Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xướng Nữ Bất Tri - Nam Lễ

Xướng Nữ Bất Tri - Nam Lễ
Chương 10: Chương 10



25

Cánh cửa phòng đột nhiên bị đập mở, Ôn Giảo ngẩng đầu lên, như bị giật mình hoảng hốt.

Nàng co rút cổ lui về mép giường, ánh mắt vẫn mờ mịt như mọi khi, giống như bị một lớp sương mù bao phủ.

Nguỵ Lâm nắm chặt vai nàng, từng chữ từng lời nói: "Nàng tỉnh táo có phải không?"

Ôn Giảo nhíu mày ngẩng đầu: "Ngươi đang nói gì vậy?"

"Ngươi làm ta đau, đau quá..."

Ta không kìm được mở miệng: "Tướng quân, có lẽ thần y đã nhìn nhầm, ngài đừng dọa nàng."

"......"

Nguỵ Lâm khổ sở cười, "Ôn Giảo, chỉ cần người còn sống, thì luôn có cơ hội để bắt đầu lại."

"Chẳng phải câu này nàng đã nói với ta sao?"

"Nàng xem xem, giờ nàng đang làm gì, nàng thật sự cam tâm sống như vậy sao?"

"......"

Ta nhớ rõ câu này.

Cách đây không lâu, khi Thẩm phu nhân vừa qua đời, Nguỵ Lâm đột nhiên bỏ nhà đi.

Ngày hôm đó trời mưa rất lớn, gần như nhấn chìm cả kinh thành. Ta lo lắng Nguỵ Lâm gặp chuyện chẳng lành, vội vã tìm kiếm khắp nơi. Cuối cùng vào lúc chiều tà, hắn mệt mỏi trở về, toàn thân ướt sũng.

Lúc ấy, hắn liên tục thì thầm câu nói này. Hóa ra đây là câu nói của Ôn Giảo.

Trước đây ta từng thắc mắc tại sao hai người có tính cách khác biệt như vậy, nhưng lại có sự cuốn hút mãnh liệt với nhau. Không ngờ rằng ngay từ khi hắn mới bảy tuổi, Ôn Giảo đã in sâu trong tâm trí hắn.

Nghe thấy câu nói này, Ôn Giảo có chút ngừng lại, nhưng chỉ trong chốc lát, nàng lại trở về dáng vẻ nhút nhát sợ sệt như ban đầu.

Nguỵ Lâm nhìn chằm chằm nàng, muốn tìm ra một chút sơ hở trên gương mặt nàng. Nhưng hắn không tìm thấy gì cả. Nguỵ Lâm buông vai nàng ra, siết chặt nắm tay.

Hắn nuốt xuống nỗi cay đắng trong cổ họng, khó khăn đứng dậy, quay lưng lại với nàng, "Ôn Giảo, nàng đã nói sẽ không lừa ta, vậy mà nàng lại nuốt lời."

"Nàng muốn tiếp tục giả vờ, được thôi, ta sẽ giả vờ cùng nàng."

Hắn chuẩn bị rời đi, Ôn Giảo đột nhiên ngẩng đầu, gọi hắn một tiếng: "Nguỵ Lâm."

Ánh mắt nàng trong veo, sương mù trong mắt tan biến.

"Ngươi nói đúng, ta đã tỉnh lại từ lâu, ngay khi nhìn thấy những ngôi mộ ở nghĩa địa hoang vắng kia, ta đã tỉnh lại."

Thì ra Ôn Giảo thật sự đã tỉnh lại từ lâu.

26

"Nguỵ Lâm, ngươi có thể đừng đối xử tốt với ta như vậy có được không?"

"Ngươi nên ghét ta, bỏ mặc ta, để ta tự sinh tự diệt đi!"

"Ta không phải là Ôn Giảo của trước kia nữa, ta suýt giết ngươi hai lần, bây giờ ta phải làm sao để đối mặt cùng ngươi đây?"

Ôn Giảo che mặt, khẽ nức nở: "Thà để một người như ta tự nhận mình bẩn thỉu, còn hơn là phải sống mà khiến ngươi nhục nhã!”

"......"

Nguỵ Lâm quay người lại, ánh mắt tràn ngập cảm xúc. Hắn cắn răng hỏi: "Tại sao nàng lại cho rằng mình bẩn thỉu? Những ba nghìn cung nữ đi cùng nàng, nàng có nghĩ họ bẩn thỉu không?"

Ôn Giảo ngẩn người một lát, rồi lắc đầu. Nguỵ Lâm cuối cùng không còn kiên nhẫn nữa, vội vã ôm chặt lấy nàng, "A Giảo, không phải lỗi của các nàng, những kẻ bẩn thỉu là những người hành hạ các nàng mới đúng, chứ không phải các nàng."

"Bây giờ nàng không chỉ đại diện cho chính mình, mà còn đại diện cho ba nghìn cung nữ đã chết trong hận thù."

"Nàng không chỉ phải sống tốt, mà còn phải sống thật đường hoàng rực rỡ."

"......"

Những giọt nước mắt lăn dài trên vai Nguỵ Lâm, làm ướt một phần áo hắn. Ôn Giảo ôm chặt cổ hắn, bật khóc nức nở trong lòng hắn.

Những ngày tháng tối tăm ở Bắc Địch.

Tất cả nỗi đau và tủi hờn.

Tất cả đều hòa vào tiếng khóc ấy, theo gió đêm vang vọng khắp các ngóc ngách của triều đại Thịnh Quốc, những tiếng than khóc đầy đớn đau.

Suốt bao lâu, Ôn Giảo vẫn luôn ở ngay dưới mí mắt ta.

