Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống

Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 270: Chương 270



Hóa ra, hai người kia thực sự có quan hệ!

Tằng Hân Tú càng thêm không thể tin tưởng.

Katelin vội vàng thanh minh: "Cái gì! Em không hề bị bệnh AIDS! Anh đừng vu oan cho em!"

"Vu oan?" A Viễn cười lạnh, vén tay áo Katelin lên, lộ ra toàn bộ cánh tay đầy mẩn đỏ, thậm chí có chỗ đã bị vỡ ra chảy mủ.

A Viễn hung hăng ném tay cô ra: "Tôi đối xử với cô tốt như vậy! Thăng quan phát tài đều mang theo cô, cô lại lừa dối tôi đi bên ngoài chơi bời?"

Hóa ra, A Viễn và Katelin không hề là anh em ruột.

Ban đầu họ là tình nhân.

Sau đó A Viễn quen biết Tằng Hân Tú, vì ham mê tiền bạc mà giả vờ là anh em với Katelin, tính toán sau khi kết hôn với Tằng Hân Tú sẽ lừa gạt và chiếm đoạt tài sản của bà ấy.

Bức ảnh gia đình chụp chung ban đầu là ảnh của A Viễn và bố mẹ Katelin, nếu không gặp được Tằng Hân Tú, họ đã kết hôn từ lâu.

Sự thật bị bại lộ.

Katelin cũng không giả vờ nữa, tát A Viễn một cái vào mặt, phẫn nộ: "Đừng tưởng rằng chỉ có anh mới tốt! Dựa vào đâu mà anh được ngủ với bà già kia! Còn tôi lại không thể ngủ với những người khác!"

Nói xong, Katelin không dây dưa với anh ta nữa, oán hận liếc nhìn Tằng Hân Tú một cái rồi bỏ đi.

"Bà già hết tiệt!"

Katelin đi rồi, A Viễn mới kịp nhận ra mình vừa nói gì.

Anh ta toát mồ hôi lạnh, vội vàng muốn kéo Tằng Hân Tú lại: "Em yêu..."

"Đừng đụng vào tôi."

Tằng Hân Tú né tránh, ánh mắt khinh miệt quét từ trên xuống dưới A Viễn: "May mà tôi đi nước ngoài, bằng không cũng bị anh liên lụy."

A Viễn trợn tròn mắt.

Hắn không thể tin được Tằng Hân Tú đột ngột thay đổi thái độ.

Rõ ràng là trước đó, bà ta còn nịnh nọt hắn, thậm chí khi biết hắn đi khám bệnh còn hào phóng rút thẻ cho hắn một vạn đồng.

"Honey, đừng bỏ em. Em... em biết sai rồi."

"Biết sai?" Tằng Hân Tú thay đổi thái độ, v**t v* mặt hắn, ánh mắt mê luyến: "Lúc đầu còn tưởng tuổi trẻ của ngươi không sao."

"Cơ thể em vẫn tốt, chờ em già rồi càng dễ dàng chăm sóc." A Viễn lộ ra vẻ mong đợi, vui mừng nghĩ rằng Tằng Hân Tú đã tha thứ cho hắn.

Nhưng ngay sau đó.

Hắn bị tát vào mặt.

Tằng Hân Tú nhịn xuống sự ghê tởm, dùng khăn lau xe lau tay.

Giọng điệu ôn nhu kiên nhẫn ban đầu dần trở nên lạnh lùng.

"Vậy anh có thể cút đi, đồ đạc của anh sẽ ném hết vào thùng rác, muốn thì tự đến lấy."

Khi Tằng Hân Tú lau tay thì một bức ảnh chụp gia đình rơi xuống đất.

Vệ Nghiên Lâm nhặt bức ảnh lên, nhìn người đàn ông trong ảnh có tám phần giống A Viễn, hắn vô cùng kinh ngạc. Người đàn ông trong ảnh mặc veston, giày da, tuy đã ngoài 30 tuổi nhưng vẫn toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng.

"Ông ấy..."

Vệ Nghiên Lâm chỉ vào người đàn ông trong ảnh rồi lại chỉ vào A Viễn.

Quá giống, thật sự rất giống, nếu không phải người đàn ông trong ảnh lớn tuổi hơn thì có thể nhầm tưởng đó là A Viễn trong tương lai.

A Viễn bỗng nhớ ra điều gì đó, bức ảnh này... chẳng phải Tằng Hân Tú luôn nâng niu sao? Anh ta tiến lên muốn cướp bức ảnh.

Vệ Nghiên Lâm bảo vệ: "Làm gì vậy? Bức ảnh không phải của anh!"

A Viễn điên cuồng nở nụ cười: "Tôi đã hiểu, thì ra...thì ra tôi chỉ là đồ thế thân."

Anh ta từng ảo tưởng rằng một khi kết hôn với Tằng Hân Tú, sẽ dễ dàng chiếm đoạt tài sản của bà ấy. Nào ngờ, anh ta chỉ là một quân cờ trong kế hoạch của Tằng Hân Tú mà thôi.

A Viễn phẫn nộ quay sang Tằng Hân Tú: "Cho nên... em bỏ tiền cho anh đi phẫu thuật thẩm mỹ, cũng là vì để anh càng giống ông ta? Giống người chồng trước đã qua đời cách đây ba mươi năm của em?"

Tằng Hân Tú không hề phủ nhận.

A Viễn như chịu đựng cực hình, cuối cùng đành chấp nhận số phận, một lần nữa muốn níu kéo Tằng Hân Tú: "Thế thân cũng được, vì em, anh nguyện ý đi phẫu thuật thẩm mỹ tiếp."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 271: Chương 271



"Phẫu thuật thẩm mỹ?" Tằng Hân Tú lạnh lùng đáp: "Anh ấy không bẩn thỉu như anh."

Nói xong, bà ấy bỏ mặc A Viễn đang quỳ gối van xin trên mặt đất, đi đến chỗ cô gái đang ngồi trước quầy.

"Sở đại sư, đại sư nói con người có luân hồi. Tôi đợi ba mươi năm, tính ra, cũng đến độ tuổi này rồi. Liệu tôi có thể gặp lại được anh ấy không?"

Mọi người đều tưởng rằng vị đại gia này ngay từ đầu đã bị người tình lừa gạt.

Nhưng giờ đây mới biết, đây là một màn kịch thâm sâu. Người tình lừa gạt tiền của bà ta, bà ta lại tìm người trẻ tuổi giống với chồng trước của mình.

Tất cả mọi người đều choáng váng trước sự thật này.

Chỉ có Sở Nguyệt Nịnh là giữ nguyên vẻ mặt bình thản, như thể đã biết trước mọi chuyện.

Cô khẽ gõ mặt bàn: "Mối duyên của chị và ông ấy đã hết vào kiếp này."

Tằng Hân Tú cười khổ, cẩn thận cất bức ảnh vào túi Hermes: "Trước đây đại sư khác từng nói, chúng tôi sẽ có một ngày gặp lại."

"Xin lỗi, tôi không nói dối." Sở Nguyệt Nịnh lắc đầu: "Nếu sự việc không bị vạch trần, chị biết chuyện gì sẽ xảy ra không?"

