Lãng Mạn [XUẤT BẢN] NHẬT THỰC TOÀN PHẦN

[Xuất Bản] Nhật Thực Toàn Phần
Chương 53: Thời học sinh


Mồ hôi chảy ra từ lòng bàn tay chẳng mấy chốc đã làm bàn phím máy tính ướt đẫm.

Ngồi trước trang web chuẩn bị công bố điểm thi THPT Quốc Gia tôi sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, tay chân thì run cầm cập, nhịp tim không cách nào bình thường lại được.Tôi thở ra một hơi dài thườn thượt để tự chấn an tinh thần bản thân và quyết định nhấp chuột - Cái hành động mở ra cả tương lai của mình.

Khi đã nhấn vào rồi, tôi vì quá lo lắng nên đã đưa hai tay lên che mắt, mãi lúc sau tôi mới can đảm mở một ngón tay và ti hí mắt quyết tâm nhìn vào màn hình sáng rực đó.

“Gì đây!”

Tôi hốt hoảng mở cả bàn tay ra.

Tưởng mình nhìn nhầm, tôi kéo máy tính kiểm tra một lần nữa.

“Đúng số báo danh!”

Ngay lập tức, một tiếng hét vang trời khiến bố mẹ tôi hoảng loạn chạy xuống nhà.

Họ phờ phạc ngáp ngắn ngáp dài vì bị phá giấc ngủ giữa đêm, rồi lo lắng nhìn đứa con gái đang sụt sùi khóc lóc của mình.“Con sao thế?”

Bố Tùng là người chạy đến đầu tiên, thấy tôi hoảng hốt nhìn vào máy tính ông cũng thất thểu dòm theo.

Vừa khi thấy số điểm bố tôi liền bấn loạn trừng mắt, ông chớp đồng tử nhìn tôi và nhìn lại máy tính đến mấy lần để chắc chắn mình không nhầm.

“Điểm mày không thủ khoa cũng á khoa, con chắc xuất được phỏng vấn rồi.”

Tôi gật đầu lia lịa với bố rồi nhìn mẹ đang vui mừng đi đến.“Sao thế ông?

Điểm cao lắm hả?”

Mẹ tôi hỏi.“Nối tiếp truyền thống Nam Định, năm nay lại tiếp tục có điểm 10 Văn rồi bà nhé!”

Bố nhìn tôi đầy vẻ tự hào.Sau khi biết điểm của mình tối đó tôi không tài nào ngủ được vì quá vui sướng, nhóm lớp không ngừng gửi đến các tin nhắn khoe khoang điểm thi cũng như các học bổng nhận được.

Page trường tối đó xôn xao về thành tích và tag tên nhau liên tục, confession cũng bàn tán rôm rả, có các bé lớp dưới xin vía, các thầy cô vào chúc mừng và mọi người đồng loạt xả ảnh tốt nghiệp.…“#ldvc0777

Năm nay toàn quốc có một điểm 10 Văn duy nhất thuộc về Bùi Ánh Nguyệt 12C nha mọi người.

Cho mình xin in4 chị nha.”

@Nguyễn Trần Minh Nhật: Sì tóp đi cục cưng.

Bùi Ánh Nguyệt nhỏ này người yêu của anh em nhé!

@Thảo Lê: Bùi Ánh Nguyệt quái vật hả mày?

@Ánh Dương Mai: Bùi Ánh Nguyệt Tin chuẩn chưa?@An Đẹp Trai: Mình xin vía điểm Văn bạn này trước khi thi tốt nghiệp mà ai ngờ bạn gấp đôi điểm mình luôn, nước đi này tại hạ bái phục…Sáng hôm sau, cô giáo chủ nhiệm nhắn vào Zalo nhóm một vài điều khiến tôi choàng tỉnh sau giấc ngủ ngon nhất kể từ gần một năm ôn thi đầy kịch tính kia."

Hạ cánh thành công!

Cảm ơn các chiến binh đồng hành cùng cô trong suốt một năm học vừa rồi.

Lớp chúng ta hân hạnh đem về thành tích rất tuyệt vời cho trường.

Hai môn Văn, Địa điểm trung bình cao nhất toàn Hà Nội và Lịch sử cao thứ ba các em nhé!

Lớp không ai trượt tốt nghiệp và đỗ với thành tích từ cao đến rất cao.

Cô xin dành lời tri ân sâu sắc nhất đến với tập thể 12C.Sau đây là một số cá nhân có điểm ấn tượng.

Các em cô nêu tên hãy nhắn tin riêng cho cô để nhà trường xếp lịch phỏng vấn nhé!1.

Ánh Nguyệt - Á khoa C00 toàn quốc (Toán:9, Văn: 10, Sử: 9.75, Địa: 9.5), đồng thời em có điểm 10 văn duy nhất cả nước.2.

Di Thảo - Điểm 10 Địa Lí trên tổng số 35 điểm 10 của Việt Nam.3.

Cô cũng chúc mừng thêm bạn Lóng Lánh, Thanh Tâm, vì hai bạn được tuyển thẳng vào Đại học."…Ngày hôm đó, tôi ra ngoài từ sớm để họp mặt cùng hội bạn.

Chúng tôi đã quyết định sẽ có một ngày đi chơi thả ga sau khi biết điểm và bây giờ là lúc tôi thực hiện khát khao đó.“Chào á khoa C00 toàn quốc nhé!”

Minh Nhật vừa thấy tôi đi tới nó đã hứng khỏi nói.Thấy Minh Nhật trêu chọc, tôi cũng hùa theo.

“Á khoa C00 chào thủ khoa A01 nha.”

“Này mày làm mọi người bất ngờ quá rồi đấy.

Điểm 10 Văn?

Mày là người hay là quái vật vậy?”

Di Thảo nhìn tôi ngưỡng mộ, nó chẹp miệng, ngao ngán lắc đầu.

“Biết đâu là người ngoài hành tinh cũng nên.”

“Bao công sức tao học mới được đấy.

Mày mày cũng được 10 Địa lí còn gì, cũng là quái vật mà dạng khác thôi.”

Tôi châm chọc.“Vậy thằng người yêu mày nó là giống loài gì?

Loại nào mà Anh với Toán được hai con 10?”

Di Thảo tiếp tục than phiền.

“Còn cả nhỏ Ánh Dương nữa, rõ bảo học dốt mà hồ sơ tốt nghiệp điểm trung bình cao nhất khối, điểm thi tốt nghiệp cũng không dưới 9 môn nào.”

“Nhưng mà tất cả chúng ta đều ổn cả là vui rồi còn gì.”

Ánh Dương trầm giọng nói: “Mọi thứ trôi đi nhanh quá nhỉ?”

“Mới hôm nào tao còn lo sốt vó vì sợ bố đuổi ra khỏi nhà mà giờ sắp bị đuổi thật rồi đây này.

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, hồi xưa tao còn hơi sợ chứ giờ tao chấp nhận đối mặt rồi.”

Thanh Trúc đồng tình.Nghe vậy, Di Thảo ngồi cạnh cũng tiếp lời.

“Nhanh thật!

Tao còn nhớ hồi 11, từ đấy đến giờ cách nhau có đúng một năm nhưng tao thay đổi nhiều quá, đỡ bốc đồng hơn, suy nghĩ cũng sâu sắc hơn.”

“Giáo viên tương lai phải thế!

Vậy mới dạy được tụi nhỏ.”

Tôi nhìn qua Minh Nhật.

“Sao đấy?

Mọi người đang vui mà cái mặt mày ủ rũ vậy?”

“Chúng mày không có ai chán thật đấy à?

Sắp tới là anh em mình phải tự thân vận động đấy!”

Minh Nhật nằm dài ra bàn nói.“Tao không!

Tao cảm thấy thoát ra khỏi cái nhà đó giúp cuộc sống của tao vui vẻ hơn.”

Ánh Dương nhàn nhạt trả lời.“Ánh Dương không tiếc thanh xuân của nó còn tao thì tiếc.

Tao vẫn muốn bản thân mãi ở độ tuổi 17, 18 vô lo vô nghĩ hơn là phải ngày ngày lo cơm áo gạo tiền.”

Di Thảo nói thêm.

“Thanh âm của tuổi trẻ là thứ không mua lại bằng tiền được đâu.”

“Không phải tao không tiếc tuổi trẻ của tao mà tao tiếc vì tao không có một cuộc sống đẹp hơn thôi.

Ban đầu tao cứ ngỡ rằng bản thân sẽ không có bạn bè, hay chẳng một ai chấp nhận sai phạm của tao…”

Ánh Dương chần chừ rồi nói: “Từ khi có tụi mày thì mọi chuyện thay đổi nhiều quá, sau này mỗi người đều có một cuộc sống khác, con đường khác, không còn mục tiêu chung nữa thì không biết chúng mày có nhớ đến Ánh Dương xấu tính như tao không.”

“Trong mắt tao mày là Ánh Dương xinh đẹp, tự dìm bản thân xuống là một hành động ngu xuẩn đấy!”

Di Thảo chau mày bảo.“Tao cảm ơn!

Mà sau này dù có thế nào cũng đừng quên nhau.”

Dương cười hiền.

“Chúng mày làm cho tuổi học sinh của tao trở nên ý nghĩa lắm đấy.”

Tuổi học trò của chúng tôi trôi qua đơn giản như thế thôi.

Nó chợt đến rồi cũng chợt đi hệt như cơn mưa rào, chúng tôi chỉ là những cô cậu đôi mươi vương vấn mãi những kỉ niệm đang hết mình bấu víu trên nhành phượng đỏ rực ở sân.

