Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Xuyên Không Đến Tận Thế, Tôi Có Thể Sống Sót?

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
559,269
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
393544575-256-k728957.jpg

Xuyên Không Đến Tận Thế, Tôi Có Thể Sống Sót?
Tác giả: ThiThanhHoaL6
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

hhm thì là một thành niên tên Akira đã chết và isekai thành một bé loli cùng với bé mèo lẫn ???

để sinh tồn trong thế giới này (bé loli tôi viết thì hmm bạn hiểu chứ không đói, không mệt, không đau, nói đúng hơn bé bất tử) Tags: dramagendergenderbenderyurizombie​
 
Xuyên Không Đến Tận Thế, Tôi Có Thể Sống Sót?
Chương 1: Ánh sáng cuối cùng của thế giới


Gió thổi từng cơn lạnh buốt, xẹt qua những tòa nhà hoang phế, cuốn theo bụi đất và những mảnh giấy vụn đã ngả màu thời gian.

Một thế giới không còn sự sống, chỉ còn hơi thở của quá khứ.Ở giữa con phố nứt toác, dưới bầu trời xám xịt như màu tro tàn, một bé gái nhỏ nhắn, mái tóc bạc dài đến eo, đang lững thững bước đi, đôi giày cũ kỹ vang lên âm thanh lộc cộc đơn độc.Cô bé ấy tên là Akari.Không, trước đây cô là Akira, một người đàn ông trưởng thành với ký ức trĩu nặng.

Nhưng giờ, chỉ còn Akari, như một đóa hoa mỏng manh trôi dạt giữa tận thế lạnh lẽo.Bàn tay bé xíu nắm chặt lấy dây đeo ba lô.

Trong ba lô, chỉ có vài món đồ lặt vặt nhặt được: một cuốn sổ trắng, một cây bút chì gãy đầu, một con dao gọt hoa quả rỉ sét, và một cái áo khoác quá khổ.Ánh mắt tím nhạt của Akari nhìn thế giới trước mặt – im lặng, vắng lặng, và chết chóc.Cô bé không khóc.

Không phải vì không biết đau, mà bởi vì... có lẽ nước mắt đã khô từ rất lâu rồi.Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Akari bắt gặp một nhóm zombie đang lững thững đi về phía đối diện.Cô bé nín thở, áp lưng vào bức tường nứt nẻ.Tim đập dồn dập.Nhưng như những lần trước, bọn chúng lướt qua Akari, như thể cô bé chỉ là một bóng ma trong mắt chúng.Akari nhìn theo, khẽ thì thầm:"...Tôi vẫn... một lần nữa, lại sống sót..."

Giọng nói nhỏ, run run, nghe như tiếng gió thoảng.

Cô bé cúi đầu, mái tóc bạc rũ xuống che gần hết khuôn mặt nhỏ nhắn.Không ai trả lời.Chỉ có tiếng bước chân bé xíu, lặng lẽ vang lên, chậm chạp tiến về phía trước.Một lúc sau, Akari dừng lại trước một siêu thị bỏ hoang.Tấm biển hiệu treo lủng lẳng, mỗi lần gió thổi lại phát ra tiếng kẽo kẹt ghê rợn.Bé do dự một lúc.Dạ dày không đau.

Cơ thể cũng không mệt.

Akari biết mình... không còn là một con người bình thường.Cô bé bất tử.

Một sinh mệnh không đói, không khát, không bệnh tật.Nhưng trái tim bé nhỏ vẫn còn đó.

Và trái tim ấy... vẫn cần một điều gì đó để cảm thấy mình đang sống.Akari đẩy cửa kính vỡ bước vào siêu thị, tiếng vỡ vụn dưới chân.Bên trong, ánh sáng yếu ớt xuyên qua những ô kính bám đầy bụi, tạo thành những vệt sáng mờ nhòe.Kệ hàng đổ nát.

Lon đồ hộp lăn lóc.

Máu khô loang lổ.Akari bước thật chậm."...Có ai ở đây không?" – Cô bé cất tiếng gọi khe khẽ, giọng run như sương sớm.Không ai đáp.Chỉ có tiếng gió rít khe khẽ qua những khe cửa vỡ.Akari cúi xuống nhặt một cây bút bi cũ.

