Siêu Nhiên Xuyên không - Ta muốn một cuộc sống yên bình

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
382533163-256-k963517.jpg

Xuyên Không - Ta Muốn Một Cuộc Sống Yên Bình
Tác giả: TrMyNguynV611
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Cảnh Lan là một cô gái đáng thương, luôn mong muốn có tình yêu thương.

Sau một vụ tai nạn cô đã xuyên không và một cuốn tiểu thuyết mà cô từng đọc.

Cô quyết tâm sẽ sống một cuộc sống bình yên, êm ả.

Chớ trêu thay cô lại được các nam chính để ý.

Cuộc sống của cô sẽ ra sao...

Hãy đọc câu chuyện để biết thêm.
*Lưu ý*
- Tác giả bị ngu văn nên diễn tả có chút không hay
- Đây là lần đầu mình làm chuyện nên còn bỡ ngỡ, xin thông cảm.​
 
Xuyên Không - Ta Muốn Một Cuộc Sống Yên Bình
Chap 1: Sang thế giới mới sao?


"Cảnh Lan, mày đâu rồi?

Có ra đâu tao bảo hay không hả?" – tiếng gọi của mẹ Cảnh Lan vang vọng khắp ngôi nhà.

Vì đã quá quen với cái cảnh này nên Cảnh Lan chỉ đáp lại với cái câu trả lời ngắn cũn cỡn:- Dạ, mẹ gọi con ạ.Nhìn thấy Cảnh Lan bước từ gác mái xuống người mẹ thiên vị của Cảnh Lan lập tức lên tiếng:- Cuối cùng mày cũng chịu lớ mặt ra rồi à.

Tao còn tưởng mày bị điếc nên không nghe thấy tao gọi.- Dạ, tại lúc đấy con đang thay đồ ạ.- Mày còn cãi được à?

Mày...Bỗng có tiếng gọi cắt ngang cuộc hội thoại của hai mẹ con – "Mẹ ơiiiiiiii, con đói rồi mẹ bảo bà chị già nấu bữa sáng cho con đi." – đó là tiếng gọi của đứa con trai út của cái gia đình thiên vị này.

Nghe con trai cưng gọi, mẹ của Cảnh Lan ngừng mắng cô và đáp trả hết sức nhẹ nhàng – "Trí Cường yêu dấu của mẹ đói rồi à?

Đợi tí mẹ kêu nó làm đồ ăn cho con ngay đây."

Bà ta quay lại nhìn Cảnh Lan rồi gằn giọng lên nói:- Mày còn không mau đi làm đồ ăn cho Trí Cường với Cố Thần đi còn gì nữa.

Đợi tao phải gọi đến tên của mày à?- Dạ, con đi làm ngay ạ.Lí do mà Cảnh Lan không bao giờ phản bác lại mẹ hay bố khi bị mắng hay bị thiên vị chỉ vì đơn giản là Cảnh Lan không muốn chuyện bé xé to.

Từ nhỏ tới lớn cô bị thiên vị cũng quen rồi, nhiều lúc cô phản bác hay phủ định việc mình làm thì đều bị bố mẹ mắng thậm chí còn đánh đập cô.

Những lúc như thế cô luôn có một cô bạn thân tên Diệu Diệu ở bên an ủi.

Thế như mới đây thôi, cô đã phát hiện ra tên bạn trai Hạo Thiên của mình ngoại tình sau lưng mình, đã thế người ngoại tình với hắn lại là cô bạn thân cô tin tưởng nhất.

Kể từ lúc đó trái tim chằng chịt vết thương của cô đã đóng lại, bỏ ngoài tai những sự trách móc, mắng mỏ, sỉ nhục, lăng mạ cay nghiệp đến từ phía bố mẹ, bạn thân và người yêu cũ.

Cô cảm thấy mình đã quá tin người rồi.

Cô luôn tự nhủ với bản thân rằng chỉ cần mình ngoan ngoãn thì chắc hẳn bố mẹ, anh em của cô sẽ yêu thương cô.

Nhưng đổi lại cô chỉ nhận được sự đánh đập, lăng mạ của người thân.

Có lần cô đã suýt phải đánh đổi cả tính mạng của mình để đổi lấy tình yêu thương của bố mẹ.

Đó là khi cô lên 4, Cố Thần lên 7 còn Trí Cường lên 3, lúc ba người đang chơi với nhau ngoài vườn thì phát hiện một tên cướp đang rình mò nhà hàng xóm.

