Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
416,218
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczN46f0GPzBO5dnngvFPPgs9JOeYlqnPb2utHcM6i54UQByYEKr9fQwuO6ubOakmnGFmrLuCMTPJnrYmYSCkN_0JTzS9y_iOpGQoBzxaqDAYZyBDZVQ1Nx7fHD22QC6Ndu_pTSoBVNF65oliXCeYsj26=w215-h322-s-no-gm

Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
Tác giả: Nguyệt Lượng Một Hữu Tinh Tinh
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Hài Hước, Điền Văn, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Nguyệt Lượng Một Hữu Tinh Tinh

Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, HE, Hài Hước, Sủng, Chữa Lành, Xuyên Không, Điền Văn, Nhân Thú, Ngọt

Team dịch: Mắm Muối Chanh Đường

Giới thiệu:

Từ Ca là người bị cận thị nặng. Sau một giấc ngủ tỉnh dậy, cô tìm nửa ngày vẫn không sờ thấy kính mắt để ở đầu giường đâu.

Lại mở mắt, lặng lẽ nhìn thế giới xanh mơn mởn trước mắt, cô đưa tay áp lên mặt, cuối cùng xác nhận đây là cỏ dại.

Từ Ca phẫn nộ gào thét: “Ông trời ơi, ít nhất cũng phải để lại cho tôi cái kính chứ, a a a a!”

Xà Khí như thường lệ tuần tra lãnh địa của mình, đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào, cô gái dưới gốc cây là người đẹp nhất mà hắn từng thấy. Mái tóc đen dài mềm mại phủ trên khuôn mặt, đôi mắt hạnh trong veo long lanh như nước.

Xà Khí: Giống cái nhỏ, làm bạn đời của ta nhé?​
 
Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
Chương 1: XUYÊN KHÔNG



Ánh nắng ban mai xuyên qua từng lớp lá cây chiếu rọi lên người, cùng với tiếng hót vui vẻ của chim chóc, tất cả đều cho thấy hôm nay là một ngày đẹp trời.

Từ Ca vươn vai, thuận tay sờ về phía gối đầu.

"Hửm?"

Tay phải sờ qua sờ lại mấy lần, Từ Ca mở mắt, biểu cảm trên mặt cứng đờ. Ai có thể nói cho cô biết, trần nhà của cô đi đâu rồi không? ?

Cô chống người ngồi dậy, đưa bàn tay run rẩy lên trước mắt, trong lòng bàn tay còn sót lại vài cọng cỏ dại. Cô ngẩng đầu nhìn cây cối xung quanh, là kích thước mà cô chưa từng thấy trước đây, cô đang ở ngoài hoang dã.

Nhìn xung quanh một mảng xanh một mảng đen, sắc mặt cô tái nhợt, là do cô nhỏ lại hay là cây cao lên?

Từ Ca năm nay hai mươi hai tuổi, tính tình hòa nhã, thành tích trung bình, gia đình trung bình, thi đậu một trường đại học bình thường. Năm nay cũng tốt nghiệp một cách bình thường, phỏng vấn vào một công ty bình thường, qua hết kỳ nghỉ hè là có thể đi thực tập.

Điều duy nhất nổi bật ở cô có lẽ là cô rất xinh đẹp.

Nhưng nhìn thế nào cũng không giống như có kẻ thù, hơn nữa kẻ thù cũng không thể nào trước mặt bố mẹ cô, đem cô từ trong nhà ra ngoài, ném vào rừng rậm được! ?

"Tôi tám phần là xuyên không rồi!"

Từ Ca ôm mặt, kiểu vừa mở mắt ra đã đổi sang một thế giới khác này, cô đã thấy nhiều trong tiểu thuyết rồi. Nhưng vẫn nhịn không được, ngửa mặt lên trời phẫn nộ gào thét:

"Ông trời ơi, ít nhất cũng phải để lại cho tôi cái kính chứ, a a a a!"

Mở màn đã là cái chết! Từ Ca dở khóc dở cười bò xuống dưới gốc cây, bây giờ là thời đại nào cô không biết, thậm chí có phải vẫn ở trên Trái Đất hay không cô cũng không biết, cô là một người mù, làm sao có thể sống sót ở nơi này, tính dùng ý niệm để sinh tồn hay gì? Hu hu hu hu.

Cô không biết, lúc này cách cô không xa, một con rắn có hoa văn màu trắng trên nền vàng đang cuộn mình trên cây. Con rắn lớn giống như trăn vàng này, ước chừng dài hơn mười mét, còn to hơn cả một người đàn ông trưởng thành, đang thè lưỡi nhìn người dưới gốc cây.

Xà Khí chưa bao giờ thấy một cô gái nào xinh đẹp như vậy, hắn thề rằng cô còn đẹp hơn cả những cô gái trong bộ lạc mà hắn đã thấy trước đây.

Làn da trắng hồng, mái tóc đen dài, đôi mắt hạnh nhân ươn ướt long lanh như nước, giống như một con nai nhỏ lạc đường.

Cô gái dưới gốc cây ôm bụng, Xà Khí lập tức phản ứng lại, bực bội vẫy vẫy đuôi, sao hắn có thể để cô gái của mình đói bụng được chứ?

Đã vào đến lãnh địa của hắn, trên người lại không có mùi của con đực khác, cô gái mà hắn vừa gặp đã ưng này tự nhiên sẽ là của hắn. Dù sao thì các cô gái của tộc rắn đều là cướp về, hắn đương nhiên sẽ không cảm thấy có gì không đúng.

Dù sao cũng phải xem xung quanh có đồ ăn hay không đã, Từ Ca thở dài, xoa xoa bụng, buộc đuôi chiếc váy ngủ dài lê thê trên đất lại, bò trên mặt đất như một đứa trẻ.

Đây không phải là cô phóng đại, người cận thị nặng như cô căn bản không nhìn rõ đường, huống chi nơi này còn là nơi cô lần đầu tiên đến. Cô nhìn đường vân trong lòng bàn tay của mình cũng phải để tay cách mắt khoảng hai mươi centimet, rời khỏi kính mắt cô chính là người mù.

Dù sao cũng phải sống sót trước đã, biết đâu có người đi ngang qua đây nhìn thấy cô thì sao?

Xà Khí chẳng mấy chốc đã bắt được một con lợn rừng quay về, nhìn thấy cô gái nhỏ của mình đang bò qua bò lại trên mặt đất, tò mò, hắn trực tiếp bò đến trước mặt cô gái nhỏ.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

"A!"

Từ Ca ôm đầu, ngã ngồi trên mặt đất, cô đang bò rất tốt, cái gì vừa đ.â.m vào cô vậy?

Ngẩng đầu nhìn lên, một khối màu trắng vàng khổng lồ chắn trước mặt mình, nhìn thẳng về phía trước, những vảy trắng xếp đều đặn.

Từ Ca dùng tay sờ thử, lạnh quá.

Thứ bị cô sờ run lên, theo một tiếng xé rách, cô liền đối mặt với một cái đầu rắn khổng lồ. Từ Ca có thể nghe rõ tiếng tim mình đập, cô cứ đứng yên nhìn, không phải cô không sợ, mà là cô sợ đến mức không thốt nên lời.

Mẹ ơi, hôm nay không cần chuẩn bị cơm tối cho con đâu. Xuân này con không về rồi!

Xà Khí rất phấn khích, lần đầu tiên có một cô gái nguyện ý sờ hắn, còn nhìn hắn say đắm như vậy. Tộc rắn bọn họ thường bị các chủng tộc khác ghét bỏ, giống như hắn vừa mới trưởng thành đã bị bộ lạc đuổi đi, ngay cả cha của hắn cũng không muốn sờ hắn.

Xà Khí rất muốn cuộn tròn lại, nhưng hắn không thể để cô gái nhỏ của mình đói. Hắn dùng đuôi đẩy con lợn rừng đến trước mặt cô gái nhỏ, ra hiệu cho cô gái nhỏ mau ăn.

Từ Ca đợi một lúc, cơn đau như tưởng tượng không đến, ngược lại con rắn lớn này cứ đẩy một thứ không biết là gì đến trước mặt cô.

Từ Ca cẩn thận nhìn Đại Xà: "Cho tôi à?"

Một cục màu vàng lắc lư vài cái, Từ Ca nheo mắt, cố gắng nhận biết động tác của Đại Xà.

Xà Khí cúi đầu nhìn cô gái nhỏ, không hiểu sao cô gái nhỏ còn chưa ăn. Đây là không thích ăn sao?

Nghĩ đến trước đây các cô gái trong bộ lạc thích ăn trái cây, hắn lập tức bò lên cây hái mấy quả đỏ nhét vào lòng cô gái nhỏ.

Từ Ca ngây người, con rắn lớn này đang cho cô thức ăn đúng không! ?

Nó không ăn cô mà còn cho cô thức ăn ư! ?

Đại Xà cứ đẩy trái cây vào người cô, Từ Ca bất đắc dĩ cắn một miếng trái cây. Nước ngọt tràn ngập khoang miệng, cô cảm thấy thế giới thật huyền ảo.

Không đúng, cô đã xuyên không rồi, một con rắn tốt bụng cho cô thức ăn chắc cũng không có gì to tát đúng không?

Xà Khí hài lòng nhìn cô gái nhỏ ăn, nuốt con lợn rừng trên mặt đất vào bụng, thè lưỡi l.i.ế.m cô gái nhỏ.

Từ Ca thấy rắn lớn nuốt một con vật to như vậy, từ một cục màu vàng trắng ban đầu biến thành một cục màu vàng trắng to hơn. Cô liên tục cảm thán, ăn ngấu nghiến quả, còn tò mò đưa tay sờ bụng nhô ra của Đại Xà.

"Thật thần kỳ, thật thần kỳ."

Từ Ca lẩm bẩm, tay cũng không dừng lại, cô hoàn toàn buông xuôi rồi, dù sao đã đến nơi này, lại gặp phải một con rắn lớn như vậy, sống sót đã là vấn đề, chi bằng muốn làm gì thì làm, trước khi c.h.ế.t vui vẻ một chút.

"Xì xì."

Cô gái nhỏ lại sờ hắn! Xà Khí vẫy đuôi, lưỡi rắn kích động liên tục thò ra thụt vào trong miệng.

Từ Ca ngồi trên thân Đại Xà, ngáp ngắn ngáp dài nhìn những bông hoa lá đủ màu sắc biến hoá xung quanh, không thể gợi lên một chút hứng thú nào.

Nơi này rất rộng lớn, ban đầu cô đoán là một khu rừng nhỏ, sau khi gặp Đại Xà, cô khẳng định đây là rừng rậm.

Không biết Đại Xà đã bò bao lâu, bọn họ đến một khoảng đất trống rộng lớn. Giữa khoảng đất trống có một cây đại thụ chọc trời, cành lá rậm rạp treo vô số dây leo xanh, chim chóc bay qua, có con mệt mỏi đậu trên cành cây nghỉ ngơi. Đây là nơi Xà Khí thích ở nhất.

Vượt qua khoảng đất trống, cách đó không xa là một tảng đá lớn như biệt thự, ở giữa có một cái động cao ba mét.

Xà Khí bò vào trong động, bên trong không gian rất rộng, còn có mấy cái động nhỏ. Hắn đặt Từ Ca vào trong cái động nhỏ bên trái đầy cỏ khô, xem ra là nơi để ngủ.
 
Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
Chương 2: BẠCH QUẢ



Từ Ca ngoan ngoãn ngồi trên đó, Đại Xà l.i.ế.m mặt cô một cái, kêu xì xì xì mấy tiếng rồi rời đi. Từ Ca không biết nó có ý gì, sau khi vào động, trước mắt cô tối đen, khiến cô vốn đã nhìn không rõ mọi thứ nay càng thêm mù loà.

