Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 280: Chương 280



"Mày hãy xem cho kỹ đi, đây là cái gì!"

Mớ giấy A4 đầy ắp thông tin bay lả tả xuống đất.

"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Mục Hưng Vượng thiếu kiên nhẫn, từ nhỏ được cưng chiều trong nhà càng khiến hắn ta vô pháp vô thiên, thậm chí còn dám tùy tiện nổi giận với cha.

Hắn ta xoa xoa mặt, miễn cưỡng ngồi xuống nhặt giấy, “Cảnh cáo ông trước, ông đánh tôi một cái tát, tôi phải trả lại."

"Còn gì nữa?" Mục Khoan mặt đanh lại, nghiến răng nói, "Được! Được! Cuối cùng tao cũng dung túng cho con đến mức này rồi. Mày tưởng vẫn là như xưa ư! Tao xem mày rốt cuộc coi tao ra gì!"

Vệ sĩ vội vàng nhặt giấy giúp, đưa hết cho Mục Hưng Vượng.

"Đương nhiên là phải trả đũa! Cha đánh con trai thì không cần lý do sao? Thật nực cười!" Mục Hưng Vượng ngang ngược tột độ, cho đến khi hắn ta nhìn thấy kết quả xét nghiệm trên trang A4 cuối cùng.

Giám định y khoa chứng minh, hai người không có quan hệ huyết thống...

Oanh một tiếng, Mục Hưng Vượng đầu óc trống rỗng, nhanh chóng vứt tờ giấy đi, "Không thể nào... Sao tôi có thể không phải là con nhà họ Mục? Là giả mạo, đúng vậy! Nhất định là giả mạo!"

Nhóm người ồn ào ban đầu bỗng im bặt.

Cái gì!

Mục Hưng Vượng thế nhưng không phải là con trai cục trưởngMục ư?Đây quả là một tin sét đánh ngang tai!

"Hừ." Mục Khoan cười lạnh.

Lần trước, ông đã lấy tóc của Mục Hưng Vượng đi làm xét nghiệm DNA. Gần đây, Hương Giang rất thịnh hành kỹ thuật này, nghe nói là từ nước ngoài du nhập, không cần chờ đợi lâu là có thể biết được liệu đối phương có phải là con ruột hay không.

DTV

Một người bạn của ông đã tra ra đứa con trai út thực ra là sản phẩm ngoại tình của người vợ, nên đến tâm sự với Mục Khoan, đồng thời giục ông thử kiểm tra xem.

Năm người con, thiếu đi đứa con út, bốn đứa còn lại ít nhất cũng là con ruột.

Mục Khoan chỉ có duy nhất một người con trai, nhưng đó lại không phải con ruột.

Lúc mới nhận được kết quả giám định DNA, Mục Khoan tức giận chỉ mong tìm được người. Giờ đây đã tìm được rồi, ông mới dần lấy lại bình tĩnh.

"Sau này, tao không muốn nhìn thấy mày trong Mục gia nữa."

Nuôi dưỡng đứa con không cùng huyết thống suốt bao nhiêu năm, thậm chí nhiều lần lau chùi "bãi rác", Mục gia đã hết lòng hết dạ.

Bỗng chốc bị biến đổi lớn, Mục Khoan không quan tâm đến việc mất mặt hay không mất mặt, càng không quan tâm đến việc bao nhiêu người sẽ chế giễu Mục gia. Vốn là một vị cục trưởng phong độ, lịch lãm nháy mắt như già đi mấy chục tuổi.

"Cái gì?!" Mục Hưng Vượng tái mặt khi thấy Mục Khoan lên xe định rời đi, vội vàng chạy ra ngăn cản: "Cha! Cha đã nuôi dưỡng con suốt bao nhiêu năm, chính là người cha ruột của con. Cha yên tâm, cho dù cha đẻ ruột của con là tên cầm thú nào, con cũng sẽ không nhận!"

Hắn ta chống đỡ cửa xe, không cho Mục Khoan rời đi.

Câu nói của Mục Hưng Vượng như một mồi lửa châm ngòi cho một cuộc bùng nổ.

Mục Khoan tâm như tro tàn bỗng nhiên mở mắt ra, ông căm tức đá văng hắn ta ra: “Cút!”

“Cha ruột? Mày là sản phẩm của con dâm phụ thông dâm kia, Mục gia không có loại dơ bẩn như mày!”

Nói xong, Mục Khoan trực tiếp đóng cửa xe.

Mục Hưng Vượng nhìn theo chiếc siêu xe rời đi, cả người như bị rút cạn linh hồn, lạnh buốt đến tận cùng. Ngay cả những vệ sĩ khi nhận ra hắn ta đã mất đi danh phận thiếu gia Mục gia, cũng không khỏi che giấu sự khinh miệt trong ánh mắt.

Hiện trường lúc này đã có phóng viên đến, lia máy ảnh chụp lia lịa. Mấy năm qua, Mục Hưng Vượng đã đắc tội không ít người. Khi hắn ta mất đi chỗ dựa vững chắc là Mục gia, thì kết cục của hắn ta có thể đoán trước được.

Bỗng nhiên, Mục Hưng Vượng nhớ đến lời Sở Nguyệt Nịnh đã nói trước đó.

Hắn ta, một kẻ như vậy, đáng phải trả giá đắt.

Đây có phải là "trả giá đắt” mà cô nói không?

Ô dù cũng chưa đủ.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 281: Chương 281



Hắn ta ở Hương Giang sẽ bị thọc ch.ết, không bao giờ được nhìn thấy mặt trời mọc vào sáng mai.

Mục Hưng Vượng hoảng loạn nhìn quanh, lục tung túi áo khoác của vệ sĩ trước đó hắn ta vung tiền ra. Hắn ta lao đến, bất chấp những cú đá của vệ sĩ, giật lấy tiền, mặt mũi bầm dập quỳ gối trước mặt Sở Nguyệt Nịnh.

"Đại sư, van xin người hãy nhận lấy số tiền này, giúp đỡ tôi... Tôi biết người lợi hại, van xin người hãy giúp tôi!"

Một cọc tiền dày cộp ước chừng hơn mười vạn.

Sở Nguyệt Nịnh chỉ liếc nhìn một cái, rồi dời mắt đi, nhàn nhã nói: "Tiền dơ bẩn của anh, tôi không thèm đụng vào. Cút xa ra cho tôi!"

Nói xong, cô đưa mắt ra hiệu.

Vệ Nghiên Lâm vén cao vạt áo bào rộng thùng thình, chống nạnh nhìn xuống Mục Hưng Vượng đang quỳ gối dưới đất, cười nhạt: "Quỳ? Nằm mơ đi!"

Mục Hưng Vượng bị nhấc bổng lên, chiếc vòng cổ vàng rực rỡ trên cổ hắn ta rung lắc theo từng nhịp run rẩy vì sợ hãi. Vệ Nghiên Lâm ném hắn ta xuống trước xe lăn của Doãn Dao, cười lạnh: "Quỳ tử tế đi, biết đâu Sở đại sư thấy thái độ hối lỗi của mày thì sẽ đồng ý ra tay giúp đỡ."