Mặt trời in từng vệt nắng lên những ô cửa kính tại Da Vinci, lại vô tình chiếu sáng sự khát khao chứng minh bản thân của tuổi trẻ.Hết cái tuổi học sinh, hết cái tuổi háu đá ai rồi cũng phải tìm cách trưởng thành, học cách chấp nhận đắng cay để vững chãi tự chèo lái con thuyền đang chênh vênh lạc lối.

Từ khi đặt bút ghi tên vào tờ đề thi tốt nghiệp, tôi biết dù bản thân có thành công hay thất bại thì mọi hành động tôi làm ra sau khoảng thời gian đó tôi đều phải tự chịu trách nhiệm.Thời học sinh kết thúc như thế đấy!

Nó mang lại cho tôi một nền tảng vững chắc và một Minh Nhật sẵn lòng thích tôi.
 
[Xuất Bản] Nhật Thực Toàn Phần
Chương 54: Lên voi xuống...


Học viện Ngoại giao - một ngôi trường từng là ước mơ của tôi.

Bằng tất cả sự chăm chỉ của mình, tôi có cơ hội được gửi gắm bốn năm thanh xuân tại một Học viện trực thuộc Bộ Ngoại Giao - một cơ quan tôi sẽ lại tiếp tục gắng sức để có cơ hội được công tác và làm việc trong tương lai."

Bùi Ánh Nguyệt, thủ khoa đầu vào ngành quan hệ quốc tế, khối trưởng ngành quan hệ quốc tế, DAV's leaders."

Chắc chẳng ai ngờ được đâu, nhưng đúng rồi đấy!

Bùi Ánh Nguyệt tôi đây đã cố gắng đến mức đạt được thành công vượt xa mục đích ban đầu tôi đã cẩn thận đặt ra.Tôi trở thành tân sinh viên cách đây đã được một thời gian và Minh Nhật cũng thế, cuộc sống sinh viên bận rộn hơn nhưng cũng năng động hơn.

Với một sinh viên ở VinUniversity như Minh Nhật thì môi trường học tập của chúng tôi hoàn toàn khác nhau nên hai đứa cũng ít khi trao đổi với nhau không như hồi còn học cấp ba nữa.Minh Nhật thường xuyên được cử đi tham gia phỏng vấn và xuất hiện trên nhiều kênh youtube.

Anh cũng là chủ nhân của hàng loạt dự án, là một trong những sinh viên nổi bật của ngành quản trị kinh doanh.

Minh Nhật mở rộng mối quan hệ xã hội, quen được nhiều tiktoker, youtuber,...

Anh còn chơi với hội toàn con ông này bà nọ, cái hội mà trong đầu có sạn, trong túi có tiền.

Cái người ngày ngày chỉ biết cắm đầu vào dự án, quay chụp đủ thứ, bận không có thời gian mà ăn trưa như anh thế mà lại đang ngồi ở phòng trọ của tôi."

Anh đến đây làm gì thế?"

Tôi vừa rót nước vừa hỏi."

Dạo này lu bu mấy dự án ở Vin nên hai tuần rồi anh chưa được gặp em."

Minh Nhật trầm ngâm nhận lấy cốc nước tôi đưa.

"Gặp được anh em có vui không?"

"Tất nhiên là có!

Mà anh bận vậy luôn hả?

Hai chị em nhà anh đúng là người sống để làm việc đấy.

Thanh Trúc thì sáng tác không để fan thuộc lời bài cũ còn anh thì hở ra là lại có dự án mới."

Tôi mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế."

Em dỗi anh đấy à?"

Minh Nhật phì cười, anh tiến đến ngồi cạnh tôi.

"Anh xin lỗi mà!"

"Không phải em vì cô đơn nên hoạnh họe với anh, em chỉ đang lo lắng cho sức khỏe của anh.

Minh Nhật này!

Làm nhiều như vậy có ngày nhập viện đấy anh ạ, phải đặt bản thân lên hàng đầu chứ."

Tôi không khỏi bức xúc, nói thêm: "Em học ở Học viện có kiến thức nặng, lại còn làm khối trưởng.

Em thấy mình chịu từng đấy đã quá mệt rồi mà anh còn làm gấp hai, gấp ba em.

Sức khỏe tốt đến mấy cũng không chống chọi lại được đâu."

Minh Nhật khẽ cười, anh quay đầu sang vùi mặt hít lấy hít để hương thơm trên mái tóc tôi.

"Anh mệt nên mới chạy đến đấy gặp em đấy!"

Minh Nhật choàng tay ôm lấy eo tôi.

"Anh nghĩ em gầy đi, mà không ngờ gầy đi nhiều đến vậy.

Em mệt lắm đúng không?"

"Em bình thường!"

Thấy anh ngọt ngào thủ thỉ, tôi không thể nào giữ nổi bộ dạng nghiêm túc nữa.

"Em nhắc anh lần này thôi đấy, nhớ giữ gìn sức khỏe."

"Ừm!

Anh biết rồi."

Minh Nhật gật đầu.Thấy Minh Nhật vẫn ôm chặt mình tôi hỏi: "Em nghe nói Vin đẹp lắm.

Các bạn nữ ai cũng xinh đẹp và học giỏi có đúng không?"

"Anh còn chẳng để ý mình có học chung với con gái đấy."

Minh Nhật đáp lời, thấy vẻ hậm hực của tôi anh hỏi: "Em ghen à?"

"Đâu có đâu!"

Hai má tôi bắt đầu nóng lên.

"Thèm vào mà ghen."

"Em cứ yên tâm, anh mà có hành xử không tốt thì em cứ việc mua nước mắm tạt vào nhà anh.

Hay em muốn trừng phạt, tra tấn kiểu cổ xưa cũng được.

Minh Nhật này nguyện hiến dâng cho Ánh Nguyệt trọn đời trọn kiếp luôn nhé!"

Để tạo niềm tin, Minh Nhật chỉ tay lên trời thề thốt.

"Anh mà sai anh nguyện..."

"Thôi!

Thề làm gì.

Nhắc đến nhà mới nhớ đấy, sao Thanh Trúc không ở với bố anh mà thuê cái phòng trọ bé con con đến máy lạnh còn không có vậy?"

Tôi thắc mắc hỏi.Minh Nhật thở dài: "Bố đuổi tụi anh ra khỏi nhà mấy tháng nay rồi Nguyệt à."

Tưởng gia đình Minh Nhật có xích mích tôi liền hỏi lại.

"Sao thế?

Đuổi gì cơ?"

"Bố muốn anh tự lập nên đuổi hai đứa ra khỏi nhà.

Lúc đấy anh về thăm bố, tự nhiên bố ra vứt cho anh cái vali quần áo rồi xua tay."

Minh Nhật bắt đầu nhại lại giọng điệu của bác Thuận.

"Đó con muốn đi đâu thì đi, tốt nhất đừng có về nhà làm chi.

Dạo này bố hết tiền rồi, bố không nuôi nổi con nữa đâu."

"Ủa vậy hả?

Còn chị Trúc thì sao?"

Tôi phì cười khi nghe xong câu chuyện có phần éo le này.

"Chị Trúc bị đuổi kiểu gì?"

Minh Nhật chẹp miệng.

"Không khác anh là bao...

Bả cũng bị ném cho cái guitar rồi bố anh đuổi bả đi luôn.

Đúng là đời, lên voi xuống chó đâu ai biết được tương lai đâu."

"Vậy là bố mẹ anh không thưởng cái gì khi thấy một người đỗ VinUniversity còn một người là thủ khoa Sân khấu - Điện ảnh luôn hả?"

Tôi hứng thú hỏi."

Thưởng cái gì em?

Bố mẹ để lại cho cái nền tảng vững chắc đó là phần thưởng giá trị nhất rồi.

Ít ra lúc anh đi còn được ném cho cái vali, anh còn tưởng bố không cho anh cái gì luôn chứ!"

Minh Nhật cố vẽ ra một nụ cười.Nghe Minh Nhật kể mà tôi cười chảy cả nước mắt vẫn không hết cười, nhìn cuộc sống sinh viên yên bình của mình tôi bỗng cảm thấy biết ơn ông trời vô bờ đến."

Thanh Trúc đó!

Bả mới tậu thêm mấy loại nhạc cụ, giờ bả hết tiền rồi.

Bữa ăn thường ngày của bả cũng như anh, mì tôm không người lái."

Tôi cung cấp thông tin của Thanh Trúc cho Nhật."

Mà Nguyệt này!"

Minh Nhật bỗng nhiên hỏi, giọng nói có phần e dè hơn khi nãy."

Dạ?"

"Em có tiền không?

Cho anh vay năm chục, chắc trụ nổi mì tôm từ giờ đến lúc nhận lương đấy.

Hứa nhận lương xong anh đưa lại cho em, em tính tiền lãi cũng được.

Em mà không cho anh vay là anh nhịn đói không sống nổi mất."

Minh Nhật chắp tay, nhìn tôi bằng ánh mắt lấp lánh.Tôi chợt nảy ra ý tưởng.

"Thế này được không?

Tuần sau em rảnh, em có thể mua cơm đến chỗ anh."

"Phiền em không?

Đường xa lắm đó, hay anh cho em mượn xe nhé?"

Minh Nhật thuần thục mở cặp sau đó lôi ra một chùm chìa khóa.

"Em thích xe gì?"

"Anh kiếm đâu ra nhiều xe vậy?"

Nhìn chùm chìa khóa kêu leng keng trên tay Minh Nhật mà cằm tôi như rơi xuống bàn."

Bố cho anh mượn mà quên mất anh không có tiền đổ xăng.

Ở đây có chìa khóa Rolls-Royce, Maybach, Land Cruiser, nói chung tùm lum tà la tiếc là hết xăng" Nhật không từ bỏ, anh gợi ý.

"Hay bé đi VinFast đi!

Người Việt dùng hàng Việt."

"Em đi xe máy đến là được.

Mà anh đi xe gì đến đây ấy nhỉ?

