[BOT] Wattpad
Quản Trị Viên
- Tham gia
- 25/9/25
- Bài viết
- 122,272
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
(Xuất Bản) Hạ Nhớ Mười Năm
Chương 100: Gả cho anh.
Chương 100: Gả cho anh.
Sau những mất mát của cuộc đời, ai nấy đều chọn bỏ lại tôi giữa thế gian này, không một ai cần tôi.
Bây giờ ngay cả khóc tôi cũng không còn nước mắt nữa rồi, tôi phải mạnh mẽ bước tiếp trên con đường phía trước thôi.
Nghe Quỳnh Nhiên nói tôi lắc đầu tỏ ý không cần, cất giọng nhẹ nhàng chấn an hai đứa: "Đừng lo, tao ổn mà, tụi mày cứ chuyên tâm học tập là được.
Nỗi đau nào tao cũng trải qua rồi, giờ tao mạnh mẽ lắm đừng lo."
Uyển Hân bây giờ mới lên tiếng: "Đợi bọn tao học xong rồi bọn tao về.
Tụi mình cùng nhau đi ăn, đi chơi nha.
Bọn tao có lịch tốt nghiệp rồi.
18 tháng 3 năm 2024, bọn tao tốt nghiệp nên chắc 20 tháng 3 bọn tao về, 28 là sinh nhật mày vậy là tuyệt đẹp."
Quỳnh Nhiên nghe về kế hoạch, nét mặt buồn hiu, giọng nói có chút chanh chua nhưng trong lòng Quỳnh Nhiên thật sự rất quan tâm Huy Anh: "Mày có liên lạc được với Huy Anh không?
Ba năm rồi, nó biến mất không nói một lời nào.
Để tao gặp lại nó tao sẽ đánh nó, sẽ moi hết tiền của nó.
Thằng bạn đểu."
"Tao tin đến một lúc nào đó, Huy Anh sẽ xuất hiện thôi."
"Ừ.
Mày về Việt Nam định làm gì?"
"Tao chuẩn bị nộp hồ sơ vào chuyên Lê Hồng Phong làm giáo viên không biết có được không nữa."
"Chắc chắn sẽ được, tao tin mày."
"Ừ.
Mai tao đi nộp."
Tôi đã lên kế hoạch trở thành một giáo viên của chuyên Lê Hồng Phong rất lâu rồi, ngôi trường mà tôi và anh đã từng theo học.Sáng ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy từ rất sớm, đứng trước chiếc gương lớn trong phòng ngủ, mắt lướt qua những bộ đồ treo trên giá.
Tâm trạng đầy lo lắng nhưng cũng có một chút háo hức.
Tôi phải chọn lựa trang phục một cách cẩn thận.Sau một hồi suy nghĩ, tôi chọn một chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch, có cổ bẻ nhẹ và một chiếc chân váy màu đen.
Tôi nhấn nhá bộ trang phục bằng một đôi giày bệt màu nude, thoải mái nhưng không kém phần thanh lịch.
Một chiếc túi nhỏ xinh xắn màu đen làm điểm nhấn nhẹ nhàng.
Mái tóc của được cột gọn gàng, nhưng không quá chặt, để lộ những lọn tóc mềm mại.Đã rất nhiều năm mới quay lại nơi này, tôi đứng trước cổng trường chuyên Lê Hồng Phong, đôi chân hơi run khi bước vào khuôn viên quen thuộc.
Đây là lần đầu tiên tôi quay lại trường sau khi rời đi để du học.Ánh nắng mùa hè chiếu xuống sân trường, tôi nhớ rõ những tháng ngày ngồi trong lớp học, nghe giảng về Toán, và ước mơ một ngày sẽ đứng trên bục giảng.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, bước vào phòng phỏng vấn.Khi tôi bước vào phòng, thầy Cường, cô Hạ và cô Lam đang ngồi, mấy thầy cô nhìn thấy vội vàng chạy lại.
"Khả Tiên, là em thật sao?"
Tôi rất vui khi nhiều năm trôi qua các thầy cô vẫn nhớ đến mình.
Tôi lễ phép cúi chào thầy cô.
"Là em, em trở về rồi ạ."
"Về là tốt rồi.
Mấy đứa đi du học không ai liên lạc với thầy cô, làm chúng tôi sợ chết khiếp đây này."
"Bọn em xin lỗi để thầy cô lo rồi ạ."
Trống trường vang lên, cô Hạ và cô Thy phải lên lớp."
Em vào trong đi.