"Chị sẽ bị nhiễm HIV, sẽ bị anh ta gài bẫy g.i.ế.c hại."

"Chết cũng tốt." Tằng Hân Tú mắt lộ vẻ u buồn: "Có lẽ kiếp sau tôi có thể gặp lại anh ấy, đến lúc đó, tôi nhất đĩnh sẽ không ghét bỏ anh ấy vì già."

Bà ấy thở dài, nhìn về phía xa xăm, cuối cùng nở một nụ cười thanh thản.

"Tìm người giống hệt anh ấy quá khó khăn, hẳn là vẫn phải dùng tiền tìm người phẫu thuật thẩm mỹ cho đến khi hoàn toàn giống anh ấy vậy."

Không giống thì phẫu thuật tiếp.

DTV

Phẫu thuật mãi cho đến khi giống.

Tằng Hân Tú cố chấp theo đuổi điều không thể.

Ban đầu bà ấy muốn tìm một người trẻ tuổi để cùng hưởng thụ cuộc sống giàu sang, nhưng giờ đây đã thay đổi suy nghĩ.

Tằng Hân Tú thanh toán tiền bói quẻ và rời đi.

Sở Nguyệt Nịnh nhìn A Viễn đang quỳ gối cầu xin tha thứ, hy vọng mong manh được quay lại cuộc sống giàu sang.

Mối quan hệ của anh ta với Katelin đã tan vỡ.

Hơn nữa, vì muốn lừa tiền người khác mà anh ta đã mắc bệnh nặng.

Nếu A Viễn không dính líu đến Tằng Hân Tú thì Katelin sẽ không lăng nhăng bên ngoài và họ sẽ không bị nhiễm bệnh.

Giờ đây, kiếp sau của cả hai đều đã bị hủy hoại.

Có thể coi đây là sự trừng phạt thích đáng.

"Còn ai muốn bói quẻ không? Một ngày ba quẻ." Sở Nguyệt Nịnh nhìn về phía đám đông.

"Tôi muốn!" Một bàn tay giơ cao từ đám đông, cầm theo một xấp tiền mặt dày cộp.

Người đàn ông này muốn bói quẻ, cổ tay đeo một chiếc vòng cổ vàng to bản.

Hắn ta đi đến quầy, mạnh tay ném xấp tiền lên bàn.

"Bói! Bói cho tôi ngay!"

"Vở kịch trước viết kịch bạn thật là hay, tôi Mục thiếu gia đây sẽ viết lại!"

Người đàn ông mang hai quầng thâm mắt to và đen, thân hình vạm vỡ vốn dĩ tráng niên giờ đây cũng vì túng dục quá độ nên gầy gò xác xơ như que củi.

Hắn ta ném tiền xong, liền vẫy vẫy tay.

Vệ sĩ kịp thời tiến đến khom lưng, Mục Hưng Vượng giẫm lên vai vệ sĩ, lấy khăn giấy lau chùi đôi giày da bóng loáng, "Bói toán chuẩn như vậy, mọi người có phải cảm thấy thực thần kỳ hay không? Kỳ thật, hết thảy đều là âm mưu."

Hắn ta cảm thấy ý nghĩ mình đúng vô cùng.

Sau khi lau xong giày, vệ sĩ đứng thẳng người, Mục Hưng Vượng ném chiếc khăn giấy xuống đất dẫm lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Sở Nguyệt Nịnh.

"Khu Cửu Long này diễn viên quần chúng nhiều nhất, giá cả rẻ, kỹ thuật diễn xuất cũng đủ để lừa bịp người ta. Nhưng không thể qua được đôi mắt của tôi."

"Hết thảy chỉ là cô ta tìm người diễn, mục đích chính là lừa tiền. Đúng không... Sở đại sư? Hiện tại nói chỉ là ba quẻ, sau đó đông người đến thì sẽ nói vì mọi người mưu cầu lợi ích nên sẽ tính nhiều quẻ hơn."

Mục Hưng Vượng nhớ lại lúc trước bị thầy bói khác lừa gạt, khuôn mặt gầy gò hiện lên nụ cười lạnh lùng.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 272: Chương 272



Hắn ta đời này ghét nhất bị người ta đùa giỡn.

Vị thầy bói lừa đảo kia dám lừa dối hắn ta, còn khiến hắn ta tin tưởng răm rắp.

Quả thực là vô cùng nhục nhã.

Mục Hưng Vượng khi thấy một vị thầy bói khác, liền thẹn quá thành giận muốn nảy sinh ý định vạch trần.

"Sở đại sư, tôi nói có đúng không?"

Người vây xem xì xào bàn tán, mọi người ánh mắt không ngừng hướng về sạp xem, đều muốn nhìn xem Sở Nguyệt Nịnh phản ứng thế nào.

Lời nói của Mục Hưng Vượng như vạch trần hành vi giả dối của Sở Nguyệt Nịnh.

Nếu cô thực sự giả dối, ắt hẳn sẽ chột dạ, biểu hiện hoảng loạn.

Nhưng không hề có.

Sở Nguyệt Nịnh vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình thản.

Thậm chí, Vệ Nghiên Lâm còn lấy từ trong xe ra một bộ trà cụ, ung dung pha trà.

Mục Hưng Vượng thấy vẫn còn một bộ phận nhỏ người nghi ngờ, những kẻ trước đó chế giễu Sở Nguyệt Nịnh giờ đây lại trợn mắt nhìn chằm chằm.

Cô gái kia lại bình tĩnh pha trà trên bàn.

Sở Nguyệt Nịnh bưng chén trà, vừa mới gieo quẻ xong đã cảm thấy khát. Vừa lúc trong xe có bộ trà cụ, đơn giản liền lấy ra pha trà.

"Tôi không cho rằng anh nói đúng."

"Còn nữa." Sở Nguyệt Nịnh ngước mắt nhìn lướt qua, lạnh lùng nói: "Anh không nằm trong phạm vi tôi tính, lấy tiền đi."

Giữa sân, không ít người dồn dập hướng về chiếc bàn nơi Sở Nguyệt Nịnh đang ngồi, tò mò nhìn xấp tiền chất cao ngất ngưởng, ít nhất cũng phải lên đến một vạn tệ. Mặc dù vậy, Sở Nguyệt Nịnh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không hề d.a.o động.

Mục Hưng Vượng vốn tưởng rằng Sở Nguyệt Nịnh sẽ thu tiền, nhưng trái với mong đợi, cô lại không hề động đậy. Hắn ta hoang mang, không biết phải làm gì tiếp theo.

"Bị vạch trần liền chột dạ không dám tính à?" - Mục Hưng Vượng hừ mũi coi thường. "Nói cho cô biết, tiền đã đặt trên bàn rồi, cô tính hay không cũng phải tính! Có biết tôi đây là ai không? Nếu dám đắc tội tôi thì về sau đừng hòng ở Hương Giang này dung thân nữa!"

Vệ Nghiên Lâm ngoáy ngoáy lỗ tai, nhẹ nhàng liếc mắt một cái, “Thật là biết hù người.”

