Dịch Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại

Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 200: Chương 200



Đến bến tàu, Kim Tiểu Diệp liền thấy Kim Mạt Lị và Kim Liễu Thụ.

Kim Mạt Lị và Kim Liễu Thụ đến bến tàu buôn bán đã được mấy ngày rồi, Kim Tiểu Diệp không cố ý hỏi han tình hình của bọn họ, nhưng Kim Tiểu Thụ có nói qua.

Hai người này buôn bán đều dùng gạo và rau trong nhà mình.

Nhà họ Diêu không có ý kiến gì, tuy Kim Mạt Lị sau khi kiếm được tiền đều tự mình giữ, nhưng theo bọn họ thấy, tiền mà Kim Mạt Lị kiếm được sớm muộn gì cũng sẽ đưa cho Diêu Tiểu Bảo, vì vậy tiền đưa cho Kim Mạt Lị giữ cũng không sao.

Đương nhiên bọn họ nghĩ như vậy còn có một nguyên nhân, đó là Diêu Chấn Phú sau khi về nhà ngày công bố danh sách thi huyện, lại đóng cửa không ra ngoài nữa…

Con trai mình như vậy, vợ chồng Diêu sao công thấy con dâu liền chột dạ, sao còn dám đòi tiền Kim Mạt Lị?

Nhưng nhà Kim đại bá thì khác.

Lương thực nhà bọn họ đúng là có dư, rau trong ruộng cũng đúng là ăn không hết, nhưng nhà bọn họ có ba anh em trai! Kim Liễu Thụ lấy lương thực rau cỏ trong nhà đi bán kiếm tiền, lại không đưa tiền cho nhà, như vậy có được không?

Vợ của Kim Tang Thụ làm ầm ĩ một trận, Kim Liễu Thụ chỉ có thể đưa tiền cho nhà, nhưng dù hắn ta đã đưa…

Mấy ngày nay, Kim Tang Thụ và Kim Táo Thụ cho rằng tiền hắn ta đưa quá ít, hắn ta cho rằng mình đưa đã rất nhiều rồi, hai bên không thể không cãi nhau.

“Đại ca, Mạt Lị.” Kim Tiểu Diệp chào hỏi bọn họ, phát hiện bọn họ bán đều là cơm canh đơn giản, hình thức cũng bình thường, còn thừa lại không ít.

“Tiểu Diệp, muội ăn cơm chưa?” Kim Liễu Thụ mỉm cười hỏi, Kim Mạt Lị lại quay đầu đi không nhìn Kim Tiểu Diệp.

Kim Mạt Lị bây giờ căn bản không muốn gặp Kim Tiểu Diệp, nàng ta cho rằng Kim Tiểu Diệp đến để cười nhạo mình.

Làm đồ ăn buôn bán này, nàng ta là học theo Kim Tiểu Diệp kiếp trước.

Chỉ là Kim Tiểu Diệp kiếp trước kiếm được không ít tiền, tại sao nàng ta lại không kiếm được?

Còn có món đồ ăn mà Kim Tiểu Diệp bán rất chạy sau này, cũng không biết Kim Tiểu Diệp làm như thế nào.

Bây giờ ở huyện Sùng Thành cũng có bán món đồ ăn đó, nhưng món đồ ăn mà người ta làm, căn bản không ngon bằng Kim Tiểu Diệp làm.

“Ta ăn rồi.” Kim Tiểu Diệp cười với Kim Liễu Thụ, đến quầy hàng bên cạnh mua bánh bao.

Kim Mạt Lị không nhịn được nói: “Sao nàng ta lại đi mua đồ của người khác, không đến mua của chúng ta?”

Kim Liễu Thụ nghe vậy rất bất đắc dĩ: “Mạt Lị, cơm canh chúng ta bán ở nhà nàng ấy cũng có thể ăn, nàng ấy ăn chắc chắn còn ngon hơn… Tại sao phải mua của chúng ta?”

Bánh bao của người ta thì khác, đa phần người huyện Sùng Thành không biết làm bánh bao.

Kim Mạt Lị cũng biết đạo lý này, chỉ là tức giận không thôi.

Đúng lúc này, một thiếu niên bẩn thỉu, trông khoảng mười bảy mười tám tuổi dẫn theo một bé gái đến trước mặt Kim Mạt Lị và những người khác, lấy ra một văn tiền: “Ta có thể mua cơm một văn tiền không?”

Kim Mạt Lị vẫn luôn rất thích sạch sẽ, thấy thiếu niên toàn thân bẩn thỉu trên người còn có mùi không nhịn được nhíu mày: “Ở đây chúng ta bán cả thức ăn lẫn cơm, rẻ nhất cũng phải hai văn.”

“Ta chỉ có một văn… Có thể bán chút cơm cho ta không? Ta không cần thức ăn.” Người này nhỏ giọng hỏi.

Nếu là ngày thường, Kim Mạt Lị không ngại bán cơm trắng một văn tiền cho hắn, nhưng vừa mới gặp Kim Tiểu Diệp, tâm trạng nàng không tốt, liền tỏ vẻ chán ghét: “Ngươi đến chỗ khác mua đi, đừng chắn đường ta buôn bán.”

Thiếu niên này vừa lúng túng vừa tức giận, cắn răng, dắt bé gái kia rời đi.

Kim Tiểu Diệp đã mua bánh bao xong, vừa đúng lúc thấy cảnh này.

Thiếu niên này rất gầy, tóc tai bù xù, quần áo cũng rất bẩn rất rách, chỉ có đôi mắt là rất sáng, còn bé gái mà hắn dắt theo… Đứa trẻ này trạc tuổi Lê Đại Mao Lê Nhị Mao, sắc mặt không tốt lắm, như là bị bệnh.

Chuyện này thì thôi, đứa trẻ này còn có vẻ rất sợ hãi, bất an nhìn xung quanh.

Kim Tiểu Diệp bỗng nhớ đến chuyện Kim Miêu Nhi nằm trên lưng nàng gọi “mẹ” lúc trước.

Đều không dễ dàng…

Kim Tiểu Diệp lúc mua bánh bao tiện thể mua thêm một cái bánh màn thầu, vốn định tự mình ăn, nhưng bây giờ nàng lấy ra đưa cho bé gái kia, lại hỏi thiếu niên: “Đây là muội muội ngươi sao?”

Thiếu niên lắc đầu: “Đây là cháu gái ta.”

Bé gái kia ôm c.h.ặ.t c.h.â.n thiếu niên không buông, không nhận bánh màn thầu của Kim Tiểu Diệp, Kim Tiểu Diệp liền đưa bánh màn thầu cho thiếu niên: “Người nhà của các ngươi đâu? Cháu gái ngươi bị bệnh rồi, tốt nhất là nên đến y quán xem thử.”

Thiếu niên nhận lấy bánh màn thầu, đưa cho cháu gái mình, bé gái này mới cẩn thận ăn.

Lúc này, thiếu niên bỗng nói: “Đại tỷ, ta cho ngươi cháu gái ta nhé, ngươi chỉ cần cho con bé một miếng cơm ăn là được.”

Kim Tiểu Diệp nhất thời không phản ứng lại, nàng chỉ là thấy người ta đáng thương cho người ta một cái bánh màn thầu, sao lại có người muốn cho nàng cháu gái?

Bé gái kia nghe vậy càng khóc lớn: “Thúc thúc, con ăn rất ít, đừng bỏ con… Thúc thúc, thúc ăn đi…”

Bé gái này vừa khóc, vừa đưa bánh màn thầu mà mình mới cắn một miếng cho thiếu niên.

“Con ăn ít ta cũng không nuôi nổi.” Thiếu niên hung dữ nói, lại nhìn Kim Tiểu Diệp với ánh mắt hy vọng.

“Nhà ngươi xảy ra chuyện sao?” Kim Tiểu Diệp hỏi.

Sắc mặt thiếu niên này thay đổi, sau đó nói: “Đúng vậy, xảy ra chuyện rồi, đều c.h.ế.t hết rồi, bây giờ đứa nhỏ này không ai cần, đại tỷ, tỷ có muốn nhận không?”

“Nhà ngươi xảy ra chuyện cũng không thể gặp ai trên đường cũng cho người ta con cái chứ!” Kim Tiểu Diệp nhíu mày.

Bé gái kia khóc càng lớn hơn.

Thiếu niên này nói: “Đại tỷ, tỷ nhận con bé đi, con bé lớn hơn một chút là có thể làm việc rồi… Vừa rồi ta thấy tỷ cõng một bé gái đến y quán, tỷ là người tốt…”

Kim Tiểu Diệp nói: “Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Nếu sống không nổi, ta có thể giới thiệu việc làm cho ngươi…”

“Ta không làm việc, ta chính là không cần con bé nữa.” Thiếu niên nói, muốn kéo bé gái đang ôm chân mình ra.

Nhưng tuy hắn hung dữ, nhưng lúc nói chuyện giọng nói đã thay đổi.

Kim Tiểu Diệp nhìn, cảm thấy hắn đối với bé gái này, cũng không phải là không có tình cảm.

Không nói chuyện khác… nàng chỉ cho một cái bánh màn thầu, thiếu niên này không ăn một miếng, đều đưa cho bé gái.

Hơn nữa thiếu niên này miệng thì nói là chê bai bé gái, mới muốn đưa con bé cho nàng, nhưng nếu hắn thật sự chê bai, trực tiếp vứt con bé đi là được, cần gì phải tốn công sức đưa người khác?

Hơn nữa còn là sau khi thấy nàng cõng Kim Miêu Nhi đến y quán, mới quyết định làm như vậy…

“Ta cũng không phải là không có con, không cần con của nhà ngươi.” Kim Tiểu Diệp lấy bánh bao đã chuẩn bị cho Lê Đại Mao Lê Nhị Mao ra đưa cho bọn họ: “Hai người ăn chút gì đó trước đi, no bụng rồi hãy nói, nếu ngươi muốn tìm việc làm, có thể đến Kim Diệp tú phường tìm ta.”

Kim Tiểu Diệp nói xong liền đi luôn, thiếu niên này muốn đuổi theo, nhưng bé gái kia ôm c.h.ặ.t c.h.â.n hắn, hắn không đuổi theo được.

Bánh bao trên tay tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, thiếu niên này giật lấy bánh màn thầu trên tay bé gái, đưa cho con bé một cái bánh bao: “Đừng khóc nữa, ta không đưa con cho người khác nữa!”

Bé gái này mới nín khóc, bắt đầu gặm bánh bao.

“Đúng là loại người gì vậy! Vậy mà lại muốn cho người khác cháu gái ruột của mình!” Kim Mạt Lị không nhịn được nói, lại nhìn về phía Kim Tiểu Diệp rời đi: “Kim Tiểu Diệp chỉ giỏi giả nhân giả nghĩa!”

Kiếp trước món đồ ăn mà Kim Tiểu Diệp bán rất chạy, liền tuyển vài phụ nữ trong thôn đến giúp nàng làm gà làm vịt nấu nướng, Kim Tiểu Thụ cũng tuyển người trong thôn đến giúp hắn chèo thuyền.

Người trong thôn đều nói bọn họ là người tốt, nhưng cũng không thấy bọn họ giúp đỡ nhà mẹ đẻ của nàng ta, nhị tẩu của nàng ta thiếu tiền tìm đến Kim Tiểu Diệp, Kim Tiểu Thụ cũng chỉ bảo nhị tẩu của nàng ta cùng với những phụ nữ khác làm gà làm vịt.

Thiếu niên này nghe Kim Mạt Lị nói như vậy, liền hung hăng trừng mắt nhìn Kim Mạt Lị một cái, bế bé gái đang gặm bánh bao lên bỏ đi.

Đến nơi không có ai, hắn nói với bé gái: “Con ngốc quá! Đại tỷ đó vừa nhìn là biết có tiền, con đi theo tỷ ấy, sau này sẽ được ăn no!”

“Thúc, thúc ăn thịt đi.” Bé gái đưa bánh bao đến bên miệng thiếu niên.

“Còn ăn thịt gì nữa, ta sắp bị con làm cho tức c.h.ế.t rồi, lần sau gặp tỷ ấy, thì gọi tỷ ấy là mẹ…” Thiếu niên vừa nhắc đến chữ “mẹ”, bé gái kia lại khóc.

Hốc mắt thiếu niên này cũng đỏ hoe.

Trước đó hắn đã từng gặp Kim Tiểu Diệp, lúc đó Kim Tiểu Diệp đang cõng Kim Miêu Nhi.

Kim Tiểu Diệp ăn mặc rất đẹp, Kim Miêu Nhi lại ăn mặc rách rưới, nhìn tuổi tác của hai người, cũng không thể nào là mẹ con.

Hắn cho rằng Kim Tiểu Diệp hẳn là người tốt.

Sau đó Kim Tiểu Diệp mua nhiều đồ như vậy… Trông cũng rất giàu có.

Hắn vốn đã muốn cho đi cháu gái mình, Kim Tiểu Diệp còn cho hắn bánh màn thầu… Hắn lập tức nói chuyện cho đi đứa trẻ, đáng tiếc Kim Tiểu Diệp không nhận.

Bé gái khóc không ngừng, thiếu niên này cũng không dỗ dành, bế con bé đi về phía Kim Tiểu Diệp rời đi, còn tìm người hỏi han về Kim Diệp tú phường.

Hỏi han xong, hắn lại bế cháu gái mình đến một góc không có ai ngồi xuống, lấy cái bánh bao thứ hai ra, đút cho cháu gái mình.

Bé gái này bị bệnh, lại mệt mỏi, ăn một lúc liền ngủ thiếp đi, thiếu niên thấy vậy, liền lấy một cuốn sách từ trong người ra nhét vào trong quần áo của bé gái, lại chỉnh lại quần áo cho con bé.

Hắn định đợi đến tối, sẽ đưa bé gái này đến nhà Kim Tiểu Diệp.

Còn hắn, hắn muốn đi g.i.ế.c c.h.ế.t tên cẩu quan họ Nghiêm kia.

Hắn dẫn cháu gái mình chạy trốn đến huyện Sùng Thành, vốn là muốn gửi gắm cháu gái cho người thân, sau đó tự mình quay về báo thù.

TBC

Kết quả người thân đó không nhận cháu gái hắn, hắn còn thấy tên cẩu quan họ Nghiêm kia ở huyện Sùng Thành.

Hắn phải nhanh chóng gửi gắm cháu gái đi, sau đó đi g.i.ế.c c.h.ế.t tên cẩu quan kia.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 201: Chương 201



Thiếu niên này tên là Thường Chiêm, vốn là một công tử nhà giàu.

Nhà hắn ở huyện thành Lâm Hồ, mở một tửu lâu, buôn bán rất phát đạt, cả nhà cũng hòa thuận, nhưng sau đó, cha hắn vô tình đắc tội với Lâu lão gia.

Lâu lão gia là người như thế nào? Cháu trai của Lâu lão gia là một vị vương gia!

Từ hôm đó trở đi, nha dịch trong huyện ngày nào cũng đến nhà hắn ăn uống chùa, còn lớn tiếng ồn ào trong tiệm, đến nỗi những khách hàng khác không dám đến nhà hắn ăn cơm.

Cha hắn sợ hãi, mang theo bạc đến xin lỗi, nhưng Lâu lão gia không hài lòng, bảo bọn họ giao tửu lâu ra.

Tửu lâu đó là do nhà hắn truyền lại từ đời này sang đời khác, cha hắn chắc chắn không bằng lòng.

Sau đó, cha hắn cắn răng đến phủ thành cáo trạng, một đi không trở lại.

Sau đó nữa, có người báo án nói ăn đồ ở tửu lâu nhà hắn c.h.ế.t người… Ca ca của hắn cũng bị bắt đi, c.h.ế.t trong ngục.

Tửu lâu cuối cùng trở thành của người khác, mẹ hắn chị dâu hắn dẫn theo hắn và cháu gái hắn sống vất vả.

Cứ như vậy sống được hai năm, Nghiêm huyện lệnh đến huyện Lâm Hồ.

Nghe nói đó là một người tốt, chị dâu hắn không nhịn được, liền đi cáo trạng, lúc trở về, còn nói Nghiêm huyện lệnh đã đồng ý sẽ điều tra kỹ lưỡng.

Nhưng nào có điều tra kỹ lưỡng gì chứ? Ngày hôm sau nhà họ Lâu liền tìm đến cửa, còn khinh nhục chị dâu hắn.

Chị dâu hắn không chịu đựng được, liền treo cổ tự tử ngay hôm đó, mẹ hắn tức giận đến mức cũng qua đời.

Hắn lén đi tìm Nghiêm huyện lệnh, còn thấy người ta xưng huynh gọi đệ với Lâu công tử.

Lúc đó hắn không muốn gì cả, dẫn theo cháu gái liền bỏ trốn, nhưng chạy trốn một hồi… Hắn muốn báo thù.

Cáo trạng không đáng tin cậy, cha hắn chị dâu hắn, đều là đi cáo trạng mà mất mạng, bây giờ hắn chỉ muốn dùng d.a.o đ.â.m c.h.ế.t những kẻ ác đó.

Chỉ là cháu gái hắn, phải gửi gắm cho người khác trước.

Mà lúc này, Lê Thanh Chấp và quan huyện Cẩu đã trở về huyện Sùng Thành.

Quan huyện Cẩu tâm trạng rất tốt: “Tử Tiêu, ta đã giúp Nghiêm huyện lệnh phá được rất nhiều vụ án, hắn chắc chắn sẽ rất cảm kích ta!”

Lê Thanh Chấp cười nói: “Đại nhân một lòng vì dân, Nghiêm đại nhân chắc chắn sẽ vô cùng cảm kích.”