Bàn tay nhỏ xíu cầm lấy nó, nắm chặt như thể nắm lấy một sợi dây kết nối mong manh với cuộc sống này.Đang lúc xoay người định rời đi, cô bé bỗng nghe thấy... một tiếng động nhỏ."...Meow..."

Akari sững người.Cô bé quay lại.Giữa đống đổ nát, một sinh vật bé nhỏ run rẩy ngẩng đầu nhìn cô – một chú mèo con, toàn thân lấm lem bụi bặm, bộ lông màu xám bạc rối bù, đôi mắt xanh biếc ánh lên tia sáng yếu ớt."...Mèo..."

Akari thốt lên, giọng lạc đi vì xúc động.Cô bé quỳ xuống, đôi tay nhỏ run run đưa ra.Chú mèo lùi lại một chút, lông xù lên vì sợ hãi."

Không sao... không sao đâu..." – Akari thì thầm, nhẹ nhàng như đang dỗ một đứa trẻ.Mưa bụi nhẹ nhàng rơi qua ô kính vỡ.Akari ngồi yên, bàn tay vươn ra không cử động, kiên nhẫn chờ đợi.Chú mèo, sau một hồi do dự, từ từ tiến lại.

Mũi nó chạm nhẹ vào ngón tay Akari.Rồi, như một bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay bé nhỏ, nó dụi đầu vào tay cô bé, khẽ kêu "meow".Một dòng cảm xúc ấm áp trào lên trong lòng Akari.

Lần đầu tiên kể từ khi tỉnh dậy ở thế giới này, cô bé mỉm cười.

Nụ cười mỏng manh, như một cánh hoa giữa mùa đông."

Chào em...

Em cũng bị bỏ lại một mình sao...?"

Chú mèo rúc vào lòng Akari.Akari ôm lấy nó, áp vào ngực mình.

Cơ thể bé nhỏ run nhẹ.Không phải vì lạnh.

Mà vì trái tim đang co thắt lại bởi một cảm xúc quen thuộc đã lâu không chạm tới: tình yêu thương.Cô bé đặt tên cho nó là Shiro."

Shiro à, từ giờ... chị sẽ bảo vệ em nhé..." – Akari thì thầm.Chú mèo Shiro kêu khe khẽ, dụi đầu vào má Akari.Akari bật cười nho nhỏ, giọng cười trong veo nhưng vẫn vương chút nghẹn ngào:"Chị cũng... muốn được ai đó bảo vệ lắm..."

Đêm đó, Akari cùng Shiro trú trong một căn phòng nhỏ trong siêu thị.

Ánh trăng chiếu qua cửa sổ vỡ, rọi lên mái tóc bạc của Akari, khiến cô bé trông như một linh hồn lạc lối.Shiro cuộn tròn trong lòng Akari.Cô bé ôm chặt lấy nó, vùi mặt vào bộ lông mềm mại."

Em biết không, Shiro...

Thế giới này...

đã bỏ rơi chị rồi."

"Nhưng không sao đâu.

Vì giờ chị có em rồi."

Giọng Akari thì thầm, rất khẽ, như sợ chính mình nghe thấy mà vỡ òa.Bé không biết mai này ra sao.

Không biết có bao nhiêu con đường đổ nát nữa phải đi.

Không biết sẽ còn bao nhiêu mất mát, bao nhiêu đau đớn phải gánh chịu.Nhưng ít nhất, lúc này đây, trong vòng tay bé nhỏ, có một sinh mệnh khác đang tin tưởng bé tuyệt đối.Và đó là lý do...

để Akari tiếp tục bước đi.Trời sáng.Akari đeo ba lô lên vai, đặt Shiro vào trong chiếc áo khoác to xù để nó ấm áp.Bé quay lưng lại với siêu thị hoang tàn, bước tiếp vào con đường ngập tràn bóng tối và tàn tích.Mái tóc bạc bay nhẹ trong gió.Đôi mắt tím ngước nhìn bầu trời xám, thấp giọng nói:"Đi thôi, Shiro.

