Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Xung Hỷ

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
627,717
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
398512265-256-k590518.jpg

Xung Hỷ
Tác giả: socctie
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Môi chạm nhẹ, tim ngập tràn giông bão,
Yêu nhau rồi, chẳng ngại miệng thế gian.

 
Xung Hỷ
Chương 1 : Hỷ Khí.


Làng Thượng An.Phủ họ Huỳnh rộng lớn.Hoa đỏ phủ ngập trời.Tiếng chúc tụng vang xa đến cuối làng.Người người tấp nập đến chung vui.Nhà họ Huỳnh nay mới cưới dâu.Cưới dâu ?Nói cho người ngoài nghe là vậy chớ thật ra là xung hỷ.Xung hỷ ?Nhà họ Huỳnh này ruộng đất , cò bay thẳng cánh.Gia sản đồ sộ.Dòng họ danh giá xưa nay.Ông bà ở với nhau cũng hơn 20 năm.Có được duy nhất 1 người con.Độc tôn nhà họ Huỳnh.Cậu cả - Huỳnh Lê Đắc Thắng.Năm nay vừa tròn 21 tuổi.Mà khổ cái đúng ngay năm cậu 18 thì bị chi chẳng biết , tự nhiên khờ khờ ngây ngô như đứa con nít 7 , 8 tuổi.Ông bà đi coi thầy , thầy bảo phải lấy người hợp mạng về xung hỷ.Và cái người may mắn được chọn kia lại không phải là nữ...Mà là nam.Chỉ vì người đó ngày sinh , bát tự phù hợp với cậu cả nhà này.Cũng chẳng phải lần đầu nhà này cưới dâu đâu.Nhưng nghe người ta đồn...Cậu cả nhà này nổi điên lên , mất kiểm soát mà giết luôn vợ mới cưới.Chuyện đó cũng qua 2 năm gì rồi , nhà họ Huỳnh lại đón dâu tiếp.Người may mắn kia là con nhà thầy đồ.Gia giáo lắm , nhưng khổ nổi nhà nghèo kiết sát.Bệnh nhưng chẳng có tiền chạy chữa , nên người đó mới đành nhận lời.Vũ Thiếu Minh - 25 tuổi.Em thân là con trai thế nhưng giờ lại đang gả về nhà chồng.Khăn đỏ che phủ đầu cô dâu , người ta chỉ thấy cô dâu này sao mà cao lạ thường.Chớ chẳng ai lại nghĩ cô dâu lại là nam.Thiếu Minh nắm chặt hai tay với nhau , cắn răng hoàn thành nghi lễ.Người đứng kế bên là cậu cả.Chẳng biết nay ăn trúng thứ chi mà cậu lại ngoan ngoãn , nghe lời chớ chẳng quậy chẳng phá đồ nữa.Người đó tuy nhỏ hơn Minh 4 tuổi nhưng vóc dáng lại cao hơn rất nhiều , người cũng to hơn hẳn.Phủ Huỳnh đãi tiệc lớn , quan to quan nhỏ có đủ.Ông hội đồng này ông hội đồng kia cũng có mặt.Thiếu Minh thì đi vào trong trước.Tự lòng trấn an mình rằng không sao , thế nhưng cái tin đồn cậu cả giết vợ trong đêm tân hôn cứ văng vẳng trong đầu.Lạch cạch.Thiếu Minh giật mình , vội đội lại khăn hỷ.Đầu bị che lại , mắt chỉ biết nhìn xuống dưới xem.Đôi chân kia cứ tiến gần , tiến gần.Mũi chân hướng về phía này.Cái bộ đồ đỏ kia thì chắc chắn là cậu cả rồi.Minh rùng mình.Khăn hỷ được mở ra.Mắt nhắm chặt chẳng dám mở ra nhìn.Được một lúc sau , cũng có tiếng nói vang lên."

Anh là vợ của Thắng hả ?

Anh đẹp quá à "Thiếu Minh mở mắt.Giọng nói vừa rồi đúng thật là của thanh niên , nhưng cách nói chuyện lại chẳng giống chút nào.Minh nhìn lại mới thấy , người đó đang đứng trước mặt , nhìn mình chằm chằm."

H-Hả ?

"Đắc Thắng cười tươi , gương mặt hiền lành hoàn toàn khác với lời đồn kia.Giọng nói ấy lại vang lên."

Anh đẹp "Thiếu Minh cười gượng , lúc này Đắc Thắng mới ngồi xuống giường.Đắc Thắng nhìn em với đôi mắt ngây ngô.Mắt sáng rực.Thiếu Minh cũng hơi sững lại , em chưa bao giờ thấy được một gương mặt nào đẹp đến như vậy.Ngũ quan hài hoà , mọi đừng nét trên mặt cứ như được tạc ra vậy.Nhưng rồi Đắc Thắng bĩu môi."

Sao anh hỏng trả lời gì hết dạ ?

"Minh lúc này mới hoàn hồn.Cứ như đứa con nít vậy thì có chi đâu mà sợ ?Giọng Minh ngọt lắm."

Không phải anh , cậu phải gọi tôi là mình không thì gọi mợ , có hiểu không ?

"Đắc Thắng gật gật đầu."

Em hiểu rồi "Thiếu Minh cười."

Không phải xưng em , phải xưng anh mới đúng , không thì bà cả lại la tôi nữa đấy "Đắc Thắng ồ lên một tiếng rồi lại cười tươi."

An- À , mình có đói hong ?

"Được người kia hỏi em mới nhớ sực lại.Từ lúc làm lễ hồi sáng tới giờ em chưa ăn cái chi hết trơn.Em khẽ lắc đầu.Đắc Thắng cười.Tay lấy ra một đóng bánh kẹo nhét vào tay em."

Má em dặn là hỏng có được để cho vợ đói đâu "Thiếu Minh nhận lấy bánh kẹo mà bất giác cười."

Cảm ơn , nhưng đã dặn là không được xưng em với tôi mà "Đắc Thắng lại bĩu môi."

Nhưng mà má nói..Vợ là đâu có được xưng tôi "Em thở dài , nói chuyện với người khờ nhiều khi cũng mệt thiệt đó."

Rồi , xong xưng tôi nữa , xưng em nghen ?

"Đắc Thắng cười."..."

Đêm khuya.Trăng cao trên đầu.Phòng tân hôn đỏ thắm.Khắp phòng đều nhuốm sắc đỏ.Đắc Thắng vừa thay đồ xong liền lon ton chạy vào phòng mình."

Mình ơi , anh xong rồi "Nghe tiếng gọi " mình ơi " mà em hơi ngượng.Thằng nhóc kia nhỏ hơn mình tận bốn tuổi mà phải xưng em gọi anh với nó.Mà biết làm sao bây giờ , mình đâu có quyền lựa chọn.Đắc Thắng leo lên giường.Em đã nằm bên trong từ trước."

Mình nằm ở trong hả ?

"Đắc Thắng hỏi làm em hơi bất ngờ."

Sao ?

Hay bình thường anh nằm ở trong hả ?

"Đắc Thắng gật gật đầu.Thiếu Minh ngồi dậy."

Vậy anh vô trong đi "Thế nhưng người kia lại lắc lắc đầu."

Hoi , anh nhường mình nằm ở trong á , anh nằm ở ngoài là được ời "Thiếu Minh phì cười.Khờ mà bày đặt quá !"

Dị lát nữa hỏng có đòi vô trong nằm đó nghen ?

"Đắc Thắng gật gật đầu.Xong cả hai cũng nằm xuống , nhưng được lúc thì bỗng có gì đó kéo kéo áo em.Em xoay người qua nhìn."

Sao đấy ?

Nói hong có đòi vô trong này nằm mà ?

"Đắc Thắng lắc lắc đầu."

Hong , anh hong có đòi vô trong..

"Thiếu Minh nhích lại gần."

Chớ anh đòi cái chi ?

"Mặt Đắc Thắng thoáng chút đo đỏ."

A-Anh ôm , ôm mình có được hong dạ mình ?

"Em khựng lại.Người kia má ửng lên dưới ánh đèn dầu.Nhưng rồi em cười."

Được "Nghe câu trả lời , Đắc Thắng liền nhào tới.Khờ thì khờ chớ thân thể vẫn là thanh niên 21 , nặng muốn chết à.Đắc Thắng chui rút trong lòng em."

Mình "" Hửm ?

"" Hì..Mình hơm quá à "Thiếu Minh hơi ngại , nhưng cũng vòng tay qua ôm."

V-Vậy hả ?

"" Ừm , hơm lắm á !

"Đắc Thắng ôm gọn em vào lòng.Hơi ấm khiến em dần dần chìm vào trong giấc ngủ.*Hẹ hẹ , bất ngờ khum các Xinh Yêu ?

Sốp ra bộ nữa nò😔*Hú hú.*Đắc Thắng - Hắn.*Thiếu Minh - Em.*Dị cho dễ hiểu nho =))
 
Xung Hỷ
Chương 2 : Mợ Cả.


Sáng hôm sau là ngày đầu tiên em được gọi với hai từ " mợ cả ".Thiếu Minh chẳng dám nói gì , tánh em hiền lành cứ như cục đất ấy.Phủ họ Huỳnh đúng là xa hoa , đồ đạt trong nhà toàn những thứ đắc tiền.Đồ gỗ chạm khắc tinh xảo , mấy cái bình gốm cũng là loại hạng nhất.Gia đinh trong nhà cũng trên dưới gần cả trăm người.Em như chẳng có trong nhà , tách biệt hoàn toàn.Thế nhưng anh chồng khờ kia của em chẳng thể nào bỏ quên em được đâu.Hắn cứ lẽo đẽo theo em miết.Đúng là trẻ con."

