Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  Xung Hỷ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Xung Hỷ
Chương 15 : Tôi Thương Cậu.


Đêm tối.Tay hắn nhanh thoăn thoắt lướt nhẹ trên làn da mềm mịn của em.Tầm nhìn bị hạn chế càng khiến cơ thể em trở nên nhạy cảm hơn lúc bình thường.Hắn trêu đùa cơ thể em khiến em tức đến độ cơ thể bắt đầu nóng lên dần."

Ưm !

Cậu...Buông ra "Hắn chẳng mảy may quan tâm , thấy vậy em chẳng thèm nói nữa.Hành động của em rất dứt khoát , cắn mạnh lên tay hắn."

A !

"Hắn đau , tay mới dừng lại hành động đó.Nhưng em chẳng thể nào chạy được.Thiếu Minh vừa ngồi bật dậy thì đã bị hắn kéo lại ôm chặt vào lòng.Hắn chẳng cho em lấy một cơ hội chạy thoát.Người em nhỏ hơn hắn , nằm gọn trong bờ ngựa rắn chắc kia."

Buông ra !

"" Không !

Nằm yên đi , tôi không làm gì mình nữa đâu mà "Giọng hắn ấm , phả vào tai em.Em cũng chẳng tin lời nói ấy cho lắm nhưng cuối cùng thì em vẫn không vùng vẫy nữa.Nhưng hắn không làm gì nữa thật , hắn chỉ ôm em.Ôm rất chặt khiến em chẳng thể nào ngủ được."

Cậu , tôi khó thở quá !

"Hắn dụi dụi vào sau gáy em thay cho câu trả lời.Trên người em chẳng còn mảnh vải nào cả còn hắn thì vẫn i nguyên như cũ , chẳng sức mẻ miếng nào cả.Rồi đột nhiên hơi thở của hắn phả vào gáy anh , giọng nói trầm ấm lại vang lên."

Mình...Mình có thương tôi không đa ?

"Em bị câu hỏi bất chợt của hắn làm cho hơi khựng lại."

Cậu nói cái gì vậy ?

"Tay hắn khẽ siết lấy eo em , giọng nói có chút trầm hơn lúc nãy."

Tôi...Mình có thật sự là không nghe không ?

"Hắn lại hỏi , câu hỏi lần này lại khiến em có chút hơi bất ngờ.Hình như hắn giận em rồi thì phải.Em ngập ngừng chẳng nói được gì."

Tôi...

"Rồi đột nhiên hắn xoay người em lại , hắn càng áp sát thì mặt em càng gần với hắn.Cảm giác áp bức hắn mang lại thật sự làm em rất khó thở.Phòng tối om , khe hở từ cửa sổ cho phép một chút ánh sáng từ mặt trăng kia rọi vào.Mắt hắn hơi ánh lên nhẹ.Hắn nhìn chằm chằm em , môi mấp mấy rồi lại hỏi lại câu hỏi đó."

Mình có thương tôi không ?

"" Tôi...

"Em ngập ngừng.Quả thật , dù em đã ở bên cạnh hắn khá lâu nhưng em vẫn chưa hiểu rõ được lòng mình đang như thế nào.Hắn nhìn em , ánh mắt rất mong đợi.Câu hỏi này lần trước hắn đã hỏi em một lần rồi , nhưng giờ hắn hỏi lại lần thứ hai thì thái độ em vẫn như vậy.Lòng hắn có chút hụt hẫng nhẹ.Rồi hắn không nhìn em nữa , chỉ tạm gục xuống ngực em.Hắn nằm trên ngực em , cảm nhận được mỗi lần em thở là ngực sẽ phập phồng.Lắng nghe từng tiếng tim đập ở nơi ngực trái của em.Trong vô thức em đã đưa tay ôm lấy đầu của hắn.Cả hai chìm vào trong một khoảng lặng khá dài.Rồi em dường như đã cảm nhận được nơi ngực trái của mình có thứ gì đó đang chảy lên.Là mồ hôi của em hay là...Nước mắt của hắn ?Em khựng lại , hơi thở chợt trở nên dồn dập hơn bao giờ hết.Đôi môi nhỏ mấp mấy một hồi rồi cũng phát ra thành tiếng."