Thế giới này... vẫn còn nhiều điều chờ đợi chị em mình."

Chú mèo nhỏ kêu "meow" một tiếng vang vọng.Và thế là, cô bé Akari – sinh mệnh bất tử lặng lẽ, cùng với Shiro – linh hồn bé nhỏ lạc lõng,
bắt đầu hành trình tìm kiếm ánh sáng cuối cùng giữa thế giới đang mục rữa này.(Chương 1 – Hết)
 
Xuyên Không Đến Tận Thế, Tôi Có Thể Sống Sót?
Chương 2: Dưới những vì sao tàn lụi và người lạ?


Tiếng gió hú qua những hành lang trống rỗng.

Mảnh trăng mỏng manh treo lơ lửng trên bầu trời xám xịt, soi bóng hình nhỏ bé đang ôm chặt một chú mèo vào lòng.Bé chui ra khỏi cửa kính vỡ của siêu thị, tay vẫn giữ chặt cái ống nhòm cũ kỹ.

Đôi chân nhỏ khẽ chạm đất, không một tiếng động, nhẹ như cánh lông chim.Trước mắt bé là một thành phố đã chết.

Những tòa nhà sụp đổ.

Những biển hiệu loang lổ.

Những chiếc xe mục nát nằm nghiêng ngả trên vỉa hè.Tất cả im lặng.

Chỉ có tiếng bước chân bé trên mặt đất nứt nẻ, từng nhịp từng nhịp như nhịp tim nhỏ bé của bé trong lồng ngực.Bé dừng lại dưới một trạm xe bus cũ.

Gió thổi tung mái tóc bạc mềm mại, làm bé phải nheo mắt lại."

Hikari... lạnh quá ha..."

Bé khe khẽ thì thầm, siết chặt chú mèo nhỏ trong tay.Hikari rúc vào lòng bé, phát ra tiếng rừ rừ khe khẽ, như một hơi ấm bé xíu giữa thế giới lạnh lẽo.Bé ngồi xuống ghế, lấy ống nhòm ra, đưa lên đôi mắt trong veo màu xanh thẳm.Bé nhìn về phía xa.

Xa thật xa.Những ngôi nhà đổ nát.

Những bóng người lờ mờ lảo đảo trong đêm.

Những zombie lặng lẽ đi lang thang, chẳng thèm chú ý đến bé."

Vẫn vậy... vẫn chỉ có mấy chú zombie thôi..."

Bé thì thầm, trong lòng thoáng chút hụt hẫng.Thế giới này... chẳng có ai để nói chuyện, chẳng có ai để cười đùa.Chỉ có bé.

Và Hikari.Bé chớp mắt, giấu đi giọt nước mắt suýt lăn ra.

Cô đơn.

Lạnh lẽo.Nhưng bé không cho phép mình khóc.

Vì nếu bé khóc, thế giới này sẽ càng buồn hơn.

---Bỗng, một tiếng động lạ vang lên từ đằng xa."

Loảng xoảng!"

Bé giật mình, thu ống nhòm lại, ôm Hikari vào lòng.

Đôi tai nhỏ nhắn lắng nghe từng tiếng động, tim bé đập thình thịch.Từ trong bóng tối, một bóng người lạ lẫm xuất hiện.Đó không phải zombie.Là người.

Người sống.Bé tròn mắt nhìn.

Một cô gái lớn hơn bé, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, mặc bộ đồng phục học sinh rách nát.

Tay cô ta cầm một cây gậy gỗ gãy làm đôi.Cô gái ngó nghiêng xung quanh, ánh mắt đầy cảnh giác.Bé nín thở.

Một người sống!

Một người thật sự!Nhưng rồi —
Nỗi sợ trỗi dậy.Bé ép mình xuống ghế, ôm chặt Hikari, tim đập dồn dập."

Không được...

Không được...

Đừng để người ta thấy..."

Bé thì thầm rất nhỏ, như van xin chính mình.Bé nhớ lại... cái cảm giác kinh hoàng khi người đàn ông trong siêu thị gào lên đòi bắt bé.Con người... không giống zombie.Zombie bỏ qua bé.