"Được! Tôi quỳ! Tôi quỳ!" Mục Hưng Vượng quỳ gối, van xin Doãn Dao tha thứ: "Dao Dao, là anh hồ đồ, là anh sai rồi. Xin hãy tha thứ cho anh."

"Tha thứ cho anh?" Doãn Dao nhìn hắn ta với ánh mắt tràn đầy căm hận, "Tôi có thể đứng dậy một lần nữa không?"

Mục Hưng Vượng cứng đờ mặt mày: "Dao Dao... Nói đùa à? Người què sao có thể lại đứng..."

Vệ Nghiên Lâm hung hăng tát vào đầu hắn ta: "Dao Dao là cái tên đến lượt kẻ như mày gọi sao?"

DTV

"Doãn tiểu thư, là Doãn tiểu thư." Mục Hưng Vượng r*n r* sửa lời, "Xin hãy tha thứ cho tôi, giúp tôi cầu xin đại sư, để cô ta nối lại quan hệ cha con của chúng tôi với."

Hắn ta thực sự hối hận.

Ban đầu, hắn ta nghi ngờ Sở Nguyệt Nịnh có thể là người do kẻ thù sắp xếp để cố ý làm nhục mình.

Cho đến khi Sở Nguyệt Nịnh tính ra chuyện gọi điện thoại, mặc dù hắn ta không muốn thừa nhận nhưng cũng biết đối phương có khả năng phi thường.

Lúc này.

Hắn ta lại cảm thấy, mối quan hệ cha con kia cũng là do Sở Nguyệt Nịnh sắp đặt.

Đúng vậy! Chắc chắn rồi!

Nỗi sợ hãi lớn bao trùm Mục Hưng Vượng, từ trước đến nay hắn ta đều dựa vào thế lực gia đình để tiếp tay cho kẻ ác. Giờ đây, hắn ta không còn là người của Mục gia, chẳng phải đồng nghĩa hắn ta sẽ mất đi tất cả sao?

Càng nghĩ, Mục Hưng Vượng càng cầu xin tha thiết, thái độ hoàn toàn khác xa so với sự ngạo mạn trước đây.

Cuối cùng.

Doãn Dao báo cảnh sát, cảnh sát đến hiện trường đưa Mục Hưng Vượng đi, Doãn Dao muốn đi theo để tiếp tục tố cáo hắn ta.

Trước khi đi.

Doãn Dao trịnh trọng cảm ơn Sở Nguyệt Nịnh.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn chiếc xe lăn của cô, mỉm cười: "Hai ngày tới nếu có thời gian, thì đến chỗ tôi mua một bùa đi."

"Được." Doãn Dao không suy nghĩ nhiều, lập tức đồng s.

"Tạm biệt." Sở Nguyệt Nịnh vẫy tay.

Vệ Nghiên Lâm nhìn theo Doãn Dao cùng cảnh sát rời đi, rõ ràng là một người đẹp trẻ tuổi lại chỉ có thể ngồi trên xe lăn, tiếc nuối nói: "Thật đáng tiếc, một người có nhan sắc và tài năng như vậy vốn dĩ có thể có tương lai tốt đẹp, cuối cùng lại bị tên cầm thú kia hủy hoại hết thảy."

Nếu Doãn Dao không gặp tai nạn xe cộ, không bị tàn phế hai chân, thì cô đã có thể tỏa sáng rực rỡ trong giới ba lê.

Sở Nguyệt Nịnh tự mình rót trà cho mình.

Nước từ ấm trà nhỏ vào lòng cốc.

"Số phận con người vốn luôn quanh co khúc khuỷu, dù bài có tốt cũng có thể bốc được quân bài khác. Giống như tương lai có rất nhiều ngã rẽ, mỗi con đường mình chọn sẽ dẫn đến một tương lai khác nhau."

Vệ Nghiên Lâm đương nhiên hiểu, hắn buông tay xuống, "Đây là trách nhiệm của chúng ta."

"Đúng vậy." Sở Nguyệt Nịnh nhấp một ngụm trà, nhìn hắn, "Vừa rồi nghe nói anh bắt đầu nghiên cứu tướng mạo à?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 282: Chương 282



"Có nghiên cứu một chút." Vệ Nghiên Lâm hiếm hoi ngượng ngùng, đưa tay gãi đầu.

Bầu trời dần dần tối đen.

Một giọng nói vang lên.

"Đại sư."

Sở Nguyệt Nịnh nhìn theo, con đường bên cạnh có một người phụ nữ mặc áo da báo, đeo kính râm thời trang, dáng người mảnh mai xinh đẹp, khi người phụ nữ đó đến gần hơn.

DTV

Cô nhíu mày.

Đây không phải... Minh tinh hạng B của biệt thự Phương gia ngày hôm đó sao?

“Đại sư, cuối cùng cũng tìm được ngài.” Nhiếp Kiều vác balo ngồi xuống, mắt đảo quanh khắp nơi rồi nhìn lại nghi ngờ, “Lúc trước nghe nói ngài bày quánở phố Miếu, đổi địa điểm rồi à?”

“Không có, tạm nghỉ một ngày.” Sở Nguyệt Nịnh tò mò, “Tìm tôi à?”

“Đúng vậy.” Nhiếp Kiều cười tủm tỉm lấy ra hai xấp tiền lớn từ túi xách ném lên bàn, “Cố ý tới cảm ơn Sở đại sư.”

Đương nhiên, Nhiếp Kiều cũng có ý đồ riêng.

Ngày hôm đó trong yến tiệc của Phương gia, khi Sở Nguyệt Nịnh nhìn ra Tất Hồng bị âm thai quấn thân, hào quang của cô đã khiến mọi người kinh ngạc.

Sở đại sư tuy trẻ tuổi, nhưng lại có tài năng phi thường.

Nhiếp Kiều cũng muốn nhân cơ hội này xem thử vận mệnh của mình.

“Số tiền bốn vạn này coi như là thay mặt con tôi cảm ơn Sở đại sư. Cảm ơn Sở đại sư đã ra tay tương trợ, không giống như những đại sư khác tàn nhẫn g.i.ế.c c.h.ế.t âm thai.”

Nhiếp Kiều nghĩ đến việc bị ép buộc phá thai, lòng đau như cắt da.

May mắn là gặp được Sở Nguyệt Nịnh, nếu là đại sư khác, có lẽ hồn phách của đứa trẻ sẽ không thể giữ được.

Sở Nguyệt Nịnh hỏi: “Tình hình hiện tại của Tất Hồng như thế nào?”

“Ông ta à.” Nhiếp Kiều nhắc đến người đàn ông này với vẻ mặt lạnh nhạt, “Còn có thể thế nào, mỗi ngày đau đớn đến lăn lộn trên mặt đất, van xin con mình tha thứ, nhưng không ai chịu tha thứ cho ông ta.”

“Thỉnh thoảng tâm trạng tôi tốt, sẽ giảm bớt đau đớn cho ông ta hai tiếng.” Nhiếp Kiều nói không chút quan tâm, “Mỗi tiếng 50 vạn.”