Cô lên lớp đây."
"Dạ""Em ngồi đi."
Thầy Cường chỉ vào chiếc ghế gần đó, tôi ngồi xuống.
"Thầy đã nghe chuyện của Anh Đạt, em đừng buồn quá nha."
"Dạ, em không sao đâu ạ, thầy yên tâm."
"Em tới đây để xin vào làm giáo viên trong trường hay sao?"
Thầy Cường chuyển sang chủ đề khác để không khí đỡ ngại.
Tôi đặt hồ sơ xuống bàn: "Dạ, đây là hồ sơ của em ạ."
"Thầy rất vui khi em chọn chuyên Lê Hồng Phong là nơi công tác.
Thầy sẽ xem xét rồi báo lại em nha."
"Dạ.
Vậy em xin phép về trước ạ."
Tôi rời khỏi phòng làm việc của thầy, bắt taxi trở về nhà.
Về đến nơi, tôi nằm xuống giường, lười biếng không muốn ăn gì nhưng rồi vẫn phải ngồi dậy, thay đồ ra xuống dưới nấu cơm.
Trong lúc lấy đồ ở tủ, bộ quần áo rơi xuống dưới, chiếc hộp bật nắp, tôi cầm lên mở ra, bên trong là một chiếc thẻ ngân hàng.
Tôi cầm nó lại giường, nhớ đi nhớ lại xem cái thẻ này từ đâu ra, sau một hồi suy nghĩ, tôi nhớ ra rồi.
Đây là thẻ học bổng anh Đạt đưa cho tôi vào Tết năm 2015.
Tôi chưa động vào số tiền bên trong.
Tôi lấy túi xách, cầm theo thẻ ra ngân hàng kiểm tra.
Thật không ngờ trong tài khoản có tới tận hơn năm tỷ lận.
Lúc anh đưa cho tôi là vào năm 2015, tôi nghĩ tiền học bổng sẽ ít lắm không nhiều đâu nhưng sau khi tôi thi học sinh giỏi này kia thì số tiền năm tỷ này không phải là nhiều.
Anh có tới hai huy chương vàng Quốc tế, thành tích luôn đứng hàng top đầu mà.
Sau khi kiểm tra tiền trong tài khoản, tôi quyết định sẽ dùng số tiền này để xây trường học cho các trẻ em có hoàn cảnh khó khăn, một ngôi trường nhỏ thôi nhưng hi vọng sẽ giúp ích được phần nào đó.
Anh Đạt rất thích cái tên "Hạ nhớ" nên tôi đặt tên trường là "Hạ nhớ" luôn.
Kế hoạch đã được vạch ra, tôi gọi điện nhờ anh Quang Huy giúp, lần này anh gật đầu đồng ý luôn.
Tôi yên tâm giao lại dự án này cho anh, hi vọng dự án hoàn thành có thể giúp các em vượt qua được hoàn cảnh khó khăn, cố gắng học tập thật tốt, cống hiến hết mình cho Đất nước.
Tôi vừa trở về nhà, thầy Cường gọi điện nói tôi trúng tuyển giáo viên dạy Toán của trường.
Tôi vui mừng khôn xiết.
Cuối cùng cũng có thể thực hiện được ước mơ đứng trên bục giảng rồi.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy sớm hơn thường lệ, ánh sáng yếu ớt của buổi sáng chiếu vào căn phòng nhỏ, làm bừng lên một cảm giác vừa hào hứng vừa lo lắng.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đứng lớp, ngày đầu tiên thực sự bước vào vai trò giáo viên sau bao nhiêu năm mơ ước.Tôi đứng trước gương, chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch và chiếc chân váy dài.
Tôi bước vào cổng trường, những cơn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương phượng vĩ đã nở rộ.Vào đến phòng giáo viên, tôi nhìn thấy những đồng nghiệp đang chuẩn bị cho các tiết học của mình.
Tôi đến phòng thầy Cường báo danh, sau đó cùng cô Lam đi lên lớp.
Tôi bước vào lớp học, lòng nôn nao, tay siết chặt cuốn giáo án.
Lớp mà tôi dạy đầu tiên là lớp 10 Chuyên Toán 1, lớp học đã được trang bị thêm nhiều thứ mới.
Cô Lam vừa bước vào học sinh chạy loạn xạ về chỗ, tôi nhớ lại hồi cấp ba mình cũng lớp tôi cũng từng như này.
"Đây là cô Tiên, cô ấy sẽ là giáo viên dạy Toán của các em trong năm học này."