Nhưng chỉ vào khoảnh khắc này, ta mới cảm thấy nàng thật sự đã sống lại.

27

Đứa bé của Đại tiểu thư đã chào đời.

Ta già đến hồ đồ rồi, giờ không nên gọi nàng là Đại tiểu thư nữa, mà phải gọi là Hoàng hậu nương nương.

Hoàng thượng rất vui mừng, muốn tổ chức một buổi yến tiệc thật lớn trong cung để chúc mừng.

Nguỵ Lâm là đệ đệ của nàng, đương nhiên phải tham gia yến tiệc.

Mấy ngày nay, Nguỵ lão gia đặc biệt sai người truyền tini, muốn Nguỵ Lâm cùng ông ấy vào cung.

Sau khi xảy ra sự việc không vui, có lẽ Nguỵ lão gia cũng có chút hối hận, luôn âm thầm thử thăm dò hắn, muốn hắn quay trở về Nguỵ phủ.

Nguỵ Lâm chẳng hề quan tâm. Lần này ông ấy sai người đến đưa tin, xem như là nhận thua và cũng là cầu hòa. Nhưng Nguỵ Lâm không có ý định chấp thuận.

Hắn dắt Ôn Giảo cùng nhau lên xe ngựa đi vào cung.

Đây là lần đầu tiên Ôn Giảo tham gia một sự kiện quan trọng sau khi bình phục.

Hôm nay nàng rất đẹp. Trang phục màu trắng ngà, dây lưng lụa màu nhạt, một chấm son đỏ nhẹ ở giữa trán. Chỉ cần một chút phấn son, đã là một vẻ đẹp kiều diễm.

Khi Ôn Giảo xuất hiện, nàng ngay lập tức trở thành tâm điểm chú ý của mọi người. Nàng đứng bên cạnh Nguỵ Lâm, mỗi cử chỉ đều thanh cao, tao nhã đúng mực. Giống như nàng chưa từng đến Bắc Địch, vẫn là Ôn Giảo như ánh trăng thanh gió mát.

Thật trùng hợp, Ôn gia ngồi đối diện với Nguỵ gia.

Cả nhà nhìn Ôn Giảo, người giờ đã phục hồi bình thường thì ai nấy đều ngỡ ngàng. Đặc biệt là Ôn Nhã - muội muội của Ôn Giảo, nàng ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi Ôn Giảo đi đến Bắc Địch, danh xưng "Đệ nhất tài nữ" này đã thuộc về nàng ta.

Nàng ta có quan hệ thân thiết với công chúa Chiêu Hoa, sau lưng không biết đã bịa đặt những gì về Ôn Giảo.

Dù hôm nay nàng ta đã trang điểm rất kỹ, nhưng tất cả ánh mắt của mọi người vẫn bị thu hút bởi sắc đẹp của Ôn Giảo.

Ôn Nhã tức giận nhìn nàng, đứng dậy đi đến bên cạnh công chúa Chiêu Hoa, không biết đã thì thầm gì vào tai nàng. Công chúa hiểu ý, cười cười sau đó lớn tiếng nói:

"Mọi người đều biết thiếp thất của Nguỵ tướng quân trước đây đánh đàn rất hay, đã ba năm không được nghe qua, không biết hôm nay có thể nghe lại một khúc nhạc hay không?"

"......"

Khi Ôn Giảo trở về Ôn gia, tay nàng đã không thể cầm nổi đũa nữa rồi. Không phải nàng không biết cầm, mà nàng đã quen dùng tay vội vàng nắm đồ ăn cho vào miệng.

Ở Bắc Địch sống sót đã là khó khăn, còn đâu thời gian để nghĩ đến thể diện có còn hay không.

Mọi người đều cho rằng tay của Ôn Giảo đã bị phế rồi.
 
Xướng Nữ Bất Tri - Nam Lễ
Chương 11: Chương 11



28

Công chúa muốn gả cho Nguỵ Lâm, vốn đã có ác ý với Ôn Giảo.

Lần trước ở triều đình, những lời của Nguỵ Lâm khiến Hoàng thượng khó xử nên lần này ngài ấy cũng không ngại xem Ôn Giảo – người mà Nguỵ Lâm nhất quyết muốn cưới bị bẽ mặt ra làm sao.

Hoàng thượng cười nói: "Cũng đúng, năm đó tài nữ đàn một khúc nổi danh thiên hạ giờ đang ở đây, không bằng đàn lại một khúc, xem như để cầu phúc cho hoàng tử của ta đi?"

Khi liên kết việc tấu nhạc với lời cầu phúc cho tiểu hoàng tử, nếu Ôn Giảo đàn không tốt, nàng có thể bị buộc tội nguyền rủa hoàng tử.

Nguỵ Lâm vừa định lên tiếng từ chối thay nàng thì Ôn Giảo đã kéo tay hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.

Nàng đứng dậy, cung kính hành lễ, nhận lấy cây đàn cổ từ tay nhạc kỹ. Đã ba năm nàng không chạm vào đàn, bây giờ liệu nàng có thể tấu được không, đó là điều không ai dám chắc.

Không gian bỗng chốc im lặng, tất cả mọi người nín thở lắng nghe.

Ôn Giảo bắt đầu tấu khúc "Thu Hồng" – khúc nhạc làm nên tên tuổi của nàng. Khúc nhạc này có kỹ thuật rất phức tạp, độ khó cực kỳ cao.

Ôn Giảo mỉm cười, nhẹ nhàng gảy dây đàn. Tiếng đàn trong trẻo, du dương tràn ra từ đầu ngón tay nàng, đạt đến mức tinh diệu tuyệt vời. Thậm chí, nó còn hay hơn cả lần đầu nàng biểu diễn vào ba năm trước. Khúc nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.

