bán tửu lâu và nhà cửa cho ông ấy, giá cả sẽ tốt hơn.”

Những người giàu có ở huyện Lâm Hồ tuy không bị diệt sạch, nhưng với tình hình hiện tại, rất có thể bọn họ sẽ ép giá.

Chu Tiền thì khác, ông có tiền!

Ngoài ra, Trương tri phủ là người nhân từ, sợ hai huynh đệ nhà họ Thường bị trả thù, ông không để hai người này lộ diện quá nhiều… mua tửu lâu của bọn họ, sẽ không khiến Chu Tiền gặp rắc rối.

Thường Đoan nghe vậy, liền cầm theo giấy tờ nhà đất đi tìm Chu Tiền, còn Thường Chiêm lại tìm được một xưởng in ở huyện Lâm Hồ, nói chuyện với đối phương.

“Ta chỉ mua dụng cụ in sách, ngươi dạy ta dùng là được, ta có thể trả thêm tiền.” Thường Chiêm nói thẳng.

Giá mà Thường Chiêm đưa ra quá hấp dẫn, ông chủ xưởng in sau khi suy nghĩ, liền đồng ý.

Trên tay ông ta có nhiều hơn một bộ dụng cụ in sách bằng chữ chì và những thứ khác, dù bán cho Thường Chiêm một phần, ông ta vẫn có thể tiếp tục kinh doanh, nhiều nhất là phải mua thêm một ít dụng cụ.

Bên kia, sau khi Thường Đoan tìm được Chu Tiền, đưa ra một mức giá hời, Chu Tiền không chút do dự liền bỏ tiền mua tửu lâu và nhà cửa.

Lần này ông đến đây, vừa hay mang theo ngân phiếu.

Giá này quá rẻ! Không mua thì tiếc! Chu Tiền không định tự mình sử dụng tửu lâu và nhà cửa, nhưng những thứ này… để vài năm bán đi cũng có thể kiếm được một khoản.

Còn chuyện tửu lâu này từng bị nhà họ Lâu cướp… đàn ông trưởng thành nhà họ Lâu sắp c.h.ế.t hết rồi, sợ cái gì?

Với tình hình này… dù Tấn vương trách tội Trương tri phủ, hắn ta cũng không thể nào lật lại vụ án cho nhà họ Lâu! Hơn nữa… tạm thời ông không nói mình đã mua nhà cửa là được.

Bọn họ làm ăn buôn bán, ai mà không phải mạo hiểm cầu phú quý? Ông mua!

Sau khi bận rộn xong, Thường Đoan và Thường Chiêm liền trở về nha môn nấu cơm.

Mà lúc này, Lê Thanh Chấp đã viết được hai vạn chữ.

Quyển “Trầm Oan Lục” này hắn định viết mười mấy vạn chữ, mấy ngày tới, hắn e rằng phải thức khuya dậy sớm.

Mãi đến khi trời tối, Trương tri phủ mới trở về ăn cơm.

Lê Thanh Chấp dừng bút, ăn cơm cùng Trương tri phủ, rồi nói: “Tri phủ đại nhân, quan huyện Cẩu vẫn luôn rất lo lắng, sợ bị liên lụy… Đại nhân có thể viết cho ông ấy một tờ giấy, để an ủi ông ấy không?”

Trương tri phủ lập tức đồng ý: “Được.”

Tuy quan huyện Cẩu không phải là người tài giỏi thông minh như ông tưởng tượng, nhưng quan huyện Cẩu quản lý huyện Sùng Thành rất tốt.

Sau khi biết tình hình huyện Lâm Hồ, ông đặc biệt phái người đến điều tra những huyện khác ở phủ Hòa Hưng trừ huyện Lâm Hồ ra.

Tuy những huyện này cũng tồn tại một số vấn đề, nhưng không nghiêm trọng, mà huyện Sùng Thành, không nghi ngờ gì chính là huyện tốt nhất trong số đó.

Ông không phải là người không dung thứ được sai lầm, sẽ không làm khó quan huyện Cẩu.

Trương tri phủ viết vài câu theo yêu cầu của Lê Thanh Chấp, không chỉ khen ngợi quan huyện Cẩu, nói quan huyện Cẩu là người làm tốt nhất trong số các huyện lệnh ở phủ Hòa Hưng, còn nói quan huyện Cẩu hết lòng vì dân, là một vị quan tốt hiếm có.

Lê Thanh Chấp cảm thấy sau khi quan huyện Cẩu xem bức thư này, hẳn sẽ yên tâm.

Hơn nữa, quan huyện Cẩu là người như vậy, sau khi được khen là quan tốt, ông sẽ cố gắng làm một vị quan tốt.

Từ nhỏ ông đã sống trong gia đình giàu có, không thiếu ăn thiếu mặc, tuy tham tài, nhưng sự thỏa mãn về tinh thần lại càng khiến ông phấn chấn hơn.

Ăn cơm xong, Lê Thanh Chấp lại một lần nữa đề nghị xoa bóp cho Trương tri phủ.

Trương tri phủ nói: “Đợi ta viết tấu chương xong đã.”

TBC

“Đại nhân cứ viết đi.” Lê Thanh Chấp nói, tiếp tục viết sách của mình.

Lúc viết sách này, hắn sẽ tưởng tượng mình là người mà hắn muốn viết, như vậy khi viết, cảm xúc sẽ càng thêm phong phú.

Cũng vì vậy, trên mặt hắn tràn đầy vẻ bi thương, nếu không phải hắn có thể khống chế cơ thể mình, nhất định sẽ khóc ròng.

Sau khi viết xong tấu chương, Trương tri phủ liền nhìn thấy vẻ mặt của Lê Thanh Chấp, không khỏi thở dài một tiếng.

Tấn vương và nhà họ Lâu, thật sự đã hãm hại không ít người!

“Đại nhân, ta xoa bóp cho ngài, ngài hãy ngủ ngon một giấc đi.” Lê Thanh Chấp nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc, cười nhìn Trương tri phủ.

Trương tri phủ đồng ý.

Lính Sương quân quá đông, nhà cửa không đủ ở, vì vậy mấy ngày nay, Trương tri phủ vẫn luôn ăn cơm ngủ nghỉ trong căn phòng mà Nghiêm huyện lệnh dùng để làm việc này.

Bây giờ, ông lại nằm xuống trường kỷ dùng để ngủ trưa buổi chiều.

Lê Thanh Chấp dùng dị năng, xoa bóp huyệt thái dương cho ông, rất nhanh liền khiến ông ngủ say.

Thấy vậy, hắn đến bên cạnh bàn sách, bắt đầu viết lách.

Đợi dị năng khôi phục một chút, hắn lại đến bên cạnh Trương tri phủ, dùng dị năng lên người Trương tri phủ.

Đợi dị năng dùng hết, hắn lại tiếp tục viết…

Thường Đoan và Thường Chiêm khoảng thời gian này cũng ngủ ở nha môn.

Đêm đó, hai người nói chuyện rất lâu.

Trong hai người phải có một người đến kinh thành, Thường Đoan định mình đi, còn Thường Chiêm ở lại huyện Sùng Thành.

“A Chiêm, Thúy Thúy là do ngươi nhìn lớn lên, nó quen thuộc với ngươi hơn, ngươi ở bên cạnh nó thì tốt hơn, đến lúc đó ngươi còn có thể làm món kho kiếm tiền, chúng ta muốn báo thù, nhất định không thể không có tiền…” Thường Đoan dặn dò Thường Chiêm.

Thường Chiêm nói: “Đại ca, vẫn là để ta đến kinh thành đi, ta vẫn luôn muốn đến kinh thành xem thử…”

“Ta đi!” Thường Đoan nói: “Ta biết nói quan thoại, đến kinh thành sẽ tiện hơn rất nhiều.”

Thường Đoan dựa vào việc mình là đại ca, giành lấy việc này.

Đến kinh thành có thể gặp nguy hiểm, hắn không thể nào để đệ đệ mình đi.

Hai người nói xong miệng khô lưỡi khô, liền ra ngoài, định uống chút nước tiện thể đi tiểu, kết quả vừa ngẩng đầu, liền thấy căn phòng mà Trương tri phủ ở vẫn còn sáng đèn.

Hai người đi qua, nhẹ nhàng gõ cửa, rất nhanh, cửa được mở ra, Lê Thanh Chấp xuất hiện trước mặt bọn họ.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 235: Chương 235



“Lê tiên sinh?” Thường Đoan có chút kinh ngạc, hắn còn tưởng là Trương tri phủ đang xử lý công vụ, nên đến giờ vẫn chưa ngủ.

Lê Thanh Chấp nói: “Trương đại nhân đã ngủ rồi, ta định viết thêm chút gì đó.”

“Lê tiên sinh, huynh cũng ngủ sớm đi.” Thường Đoan nói.

“Ta biết rồi.” Lê Thanh Chấp cười đáp một tiếng, nhưng đã quyết định tiếp tục thức đêm.

Sau khi Thường Đoan dẫn đệ đệ trở về phòng, liền uống hết cả ấm trà mang về phòng.

Thường Chiêm ngẩn người: “Đại ca, sao huynh lại uống nhiều nước như vậy? Ban đêm sẽ phải dậy đi tiểu đó.”

Thường Đoan nói: “Ta hơi khát… dậy thì dậy thôi.”

Thường Đoan cố ý uống nhiều nước, kỳ thực là muốn ban đêm dậy xem tình hình bên Lê Thanh Chấp.

Ban ngày lúc nghe Lê Thanh Chấp nói chuyện, hắn liền nghĩ chỉ có mười ngày, Lê Thanh Chấp muốn viết xong một quyển sách là không thể nào.

Cho nên… đêm hôm khuya khoắt Lê Thanh Chấp vẫn còn viết?