Thấy ba người thì tên cướp đã cầm dao lao đến định thủ tiêu cả ba, thấy thế Cố Thần bỏ lại cô ở lại một mình bế Trí Cường chạy đi.

Do sợ quá cô không thể làm gì được, hai chân cô mềm nhũn ra.

Và thế là cô đã trúng một nhát dao của tên cướp đó ngay vào một bên vai, nếu hôm đó không có gười phát hiện và báo cảnh sát thì có lẽ cô đã đi gặp ông bà không được nhìn thấy ánh sáng ban mai ấm áp nữa rồi.

Cứ ngỡ bố mẹ sẽ quan tâm hỏi han cô nhưng đổi lại cô lại nghe thấy bố nói với mẹ rằng:- Tại sao của nợ này không chết luôn đi?

Tại sao mà hắn không đâm chết nó luôn đi chứ?

Giữ lại làm cái thá gì?

Mai sau chẳng phải gửi về nhà chồng.

Chết rồi thì đỡ tốn cơm tốn gạo nuôi nó.Nghe được câu nói cay nghiệt này từ bố trái tim nhỏ bé của Cảnh Lan lập tức đau nhói.

Cô tự hỏi chính mình rằng tại sao mà bố lại nói những lời cay nghiệt với mình chứ?

Tại sao bố lại muốn mình chết chứ?

Mình đã là gì sai sao?

Những câu hỏi ấy từ trước đến giờ cô vẫn chưa hề tìm được lời giải đáp."

Két...két...kéttttt..."

Tiếng phanh gấp của chiếc xe hơi vang lên, khung cảnh và tầm nhìn của Cảnh Lan trở lên mù mờ không nhìn thấy rõ.

Tiếng xôn xao của mọi người vang lên ngày một to hơn:- Này cô bé à cháu ổn chứ?- Mau gọi xe cứu thương mau lên.- Sao cô bé lại có thể chảy nhiều máu đến như vậy chứ.- Tội nghiệp, tuổi còn trẻ mà đã phải gặp chuyện như vậy.Cảnh Lan không thể tin vào tai của mình được, cô đã gặp tai nạn ư?

Vậy là cô phải kết thúc cuộc đời này ở đây ư?

Không, mình không muốn chết, mình không cam chịu.

Sau đó, cô ngất lịm đi.Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang ở trong một căn phòng lạ.

Chỉ có điều là cách bố trí trong căn phòng này có vẻ ấm áp hơn phòng của cô.

Nhìn qua khung cửa sổ cô còn có thể thấy rõ được những tia nắng hồng ấm áp.

Cô đứng dậy và đi lại chiếc gương.

Cô không thể tin vào mắt mình, trước mặt cô là một cô gái có mái tóc bạch kim đang treo mình bên khung cửa sổ.

Đôi mắt cô có màu dương nhạt kiểu như màu băng lạnh giá, chan chứa nhiều nỗi buồn.

Nhìn trong gương, cô thấy hình như cô gái này đang trang điểm thì phải.

Cô ấy trang điểm rất đậm, tưởng chừng nó dày cả km ấy.

Bỗng chợt cô cảm thấy đầu mình đau nhức, kí ức của nguyên chủ dần hiện rõ trong trí nhớ của cô.

Không sai Cảnh Lan đã xuyên vào bộ tiểu thuyết ngôn tình (xàm l*n) mà cô đã từng đọc có tên là "Lina – mèo nhỏ à ~ em đừng trốn", còn xui hơn nữa là Cảnh Lan đã được xuyên vào vai nữ phản diện chính.

Cô gái mà cô xuyên vào có tên là Sakura, theo như tình tiết của truyện thì cô sẽ bị giết một cách thảm thiết nhất.

"Biết sao giờ nhỉ?

Phản diện chính mà." – nghĩ tới đây Cảnh Lan liền thở dài.

Bỗng cô nghe thấy tiếng gọi của cậu anh ba:- Sakura, mày làm cái gì trên đấy đấy?

Xuống đây mau lên.THE END CHAP 1
 
Xuyên Không - Ta Muốn Một Cuộc Sống Yên Bình
Chap 2: Cảm xúc được giải tỏa


Cô không trả lời mà đi xuống phòng khách.