Nhưng con người... thì không.

---Cô gái kia tiến gần lại."

Ê?

Có ai ở đây không?"

Cô cất tiếng, giọng khản đặc.Bé run lên.

Không trả lời.

Không nhúc nhích.Cô gái nhìn quanh.

Ánh mắt lướt qua chỗ bé ẩn nấp.Bé nín thở.Một giây...

Hai giây...Cô gái quay mặt đi."

Chắc mình tưởng tượng thôi..." cô lầm bầm, rồi lảo đảo bước đi.Khi bóng dáng cô khuất dần, bé mới dám thở phào.

Bé lặng lẽ rời khỏi trạm xe bus, ôm Hikari, lủi mình vào những con hẻm tối.

---Bé chạy thật nhanh.

Nhanh như gió.

Nhẹ như lông vũ.Không phải vì bé sợ bị zombie bắt.

Mà vì bé sợ... con người."

Không ai được thấy mình..."

Bé thì thầm trong gió, giọng run run.Bé không biết tại sao mình lại bất tử.

Bé cũng không biết tại sao zombie lại không tấn công mình.Bé chỉ biết... nếu người khác biết bí mật này, họ sẽ làm hại bé.

Họ sẽ bắt bé.

Họ sẽ... phá nát cái thế giới bé nhỏ mà bé đang cố gắng giữ gìn.

---Chạy mãi, chạy mãi.Cuối cùng, bé dừng lại trước một tòa trường học cũ kỹ, rêu phong phủ kín.Trên cổng sắt mục nát, bảng tên đã rơi mất, chỉ còn mấy ký tự mờ nhạt."

Trường học...

Hikari, nơi này chắc chắn tốt hơn ngoài kia," bé nói, giọng nhỏ như tiếng gió thở dài.Bé đẩy nhẹ cánh cổng.

Nó kêu "két" một tiếng dài rợn người.Bên trong, sân trường phủ đầy cỏ dại.

Những lớp học im lìm như những ngôi mộ bỏ quên.Bé bước vào, lặng lẽ.

Bóng nhỏ hòa vào bóng tối, như một giấc mơ tàn úa.

---Tìm được một phòng học vẫn còn nguyên vẹn, bé đặt Hikari lên chiếc bàn học bụi bặm."

Chúng ta ở đây đêm nay nhé," bé nói, nở nụ cười dịu dàng.Hikari rúc vào góc bàn, cuộn tròn ngủ.Bé ngồi xuống bên cửa sổ vỡ, kéo ống nhòm lên, nhìn ra ngoài.Trời đêm ngập tràn những vì sao lẻ loi.

Những ngôi sao tàn lụi, như những trái tim bé nhỏ đang hấp hối trong bóng tối.Bé áp má vào cánh tay gầy guộc, thì thầm:"Ngày mai... mình sẽ đi khám phá thế giới này cùng Hikari..."

Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống, thấm vào mặt bàn lạnh buốt.Bé mỉm cười.

Nụ cười dịu dàng như ánh trăng bạc.

Dù thế giới này có mục nát ra sao...

Bé vẫn sẽ bước tiếp.

Cùng Hikari.

Cùng niềm tin nhỏ nhoi trong trái tim bất tử của mình.---Gió đêm thổi qua khung cửa sổ vỡ.

Bé co người lại, ôm lấy đầu gối, tựa đầu lên cánh tay, lặng lẽ ngắm những vì sao xa xôi.Hikari cuộn tròn bên cạnh, thi thoảng lại khẽ "meo" một tiếng nhỏ xíu trong mơ.Bé nghiêng đầu, khẽ cười."

Chúng ta... sẽ biến nơi này thành nhà nhé, Hikari?"

Chú mèo nhỏ động đậy đôi tai, dường như cũng đang mơ thấy một giấc mơ ấm áp.Bé từ từ đứng dậy.

Đôi chân trần bước qua nền nhà bụi bặm, nhẹ như một hồn ma nhỏ."

Phải dọn dẹp đã..."

Bé lẩm bẩm, tự nói chuyện với mình.