Nhiếp Kiều là một người phụ nữ có số phận hẩm hiu, từ nhỏ đã không cha mẹ, cô ta theo đoàn diễn lưu diễn khắp nơi. Sau này cô ta lấy thân phận ca sĩ tham gia một chương trình truyền hình và nổi tiếng một thời gian ngắn. Nhưng sau đó, cô ta không còn nhận được thông cáo và không thể phát hành album.

Cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể tự mình tìm kiếm cơ hội.

Bước vào xã hội hỗn tạp này cần phải có quan hệ, Nhiếp Kiều từ nhỏ đã hiểu rõ sự cay đắng của cuộc đời và hiểu rõ đạo lý này. Tất Hồng chính là cơ hội mà cô ta tìm kiếm.

Vệ Nghiên Lâm xen vào: “Làm bồ nhí không có gánh nặng tâm lý sao?”

“Gáng nặng?” Nhiếp Kiều cười lắc đầu, “Ngốc à, người vợ già của ông ta đều không ngại, hai người muốn làm gì thì làm, gánh nặng cái gì? Tất Hồng có rất nhiều tình nhân, tôi không làm thì cũng có người khác làm.”

“Tôi chỉ muốn nổi tiếng, tôi muốn phát hành album, tôi muốn trở nên nổi tiếng.”

Nhiếp Kiều phô bày dã tâm không chút che giấu, chẳng màng đến ánh nhìn của người ngoài.

"Nhưng không ngờ Tất Hồng lại là loại súc sinh đó." Ánh mắt long lanh của Nhiếp Kiều tối sầm lại, bị gánh nặng phá thai ám ảnh sẽ đeo bám cô ta suốt đời.

Vì vậy, cô ta không định đối xử tốt với Tất Hồng quá mức.

Nếu không phải vì mưu sinh cần tiền, cô ta thậm chí không muốn dành cho Tất Hồng hai tiếng đồng hồ nghỉ ngơi.

May mắn thay. Cô ta đã liên kết với những người phụ nữ khác cũng từng phá thai, mọi người đã thỏa thuận rõ ràng, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để Tất Hồng kết thúc.

"Đại sư, lần này tôi đến còn có hai chuyện tâm sự."

"Cô nói đi." Sở Nguyệt Nịnh đoán được, nếu không Nhiếp Kiều cũng sẽ không cố ý đến tìm cô.

"Chính là, sau khi mọi việc kết thúc, liệu những đứa trẻ có thể siêu độ được không?" Nhiếp Kiều cẩn thận hỏi.

Sở đại sư đã không tiêu diệt thai nhi, cô cũng buông tha cho chúng.

Hỏi liệu có thể siêu độ đầu thai hay không, có lẽ không phải là quá đáng?
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 283: Chương 283



Sở Nguyệt Nịnh cũng nhận ra tâm tư của Nhiếp Kiều, mỉm cười nhẹ nhàng: "Không sao, trẻ con vô tội. Tất Hồng vốn đã có bệnh nền, ông ta vốn không thể sống được bao lâu, thai nhi tồn tại sẽ càng rút ngắn tuổi thọ của ông ta."

"Vậy là tốt rồi." Nhiếp Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, Nhiếp Kiều lại bói vận mệnh. Sở Nguyệt Nịnh xem bát tự của cô ta, nói thẳng: "Cô không nên ở lại Hương Giang nữa, nếu không, cả đời sẽ không có gì thành tựu lớn."

"Thật ư?" Nhiếp Kiều lo lắng tột độ, "Vậy chẳng phải là nguyện vọng cả đời của tôi hoàn toàn không có cách thực hiện sao?"

"Cô không có mệnh đỏ, nhưng mà..." Sở Nguyệt Nịnh chuyển hướng câu chuyện, rót trà lên bàn, dùng ngón tay vẽ một chỗ trên bản đồ, "Có thể thử đến Đài Loan."

Ban đầu Nhiếp Kiều còn hơi do dự.

Dù sao, sau nhiều năm đi theo Tất Hồng ở Hương Giang, cô ta cũng có chút ít mối quan hệ. Nếu như sang Đài Loan phát triển, chẳng phải là sẽ bắt đầu lại từ đầu sao?

Tuy nhiên, một câu nói của Sở Nguyệt Nịnh đã khiến Nhiếp Kiều gạt bỏ mọi băn khoăn.

"Liên tục chiến đấu ở chiến trường Đài Loan, có lẽ còn có thể vang danh một thời, tuy rằng thời gian ngắn ngủi nhưng cũng đủ để cô đạt được thứ mình mong muốn."

Nhiếp Kiều vừa trải qua cơn mưa, bầu trời lại sáng tỏ, nụ cười nở rộ trên môi. Cô ta đứng dậy, lấy từ trong túi ra mấy vạn đồng tiền đưa cho Sở Nguyệt Nịnh, "Số tiền này là để bù đắp cho Sở đại sư vì đã vất vả siêu độ cho hài nhi. Về chuyện vận mệnh, lời đại sư đã nói tôi hiểu rõ, Đài Loan chính là nơi tôi nhất định phải đặt chân đến thử một lần."

Nhóm người ra về.

Sở Nguyệt Nịnh xoa xoa gáy.

Vệ Nghiên Lâm nhìn mười vạn đồng tiền được xếp ngay ngắn trên bàn, mắt sáng lên, "Nịnh Nịnh, chỉ với một quẻ bói và một lời siêu độ mà đã kiếm được mười vạn đồng, quả là lợi hại!"

Hắn nhìn chằm chằm vào số tiền, nuốt nước miếng ừng ực vì h*m m**n.

Tưởng rằng Sở Nguyệt Nịnh cũng sẽ vui mừng, nhưng không ngờ cô lại ngáp một cái, sau đó lấy từ dưới xe ra một chiếc túi nhựa màu đỏ, ném tiền vào trong, thắt nơ bướm một cách nhanh gọn rồi ném lại vào xe.

Cả quá trình diễn ra vô cùng nhanh chóng và dứt khoát.

"Nịnh Nịnh, tiền! Đây là tiền!" Vệ Nghiên Lâm khoa trương la lên, lao vào xe vơ lấy chiếc túi nhựa màu đỏ và ôm chặt vào lòng. Hắn liếc nhìn xung quanh, hạ giọng, "Mười vạn đồng, đây là mười vạn đồng, sao có thể ném nó như giẻ lau được chứ?"

"Vậy... vậy anh cầm đi?" Sở Nguyệt Nịnh cảm thấy hơi nặng nề, thà ném vào xe cho xe chở đi còn nhẹ hơn, ôm nhiều mệt lắm.

"Tôi cầm thì tôi cầm." Vệ Nghiên Lâm ôm chặt tiền, khuôn mặt rạng rỡ vì sung sướng, hoàn toàn không cảm thấy phiền toái.

"Cô không biết đâu, mang theo nhiều tiền bên mình cũng giống như mang theo Thần Tài bên mình vậy, muốn không phát tài cũng khó."

Sở Nguyệt Nịnh ngước nhìn lên bầu trời.

Bầu trời chưa hoàn toàn tối đen, trăng đã ló dạng.