Nửa đêm, Thường Đoan quả nhiên dậy đi tiểu.

Hắn không biết giờ này là canh giờ nào, nhưng cả thế giới đều yên tĩnh… nhất định là rất muộn rồi.

Thường Đoan ra ngoài đi tiểu, nhìn căn phòng mà Trương tri phủ ở một cái, nơi đó vẫn còn sáng đèn.

Trước đó hắn đã đến xem qua, Trương tri phủ quả thật đã ngủ rồi, vậy… Lê Thanh Chấp vẫn còn đang viết sách?

Thường Đoan không quay về ngủ, mà tìm một chỗ ngồi xuống.

Hắn cứ nhìn căn phòng đó, đèn trong phòng vẫn sáng.

Lê Thanh Chấp viết sách cả đêm.

Lúc ăn tối hôm qua, hắn đã viết được hai vạn chữ, tối qua lại viết thêm một vạn rưỡi, tổng cộng ba vạn rưỡi.

Nếu không có dị năng, cánh tay hắn nhất định đã đau nhức đến mức không thể dùng được.

Trên thực tế, bây giờ cánh tay hắn rất khó chịu… Tối qua hắn dùng dị năng lên người Trương tri phủ mấy lần, cũng không quan tâm đến bản thân mình.

Nhưng chuyện này không ảnh hưởng nhiều đến hắn.

Hôm nay hắn sẽ quay về cùng Chu Tiền, trên đường về hắn có thể nghỉ ngơi một chút.

Lê Thanh Chấp thấy trời sắp sáng, liền cất bản thảo mình viết tối qua đi, mở cửa đi ra ngoài.

Vung tay trong sân một chút, Lê Thanh Chấp liền thấy Thường Đoan từ bên ngoài đi vào.

“Lê tiên sinh, huynh đã dậy rồi sao?” Thường Đoan cười hỏi.

“Ừ, đã dậy rồi,” Lê Thanh Chấp mỉm cười, “Thường Đoan, sáng nay chuẩn bị nhiều đồ ăn cho ta một chút, ta ăn khá nhiều. Còn nữa, nếu Trương tri phủ hỏi, ngươi cứ nói tối qua ta ngủ ở chỗ ngươi.”

“Được,” Thường Đoan lập tức đồng ý, “Ta đi nhà bếp đây.”

Thường Đoan gọi Thường Chiêm đến nhà bếp, cùng Thường Chiêm làm bữa sáng, tiện thể nói chuyện Lê Thanh Chấp cả đêm qua không ngủ.

“Cái gì?” Thường Chiêm giật mình.

Thường Đoan nói: “Hẳn là huynh ấy viết sách… Huynh ấy đã cố gắng như vậy, chúng ta cũng không thể lơ là.”

Thường Chiêm nghiêm túc gật đầu.

Hắn tuổi còn nhỏ, nhưng biến cố gia đình đã khiến hắn nhanh chóng trưởng thành.

TBC

Thường Đoan lại hỏi: “Lê Thanh Chấp ăn rất nhiều sao?”

“Hình như là vậy, trước kia lúc huynh ấy ở nhà, mỗi bữa ăn rất nhiều.” Thường Chiêm nhớ lại một chút, hắn tiếp xúc với Lê Thanh Chấp không nhiều, nhưng đã từng ăn cơm cùng nhau.

“Sao trước kia ngươi không nói?” Thường Đoan trừng mắt nhìn đệ đệ.

Nhà bếp nha môn có rất ít nguyên liệu nấu ăn, cũng may Thường Đoan và Thường Chiêm có tiền, nhờ người mua không ít đồ về, mới có thể ngày nào cũng chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn cho Trương tri phủ.

Sáng sớm, bọn họ không làm món gì quá cầu kỳ, nấu một nồi mì, chiên trứng, rồi lại nhờ người mua thêm bánh bao và quẩy về.

Trương tri phủ thích ăn đồ làm từ bột mì, Lê Thanh Chấp hẳn cũng không bài xích.

Trong nồi mì có cho thêm dưa muối và thịt heo, mùi vị rất thơm ngon, Thường Đoan múc mì vào một cái bát, bưng đến chỗ Trương tri phủ.

Trương tri phủ đã tỉnh dậy, lúc tỉnh lại, cả người có chút mơ màng.

Đã rất lâu rất lâu rồi, ông không ngủ từ tối đến sáng.

Ngủ một giấc này xong, ông cảm thấy cả người đều tỉnh táo.

Hôm qua ông đau đầu không có khẩu vị, hôm nay không chỉ hết đau đầu, lại còn cảm thấy rất đói!

“Hiền chất, tay nghề xoa bóp của ngươi thật sự không tệ.” Trương tri phủ nói.

“Chỉ cần có ích cho đại nhân là tốt rồi.” Lê Thanh Chấp nói.

Đang nói chuyện, Thường Đoan và Thường Chiêm bưng mì đến.

Trương tri phủ ngửi thấy mùi liền muốn ăn: “Mì này thơm thật.”

Thường Chiêm lấy bát không đến, để Trương tri phủ tự mình múc mì ăn.

Trương tri phủ trước kia chỉ múc một ít, hôm nay lại múc rất nhiều, còn gắp thêm một quả trứng ốp la chiên vàng ngoài mềm trong.

Đang ăn, ông thấy Thường Chiêm lại mang bánh bao và quẩy đến.

“Sao lại chuẩn bị nhiều như vậy?” Trương tri phủ khó hiểu – nồi mì kia, hẳn là đủ cho bốn người bọn họ ăn rồi.

“Ta ăn hơi nhiều.” Lê Thanh Chấp cười nói, bây giờ hắn rất cần bổ sung năng lượng.

Trương tri phủ không tin lời Lê Thanh Chấp nói.

Lê Thanh Chấp gầy như vậy, ăn nhiều đến đâu được chứ?

Rồi… Trương tri phủ trơ mắt nhìn Lê Thanh Chấp ăn hết lượng thức ăn gấp bốn lần ông.

Trương tri phủ: “…”

Quả nhiên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Trương tri phủ tối qua ngủ rất ngon, sáng nay lại được ăn no, cả người tràn đầy năng lượng, tâm trạng cũng không còn nặng nề như trước nữa.

Ông còn một số phạm nhân chưa thẩm vấn xong, nhưng những phạm nhân đó ông không định tiếp tục công khai thẩm vấn, mà là thẩm vấn trong nha môn, sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ăn cơm xong, Trương tri phủ bảo người tâm phúc của mình đưa tấu chương ông viết tối qua đến kinh thành, rồi bảo Lê Thanh Chấp nhanh chóng rời đi.

Ông đang gặp rắc rối, Lê Thanh Chấp tránh xa ông thì tốt hơn.

Lê Thanh Chấp không từ chối ý tốt của Trương tri phủ, sau khi chào tạm biệt Trương tri phủ, liền rời khỏi nha môn huyện Lâm Hồ, đến chỗ hẹn với Chu Tiền để tìm Chu Tiền.

Còn Thường Đoan và Thường Chiêm, bọn họ còn một số việc phải làm ở huyện Lâm Hồ, sau khi làm xong mới đến huyện Sùng Thành tìm hắn.

Lúc Lê Thanh Chấp tìm được Chu Tiền, Chu Tiền trông có vẻ rất vui.

“Chu thúc thúc rất vui sao?” Lê Thanh Chấp hỏi.

Chu Tiền nói: “Rất vui, ta đã dò hỏi tình hình ở đây, Trương tri phủ là người hiểu chuyện, hẳn sẽ không làm gì huyện Sùng Thành chúng ta, ta còn nhặt được món hời, mua được một số thứ với giá rẻ.”

Tuy huyện Lâm Hồ bị ảnh hưởng nặng nề, nhưng muốn khôi phục cũng không khó, sau này, nhà cửa và tửu lâu mà ông mua nhất định sẽ đáng giá không ít tiền.

“Tri phủ đại nhân quả thật rất tốt, sau khi ta nói rõ tình hình với ông ấy, ông ấy còn viết cho quan huyện Cẩu một bức thư, để quan huyện Cẩu yên tâm.” Lê Thanh Chấp nói.

“Vậy thì tốt quá!” Chu Tiền rất vui mừng.

Lê Thanh Chấp cùng Chu Tiền lên thuyền nhà họ Chu, rồi nói: “Chu thúc thúc, tối qua ta ngủ không ngon ở chỗ Trương tri phủ, có chút buồn ngủ muốn nghỉ ngơi một chút.”

Hắn không định viết gì trước mặt Chu Tiền, chi bằng nhân cơ hội này, nghỉ ngơi một chút.

Thuyền của Chu Tiền khá lớn, hắn hoàn toàn có thể nằm xuống nghỉ ngơi.

“Ngươi cứ nghỉ ngơi đi.” Chu Tiền tự nhiên sẽ không phản đối.

Sau khi nằm xuống, Lê Thanh Chấp liền để bản thân tiến vào giấc ngủ sâu.

Hắn ngủ ba tiếng đồng hồ, lúc tỉnh lại, thuyền đã sắp đến huyện thành Sùng Thành, dị năng của hắn cũng đã hoàn toàn khôi phục.

Lê Thanh Chấp dùng dị năng loại bỏ trạng thái không tốt trên người mình, bắt đầu ăn đồ ăn vặt mà Chu Tiền bảo hạ nhân mua đặt trên thuyền.

Bánh quai chèo huyện Lâm Hồ rất ngon, Chu Tiền liền mua rất nhiều.

Loại bánh quai chèo này to bằng quẩy, chỉ là chiều dài chỉ bằng một nửa quẩy.

Lê Thanh Chấp vừa ăn bánh quai chèo, vừa ăn món kho mà Chu Tiền mua, ăn rất ngon lành.