Vậy cậu có thương tôi không ?

"Người nằm trên ngực em chợt ngóc dậy.Phòng dù tối nhưng em vẫn có thể thấy được sự lấp lánh những giọt nước còn vươn kia.Hắn nhìn em rồi chợt nở một nụ cười."

Tôi thương em "Hắn chẳng chần chừ , hắn đáp thẳng câu hỏi ấy của em.Giọng hắn uất nghẹn như đang cố kìm nén một thứ gì đó."

Vũ Thiếu Minh , em có thương tôi...Được chút nào không ?

"Đến lượt hắn hỏi.Em lại im lặng.Khoảng lặng ấy thật đáng sợ.Hắn lại nhìn em bằng ánh mắt mong chờ.Em không vội đáp , chỉ là em mạnh dạng hơn.Tay nhỏ em đưa lên lau những giọt lệ kia , rồi em giữ lấy hắn.Môi kia cứ thế mà tiến dần đến.Lần này chẳng có sự thúc ép nào diễn ra cả , chỉ có em và hắn thôi."

Tôi...Cũng thương cậu "Nhịp tim chợt trở nên mạnh mẽ hơn.Vòng tay hắn rắn chắc giữ chặt em nơi đáy lòng.Kể từ giây phút em hôn hắn thì em đã biết , em vô tình đã rung động với người này mất rồi.Hai cơ thể lại dần trở nên nóng rang.Họ quấn lấy nhau , trao đổi từng hơi thở.Da thịt hoà lẫn vào nhau.Trút bỏ từng lớp vải vướng víu.Tay đan tay , môi kề môi.Đêm nay là đêm tân hôn của tôi với người.Họ trao đi tất cả và nhận lại từ đối phương.Trong đêm tối từng âm thanh cứ thế vang lên."

Ah..Hức..Ch-Chậm thôi..

"Môi hắn cuồng nhiệt , chẳng buông tha cho đôi môi nhỏ của em.Em ngửa cổ.Hõm cổ trắng ngần như đang mời gọi một con mãnh thú.Hương hoa hải đường đặc trưng trên cơ thể em như đang dần mê hoặc lấy hắn.Hương thơm bao phủ khắp tấm lưng trần của hắn.Giường gỗ kêu kót két.Mền gối được xáo trộn."

Hức..Hah...Chậm...Đau "Hắn cắn nhẹ lên vành tai đỏ ửng của em , hơi nóng phả vào càng khiến cơ thể em trở nên nhạy cảm hơn."

Ai chậm ?

"Em vòng chân giữ lấy eo hắn.Giọng run lên từng nhịp."

Cậu..Chậm "Hắn nhếch môi , động tác bên dưới ngày càng nhanh hơn.Hắn từ tốn nói sát bên tai em."

Sai rồi "Cơn khoái cảm dồn dập khiến em chới với.Mơ màng.Thiếu Minh nức nở , em ôm lấy hắn người run bần bật."

Ch..Chồng..Hức...Chồng "Khoé môi hắn lại nhếch nhẹ thêm một chút nữa.Hắn càng tiến sâu thì người em càng run rẩy.Cảm giác như cơ thể đang tách ra làm đôi vậy."

Gọi tên chồng của em đi "Thiếu Minh chìm đắm trong hàng ngàn cơn khoái lạc dồn dập.Đầu óc em trắng xoá , cơ thể dần chẳng còn nghe theo em nữa.Môi em mấp mấy."

Đ..Đắc...Đắc Thắng...

"Tiếng em gọi khẽ càng khiến hắn trở nên điên đảo."