Mục Hưng Vượng trong mắt dâng lên khói mù.

Vệ sĩ của Mục Hưng Vượng đứng bên cạnh gãi đầu ngượng ngùng, "Thiếu gia, từ từ ạ."

Hắn ăn vận vest đen lịch lãm, đeo kính râm, từ trong n.g.ự.c móc ra thêm một xấp tiền nữa đặt lên bàn. "Phiền đại sư giúp một chút, thay cho thiếu gia nhà tôi tính một quẻ. Tính sai không sao, chỉ cần làm cho thiếu gia được như ý là được rồi."

Vệ sĩ này lớn lên cùng Mục Hưng Vượng từ nhỏ nên hiểu rõ tính cách hay bốc đồng của hắn ta. Nếu không chiều theo ý Mục Hưng Vượng, e rằng sẽ gặp rắc rối.

"Nói vậy là nếu không tính quẻ cho hắn ta như ý, hắn ta sẽ g.i.ế.c tôi sao?" - Sở Nguyệt Nịnh hỏi với vẻ bình tĩnh.

Vệ sĩ giật mình, ngẩng đầu nhìn vào mắt Sở Nguyệt Nịnh. Ánh mắt bình thản của cô khiến hắn cảm thấy rờn rợn. Hắn có linh cảm rằng Sở Nguyệt Nịnh đã nhìn thấu tất cả.

"Đại sư đừng lo lắng, Hương Giang là một xã hội pháp quyền mà."

"Cũng may là pháp quyền, bằng không ta e rằng giờ này đã nằm trên mặt đất rồi." - Sở Nguyệt Nịnh nhàn nhạt liếc nhìn hai người họ. "Cho rằng có tiền là vạn năng à?"

"Nói không tính là không tính, cút đi cho khuất mắt!" - Mục Hưng Vượng tức giận quát lớn.

Hắn ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc, "Có tiền đúng là ghê gớm đấy! Có tiền là có thể ngang ngược ở Hương Giang này đấy!"

DTV

Nói xong, hắn ta ra hiệu cho vệ sĩ. Vệ sĩ lại đặt thêm một xấp tiền lên bàn. Sở Nguyệt Nịnh vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng.

Cứ thế, từng xấp tiền được chất cao hơn trên bàn. Những người xung quanh xôn xao bàn tán, có người còn không tin vào mắt mình.

"Tính một quẻ mà chịu bỏ ra nhiều tiền như vậy ư?"

"Tính đi đại sư, tính cho hắn ta! Có tiền thì cứ lấy, hà cớ gì phải tiếc!"

"Đúng vậy, đại sư đừng ngại, cứ cầm lấy!"

Mục Hưng Vượng ấn mạnh tay lên đống tiền, cười lạnh: "Nơi này có gần năm vạn tệ rồi, còn không gật đầu sao?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 273: Chương 273



Hắn ta cúi người, ánh mắt mịt mù sương khói.

“Tôi khuyên cô đủ bắt mắt liền lập tức gật đầu, chỉ cho ba giây đồng hồ cơ hội. Ba giây đồng hồ sau, số tiền trước mặt cô sẽ biến mất.”

Mục Hưng Vượng dần dần nở nụ cười, ánh mắt lộ ra sự hiểu rõ.

Hắn ta tự tin rằng Sở Nguyệt Nịnh cuối cùng sẽ nhận lấy tiền.

Không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của tiền bạc.

Hắn ta búng tay một cái.

Vệ sĩ bắt đầu đếm.

“Một.”

“Hai.”

Vệ sĩ lúng túng nhìn về phía Sở Nguyệt Nịnh, phát hiện cô vẫn ung dung thưởng trà, không chút hoang mang, hắn rút khăn tay trong túi vest lau mồ hôi trán.

Cho đến khi đếm đến số thứ ba, Sở Nguyệt Nịnh vẫn không dành cho họ một ánh mắt nào.

Mục Hưng Vượng thất bại, hắn ta ban đầu là sửng sốt sau đó dần dần cười lạnh, “Cô lợi hại!”

Hắn ta cầm lấy tiền trên bàn ném vào mặt vệ sĩ, “Thu hồi hết về. Em gái, sau này đừng hòng xuất hiện ở Hương Giang nữa!”

Sở Nguyệt Nịnh nhìn hắn ta, lại nói: “Từ từ.”

“Làm sao vậy, sợ hãi à?” Mục Hưng Vượng cười nhạo, “Còn tưởng rằng thật sự có cốt khí, đại sư luôn mồm thanh cao nhưng cũng chỉ vậy thôi. Nhìn đến tiền sắp bị lấy đi liền hốt hoảng sao?”

DTV

“Thật muốn tôi bói cho anh?” Sở Nguyệt Nịnh nhìn tướng mạo của hắn ta, nở nụ cười đầy ẩn ý, “Không sợ trả giá lớn sao?”

“Bói thì bói.” Mục Hưng Vượng lại một lần nữa lộ ra ánh mắt khinh thường, “Trả giá sao? Dọa trẻ con à?”

Hắn ta có thể trả giá gì?

Cuộc đời đến đây gần ba mươi năm, hắn ta chưa bao giờ vì sai lầm mà phải hối hận.

Cái giá lớn nhất có lẽ là ngày mai không có tiền tiêu vặt.

“Tôi thực sự muốn xem xem, cô có thể bịa ra câu chuyện gì.”

Sở Nguyệt Nịnh thấy vệ sĩ muốn lấy tiền trên bàn đi, giơ tay ngăn cản. Vệ sĩ không hiểu nguyên do, chỉ đành ôm tiền vào lòng.

“Anh hiểu vì sao bói toán cần thu phí chứ?”

Mục Hưng Vượng ngồi xuống, cười khinh thường, “Còn không phải đơn giản là để kiếm tiền, mấy vạn tệ này đối với cô có lẽ rất nhiều, nhưng đối với Mục thiếu gia tôi mà nói, nó chẳng là gì cả.”

Sở Nguyệt Nịnh nói: “Người muốn bói toán sẽ phải trả giá nhân quả, đại sư giúp người bói toán cũng phải nhận hậu quả, thu phí chính là vì muốn hóa giải đoạn nhân quả này.”

Cô nói xong, sắc mặt dần dần lạnh xuống.

Cho nên, cô sẽ không giúp Mục Hưng Vượng hóa giải nhân quả.

Mục Hưng Vượng cho rằng cô chỉ đơn giản là sợ bói sai sẽ bị quấy rối, cười lạnh nói: “Lại chơi trò lạt mềm buộc chặt? Muốn tôi cho thêm tiền? Được thôi.”

“Không cần tiền là do cô nói, đợi lát nữa cũng đừng quỳ xuống cầu xin tôi!”

“Có thể bắt đầu chưa?” Mục Hưng Vượng nôn nóng thúc giục.