Tuy nói như vậy, nhưng Lê Thanh Chấp cho rằng Nghiêm huyện lệnh chưa chắc đã cảm kích quan huyện Cẩu.

Quan huyện Cẩu gây náo loạn một trận ở huyện Lâm Hồ, bây giờ rất nhiều bách tính huyện Lâm Hồ đều đang khen ngợi quan huyện Cẩu, lại có chút bất mãn với Nghiêm huyện lệnh… Nghiêm huyện lệnh chưa chắc đã vui vẻ.

Hơn nữa… Hắn mơ hồ cảm thấy, những người mà quan huyện Cẩu trừng trị lần này, thực chất chỉ là những người bị vứt bỏ.

Những người đó đúng là đã làm không ít chuyện xấu, nhưng đều là ức h.i.ế.p bách tính bình thường… Trong số những người này, không có ai có quan hệ với nhà họ Lâu.

Nhưng người nhà họ Lâu cộng lại, gần như đã chiếm một nửa đất của huyện Lâm Hồ, trong nha môn chẳng lẽ không có ai có quan hệ với bọn họ sao?

Hắn vẫn luôn âm thầm quan sát, ít nhiều cũng nhìn ra được một số chuyện, đúng là có thể viết thêm một bức thư, đưa cho Trương tri phủ lúc thi phủ.

Bây giờ chỉ còn nửa tháng nữa là đến thi phủ.

Thuyền nhỏ của nhà họ Chu đậu ở gần nha môn.

Lê Thanh Chấp xuống thuyền, đồ đạc xách theo không những không ít đi, ngược lại còn nhiều hơn.

Người huyện Lâm Hồ đã tặng hắn một ít trà trắng, còn có một số đồ lặt vặt khác.

“Tử Tiêu, đến nhà ta ăn cơm rồi hãy về?” Quan huyện Cẩu mời Lê Thanh Chấp.

Trời sắp tối rồi… Lê Thanh Chấp từ chối: “Đại nhân, ta mong nhớ nhà, nên xin phép về trước.”

“Được, vậy ta không giữ ngươi nữa!” quan huyện Cẩu cười nói.

Lê Thanh Chấp chào tạm biệt quan huyện Cẩu, đi về nhà.

TBC

Trời sắp tối rồi, nhưng huyện thành vẫn rất náo nhiệt, rất nhiều nhà đều thắp đèn.

Ngay cả những nhà không thắp đèn, bọn họ cũng không ngủ, sẽ đến nhà những người thắp đèn chơi.

Lê Thanh Chấp bước nhanh về phía trước, rất nhanh liền thấy nhà mình.

Kim Diệp tú phường cũng thắp đèn, bên trong còn có tiếng động truyền ra… Tuy không nghe thấy giọng nói của Kim Tiểu Diệp, nhưng tâm trạng Lê Thanh Chấp vẫn rất tốt.

Đây là nhà của hắn.

Lê Thanh Chấp gõ cửa Kim Diệp tú phường: “Tiểu Diệp, ta về rồi.”

Ngay sau đó, cửa phụ của tiệm liền được mở ra, Kim Tiểu Diệp thò đầu ra từ bên trong.

“Tiểu Diệp.” Lê Thanh Chấp thấy Kim Tiểu Diệp, không nhịn được cười: “Nàng vẫn còn đang bận sao?”

Hắn còn tưởng người mở cửa cho hắn, sẽ là người trong tiệm, dù sao nếu Kim Tiểu Diệp ở hậu viện, sẽ không nghe thấy tiếng hắn gõ cửa.

“Cũng không có việc gì, chỉ là phải sắp xếp lại hàng hóa,” Kim Tiểu Diệp tâm trạng cũng rất tốt, đến trước mặt Lê Thanh Chấp xem xét tình hình của Lê Thanh Chấp, lại hỏi: “Chàng ăn cơm chưa?”

Lê Thanh Chấp nói: “Chưa.”

“Vậy ta đi nấu cho chàng bát mì.” Kim Tiểu Diệp nói.

Cơm tối đã ăn hết rồi, mấy cô gái đến từ thôn Miếu Tiền kia ăn rất khỏe, có cơm canh thừa, bọn họ chia nhau ăn hết sạch.

Bây giờ Lê Thanh Chấp vẫn chưa ăn cơm, nấu cơm quá tốn thời gian, nấu mì là nhanh nhất.

“Được,” Lê Thanh Chấp nói, “Ta đi nhóm lửa giúp nàng.”

Lê Thanh Chấp nói chuyện với Kim Tiểu Diệp xong, mới chú ý đến những người khác trong nhà.

Lúc này, mấy cô gái đến từ thôn Miếu Tiền đang sắp xếp lại hàng hóa làm ban ngày, xếp gọn gàng.

Ngày Lê Thanh Chấp rời đi bọn họ mới đến, lúc đó sắc mặt của đa phần mọi người đều không tốt lắm, nhưng hôm nay, trông bọn họ có tinh thần hơn rất nhiều, từng người chào hỏi Lê Thanh Chấp, có người gọi thúc thúc, cũng có người gọi chưởng quỹ.

Lê Thanh Chấp cười với bọn họ, đi theo Kim Tiểu Diệp đến phòng bếp.

Hắn nói là muốn giúp nhóm lửa, nhưng sau khi nhóm lửa, bỏ thêm vài cành dâu có thể cháy được một lúc vào, liền đến bên cạnh Kim Tiểu Diệp, hôn Kim Tiểu Diệp một cái, tiện thể nắm tay Kim Tiểu Diệp: “Tiểu Diệp, ta rất nhớ nàng…”

Lúc ở huyện Lâm Hồ, hắn nói chuyện với người bên cạnh không ít, quen biết được không ít người.

Nhu cầu giao tiếp xã hội của hắn đã được thỏa mãn, nhưng vẫn rất nhớ Kim Tiểu Diệp, muốn ôm Kim Tiểu Diệp vào lòng, không buông tay nữa.

Kim Tiểu Diệp cũng rất nhớ Lê Thanh Chấp, thẳng thắn thừa nhận: “Ta cũng nhớ chàng, những ngày này chàng sống ở bên ngoài như thế nào?”

Lê Thanh Chấp nắm tay Kim Tiểu Diệp hôn một cái: “Ta sống rất tốt, Tiểu Diệp, lát nữa chúng ta…”

“Cha!” “Cha!”

Tiếng gọi của Lê Đại Mao Lê Nhị Mao từ xa đến gần, sau đó đẩy cửa phòng bếp đang hé mở ra, chạy vào.

Lê Thanh Chấp chỉ có thể buông Kim Tiểu Diệp ra, ngồi xổm xuống ôm hai đứa trẻ: “Đại Mao Nhị Mao, cha rất nhớ các con.”

“Cha, con cũng nhớ cha!” Lê Đại Mao Lê Nhị Mao tranh nhau nói.

Bọn trẻ đều đến rồi… Lê Thanh Chấp không có cơ hội thân mật với Kim Tiểu Diệp, dẫn Lê Đại Mao Lê Nhị Mao đến phía sau bếp lò, vừa trông lửa, vừa nói chuyện với bọn chúng: “Đại Mao Nhị Mao, mấy ngày nay các con làm gì?”

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao tranh nhau kể.

Lê Thanh Chấp chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng khen bọn chúng vài câu, lại lấy đồ ăn vặt mang về ra cho bọn chúng ăn.

Kim Tiểu Diệp thấy cảnh này, khóe miệng không tự chủ được mà cong lên, đồng thời nhanh chóng lấy ra một túi bột mì lớn, đổ nước vào khuấy thành bột nhão.

Sau khi nước trong nồi sôi, Kim Tiểu Diệp cắt chút thịt muối bỏ vào, sau đó bắt đầu dùng muôi múc bột nhão bỏ vào.

Rất nhanh, một nồi mì lớn đã được nấu xong, Kim Tiểu Diệp hỏi Lê Đại Mao Lê Nhị Mao: “Đại Mao Nhị Mao, hai con có muốn ăn mì không?”

“Muốn ạ!” Lê Đại Mao Lê Nhị Mao lập tức nói, tuy bọn chúng đã ăn cơm tối rồi, nhưng ăn thêm chút nữa cũng không thành vấn đề.

Lúc này, Lê Lão Căn vẫn chưa ngủ cũng nghe thấy tiếng động liền đi đến: “Tiểu Diệp, ta cũng muốn, con múc cho ta và Tiểu Đậu một ít.”

Lê Lão Căn đối với cháu trai Triệu Tiểu Đậu vẫn rất quan tâm.

Kim Tiểu Diệp trước tiên múc cho Lê Đại Mao Lê Nhị Mao mỗi đứa một bát, lại múc ba bát cho Lê Lão Căn: “Cha, bát canh nhiều kia cha mang đi cho Kim Miêu Nhi, tối nay con bé không ăn gì cả.”

Kim Tiểu Diệp không múc thịt cho Kim Miêu Nhi, mì cũng chỉ có hai ba miếng, trong bát chủ yếu là canh.

Đồ ăn như vậy, Kim Miêu Nhi ăn vào hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến dạ dày.

Lê Lão Căn đáp một tiếng, bưng bát mì đó đi ra ngoài, định sau khi đưa cho Kim Miêu Nhi, sẽ quay lại ăn bát của mình.

Chỉ là Lê Lão Căn vừa mới ra ngoài không lâu, liền sắc mặt đại biến chạy vào: “Tiểu Diệp, Tiểu Diệp, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Sao vậy?” Lê Thanh Chấp hỏi, nhíu mày nhìn ra cửa.

Hình như… hắn nghe thấy tiếng trẻ con khóc?

Lê Lão Căn nói: “Tiểu Diệp, có người vứt một đứa bé gái ở cửa!”

Kim Tiểu Diệp nghe vậy, lập tức nhớ đến chuyện ban ngày.

Lúc đó nàng cảm thấy đứa trẻ đó rất đáng thương, nhưng nàng không thể nào thấy người ta đáng thương liền mang người ta về nhà – Người đáng thương trên thế giới này, rất nhiều!

Hơn nữa thiếu niên đó có tay có chân, hắn hoàn toàn có thể đi tìm việc làm, nuôi sống cháu gái mình.

Vì vậy nàng cho hai cái bánh bao liền đi luôn, bây giờ… Thiếu niên đó chẳng lẽ vứt cháu gái mình ở cửa tiệm của nàng sao?

Kim Tiểu Diệp vội vàng chạy ra cửa, phát hiện đứa trẻ đang nằm khóc ở cửa tiệm, chính là bé gái mà nàng gặp ban ngày.

Bé gái này bị bệnh, lúc khóc có vẻ uể oải, nhưng vẫn gọi liên tục: “Thúc, thúc…”

“Chuyện này là sao?” Kim Tiểu Diệp hỏi.

Một cô gái nhỏ bất an nói: “Ta nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra liền thấy đứa trẻ này…”

“Bên ngoài không còn ai khác sao?”

“Không còn ai nữa! Ta ra ngoài xem rồi, không thấy ai,” Lê Lão Căn chen vào, “Đứa bé gái này chắc chắn là bị người nhà vứt bỏ!”

Kim Tiểu Diệp bất đắc dĩ nhìn đứa trẻ đang khóc, mà lúc này, Lê Thanh Chấp cũng đi ra.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 202: Chương 202



Lê Thanh Chấp vừa đến liền thấy bé gái nằm dưới đất.

Hắn lập tức tiến lên bế đứa trẻ lên, kiểm tra một chút, kiểm tra xong, Lê Thanh Chấp liền giật mình.

Đứa trẻ này bị sốt!

Ở hiện đại, sốt bình thường không phải là chuyện gì lớn, uống thuốc hạ sốt là được, cơn sốt sẽ giảm xuống.

Nhưng ở thời đại này, trẻ nhỏ bị sốt nếu không cẩn thận rất có thể sẽ bị sốt cao co giật.

Lê Thanh Chấp nhìn về một hướng trong bóng tối, nói với Kim Tiểu Diệp: “Tiểu Diệp, đứa trẻ này bị sốt rồi, chúng ta đưa con bé đến y quán xem thử đi.”

Lê Lão Căn không thấy có ai khác, nhưng Lê Thanh Chấp cảm thấy có người đang nhìn bọn họ trong bóng tối.

Nhưng nếu bây giờ hắn đuổi theo, người ta chắc chắn sẽ chạy mất.

Việc cấp bách, vẫn là chữa bệnh cho đứa trẻ này.

Kim Tiểu Diệp sờ trán bé gái trong lòng Lê Thanh Chấp, cũng cảm thấy nóng ran.

Thực ra lúc ban ngày, nàng đã cảm thấy đứa trẻ này bị bệnh rồi, bây giờ trông có vẻ bệnh nặng hơn một chút…

“Lại phải đến y quán nữa rồi, hôm nay đã là lần thứ hai rồi.” Kim Tiểu Diệp bất đắc dĩ nói.

“Lúc trước làm sao vậy?” Lê Thanh Chấp giật mình.

“Kim Miêu Nhi bị tiêu chảy.” Kim Tiểu Diệp sờ túi tiền trên người, nói với Lê Thanh Chấp: “Để ta bế con bé.”

“Để ta bế.” Lê Thanh Chấp nói.

Quần áo của bé gái này bẩn thỉu, bây giờ đã làm bẩn quần áo của hắn, không cần phải làm bẩn quần áo của Kim Tiểu Diệp nữa.

Kim Tiểu Diệp nói: “Nếu chàng bế không nổi, thì nói với ta.”

Lê Thanh Chấp: “…”

Xuyên không cũng gần một năm rồi, bây giờ hắn bế được!

Hai người nhanh chóng đi đến y quán.

Cách đó không xa, Thường Chiêm thấy cảnh này, vội vàng đi theo.

Hắn nghe không rõ lời Kim Tiểu Diệp nói với Lê Thanh Chấp, không biết hai người này định bế cháu gái hắn đi đâu.

Lúc cha và đại ca của Thường Chiêm xảy ra chuyện, cháu gái hắn vừa mới biết đi, một đứa trẻ nhỏ như vậy, là do hắn nhìn con bé lớn lên.

Cháu gái hắn đối với hắn mà nói, quá quan trọng, trước khi đi báo thù, hắn nhất định phải an bài ổn thỏa cho cháu gái mình.

Lê Thanh Chấp cảm thấy có người đang đi theo mình, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chính là người thân của bé gái trong lòng hắn.

Nếu là ở hiện đại, Lê Thanh Chấp sẽ cảm thấy người vứt bỏ con cái rất quá đáng, nhưng đây là thời cổ đại… Người đó hẳn là có nỗi khổ tâm.

Dù sao, hắn không thể trơ mắt nhìn một đứa trẻ xảy ra chuyện trước mặt mình.

“Ta đã từng gặp đứa trẻ này lúc ban ngày, lúc đó thúc thúc của con bé dắt theo con bé…” Trên đường đi, Kim Tiểu Diệp kể lại chuyện gặp lúc ban ngày cho Lê Thanh Chấp nghe: “Người thúc thúc kia, trông rất quan tâm đến cháu gái mình, không biết là chuyện gì, cứ muốn đưa đứa trẻ này cho ta.”

“Hắn thấy nàng là người tốt.” Lê Thanh Chấp nói.

Đứa trẻ trong lòng Kim Tiểu Diệp không tỉnh táo, mơ mơ màng màng, bây giờ không gọi thúc thúc nữa, bắt đầu khóc gọi mẹ.

Kim Tiểu Diệp không biết nên nói gì, ban ngày, Kim Miêu Nhi mơ màng cũng gọi nàng là mẹ, bây giờ đứa trẻ này lại gọi nàng là mẹ…

Hai người rất nhanh liền đến y quán, sau khi gõ cửa, liền có người đến mở cửa.

Lúc này đại phu vẫn chưa ngủ, rất nhanh liền khám cho bé gái này, sau đó kê thuốc, còn dặn dò Kim Tiểu Diệp giống như ban ngày, bảo Kim Tiểu Diệp cho đứa trẻ uống nhiều nước, ăn đồ thanh đạm.

Cầm thuốc bế đứa trẻ đi về, Kim Tiểu Diệp hỏi Lê Thanh Chấp: “Bây giờ phải làm sao?”

Lê Thanh Chấp nói: “Về nhà ăn cơm trước đã, mì của ta vẫn chưa ăn.”

Kim Tiểu Diệp bất đắc dĩ: “Ta không phải hỏi chuyện này!”

Lê Thanh Chấp đương nhiên biết nàng không phải hỏi chuyện này: “Nuôi con bé trước đã, Tiểu Diệp, sau khi về nhà nàng tắm cho con bé, tìm quần áo cũ của Đại Mao Nhị Mao cho con bé mặc.”

“Con bé đang bị sốt, có thể tắm sao?” Kim Tiểu Diệp hỏi.

Lê Thanh Chấp nói: “Có thể.”

Thực ra nếu đứa trẻ này sạch sẽ, cũng không cần tắm, nhưng người con bé bẩn thỉu, cũng không biết có bao nhiêu vi khuẩn, vẫn là tắm rửa sẽ tốt hơn, còn có thể hạ sốt.

Lúc hai người về đến nhà, mấy cô gái thôn Miếu Tiền đã sắp xếp hàng hóa xong rồi, nhưng vẫn chưa ngủ.

Kim Tiểu Diệp cho bọn họ ăn uống rất tốt, ngược lại là bọn họ… Rất nhiều người trong số họ trước đây chưa từng làm đồ thêu thùa, căn bản không biết làm công việc trong tú phường.