Mình ơi "" Hửm ?

"Em đang ngồi trong phòng , mắt đăm chiêu nhìn đi đâu đó thì bỗng bị một giọng nói làm cho giật mình.Đắc Thắng cười ngây ngô."

Mình buồn hả ?

"Em cười , lắc đầu."

Em đâu có buồn "Đắc Thắng lấy trong người ra ít kẹo , đưa đến trước mặt em như dỗ dành."

Ch-Cho mình á "Thấy cái hành động đó lòng em bất giác ấm lên.Thôi thà lấy chồng khờ còn đỡ hơn dính tới người chồng vũ phu.Khờ nhưng mà vẫn biết thương vợ.Em đưa tay nhận lấy kẹo , vô tình chạm vào tay người kia.Tai hắn chợt đỏ lên trông thấy.Em giật mình , vội tiến lại xem."

Anh bị sao vậy ?

Bệnh rồi hả ?

"Đắc Thắng lắc đầu."

Hỏng có bệnh "Em cau mày lại."

Không bệnh chớ sao tai đỏ lên hết rồi kìa ?

"Đắc Thắng lắc lắc đầu , cúi mặt vội che đi hai cái tai đỏ ửng của mình."

H-Hỏng có sao hết...Mình..Mình ăn kẹo đi "Xong hắn cũng bỏ chạy ra ngoài , để lại em ngơ ngác cầm đống kẹo trên tay.Cửa đóng lại , em cũng thu lại nụ cười.Sống ở nơi không cha không mẹ , không ai quen biết gì hết thì cũng khó để thích nghi.May mà người em lấy không giống như trong những lời đồn thổi kia."..."

Em đẹp , em đẹp lung lắm.Da trắng , mũi cao.Vóc dáng nhỏ nhắn của em ngồi cô đơn một mình bên hiên nhà.Em không khóc , chỉ lẳng lặn ngồi đó nhìn xa xăm.Nhưng cái khoảng lặng ấy bỗng bị cắt ngang bởi tiếng bước chân loạt xoạc.Chẳng hiểu sao mà trong đầu em chỉ nghĩ đúng một người.Đắc Thắng ?"

Anh- "Thiếu Minh giật mình , vội đứng dậy chân bất giác lùi về sau ba bước.Em cứ tưởng người đó là hắn nhưng không !Người này...Hình như trong hôm đám cưới em có gặp rồi.Mặt mày cũng không tệ , nhưng thua anh chồng khờ của em."

Cậu là ai ?

"Người đó đứng yên , nhìn em một lúc.Mày đậm , môi hồng."

Xem ra nó khờ , nhưng nó cũng biết hưởng đó chớ "Thiếu Minh cảnh giác.Em giữ khoảng cách nhất định với người đó.Bởi em biết chẳng ai bình thường mà lại đi nhẹ phía sau lưng em mà không thèm gọi như thế.Em im lặng , người đó cũng thế.Nhưng rồi mắt em lại chú ý đến những hoa văn trên đồ người đó mặc.Trong đầu Thiếu Minh bất chợt hiện lên ba chữ " Huỳnh Gia Kiệt "."

Cậu...Là em họ của cậu cả ?

"Người đó lại tiến gần em thêm vài bước."

Đúng "Thiếu Minh rùng mình.Người này nhìn là biết không có ý gì tốt đẹp rồi."

Mợ cả..Làm gì mà sợ em chồng của mình như vậy chứ ?

Tôi đâu có mần gì đâu mợ cả ?

"Bên trong ống tay áo dài , Thiếu Minh siết chặt tay.Em cười."

Nếu là em chồng thì cũng nên biết giữ khoảng cách với vợ của anh trai mình chứ ?

Cậu Kiệt ?

"Người đó hơi khựng lại , chắc cũng không ngờ rằng em biết tên của mình.Thiếu Minh không hoảng , chỉ là đang nghĩ cách để thoát khỏi hoàn cảnh này thôi.Nhưng may sao trời còn độ."

Mợ cả !

"Em xoay đầu lại.Con Sen đang chạy ra."

Mợ cả , mợ vô nhà trong với cậu đi , cậu kiếm mợ nãy giờ "Em gật đầu.Rồi cũng xoay người đi.Dáng vẻ vừa thanh tao vừa kiêu ngạo ấy của em hình như đã khơi lên chút hứng thú của kẻ đó rồi."..."

Em đi vào phòng.Cạch.Hắn ngồi sụt sịt trên giường.Mắt thấy em liền sáng rực lên."

Mình ơi "Thiếu Minh nhẹ nhàng đóng cửa.Đi lại giường xem xét người chồng khờ này."

Em đây , anh làm sao đấy ?

"Đắc Thắng chẳng nói chẳng rằng , cứ thế mà ôm chằm lấy em.Nước mắt giàn giụa.Giọng trầm trầm nức nở."

Hức..Mình..Hic...Mình đi đâu dạ ?

"Thiếu Minh dịu dàng đáp lại cái ôm kia , giọng nhỏ nhẹ dỗ dành đứa trẻ mít ướt này."

Em xin lỗi , em đi công chuyện chút thôi mà "Hắn thút thít trong lòng em , lắc lắc đầu."

Mình..Hức....Mình đừng c-có đi nữa nghen ?

Được..Hức..Được hong ?

"Thiếu Minh gật gật đầu."

Được được , em không có đi đâu nữa hết "Đắc Thắng hít hít nhẹ."

Mình hứa nghen ?

"Giọng em ngọt , dỗ dành người này."

Em hứa "Nghe câu hứa xong người kia liền cười."

Hì hì , anh thương mình nhiều lắm luôn á !

"Thiếu Minh nghe vậy liền cười.Khờ này sao mà nó lạ quá !"..."

Đêm canh ba rồi mà người kia vẫn ôm chặt em.Khờ đó , nhưng mà sao to con quá đi à.Ôm người ta thôi mà cũng làm người ta khó thở nữa nè.Đắc Thắng ngủ ngon lắm , mặt còn tươi thế này cơ mà.Hắn nằm yên trong lòng em , tay vòng qua eo đầu đặt ở ngực mà ngủ ngon lành.Chỉ có Thiếu Minh là khổ.Ôm chặt quá chẳng ngủ được.Nhưng mà giờ đẩy ra là có khi người kia lại mè nheo , mệt hết sức hà."

Anh...Bỏ em ra chút "Đắc Thắng mơ ngủ nhưng vẫn lắc đầu."

Hong !

Ôm mình ấm mà "*Úi sời , lâu lâu dc bộ niên hạ^^
 
Xung Hỷ
Chương 3 : Khờ ?


Sáng hôm sau.Nắng hạ cánh trên khuôn mặt thanh tú của em.Nhẹ nhàng đánh thức em trong giấc mộng say.Phòng cậu cả lớn lắm.Giường rộng mà sao trở mình khó dữ thần luôn vậy hỏng biết.Em mở mắt , ngồi dậy nhìn quanh.Người hôm qua ôm lấy em nũng nịu giờ biến đâu mất tiêu rồi.Căn phòng này xa lạ với em quá , vẫn là căn phòng nhỏ kia quen hơn.Em đặt chân xuống giường , đi ngang qua cái gương lớn bỗng chân hơi khựng lại.Em đứng yên trước gương , nhìn nhìn ngắm ngắm cái cổ trắng nõn của mình."

Cái gì vậy ?

Muỗi cắn hả ?

"Em đứng đó nhìn qua nhìn lại thắc mắc.Phủ Huỳnh như thế này mà cũng có muỗi nữa hả ?Nhưng rồi em cũng mặc kệ , đâu phải đó giờ chưa từng bị muỗi cắn đâu.Ở nhà em còn bị cắn nhiều hơn ở đây nữa.Cạch.Em bước ra ngoài , căn nhà xa hoa bỗng hôm nay chìm trong khoảng lặng.Hình như ông bà Huỳnh đi đâu mất rồi.Em đi xuống nhà sau , kiếm cái người chồng khờ kia của mình.Nhưng rồi em lại thấy hối hận khi đi ra nhà sau , từng ánh mắt đó khiến em phải nhói lòng.Cũng phải , ai đời lạ gọi một người con trai là " mợ " bao giờ.Nhưng trong những ánh mắt ấy , may sao vẫn còn một người khác biệt."

Mợ cả ơi "Em khựng lại , xoay đầu lại nhìn.Con bé đó cũng khoảng 15 tuổi.Mắt nó nhìn em khác biệt hoàn toàn với mọi người xung quanh , chẳng hề có sự ghê ghét.Em nhẹ nhàng đáp lời."

Sao đấy ?

"Con bé đó cười.Tay đưa ra trước mặt em."

Cậu cả dặn con đưa cho mợ á "Em cười , là kẹo.Những cái kẹo mà chồng khờ của em thích ăn nhất."

Cậu cả đi đâu rồi ?

"" Dạ , cậu đi chợ với bà rồi "Em gật đầu.Con bé đó định xoay đi thì lại bị em gọi lại."

Này nhóc , tên gì đấy ?

"Con bé kia xoay lại , cười tít mắt."

Dạ thưa mợ , con tên Thư "" Ừm "Em xoay người , tay nắm chặt đống kẹo kia.miệng cười tươi.Khờ mà cũng biết quan tâm người ta quá trời hà."..."