Hết xăng cả thì sao mà dùng ô tô."

"Anh chôm xe điện của bạn anh đến.

Chắc giờ này nó ngủ dậy rồi, không thấy xe đâu chắc nó hoang mang lắm."

Anh lắc đầu thở dài.

"Thật là tội nghiệp!

Mà thôi kệ đi."

"Đúng là đời không ai biết trước được gì nhỉ?

Anh túng thiếu đến mức nào mà lại đi chôm xe của bạn vậy Minh Nhật?"

Tôi hỏi."

Nhưng nhớ em quá nên bắt buộc phải đi thôi, không đi là từ mai không có thời gian mà thở."

"Ngày mai trở đi, em sẽ mang cơm cho anh lẫn Thanh Trúc luôn.

Nhớ ăn ngon miệng nhé!"

Tôi nói.
 
[Xuất Bản] Nhật Thực Toàn Phần
Chương 55 - Minh Nhật: Mỹ


(Góc nhìn Minh Nhật)Thời gian trôi nhanh thật đấy.

Mới hôm nào còn học đại học giờ tôi đã phải đứng ở sân bay chuẩn bị rời Việt Nam để sang Mỹ học tập."

Anh không nỡ xa em tí nào."

Tôi ghì chặt eo Ánh Nguyệt mà không nỡ rời đi."

Cứ kì kèo mãi thế, anh không vào là chẳng kịp giờ bay đâu."

Ánh Nguyệt mỉm cười rồi đẩy tôi ra, nhắc nhở.

“Nào vào đi!

Muộn giờ rồi.”

Thanh Trúc đứng gần đó, không chịu nổi cảnh âu yếm của đôi bạn trẻ liền buông lời mắng mỏ.

"Thằng kia mày đi lẹ cho gió trời Hà Nội bớt ô nhiễm coi."

"Không cần chị giục em cũng đi."

Tôi trông bộ mặt chán chường của chị và lũ bạn, liền thấy bản thân như đang bị xúc phạm liền tức anh ách bảo: “Chúng mày không tạm biệt tao đấy à?”

An bĩu môi.

“Mang cái bằng thạc sỹ về rồi muốn ôm hôn thắm thiết gì tùy mày.”

Nom thấy ba đôi mắt ném thẳng về phía mình sự ruồng rẫy không chút tiếc nuối tôi chỉ còn biết cách đảo mắt qua Ánh Nguyệt.

Đau lòng hơn nữa khi tôi thấy em đứng gọn một bên lặng lẽ nhìn tôi.

Dù không nói ra nhưng tôi nhận ra được nỗi buồn sâu thăm thăm được Ánh Nguyệt che dấu kĩ trong lòng.“Đợi anh nhé em!”

Tôi tiến đến ôm em thật chặt."

Anh đi an toàn."

Nói xong Ánh Nguyệt cũng vòng tay ôm tôi mà động viên, an ủi.

“Có một năm hơn thôi, em đợi được.”

"Em ở lại vui vẻ.

Đừng quên anh, ngoài anh ra thì không ai xứng với em đâu."

Tôi đứng tần ngần ra đó suy tư một lát sau đó nói: "Cẩn thận với mấy thằng con trai biết chưa?

Nhất là mấy thằng như anh hồi xưa, thấy tụi nó thì tránh xa ra."

"Mày biết mày tồi rồi đấy à?"

Di Thảo đứng bên bật cười chế giễu.

“Cũng nhận thức được bản thân tốt hay xấu cơ đấy.”

“Kệ tao!

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.”

Tôi quay ra nhìn Ánh Nguyệt, nhẹ giọng.

“Ăn uống đầy đủ, đừng đi đêm biết chưa?

Có gì thì báo anh, không được tự chịu đựng một mình nhé em!”

Thấy Ánh Nguyệt gật đầu nghe theo lia lịa, tôi cũng miễn cưỡng lùi bước vào trong, dù đã cố gắng bơ đi để bản thân thôi nhớ nhung nhưng tôi vẫn bất giác ngoái đầu lại vẫy tay chào tạm biệt mọi người.Đứng ở xa thế này tôi mới hiểu, thật ra những cái khẩy tay xua đuổi hồi nãy thực chất là một hành động động viên mong tôi không thêm ủ rũ.

Nếu khi nãy ai cũng níu kéo tôi chắc có khi tôi sẽ bỏ học bên Mỹ để làm việc tại Việt Nam luôn mất.Tôi cứ ngoái đầu lại, ngoài đến khi Ánh Nguyệt lê từng bước chân nặng nề khuất mắt tôi thì tôi mới thôi trông ngóng.Máy bay cất cánh, tôi lặng người ngắm nhìn Hà Nội ở dưới.

Thủ đô quê tôi có những những tòa san sát, có lăng Bác,...

Mọi thứ quá đỗi thân thuộc nhưng giờ đây lại xa vời đến thế.Chưa bao giờ tôi cảm thấy trống trải như lúc này.

Rời xa quê hương, rời xa gia đình, bạn bè và cả Ánh Nguyệt, tôi chán nản mà điên cuồng trả lời những câu hỏi tự hiện lên trong não mình về giá trị của nơi tôi gọi là “nhà”.

Xa rồi mới nhớ, trở về thì không muốn chia xa.Mối bận tâm lớn nhất của tôi bao giờ cũng là Ánh Nguyệt.

Bởi tôi lo biết đâu em không ăn uống đầy đủ thì sao?

Khi em ốm thì ai sẽ chăm sóc cho em?

Ai sẽ ân cần đút từng thìa cháo cho em đây?

Ai sẽ là người vì tiếng kêu đau của em mà thức dậy vài lần trong đêm để hỏi xem em có vấn đề gì?

Ai sẽ là người đun nước cho vào túi giữ ấm của em khi em đếm kì?

Ai đây?

Ai sẽ kiên nhẫn như thế ngoài anh?Tôi không yên tâm, rất sợ rằng Ánh Nguyệt của tôi sẽ không tự chăm lo cho mình được mặc dù em ấy đã 23.

Bởi tôi luôn ở cạnh em mỗi khi em cần, tôi đội mưa đến nhà em vì em kêu đói, hay chỉ cần một câu nói của Nguyệt có thể khiến tôi mất ngủ cả đêm.

Tôi sợ em bị bắt nạt vì ngoại hình hiền lành đó, tôi sợ, tôi lo lắng, tôi không tài nào bỏ em ra khỏi mối bận tâm lớn của bản thân.

Tôi chăm lo cho em mọi thứ nên thành ra không yên tâm nổi khi thấy em một mình.

Ước gì có thể mang em sang Mỹ thì tốt biết bao."

Vừa nãy mày có nói gì với Ánh Nguyệt không?"

Ánh Dương cẩn trọng bước ra hỏi nhỏ.Thấy Ánh Dương mặc bộ đồng phục của tiếp viên hàng không, tôi không hết vui mừng thay nó vì con bé đã đạt được ước mơ bản thân luôn khao khát.

Chỉ có điều đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu lý do vì sao Ánh Dương lại yêu bầu trời đến vậy, nó coi bầu trời hệt như một người bạn tri kỷ luôn thủ thỉ cùng nó mọi sự trên thế gian."

Tao dặn dò em một tí thôi.”

Tôi sực nhớ ra một chuyện nên vội chúc mừng.

“Sao?

Nghe nói mày lên tiếp viên trưởng, mày giỏi lắm đấy!”

Ánh Dương cũng nảy ra một điều.

"Này!

Có cái này đưa mày.”

Nó vội lục lọi xung quanh sau đó đưa ra một tấm thiệp màu trắng cho tôi.

“Tao không cần mày đến dự đâu nhé!”

Tôi sửng sốt nhìn tấm thiệp cưới Ánh Dương đặt trên tay mình.

“Mày điên hả?

Đưa giờ này sao mà tao đi được?

Mày với Quốc Thiên giấu tao tổ chức đám cưới phải không?”

Ánh Dương gật gù.

“Đúng rồi!

Tao sợ thông báo mày lại tiếp tục trì hoãn đến Mỹ, nên tao với bọn kia quyết định giữ im lặng đợi mày đi rồi mới đưa.

Tao xin lỗi mày nhiều lắm, nhưng việc học của mày vẫn quan trọng hơn cái đám cưới của tao.”

Tôi đang giận lại càng thêm giận bởi biết tin cả một lũ giấu giếm mình một chuyện hệ trọng thế này.

“Tiền cưới tao sẽ chuyển khoản!

Mày cứ liệu hồn vào, cưới xin mà chẳng hó hé một lời, chắc lúc về đến Việt Nam tụi bây có hai đứa con rồi cũng nên.”

Ánh Dương nhìn khoang hành khách im lặng trong giấc ngủ miên man rồi quay sang nhắc nhở tôi.

“Du học bên đấy cần chuẩn bị nhiều thứ nên mày tranh thủ lên kế hoạch hay nghỉ ngơi gì đi.

Bao giờ có đồ ăn tao gọi dậy nhé, tao vào khoang trước có gì thì ấn nút gọi, tao sẽ ra sớm hỗ trợ.”

Sau khi nghe Dương nói tôi liền gục xuống và ngủ li bì, có ăn được vài miếng cho đến khi đặt chân xuống đất Mỹ.Nhìn dòng người xa lạ vội vàng bước đi, ngước lên những tòa nhà cao chọc trời và dạo bước ở một đất nước có nền kinh tế đẳng cấp nhất thế giới tôi càng thấy bản thân mình nhỏ bé.

Sau khi tận hưởng chán chê ở bên ngoài tôi quyết định về phòng của mình thì đã đến tối muộn, do lệch múi giờ mà tôi trằn trọc cả đêm mãi mà chẳng ngủ được.Tình hình kinh tế của tôi đang trong giai đoạn khó khăn và thất thường, đau lòng hơn là bố đã dặn tôi trước khi đi là mặc xác để tôi tự sinh tự diệt bên này.

