Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 360: Chương 360



Nhưng cũng coi như đây là khoản thu nhập duy nhất trong thời gian này.

Lộ Thanh tính toán sẽ tranh thủ thời gian đến thăm Sở Nguyệt Nịnh, dùng 500 đô la để trả tiền quẻ bói lúc trước và mua quà tặng cho đại sư.

Nếu không có đại sư, cô đã sớm trở về Đại Lục, làm sao có cơ hội xuất hiện trên màn ảnh chứ?

Càng nghĩ, Lộ Thanh càng cảm thấy những gì cô đang chịu đựng bây giờ không đáng kể.

"Lộ Thanh! Sao còn ngẩn người ở đây! Mau lên!" Nhiếp ảnh gia thấy Lộ Thanh còn đứng ngẩn người thì khó chịu, vừa gọi vừa mắng, "Con gái nhà quê thì mãi mãi là con gái nhà quê, thô lỗ và vô lễ. Đến chị Mai kêu tôi chụp ảnh cũng không dám để tôi chờ."

"Thô lỗ" là do nhiếp ảnh gia cố ý nói.

Nhiếp ảnh gia là người bản địa Hương Giang, hắn luôn luôn coi thường người nơi khác, đặc biệt là những người nhà quê từ Đại Lục.

Cuộc thi tuyển chọn hoa hậu Hương Giang thu hút rất nhiều thí sinh nữ Hương Giang, khi nào thì đến lượt các cô gái miền Bắc?

DTV

"Có, tôi đến đây ngay."

Lộ Thanh sau khi bước vào TVB, thì đã nghe những lời nói như vậy quá nhiều, cô không có địa vị cao cũng không có tiếng nói, vì vậy cô chỉ biết cúi đầu, không dám tranh luận mà chỉ có thể nhẫn nhịn.

Thấy Lộ Thanh vâng vâng dạ dạ, nhiếp ảnh gia liền vui vẻ châm chọc: "Ngoan ngoãn như vậy mới tốt! Gọi là con gái quê quả là không sai. Trợ lý đâu, lấy bóng bay ra đây!"

Trợ lý lập tức nhận lệnh, lấy bóng bay đã được thổi căng ra đưa cho các thí sinh, mỗi người một cái.

Trợ lý đưa cho Lộ Thanh một quả bóng bay.

Lộ Thanh mỉm cười dịu dàng nói bằng tiếng Quảng Đông: "Cảm ơn."

Trợ lý nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lộ Thanh, đỏ mặt vì ngạc nhiên. Đã phát một vòng bóng bay, nhưng chỉ Lộ Thanh là người đầu tiên chủ động nói lời cảm ơn.

Những người khác đều coi hắn như culi sai đâu làm đó.

"Chuyện nhỏ thôi."

Nói xong, trợ lý cẩn thận nhìn nhiếp ảnh gia sau lưng, nhỏ giọng nói: "Lát nữa đừng lơ là, nhanh chóng phối hợp với anh Kiện chụp cho xong, anh ấy tính tình rất nóng."

"Vâng." Lộ Thanh ngoan ngoãn gật đầu.

Chúc Vĩ Kiện thấy phía trước còn lộn xộn chưa làm tốt, lại nổi nóng, túm lấy máy ảnh, hai mắt trừng lớn: "Mày làm gì vậy! Mày lấy bóng bay cho tao cả nửa ngày, tao còn phải đứng đây đợi mày cả nửa ngày! Chậm trễ giờ giấc làm việc thì tính thế nào đây?"

"Tao không chụp, để mày chụp luôn được không?"

Trợ lý nghe tiếng quát tháo liền xoay người mỉm cười, tay không ngừng xoa huyệt Thái Dương: "Xin lỗi anh Kiện, bóng bay đã được phân phát xong. Có thể bắt đầu chụp ảnh rồi."

"Có thể chụp ảnh thì mau biến đi." Chúc Vĩ Kiện mở màn hình máy ảnh ra, liên tục chửi rủa: "Học chụp ảnh mà không biết nhìn vị trí à? Chỉ biết che màn hình, ngu ngốc thật."

Trợ lý và Lộ Thanh liếc nhau, thở dài.

Nghe tiếng chửi rủa không ngừng bên tai, họ làm sao không cảm thấy đồng bệnh tương liên?

Lộ Thanh rời khỏi phòng thay đồ chật ních sau một ngày quay phim mệt mỏi. Cô khoác khăn tắm, cô lên du thuyền và tìm đến một quầy bar ven biển để ngồi xuống. Hai ngày quay phim liên tục khiến cô cảm thấy kiệt sức vô cùng.

Không lâu sau, từ lầu hai vọng xuống tiếng nói oang oang của Chúc Vĩ Kiện: "Đưa mày đi theo là để mày học cách cư xử. Mày rảnh rỗi đi nịnh hót con bé nhà quê kia làm gì? Không có mắt nhìn người à?"

A Dương giải thích: "Em không nịnh hót cô ấy. Mà nếu có nịnh hót, cũng là do anh Kiện dạy. Lộ Thanh có lượng fan qua đường đông đảo như vậy. Từ việc poster chụp chung bị bán hết trong nháy mắt, có thể thấy được điều đó. Các trang tin tức trên mạng đều dự đoán rằng cô ấy ít nhất cũng sẽ lọt vào top 3."

"Về sau, tài nguyên của cô ấy chắc chắn sẽ không thiếu."

Lộ Thanh không khỏi nhéo nhéo lòng bàn tay. Cô không ngờ rằng có nhiều người yêu thích mình đến vậy. Nghe nói poster đã bán hết, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi cô.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 361: Chương 361



Được mọi người yêu thích, hóa ra lại có thể mang lại niềm vui như vậy.

Từ lầu hai truyền đến tiếng bật lửa.

Chúc Vĩ Kiện rít một hơi thuốc, cười lạnh lùng: "Top 3? Mày cũng dám mơ à? Tao nói cho mày nghe, vị trí top 3 đã được La Oanh Hồng sắp xếp từ lâu rồi. Đâu ra chỗ cho con bé nhà kia?"

Top 3 bao gồm quán quân, á quân và huy chương đồng.

La Oanh Hồng là cổ đông của TVB và là một nhân vật cao cấp. Bà ta đã sớm quyết định ai sẽ là người chiến thắng trong top 3. Dựa vào các cuộc thi hoa hậu trước đây ở Hong Kong, những người đạt được vị trí quán quân, á quân và huy chương đồng đều là những tiểu thư nhà giàu.

Lộ Thanh là một cô gái không danh không phận, còn mơ tưởng huy chương đồng ư? Nằm mơ cũng không thể!

A Dương nghe vậy liền xót xa cho Lộ Thanh. Một cô gái nỗ lực như vậy mà lại bị tấm màn đen che đậy, anh ta không thể không lên tiếng: "Em cũng có tin nội bộ, nghe đồn rằng thiên kim Hứa gia đã từng chào hỏi cấp trên, không thể không vì gia thế mà phân biệt đối xử với Lộ Thanh."