Sở Nguyệt Nịnh không cần bát tự, nhàn nhạt nhìn lướt qua, “Anh nếu muốn tôi bói, vậy tôi sẽ bói cho anh nghe. Nhìn từ tướng mạo, toàn thân trên dưới anh đều lộ rõ ý xấu, ỷ vào tiền bạc bẩn thỉu mà chỉ nghĩ mưu hại người khác. Anh không chỉ là cặn bã xã hội, mà còn là kẻ phạm tội cưỡng h**p.”

Giọng nói vừa cất lên.

Cả hiện trường ồ lên.

Mục Hưng Vượng vừa mới tỏ vẻ khinh thường Sở Nguyệt Nịnh, ngay sau đó đã cứng đờ người.

"Phạm tội ư?" Hắn ta nheo mắt, khinh miệt cười nói. "Cô có bằng chứng gì chứng minh? Dám bôi nhọ danh tiếng tôi, tôi sẽ khiến cho cô phải ngồi tù."

Mọi người xung quanh cũng xôn xao bàn tán.

"Đối với kẻ ác, vu khống người khác là phạm tội cưỡng gian, có bằng chứng hay không?"

"Không có bằng chứng chính là bôi nhọ, nếu báo cảnh sát, đại sư rất có thể sẽ phải ngồi tù."

"Thật đáng tiếc, đại sư này chơi lớn quá."

Cô gái đẩy xe lăn đi ngang qua, đang trên đường cùng dì mua đồ ăn tối, cô nhìn thấy đám đông vây quanh, tò mò liền hô lên: "Dì Hà, dì về nấu cơm trước đi. Con đi xem xem sao."

Nói xong, Doãn Dao đẩy xe lăn nhanh chóng tiến vào đám người.

Ở đây không ít người tin tưởng Sở Nguyệt Nịnh mà lo lắng cho cô.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 274: Chương 274



Đối mặt với sự uy h.i.ế.p của Mục Hưng Vượng, Sở Nguyệt Nịnh vẫn giữ vẻ bình thản.

"Gia cảnh nhà anh đúng là không tồi, từ nhỏ được sống sung sướng không lo thiếu thốn. Đầu óc cũng không tệ, nhưng lại vô dụng trong việc theo đuổi con đường chính đạo. Vì vậy, cha anh chưa bao giờ thiếu vì anh mà thu dọn tàn cuộc."

"Ông ấy hy vọng anh có thể thành tài, nhưng anh... đến nay vẫn là một kẻ vô dụng."

Mục Hưng Vượng khinh thường: "Gia đình tôi cần gì loại người như vậy? Người khác nỗ lực cả đời cũng không thể đạt được đến độ cao như tôi hiện giờ."

Sở Nguyệt Nịnh không để ý đến lời nói của người đàn ông, tiếp tục nói:

"Ban đầu, người nhà cũng đành kệ kẻ vô dụng như anh, nhưng đến một ngày... Khi ấy anh mới mười lăm tuổi..."

Mục Hưng Vượng nghe đến "mười lăm tuổi", ánh mắt khinh thường chợt lóe lên, nhưng sau đó lại che giấu nó đi bằng vẻ ngoài lạnh lùng.

"Anh thích một nữ sinh cùng khối, cô ấy còn nhỏ hơn anh một tuổi."

"Anh ôm mối tình đầu, viết thư tình cho cô ấy, tỏ tình trực tiếp. Nữ sinh ấy vì tuổi tác còn nhỏ, không muốn yêu đương khiến cha mẹ lo lắng nên đã từ chối."

"Từ nhỏ, bất cứ thứ gì anh muốn đều phải có được. Nữ sinh này cũng không ngoại lệ. Bất kể cô ấy có cự tuyệt ra sao, anh cũng không chịu buông tha."

"Cho đến khi, anh nhìn thấy nữ sinh ấy cười với một nam sinh khác."

"Trong khoảnh khắc đó, ghen tị và cuồng nộ bùng phát trong lòng anh. Anh thuê xã hội đen bắt cóc nữ sinh ấy đến quán bar, ép buộc cô ấy phải uống rượu với anh. Nữ sinh ấy vô cùng sợ hãi, van xin anh tha thứ."

"Anh hứa với cô ấy rằng chỉ cần cô ấy chịu uống rượu với anh, anh sẽ buông tha cho cô ấy."

"Anh đã chuốc say cô ấy."

"Sau đó, anh đã làm gì?"

Bùm! Một tiếng vang lên.

Mục Hưng Vượng đập tay xuống bàn, uất hận đứng dậy định bỏ đi, đáy mắt còn lộ rõ vẻ chột dạ, "Kỹ năng kể chuyện tệ hại! Nói năng linh tinh!"

Mục Hưng Vượng vừa định quay người, Vệ Nghiên Lâm liền ôm n.g.ự.c chặn lại.

DTV

Sở Nguyệt Nịnh hỏi: "Công tử cục chính vụ, không phải muốn xem bói à? Đi vội vàng vậy?"

Vừa dứt lời,

Mọi người ở đây đều vô cùng ngạc nhiên.

Chỉ vì danh tiếng của cục trưởng cục chính vụ này, rất nhiều người ở Hương Giang đều đã từng đọc qua trên báo chí.

Thậm chí, có người còn loáng thoáng nhớ lại vụ việc.

"Vừa rồi Sở đại sư nói mấy năm trước, Mục Hưng Vượng đưa một cô gái đến quán bar chuốc say. Nghe có vẻ quen tai nhỉ, tôi nhớ mấy năm trước có người báo án Mục Hưng Vượng cưỡng h**p, sau đó lại đổi thành hắn mới là người bị người phụ nữ đó mưu đồ chuốc ngủ."

"Hình như sở cảnh sát Cửu Long còn bắt gia đình người phụ nữ đăng báo xin lỗi, nói gì mà bôi nhọ danh dự người lành."

"Thì ra là người này."

"Bị cưỡng h**p? Anh tin sao?"

"Thật xót xa cho cô gái trẻ, nghe nói cuối cùng đã nhảy lầu từ khách sạn cao tầng."

Rất nhiều người hiếu kỳ đã tụ tập tại đây, khiến cho lối ra hoàn toàn bị chặn kín.

Mục Hưng Vượng với ánh mắt u ám ngồi xuống, lên tiếng: "Đại sư à, thêu dệt chuyện xưa như vậy quả là không hay chút nào."’

Thêu dệt ư?" Sở Nguyệt Nịnh lạnh lùng đáp lại: "Lúc đó, anh dùng tiền, dùng quyền lực để thao túng, ngang nhiên biến kẻ phạm tội thành nạn nhân. Chuyện làm của anh có thể gọi là thêu dệt được sao?"

Mục Hưng Vượng bồn chồn, toát mồ hôi lạnh. Nhớ lại sự việc năm xưa, một tầng mồ hôi lạnh toát ra sau lưng. Chiếc áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi theo gió thổi qua khiến hắn ta rùng mình. Không thể nào, chuyện này rõ ràng chỉ có vài người biết, Sở Nguyệt Nịnh làm sao có thể nắm rõ tường tận đến vậy?