Chu Tiền thấy vậy, không tự chủ được mà ăn theo không ít.

“Có người nói với ta, món kho huyện Lâm Hồ ngon hơn huyện Sùng Thành, nhưng ăn cũng bình thường, không thể so với món ngươi tặng ta trước kia.” Chu Tiền rất nhớ món kho mà Lê Thanh Chấp tặng hắn.

Lê Thanh Chấp trước kia đã chuẩn bị thêm một ít gia vị hầm, vẫn chưa dùng hết, liền nói: “Chu thúc thúc, đợi về nhà, ta sẽ đưa cho thúc thêm một ít.”

“Hiền chất, món kho ngon như vậy, ngươi có định bán không? Nếu ngươi làm bán, nhất định sẽ rất đắt hàng.”

Lê Thanh Chấp nói: “Sẽ bán, nhưng phải đợi nửa tháng nữa.”

Đợi chuyện của Trương tri phủ được giải quyết xong, hắn định để Thường Chiêm mở một tiệm bán món kho ở huyện Sùng Thành.

Không, hắn không thể chỉ mở một tiệm.

Thời hiện đại có rất nhiều tiệm bán món kho, bán vịt quay, đi dạo ở phố buôn bán, có thể thấy rất nhiều tiệm bán cổ vịt, chân gà.

Những tiệm này đều là chuỗi cửa hàng.

Ở đây đường thủy phát triển, nếu hắn thật sự muốn bán món kho, hoàn toàn có thể mở chuỗi cửa hàng.

Đến lúc đó, những huyện lân cận, phủ thành, thậm chí là tỉnh thành, đều có thể mở một hai tiệm món kho nhà họ Thường, chỉ cần bọn họ làm món kho xong vào ngày hôm trước, rồi đưa món kho đến là được.

Món kho dù sao cũng mặn, không dễ hỏng, để một ngày vẫn được, nhiều nhất là vào mùa hè, bọn họ làm món kho vào lúc rạng sáng, trời chưa sáng đã đưa đi.

Huyện Sùng Thành nằm giữa phủ thành và tỉnh thành, tỉnh thành cách huyện Sùng Thành, nếu chèo thuyền nhanh một chút, ba canh giờ là đến, đưa đi lúc trời vừa sáng, đến trưa là đến nơi.

Món kho này, rất nhiều người đều mua vào buổi chiều, tuyệt đối kịp.

Sau khi Lê Thanh Chấp ăn hết một đống đồ, cuối cùng bọn họ cũng trở về huyện Sùng Thành.

Mà lúc này, Kim Liễu Thụ và Kim Mạt Lị đã bán cơm ở bến tàu rồi.

Hôm kia nhà họ Lê mở tiệc, lại dùng món kho đã giúp Kim Tiểu Diệp kiếm được rất nhiều tiền ở kiếp trước!

Kim Mạt Lị lúc đó có chút không chịu nổi, về nhà khóc lóc một trận.

Nàng ta thậm chí không muốn đến huyện thành bán cơm nữa!

Nàng ta làm nghề bán cơm là muốn tích lũy vốn, đợi nàng ta nghĩ ra công thức món kho, nàng ta muốn giống Kim Tiểu Diệp đi bán món kho.

Nhưng bây giờ… công thức món kho đó nếu không phải do Kim Tiểu Diệp nghĩ ra, nàng ta nhất định cũng không nghĩ ra được! Nhà họ Diêu gia cảnh cũng khá giả, điều kiện sống của Kim Mạt Lị ở nhà họ Diêu, tốt hơn rất nhiều người trong thôn.

Sau khi bán cơm kiếm tiền, nàng ta cũng chỉ được ăn thịt nhiều hơn vài lần, chút tiền đó, không đủ để nàng ta mua nhà ở thành, thay đổi hoàn toàn cuộc sống hiện tại.

Nàng ta có cần thiết vì ăn thịt nhiều hơn vài lần mà vất vả như vậy không?
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 236: Chương 236



Kim Mạt Lị muốn bỏ cuộc, nhưng Kim Liễu Thụ vẫn kéo nàng ta đi.

Hai ngày nay, nàng ta vẫn tiếp tục bán cơm.

“Kim Mạt Lị, hai ngày trước ngươi lười biếng, hôm nay không được đâu đấy! Không thể nào để ta làm hết mọi việc.” Kim Liễu Thụ bày hàng xong, không vui nhìn Kim Mạt Lị một cái.

Chuyện buôn bán này là do Kim Mạt Lị đề nghị, nhưng tiền hai người kiếm được sẽ chia đều.

Hắn ta có chút ngại ngùng, nên sẽ làm nhiều việc hơn, thậm chí còn lấy thêm rau từ ruộng nhà mình.

Nhưng Kim Mạt Lị được nước lấn tới, cái gì cũng không làm, hắn ta không vui.

“Đại ca, hôm nay ta không khỏe.” Kim Mạt Lị nói.

“Nguyệt sự của ngươi không phải đã đến rồi sao? Sao lại không khỏe nữa!” Kim Liễu Thụ vừa nói, vừa làm việc.

Kim Liễu Thụ ở trong thôn được coi là người lười biếng, không thích làm việc đồng áng.

Nhưng hắn ta rất nhiệt tình với việc bán cơm, rất sẵn lòng làm.

Một là bán cơm dù có mệt cũng không mệt bằng làm ruộng, hai là… người khác mua cơm của hắn ta, là đưa tiền vào tay hắn ta, hắn ta nhìn thấy tiền liền vui vẻ!

“Đại ca! Huynh sức lớn, không thể làm nhiều hơn một chút sao?” Kim Mạt Lị khó chịu.

“Được rồi được rồi.” Kim Liễu Thụ không muốn tranh cãi với Kim Mạt Lị, chỉ có thể mặc kệ Kim Mạt Lị ngồi bên cạnh không làm gì cả, tự mình nhanh chóng múc cơm cho khách.

Múc được một lúc, Kim Liễu Thụ lại không vui: “Kim Mạt Lị, ngươi ít nhất cũng phải thu tiền rửa bát chứ?”

Hắn ta vừa nói, vừa nhìn Kim Mạt Lị, kết quả thấy Kim Mạt Lị ngẩn người, đang nói chuyện với người qua đường cách đó không xa.

Kim Liễu Thụ: “…”

Khách đang giục, Kim Liễu Thụ chỉ có thể một mình làm việc của hai người.

Bên kia, Kim Mạt Lị đã ngây người.

Kim Mạt Lị vốn vì tâm trạng không tốt và trời nóng, nên ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, kết quả đang nghỉ ngơi, nàng ta nghe thấy có người xung quanh nhắc đến huyện Lâm Hồ.

Huyện Lâm Hồ làm sao vậy? Kim Mạt Lị tò mò nghe ngóng.

Kim Mạt Lị kiếp trước vẫn luôn sống ở nông thôn, tin tức không được nhanh nhạy, nhưng nàng biết một chuyện lớn ở huyện Lâm Hồ – năm năm sau, Tấn vương lên ngôi Hoàng đế, rồi nhà họ Lâu ở huyện Lâm Hồ, được ban thưởng.

Sau đó, nhà họ Lâu trở thành nhà giàu có và có địa vị nhất phủ Hòa Hưng. Tiểu tư nhà họ Lâu cũng có thể lấy thiếp, quản gia nhà họ Lâu ngay cả quan huyện lệnh cũng phải cung phụng.

Nàng ta còn nghe nói một số lời đồn, ví dụ như nhà họ Lâu dùng lụa để lau mông.

Sau khi nghe nói, nàng ta vô cùng hâm mộ, nhưng bây giờ… Trương tri phủ đã c.h.é.m đầu rất nhiều người nhà họ Lâu? Trương tri phủ có phải bị điên rồi không?

Lâu lão gia là cậu của vị Hoàng đế tương lai!

Còn có Nghiêm huyện lệnh, ông ta là người sắp làm tri phủ, bây giờ lại bị c.h.é.m đầu?

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tuy Kim Mạt Lị có ký ức của kiếp trước, nhưng nàng ta không hiểu gì về Trương tri phủ, biết Nghiêm huyện lệnh, cũng là vì nghe người ta nói ông ta cưới tiểu thư nhà họ Lâu, làm tri phủ.

Thế giới sau khi nàng ta trọng sinh, thật sự thay đổi quá nhiều!

Kim Mạt Lị vẻ mặt ngẩn ngơ, Kim Liễu Thụ thấy vậy liền tức giận – hắn ta thật sự rất muốn bỏ rơi Kim Mạt Lị, để vợ mình đến giúp đỡ.

Đáng tiếc, việc buôn bán này là do Kim Mạt Lị nghĩ ra, hắn ta không thể bỏ rơi Kim Mạt Lị.

Lúc Kim Mạt Lị không dám tin, thuyền mà Lê Thanh Chấp và Chu Tiền đi dừng lại ở gần nha môn.

Ngủ say trên thuyền ba tiếng đồng hồ, cộng thêm dị năng… trạng thái của Lê Thanh Chấp đã hoàn toàn khôi phục, tươi cười bước vào nha môn.

Rồi hắn liền nhìn thấy quan huyện Cẩu đội nón lá đang định ra ngoài.

“Đại nhân, ngài muốn ra ngoài sao?” Lê Thanh Chấp hỏi.

“Ừ, ta định tự mình dẫn theo nha dịch, đi đo đạc ruộng đất gần đây.” quan huyện Cẩu nói.

Sau khi Lê Thanh Chấp nói với quan huyện Cẩu chuyện có thể đo đạc lại ruộng đất, quan huyện Cẩu ngày hôm sau liền định bắt đầu làm.

Rồi… không ngoài dự đoán đã bị phản đối.