Lúc ở nhà , em chỉ thích ngồi ngắm cảnh xung quanh.Không thì em chỉ có viết chữ , tại cha em là thầy đồ mà.Qua đến bên đây em vẫn còn giữ cái thói quen ngắm cảnh đó.Vươn tượt ở đây cây cối phong phú lắm , cảnh tượng đúng là đẹp hơn ở nhà , nhưng mà em vẫn quen nhìn cái gốc đa trước nhà em hơn."

Dạ thưa mợ cả "Em đang nhắm mắt đắm chìm trong khung cảnh thì bỗng bị một giọng nói ngắt ngang.Mở mắt em nhìn qua.Người kia mặc áo bà ba nâu sần , chắc là gia đinh trong nhà này.Người đó tên Mẹo."

Sao ?

"Tên đó đưa ra trước mặt em một chén chè."

Dạ con đem chè lên cho mợ "Em nhìn tên đó , theo thói quen mà đưa tay nhận lấy.Nhưng chẳng biết là cố ý hay cố tình mà tay tên đó dường như đã vuốt nhẹ trên tay em.Em giật mình.Chưa kịp nói thì bỗng có tiếng gọi lớn."

Mình ơi !

"Em xoay người , đặt chén chè xuống bàn.Thu lại ánh mắt chết chóc kia , môi nở nụ cười hiền dịu."

Ơi , em đây "hắn chạy nhanh về phía em , mặt cười ngây ngô.Tên kia thấy hắn với bà cũng biết sợ mà tự lui đi."

Mình làm gì dạ ?

"Em nắm tay hắn , thấy bà cũng đi lại gần nên em cũng không vội kéo khờ này đi."

Con chào má "Bà cười."

Ừ , chồng bây nó đi chợ mà nó nhắc bây miết hà nên má mới dắt nó về sớm đó "Em cười đáp lại."

Dạ "Hắn nắm tay em phụng phịu."

Sao má nói hoài dị ?

Mình !

Đi chơi với anh đi "Bà thấy vậy cũng xua tay."

Con dắt chồng con đi chơi đi "Em gật đầu."

Dạ má "Bà nhìn đứa con trai của mình quấn quýt bên em vậy cũng an tâm.Tính ra nhà bà cũng đâu thua gì nhà ông.Bà là con gái lớn nhà ông Lê , quan huyện.Trong nhà cũng có mấy người giữ chức quan trong triều , từ tam phẩm đến nhị phẩm đều ít nhất có một người họ Lê.Lê Thị Thục Quyên.Huyện này có bốn làng.Thượng An - Hạ An - Tây An - Đông An.Trong đó Thượng An là nơi có nhiều quan to chức lớn , phú hộ , thương nhân đều tụ hợp về đây."..."

Hắn dắt em đi vào phòng.Mặt hớn hở lấy đồ trong tay ra cho em.Em nhận lấy rồi cười."

Anh mua cho em cái gì đấy ?

"Đắc Thắng hơi ngại.Gãi gãi đầu nhìn em."

Cái này..Anh chọn cho mình á "Tay em lấy ra thứ được gói kĩ càng.Là một xấp vải."

Anh mua vải cho em hả ?

"Hắn gật gật đầu.Xấp vải trên tay em chất vải rất mát tay , nhìn vào là biết không hề rẻ.Hoa văn được thêu nổi chớ không giống như những loại hoa văn bình thường."

Mình...Có thích hong ?

"Em gật đầu."

Có , em thích lắm "Đắc Thắng nghe em nói thích liền cười tít cả mắt."

Dị , dị anh kêu má dặn người may đồ cho mình mặc nghen ?

"Em cười , rồi cũng gật đầu cho người đó vui."..."

Hắn dính lấy em miết , chẳng chịu buông.Em đang xếp đồ mỏi nhừ cả tay.Ai mà biết ông tướng này mua cả đống đồ cho em đâu.Vải chỉ tưởng một xấp nhưng không.Mua 5 loại khác nhau , mỗi loại 10 xấp , mỗi xấp 1 màu , mỗi màu là 1 hoa văn khác nhau.Nhưng cuối cùng em cũng xếp xong.Ông nhõi con kia lại tìm tới."

Hì hì , mình ơi "Em giật mình , xoay người lại cửa nhìn.Thân hình to lớn kia lon ton chạy lại phía em."

Cho mình á !

"Đắc Thắng chìa tay ra trước mặt Thiếu Minh."

Anh cho em..Dây chuyền hả ?

"Hắn gật gật đầu.Mặt của dây chuyền này được làm từ ngọc bích , màu sắc cũng thuộc loại thượng hạn chớ chẳng vừa , cũng không phải chỉ là một miếng ngọc không , nó được chạm khắc tỉ mỉ từng chi tiết.Em đưa tay nhận lấy.Thiết nghĩ chỉ cần em đòi chắc người chồng kia cũng chịu đưa tài sản cả nhà này cho em quá."

Em cám ơn nghen "Đắc Thắng lắc đầu."

Ch-Chưa có hết "Tay hắn lại đưa ra , lần này không phải dây chuyền mà là một chiếc vòng tay.Chiếc vòng ánh lên ánh vàng chói mắt.Em nhận lấy mới biết , cái vòng này là vàng đặc hoàn toàn , cầm rất nặng tay.Em ngỡ ngàng , nhìn ngươi kia đang ngại đỏ mặt."

Bộ anh tính cho em cả cái nhà này luôn hả ?

"Đắc Thắng nhìn em một hồi lâu."

Mình muốn hả ?

Dị để anh kêu cha của anh nghen "Em giật mình , kéo tay Đắc Thắng lại."

Em giỡn đó "Hắn " ồ " lên một cái rồi thôi."..."

Đêm đến em lại bắt đầu thấy khó thở , bởi người kia ôm chặt cứng không chịu buông."

Anh ôm chặt quá à "Mắt Đắc Thắng chợt sắc lại."

Mình "" Hửm ?

"Em xoay qua nhìn hắn."

Anh hỏng có thích ai đụng vô đồ của anh đâu á nghen "Một câu nói tưởng chừng như bình thường mà sao em nghe nó nặng nề quá."

Dị hả ?

"Rồi hắn lại ngây ngô đáp."

Nhưng mình thì đụng được "Em cười , đưa tay xoa đầu hăn."

Thôi khuya rồi ngủ nghen ?

""..."

Sáng hôm sau , nhà đang tĩnh lặng bỗng một tiếng hét chói tai vang lên."

Áaaaa !!!!

"Người kia sợ hãi , ngã phịch xuống đất.Lúc này có mấy gia đinh trong nhà ra xem cũng tá hoả."

Trời ơi !!

Thằng Mẹo...Thằng Mẹo chết rồi !!!

"Nghe tiếng la thất thanh , em cũng dắt chồng em ra xem.Ông bà cũng ra xem xét chuyện gì.Cả nhà như rúng động.Tên mẹo kia bị đêm từng nhát sâu trên bụng.Hai tay bị chặt mất.Cả người không còn một giọt máu.Có lẽ do bị đâm nhiều , mất máu mà chết.Em kinh hoàng.Tên này chẳng phải là tên mà hôm qua đã chạm tay em sao ?Đắc Thắng đứng sau lưng em , tách biệt với nỗi sợ hãi xung quanh.Hắn vẫn cười ngây ngô nhìn cảnh tượng đó.Bà nhìn qua chỗ em.Nhìn lên đứa con trai của mình.Bà không chắc cái suy nghĩ này nữa.*Đố mấy du tại sao sốp đặt con bé kia tên Thư đó 😔...
 
Xung Hỷ
Chương 4 : Tâm Cơ !?


Tay em đang nắm tay hắn bỗng siết chặt.Em đắm chìm trong nỗi sợ hãi trước mắt.Khung cảnh rùng rợn này là lần đầu tiên trong 25 năm cuộc đời em thấy.Vẻ mặt hắn đứng phía sau em bỗng biến đổi kì lạ.Bà nhìn đứa con trai của mình , ngầm hiểu.Cả đám gia đinh nháo nhào kéo nhau ra xem.Bà thấy vậy liền quát."

Im miệng !

Chuyện nhà thì để trong nhà giải quyết , nháo nhào hết lên như vậy là muốn lôi xác nó ra ngoài đình đặng phân xử à ?

"Đám gia đinh im bặt , cúi đầu.Người em run lên.Nhịp thở cũng tăng dần.Bà lia mắt nhìn ông , ông cũng gật đầu.Giọng ông nghiêm nghị."

Hôm nay đứa nào thấy chuyện này thì tự biết mà giữ chặt cái miệng lại , hiểu chưa ?

"Đám gia đinh im lặng , như thừa nhận đã hiểu.Người em ngày càng run lên nhiều hơn.Hắn thấy vậy sắc mặt liền thay đổi.Ghé sát em , nói bằng giọng điệu ngây ngô."

Mình , mình ơi "Em như được kéo ra khỏi nỗi kinh hoàng kia.Xoay người lại đáp."

H-Hả ?

"Hắn nhẹ giọng nói nhỏ."

Mình đi chỗ khác chơi được hong ?

Anh..Anh thấy sợ quá à "Nói rồi mắt hắn thoáng hiện lên chút vẻ sợ sệt.Lúc này em mới chợt nhớ , người đang nắm tay em chỉ đang mang tâm hồn của đứa trẻ 7 tuổi.Em nắm tay hắn trấn an."

Được , anh đừng có sợ nữa , em dắt anh đi chơi nghen ?