Ôn Giảo đứng dậy, thản nhiên nhìn về phía Ôn Nhã, người đang đứng bên cạnh công chúa, rồi nói:

"Nghe nói Nhị tiểu thư Ôn gia hiện tại là tài nữ số một kinh thành, nay ta đã đàn một khúc, không biết nhị tiểu thư có thể làm một bài thơ để chúc mừng tiểu hoàng tử không đây?"

Sắc mặt Ôn Nhã từ khinh thường chuyển thành tái mét. Công chúa khẽ huých tay nàng: "Nhanh lên nào, bình thường không phải ngươi rất giỏi làm thơ sao?"

Ôn Nhã lộ vẻ khó xử, lắp bắp, mãi không nói được một câu hoàn chỉnh.

Ôn Giảo khẽ cười.

Nàng từng bước quay lại bên cạnh Nguỵ Lâm, chậm rãi nói: "Ôn nhị tiểu thư, những bài thơ trong tập thơ chưa công bố của ta mà ngươi cầm đi rồi tuyên bố là của mình, những lời tán dương ngươi hưởng thụ đã đủ chưa?"

Ôn Nhã giận dữ: "Ngươi nói bậy, tất cả... tất cả đều là ta tự làm!"

"Vậy ngươi thử nói xem, bài 'Kiến Văn Sơn' trong tập thơ ấy, đang ca ngợi núi, hay là ca ngợi chùa?"

"Đó... là... núi... không đúng... là ngôi chùa."

Ôn Giảo che miệng, không nhịn được cười: "Sai rồi. 'Văn Sơn' là một nhà sư mà ta từng gặp ở trong chùa, chẳng lẽ ngươi thấy trong bài thơ có nhắc đến chùa thì liền nghĩ đó là một ngôi chùa sao?"

"......"

Sắc mặt Ôn Nhã cực kỳ khó coi.

Thấy danh tiếng sắp bị hủy hoại hoàn toàn, nàng như phát điên, đẩy đổ cả bàn tiệc, hét lên: "Ôn Giảo, tại sao ngươi lại trở về, tại sao ngươi không chết đi!"

"Tại sao, tại sao ngươi đã thành ra như vậy rồi mà mọi ánh mắt vẫn luôn hướng về ngươi!"

"Ta không muốn mãi làm cái bóng của ngươi! Ta muốn giẫm đạp ngươi dưới chân, để mọi người nhìn thấy ta mới là người giỏi nhất!"

"Ngươi chết đi, chết đi, ta phải giết ngươi!"

Nàng hét lên điên cuồng, lao đến định bóp cổ Ôn Giảo.

Nhưng có lẽ do quá tức giận, nàng chưa kịp đến nơi thì đã ôm đầu, ngã xuống đất bất tỉnh.

Lần này, Ôn gia thật sự mất mặt trước Hoàng thượng. Ôn lão gia và Ôn phu nhân vội vã cho người mang nàng đi, chính họ cũng cúi đầu tạ tội, xin được rời khỏi buổi tiệc.

Mọi người xì xào bàn tán.

Thì ra, tài nữ số một kinh thành mà họ vẫn nói, chỉ là một kẻ giả mạo, mượn danh thơ của Ôn Giảo để được khen ngợi.

Người thực sự có tài từ đầu đến cuối, vẫn luôn là Ôn Giảo.

29.

Sau buổi yến tiệc cung đình, tất cả mọi thứ đều thay đổi đến không ngờ.

Ôn Giảo với một bài ca danh chấn thiên hạ đã phá tan danh tiếng của Ôn gia.

Điều kỳ lạ nhất là sau hôm đó, Công chúa Chiêu Hoa vội vã thành thân. Nghe nói, để được làm thê tử của Ngụy Lâm, nàng ta đã không ngại hạ dược vào bánh của hắn. Nhưng trớ trêu thay, đúng lúc Ngụy Lâm bị Hoàng hậu gọi đi, không hề động đến miếng bánh. Kẻ ăn bánh lại là nhi tử của một đại thần khác, khiến hai người bị bắt gặp trong tình trạng không mảnh vải che thân.

Để dập tắt lời đồn, Hoàng đế buộc phải vội vàng gả công chúa đi. Công chúa chưa từng chịu nhục nhã như thế, hàng ngày trút giận lên phò mã, không thì cũng cao ngạo sai khiến. Thậm chí, nàng còn đánh chết người thiếp mà phò mã nuôi bên ngoài, luôn miệng trách mắng vì hắn mà nàng không thể lấy Ngụy Lâm.

Phò mã cũng là người có lòng tự trọng lớn. Trước khi cưới công chúa, hắn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa; giờ lấy công chúa, lại sống không bằng một người hầu. Đến bước đường cùng, hắn dùng dao đâm chết công chúa. Hoàng đế nổi trận lôi đình, gia đình đại thần kia bị tru di tam tộc ngay trong đêm hôm ấy.

Ta đứng ngoài phủ, nhìn từng người bị quân lính lôi ra pháp trường, không khỏi rùng mình sợ hãi. Ôn Giảo khoác thêm áo cho ta. Ta hỏi:

"Cô có biết hôm ấy Hoàng hậu nương nương cho gọi Tướng quân vào gặp riêng là bàn việc gì không?"

Nàng cười nhạt:

"Nhũ mẫu đừng lo, Ngụy Lâm tự có tính toán của chàng."

Mặc dù nàng nói vậy nhưng ta vẫn không thể yên lòng. Những ngày này, hành vi của Ngụy Lâm rất kỳ lạ. Từ khi gặp Hoàng hậu ở yến tiệc, hắn thường ra ngoài từ sáng sớm và đôi khi nhiều ngày không về nhà. Có lúc hắn đưa vài huynh đệ trong quân doanh về nhưng lại không cho ai tiếp đãi, vào phòng là khóa trái cửa ngay.