Dù là nha lại nha dịch trong nha môn, hay là những hương thân giàu có, đều không muốn quan huyện Cẩu làm chuyện này.

Những người này, ai mà không giấu diếm vài mẫu ruộng?

Việc này tiến hành không thuận lợi, nhưng quan huyện Cẩu không muốn trì hoãn, hôm nay liền định tự mình đi xem thử.

Ông không tin ông đã đích thân đến đó rồi mà đám nhà giàu kia còn dám cản trở không cho ông đo đạc!

Lê Thanh Chấp nghe quan huyện Cẩu nói vậy, lập tức khen ngợi quan huyện Cẩu, rồi nói: “Đại nhân, ta đã nói với Trương tri phủ chuyện ngài định đo đạc lại ruộng đất, Trương tri phủ rất vui mừng, còn viết cho ngài một bức thư.”

“Thật sao?” quan huyện Cẩu vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

“Đây là thư Trương tri phủ viết cho ngài.” Lê Thanh Chấp lấy bức thư Trương tri phủ viết đưa cho quan huyện Cẩu.

Quan huyện Cẩu nhận lấy thư xem, liền kích động.

Trương tri phủ nói ông là quan tốt, nói ông là người tốt nhất trong số các huyện lệnh ở phủ Hòa Hưng!

Trương tri phủ bảo ông đến huyện Lâm Hồ điều tra chuyện vườn trà bị thiên tai, kết quả ông cái gì cũng không điều tra ra… Trương tri phủ không những không trách ông, lại còn khen ông!

Quan huyện Cẩu vô cùng vui mừng, thầm thề nhất định phải làm một vị quan tốt!

Còn chuyện đo đạc lại ruộng đất… việc này làm rất phiền phức, còn đắc tội với rất nhiều người, nhưng ông nhất định phải làm!

Trương tri phủ đã biết chuyện này rồi, sao ông có thể không làm? Đợi làm xong, nhất định ông có thể nhận được sự tán thưởng của Trương tri phủ.

Chỉ là không biết lúc đó, Trương tri phủ còn ở huyện Sùng Thành hay không.

Quan huyện Cẩu có chút lo lắng, lại bắt đầu hỏi tình hình huyện Lâm Hồ.

Sau khi nghe Chu Tiền nói Trương tri phủ có mật chỉ trong tay, ông lập tức không còn lo lắng cho Trương tri phủ nữa: “Khó trách Trương tri phủ dám làm như vậy, hóa ra bệ hạ đã ban mật chỉ cho ông!”

Lê Thanh Chấp: “…”

Căn bản không có mật chỉ, đó là Trương tri phủ lừa người!

Chuyện này nếu xử lý không tốt, Trương tri phủ còn phải gánh tội danh “giả truyền thánh chỉ”.

……

Lúc Lê Thanh Chấp trở về nhà hôm đó, đã là buổi chiều.

Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao đều ở nhà, thấy hắn liền vui mừng khôn xiết: “Cha! Cha!”

“Cha về nhanh quá!”

“Cha thật sự chỉ đi một ngày đã về rồi!”

Lê Thanh Chấp một tay bế một đứa, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bọn chúng: “Một ngày không gặp như cách ba thu, Đại Mao, Nhị Mao, cha rất nhớ hai con!”

“Chúng con cũng nhớ cha!”

“Cha bây giờ lợi hại quá, có thể bế cả hai chúng con cùng một lúc!”

Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao một trái một phải, hôn lên mặt Lê Thanh Chấp.

Lê Thanh Chấp nói: “Cha đương nhiên lợi hại rồi, đợi thân thể cha khỏe lại, có thể một mình đánh bại mấy chục người!”

Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao “oa” lên kinh ngạc: “Thân thể cha khỏe lại rồi sao?”

“Cha, khi nào thì thân thể cha mới khỏe lại?”

Lê Thanh Chấp nói: “Mấy tháng nữa, thân thể cha sẽ khỏe lại.”

TBC

Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao mong chờ gật đầu.

Kim Tiểu Diệp đứng bên cạnh, nhìn thân hình vẫn còn gầy gò của Lê Thanh Chấp, không tin lời hắn nói.

Thân thể Lê Thanh Chấp bây giờ quả thật tốt hơn một chút, đừng nói gì khác, ban đêm ở cùng nàng, có thể bế nàng lên được rồi.

Nhưng cũng chỉ có vậy thôi… một mình đánh mấy chục người, sao có thể chứ?

Lê Thanh Chấp hẳn là chỉ nói đùa, dỗ dành con cái.

Những vị tướng quân trong tranh, có thể lấy một địch trăm, người nào mà không phải vai u thịt bắp? Sẽ không giống Lê Thanh Chấp, đùi còn nhỏ hơn đùi nàng.

Nhưng Kim Tiểu Diệp sẽ không nói gì, nàng hỏi Lê Thanh Chấp: “A Thanh, huyện Lâm Hồ bên kia thế nào rồi? Nghe nói Trương tri phủ đã g.i.ế.c rất nhiều người?”

Lê Thanh Chấp nói: “Đúng là đã g.i.ế.c rất nhiều người.”

Lê Thanh Chấp kể lại tình hình huyện Lâm Hồ, còn có tình hình của Thường Đoan và Thường Chiêm cho Kim Tiểu Diệp nghe.

Biết Thường Đoan còn sống, Kim Tiểu Diệp rất vui mừng.

Nàng rất thích Thường Thúy, bây giờ cha Thường Thúy còn sống, là chuyện tốt.

Lê Thanh Chấp suy nghĩ một chút, nói chuyện hắn và Thường Đoan, Thường Chiêm muốn giúp Trương tri phủ: “Tiểu Diệp, mấy ngày tới ta sẽ viết nhiều sách hơn, đến lúc đó e là không lo được việc nhà.”

“Không sao, việc nhà có ta!” Kim Tiểu Diệp nói.

Trước kia nàng không có tiền, cũng nuôi lớn Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao, bây giờ nàng có tiền có người, chẳng lẽ lại không chăm sóc được mấy đứa nhỏ?

Lúc Lê Thanh Chấp đến phủ thành tham gia kỳ thi phủ, mọi việc ở nhà nàng đều đâu vào đấy.

“Tiểu Diệp, nàng thật tốt,” Lê Thanh Chấp nhân lúc không có ai liền hôn Kim Tiểu Diệp một cái, rồi nói, “Ta đi viết sách đây.”

Lê Thanh Chấp nói xong liền đi đến thư phòng, viết được năm nghìn chữ trước bữa tối.

Những nữ công thôn Miếu Tiền đã được đào tạo xong, đơn hàng của Ngô Bạch Xuyên cũng đã làm xong, Kim Tiểu Diệp cũng rảnh rỗi, lúc Lê Thanh Chấp xuống lầu, nàng đang nấu ăn.

“Cà tím mới hái xào lên ăn rất mềm, A Thanh chàng ăn nhiều một chút nhé!”

“Được.” Lê Thanh Chấp cười nói.

Hôm nay các nữ công ăn cá muối và cà tím hầm đậu đũa.

Món ăn trên bàn bọn họ thì khác, Kim Tiểu Diệp đặc biệt xào cà tím, còn dùng thịt ba chỉ xào đậu đũa, thêm cá muối và canh đậu phụ, tổng cộng bốn món.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 237: Chương 237



Lê Thanh Chấp mấy ngày nay tiêu hao rất nhiều năng lượng, nên cũng ăn không ít, ăn xong thấy trong nồi còn một lớp cơm cháy, liền nhìn Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao: “Đại Mao, Nhị Mao, hai con có muốn ăn đồ ngon không?”

“Muốn!” Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao lập tức nói.

“Vậy cha chiên cơm cháy cho hai con ăn.” Lê Thanh Chấp cười nói.

Lúc này mọi người dùng nồi sắt nấu cơm, không thể tránh khỏi việc dưới đáy nồi có một lớp cơm cháy.

Trước kia cơm cháy còn thừa nhà bọn họ, đều để dành sáng hôm sau cho thêm nước nấu thành cháo, cũng gọi là cơm rang.

Ăn hết cháo trắng, mọi người liền ăn cháo này.

Lê Thanh Chấp ăn nhiều, lúc ở nhà ăn không ít, hắn cảm thấy cháo nấu từ cơm cháy có mùi thơm của cháy, có hương vị đặc biệt.

Còn cơm cháy chiên mà hắn nói lúc này… cơm cháy để trong nồi không cần cạo ra, đổ một vòng dầu quanh nồi, đốt lửa chiên một lúc, cơm cháy trong nồi sẽ tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Nếu cầu kỳ hơn, còn có thể cạo cơm cháy ra, lật mặt chiên lại.

Nhưng nhà bình thường, không nỡ dùng dầu chiên cơm cháy, Lê Thanh Chấp trước kia cũng chỉ ăn trực tiếp cơm cháy, chưa từng làm như vậy.

Khi mùi thơm của cơm cháy chiên lan ra, tất cả mọi người đều tò mò nhìn qua… sức hấp dẫn của đồ chiên, ở thời đại này không ai có thể cưỡng lại được.

Lê Thanh Chấp chia một ít cho mọi người, nói chuyện phiếm với mọi người một lúc, rồi mới đi tắm.

Ăn cơm cộng thêm tắm rửa mất một canh giờ, coi như là nghỉ ngơi một chút… Lê Thanh Chấp trở về thư phòng, tiếp tục viết sách.

Mãi đến một canh giờ sau Kim Tiểu Diệp đến gọi hắn, hắn mới đi theo Kim Tiểu Diệp về phòng.

Hai người nói chuyện phiếm, thân mật một lúc, đợi Kim Tiểu Diệp ngủ say, Lê Thanh Chấp lại bò dậy, tiếp tục viết sách.