Vũ Thiếu Minh "Sau tiếng gọi của hắn , em dường như đã ngất lịm.Hắn hôn nhẹ lên trán em như một sự đánh dấu chủ quyền.______________________________________*Nhớ hai ảnh lắm rồi phớ hôn ?
 
Xung Hỷ
Chương 16 : Năm Ấy.


Nắng ấm.Nơi đó có hai dáng hình , người nhỏ nằm gọn trong lòng người lớn.Tay vòng qua eo , giữ chặt người như sợ người sẽ đi mất.Gió hôm nay lớn , kéo nhau lùa vào phòng qua ô cửa sổ nhỏ.Dùng cách nhẹ nhàng nhất để đánh thức người kia dậy."

Ưm..

"Thiếu Minh phải nhăn nhó một hồi mới mở mắt được.Căn phòng nhỏ vẫn còn vươn vấn mùi vị của đêm qua.Hương hoa hải đường vẫn phản phất.Dịu ngọt dỗ người kia ngủ say sưa.Dấu vết đêm qua vẫn còn in đậm , sặc đầy mùi đánh dấu chủ quyền.Đánh dấu một cách mạnh mẽ.Em ngóc đầu dậy nhìn xung quanh.Rồi chợt nhớ đến mình đêm qua mà mặt nóng rang.Có lẽ đêm qua cảm xúc của em đã được chạm đến mức cao nhất.Người kia vẫn còn say giấc.Thiếu Minh nhẹ nhàng nhích ra khỏi vòng tay ấm áp.Em ngồi dậy nhìn căn phòng chìm trong mớ hỗn độn.Quần áo rơi đầy đất.Mùng mền chẳng đâu vào đâu."

Mình định đi đâu vậy ?

"Chân Thiếu Minh vừa đặt xuống đất đã chợt khựng lại.Một bàn tay lớn nắm lấy cánh tay em , dường như là đang nũng nịu."

Cậu..Thức từ lúc nào đấy ?

"Hắn dụi mắt rồi lại nhích lại nơi em.Vòng tay qua eo , cằm đặt lên vai mà tựa."

Mình đi đâu ?

"Em đưa tay vò vò lấy tóc hắn."

Sáng rồi thì thức thôi chớ đi đâu giấc này mà cậu hỏi ?

"Hắn nhoẻn miệng cười , dường như lời nói tối qua của em đã khơi lại một phần trẻ con trong hắn.Giọng hắn thì thầm bên tai em nói nhỏ."

Mình..Mình có thương tui hong vậy đa ?

"Em đẩy nhẹ đầu hắn ra.Lại là câu hỏi tối hôm qua nữa."

Không thương cậu thì tôi thương ai ?

Hay tôi thương anh Giang ?

"Nghe em nói vậy trong lòng hắn bất giác cảm thấy nguy hiểm.Tay hắn đang ôm eo em cũng siết khẽ lại."

Mình nói cái chi đó ?

"Em nhíu mày."

Tôi nói là cậu đi học !

""..."

Tá da.Hôm nay là ngày thứ 2 cả phủ phải xôn xao.Cậu cả cứng đầu khó bảo , khó dạy , khó chiều ấy vậy mà lại nghe lời mợ cả răm rắp !Xem ra dù có là cành vàng lá ngọc , khó tánh thế nào thì cũng phải có người trị thôi.Sau một đêm kịch liệt hôm qua , người tươi như hoa người thì muốn sụm nụ."

Cậu ngồi thẳng lên xem nào ?

Dựa dựa cái gì đấy ?

"Cậu cả chẳng phải sợ vợ đâu , mà tại cậu tôn trọng vợ thôi nhá !Thiếu Minh sáng phải ôm cái eo đau nhức , mình mảy đỏ choe đỏ choét.Hôm nay hắn dường như đã nghiêm túc hơn hôm qua , chẳng để em phải nhắc nhiều nữa.Rồi trong phút chốc em chợt ngẩng ngơ.Dưới nắng sớm từng đường nét hiện rõ lên trước mắt em.Mũi hắn cao , tôn lên nét mặt gốc cạnh.Mãi ngắm hắn nên em cũng quên mất là mình phải giảng bài.Đắc Thắng dường như cảm nhận được ánh mắt đó của em , hắn xoay qua cười nhẹ.Cây răng khểnh lại hiện lên làm em có chút ngẩng ngơ ra."