Từ Ca ủ rũ, nghĩ đến những người xuyên không trong tiểu thuyết, ai mà không hô mưa gọi gió. Còn cô thì hay rồi, nửa mù, lần sau xuyên không phải nhắc nhở, cô đảm bảo sẽ đeo kính đi ngủ.

Mặc dù không biết tại sao Đại Xà lại mang cô về, có lẽ là để làm lương thực dự trữ, nhưng ít nhất cô có thể chắc chắn rằng, hiện tại cô đang an toàn.

Bây giờ cô chỉ hy vọng lúc c.h.ế.t không đau đớn.

Từ Ca không sợ rắn, cô còn thích thử tiếp xúc với những thứ đáng sợ trong điều kiện an toàn. Giống như hồi nhỏ đi vườn thú, nhìn thấy một con trăn khổng lồ, hoa văn như vậy nhìn rất đáng sợ, nhưng nội tâm cô lại gào thét, bảo cô tiếp tục nhìn, đi sờ nó.

Đây cũng là lý do tại sao cô vừa gặp con rắn lớn như thế, mặc dù sợ hãi nhưng vẫn sờ thử.

Cô thử mò mẫm xuống đất, vịn vách đá, đi ra khỏi động nhỏ. Mượn ánh sáng từ cửa động, cô có thể nhìn rõ cái động này rất lớn, ước chừng giống như phòng khách.

Hang ổ của động vật ư! Đây vẫn là loài rắn bình thường khó tiếp cận ư!

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Cô rất muốn biết cha mẹ của Đại Xà trông như thế nào!

Sự tò mò thúc đẩy cô từng chút một di chuyển, mỗi khi va phải thứ gì đó, cô đều nhặt lên để trước mắt xem đó là gì.

Xà Khí ngậm trái cây mới hái về động, thấy giống cái nhỏ của mình đã bắt đầu hoạt động. Đây là biểu hiện của sức khỏe!

Hắn nhét trái cây vào lòng giống cái nhỏ, đuôi dần dần quấn lấy chân cô.

Từ Ca đã được cho ăn một lần, thuận theo ý Đại Xà cắn một miếng. Quả màu xanh lá cây này có vị hơi giống nho xanh, rất ngọt và giải khát, khiến cô vừa mới tỉnh dậy đã ăn liền mấy quả. Một loại quả khác có vỏ màu tím đỏ, cô thử cắn hai cái, không mở ra được.

Xà Khí nghiêng đầu, nhìn giống cái nhỏ đang cố gắng cắn vỏ Bạch Quả. Hắn không ngờ giống cái nhỏ của mình lại yếu ớt như vậy, ngay cả Bạch Quả cũng không cắn được.

Nghĩ vậy, hắn vẫy đuôi, răng nanh sắc nhọn cắn vào quả màu tím đỏ trong tay giống cái nhỏ, chỉ nghe thấy một tiếng rắc, vỏ ngoài rơi xuống để lộ phần thịt trắng bên trong.

Từ Ca nếm thử một miếng, mắt sáng lên, vị này rất giống măng cụt. Từ Ca giơ quả có vị giống măng cụt lên cười với Đại Xà: "Đại Xà, cảm ơn anh, cái này rất ngon, anh cũng nếm thử đi."

Trong mắt Xà Khí thoáng qua một tia mờ mịt, giọng nói của giống cái nhỏ rất dễ nghe, nhưng sao hắn nghe không hiểu?

"Nếm thử đi."

Thấy đầu rắn ngày càng gần mình, Từ Ca nhét thịt quả vào miệng Đại Xà.

"Xì xì." (giống cái nhỏ cho hắn ăn Bạch Quả!)

"Đại Xà ăn nhiều vào, nói rồi đấy, ăn quả rồi thì không được ăn tôi đâu đấy."

Xà Khí không hiểu giống cái nhỏ đang nói gì, nhưng nhìn giống cái nhỏ cười híp mắt nói chuyện với hắn, hắn vui đến mức không nhịn được muốn cuộn tròn lại, vội vàng đáp lại giống cái nhỏ:

"Xì xì xì xì ~" (Làm bạn đời của ta đi!)

Mặc dù nhìn không rõ, nhưng có thể cảm nhận được niềm vui của Đại Xà. Cô rất vui, chẳng lẽ Đại Xà cảm nhận được sự thân thiện của cô! ?

Vậy thì khả năng cô sống sót càng lớn hơn!

Cô học theo giọng của Đại Xà, hưng phấn kêu xì xì mấy tiếng. Con rắn lớn trước mắt rõ ràng khựng lại, ba bước quay đầu một lần bò về phía cửa động.

Cũng không biết con rắn lớn muốn đi đâu, rõ ràng vừa rồi còn đang giao lưu thân thiện, Từ Ca gãi đầu, sờ vách đá đi về phía cửa động.

Xà Khí uất ức bò lên cây, không hiểu vừa rồi còn cho hắn ăn Bạch Quả, sao trong nháy mắt giống cái nhỏ đã tức giận rồi.

Buổi sáng đã ăn nhiều quả như vậy, bây giờ cũng không đói, cô từ từ ngồi ở cửa động, khoảng cách từ chân đến mặt đất ước chừng cao gấp ba lần cô.

Nếu không có sự giúp đỡ của Đại Xà, cô căn bản không thể tự mình xuống được.

Mặc dù tất cả những gì cô nhìn thấy trong tầm mắt đều rất mơ hồ, nhưng cô có thể nhận ra rằng nơi này rất đẹp. Gió nhẹ thổi qua tóc, chiếc váy ngủ màu trắng khẽ lay động, cô có thể nghe rõ tiếng chim hót, du dương và êm tai, còn có tiếng ve sầu, tiếng kêu rất nhỏ, thoang thoảng. Trong lúc hoảng hốt, giống như trở về nhà bà ngoại ở quê.

Sau khi ổn định lại, người ta thường có thời gian thư giãn, những ý nghĩ buồn bã dần dần hiện lên.

Khi bố mẹ gọi cô dậy ăn sáng, phát hiện cô không có ở nhà, liệu họ có lo lắng không? Cô còn chưa kịp kiếm tiền báo hiếu cha mẹ, ông bà ngoại ở quê, cô luôn nói có thời gian sẽ về thăm họ, nhưng vì khoảng cách quá xa, ngại ngồi xe khó chịu nên đã kéo dài bốn năm năm. Sau này có lẽ sẽ không gặp lại được nữa rồi.

Từ trường co lại? Vết nứt không gian? Không về được nữa, cô còn có thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào trong khu rừng chưa biết này.

Từ Ca càng nghĩ càng thấy mũi cay cay, hốc mắt ươn ướt, cô vội vàng lau nước mắt, an ủi mình:

"Đừng khóc Từ Ca, nghĩ theo hướng tốt đi, sau này không cần làm súc sinh xã hội nữa, tốt biết bao. Nhìn xem, không xuyên không đến cổ đại cũng rất may mắn, với khả năng cung đấu của cô, phút chốc bị c.h.é.m đầu ở Ngọ Môn đúng không?

Nếu xuyên không đến tinh tế, người mù điều khiển cơ giáp, sát thủ đường phố đúng không... Ở trong rừng rất tốt, đói thì ăn trái cây, khát thì uống nước thiên nhiên, sống chán rồi còn có thể làm đồ ăn vặt cho Đại Xà ha ha ha ha..."

Càng an ủi, cô càng cảm thấy mình bất hạnh, nước mắt không ngừng chảy, lau thế nào cũng không sạch. Nhìn Đại Xà ngày càng gần mình, cái miệng mở ra đỏ lòm, hai chiếc răng nanh sắc nhọn có thể xiên cô như thịt nướng bất cứ lúc nào.

Cô oa một tiếng khóc lớn, ôm chặt lấy miệng Đại Xà, trực tiếp giúp con rắn lớn ngậm miệng lại.

"Đại Xà! Anh đừng ăn tôi mà! Tôi gầy gò, nhỏ bé, lại toàn xương, ăn vào mắc răng lắm! Tôi rất dễ nuôi, chỉ cần mấy quả là có thể sống rồi hu hu hu hu hu hu..."

Xà Khí có chút luống cuống, hắn không dám há miệng an ủi, sợ làm tổn thương giống cái nhỏ.

Vốn dĩ nghĩ rằng giống cái nhỏ tức giận, hắn liền rời đi xa một chút, đợi giống cái nhỏ hết giận rồi quay lại. Không ngờ giống cái nhỏ lại ngồi ở cửa động, mặc dù độ cao đó đối với hắn không cao chút nào, nhưng giống cái nhỏ yếu ớt như vậy, nếu không cẩn thận rơi xuống thì sao!

Hắn liền nhìn chằm chằm giống cái nhỏ, mắt không dám rời, bản thân luôn trong trạng thái có thể kịp thời cứu cô.

Kết quả giống cái nhỏ khóc, doạ hắn sợ đến mức phải lập tức bò đến bên cạnh cô an ủi. Vốn muốn l.i.ế.m cô, nhưng đột nhiên bị giống cái nhỏ ôm lấy miệng, nhất thời không dám động đậy.

Có phải vì hắn rời xa giống cái nhỏ quá không? Xà Khí tự trách nghĩ.

Cũng đúng, các giống cái đều nhát gan, giống cái nhỏ vừa mới đến đây, sao hắn có thể rời xa cô chứ! Cho dù giống cái nhỏ tức giận, hắn cũng không nên rời xa giống cái nhỏ quá.

Xà Khí muốn l.i.ế.m mặt giống cái nhỏ để an ủi cô, tiếc là miệng bị giống cái nhỏ ôm chặt.

Hắn dùng đuôi quấn lấy cô, khống chế lực đạo v**t v* lưng giống cái nhỏ.

Tiếng khóc dần dần nhỏ lại, Xà Khí thầm thở phào nhẹ nhõm.
 
Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
Chương 3: GẶM SỐNG MỘT CON HƯƠU



Từ Ca khóc xong thoải mái hơn nhiều, cảm nhận được Đại Xà có lẽ đang an ủi cô, cô dùng cánh tay lau nước mắt, cẩn thận hỏi con rắn lớn:

"Đại Xà, có thể đưa tôi đến bờ sông không? Tôi muốn rửa mặt."

Giống cái nhỏ không khóc nữa, nói gì đó, còn chỉ vào mặt mình, Xà Khí thè lưỡi muốn l.i.ế.m mặt giống cái nhỏ.

Từ Ca né tránh, buồn bã nhíu mày: "Nước, bờ sông."

Thấy Đại Xà nhìn mình, cô thậm chí có thể nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.

Từ Ca lắc đầu, nhìn xung quanh, mắt sáng lên, chỉ vào vỏ quả trên mặt đất, lại chỉ ra bên ngoài, hai cánh tay làm động tác bơi lội, cố gắng bày tỏ mình muốn ra ngoài.

Giống cái nhỏ muốn ăn Bạch Quả sao? Xà Khí nửa hiểu nửa không gật đầu, đang tính bò xuống vách đá.

Giây tiếp theo, đuôi hắn bị giống cái nhỏ ôm chặt, Xà Khí quay đầu nhìn lại, giống cái nhỏ đang loay hoay ngồi trên người hắn. Đây là… muốn đi cùng hắn sao?

Xà Khí dùng đuôi quấn lấy eo giống cái nhỏ, đảm bảo giống cái nhỏ sẽ không ngã xuống, mới quay đầu bơi về phía sâu trong rừng.

Những cây đại thụ cao chọc trời, có những cây cành lá giao nhau, cành lá xum xuê xòe ra, chồng chất lên nhau, như đám mây xanh biếc, rễ cây đ.â.m sâu vào lòng đất, dần dần to ra.