Dù gia đình dư giả, đủ tiền thuê một căn hộ đắt tiền nhưng do bố khắt khe nên tôi quyết định thuê loại phòng giá thấp nhất có chỗ chui ra chui vào trên xứ Cờ Hoa.Căn hộ tuy không to nhưng được cái hơi cũ, vấn đề cũ hay mới từ trước đến nay không quá quan trọng với tôi.

Tôi vốn chỉ quan trọng đồ ăn nước uống của mình, vậy nên trước khi đến đây tôi đã chuẩn bị một danh sách các món ăn khá đa dạng nhưng cũng chẳng kém phần ngon miệng: Mì tôm xào, mì xào trứng, pizza mì tôm, mì tôm sống,...

Tuy rằng vẫn chưa thoát khỏi kiếp sống chung với mì tôm nhưng tôi tự tin là mình có thể tồn tại được với danh sách đồ ăn long trọng đó.“Bùi Ánh Nguyệt!

Em đợi anh nhé, anh chuẩn bị về rồi đây.”

Tôi bật dậy viết dòng chữ này lên tường bằng tiếng Việt để không ngừng nhắc nhở bản thân luôn phải cố gắng.
 
[Xuất Bản] Nhật Thực Toàn Phần
Chương 56 - Minh Nhật: Xem nhật thực


(Góc nhìn Minh Nhật)"Con lấy được bằng thạc sĩ rồi.

Xếp loại cao nhất luôn đấy!"

Tôi hứng khởi gọi điện khoe bố mẹ.Chuyện là sau một năm cặm cụi đèn sách, tôi đã tốt nghiệp bằng thạc sĩ ở Cornell nên người đầu tiên tôi muốn gọi điện thông báo là bố mẹ mình.

Thấy bố mẹ hứng khởi, tôi vẫn chưa thể tin được bản thân đang cầm tấm bằng thạc sĩ trên tay và sắp được trở về quê hương.

"Giỏi!”

Bố tôi tấm tắc khen ngợi.

“Chuẩn bị về học việc rồi thừa kế là vừa nhỉ?

Về nhanh lên bố sắp xếp công việc hết cho Minh Nhật rồi nhé.”

Thấy bố nói sẽ chuẩn bị sẵn việc làm cho mình, tôi định bụng sẽ từ chối bởi tôi đã đúc kết ra được biết bao kinh nghiệm xương máu từ cái thời còn là học sinh.

Ai đời để con bê vác ngoài công trường cả tháng trời mà ném cho nó được tận 500.000 cơ chứ.

Tôi không chê ít nhưng tôi nghĩ từng đấy công sức mình bỏ ra đáng ra phải được hơn thế nhiều lần.“Bố chuẩn bị gì?”

Tôi xụi lơ hỏi."

Cố vấn chiến lược cho Sơn Nguyễn Group.”

Bố trả lời.Nghe tên nghề có vẻ oai, tôi thấy triển vọng nên hứng thú hỏi: “Lương bổng như nào hả bố?”

“Bố trả con 5.000.000 VNĐ một tháng được không?

Đủ tiền mua Omachi về ăn luôn nhé.”

Bố tỉnh bơ nói.Tôi biết tỏng ý đồ của bố nên chẳng quá bất ngờ, chỉ lập tức lắc đầu từ chối kịch liệt.

“Con chịu bố!

Bỏ ra cả mấy tỷ bạc tiền học, qua hẳn Mỹ học thạc sĩ mà bố trả con 5.000.000.

Con tìm việc ở công ty khác có khi người ta coi trọng con hơn đấy.”

Bố tôi là vậy!

Ông ấy có thể thoải mái với tất cả mọi người, sẵn sàng trả lương cao cho những nhân viên chăm chỉ hay người có năng lực nhưng con ông thì khác.

Ông gom nhặt trọn sự khắt khe trao tặng cho hai đứa con, hơn hết còn không hỗ trợ chúng tôi đồng nào.Thú thật là chị em tôi từng có thời bất mãn vì gia đình không đến mức nghèo khó, nhưng bố quyết tâm nuôi dạy hai đứa theo kiểu để tụi nó hèn hèn một chút cũng chẳng sao.

Bây giờ càng lớn tôi lại càng hiểu lý do bố lựa chọn cách đó để nuôi dưỡng chúng tôi."

Hay con làm bên mẹ đi!

Đảm bảo lương cao hơn."

Mẹ tôi bất thình lình xuất hiện trong màn hình điện thoại của bố.Dạo gần đây tôi cũng có để ý là mẹ thường đăng ảnh bố và mẹ đi du lịch chung với nhau nên tôi cũng mát lòng vui mừng.

Bằng một cách nào đó sau chuyến đi Anh khoảng 5 năm trước gia đình tôi đã tìm lại được tiếng nói chung sau vô vàn lần rạn nứt."

Con cũng nghĩ nên làm chỗ mẹ đấy ạ!

Bố bóc lột sức lao động của con ghê luôn.”

Tôi buông câu đùa, rồi nghiêm túc chuyển chủ đề: “Bố mẹ có thấy Ánh Nguyệt đâu không ạ?

Từ hôm qua đến giờ con gọi ba cuộc mà không thấy nghe.”

"Tất nhiên là mẹ biết con bé ở đâu rồi.”

Mẹ tôi bỗng nhiên nở một nụ cười kì lạ.

“Hai mẹ con mình đoán thử xem nhé!”

Mặt tôi vẫn nghệt ra ngơ ngác trước câu trả lời của mẹ.

"Gì vậy ạ?

Sao tự nhiên mẹ cười tủm tỉm thế?”

"Mẹ nghe nói sắp có nhật thực ở Mỹ, con ở lại ngắm cùng Ánh Nguyệt rồi về sau cũng được.”

Mẹ mỉm cười hiền hậu.Tôi hiểu ngay được vấn đề, đang ngồi trên hàng ghế đá tôi liền đứng bật dậy mà láo liên liếc nhìn xung quanh kiếm tìm bóng hình em.

Nhìn khuôn mặt của bố lẫn cách nói chuyện của mẹ, tôi khẳng định em đang ở đây.

Tôi lùng sục hết mọi ngóc ngách vì tôi biết em đang núp, có điều em trốn kĩ quá nên dù đã mỏi nhừ chân tôi vẫn không tìm ra.Mãi đến khi tôi ngồi xuống ghế thở hồng hộc nghỉ ngơi thì có một chai nước lạnh dơ đến trước mặt tôi, tôi biết chắc người đó là em nên ngẩng đầu lên ngắm nhìn.

Không phụ sự kì vọng của tôi, người đó thật sự là em."

Chúc mừng anh tốt nghiệp nhé!”

Ánh Nguyệt yêu dấu là người đầu tiên giao tiếp bằng tiếng Việt với tôi sau hơn một năm ở Mỹ.

Nghe được giọng nói em, tâm hồn tôi như được xoa dịu.Tôi đứng bật dậy ôm chặt lấy em, lòng vui mừng khôn xiết vì biết em đã lặn lội qua tới đây để chúc mừng ngày tốt nghiệp của tôi.

Bùi Ánh Nguyệt cứ đáng yêu như thế, em cứ làm cho tôi yêu em hơn vì cái sự nhiệt huyết đấy.

Để tôi nói cho em biết, em tưởng làm vậy là tôi thích à?

- Em sai rồi, tôi nghiện đấy!

Trớ trêu thay lời trong lòng sến sẩm quá nên chẳng dám trực tiếp trò chuyện cùng em."

Sao em lại đến đây thế?"

Tôi thủ thỉ bên tai em."

Em đến gặp người yêu của em, thấy em anh có vui không?"

Ánh Nguyệt mỉm cười, giọng nói tủi hờn than thở.

“Một năm rồi mới được gặp, anh khỏe không?”

“Anh khỏe lắm, còn em?

Làm việc ở Bộ Ngoại giao có áp lực không nhỉ?”

Tôi cầm tay Ánh Nguyệt ngồi xuống ghế, ân cần hỏi thêm: “Cho anh được nghe về những gì em trải qua nhé!”

“Áp lực thì có nhưng em thấy hạnh phúc lắm.

Em có được cơ hội thăng tiến, lại được các cô chú, anh chị đi trước chỉ cho điểm mạnh điểm yếu để phát huy và khắc phục.

Em mới được đặt chân đến Cuba, anh em ruột thịt của Việt Nam ta.

Em thấy rất tự hào vì càng tìm hiểu em lại càng thấy mình chẳng biết điều gì cả.

Còn anh?”

Ánh Nguyệt nhẹ giọng hỏi.“Năm qua anh không tận hưởng quá nhiều, anh tập trung làm thêm và học tập, thỉnh thoảng có đến Quảng trường Thời Đại nhưng hiếm khi ở trong trạng thái thư thả.

Hôm nay có em rồi nên hai đứa mình ở đây với tư cách là khách du lịch, dạo chơi khoảng một tuần trước khi về nước.

Được không em?”

Tôi hỏi.“Được ạ!

Mục đích chính em đến đây là để đón nhật thực mà.”

Ánh Nguyệt gật đầu.Trong thời gian chờ nhật thực, chúng tôi cùng nhau đến Las Vegas chơi bài, đến tượng Nữ Thần Tự Do, trung tâm Không gian Kennedy và cùng đến Walt Disney World.Chúng tôi lông bông khắp nước Mỹ chơi đùa cũng chỉ mong đợi đến ngày hôm nay."

Sắp nhật thực rồi, để anh đeo kính giúp em."

Tôi ân cần giúp Ánh Nguyệt trang bị đồ nghề."

Nếu may mắn!

Chúng ta có thể thấy được nhật thực toàn phần anh nhỉ?"