Mình...Mình ơi ?

Mình !

"Tiếng gọi lớn làm em hoàn hồn."

H-Hả ?

Cậu...Cậu kêu tôi mần chi mà lớn vậy ?

"Hắn đặt bút."

Mình nhìn cái chi vậy ?

"Nghe hắn hỏi em có chút ngập ngừng.Em mím nhẹ môi rồi nhìn thẳng vào hắn."

Cậu...Sao cậu lại thương tôi ?

"Nói ra được câu đó lòng em nhẹ hẳn.Bởi câu hỏi này đã được em ém nhẹm từ đêm qua cho đến tận bây giờ rồi.Hắn cười khẽ.Tay đưa vào áo lấy ra thứ gì đó."

Mình thấy có quen không ?

"Em có chút khựng lại , nhìn vật hắn đưa ra trước mặt mình.Miếng ngọc này...Mắt em mở to nhìn hắn , dường như vừa biết được một chuyện gì đó rất sốc."

Cậu...Cậu là..Nhóc bờm xờm đó ?

"Tay hắn thu ngọc lại , nhích lại gần em thêm đôi chút.Đầu hắn gật nhẹ."

Thế anh trai có còn nhớ bờm xờm không đây ?

"Em chẳng biết trong lòng mình giờ đang như thế nào.Nhóc nhỏ có đầu tóc bờm xờm năm ấy vậy mà lại là...Cậu cả nhà họ Huỳnh ?Giờ còn lại là chồng của em.Nhóc nhỏ của em.Bờm xờm của em.Cậu cả của em.Và...Chồng của em."

Cậu...Bờm xờm ?

Sao...Sao giờ cậu mới chịu nói ?

"Hắn nghiêng đầu nhìn em.Ánh mắt pha chút sự lém lỉnh lẫn trêu chọc."

Bờm xờm cứ tưởng anh trai quên mất bờm xờm rồi ?

"Em cau mày liễu.Nhìn hắn một hồi rất lâu.Bờm xờm...Cái nét mặt này sao đó giờ em không nhìn ra nhỉ ?Sao không nhìn ra ánh mắt của bờm xờm và kể cả cái răng khểnh đó của bờm xờm.Sao em chẳng chịu để ý gì cả nhỉ ?"

Tôi...Cậu nghĩ tôi quên sao ?

"Nét mặt lém lỉnh này chẳng thể nào bỏ đâu được.Đích thị đây chính là bờm xờm của em rồi chớ đâu !"

Nhớ ?

Nhớ mà đến khi tôi nói mình mới biết sao ?

"Em im lặng.Quả thật em chẳng nhận ra được bờm xờm nho nhỏ ấy."

Tôi không quên chỉ là...Nhìn cậu khác quá thôi "Hắn cười , răng khểnh càng lộ thì nhìn càng quen mắt."

Bờm xờm thực hiện được lời hứa với anh trai rồi đó nghen "" Lời hứa ?

"Ánh mắt hắn hiện lên chút sự đắc ý."

Bờm xờm bảo là...Lớn lên bờm xờm sẽ cưới anh trai đấy !

"Chà...Đúng thật là *Đắc Thắng* mà !!!*Ngay từ đầu cái tên của cậu đã nói lên tất cả^^______________________________________Hù !

Tớ là Sóc đây !!!Hì hì , dạo này Sóc cũng hơi chán , với lại Sóc cũng muốn kết bạn thêm nữa nên Xinh Yêu nào có nhu cầu kết bạn thêm thì cứ add Sóc nho ♡Hmmmm...Sóc cũng tính tạo một group nhỏ bên mess để trò chuyện hoặc thông báo cho dễ nữa á...Có ai muốn vô với Sóc hong ạ ?
 