Giữa khu rừng nguyên sinh tĩnh mịch, một con rắn vàng khổng lồ đang chậm rãi bò qua. Cành cây, sỏi đá dễ dàng bị nghiền nát dưới sức nặng của nó, để lại dấu vết di chuyển rõ ràng.

Sinh vật đáng sợ như vậy lại cẩn thận bảo vệ con người nhỏ bé trên lưng mình.

Từ Ca không để ý điều này, cô nheo mắt cố gắng tìm kiếm nguồn nước.

Trời không phụ lòng người! Đại Xà vậy mà lại đưa cô đến bên bờ suối!

Hóa ra lúc nãy Đại Xà thật sự hiểu ý cô, cô còn tưởng nó không hiểu. Từ Ca vui mừng vỗ vỗ lớp da rắn dưới thân.

Xà Khí có thể cảm nhận được niềm vui của giống cái nhỏ bé, thầm nghĩ đi hái Bạch Quả quả nhiên là đúng đắn!

Bạch Quả chỉ có ở ven suối, càng vào sâu trong rừng lại càng ngọt. Nơi này đều là lãnh địa của Xà Khí, hắn yên tâm đặt giống cái nhỏ bé xuống bãi cỏ, ra hiệu mình đi hái Bạch Quả, bảo cô ngoan ngoãn ngồi trên đất chờ hắn.

Từ Ca thấy Đại Xà sau khi đặt cô xuống liền bò lên cây, bèn tự mình từ từ bò về phía bờ sông. Nước suối rất sạch, chảy xiết, cô nghĩ gần đây hẳn là có thác nước.

Cô đưa tay vốc nước suối lên uống vài ngụm, dòng nước suối mát lạnh mang theo hương vị cỏ cây nhàn nhạt, có vị ngọt đặc biệt, giữa ngày hè oi bức khiến tinh thần sảng khoái.

Từ Ca rửa mặt vài lần, vén váy ngồi bên bờ suối, đưa chân xuống dòng nước, thoải mái thở ra một hơi.

Mặc dù không có điều hòa, nhưng có bóng cây che mát, dòng nước suối mát lạnh chảy qua hai chân, có cảm giác năm tháng bình yên.

Đáng tiếc không nhìn rõ luôn là nỗi khổ của cô, cô ghét cảm giác mờ mờ ảo ảo trước mắt, điều này khiến cô gặp khó khăn trong sinh hoạt, trong lòng luôn cảm thấy bức bối.

Lúc này, Đại Xà cũng đã quay lại bên cạnh cô, cắn nứt vỏ Bạch Quả, đặt vào lòng cô.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Từ Ca không khỏi cảm thán, đúng là một con rắn hiểu lòng người, sắp thành tinh rồi nhỉ?

"Đại Xà, anh cũng xuống ngâm mình đi, thoải mái lắm." Từ Ca đẩy đẩy con rắn, chỉ vào dòng suối nhỏ.

Xà Khí bò vào dòng suối, đối với Từ Ca nước khá sâu, nhưng đối với Xà Khí còn chưa ngập đến một phần hai thân mình.

Từ Ca vớt chút nước, đưa đến trước mắt Đại Xà: "Nước."

Sau này có lẽ cả đời cô sẽ ở đây, cô không thể sống thiếu nước. Đại Xà có vẻ rất thông minh, nếu vậy cô sẽ dạy cho Đại Xà một số từ đơn giản dễ hiểu.

Nước trong tay chảy hết, cô không nản lòng, vớt lên hết lần này đến lần khác, mỗi lần vớt lên, cô lại đưa đến trước mắt Đại Xà nói: "Nước".

Lặp lại mười mấy lần, cô lại đưa Bạch Quả đến trước mắt Đại Xà: "Quả."

Rồi lại lặp lại động tác giống như với "nước".

Xà Khí ngoan ngoãn nhìn giống cái nhỏ bé lặp đi lặp lại, hắn nghĩ đây có lẽ là ngôn ngữ của bộ lạc giống cái nhỏ bé.

Giống cái nhỏ bé nói với hắn hai ba lần là hắn đã hiểu, nhưng hắn rất thích giọng nói của cô, thỉnh thoảng lại dùng lưỡi rắn l.i.ế.m mu bàn tay cô để đáp lại.

Đến giữa trưa, trái cây ăn vào buổi sáng đã tiêu hóa hết từ lâu, bụng truyền đến tiếng sôi ùng ục, Từ Ca thở dài, cam chịu ăn trái cây.

Trái cây rất ngon, cô lại thích ăn trái cây. Trái cây ở nơi này còn ngon hơn trái cây cô từng ăn trước đây, nhưng cô cũng không muốn bữa nào cũng ăn trái cây thay cơm nha.

Thôi kệ đi, có ăn là tốt rồi.

Cô cũng tự biết thân biết phận, không dám đòi hỏi gì hơn.

Xà Khí nhìn bầu trời, l.i.ế.m lên mặt giống cái nhỏ bé: "Xì xì xì xì." (Ta đi săn mồi)

Từ Ca thấy Đại Xà trong nháy mắt đã bơi đi rất xa, lo lắng đứng dậy: "Đại Xà, Đại Xà!"

Đáng tiếc con rắn trong nháy mắt đã biến mất, Từ Ca thất vọng ngồi xuống đất.

Nếu Đại Xà bỏ rơi cô, cô có thể sống được bao lâu ở đây?

"Sẽ không đâu, sẽ không đâu, chắc là Đại Xà đi tìm đồ ăn thôi."

Từ Ca không dám đi lung tung, cũng không thể đi, ngoan ngoãn ngồi yên tại chỗ, cầu nguyện Đại Xà có thể quay lại.

Cô nghĩ rất nhiều, chờ rất lâu, hơn một tiếng sau, cuối cùng cô cũng nhìn thấy màu trắng vàng đang dần tiến lại gần.

Từ Ca vui mừng, vẫy tay về phía xa: "Đại Xà!"

Buổi sáng bắt được lợn rừng nhưng giống cái nhỏ bé không ăn, hắn cố ý đi tìm hươu sừng đỏ mà các giống cái đều thích về cho cô. Còn đặc biệt tốn rất nhiều công sức mới tìm được một con hươu con.

Trở về thấy giống cái nhỏ bé vẫy tay với mình, hắn không nhịn được vui mừng trong lòng, đây chính là giống cái sao? Khó trách mọi người đều thích tìm giống cái, hóa ra nuôi giống cái là chuyện vui vẻ như vậy.

Xà Khí đặt hươu sừng đỏ con trước mặt giống cái nhỏ bé: "Xì xì xì xì." (Mau ăn đi giống cái nhỏ bé của ta)

"Cho tôi?" Từ Ca chớp mắt, vội vàng lắc đầu, "Anh ăn đi Đại Xà, tôi không ăn thịt sống."

Xà Khí thấy giống cái nhỏ bé lắc đầu, trong mắt tràn đầy đau lòng. Khó trách giống cái nhỏ bé gầy hơn giống cái bình thường, không ăn thịt chỉ ăn trái cây thì làm sao béo lên được?

Xà Khí thầm nghĩ nhất định phải nuôi béo giống cái nhỏ bé này.

Thấy Đại Xà ngậm con hươu còn to hơn cả cô dí vào miệng mình, mùi m.á.u tanh lập tức tràn ngập khoang miệng.

Từ Ca giật mình, vội vàng lùi lại, che miệng: "Tôi không ăn."

"Xì xì xì xì." (Giống cái nhỏ bé phải ngoan ngoãn ăn thịt, mới có thể khỏe mạnh sống sót!)

Từ Ca sắc mặt tái nhợt, quay đầu định chạy. Kết quả chưa chạy được hai bước đã bị Đại Xà quấn lấy.

"Xì xì." (Không được kén ăn)

Xà Khí cắn một miếng thịt nhỏ, nhét vào miệng giống cái nhỏ bé, ép cô nuốt xuống.

Một miếng thịt sống vào bụng, Từ Ca mặt lại trắng thêm vài phần. Cô nhất thời không biết nên than thở mình hôn một con rắn, hay than thở mình đang đuổi theo hươu gặm dưới ánh mặt trời.

Nghĩ lại Từ Ca cô, cùng bạn cùng phòng ăn bít tết, có người gọi tái ba phần, có người gọi tái bảy phần, còn cô nhất định phải chín hoàn toàn. Cá hồi hay gan ngỗng trong miệng cô đều giống như một miếng mỡ heo, cắn một miếng là muốn nôn ra.

Hôm nay cô vậy mà lại gặm sống một con hươu!
 
Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
Chương 4



Cô vừa định nôn ra thì giây tiếp theo lại bị nhét một miếng thịt sống. Lưỡi rắn không cho phép từ chối, đẩy thịt vào cổ họng cô, khiến cô khó chịu nuốt xuống.

Nếu tôi có tội xin hãy để pháp luật trừng trị tôi, chứ không phải là con rắn lớn này.

Xà Khí liên tục đút cho cô rất nhiều, dùng đuôi sờ sờ bụng giống cái nhỏ bé, đảm bảo cô đã ăn no mới buông ra. Sau đó, hắn mới nuốt chửng phần thịt hươu còn thừa của giống cái nhỏ bé.

Việc đầu tiên Từ Ca làm sau khi được giải phóng là dùng nước suối súc miệng điên cuồng. Cô buồn nôn, nhưng lại không dám nôn. Cô sợ mình nôn ra con rắn này lại nhét một miếng thịt sống khác cho cô.

"Xì xì xì." (Giống cái nhỏ bé em ăn ít quá, sau này ta nhất định sẽ nuôi em thật tốt)

Xà Khí cọ cọ giống cái nhỏ bé, đau lòng vô cùng, bộ lạc của giống cái nhỏ bé không cho cô ấy ăn sao? Ăn có chút xíu đã no rồi.

"Tránh ra!"

Từ Ca nôn khan đến mức hốc mắt đều đỏ hoe, cô bây giờ mặc kệ con rắn có đáng sợ thế nào! Cảm giác bị đút thịt sống này cô không muốn trải qua lần thứ hai!

Cảm nhận được sự tức giận của giống cái nhỏ bé, Xà Khí có chút luống cuống, muốn dùng lưỡi rắn l.i.ế.m cô.

Từ Ca tức giận nắm lấy lưỡi rắn, không cho con rắn rút lại.

Xà Khí không dám động đậy lưỡi rắn, vẫy đuôi qua lại, trong mắt tràn đầy lấy lòng.

Một người một rắn giằng co một hồi, Từ Ca dần bình tĩnh lại. Đột nhiên cô cảm thấy có chút buồn cười, mình giận dỗi với một con rắn làm gì?

Từ Ca buông tay, nghiêm túc nhìn Đại Xà trước mặt. Đại Xà bây giờ giống hệt như con ch.ó làm sai chuyện trong nhà, cho dù cô đã buông tay, Đại Xà cũng không rút lưỡi rắn về.

Thân hình cuộn tròn từng vòng, đuôi còn đang ve vẩy lấy lòng.

Từ Ca hoàn toàn hết giận, nhưng vẫn lải nhải giáo huấn con rắn: "Tôi không ăn thịt sống, ăn thịt sống sẽ bị bệnh, lần sau không được đút nữa."

Mặc kệ Đại Xà có hiểu hay không, cô chỉ muốn xả giận.

Rừng rậm vào mùa hè, ban ngày nóng đến mức người ta hoảng hốt, đến tối lại lạnh đến mức run rẩy.

Từ Ca được Đại Xà đưa về hang, trên người cô chỉ có một chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh, cánh tay lộ ra ngoài không khí, lạnh đến mức cô ôm lấy cánh tay co ro.

Nhìn sang Đại Xà, cô sáng mắt, nhào lên đuôi con rắn, giây tiếp theo lại ủ rũ. Trên người Đại Xà còn lạnh hơn cả cô, lúc này ôm vào chẳng khác gì ôm đá.