Ánh Nguyệt khẽ cười.Tôi gật đầu rồi nắm chặt tay Ánh Nguyệt xoay người về phía Mặt Trời đang tỏa sáng rực rỡ.

Nhìn Mặt Trăng đang tiến lại gần mà tôi không hết bồi hồi, ngay ở đây Nhật và Nguyệt đều đang chứng kiến quá trình nhật thực, cái hiện tượng mà tôi gọi nó là “định mệnh”.

Một hiện tượng được cả thế giới nói đến, được mọi công dân Mỹ cầm điện thoại ghi hình lại bởi khoảnh khắc đẹp đẽ hiếm có này.Bầu trời tối sầm lại, nhật thực diễn ra.

Trong giây phút ngước nhìn khung cảnh “lịch sử” , tôi cảm nhận được bàn tay Ánh Nguyệt nắm chặt tôi hơn."

Bởi ta nói, hai đứa nó trái ngược với nhau như vậy còn có lúc tác hợp cơ mà."

Tôi khẽ cười bảo."

Rồi nó sẽ rời xa nhau thôi, đâu thể ở bên nhau mãi được.

Ánh Nguyệt trả lời."

Vậy chúng ta tạo ra nhật thực đi, nhật thực toàn phần vĩnh cửu.

Mặt Trăng với Mặt Trời không được thì có Nhật và Nguyệt.”

Tôi chầm chậm bảo.

“Cái gì không có mình có thể tạo ra, mình là người mà, là loài thông minh nhất vũ trụ.

Mình không có giới hạn.”

Chúng tôi về nhà soạn đồ ngay khi nhật thực kết thúc.

Ngồi trong căn phòng gắn bó với mình hơn một năm, thâm tâm tôi cũng có một khoảng lặng nhất định.“Nghe nói bố mẹ em về Nam Định sống rồi hả?”

Tôi hỏi.“Vâng!”

“Bố mẹ em có lên Hà Nội nữa không?”

"Chắc không đâu anh ạ, năm em ở trên Hà Nội là có công việc bắt buộc chứ bố mẹ em thích ở quê hơn.

Tuổi đấy thường muốn ở nơi bình yên mà.”

Tôi đáp."

Em dắt anh về Điền Xá hỏi thăm hai bác chút nhé!

Lâu rồi anh chưa xem múa rối nước nên cũng nhớ với lại cũng hoài niệm cái thời trẻ trâu ra đồng nướng ngô dịp Tết quá.”

Không biết có phải do hết cái tuổi ngỗ nghịch hay không, nhưng giờ đây nhắc đến những kỉ niệm vui nhất tôi chỉ nghĩ về những lần nghịch dại và bị mọi người mắng vốn thuở bé."

Ờm!

Cũng được thôi, nếu anh muốn thì về Điền Xá chơi, em dắt anh đi tham quan chỗ làm cây của bố em.

Mà không cần mua quà cáp gì đâu, bố mẹ em thấy anh đến cũng đủ mừng rồi.”

Tôi bảo.“Hay mình về dịp Tết nhỉ?”

Tôi chợt nảy ra ý tưởng này.Ánh Nguyệt thắc mắc.

“Về dịp Tết làm gì hả anh?”

“Em bảo là có hội đền Gin ở xã Nam Dương đó.

Anh nghe cũng hay nên có ý định tham gia xem thế nào.”

Lần cuối cùng Ánh Nguyệt nhắc về hội đền Gin cũng mấy năm rồi nên chắc em cũng quên, tôi nghĩ chỉ mình tôi là còn nhớ rõ mồn một những lời em ấy miêu tả.Đền Gin là nơi thờ phụng, tri ân đức Long Kiều linh Thánh Kiều Công Hãn, người có công giúp Ngô Quyền đánh thắng trận trên sông Bạch Đằng năm 938, mở đầu thời kỳ tự chủ của dân tộc.

Tháng Chạp có hội Người ta dâng cá trắm đen, có khi tới 15 cân lận.

Đây cũng là một trong 10 lễ hội tiêu biểu của tỉnh Nam Định.
 
[Xuất Bản] Nhật Thực Toàn Phần
Chương 57: Cầu hôn


Năm 28 tuổi, tôi gần như đạt được những gì bản thân mình trước đây từng mong cầu.Tôi đang ở chung nhà với Minh Nhật, hai đứa mua một căn chung cư có đầy đủ tiện nghi, chúng tôi mua được xe và hiện đang rất hài lòng với cuộc sống mình có hiện tại.Minh Nhật đang làm giám đốc điều hành cho một công ty con chuyên về thiết kế nội thất của Sơn Nguyễn Group.

Còn tôi cũng dần có chỗ đứng nhất định trong ngành nghề của mình, tôi được cử đi đàm phán những dự án quan trọng, va vấp nhiều hơn và ngày càng thấy rõ tầm quan trọng của kiến thức."

Ánh Dương sinh rồi đấy anh.

Sinh đôi!

Hai đứa nó kháu khỉnh lắm."

Tôi mở hình hôm qua mình mới chụp được ở bệnh viện cho anh xem.Minh Nhật chẹp miệng: "Ờ đấy!

Anh cũng quên chúc mừng, dạo này đang đến đoạn chuyển giao nên nhiều việc quá."

"Em biết anh quên nên đi xe đến chúc mừng từ tối qua rồi.

Dạo này nhiều việc quá đúng không?

Chắc anh mệt lắm."

Tôi đi đến bàn làm việc, chậm rãi xoa bóp thái dương cho anh.Anh phì cười, nhắm mắt thư giãn ngửa cổ ra sau.

"Em không cần lo cho anh làm gì...

Cứ vui vẻ mà sống, anh mệt thì kệ anh, đừng vì anh buồn mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng của em.

Mà buồn quá thì cứ lấy thẻ của anh mà quẹt."

Tôi cười mỉm.

"Thế mà hồi đại học vay em 50.000 để ăn mì tôm.

Giờ anh đổi đời nhanh gớm đấy.”

“Em đừng nhắc lại chuyện quá khứ nữa, càng nghĩ anh lại càng thấy khâm phục bản thân.

Giờ mà cho anh thử lại chắc anh chẳng dám mất.”

Anh nói.“Hôm nay sinh nhật anh đấy!

Anh muốn gì không?

Em tặng anh.”

Tôi ân cần hỏi.Minh Nhật nhoẻn miệng, anh xoay ghế lại ôm lấy eo tôi.

"Hôm nay anh muốn gì à?

Hừm...

để tối đi, tối nay anh dắt em đi chỗ này.”

“Sinh nhật của anh mà anh dắt em đi ấy hả?”

Tôi láu táu nói: “Có vấn đề gì đúng không?”

Minh Nhật véo má tôi, anh chậm rãi bảo: “Việc của em là đi cùng anh thôi, sinh nhật của anh mà, em phải chiều anh đúng không em?”

Tôi vẫn chưa hết thắc mắc.

"Anh muốn gì ở em?"

Thấy tôi bối rối, Minh Nhật càng được nước lấn tới, anh nhìn tôi bằng đôi mắt mãnh liệt hơn.

“Em nghĩ anh muốn gì?”

Thái độ của Minh Nhật khiến tôi không khỏi tò mò, nhưng tôi cũng chẳng dám hỏi thêm gì nhiều bởi hôm nay là sinh nhật của anh.

Vậy nên tôi bèn tranh thủ sửa soạn trong lúc đợi anh làm việc để tối đi cùng anh.Đến khoảng 21 giờ tối, Minh Nhật mở cửa bước vào phòng tôi.

Thấy tôi đang khó khăn trong việc kéo khóa áo, anh liền đi tới trợ giúp.“Anh có thể nói cho em biết là anh đang dự tính gì được không?”

Tôi dùng ánh mắt lấp lánh nhìn anh.Minh Nhật tiếp tục giữ im lặng, sau khi kéo khóa xong anh với tay lấy chiếc áo dạ dài rồi khoác lên vai tôi.

Anh ân cần cầm lấy tay rồi và dắt tôi ra ngoài xe, mặc tôi có tò mò nhìn anh thế nào anh vẫn nhất quyết không mở miệng.“Công viên này hồi xưa tụi mình hay ra lắm đây nè!

Giờ được trang hoàng trông đẹp hơn hẳn nhưng nét cũ thì mất cả rồi.”

Tôi nhìn qua cửa sổ mà lòng không khỏi xót xa.Tôi luôn cảm thấy bản thân là kiểu người sống về quá khứ, tôi thích lưu giữ lại những kỉ niệm bằng nhiều hình thức khác nhau.

Sống trong một xã hội phát triển, công việc của tôi đòi hỏi phải cập nhật phiên bản mới của bản thân liên tục nhưng tôi vẫn luôn hoài niệm và tiếc nuối vì một thời đã qua.

Giờ đây khi thấy một nơi gắn liền với thời học sinh của mình không còn như xưa lòng tôi ít nhiều cũng man mác buồn.Minh Nhật bỗng dừng xe lại trước cổng công viên, nhìn anh như thể có hẳn một kế hoạch kĩ lưỡng đã vạch ra từ đầu nhưng dù có đoán mò đoán non mãi tôi vẫn thấy không hợp lý.

“Lạ thật anh nhỉ?

Nhiều con đường thay đổi mà con đường lúc xưa mình hay đi tuyệt nhiên chẳng có chút thay đổi nào.”

Tôi nhìn xung quanh rồi cảm thấy có gì đó kì lạ.

“Sao có những chỗ tối om vậy nhỉ?”

“Ánh Nguyệt này!”

“Dạ?”

“Em còn nhớ hòm ước nguyện 10 năm trước của chúng ta không?”