Tất cả khiến ta liên tưởng đến chuyên mưu phản. Hình ảnh quan binh áp giải người ra pháp trường cứ hiện lên trong đầu khiến ta lạnh đốt sống lưng. Đây là tội tru di cả nhà!

Hôm sau, ta cố ý dậy sớm, chặn Ngụy Lâm đang chuẩn bị ra ngoài:

"Tướng quân, nếu chưa bị phát hiện thì mau dừng tay đi!"

Ngụy Lâm nhìn ta, cười nói:

"Nhũ mẫu, có những việc nhất định phải làm."

"Ta và tỷ tỷ chưa bao giờ quên lời dạy của mẫu thân. Hoàng đế hơn tỷ tỷ mười lăm tuổi, khi tỷ nhập cung, ta từng cố ngăn cản.”

"Nhưng tỷ ấy nói với ta rằng, chính vì muốn thực hiện giấc mơ của mẫu thân nên tỷ ấy mới phải nhập cung."

"Bây giờ tỷ tỷ đã hạ sinh hoàng tử, ta nhất định phải giúp tỷ ấy dùng thiên tử để hiệu lệnh chư hầu, thay đổi cục diện thiên hạ."

Ngụy Lâm gỡ tay ta ra, rời đi không chút do dự. Ta đứng ngây người tại chỗ, bất lực thở dài. Hai người con của Thẩm phu nhân thật giống người quá đi mất.

30

Sợ ảnh hưởng đến kế hoạch của Ngụy Lâm, không lâu sau, ta và Ôn Giảo lấy lý do về quê thăm người thân để rời khỏi kinh thành. Suốt một tháng trời, chúng ta không hay biết gì về tình hình ở kinh đô.

Tình cờ nghe một người buôn bán nhỏ từ kinh thành đến nói với giọng điệu phấn khởi:

"Nguỵ Tướng quân tạo phản rồi! Bây giờ kinh thành đổi triều đại mới rồi!"

Ta và Ôn Giảo thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo lơ lửng bấy lâu cuối cùng cũng được yên ổn.

Ngụy Lâm đích thân đến đón ta và Ôn Giảo trở về. Trông hắn gầy hơn rất nhiều, giữa chân mày đều mang vẻ mỏi mệt. Ôn Giảo xúc động chạy tới ôm lấy hắn, hai người ôm nhau bật khóc.

Trên xe ngựa, ta hỏi:

"Tướng quân, còn Ngụy lão gia, ngài định xử lý thế nào?"

Nếu đã muốn thay đổi triều đại, chắc chắn phải trừ khử các thế gia vọng tộc đã bám rễ trong triều đình trong suốt nhiều năm. Mà Ngụy gia chính là thế gia lớn nhất kinh thành. Ngụy lão gia dù sao cũng là cha ruột của hắn, chẳng lẽ hắn thực sự giáng chức hoặc lưu đày ông ấy sao?

Ngụy Lâm nhắm mắt, hồi lâu mới đáp:
"Ông ấy chết rồi."

"Liễu Mạn Đường cũng chết, con trai của họ được Liễu gia đón đi, đưa đến Duẫn Châu."

"..."
 
Xướng Nữ Bất Tri - Nam Lễ
Chương 12: Chương 12



Ngụy Lâm chậm rãi mở mắt, giọng đều đều:

"Phụ thân âm thầm điều tra ta, phát hiện ra ý đồ của ta, nên đã đến phủ khuyên can."

"Đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng bước chân nhẹ. Đẩy cửa ra, ta thấy đó là Liễu Mạn Đường."

"Bà ta muốn phụ thân đi tố giác ta, nếu không bà ta sẽ tự mình làm. Khi bà ta vừa định rời đi, phụ thân đã dùng kiếm đâm chết bà ta."

"Ông ấy nói cả đời này đã phụ lòng mẫu thân ta, không thể tiếp tục phụ ta và tỷ tỷ. Cuối cùng, ông chọn đứng về phía ta."

"Đến lúc sắp thành công, ông ấy vì ta mà đỡ một mũi tên. Trước khi chết, ông dặn ta nhất định phải chôn cất ông bên cạnh mẫu thân."

Ta nghẹn lời.

Ta biết Ngụy lão gia luôn mang trong lòng nỗi áy náy với Thẩm phu nhân. Sau khi bà qua đời, ông đã suy sụp tinh thần trong một thời gian dài. Sau đó, ông dồn hết sự ăn năn vào việc nuôi dạy hai người con của bà, tận tâm bồi dưỡng chúng.

Nhưng ta không ngờ rằng, để bù đắp tội lỗi, ông lại giúp Ngụy Lâm tạo phản.

Giọng Ngụy Lâm rất bình thản, vẫn luôn điềm tĩnh. Hắn căm giận Ngụy lão gia nhiều năm, chưa từng gọi ông một tiếng "phụ thân."

Giờ đây, tiếng gọi đó, không biết hắn đã nói ra với tâm trạng như thế nào.

31

Người nắm quyền hiện tại là Hoàng hậu Ngụy Uẩn.

Tiểu hoàng tử lên ngôi, nàng danh chính ngôn thuận trở thành Thái hậu, nắm giữ triều chính.

Nàng hành động mạnh mẽ, quyết đoán, thực thi chính sách cải cách: mở kỳ thi khoa cử cho nữ giới, cấm giết hại những bé gái sơ sinh, thi hành chế độ một vợ một chồng.

Nàng còn nghiêm khắc trấn áp việc kéo bè kết phái, quan hệ che chở lẫn nhau, chọn người tài đức để bổ nhiệm vào những vị trí mới.