Cô ngoan ngoãn co ro trong góc, đắp lên người một lớp cỏ mềm, miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.

Đến môi trường mới, trải qua quá nhiều chuyện, cô buồn ngủ đến mức mí mắt không mở ra được, trong đêm lạnh lẽo, cô lúc tỉnh lúc mê.

Trong giấc mơ, cô mơ màng được người ta ôm, mặc dù nhiệt độ cơ thể người đó không cao, nhưng vẫn ấm áp. Tính ra là ấm hơn nhiều so với ngủ một mình.

Trong bóng tối, một người đàn ông nửa người nửa rắn dựa vào vách đá ôm chặt Từ Ca vào lòng.

Đuôi rắn cuộn tròn phát ra ánh sáng vàng nhạt, mái tóc màu trắng vàng chuyển dần của người đàn ông dài đến tận mông, tùy ý xõa trên mặt đất. Đôi mày đẹp đẽ nhìn người trong lòng, giống như đang nhìn bảo vật thế gian.

Ngày hôm sau, Từ Ca ngáp dài, đưa tay sờ lên gối, cảm giác trong lòng bàn tay khiến cô mở mắt, mơ màng chống người ngồi dậy, đập vào mắt đều là vách đá.

Ồ, cô xuyên không rồi.

"Hử?" Là ảo giác của cô sao? Hay là cả ngày không đeo kính rồi, cô luôn cảm thấy thị lực tốt hơn một chút.

Trước đây phải giơ tay sát mặt mới nhìn thấy, bây giờ giơ đến trước n.g.ự.c là có thể nhìn rõ vân tay. Từ Ca chớp mắt, trong lòng vui mừng không rõ nguyên nhân.

Bên ngoài hang động truyền đến tiếng động, ngay sau đó một mùi m.á.u tanh xộc vào mũi.

Từ Ca suy sụp, không phải chứ, không phải chứ!

"Xì xì xì." (Giống cái nhỏ bé mau đến ăn thịt)

Xà Khí thò đầu vào trong hang, nhìn giống cái nhỏ bé vẫn nằm trên cỏ mềm nhắm mắt. Hắn có chút kỳ lạ, ngửi mùi thì giống cái nhỏ bé đã tỉnh rồi mà, sao còn nằm đó? Chẳng lẽ là bị bệnh rồi?

Xà Khí lo lắng bò đến bên cạnh giống cái nhỏ bé, lưỡi rắn thăm dò chạm vào má cô.

Không bị bệnh, Xà Khí thở phào nhẹ nhõm, dùng đầu rắn nhẹ nhàng đẩy cơ thể giống cái nhỏ bé.

"Xì xì xì." (Giống cái nhỏ bé ăn thịt xong rồi chơi có được không?)

Đẩy mấy cái giống cái nhỏ bé vẫn không nhúc nhích, Xà Khí đứng thẳng dậy. Hắn hiểu rồi, giống cái nhỏ bé muốn ăn trong ổ, mặc dù hắn không thích trong ổ có mùi thức ăn, nhưng chỉ cần giống cái nhỏ bé vui vẻ là được.

Xà Khí quay đầu đi ra ngoài, xử lý thịt hươu mới giết.

Từ Ca lén mở mắt, thấy con rắn không có ở đây cô thở phào nhẹ nhõm. Cô mới không ăn thịt sống đâu! May mà giả vờ ngủ thành công.

Ở nhà giả vờ ngủ lừa mẹ, ra ngoài giả vờ ngủ lừa rắn, Từ Ca cảm thấy mình thật không dễ dàng.

Cô đứng dậy định vận động một chút, vừa mới vươn vai một nửa đã nhìn thấy một cục màu trắng vàng tiến vào, còn chưa kịp phản ứng trong miệng đã bị nhét một miếng thịt sống.

Từ Ca theo phản xạ nuốt xuống, sắc mặt lập tức tái nhợt ngã ngồi trên cỏ mềm. Hay cho con rắn lớn này, vậy mà lại âm hiểm như vậy!

Xà Khí thấy giống cái nhỏ bé lần này ngoan ngoãn ăn thịt như vậy, dùng đầu rắn nhẹ nhàng cọ lên mặt giống cái nhỏ bé tỏ ý khen ngợi.

Từ Ca biết mình phải hành động rồi!

Cô bò dậy đi ra ngoài, chỉ ra cửa hang: "Muốn ra ngoài, ra ngoài."

"Xì xì xì." (Ăn thịt xong rồi ra ngoài)

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Mắt thấy con rắn lại ngậm một miếng thịt nhỏ đến gần mình, Từ Ca nghiến răng, quyết tâm chạy nhanh đến cửa hang nhảy xuống.

Bên tai truyền đến tiếng gió rít, giây tiếp theo cô bị Đại Xà quấn lấy, an toàn đáp xuống đất.

"Xì xì!"

Xà Khí quấn quanh Từ Ca mấy vòng, có trời mới biết vừa rồi đáng sợ đến mức nào. Nếu không phải hắn nhanh tay, giống cái nhỏ bé đã gặp nguy hiểm rồi!

"Gỗ, gỗ." Từ Ca vỗ vỗ thân rắn, nói từ mà hôm qua vừa mới dạy Đại Xà.

Từ Ca nhìn Đại Xà lo lắng như vậy có chút áy náy, hôm qua cô đã thấy tốc độ của con rắn, cho nên mới yên tâm nhảy xuống, nhưng như vậy rất nguy hiểm, cô áy náy cười với Đại Xà.

Xà Khí lần này không làm trái ý giống cái nhỏ bé nữa. Hắn nhanh chóng tha về hai khúc gỗ cho cô, sợ giống cái nhỏ bé lại xảy ra chuyện gì.

Từ Ca sờ sờ mũi, dùng sức dùng răng kéo một rãnh dài trên khúc gỗ mềm hơn, đặt một ít lá cây khô vào một đầu, rồi dùng thanh gỗ cứng đẩy về phía trước, Xà Khí ngoan ngoãn dựa vào bên cạnh Từ Ca nhìn.

Qua rất lâu, lòng bàn tay Từ Ca vừa ngứa vừa đau, cánh tay mỏi đến mức không nhấc lên được, cô tuyệt vọng ném khúc gỗ đi, lấy lửa bằng cách khoan gỗ thứ này sao cô làm được!

Ngoan ngoãn ăn thịt sống thôi!

Xà Khí l.i.ế.m khúc gỗ bị giống cái nhỏ bé ném sang một bên, vẫn còn hơi ấm, giống cái nhỏ bé là muốn lửa sao?

Trong ký ức truyền thừa của Xà tộc, có một số ít giống cái dùng lửa nướng thịt, Xà Khí cũng từng nướng qua. Chỉ là hắn không hiểu, tại sao lại phải làm cho miếng thịt vừa mềm vừa ngon trở nên vừa cứng vừa đắng, nhưng giống cái nhỏ bé của mình cần, vậy thì hắn đương nhiên phải thỏa mãn cô.

"Xì xì xì." (Ta đi tìm đá lửa)

Từ Ca không để ý đến Xà Khí, cô vẫn đang chìm trong nỗi đau có thể phải bị ép ăn thịt sống trong mấy chục năm tới.

Đường xa gập ghềnh còn dài dằng dặc ~
 
Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
Chương 5: ĐAU LÒNG



"Xì xì." (Cho em)

Hai viên đá lửa lăn đến chân Từ Ca, Từ Ca cúi xuống nhặt lên, nhìn Đại Xà vẫy đuôi, lại nhìn hòn đá trong tay.

Từ Ca, hiểu rồi.

Cô ném mạnh viên đá lửa ra, nhìn Đại Xà bơi qua nhặt, rồi tha về tay cô.

Từ Ca lại ném ra, Đại Xà do dự một chút rồi đi nhặt. Từ Ca dùng sức ném ra, Đại Xà vẫy đuôi đi nhặt. Từ Ca chuyển từ bi thương sang vui mừng ném ra, Đại Xà rũ đuôi đi nhặt.

Từ Ca…

Haizz, rõ ràng tương lai mờ mịt, cô còn ở đây chơi cùng con rắn, cô thật tốt.

"Không chơi nữa, không chơi nữa."

Mùa hè nóng bức, khoảng đất trống tuy có cây đại thụ che bóng, nhưng chơi qua lại mấy lần, trên mặt Từ Ca đã nóng toát mồ hôi, nằm trên bãi cỏ không muốn động đậy.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Xà Khí đoán được giống cái nhỏ bé đang chơi với mình, có thể khiến giống cái nhỏ bé vui vẻ, bảo hắn nhặt một trăm tám mươi lần cũng được.

Thấy giống cái nhỏ bé nằm trên đất mệt mỏi, hắn đi nhặt một ít củi, nhét một viên đá lửa vào trong khúc gỗ, dùng đuôi cuốn lấy viên đá lửa khác đập lên, chỉ nghe "bụp" một tiếng, khúc gỗ bốc lên ngọn lửa. Xà Khí ném viên đá lửa đi, xếp khúc gỗ thành đống, lửa dần dần bùng lên. Xà Khí hài lòng đi vào hang lấy thịt hươu.

Từ Ca đã ngồi dậy im lặng quan sát một lúc lâu, hóa ra Đại Xà cho cô hai hòn đá là để cô nhóm lửa sao?

Nghĩ đến những chuyện vừa xảy ra, Từ Ca hai tay ôm mặt, mẹ ơi, con gái mẹ mất mặt quá đi à à à à.

Một người một rắn ngồi trước đống lửa, mùi thơm của thịt hươu khiến Từ Ca không nhịn được nuốt nước miếng.

Xà Khí không sợ nóng, dùng đuôi cuốn một miếng thịt đưa đến miệng giống cái nhỏ bé.

Từ Ca vừa định đưa tay nhận lấy, lại bị con rắn tránh ra.

"Xuy~" (Rất nóng)

Từ Ca thấy dáng vẻ của Đại Xà, phần lớn là muốn đút cho cô. Cô hiểu ý, không đưa tay ra nhận nữa, thổi mấy hơi cho nguội, cắn một miếng, hạnh phúc đến mức nước mắt sắp trào ra.

Mặc dù hơi tanh, da ngoài cũng bị nướng đen, thịt vừa cứng vừa dai, nhưng nó là thịt chín đấy!

Được Đại Xà đút cho mấy miếng, cô no đến mức không ăn nổi nữa, dựa vào gốc cây nghỉ ngơi.

Xà Khí ăn xong phần thịt nướng còn thừa của Từ Ca, dùng đuôi dập tắt đống lửa nhỏ, quấn quanh gốc cây một vòng, đặt đầu rắn bên cạnh Từ Ca.

"Lần sau phải dùng nước dập lửa biết không."

Từ Ca đau lòng ôm đuôi rắn lên xem.

Quả nhiên thấy chỗ vảy đó đen hơn mấy phần, còn có mùi thịt, không phân biệt được là thịt hươu hay thịt rắn.

Xà Khí l.i.ế.m l**m mặt Từ Ca an ủi.

Từ Ca cảm thán, cái cây này cô nhìn lần đầu đã thấy rất to, không ngờ lại có thể rộng như vậy. Đại Xà quấn quanh, vừa vặn đầu rắn chạm đuôi rắn, như vậy cũng tốt, cô có thể v**t v* cả hai bên.

Gió thổi qua lá cây truyền đến tiếng xào xạc, Xà Khí yên lặng cảm nhận sự v**t v* của giống cái nhỏ. Hắn vốn tưởng rằng, cả đời này hắn cũng không thể mơ tưởng đến cảnh tượng này, không ngờ lại thật sự thực hiện được.

Rất lâu trước đây, khi hắn còn chưa trưởng thành, đã biết tất cả thú nhân đều ghét hắn. Hắn đi đến đâu cũng sẽ bị xua đuổi.