"Mày nói gì cũng vô ích." Chúc Vĩ Kiện hở hàm răng vàng cười khinh thường, "Có lẽ cũng chỉ là nể mặt thôi. Nếu Hứa tiểu thư thực sự muốn nâng đỡ nó thì đã sớm sắp xếp cho nó một suất nội bộ rồi."

"Thôi bỏ đi, thứ nông thôn như nó mà lọt vào chung kết cũng là do ông trời mở mắt. Đừng mơ tưởng xa vời nữa."

"Chỉ là một con pháo hôi mà thôi, được đưa ra ngoài mở rộng tầm mắt một chút, rồi lại từ thiên đường rơi xuống địa ngục."

A Dương bị lời nói cay nghiệt của Chúc Vĩ Kiện đả kích, nhớ đến Lộ Thanh dịu dàng tốt bụng mà anh ta vừa gặp, lòng cảm thấy chùng xuống.

Bọn họ đều hiểu rõ. Nếu Lộ Thanh không thể lọt vào top 3 thì cô sẽ không có cơ hội thành công trong làng giải trí Hương Giang này nữa.

Có quá nhiều cô gái xinh đẹp.

Một lát sau.

Từ lầu hai vọng xuống tiếng vải vóc ma sát, tiếng giày da dẫm lên boong tàu mỗi lúc một xa dần.

Mọi thứ lại chìm trong im lặng.

Sóng biển vỗ nhẹ vào du thuyền, gió thổi qua tảng đá ngầm mang theo tiếng gào thét của ai đó. Khi màn đêm buông xuống, nhiệt độ càng ngày càng giảm.

Lộ Thanh như từ thiên đường rơi xuống địa ngục.

Cô run rẩy không ngừng, cố gắng co mình lại để chống chọi với cái lạnh buốt đến thấu xương. Đôi mắt đẹp của cô long lanh như ngọn nến bị gió thổi tắt.

Đầu óc cô trống rỗng.

Thật lâu sau, những tiếng nức nở xen lẫn lời nói run rẩy mới lọt ra khỏi kẽ răng.

"Cũng phải, không có gia thế, không có chỗ dựa, sao mình lại ngu ngốc đến mức dám khẳng định nhất định có thể bắt được top vị trí chứ?"

Nước mắt trong suốt lăn dài trên má, thấm ướt chiếc khăn tay cô đang nắm chặt trong tay.

Sự chua xót trào dâng trong lòng cô.

Chúc Vĩ Kiện nói không sai, cô chính là một cô gái quê mùa chưa hiểu đời, bị lừa dắt qua mặt.

DTV

Thật thảm hại!

Tất cả những tưởng tượng đẹp đẽ và mộng mơ của cô trong khoảnh khắc này liền tan biến.

Một người như cô, làm sao có thể xứng đáng với danh hiệu Hoa Hậu?

Không biết đã qua bao lâu sau.

"Lucy?"

Lại có vài cô gái khác lên du thuyền, họ cố ý tìm đến Lộ Thanh. Một người bạn ôm lấy vai cô, nói rằng họ đã nghe được tất cả những gì Chúc Vĩ Kiện nói.

"Cậu không sao chứ?"

Lộ Thanh ngẩng đầu lên, đôi mắt không còn nước mắt khiến cho những cô gái kia hoảng sợ.

Đôi mắt cô như bị hút mất ánh sáng, chỉ còn lại màu đen thăm thẳm không thể nhìn thấu.

Lộ Thanh há miệng nói sau một lúc lâu, lắc đầu: "Không sao, các cậu lên đây làm gì?"

"Về ký túc xá thôi nào." Cô bạn đợi Lộ Thanh lên thay quần áo, khi xuống lầu còn khuyên nhủ: "Đừng nghĩ quá nhiều, giới giải trí vốn dĩ như vậy, đẹp và hát hay thôi không đủ, quan trọng nhất phải là quan hệ."

Thực ra, các cô tham gia cuộc thi Hoa hậu Hong Kong vì mục đích gì?
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 362: Chương 362



Còn không phải là hướng đến tiền tài và danh vọng sao?

Cuối cùng đã đi đến chung kết, nhưng lại biết được vị trí top 3 đã định sẵn. Các thí sinh đều được báo rằng thứ hạng của họ đều do ban tổ chức sắp xếp, họ chỉ là những con rối trong vở kịch của tư bản. Sau khi diễn xuất kết thúc, họ sẽ ôm nỗi buồn trở về nhà.

Ai có thể vui vẻ trong bầu không khí nặng nề này? Có người thấy tâm trạng của mọi người như vậy, một thí sinh cố gắng tỏ ra lạc quan: "Tôi sẽ sang Canada du học sau khi bị loại."

Một thí sinh khác chia sẻ: "Tôi sẽ tập trung vào công việc giảng dạy tiếng Anh sau khi thất bại."

"Còn Lucy thì sao?" - Một thí sinh khác hỏi.

Lộ Thanh dừng bước, nở nụ cười cay đắng: "Tôi... về Đại Lục."

Mỗi thí sinh đều có con đường riêng, nhưng Lộ Thanh lại rơi vào bước đường cùng.

"Về Đại Lục? Chắc Đại Lục cũng không có chỗ cho một kẻ ngốc như mày đâu?" - Tiếng cười nhạo lạnh lùng vang lên từ phía trước.

Mọi người ngước nhìn lên, ba người mẫu xinh đẹp sải bước vào phòng thay đồ. Họ chính là "top 3" được ban tổ chức sắp xếp sẵn: quán quân, á quân và huy chương đồng.

Quán quân La Viện, với vẻ kiêu ngạo, luôn coi thường Lộ Thanh. Cô ta tin rằng một cô gái quê mùa trong giới giải trí sẽ không thể tiến xa được. Cô ta khinh miệt nhìn đôi dép lào cũ nát của Lộ Thanh, so sánh với bộ bikini hàng hiệu đắt tiền của bản thân.

"Trước khi về Đại Lục vẫn nên đổi đôi dép mới đi!" - La Viện cười nhạt. "Loài côn trùng sống trong bóng tối, vĩnh viễn không thể bước ra ánh sáng à."

Sau khi ba người kia rời đi, các thí sinh khác lo lắng cho Lộ Thanh. "Đừng nghe lời họ nói bậy. Chúng tôi đều biết, nếu không có sự sắp xếp, thì bạn nhất định sẽ đạt thứ hạng cao. Trong lòng chúng tôi, bạn mới là quán quân thực sự."

Lộ Thanh lắc đầu, cố gắng che giấu nỗi đau, bước vào phòng thay đồ. Nhìn vào gương toàn thân, cô cởi bỏ bộ bikini lộng lẫy, để lộ đôi chân dài thon thả và bộ trang phục cũ kỹ, ảm đạm. Nước mắt lăn dài trên má.