Nhiều năm sau, Thịnh quốc đã có những thay đổi long trời lở đất.

Mọi thứ dường như đều đi theo hướng mà Thẩm phu nhân đã từng vẽ ra.

Còn ta, giờ đã tuổi già sức yếu, thân thể ngày càng suy nhược, e rằng không qua được mùa đông năm nay.

Vì vậy, ta giấu mọi người, một mình gắng gượng thân xác bệnh tật, đến trước bia mộ của Thẩm phu nhân.

Ngụy Lâm cuối cùng đã không chôn Ngụy lão gia cùng một chỗ với bà, mà để ông yên nghỉ ở một nơi khác.

Như vậy cũng tốt, khỏi làm bà không được yên lòng dưới suối vàng.

Tuyết rơi rất dày, trên bia mộ của Thẩm phu nhân phủ đầy tuyết trắng.

Ta đưa tay phủi sạch lớp tuyết ấy.

Ta lại nhớ về mùa đông năm đó. Ở Túy Hồng Lâu, một kỹ nữ vì chọc giận quan khách mà bị người ta từ trên lầu ném xuống hồ nước lạnh thấu xương.

Hồ nước mùa đông, lạnh buốt đến tận xương tủy.

Người kỹ nữ ấy vùng vẫy kêu cứu nhưng tất cả những người trên bờ đều ngoảnh mặt làm ngơ, thậm chí còn chế giễu:

"Chỉ là một ả kỹ nữ thấp hèn, chết đuối cũng đáng đời."

"Thịnh quốc đang loạn lạc thế này mà còn có lòng dạ đàn hát mua vui."

"..."

Thẩm phu nhân cởi áo choàng đặt vào trong tay ta, không chút do dự nhảy xuống hồ băng.

Sau đó, khi ta vừa đút thuốc cho bà vừa khóc:

"Phu nhân, sao người lại cứu nàng? Mạng của người quý giá hơn nàng ấy nhiều lắm!"

Thẩm Phu nhân lắc đầu:

"Không ai muốn bị ép làm kỹ nữ, chuyện đàn hát lại càng không phải lỗi của nàng. Nàng cũng không biết vì sao mọi người lại trút hết tội lỗi lên đầu mình."

"Ta biết bơi, đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu."

Chính lần đó khiến bà bị nhiễm bệnh, để Liễu Mạn Đường thừa cơ hãm hại, cuối cùng không qua được mùa đông năm ấy.

32

Trước khi qua đời, Thẩm phu nhân bảo ta đưa bà ra ngoài đi dạo.

Bà chống một cây dù giấy dầu, bước trên con đường tuyết trắng tinh khôi, quay đầu lại nhìn ta, nở một nụ cười rạng rỡ.

Giọng bà rất nhẹ:

"A Uyển, ta tên là Thẩm Tri."

"Mọi người đều chỉ gọi ta là phu nhân, đến mức ta suýt nữa quên mất đường về ban đầu."

Vừa dứt lời, bà bất chợt ngã xuống đất, làm tuyết trắng mịn bị đè thành một hố sâu có hình dáng con người.

Khóe miệng bà không ngừng trào máu tươi khiến nền tuyết trắng lấm lem ánh đỏ, trông giống những cành mai đỏ thẫm điểm xuyết trên chiếc dù giấy dầu của bà.

Ánh mắt Thẩm phu nhân trống rỗng nhìn về phía xa, khẽ nói:

"Làm vậy quả thực rất ngu ngốc."

Bà ra đi, phủ nhận tất cả những gì mình từng kiên trì.

Ta tựa đầu vào bia mộ, khẽ cười nói:

"Người xem, những gì người từng nói đâu có ngu ngốc, con cái của người đã thay người thực hiện hết thảy những gì người muốn làm."

Ngọn lửa mà bà thắp lên đã mang lại phúc lành cho hậu thế.

Ta từ từ nhắm mắt lại, cảm nhận sinh mệnh đang dần trôi đi.

Bỗng vang lên một tiếng gọi:

"Nhũ mẫu!"

Ngay sau đó có rất nhiều người chạy về phía ta.

Là Ngụy Lâm và mọi người đã tìm thấy ta.

Ta dùng chút sức lực cuối cùng, khẽ mỉm cười.

Cả đời này của ta, sống như vậy cũng xem như mỹ mãn.

Con cái của Ngụy Lâm đáng yêu đến lạ, từng tiếng ngọng nghịu gọi ta là tổ mẫu.

Tiểu hoàng đế cũng ngoan ngoãn nghe lời, được dạy dỗ rất tốt.

Dù con gái duy nhất của ta từng bị dìm chết, nhưng cuối cùng ta cũng được hưởng cảnh con cháu đầy đàn, an hưởng tuổi già.

Quan trọng nhất, ta có thể may mắn chứng kiến thế giới mà Thẩm phu nhân từng vẽ nên.

Không đúng, bà không thích người khác gọi mình là phu nhân.

Vậy thì, Thẩm Tri, người đã về nhà chưa?

Không biết ta đến trễ thế này, có kịp gặp người không đây.
 
Xướng Nữ Bất Tri - Nam Lễ
Chương 13: Phiên ngoại 1



Phiên ngoại về Thẩm Tri (Góc nhìn Nguỵ Uẩn)

Mẫu thân ta họ Thẩm, tên Tri.

Nhưng tất cả mọi người đều gọi nàng là Thẩm phu nhân.

Xướng nữ từng được bà ấy cứu lúc này cầu kiến ta, nói phải vì nàng mà viết một cuốn truyện ký.