"Hắn gật đầu.Em cũng kéo tay hắn đi , bỏ lại chuyện đằng sau.Em cũng thắc mắc , là ai mà cả gan dám ra tay trong phủ họ Huỳnh như vậy chứ ?Liệu hắn có nhắm đến ai khác nữa không ?

Hay em chẳng hạn."

Mình...Mình ơi "" Hả ?

Anh..Anh gọi cái chi ?

"Hắn bĩu môi đáp."

Sao mình đi chơi mà mình ngồi im re dạ ?

"Em vội cười , cố quên đi cảnh tượng kia."

À..Chắc , chắc nay trời nắng quá nên em hơi mệt "Hắn gật gật đầu."

Dị mình đi vô trong đi , má anh dặn là hỏng có được để vợ bị bệnh gì hết đâu "Em cười , tay nắm lấy bàn tay hắn đang chìa ra.Nụ cười của hắn vẫn ngây thơ như thế.Nhưng sao nay em thấy nó lạ quá đa.Vừa bước tới cửa phòng , chưa kịp đẩy cửa ra thì bỗng có tiếng gọi."

Thắng , qua đây má biểu "Em với hắn cùng lúc xoay đầu lại nhìn.Bà cười hiền với em."

Con mệt hả ?

Hay sao ?

"Em liền lễ phép đáp lại."

Dạ má , con hơi mệt "Bà gật đầu rồi lại quay sang hắn."

Thắng , để vợ con nghỉ chút đi , con qua đây má biểu xíu nghen ?

"Hắn gật đầu."

Dạ "Xong rồi hắn cũng đi theo bà.Em đẩy cửa vào phòng mà lòng em bất an thấy rõ."..."

Căn phòng của ông bà , còn xa hoa hơn cả phòng của em với hắn.Mùi gỗ đàn hương bay khắp phòng.Hắn ngồi trên ghế đối diện với bà.Đôi mắt ngây thơ kia giờ đây lại sắc bén đến kì lạ.Ngữ điệu và khí chất cũng khác hẳn.Người này mới là Đắc Thắng năm 21 tuổi...Còn người kia là Đắc Thắng năm 7 tuổi sao ?Bà thở dài.Ngồi đối diện hắn."

Thắng , chuyện sáng nay là do ai làm ?

Bây nói cho má nghe coi "Hắn thản nhiên đáp , mặt không chút biến sắc."

Con trai độc tôn của má làm "Bà tặt lưỡi.Tay gõ mạnh lên bàn , chiếc quạt trên tay cũng được siết chặt."

Bây đòi lấy con trai nhà ông thầy đồ má cũng tìm cách lấy cho bây rồi "Bà nhìn hắn rồi chợt cau mày."

Chẳng phải bây đã hứa với má là lấy được con trai nhà ông thầy đồ xong là bây sẽ không quậy , không phát nữa sao ?

Thắng ?

"Hắn nghiến răng , tay siết chặt cố kìm nén cơn giận."

Ai biểu nó dám dòm ngó người của con hả má ?

"Cách ăn nói ngang tàn , ngữ điệu lạnh lùng này khác hẳn với cách thường ngày hắn nũng nịu với em.Khí chất kiêu ngạo kia toát lên phừng phực.Hắn ngồi vắt chéo chân , người ngã ra sau ghế.Trông rất cao ngạo.Bà nhìn hắn cũng bất lực.Khó trách tại bà cũng chỉ có một mình hắn là con."

Má chỉ giải quyết cho bây chuyện lần này thôi nghen , không có lần sao đâu , liệu mà kìm chế cái tánh đó lại cho má !

"Hắn chẳng thèm đảo mắt.Ngửa cổ ra sau ghế.Trông chẳng có tí ti gì gọi là quan tâm.Giọng trầm cất lên."

Chết thì chôn , má cứ làm quá !

"Bà thờ dài , khua khua tay."

Bây về đi , chiều má nói với cha bây , chớ bây đứng đây một hồi nữa chắc má bây tức chết !

"Hắn đứng phắt dậy."

Vậy thôi , con đi "Cạch.Cánh cửa phòng khép lại.Hắn cũng trở về cái dáng vẻ cún con trước kia.Mắt long lanh , giọng điệu ngây thơ , khí chất kiêu ngạo cũng biến đâu mất.Ở đây chỉ còn Đắc Thắng năm 7 tuổi thôi."..."

Cốc , cốc , cốc.Giọng nói ngọt ngào từ bên trong vọng ra ngoài."

Vào đi "Cạch.Cửa được đẩy mở ra.Hắn chạy lon ton về phía em đang nằm."

Mình ơi !

"Em giật mình mà xoay người lại nhìn.Mắt hắn trong veo , cứ như người vừa rồi chẳng phải là hắn mà là một người khác vậy."

Anh về rồi hả ?

"Hắn gật gật đầu.Xong lại bĩu môi."

Má nói nhiều lắm luôn á !

Làm anh nhức hết đầu luôn , mình ôm anh nghen ?

"Em cười.Chồng khờ của em lại nũng nịu đòi ôm ấp nữa rồi đấy."

Bỏ guốc ra rồi lên đây "Hắn cười tít cả mắt.Vội bỏ guốc mộc xuống , chui thẳng vào lòng em mà mè nheo.Em lại phải dỗ dành cái người to lớn này nữa."

Mình ơi "Em cúi xuống nhìn hắn đang nằm gọn trong lòng mình."

Hửm ?

Sao đấy ?

"Hắn bĩu môi , má hơi phồng lên."

Má nói cái chi mà nhiều ơi là nhiều luôn , anh hỏng có hiểu , má làm anh khó chịu quá à...Mình..Mình hun anh một cái thôi..Được hong dạ ?

"Mắt hắn nhìn em đầy mong chờ.Cái ánh mắt này thì anh mà cưỡng lại cho được chứ.Em cúi xuống , không kìm được cứ như bị thôi miên mà hun cái chóc lên môi kia.Chụt.Em hôn xong cũng sự ngượng.Hắn đỏ mặt mà chui lại vào trong lòng em.Giọng lí nhí."

Anh..Anh cám ơn mình "Em cười , đưa tay xoa xoa đầu hắn.Người kia cũng hưởng ứng mà cứ dụi vào lòng em.Phút chóc hai người lại ngủ mất tiêu.*Boy tâm cơ , boy chiếm hữu nhà Sóc chính thức ra mắt rồi 😘
 
Xung Hỷ
Chương 5 : Em Họ ?


" Mình ơi !

"Em đang pha trà cũng bị tiếng gọi đằng sau làm giật mình."

Ơi "Hắn chạy lon ton lại phía em , mặt vẫn cười tươi như hoa.Tay cầm vài cái bánh chìa ra trước mặt em."

Mình , mình ăn đi "Em cười , đặt ấm trà xuống.Tay nhận lấy bánh."

Em cám ơn nghen , để đó chút em ăn , em còn pha trà cho cha nữa "Hắn cười , gật gật đầu."

Dị anh đợi mình nghen ?

"" Anh ngồi trên phảng đi , ở đây nước sôi , nóng lắm "" Anh biết òi "Nói rồi hắn cũng nghe lời em , đi lại phía phảng ngồi ngay ngắn chỗ đó , không nói gì thêm nữa.Em đặt tạm mấy cái bánh đó lên bàn , canh nước sôi lên mà pha trà.Nghe đâu nay cháu của ông , tức là em họ của hắn qua chơi.Pha xong một ấm trà thơm lừng , em cẩn thận bưng lên đằng trước."

Anh ngồi đợi em xíu nghen ?

"Hắn không trả lời , chỉ gật đầu đáp lại em thôi.Em cười , rồi cũng bước lên đằng trước.Phía trước ông ngồi trên bàn trà , cười nói với người kia.Em bưng bình trà lên , thấy người đó liền khựng lại.Tưởng ai , hoá ra lại là người quen đây sao ?Em rót trà , người kia cứ nhìn chằm chằm em mãi.Xong xuôi hết em mới bỏ ra đằng sau , thế nhưng em cứ cảm nhận được ánh mắt của kia cứ như vẫn đang nhìn em.Đột nhiên em cảm thấy rùng mình."..."

Đằng sau bếp , hắn vẫn đang ngoan ngoãn ngồi chờ em.Tay nghịch nghịch mấy cọng rau chưa lặt.Hắn thấy em xuống mắt liền sáng rực."

Mình xong rồi hả ?

"Em gật đầu."

Ừm , xong rồi "Hắn cười hì hì với em."

Dị mình đi chơi đi "Nói rồi hắn liền xuống phảng , nắm tay em mà kéo đi.Ra tới vườn , hắn cứ lon ta lon ton chạy xung quanh.Em ngồi trên ghế , quan sát hắn , xong lâu lâu lại cười đáp lại hắn.Dưới ánh nắng , hàng mi em hiện rõ lên , cong vút.Em đẹp , đẹp đến mức dường như đã làm lưu mờ mọi cảnh vật xung quanh.Bỗng có tiếng lào xào.Em nhìn lên chẳng thấy hắn."

Anh đừng có giỡn nữa , đi ra sau lưng em mần chi ?

"" Không có anh cả , có tôi thôi được không ?

"Em giật mình , đứng phắt dậy.Lùi ra sau vài bước mới dám quay lại nhìn."

Cậu Kiệt ?

Cậu nói chi đó ?

"Tên đó cười , đi lại ngồi xuống chỗ em vừa ngồi lúc nãy."

Tôi có mần chi đâu mà mợ cả lại sợ dữ vậy đa ?

"Em cau mày."