Một ngày mười hai canh giờ, dù hắn có dị năng, cũng không thể nào dùng hết thời gian này để viết sách.

Hắn định mỗi ngày viết tám canh giờ, ước chừng có thể viết được hai vạn rưỡi chữ.

Viết như vậy bảy ngày, cộng thêm những gì hắn đã viết trước đó, sẽ có hai mươi vạn chữ, có thể ghi chép lại “lời tự thuật” của hơn mười người bị hại!

Lúc này chữ in ra to hơn so với đời sau, sách hai mươi vạn chữ đóng thành một quyển thì không thích hợp, hắn định mỗi quyển hai ba vạn chữ, chia thành bảy quyển, như vậy đến lúc đó còn có thể dễ dàng phân phát ra ngoài hơn.

Lê Thanh Chấp viết mãi đến khi trời sắp sáng, mới trở về bên cạnh Kim Tiểu Diệp.

Hắn vừa đến gần, Kim Tiểu Diệp liền tỉnh dậy: “Chàng đi đâu vậy?”

“Đi nhà xí,” Lê Thanh Chấp hôn Kim Tiểu Diệp một cái, “Tiểu Diệp, sáng nay ta phải ra ngoài một chuyến.”

Ăn sáng xong, hắn phải đi tìm Ngô Bạch Xuyên, để Ngô Bạch Xuyên dẫn Thường Đoan đến kinh thành.

Ngoài ra, hắn còn phải tìm Chu Tiền, thuê vài căn phòng ở bến tàu mới để in sách – Chu Tiền xây không ít nhà ở bến tàu mới, định đợi bến tàu xây xong sẽ cho thuê.

Bây giờ bến tàu vẫn chưa hoàn toàn xây xong, nơi đó vẫn còn bỏ trống.

Còn về sau quyển sách này in như thế nào, cứ để hai huynh đệ nhà họ Thường lo liệu, hắn không có thời gian quản.

Lê Thanh Chấp ăn chút gì đó ở nhà, liền vội vàng ra ngoài.

Hắn đi tìm Ngô Bạch Xuyên trước.

Việc buôn bán mà Ngô Bạch Xuyên làm, chính là mua hàng hóa từ phủ Hòa Hưng đưa đến kinh thành bán, rồi mua hàng hóa từ kinh thành, mang về phủ Hòa Hưng bán.

Một chuyến đi này chỉ riêng trên đường, đã mất hơn một tháng, ở kinh thành lại phải ở hơn một tháng… hắn ra ngoài một chuyến, ước chừng mất ba tháng.

Cho nên một năm hắn chỉ ra ngoài hai lần, thỉnh thoảng mới ra ngoài ba lần.

Những lúc không đến kinh thành, hắn hoặc là đi khắp nơi ở phủ Hòa Hưng mua hàng, hoặc là ở nhà nghỉ ngơi.

Bây giờ chỉ còn chín ngày nữa là xuất phát, hắn đã mua đủ hàng hóa, nên ngày nào cũng ở nhà. Vợ Ngô Bạch Xuyên thích ăn cháo, nhà bọn họ buổi sáng đều ăn cháo, nhưng Ngô Bạch Xuyên thích ăn mì.

Cộng thêm đầu bếp nhà hắn nấu mì không ngon… mỗi buổi sáng, hắn đều đi dạo đến quán mì bên ngoài ăn mì.

Ở quán mì muốn ăn mì gì thì ăn mì đó, thật tốt!

Hôm nay hắn ăn một bát mì lòng, còn thêm một miếng thịt cốt lết lớn, ăn đến no nê.

Ngô Bạch Xuyên xoa bụng trở về nhà, liền có hạ nhân đến: “Ngô chưởng quỹ, có người từ Kim Diệp tú phường đến, muốn gặp ngài.”

Ngô Bạch Xuyên nghe vậy có chút kinh ngạc, Kim Diệp tú phường không phải đã giao hết hàng cho hắn ta rồi sao? Hắn ta còn thanh toán hết tiền hàng rồi, bây giờ tìm hắn ta có chuyện gì?

Tuy nghi hoặc, nhưng Ngô Bạch Xuyên vẫn đi gặp người, rồi giật mình.

Người đến tìm hắn lại không phải Kim Tiểu Diệp, mà là Lê Thanh Chấp!

Năm ngoái sau khi Lê Thanh Chấp tìm đến Ngô Bạch Xuyên, nhắc đến Hồng Huy, Ngô Bạch Xuyên liền có chút sợ Lê Thanh Chấp.

Không chỉ vì Lê Thanh Chấp quen biết quan huyện Cẩu và Chu Tiền, còn vì Lê Thanh Chấp rất thông minh, đôi mắt kia như có thể nhìn thấu lòng người.

Năm nay sau kỳ thi huyện, thấy Hồng Huy bị tước đoạt công danh không thể nào ngóc đầu lên được nữa, Ngô Bạch Xuyên càng sợ Lê Thanh Chấp hơn.

Nhìn thì là Hồng Huy ghi hận Lê Thanh Chấp, chủ động gây chuyện với Lê Thanh Chấp, mới rơi vào kết cục như vậy, nhưng hắn ta luôn cảm thấy tất cả đều là do Lê Thanh Chấp tính kế.

Lê Thanh Chấp chỉ là một người bình thường xuất thân nông dân, trong thời gian ngắn ngủi một năm đã quen biết quan huyện Cẩu, quen biết Chu Tiền, những người đắc tội với hắn đều không có kết cục tốt… người này sao có thể đơn giản được!

Bây giờ, Lê Thanh Chấp còn thi đậu án thủ kỳ thi phủ, sau này nhất định sẽ tiếp tục thi…

Ngô Bạch Xuyên vừa nhìn thấy Lê Thanh Chấp liền tươi cười, vô cùng nhiệt tình: “Lê tiên sinh, sao ngài lại đến đây?”

“Ngô chưởng quỹ, ta có việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ.” Lê Thanh Chấp nói.

“Lê tiên sinh cứ nói.” Ngô Bạch Xuyên lập tức nói.

Lê Thanh Chấp lại không vội nói, mà nói: “Ngô chưởng quỹ, đoàn tàu của các ngươi ở kinh thành hẳn là có quan hệ, quan hệ đó… là Lữ Khánh Hỉ?”

Lúc ở huyện Lâm Hồ, Lê Thanh Chấp đã nghĩ đến việc nhờ Ngô Bạch Xuyên giúp đỡ, nên đã bảo hai huynh đệ nhà họ Thường dò hỏi một chút.

TBC

Đoàn tàu mà Ngô Bạch Xuyên đi theo thuộc về nhà họ Thẩm ở tỉnh thành, mà theo tin tức hắn dò hỏi được, nhà họ Thẩm chưa từng qua lại với nhà họ Lâu.

Nhà họ Thẩm chuyên làm ăn buôn bán ở kinh thành, ở kinh thành nhất định có chỗ dựa.

Nếu chỗ dựa của bọn họ là Tấn vương hoặc quan viên bên Tấn vương, không thể nào không qua lại với nhà họ Lâu, cũng không mua chút trà trắng nhà họ Lâu.

Phải biết rằng, một số quan viên thuộc phe Tấn vương, sẽ không ngại đường xá xa xôi bỏ ra giá cao để mua trà trắng nhà họ Lâu!

Chỗ dựa của nhà họ Thẩm không liên quan đến Tấn vương, vậy có thể là Lữ Khánh Hỉ, hoặc một số quan viên trung lập… Lê Thanh Chấp cảm thấy khả năng là Lữ Khánh Hỉ cao hơn, liền hỏi như vậy.

Nếu hỏi đúng, Ngô Bạch Xuyên sẽ nghe lời hơn, nếu hỏi sai… hắn cũng không mất gì.

Đương nhiên bây giờ xem ra, hắn đã hỏi đúng – Ngô Bạch Xuyên vẻ mặt kinh ngạc.

Lê Thanh Chấp thấy vẻ mặt của Ngô Bạch Xuyên liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng thoải mái hơn không ít.

Chỗ dựa của thương đội mà Ngô Bạch Xuyên ở là Lữ Khánh Hỉ… những chuyện tiếp theo sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

“Lê tiên sinh biết bằng cách nào?” Ngô Bạch Xuyên hỏi.

Chuyện này những người đi theo nhà họ Thẩm kiếm cơm đều biết, nhưng bọn họ sẽ không nói với người bên cạnh, ngay cả vợ hắn cũng không biết.

Dù sao danh tiếng của Lữ Khánh Hỉ cũng không tốt lắm.

Lê Thanh Chấp mỉm cười: “Ta đoán. Ngô chưởng quỹ, ta có một lô hàng, muốn mượn thuyền của ngươi chở đến kinh thành, bên ta còn có một người sẽ đi cùng.”

Lê Thanh Chấp chỉ tùy tiện đoán mà đã đoán trúng Lữ Khánh Hỉ… Ngô Bạch Xuyên càng thêm cẩn thận: “Lê tiên sinh, chuyện này không thành vấn đề, nhưng ta đã mua rất nhiều hàng hóa, nếu hắn mang theo nhiều đồ, trên thuyền có thể không chứa hết.”

Lê Thanh Chấp nói: “Đồ hắn mang theo không chiếm nhiều diện tích, chỉ là trọng lượng hẳn là không nhẹ.”

Thời gian quá ngắn, bọn họ không thể nào in ra quá nhiều sách, mỗi quyển khoảng một nghìn quyển là được rồi.

Bảy nghìn quyển sách, mỗi quyển hai ba vạn chữ, hẳn là không chiếm nhiều diện tích.

Nghĩ vậy, Lê Thanh Chấp tính toán trọng lượng ước chừng của số sách đó, nói với Ngô Bạch Xuyên.