Mấy cô gái nhỏ này rất ngại, mấy ngày trước trời tối rồi, vẫn muốn tiếp tục làm đồ thêu thùa, sau đó liền bị Kim Tiểu Diệp mắng.

Kim Tiểu Diệp tự nhiên hy vọng bọn họ làm nhiều việc cho nàng, nhưng làm đồ thêu thùa vào buổi tối sẽ hại mắt, nàng cũng không đến mức bóc lột một đám cô gái nhỏ chưa chồng.

Sau khi trời tối, Kim Tiểu Diệp liền không cho bọn họ làm việc nữa, nhiều nhất là bảo bọn họ giúp sắp xếp đồ đạc.

“Tiểu Miêu thế nào rồi?” Kim Tiểu Diệp hỏi.

“Con bé uống mì xong, đã khá hơn nhiều rồi.” Có người nói.

“Các ngươi trông chừng con bé một chút, nếu con bé có gì không thoải mái, lập tức đến nói cho ta biết.” Kim Tiểu Diệp dặn dò bọn họ.

Mấy cô gái này liên tục gật đầu, Kim Tiểu Diệp mới bế bé gái trong lòng đi tắm.

Lúc trước khi nấu mì, Lê Thanh Chấp nghĩ đến việc mình phải tắm, tiện thể đun thêm chút nước, bây giờ Kim Tiểu Diệp có thể trực tiếp tắm cho đứa trẻ.

Lê Thanh Chấp vừa ăn mì, vừa nói chuyện với Lê Đại Mao Lê Nhị Mao, đợi hắn ăn gần xong, Kim Tiểu Diệp bế đứa trẻ đang nhắm mắt sụt sịt từ bên trong đi ra, nói với Lê Thanh Chấp: “A Thanh, trên người cô bé này có một cuốn sách dạy nấu ăn.”

“Sách dạy nấu ăn?” Lê Thanh Chấp có chút tò mò.

Kim Tiểu Diệp đưa cho hắn một cuốn sách, Lê Thanh Chấp nhìn, đúng là một cuốn sách dạy nấu ăn.

Cuốn sách dạy nấu ăn này mới được sao chép, ngay cả bìa sách cũng không có, nhưng trông khá dày.

Lê Thanh Chấp đã hiểu biết đôi chút về thức ăn của Đại Tề.

Thời đại này, đồ ăn của bách tính bình thường, và đồ ăn của người giàu có, căn bản là hai chuyện khác nhau.

Bách tính bình thường nấu ăn đều không cho dầu, cơ bản là luộc chung một nồi, nhà hơi có chút tiền, sẽ dùng dầu xào rau, nhưng gia vị cũng rất ít.

Nhưng những người thật sự giàu có… Đồ ăn của bọn họ rất cầu kỳ, gia vị và hương liệu sử dụng cũng rất nhiều.

Còn cuốn sách dạy nấu ăn này…

Lê Thanh Chấp lật một trang, liền thấy trên đó viết những cái tên như “thảo đậu khấu, thảo quả, đinh hương, tử khấu, sa nhân đầu”.

Đây là những thứ hắn căn bản không dùng khi nấu ăn, Chu đầu bếp nhà Chu Tiền, cũng chỉ dùng những loại gia vị thông thường như đại hồi hoa quế, không dùng những thứ này.

Theo như hắn được biết, thời này những đầu bếp có tay nghề tốt, sẽ không dễ dàng dạy nghề cho người ngoài, thường là truyền từ đời này sang đời khác, dù sao có được nghề này, cơ bản đều có thể ăn sung mặc sướng.

Tóm lại, cuốn sách dạy nấu ăn này hẳn là rất đáng giá.

Thúc thúc của bé gái này có cuốn sách dạy nấu ăn như vậy, dù có bán đi, cũng có thể đổi được chút tiền về nuôi sống bản thân, tại sao hắn lại muốn cho đi cháu gái mình cùng với cuốn sách dạy nấu ăn?

“Cha, sách dạy nấu ăn là gì ạ?” Lê Đại Mao hỏi.

Lê Thanh Chấp nói: “Chính là cuốn sách dạy người ta nấu ăn… Đại Mao Nhị Mao, chuyện trên người muội muội có sách dạy nấu ăn, các con đừng nói cho ai biết, biết chưa?”

Cũng không biết lai lịch của bé gái này như thế nào… Dù sao, không nói ra sẽ tốt hơn.

Nói đến sách dạy nấu ăn, Lê Thanh Chấp bỗng nhớ đến trong ký ức của nguyên chủ, có một người đàn ông đào đá cùng với hắn, trước đây nghe nói là một đầu bếp.

TBC

Đa phần những người bị bắt đi đào đá đều là người bình thường, nhưng người đó thì khác, hắn trắng trẻo mũm mĩm, vừa nhìn là biết xuất thân giàu có.

Nguyên chủ vì tò mò liền nói chuyện với đối phương, biết được đối phương tên là Thường Đoan, trước đây là một đầu bếp, mở một tửu lâu ở huyện Lâm Hồ.

Thường Đoan luôn muốn bỏ trốn, nhưng không trốn thoát được, ngược lại còn bị đánh mấy trận.

Cũng là vì Thường Đoan giống như nguyên chủ, thân thể vốn rất tốt, mới không bị đánh chết.

Chỉ là sau đó thân thể nguyên chủ ngày càng yếu, Thường Đoan cũng bị công việc nặng nhọc áp bức đến mức không thở nổi, hai người cũng ít giao tiếp hơn.

Sau đó nữa… Nguyên chủ hôn mê bất tỉnh, quản sự tưởng hắn đã chết, liền vứt hắn ra ngoài, kết quả hắn may mắn sống sót, còn trở về thôn Miếu Tiền.

Còn Thường Đoan… Lúc nguyên chủ rời đi Thường Đoan vẫn còn sống, bây giờ thì không biết thế nào rồi.

Lê Thanh Chấp nhớ đến Thường Đoan, nhớ đến những người làm việc cùng với nguyên chủ, tâm trạng có chút nặng nề.

Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao đồng ý không nói chuyện này cho người khác biết, còn đến bên cạnh Kim Tiểu Diệp, xem bé gái kia.

Bé gái này chỉ khoảng ba bốn tuổi, trước đó trông bẩn thỉu, nhưng bây giờ sau khi tắm rửa sạch sẽ, mới phát hiện da con bé rất trắng, trông cũng rất đáng yêu.

“Muội muội đang ngủ à!” Lê Đại Mao cảm thấy rất tiếc.

Lê Nhị Mao cũng hỏi: “Mẹ, có thể gọi muội muội dậy chơi với chúng con không?”

Kim Tiểu Diệp nói: “Muội muội bị bệnh rồi, không thể chơi với các con… Thời gian không còn sớm nữa, hai con mau đi ngủ đi.”

Kim Tiểu Diệp đuổi Lê Đại Mao Lê Nhị Mao đi ngủ, mới trở về phòng bếp, liền thấy Lê Thanh Chấp đang đút thuốc cho bé gái kia.

Bé gái này mơ mơ màng màng, không thật sự tỉnh lại, nhưng lại ngoan ngoãn uống thuốc… Kim Tiểu Diệp hỏi Lê Thanh Chấp: “Ta muốn cho con bé ngủ trong phòng chúng ta, được không?”
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 203: Chương 203



Đứa trẻ này còn nhỏ, bây giờ đang ngủ say thì thôi, lát nữa tỉnh lại chắc chắn sẽ khóc.

Kim Tiểu Diệp cho rằng để đám cô gái nhỏ chưa chồng chăm sóc Kim Miêu Nhi thì được, chăm sóc đứa trẻ như vậy không thích hợp, cũng chỉ có thể tự mình chăm sóc.

Lê Thanh Chấp cười nói: “Đương nhiên là được, trong phòng chúng ta không phải có trường kỷ sao? Vừa hay cho con bé ngủ.”

Hai người trở về phòng ngủ, Kim Tiểu Diệp bê trường kỷ đến bên cạnh giường, cho bé gái này ngủ bên trong, còn mình thì ngủ ở mép ngoài giường lớn, như vậy nếu đứa trẻ này đột nhiên tỉnh lại, nàng có thể chăm sóc.

An bài xong, Kim Tiểu Diệp và Lê Thanh Chấp mới có thời gian nói chuyện.

Còn thân mật… Bên cạnh nằm một đứa trẻ, thì đừng nghĩ đến nữa.

Lê Thanh Chấp nắm tay Kim Tiểu Diệp, kể lại những trải nghiệm của mình mấy ngày nay cho Kim Tiểu Diệp nghe.

Chuyện lộn xộn ở huyện Lâm Hồ thật sự rất nhiều, hắn đi theo quan huyện Cẩu ở huyện Lâm Hồ mười hai ngày, ngày nào cũng rất bận rộn.

Cũng vì rất bận rộn, quan huyện Cẩu phần lớn thời gian đều ở trong huyện thành xử án, đối với tình hình thực tế của huyện Lâm Hồ, hoàn toàn không biết gì.

Còn những bách tính huyện Lâm Hồ mà bọn họ tiếp xúc… Những bách tính này thực ra cũng không rõ tình hình của huyện Lâm Hồ lắm, nha môn thu thuế ngày càng nhiều, cũng chỉ cho rằng là nha dịch và tiểu lại dối trên gạt dưới.

Lê Thanh Chấp nói rất nhiều, nói nói một hồi, không tự chủ được mà ngủ thiếp đi.

Cũng không biết ngủ được bao lâu, tiếng khóc nức nở đánh thức bọn họ.

Đúng như Kim Tiểu Diệp dự đoán, bé gái kia khóc vào nửa đêm.

Kim Tiểu Diệp vội vàng đi bế con bé, nhưng bé gái này hình như đã nhận ra có gì đó không đúng, càng khóc càng lớn…

“Để ta bế.” Lê Thanh Chấp lên tiếng, sau khi nhận lấy bé gái, liền dùng chút dị năng an ủi, rất nhanh liền khiến đứa trẻ này ngủ say.

Đứa trẻ này bị bệnh, ngủ nhiều một chút mới có thể khỏi.

Ngày mai hắn còn phải ra ngoài, cùng quan huyện Cẩu khoản đãi Nghiêm huyện lệnh, tối nay cũng phải ngủ ngon.

……

Sáng hôm sau, Lê Thanh Chấp bị tiếng khóc của trẻ con đánh thức.

Kim Tiểu Diệp cũng tỉnh dậy, bế bé gái kia dỗ dành.

Đứa trẻ này uống thuốc ngủ một giấc, lúc này đã tỉnh táo, con bé bất an nhìn xung quanh, cũng không dám khóc lớn, chỉ nhỏ giọng sụt sịt: “Thúc, thúc…”

“Thúc thúc của con có việc, bảo chúng ta chăm sóc con mấy ngày, mấy ngày nữa thúc thúc sẽ đến đón con.” Kim Tiểu Diệp dỗ dành con bé.

Bé gái này nhìn Kim Tiểu Diệp một cái, không ngừng sụt sịt, nhưng trông có vẻ không còn sợ hãi như vậy nữa: “Con muốn thúc thúc…”

“Đừng khóc đừng khóc nữa, mấy ngày nữa thúc thúc sẽ đến đón con.” Kim Tiểu Diệp vỗ lưng con bé.

“Mấy ngày ạ?” Bé gái cẩn thận hỏi.

“Thúc thúc con nói ba ngày, cũng có thể là thêm mấy ngày nữa.” Kim Tiểu Diệp nói.

Bé gái này giơ ba ngón tay lên: “Thúy Thúy ba tuổi, không phải, Thúy Thúy bốn tuổi rồi.”

Nói xong, con bé đổi ba ngón tay thành bốn ngón tay.

Con bé hẳn là chưa học đếm, nhưng người nhà đã nói cho con bé biết con bé mấy tuổi.

“Con tên là Thúy Thúy sao? Thúy Thúy thật thông minh.” Kim Tiểu Diệp khen ngợi, Lê Thanh Chấp ngày nào cũng khen người khác, bây giờ nàng nói những lời khen ngợi, cũng rất trôi chảy.

Thúy Thúy nghe thấy lời khen, đáng thương nói: “Thúy Thúy ngoan, đợi thúc thúc.”

Kim Tiểu Diệp thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi con bé có muốn đi vệ sinh không, sau khi dọn dẹp cho con bé xong, mới dẫn con bé xuống lầu.

Việc nấu cơm trong nhà, Kim Tiểu Diệp để mấy cô gái đến từ thôn Miếu Tiền thay phiên nhau làm, lúc nàng xuống lầu, đã có người đang nấu cháo luộc trứng gà rồi – Gạo và trứng gà đều là do nàng chuẩn bị từ hôm qua.

Còn Lê Thanh Chấp, hắn chiếm một cái nồi đang làm bánh trứng.

Lê Thanh Chấp đập sáu quả trứng gà, lại cho thêm bột mì, nước, muối và hành lá vào, khuấy thành một thau bột nhão.

Tiếp đó, hắn lại dùng đũa bọc vải màn thấm dầu quét một vòng dưới đáy nồi, sau đó đổ bột nhão vào dàn đều… Không bao lâu, hắn liền làm ra một đĩa bánh trứng lớn.

“Kim Miêu Nhi bị bệnh, cho con bé một miếng bánh trứng đi, số còn lại chúng ta ăn.” Lê Thanh Chấp nói, lấy hai miếng bánh đưa cho Lê Đại Mao Lê Nhị Mao.

Hai đứa trẻ đã đợi bên cạnh từ sớm, sau khi nhận bánh liền vội vàng ăn, lại nhìn Kim Tiểu Diệp.

Lúc đầu bọn chúng không sao cả, nhìn một lúc, Lê Nhị Mao nói: “Mẹ, con muốn được bế.”

Lê Nhị Mao vừa nói như vậy, Lê Đại Mao cũng đến bên cạnh Kim Tiểu Diệp: “Con cũng muốn được bế.”

Lê Thanh Chấp vừa nhìn, liền biết hai đứa trẻ này đang ghen tị với Thúy Thúy trong lòng Kim Tiểu Diệp.

Bọn chúng còn nhỏ, thấy mẹ mình bế người khác, chắc chắn sẽ không vui.

Còn tại sao hôm qua không có phản ứng… Hôm qua Thúy Thúy mơ mơ màng màng, bọn chúng chắc chắn không nghĩ nhiều.

Hôm nay thì khác, Thúy Thúy có chút sợ người lạ, lúc này đang nép vào lòng Kim Tiểu Diệp, còn ôm cổ Kim Tiểu Diệp, trông rất thân mật.

Kim Tiểu Diệp nói: “Hai con đã lớn rồi…”

Lê Thanh Chấp cắt ngang lời Kim Tiểu Diệp: “Đại Mao Nhị Mao, hai con đã lớn rồi, phải giúp cha mẹ làm việc… Hai con đút bánh trứng cho muội muội đi, xé nhỏ ra cho muội muội ăn.”

Kim Tiểu Diệp vốn định nói Lê Đại Mao Lê Nhị Mao đã lớn rồi không cần bế, nhưng Lê Thanh Chấp vừa cắt ngang, nàng cũng quên nói chuyện này, hỏi Lê Thanh Chấp: “Đại phu nói phải ăn đồ thanh đạm, bánh trứng này có thể ăn sao?”

“Có thể, ta chỉ quét một chút dầu thôi,” Lê Thanh Chấp nói, “Nàng đặt Thúy Thúy xuống đi.”

Kim Tiểu Diệp đặt Thúy Thúy xuống, Lê Đại Mao Lê Nhị Mao lập tức không ghen tị nữa, đến trước mặt Thúy Thúy, xé bánh trứng đút cho con bé.

Thúy Thúy vừa sụt sịt, vừa ngoan ngoãn ăn bánh trứng.

Lúc tửu lâu nhà họ Thường còn, nhà họ Lâu luôn tìm người đến gây chuyện, nhà họ Thường lúc đó đã mất không ít tiền, sau đó tửu lâu không còn nữa, tiền trong nhà càng bị nha dịch như hổ đói vồ mồi cướp đi nói là bồi thường cho “người bị hại”… Mấy năm trước, mẹ và chị dâu của Thường Chiêm dẫn theo Thường Chiêm và Thường Thúy thuê nhà sống trong một con hẻm nhỏ, sống rất khổ sở.

Thường Thúy từ nhỏ đến lớn chưa từng được ăn đồ ngon, bánh trứng này đối với con bé mà nói rất thơm.

Nhưng dù sao con bé cũng còn nhỏ, bệnh cũng chưa khỏi, ăn một chút liền không ăn được nữa, ngậm miệng lại không chịu ăn nữa.

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao thấy không đút được nữa, vẻ mặt tiếc nuối.

Lê Thanh Chấp thấy vậy lại múc chút nước cháo cho bọn chúng, bảo bọn chúng đút cho muội muội vài miếng, hai đứa trẻ lại tranh nhau đút.

“Muội muội sẽ ở nhà chúng ta mấy ngày, Đại Mao Nhị Mao còn có Tiểu Đậu, các con phải chăm sóc muội muội cho tốt, biết chưa?” Lê Thanh Chấp dặn dò bọn chúng.

Ba đứa trẻ liên tục gật đầu, vây quanh Thúy Thúy.

Nhưng bọn chúng chăm sóc không được bao lâu, liền phải đến trường học.

Vừa đúng lúc tình trạng của Kim Miêu Nhi khá hơn một chút… Kim Tiểu Diệp liền bảo Kim Miêu Nhi đừng làm việc nữa, chăm sóc đứa trẻ này một chút.

Thúy Thúy ngoan ngoãn quá mức, không hề đòi hỏi gì, nằm trên giường của Kim Miêu Nhi không nhúc nhích, Kim Miêu Nhi cũng có thể chăm sóc được.