Cô dọn dẹp toàn bộ xe hàng.

Dân cư dần dần trở về nhà.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn thấy một người đàn ông dắt tay con gái bước vào khu nhà, cô bé vui vẻ nhảy nhót và nói.

"Ba ơi, tối nay con muốn xem Xạ Điêu Anh Hùng Truyện ạ."

"Được chứ." Khuôn mặt người đàn ông rõ ràng tiều tụy, anh ta vẫn luôn cảm thấy khó chịu trong lòng khi ở trong nhà, nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, "Ba sẽ xem cùng con."

Sát khí trên khu nhà ngày càng rõ rệt, theo màn đêm buông xuống, vài ngọn đèn le lói bật sáng. Toàn bộ khu nhà như một tòa nhà ma yên tĩnh.

"Vệ Nghiên Lâm." Sở Nguyệt Nịnh liếc mắt nhìn hắn, "Chuẩn bị xong chưa?"

DTV

"Sẵn sàng chiến đấu!" Vệ Nghiên Lâm cười ha hả, chỉ vào những con bù nhìn, "Bỏ lỡ cơ hội này thì không bao giờ có lại, gặp thần sát thần, gặp ma diệt ma."

Gió thổi qua.

Những con bù nhìn va chạm vào nhau, rồi lại xoay tròn tản ra.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 284: Chương 284



Hai người vừa bước vào khu nhà. Sát khí bao trùm khắp nơi.

Lực tác động từ đôi giày thể thao đạp xuống mặt đất khiến hắc khí bùng lên trên mặt đất lập tức tan biến, thậm chí còn vặn vẹo thống khổ thành hình dạng tia chớp, không dám tiếp cận Sở Nguyệt Nịnh.

Cô cúi đầu nhìn lại, xung quanh kiếm gỗ đào cũng không có hắc khí nào dám đến gần.

Vệ Nghiên Lâm lén lút hỏi: "Nịnh Nịnh, lần trước nghe thằng bé Kiều gia nói cô có thể giúp nó mở ra Thiên Nhãn à, vậy cô có thể giúp tôi không?"

Hắn cũng xem như là một huyền sư có tiếng tăm trong giới huyền học Hương Giang. Có đại sư bói toán thì tự nhiên cũng có đại sư bắt ma. Sách cổ từng ghi chép, huyền sư có pháp lực cao cường có thể xem qua tương lai, gặp ma quỷ cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Đương nhiên, Vệ Nghiên Lâm cũng không che giấu tham vọng của mình.

Nói đùa chứ, huyền sư mà không gặp qua ma quỷ thì sao có thể gọi là huyền sư?

"Anh thực sự muốn mở Thiên Nhãn sao?" Sở Nguyệt Nịnh hỏi.

"Tất nhiên rồi. Nghĩ thử xem, lát nữa nếu đánh nhau với thầy phong thủy, lỡ đâu hắn ta ném ra thứ gì hại người mà tôi không nhìn thấy thì sao?" Vệ Nghiên Lâm liên tục gật đầu, rồi móc ra chiếc vòng cổ nước mắt trâu, "Có Thiên Nhãn, tôi cũng có thể giúp đỡ nhiều hơn!"

Hắn xoa xát lòng bàn tay, vẻ mặt háo hức không thể chờ đợi.

"Không cần đến thứ đó." Sở Nguyệt Nịnh nhìn chiếc vòng cổ nước mắt trâu chớp chớp mắt. Trong thời gian này, công đức của cô tích lũy không ít, pháp lực cũng tự nhiên tăng lên.

Tuy không thể làm được liên tiếp, nhưng thỉnh thoảng một lần vẫn không sao cả.

"Nhắm mắt lại đi."

DTV

Vệ Nghiên Lâm đầy mặt mong chờ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy mí mắt trên bị một luồng áp lực ấm áp m*n tr*n.

"Xong rồi." Sở Nguyệt Nịnh buông tay.

"Xong rồi?" Vệ Nghiên Lâm không dám tin, hắn nhìn xung quanh khu nhà, "Thật sự xong rồi? Sao tôi không nhìn thấy lệ quỷ nào cả?"

"Anh nghĩ quỷ là cải trắng à?" Sở Nguyệt Nịnh kinh ngạc.

Bên trong khu nhà không có đèn đường, dưới ánh trăng mờ ảo, đài phun nước và hồ nước ở trung tâm đều đã khô cạn, phủ đầy lá rụng màu vàng kim. Dọc theo đường đi, cây cối cũng c.h.ế.t héo, lá rụng hết chỉ còn lại cành cây trơ trụi.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn hai mắt, mới nói: "Mượn mộc sinh hỏa."

"Chết tiệt, nước khô cạn cũng liên quan đến phong thủy à?" Vệ Nghiên Lâm tò mò.

"Ừm." Sở Nguyệt Nịnh chỉ vào đài phun nước và hồ nước trong khu nhà, "Đối phương muốn tạo ra cục lửa, anh nhìn những cành cây trơ trụi kia thấy giống cái gì không?"

Vệ Nghiên Lâm nghiêm túc nhìn lại, kinh ngạc: "Hình dạng giống bát quái?"

"Chính xác là bát quái." Sở Nguyệt Nịnh nói, "Bát quái và ngoại bát quái hỗ trợ lẫn nhau, mượn mộc sinh hỏa, tuyệt thủy diệt nguyên. Nếu tôi không nhìn nhầm, hiện tại trong khu nhà không còn nước."

"Vậy thằng thầy phong thủy khốn nạn đó định dùng lửa đốt c.h.ế.t hết mọi người bên trong à?" Vệ Nghiên Lâm sau khi được Sở Nguyệt Nịnh giải thích, lập tức hiểu ra.

Sở Nguyệt Nịnh gật đầu xác nhận.

Vệ Nghiên Lâm hung hăng phun ra một ngụm nước bọt, "Đồ khốn kiếp!"

Trùng hợp thay, ngụm nước bọt phun trúng vào con ch.ó béo lông xù đi ngang qua.

Con chó béo lông xù:…

Con chó con giơ móng vuốt lên rồi hạ xuống, hung hăng gào lên với Vệ Nghiên Lâm bằng tiếng chó con nũng nĩu.

"Tức giận?" Sở Nguyệt Nịnh ngồi xổm xuống.

Con chó con nhìn thấy cô gái xinh đẹp, lập tức biến thành đôi mắt to tròn long lanh đáng thương. Nó không ngừng cọ đầu vào tay Sở Nguyệt Nịnh.

"Chị đẹp thơm quá, muốn cọ thêm, muốn nịnh nọt!"

"Vệ đại sư, phiền anh mang nó theo." Sở Nguyệt Nịnh lại nhẹ nhàng bắt lấy con ch.ó con, đôi mắt hơi cong lên, khóe miệng mang theo ý cười, "Đáng yêu thật, vậy đặt tên nó là Tiểu Quyển nhé."

"Thích à? Đương nhiên không vấn đề." Vệ Nghiên Lâm nói xong liền ngồi xổm xuống, một tay ôm Tiểu Quyển vào cánh tay cong.