---Bé tìm được một cái chổi cũ nát trong phòng thể dục.Tay bé nhỏ ôm chổi, quét dọn từng góc phòng.

Từng đám bụi bay lên trong ánh trăng lờ mờ."

Lau bàn... lau bảng... dọn rác..."

Bé lẩm nhẩm như đang hát, giọng ngân nga khe khẽ.Dù bé không cần ăn.

Không cần ngủ.

Không cần thở.Nhưng bé vẫn muốn làm mọi thứ như một con người.Như ngày xưa.Như trước khi thế giới này sụp đổ.

---Mất gần hai giờ, bé mới dọn xong lớp học.Bé mệt không?

Không.Nhưng trái tim nhỏ bé thì đập nhanh hơn bình thường, đầy sự hồi hộp và hạnh phúc kỳ lạ."

Căn cứ... của mình và Hikari..."

Bé thì thầm, vẽ một vòng tròn trên sàn, rồi cười híp cả mắt.

---Bé lấy trong ba lô ra vài món đồ lặt vặt nhặt được ở siêu thị:Một chiếc khăn mỏng.Một cây bút chì màu.Một cuộn băng keo.Một quyển sổ nhỏ.

Bé trải khăn lên bàn, làm thành cái ổ mềm cho Hikari."

Đây là giường riêng của em nè, Hikari!"

Chú mèo kêu "meow~" một tiếng, dụi đầu vào tay bé, khiến bé bật cười khúc khích.Bé lôi cây bút chì ra, vẽ nguệch ngoạc lên sổ: hình một bé gái ôm một chú mèo, đứng giữa bầu trời đầy sao.Dưới bức vẽ, bé viết bằng nét chữ tròn tròn:> "Ngày đầu tiên của mình và Hikari ở căn cứ.

Thế giới rất buồn.

Nhưng mình sẽ khiến nó tươi sáng hơn."

Bé mỉm cười, gấp quyển sổ lại, cẩn thận cất vào ba lô.

---Đêm khuya.Ngoài trời, những đám mây đen lững lờ trôi.

Thỉnh thoảng, sấm chớp lóe sáng, soi rõ những tàn tích đổ nát.Bé ngồi bên cửa sổ, ôm Hikari trong lòng."

Ngủ ngon, Hikari."

Bé thì thầm, vỗ nhẹ lên lưng chú mèo.Hikari lim dim đôi mắt, khẽ kêu lên một tiếng mềm mại, rồi chìm vào giấc ngủ.Bé nhìn ra ngoài.Bầu trời rộng lớn, tối đen.

Xa xa, những ánh đèn yếu ớt như đang hấp hối.Bé lặng lẽ thở dài."

Mình cũng sẽ tìm được những người tốt...

đúng không?"

Bé hỏi nhỏ, nhưng chẳng ai trả lời.Chỉ có gió.

Và ánh sao.

---Bé thiếp đi lúc nào không hay.Giấc mơ đến, mơ hồ và dịu dàng.Trong mơ, bé thấy mình đang ở một cánh đồng đầy hoa.

Bé chạy nhảy, cười vang, ánh nắng ấm áp phủ đầy mái tóc bạc.Có tiếng gọi dịu dàng từ phía xa:"Hikari~ Hikari~ đợi mình với~!"

Bé quay lại.

Một bóng dáng quen thuộc vẫy tay.Là một cô bé khác.

Cũng nhỏ như bé, cũng có đôi mắt xanh thẳm, mái tóc bạch kim bay trong gió.Bé cười rạng rỡ, chạy tới.Nhưng khi bé chạm tay vào cô bé ấy —
Cô tan biến thành bụi sáng, cuốn theo gió.Bé choàng tỉnh dậy.

---Căn phòng tối om.

Hikari vẫn ngủ say trong lòng.Bé ôm chặt chú mèo, tim đập thình thịch."

Không sao... không sao mà..."

Bé thì thầm, tự an ủi mình.Bé tựa đầu vào tường, nhắm mắt lại.Dù trong tim có một lỗ trống to lớn...

Bé vẫn phải mỉm cười.Bé vẫn còn Hikari.

Bé vẫn còn những vì sao.

Bé vẫn còn hy vọng.Ngày mai...