Minh Nhật cúi xuống nhặt lấy chiếc xẻng bị vứt lăn lóc ngoài phòng bảo vệ.Nghe Minh Nhật nói xong não tôi ngay lập tức lục lại những ký ức từ thời xa xưa.

Từng chút, từng chút, nó nhỏ giọt chậm rãi đến cái hôm một tuần trước kì thi THPT Quốc Gia của tôi.

Và rồi tôi sực nhớ ra điều ước của mình một thập kỷ trước.“Em nhớ rồi phải không?”

Minh Nhật mỉm cười, anh bước nhanh hơn đến chỗ gốc cây xưa cũ.Tôi cũng nối gót theo sau, do thấy trời quá tối nên tôi quyết định bật đèn pin điện thoại lên để soi giúp Minh Nhật.

Anh cởi áo khoác dài bên ngoài rồi xắn tay áo sơ mi, sau đó Minh Nhật bước vào trong và bắt đầu đào chiếc hộp lên.Từng lần đâm xẻng xuống đất của anh tôi đều cười tươi hào hứng, quả thật tôi rất muốn biết Minh Nhật đã ước gì vào thời điểm 10 năm về trước.Rất nhanh sau đó, Minh Nhật đâm xẻng vào một vật gì đó dưới đất khiến nó kêu lên một tiếng “Cộc” khá to, thấy tín hiệu tốt tôi soi đèn pin vào sâu hơn để anh có thể dễ dàng mang lên.Minh Nhật cười tươi roi rói, anh cúi xuống kéo chiếc hộp lên mà mặc kệ cho chiếc áo sơ mi của mình bị dính đất cát.

Chiếc hộp ẩm ướt, mùi tỏa ra không được thơm tho gì lắm nhưng chất lượng vẫn còn tốt.

Minh Nhật cầm xẻng đập nát khóa hộp rồi cả hai chúng tôi cùng nhau mở nắp.“Lọ em anh đọc còn lọ anh em đọc nhé!”

Tôi cầm lọ điều ước của Minh Nhật lên và nói.“Ánh Nguyệt này!

Để anh đọc của em trước khi em đọc của anh có được không em?”

Thấy Minh Nhật mở lời, tôi liền gật đầu đồng ý.Minh Nhật thấy thế liền mở nắp hộp ra, anh nhìn tờ giấy một lát sau đó đọc lớn.

"Mong rằng chúng ta có một đời hạnh phúc.

Ước mơ của em đơn giản quá nhỉ?”

“Không đơn giản đâu, sống thì dễ mà sống hạnh phúc thì còn tùy người.

Hay ước mơ của anh lớn lao quá, anh ước gì?

Làm việc cho Samsung hay làm gì khác?”

Tôi vừa nói vừa mở lọ ước mơ của Minh Nhật.“Tất nhiên là anh mơ lớn rồi!

Anh đã viết lý tưởng cả cuộc đời của mình vào đó đấy.”

Minh Nhật tự hào nói thêm.

“Thành hiện thực hay không thì do người khác quyết định.”

Vừa nghe thấy vậy, tôi liền trêu chọc.

“Ước mơ của anh lại do người khác quyết định?

Đấy có phải Minh Nhật mà em quen không?”

Minh Nhật không trả lời ngay mà đứng đối diện khoanh tay nhìn tôi loay hoay mở chiếc lọ rồi chậm rãi mỉm cười.Sau khi mở tờ giấy ra tôi cẩn thận đọc từng chữ một rồi giật mình nhìn lên Minh Nhật.Công viên tối om bỗng chốc sáng rực, phơi bày toàn bộ khung cảnh đẹp đẽ ra trước mắt tôi."

Anh dùng gần 11 năm để chờ đợi ngày hôm nay, thật sự vui mừng khi đến tận bây giờ chúng ta vẫn ở cạnh nhau.

Mong rằng khi đọc nó em sẽ chấp nhận lời cầu hôn này, cô gái của anh."

Vườn hoa cẩm tú cầu mà tôi không biết vì sao lại xuất hiện, hiện lên đầy xao xuyến dưới hệ thống đèn, đài phun nước ánh hồng cũng bắt đầu khởi động.Khi tôi bàng hoàng quay lại nhìn Minh Nhật thì thấy anh đã quỳ xuống với hộp nhẫn đang mở từ khi nào chẳng rõ.Chưa kịp hết bất ngờ về hoa và nhẫn, tôi lại nghe thấy tiếng vỗ tay ngày một to hơn.

Những người thân, bạn bè của tôi đều chạy đến dõi theo cuộc hành trình đầy rực rỡ.

Nhìn gương mặt thỏa mãn của Minh Nhật tôi thật sự chỉ muốn mắng… mắng yêu anh vì đã giữ kín bí mật suốt khoảng thời gian qua.Tôi ngỡ mình là công chúa đang đứng giữa rừng hoa cổ tích, đài phun nước róc rách hòa cùng tiếng hô hào của đám đông càng khiến tôi khâm phục Minh Nhật."

Em biết đấy, để chuẩn bị cho sinh nhật lần thứ 29 của mình, anh đã phải mất mười năm.

Mười năm để đổi lấy câu trả lời 3 giây của em.

Ở bên cạnh anh đi.

Điều ước tuổi 29 của mình... anh mong rằng em chấp thuận lời cầu hôn của anh.”

“Cầu hôn đông thế này em mà từ chối thì sao?”

Tôi được đà liền hỏi vặn lại Minh Nhật.“Thừa nhận đi!

Chúng ta đều yêu nhau, em sẽ không từ chối người em yêu.

Anh tin là thế!”

Thấy anh trả lời tự tin như vậy tôi cũng dơ ngón tay của mình ra coi như là một lời chấp thuận.

Anh vui mừng đeo nhẫn vào ngón tay tôi, tiếng vỗ tay lại một lần nữa được vang lên chúc mừng11 năm bên nhau, giờ đây chúng tôi chính thức bị ràng buộc bởi nhau.*****

Cảm ơn vì hai chiếc bìa cute của em Bạc Hà.
 
[Xuất Bản] Nhật Thực Toàn Phần
Chương 58 - Toàn tri: Dekisugi hay Sunny?


(Ngôi thứ ba)"Vợ tao chuẩn bị đến giờ đấy."

Minh Nhật ung dung nhấp một ngụm cà phê."

Nghe bảo chúng mày có tin vui rồi à?

Chúc mừng nhé" Thảo nói."

Nguyệt mới biết mình mang bầu một tuần thôi.

Đúng thật là tao có bất ngờ và sợ hãi..."

Minh Nhật dừng lại một chút vì tiếng cười đùa, nó chống chế: "Đừng cười tao!

Dù đã 33 tuổi rồi nhưng đây là lần đầu tiên tao làm bố, cũng là lần đầu tiên Ánh Nguyệt làm mẹ."

"Về vấn đề này thì kinh nghiệm của em nhiều hơn anh rồi nhé!"

Quốc Thiên ngồi cạnh liền nói.Minh Nhật thở dài thườn thượt, nó chán nản nằm ra bàn.

"Nhìn Ánh Nguyệt mà anh xót quá, mai mà đẻ con ra...

Con mà láo là anh tống cổ nó ra khỏi nhà."

"Phụ nữ mang thai có một giai đoạn nghén đấy!

Em nhớ lúc đó vợ em toàn thèm ăn những cái gì đâu không... bả còn thèm cả vôi bôi tường.."

Quốc Thiên ai oán kể lại.Thiên cố gắng kể những câu chuyện vui để khiến cho Minh Nhật bớt căng thẳng, nhưng hóa ra khi nghe xong những câu chuyện đó của Thiên thì gương mặt Minh Nhật càng méo xẹo đi vì những sở thích khá quái gở của các bà bầu, hay con quấy đạp không cho mẹ nghỉ ngơi.

Vừa mới thử đặt mình lên vị trí đó Minh Nhật đã thấy xót cho vợ và nó cũng không thể chống chọi lại được.Minh Nhật chẹp lưỡi, nó ngước mắt nhìn xa xăm.

"Phụ nữ khổ thật nhỉ?

Đẻ ra được một đứa con mà họ phải vất vả đủ đường."

"Tao thấy Ánh Nguyệt trông tươi tắn hơn cả mày.

Chắc mai mà Ánh Nguyệt ở bàn đẻ, Nhật nó còn hét to hơn ấy chứ."

Thảo đùa."

Kia rồi!

Nguyệt Tùng kìa."

An đứng dậy khi thấy chiếc xe biển NG gạch đỏ đi tới.

"Đợi nhân vật chính đến mãi."

Minh Nhật vừa thấy thế nó liền hốt hoảng chạy ra với trước sự hoang mang của mọi người, hội bạn tưởng có chuyện gì to tát hóa ra là chạy ra dìu Ánh Nguyệt vào trong.Nguyệt cũng bất ngờ về hành động chăm sóc thái quá này, nó vừa buồn cười vừa thương cho Minh Nhật.

"Lần sau không cần phải thế, bầu cỡ này em vẫn đi lại được."

Minh Nhật phản bác ý kiến, nhất quyết dìu Ánh Nguyệt về chỗ.

"Không được chủ quan.

Em dám phi xe một mình đến đây à?

Mai anh sẽ thuê người giúp em làm mấy việc nguy hiểm thế này."

"Em còn khỏe mà, trạng thái tâm lý em thế này thì anh còn lo lắng cái gì nữa.

Người ở trong cơ quan cũng cưng em lắm, anh không cần để ý nhiều đâu."

Ánh Nguyệt nhớ lại chuyện sáng nay, nó nói: "Anh mới mua gần 30 quyển chăm sóc bà bầu đấy à?"

"Khiếp!

30 quyển sách á?

Thằng này nó định mở lớp tư vấn chăm sóc cho bà bầu hay gì mà đọc 30 quyển."

Thảo nghe thấy liền cười nắc nẻ."