Tiểu Quyển phản ứng lại, tứ chi điên cuồng vùng vẫy, "Gâu gâu gâu!"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 285: Chương 285



Buông nó ra, nó chỉ muốn ở bên chị đẹp a a a!

Vệ Nghiên Lâm vỗ nhẹ vào đầu nó.

"Ngao ngao ~"

----

Cùng lúc đó.

DTV

Bên trong một tòa nhà.

Khang Nam Hi vừa tan sở, tiện thể đi chợ mua về một ít đồ ăn, tay dắt đứa con trai mập mạp 4 tuổi vào thang máy.

Cô cúi đầu nhìn con trai: "Tiểu Thanh Qua, lát về nhà sẽ xem phim hoạt hình trước nhé, đợi mẹ nấu cho con canh xương sườn được không?"

Tiểu Thanh Qua ôm một chiếc xe màu đỏ bốn bánh, nháy mắt đen láy và gật đầu lắc đầu, "Biết rồi, mẹ yên tâm, Tiểu Thanh Qua sẽ ngoan ngoãn, sẽ không quậy phá."

"Con trai ngoan." Khang Nam Hi khen ngợi và xoa đầu Tiểu Thanh Qua, sau đó ấn nút thang máy.

"Chờ một chút." Một người gầy có quầng thâm mắt đi vào, nhìn Khang Nam Hi và Tiểu Thanh Qua, khuôn mặt tiều tụy nở nụ cười, "Chị Nancy tan làm rồi à?"

Họ là hàng xóm cùng tầng.

Khang Nam Hi nhận ra người gầy, không ngờ anh ta còn biết mình, vừa định cười đáp lời. Tiểu Thanh Qua đã trả lời trước.

"Chú Andy, mẹ đã tan làm lâu rồi."

"Thật ư? Chú Andy không biết." Người gầy duỗi tay véo véo khuôn mặt mập mạp của Tiểu Thanh Qua.

Mỡ thừa lại trốn qua kẽ ngón tay.

Tiểu Thanh Qua bĩu môi tức giận, "Hừ! Véo đau quá, con sẽ không chơi với chú Andy nữa!"

"Được rồi, được rồi. Không sao đâu."

Lại có một người béo và một ông lão bước vào.

Cửa thang máy sắp đóng lại.

"Nam Hi... Nam Hi ơi, chờ tôi! Chờ tôi!"

Ngoài thang máy, bà lão xách một túi da rắn đựng rau củ quả thở hổn hển chạy tới. Khang Nam Hi vội vàng ấn nút mở cửa, chờ bà lão vào mới chào hỏi.

"Bà A Xuân."

Bà A Xuân chạy vào thang máy, sau đó mới dám vịn vào thành thang máy th* d*c, "Suýt nữa thì không đuổi kịp."

Khang Nam Hi vỗ nhẹ vào lưng Bà A Xuân giúp bà thở, "Không sao đâu, lần này thang máy không quá đông, có thể lên xuống nhanh!"

"Càng ngày càng khó chờ, từ sau khi vào thu, thang máy này càng ngày càng chậm. Không biết làm sao, từ tầng một lên tầng trên cùng phải mất mười mấy phút." Bà A Xuân phàn nàn, "Lần trước, tôi chờ thang máy dưới lầu bị gió lạnh thổi đến suýt cảm."

Kể từ khi vào thu, những chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra trong khu nhà.

Đầu tiên là những người già trong khu nhà lần lượt gặp chuyện, không phải là liên tục ốm đau thì cũng đủ loại tai nạn ngoài ý muốn.

Những người vốn sống ổn định trong khu nhà cao tầng này, nhưng trong ba tháng qua đã có rất nhiều người phải dọn đi.

Ông lão tiếp lời: "Chẳng những khó chờ thang máy mà cả khu nhà đã một tuần nay không có nước. Công ty bất động sản cũng không biết làm gì, sửa chữa đường ống nước mãi mà không xong."

"Thật kỳ quái, thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện lạ quá." Người gầy nói.

"Nhưng cũng không phải là quá quái, mới đây ở tòa nhà số 6, ông bác Thông bị ngã chết, cũng không thể trách được." Người mập lắc đầu cảm thán.

Ông lão thở dài: "Tôi cũng muốn dọn đi sớm, con cái đều đã lớn, tôi không lý do gì mà phải ở lại đây để đánh mất mạng sống, bây giờ là lúc hưởng phúc rồi."

"Một thân già yếu, tôi cũng không biết còn có thể sống được bao lâu nữa. Nói không chừng, ngày mai tôi cũng sẽ giống bác Thông, cao huyết áp đột phát rồi qua đời."

Người gầy quay sang nhìn bà lão: "Bà A Xuân, bà định khi nào dọn đi?"

"Ai." Bà A Xuân bà thở dài, "Lại không có nhà thứ hai để ở, dọn đi thì ở đâu? Chẳng lẽ lại phải đi thuê phòng sao?"

"Có thể mua nhà mới mà, Địa sản Thịnh Thế không phải đang muốn mua lại sao? Bán cho họ là được." Người mập vừa nói xong.

Người gầy liền hỏi: "Nếu muốn bán thì sao còn chưa bán?"

Người mập cười khẩy, duỗi tay vỗ vai người gầy, "Anh không hiểu sao, ép giá đối phương chứ gì, tôi nghe nói Địa sản Thịnh Thế đang nhắm đến khu nhà này. Không bán giá cao mới là ngu ngốc."

Người gầy lại quay sang Khang Nam Hi: "Nancy, còn cô thì sao?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 286: Chương 286



Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 287

Cập nhật lúc: 2025-03-25 12:48:05
Lượt xem: 41

Khang Nam Hi không chút do dự lắc đầu: "Đây là di vật quý giá nhất mà bố tôi để lại, tôi sẽ không dọn đi."

Nói xong, cô lại nhớ đến chuyện đi tìm Sở Nguyệt Nịnh.

"Trước đây tôi đã hỏi đại sư phong thủy, đại sư ấy nói rằng khu nhà chúng ta gặp vấn đề về phong thủy. Mọi người cứ yên tâm, kiên trì thêm một thời gian nữa, đại sư ấy sẽ đến đây."

Người gầy nhịn đã lâu mới nói: "Thật ra, tôi cũng không chịu đựng nổi nữa. Mọi người không biết đâu, tối hôm qua nửa đêm có người gõ cửa nhà tôi."

"Gõ thì gõ thôi, có gì kỳ quái?"

"Kỳ quái ở chỗ... Tầng nhà của tôi đã dọn đi hết rồi, tôi mở cửa ra mà không thấy ai cả. Nhưng sau khi đóng cửa lại, lại có tiếng gõ cửa."

Người gầy vừa dứt lời.

Tất cả mọi người trong thang máy đều im lặng.

Mở cửa không thấy ai, đóng cửa lại lại có tiếng gõ cửa.

Vậy... tiếng gõ cửa đó rốt cuộc là do người hay ma quỷ?

Một bầu không khí quỷ dị bao trùm xung quanh.

Người mập buông tay, run rẩy hạ bả vai, cố gắng cười vui: "Chắc chắn là do anh hoa mắt thôi."