Lê Thanh Chấp ăn sáng xong, liền đưa ba đứa trẻ đến trường học, còn nói chuyện với Lý tú tài vài câu, nói chuyện xong, hắn mới đến nha môn.

Nghiêm huyện lệnh điều tra chuyện tú tài huyện Sùng Thành vu khống huyện lệnh, cũng đã điều tra gần xong rồi, định trưa nay sẽ rời đi, còn quan huyện Cẩu đã bày tiệc rượu khoản đãi ông ta, còn định tiễn ông ta.

Tiệc rượu được bày vào buổi sáng, nơi bọn họ ăn cơm, chính là tửu lâu lớn gần nha môn.

Quan huyện Cẩu cho rằng Nghiêm huyện lệnh là một huyện lệnh đáng thương không có quan hệ, bị tiểu lại dưới quyền khống chế ở huyện Lâm Hồ, thêm vào đó lần trước đến huyện Lâm Hồ, cơm canh mà Nghiêm huyện lệnh chuẩn bị không được ngon lắm…

Lần này quan huyện Cẩu cố ý bảo người ta chuẩn bị cơm canh thịnh soạn để thiết đãi khách.

Gà quay, vịt quay, thịt kho tàu, ngỗng luộc… Cộng thêm các loại điểm tâm, bày đầy một bàn.

Vừa ăn, quan huyện Cẩu vừa kể lại những chuyện mình đã làm ở huyện Lâm Hồ.

Nghiêm huyện lệnh vẻ mặt cảm kích, không ngừng cảm tạ, nhưng Lê Thanh Chấp lại có thể cảm nhận được sự giả dối của ông ta.

Tình hình của huyện Lâm Hồ, Nghiêm huyện lệnh chắc chắn là biết, lúc này ông ta hẳn là đã chán ghét quan huyện Cẩu đến c.h.ế.t rồi.

Khá thú vị.

Lê Thanh Chấp mỉm cười, lặng lẽ ăn cơm bên cạnh.

Nhiều món ngon như vậy, không thể lãng phí!

Bọn họ ăn bữa cơm này mất một canh giờ, thấy sắp đến giờ Ngọ rồi, quan huyện Cẩu mới tiễn Nghiêm huyện lệnh rời đi.

Lúc Nghiêm huyện lệnh đến huyện Sùng Thành, đã thuê một chiếc thuyền nhỏ bình thường, quan huyện Cẩu lúc ở huyện Lâm Hồ, lại nghe nói Nghiêm huyện lệnh rất tiết kiệm, ngày thường không bao giờ tiêu xài hoang phí…

Cho rằng Nghiêm huyện lệnh là không có tiền, quan huyện Cẩu cố ý cho Nghiêm huyện lệnh mượn thuyền của nhà họ Chu: “Tiểu Nghiêm, ta cho ngươi mượn một chiếc thuyền, ngồi trên đó thoải mái hơn nhiều so với những chiếc thuyền nhỏ kia…”

Nghiêm huyện lệnh: “…”

Mấy người vừa nói chuyện, vừa đi về phía bến tàu.

Nha môn cách bến tàu rất gần, quan huyện Cẩu lại muốn cho Nghiêm huyện lệnh xem huyện thành nhà mình phồn hoa như thế nào, liền cố ý dẫn người đến bến tàu lên thuyền:

TBC

“Huyện Sùng Thành chúng ta, ngày nào cũng có rất nhiều thuyền cập bến, bến tàu người đến người đi tấp nập, vì bến tàu này quá tải, ta còn định xây thêm một bến tàu mới, mùa hè năm nay là có thể hoàn thành…”

Vị trí địa lý, số lượng ruộng tốt của huyện Lâm Hồ gần giống với huyện Sùng Thành, thậm chí còn có thêm vài ngọn núi và một cái hồ, nhưng quan huyện Cẩu cho rằng huyện Lâm Hồ không phồn hoa bằng huyện Sùng Thành.

Vì vậy lúc này khi nói chuyện, ông cũng mang theo sự đắc ý nồng đậm.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 204: Chương 204



Lê Thanh Chấp có thể cảm nhận được rõ ràng, Nghiêm huyện lệnh càng thêm không vui.

Hắn đang bất đắc dĩ, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng – Hình như có người đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Người đó nhìn chằm chằm hẳn là không phải hắn, nhưng hắn mơ hồ cảm thấy một tia nguy hiểm.

Lê Thanh Chấp cảnh giác, nhìn xung quanh.

Nhưng… Những người xung quanh thực chất đều đang nhìn bọn họ, hắn không biết người khiến hắn cảm thấy nguy hiểm rốt cuộc là ai.

Đây chính là quan huyện Cẩu! Bên cạnh còn có Nghiêm huyện lệnh ở huyện bên cạnh! Người trên bến tàu đúng là đều đang nhìn bọn họ.

“Nghe nói quan huyện Cẩu mấy ngày trước đã đến huyện Lâm Hồ, còn giúp Nghiêm huyện lệnh phá được rất nhiều vụ án!”

“Quan huyện Cẩu thật sự là người tốt!”

“Đại nhân chắc chắn đã phá được rất nhiều vụ án!”



Người huyện Sùng Thành không ngừng khen ngợi quan huyện Cẩu.

Thường Chiêm trà trộn trong đám đàn ông khuân vác hàng hóa nghe thấy, không cho là đúng bĩu môi.

Danh tiếng của Nghiêm huyện lệnh ở huyện Lâm Hồ, cũng rất tốt.

Ông ta đối xử hòa nhã với bách tính, ngày thường ăn mặc cũng giống như bách tính bình thường, ai cũng cho rằng ông ta là một vị quan thanh liêm tốt.

Nhưng thực tế thì sao? Ông ta và nhà họ Lâu kia, chính là cùng một giuộc.

Thường Chiêm nghĩ như vậy, quả nhiên liền nghe thấy có người đang khen ngợi Nghiêm huyện lệnh: “Nghe nói Nghiêm huyện lệnh là một vị quan thanh liêm.”

“Ta cũng nghe nói rồi, các ngươi xem Nghiêm huyện lệnh, hắn mặc đều là quần áo cũ.”

“Nếu không phải hắn đứng cùng với quan huyện Cẩu, ta chắc chắn không cho rằng hắn là huyện lệnh.”

“Cẩu đại nhân nhà chúng ta mặc, còn giàu sang hơn hắn rất nhiều!”



Thường Chiêm hừ lạnh một tiếng.

Nhà họ Lâu kia một tay che trời ở huyện Lâm Hồ, nếu Nghiêm huyện lệnh thật sự là quan tốt, sao có thể không làm gì cả?

Chỉ là hôm nay người ở đó hơi nhiều, cũng không biết hắn có thể thành công hay không…

Nhưng nếu bỏ lỡ hôm nay, hắn có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.

Những người nhà họ Lâu ở huyện Lâm Hồ ra ngoài đều có người hầu kẻ hạ đi theo, hắn không thể đến gần, hơn nữa bây giờ nếu hắn đến huyện Lâm Hồ, nói không chừng vừa lộ diện sẽ bị người ta bắt…

Lúc mẹ và chị dâu hắn xảy ra chuyện, hắn dẫn Thúy Thúy ra ngoài chơi, mới may mắn thoát nạn…

Lúc Thường Chiêm chen chúc trong đám đông chờ đợi cơ hội, Kim Mạt Lị đến bến tàu bày hàng cũng nhìn Nghiêm huyện lệnh từ xa, còn hỏi Kim Liễu Thụ: “Đại ca, đó là Nghiêm huyện lệnh sao?”

Kim Liễu Thụ nói: “Đúng vậy, đó là Nghiêm huyện lệnh.”

Kim Liễu Thụ là người có rất nhiều bạn bè, tin tức rất nhanh nhạy, hắn ta đã sớm biết chuyện Nghiêm huyện lệnh đến huyện Sùng Thành rồi, cũng nói với Kim Mạt Lị.

Sau khi Kim Mạt Lị biết chuyện này, liền luôn muốn gặp Nghiêm huyện lệnh.

Chủ yếu là… Nghiêm huyện lệnh kiếp trước, đã làm tri phủ.

Đều nói Nghiêm tri phủ là một vị quan thanh liêm, nghe nói sau đó ông ta còn đến kinh thành làm quan lớn.

Người như vậy, nàng cho rằng có thể gặp mặt một lần, cũng là may mắn của mình.

Kim Mạt Lị nhìn Nghiêm huyện lệnh từ xa, cảm thấy Nghiêm huyện lệnh quả nhiên khác với quan huyện Cẩu.

Lúc Kim Mạt Lị vì thấy Nghiêm huyện lệnh mà có chút kích động, Thường Chiêm đi ra từ đám đông.

Lê Thanh Chấp vẫn luôn quan sát xung quanh, Thường Chiêm vừa đi ra, hắn liền thấy.

Sau khi thấy… Trong lòng Lê Thanh Chấp “lộp bộp” một tiếng.

Người trước mắt này, rất giống Thường Đoan gầy đi!

Ngoài ra… Kim Tiểu Diệp hôm qua đã miêu tả thúc thúc của Thúy Thúy cho hắn nghe, cách ăn mặc của người này giống hệt như Kim Tiểu Diệp miêu tả!

Thường Đoan đã từng nhắc đến người nhà với nguyên chủ, hắn đúng là có một người em trai, và một đứa con gái nhỏ. Tất cả mọi chuyện đều được xâu chuỗi lại với nhau, Lê Thanh Chấp lập tức hiểu ra, tại sao thiếu niên này lại muốn vứt bỏ cháu gái mình cho bọn họ.

Người này tuyệt đối là muốn làm chuyện ngu ngốc.

Đúng là chuyện ngu ngốc, bên này bọn họ có nhiều người như vậy, quan huyện Cẩu còn tìm vài nha dịch đến duy trì trật tự, dù Thường Chiêm có ra tay, cũng chưa chắc có thể làm hại Nghiêm huyện lệnh, ngược lại bản thân hắn chắc chắn sẽ chết.

Lê Thanh Chấp thấy Thường Chiêm sờ vào eo, lập tức lên tiếng: “Tên nhóc này, vứt cháu gái cho ta rồi không quan tâm nữa à? Ngươi không sợ ca ca ngươi đánh c.h.ế.t ngươi sao?”

Thường Chiêm đột nhiên chạy ra từ đám đông, thực ra Nghiêm huyện lệnh và những người khác đều thấy hắn, còn có nha dịch muốn đến hỏi han – Bách tính bình thường không dám đến gần, chỉ dám nhìn từ xa.

Kết quả lúc này Lê Thanh Chấp lên tiếng, mọi người cũng thu hồi ánh mắt nhìn Thường Chiêm.

Tay Thường Chiêm run lên, không rút được con d.a.o giấu ở eo ra, chỉ kinh ngạc nhìn Lê Thanh Chấp.

Thường Chiêm không nhận ra Lê Thanh Chấp.

Tối hôm qua hắn đi theo Kim Tiểu Diệp và Lê Thanh Chấp, thấy hai người đưa cháu gái hắn đến y quán, lại thấy hai người bế cháu gái hắn về nhà.

Hắn rất cảm kích hai người này, cũng biết mình đúng là đã tìm được một gia đình tốt cho cháu gái, hoàn toàn yên tâm.

Nhưng vì trời rất tối lại không dám đến gần, nên hắn căn bản không nhìn rõ mặt Lê Thanh Chấp.

Vậy người này là ai? Tại sao lại nói những lời này với hắn?

Thường Chiêm đoán người trước mắt này có lẽ là phu quân của vị Kim chưởng quỹ kia, nhưng hắn chưa từng gặp người này, sao người này lại nhận ra hắn?

Chỉ là, nếu đã bị nhận ra, hắn không dám ra tay nữa.

Hắn c.h.ế.t cũng không sao, không thể liên lụy đến cháu gái hắn – Hắn ám sát mệnh quan triều đình, cháu gái hắn chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy.

Nhưng tại sao người này lại nhắc đến ca ca của hắn?

Ca ca của hắn đã c.h.ế.t từ lâu rồi, sau khi bị bắt vào ngục không lâu liền chết, bọn họ thậm chí còn không thấy được thi thể…

Lê Thanh Chấp lúc này đã đến bên cạnh Thường Chiêm, làm bộ thân thiết: “Sao ngươi lại biến thành ra thế này? Ta đưa ngươi về nhà thu dọn một chút.”

Lê Thanh Chấp vừa rồi đã chú ý đến, Nghiêm huyện lệnh và sư gia của hắn, rõ ràng là không quen biết Thường Chiêm, nếu không cũng sẽ không không có chút phản ứng nào.

Cũng là sau khi xác định được điều này, hắn mới giả vờ như quen biết Thường Chiêm.

Nếu Nghiêm huyện lệnh quen biết Thường Chiêm, hắn chỉ có thể dùng cách khác để bảo vệ Thường Chiêm, ví dụ như nói chuyện này cho Trương tri phủ biết.

Nghiêm huyện lệnh và sư gia của hắn đúng là không quen biết Thường Chiêm, lúc Nghiêm huyện lệnh đến huyện Lâm Hồ làm quan, nhà họ Thường đã xảy ra chuyện từ lâu rồi.

Sau đó người đến tìm Nghiêm huyện lệnh cáo trạng, là chị dâu của Thường Chiêm, Thường Chiêm chưa từng xuất hiện trước mặt Nghiêm huyện lệnh.

Thường Chiêm không nói gì, Lê Thanh Chấp nhìn quan huyện Cẩu: “Đại nhân, ta gặp một đứa trẻ bỏ nhà ra đi, đưa nó đi trước.”

Quan huyện Cẩu cười nói: “Ngươi mau đi đi.”

Lê Thanh Chấp thấy vậy, liền kéo Thường Chiêm đi.

Thường Chiêm không dám phản kháng, đi theo Lê Thanh Chấp, nhưng sau khi đến nơi không có ai, hắn lập tức muốn vùng vẫy: “Ngươi buông ra!”

“Thường Chiêm, ngươi chính là chăm sóc con gái của Thường Đoan như vậy sao?” Lê Thanh Chấp buông hắn ra, nhìn Thường Chiêm hỏi.

Thường Chiêm hoảng sợ: “Ngươi là ai?”

Lê Thanh Chấp nói: “Trương tri phủ đã biết chuyện của huyện Lâm Hồ rồi, đã sắp xếp quan huyện Cẩu đến huyện Lâm Hồ điều tra…”

Lê Thanh Chấp nói đến đây liền không nói nữa, để Thường Chiêm tự mình suy nghĩ.

Thường Chiêm đúng là đã suy nghĩ, cho rằng Lê Thanh Chấp là vì đến huyện Lâm Hồ điều tra, mới biết chuyện nhà hắn.

Thì ra Trương tri phủ đã biết chuyện của huyện Lâm Hồ rồi sao?

Thì ra quan huyện Cẩu thật sự là một vị quan tốt, còn đến huyện Lâm Hồ điều tra án?

TBC

Lê Thanh Chấp lúc này lại nói: “Vợ của ta là Kim chưởng quỹ của Kim Diệp tú phường, hôm qua ta vừa mới từ huyện Lâm Hồ trở về, liền nhặt được cháu gái ngươi ở cửa…”

Thường Chiêm đỏ mặt: “Ta không phải cố ý…”

“Ngươi đi theo ta về nhà đi, Thúy Thúy vẫn luôn khóc.” Lê Thanh Chấp nói.

Thường Chiêm trước đó muốn cùng quan huyện Cẩu đồng quy vu tận, nhưng sau khi biết Trương tri phủ đã bắt đầu điều tra huyện Lâm Hồ, lập tức không muốn c.h.ế.t nữa.

Hắn còn phải đòi lại công bằng cho người nhà!

Nhưng Thường Chiêm cũng rất tò mò: “Sao ngươi lại nhận ra ta?”

Lê Thanh Chấp nói: “Ta đã từng gặp Thường Đoan, ngươi rất giống hắn.”

Thường Chiêm không dám tin: “Ta giống ca ca ta sao?”

Ca ca hắn từ nhỏ đã béo, giống cha hắn, hắn thì khác, giống mẹ hắn.

Nhưng Lê Thanh Chấp đã từng gặp ca ca hắn… Thường Chiêm lập tức cảm thấy thân thiết: “Ngươi là bạn của ca ca ta sao?”

Lê Thanh Chấp nói: “Ta coi như là bạn của ca ca ngươi đi… Ca ca ngươi sau khi gầy đi, rất giống ngươi.”

“Ca ca ta lúc nào gầy?” Thường Chiêm hỏi.

Lê Thanh Chấp nói: “Sau khi bị đưa đi đào đá Lạp Hồ, liền gầy đi.”

Sắc mặt Thường Chiêm đại biến, muốn hỏi thêm, nhưng đúng lúc này có người đi ngang qua bọn họ… Hắn chỉ có thể ngậm miệng lại.

Bọn họ đã đi vào con hẻm nhỏ, người đến người đi rất đông, mãi cho đến khi Thường Chiêm đi theo Lê Thanh Chấp đến Kim Diệp tú phường, hắn cũng không có cơ hội hỏi.

Nhưng hắn mơ hồ, có vài suy đoán.

Sau khi ca ca hắn chết, bọn họ căn bản không thấy thi thể… Hắn vẫn luôn cho rằng đó là vì ca ca hắn c.h.ế.t rất thảm, bị những người đó phi tang.

Kết quả… Ca ca hắn lúc đó không phải c.h.ế.t trong ngục, mà là bị đưa đi đào đá Lạp Hồ sao?