Ta buông chung trà trong tay xuống, suy nghĩ miên man ngược trở về sau giờ Ngọ ngày hôm ấy.

Nàng giật lấy cuốn "Nữ Giới" từ tay ta, ném xuống đất rồi nói với ta:

"Uẩn nhi, đừng đọc mấy quyển sách dạy quy củ cho nữ nhân này."

1.

Sau khi mưu phản thành công, việc buông rèm chấp chính khiến ta bận rộn vô cùng. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong triều đều cần ta xử lý. Nguỵ Lâm thì bận chăm sóc Ôn Giảo, chẳng giúp được gì cho ta.

Khi Ôn Giảo sinh con, nàng bị khó sinh, đau suốt cả đêm hôm ấy.

Từng chậu lại từng chậu nước hoà lẫn cùng với máu được mang ra ngoài. Nguỵ Lâm từ trong phòng sinh đi ra, ngồi sụp ở một bên góc tường, tự tát mình một cái, nói sẽ không bao giờ để nàng sinh con nữa.

Phụ nữ sinh con, đều là bước qua quỷ môn quan một lần. Ta đứng bên ngoài cũng thấy nhói lòng.

May mà cuối cùng ông trời thương cảm, không để đôi uyên ương chịu khổ tận cam lai này âm dương cách biệt. Nhưng sau khi sinh con, trạng thái cảm xúc của Ôn giảo không mấy tốt suốt một thời gian dài, còn Nguỵ Lâm thì bận rộn chăm con lẫn an ủi nàng.

Gánh nặng trên vai ta bỗng chốc nặng thêm nhiều, bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi.

Nghe nói bảo danh văn sĩ nổi tiếng nhất hiện nay tên là Bảo Ân cầu kiến, phản ứng đầu tiên của ta là nàng muốn tự tiến cử sách mới của mình. Trước đây khi không bận, ta rất thích nghe kể chuyện.

Nếu nói về văn sĩ viết truyện nổi tiếng nhất hiện nay, thì không ai vượt qua được Bảo Ân. Những quyển truyện của nàng được truyền tụng khắp nơi, từ trà lâu, tửu quán đến từng góc phố của Thịnh Quốc.

Nếu là trước kia, ta nhất định sẽ gặp nàng. Nhưng dạo này việc nước bộn bề, ta định bảo cung nhân từ chối.

Nhưng cung nhân lại nói:

"Thái hậu, nàng tự nhận từng là kỹ nữ ở Túy Hồng Lâu và mẫu thân ngài từng có ơn cứu mạng nàng, vì vậy nàng muốn viết một cuốn truyền ký về người."

"..."

Năm ta mười hai tuổi, mẫu thân đã để lại bệnh căn vì cứu một kỹ nữ.

Liễu Mạn Đường lén đổi một vị thuốc trong toa của đại phu, hại mẫu thân qua đời.

Giờ đây, người viết sách nổi tiếng khắp Thịnh Quốc - Bảo Ân, hoá ra lại chính là kỹ nữ năm xưa được mẫu thân ta cứu?

Ta lập tức buông việc trong tay, truyền nàng vào yết kiến.

2.

Người đến trông trẻ hơn so với tưởng tượng của ta rất nhiều. Cũng đúng, năm đó khi nàng bị ném xuống hồ băng cũng chỉ mới mười sáu tuổi, lớn hơn ta cũng chỉ bốn tuổi mà thôi.

Khi nhìn thấy ta, Bảo Ân thoáng ngẩn người, hồi lâu mới lẩm bẩm:

"Ngài và Thẩm phu nhân... thật sự rất giống nhau."

Đúng vậy, rất giống.

Sau khi mẫu thân qua đời, phụ thân thường nhìn ta mà than thở ta và mẫu thân giống nhau như đúc.

Ta hỏi:

"Nếu ngươi muốn viết truyền ký về mẫu thân ta, vậy muốn hỏi gì cứ hỏi, ta nhất định không giấu giếm."

Bảo Ân gật đầu, ngồi xuống đối diện ta, mở hành trang lấy ra giấy bút và bắt đầu nghiên mực.

Lúc này, ta mới để ý thấy mười ngón tay nàng không có móng, chỉ còn một lớp màng mỏng đỏ như máu.

Ta nhíu mày, chưa kịp hỏi thì nàng mím môi cười nhạt, nói:

"Hồi còn làm kỹ nữ, ta từng là hoa khôi của Túy Hồng Lâu, được nhị công tử của Sở gia yêu thích."

Nàng nói tiếp:

"Hắn thích nhất là nghe ta đàn hát. Nhưng Sở lão gia cho rằng ta quyến rũ hắn, liền sai người nhổ hết móng tay của ta.

Lần đầu tiên bị nhổ, ba tháng sau móng mới mọc lại. Sau đó, hắn lại cho người đến nhổ lần nữa, và từ đó móng tay không bao giờ mọc lại nữa.

Đúng lúc đó, có khách đến chỉ đích danh muốn nghe ta đàn. Biết tay ta không còn lành lặn, nhưng hắn cũng không chịu buông tha. Ta đành cầm đàn gượng gạo gảy một khúc, chưa được bao lâu, ngón tay đã rách nát, máu thịt be bét, không thể đàn tiếp.

Hắn tức giận, liền túm lấy ta, ném từ trên lầu cao xuống."

"..."

Hoá ra ngày hôm ấy là như vậy sao?

Khi mẫu thân qua đời, ta từng trách kỹ nữ chưa từng gặp mặt kia. Ta luôn nghĩ rằng nếu không phải vì cứu nàng, mẫu thân sẽ không đổ bệnh, cũng không để Liễu Mạn Đường có cơ hội hại bà.