“Nếu không chiếm nhiều diện tích thì được!” Ngô Bạch Xuyên nói: “Ta có hai chiếc thuyền, một số hàng hóa trên đó chiếm diện tích khá lớn, nhưng trọng lượng không nặng, ta dời hàng hóa đi một chút, dù đồ có nặng hơn gấp mấy lần cũng được!”

“Làm phiền Ngô chưởng quỹ rồi.” Lê Thanh Chấp cười nói.

“Không phiền không phiền,” Ngô Bạch Xuyên vội vàng nói, “Trước kia hàng hóa của ta không chất đầy thuyền, ta vốn sẽ để người khác đi cùng ta đến kinh thành.”

Hai bên ký kết khế ước xong, Lê Thanh Chấp mới rời khỏi nhà họ Ngô, đến nhà họ Chu.

Biết hắn muốn thuê nhà ở bến tàu mới, Chu Tiền nói: “Hiền chất, ta có không ít nhà ở đó, tặng ngươi một căn đi.”

“Chu thúc thúc, không cần…”

“Cần chứ! Ta có rất nhiều đất ở bến tàu mới, không thiếu nhà!” Chu Tiền cười tủm tỉm: “Hơn nữa ta cũng có việc muốn nhờ, đợi hiền chất ngươi thi đậu, ta còn muốn nhờ ngươi giúp đỡ hai đứa con trai bất tài của ta.”

Chu Tiền đã nói như vậy… Lê Thanh Chấp suy nghĩ một chút, không từ chối.

Bây giờ hắn thật sự cần sự giúp đỡ của Chu Tiền.

Nhưng sau khi chuyện này qua đi, hắn có thể nghĩ cách báo đáp Chu Tiền, ví dụ như đưa cho Chu Tiền công thức làm xà phòng hoặc công thức làm thủy tinh.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 238: Chương 238



Đương nhiên, dù có công thức, hai thứ này trong thời gian ngắn cũng không thể sản xuất hàng loạt.

Dù sao bọn họ cũng thiếu nguyên liệu, ví dụ như mỡ động vật dùng để làm xà phòng, rất khó kiếm được.

Còn thủy tinh, Đại Tề kỳ thực có thủy tinh, chỉ là vì kỹ thuật, nguyên liệu thô có một số vấn đề, thủy tinh lúc này độ tinh khiết rất kém, còn có đủ loại màu sắc, thường được dùng để làm đồ trang trí.

Không phải thợ thủ công không muốn nung chảy ra thủy tinh trong suốt, mà là nguyên liệu và kỹ thuật không theo kịp.

Ngoài ra, dù là làm thủy tinh hay làm xà phòng, đều cần dùng đến kiềm, mà chiết xuất kiềm từ tro thực vật, hiệu suất quá thấp!

Một chút kiềm trong tro thực vật, rất khó làm ra xà phòng và thủy t*nh h**n hảo.

Nhưng hắn biết vị trí của một hồ nước kiềm tự nhiên… điều kiện địa lý của Đại Tề tương tự với nơi hắn sống trước kia, có lẽ có thể tìm được?

Bây giờ nghĩ đến những chuyện này còn hơi sớm, sau khi nói chuyện với Chu Tiền, Lê Thanh Chấp từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Chu Tiền, vội vàng trở về nhà, tiếp tục vùi đầu viết sách.

Lúc Lê Thanh Chấp bận rộn viết sách, quan huyện Cẩu đội nón lá, dẫn theo một đám nha dịch, đang đo đạc ruộng đất.

Kỳ thực quan huyện Cẩu cũng không phải thật sự muốn đo đạc lại toàn bộ ruộng đất ở huyện Sùng Thành, ông chủ yếu nhắm vào những nhà giàu có trong thành.

Ông muốn những nhà giàu này nộp đủ thuế!

Còn bá tánh bình thường, đại khái không khác biệt lắm là được rồi, nói chung ruộng đất của họ chỉ có ít, không có nhiều.

Họ trồng rau, đậu tằm… ở những vùng đất ven sông không thuộc về họ, quan huyện Cẩu cũng không định quản.

Tóm lại những nơi như thôn Miếu Tiền, ông sẽ không đến đo đạc, nếu có người gặp phải trường hợp ruộng đất bình thường bị nha lại đăng ký thành ruộng nước để thu thuế, có thể đến tố cáo với ông.

Đối với chuyện này, những nhà giàu có ở huyện Sùng Thành đương nhiên không vui, nhưng một năm qua, quan huyện Cẩu đã nắm giữ thực quyền ở huyện Sùng Thành, cộng thêm mấy ngày nay Trương tri phủ vẫn luôn g.i.ế.c người ở huyện bên cạnh…

Nộp thuế thì nộp thuế thôi, dù sao cũng tốt hơn là mất mạng, hơn nữa quan huyện Cẩu đã nói rồi, chuyện trước kia ông sẽ không truy cứu.

Những nhà giàu có mặt mày ủ rũ mặc cho nha dịch đo đạc ruộng đất của họ.

Vì chuyện quan huyện Cẩu đo đạc ruộng đất, huyện Sùng Thành đặc biệt náo nhiệt, dù là tửu lâu, quán trà hay hí viện, đều có người nói chuyện này.

Đối với người bình thường mà nói, đây là chuyện tốt!

Hí viện đang diễn vở kịch quan huyện Cẩu trừng trị kẻ vong ân bội nghĩa.

Rất nhiều người xem hí, trước kia đã xem vở kịch này rồi, lúc này liền nhỏ giọng nói chuyện phiếm: “Nghe nói Cẩu đại nhân đi đo đạc ruộng đất rồi, đã phát hiện rất nhiều ruộng đất bị giấu giếm.”

“Cẩu đại nhân thật sự là hết lòng vì dân!”

“Từ khi Cẩu đại nhân đến huyện Sùng Thành, cuộc sống của chúng ta tốt hơn rất nhiều!”



Những người này đang nói chuyện, một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi dùng thứ tiếng mà họ nghe không hiểu lắm hỏi bọn họ: “Các ngươi đang nói gì vậy?”

Thiếu niên này chính là Cẩu Anh.

Hôm đó sau khi từ nhà Lê Thanh Chấp trở về, hắn không lập tức xem thoại bản mà Lê Thanh Chấp đưa cho, dù sao thời gian cũng đã muộn.

Nhưng ngày hôm sau, hắn liền lấy sách ra xem.

Xem xong, hắn mới phát hiện những quyển sách này đều viết về cha hắn!

Không ngờ cha hắn lại làm nhiều chuyện như vậy!

Thiếu niên ở độ tuổi này, chính là lúc sùng bái anh hùng, Cẩu Anh càng xem càng kích động, coi cha mình là anh hùng.

Vừa hay mấy ngày nay quan huyện Cẩu rất bận rộn không có thời gian quản hắn, hắn liền một hơi xem hết tất cả các câu chuyện.

Hắn có chút chưa thỏa mãn, nghe nói còn có hí văn có thể nghe, liền dẫn theo tiểu đồng ra ngoài nghe hí, kết quả… hắn một câu cũng nghe không hiểu.

Phương ngữ ở đây hắn nghe không hiểu lắm, huống chi là hí văn!

Nhưng người bên cạnh hình như đang nói về cha hắn… Cẩu Anh liền hỏi.

Ngôn ngữ của hai bên không thông lắm, nhưng dựa vào tay chân diễn tả, cũng có thể giao tiếp.

Cẩu Anh thấy mọi người xung quanh đều khen ngợi cha mình, liền định không so đo chuyện trước kia nữa, sau này sẽ nghe lời hơn.

Rồi lúc hắn về nhà, lại đụng phải quan huyện Cẩu.

Quan huyện Cẩu chạy ở bên ngoài cả ngày, rất mệt mỏi, thấy con trai mình hớn hở không biết từ đâu trở về, lập tức quát mắng: “Con lại chạy đi đâu vậy? Ngày nào cũng chỉ biết chơi, không biết đọc sách…”

Cẩu Anh nhịn một chút, rồi quan huyện Cẩu lại nói không ngừng: “Con đã lớn như vậy rồi, chỉ biết học thuộc lòng chút sách vở đó, cũng không biết mười năm trước làm gì, ông nội con cũng không quản con…”

Cẩu Anh không nhịn được nữa, hừ lạnh một tiếng xoay người bỏ đi.

Quan huyện Cẩu không khỏi tức giận, đứa nhỏ này… ông nói vài câu cũng không được sao?

Mâu thuẫn của hai cha con nhà họ Cẩu, Lê Thanh Chấp không biết.

Sau khi từ bên ngoài trở về, trừ lúc ăn trưa xuống lầu, thời gian còn lại hắn vẫn luôn viết sách.

Nhưng lúc ăn tối, hắn định để bản thân nghỉ ngơi một hai canh giờ.

Nếu không, dù hắn có dị năng, thân thể chịu đựng được, tinh thần cũng sẽ không chịu đựng nổi.

Những câu chuyện này quá bi thảm, lúc viết, hắn vẫn luôn chìm trong nỗi buồn.

……

Lúc ăn tối, Lê Thanh Chấp nói chuyện với Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao một lúc.

Hắn thích nói chuyện với hai đứa nhỏ.

Lúc tâm trạng không tốt nói chuyện với người khác, đặc biệt là nói chuyện với Kim Tiểu Diệp hoặc hai đứa nhỏ, tâm trạng hắn lập tức tốt lên.

Chiều nay Lê Thanh Chấp vẫn luôn viết sách, nhưng Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao đã quen với việc Lê Thanh Chấp phải viết lách hoặc đọc sách, không có thời gian chơi cùng bọn chúng, không hề để ý, chỉ ríu rít nói với Lê Thanh Chấp những chuyện bọn chúng gặp phải hôm nay, còn có những việc đã làm.