---

Sáng sớm, tiếng hừ hử hát nghêu ngao vang lên từ nhà vệ sinh. Sở Nguyệt Nịnh mở cửa, thấy Sở Di đang đánh răng, lắc lư người và hát một bài hát mơ hồ nghe không rõ lời. Hóa ra đó là bài hát chủ đề của phim "Anh đào nhỏ".

Sở Nguyệt Nịnh gõ cửa: "Hôm nay cuối tuần, em định đi làm gì?"

Sở Di quay đầu, miệng đầy kem đánh răng, cười toe toét: "Chị ơi, em đi b*n n**c khoáng với Trần Mễ Hân."

"Không đi chơi à?"

"Không đi." Sở Di rửa mặt xong, cầm gương soi và trang điểm cẩn thận. "Hẹn hò không thể đến trễ."

Sở Di trang điểm xong, tung tăng chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Bỗng nhớ ra chuyện gì đó, cô bé liền quay lại, vung đuôi ngựa bện cao, xoay một vòng trong không trung.

Sở Di nở nụ cười rạng rỡ, hôn gió về phía chị gái: "Chị ơi em đi đây."

Sở Nguyệt Nịnh nặn kem đánh răng, vẫy tay: "Bye em gái."

Dùng mười phút để rửa mặt, Sở Nguyệt Nịnh ra ngoài, vén tóc lên và cột lại gọn gàng.

Sau khi Sở Nguyệt Nịnh thu dọn xong xuôi, liền lái xe đi đến phố Miếu.

Vừa đến quán nước đường, cô đã nghe tiếng nhạc disco sôi động vọng ra từ phòng tập thể hình của Trần Hạo Minh.

Trương Kiến Đức cũng đang ở quán, trò chuyện rôm rả với hàng xóm.

"Anh Đức," Sở Nguyệt Nịnh dựng xe, chào hỏi và nhìn lên tầng 3.

Chỉ thấy cửa sổ tầng 3 mở toang, treo những biểu ngữ rực rỡ với dòng chữ vàng: "Chúc mừng phòng tập thể hình long trọng khai trương."

Trần Hạo Minh lại một lần nữa gặt hái thành công.

"Nhìn náo nhiệt quá."

"Nịnh Nịnh đến rồi hả?"

Trương Kiến Đức cũng vui vẻ, ngậm điếu thuốc lá, nhìn lên tầng 3: "Phòng tập thể hình số một phố Miếu, chắc chắn là phải làm cho hoành tráng, nhạc là tôi nhờ người giúp huấn luyện viên Trần chọn."

"Anh Đức thật nhiệt tình." Sở Nguyệt Nịnh cười.

"Ngàn vạn lần đừng nói vậy, anh Đức nghe được mắc cỡ lắm." Trương Kiến Đức cười, "Làm sao bằng được Nịnh Nịnh, không lấy tiền cũng có thể miễn phí xem bói cho người ta."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 363: Chương 363



Sở Nguyệt Nịnh biết Trương Kiến Đức đang nói đến Lộ Thanh, cô cười cười mở tủ, lấy khăn lau kệ thủy tinh.

"Nhắc đến chuyện này, lần trước em xem tướng cho cô bé kia, em đã bảo rằng cô bé có thể dành được chức Hoa Hậu. Đêm nay TVB sẽ phát trực tiếp hiện trường cho toàn bộ người dân Hồng Kông, nếu là thật thì em sẽ nổi như cồn rồi."

Sở Nguyệt Nịnh nhớ đến cuộc tranh cãi của mấy bà thím trước đây, gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay là chung kết rồi."

"Đúng vậy." Trương Kiến Đức vừa dứt lời, một ông bác hàng xóm bên cạnh đã xen vào.

"Truyền hình trực tiếp có gì hay? Tôi nghe nói là giới Hoa Hậu đã sắp xếp sẵn quán quân rồi."

"Quán quân là ai?" Trương Kiến Đức tiến lại gần: "Có phải là người tên Lộ Thanh không?"

Ông bác lắc đầu, nhồm nhoàm nhai thức ăn sáng: "Không phải, là họ La."

"Họ La?" Trương Kiến Đức ngạc nhiên, hỏi Sở Nguyệt Nịnh: "Lần trước em nói là Lộ Thanh mà?"

Sở Nguyệt Nịnh gật đầu xác nhận: "Đúng vậy, là Lộ Thanh."

"Vậy sao lại thành họ La?" Trương Kiến Đức hoang mang, quay sang hỏi ông bác: "Bác Thu, có phải bác nghe nhầm rồi không?"

Bác Thu đang vội vàng ăn sáng, xua tay nói: "Không thể nào sai được. Hôm qua nhà họ La đã phát thông báo chúc mừng, chúc mừng cháu gái họ đoạt danh hiệu Hoa Hậu."

"Có chuyện như vậy ư?" Trương Kiến Đức quay sang nhìn Sở Nguyệt Nịnh.

Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Sở Nguyệt Nịnh bình tĩnh, ánh mắt nhìn lên tầng 3, hắn quyết định không suy nghĩ nhiều.

Dù sao Nịnh Nịnh bói toán trước giờ chưa bao giờ sai.

"Ôi, khai trương náo nhiệt thế này, huấn luyện viên Trần đi đâu vậy?"

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Trần Hạo Minh vừa đưa một minh tinh lên tầng 3, từ cửa sổ nhìn thấy nước đường Sở Ký mở cửa, anh ta liền xuống lầu.

Anh ta nở nụ cười rạng rỡ: "Sở đại sư, nhạc có lớn quá không? Tôi lo làm phiền cô."

Nếu Sở Nguyệt Nịnh nói có, Trần Hạo Minh sẽ lập tức tắt nhạc, cũng không quan tâm đến việc có náo nhiệt hay không.

"Không sao." Sở Nguyệt Nịnh cong môi cười, "Vất vả mới thu hút được nhiều người đến, cứ náo nhiệt đi."

"Cảm ơn mọi người đã thông cảm." Trần Hạo Minh chắp tay trước ngực, hướng Trương Kiến Đức và những chủ cửa hàng khác bày tỏ lòng biết ơn.

Mọi người đều hiểu ý.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn kỹ tướng mạo của Trần Hạo Minh.

Cung tiền tài hồng quang đại lượng, vận mệnh phá sản ban đầu cũng đã thay đổi.

Cô mỉm cười nhẹ.

"Cung tiền tài đại lượng, xem ra hôm nay đã ký không ít hợp đồng."

Trần Hạo Minh không phủ nhận, khiêm tốn nói: "Tất cả đều nhờ ơn đại sư giúp đỡ."

"Nếu không có đại sư chỉ điểm, tôi chắc chắn không thể nghĩ ra những cách này."

Trần Hạo Minh không phải người vong ơn phụ nghĩa, anh ta lấy ra tấm thẻ đen đã chuẩn bị sẵn, trang trọng đưa cho Sở Nguyệt Nịnh: "Đại sư, vì để tỏ lòng biết ơn, đây là thẻ VIP trọn đời, chỉ cần phòng tập thể hình của Trần Hạo Minh còn hoạt động, thì đại sư có thể đến đây bất cứ lúc nào."