Xà Khí đã gặp qua rất nhiều giống cái, nhìn người ta dịu dàng v**t v* bạn đời và con non của mình, hắn rất hâm mộ. Hắn cũng muốn mẹ cũng có thể chạm vào hắn, nhưng mẹ rất sợ hắn.

Xà tộc lần đầu tiên lột da sẽ nhận được ký ức truyền thừa, truyền thừa một phần ký ức của mỗi đời huyết mạch. Hắn biết xà tộc ngoại hình xấu xí sẽ bị giống cái ghét bỏ, cho nên mỗi một xà thú đều dựa vào chính mình cướp lấy giống cái.

Mẹ hắn chính là bị cha hắn cướp về, lúc mang thai hắn, mẹ hắn bỏ trốn được người trong bộ lạc cứu về. Mẹ rất thiện lương, dù sợ hắn ghét hắn, nhưng cũng nuôi hắn đến khi trưởng thành mới xua đuổi.

Lực đạo trên đầu nặng hơn, giống cái nhỏ của hắn đã ngủ rồi.

Xà Khí hóa thành hình người, ôm giống cái nhỏ vào lòng, giọng nói trầm thấp dịu dàng: "Ta sẽ không để nàng trốn thoát, bạn đời của

ta."

Từ Ca ngủ một giấc, tỉnh lại đã trở về ổ, cô đi ra khỏi hang gọi vài tiếng Ðại Xà.

"Không có ở đây sao?" Từ Ca có chút sốt ruột, ăn no ngủ đủ liền muốn đi vệ sinh, cô không thể ở đây giải quyết chứ, Ðại Xà ơi là Ðại Xà, ban ngày ban mặt anh thả tôi ra ngoài không được sao?

"Ðại Xà! Ðại Xà!"

Từ Ca đi qua đi lại, cũng không thấy Ðại Xà trở về.

"Sáng sớm cày đồng đến giữa trưa, mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày… Kì biến ngẫu bất biến, phù hiệu khán tượng hạn… Vô cùng đại bỉ vô cùng đại, tối cao giai hạng trừ thượng hạ… A a a a a a! Ðại Xà a a a a a a!"

Xà Khí ở bên bờ sông, dùng sức giặt giũ da gấu, đem tro bụi thực vật trên da gấu giặt sạch sẽ, treo lên cành cây.

Tóc mái ướt nước chảy qua gò má xuống ngực, khóe miệng hắn mang theo ý cười.

Đợi da thú khô rồi hẵng trở về, giống cái nhỏ buổi tối ngủ sẽ không lạnh nữa.

May mắn giữa trưa mặt trời rất lớn, da thú rất nhanh đã khô. Xà Khí đi hái mấy quả trái cây, hóa về thú hình ngậm da thú trở về hang ổ.

Trong hang ổ tràn ngập mùi hương của giống cái nhỏ, Xà Khí lắc lắc đuôi, đem da thú và trái cây trong miệng bỏ vào ổ, phun ra lưỡi rắn tìm kiếm giống cái nhỏ.

Ở sâu trong hang động bên phải tìm được giống cái nhỏ đang trốn, Xà Khí vươn đầu đến gần chờ đợi giống cái nhỏ v**t v*.

Từ Ca buồn bực cực kỳ, cô đợi nửa ngày cũng không đợi được Ðại Xà, thật sự không nhịn được nữa nên cô đã ở cửa hang giải quyết.

Quá xấu hổ rồi!

Cô quyết định chiều nay không thèm để ý đến Ðại Xà nữa!

"Hừ!"

Từ Ca quay lưng không nhìn Ðại Xà.

Ðại Xà không đợi được giống cái nhỏ v**t v*, có chút mất mát, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần, ngậm giống cái nhỏ trở về ổ.

Từ Ca hai chân rời khỏi mặt đất, hai tay vẫn không phục chống nạnh, bộ dạng tủi thân có chút buồn cười, may mắn không ai nhìn thấy.

Về đến ổ, Từ Ca được thả xuống, cảm giác mềm mại dưới m.ô.n.g khiến cô kinh ngạc cúi đầu: "Oa, da thú."

Da thú mềm mại vì vừa được phơi nắng, có mùi hương ấm áp, mùi cỏ cây nhàn nhạt khiến người ta cảm thấy dễ chịu.

"Cảm ơn anh, Ðại Xà."

Từ Ca nhất thời quên mất quyết định lúc nãy, hạnh phúc lăn lộn trên da thú. Nhìn giống cái nhỏ thích như vậy, hắn rất vui, đầu rắn nhẹ nhàng cọ cọ giống cái nhỏ.

"Nước ~"

Đợi Ðại Xà lâu như vậy, cô khát đến mức da môi đều có chút khô rồi.

Xà Khí quấn lấy giống cái nhỏ, để cô đặt lên người mình, bò đến đầm nước cách đó không xa.

Từ Ca vừa uống nước, mắt đảo mấy vòng. Lúc nãy Ðại Xà không có ở đây, cô đã nghĩ rất nhiều.

Sau này sống ở đây, cô ở trong hang đá cũng không tiện. Ví dụ như đi vệ sinh, không thể mỗi lần đều đợi Ðại Xà về mới đi được. Kỳ sinh lý của cô cũng sắp đến rồi, đến lúc đó càng không tiện.

Đúng rồi! Kỳ sinh lý của cô…

Từ Ca suy sụp mặt, rắn ngửi thấy mùi m.á.u sẽ thế nào? Thú tính bộc phát ăn cô sao? Chắc là không đâu… chắc là…

Cô phải tìm cách thuyết phục Ðại Xà ở dưới, dùng ngôn ngữ trắng bệch bất lực của cô thuyết phục Ðại Xà.

Tại sao trong mắt tôi thường chứa chan nước mắt?

Từ Ca thở dài sâu, sờ sờ đầu Ðại Xà. Cô hạ quyết tâm gật đầu, đại nghiệp học hành không thể chậm trễ!
 
Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
Chương 6: KỲ SINH LÝ



"Từ Ca."

Từ Ca chỉ vào mình cười rạng rỡ với Ðại Xà: "Ðại Xà, tôi tên là Từ Ca."

Xà Khí ngây ngẩn cả người, giống cái nhỏ trước mắt đặc biệt quyến rũ, khiến tim hắn đập thình thịch.

"Nước, Gỗ, Đá, Cỏ, Từ Ca," Từ Ca lần lượt chỉ vào đọc, mượn đồ vật hôm qua học, muốn Ðại Xà hiểu: "Từ Ca."

Cô là Từ Ca.

"Ðại Xà." Từ Ca chỉ vào Xà Khí từng chữ đọc.

"Xì xì." (Từ Ca)

Từ Ca đi về phía trước vài bước: "Đi."

Tiến về phía trước có rất nhiều ý nghĩa, vậy phải làm thế nào mới có thể khiến Ðại Xà hiểu đi đây?

Từ Ca suy nghĩ, lấy dũng khí chạy về phía trước: "Chạy."

Chưa chạy được bao xa, Từ Ca vấp phải cành cây trên mặt đất ngã nhào xuống đất, cô thở dài, lật người nhìn trời.

Xà Khí bò đến bên cạnh Từ Ca, đau lòng l.i.ế.m đầu gối bị trầy xước của cô.

Không thể từ bỏ, Từ Ca đứng dậy, đi vài bước: "Đi."

Tiếp theo chạy vài bước: "Chạy."

"Đi."

"Chạy."



Lặp lại mấy lần, Xà Khí phát hiện không đúng, giống cái nhỏ ngã xuống đất không phải cố ý. Mỗi lần xuất hiện cành cây, hòn đá, giống cái nhỏ đều không dừng bước, cứ như, cứ như không nhìn thấy vậy.

Phát hiện điểm này, khi Từ Ca làm động tác, Xà Khí sẽ dọn dẹp chướng ngại vật gần Từ Ca trước.

Dạy mệt rồi, Từ Ca thở hổn hển ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, đôi chân trắng nõn chạy trên bãi cỏ đỏ ửng.

Xà Khí quan sát mắt giống cái nhỏ, có chút tối sầm không sáng. Giống cái nhỏ có thể nhìn thấy hắn, nhưng tại sao không nhìn thấy đồ vật dưới chân?

Mắt của giống cái nhỏ có vấn đề, Xà Khí chắc chắn.

Hắn đặt đầu rắn lên chân giống cái nhỏ, cọ cọ bụng giống cái nhỏ an ủi.

Giống cái nhỏ là vì mắt có vấn đề nên mới bị vứt bỏ sao? Từ Ca đừng buồn, sau này ta sẽ bên nàng, lấy thú thần thề, ta vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ nàng.

Màn đêm buông xuống, trên bầu trời xuất hiện hai mặt trăng, một màu trắng một màu tím, ánh trăng đan xen, bao phủ mảnh đại lục này một tấm màn thần bí, sao trời lấp lánh rực rỡ.

"Tôi muốn ở dưới." Từ Ca nằm trên người Xà Khí nói: "Mấy ngày nữa chúng ta ở dưới đó có được không? Đá cao quá, tôi không xuống được."

Xà Khí đem Từ Ca đặt vào ổ, ngậm da thú đắp lên người Từ Ca, bản thân quấn mấy vòng ngủ ở một bên.

Từ Ca sờ chăn cảm thán: "Ðại Xà, anh thật thông minh. Mấy ngày trước nếu có người nói với tôi, một con rắn biết nhóm lửa làm chăn, tôi chắc chắn sẽ nghĩ hắn điên rồi."

"Xuyên đến rừng rậm cũng không tệ lắm, may mắn có anh đó, Ðại Xà. Không có anh, tôi chưa chắc đã sống được đến bây giờ."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

"Chỉ cần anh không ăn tôi, cuộc sống ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn thế này cũng không tệ."

"Ðại Xà, tôi sẽ báo đáp anh."



Những ngày sau đó, cô quấn lấy Ðại Xà ở trên bãi cỏ. Dưới sự nỗ lực của cô, Ðại Xà cuối cùng đồng ý ở trên mặt đất cho cô một cái nhà.

Ðại Xà ngậm gỗ rơm rạ xây nhà, cô ngồi dưới gốc cây ăn trái cây. Trong mười ngày nửa tháng này, đối với một con rắn biết xây nhà, cô đã không còn ngạc nhiên nữa. Cô cũng coi như là người từng trải rồi!

Hình dáng ngôi nhà giống như phiên bản đơn giản của lều Mông Cổ, là kiểu nhà ở hang động thường thấy của bộ lạc nguyên thủy.

Mặc dù rất đơn sơ, nhưng đối với Từ Ca đã đủ rồi, Ðại Xà trải một lớp cỏ mềm dày trên mặt đất, sau đó đắp lên một lớp da thú.

Từ Ca cưỡi Ðại Xà vào nhà, không kịp chờ đợi xoay một vòng trong nhà: "Ðại Xà cảm ơn anh, tôi rất thích!"

Nhà cỏ mới xây xong còn thiếu chút đồ, Xà Khí đi vào rừng mang về một ít cỏ đuổi côn trùng, trải xung quanh nhà cỏ. Có thể ngăn côn trùng đến gần, đặc biệt là côn trùng bay vào ban đêm.

Từ Ca thò đầu ra muốn xem Ðại Xà đang làm gì, bụng dưới đột nhiên trướng đau, một cảm giác quen thuộc khiến cô thầm kêu không ổn.

Xà Khí nhạy bén ngửi thấy mùi m.á.u nhàn nhạt, là từ trên người giống cái nhỏ phát ra! Hắn vội bò vào trong nhà, m.á.u tươi bên trong đùi giống cái nhỏ đ.â.m sâu vào mắt hắn.