Huyện Lâm Hồ bên kia xảy ra chuyện lớn, nhưng bá tánh huyện Sùng Thành vẫn sống cuộc sống như thường, những đứa trẻ này càng không biết gì cả.

Ăn cơm xong thời gian còn sớm, Lê Thanh Chấp liền bê một cái ghế ra sân ngồi, kể chuyện cho ba đứa nhỏ nghe.

Kiếp trước hắn đã đọc rất nhiều sách, biết rất nhiều câu chuyện, cộng thêm hắn còn có thể tự bịa chuyện… kể mãi cũng không hết.

Đang kể chuyện, cửa sau bị gõ, Lê Thanh Chấp đi qua mở cửa, liền nhìn thấy Thường Đoan và Thường Chiêm.

“Lê tiên sinh, chúng ta đến rồi.” Thường Chiêm lên tiếng, ánh mắt nhìn vào trong sân.

Ánh mắt Thường Đoan cũng nhìn vào trong sân, cả người trông có vẻ hơi căng thẳng.

Lê Thanh Chấp biết bọn họ đang tìm Thường Thúy: “Vào đi.”

Hắn tránh đường cho hai huynh đệ đi vào, rồi thấy Thường Thúy đang ngồi trên một cái ghế nhỏ nghe hắn kể chuyện đột nhiên chạy đến: “Thúc thúc!”

Thường Thúy ôm lấy chân Thường Chiêm, khóc lớn: “Thúc thúc!”

Thường Thúy khoảng thời gian này sống rất tốt ở Kim Diệp tú phường.

Buổi sáng nàng ở cùng các nữ công, còn buổi chiều, Lê Đại Mao, Lê Nhị Mao và Triệu Tiểu Đậu sẽ chơi cùng nàng.

Nhưng nàng vẫn rất nhớ Thường Chiêm, rất rất nhớ, vì vậy, còn thỉnh thoảng khóc một trận.

“Thúy Thúy!” Thường Chiêm bế Thường Thúy lên, mắt đỏ hoe.

Thường Thúy là do hắn nhìn lớn lên, đây là lần đầu tiên hắn xa Thường Thúy lâu như vậy… hắn cũng rất nhớ Thường Thúy.

Thường Đoan đứng bên cạnh, luống cuống nhìn hai người thân của mình.

Lúc này, Lê Thanh Chấp thấy bên ngoài có hai chiếc thuyền lớn, trên thuyền còn chật ních người.

“Đây là những người lao động đó sao?” Lê Thanh Chấp hỏi Thường Đoan, hắn nghe Thường Đoan nói qua, một số người lao động ở mỏ đá muốn đi theo bọn họ.

Đối với chuyện này, Lê Thanh Chấp cầu còn không được.

Những công nhân thuê ở bên ngoài hắn không dám tin tưởng, nhưng những người lao động này tuyệt đối đáng tin cậy.

Nhưng nhà hắn không chứa được nhiều người như vậy.

Lê Thanh Chấp nhìn Thường Đoan: “Ta có một cửa hàng kiêm nhà ở ngoài thành, các ngươi có thể ở đó, bây giờ đi qua, hay là đợi lát nữa?”

Thường Đoan nhìn con gái mình một cái, nói: “Đi bây giờ.”

Kỳ thực trên đường đến đây, Thường Đoan đã nói với Thường Chiêm, tạm thời hắn không nhận con gái.

Hắn đến kinh thành nói không chừng sẽ gặp nguy hiểm, nếu nhận con gái rồi hắn xảy ra chuyện… Thúy Thúy sẽ đau lòng biết bao?

Hơn nữa khoảng thời gian này hắn sẽ rất bận rộn, không lo được cho Thúy Thúy.

Lê Thanh Chấp cũng thấy Thường Đoan không định nhận con gái, hắn nói với Kim Tiểu Diệp một tiếng, liền lên thuyền, dẫn theo hai thuyền người đến bến tàu mới.

Những người này có thể ở trong nhà của Chu Tiền giúp in sách, rất tốt.

Trên đường đi, Lê Thanh Chấp ngoài việc chỉ đường, còn nói chuyện với Thường Đoan, hỏi tình hình huyện Lâm Hồ.

Trương tri phủ đã thẩm vấn hết những người cần thẩm vấn, những ruộng đất bị nhà họ Lâu chiếm đoạt, những ruộng nào có thể trả lại ông ấy đều đã trả lại.

TBC

Còn ruộng đất còn lại của nhà họ Lâu… Trương tri phủ tịch thu hết, rồi cho bá tánh huyện Lâm Hồ không có ruộng đất thuê với giá rẻ, tiền thuê đợi sau khi thu hoạch lương thực rồi trả cũng được.

Trương tri phủ biết tiếp theo mình sẽ không có kết cục tốt, nhưng nhà họ Lâu đã thân bại danh liệt ở huyện Lâm Hồ, chỉ cần Tấn vương không ngu ngốc, sẽ không đòi lại những ruộng đất đó.

Như vậy có thể sẽ kích động dân chúng nổi dậy.

Thường Đoan nói xong, liền nhắc đến tình hình nhà họ Lâu: “Nữ nhân và trẻ nhỏ nhà họ Lâu không phạm tội, Trương tri phủ đã thả bọn họ rồi, bọn họ đang chuẩn bị đến kinh thành cáo trạng.”

Bây giờ, người nhà họ Lâu ở huyện Lâm Hồ ai cũng muốn đánh, nếu bọn họ thật sự tiếp tục ở lại đây… đến lúc đó sẽ không chỉ bị ném trứng thối, nói không chừng còn có bá tánh từng bị bọn họ ức h**p, đột nhiên xuất hiện đ.â.m bọn họ một nhát.

Bọn họ nhất định sẽ rời đi, đến kinh thành cáo trạng cũng là chuyện dễ hiểu.

Chỗ dựa của bọn họ, Tấn vương, đang ở kinh thành.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 239: Chương 239



Lê Thanh Chấp nói: “Chúng ta nhất định phải nhanh lên…”

Người ở kinh thành không biết tình hình cụ thể của huyện Lâm Hồ, nếu đến lúc đó dư luận không tốt, Trương tri phủ sẽ gặp xui xẻo.

Hai chiếc thuyền nhanh chóng dừng lại ở gần bến tàu mới.

Lê Thanh Chấp trước kia đã đến đây, hôm nay Chu Tiền lại nói vị trí và đưa chìa khóa cho hắn… hắn dẫn theo những người này, tìm được căn nhà mà Chu Tiền tặng hắn.

May mà gần đây trời tối muộn, lúc này vẫn còn ánh sáng, nếu không… những người lao động này bị suy dinh dưỡng lâu dài, sau khi trời tối, đa số đều không nhìn rõ.

Mọi người khiêng đủ loại đồ đạc vào nhà, chỉ riêng chữ chì đặt trong những ô gỗ nhỏ cũng đã rất nhiều, một chuyến không mang hết được.

Sau khi đi vào, Lê Thanh Chấp phát hiện căn nhà mà Chu Tiền tặng hắn khá lớn, bố cục giống Kim Diệp tú phường.

Phía trước căn nhà này có thể dùng làm cửa hàng, phía sau có thể ở, phòng ốc còn nhiều hơn Kim Diệp tú phường một chút, thậm chí cả bếp lò cũng đã xây xong, chỉ là bên trong không có nồi.

Lê Thanh Chấp muốn về nhà lấy hai cái nồi đến, nhưng Thường Đoan từ chối: “Chúng ta đã ăn đồ trên đường rồi, ngày mai ăn cũng được, không vội.”

Những người lao động đi theo cũng đồng tình.

Lúc rời khỏi huyện Lâm Hồ bọn họ đã chuẩn bị một ít đồ ăn, đã ăn rồi.

Ngoài Thường Đoan, còn có ba mươi ba người lao động, trong đó có hai mươi mốt người, Lê Thanh Chấp đều quen biết.

Hắn rời khỏi mỏ đá mới chỉ một năm.

Lê Thanh Chấp gọi tên bọn họ.

Những người lao động này vô cùng kinh ngạc: “Ngươi là ai?”

“Ta là Tiểu Lê.” Lê Thanh Chấp mỉm cười, bắt đầu ôn lại chuyện cũ với những người này, đồng thời cũng nói chuyện hắn viết thư cho Trương tri phủ.

Hắn phải nhanh chóng thu phục những người này.

Nguyên chủ lúc ở mỏ đá vốn đã không khiến người ta chán ghét, Lê Thanh Chấp một năm nay lại làm rất nhiều chuyện – nếu không có hắn, Trương tri phủ sẽ không đi điều tra mỏ đá, những người lao động này cũng không thể được cứu.

Những người lao động này đều rất biết ơn Lê Thanh Chấp.

“Tiểu Chu, lúc đó ta không còn sức lực, suýt chút nữa bị đá đè chết, may mà có ngươi…” Lê Thanh Chấp kể lại từng chuyện trong ký ức, càng khiến những người lao động này vô cùng cảm động.

Lê Thanh Chấp biết, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ không phản bội hắn.

Vậy là tốt rồi.

Lê Thanh Chấp có rất nhiều việc phải làm, hắn không ở lại đây lâu, đi bộ về huyện Sùng Thành.

Đêm nay, sau khi Kim Tiểu Diệp ngủ say, Lê Thanh Chấp lại viết rất lâu.

Thường Chiêm không đến bến tàu mới, dẫn theo Thường Thúy ở trong phòng khách của Kim Diệp tú phường.

Vì tâm trạng quá kích động, hắn không tài nào ngủ được, lúc nửa đêm thức dậy, liền thấy đèn thư phòng của Lê Thanh Chấp vẫn còn sáng.