Cậu cẩn thận mọi hành động lẫn lời ăn tiếng nói của mình đi "Người kia chẳng mảy may quan tâm.Hắn liếm nhẹ môi , nhìn em từ trên xuống dưới rồi lại nói."

Mắt phượng mày ngà , da trắng , môi son thế này thì khó cưỡng lại được lắm đấy...Mợ cả "Em hít sâu , kìm nén lại cảm xúc.Thân em cũng là con trai , 25 tuổi đàng hoàng rồi chớ chẳng còn nhỏ nhoi chi.Nếu không kìm lại có khi bây giờ em đã lao đến đấm người trước mặt rồi.Tay em bấu chặt lại."

Cậu đã gọi tôi một tiếng mợ cả thì nên biết tiết chế lại đi...Phận làm em mà lời nói chẳng biết kính nể ai "Tên đó nhìn em , hắn nhếch môi."

Chà , tôi lại càng thích cái tánh này của mợ rồi đấy "Trong ống tay áo tất , tay em bấu chặt lại với nhau , chắc là rướm máu luôn rồi.Em cười."

Tưởng cậu học cao hiểu rộng thế nào , phép tắc bình thường cũng chẳng biết...Hoá ra cũng chỉ là thứ vô phép vô tắc "Em nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng như thường ngày , nhưng lời nói ra thì lại chẳng nhẹ nhàng chút nào."

Mợ...Mợ ăn nói cho cẩn thận !

"Em lại cười , tay thả lỏng ra hơn được chút."

Tôi là mợ cả trong cái nhà này , xét về vai vế thì cũng là chị dâu của cậu , lời tôi nói ra...Là trưởng bối dạy dỗ hậu bối "" Chị dạy dỗ em , có chi mà phải cẩn thận ?

"Hắn cứng miệng.Cha em làm thầy đồ , sách em đọc , chữ em viết còn nhiều hơn cơm hắn ăn từ nhỏ đến bây giờ đấy !Mặt hắn sầm lại , lúc đen lúc đỏ.Chẳng biết là đang tức giận hay gì nữa.Bỗng đằng sau em có tiếng gọi , cắt ngang không khí căng thẳng lúc này."

Mình ơi !

"Em xoay người lại , vẻ mặt liền thay đổi.Mắt em dịu dàng , môi cười hiền."

Ơi , em đây "Hắn chạy lại phía em.Mặt cười tươi."

Mình , anh mệt quá à..Mình đi vô trong đi "Hắn nắm tay em , mặt đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn phụng phịu.Em đưa tay lên lau mồ hôi cho hắn , ống tay dài được kéo xuống , lộ ra chiếc vòng vàng chói mắt.Thấy em đeo đồ mình tặng mắt hắn lặp tức sáng rỡ.Hai người dường như đã bỏ quên người thứ ba kia.Nhưng rồi mắt hắn chợt sắc lại khi thấy trên tay em đang rướm máu.Không tới 5 giây , mắt hắn lại trở về cái vẻ ngây thơ như cũ."

Rồi , em đưa anh vô nhà nghen "Hắn gật đầu.Đi ngang qua tên kia , tên đó vẫn biết thân biết phận mà chào một tiếng."

Chào anh cả "Hắn không đáp lại , mắt chỉ nhìn chằm chằm vào tên đó."..."

Nơi này vắng vẻ.Trông chẳng có mấy ai qua lại.Tiếng gào thét kêu cứu cũng chẳng ai nghe thấy.Người kia cao lớn , đấm đá không ngừng.Tên nằm dưới máu me be bết.Mắt trợn ngược như đang nhìn thứ gì đó đáng sợ."

M...Mày...Mày không khờ ?

"Hắn khựng lại nắm đấm đang sắp hạ xuống.Miệng nở nụ cười chết chóc."

Đúng , tao không khờ...TAO ĐIÊN !

"Vừa dứt lời , nắm đấm kia liền hạ xuống.Phải biết bao lâu sau hắn mới thôi , cả cái áo dính máu kia ra.Thay lại một bộ mới toanh.Như đã được tính toán sẵn từ trước.Tên kia không chết , lần này coi như cảnh cáo.Dù sao hắn cũng có dòng họ."..."

" Mình ơi !

"Hắn về nhà , tay cầm một túi lớn.Em cười hiền , ngồi trong phòng như đang chờ hắn."

Anh về rồi hả ?

"Hắn gật đầu , cười ngây ngô."

Đúng ời , anh mua bánh cho mình á , mình ăn đi "Em nhận lấy túi bánh , tiện tay xoa đầu hắn.Nhưng rồi em hơi khựng lại.Sao mùi lại hơi tanh thế này ?"

Sao dạ mình ?

"Em lắc đầu."

Em không sao "Hắn lại bĩu môi , tỏ ra cái vẻ nũng nịu."

Mình..Mình ôm anh đi "Em cười , đặt túi bánh xuống rồi dang tay ra trước mặt hắn.Hắn cũng thuận thế mà chui vào lòng em.*Ồ dé , cậu Thắng cỡ này , cậu Kiệt cỡ nào ạ 😔 ?
 
Xung Hỷ
Chương 6 : Linh Cảm.


Lại qua một ngày nữa.Hôm đó cả nhà họ Huỳnh cũng nháo nhào hết cả lên.Tay bà nắm chặt cây quạt trong tay , người run lên vì tức.Cái tin đồn cậu Kiệt bị đánh cũng lan ra nhanh chóng.Chẳng biết là ai đánh , báo quan cũng như không.Hôm đó em vô tình nghe được chuyện này khi đi ngang qua đám gia đinh trong nhà.Nhưng chỉ nghe loáng thoáng , cũng không nắm rõ được nội dung."

Mợ cả ơi !

"Lại cái giọng nói ngọt ngọt đó.Không phải chồng khờ của em mà là con bé hôm trước.Thư gọi em , cẩn thận đặt trước mặt em một cái chén gì đó."

Cái gì vậy ?

"Nó cười , nó nói."

Dạ , cậu biểu con chưng yến cho mợ ăn á !

"Em gật đầu.Nhưng rồi cũng vì cái tánh tò mò , em kéo tay con Thư lại hỏi nó về chuyện của cậu Kiệt kia."

Mợ hỏi con về cái chuyện đó đó hả ?"

" Ừm "Thư nó ngó ngang ngó dọc xong mới cúi xuống , nói nhẹ giọng."

Con nói cho mợ nghe rồi là mợ hỏng có được nói cho ai nghe nữa đâu á , bà cấm nói ra nói vô chuyện này "Em gật đầu nhìn nó.Nó mím môi.Giọng nói nho nhỏ chỉ đủ để em với nó nghe."

Sớm nay có người đi ngang bìa rừng , người ta thấy cậu kiệt đó nằm yên ở trỏng , máu me đầy người hết "" Nhưng mà còn sống vẫn chưa chết đâu , người ta nói là nhìn vết thương không phải là do thú hoang làm "" Chắc cũng gặp cướp bóc gì rồi đó mợ...Nhưng...

"Thấy nó ngập ngừng em lại hỏi."

Nhưng sao ?

"Nó cắn môi , nói ra cái suy nghĩ trong lòng."

Dạ..Người ta kêu gặp cướp mà sao con thấy hỏng giống mợ ơi , cướp chi mà đồ đạc trên người còn nguyên xi à , không mất cái chi hết á "Vừa dứt câu đằng sau đã vọng ra tiếng gọi."

Thư ơi !

"Nó giật mình , vội lùi ra xa em.Nó nói vọng ra sau bếp."

Dạ !

"" Thôi , mợ ăn đi nghen con đi trước à...Mà mợ đừng có nói chuyện này là con nói cho mợ nghe nghen "Em gật đầu , nó thấy vậy mới cúi đầu chào rồi đi mất.Em nhìn chén yến chưng còn nóng hổi trên bàn , lòng chợt thấy lạ.Miệng em lẩm bẩm nhỏ mấy câu con Thư vừa nói."

Cướp nhưng không lấy tiền bạc ?

""..Máu me đầy người sao ?

"Em chợt rùng mình.Từ nhỏ độ nhạy bén của em đã hơn người , nghe con Thư kể chuyện lại em càng cảm thấy sợ hơn.Bởi em đã nghĩ tới thằng Mẹo đã chết.Hai người đó đều có một điểm chung là đã từng có ý định không đứng đắn với em.Thiếu Minh đảo mắt qua lại.Tay khẽ siết chặt.Nhưng đó chỉ là suy đoán , không bằng không cớ thì em không chắc được."

Tay...Cướp...Máu ?

"Em giật mình , nhớ về hắn lúc hôm qua.Hôm qua em ôm hắn , tuy là có mùi nước hoa nhưng nó cũng khó để mà át đi hoàn toàn cái mùi tanh nồng kia.Thiếu Minh nuốt cái ực , mắt đảo đều , cố để loại bỏ suy nghĩ đó khỏi đầu mình thế nhưng đó là một việc bất thành."..."

Trở về phòng , em nằm đó.Chén yến em để trên bàn , chẳng dám ăn.Nằm trên giường , tay em miết miết lên chiếc vòng vàng trên tay."

Là trùng hợp ?

"Em nằm quay mặt vào từng , tay càng miết chặt chiếc vòng vàng hơn.Bỗng tiếng cửa mở , thế nhưng em đang chìm đắm trong hàng ngàn suy nghĩ nên cũng chẳng để ý được ai đã bước vào.Hắn lia mắt nhìn chén yến trên bàn , rồi lại nhìn em đang nằm yên trên giường.Hắn hít một hơi rồi lại gọi lớn."

Mình ơi !