Ngày mai chắc chắn sẽ tốt hơn.

---
 
Xuyên Không Đến Tận Thế, Tôi Có Thể Sống Sót?
Chương 3: Hồi sinh ánh sáng


Bình minh buông xuống, len lỏi vào từng kẽ nứt của những bức tường đổ nát.Một ngày mới.Bé mở mắt, ánh nắng nhè nhẹ chiếu lên đôi má hồng nhạt.Hikari vẫn ngủ trong vòng tay bé, mơ màng cựa quậy đôi tai nhỏ.Bé cười khẽ."

Chào buổi sáng, Hikari..."

Giọng nói bé nhỏ vang lên trong căn phòng vắng, ấm áp như tia nắng đầu tiên.Sau khi rửa mặt bằng chút nước sạch bé dự trữ, bé khoác ba lô lên vai, Hikari bám theo bên chân.Hôm nay...

Bé muốn làm một điều thật lớn lao."

Chúng ta... sẽ hồi sinh nơi này."

Bé siết chặt bàn tay nhỏ, đôi mắt xanh lấp lánh quyết tâm.Hikari kêu "meow!" như cổ vũ.Bé bật cười híp mắt."

Ừ!

Cùng nhau nha!"

Bé bắt đầu từ việc trang trí.Tận dụng những gì còn sót lại trong trường:Mấy tấm rèm cũ bị bụi phủ.Một số đèn dây nhỏ dùng pin.Mấy cái ghế bàn hỏng.Bé xắn tay áo, hì hục lau từng chiếc ghế."

Chúng ta cần một phòng học mới thật đẹp...

Hikari, em sẽ làm lớp trưởng nha!"

Bé nghiêm túc nói, trong khi chú mèo ngơ ngác nhìn, rồi kêu "meow!"

đáp lại.Bé bật cười khanh khách, nụ cười trong veo lan ra khắp không gian.Buổi trưa.Sau khi gom đủ đồ, bé bày trí "phòng học" như một thế giới nhỏ:Một bàn giáo viên đặt giữa, phủ khăn trắng tinh tươm.Những bàn học sắp thành vòng tròn, để mọi người (tưởng tượng) cùng nhau ngồi học.Một bảng đen cũ kỹ, bé viết nguệch ngoạc bằng phấn: "Chào mừng đến với Lớp Hikari!!"

Bé ngồi xuống ghế, ôm gối, ngắm nhìn thành quả."

Hikari này..."

Bé quay sang, thì thầm như một bí mật.

"Mình muốn nơi này... trở thành ngôi nhà cho tất cả những ai còn sót lại."

Giọng bé nhỏ xíu, như sợ thế giới nghe thấy.Bé nắm lấy bàn tay bé xíu của mình, siết chặt."

Dù chỉ còn mình mình... mình cũng sẽ không từ bỏ."

Buổi chiều.Bé đi tìm hạt giống trong kho sinh học.May mắn làm sao, còn vài túi hạt giống cũ chưa hỏng."

Trồng hoa nha, Hikari!"

Bé reo lên, ôm lấy chú mèo.Bé lấy một cái xẻng nhỏ, hì hục đào đất trước sân trường, chỗ cây cổ thụ đã chết khô.Bàn tay bé nhỏ lấm lem bùn đất.

Mồ hôi lấm tấm trên trán.Nhưng bé cười suốt."

Đào một cái hố... gieo hạt... vùi đất lại..."

Bé thầm đếm từng bước, đôi mắt xanh ánh lên niềm vui bé bỏng.Hikari ngồi bên, ngoáy ngoáy đuôi, thỉnh thoảng nhảy vào giúp bé... (hay đúng hơn, quậy phá thêm)."

Đừng ăn hạt giống nhaaa~" Bé phồng má, mắng yêu.Chú mèo chỉ "meow" rồi lăn ra đất, khiến bé bật cười khanh khách.Mặt trời dần khuất sau tường thành đổ nát.Bé đặt tay lên đám đất mới lấp."

Hy vọng mấy em cây nhỏ sẽ sống sót..."