Giống cái nhỏ chảy m.á.u rồi!

Trong ký ức của Xà Khí, chảy m.á.u sẽ chết.

Xà Khí bò đến trước mặt giống cái nhỏ, l.i.ế.m m.á.u của giống cái nhỏ, phát ra tiếng rít gào bi thương.

Chỗ đó bị l.i.ế.m rồi, đầu óc Từ Ca nổ ầm, mặt đỏ bừng, dùng sức đẩy đầu rắn ra, ngăn cản hành động của Ðại Xà: "Lửa, đốt lửa cho tôi."

Ðại Xà không nhúc nhích, bi thương nhìn Từ Ca, ánh mắt đó, khiến Từ Ca có ảo giác cô sắp chết.

Từ Ca: "… Tôi đói, rất đói, cần lửa."

Cuối cùng Ðại Xà cũng ra ngoài đốt lửa cho cô, Từ Ca cúi đầu nhìn váy ngủ của mình có chút không nỡ, cắn răng xé một mảnh váy, ra ngoài đem tro tàn thực vật cháy hết bỏ vào mảnh vải, thắt nút làm băng vệ sinh.

Bụng cô đau âm ỉ, đưa cho Ðại Xà một cái bát đá, bảo Ðại Xà múc một bát nước, đặt lên lửa đun.

Ðại Xà làm xong tất cả, quấn lấy Từ Ca phát ra âm thanh giống như đang khóc. Nước mắt từ trong mắt dọc ngưng tụ nhỏ xuống.

Nếu không phải cơ thể không cho phép, cô thật muốn vỗ đùi kêu to kinh ngạc, rắn cũng biết khóc sao? Trời ơi.

"Ðại Xà ngốc, tôi chỉ là đến kỳ sinh lý, sẽ không chết, anh đừng khóc."

Khóc đến mức cô cũng sắp buồn theo rồi, Từ Ca một tay ôm bụng, một tay vất vả an ủi Ðại Xà.

Từ Ca là cô gái đau bụng kinh đáng thương, trong nhà luôn có sẵn thuốc giảm đau, ba ngày đầu mỗi lần đến đều sẽ uống một viên.

Tiếc là ở đây cô mất đi thuốc cứu mạng, ôm bụng nằm trên giường, đau đến ch** n**c mắt sinh lý, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, trên người đắp hai lớp da thú đều không ủ ấm được bụng.

Xà Khí nhìn thấy trong mắt, thấy giống cái đau đớn vật vã như vậy, hắn ước gì mình có thể thay giống cái nhỏ chịu đựng đau đớn.

Xà Khí l.i.ế.m l**m trán giống cái nhỏ, giống cái nhỏ phát ra tiếng r*n r* đau đớn, hắn nhất thời không dám đến gần giống cái nhỏ.

"Đau, đau…"

Từ Ca ch** n**c mắt, tủi thân khóc với Ðại Xà.

Từ Ca là người được cưng chiều, ở nhà được ba mẹ cưng chiều, ở trường được bạn bè cưng chiều. Lúc không có ai, cô sẽ một mình vượt qua, có người cưng chiều cô cô liền trở nên làm nũng hơn.

Ðại Xà sốt ruột xoay vòng, cô liền khóc kêu đau, Ðại Xà càng sốt ruột, cô khóc càng lớn.

"Xì xì xì xì~" (Ngoan không khóc, ta đi hái ma quả tìm trứng rắn cho nàng)

Ðại Xà động tác nhẹ nhàng nâng Từ Ca lên, đem Từ Ca đặt về ổ trong hang ổ, nơi hắn muốn đi rất xa, giống cái nhỏ ở dưới không an toàn, chỉ có ở trong hang ổ của hắn, hắn mới có thể yên tâm.

Xà Khí xuyên qua từng bụi cây rậm rạp, hắn muốn đi là phía tây rừng rậm Uyên Ưng thang. Ở đó địa thế gập ghềnh, vách núi hiểm trở gần biển, vách đá có mấy cây khô, không có lá, chỉ mọc quả, ăn vào có thể giảm đau, gọi là ma quả.

Hắn tại sao lại biết nhiều như vậy? Bởi vì đó vốn là lãnh địa của hắn, lúc đó hắn vừa mới trưởng thành không lâu, bị ưng thú đột nhiên xuất hiện đánh bại, chạy trốn đến phía bắc.

May mắn là lãnh địa mới môi trường tốt, hắn rất thích, liền không buồn lắm.

Vì giống cái nhỏ, hắn nhất định phải hái được ma quả.

Giác Ưng trong sơn động mở mắt, có thú nhân bước vào lãnh địa của hắn, khí tức này… là xà thú khó chơi kia!
 
Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
Chương 7: ĐẠI XÀ NGỐC, ANH BỊ THƯƠNG RỒI



Một tiếng ưng kêu vang vọng trời cao.

Một con chim ưng bay lượn trên bầu trời, sải cánh dài ba mét lao về phía Bắc.

Xà Khí dựng thẳng thân rắn, nhạy bén nhìn bầu trời, tùy thời chuẩn bị chiến đấu.

Giác Ưng xuất hiện từ phía chân trời, mỏ ưng sắc nhọn lóe lên hàn quang mổ về phía đầu rắn. Xà Khí lấy góc độ khó tin né tránh, giây tiếp theo đuôi rắn như roi quất qua, Giác Ưng nghiêng người bay lên cao, tảng đá lớn bị đuôi rắn đập trúng 'bùm' một tiếng nổ tung.

Mấy hiệp qua lại, một ưng một rắn bất phân thắng bại. Trong mắt Giác Ưng lộ ra hung ác, móng vuốt sắc bén nháy mắt bắt lấy thân rắn, bay lên trời, từ giữa không trung đột ngột ném xuống. Xà Khí dùng đuôi quấn lấy móng vuốt Giác Ưng, lộ ra răng nanh sắc bén cắn vào cánh Giác Ưng.

Giác Ưng kêu thảm thiết, mỏ nhọn không ngừng mổ vào Xà Khí, Xà Khí cắn chặt cánh, đem lượng lớn nọc độc tiêm vào.

Trên bầu trời, Giác Ưng kêu thảm thiết, giãy giụa không thoát cuối cùng rơi xuống, n.g.ự.c đập vào tảng đá cứng, phun ra một ngụm m.á.u tươi.

Xà Khí nhả ra, vô lực nằm trên đất th* d*c, từ đầu đến đuôi vết thương chồng chất. Ngoài vết nứt dữ tợn, phần eo cả miếng da thịt bị xé xuống, nhìn thấy mà giật mình.

"Ngươi mạnh lên rồi…" Giác Ưng không có gì gọi là không cam tâm, ánh mắt dần dần mờ đi, c.h.ế.t trong tay thú nhân mạnh hơn mình, đây vốn là quy luật tự nhiên.

Xà Khí loạng choạng bò dậy, giống cái nhỏ của hắn còn ở nhà đợi hắn mang ma quả về. Hắn phải trở về trước khi trời tối, không thể để giống cái nhỏ của hắn sợ hãi.

——————

Ban đêm, Từ Ca ngửi thấy mùi máu, một đôi tay ôm cô vào lòng, cô muốn mở mắt nhìn xem, mí mắt giống như đè nặng ngàn cân đá, cô rất buồn ngủ, rất mệt, cô muốn gọi Đại Xà, lại rơi vào bóng tối vô tận…

"Đại Xà!!"

Từ Ca đột nhiên mở mắt, trời sáng rồi, Đại Xà vui mừng đem trứng chim nướng chín đẩy đến bên cạnh cô.

"Thơm quá ~"

Từ Ca ôm trứng chim to bằng đầu cô, cười híp mắt nhìn Đại Xà, khóe miệng cứng đờ: "Anh bị thương rồi!"

Cô run rẩy chạm vào Đại Xà, tim đau nhói, nước mắt rơi xuống như mưa. Không hiểu sao cô đến liền hay khóc nhè, nhưng nhìn thấy Đại Xà bị thương cô liền không cầm được nước mắt.

Cảm giác này rất kỳ lạ, n.g.ự.c không thở được, chua xót đau đớn.

Xà Khí cho rằng giống cái nhỏ chảy m.á.u đau, đem mười mấy ma quả màu xanh đẩy đến bên chân giống cái nhỏ, l.i.ế.m nước mắt của giống cái nhỏ.

"Xì xì xì xì." (Mau ăn đi ngoan, ăn rồi sẽ không đau, không khóc không khóc)

Từ Ca càng khó chịu hơn. Con rắn ngốc này tại sao trong mắt đều là cô, không thể yêu quý bản thân mình sao!

Cô đến gần cơ thể đầy vết thương của Đại Xà, thổi hơi vào vết thương, giọng nói nghẹn ngào: "Đau đau bay đi…"

Xà Khí vẫy đuôi làm nũng: "Xì xì~" (Đau đau bay đi rồi, ta không đau)

Trứng chim không biết chim gì sinh ra, nướng chín có mùi sữa, một miếng cắn xuống liền thấy mềm mại ngọt ngào. Trong những ngày ăn thịt nướng, mùi vị của trứng chim khiến Từ Ca hạnh phúc bay lên.

"Đại Xà anh cũng ăn!"

Không để Đại Xà từ chối, cô xé một miếng lòng trắng nhét vào miệng Đại Xà.

Lòng người không phải làm bằng sắt. Tuy ban đầu, cô chỉ hy vọng dựa vào con rắn lớn có nhân tính này để tồn tại trong thế giới nguy hiểm trùng trùng, nhưng thời gian ở chung càng lâu, Đại Xà đối xử tốt với cô càng rõ ràng.

Từ Ca muốn gì, Đại Xà sẽ tìm cách lấy cho cô. Mặc dù đã đến đây lâu như vậy, nhưng nhờ có Đại Xà ở bên cạnh, cô chưa từng bị thương tổn gì, cũng không gặp phải dã thú hung tàn, không gặp phải côn trùng đáng sợ,…

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Cô được Đại Xà cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trên tay sợ rớt. Có thể nói là nâng niu trong lòng bàn tay như trân bảo mà cưng chiều.

Miệng nhai khúc gỗ Đại Xà dùng để làm sạch răng cho cô, vị bạc hà nhàn nhạt khi nhai khiến người ta cảm thấy mát mẻ dễ chịu. Còn có quả xanh non, lúc đau bụng cô có ăn một quả, không đến nửa tiếng sau liền hết đau.

Trong kỳ sinh lý cô cũng không cần phải đi lại, muốn đi đâu Đại Xà đều đưa cô đi. Tuy rằng bình thường cũng vậy, nhưng cô có thể cảm giác được, thời gian này đối phương cẩn thận và yêu thương hơn bình thường.

Khả năng hồi phục ở dị giới cũng rất mạnh, mới có ba ngày trôi qua, vết thương của Đại Xà đã mọc ra thịt non màu hồng, điều này khiến Từ Ca yên tâm.

Bụng đắp da thú dựa vào thân cây, cô nhìn Đại Xà vụng về đun nước nóng cho mình, tiếng cười không ngừng bật ra từ miệng.

Đại Xà ngốc, nếu ngươi là người, ta sẽ lấy thân báo đáp.

Hôm nay ăn canh cá, Đại Xà xuống đầm nước bắt mấy con cá mú béo mập, đuôi cuộn lấy d.a.o đá xử lý nội tạng cá, ném vào nồi đá chứa đầy nước.

Dưới những lời khen ngợi liên miên của Từ Ca, hắn bỏ thêm nắm rau dại. Nấu chín xong lại dùng đá muối nêm nếm, nồi canh cá trắng sữa tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, khiến người ta thèm ăn.

Những đồ dùng bằng đá này đều là Xà Khí làm từ trước, ban đêm chuyển từ hang động phía tây đến. Gần biển, còn có đá muối, ăn vào có thể tăng thêm sức mạnh.