Hắn ta vội vàng đưa ra đối sách, quyết tâm chối bay chối biến. Chuyện đã xảy ra nhiều năm, cô gái cũng đã tự sát. Không có bất kỳ bằng chứng nào chứng minh tội ác của hắn ta. Dù có ai vu khống, hắn ta cũng có thể dùng tiền và quyền lực để dập tắt mọi chuyện. Cha hắn ta là cục trưởng cục chính vụ, ai dám làm gì hắn ta?
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 275: Chương 275



Sở Nguyệt Nịnh đã lường trước được Mục Hưng Vượng sẽ chối cãi, nên không vội vàng, chỉ tiếp tục nói: “Dùng tiền chạy chọt quan hệ, che đậy sự thật phạm tội và gán tội cho nạn nhân, những điều đó không đủ khiến cô ấy tự sát. Là vì anh đã tìm đến cô ấy.”

Mục Hưng Vượng lại một lần cưỡng h.i.ế.p cô ấy ở khách sạn, hắn ta khi thắt nịt nhìn thấy cô ấy đang khóc thút thít, liền nở nụ cười kinh tởm:

“Muốn báo cảnh sát à? Đi đi, nói với cảnh sát là cô bị tôi cưỡng h.i.ế.p bao nhiêu lần đi.”

Đây là giọt nước tràn ly dẫn đến bi kịch của cô gái trẻ.

Cô ấy cảm thấy cuộc đời mình tăm tối không lối thoát, bị Mục Hưng Vượng theo dõi và đe dọa, ngay cả công lý cũng không thể bảo vệ cô ấy.

Chờ Mục Hưng Vượng đi khỏi, cô ấy liền leo lên tầng cao nhất của khách sạn và nhảy xuống, vỡ đầu chảy m.á.u ngay trước mặt hắn ta.

Cái c.h.ế.t của cô ấy là một lời nguyện cầu, mong muốn Mục Hưng Vượng chấm dứt hành vi phạm tội. Cô ấy biết rằng những kẻ như hắn ta đáng bị trừng phạt, và cô ấy không muốn có thêm ai phải chịu đựng như mình.

Dù sao, cô ấy cũng muốn chết.

Chết trước mặt Mục Hưng Vượng, để hắn ta ám ảnh suốt đời, để hắn ta không bao giờ dám làm hại người khác nữa.

Sở Nguyệt Nịnh kể xong, hiện trường im bặt.

Doãn Dao siết c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, tim cô đau nhói trước bi kịch của cô gái trẻ.

Không thể như vậy!

Cô gái ấy không đáng phải chịu kết cục thảm thương như vậy, kẻ đáng chết... rõ ràng là tên c**ng b*c kia.

Cô đi xem bói, càng xem càng thấy quen thuộc, cho đến khi nhận ra khuôn mặt Mục Hưng Vượng.

Doãn Dao kinh ngạc: "Con trai của bác Mục?"

Mục Hưng Vượng một lần nữa khẳng định: "Nếu cô nói tôi hại c.h.ế.t cô ấy, vậy hãy đưa ra bằng chứng xem nào."

Sự việc đã xảy ra hơn mười năm trước.

Hắn ta tin chắc cô không có bằng chứng.

"Anh thực sự nghĩ rằng không có bằng chứng sao?" Sở Nguyệt Nịnh lạnh lùng liếc nhìn hắn ta.

Sau khi cô gái báo án, cảnh sát nữ cùng đi khám nghiệm hiện trường đã thu thập mẫu t*nh tr*ng, hiện vẫn được lưu giữ.

Đáng tiếc, bằng chứng chưa kịp đưa ra đã bị Mục gia dùng tiền bạc che đậy.

Tất cả chỉ đơn giản là Mục Hưng Vượng có một người cha quyền thế.

"Chuyện đó đã xảy ra 6 năm trước. 6 năm, anh đã từng bị ám ảnh bởi hình ảnh cô gái c.h.ế.t thảm đến mức gặp ác mộng, anh sợ hãi không dám làm bậy nữa."

"Nhưng tình trạng này cũng không kéo dài được bao lâu, đại khái hai tháng sau, anh lại trở về bản tính cũ."

DTV

"v* v*n con gái nhà lành, hút m* t**, đánh nhau. Gặp rắc rối, gia đình anh luôn thu dọn tàn cuộc cho anh. Anh càng ngày càng liều lĩnh, cho đến khi gặp con gái bạn thân của cha anh."

"Anh tự gán cho cô ấy là ánh trăng sáng của đời anh, là người phụ nữ anh yêu nhất đời."

Mặt Mục Hưng Vượng càng lúc càng trở nên khó coi.

Lúc này, hắn ta mới bắt đầu hối hận về quyết định đi xem bói.

"Cô điều tra tôi sao?"

"Hành động của anh trời đều nhìn thấy, không cần điều tra." Sở Nguyệt Nịnh bình tĩnh nói.

"Anh biết gia đình cô gái ấy sẽ không dễ dàng buông tha như vậy, dù sao, cha cô ấy cũng rất giàu có. Thậm chí, hai nhà còn có mối quan hệ bạn bè."

"Anh che giấu bản chất xấu xía, giả vờ khiêm tốn và tôn trọng phụ nữ. Tất cả những biểu hiện giả dối này chỉ để có thể chiếm đoạt được cô gái, và anh đã gần như thành công."

Mặt Mục Hưng Vượng tối sầm lại.

"May mắn thay, cô gái đã tỉnh ngộ kịp thời, cô ấy chuẩn bị đi du học nước ngoài và mơ ước trở thành vũ công ba lê."

"Anh đã làm gì?"

Sở Nguyệt Nịnh nhìn thẳng vào mắt hắn ta, "Để tôi giúp anh hồi tưởng lại, anh đã đặt chỗ tại nhà hàng cùng cô ấy, thậm chí còn mời một nghệ sĩ violin đến chơi nhạc."

"Anh thể hiện tình cảm chân thành đến mức cô ấy không thể từ chối."
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 276: Chương 276



"Anh quỳ một gối xuống đất để tặng hoa cho cô ấy. Mọi người trong nhà hàng đều vỗ tay tán thưởng anh vì sự lãng mạn của anh."

"Nhưng cô ấy đã từ chối vì hai người có lý tưởng tương lai khác nhau. Anh tức giận vì điều đó, ngay sau khi cô ấy rời khỏi nhà hàng, anh đã thuê tài xế đ.â.m cô ấy thành tàn phế, khiến cô ấy không bao giờ có thể múa ba lê nữa, và vì tàn phế, cô ấy cũng phải từ bỏ kế hoạch du học."

"Anh đến bệnh viện thăm cô ấy, nhìn thấy cô ấy cắm đầy ống thở và rơi nước mắt. Khi nhìn thấy cô ấy không thể theo đuổi ước mơ và thậm chí trở thành tàn phế, anh cảm thấy một thú vui b**n th**."

"Trong khoảng thời gian đó, anh cố tình bật TV lên những chương trình âm nhạc múa ba lê, mỗi khi nhìn thấy cô ấy đau đớn đến muốn chết, anh lại có thể cảm thấy vui vẻ đến cực hạn."