"Em đang nằm nghe tiếng gọi liền ngồi dậy."

H-Hả ?

"Hắn cười tươi , lộ ra cái răng khểnh với cái hàm răng trắng bóc.Hắn lại giường ngồi , mặt mày yểu xìu hỏi em."

Sao mình hỏng ăn dạ ?

Mình...Mình hỏng có thích hả ?

"Em cười , xoa xoa tay hắn bảo."

Không , em định để chút rồi em ăn "Hắn bĩu môi.Lại cái điệu bộ giận dỗi quen thuộc.Thấy vậy em cũng hết cách , em thở dài.Bưng chén yến chưng lên mà ăn trước mặt hắn , thấy vậy hắn mới cười được chút.Nhưng sao nay hắn cười lắm.Bình thường cười chẳng lộ hết răng , không thì cười mỉm thế mà nay cười lộ cả răng khểnh của hắn ra.Nhưng em lại chẳng để ý ánh mắt của hắn lúc em ăn chén yến đó."

Em ăn xong rồi , vậy được chưa ?

"Hắn cười tươi , gật gật đầu.Xong rồi hắn lại hỏi."

Mình , mình có thương anh hong dạ mình ?

"Nghe hắn hỏi câu đó em hơi khựng lại đôi chút rồi mới trả lời."

Em..Có chớ , em thương anh mà "Hắn nghe em trả lời liền cười , thế nhưng cái thái độ của em lúc trả lời câu hỏi đó đã khiến hắn không hài lòng.Sao em lại khựng lại rồi mới trả lời ?Ẩn sâu trong đôi mắt đen láy ấy còn điều gì mà em chưa khám phá hết nữa đây ?Nhưng rất nhanh hắn lại lấy lại dáng vẻ ngây thơ kia.Mắt long lanh nhìn em."

Mình , mình buồn ngủ chưa dạ ?

"Em nghe hắn hỏi xong , trước mắt liền cảm thấy xung quanh chao đảo.Đầu nhức liên hồi."

Em..Em...A..Em "Em chẳng nói được một câu đã chợt thấy trước mắt tối đen như mực.Tay chân buông thõng.Càng khiến người kia dễ dàng mà hành động.Lúc em vừa ngất đi , hắn liền thu lại ánh mắt long lanh kia.Nụ cười trên môi cũng chẳng còn chút ngây thơ.Hắn liếm nhẹ lên cái răng khểnh như thói quen.Bỏ guốc mộc là lên giường.Màng được kéo lại.Nhưng hắn chỉ nhìn em.Nhìn em rất lâu.Hắn nằm cạnh em , nhìn ngắm ngũ quan thanh tú.Nhưng rất nhanh tay hắn chẳng để yên.Luồng vào trong áo tấc mà tung hoành ngang dọc trên cơ thể em.Em cảm nhận được , chỉ tiếc mắt không mở được , tay chân không thể chống trả.Hắn thì thầm bên tay em."

Em gieo tương tư cho tôi rồi giờ em lại muốn lấy lại sao ?

Tôi cảm thấy...Mình sắp giả khờ hết nổi với em rồi...Vợ à ~ "Chụt.Nụ hôn nhẹ lướt qua môi em.Đêm đó cơ thể em hoàn toàn được hắn khám phá , được hắn chạm vào , được hắn nhìn thấy hết.*E hèm , Thư là sốp đó mấy em ( tay trong của cậu Thắng ) 😔
 
Xung Hỷ
Chương 7 : Kì Lạ.


Tia nắng đầu tiên chiếu qua khe cửa sổ , đánh thức em từ trong giấc chiêm bao.Em mở mắt dậy , đầu đau như búa bổ chẳng hiểu sao lại như thế nữa.Rồi em cảm nhận được tay mình đang tê cứng , xoay qua mới thấy hắn đang gối đầu lên tay em mà ngủ say sưa.Em nhẹ nhàng ngồi dậy , mắt nhìn xung quanh phòng , đêm qua có chuyện chi ?

Sao em chẳng nhớ cái chi hết vậy ?Đầu em đau , thức dậy được một lúc rồi mà em vẫn còn đang ngồi đó , chẳng bước chân xuống giường được.Bỗng em cảm thấy kì lạ , nhìn xuống mới biết cúc áo của mình bị ai đó gỡ ra từ lúc nào rồi.Em nhìn hắn vẫn còn đang ngủ say mà hoài nghi , trong phòng này chỉ có em với hắn thôi , không phải hắn thì còn ai vào đây nữa ?Tay em gài cúc áo lại , ngồi được thêm một lúc nữa mới xuống giường.Cạch.Tiếng cửa phòng mở ra rồi đóng lại , tiếc lộc cộc của chiếc guốc mộc kia cũng đi xa dần xa dần.Cửa vừa đóng lại , người trên giường đã mở hắn , dường như hắn đã thức từ rất rất lâu rồi."..."

Em ra ngoài rửa mặt , đầu còn đau nhói.Rửa xong mặt em lại xoay người đi lên nhà trên.Nhưng vừa bước tới cái phảng thì em bỗng khựng lại.Hắn đang ngồi trên phảng , mặt không thể che dấu nổi sự uất ức mà nhìn em."

Mình..

"Em tiến lại gần , rồi bỗng hắn lại bĩu môi."

Sao mình đi mà mình hỏng có nói gì hết dạ ?

"Em thở dài , sao nay lại nhõng nhẽo nữa rồi ?"

Em đi rửa mặt mà "Hắn ngồi trên phảng , tay vòng qua ôm lấy eo em , đầu thì dụi vào bụng em.Em đưa tay xoa đầu hắn như đang dỗ dành một đứa trẻ."

Anh sợ "Hắn thút thít nói nhỏ.Em xoa đầu hắn , cười hiền."

Sao mà anh sợ ?

Nói em nghe thử coi ?

"Giọng hắn lại pha thêm chút hờn dỗi."

Anh sợ ở một mình lắm "Em gật gật đầu."

Em biết rồi , lần sau em không bỏ anh lại một mình nữa nghen ?

"Nghe em nói vậy hắn lại trưng ra cái vẻ mặt ngây ngô."

Hì , dạ !

"Em khựng lại , hắn vừa nói " Dạ " đó hả ?Nhưng rồi em lại cười , nhẹ giọng bảo."

Thôi , đi rửa mặt rồi mình ăn sáng nghen ?

"Hắn gật gật đầu rồi buông em ra , bước xuống phảng.Nhìn cái dáng chạy lon ton chẳng khác gì một đứa con nít.Em biết tí hắn quay lại mà không thấy em thì lại giận dỗi nữa nên em cũng đành phải ngồi trên phảng chờ hắn.Vừa ngồi xuống thì em đã nghe tiếng gọi."

Minh "Em xoay người lại , là bà gọi em."

Dạ má ?

"Bà cười hiền tiến lại chỗ em."

Chồng bây đâu rồi con ?

"Em cười đáp lại."

Dạ , ảnh mới đi rửa mặt rồi má "Bà cười rồi " ờ " một tiếng , xong bà lại hỏi tiếp."

Ờm..Chồng bây nó vẫn bình thường phải không đa ?

"Em nghe bà hỏi liền hơi thắc mắc , ý bà là sao nữa đây ?"

Dạ ?

Vẫn bình thường mà má , bộ có chuyện chi sao má ?

"Bà phe phảy chiếc quạt."

Ờ , đâu có chi đâu , má hỏi vậy thôi á mà "Bà vừa dứt lời thì hắn cũng vừa lúc quay lại."

Mình ơi !

"Hắn gọi em nhưng chợt thấy bà đứng kế bên cũng hơi khựng lại , mắt hắn chạm mắt bà vài giây rồi lại thôi.Hắn chạy lại phía em."

Ơi "Hắn cười."

Mình đi ăn sáng đi !

"Em gật đầu , rồi lại quay qua nói với bà."

Tụi con đi trước nghen má ?

"Bà chẳng nói gì , chỉ gật đầu.Em nắm tay hắn mà dắt đi , nhưng em đâu thấy ánh mắt của bà khi nhìn hắn và em như thế nào đâu."

Nó giống ai mà diễn giỏi ghê nơi ""..."

Chiều chiều , gió mát thổi hiu hiu.Em đang ngồi trước sân nhà thì bỗng nghe tiếng gọi quen thuộc."

Thiếu Minh !

"Em ngỡ ngàng nhìn ra ngoài trước cửa.Người kia đang đứng đó , ngoắc ngoắc tay gọi em ra ngoài.Em bỏ tách trà đang uống dỡ , chạy ra mở cổng."

Anh Giang !

Sao anh qua đây ?

"Người tên Giang đó cười với em , một nụ cười quá đỗi dịu dàng , đến cả người đang đứa xa xa trong kia cũng thấy được sự dịu dàng ấy."

Anh qua thăm em "Em cười tươi."

Cha em sao rồi anh ?

"" Thầy cũng ổn hơn rồi em , sức lực coi cũng khoẻ hơn trước nhiều lung lắm "Em gật gật đầu rồi thở dài ra một hơi.Anh Giang thấy vậy cũng hỏi."

Em sao vậy ?

Hay nhà này ăn hiếp gì em sao ?

"Em nhìn anh , lắc đầu."

Không có , chỉ là cha em đang bệnh mà em chẳng chăm sóc cha được , đến về thăm hỏi cũng không "Anh Giang nghe vậy cũng thở ra một hơi."

Không sao , thầy có tụi anh chăm sóc rồi "Em cười , gật đầu."