Thường Chiêm từ nhỏ sống ở huyện Lâm Hồ biết đá Lạp Hồ, một số người nghèo ở huyện Lâm Hồ vì sinh kế mà đi đào đá, nhưng thường làm không được bao lâu, sẽ không chịu đựng được.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 205: Chương 205



Lúc Lê Thanh Chấp dẫn Thường Chiêm trở về Kim Diệp tú phường, các nữ công nhân đang ăn cơm.

Lê Đại Mao Lê Nhị Mao đã từ trường học trở về, Kim Tiểu Diệp thấy bọn chúng thích đút Thúy Thúy ăn, liền bảo bọn chúng đút thuốc cho Thúy Thúy.

Lúc này, ở sân sau tú phường, Kim Miêu Nhi đã uống hết thuốc của mình, sau đó kính nể nhìn Thúy Thúy uống thuốc từng ngụm nhỏ.

Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao dùng thìa đút thuốc cho Thúy Thúy, trong mắt Kim Miêu Nhi, đây chính là cực hình!

Thuốc khó uống như vậy! Phải uống một hơi mới đúng.

Thúy Thúy thật sự rất lợi hại, bị đút thuốc như vậy mà lại không phản kháng…

Thúy Thúy thực chất cũng rất khó chịu, chỉ có thể vừa uống, vừa tự dỗ dành mình: “Thúy Thúy ngoan, đợi thúc thúc, Thúy Thúy ngoan…”

Lê Đại Mao và Lê Nhị Mao không biết Thúy Thúy là tự dỗ dành mình mới có thể uống thuốc, bọn chúng lúc này cũng rất bội phục Thúy Thúy, Lê Đại Mao còn nói: “Muội muội, muội thật sự giống cha!”

“Muội muội có phải là do cha sinh ra không?” Lê Nhị Mao cũng hỏi, loại thuốc này, cũng chỉ có cha chúng thích uống.

Lê Thanh Chấp và Thường Chiêm vừa đúng lúc đi vào: “…”

Lê Thanh Chấp chắc chắn mình không có chức năng sinh con, đang định nói gì đó, liền nghe Lê Đại Mao nói: “Cha là đàn ông, không thể sinh con.”

Lê Nhị Mao nói: “Nhưng muội muội giống cha mà, muội muội thích uống thuốc!”

“Đúng vậy.” Chuyện này, Lê Đại Mao cũng thừa nhận.

Lê Thanh Chấp ho nhẹ một tiếng: “Đại Mao Nhị Mao, cha về rồi.”

“Cha!” Lê Đại Mao Lê Nhị Mao vui vẻ gọi, Lê Nhị Mao còn nói: “Cha nhìn muội muội kìa, muội muội thích uống thuốc!”

Lê Thanh Chấp: “…”

Hắn thật sự không nhìn ra Thường Thúy thích uống thuốc ở chỗ nào.

Mà Thường Thúy lúc này, đã chạy về phía Thường Chiêm: “Thúc!”

Thường Chiêm thấy cháu gái mình, hốc mắt đỏ hoe, lập tức muốn bế con bé lên, nhưng Lê Thanh Chấp nhanh tay nhanh mắt, giữ Thúy Thúy lại không cho con bé nhào vào lòng Thường Chiêm.

Bế Thúy Thúy lên, Lê Thanh Chấp nói với Thường Chiêm: “Ngươi đi tắm trước đi.”

Thúy Thúy khóc: “Thúc, thúc…”

Lê Thanh Chấp nói: “Thúc thúc của con quá bẩn rồi, để thúc thúc con đi tắm trước.”

Thường Chiêm và Thường Thúy mấy hôm trước chắc chắn là ngủ ngoài đường, hai người rất bẩn.

Kim Tiểu Diệp hôm qua vất vả lắm mới tắm rửa sạch sẽ cho Thường Thúy, bây giờ không thể để con bé bẩn nữa.

Thường Chiêm đang định bế cháu gái: “…”

Lê Thanh Chấp đặt Thúy Thúy lên ghế nhỏ: “Thúy Thúy, con uống thuốc một hơi, sau đó ngoan ngoãn ăn cơm, ở đây đợi thúc thúc, được không?”

Thúy Thúy vừa sụt sịt, vừa ngoan ngoãn gật đầu, còn giật lấy thuốc trên tay Lê Đại Mao uống một hơi.

“Ngoan lắm.” Lê Thanh Chấp khen con bé một câu, sau đó nói với Thường Chiêm: “Ta dẫn ngươi đi tắm.”

Thường Chiêm vội vàng đi theo.

Cơm nước trong nhà đã chuẩn bị xong, Lê Thanh Chấp bảo Thường Chiêm tự mình đun nước, sau đó lên lầu tìm một bộ quần áo cũ của mình cho Thường Chiêm mặc.

Nồi vẫn còn ấm, thêm vào đó tắm rửa không cần đun sôi nước… Thường Chiêm rất nhanh liền đun một nồi nước ấm, đi tắm.

Mà đợi Thường Chiêm tắm rửa xong đi ra, Lê Thanh Chấp và Thường Thúy đã ăn cơm trưa xong.

Thường Chiêm không cao bằng Lê Thanh Chấp, quần áo của Lê Thanh Chấp hắn chỉ có thể xắn tay áo lên mặc.

Trùng hợp là, Thường Thúy cũng không cao bằng Lê Đại Mao Lê Nhị Mao, con bé cũng xắn tay áo lên mặc quần áo cũ của Lê Đại Mao.

Quần áo của hai người, đều là Kim Tiểu Diệp làm năm ngoái sau khi có chút tiền, vải may giống hệt nhau.

Hai thúc cháu này, trông rất giống nhau.

“Thúc!” Thường Thúy lần này chạy đến tìm Thường Chiêm, không có ai ngăn cản con bé nữa.

Còn Thường Chiêm ôm cháu gái vào lòng: “Thúy Thúy đừng khóc…”

Nói xong, hắn “òa” một tiếng, khóc lớn.

Thường Chiêm năm nay mới mười bảy tuổi.

Hắn lúc nhỏ gia cảnh giàu có, ngày nào cũng sống rất vui vẻ, trước khi nhà xảy ra chuyện, hắn suốt ngày nghịch ngợm chọc cha hắn tức giận.

Kết quả nhà hắn đột nhiên xảy ra chuyện!

Hắn trở thành người đàn ông duy nhất còn lại trong nhà, tiếp xúc với cuộc sống tầng lớp dưới đáy mà trước đây chưa từng tiếp xúc.

Hai năm trước bọn họ thuê nhà sống trong một con hẻm nhỏ, chị dâu hắn lại xinh đẹp, luôn có mấy tên lưu manh tìm đến cửa…

Hắn học được cách mắng chửi người khác, học được cách đánh nhau, học được một số kỹ năng sinh tồn mà trước đây hắn căn bản không dùng đến.

Hắn vẫn luôn nghĩ, đợi hắn lớn lên, là có thể bảo vệ người nhà.

Hôm đó hắn thực chất rất vui vẻ – Có một nhà bếp của tửu lâu bằng lòng nhận hắn, hắn có việc làm rồi! Hắn còn bế Thúy Thúy đến tửu lâu đó xem thử.

Kết quả sau khi xem xong trở về, mẹ và chị dâu hắn đã xảy ra chuyện, vẫn là hàng xóm thấy hắn đáng thương ngăn hắn lại từ sớm, hắn mới không tự chui đầu vào lưới.

Sau đó…

Hắn đợi những người đó đi rồi, mới thu dọn hài cốt của mẹ và chị dâu, sau đó liền dẫn Thúy Thúy bỏ trốn.

Thúy Thúy vẫn luôn rất sợ hãi, suốt ngày khóc, còn hắn thì sao? Bề ngoài hắn không thể hiện ra, nhưng trong lòng thực chất cũng rất sợ hãi.

Lúc trước khi hắn cầm d.a.o đi tìm Nghiêm huyện lệnh lòng tràn đầy căm hận, chỉ nghĩ đến chuyện lấy mạng người ta, nhưng bây giờ bình tĩnh lại… Hắn sợ hãi vô cùng.

Thường Chiêm khóc quá lớn, đến nỗi Thường Thúy cũng nín khóc, chỉ sụt sịt, ngây ngốc nhìn thúc thúc của mình.

Nhìn một lúc, Thường Thúy vỗ vai thúc thúc mình: “Thúc thúc ngoan, đừng khóc.”

Bị cháu gái dỗ dành, Thường Chiêm càng khóc lớn hơn.

Kim Tiểu Diệp và Lê Thanh Chấp thì thôi, mấy cô gái thôn Miếu Tiền kinh ngạc nhìn Thường Chiêm – Một người đàn ông khóc nhiều như vậy, thật sự rất hiếm thấy!

Lê Thanh Chấp không ngăn cản Thường Chiêm khóc, cảm xúc loại này, sau khi phát tiết ra ngoài mới không hại thân thể.

Đợi Thường Chiêm khóc một lúc, trông khá hơn nhiều rồi, Lê Thanh Chấp liền múc cho hắn một bát cơm, thêm thức ăn: “Đừng khóc nữa, ăn cơm đi.”

Thường Chiêm lúc này cũng cảm thấy ngại ngùng, hắn lau nước mắt, nhận lấy bát lớn mà Lê Thanh Chấp đưa cho hắn: “Cảm ơn.”

Hôm nay ăn rong biển hầm đậu phụ và cá muối.

Thường Chiêm từ nhỏ đã kén ăn, cái này không ăn cái kia không ăn, nhưng bây giờ ăn cơm chan canh rong biển đậu phụ chỉ có muối mà không có gia vị gì khác, lại cảm thấy rất ngon.

Đây là canh rong biển đậu phụ ngon nhất mà hắn từng ăn.

Đương nhiên đây cũng là vì mấy hôm trước hắn vẫn luôn bị đói.

Ăn hết một bát cơm lớn, Thường Chiêm hít sâu một hơi nhìn Lê Thanh Chấp: “Ca ca ta…”

Lê Thanh Chấp mỉm cười nhìn Thường Thúy: “Thúy Thúy, ta có chuyện muốn nói với thúc thúc con, con ở đây chơi với ca ca, được không?”

Thường Thúy ngoan ngoãn gật đầu, Lê Thanh Chấp mới dẫn Thường Chiêm lên lầu.

Đến thư phòng, Lê Thanh Chấp bảo Thường Chiêm ngồi xuống, nói với Thường Chiêm:

TBC

“Năm năm trước, trên đường đi huyện thành ta gặp phải bọn cướp, sau khi bọn cướp bắt ta, liền bán ta đến một mỏ đá ở huyện Lâm Hồ, bảo ta ở đó đào đá…”

Lê Thanh Chấp kể sơ qua trải nghiệm của mình, sau đó nhắc đến Thường Đoan: “Hơn hai năm trước, ca ca ngươi bị đưa đến mỏ đá…”

Nguyên chủ và Thường Đoan thực chất không có nhiều giao tình.

Cuộc sống của những công nhân như bọn họ rất khổ sở, bận rộn cả ngày cũng không còn chút sức lực nào… Nguyên chủ và Thường Đoan cũng chỉ nói chuyện phiếm mà thôi.

Trong năm năm đó, không biết có bao nhiêu người đã kể lại trải nghiệm của mình cho nguyên chủ nghe, rồi c.h.ế.t trước mặt nguyên chủ.

Đương nhiên, Thường Đoan không c.h.ế.t trước mặt nguyên chủ, ngược lại nguyên chủ “chết” trước mặt Thường Đoan.

Lê Thanh Chấp kể hết những chuyện của Thường Đoan mà mình biết, còn Thường Chiêm nghe thấy, lại khóc.

Nhưng lần này hắn không khóc thành tiếng, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y cắn chặt răng, mặc cho nước mắt rơi xuống hai bên má.

Lê Thanh Chấp tiếp tục nói.

“Lúc đó quản sự tưởng ta đã chết, liền vứt ta ra ngoài, không ngờ ta lại may mắn sống sót… Ta cũng không biết lấy đâu ra sức lực, mà đi đường về nhà…”

Nhắc đến nguyên chủ, tâm trạng Lê Thanh Chấp cũng có chút nặng nề:

“Ngươi đã từng gặp vợ của ta, nàng là người tốt, lúc đó nhà không có nhiều tiền, nhưng nàng vẫn mời đại phu cho ta, giúp ta chữa bệnh…”

Lê Thanh Chấp biết thân phận của Thường Chiêm, xác định Thường Chiêm đáng tin cậy, cũng không giấu giếm lai lịch của mình:

“Ta là mùa hè năm ngoái trốn ra ngoài, sau đó dưỡng thân thể mấy tháng, lại cố gắng kết thân với quan huyện Cẩu, còn viết thư cho Trương tri phủ… Trương tri phủ đã bắt đầu điều tra huyện Lâm Hồ rồi, chỉ là vì chuyện này liên quan đến Tấn vương, nên không thể hành động thiếu suy nghĩ.”

Những chuyện gần đây, Lê Thanh Chấp chỉ nói qua loa.

Thường Chiêm lúc này mới vừa khóc vừa hỏi: “Ca ca ta vẫn còn sống sao?”

"Ta không biết." Lê Thanh Chấp nói: "Ở nơi trại đá, người c.h.ế.t là chuyện thường tình."

Bản thân nguyên chủ chẳng phải cũng đã c.h.ế.t sao?

"Ta phải đi cứu huynh trưởng!" Thường Chiêm đột ngột đứng dậy.

Lê Thanh Chấp nói: "Nơi đó có rất nhiều hộ vệ, ngươi làm sao cứu được?"

Kia chính là sản nghiệp của vương phủ, ngoài quản sự, còn có đám tráng đinh tư binh canh giữ bọn họ.

Liều lĩnh xông vào căn bản không cứu được người, chỉ e bị bắt lại, trở thành một kẻ đào đá trong số đó.

Ngay cả Trương tri phủ cũng không dám khinh suất hành động.

Quan huyện Cẩu càng không cần phải nói, Lê Thanh Chấp căn bản không định đem chuyện này nói cho quan huyện Cẩu.

Quan huyện Cẩu người không xấu, nhưng không thể nghi ngờ, hắn là một thường nhân ham sống sợ chết.

Để hắn đối đầu với một vị vương gia, hắn chắc chắn không bằng lòng.

Lê Thanh Chấp nghĩ, quan huyện Cẩu nếu biết chuyện của hắn, phần nhiều sẽ xa lánh hắn.

Chu Tiền cũng vậy, giao tình của hắn với Chu Tiền và quan huyện Cẩu, chưa đến mức bọn họ nguyện ý vì hắn mà đắc tội người có quyền thế.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 206: Chương 206



Thường Chiêm lộ vẻ rối rắm.

Lê Thanh Chấp lại nói: "Chúng ta quá nhỏ bé, muốn đối phó với những kẻ ở huyện Lâm Hồ, chỉ có thể dựa vào Trương tri phủ. Thường Chiêm, quan huyện Cẩu đã viết tấu chương liên quan đến huyện Lâm Hồ, ngày mai sẽ phái người đưa đến phủ thành, đến lúc đó ta sẽ tiến cử ngươi, để ngươi cùng đi. Đến phủ thành, ngươi đi tìm Trương tri phủ, giúp ta làm một việc."

"Việc gì?" Thường Chiêm hỏi.

Lê Thanh Chấp lấy giấy bút, trước mặt Thường Chiêm bắt đầu viết: "Giúp ta đưa một phong thư cho Trương tri phủ."

Lê Thanh Chấp thời gian trước vẫn luôn đi theo quan huyện Cẩu.

Lúc đó, quan huyện Cẩu ngoài việc giảng giải cho bọn họ tri thức liên quan đến khoa cử, chính là giúp một số bá tánh huyện Lâm Hồ đến kêu oan, còn những việc khác... quan huyện Cẩu hoàn toàn không nhìn ra.

Quan huyện Cẩu đi tra xét vườn trà, vườn trà không hề gặp tai sâu bệnh, nhưng quan huyện Cẩu thấy sản lượng vườn trà rất ít, giống như tình trạng gặp tai sâu bệnh, cho nên quan huyện Cẩu đã định viết thư cho Trương tri phủ, nói vườn trà huyện Lâm Hồ quả thật sản lượng giảm sút, trà nông quả thật cuộc sống khó khăn.

Nhưng theo những gì Lê Thanh Chấp biết được...

Những vườn trà tốt ở huyện Lâm Hồ đều bị Lâu gia chiếm đoạt, toàn bộ việc buôn bán bạch trà trong huyện, cũng bị bọn họ độc chiếm.

Cây trà trong vườn trà của Lâu gia, sinh trưởng tốt tươi biết bao!

TBC

Quan huyện Cẩu nhìn thấy, là vườn trà của trà nông bình thường. Bởi vì Lâu gia thu mua trà với giá thấp, trà nông thường niên thua lỗ, không có tiền bón phân cho cây trà... cây trà trong vườn trà của bọn họ, làm sao có thể sinh trưởng tốt được?

Cứ như vậy chờ hai năm, chờ bọn họ không chống đỡ được nữa, Lâu gia có thể mua lại vườn trà của bọn họ với giá thấp, rồi tìm tá điền về quản lý, đến lúc đó, vườn trà sẽ hồi sinh, kiếm cho Lâu gia một khoản tiền lớn.

Tuyệt vời nhất là, có Nghiêm huyện lệnh lo liệu, Lâu gia còn không cần nộp thuế trà!

Tấu chương quan huyện Cẩu dâng lên Trương tri phủ sẽ viết vườn trà huyện Lâm Hồ quả thật gặp tai họa, thư của hắn thì khác!

Lê Thanh Chấp đem tình hình thực tế của vườn trà viết rõ ràng, lại bắt đầu viết những việc ác khác của Lâu gia.