Chọn biệt danh cho con chưa hai đứa?"

Thanh Trúc cười hỏi.

Ánh Nguyệt nhìn xuống bụng, sau một lúc trầm ngâm suy nghĩ nó nói: "Trai thì là Dekisugi vì Deki là crush đời đầu của em, gái thì...

Minh Nhật gợi ý là Sunny, vì lúc em thông báo có thai là hôm trời nhiều nắng."

"Dekisugi ấy hả?

Mong con toàn năng đúng không?"

An hứng thú bảo."

Tốt bụng, thông minh và nhanh nhẹn...

Hồi bé em mê Dekisugi lắm đấy, có nguyên quyển hình dính mà."

Nguyệt nhìn qua Minh Nhật thì thấy nó bày ra bộ mặt không vui vẻ giấy liền nói: "Mà từ khi biết Minh Nhật là em bớt mê rồi."

Nghe vậy Minh Nhật tự hào khịt mũi.

"Giữa anh với Dekisugi thì anh vẫn hơn đó chứ, anh có thật còn Deki thì không."

"Anh đừng có động chạm vô lòng tự tôn idol của em nha.

Người ta hoàn hảo lắm đó chứ."

Ánh Nguyệt phản bác."

Deki đúng là hơn anh...

Nhưng mà anh có thật mà, anh cũng đẹp trai chứ bộ.

Anh không hơn ai nhưng cũng chưa thua kém ai bao giờ, chồng em còn ở đây mà em lại đi khen người đàn ông khác trước mặt anh?

Em chẳng tinh tế xíu nào."

Minh Nhật ngao ngán lắc đầu.Ánh Nguyệt lại định mở miệng phản đối thì Thảo Thon Thả đã đưa tay ngăn cản: "Tụi bây trẻ trâu nha.

Hơn 30 tuổi rồi mà cứ như mấy đứa lít nhít.

Có con rồi, trưởng thành lên!

Đừng để con sinh ra nó phải trông ngược lại chúng mày nha."

Thấy thế nên Nguyệt và Nhật cũng biết ý mà ngưng đôi co về chuyện Dekisugi.Nguyệt thầm nghĩ đến thần tượng của mình, ờ nếu là con gái thì rất tốt, còn nếu là con trai thì Minh Nhật sẽ phải gọi tên thần tượng đời đầu của Ánh Nguyệt từ giờ đến lúc già.

Không biết anh sẽ có cảm nhận gì đây.Nói thế thôi chứ Minh Nhật quý cả trai lẫn gái, con nào mà chẳng là con, bố mẹ nào mà chẳng là bố mẹ, miễn sao đừng có mà hư đốn báo đời là được.

Minh Nhật vạch ra sẵn mục tiêu rồi, con trai và con gái nó sẽ nuôi dạy theo những cách khác nhau.
 
[Xuất Bản] Nhật Thực Toàn Phần
Chương 59 - Toàn tri: Dekisugi


(Ngôi thứ ba)Chạng vạng ngày 2/1, Bùi Ánh Nguyệt hạ sinh thành công Dekisugi.“Thằng bé kháu khỉnh quá.”

Thanh Trúc mừng rỡ bế cậu trai bé bỏng còn đang đỏ hỏn nhớp nháp trên tay.Nghe thấy tiếng khóc của con mình, Nguyệt bất giác chảy nước mắt, cuối cùng nó có thể mỉm cười hạnh phúc chào đón sự ra đời của đứa con đầu lòng ở tuổi 33.Minh Nhật đang chắp tay khẩn cầu bên ngoài cũng vui mừng mà nhảy cẫng lên, chẳng biết vì sao nhưng khi vừa nghe được tiếng khóc của con trai mình Minh Nhật cũng đã không kiềm được mà sụt sùi tỉ tê bên ngoài.“Mặt thằng bé giống bố như đúc ra từ một khuôn.”

Bác sĩ Ngô Văn Dũng đi ra cùng Thanh Trúc - Người bế thằng bé trên tay.“Cảm ơn em!

Dù sao thì cũng cảm ơn em.”

Minh Thuận hồ hởi vỗ nhẹ vai tán thưởng bác sĩ Dũng.Chỉ thấy thằng con đang khóc lóc của mình mà không thấy vợ đâu, Minh Nhật không ngừng nhấp nhổm hỏi tình hình.

“Con cháu đây, vợ cháu đâu ạ?”

“Vợ cháu chuẩn bị được đưa đến phòng hồi sức.

Cháu cứ bình tĩnh,an toàn cả rồi, cháu chỉ cần thực hiện đúng nhiệm vụ của một người chồng là được.”

Minh Nhật nghe lời dặn dò liền gật đầu đáp lệ, nhìn vợ ngủ thiếp đi trong phòng hồi sức nó vẫn chưa đủ tâm trạng để bế con.

“Ê!

Bế con mày coi, chị mỏi tay.”

Thanh Trúc la lên oai oái.“Vợ em!”

Minh Nhật vẫn nhất quyết nắm tay vợ không buông.

“Vợ em chưa tỉnh sao mà em có sức bế nó hả chị?”

“Vợ mày ngủ một lát là dậy, còn mày mày qua nghía con mày một lần không được à?

Mặt nó đẹp trai thế này mà cứ ruồng rẫy.”

Thanh Trúc vội đi đến, đặt cẩn thận Deki vào trong vòng tay của Minh Nhật.Minh Nhật nhìn đứa nhỏ mình đang bế trong tay mà vẫn chưa quen với việc xưng bố - con, nhìn thằng nhỏ này Minh Nhật vẫn không rõ nó có gì mà làm Ánh Nguyệt ngất đi lâu như thế, nó có phải giặc con không vậy?

Duy có chỉ có một điều Minh Nhật chắc chắn là Deki rất đẹp trai vì nó được hưởng tí gen trội của mình.“Sao!”

Thanh Trúc khoanh tay lại nhìn bộ mặt ngỡ ngàng của Minh Nhật.

“Giống đúng không?

Mẹ bảo Deki trông không khác gì mày lúc nhỏ đâu Nhật ạ.”

Minh Nhật cười tự hào.

“Vâng!

Con em mà, thằng này lớn chắc phải cỡ hot boy.

Em sẽ đặt hết niềm tin vào nó.”

Một lúc sau Minh Nhật nhớ ra gì đó kiền thủ thỉ với con trai.

“Mẹ mà tỉnh thì nhớ cười tươi nha con.

Nhe cái lợi chưa có cái răng nào ra mà cười, cu mà khóc thì bố đợi cu lớn rồi trả thù sau.”

Vừa nói xong, Ánh Nguyệt mệt mỏi ngồi dậy.

Thanh Trúc đứng từ xa thấy thế liền chạy đến đỡ lưng.

“Vợ mày tỉnh rồi Nhật ơi, đem Deki đến đây!”

“Em tưởng chị không đến chứ!”

Ánh Nguyệt mỉm cười đón lấy con trai mình.“Định không đến tại sợ báo lá cải đồn là đi khám thai, mà không đến không được.

Nhà có mỗi thằng cháu cưng, phải đến coi nó ra sao để sau này còn viết nhạc tặng sinh nhật nó.”

Thanh Trúc từ tốn rót nước giúp Ánh Nguyệt.Nhìn Minh Nhật lo lắng đến nỗi đầu tóc, quần áo xuề xòa Ánh Nguyệt lại nhớ về hồi chuẩn bị đẻ.

Thời gian đó Deki đạp liên tục, đạp đêm làm cho mẹ không ngủ được nên khi ấy Minh Nhật đã vỗ về Deki hằng đêm.“Con ngủ đi cho mẹ ngủ con nhé!”

Có một hôm Minh Nhật phải thức trắng đêm dỗ con ngủ, những lúc như thế Ánh Nguyệt luôn thầm nhủ bản thân đã lấy đúng người.Ánh Nguyệt trộm vía hồi phục lại nhanh, ở bệnh viện nhiều người đến thăm và Minh Nhật cũng chăm sóc nó cẩn thận nên chưa bao giờ Nguyệt cảm thấy tủi thân.

Thậm chí Nguyệt còn cho rằng đẻ con xong nó rảnh rỗi hơn hiểu so với lúc chưa đẻ.Deki cũng biết điều, chẳng bao giờ thấy thằng bé khóc lóc tẹo nào, lúc nào cũng cười toe toét cho mẹ vui.“Tại nó biết nó có bố đẹp mẹ đẹp nên mới cười đấy!”

Minh Nhật đùa.Đại gia đình thu xếp trở về Hà Nội trong 5 ngày sau đó.

Do Minh Nhật tranh việc nhiều quá nên Ánh Nguyệt bỗng nhiên trở thành một người mẹ vụng về chật vật mãi mới pha được bình sữa và không biết thay bỉm cho con.Thời gian thấm thoát thoi đưa, Deki mới biết bò cách đây không lâu.

Nhưng có vẻ thằng bé đam mê với việc này gớm, người nó dài ngoằng mà chui rúc khắp nơi, từ khi nó biết bò là sàn nhà lúc nào bóng loáng.Rồi là lúc thằng nhỏ biết đi, mọi khoảnh khắc Minh Nhật đều lưu giữ lại… kể cả cuống rốn.
 
[Xuất Bản] Nhật Thực Toàn Phần
Chương 60 - Minh Nhật: Gia đình


(Góc nhìn Minh Nhật)“Hôm nay là ngày hệ trọng của con, ngày mà con thay bố điều hành Sơn Nguyễn.

Con đã sẵn sàng chưa?"

Bố tôi ngồi trên chiếc ghế giám đốc điều hành ung dung hướng đôi mắt vào tập hồ sơ được đặt trên mặt bàn.Tôi không trả lời mà chỉ mỉm cười nhìn bố, thành thật mà nói tôi đã trải qua nhiều năm và tốn vô vàn mồ hôi để leo lên được tận đây.