Doãn Dao càng nghe càng cảm thấy quen thuộc, thân hình gầy yếu của cô run rẩy không ngừng, siết c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, những ngón tay mảnh khảnh của cô rách da.

Bởi vì.

Nữ chính trong câu chuyện chính là cô.

Ước mơ của cô.

Cả cuộc đời của cô.

Đã bị hủy hoại trong vụ tai nạn xe kia.

Mục Hưng Vượng cười lạnh lùng, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Đại sư quả là biết bịa đặt chuyện xưa, đáng tiếc là đã tìm sai đối tượng. Nếu đổi thành người khác không thể chối cãi, có lẽ sẽ khiến người ta oan uổng rồi."

"Cô biết cha tôi là ai mà, lấy địa vị xã hội của gia đình tôi mà phải làm loại chuyện này sao? Ở Hương Giang này, phụ nữ đều xếp hàng chờ Mục thiếu gia đây, tôi sao có thể thiếu phụ nữ?"

"Một câu thôi. Mọi việc đều phải có bằng chứng, có bản lĩnh thì hãy đưa ra bằng chứng đây."

Càng nói, Mục Hưng Vượng càng tự tin, hắn ta đã sớm hỏi thăm Doãn Dao vì muốn được điều trị tốt hơn, cha mẹ đều đưa cô ra nước ngoài.

Trước đó một cô gái khác cũng đã nhảy lầu tự tử.

Hắn ta chắc chắn Sở Nguyệt Nịnh không có bằng chứng.

"Không phải nói anh mua được tài xế đ.â.m người, hãy để người tàn phế đó đến đây đối chất với tôi. Nếu không, hừ." Mục Hưng Vượng hừ lạnh, "Tôi sẽ kiện cô vu khống, đòi bồi thường 100 triệu! Cô có không c.h.ế.t cũng phải bị lột da!"

"Tôi ở đây."

Doãn Dao tái nhợt mặt đẩy xe lăn ra, trong ánh mắt chứa đầy hận thù.

Nếu không phải hôm nay, cô sẽ mãi mãi tin rằng vụ tai nạn xe hơi là một sự cố ngoài ý muốn. Mãi mãi không biết gì, để tên khốn nạn này ung dung ngoài vòng pháp luật.

Mục Hưng Vượng vốn đang nắm chắc chiến thắng, thì nụ cười đọng lại trên môi khi nhìn thấy cô gái ngồi trên xe lăn, biểu tình kinh ngạc.

"Không thể nào... Không thể có chuyện này."

Doãn Dao không phải đang ở nước ngoài sao? Sao cô có thể xuất hiện ở đây?

Năm đó, Doãn Dao hai chân tàn phế nằm trên giường bệnh, Mục Hưng Vượng còn ra vẻ thâm tình thổ lộ, tỏ vẻ sẽ không ghét bỏ Doãn Dao tàn phế.

Khi nhìn Doãn Dao lộ ra vẻ yếu ớt và hối hận, hắn ta suýt nữa không kiềm chế được nụ cười đắc ý khi báo thù.

Cha mẹ Doãn Dao cũng không ngờ Mục Hưng Vượng lại chân thành như vậy, cả nhà đều hối hận không thôi.

DTV

Ai cũng cảm thấy Doãn Dao đã bỏ lỡ một người đàn ông tốt.

Ngay cả Doãn Dao cũng nghĩ như vậy.

Mục Hưng Vượng nhìn cô bị dằn vặt bởi cảm giác áy náy và hối hận. Cuối cùng, hắn ta quay người rời đi, giả vờ như bị Doãn Dao cự tuyệt một lần nữa, khiến hắn ta tổn thương, và cuối cùng không đến bệnh viện nữa.

Mục Hưng Vượng toan tính lừa dối Doãn Dao cả đời, cũng khiến đối phương bị dằn vặt bởi cảm giác tội lỗi và hối hận cả đời.

Nhưng hắn ta không ngờ rằng, hôm nay hắn ta sẽ bị một thầy bói, thậm chí là một thầy bói trẻ tuổi, vạch trần sự thật.

Mục Hưng Vượng miễn cưỡng nở nụ cười giả vờ vui vẻ: "A Dao, bao lâu rồi em không liên lạc? Sao không báo trước một tiếng?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 277: Chương 277



"Liên lạc?" Doãn Dao nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn xe lăn, hận không thể xé nát con người giả dối này, "Liên lạc để anh lại hại tôi một lần nữa? Hay là g.i.ế.c tôi?"

Đã bao nhiêu năm rồi cô không gặp lại Mục Hưng Vượng.

Nghĩ lại là từ khi nào?

Đại khái là sau một năm hai chân cô tàn phế.

Trước đây, Doãn Dao luôn cho rằng Mục Hưng Vượng thực sự yêu thương cô, vì áy náy mà đến thăm cô. Cô cự tuyệt hắn ta, nhưng hắn ta vẫn không màng đến hiềm khích trước đây mà đến thăm, nói lời hứa sẽ luôn bên cạnh cô.

Hóa ra là hắn ta đến chỉ để thưởng thức sự thống khổ của cô?

Doãn Dao không thể kiềm chế được tay run rẩy, nếu giờ này khắc này cô có thể đứng dậy, cô sẽ không chút do dự cầm d.a.o đ.â.m vào n.g.ự.c Mục Hưng Vượng.

"Hại em? Giết em? Vu khống! Không cần nói bậy bạ!" Bị vạch trần sự thật, Mục Hưng Vượng cũng không hề tỏ ra lo lắng, thậm chí còn không thèm nhận tội? Sao có thể!

Trừ phi hắn ta điên rồi!

Doãn Dao sắc mặt tái nhợt, hai chân vô lực không thể đứng dậy, cô chỉ có thể vì phẫn nộ mà vung tay đập vào tay vịn xe lăn, tiếng va đập vang vọng khắp đường.

"Anh dám nói đại sư nói cô gái kia không phải tôi? Anh dám nói không hại tôi?"

Cô muốn chuyển sang xe lăn đối mặt với kẻ đã hại mình, nhưng cho dù dùng lực đẩy thế nào, bánh xe cũng không hề nhúc nhích.

Mục Hưng Vượng nhìn cảnh tượng này với nụ cười chế giễu: "Hại em? Hại một kẻ tàn phế? Có bản lĩnh thì hãy lấy ra bằng chứng, không có bằng chứng thì đừng có nói bậy oan uổng người khác."

Mỗi câu nói đều như d.a.o đ.â.m vào tim Doãn Dao.

Xe lăn rung lắc dữ dội.

Cô buông tay khỏi bánh xe, lẩm bẩm: "Bằng chứng."

Pháp luật chỉ công nhận bằng chứng. Không thể dựa vào lời nói của thầy bói mà kết tội Mục Hưng Vượng.

Năm đó sự việc xảy ra, tài xế đã ngồi tù mấy năm. Cho dù tìm được tài xế, có lẽ đối phương cũng sẽ không chịu hợp tác xác nhận sự thật.

Cô phải làm gì đây?

Chẳng lẽ thật sự không có cách nào để trừng trị Mục Hưng Vượng?