May mà có mấy anh nên thành ra em cũng đỡ lo , em cảm ơn mấy anh nhiều nghen "Anh Giang cười , tay vuốt mấy lọn tóc đang rũ trên mặt em như một thói quen."

Có chi đâu mà ơn nghĩa , tụi mình chơi với nhau từ thuở bé , thầy cũng dạy tụi anh học mà "Nhưng rồi em bỗng ngước lên nhìn trời , chiều này chắc cũng sắp tối rồi."

Anh tranh thủ về sớm đi , để lát nữa tối rồi về nguy hiểm lắm "Anh Giang gật đầu."

Vậy anh đi trước nghen , em nhớ giữ gìn sức khoẻ "Nói rồi anh cũng xoay đi , chợt em nói vọng theo."

Cho em gửi lời hỏi thăm mấy anh kia nữa nghen !

"Anh Guang xoay đầu lại , cười hiền."

Anh biết rồi "Xong em đứng đó nhìn anh đi khuất bóng mới vô nhà.Ánh mắt kia đứng nhìn em nãy giờ mà lông lên hằn tia máu."..."

Tối buông xuống , em bước về phòng của mình.Hắn đã ngồi sẵn đó mà chờ em , mắt ngây ngô nhìn em."

Mình !

"Em vẫn giữ nụ cười như cũ , đi lại ngồi gần hắn.Rồi bỗng em ghét sát lại hắn làm hắn đỏ bừng mặt.Giọng em vẫn ngọt như cũ thế nhưng lời nói lại khác hoàn toàn."

Cậu tính đánh hay giết nữa đây ?

Cậu cả ?

"Mặt hắn đang đỏ bỗng khựng lại sau câu nói của em.Em thay đổi cách cưng hô , nụ cười ánh mắt cũng khác hẳn."

Em..Em "Bỗng em đứng phắt dậy."

Tôi lớn hơn cậu 4 tuổi , đừng có gọi tôi là em !

"Hắn cứng người.Môi em cũng chẳng còn cười nữa."

Tôi không phải con nít lên 3 đâu cậu cả !

"*Ú là la , hình như cậu quên là cha ẻm làm thầy đồ rồi hay sao á 😔...
 
Xung Hỷ
Chương 8 : Mình Đừng Giận.


" M-Mình..

"Thiếu Minh cau mày , vẻ mặt khó chịu trông thấy rõ.Em đứng cách xa hắn một khoảng nhất định , không gần cũng không xa.Hắn cũng đứng dậy nhưng chẳng dám đến gần em.Giọng em cất lên , mang theo cảm giác rất nặng nề."

Cậu có biết là tôi ghét những người lừa dối tôi nhất không ?

"Mắt em chẳng còn chút ý cười.Tay em khẽ siết chặt nhìn người trước mắt.Hắn đứng đó , nghe em nói nhưng chẳng biết nói gì bởi hắn biết người sai là hắn.Đầu hắn hơi cúi xuống.Nhưng rồi âm thanh leng keng bỗng vang lên.Chiếc vòng vàng được ném xuống đất chẳng chút thương tiếc.Tiếng vang chạm giữ chiếc vòng và nền gạch tạo ra một âm thanh khá lớn.Hắn sững người nhìn em.Rồi giọng nói của em lại cất lên , vẫn là giọng nói đó nhưng giọng điệu chẳng còn dịu dàng."

Tôi không thích dính líu với những kẻ hai mặt !

"Nói rồi em quay đi ra phía cửa nhưng em lại chậm hơn hắn một bước.Rầm !Cửa vừa được mở hé đã bị đóng sầm lại.Cạch.Cửa bị hắn khoá chặt.Em khó chịu nói."

Cậu tránh ra cho tôi !

"Hắn đứng trước mặt em , chẳng nói chẳng rằng cũng chẳng gật đầu hay lắc đầu , hắn cứ đứng yên như thế.Rồi giọng hắn lại lí nhí vang lên."

Mình..Đừng có giận mà "Em lùi lại vài bước , kéo dài khoảng cách giữ em và hắn."

Tôi không giận không hờn chi hết , nhưng tôi không thích dính líu gì với những kẻ hai mặt như cậu !

"Hắn lại im lặng , hắn cắn chặt môi rồi ngước mắt lên nhìn em.Mắt hắn chỉ mới qua có vài phút đã ngấn lệ.Mũi hắn đỏ đỏ lên , môi mấp máy."

Mình..Hức "Em thở ra một hơi , gằn giọng nói."

Tôi có làm gì đụng chạm đến thân thể cậu đâu mà cậu khóc lóc ?

Đừng có giở cái trò đó với tôi nữa !

"Hắn nhìn em , nước mắt lại càng ứa ra nhiều hơn.Mặt em vẫn vậy , chẳng biến sắc.Chẳng biết là đang buồn hay vui.Rồi bỗng hắn nhào tới phía em.Em chẳng phản ứng lại kịp liền bị hắn ôm chặt cứng.Nhúc nhích cũng chẳng được , đến thở còn thấy khó khăn."

Cậu cả !

Bỏ tôi ra nhanh lên !

"Hắn ôm em , nước mắt giàn giụa mà lắc đầu."

Không mà !

"Hai tay em cố hết sức lực đặng đẩy hắn ra nhưng đẩy kiểu gì cũng chẳng được , hắn cứ như keo mà dính lấy em.Hắn gục đầu trên vai em , giọng thút thít."

Mình đừng có giận mà "Em cau mày."

Tôi đã nói là tôi không có giận !

"Hắn lại lắc đầu."

Hức..Mình..Hức Mình không giận mà sao...Sao mình đòi bỏ tôi ?

"Em thở dài , tay càng đẩy hắn mạnh hơn."

Chẳng phải là do cậu mà ra hết sao ?

Sao cậu lại trách ngược lại tôi chứ ?

"Hắn im lặng , vòng tay đang ôm em ngày càng siết chặt hơn nữa , khiến em khó thở vô cùng.Tay bị hắn khoá chặt lại."

Tôi đã nói là cậu bỏ r-ưm !

"Lời em còn chưa nói hết thì môi em đã bị chặn lại.Mắt em trợn tròn còn người kia vẫn trông rất thản nhiên.Tay em đập thùm thụp lên ngực hắn , cố gắng vùng ra nhưng khó thành.Hắn hôn càng ngày càng sâu , cứ như hắn chẳng bao giờ sẽ hết hơi vậy.Lưỡi hắn tinh nghịch , dạo chơi khắp khuôn miệng em.Lưỡi em cũng bị hắn chơi đùa đến mức mơ màng.Hắn cứ được nước lấn tới , hôn càng táo bạo hơn.Tay hắn giữ chặt sau gáy em , chẳng cho em thoát ra khỏi vòng tay hắn.Nhưng rồi 5 phút , em dần hết hơi.Tay em vừa đánh , vừa đẩy hắn ra.Cuối cùng cũng được."

Ưm !

"Môi hắn bị em cắn rách , máu tứa ra đỏ thẫm."

Cậu đang làm cái trò gì vậy hả !?

"Hắn bị đẩy ra còn bị cắn môi mặt liền nhanh chóng sầm lại.Em đưa tay lên lau môi , mặt mày khó chịu trong thấy.Lưỡi hắn chạm vào vết thương trên môi , bỗng hắn cười khẽ nhưng em chẳng để ý nụ cười kì lạ đó của hắn."

Muốn ngủ thì cậu xuống đất mà nằm ngủ , đừng có nằm chung giường với tôi nữa !

"Nói rồi em leo lên giường , mặt quay vào trong vách tường , xoay lưng lại với hắn.Em chẳng nói thêm gì nữa , nhắm mắt cố chìm vào trong giấc ngủ.Chăn kéo cao hơn thường ngày.Hắn đứng đó nhìn em trên giường.Hình như em chẳng biết , vết cắn của em để lại trên môi hắn dường như đã giải thoát được một con thú hoang.Môi hắn cong lên nữa vòng.Nụ cười vừa mang vẻ đắc ý vừa mang vẻ khiêu khích.Hắn đứng đó mãi , nhìn em.Hắn nhìn em thật lâu nhưng hắn chẳng lên tiếng.Mũi hắn ngửi được mùi máu tanh tanh , lưỡi hắn cảm nhận được vị máu tươi.Hắn cúi xuống , nhặt chiếc vòng vàng bên dưới đất lên.Hắn phủi nhẹ chiếc vòng rồi nhẹ nhàng đặt nó lên giường.Được một lúc lâu sau , dường như hắn đang đợi em ngủ say.Mắt hắn sáng hoắc trong đêm tối.Bóng dáng cao lớn được chiếc đèn dầu rọi lên trên bức tường cao.

Môi hắn cứ nhếch lên , ý cười lộ rõ mồn một.Dường như hắn đang toan tính điều gì đó.Giọng hắn có hơi hạ xuống."

Hah...Chiều riết rồi sinh hư !

"Hắn lia mắt qua cánh cửa sổ mở hé.Trăng lên cao rồi.Hắn vuốt tóc lại , bước chân tiến lại giường rất chậm rãi.Thiếu Minh đã ngủ say trên giường...Chẳng có chút phòng bị !"..."

" Ức !!!

Cậu trói tay tôi lại làm gì vậy hả ?

Tháo ra mau lên !

"*Rồi , cắt cắt cắt 🎬
 
Xung Hỷ
Chương 9 : Động Phòng Hoa Chúc.


Em cố gắng vùng vẫy nhưng đã quá muộn.Tay bị hắn trói ngược ra đằng sau , khó mà tránh né."