Mọi người đều cố gắng khuấy động bầu không khí, chuyển sang chủ đề khác.

Bỗng nhiên.

Thang máy rung lắc dữ dội khi lên tầng, đèn trong thang nhấp nháy liên tục.

Ông lão vốn cẩn thận, nửa ngồi dậy nhìn chằm chằm vào trần thang máy.

Thang máy lại tiếp tục rung lắc mạnh hơn.

Ông lão hoảng sợ kêu lên: "Thang máy trục trặc rồi!"

Khang Nam Hi vội vàng ôm chặt con trai, dựa vào nút gần đó và nhanh chóng bấm tất cả các tầng.

Sau khi làm xong tất cả các thao tác, thang máy vẫn không dừng lại. Cùng với ánh đèn nhấp nháy nhanh chóng, thang máy đột ngột lao lên tầng cao nhất.

Tiếng la hét kinh hoàng vang lên từ những người trong thang máy.

Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất trong khoảng một giây, sau đó lại đột ngột lao xuống.

Người mập và người gầy sợ hãi ôm lấy nhau.

"Chết rồi, c.h.ế.t rồi." Người mập mặt đầy vẻ bi thương, "Lúc này mà gặp chuyện, đúng là số kiếp. Biết thế, sớm biết thế tôi đã đi ra ngoài sớm hơn, chỉ vì muốn đòi thêm chút tiền từ Địa sản Thịnh Thế mà giờ phải bỏ mạng ở đây ư?"

"Tôi còn trẻ, tôi không muốn chết!" Người gầy sợ hãi ôm chặt người mập, hoảng sợ nhìn ánh đèn nhấp nháy.

Khang Nam Hi đỡ bà lão dậy, ôm đứa con trai Tiểu Thanh Qua đang khóc nức nở vào lòng, nhìn thang máy không ngừng hạ xuống.

Tầng mười, tầng chín, tầng tám...

"Tiểu Thanh Qua không sợ, có mẹ đây. Tiểu Thanh Qua không sợ..." Khang Nam Hi cũng hoảng sợ, dựa lưng vào thang máy run rẩy, không ngừng v**t v* trán Tiểu Thanh Qua, nước mắt lăn dài trên má. Cô nhớ lại cảnh tượng khi lần đầu tiên được cha dắt vào tòa nhà cao tầng này, nhắm mắt lại vì sợ hãi.

"Ba, con đến tìm ba."

Trong khoảnh khắc nguy cấp.

Thang máy vẫn không ngừng lao xuống nhanh chóng.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khi thang máy rơi xuống đất với lực va chạm mạnh sẽ khiến những người bên trong bị vỡ nát thành thịt băm.

Ngay lúc mọi người tuyệt vọng nhất, không ai ngờ rằng một lá bùa vàng rực rỡ nhanh chóng bay qua cửa sổ vào trong, sau đó dán vào nút bấm ở tầng cao nhất.

Bùa vàng tỏa ra một luồng sáng vô hình.

Ngay lập tức.

Thang máy vốn đang lao xuống nhanh chóng bỗng chậm rãi, vững vàng mở cửa.

Những người hoảng loạn trong thang máy nhìn ra ngoài và thấy một cô gái trẻ cùng một nam thanh niên mặc áo choàng rộng thùng thình đang ôm một chú chó con đứng bên cạnh đang vẫy tay chào họ.

Sở Nguyệt Nịnh nở nụ cười.

"Chào mọi người."

Tìm thấy đường sống trong chỗ chết.

Mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

"Sở đại sư?"

DTV

Khang Nam Hi ôm Tiểu Thanh Qua mở mắt ra, cửa thang máy mở ra, những người bị nhốt bên trong nhanh chóng thoát ra. Khang Nam Hi run rẩy bước ra, người gầy vội vàng ôm lấy Tiểu Thanh Qua.

Sợ hãi khi phải ở trong thang máy thêm một giây nào nữa, vì có thể xảy ra những tai nạn ngoài ý muốn.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 287: Chương 287



Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống - Chương 288

Cập nhật lúc: 2025-03-25 12:48:06
Lượt xem: 68

Tiểu Thanh Qua trong lòng Khang Nam Hi vẫn khóc nức nở.

Khang Nam Hi vừa lau nước mắt cho con vừa run rẩy tay, cảm kích cúi đầu trước Sở Nguyệt Nịnh, "Sở đại sư, may mà các cô đến kịp thời. Bằng không... Bằng không, mọi người chúng tôi sẽ bị kẹt trong thang máy."

"Đã hứa thì sẽ đến." Sở Nguyệt Nịnh cũng chào hỏi những người hàng xóm khác.

Người mập vừa được cứu ra, nhìn lá bùa trên nút bấm thang máy hóa thành tro tàn trong nháy mắt, hắn sợ hãi mở to mắt lùi về phía sau, chỉ vào lá bùa và kêu lên.

"Nhìn bùa! Mọi người mau nhìn bùa!"

Mấy người nhìn theo hướng tay hắn chỉ.

Người gầy hỏi: "Bùa? Vậy là chỉ có *m v*t quấy phá mới có thể dùng bùa. Hay là sự cố thang máy vừa rồi không phải là ngoài ý muốn?"

"Đúng vậy, không phải là ngoài ý muốn." Sở Nguyệt Nịnh nhìn hắc khí bị bùa trấn áp tan biến, bước vào thang máy và xé xuống tấm quảng cáo dán trong thang máy.

Tấm poster quảng cáo dầu gội đầu dành cho phụ nữ tóc đen sau khi bị xé xuống, lộ ra một lá bùa màu đỏ tươi.

DTV

Thậm chí, m.á.u tươi vẫn không ngừng chảy xuống.

"Ôi!" Mấy người kinh hãi.

"Sao lại có bùa ở đây?" Người mập suy nghĩ mãi không ra, "Người đó vẽ bùa hại chúng tôi để làm gì?"

Sở Nguyệt Nịnh nhìn về phía Khang Nam Hi, "Hiện tại công ty địa sản muốn thu mua khu nhà này của các cô đúng không?"

"Không lẽ là… là bọn họ?" Khang Nam Hi thông minh nhanh chóng suy nghĩ thấu đáo, nghĩ đến việc suýt nữa mất đi căn phòng cha để lại, cô khẽ cắn môi, "Sở đại sư, những chuyện kỳ quái gần đây trong khu nhà đều là do bọn họ làm ư?"

"Không sai. Cái công ty địa sản kia hẳn là đã mời đại sư phong thủy." Sở Nguyệt Nịnh giải thích, "Hắn đã thiết lập một cục phong thủy vong hồn trong tòa nhà, có thể lợi dụng hình ảnh con hạc không ngừng mổ vào tinh thần của mọi người."

"Dẫn đến việc cư dân tinh thần bất ổn, hoảng sợ không chịu nổi mà xảy ra tai nạn ngoài ý muốn hoặc c.h.ế.t dần mòn vì lý do ngoài ý muốn."

"Khốn nạn!"