Quan huyện Cẩu ở huyện Lâm Hồ bắt rất nhiều lại dịch tác oai tác quái, những người này đều làm ác, cũng đều không liên quan đến Lâu gia, mà bọn họ vì không muốn liên lụy đến người nhà, không dám lôi kéo Lâu gia vào.

Nhưng Lê Thanh Chấp sau khi quan huyện Cẩu xử án xong đi trò chuyện với bọn họ, có thể hỏi ra được rất nhiều chuyện từ miệng bọn họ.

Lê Thanh Chấp dựa vào đủ loại tin tức, đại khái biết trong nha môn huyện Lâm Hồ những ai có quan hệ với Lâu gia, Lâu gia lại làm những chuyện gì...

Bây giờ, hắn trước tiên viết ra một số chuyện chắc chắn, sau đó lấy những chuyện hắn không chắc chắn ra hỏi Thường Chiêm.

Thường Chiêm là người huyện Lâm Hồ, còn có thù với Lâu gia, hai năm trước hắn rất quan tâm đến Lâu gia, còn đi nghe ngóng những việc ác Lâu gia làm... có hắn giúp bổ sung, thư của Lê Thanh Chấp, viết hết tờ này đến tờ khác.

Hắn tự nhiên cũng viết chuyện nhà Thường Chiêm vào: "Thường Chiêm, ta ở đây đã viết chuyện nhà ngươi, còn viết cho ngươi một tờ trạng. Trạng này ngươi có thể đưa cho tri phủ đại nhân xem, nhưng trước khi tri phủ đại nhân khống chế được Lâu gia, ngươi đừng đi cáo trạng, cũng đừng phô trương trước mặt người khác. Tấn vương thế lớn, tri huyện tiền nhiệm của huyện Lâm Hồ, tri phủ tiền nhiệm của Hòa Hưng phủ, đều có quan hệ dây mơ rễ má với hắn, phủ thành chắc chắn có người của bọn họ, nếu ngươi hành động quá lớn, dễ bị người ta để mắt tới. Ngươi có thể không sợ chết, nhưng ngươi phải nghĩ đến chất nữ, huynh trưởng của ngươi."

Ở cái xã hội loạn lạc này... Nghiêm huyện lệnh còn có người của Lâu gia nếu không giải quyết được quan tụng, có thể sẽ đi giải quyết người muốn đánh quan tụng.

Phụ thân của Thường Chiêm, chẳng phải vì chạy đi cáo trạng mà bị giải quyết sao?

Thường Chiêm nếu quá phô trương, không chừng sẽ bị người ta để mắt tới rồi g.i.ế.c chết.

Sau đó, chuyện này còn có thể liên lụy đến Thường Thúy, rồi lại liên lụy đến nhà bọn họ.

Đây là điều Lê Thanh Chấp không muốn nhìn thấy.

Lúc này Thường Chiêm đã bình tĩnh lại, thấy Lê Thanh Chấp kể tội Lâu gia, hắn đối với việc báo thù cho người nhà có thêm tự tin, cũng không muốn c.h.ế.t nữa, càng không muốn liên lụy Thường Thúy.

Chất nữ của hắn thật đáng thương, từ khi sinh ra chưa từng sống ngày nào tốt đẹp, tuổi còn nhỏ đã mất mẹ... Hắn muốn cho nàng sau này sống tốt, làm một đại tiểu thư có nha hoàn hầu hạ.

Thường Chiêm một lời đáp ứng, Lê Thanh Chấp lại nói: "Đến phủ thành, ngươi đi cầu kiến Trương tri phủ, đem thư này tự tay giao cho Trương tri phủ. Nhưng nếu tri phủ đại nhân hỏi lai lịch bức thư này, ngươi cái gì cũng đừng nói, cũng đừng nhắc đến ta. Nhưng ngươi có thể nói với hắn ngươi là người nhà họ Thường, đến lúc đó nếu có cơ hội, ngươi hãy ở lại bên cạnh tri phủ đại nhân..."

Lê Thanh Chấp chậm rãi dạy bảo Thường Chiêm.

Hắn cùng Thường Chiêm nói chuyện, nói gần hai canh giờ, nói xong, dưới lầu đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

Lê Thanh Chấp lấy một lượng bạc đưa cho Thường Chiêm: "Ngươi đi tiệm may mua một bộ y phục mặc, ngày mai ta dẫn ngươi đi gặp quan huyện Cẩu."

Thường Chiêm đáp ứng, trịnh trọng nói với Lê Thanh Chấp: "Chờ ta báo thù xong, ta nhất định làm trâu làm ngựa báo đáp ngươi."

"Vậy thì không cần, ta không thiếu trâu ngựa," Lê Thanh Chấp mỉm cười, "Hơn nữa ta làm vậy cũng là vì báo thù cho chính mình."

"Ta sẽ báo ân!" Thường Chiêm vẻ mặt kiên định, lúc này mới xuống lầu.

Thường Thúy sau khi Thường Chiêm lên lầu, vẫn luôn canh giữ ở dưới cầu thang, không chịu đi nơi khác.

May mà nàng không khóc nữa, bắt đầu chơi đồ chơi Lê Đại Mao Lê Nhị Mao cho nàng.

Nhìn thấy Thường Chiêm từ trên lầu xuống, Thường Thúy lập tức đứng dậy, chạy lên nắm tay Thường Chiêm: "Thúc thúc, Thúy Thúy ngoan!"

"Đúng, Thúy Thúy ngoan nhất!" Thường Chiêm ôm Thường Thúy một cái: "Thúc thúc ra ngoài mua y phục, Thúy Thúy ở đây chờ thúc thúc, được không?"

Thường Thúy kéo áo Thường Chiêm không buông tay.

Thường Chiêm nói: "Thúy Thúy, thúc thúc có rất nhiều việc phải làm, phải kiếm tiền nuôi ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn, ở lại đây được không?"

Thường Thúy lúc này mới lưu luyến buông tay, mắt đỏ hoe nhìn Thường Chiêm.

Nhưng Thường Chiêm vẫn hạ quyết tâm không mang theo Thường Thúy, bởi vì hắn biết ngày mai mình lại phải rời đi.

Thường Thúy phải quen với những ngày không có hắn.

Thường Chiêm đi rồi, Lê Thanh Chấp gọi Kim Tiểu Diệp đến, nói với Kim Tiểu Diệp chuyện nhà họ Thường, còn nói mình trước kia từng gặp Thường Đoan.

Kim Tiểu Diệp nghe xong không khỏi cảm thán: "Nhà này, thật quá thảm."

So với nhà này, nàng thật sự hạnh phúc.

"Đúng vậy." Lê Thanh Chấp thở dài.

Nỗi đau khổ của nhà họ Thường, khiến hắn nghĩ đến nhà của nguyên chủ. Nhà nguyên chủ trước kia sống rất hạnh phúc, nhưng bây giờ... cũng không biết nguyên chủ còn có người nhà nào sống sót hay không.

Lúc đó nói là tru di cửu tộc, nhưng tỷ tỷ của nguyên chủ đã xuất giá, theo lý không bị liên lụy, trước khi nguyên chủ bỏ trốn, còn bảo người nhà tìm cách đưa đệ đệ muội muội đi...

Chỉ là nạn lụt sông Nghiêu, mọi người mỗi người một ngả, cho dù còn người sống, cũng chưa chắc gặp được nhau.

Lê Thanh Chấp ôm Kim Tiểu Diệp, vùi đầu vào cổ Kim Tiểu Diệp: "Tiểu Diệp..."

Hắn sau này nhất định không thể để nhà mình rơi vào cảnh ngộ như vậy.

Hắn phải để Kim Tiểu Diệp và Lê Đại Mao Lê Nhị Mao, sống vui vẻ, bình an.

Kim Tiểu Diệp vỗ vỗ lưng Lê Thanh Chấp, theo bản năng nói: "Ngoan nào, không sao rồi không sao rồi."

An ủi xong, Kim Tiểu Diệp mới cảm thấy có chút không đúng.

Lê Thanh Chấp cũng không phải trẻ con, nàng dỗ dành như vậy có chút không ổn!

Lê Thanh Chấp uất khí trong lòng nháy mắt tiêu tan, không nhịn được cười lên.

Hắn hôn Kim Tiểu Diệp một cái, kéo Kim Tiểu Diệp đi xuống lầu: "Tiểu Diệp, ta đi làm cho nàng chút đồ ngon."

……

Lê Thanh Chấp cảm thấy ăn cùng mâm với các nữ công cũng được, nhưng không cần thiết. Hắn định bụng tự mình thêm món.

Nhà hắn hiện có bốn cái nồi, hai cái dùng để nấu cơm, một cái dùng nấu canh, còn lại một cái chưa dùng đến, hắn bèn dùng nó.

Trong tay hắn có sách dạy nấu ăn của nhà họ Thường, nhưng những món đó làm khá rắc rối, gia vị cũng khó kiếm… hắn quyết định làm vài món xào gia đình đơn giản.

Hắn xào một đĩa trứng củ kiệu. Củ kiệu là một loại rau phổ biến ở huyện Sùng Thành, còn gọi là củ nén. Mỗi độ xuân về, củ kiệu sinh trưởng, người ta thường dùng nó để xào trứng, kho cá, hay nấu cùng đậu tằm, măng tre và thịt muối.

Xào xong trứng củ kiệu, hắn lại thái măng, thái thịt, thêm mộc nhĩ đã ngâm nở, cùng nhau xào thành một món.

Đợi hắn làm xong, cơm cũng đã chín, Thường Chiêm mua quần áo về. Bữa tối các nữ công ăn măng xào thịt, hắn cũng múc một đĩa, thêm hai món hắn làm, trên bàn ăn cũng có ba món.

Hai đứa Đại Mao, Nhị Mao ăn rất ngon, chỉ là cả hai đều không thích củ kiệu, chỉ chăm chăm gắp trứng.

Ăn cơm xong, Lê Thanh Chấp nói với Thường Chiêm: “Ta có một phòng khách, ngươi đưa Thúy Thúy vào đó nghỉ ngơi một đêm, mai cùng ta đi gặp quan huyện Cẩu.”

Tầng dưới căn nhà có một gian nhỏ được sửa thành phòng khách. Ý định ban đầu của Kim Tiểu Diệp là để Kim phụ mẫu hoặc vợ chồng Kim Tiểu Thụ có việc cần thì ở lại.

Giờ thì vừa hay để cho Thường Chiêm và Thường Thúy ở.

Ngày mai Thường Chiêm phải đi tỉnh thành, Lê Thanh Chấp dặn dò hắn phải dỗ dành Thúy Thúy cho tốt, hắn cũng làm theo.

Đêm đó, hắn trò chuyện rất nhiều với Thường Thúy, mãi đến khi nàng thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Lê Thanh Chấp đưa Thường Chiêm đến huyện nha.

Sau khi được sửa soạn, dung mạo Thường Chiêm cũng khá tuấn tú. Thời buổi này, nhà giàu có thường cưới được vợ đẹp, nếu không có gì bất trắc, con cái họ sẽ không xấu.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 207: Chương 207



Khi Lê Thanh Chấp đưa Thường Chiêm đến huyện nha, quan huyện Cẩu vừa ăn sáng xong, đang sai người thu dọn lễ vật để biếu Trương tri phủ.

Chuyến đi huyện Lâm Hồ vừa rồi, người dân ở đó có biếu ít trà trắng thượng hạng, quan huyện Cẩu định lấy một nửa biếu Trương tri phủ, ngoài ra còn thêm vào một số đặc sản địa phương như măng khô, tương v.v..

Biết Trương tri phủ không nhận lễ vật quý giá, ông không bỏ vàng bạc mình yêu thích vào.

“Tử Tiêu, sao ngươi lại đến đây?” quan huyện Cẩu tò mò hỏi. Bình thường Lê Thanh Chấp không có việc gì thì không tìm ông, sao hôm nay lại đến sớm thế?

“Đại nhân, tiểu sinh có việc muốn nhờ ngài.” Lê Thanh Chấp đáp.

Quan huyện Cẩu cười ha hả: “Ngươi có việc cứ nói, cần gì phải nhờ ta?”

Quan huyện Cẩu rất quý Lê Thanh Chấp, không chỉ vì hắn đã hiến kế giúp ông, mà còn vì học thức của hắn hơn người, tương lai rất có thể thi đỗ tiến sĩ.

Đến lúc đó sẽ cùng triều làm quan, biết đâu sau này ông còn phải nhờ vả Lê Thanh Chấp… Chỉ cần Lê Thanh Chấp không làm chuyện gì quá đáng, quan huyện Cẩu sẽ không giận hắn.

Lê Thanh Chấp cười nói: “Đại nhân, chuyện là thế này, nhà họ hàng tiểu sinh có một đứa trẻ không hiểu chuyện, mấy hôm trước giận dỗi bỏ nhà ra đi, tiểu sinh muốn tìm cho nó một chân sai vặt trong nha môn, để nó rèn luyện.”

Nói xong, hắn kéo Thường Chiêm ra trước mặt: “Chính là đứa trẻ này, hôm qua ở bến tàu, nó còn bất ngờ chạy ra.”

Hôm qua Thường Chiêm lem luốc, khác hẳn hôm nay, nên lúc mới gặp Thường Chiêm, quan huyện Cẩu không nhận ra hắn chính là người bất ngờ chạy ra hôm qua.

Rõ ràng là một đứa trẻ trắng trẻo sạch sẽ, trước đó lại tự biến mình thành ra như vậy, đúng là con trai mười mấy tuổi khó dạy.

Quan huyện Cẩu nói: “Chuyện nhỏ! Nó muốn làm gì?”

Sắp xếp một chân sai vặt trong huyện nha cho họ hàng của Lê Thanh Chấp thì có là gì? Quá dễ dàng.

Lê Thanh Chấp đúng là quá hiểu chuyện, tìm ông làm việc gì cũng chỉ toàn việc nhỏ như vậy.

Lê Thanh Chấp nói: “Đại nhân, ngài không cần vội sắp xếp việc cho nó, cứ tìm người dẫn dắt nó là được. Hôm nay Lưu huynh không phải giúp ngài đi phủ thành đưa thư sao? Cứ để nó giúp Lưu huynh khiêng đồ.”

Lần này người đưa công văn từ huyện Sùng Thành đến tỉnh thành là một nha dịch rất được quan huyện Cẩu ưu ái, tên là Lưu Bỉnh Hải.

Lê Thanh Chấp đưa Thường Chiêm đến đây, chính là để hắn theo Lưu Bỉnh Hải đến phủ thành, đưa thư cho Trương tri phủ.

Ban đầu hắn định đợi đến khi mình tham gia kỳ thi phủ mới đi đưa thư, nhưng sau khi gặp Thường Chiêm, hắn quyết định đi sớm hơn.

“Được, để tiểu tử đó đến phủ thành mở mang tầm mắt cũng tốt.” quan huyện Cẩu nói.

Đứa trẻ mười bảy mười tám tuổi, chắc chắn rất hứng thú với việc đi phủ thành, Lê Thanh Chấp chắc là muốn cho nó đi chơi.

Chuyện này không có gì to tát, quan huyện Cẩu lập tức đồng ý.

Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, Lê Thanh Chấp ngay lập tức cảm tạ.

Quan huyện Cẩu thu dọn đồ đạc xong, liền sai người gọi Lưu Bỉnh Hải đến, bảo hắn ta cầm công văn và lễ vật, đưa Thường Chiêm đi phủ thành.

Trước khi khởi hành, Lê Thanh Chấp còn đặc biệt tìm Lưu Bỉnh Hải nói chuyện vài câu, nhờ hắn ta chiếu cố Thường Chiêm.

Tuy Lưu Bỉnh Hải được quan huyện Cẩu yêu thích, nhưng không thể so với Lê Thanh Chấp, đương nhiên lập tức đồng ý, nói mình nhất định sẽ chăm sóc Thường Chiêm chu đáo.

Hai người thuê một chiếc thuyền rời khỏi huyện Sùng Thành, Lê Thanh Chấp tiễn bọn họ đi xa, mãi đến khi không còn nhìn thấy nữa mới quay về nhà.

Chuyện huyện Lâm Hồ tiếp theo sẽ ra sao, còn phải xem Trương tri phủ, hắn chỉ là một người bình thường, ngay cả tú tài cũng không phải, căn bản không nhúng tay vào được.

Tiếp theo, hắn phải đến chỗ Lý tú tài đọc sách, để chuẩn bị tốt hơn cho kỳ thi phủ.

Đề thi phủ thành vẫn có chút khác biệt so với kỳ thi huyện.

Nghĩ vậy, Lê Thanh Chấp liền đến trường học của Lý tú tài.

Khi hắn đang chăm chỉ đọc sách, Thường Chiêm và Lưu Bỉnh Hải đã đến phủ Hòa Hưng.

Sau khi trò chuyện với Lê Thanh Chấp hôm qua, Thường Chiêm cảm thấy cuộc đời mình đã có hy vọng.

Hắn có thể báo thù! Đại ca hắn có thể còn sống!

Sờ sờ xấp thư dày trong lòng, Thường Chiêm quyết tâm, nhất định phải làm được chuyện này.

Vì vậy, hắn rất nhiệt tình với Lưu Bỉnh Hải trên đường đi, hỏi hắn ta rất nhiều chuyện.

Ban đầu Lưu Bỉnh Hải còn lo Thường Chiêm khó chung đụng, nhưng sau khi nói chuyện vài câu, thấy hắn không có tính tình khó chịu gì, liền cởi mở hơn.

Lưu Bỉnh Hải thực chất chỉ là một nha dịch bình thường, trước đây ở huyện nha thậm chí còn bị người ta bài xích.