Xung Hỷ
Chương 17 : Xin Lỗi.


Em đẩy mặt hắn ra xa , nhìn mặt ngượng thấy rõ.Ai mà ngờ thằng nhóc hồi đó chỉ đứng tới eo mình mà giờ lại...Cao lớn đến thế này ?Bờm xờm của Thiếu Minh lớn lắm luôn rồi.Thiếu Minh nhíu mày , tay đặt thước xuống."

Vậy...Từ đầu đến giờ tất cả mọi thứ đều là cậu lừa tôi !?

"Em chất vấn làm hắn cũng chẳng biết nói gì bởi việc hắn lừa em...Là thật mà."

Sao cậu không trả lời ?

Nói đúng quá rồi hả ?

"Em càng nói hắn càng nhột , chẳng biết nói như thế nào nữa."

Tôi...

"Chát !"

A !

"Cây thước gỗ hạ cánh an toàn trên người của cậu cả cao quý.Hơn 20 năm nay chẳng ai dám đánh cậu cả thế đâu nhá."

Tôi như nào ?

Làm sao ?

"Lửa giận em bốc lên nghi ngút , chẳng thể nào ngờ em lại bị một đứa nhóc trêu đùa đến mức này rồi lại còn lỡ...Thương nó."

Hay cậu xem tôi là trò đùa của cậu ?

Cậu trêu đùa tôi từ đầu đến giờ ?

"Người em khẽ run lên , cây thước trên tay bị siết chặt."

Kh-Không có mà "Mặt em tối sầm , chẳng thể nào nhìn ra là đang buồn hay đang tức giận.Em giận không ?Có chứ , em giận , giận bản thân em chẳng thể nào tự kìm nén cảm xúc , giận em tự đi vào bẫy , giận bản thân lại đem lòng thương một kẻ trêu đùa mình.Buồn ?

Đúng , em buồn đấy.Buồn hắn vì đã luôn luôn giả dối với em , buồn vì em chẳng biết lời hắn nói thương em liệu có phải là thật hay không."

Cậu đừng có chạm vào tôi nữa !

"Tay em giật mạnh ra khỏi tay hắn , em giận hắn nhưng em vừa giận bản thân hơn.Cứ cảm giác như tình cảm này của em bị hắn trêu đùa trong suốt mấy tháng qua."

Minh...

"" Cậu đừng gọi tôi !

"Em quăng thước , mắt nhìn thẳng vào hắn khiến hắn cũng phải ngây người.Mắt em ầng ậc nước , em uất ức..."

Cậu...Trêu đùa tôi như vậy đã đủ chưa ?

Đủ chưa cậu cả ?

"Hai hàng nước mắt em chảy dài , em chẳng biết em có thể tin một người lừa em từ lần này đến lần khác nữa không.Em mặc kệ lời còn chưa kịp nói của hắn , theo hai hàng nước mắt em chạy thẳng vào phòng."..."

Cạch.Rầm !Cửa khoá trong.Em chẳng biết nên làm gì nữa , chỉ còn cách này mới khiến em có thể bình tĩnh lại.Tình cảm này liệu có là sự thật ?Nhưng em quên mất một điều...Em đang ở nhà hắn mà ?Lạch cạch.Mắt em ướt nhoè , hướng ra ngoài cửa.Bộp !"

Cậu cút ra ngoài !

"Hắn chẳng nói gì , chỉ chầm chậm cuối xuống nhặt chiếc gối vừa bị em ném đi.Hắn càng tiến lại gần , em càng muốn né tránh."

Cậu- "" Tôi xin lỗi "Lời xin lỗi ấy buông ra khiến em phải đơ mất vài giây.Hắn nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay đang run lên kia của em.Chiếc vòng vàng vẫn sáng chói."