Bé thì thầm, giọng trầm trầm đầy mong ước.Đôi mắt xanh nhìn lên bầu trời nhuộm đỏ.Thế giới cũ đã chết.Nhưng...

Trong lòng bé, một thế giới mới vừa nhen nhóm.Bé về phòng học.Hikari lăn lộn trên bàn giáo viên, chơi với cuộn len bé tìm được.Bé lấy quyển sổ nhỏ ra, mở trang mới.Bé viết:"Ngày thứ hai.

Mình và Hikari đã dựng được căn cứ.

Trồng hoa trước sân.

Mình tin rằng, một ngày nào đó, những bông hoa sẽ nở đầy nơi này.

Thế giới đã tàn lụi.

Nhưng mình sẽ hồi sinh nó."

Bé gấp sổ lại, ôm Hikari, ngả đầu vào ghế.Bé lẩm bẩm:"Ngày mai... mình sẽ đi khám phá thêm... tìm thêm sách, hạt giống, đồ dùng...

Chúng ta sẽ cần nhiều thứ để sống lâu dài."

Hikari dụi đầu vào cổ bé, phát ra tiếng purr ấm áp.Bé khúc khích cười."

Ừ, yên tâm đi, mình sẽ không sao mà."

Bé ngước mắt nhìn ra cửa sổ.Bầu trời tối thẫm.Chỉ còn vài vì sao đơn độc lấp lánh.Bé đặt tay lên ngực.Một nhịp đập.Chậm rãi.

Nhưng mạnh mẽ."

Mình sẽ không từ bỏ..."

Bé nhắm mắt lại, mỉm cười.Dù cho thế giới này chỉ còn mình.

Dù cho tất cả mọi thứ đã sụp đổ.Bé vẫn ở đây.

Và bé sẽ hồi sinh ánh sáng.[Hết Chương 3]
 
Xuyên Không Đến Tận Thế, Tôi Có Thể Sống Sót?
Chương 4: Bước chân nhỏ giữa tàn tro


Sáng hôm sau.Ánh nắng dịu dàng xuyên qua cửa kính vỡ, vẽ thành những vệt sáng lung linh trên nền đất.Bé nhẹ nhàng mở mắt, mái tóc trắng mềm xõa rối."

Chào buổi sáng, Hikari..."

Bé khẽ gọi, giọng vẫn còn ngái ngủ.Chú mèo nhỏ cuộn tròn trên ngực bé, kêu "meow" rồi dụi đầu vào tay.Bé bật cười."

Hôm nay, chúng ta sẽ đi khám phá thế giới nhé."

Sau khi kiểm tra lại ba lô — trong đó có một ít nước, vài thanh bánh khô tìm được, cuốn nhật ký nhỏ và...

ống nhòm mới tinh — bé đeo lên vai, nhẹ nhàng mở cánh cửa cũ kỹ của ngôi trường.Bên ngoài...

Một thế giới hoang tàn.Những ngôi nhà đổ nát, những con đường nứt gãy, cỏ dại mọc um tùm.

Xa xa, những bóng zombie lững thững đi qua như những chiếc bóng quên lối về.Nhưng như thường lệ...

Chúng chẳng hề chú ý đến bé.Bé cúi nhìn đôi chân bé nhỏ của mình, siết tay vào vạt áo."

Mình khác biệt..."

Bé thì thầm."

Nhưng... không sao hết."

Bé mỉm cười, ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt như hồ nước.Bé chọn hướng đi về phía siêu thị gần đó.Bước chân nhẹ tênh, như cơn gió nhỏ.Trên vai bé, Hikari ngồi gọn lỏn, thỉnh thoảng kêu "meow" như hướng dẫn.Dọc đường, bé thỉnh thoảng dừng lại, nhặt vài viên kẹo lăn lóc, vài quyển sách cũ nát, vài món đồ chơi bỏ quên."

Chúng ta sẽ cần hết."

Bé lẩm bẩm, cho từng món vào ba lô, nụ cười hiền lành.Bé nghĩ...

Nếu có ai khác đến, bé sẽ tặng họ.

Vì dù thế giới có mục nát...