Người mập càng mắng thầm: "Tôi tưởng rằng chỉ nhử bọn họ một chút tiền là đủ ác rồi, không ngờ bọn họ còn ác hơn tôi nhiều, thấy người ta không chịu dọn đi mà muốn hại c.h.ế.t người ta! Thật là đê tiện!"

Hắn tức giận không thôi, thậm chí còn vén tay áo lên, "Tôi biết tổng giám đốc Địa sản Thịnh Thế ở đâu, để đi thu thập hắn ngay!"

"Tôi cũng đi cùng!" Người gầy vội vàng đuổi theo.

"Các anh đi sao? Đi thế nào được? Bọn họ đã bày ra một trận phong thủy lớn như vậy trong khu nhà của các anh." Vệ Nghiên Lâm v**t v* đầu Tiểu Quyển, xoa xoa bộ lông mềm mại. Sau đó đưa bù nhìn ra.

Người mập bị nói mặt đỏ bừng, vừa rồi thang máy gặp sự cố hắn cũng không thể làm gì, làm sao dám hùng hổ nói muốn xông vào đại bản doanh của người ta gây rối? Cười trừ nói: "Đại sư nói đúng."

Nói xong người mập lại nhận lấy bù nhìn, mỗi người một cái.

Khang Nam Hi đang dỗ dành Tiểu Thanh Qua đang khóc nức nở, luống cuống tay chân nhận lấy một con bù nhìn, cô đưa bù nhìn cho Tiểu Thanh Qua.

"Tiểu Thanh Qua không khóc, con xem đây là gì này?"

Nếu bình thường, Tiểu Thanh Qua nhất định sẽ rất thích bù nhìn, nhưng hôm nay lại không thèm nhìn đến bù nhìn, hai tay không ngừng xoa mắt, khóc lớn nức nở.

"Sở đại sư, có thể giúp tôi xem Tiểu Thanh Qua làm sao vậy không?" Khang Nam Hi vô cùng lo lắng, chỉ có thể cầu cứu với ánh mắt van xin nhìn Sở Nguyệt Nịnh.

"Để tôi xem."

Sở Nguyệt Nịnh ngồi xuống, nhìn nhìn cậu bé đang khóc nức nở sau đó nở nụ cười với cậu bé, "Chị sẽ thu hồn cho em nhé?"

Cái gọi là thu hồn chính là thu hồn hoảng sợ.

Tiểu Thanh Qua do quá sợ hãi mà một phần hồn đã bay đi.

Sở Nguyệt Nịnh vẽ một lá bùa trong suốt lên trán Tiểu Thanh Qua, "Xong rồi."

Quả nhiên.

Sau khi vẽ bùa xong.

Tiểu Thanh Qua lập tức nín khóc.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 288: Chương 288



"Ôi! Thật linh nghiệm." Người mập kinh ngạc không thôi, cầm bù nhìn hỏi tiếp, "Đại sư, bù nhìn có tác dụng trừ tà không? Sau khi về nhà chúng tôi có nên treo lên không?"

"Không cần." Sở Nguyệt Nịnh nói, "Sau khi về nhà, các anh hãy viết sinh thần bát tự lên giấy, sau đó nhét giấy vào trong bù nhìn."

Cô nhìn về phía bầu trời.

Trời đã tối đen.

Cô thu hồi ánh mắt, "Trời đã tối rồi, các anh hãy mau về nhà viết, viết xong thì không được đi ra khỏi khu nhà. Nhớ kỹ sinh thần bát tự nhất định phải chính xác, sai một chữ cũng không được."

Cô cần dùng bù nhìn có ghi sinh thần bát tự để thay thế cho người sống.

"Vâng, chúng tôi về trước đây." Khang Nam Hi và người mập liếc nhau, sau đó nhanh chóng đi về phía cầu thang.

Họ đi lên bằng cầu thang.

Họ không dám đi thang máy nữa.

Thấy bà lão đi ở cuối cùng, vất vả trèo lên cầu thang.

"Bà." Sở Nguyệt Nịnh đỡ tay bà lão, dẫn bà về hướng thang máy, "Đi theo cháu, cháu sẽ đưa bà lên lầu."

"Được…được được được." Bà lão vốn dĩ còn sợ thang máy, nghe Sở Nguyệt Nịnh muốn đưa bà lên lầu liền an tâm hơn nhiều.

Đôi mắt mờ nhạt của bà lão nhìn về phía nút bấm thang máy vừa mới được dán bùa.

Phải biết rằng.

Chính nhờ cô gái này mà họ mới có thể thoát khỏi thang máy.

Bà đã già rồi, nhưng không đến mức hồ đồ. Ai cũng nói trong khu nhà bị hạ cục phong thủy, chắc chắn là do đối phương muốn lấy mạng họ. Việc sử dụng bù nhìn thay thế họ, chẳng phải là để cứu mạng họ sao?

"Cô gái, cảm ơn cháu." Nước mắt bà lão lăn dài, bà không con không cháu, bạn già lại qua đời sớm, nếu Sở Nguyệt Nịnh không ra tay giúp đỡ, bà có lẽ sẽ phải c.h.ế.t trong phòng.

"Bà không cần khách khí." Sở Nguyệt Nịnh đưa bà lão về nhà.

Ra khỏi thang máy, họ đi vào một hành lang dài.

Có lẽ mọi người đã dọn đi hết, ban quản lý bất động sản cũng không quan tâm. Trên hành lang chất đầy rác thải, mặt đất phủ một lớp bụi dày, mỗi bước chân qua đều để lại dấu chân.

Xác định vị trí nhà bà lão.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn thấy một tấm gương bát quái lớn đối diện nhà bà, mỉm cười.

Sau đó, cô vung kiếm gỗ đào về phía tấm gương.

"Rầm!" Tấm gương bát quái vỡ vụn.

Bà lão sợ hãi rùng mình.

Sở Nguyệt Nịnh trấn an bà: "Không sao đâu bà, từ nay về sau bà sẽ không gặp ác mộng nữa."

Tại một biệt thự khác.

Chiêm Quân ném một ván bài xuống bàn, đắc ý cười lớn: "Ù! Trả tiền! Hôm nay vận may của tôi thực sự tốt!"

"Vâng vâng vâng, anh Chiêm giỏi nhất. Vận may luôn mỉm cười với anh." Người bạn chơi khen ngợi ông, sau khi trả tiền, mới cẩn thận hỏi: "Anh Chiêm, việc thu mua căn hộ ở khu Hoa Viên tiến triển thế nào? Mọi người họ đã dọn đi hết chưa?"

"Chưa xong. Dài dòng dai dẳng, sao vậy? Muốn cướp đồ từ tay tao ư?" Chiêm Quân vốn đang vui vẻ bỗng cau mày.

Người bạn chơi vội vàng nói: "Làm sao dám cướp đồ của anh Chiêm, tôi chỉ muốn hỏi thăm tiến độ công việc thôi. Nghe nói những người còn lại rất cứng đầu, có tiền cũng không chịu dọn đi."

"Đúng vậy, thật nực cười." Chiêm Quân bực bội ném ra một lá bài, nhìn lá bài đầu tiên trên bài.