Nếu là một lời đề nghị chân thành, thì không nên từ chối.

Sở Nguyệt Nịnh tuy rằng không thích vận động, nhưng cũng không thể từ chối tấm lòng của người ta.

Nhận lấy thẻ đen, cô bỏ vào túi xách: "Cảm ơn."

"Đại sư nhất định phải đến nhé."

Nói xong, Trần Hạo Minh cẩn thận nhìn quanh, xác định không có ai xung quanh, rồi hạ giọng: "Tôi sẽ an bài cho cô một huấn luyện viên cơ bắp cuồn cuộn nhất, bảo đảm không sướng không về."

Sở Nguyệt Nịnh chớp mắt, cơ bắp... đẹp trai ư?

Cô vô tình nghĩ đến Chu Phong Húc.

Hình như trong ấn tượng của cô, không ai có thể đẹp trai hơn hắn?

Trần Hạo Minh thấy Sở Nguyệt Nịnh im lặng, tưởng cô e thẹn, liền đề nghị: "Hoặc là tôi chuẩn bị cho cô một căn phòng riêng ở lầu trên."

"Chỉ có cô và huấn luyện viên thôi."

"Khụ khụ khụ." Sở Nguyệt Nịnh không chịu nổi sự trêu chọc, ho khan vài tiếng liên tục xua tay: "Không cần đâu, rảnh rỗi tôi sẽ lên xem."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 364: Chương 364



Tiễn Trần Hạo Minh đi, Sở Nguyệt Nịnh bắt đầu sắp xếp lại quán xe. Cô bày ra chiếc bàn gỗ nhỏ, lấy ra hai chiếc ghế tựa và ngồi xuống, nhìn về phía hàng người đang xếp hàng chờ đợi, nụ cười nở rộ trên khuôn mặt trắng mịn.

"Có thể bắt đầu xem bói rồi, ai đến trước thì mời!"

Người đầu tiên trong hàng là một người phụ nữ. Cô mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình bằng vải cotton, đi dép lê, một tay đỡ eo, một tay cầm bình giữ nhiệt.

Bụng cô hơi nhô cao, lộ rõ qua lớp áo ngủ mỏng manh. Mái tóc xoăn rối bời, khuôn mặt vàng vọt như nến.

Cô cẩn thận ngồi xuống, vừa đặt bình giữ nhiệt lên bàn, đã tức giận đập mạnh xuống mặt bàn gỗ.

“Đại sư, xin cô nhất định phải giúp tôi tìm ra con giáp thứ mười ba kia đang ở đâu.”

Xôn xao!

Nhóm hàng xóm xao động.

Con giáp thứ mười ba?

Nữ sĩ mang thai mà chồng đã ngoại tình.

Các bà hàng xóm xôn xao bàn tán, tỏ ra phẫn nộ:

"Trời ơi, cô đang mang thai mà chồng đã đi ngoại tình sao?"

"Làm sao có loại đàn ông có thể vậy được? Vừa mang thai đã vội vã bỏ vợ bỏ con."

"Mang thai mà chồng đã ngoại tình, sinh con rồi liệu có tốt hơn không?"

"Cô còn chưa đến 30 tuổi mà? Tranh thủ tuổi trẻ mà ly hôn đi."

Nghe những lời bàn tán của hàng xóm, Tô Tú Nhã bỗng chốc suy sụp. Cô nức nở cúi đầu che đi chiếc bụng bầu to, "Tôi... tôi tiếc nuối."

"Baby đã có thai động, tôi và người yêu cũng đã yêu nhau ba năm. Anh ấy là người tốt nhất trên đời đối với tôi, rất dịu dàng và chu đáo."

"Tôi... tôi tin tưởng, nhất định là có người phụ nữ khác quyến rũ anh ấy, khiến anh ấy không kiềm chế được bản thân."

Nói xong, Tô Tú Nhã nắm lấy tay Sở Nguyệt Nịnh, cầu xin: "Đại sư, mọi người đều nói rằng cô bói toán rất linh nghiệm. Xin cô giúp đỡ tôi với, cầu xin co."

Sở Nguyệt Nịnh nắm lấy tay Tô Tú Nhã, lo lắng cô kích động ảnh hưởng đến thai nhi, bèn nhẹ nhàng hỏi: "Cô có bát tự của người yêu không?"

Tô Tú Nhã ngẩn người, lắc đầu buồn bã: "Còn cần bát tự sao?"

"Cần chứ." Sở Nguyệt Nịnh gật đầu, tiếp tục hỏi: "Cô biết giờ sinh của người yêu không?"

"Chỉ biết ngày sinh thôi có được không?" Tô Tú Nhã tỏ ra thất vọng.

"Vậy thì không được." Sở Nguyệt Nịnh giải thích: "Cần phải biết cả giờ sinh, nếu không thì bói toán sẽ không chính xác."

Thấy Tô Tú Nhã hoảng hốt, Sở Nguyệt Nịnh đề nghị: "Vậy thì bói bát tự của cô đi."

Tô Tú Nhã chống tay lên bàn, đứng dậy: "Tính cho tôi ư?" Nghe lời nói của Sở Nguyệt Nịnh, cô do dự hỏi: "Tính cho tôi cũng có thể tìm ra vị trí của tiểu tam sao?"

Sở Nguyệt Nịnh nhíu mày, chống tay lên cằm: "Tại sao nhất định phải tính cho người khác? Quẻ Kim của tôi không tính chuyện vặt vãnh, nếu như hoa rơi vào tay người khác phải chăng là quá lãng phí?"

Lúc này Tô Tú Nhã mới nhận ra.

Càng nghĩ càng tức giận.

Mới nãy đây cô suýt chút nữa đã ném hai trăm tệ vào tay cái tiểu tam kia!

"Được rồi, tính cho tôi đi."

Tô Tú Nhã một lần nữa ngồi xuống.

Sở Nguyệt Nịnh nhận lấy bát tự sinh thần, nói: "Theo quy cũ, trước tiên tôi sẽ tính từ thân thế của cô."

Tô Tú Nhã gật đầu: "Đại sư, xin cô cứ mạnh dạn tính. Nếu không chuẩn, tôi sẽ không trách cô."

"Được thôi." Sở Nguyệt Nịnh cười.

Đây là lần đầu tiên có khách hàng nói như vậy.

Cô nhìn vào bát tự, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, chậm rãi bắt đầu tính toán.

"Dựa vào bát tự, tuổi thơ của cô số phận không tốt. Tài lộc nhiều nhưng yếu ớt, không thông suốt, tuổi vận gặp khắc Thân Mẫu ắt sẽ chết. Mẹ cô đã qua đời rất sớm. Bát tự của hai người khắc chế lẫn nhau, trong hai người chỉ có thể sống một người. Có thể nói, khi cô vừa sinh ra, mẹ cô đã qua đời."

"Nhưng vẫn chưa hết."

Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục tính.