Giống cái nhỏ đang chảy máu, ăn nhiều một chút sẽ có sức, hắn nhất định phải để giống cái nhỏ sống sót.

Một bát canh cá vào bụng, Từ Ca toàn thân ấm áp, lau đi mồ hôi trên mặt, trong ngày hè, Đại Xà cầm lá chuối quạt cho cô, cô khe khẽ hát ca hưởng thụ sự yên tĩnh.

"Ta có một con rắn lớn, ta chưa từng cưỡi bao giờ, một ngày nọ ta hứng chí cưỡi hắn đi chợ, trong tay ta cầm chiếc roi da nhỏ, trong lòng ta đang đắc ý ~ Không biết làm sao lại ào ào ào ào..."

Hồi phục đầy máu, tâm trạng Từ Ca rất tốt, vừa tắm vừa lắc lư đầu ngâm nga.

Đầm nước rất sâu, cô chỉ dám đứng ở rìa, dòng nước mát lạnh tưới lên người, xua tan cái nóng bức của mùa hè. Nhìn lại chiếc váy ngủ bẩn không thể tả, nàng làm ướt váy ngủ đặt lên mặt đá tương đối bằng phẳng, cầm lấy khúc gỗ thô gõ.

Khi còn ở quê, bà ngoại thường dẫn cô đến suối giặt quần áo, phụ nữ trong làng mỗi người tìm một mảnh đất giặt quần áo, bọn trẻ con thì té nước nô đùa.

Nghĩ đến đây, Từ Ca khóe miệng cong lên, cuộc sống như vậy cũng không tệ phải không?

Đại Xà ra ngoài săn thú rồi, nhất thời sẽ không quay lại, Từ Ca đem váy ngủ phơi trên tảng đá bên bờ, tr*n tr**ng trèo ra khỏi đầm nước.

Mặc lên chiếc váy da thú do Đại Xà làm, điệu đà xoay một vòng tại chỗ.

Các hành vi khác nhau của Đại Xà và động thực vật to gấp mấy lần trong rừng khiến cô nghi ngờ mình đã xuyên không đến thế giới thú nhân.

Nhưng nghĩ lại cũng thấy không thể nào.

Đại Xà và cô ở cùng nhau gần một tháng rồi, cũng chưa từng biến thành người. Ngoài Đại Xà ra, cô cũng chưa từng thấy con vật nào khác có linh tính.

Khi ông trời đóng cửa, ông sẽ luôn mở cho con người một cánh cửa sổ, không biết có phải do thức ăn ở đây hay do lâu ngày không tiếp xúc với các sản phẩm điện tử, thị lực của cô đã tốt hơn rất nhiều.

Từ hơn một nghìn độ trở lại bảy tám trăm độ, có thể nhìn rõ đại khái hình dáng của các sự vật xung quanh. Đối với một người cận thị nặng, không có gì vui hơn thế.

Cô có thể thử rời khỏi Đại Xà đi lại một mình, không sợ giẫm phải chướng ngại vật mà ngã.
 
Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
Chương 8: GẶP GỠ THÚ NHÂN KHÁC



Từ Ca vỗ vỗ thân cây đại thụ mang tính biểu tượng này, thử từng chút một leo lên. Trước đây ở quê, cô cũng thường xuyên leo cây, tuy rằng mỗi lần bị phát hiện đều sẽ bị mắng.

Nhiều năm không leo có chút không quen, may mà vỏ cây sần sùi có thể làm tăng ma sát, Từ Ca tốn rất nhiều sức lực cuối cùng cũng leo lên được cành cây thấp nhất.

Nói là thấp nhất nhưng cũng coi là rất cao, Từ Ca nhìn xuống phong cảnh phía dưới, đáy lòng không kìm được kích động.

Từ Ca từ xa nhìn thấy một vệt màu vàng đang di chuyển về phía này, vốn định gọi Đại Xà để hắn đưa nàng xuống, nhưng đột nhiên nảy sinh ý đồ xấu.

Cô bứt một sợi dây leo, cắn thành bùn bôi lên người, che đậy mùi hương của mình. Lại bứt một nắm lá cây lớn làm vật che chắn, đè nhẹ hơi thở, nheo mắt nhìn Đại Xà.

Quả nhiên, Đại Xà trở về không nhìn thấy giống cái nhỏ, đặt con mồi xuống rồi tìm kiếm khắp nơi. Sau khi phát hiện trong hang không có ai, rõ ràng trở nên căng thẳng, tốc độ cực nhanh bò vào hang ổ.

Chưa đến vài giây Đại Xà chui ra khỏi hang, tiếng "xì xì xì" khiến người nghe có thể cảm nhận được sự hoảng loạn của hắn.

Đại Xà bò trên bãi cỏ, lúc thì xuống đầm nước, lúc thì vào rừng cây, tiếng "xì xì" liên tục không ngừng vang lên khiến người ta đau lòng.

"Đại Xà!" Từ Ca vừa áy náy vừa chột dạ, ném lá cây đi lớn tiếng gọi Đại Xà.

Xà Khí nghe thấy tiếng, hóa thành một bóng mờ như tia chớp đến bên cạnh Từ Ca, quấn chặt lấy Từ Ca.

Xà Khí tủi thân kêu lên, hắn không ngửi thấy mùi dã thú, còn tưởng rằng giống cái nhỏ đã bỏ trốn rồi chứ.

"Xin lỗi Đại Xà." Từ Ca ôm lấy đuôi rắn, có chút áy náy, nhưng trốn tìm thật sự rất vui, lần sau cô sẽ dạy Đại Xà rồi cùng chơi thỏa thích.

"Đại Xà, ta muốn tắm, đi bờ nước." Từ Ca hôn lên đầu rắn, người nhớp nháp thật sự không dễ chịu chút nào.

Xà Khí có dễ dỗ như vậy không? Có, bây giờ trong đầu Xà Khí toàn là giống cái nhỏ hôn hắn, choáng váng đến mức nổi bong bóng, làm sao còn nhớ đến sự tủi thân vừa rồi.

Hí hửng đưa giống cái nhỏ đến đầm nước, vẫy đuôi cầu khen ngợi.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Từ Ca xoa xoa đầu Đại Xà, trong mắt cô, Đại Xà giống như con ch.ó Golden Retriever nuôi trong nhà, không thèm để ý đến việc c** q**n áo trước mặt Đại Xà rồi xuống đầm nước tắm rửa.

Đuôi Đại Xà khựng lại, vẫy càng hăng hơn.

Xà Khí: Hơi xấu hổ, nhưng vẫn muốn nhìn.

Thịt nướng, cá nướng, quả...

Từ Ca đang ăn thịt thỏ, không ăn những thứ này, cô rất nhớ cơm gạo rau dưa, trứng chim mấy ngày trước trong kỳ sinh lý cũng rất ngon. Nhưng sau khi qua kỳ sinh lý, Đại Xà không mang trứng chim về nữa, tại sao vậy?

Từ Ca ủ rũ, chẳng lẽ trong mắt Đại Xà trứng chỉ có thể ăn trong lúc chảy m.á.u thôi sao?

"Đại Xà, trứng~" Từ Ca mắt long lanh nhìn Đại Xà đang nhóm lửa: "Đại Xà, Từ Ca buổi tối muốn ăn trứng chim~"

Xà Khí sủng nịch nhìn Từ Ca: "Xì xì xì." (Đợi nàng ăn xong ta sẽ đi nhặt trứng chim)

Giải quyết xong đồ ăn, Từ Ca cắn gỗ bạc hà nằm trên người Đại Xà nghỉ ngơi.

Đại Xà dập tắt lửa đưa Từ Ca về tổ, hắn phải đi tìm trứng chim. Giống cái nhỏ ở dưới không an toàn, hang ổ đều là mùi của hắn, dã thú không dám đến gần.

"Xì xì xì." (Ngoan, ta đi tìm trứng chim)

Từ Ca chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật đầu. Ở cùng Đại Xà lâu như vậy rồi, mỗi lần Đại Xà đi xa đều sẽ đặt cô vào hang đá, xem ra tối nay có trứng chim rồi!

Ở trong hang đá không có gì hay ho, Từ Ca dứt khoát cầm dây leo đan thành thang, đợi làm xong, sau này về nhà không cần Đại Xà đưa nữa, cô còn có thể ở bên ngoài chơi lâu hơn một chút.

Thời gian từng chút trôi qua, gỗ bạc hà bị cô cắn hết. Từ Ca đứng dậy cầm gỗ bạc hà chuẩn bị ném ra ngoài hang.

Trước mắt đột nhiên tối sầm, ánh sáng bị che mất một mảng lớn.

Từ Ca giật mình, vội vàng lùi lại mấy bước, không dám tin mở to mắt.

Là con người!

Đập vào mắt là đôi chân thon dài, lên trên nữa chính là vị trí không thể nói, Từ Ca đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình bị cận thị. Người đàn ông trước mặt có khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao, hốc mắt sâu, con ngươi màu xanh lam rõ ràng phản chiếu bóng dáng Từ Ca.

Giống như người châu Âu, người đàn ông rất cao, Từ Ca cao một mét năm tám chỉ đến n.g.ự.c hắn. Đối phương ước chừng phải hai mét, cộng thêm cơ bắp cường tráng, càng làm Từ Ca thêm nhỏ nhắn.

Từ Ca chỉ muốn nói, cổ mỏi quá.

Hổ Khắc vui mừng đưa tay về phía giống cái nhỏ xinh đẹp trước mặt:

【Giống cái nhỏ quý giá, ta là dũng sĩ của bộ lạc A Nhĩ Sơn, ta tên là Hổ Khắc, nàng là người của bộ lạc nào? Xà thú bây giờ không có ở đây, nàng đừng sợ.】

Hổ Khắc năm nay vừa mới trưởng thành, đã là dũng sĩ có một không hai của bộ lạc. Mấy ngày trước đến khu rừng Mạnh Uyên phía bắc rèn luyện, ngửi thấy mùi của xà thú.

Xà thú có năng lực cường đại, tập tính âm u hung mãnh, bị các tộc thú nhân kiêng dè, thường xuyên cướp đoạt giống cái. Hắn ngửi thấy mùi của xà thú liền bắt đầu tìm kiếm lãnh địa của xà thú, đề phòng có giống cái bị bắt.

Quả nhiên, lĩnh vực của xà thú này có mùi của giống cái, hắn mỗi ngày đều rình rập, cuối cùng đợi được xà thú rời đi, vội vàng chạy đến hang ổ của xà thú thì gặp được giống cái nhỏ bé này! Hơn nữa còn là một giống cái vô cùng xinh đẹp!

Từ Ca không hiểu người đó đang nói gì, nhưng không cản trở sự hưng phấn khi gặp được đồng loại, chỉ là giây tiếp theo, một cái đuôi khiến nụ cười của cô cứng đờ.

"Thú, thú nhân?"

Giống cái nhỏ nói chuyện rồi, ngôn ngữ rất kỳ lạ, là xà ngữ sao? Hổ Khắc kinh hãi, nghĩ đến giống cái nhỏ có lẽ bị xà thú bắt đi từ nhỏ, dẫn đến bây giờ không biết nói chuyện!

【Nhân lúc xà thú chưa về, ta đưa nàng đến bộ lạc trước, nàng đừng sợ, bộ lạc của chúng ta rất lợi hại, các hùng thú đều sẽ bảo vệ nàng.】

Hổ Khắc gầm lên một tiếng, lộn ngược ra sau đáp xuống đất biến thành hổ.

Wow.

Từ Ca há to miệng, k*ch th*ch quá nhiều cô có chút không kịp phản ứng.

Hổ Khắc nằm sấp xuống, ý bảo giống cái nhỏ lên.