Lúc này, quản gia đến, nói nhỏ vài câu với Chiêm Quân.

Chiêm Quân buông bài, đứng dậy nhìn hai người chơi bài bên cạnh, "Các anh cứ chơi trước đi."

Chiêm Quân vào phòng, cầm micro và quay đầu lại ra hiệu.

Quản gia cẩn thận đóng cửa và canh gác bên ngoài.

"Quảng đại sư." Chiêm Quân hoàn toàn khác biệt so với thái độ lúc nãy, nụ cười trên mặt biến mất.

Không có cách nào khác, Quảng Đức Nghiệp là một đại sư phong thủy thực sự có năng lực. Hơn nữa, ông ta dám giải quyết những vấn đề mà nhiều đại sư phong thủy khác không dám đụng đến.

Chiêm Quân cho dù có tiền nhưng cũng không dám làm mích lòng Quảng Đức Nghiệp.

"Có phải đã đến lúc rồi không?"

Nghe được câu trả lời khẳng định của đối phương, Chiêm Quân vẫn còn lo lắng vì có thể sẽ có người chết, "Quảng đại sư, việc này có thể ảnh hưởng đến việc cải tạo và bán lại khu nhà sau này của tôi không?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 289: Chương 289



Quảng Đức Nghiệp trấn an: "Nói chung, tôi là người làm ăn. Nếu sự việc ầm ĩ quá sẽ ảnh hưởng đến việc buôn bán sau này. Do đó, tôi cũng muốn cẩn thận một chút."

Chiêm Quân nghĩ rằng thành thật với nhau, Quảng Đức Nghiệp sẽ cân nhắc kỹ lưỡng. Ai ngờ, ông ta hoàn toàn không bận tâm.

"Có thể dừng tay, nhưng anh phải suy nghĩ kỹ. Nếu không dọn dẹp những người bên trong, mấy tầng lầu này căn bản không thể thu hồi vốn."

Quảng Đức Nghiệp lại an ủi: "Yên tâm đi Chiêm tiên sinh, Hương Giang có nhiều khu đất như vậy, đâu đâu cũng có chuyện xảy ra. Đất đai tài nguyên có hạn, một khi tung ra những căn nhà mới, thị trường chỉ biết cung không đủ cầu. Hơn nữa, vị trí phong thủy của khu nhà này rất tốt, anh mua nhất định có thể phát tài lớn."

"Có làm hay không?"

Câu nói "Mua nhất định có thể phát tài lớn!" như bùa mê thuốc lú, khiến Chiêm Quân gật đầu đồng ý, nói năng đầy khí phách: "Làm!"

"Vậy, chúng ta cụ thể sẽ làm gì?"

Quảng Đức Nghiệp nở nụ cười nham hiểm: "Tất nhiên là phóng hỏa thiêu sống những con chim non."

Cúp điện thoại.

Quảng Đức Nghiệp mặc bộ áo bào màu vàng, vung tay ra lệnh: "Đồ đạc đã chuẩn bị đầy đủ chưa?"

Đồ đệ cung kính đáp: "Sư phụ yên tâm, đã chuẩn bị chu đáo."

Đồ đệ dẫn theo người hướng về văn phòng chuyên dụng.

Bên trên bày hai ngọn nến, chu sa, lá bùa, m.á.u chó đen, và một chiếc chuông đồng sẫm màu.

Các đồ đệ đang học tập, quan sát cũng đứng đầy nửa gian phòng. Vừa thấy Quảng Đức Nghiệp tiến vào, họ đồng thanh hô vang:

"Sư phụ!"

Quảng Đức Nghiệp gật đầu, liếc nhìn họ một lượt, rồi cầm lấy chiếc chuông đồng trên án đài: "Các người theo tôi cũng đã được một thời gian, hãy học hỏi cho tốt."

Một tên đồ đệ lập tức nịnh nọt: "Sư phụ nói đúng ạ. Khả năng của sư phụ không phải bọn ngu đần chúng con học vài năm là có thể bì kịp được. Đồ đệ nhất định sẽ chăm chú quan sát để học hỏi."

Quảng Đức Nghiệp nghe vậy khoái chí, bưng chuông đồng lên và nói: "Lần trước bày trận tôi đã cho các người xem qua rồi. Mượn sức gió lửa, đoạn tuyệt nguồn nước. Chính là trận "Hỏa Cục". Khí trường của khu nhà này đã được chúng ta dựng lập hoàn chỉnh."

Các đồ đệ im lặng lắng nghe.

Tên đồ đệ đứng gần đó lên tiếng: "Sư phụ, giờ đã đến lúc rồi ạ."

" Giáp đại biểu cho thủy, thủy sinh mộc. Hiện trường tuy đã cắt đứt nguồn nước, nhưng cọc gỗ vẫn cần nước để sinh trưởng." Quảng Đức Nghiệp tiếp tục giảng giải. Ông ta đã hành nghề phong thủy 40 năm, nắm rõ mọi thứ về trận pháp, nên tin tưởng hoàn toàn.

"Chỉ cần tôi rung chuông đồng, đốt lá bùa. Khu nhà sẽ bốc cháy ngùn ngụt."

Nói xong, Quảng Đức Nghiệp rung chuông đồng, rồi cầm lấy lá bùa trên án đài, châm lửa nến.

Các đồ đệ háo hức nhìn về hướng khu nhà. Chẳng mấy chốc, khói đen mịt mù bốc lên từ khu nhà, ngọn lửa lan rộng dữ dội.

Không ai quan tâm đến việc sẽ có bao nhiêu người thiệt mạng trong vụ hỏa hoạn này.

DTV

Bên trong khu nhà vô số dây điện đan xen chằng chịt. Bỗng nhiên, một sợi dây điện phát ra tiếng lách tách, sau đó lóe ra tia lửa. Ngọn lửa bùng phát nhanh chóng, lan rộng ra xung quanh, dần dần hình thành một ngọn lửa lớn.

Lửa càng lúc càng to, bỗng nhiên một đường cong chất lỏng trong suốt từ trên không trung tưới xuống.

Tiểu Quyển được ôm trong lòng run rẩy, chảy một bãi nước tiểu.

Vệ Nghiên Lâm vui vẻ quay đầu lại: "Nịnh Nịnh, ôm Tiểu Quyển quả nhiên hiệu quả!"

Các đồ đệ đều dồn mắt nhìn về hướng khu nhà.

Nửa giờ sau...

Một tên đồ đệ quay đầu lại với vẻ nghi hoặc: "Sư phụ... không phản ứng gì ạ?"

Quảng Đức Nghiệp cầm lấy chuông đồng, cũng hơi nghi ngờ, sắc mặt chưa ổn định liền nói: "Gấp gì? Lửa đốt lên còn lâu mới có kết quả."

Sắc mặt ông ta bắt đầu tối sầm lại.

"Hỏa cục vốn dĩ cần thời gian mới có thể thấy hiệu quả. Tôi đã sớm dặn dò các người, học nghệ không tinh thì càng cần phải kiên nhẫn, đừng nóng vội. Hay là các người nghi ngờ năng lực của tôi?"
 
Back
Top Bottom