"Tuổi vận sắp tới gặp tai họa lớn, cha cô c.h.ế.t vì tai nạn mà không thể cứu vãn. Không lâu sau, cha cô cũng đột ngột qua đời."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 365: Chương 365



"Không cha không mẹ, đương nhiên không có ai che chở. Tuổi thơ của cô không hề dễ dàng."

Tô Tú Nhã ngớ ngàng, choáng váng.

Choáng váng.

"Đại sư, chúng ta có quen biết nhau không nhỉ?"

Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu.

Tô Tú Nhã được bạn bè giới thiệu đến đây, bạn bè còn cho cô xem báo chí.

Nói rằng Sở Ký nổi tiếng về độ chính xác trong việc xem tử vi.

Khi cô đến, vừa nhìn thấy Sở Nguyệt Nịnh trẻ tuổi như vậy, cô đã do dự.

Nhưng cô quá muốn tìm kiếm sự giúp đỡ, nên đã ở lại.

Không ngờ lại chính xác đến vậy.

DTV

Tô Tú Nhã gật đầu: "Mẹ tôi đúng là sinh tôi khó khăn. Cha tôi tự mình đi mua sữa bột cho tôi trên đường thì rớt xuống hồ nước. Hàng xóm nói, cha tôi có lẽ đã chìm trong nước một ngày một đêm, t.h.i t.h.ể nổi lên mới được người ta phát hiện."

Thân thế đáng thương của Tô Tú Nhã khiến những người hàng xóm đều đồng cảm.

Thậm chí có người còn có thể lý giải cho cô, tại sao khi mang thai mà người yêu ngoại tình, cô vẫn muốn níu giữ đứa con để ở bên cạnh.

Từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương, nên sẽ nắm chặt lấy hạnh phúc khó khăn mới có được mà không muốn buông tay.

Sở Nguyệt Nịnh tiếp tục tính toán.

"Sau khi cha mẹ qua đời, cô liền đi theo bác ruột sinh sống. Bác ruột có hai gái một trai, và cô là con thứ tư. Ban đầu, cô tưởng rằng bác ruột và bác gái là cha mẹ ruột của mình, không hiểu sao họ lại đối xử bất công với cô. Mãi đến khi cô lên tám tuổi, nghe hàng xóm bàn tán, cô mới dần dần hiểu ra."

Tô Tú Nhã thấy Sở Nguyệt Nịnh tính toán cả chuyện của bác ruột, cũng thành thật thú nhận: "Họ đối xử với tôi không tốt, không cho tôi ăn cơm, nhưng dù sao cũng cho tôi một chỗ nương tựa. Tôi cũng nguyện ý coi họ như cha mẹ ruột."

"Đáng tiếc..."

Ánh mắt Tô Tú Nhã dần dần trở nên đau khổ.

Có chút khó mở lời.

“Lúc tôi 18 tuổi, bác...bác muốn tôi báo đáp ông ta. Cũng may là tôi chạy nhanh, không để ông ta thực hiện được. Chuyện này thật sự khiến người ta ghê tởm, cùng huyết thống với nhau, tôi từ nhỏ đã xem ông ta như cha mình, vậy mà ông ta lại cầm thú như vậy.

Sở Nguyệt Nịnh không ngắt lời Tô Tú Nhã.

Tô Tú Nhã cũng tiếp tục lời nói, chậm rãi nói về quá khứ.

"Vì chuyện của bác ruột, tôi vẫn luôn không dám yêu đương, may mắn thay, sau này tôi gặp được người yêu hiện tại."

Nhắc đến người yêu, Tô Tú Nhã ngẩng cao đầu, khuôn mặt giãn ra, khóe miệng mang theo nụ cười, dịu dàng v**t v* bụng.

"Lúc ấy tôi làm việc ở quán bar, mỗi ngày đều phải dọn thùng bia nặng, hơn nữa khách hàng đều nhìn với ánh mắt lạnh lùng, chỉ có anh ấy mới chịu đưa tay ra giúp đỡ."

"Anh ấy cũng rất gầy yếu, vậy mà những thùng bia nặng nề kia, anh ấy cắn răng giúp tôi dọn từ kho ra quầy bar, cũng không hề kêu một tiếng mệt."

"Sau này, một lần đi hát karaoke đêm khuya, tôi gặp phải lưu manh quấy rối, chính là anh ấy đã kịp thời giúp tôi đẩy tên lưu manh ra, tôi mới không gặp phải bi kịch."

"Sau khi ở bên nhau, anh ấy luôn mang đến cho tôi những bất ngờ thú vị, còn nói rằng vì để sau này ở bên nhau, anh ấy đã bỏ tiền mua nhà, vay tiền mua xe. Anh ấy thực sự chân thành với tôi, chỉ là gần đây có chút hờ hững, tôi mang thai không thể quan tâm được cảm xúc của anh ấy, nên anh ấy mới..."

Ánh mắt của Tô Tú Nhã tối sầm xuống hai phần.

"Anh ấy mới bị người phụ nữ khác mê hoặc."

Nói xong.

Tô Tú Nhã như bám víu vào cọng cỏ cứu mạng, nắm chặt lấy tay Sở Nguyệt Nịnh, mong chờ hỏi: "Đại sư, xin cô giúp tôi bói toán. Bói xem người phụ nữ kia là ai, ở đâu, tôi... tôi thực sự sẽ không làm tổn thương người phụ nữ kia."

"Tôi chỉ muốn cô ấy rời đi."

Tô Tú Nhã không ngừng v**t v* bụng, ánh mắt dịu dàng, "Chỉ cần cô ấy rời đi, Ngải Thụy nhất định sẽ trở lại bên tôi."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 366: Chương 366



"Baby không thể thiếu ba, cả hai đứa đều không thể thiếu ba mình được.”

Mọi người phản ứng lại, ánh mắt nhìn về phía Tô Tú Nhã với sự kinh ngạc xen lẫn hoang mang vì đây là song bào thai.

Duy chỉ có Sở Nguyệt Nịnh nhìn bát tự nhíu mày.

"Ba?"

"Nhưng... người yêu của cô rõ ràng là phụ nữ mà."

Ba là phụ nữ ư?

Nhóm hàng xóm hoảng hốt. Bà A Sơn hớt hải chen vào đám đông, vừa mới gọi người giúp xem trái cây trong quán, liền nghĩ đến chuyện nghe thầy bói. Vừa bước vào, bà đã nghe được tin tức động trời này.

Bà vung chiếc lược gỗ đào búi đầu bạc lên cao, bị dọa đến vỗ bộ n.g.ự.c gầy yếu, liên tục th* d*c, "Ôi trời, đúng là chuyện động trời, tưởng hù c.h.ế.t người hả!"

Đinh sư nãi cũng ngớ ngàng, trong mắt đầy nếp nhăn đều là h*m m**n học hỏi, "Đồ ngốc, phụ nữ làm sao có thể mang thai được?"

DTV

"Tô tiểu thư, không phải là cô bị lừa rồi chứ?"