Cũng vì bị bài xích, hắn ta sớm đầu quân cho quan huyện Cẩu, mới được trọng dụng.

Thực lực hắn ta bình thường, chữ cũng không biết mấy chữ, được quan huyện Cẩu trọng dụng chỉ vì hắn ta đầu quân cho quan huyện Cẩu sớm, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hắn ta khoe khoang trước mặt Thường Chiêm, nói mình lợi hại như thế nào.

“Lưu ca, huynh biết nhiều thật,” Thường Chiêm vừa trò chuyện, vừa nhớ đến chuyện của cha mình, liền hỏi, “Lưu ca, nếu muốn đến phủ thành kêu oan, thì phải làm thế nào?”

Lưu Bỉnh Hải nói: “Huyện nha nhỏ, huyện lệnh đại nhân sẽ tự mình xử án, phủ thành thì khác, những vụ án thông thường đều do thôi quan ở phủ thành xử lý. Phủ thành có rất nhiều vụ án, thôi quan cũng không nhất định ngày nào cũng có mặt, còn phải do tiểu lại thẩm tra trước… Công đường phủ Hòa Hưng, mỗi ngày đều có hai tiểu lại hình phòng túc trực, trạng giấy cơ bản đều đưa cho bọn họ, bọn họ nhận trạng giấy, sẽ tìm đủ những người liên quan đến vụ án, rồi mới trình lên cho thôi quan xử lý…”

Đôi khi tri phủ cũng sẽ trực tiếp xử án, nhưng đa số vụ án đều theo trình tự này.

Nghe xong, Thường Chiêm thầm thở dài.

Trương tri phủ là người tốt, nhưng kêu oan lại rắc rối như vậy… thảo nào huyện Lâm Hồ xảy ra nhiều chuyện như vậy mà Trương tri phủ không hề hay biết.

Những người biết chữ, dám đến phủ thành kêu oan như cha hắn vốn đã ít, đến rồi còn có thể bị người ta chặn lại…

Hơn nữa lúc cha hắn đi kêu oan, tri phủ phủ Hòa Hưng chưa phải là Trương tri phủ, tri phủ lúc đó vốn đã đứng về phía nhà họ Lâu, cha hắn có kêu oan thế nào cũng vô ích.

Thường Chiêm theo Lưu Bỉnh Hải đến phủ nha.

Trên đường đến, Lưu Bỉnh Hải cứ nói hắn ta quen biết rất nhiều người ở phủ nha, nhưng thực tế… đến phủ nha rồi, gặp ai hắn ta cũng gật đầu cúi chào.

Nếu nhà Thường Chiêm không gặp chuyện, hắn chắc chắn sẽ không làm loại chuyện này, nhưng nhà hắn đã tan cửa nát nhà!

Thường Chiêm học theo Lưu Bỉnh Hải, suốt dọc đường tươi cười lấy lòng người khác.

Lưu Bỉnh Hải hài lòng nhìn Thường Chiêm.

Tiểu tử này cũng được đấy, sau này có thể theo hắn ta làm việc!

Phủ nha nhanh chóng nhận công văn, nhưng lễ vật của quan huyện Cẩu thì họ không chịu nhận, Lưu Bỉnh Hải đành phải đưa Thường Chiêm rời khỏi phủ nha, đến chỗ ở của Trương tri phủ.

Thấy vậy, Thường Chiêm lại sờ sờ bức thư trong n.g.ự.c mình.

Trương tri phủ sống gần phủ nha, có người gác cổng, biết bọn họ đến tặng lễ, người gác cổng căn bản không cho bọn họ vào.

Lưu Bỉnh Hải thấy tình hình này có chút bất lực, thấy trời đã tối, chỉ có thể nói với Thường Chiêm: “Thôi, chúng ta về đi.”

Quan huyện Cẩu bảo bọn họ tặng lễ, chỉ là để bày tỏ lòng kính trọng với Trương tri phủ, theo hắn ta hiểu biết về quan huyện Cẩu, dù bọn họ không tặng được lễ, quan huyện Cẩu cũng sẽ không tức giận.

Hắn ta nghe nói một tin đồn nhỏ, hình như lúc quan huyện Cẩu mới nhậm chức ở phủ Hòa Hưng, vì chuyện tặng lễ mà từng bị Trương tri phủ khiển trách.

“Lưu ca, huynh cứ đi nghỉ ngơi trước, ta ở đây đợi thêm lát nữa,” Thường Chiêm nói với Lưu Bỉnh Hải, “Biết đâu ta gặp được Trương tri phủ, vậy là có thể đưa đồ cho ông ấy trực tiếp.”

Tối nay bọn họ sẽ nghỉ lại phủ thành, mai mới về, chỗ ở đã được sắp xếp xong.

Lưu Bỉnh Hải không muốn đợi ở cửa nhà Trương tri phủ cả đêm, nhưng Thường Chiêm muốn đợi hắn ta cũng không ngăn cản: “Vậy ngươi ở đây đợi, ta đi nghỉ trước.”

“Lưu ca, huynh cứ đi nghỉ đi.” Thường Chiêm nói.

Lưu Bỉnh Hải rời đi, Thường Chiêm mang theo lễ vật, mặt dày mày dạn chen vào chỗ người gác cổng.

Người gác cổng cạn lời: “Ta chưa nói với ngươi sao? Tri phủ đại nhân không nhận lễ.”

TBC

“Dù tri phủ đại nhân không nhận, ta cũng phải nói với ông ấy một tiếng.” Thường Chiêm nói.

Thường Chiêm đã quyết tâm đợi Trương tri phủ, cho đến khi Trương tri phủ chịu gặp hắn.

Ơn oán nhà hắn, chỉ có Trương tri phủ mới giúp hắn báo được.

Người gác cổng bất lực, chỉ đành để Thường Chiêm ở lại.

Dù sao Thường Chiêm cũng là người quan huyện Cẩu phái đến, còn mang theo lễ vật của quan huyện Cẩu, hắn ta không thể đánh mắng đuổi hắn đi.

Vừa hay đang rảnh rỗi, người gác cổng bèn trò chuyện với Thường Chiêm: “Tiểu tử, ở huyện Sùng Thành, ngươi có nghe vở kịch về Trương tri phủ chưa? Nghe nói vở kịch đó bắt nguồn từ huyện Sùng Thành các ngươi.”

“Ta chưa nghe, là vở kịch gì?” Thường Chiêm căn bản không phải người huyện Sùng Thành, hơn nữa thời gian trước hắn lăn lộn khắp nơi, lấy đâu ra cơ hội nghe kịch?

Người gác cổng lập tức hớn hở kể lại…

Cùng lúc đó, ở phủ nha.

Phủ nha gần đây có rất nhiều việc, hơn nữa Trương tri phủ không có gia quyến, không vội về nhà… ngày nào ông cũng bận đến tối mịt mới về.

Lúc này, tâm trạng ông không được tốt.

Ông đã xem công văn quan huyện Cẩu gửi đến.

Ông bảo quan huyện Cẩu đến huyện Lâm Hồ, không hy vọng quan huyện Cẩu có thể điều tra ra được gì, chỉ đơn giản là muốn quan huyện Cẩu thu hút sự chú ý của nhà họ Lâu.

Nhiệm vụ này, quan huyện Cẩu thực hiện rất tốt. Theo ông được biết, nửa tháng trước, người trong huyện nha huyện Lâm Hồ đều bị quan huyện Cẩu sai khiến quay cuồng, quan huyện Cẩu còn xử lý một số tiểu lại nha dịch.

Nhưng giờ xem công văn quan huyện Cẩu nói vườn trà huyện Lâm Hồ thật sự mất mùa, ông vẫn có chút thất vọng.

Nhưng chỉ vậy thôi.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 208: Chương 208



So với Nghiêm huyện lệnh huyện Lâm Hồ, quan huyện Cẩu tuyệt đối là một vị quan tốt.

Nghiêm huyện lệnh thực ra nhậm chức chưa lâu, là sau khi Trương tri phủ nhậm chức mới đến.

Trương tri phủ nghe nói về thanh liêm của Nghiêm huyện lệnh trước đây, hơn nữa Nghiêm huyện lệnh ăn mặc giản dị, không giống quan huyện Cẩu vừa đến đã tặng lễ… ban đầu, ấn tượng của ông về Nghiêm huyện lệnh tốt hơn quan huyện Cẩu.

Cũng vì vậy, năm ngoái khi Nghiêm huyện lệnh xin ông giảm miễn thuế trà, ông đã giúp viết tấu chương, miễn thuế trà cho huyện Lâm Hồ một năm.

Ai ngờ, tên họ Nghiêm này căn bản không phải thứ tốt đẹp gì!

Trương tri phủ biết phủ nha có người hướng về Tấn vương, sau khi xem xong tấu chương của quan huyện Cẩu, ông để sang một bên, không nói gì thêm.

Thấy đã muộn, Trương tri phủ mới đi về nhà.

Ông không vợ không con, chỗ thuê ở rất nhỏ, trong nhà cũng không có mấy người, chỉ có một gia đình người già theo ông nhiều năm chăm sóc ông.

Người cha làm người gác cổng cho ông, con trai làm hộ vệ theo ông chạy khắp nơi, mẹ và con dâu thì lo liệu việc vặt trong nhà, nấu cơm cho ông.

Lúc này, con trai người gác cổng đang đi theo Trương tri phủ.

Mà khi bọn họ đến cửa nhà, liền nghe thấy tiếng người gác cổng: “Vở kịch đó thật sự rất hay, hơn nữa đều là chuyện thật! Con trai ta theo tri phủ đại nhân đi huyện Sùng Thành, nó nói lúc đó đúng là như vậy! Ngươi nhất định phải đi nghe vở kịch này, nghe nói còn có vở kịch hát về Cẩu đại nhân các ngươi, ngươi cũng phải đi nghe…”

Trương tri phủ: “…”

Có thể đừng nhắc đến vở kịch đó nữa không?

“Lão Vương, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?” Trương tri phủ hỏi.

Người gác cổng vội vàng từ trong nhà đi ra: “Đại nhân, là một tiểu nha dịch đến từ huyện Sùng Thành, hắn đến tặng lễ.”

Nghe vậy, Trương tri phủ nhíu mày, nói với Thường Chiêm đi ra theo: “Ta không nhận lễ, ngươi về đi, nói với huyện lệnh nhà ngươi một tiếng, bảo ông đừng làm loại chuyện này nữa.”

Nhưng Thường Chiêm không đi, còn tiến lên một bước quỳ trước mặt Trương tri phủ: “Đại nhân, xin hãy xem lễ vật tiểu nhân đưa đến.”

Trương tri phủ vốn định từ chối, đột nhiên phát hiện thần sắc Thường Chiêm có gì đó không đúng.

Ông trải qua nhiều thăng trầm, rất biết nhìn người, lập tức nhận ra Thường Chiêm đến đây có ẩn tình: “Hắn đưa lễ vật gì?”

Thường Chiêm nói: “Liên quan đến huyện Lâm Hồ.”

Trương tri phủ nói: “Ngươi vào đây với ta.”

Nghe vậy, Thường Chiêm xách lễ vật lên, theo Trương tri phủ vào nhà.

Đến đại sảnh, Thường Chiêm liếc nhìn hộ vệ bên cạnh Trương tri phủ.

Hắn biết người này chắc là tâm phúc của Trương tri phủ, đáng tin cậy… Thường Chiêm lại quỳ xuống, lấy từ trong lòng ra một xấp giấy dày: “Đại nhân, xin hãy xem.”

Thường Chiêm làm vậy, Trương tri phủ không hề bất ngờ, ông nhận lấy xấp giấy trong tay Thường Chiêm liền xem.

Vừa xem…

Trương tri phủ tức đến run người.

Trước đó Trương tri phủ còn âm thầm oán trách, cảm thấy quan huyện Cẩu làm việc không cẩn thận, không điều tra ra được gì, nhưng giờ xem lại… ông ấy nào có không cẩn thận? Chuyện điều tra ra được còn nhiều hơn cả ông!

Quan huyện Cẩu thật sự thông minh, còn biết âm thầm đưa chứng cứ cho ông!

Trương tri phủ cảm thấy mình đã trách lầm quan huyện Cẩu, không khỏi sinh ra chút áy náy.

Trương tri phủ hỏi: “Đây là huyện lệnh nhà ngươi bảo ngươi đưa cho ta?”

Thường Chiêm lắc đầu phủ nhận: “Không phải.”

“Vậy đây là từ đâu ra?”

“Tiểu nhân không biết.” Thường Chiêm làm theo lời dặn của Lê Thanh Chấp, không nói gì cả.

Hắn không nói gì, nhưng Trương tri phủ đã chắc chắn, đây là do quan huyện Cẩu đưa đến.

Còn tại sao người trước mặt không chịu thừa nhận…

Nhà họ Lâu kia có Tấn vương chống lưng, quan huyện Cẩu không muốn đắc tội cũng là lẽ thường.

Quan huyện Cẩu làm vậy đã là tốt lắm rồi, bức thư trước, chắc cũng là do ông ấy viết!

Trương tri phủ cảm thấy mình không thể liên lụy quan huyện Cẩu, bèn nói với Thường Chiêm: “Ta không hỏi nữa, lễ vật ông ấy đưa ta cũng nhận rồi, ngươi về đi.”

Nhưng Thường Chiêm không đi, hắn vẫn quỳ, nhìn Trương tri phủ đầy tha thiết: “Đại nhân, tiểu nhân là người bị hại ở huyện Lâm Hồ, đây là trạng giấy của tiểu nhân, đại nhân, xin hãy cho tiểu nhân đi theo ngài.”

Trương tri phủ ngẩn người, nhận lấy trạng giấy trong tay Thường Chiêm.

TBC

Thường Chiêm lại nói: “Đại nhân, đợi thời cơ chín muồi, tiểu nhân nguyện trạng cáo nhà họ Lâu!”

Lê Thanh Chấp biết Trương tri phủ cần người bị hại và nhân chứng, Thường Chiêm chính là người đó.

Nhưng trước khi cáo trạng, Thường Chiêm cần phải kín tiếng, tránh bị nhà họ Lâu phát hiện.

Sau khi quen biết quan huyện Cẩu, Lê Thanh Chấp đã đặc biệt tìm xem một số trạng giấy ở chỗ quan huyện Cẩu, đại khái biết cách viết trạng giấy, nên hắn đã viết cho Thường Chiêm một tờ.

Nhà họ Thường gặp nạn thật thảm thương, Trương tri phủ xem xong trạng giấy, lại nhìn người đang quỳ trước mặt, càng thêm kiên định ý muốn diệt trừ nhà họ Lâu.

Thường Chiêm đã là người bị hại, ông không thể để Thường Chiêm rời đi, nếu không cẩn thận, Thường Chiêm bị diệt khẩu thì sao?

Trương tri phủ nói: “Ngươi cứ ở lại nhà ta, việc này ta sẽ cho ngươi một câu trả lời, nhưng phải đợi sau kỳ thi phủ.”

Ông đã thu thập chứng cứ gần đủ rồi, nhưng tiếp theo còn rất nhiều việc cần chuẩn bị, tạm thời chưa thể ra tay.

“Đa tạ đại nhân.” Thường Chiêm đỏ hoe mắt, dập đầu thật mạnh, mới dập đầu hai cái, đã đầu rơi m.á.u chảy.

Trương tri phủ vội vàng đỡ hắn dậy, trong lòng càng thêm nặng trĩu: “Ngươi kể cho ta nghe chuyện nhà ngươi, còn có chuyện huyện Lâm Hồ đi.”

“Vâng, đại nhân.” Thường Chiêm lên tiếng.

Trước đó Thường Chiêm đã kể với Lê Thanh Chấp chuyện nhà mình, lúc này lại kể lại một lần nữa, vừa kể vừa khóc lóc thảm thiết.

Thường Chiêm còn nhỏ tuổi, một thiếu niên mới lớn khóc như vậy… Trương tri phủ cũng không khỏi động lòng, lại hỏi: “Chất nữ của ngươi đâu?”

Thường Chiêm nói: “Nàng… nàng…”

Trương tri phủ hỏi: “Ở huyện Sùng Thành?”

Thường Chiêm đến từ huyện Sùng Thành, chất nữ hắn chắc ở huyện Sùng Thành?

Thường Chiêm nói: “Vâng.”

Trương tri phủ càng thêm hảo cảm với quan huyện Cẩu, lại quay đầu xem những tờ giấy ghi tội chứng.

Thông tin trong đó rất chi tiết, còn ghi cả thông tin chi tiết của những người bị bán đi, hoặc bị bắt đi đào đá Lạp Hồ, không biết quan huyện Cẩu đã điều tra bằng cách nào.

Vị huyện lệnh mập mạp, nhìn có vẻ tầm thường này, thật sự là thâm tàng bất lộ!

Lúc cha Thường Chiêm gặp chuyện, hắn mới mười bốn tuổi, mấy năm sau, nhà bọn họ sống rất kín tiếng, nên ở huyện Lâm Hồ không có nhiều người quen biết Thường Chiêm.

Nghiêm huyện lệnh và đa số nha dịch tiểu lại đều không quen biết Thường Chiêm.

Nhưng dù vậy, vì lý do an toàn, Trương tri phủ vẫn để Thường Chiêm ở lại chỗ ông, không cho ra ngoài.

Còn Lưu Bỉnh Hải, ông đặc biệt phái hộ vệ bên cạnh đến báo tin.

Thường Chiêm đã ở lại, lễ vật quan huyện Cẩu đưa cũng không tiện trả lại… Trương tri phủ chỉ đành chọn một ít đồ ăn thức uống trong nhà, để hộ vệ mang đi làm quà đáp lễ.