Nhưng giờ đây, ta đã hiểu lựa chọn của mẫu thân. Nếu hôm ấy người đứng đó là ta, ta cũng sẽ không chút do dự mà nhảy xuống cứu người.

Thấy ta trầm mặc không nói, Bảo Ân chậm rãi thở ra, rồi tiếp:

"Những chuyện đó đã là quá khứ. Giờ đây, Thịnh Quốc dưới sự cai trị của ngài và Nguỵ đại tướng quân quốc thái dân an, đâu còn bóng dáng kỹ nữ thanh lâu, cũng chẳng ai dám dùng những thủ đoạn phi nhân tính ấy để đối xử với người khác nữa."

Cách cầm bút của nàng rất kỳ lạ, những vết thương do bị nhổ móng tay mãi mãi để lại di chứng.

Không ai ngờ rằng, một văn sĩ nổi tiếng nhất hiện nay lại có đôi tay tật nguyền, ngay cả cầm bút cũng khó khăn.

Ta ngập ngừng một lát, chậm rãi hỏi:

"Hồi trước... ngươi làm sao lại trở thành kỹ nữ?"

3.

Bảo Ân cúi đầu, khoé môi cười nhạt mà chua xót.

"Từ khi sinh ra, ta chưa từng gặp mặt mẫu thân. Phụ thân ta là một người kể chuyện ở tửu lâu. Mỗi ngày, ta theo chân ông, bưng chiếc khay đi thu tiền thưởng của khách. Nghe mãi những câu chuyện cũ, ta đã nghĩ lớn lên sẽ viết những câu chuyện thú vị hơn.

Nhưng năm ta chín tuổi, phụ thân bị người ta đánh chết. Kẻ ra tay nói rằng ông dùng lời kể ám chỉ, mỉa mai hắn.

Quan phủ đến, cũng chẳng xử lý gì. Họ nhận chút bạc là xong chuyện. Ta thì bị lừa kéo vào thanh lâu, dạy đàn, cờ, thơ, hoạ. Đến năm mười ba tuổi, ta bắt đầu tiếp khách. Xem như ta còn may mắn, đến năm mười sáu tuổi gặp được Thẩm phu nhân, người đã chuộc thân cho ta."

Nàng ngẩng đầu, cố tỏ ra nhẹ nhàng:

"Không nói nữa, chuyện cũ đã qua lâu rồi. Hiện giờ ta cũng xem như đã thực hiện được ước mơ thuở nhỏ, viết nên những câu chuyện khiến mọi người yêu thích."

"Về chuyện của Thẩm phu nhân, ngài biết được bao nhiêu?"
 
Xướng Nữ Bất Tri - Nam Lễ
Chương 14: Phiên ngoại 2 (Hoàn)



4.

Câu chuyện giữa mẫu thân và phụ thân ta, ta không muốn nhắc lại nhiều. Tóm gọn lại, chính là lúc phụ thân ta lâm vào cảnh sa cơ, gặp mẫu thân và được bà cứu giúp.

Ông rất ngưỡng mộ những ý tưởng kỳ lạ và suy nghĩ mới mẻ của bà. Lâu ngày sinh tình, ông từng thề với mẫu thân rằng: "Có được nàng là đủ cho cả đời."

Mẫu thân đã tin ông.

Nhưng về sau, phụ thân lại muốn nhiều hơn: quyền lực, địa vị, và mọi thứ mà một cô nhi không thể cho ông. Thế là ông bắt đầu qua lại với Liễu Mạn Đường.

Hôm hai người họ thẳng thắn đối mặt, mẫu thân ta rơi nước mắt, hỏi ông tại sao.

Cha ta không kiên nhẫn đáp:

"Nàng thực sự nghĩ ta tin mấy lời đó sao? Chỉ là thấy lạ, chơi cho vui thôi. Nàng bây giờ đã sinh cho ta hai đứa con, lại không có chỗ nương tựa. Nàng còn có thể đi đâu? Đừng được đằng chân lân đằng đầu."

Từ ngày hôm đó, mẫu thân ta không còn hay cười nữa. Bà thường xuyên ngẩn ngơ nhìn về phía xa.

Sau này, khi Liễu Mạn Đường bước vào nhà, với tâm địa độc ác cùng khả năng giả vờ yếu đuối, mọi chuyện trong nhà đều nghiêng về phía bà ta.

Đến khi mẫu thân ta qua đời, phụ thân mới tỉnh ngộ, nhưng đã quá muộn.

Phụ thân dồn tất cả sự hối hận vào ta và Nguỵ Lâm.

Ta nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, bình tĩnh nói:

"Chỉ là câu chuyện của một kẻ phụ lòng và một kẻ đau lòng mà thôi, chẳng có gì đáng nhớ."

Bảo Ân gật đầu:

"Chuyện này ta sẽ lược bớt, không nhắc lại. Vậy ngài nghĩ mẫu thân của ngài là người như thế nào?"

"......"

Mẫu thân ta là người như thế nào ư?

Liễu Mạn Đường nói bà ngu ngốc.

Phụ thân ta bảo bà ngốc nghếch.

Người đời chế nhạo bà mơ mộng viển vông.

Nhưng ta chỉ nhớ một buổi chiều, khi ánh chiều tà nhuộm đỏ bầu trời. Mẫu thân cầm lấy cuốn Nữ Giới trong tay ta và ném xuống đất, nói:

"Uẩn nhi, đừng đọc mấy quyển sách dạy quy củ cho nữ nhân này."

Bà dạy ta phải có nhân cách độc lập, dạy ta đừng xem trượng phu là tất cả, mà phải tự cường.

Bà còn dạy ta rằng tất cả mọi người đều bình đẳng, không được nhân lúc có quyền lực mà áp bức kẻ yếu.