"Thế giới ngày nay, lòng người không còn như xưa. Tôi chỉ biết nữ phò mã, còn nữ giả nam trang lừa gạt người ta mang thai, quả là lần đầu tiên nghe thấy."

Tình hình càng lúc càng kỳ quặc, suy đoán cũng càng lúc càng tồi tệ.

Sự thật được phơi bày.

Tô Tú Nhã lặng lẽ v**t v* bụng.

Quán bói toán náo nhiệt ồn ào, có hàng xóm vội vàng hỏi.

"Đại sư, nếu người yêu của Tô tiểu thư là phụ nữ, vậy đứa bé trong bụng là con ai?"

Sở Nguyệt Nịnh ra hiệu mọi người im lặng. Nhìn Tô Tú Nhã đang im lặng, cô hỏi: "Có thể nói không?"

Nội tình vốn là chuyện riêng tư của khách hàng.

Xem xét đến ảnh hưởng công cộng, lại xem xét đến việc Tô Tú Nhã đang mang thai, Sở Nguyệt Nịnh quyết định hỏi trước.

Nếu Tô Tú Nhã từ chối tiết lộ, thì cô sẽ kết thúc quẻ bói này.

Tô Tú Nhã không hề lo lắng, cô v**t v* bụng cười nói: "Đại sư, nếu cô đã tính ra thì nói cũng không sao."

Nghe nói nguyên nhân thực sự sắp được công bố, nhóm hàng xóm đều dỏng tai lên nghe.

Bà A Sơn cẩn thận đỡ Đinh sư nãi, nhón chân, tai phải cố gắng hướng về phía quán bói toán.

Sở Nguyệt Nịnh bấm đốt ngón tay xem bát tự, "Tô tiểu thư là mệnh góa bụa, cả đời không có quan hệ huyết thống. Nói cách khác, hai đứa bé song sinh trong bụng đều không phải là con ruột của cô."

Vừa dứt lời, nhóm hàng xóm lại ngớ ngàng.

Bà A Sơn tháo chiếc lược gỗ đào xuống rồi lại chải vuốt mái tóc bạc, như thể đang sắp xếp sự tình rối rắm.

"Người yêu của Tô tiểu thư là phụ nữ, mang thai con mà không có quan hệ huyết thống?"

Chải vuốt xong, Bà A Sơn lại cắm chiếc lược gỗ đào búi lại đầu bạc, "Đúng là sống đến từng tuổi này rồi, chuyện ly kỳ nào cũng có thể gặp được."

Có người hàng xóm nhìn vào bụng Tô Tú Nhã, "Tô tiểu thư, vậy đứa bé trong bụng cô là của ai?”

Tô Tú Nhã v**t v* bụng, cảm nhận được thai động nghịch ngợm của đứa bé trong bụng, cô ôn nhu nói: "Baby đúng là không cùng huyết thống với tôi."

Người hàng xóm lại hỏi: "Nếu không phải của cô, thì là ai?"

"Là của Ngải Thụy, chính là người yêu của tôi." Tô Tú Nhã v**t v* bụng, từng chút một, "Tuy chúng tôi đều là phụ nữ, nhưng tình yêu đồng giới cũng là tình yêu đích thực."

Mọi người biết được sự thật, nhìn nhau đầy hoang mang.

Hóa ra Ngải Thụy đã mượn bụng Tô Tú Nhã để mang thai.

Tương đương với thụ tinh nhân tạo bằng trứng của người khác và t*nh tr*ng của đàn ông.

"Đại sư, như vậy cũng được sao?"

"Nịnh Nịnh, Tô tiểu thư mang thai con không phải ruột thịt, có thể xảy ra phản ứng đào thải không?"

"Dùng cơ thể mình mang thai con cho người khác, nguy hiểm thực sự rất lớn."

Tô Tú Nhã lần đầu tiên được nhiều hàng xóm quan tâm như vậy, trong lòng ấm áp. Lúc này, cô đã quên đi sự phẫn nộ và đau lòng vì bị kẻ thứ ba chen chân, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.

"Sẽ không. Nước ngoài hiện nay đã có kỹ thuật ổn định, cơ thể tôi sẽ không có vấn đề gì."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 367: Chương 367



"Nguy hiểm không chỉ vậy. Dù sao cũng là mang thai con không phải ruột thịt, cơ thể sẽ có phản ứng dị ứng. Thai của cô sẽ vất vả hơn so với phụ nữ mang thai bình thường khác." Sở Nguyệt Nịnh nhìn vào bụng của cô, "Mấy tháng rồi?"

Tô Tú Nhã v**t v* bụng, cười: "Hơn ba tháng, mới có thai động."

Sở Nguyệt Nịnh nói: "Mang thai song sinh vốn đã vất vả đối với phụ nữ bình thường, vậy có đáng không?"

Bụng hơn ba tháng của Tô Tú Nhã to như bụng bầu bình thường 6 tháng. Bản thân cô là thai phụ cao tuổi, thời thơ ấu bị suy dinh dưỡng, sau khi trưởng thành cũng không được bồi bổ lại, sau khi mang thai càng phải cung cấp dinh dưỡng cho hai thai nhi, dinh dưỡng trong cơ thể bị mất đi hơn một nửa.

Ngoại trừ cái bụng to, thì Tô Tú Nhã còn xanh xao như nến, tay chân gầy như que củi.

"Đáng giá." Tô Tú Nhã mỉm cười, "Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho Ngải Thụy, chúng tôi đều là phụ nữ, tự nhiên không thể mang thai được."

"Ngải Thụy rất thích con, cha mẹ cô ấy cũng muốn có cháu. Khi cô ấy đưa ra giải pháp này, tôi đã đồng ý để được ở bên cô ấy mãi mãi."

"Tôi mang thai con của cô ấy, như vậy sau khi con sinh ra, sẽ không có trường hợp một bên không yêu con."

Tô Tú Nhã đắm chìm trong tưởng tượng về cuộc sống tốt đẹp trong tương lai.

"Nhưng cô ấy hiện tại đang ngoại tình mà?" Sở Nguyệt Nịnh hỏi.

Tô Tú Nhã ra vẻ không để ý, "Tôi tin tưởng Ngải Thụy chỉ là nhất thời hồ đồ, tôi mang thai con của cô ấy, cô ấy nhất định sẽ trở về gia đình. Phạm sai lầm không đáng sợ, sửa lại mới là tốt."

Tô Tú Nhã mạnh mẽ nhéo góc áo, giọng run rẩy.

Phụ nữ trời sinh giác quan thứ sáu nhạy bén, khi cô phát hiện quần áo của Ngải Thụy về nhà có chứa mùi nước hoa khác, khi cô phát hiện son môi dính trên áo sơ mi của Ngải Thụy, khi cô phát hiện móng tay của Ngải Thụy bị trầy xước.

Không ai có thể hiểu được sự tuyệt vọng của cô.

Cảm giác đau đớn tê tâm liệt phế bao trùm lấy cô.