Một chút ấm áp nhỏ nhoi vẫn luôn cần thiết.Khi tới gần siêu thị, bé dừng lại.Hikari khựng lại trên vai bé, lông dựng đứng.Bé nhíu mày, theo bản năng áp lưng vào bức tường vỡ.Tiếng bước chân...

Không giống zombie.Rón rén, bé lấy ống nhòm ra.Đưa lên mắt.Qua ống kính mờ mờ, bé thấy một bóng người — cũng nhỏ nhắn, mang ba lô to đùng sau lưng, đang lục lọi trong siêu thị.Một cô gái.Tóc ngắn.

Áo sơ mi trắng lấm lem.

Ánh mắt sắc bén như mèo hoang.Bé nín thở."

Người...?"

Bé lẩm bẩm.Tay nắm chặt quai ba lô.Hikari cũng căng thẳng, bám chặt vai bé.Bé lùi lại một bước.

Rồi hai bước.Rồi quay đầu — chạy.Bé chạy băng qua những con đường nứt gãy, cỏ dại quệt vào chân, gió hú bên tai.Hikari bám chặt lấy bé, mắt tròn xoe.Trong lòng bé, tim đập thình thịch.Không phải vì sợ zombie.Mà vì —
Con người.Bé không biết họ sẽ làm gì với mình.Bé không biết mình có thể tin họ hay không.Bé... chỉ là một bé gái nhỏ xíu.Bé chưa sẵn sàng."

Không phải bây giờ..."

Bé thì thầm, chạy thục mạng về phía ngôi trường thân quen.Khi cuối cùng cũng về đến cổng trường, bé thở dốc, ngồi phịch xuống đất.Hikari nhảy xuống, dụi đầu vào bé.Bé bật cười, khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại."

Em cũng mệt rồi hả, Hikari...?"

Chú mèo "meow" yếu ớt.Bé ngẩng đầu nhìn bầu trời.Nắng đã nhạt màu.Một ngày nữa sắp kết thúc.Bé áp tay lên ngực.Nhịp tim đã bình ổn."

Ổn mà... mình còn sống..."

Bé cười, đôi mắt ánh lên sự kiên cường.Đêm hôm đó, bé ngồi trong phòng học, tay cầm cuốn nhật ký nhỏ.Dưới ánh đèn pin mờ mờ, bé viết:"Ngày thứ ba.

Mình ra ngoài lần đầu tiên.

Thế giới thật rộng lớn, thật yên lặng...

Mình gặp một người.

Nhưng mình đã bỏ chạy."

Bé ngừng lại, ngòi bút lơ lửng trên giấy.Bé cắn môi, đôi mắt mờ đi."

Mình sợ..."

Bé thì thầm."

Nhưng mình muốn... gặp lại họ."

Giọng bé nghẹn lại, như bị bóp nghẹt.Bé khẽ ôm lấy Hikari."

Chỉ là... mình chưa sẵn sàng."

Hikari dụi đầu vào má bé, phát ra tiếng purr dịu dàng.Bé nhắm mắt, nụ cười mỏng manh."

Ngày mai... mình sẽ mạnh mẽ hơn."

Đêm đó, bé mơ.Mơ thấy mình đứng giữa một cánh đồng hoa.

Gió thổi, những cánh hoa bay lượn.Xa xa, bóng người cô gái ấy quay lưng về phía bé.Bé giơ tay ra, gọi:"Chờ mình..."

Nhưng gió cuốn lấy mọi thứ.

Cánh đồng tan thành tro bụi.Bé choàng tỉnh, nước mắt rơi trên má.Bé ôm chặt Hikari, thì thầm:"Ngày mai... nhất định..."

Sáng hôm sau.Bé đứng trước gương vỡ, nhìn chính mình.Mái tóc trắng xõa rối.

Đôi mắt xanh biếc đầy quyết tâm.Bé mỉm cười."

Mình không còn là mình của hôm qua."

Bé đeo ba lô lên vai, Hikari nhảy lên bám vào."

Đi thôi, Hikari."

Bé nói, giọng trầm tĩnh lạ kỳ."

Bây giờ, mình sẽ không chạy trốn nữa."[Hết Chương 4]
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back