May mà lần này quan huyện Cẩu đưa toàn đặc sản địa phương giá rẻ, nếu không, lễ này, Trương tri phủ e là đáp không nổi.

Trời đã không còn sớm, Trương tri phủ an bài cho Thường Chiêm xong, liền về phòng, bắt đầu viết thư cho bạn cũ ở kinh thành.

Viết được một lúc, Trương tri phủ dừng bút, thở dài.

Đại Tề này, sau này không biết sẽ ra sao.

Vị Tấn vương kia là thúc thúc của đương kim thánh thượng, ông ta từng nắm quyền triều chính, hô phong hoán vũ trong triều đình, bài trừ dị kỷ, Trương tri phủ chính là vì đắc tội ông ta mà bị đày đi.

Những năm đó, ngay cả đương kim thánh thượng cũng không ít lần bị ông ta ức h**p.

Vì vậy, sau khi đương kim thánh thượng nắm quyền, liền thanh trừng phe cánh của Tấn vương, còn trọng dụng lại những quan viên từng bị Tấn vương bức hại, bao gồm cả Trương tri phủ.

Khoảng thời gian đó, Tấn vương bây giờ ngoan ngoãn vô cùng, luôn rụt rè làm người.

Nếu vậy, tại sao bây giờ thế lực của Tấn vương lại dần lớn mạnh, các triều thần còn lần lượt đầu quân cho Tấn vương?

Vì đương kim thánh thượng không có con trai.

Trước khi đăng cơ, đương kim thánh thượng từng bị quý phi của tiên hoàng hạ độc, từ đó về sau, thân thể ngày càng suy yếu, hậu cung cũng không còn con cái nào được sinh ra.

Mà trước khi bị hạ độc, thánh thượng chỉ có hai người con gái.

Giờ hai vị công chúa đều đã xuất giá, thánh thượng không có con cái nào khác, người anh em ruột duy nhất lại là con trai của quý phi đã hạ độc ông…

Thêm vào đó hoàng thất luôn ít con cái, anh em ruột của tiên hoàng cũng chỉ có một mình tiên Tấn vương… các triều thần không thể không đặt cược vào Tấn vương.

Tấn vương có ý định tranh giành ngôi vị, đương nhiên phải vơ vét của cải khắp nơi để kết giao với triều thần, khiến cho huyện Lâm Hồ bị bọn họ làm cho khói lửa mịt mù…

Trương tri phủ viết xong thư, nằm xuống muốn ngủ, nhưng lại trằn trọc không ngủ được.

Ở một nơi khác, Lưu Bỉnh Hải cũng không ngủ được.

Người họ hàng tên “Tiểu Trương” của Lê Thanh Chấp kia cũng quá lợi hại, Trương tri phủ rõ ràng là không nhận lễ, nhưng hắn lại tặng được lễ, thôi thì cũng đành, hắn lại còn được Trương tri phủ vừa ý, được giữ lại bên cạnh Trương tri phủ!

Trương tri phủ thậm chí còn tặng quà đáp lễ!

Lần sau gặp mặt, hắn nhất định phải hỏi “Tiểu Trương”, hỏi hắn đã làm thế nào.

……

Huyện Sùng Thành.

Hôm nay Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp cũng ngủ muộn.

Sau khi Thường Chiêm ra ngoài vào buổi sáng, Thường Thúy cứ thút thít, khóc rất lâu mới nín, đến tối, thân nhiệt nàng lại tăng lên.

Nàng như vậy, Kim Tiểu Diệp đương nhiên không dám để nàng ngủ một mình, cũng không dám để mấy cô bé kia chăm sóc nàng, liền để nàng tiếp tục ngủ trong phòng bọn họ.

Sau đó… hai đứa Đại Mao, Nhị Mao không vui.
 
Xuyên Không Thành Nam Chính Cổ Đại
Chương 209: Chương 209



Đại Mao, Nhị Mao không ngại ngủ một mình, cũng rất thích muội muội Thường Thúy này, nhưng đột nhiên có thêm một muội muội ngủ cùng phòng với cha mẹ bọn họ… bọn họ không vui.

Ngày đầu tiên bọn họ không phản ứng, hoàn toàn là vì lúc đó Thường Thúy đang ốm, bọn họ không nhận ra điều này.

Đương nhiên, hai đứa rất ngoan ngoãn, không hề làm ầm ĩ, chỉ là mãi không chịu về phòng ngủ, nhìn Lê Thanh Chấp và Kim Tiểu Diệp đầy mong đợi.

Kim Tiểu Diệp muốn đuổi bọn họ đi ngủ, nhưng Lê Thanh Chấp nói: “Hay là, cha chuyển một cái giường sang đây, các con cũng ngủ cùng phòng với chúng ta được không? Chỉ là muội muội ban đêm có thể sẽ khóc, sẽ làm phiền các con…”

“Cha, con muốn ngủ cùng phòng với cha mẹ!”

“Con cũng muốn! Con giúp cha chăm sóc muội muội.”

Đại Mao, Nhị Mao vô cùng mong đợi.

Chỉ có Kim Tiểu Diệp hơi bất lực: “Chàng chiều hư con quá rồi!”

Lê Thanh Chấp nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi.”

Đại Mao, Nhị Mao không phải lớn lên trong nhung lụa.

Bọn họ là anh em sinh đôi, sinh ra đã ốm yếu nhỏ bé, Kim Tiểu Diệp một mình phải nuôi hai đứa trẻ, sữa cũng không đủ…

Thôi thì cũng đành, Kim Tiểu Diệp còn phải làm việc, càng không có sức chăm sóc bọn họ.

Kim Tiểu Diệp từng kể một số chuyện hồi nhỏ của hai đứa, nói lúc nàng xuống ruộng, liền để hai đứa ở nhà, cách một lúc mới về xem một lần, cho b.ú sữa.

Lúc đó hai đứa còn chưa biết đi, ở nhà nằm một chỗ là hai canh giờ.

Có một lần Kim Tiểu Diệp về, không thấy bọn họ trên giường liền giật mình, sau đó mới phát hiện bọn họ lăn qua cái chăn che chắn bên giường rơi xuống đất, rồi lại bò vào gầm giường.

Lúc đó hai đứa đã ngủ rồi, mặt mũi lem luốc nước mắt bùn đất, trên đầu còn có u.

Đại Mao, Nhị Mao lớn lên trong hoang dã.

Cuộc sống đã vất vả rồi, Đại Mao, Nhị Mao còn không có cha, thỉnh thoảng lại bị trêu chọc.

May mà đây là nông thôn thời xưa, rất nhiều nhà nuôi con như vậy, nói tương đối thì Kim Tiểu Diệp còn được coi là thương con, bọn họ lại là anh em sinh đôi có bạn… nếu không tâm lý bọn họ chắc chắn sẽ có vấn đề.

Lê Thanh Chấp cảm thấy mình là cha, phải cho bọn họ đủ cảm giác an toàn.

Hắn rất thích Triệu Tiểu Đậu, về ăn mặc, đãi ngộ của Triệu Tiểu Đậu giống hệt Đại Mao, Nhị Mao, nhưng hắn sẽ không quá thân thiết với Triệu Tiểu Đậu.

Giờ đổi thành Thường Thúy cũng vậy.

Thường Thúy quả thực rất đáng thương, nhưng hắn không thể vì thương Thường Thúy mà bỏ bê Đại Mao, Nhị Mao.

Người đáng thương trên thế gian này quá nhiều.

Cái giường cũ của Đại Mao, Nhị Mao hơi to, khó tháo dỡ, Lê Thanh Chấp liền kéo Kim Tiểu Diệp, chuyển cái giường trong phòng khách sang.

Phòng của hắn và Kim Tiểu Diệp khá rộng, cũng đặt vừa cái giường này.

Bên cạnh giường lớn của bọn họ đặt một cái giường nằm, rồi lại đặt thêm một cái giường ở ngoài… đêm nay, năm người ngủ chung một phòng.

Đại Mao, Nhị Mao rất phấn khích, nằm trên giường một lúc thì gọi “cha”, một lúc thì gọi “mẹ”.

Nhưng bọn họ phấn khích chưa được bao lâu thì ngủ mất, sau đó Thường Thúy nửa đêm đột nhiên khóc, cũng không đánh thức bọn họ.

Sáng hôm sau dậy, hai đứa còn rất chủ động chăm sóc muội muội, cho muội muội ăn sáng. Thường Thúy thực ra hơi nhát gan, nhưng nàng không sợ Đại Mao, Nhị Mao chỉ lớn hơn nàng một chút, lại còn giống nhau như đúc, sau khi dậy nàng không khóc nữa, còn nhỏ giọng gọi “ca ca”.

Điều này làm Đại Mao, Nhị Mao vui phát điên, liên tục gọi “muội muội”.

Ăn sáng xong, Lê Thanh Chấp vẫn như mọi khi đưa ba đứa trẻ đến chỗ Lý tú tài đọc sách.

Buổi trưa, hắn lại đưa ba đứa trẻ về nhà ăn cơm.

Chỗ Lý tú tài nhận đủ loại trẻ em ở mọi lứa tuổi, tiến độ giảng dạy không đồng nhất, mỗi ngày chỉ học nửa buổi cũng không sao cả.

Khi Lê Thanh Chấp về nhà, nữ công phụ trách nấu ăn vừa nấu cơm xong, Kim Tiểu Diệp thì đang bận rộn.

Thấy vậy, Lê Thanh Chấp quen đường vào bếp.

Nữ công nấu ăn tò mò nhìn Lê Thanh Chấp.

Ở thôn Miếu Tiền, đàn ông nấu ăn không phải chuyện gì lạ, có những người đàn ông không lấy được vợ, tự mình không nấu ăn, chẳng lẽ muốn c.h.ế.t đói?

Còn có những người như Lê lão nhị, vất vả lắm mới lấy được vợ, nâng niu như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cũng sẽ nấu ăn.

Nhưng đàn ông bình thường, nhất là những người có vài mẫu ruộng, họ không nấu ăn.

Lê Thanh Chấp đã thi án thủ huyện, vậy mà còn chịu xuống bếp, thật là kỳ lạ!

Quan trọng nhất là, tay nghề của Lê Thanh Chấp rất tốt, món ăn làm ra nhìn rất ngon miệng.

Tiếc là không đến lượt họ.

Nhưng những nữ công này cũng không có gì bất mãn, phần lớn bọn họ, ở nhà một ngày chỉ ăn hai bữa, lại còn toàn là rau và gạo lứt nấu chung một nồi không có chút dầu mỡ nào, ở trong tiệm thì khác, bọn họ không chỉ được ăn cơm trắng, còn được ăn thịt.

Ví dụ như hôm nay, bọn họ được ăn măng hầm thịt.

Nghe nói tối nay còn được ăn cơm nấu cùng đậu tằm, củ kiệu, măng và thịt muối!

Lê Thanh Chấp làm hai món ăn gia đình đầy đặn, rồi gọi mọi người cùng ăn.

Bốn đứa trẻ không lên bàn, bưng bát ngồi trên ghế nhỏ ăn, người lên bàn ăn cơm là Lê Thanh Chấp, Kim Tiểu Diệp, Kim Tiểu Thụ, Phương Cẩm Nương, Lê Lão Căn, còn có Vương tỷ và Từ phu nhân.

Vương tỷ và Từ phu nhân coi như là quản sự trong xưởng thêu, đãi ngộ khác với các nữ công.

Vương tỷ rất thích nói chuyện, lúc ăn cơm nói không ngừng, còn hỏi về huyện Lâm Hồ.

Lê Thanh Chấp lựa lời kể cho nàng nghe một chút, đang nói thì một nha dịch từ ngoài đi vào: “Lê tiên sinh, Cẩu đại nhân có việc tìm ngài, bảo ngài qua đó một chuyến.”

“Chuyện gì vậy?” Lê Thanh Chấp hỏi.

“Ta cũng không rõ, nhưng chắc chắn là chuyện tốt, đại nhân rất vui.”

Nghe vậy, Lê Thanh Chấp nói: “Ta đi ngay.”

Quan huyện Cẩu tìm hắn, chắc là vì Thường Chiêm, chỉ là… sao lại thành tin tốt rồi? Tại sao quan huyện Cẩu lại vui?

Quan huyện Cẩu vui, đương nhiên là vì Trương tri phủ đã đáp lễ.

Trương tri phủ đáp lễ cho ông rồi!

Nhà họ Cẩu tuy không phải gia tộc lớn gì, nhưng cũng được coi là tiểu thế gia, quan huyện Cẩu từ nhỏ đã học cách ứng xử, tặng lễ đối với ông là chuyện rất bình thường.

Nhưng lần đầu tiên ra ngoài làm quan, ông đã cẩn thận lựa chọn quà tặng cho Trương tri phủ, Trương tri phủ không những không nhận, còn mắng cho ông một trận.

Lúc đó quan huyện Cẩu rất buồn bực.

Lần này tặng lễ, trong lòng quan huyện Cẩu thực ra cũng không chắc chắn, đã chuẩn bị tâm lý Trương tri phủ sẽ không nhận.

Kết quả Trương tri phủ không những nhận, còn đáp lễ cho ông!

Chỉ là… Lê Thanh Chấp muốn sắp xếp cho họ hàng mình vào làm việc ở huyện nha, kết quả họ hàng hắn đi phủ thành một chuyến, lại trực tiếp theo Trương tri phủ…

Không biết Lê Thanh Chấp có vui không.

Quan huyện Cẩu vui vẻ kiểm tra quà đáp lễ Trương tri phủ tặng.

Một con vịt muối phơi khô, mấy cây lạp xưởng phơi khô cứng, còn có một bức tranh do Trương tri phủ vẽ!

Tranh do Trương tri phủ vẽ!

Sao Trương tri phủ không đưa sớm hơn? Như vậy ông đã có thể mời Nghiêm tri huyện thưởng thức rồi, Nghiêm tri huyện chắc chắn sẽ ghen tị với ông.

Quan huyện Cẩu nghĩ vậy, liền lấy vịt muối bảo người ta đi hấp chín, hôm nay dù có ăn cơm muộn, ông cũng nhất định phải ăn con vịt này!

Đang vui vẻ thì Lê Thanh Chấp đến.

Quan huyện Cẩu lập tức nói: “Tử Tiêu, tri phủ đại nhân đã đáp lễ cho ta!”

“Thật là tốt quá! Đại nhân, tri phủ đại nhân nhất định rất coi trọng ngài.” Lê Thanh Chấp nói.

“Ha ha ha ha!” quan huyện Cẩu cười vui vẻ một lúc, rồi đột nhiên nghĩ đến điều gì đó: “Đúng rồi, người họ hàng tên “Tiểu Trương” của ngươi, tri phủ đại nhân đã giữ hắn lại ở phủ thành.”

“Không ngờ hắn lại có phúc phận như vậy! Tất cả đều nhờ huyện lệnh đại nhân cho hắn cơ hội!” Lê Thanh Chấp lập tức nịnh nọt.

Thấy Lê Thanh Chấp rất vui, quan huyện Cẩu nói: “Hắn được tri phủ đại nhân coi trọng, tương lai chắc chắn tiền đồ rộng mở!”

“Nếu không có huyện lệnh đại nhân đề bạt, hắn cũng không có cơ hội này.”

TBC

Hai bên trò chuyện vui vẻ, quan huyện Cẩu còn lấy bức tranh của Trương tri phủ ra, cùng Lê Thanh Chấp thưởng thức.

Quan huyện Cẩu thực ra không giỏi vẽ tranh, cũng không biết bình phẩm tranh, nhưng Lê Thanh Chấp còn kém hơn, chỉ biết chút ít.

Hắn lập tức nói mình không giỏi vẽ tranh, nhân tiện khen quan huyện Cẩu một hồi, quả nhiên làm quan huyện Cẩu càng thêm vui vẻ, quan huyện Cẩu còn mời hắn ở lại ăn cơm trưa cùng, thưởng thức vịt muối tri phủ đại nhân tặng.

Tuy đã ăn cơm rồi, nhưng Lê Thanh Chấp vẫn vui vẻ đồng ý.

Vịt muối tri phủ đại nhân tặng có vị rất bình thường.

Ở phủ Hòa Hưng có rất nhiều nhà nuôi vịt, vịt muối là món ăn phổ biến.

Nhà giàu làm vịt muối, thường cho thêm các loại hương liệu, vịt muối làm ra cũng rất ngon, nhưng con vịt muối Trương tri phủ tặng rõ ràng là ngoài nước tương ra không cho thêm gì cả.

Nhưng đây là do Trương tri phủ tặng!

Quan huyện Cẩu khen vịt muối này nguyên chất nguyên vị, khen Trương tri phủ làm quan thanh liêm.

Ông cho rằng Trương tri phủ chắc là vì không có tiền mới ăn loại vịt muối này, lần sau ông có thể tặng Trương tri phủ mấy con vịt muối ngon.

Vừa ăn cơm, quan huyện Cẩu vừa nhắc đến kỳ thi phủ sắp tới, bảo Lê Thanh Chấp đến lúc đó phải thi cho tốt.

Kỳ thi huyện vào tháng hai, vì thời gian diễn ra vốn đã khá dài, lúc công bố kết quả đã là tháng ba, mà kỳ thi phủ vào tháng tư.

Không còn mấy ngày nữa, Lê Thanh Chấp và những người khác phải đi tham gia kỳ thi phủ rồi.

Lê Thanh Chấp cười nói mình nhất định sẽ cố gắng, sẽ không phụ lòng mong đợi của quan huyện Cẩu.
 
Back
Top