Tô Tú Nhã nhắm mắt lại, không biết là muốn thuyết phục người khác hay muốn thuyết phục chính mình, không ngừng lặp lại, "Chỉ cần tiểu tam rời đi, Ngải Thụy nhất định sẽ trở về."

"Cô ấy sẽ không trở về."

Một câu nói của Sở Nguyệt Nịnh khiến Tô Tú Nhã mở to mắt.

"Theo thứ tự trước sau, thật ra cô mới chính là tiểu tam." Sở Nguyệt Nịnh kể lại mọi chuyện.

"Không... Không thể nào."

Giống như một chậu nước lạnh vào tháng Chạp dội từ đầu đến chân Tô Tú Nhã.

"Khi tôi biết Ngải Thụy, tôi đã xác nhận rồi, cô ấy là độc thân."

"Cô ấy muốn lừa gạt cô, đương nhiên sẽ thể hiện ra dấu hiệu độc thân." Sở Nguyệt Nịnh nhìn khuôn mặt sắp c.h.ế.t của Tô Tú Nhã, rồi nhìn Tô Tú Nhã đang v**t v* bụng.

Hai tay cô nắm chặt.

"Thật ra, cô ấy đã có bạn gái yêu nhau nhiều năm."

Tô Tú Nhã tái nhợt mặt lắc đầu: "Không... Không thể nào."

Sở Nguyệt Nịnh thấy tướng mạo Tô Tú Nhã sắp chết, vậy nên cô không thương tiếc, kể lại mọi chuyện một cách rành mạch, "Cô ấy chỉ muốn lừa cô sinh con thôi.”

“Ngay từ đầu, Ngải Thụy đã có mục đích tiếp cận cô. Cô ấy là đồng tính nữ, sau khi ngoại tình, cha mẹ không đồng ý, đối mặt với yêu cầu mãnh liệt của cha mẹ muốn có cháu trai. Cô ấy luyến tiếc người yêu trước đây phải chịu khổ, nên sau khi bàn bạc liền quyết định đi ra ngoài tìm một người phụ nữ ngốc nghếch để lừa gạt."

Tô Tú Nhã chính là người phụ nữ ngốc nghếch đó.

"Trong 5 năm tới, cô sẽ không biết sự thật. Cho đến khi cô sinh đôi và nuôi dưỡng chúng lớn, Ngải Thụy mới có thể lộ ra bộ mặt thật của mình."

Sở Nguyệt Nịnh xoa xoa đôi mắt, nhìn thấy một số hình ảnh trong tương lai.

Khuôn mặt tiều tụy của Tô Tú Nhã không ngừng cầu xin nhưng vẫn bị một người phụ nữ cắt tóc ngắn tống ra khỏi cửa.

"Cô bị vứt bỏ, không xu dính túi. Sau đó, cô muốn đi tìm hai đứa con sinh đôi, nhưng chúng cũng không nhận cô. Chỉ nhận Ngải Thụy và ông bà nội."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 368: Chương 368



"Cô miễn cưỡng tìm một công việc lương thấp và vất vả, cơ thể cô lại suy yếu do sinh sản và mất m.á.u quá nhiều, cuối cùng tắt thở trong một căn phòng thuê tầng hầm ẩm thấp."

Ngay cả trước khi chết, Tô Tú Nhã vẫn nhớ mong hai đứa con sinh đôi.

Rốt cuộc, đó là những đứa con mà cô đã mang thai vất vả mười tháng, và chỉ sau khi vượt qua cửa quỷ mới sinh ra được.

Tô Tú Nhã nghe những lời này, không thể tin được, lắc đầu thất thần: "Không thể nào, Ngải Thụy thực sự yêu tôi, cô ấy không thể lừa dối tôi được."

"Cô ấy đối xử với tôi rất tốt, sợ tôi vất vả đi làm còn bảo tôi nghỉ việc, để cô ấy kiếm tiền để nuôi tôi."

Sở Nguyệt Nịnh gật đầu: "Nếu không cắt đứt nguồn thu nhập của cô, làm sao cô ấy có thể khống chế cô?"

"Vậy... nhà thì sao? Nhà?" Tô Tú Nhã cố gắng tìm kiếm bằng chứng cho thấy Ngải Thụy yêu mình, "Ngải Thụy đã mua nhà cho tôi."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn tướng mạo của Tô Tú Nhã, "Cung Điền trạch ảm đạm, không có căn cơ, nhà không phải đứng tên cô chứ? Chẳng nói gì đến nhà, ngay cả quần áo cô ấy mua để lừa dối cô, cuối cùng đều không cho cô mang theo."

Câu nói cuối cùng khiến Tô Tú Nhã hoàn toàn im lặng.

Cô bất lực ôm bụng, vẻ mặt chua xót.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn bầu trời, "Nếu cô không tin, thực ra cô có thể đến cửa hàng của cha mẹ cô ấy ngay bây giờ."

"Quẻ đã đến đây."

Tất cả những gì cần tính toán đã được tính toán.

Cuối cùng Tô Tú Nhã sẽ ra sao, đó là tùy thuộc vào việc cô sẽ làm gì và lựa chọn gì.

Nhóm hàng xóm xì xào liên tục.

Bà A Sơn thấy Tô Tú Nhã ôm bụng luyến tiếc, bèn tiến đến hàng trước và khuyên: "Tô tiểu thư, quẻ của Sở đại sư rất linh nghiệm, cô hãy tin tưởng đi."

"Đúng vậy." Một người hàng xóm khác phụ họa.

"Cô còn trẻ, nếu muốn sinh con cũng nên sinh con của chính mình, đừng để tiện nghi người khác.”

"Cái tên Ngải Thụy kia thật là vô tình, cô hãy nhanh chóng nghe lời đại sư, đến cửa hàng cha mẹ cô ta xem."

Tô Tú Nhã nhìn những người hàng xóm nhiệt tình, từ nhỏ cô đã không có cha mẹ ruột yêu thương, ra xã hội cũng không có đồng nghiệp nào chịu quan tâm đến cô.

DTV

Ngoài Ngải Thụy thì những người hàng xóm ở phố Miếu, , còn có Sở đại sư là những người quan tâm đến cô nhất.

Cô hốc mắt đỏ hoe thanh toán tiền xem bói, sắc mặt yếu ớt không còn khí thế ngạo nghễ lúc mới ngồi xuống.

"Tôi sẽ đến nhà cô ấy ngay bây giờ, cho dù mọi chuyện sẽ ra sao, tôi cũng xin cảm ơn đại sư vì quẻ bói này."

Tô Tú Nhã cầm bình giữ nhiệt rời đi, bước chân vội vàng, thậm chí khi đứng dậy va bụng vào góc bàn cũng không thèm nhìn.

Cô nôn nóng muốn biết rõ sự thật.

Khi Tô Tú Nhã xuống taxi, đến trước cửa hàng cha mẹ Ngải Thụy, vừa đến gần cửa đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ bên trong.

Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, cắt tóc tém hai bên, áo sơ mi hở n.g.ự.c lộ xương quai xanh, đang ngồi trên sô pha bắt chéo chân, tay trái kẹp thuốc lá, tay phải ôm một cô gái đáng yêu.