Cô bước xuống cầu thang, nhìn thấy các anh trai của nguyên chủ đang vây quanh nữ chính – Lina.

Nhìn thấy cô xuống, ông anh thứ ba của nguyên chủ bèn lên tiếng:- Mày đừng nghĩ mày là con ruột của cái nhà này mà mày có quyền được đánh Lina nhé.- Đập nó luôn đi anh hai, lúc nào nó cũng đánh Lina với cái danh nghĩa là con ruột hết á. – cậu anh thứ tư – Adam lên tiếng.Dù anh cả - Nicky và anh năm – Alan nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt giận dữ đang nhìn mình.

Và điều mà cô không tin vào mắt mình đó là Lina đang cười nhếch mép với cô.

Cô biết nếu giờ nhận thì sẽ bị đánh mà không nhận cũng vậy.

Cô đã quá mệt mỏi khi làm một đứa con ngoan rồi.

Cô dương ánh mắt kiên định kèm theo sự lạnh lẽo, đau khổ mà lên tiếng trả lời:- Đúng là tôi đã đánh cô ta đấy, thì làm sao nào?

Muốn đánh đập hay chửi mắng cái gì thì nhanh lên.

Tôi không có nhiều thời gian ở đây xem các người diễn tình cảm anh em thắm thiết.Nhìn vào đôi mắt ấy cộng thêm cả việc cô nhận tội và cách xưng hô thay đổi, 4 người anh của Sakura bỗng cảm thấy con người cô đang muốn xa cách họ.

Drake nhìn Sakura với ánh mắt kinh ngạc, sau đó nói:- Ít nhất thì cô cũng phải xin lỗi Lina đi chứ.- ừ, thì xin lỗi.

Được chưa?Giọng nói lạnh lùng không có chủ ngữ của cô vang lên khiến họ cảm thấy ngạc nhiên càng ngạc nhiên hơn.

Tại sao ư?

Những lúc cô làm sai cô đều không hề nhận lỗi.

Đã thế mọi khi cô đều gọi họ là "onii-chan" nhưng lúc nào cũng bị họ mắng.

Họ đã rất bất ngờ về sự thay đổi đột ngột này.

Một điều mà họ không lường trước được.

Nicky lên tiếng hỏi:- Này Sakura, tại sao em đột nhiên thay đổi cách xưng hô thế?- Đúng đó.

Em sao vậy? – Alan bèn lên tiếngĐừng hỏi tại sao mà Nicky và Alan lại xưng hô là anh em.

Không phải họ muốn đâu, vì họ con ngoan vậy nên phải xưng hô như thế.

Nhưng sự thay đổi này thì họ không lường trước được.

Bỗng mọi người nghe thấy tiếng khóc của Lina:- Hức...có phải... hức...vì em nên chị...hức...mới...hức...giận các anh không... nếu chị... hức... muốn thì em có thể... hức...

đi ra... hức... khỏi cái nhà này... hức... nhưng... hức... xin chị đừng... hức... giận các... hức... anh ấy.(đệt mỏi tay vl)Thấy người em quý giá của họ nhưng vậy, họ bèn quay lại lên tiếng:- Không phải lỗi của em đâu.- Đừng khóc nữa, anh thương.- Ngoan nào.- Em không lên xin cái loại chó rách, đ* đ**m này đâu.

Cô còn không mau xin lỗi con bé. – tiếng của Drake vang lên (ơ, con cưng t đấy.

M mới là chó rách ấy)Nghe những lời nói phát ra từ miệng họ, Sakura cảm thấy nhói trong lòng.

Cô biết rằng họ không hề yêu thương nguyên chủ, nhưng tại sao mà nguyên chủ lại muốn có được tình yêu của các anh trai và các nam chính vậy.

Và Sakura cũng nhận ra một điều rằng từ kiếp trước đến kiếp này cô đều không có ai yêu thương cô thật lòng cả.

Cô mệt rồi, trái tim cô mệt rồi.

Cô nghĩ rằng đã đến lúc mình phải đóng cửa trái tim rồi.

Sakura không muốn bị tổn thương nữa, vậy là quá đủ rồi.

Sakura đã mở miệng nói:- Tại sao tôi phải xin lỗi cô ta chứ?- Tại vì cô sai chứ sao. – Adam liền lên tiếng phản bác- Tôi sai ở chỗ nào chưa?- Sai vì đã làm Lina khóc. – lần này là Nicky cùng với Alan đồng thanhCô hiểu rồi.