"Không được không được, Đại Xà còn chưa về, ta không thể đi."

Từ Ca liên tục lắc đầu, lùi về sau, cô không tin tưởng bất kỳ ai ngoài Đại Xà. Thú nhân này cô cũng không biết là người tốt hay xấu, cô không thể đi cùng hắn!

Hổ Khắc thấy giống cái nhỏ liên tục lùi về sau, cho rằng giống cái nhỏ bị xà thú làm tổn thương nên không tin tưởng thú nhân nữa.

Trong mắt lóe lên một tia đau lòng, dùng đuôi quấn lấy giống cái nhỏ, chạy nhanh về bộ lạc.

"Á á á á Đại Xà!!!"

Trên vách đá cách đó ngàn dặm, Xà Khí dùng đuôi quấn lấy rễ cây, vươn dài thân mình đến gần tổ chim sắp rơi, đột nhiên lồng n.g.ự.c dâng lên cảm giác bất an mơ hồ. Xà Khí lắc lắc đầu, vươn tay lấy được tổ chim, từ từ trở lại mặt đất.

Trứng của chim Xích Dực, giống cái nhỏ rất thích ăn, hắn phải lấy nhiều hơn một chút.

Xà Khí nhặt một ít lá cây đắp lên tổ chim, nhanh chóng bò về phía bắc khu rừng, sự bất an trong lòng khiến hắn rất muốn được giống cái nhỏ v**t v*...

Bầu trời đỏ rực, hoàng hôn chiếu xuống đại lục, lá cây đung đưa phát ra tiếng xào xạc khoác lên mình lớp áo choàng vàng. Khu rừng đột nhiên tĩnh lặng xao động, chim thú trong rừng chạy tán loạn, trung tâm phía bắc truyền ra tiếng gào thét xé lòng, vỏ trứng vỡ nát chảy đầy đất.
 
Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng
Chương 9: CƯỠNG ÉP MANG ĐI



Hổ chạy rất nhanh, xuyên qua khu rừng, tiếng gió thổi bên tai đau nhức, làn da non nớt bị ngọn cỏ cứa qua chảy ra m.á.u đỏ tươi.

Từ Ca đã mình đầy thương tích, để không bị thiếu oxy gây ra thương tổn lớn hơn, cô dán mặt vào lưng hổ thở hổn hển, hai tay nắm chặt lông hổ, nước mắt giàn giụa.

Đại Xà, mau đến cứu ta...

Mặt trời lặn, mặt trăng mọc; mặt trăng lặn, mặt trời mọc...

Hổ Khắc dưới ánh trăng không ngừng chạy, hắn không thể dừng lại. Xà thú có thể đuổi theo bất cứ lúc nào, hắn chỉ có thể đưa giống cái nhỏ về bộ lạc mới an toàn.

Hắn tìm một nguồn nước đặt giống cái nhỏ xuống, săn một con thỏ rừng đưa cho giống cái nhỏ ăn lót dạ.

Từ Ca tiều tụy, đói hai ngày hai đêm, cũng không để ý đến thịt sống thịt chín gì nữa, ngốn ngấu nuốt xuống, không dám nhai quá nhiều.

Ăn một hồi, Từ Ca không tiếng động rơi lệ, nếu có thể gặp lại Đại Xà, cô sẽ không đòi ăn trứng chim nữa. Huhu cô rất nhớ Đại Xà, toàn thân đau nhức, chỗ nào cũng đau.

Hổ Khắc muốn l.i.ế.m đi nước mắt của giống cái nhỏ, nhưng bị giống cái nhỏ tránh đi. Hổ Khắc cứng người, tràn đầy áy náy. Hắn không có cách nào lo cho cái ăn của giống cái nhỏ, đợi hắn đến bộ lạc, hắn nhất định phải bắt được con hươu sừng đỏ khó bắt nhất, bồi thường cho giống cái nhỏ.

Đợi giống cái nhỏ ăn xong, hắn lại quấn lấy giống cái nhỏ lên đường.

Sắp rồi, sắp đến bộ lạc rồi!

Ánh sáng ban mai chiếu lên người, tiếng ồn ào xung quanh khiến Từ Ca dần tỉnh táo.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Gấu trúc, hươu, báo, sói trắng... còn có rất nhiều người mang đặc trưng động vật - bán thú nhân.

Từ Ca được Hổ Khắc ôm vào lòng, mệt mỏi quan sát cảnh vật xung quanh.

Đây chính là bộ lạc sao?

【Vu y!】

Từ Ca được thú nhân hổ này đưa đến nhà trúc, thú nhân gầm lên một tiếng, trong nhà trúc liền đi ra một người phụ nữ, giống như con người, không có tai thú đuôi thú.

Trong mắt Từ Ca dấy lên hy vọng, sau khi người phụ nữ nói xong liền dập tắt.

【Hổ Khắc? Chuyện gì thế này?】

Thụy Cách là vu y của bộ lạc, nhìn thấy giống cái nhỏ mình đầy thương tích trong lòng Hổ Khắc liền vội vàng tiến lên xem xét.

【Nàng ấy là do ta mang về từ chỗ xà thú, vu y ngươi xem nàng ấy thế nào rồi.】

Thụy Cách đau lòng sờ sờ giống cái nhỏ gầy yếu, chỉ có giống cái ở trong tay xà thú mới bị thương thành ra thế này. Thú nhân đại lục ai mà không nâng niu giống cái trong lòng bàn tay chăm sóc cơ chứ, chỉ sợ giống cái nhỏ bị thương dù chỉ là một chút.

【Đưa giống cái nhỏ vào trong trước đã.】

Thụy Cách liếc qua đám giống đực vây quanh, gọi Hổ Khắc vào nhà.

【Giống cái nhỏ đừng sợ, ta chữa thương cho nàng.】

Từ Ca nằm trên giường, người phụ nữ trước mặt cầm trong tay không biết là loại cỏ gì đến gần nàng. Người phụ nữ mang theo nụ cười dịu dàng, khiến người ta không còn căng thẳng nữa.

"Các người có thể thả ta về không?"

Từ Ca ngoan ngoãn mặc cho Thụy Cách bày bố, trong môi Tr**ng X* lạ, cô không có khả năng tự bảo vệ mình, chỉ có thể cố gắng hết sức để bản thân trông vô hại.

Thụy Cách sửng sốt một chút, nhẹ nhàng bôi thuốc xong cho giống cái nhỏ: 【Ngôn ngữ của giống cái nhỏ?】

Bộ lạc của họ do các thú nhân lang thang từ các bộ lạc khác nhau tạo thành, ngôn ngữ của mỗi bộ lạc có chút khác biệt, nhưng ngôn ngữ của giống cái nhỏ là thứ nàng chưa từng nghe qua.

【Giống cái nhỏ có lẽ từ nhỏ đã bị xà thú bắt đi, ngay cả thú ngữ cơ bản nhất cũng không biết.】

Hổ Khắc đau lòng nhìn giống cái nhỏ.

Thụy Cách cũng nghĩ đến khả năng này, dịu dàng v**t v* tóc giống cái nhỏ.

Ọc ọc ——

Từ Ca ôm bụng, cô đã mấy ngày không được ăn no, đói đến mức bụng đau, trán toát ra mồ hôi lạnh.

【Ta đi săn thú!】

Hổ Khắc càng thêm áy náy, lời vừa dứt đã lao ra khỏi nhà.

Nhất thời chỉ còn lại hai người trong nhà, Thụy Cách mỉm cười từ ái, cố gắng an ủi giống cái nhỏ vừa được cứu ra từ tay xà thú.

Thú nhân rời đi tuy rằng vẫn còn một người phụ nữ xa lạ, nhưng ít nhiều cũng khiến Từ Ca có chút cảm giác an toàn. Bi thương dâng trào, thú nhân đó chạy nhanh như vậy, Đại Xà không biết có thể tìm thấy cô không nữa.

Từ Ca lớn như vậy rồi, học đại học càng nhàn rỗi không thể nhàn rỗi hơn, nhiều năm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết đâu phải nói suông, cô xuyên không đến thế giới thú nhân rồi, khóc c.h.ế.t mất.

Nếu nói phụ nữ ở đây rất hiếm, vậy thú nhân đầu tiên nhặt được cô chính là nam chính của cô rồi. Thường thì nữ chính xuyên không đến đại lục thú nhân lạc hậu, dựa vào kiến thức hiện đại đã học được khai hoang trồng trọt nghiên cứu vũ khí, dẫn dắt bộ lạc đi đến huy hoàng, cuối cùng hạnh phúc mỹ mãn sinh ra một đàn hổ con.

Nhưng... nhưng cô là phế vật a!!!

Từ Ca khóc lóc thảm thiết, cô ngoại trừ củ cải, rau xanh, bắp cải, cà tím, bí đỏ ra, những loại rau xanh khác thống nhất gọi là rau, đều hóa thành hạt giống thì một cái cũng không nhận ra.

Cho dù nhận ra cô nhiều nhất cũng chỉ có thể đào một cái hố, mỗi ngày tưới nước cho nó thôi.

Còn sống hay c.h.ế.t hoàn toàn dựa vào ông trời.

Cô nấu ăn chỉ biết làm chín thức ăn ở mức cơ bản, còn không ngon bằng Đại Xà nấu, nếu không cô đã sớm cho Đại Xà nếm thử tay nghề của mình rồi!

Tài nấu nướng duy nhất có thể mang ra khoe là làm sủi cảo, đó là hồi cấp ba cô thích ăn sủi cảo, ăn ngoài không đủ no nên đã đặc biệt nhờ mẹ chỉ dạy mới học được! Nhưng đã hơn một tháng rồi, cô đến gạo còn chưa từng thấy qua, lấy đâu ra bột mì chứ!

Trí thông minh của cô có hạn, không thể tạo ra phát minh vĩ đại gì. Ông trời có thể phái người đáng tin cậy đến cứu vớt bộ lạc được không?

Hơn nữa, Từ Ca tuyệt vọng nhắm mắt lại, cô đối với con hổ đã lôi cô ra khỏi vùng an toàn còn khiến cô bị thương này không có một chút thiện cảm nào, nếu có thể cô muốn sống với Đại Xà cả đời.

Đại Xà, Đại Xà! Tại sao anh không phải là thú nhân!

Từ Ca rất sợ đau, cũng không muốn chết, cô đành chấp nhận tất cả những gì đang xảy ra. Dưới ánh mắt dịu dàng của Thụy Cách nhận lấy bát cháo ăn lót dạ.

Ăn cũng ngon phết!

Thụy Cách thấy Từ Ca thích ăn thì yên tâm. Đây là cháo ngô, đem ngô bỏ vào cối đá nghiền nát rồi nấu với sữa của thú sừng cong, là món chính mà giống cái thường ăn.

Vì đoán rằng Từ Ca bị xà thú bắt đi từ nhỏ, Thụy Cách quyết định chăm sóc Từ Ca như con non. Cô ấy là vu y của bộ lạc, phải đảm bảo tất cả giống cái đều có thể sống khỏe mạnh.

Việc đầu tiên là dạy cho giống cái nhỏ nói chuyện, Thụy Cách ngồi đối diện Từ Ca, dùng ngón tay chỉ vào mình: 【Thụy Cách】

Từ Ca nhanh chóng hiểu ra, người phụ nữ này muốn dạy cô nói chuyện. Đúng lúc cô đang lo không biết làm sao để giao tiếp đây!

"Đối Cách?"

【Thụy Cách】

Thụy Cách rất kiên nhẫn, đến gần Từ Ca, để cô có thể nhìn rõ động tác của miệng.

"Thụy Cách?"

Thụy Cách mỉm cười gật đầu, không ngờ giống cái nhỏ này lại thông minh như vậy, học rất nhanh.
 
Back
Top Bottom