DTV

Mục Hưng Vượng dần dần lộ ra nụ cười nham hiểm: "Đúng vậy, hãy lấy ra bằng chứng."

Hắn ta chắc chắn, kẻ duy nhất biết bí mật của hắn ta - tài xế taxi tuyệt đối sẽ không phản bội hắn ta.

Sự việc đã qua nhiều năm như vậy.

Doãn Dao muốn tìm ra bằng chứng quả thực là viễn vông.

Càng nghĩ, Mục Hưng Vượng càng đắc ý: "Chỉ cần em tìm ra bằng chứng, đừng nói muốn anh xin lỗi, muốn anh quỳ xuống đều có thể. Tìm không ra bằng chứng, thì câm miệng đi."

Vệ Nghiên Lâm vội vã dìu Doãn Dao đến.

Doãn Dao thất thần ngẩng đầu, nở nụ cười yếu ớt với Vệ Nghiên Lâm, rồi quay sang Sở Nguyệt Nịnh: "Cảm ơn đại sư đã giúp tôi sáng tỏ chân tướng ngày hôm nay."

"Nếu không, chỉ sợ đến chết, tôi vẫn không hiểu vì sao chân mình bị phế."

Sở Nguyệt Nịnh đối xử với Doãn Dao rất bao dung. Nếu như không phải đã dự tính trước, thì đến tên Mục Hưng Vượng cô cũng ngại nói vì sợ dơ.

"Cô muốn Mục Hưng Vượng phải chịu kết cục như thế nào?"

Doãn Dao sững sờ, gật đầu rồi lại lắc đầu cười khổ: "Đại sư, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, tôi biết rất khó tìm được bằng chứng để buộc tội hắn."

Hiện thực như một gáo nước lạnh dội xuống.

Cô không dám mơ tưởng xa vời.

Ngay cả khi Mục Hưng Vượng nhận tội, chân của cô có thể lành lại sao? Các bác sĩ Mỹ cũng nói cơ hội rất mong manh, chỉ 5%, điều này khiến cô càng ngày càng nhận thức rõ thực tế.

Mục Hưng Vượng vỗ n.g.ự.c cười lớn: "Đúng vậy, suốt ngày la hét rằng tôi phạm tội, vậy thì hãy lấy ra bằng chứng đi."

Hắn ta càng hướng về phía mọi người mà vỗ ngực: "Mọi người đều biết tôi là người tốt chứ, tôi thường xuyên tham gia từ thiện, sao tôi có thể vi phạm pháp luật?"

"Xem ra anh rất tự đắc, thật sự cho rằng không có bằng chứng ư?"

Sở Nguyệt Nịnh nói, giơ tay bấm đốt ngón tay, hiện lên hình ảnh diễn biến của ngày hôm đó.
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 278: Chương 278



"Ngày anh tỏ tình có phải còn mang theo điện thoại dị động hãng X phải không?”

Mục Hưng Vượng sững sờ, theo bản năng phủ nhận: "Không có, cái gì điện thoại, tôi không biết cô đang nói gì."

Trên thực tế, hắn ta đúng là đã mang theo chiếc điện thoại di động đó.

Sau khi tỏ tình thất bại, Mục Hưng Vượng vì quá xấu hổ mà nổi giận. Trong cơn thịnh nộ, hắn ta cầm theo chiếc điện thoại và xông vào nhà vệ sinh.

"Lúc anh vào nhà vệ sinh, đã nhiều lần xác nhận xem có ai bên trong hay không. Bởi vì nội dung cuộc trò chuyện tiếp theo... thực sự không phù hợp để người thứ hai nghe thấy." Sở Nguyệt Nịnh giải thích một cách bình tĩnh.

Mục Hưng Vượng dần toát mồ hôi, hắn ta kéo kéo chiếc áo khoác quanh cổ.

Theo lời kể của Sở Nguyệt Nịnh, cũng như hồi tưởng lại sự việc nhiều năm trước, Mục Hưng Vượng đã gọi điện thoại trong phòng vệ sinh khi một học sinh cấp 3 gõ cửa liên tục, vì không thấy ai trả lời nên cậu ta đã đi sang nhà vệ sinh nữ bên cạnh.

Vừa lúc đó, nhà vệ sinh có vách ngăn cách âm không tốt.

Mục Hưng Vượng trong lúc nói chuyện đã bị nam sinh cấp 3 bên cạnh vô tình nghe được.

Hắn ta cầm chiếc điện thoại và gào lên một cách hung hãn: "Đâm c.h.ế.t Doãn Dao cho tao! Đâm không c.h.ế.t cũng phải khiến nó kiếp sau chỉ có thể ngồi xe lăn!"

Nam sinh hoảng sợ vì sợ bị hiểu nhầm là kẻ b**n th**. May mắn là không có ai trong nhà vệ sinh nữ, nên cậu bé chỉ biết cắn khăn giấy để lấy bình tĩnh.

Bỗng dưng, từ bên kia vách ngăn truyền đến tiếng rống giận.

Điều này khiến cậu bé hoảng hốt và thầm mắng gã đàn ông kia là bệnh tâm thần.

Sở Nguyệt Nịnh kể lại tất cả mọi chuyện.

DTV

Vừa lúc đó, trong đám đông có một nam thanh niên trẻ tuổi, sờ sờ đầu và nói: "Nghe sao quen tai vậy. Chết tiệt... Người đó không phải là tôi sao?"

Mọi người xôn xao, chấn động.

Có thể trùng hợp như vậy ư?

Doãn Dao cũng có mặt tại hiện trường, nhân chứng năm xưa chính tai nghe được Mục Hưng Vượng ra lệnh cho người hại người giờ đây cũng có mặt tại đây!

Sở đại sư quả là thần thông!

Bỗng nhiên,

"Ôi! Nhớ ra rồi!"

Nam sinh cấp 3 ánh mắt chợt lóe, vỗ tay: "Lúc ấy tôi đang ở nhà vệ sinh bên cạnh, chính tai nghe thấy anh gọi điện thoại bảo tài xế đ.â.m người!"

"Đại sư! Em có thể chứng minh chính là hắn ta! Chính là tên cặn bã này!" Nam sinh cấp 3 chỉ vào Mục Hưng Vượng và nói càng lúc càng kích động, "Em còn cố ý đợi ở cửa, khi ra ngoài thì thấy chính là hắn ta!"

"Bộ dạng ốm yếu khỉ gió đó, em cả đời này sẽ không bao giờ quên!"

Mục Hưng Vượng xoa mồ hôi trên trán, "Cậu... Cậu bé, có bằng chứng gì xác định người gọi điện thoại nhất định là tôi?"

Nam sinh cấp 3 há hốc miệng vì kinh ngạc: "Lần đầu tiên tôi gặp loại người vô liêm sỉ như vậy, lúc ấy rõ ràng chỉ có một mình anh ở đó."

Mục Hưng Vượng liên tục lau mồ hôi trán, bỗng nhiên hắn ta nhớ ra điều gì đó, ngừng lau mồ hôi và cười khẩy: "Tôi không nhận thì có thể làm gì được tôi?"