Cậu làm cái gì vậy hả !?

"Hắn bình thản , kéo chặt nút thắt xong mới trả lời em.Hắn nhoẻn miệng cười , ánh sáng từ đèn dầu hắc lên một nửa khuôn mặt của hắn , làm nó trở nên càng ma mị hơn.Hắn ghé sát lại tai em."

Động phòng hoa chúc "Em điếng người sau câu nói của hắn.Nhưng rồi em chợt nhận ra nút áo của em đang bị hắn gỡ ra , từng nút từng nút một.Sau vài lớp áo , thân thể em trắng nõn , thoát ẩn thoát hiện sau những lớp vải lụa.Trông nó vừa quyến rũ vừa kín đáo.Em rùng mình , hai chân đạp mạnh hắn ra nhưng không thành.Hắn nhỏ hơn em 4 tuổi cơ mà sao sức lực của hắn lại lớn đến thế."

Cậu bỏ ra !

"Giọng hắn ấm , nhẹ nhàng cất lên bên tai em."

Mình à "Em khựng lại , nhân thời cơ đó hắn lại khoá môi em thêm một lần nữa.Nhưng lần này em chẳng thể đẩy hắn ra.Em khép chặt miệng như không thành vì tay hắn đã giữ chặt cằm em.Ẩn sau lớp áo tấc là chiếc xương quai xanh lộ rõ trên làn da mịn màng.Vòng eo em được thắt lại trong rất duyên dáng , càng khiến hắn đê mê với cảnh xuân trước mắt.Hôn em , hắn hôn em rất lâu.Sợi chỉ bạc lấp lánh dưới ánh đèn le lói.Em đang thở hỗn hển sau nụ hôn sâu ấy thì hắn lại tiếp tục hành động.Hắn đè em xuống giường.Áp sát em vào người hắn khiến phần ngực của em vô tình cạ sát với lớp vải trên người hắn."

Ư..Hức !

Đi ra !

"Hắn vờ như không nghe thấy mà cứ tiếp tục hành động của mình.Hắn đặt lên cổ em một nụ hôn nhẹ nhưng mang đầy tính chiếm hữu.Di chuyển xuống dưới , hắn cắn nhẹ trên xương quai xanh khiến em phải nhăn mặt.Dường như em càng cầu sinh thì hắn càng được nước làm tới.Ngực em bị hắn hôn đến đỏ chót.Hơi thở của hắn và cả em ngày càng dồn dập.Hắn chui rút vào hõm cổ em , hít lấy hương thơm từ cơ thể và hưởng thụ nó.Tay hắn không yên mà từ từ mò dần xuống dưới.Em cảm nhận được phần lưng quần của mình bị hắn động chạm vào liền hoảng hốt."

Cậu...Hức..Tôi xin cậu đó...Thả tôi ra đi mà !

"Hắn ngóc lên nhìn em , cười nhẹ rồi đặt lên môi em thêm một nụ hôn nữa.Chạm được vào phần lưng quần hắn liền giật phăng ra.Em theo phản xạ mà khép người lại.Đây là lần đầu em động chạm cơ thể với người khác nên rất nhạy cảm.Tay trên hắn xoa thứ này tay dưới hắn sờ thứ khác.Nơi nhạy cảm bị đụng chạm khiến em giật bắn người , hay chân càng khép chặt hơn nữa.Hắn tặt lưỡi."

Mở chân ra "Ánh mắt hắn đáng sợ , pha thêm chút dục vọng càng khiến em sợ hơn nữa.Nghe lời hắn nói xong trong vô thức hai chân em liền mềm nhũn.Hắn thấy bên dưới được như ý liền cười."

Ngoan "Em cắn chặt môi , dần chấp nhận số phận này của mình.Nơi đó của em bị hắn sờ mó đến cứng cáp.Càng trở nên nhạy cảm hơn nữa.Nhưng rồi hắn chợt rời bỏ nơi đó mà tiến tới nơi sâu hơn.Em giật nảy mình , mắt trừng lớn."

Ức !

Không được !

"Hắn chẳng thèm nhìn sắc mặt em , thản nhiên đáp."

Nhưng tôi nói được "Hắn dùng ngón tay miết miết nơi đó mãi khiến em dần dần trở nên ngứa ngáy.Mặt em phút chóc đỏ phừng , hơi thở gấp gáp.Hắn thấy phản ứng của em liền cúi xuống nói nhỏ."

Sao đây ?

Mình à ~ "Giọng nói pha chút sự trêu đùa của hắn vang lên bên tai em.Rồi hắn chợt xâm nhập bất ngờ.Phập.Em ưỡn người.Tay hắn vừa thon vừa dài , lựa lúc em đang thả lỏng nhất mà vào nên rất dễ dàng."

Mình à...Sao lại co giật dữ dội thế này nhỉ ?

"Rồi tiếp đến ngón thứ hai rồi thứ ba và cả thứ tư.Lúc em đã dần làm quen được thì hắn đột nhiên rút tay ra."

Hức..Hah "Hắn hôn nhẹ lên môi em."

Mình à , tôi nghĩ tôi chịu đưng hết nổi rồi "" Cái- "Phập !Hắn lại một lần nữa xâm nhập vào cơ thể em nhưng lần này không phải là tay nữa...Thứ kia nóng ấm , tiến sâu cứ tiến sâu vào trong vách ruột non.Cơ thể em như đã thuộc về hắn , rất nhanh đã đón tiếp rất dễ dàng.Hắn di chuyển hông từng nhịp.Chẳng biết mất bao lâu mà nước mắt em đã giàn giụa.Hai tay ở đằng sau lưng cũng bị tê cứng hết cả rồi.Âm thanh da thịt phát ra khiến người ta đỏ mặt.Em cắn môi khẽ rít lên theo từng cú thúc của hắn.Người em đổ đầy mồ hôi , nhìn càng đẹp mắt.Hắn rút sâu vào trong hõm cổ , hít lấy mùi hương quen thuộc , hông thúc không ngừng.Hắn chẳng kìm được nữa bởi ngày này hắn đã chờ rất lâu rồi."

Mình..Ức...Đừng thít chặt nữa , thả lỏng ra "Em nước nở trong hàng nước mắt."

Hức..Hức...Tay...Đau..Hức..."

Hắn hơi khựng lại , chợt nhớ tay em đang bị đè lên.Hắn ngồi dậy , đỡ em ngồi lên người hắn khiến vật kia càng lút sâu vào trong khiến em phải cứng người."

Agh..Đừng..

"Hắn ôm lấy eo em , giữ chặt mà thúc.Da em mềm mịn như miếng tàu hủ non , khiến hắn mê mẩn quên lối về.Hắn cũng chẳng để ngực em yên hai nhũ hoa cưng cứng được hắn chăm sóc rất tận tình bằng đầu lưỡi ấm nóng.Em chẳng khép được miệng , tiếng rên khẽ cứ phát ra liên tục từ miệng em.Hai chân em mềm nhũn sau những cú thúc của hắn.Rồi trong vô thức hai chân em tự vòng qua , kẹp chặt người hắn lại khiến hắn càng dễ dàng đưa đẩy.Cảm giác bên trong cứ càng được hiện rõ lên.Rồi bỗng tay hắn mò xuống bụng em , từ từ nhấn bụng xuống khiến em phải trợn tròn mắt."

Đừng..Hức..Đừng có nhấn..Hức...Nữa...

"Hắn tựa đầu lên vai em , hông càng đưa đẩy mảnh liệt hơn lúc nãy."

Mình cảm nhận được không ?

Nó lên tới đây rồi nè "Em gật gật đầu , nước mắt tuông như mưa.Theo từng cú thúc hông của hắn là tiếng rên khẽ của em , hoà quyện vào nhau cứ như một bản nhạc xuân.Không khí trong phòng cứ ngày càng nóng lên.Rồi đến lúc em cảm nhận được nơi riêng tư của mình sắp không chịu nổi nữa thì tay hắn lại hành động.Tay hắn thô ráp , nắm chặt vật đó không buông khiến em khó chịu."

Hức..Bỏ tay..Ra...

"Hắn nhoẻn miệng cười."

Ai bỏ ra ?

"Em nhăn mặt , khó khăn đáp."

Ức..Cậu bỏ ra "Chát !Cặp mông đầy đặn bị vỗ đến đỏ ửng."

Sai rồi "Em khóc ngày càng lớn hơn , đầu óc em quay cuồng , trắng xoá."

Huh..Hức..Ch-Chồng..

"Hắn vẫn không cười."

Chồng làm sao ?

"Em gục đầu trên cổ hắn."

Chồng..Bỏ tay ra..

"Hắn cười , tay bỏ ra theo sau đó là một cú thúc hông rất mạnh.Chất dịch trắng xoá văng thẳng lên khuôn mặt điển trai của hắn.Hắn đưa lưỡi liếm nhẹ chất lỏng kia.Hắn lại cười , cái răng khểnh lại lộ ra.Hắn ôm chặt lấy người em , em mơ màng như vẫn cảm nhận được bên trong đang tiết ra một thứ ấm nóng z chảy ồ ạt vào cơ thể em.Em run người nhẹ rồi ngất đi trong vòng tay của kẻ đó.Hắn cười.Tay với lấy chiếc vòng vàng lúc nãy tự tay hắn đeo vào tay em rồi hắn đặt một nụ hôn trên mu bàn tay mềm mại.Đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của em và hắn.Và cũng là đêm chính thức trở thành vợ chồng đúng nghĩa !*Sếch sếch sếch ⚡
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back