Cô không muốn chỉ vì cái lí do vớ vẩn ấy mà mình bị oan đâu.

Sakura đã mạnh dạn lên tiếng phản bác lại:- Chỉ vì làm cô ta khóc mà tôi bị nghi ngờ. – Sakura hỏi- Ừ, rồi sao?

Cô cũng phải giải thích tại sao mà cô thay đổi cách xưng hô nữa đây. – Drake lên tiếng- Thứ nhất, tôi thay đổi cách xưng hô là vì các người không coi tôi là em.

Tôi về đây, về chính ngôi nhà này đã được 2 năm rồi.

Lấy lòng các ngươi bằng mọi cách nhưng các người chỉ yêu thương cô ta.

2 năm thôi là đủ rồi.

Tôi không muốn lấy lòng các ngươi nữa.- Ừ, thế càng tốt.

Giờ cô xin lỗi Lina đi. – họ cùng nhau đồng thanh- Ha, xin lỗi á.

Đừng có mơ tưởng ở đây.

TÔI CŨNG LÀ CON NGƯỜI MÀ.

TÔI CŨNG CÓ CẢM XÚC RIÊNG CỦA MÌNH MÀ.

TẠI SAO CÁC NGƯƠI LUÔN LÀM CHO TÔI ĐAU KHỔ VẬY HẢ TẠI SAO HẢ?

TẠI SAO CÁC NGƯƠI KHÔNG ĐẶT THỬ MÌNH VÀO HOÀN CẢNH CỦA TÔI THỬ ĐI?

TẠI SAO CÁC NGƯỜI KHÔNG THỬ NGHĨ CÁC NGƯƠI LÀ TÔI ĐI?

TẠI SAO?

TRẢ LỜI TÔI ĐI. – Sakura gào lên- À, là vì... – Drake cùng Adam ngập ngừng lên tiếng.- Phải rồi, các người có coi tôi là EM GÁI đâu.

Trong mắt các người, cô ta mới là EM GÁI BẢO BỐI mà.

CÁC NGƯỜI LUÔN COI TÔI LÀ BAO CÁT XẢ GIẬN MÀ.

LÀ CÔNG CỤ ĐỂ CÁC NGƯƠI GIẢI TỎA CẢM XÚC TIÊU CỰC.

THÍCH ĐÁNH LÀ ĐÁNH, THÍCH MẮNG CHỬI THÌ MẮNG CHỬI.

CÓ QUAN TÂM CẢM XÚC CỦA TÔI ĐÂU.

TÔI LUÔN CHỊU NHỮNG TRẬN ĐÁNH, NHỮNG LỜI MẮNG CHỬI ẤY CHỈ MONG CÓ ĐƯỢC SỰ YÊU THƯƠNG CỦA CÁC NGƯỜI THÔI ĐẤY.

CÁC NGƯỜI CÓ BIẾT KHÔNG HẢ?Nói tới đây Sakura đã lăn dài hai hàng lệ trên má.

Gương mặt nhỏ xinh, phúc hậu ấy đang khóc.

Các anh trai của cô rất bất ngờ vì lần đầu tiên cô lớn tiếng đến vậy, lần đầu tiên cô khóc.

Các anh trai của cô bối rối trả lời lại:- Anh xin lỗi vì đã không nghĩ đến cảm nhận của em mà luôn đánh đập, chửi bới em.

Anh thành thật xin lỗi.- Ha, xin lỗi sao?

XIN LỖI LÀ CÁC NGƯỜI CÓ THỂ BÙ LẠI TẤT CẢ NHỮNG ĐAU ĐỚN MÀ CÁC NGƯƠI ĐÃ ĐEM LẠI CHO TA SAO HẢ?

Ta mệt rồi để ta nghỉ ngơi đi.

Nếu thật sự biết lỗi thì kiên trì xin lỗi trong 2 năm đi ha.

Bằng cái quãng thời gian mà tôi lấy lòng các người.Sau đó, cô đi lên phòng đóng cửa cái "RẦM".

Sakura đã bỏ lại những uất ức bấy lâu nay cô đã trải qua lên các anh trai của cô.

Và cô cũng đã để lại sự ân hận lên những con người từng đánh đập, mắng chửi, hành hạ cô.- THE END CHAP 2 –
 
Back
Top Bottom