Tuy vậy để gánh vác một trọng trách lớn lao như thế này, tôi vẫn không dám chắc bản thân mình đủ tự tin.Nhưng làm thế nào đây?

Đã đến tận đây rồi tôi không thể dơ tay đầu hàng.

Dù cho bây giờ có muốn hay không thì tôi cũng bắt buộc phải duy trì “xương máu” của ông nội để lại."

Tổng Lãnh sự Bùi Ánh Nguyệt và Dekisugi sẽ là hậu phương vững chắc cho con.

Hồi mới nhận chức, bố thật sự đã phải đi điều trị tâm lý về những sự việc ập tới quá bất ngờ."

Bố tôi đứng lên, chầm chậm đến trước mặt tôi, dõi theo tôi bằng ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ.

"Con thật sự rất may mắn đấy!

Con luôn có gia đình đồng hành."

Tôi thở một hơi dài, nặng nề nói: "Thời gian bố nhận chức là lúc mẹ và chị rời đi ạ?"

"Ừm…

May sao còn có con, con là động lực cho bố cố gắng sống tiếp.

Bố nghĩ rằng con từng rất ghét bố, khi mà bố đẩy con ra công trường làm việc lúc 37°C, khi mà bố bảo con xử lý chồng chất hồ sơ trong một đêm."

Bố trầm giọng.Thấy bố nói vậy, tôi vội phản bác.

"Con chưa bao giờ ghét bố!

Chỉ là đôi khi còn cảm thấy hơi khó chịu với cách bố mài dũa con cáo mình.

Nhưng giờ lớn lên con hiểu lý do rồi.”

“Bố luôn muốn con chai lì đối diện với mọi khó khăn.

Một người với tính cách như con không thể nuôi dạy trong nhung lụa được, con cần một môi trường đủ khắt khe và áp lực để phát triển."

Chưa bao giờ tôi thấy bố tôi rơi vào tình trạng bối rối đến vậy, ông bỗng nhiên nhìn tôi rồi nước mắt bắt đầu rơi lã chã.

“Bố xin lỗi vì đã không cho con được sống trong một gia đình trọn vẹn.”

Thấy bố đột ngột ủy mị một cách khó hiểu như vậy tôi vội chạy đến an ủi.

"Không phải lỗi của bố...

Mặc dù có mẹ đúng là tốt hơn, nhưng bố vẫn rất tuyệt vời.

Con chưa bao giờ oán hận bố khi bố không ở cùng mẹ.”

Biết bố rơi nước mắt vì điều ấy, tôi càng đau lòng hơn khi nhận ra suốt ngần ấy năm bố đã tự dằn vặt bản thân đến thế nào vì tôi.

Đúng là đàn ông, bề ngoài có gai góc, can trường thế nào cũng có một góc khuất tâm lý khôg một ai biết tới.“Ai rồi cũng phải làm việc này nhỉ?” không để tôi kịp suy nghĩ, bố cầm lấy bảng chức danh đề “Giám đốc điều hành - Nguyễn Minh Thuận” trên bàn mà ném thẳng vào sọt rác.Tôi sửng sốt nhìn theo, toan chạy đến nhặt lên thì bị bố ngăn lại."

Bố làm gì thế?"

Tôi bàng hoàng nói.“Vứt bảng tên!”

Ông nhún vai thản nhiên."

Nhưng sao bố lại vứt bảng tên của bố đi?"

Tôi nhăn mày cau có trước hành động của bố.Bố thấy tôi không bình tĩnh nên vội trấn an: "Bố biết, bố cũng hiểu cảm giác của con.

Bố giờ đây làm thế này là đang trút bỏ trách nhiệm cuối cùng của mình với Sơn Nguyễn Group.

Từ giờ về sau tập đoàn này hoạt động thế nào là do con quyết định…

Bố sẽ chỉ tư vấn phía sau, mong rằng con sẽ điều hành tốt tâm huyết này."

“Bố nhất thiết phải ném luôn bảng tên à?”

Tôi chưa hiểu lắm liền hỏi lại."

Ừ!

Để ném cho con một hiện thực phũ phàng là giờ đây trách nhiệm của con còn lớn lao hơn thế này.

Biết bao nhân viên đang dưới chướng con?

Những người này cần tiền lương để lo cho gia đình thế nào?

Miền Trung cần bao nhiêu để bù đắp những thiệt hại do thiên tai gây ra?

Bao nhiêu người đang gào khóc đau thương mà không có chỗ ăn, chỗ ngủ?

Con biết tên tuổi càng lớn thì trách nhiệm càng cao…

Cứ cố gắng lên, chút ít thì cũng sẽ giảm thiểu những nỗi đau mà họ phải chịu đựng hàng ngày."

Bố tôi cầm lấy cây bút máy, ông ngồi xuống chiếc ghế giám đốc lần cuối cùng, chân thành hướng con ngươi đen láy lên nhìn tôi."

Con sẵn sàng chưa?

Cùng vợ và con con điều hành Sơn Nguyễn Group đến khi Dekisugi đủ trưởng thành để tiếp quản.

Nguyệt đang đợi con bên ngoài để tối nay về tổ chức sinh nhật cho thằng bé đấy.

Dù gì thì bố cũng kí nhưng bố muốn con chủ động nói chuyện hơn.”

Sau khi nghĩ đến vợ con mình, tôi liền có dũng cảm mà moi móc hết sự gan dạ của mình ra để trả lời câu hỏi của bố.

"Con sẵn sàng rồi."

Bố tôi cười, chữ kí quan trọng cuối cùng trong cuộc đời bố là trao quyền quản lý Sơn Nguyễn Group sang tên con trai ông ấy - Nguyễn Trần Minh Nhật.

Bây giờ tôi - Giám đốc điều hành tập đoàn xây dựng chính thức nhậm chức ở tuổi 35.Khi bố in dấu vân tay của mình lên trang giấy cũng là lúc cánh cửa phòng mở ra.

Ánh Nguyệt cùng Dekisugi bước vào.Bố tôi thấy vậy cũng vỗ vai động viên sau đó bước ra khỏi phòng.Gia đình ba người chúng tôi đi đến cửa kính nhìn thành phố bên dưới mà lòng không khỏi lo âu.

“17 năm qua là một chặng đường dài với hai ta nhỉ?”

Ánh Nguyệt dựa vai tôi.Tôi không biết tương lai mình ra sao nhưng hiện tại tôi hạnh phúc với những điều mình có.

Tôi quay sang nhìn Ánh Nguyệt rồi gật đầu đáp lời em.“Cảm ơn em!

Anh dùng cả kiếp người này để cảm ơn em.”

Khoảnh khắc đó tôi và Ánh Nguyệt chạm mắt nhau, em rơm rớm nước mắt nhìn tôi và con.

Hình như chúng tôi thành công tạo ra nhật thực toàn phần vĩnh cửu rồi.Hết.******Cảm ơn quý độc giả đã theo dõi hành trình của Nguyễn Trần Minh Nhật, Bùi Ánh Nguyệt cùng một số nhân vật khác.Nam Định, 2/3/2024
 
[Xuất Bản] Nhật Thực Toàn Phần
Công bố bìa


📣 CÔNG BỐ BÌA + PHIÊN BẢN “NHẬT THỰC TOÀN PHẦN” - THỪA ANH-

Thể loại: Truyện Việt Nam, tình cảm học đường, nhẹ nhàng, HE

--------------------

🌙 [THÔNG TIN CÁC PHIÊN BẢN]

- Bản đặc biệt:

+ Sách bìa mềm khổ 14,5x20,5cm

+ Số trang: 408

+ 01 móc khóa chibi nhựa cứng art độc quyền! (để ngoài sách)

+ 01 giấy viết thư cực xinh khổ A5 (để ngoài sách)

+ 01 Bookmark chibi bồi cứng

=> Giá bìa: 189.000Đ- Bản thường:

+ Sách bìa mềm khổ 14,5x20,5cm

+ Số trang: 408

+ 01 Bookmark chibi bồi cứng

=> Giá bìa: 159.000Đ

Giá bìa khi bán sẽ được chiết khấu tùy theo các sàn thương mại điện tử và các nhà sách đại lý.

Bản đặc biệt số lượng có hạn, chỉ được in duy nhất một lần, không in thêm hay tái bản!

--------------------

🌙 [GIỚI THIỆU TRUYỆN]Ánh Nguyệt là một cô bé học sinh cấp 3 từ vùng đất Nam Định hiếu học chuyển tới Hà Nội.

Ngay ngày đầu tiên tới trường, cô bé vô tình lắng nghe chiến tích “yêu hai ngày đã đòi chia tay” của cậu bạn Minh Nhật khiến cho ấn tượng ban đầu của Nguyệt về cậu bạn tụt xuống mức âm vô cực.

Oan gia thế nào hai người lại cùng lớp với nhau.Minh Nhật nhanh chóng bị thu hút bởi cô bạn mới đến và ra sức chiều chuộng cô bé.

Dẫu Ánh Nguyệt tự nhủ trong lòng phải tránh xa “chiếc cờ đỏ chạy bằng cơm” này, cự tuyệt sương sương 12 lần nhưng cuối cùng cô bé cũng đã hồi đáp tình cảm của Minh Nhật.

Cả hai đã cùng nhau đi hết quãng đường cấp 3 trong sáng, viết lại những ước mơ của tuổi 18 của mình và chôn sâu xuống một gốc cây to, hứa 10 năm sau sẽ quay lại.“…tiếc là Nhật thực sẽ chẳng kéo dài mãi đâu.

Nhưng Nhật và Nguyệt thì có thể…”

--------------------

Mọi người đừng quên tham gia mini game của nhà Moon trên Facebook nhé!
 
Back
Top Bottom