Ngồi đối diện là cặp vợ chồng trung niên, chính là cha mẹ Ngải Thụy.

"Sasa, đây, táo gọt vỏ rồi đây." Mẹ Ngải cười tủm tỉm cất d.a.o gọt trái cây, đưa quả táo đã gọt vỏ sạch cho cô gái xinh xắn đáng yêu.

Sasa nhận lấy quả táo, mỉm cười nói: "Cảm ơn dì."

"Không cần cảm ơn, sớm muộn gì cũng là người một nhà mà." Mẹ Ngải bị Sasa nịnh hót vui vẻ không thôi, thong thả lau tay khô trên chiếc khăn lau bên cạnh bàn mạt chược, nhìn Ngải Thụy với vẻ mặt không hài lòng.

"Tình hình gần đây của cái bụng con bé kia như thế nào?"

Ngải Thụy rít một hơi thuốc, nhả khói nghi ngút, "Tình hình khá ổn, thai đã cử động rồi."

Mẹ Ngải nhăn mặt nói: "Lúc trước con muốn tìm Tô Tú Nhã sinh con, mẹ đã không đồng ý. Gầy gò, nhan sắc nhợt nhạt, không tốt, ảnh hưởng cả thai nhi quý giá của nhà mình."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 369: Chương 369



Ngải gia chỉ có Ngải Thụy là con gái duy nhất, đã sớm đã tất bật chuẩn bị để rước con ở rể.

Khi mẹ Ngải biết được Ngải Thụy là đồng tính nữ, bà ta như sét đánh ngang giữa trời quang. Thậm chí bà ta còn muốn đưa Ngải Thụy vào bệnh viện tâm thần, tưởng rằng có thể "chữa khỏi" căn bệnh "quái dị" của con gái.

Làm sao có thể không có con nối dõi tông đường được?

Chỉ đến khi Ngải Thụy đưa ra phương pháp thụ tinh nhân tạo, Mẹ Ngải mới nguôi cơn giận dữ.

"Mẹ già, bà cứ yên tâm. Chờ Tô Tú Nhã sinh hai đứa bé, nuôi dưỡng cho đến khi không còn vướng bận, con sẽ đuổi cổ nó đi. Hai đứa con trai đều sẽ thuộc về nhà họ Ngải chúng ta." Ngải Thụy rít thuốc, cố ý phả khói vào mặt Sasa, thấy cô ta cau mày vì khó chịu, cô mới nở nụ cười sảng khoái.

Sasa và Tô Tú Nhã hoàn toàn là hai kiểu người khác nhau.

Sasa xuất thân từ gia đình khá giả, tính cách đơn thuần, dễ thương. Tô Tú Nhã thì trái ngược hoàn toàn, từ nhỏ đã trải qua nhiều khổ cực, thiếu thốn tình cảm an toàn, một chút chuyện nhỏ cũng đòi hỏi được dỗ dành.

Ngải Thụy trong thời gian này bị phiền đến phát ngán, dỗ dành người khác đến mức muốn nôn. Giờ đây có thể không phải trở về nhà kia nữa, nên cô ta cũng chẳng buồn quan tâm.

Mẹ Ngải nghe được hai đứa con trai đều sẽ thuộc về nhà họ Ngải, càng thêm vui mừng, "Nghĩ lại cũng đúng, nếu chọn rể, con cũng có một nửa dòng máu, thông gia tương lai chắc chắn sẽ tranh giành. Rốt cuộc cũng không chắc chắn."

Mẹ Ngải mở cửa hàng thuốc lá, cũng coi như có chút tiền để dành. Bà ta tự nhủ rằng chắc chắn sẽ có con cháu nối dõi. Nếu kêu con rể đến ở, chờ đến khi họ giẫm đạp lên đầu, con rể lại đem con cái họ sửa thành họ mình.

Cửa hàng của bà ta chẳng phải là biến thành nhà họ khác sao?

Khó mà làm được.

"Cũng tốt, con người sinh ra vốn dĩ không giống nhau. Vĩnh viễn không ai tranh với Ngải gia này nữa, cửa hàng sau này cũng coi như có người kế thừa."

Nói xong, mẹ Ngải liền nhìn Sasa.

Nói thật, gia cảnh của Sasa cũng không tệ lắm, thuộc dạng tiểu phú, đối với mẹ Ngải có lợi ích, bà ta đương nhiên sẽ không ngăn cản. So với cái bà thím già gầy gò quái đản kia thì Sasa quả thật tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Nghĩ vậy, mẹ Ngải nói: "Đến lúc đó phải dọn dẹp sạch sẽ một chút, vĩnh viễn không thể để người phụ nữ kia nhìn thấy cháu trai mẹ đấy."

Ngải Thụy cười: "Yên tâm, tuyệt đối sẽ không cho Tô Tú Nhã có cơ hội nhìn thấy."

"Không ổn." Nghĩ đi nghĩ lại, mẹ Ngải vẫn không yên tâm: "Con là do nó sinh ra, vạn nhất nó đi kiện chúng ta thì sao? Nháo loạn thì sao? Mẹ không muốn mỗi ngày dính líu đến chuyện phiền phức đâu đó."

Sasa gật đầu đồng ý, đút cho Ngải Thụy một miếng táo, mỉm cười ngọt ngào: "Dạo này chị ấy phát hiện chuyện của em rồi à? Em còn hơi sợ chị ấy sẽ tìm đến em."

"Hai người không cần sợ hãi." Ngải Thụy cắn miếng táo, nhắc đến Tô Tú Nhã với vẻ mặt khinh thường

"Nó không cha mẹ, không người thân, ở Hương Giang chỉ có một mình, cũng không có công việc ổn định, không có tiền, nháo loạn đối với nó chẳng có lợi gì."

Sasa chu môi: "Hừ, không thèm quan tâm đến anh nữa, anh còn muốn cho chị ấy tiền sao?"

Ngải Thụy thấy bảo bối sinh khí, ngồi thẳng người, hai tay đỡ vai cô ta, vỗ về: "Làm sao vậy? Tiền đều là của chúng ta, sao lại cho cô ta? Cô ta muốn một xu cũng không được."

Sasa hừ hừ: "Cũng không kém bao nhiêu lắm, nói trước nhé, chờ con lớn một chút, anh không được đi tìm chị ấy nữa đâu đấy."

Tuy rằng Ngải Thụy làm vậy là luyến tiếc việc cô ta mang thai chịu khổ, nhưng ai muốn nhìn người yêu mình thông đồng với một người phụ nữ khác? Thậm chí còn có con chung?

Sasa chua chát, cảm thấy không thoải mái.

"Chắc chắn không tìm, không thấy anh hiện tại đều không muốn quay về sao? Ai muốn mỗi ngày đối mặt với khuôn mặt hốc hác như xác c.h.ế.t đó chứ?" Ngải Thụy lại đi tìm mẹ.
 
Back
Top Bottom