Lê Thanh Chấp thật sự rất cố gắng, hắn cũng phải dốc hết sức lực mới được.

Ngày hôm sau, Thường Đoan dẫn người chèo một chiếc thuyền đến huyện thành, mua một lượng lớn lương thực, đón Thường Chiêm, rồi trở về bến tàu mới, dẫn theo những người lao động đó bắt đầu in sách.

In sách không đơn giản, nhưng cũng không quá phiền phức – Thường Đoan và Thường Chiêm chọn chữ chì, sắp xếp bố cục, những người lao động đó có thể bắt đầu in…

Lần này đến kinh thành, Thường Đoan định dẫn theo người đứng đầu của những người lao động ở mỏ đá đi cùng.

Người này cũng biết chữ, có thể giúp đỡ hắn.

Hắn thậm chí đã lên kế hoạch, việc đóng sách, hai người bọn họ sẽ hoàn thành trên đường đi, dù sao cũng không cần đóng quá đẹp.

Như vậy, mấy ngày nay bọn họ còn có thể in thêm được một ít sách!

Lê Thanh Chấp, Thường Chiêm và Thường Đoan đều bận tối mắt tối mũi, mà lúc này, tấu chương mà Trương tri phủ viết sau khi kiểm soát mỏ đá, cuối cùng cũng được đưa đến kinh thành.

Công văn khẩn cấp của phủ Hòa Hưng, nếu dùng dịch trạm tám trăm dặm, bốn ngày là có thể đến kinh thành.

Nhưng bình thường không thể dùng cái này, Trương tri phủ cũng không vội để người ở kinh thành biết chuyện ông làm… tấu chương của ông, đến kinh thành vào ngày thứ tám sau khi ông gửi đi.

Hoàng đế thân thể không tốt, mắt cũng không tốt, đã không xem tấu chương nhiều lắm, tất cả tấu chương, đều do Lữ Khánh Hỉ xem trước, rồi chọn ra những tấu chương quan trọng, đưa đến cho Hoàng thượng xem.

Lữ Khánh Hỉ không ít lần nói xấu người khác trước mặt Hoàng đế, chính là vì ông khóc lóc kể lể, Hoàng đế mới hạ chỉ giáng chức Trương tri phủ, đưa Trương tri phủ đến phủ Hòa Hưng.

Nhưng ông chưa từng giấu giếm Hoàng đế bất cứ chuyện gì.

Ông biết rõ, quyền lực của ông đều đến từ Hoàng đế, ông tuyệt đối không thể làm tổn thương tình cảm của Hoàng đế đối với ông, vì vậy chỉ cần là tấu chương nên cho Hoàng đế xem, ông đều sẽ đọc cho Hoàng đế nghe, chưa từng tự ý quyết định.

Cũng vì vậy, Hoàng đế mới tin tưởng ông như vậy, thậm chí vì không thích một số quan viên, liền đưa những quan viên đó ra khỏi kinh thành.

Biết Trương tri phủ đưa tấu chương đến, Lữ Khánh Hỉ hừ lạnh một tiếng,âm dương quái khí: “Tên này chắc lại muốn bệ hạ miễn thuế chứ gì? Nơi giàu có như phủ Hòa Hưng cũng muốn miễn thuế, những nơi khác thì sao?”

Vừa nói, Lữ Khánh Hỉ vừa mở tấu chương mà Trương tri phủ đưa đến ra.

Xem xong… Lữ Khánh Hỉ suýt chút nữa nhảy dựng lên khỏi ghế.

“Bệ hạ của ta ơi!” Lữ Khánh Hỉ mừng rỡ khôn xiết, cầm tấu chương này chạy đến chỗ Hoàng đế ở.

Ông cố ý đưa Trương tri phủ đến phủ Hòa Hưng, muốn Trương tri phủ gây chút phiền phức cho Tấn vương.

Nhưng kỳ thực ông không ôm hy vọng quá lớn, thậm chí đã từ bỏ ý định này.

Ông còn nghĩ, đợi Trương tri phủ mãn nhiệm, sẽ đưa Trương tri phủ đến một nơi nghèo khó làm tri phủ.

Còn nơi nghèo khó nào… quê nhà ông rất tốt.

Người này vẫn có chút tài cán, cứ để người này đến quê nhà ông, giúp người dân quê nhà ông sống tốt hơn!

Nghĩ đến quê nhà mình, Lữ Khánh Hỉ thở dài một tiếng.

Quê nhà ông thật sự rất nghèo, nghèo thì thôi đi, còn thỉnh thoảng lại xảy ra lũ lụt.

Lúc ông tám tuổi, quê nhà ông xảy ra lũ lụt, nhà bọn họ mất trắng mùa màng… cha mẹ ông không sống nổi, chỉ có thể bán ông – ông là con cả trong nhà, đệ đệ ông mới bốn tuổi, căn bản không ai mua.

Cha mẹ ông muốn ông đến nhà giàu làm tiểu đồng, cảm thấy ông có thể ăn no mặc ấm là tốt rồi, ai ngờ ông bị bán đi bán lại, cuối cùng vào cung.

Đợi ông có chút quyền lực, liền muốn về nhà tìm người thân, còn muốn nhận nuôi con trai của đệ đệ, đáng tiếc không tìm được.

Lữ Khánh Hỉ bây giờ đã hơn bốn mươi tuổi, đã sớm từ bỏ ý định tìm đệ đệ, nhưng đối với quê nhà, ít nhiều cũng có chút tình cảm.

Cũng vì vậy, năm năm trước quê nhà ông xảy ra lũ lụt, ông đã khóc lóc trước mặt Hoàng đế mấy lần, để Hoàng đế đưa không ít bạc cứu trợ thiên tai đến đó, đáng tiếc số bạc đó, bị người của Tấn vương tham ô không ít, ông lại không có chứng cứ!

Lữ Khánh Hỉ thu hồi suy nghĩ miên man, tâm trạng lại tốt lên.

Trương tri phủ đã cho ông một bất ngờ lớn! Ông ấy lại tìm được chứng cứ Tấn vương vơ vét tiền bạc, hãm hại bá tánh ở phủ Hòa Hưng!

Lúc Đại Tề mới thành lập, Hoàng đế lúc đó đã hạ lệnh, không được khai thác đá Lạp Hồ, Tấn vương không những khai thác, lại còn bắt cóc bá tánh khắp nơi đến khai thác, hại c.h.ế.t hơn một nghìn người!

Đợi Lữ Khánh Hỉ đến tẩm cung của Hoàng đế, vẻ mặt vui mừng đã biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt bi thương, rồi dùng giọng the thé hô lên: “Bệ hạ, Tấn vương quá đáng lắm rồi!”

Hoàng đế thân thể không tốt, nên không thích ra ngoài đi lại, phần lớn thời gian đều ở trong tẩm cung.

Lúc Lữ Khánh Hỉ kêu gào, ông đang nghe người ta kể chuyện, bị âm thanh bất ngờ này dọa giật mình.

Ngay sau đó, ông bất đắc dĩ nhìn về phía cửa: “Lão Lữ, lại làm sao vậy?”

Hoàng đế và Lữ Khánh Hỉ quen biết từ nhỏ, làm bạn gần ba mươi năm, tuy Lữ Khánh Hỉ chỉ là một thái giám, nhưng đối với ông mà nói là khác biệt.

Người thân thiết với ông, đã ngày càng ít đi.

“Bệ hạ, Tấn vương đã làm chuyện tày trời ở phủ Hòa Hưng!” Lữ Khánh Hỉ đưa tấu chương của Trương tri phủ cho Hoàng đế, nói với Hoàng đế.

Mắt Hoàng đế không tốt, nhưng không phải hoàn toàn không nhìn thấy.

Ông nhìn tấu chương một chút, liền biết đây quả thật là do Trương tri phủ viết, lại nghe Lữ Khánh Hỉ nói như vậy, ông cũng có chút không vui, càng thêm thương cảm cho những bá tánh bị hại.

Lữ Khánh Hỉ thấy được tâm trạng của Hoàng đế.

Bệ hạ nhà ông không có khuyết điểm nào khác, chỉ là quá mềm lòng.

Nếu không phải bệ hạ mềm lòng, Tấn vương và đứa con trai do người phụ nữ đã hại bệ hạ sinh ra, cũng sẽ không sống tốt như vậy.

TBC

“Bệ hạ, những bá tánh đó thật sự quá đáng thương, lão nô xuất thân nghèo khó, không thể nào nhìn bá tánh chịu khổ được.” Lữ Khánh Hỉ không ngừng nói xấu Tấn vương, còn khóc lóc sụt sùi.

“Tấn vương quả thật quá đáng, nên bị phạt,” Hoàng đế nói, rồi bất đắc dĩ nhìn Lữ Khánh Hỉ, “Ngươi cũng đừng khóc nữa.”

Ông liếc mắt một cái liền biết Lữ Khánh Hỉ giả khóc, âm thanh đó nghe đến đau đầu.

Lữ Khánh Hỉ không khóc nữa, hỏi Hoàng đế sẽ xử lý Tấn vương như thế nào.

Hoàng đế nói: “Sẽ như vậy, hẳn là do người bên cạnh hắn không làm tốt… phạt hắn đóng cửa tự kiểm điểm, rồi phạt thêm chút bạc đi.”

Trong lòng Lữ Khánh Hỉ không hài lòng, cảm thấy hình phạt này quá nhẹ.

Nhưng ông cũng biết, Hoàng đế định để Tấn vương kế vị, nên luôn nương tay với Tấn vương.

Nhưng chuyện này nếu ông làm tốt, nhất định có thể khiến uy tín của Tấn vương giảm sút!
 
Back
Top