Tôi..Tôi chẳng muốn lừa dối em...Nhưng tôi chẳng còn cách nào khác cả...Tôi lừa em tất cả mọi thứ nhưng..Tôi thương em là thật "Em hít mũi , mũi nhỏ đã hơi đo đỏ lên.Nhưng em chẳng trả lời hắn , môi em mím chặt thế nhưng tay kia của em chẳng rút về.Lần đầu tiên cậu cả hạ mình xin lỗi một ai đó..."

Tôi thương em...Thật mà..

"Em đưa tay lau mũi."

Em gì ?

Tôi lớn hơn cậu tận 4 tuổi đấy "Hắn cười , đưa tay em lên áp vào má mình."

Em thương anh "Nhìn mặt hắn đang nằm gọn trong bàn tay mình lòng em lại có chút lây động.Tim lại đập nhanh hơn.Như bây giờ dù cách xa 10 bước chân vẫn có thể nghe tiếng tim em đập."

Nhưng..Làm sao mà tôi tin cậu được ?

Cậu chỉ toàn lừa tôi thôi "Rõ ràng là em đang trách móc thế nhưng nghe thế nào cũng ra là đang làm nũng với hắn.Hắn lại như thế , lại kéo em vào lòng.Lần này em chẳng muốn né tránh nữa , em thả mình theo mọi hành động của hắn.Có lẽ cơn lửa giận đó đã nguôi được phần nào rồi.Lòng hắn ấm , tay hắn chắc.Em nằm bên trong rất thoải mái.Không phải là do em mau hết giận mà là do miệng hắn quá ngọt thôi."

Xin lỗi , nếu anh không tin em thì...Em trả lại tự do cho anh nhé ?

"Thiếu Minh rút vào lòng hắn như một thói quen thường ngày.Giọng em lí nhí đáp."

Không thích , cậu tính ăn xong rồi chạy à ?

Còn trách nhiệm với tôi thì cậu bỏ xó...Hay cậu lừa được ai khác nữa rồi ?

"Thiếu Minh chẳng còn là Thiếu Minh lúc trước nữa.Em biết yêu , biết thương , và còn biết tự biên tự diễn nữa cơ."

Lừa ai ?

Cả đời Đắc Thắng này chỉ mới lừa một mình anh thôi "Hơi thở hắn đều , ngực phập phồng theo từng nhịp thở.Cảm giác bây giờ thật là vô cùng thư giãn.Thiếu Minh cũng sắp quên bén đi chuyện hắn lừa mình rồi đó đa."

Thôi , ai mà thèm tin lời cậu nói "Giọng em bây giờ là đang...Nũng nịu thấy rõ đấy.Hắn xoa xoa tay em , môi hôn nhẹ lên tóc còn vươn vấn mùi hoa hải đường.Mùi hương khiến hắn mê muội quên mất lối về."

Không hôn nữa !

"" Ưm "Vẻ giận lẫy của Thiếu Minh càng khiến hắn đắm chìm."

Em thương anh thiệt mà..Anh không tin em hả ?

"Thiếu Minh chẳng trả lời , em nằm áp mặt lên ngực hắn.Lắng nghe từng nhịp tim đang đập loạn vì mình."

Tin ?

Cậu...Cho tôi cả đời này của cậu đi...Vậy thì tôi sẽ tin "Ngón tay em xoay tròn trên bờ ngực rắn chắc , một lần nữa lại lôi cuốn hắn vào một sự mê hoặc khó cưỡng."

Anh muốn thế nào thì cứ làm thế ấy , chỉ cần anh muốn...Đắc Thắng này đều có thể cho anh , dù là thứ gì chỉ cần anh muốn em sẽ đem về cho anh , nhé ?

"Em cười."

Nhất ngôn cửu đỉnh "Chụt.______________________________________*Hị hị , miệng cậu cả dẻo gớm chưa.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back