"Không nhận?" Sở Nguyệt Nịnh càng mỉm cười, "Dễ làm thôi."

Cô giơ tay gõ lên bàn, cầm lấy chén trà.

"Anh bỏ ra rất nhiều tiền cho tài xế đi? Rốt cuộc muốn hắn thay anh g.i.ế.c người còn muốn ngồi tù."

"Là hai trăm vạn."

Mục Hưng Vượng cắn răng sợ hãi, đôi mắt mở to. Người phụ nữ này quả thật biết rõ mọi chuyện.

"Ban đầu, tài xế và vợ hắn đã thỏa thuận xong. Anh đưa tiền bồi thường, sau đó trả lại 100 vạn cho tài xế."

Sở Nguyệt Nịnh xoay chén trà trong tay.

"Tài xế tham lam, hắn muốn đi tù kiếm tiền mà đương nhiên sẽ không muốn bỏ vợ con lại. Sau khi ra tù, tài xế cầm tiền thay đổi ý. Đàn ông có tiền sẽ đồi bại, câu nói này quả thật có một số lý do. Có nhiều tiền hơn, hắn sẽ càng lăng nhăng với phụ nữ. Các cô gái tuổi trẻ xinh đẹp, mỹ lệ và quyến rũ, tài xế sao có thể coi trọng người vợ già nua, tàn tạ?"
 
Xuyên Không Ta Dùng Kĩ Nghệ Bói Toán Thiên Đỉnh Để Kiếm Sống
Chương 279: Chương 279



"Hai người ly hôn. Tài xế còn đoạt đi con cái."

Tài xế ngồi hai năm tù, vợ hắn ở nhà lo cho cả nhà, một lòng ảo tưởng về cuộc sống hạnh phúc sau khi chồng ra tù với số tiền 100 vạn.

Kết quả.

Cô ta bị vứt bỏ.

Sở Nguyệt Nịnh hơi cười: "Hiện tại."

"Nếu có người muốn tìm vợ cũ của tài xế để làm chứng, anh đoán cô ta có nguyện ý hay không?"

Mục Hưng Vượng sững sờ ngay tại chỗ.

Doãn Dao lóe lên hy vọng trong mắt: "Đúng vậy, có thể tìm vợ cũ của tài xế."

Sở Nguyệt Nịnh lấy điện thoại ra gọi cho Lý Tuệ Văn. Lý Tuệ Văn nghe nói chuyện có liên quan đến con trai cục trưởng cục chính vụ, lập tức liền tiếp nhận việc này..

"Còn thất thần hả?" Mục Hưng Vượng đá vào hông vệ sĩ, tức giận muốn hộc máu, "Mau! Mau đi tìm người phụ nữ kia cho tao! Tiêu tiền! Dùng bao nhiêu tiền cũng được!"

Hắn ta có rất nhiều tiền.

Chỉ cần có thể che miệng người phụ nữ kia, không để cô ta tiết lộ âm mưu.

Mọi người ồ lên, cuối cùng cũng nhìn rõ bộ mặt thật của Mục Hưng Vượng.

Hắn ta luôn miệng nói không phạm tội, vậy bây giờ tức giận muốn che miệng là muốn làm gì?

Mục Hưng Vượng lại đối diện với ánh mắt bình thản của Sở Nguyệt Nịnh. Từ nhỏ đến lớn, hắn ta ỷ vào thân phận của cha, muốn gì cũng được. Đây là lần đầu tiên, hắn ta cảm nhận được sự sợ hãi.

Thật sự có người chỉ cần xem tướng mạo là có thể nhìn ra quá khứ của một người ư?

"Liên hệ báo chí? Cho rằng đăng báo là có thể hạ bệ tôi ư?"

"Tin hay không, chỉ cần một câu của cha tôi là có thể khiến tờ báo đó đóng cửa. Tin hay không, cha tôi chỉ cần một câu là có thể khiến những tin tức này biến mất khỏi đầu óc của các người?"

Mục Hưng Vượng chỉ vào những người xung quanh, cười lạnh và đe dọa: "Các người đều có công việc, đều có người nhà, không hiểu sao?"

"Nếu biết điều thì một chữ cũng không nên nói ra ngoài. Dân không đấu với quan, các người đừng hòng đắc tội cha tôi."

Quả nhiên.

Lời nói của Mục Hưng Vượng có tác dụng.

Mọi người đều là những người dân bình thường ở Hương Giang, ai có thể đấu lại một kẻ quyền cao chức trọng như vậy?

Hơn nữa.

Mục gia chỉ có Mục Hưng Vượng là con trai độc nhất.

Nếu Mục Hưng Vượng ngồi tù, ông Mục tức giận, chỉ sợ những người ở đây cũng không có kết cục tốt đẹp.

Bỗng nhiên một chiếc xe siêu sang dừng lại, từ xe bước xuống một người đàn ông trung niên uy nghiêm gần 50 tuổi.

Mục Hưng Vượng nhìn thấy người đàn ông trung niên, tưởng là vệ sĩ quay lại báo tin cầu cứu, ánh mắt sáng lên liền gọi: "Cha!"

Người đàn ông trung niên tiến đến, vẻ mặt nghiêm nghị, đầu tiên là cẩn thận quan sát Mục Hưng Vượng.

Mục Hưng Vượng chỉ vào Sở Nguyệt Nịnh, "Cha! Cha đem những kẻ này nhốt hết tù đi! Để bọn chúng cả đời sau phải ngồi xổm trong tù, xem bọn chúng còn dám ngông cuồng nữa hay không..."

Mục Khoan mặt vẫn đăm chiêu, cầm lấy mấy tờ giấy A4, thấy Mục Hưng Vượng vừa mở miệng là muốn mình giải quyết mớ hỗn độn này, bèn không kiềm được cơn giận.

Bốp! Một cái tát mạnh giáng xuống má Mục Hưng Vượng.

"Hỗn xược!"

Mục Hưng Vượng ban đầu choáng váng vì cú tát, hắn ta ôm mặt không thể tin nhìn Mục Khoan, giọng nói càng lúc càng cao.

"Cha đánh con! Từ nhỏ đến lớn cha chưa bao giờ đánh con! Con có làm gì sai mà cha đánh con!"

"Xôn xao..."

Mục Hưng Vượng không nói gì còn đỡ, vừa lên tiếng, những người vây xem đều không kìm nén được sự phẫn nộ.

"Hắn đã hại hai người con gái, một người đã c.h.ế.t thảm, một người tàn tật, nhiều tội nghiệt như vậy, Mục Hưng Vượng thế mà còn cảm thấy mình không sai?"

DTV

"Đánh tốt!"

"Theo tôi, loại đòi nợ côn đồ này nên trực tiếp đánh chết!"

"Chà, hai cha con này lại bất hòa, từ đâu ra mối thù dai dẳng vậy? Thôi, đừng nói nữa, kẻo lát nữa cục trưởng Mục lại gây phiền phức cho chúng ta."

Mục Khoan mặt tối sầm, giơ tay ném toàn bộ giấy A4 vào mặt Mục Hưng Vượng, gầm lên:
 
Back
Top Bottom