Mẫu thân từng kể với ta về một thế giới khác. Ở đó, nữ tử có thể cùng nam giới học hành, không bị khinh miệt. Họ có thể mặc những bộ đồ mình thích, ủng hộ tự do yêu đương.

Ở đó, nam giới chỉ được lấy một vợ, không có chuyện thê thiếp, là chế độ một vợ một chồng. Nữ tử cũng có thể làm quan, làm thương nhân, ra ngoài không phải che giấu thân phận.

Mẫu thân nói, bà đến từ thế giới ấy.
Ta cũng muốn đến thế giới đó, nhưng mẫu thân bảo ta chưa thể đi ngay, bà vẫn đang tìm cách để quay về.

Ta và Nguỵ Lâm lớn lên dưới sự giáo dục ấy, luôn mong muốn được đến thế giới kỳ lạ. Mẫu thân bảo nếu bà có thể quay về, bà sẽ đưa chúng ta đi cùng. Nhưng chúng ta đã không kịp đợi đến ngày hôm ấy.

Khi mẫu thân qua đời, bà nắm chặt tay của nhũ mẫu, nói rằng bà rất ngu ngốc. Rồi bà nhờ nhũ mẫu dạy ta những điều chưa học được trong Nữ Học và Nữ Giới, dạy Nguỵ Lâm những lễ nghi giữa quân vương và thần tử.

Bà bảo những thứ bà dạy chúng ta, trong thế giới này không thể áp dụng được.

Mẫu thân nói câu cuối cùng, nhìn chúng ta với ánh mắt lưu luyến, rồi nhắm mắt mãi mãi. Ta không cảm nhận được nước mắt, chỉ thấy mặt mình nóng bừng.

Lúc ấy, ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Nếu những điều đó không thể áp dụng ở đây, thì ta sẽ tạo ra một thế giới mới, nơi những điều ấy có thể trở thành hiện thực.

Ta nghiêm túc học hỏi tất cả những gì nhũ mẫu đã dạy, không do dự mà vào cung.
Hoàng đế hơn ta mười lăm tuổi, Nguỵ Lâm không đồng ý.

Ta gạt tay hắn ra, kiên quyết nói:

"Đệ còn nhớ mẫu thân đã vẽ cho chúng ta thấy thế giới ấy như thế nào không? Ta đi là để biến nó thành hiện thực."

Nguỵ Lâm lúc ấy mới buông tay. Hắn cũng không kém cỏi, chưa bao giờ thua trận, quyền lực trong quân đội ngày càng lớn.

Thực ra, Hoàng đế từ lâu đã có ý đồ với Nguỵ gia, muốn từng bước cắt giảm quyền lực. Nhưng trước khi hắn ra tay, ta đã g**t ch*t hắn bằng thuốc độc.

Mưu phản thành công, ta cũng đã thực hiện theo ý nguyện của mẫu thân, thay bà hoàn thành những điều mà bà chưa làm được.

6.

Lời nói chậm rãi của ta kéo dài đến khi mặt trời bắt đầu lặn xuống. Ánh hoàng hôn chiếu vào thật giống như buổi chiều tà ngày hôm ấy, khi mẫu thân ta vẫn còn ở bên cạnh.

Bảo Ân ghi lại những điều ta đã nói, rồi hỏi:

"Nếu có thể gặp lại Thẩm phu nhân một lần nữa, ngài có điều gì muốn nói với bà ấy không?"

Ta ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đỏ rực, nhẹ nhàng đáp:

"Ta rất nhớ bà ấy."

"Nếu có thể gặp lại, ta muốn nói với mẫu thân rằng, ta nhớ bà ấy."

"Bà là người dịu dàng, lương thiện, đặc biệt nhất trên thế gian này."

"Và bà là người ta kính trọng nhất."

Bảo Ân thu lại cây bút, xếp những trang giấy vào trong túi, cười nói:

"Được rồi, ta đã ghi chép xong."

"Giờ thì ước mơ duy nhất của ta là viết một cuốn sách về Thẩm phu nhân. Người như bà, không nên chìm vào sự vô danh trong lịch sử."

"Ta dự định sẽ đi khắp nơi, tìm gặp nhiều người, để biết thêm nhiều câu chuyện về Thẩm phu nhân."

Ta đứng dậy tiễn nàng. Trước khi đi, ta hỏi:

"Bảo Ân, đây có phải là tên thật của ngươi không?"

Nàng dừng lại một chút, rồi đáp:

"Bảo Ân có nghĩa là báo đáp."

"Ta không có tên, trước khi vào Tuý Hồng Lâu, ta tên là Đại Nữ, vào rồi thì gọi là Hoa Nương."

"Nhưng khi Thẩm phu nhân cứu ta, ta có được tên của chính mình."

"......"

Ta nhìn theo bóng nàng rời đi, lòng dâng lên một tràng suy nghĩ.

Từ một kỹ nữ bị mọi người khinh miệt, đến một văn sĩ nổi tiếng với những câu chuyện được yêu thích khắp phố phường. Nếu được giải thoát khỏi áp bức, bóc lột và định kiến, kỹ nữ cũng có thể tỏa sáng.

Nếu cuốn tiểu sử mà Bảo Ân viết được lưu truyền trong tương lai, liệu mẫu thân ta có thể nhìn thấy mình trong sử sách vào một ngày nào đó, hàng nghìn năm sau?

Ta vừa mong bà ấy thấy, lại vừa mong bà ấy không thấy.

Nếu bà ấy đã sớm nhìn thấy kết cục bi thảm của mình, thì khi bước vào con đường này, bà ấy đã phải mang theo niềm tin và dũng khí như thế nào đây?
 
Back
Top Bottom