"Chúng em chào cô ạ."
Cả lớp đồng thanh đứng lên, cúi đầu chào.
"Chào các em, cô hi vọng chúng ta sẽ có một năm học thật vui vẻ nhé."
Tôi thấy một vài học sinh nhìn mình với ánh mắt thân thiện, nhưng cũng không thiếu những ánh mắt dò xét.
Suốt cả buổi học, tôi cảm thấy mình không chỉ dạy học sinh mà còn đang học hỏi từ chính họ.
Những câu hỏi của các em, những ý tưởng sáng tạo, đều làm tôi ngạc nhiên.
Tôi nhẹ nhàng hướng dẫn các em cách giải các bài đại số, hình học.Cứ như vậy, ngày ngày tôi lên trường dạy học sinh.
Lớp học của tôi khá vui nhộn, các bạn trong lớp luôn giúp nhau học tập, làm bài và học bài đầy đủ.
Lớp luôn đứng đầu các hoạt động văn nghệ và học tập khiến tôi rất tự hào.
Ngày 22 tháng 12 năm 2023, tôi nhận được một cuộc gọi của anh Quang Huy kêu mọi thứ đã hoàn thành xong rồi.
Ngày 25 tháng 12 năm 2023, tôi xuống điểm trường, ngôi trường nhỏ được sơn màu xanh dương rất đẹp, nhìn rất sáng, tôi mê cái trường này lắm.
Tôi ngước nhìn lên bầu trời: "Anh ơi, Hạ Nhớ ra đời rồi."
Một lúc sau anh Quang Huy lái xe đến, từ ngày lên làm chủ tịch, anh ăn mặc lịch sự hơn hẳn, bộ vest đen cùng chiếc kính trễ thấp xuống, tóc hơi vuốt ra đằng sau nhìn rất lãng tử.
Tôi cùng anh bước lên trên, cắt băng khánh thành trường, sau khi cắt xong anh Quang Huy có việc rời đi trước.Tôi đi lên phát biểu, đứng trước đám đông, tôi bỗng cảm thấy ngực mình đau nhói.
Cơn đau quặn thắt, từng nhịp thở trở nên khó khăn, tôi khẽ đưa tay lên ngực, cố gắng không để ai nhận thấy sự bất ổn trong cơ thể mình.
Cảm giác như trái tim tôi đang thắt lại, không thể thở nổi, mắt tôi mờ dần, đầu óc quay cuồng.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhưng mọi thứ trở nên mờ ảo, tôi ngất lịm đi.
Khi tôi tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh.
Bên cạnh là khuôn mặt lo lắng của Nhã Thanh cùng một vài đồng nghiệp.
Tim tôi đập nhanh khi nhận ra những gì vừa xảy ra.
Một cơn đau tim.
Nhã Thanh nhìn tôi một cách nghiêm túc: "Cậu có biết mình bị bệnh tim giai đoạn cuối rồi không?
Cậu chỉ còn có thể sống được ít thời gian nữa thôi."
Tôi khẽ gật đầu, ngày ở bên Mỹ tôi đã được chuẩn đoán bị bệnh tim nếu không phẫu thuật sẽ không thể sống được lâu.
Khi về Việt Nam tôi nhận thấy cơ thể mình yếu dần theo thời gian nhưng còn nhiều điều dang dở mà tôi chưa làm được, tôi muốn thực hiện nó trước khi rời khỏi thế giới này.
"Tớ biết bệnh tình của tớ mà."
"Tại sao cậu không phẫu thuật.
Phẫu thuật sẽ có cơ hội sống lâu hơn."
"Nếu thất bại thì sao?
Sẽ chết đúng không?
Vậy thà rằng tớ cứ sống tới khi nào không thể nữa.
Cậu có thể giữ kín chuyện này giúp tớ được không?"
"Cậu muốn tớ giữ kín chuyện này cũng được nhưng cậu phải nhập viện điều trị, hãy để tớ chăm sóc cậu, bù đắp cho cậu những tháng ngày tớ đối xử không tốt với cậu được không?"
Lời nói của Nhã Thanh làm tôi rung động.
Có thể cô ấy của trước đây đã làm rất nhiều điều sai trái với tôi nhưng giờ đây cô ấy thực sự đã làm một bác sĩ, bác sĩ thì sao có thể xấu được.
"Tớ muốn quay về trường dạy các em..."
Nước mắt Nhã Thanh rơi xuống, lần đầu tiên tôi thấy Nhã Thanh khóc, cậu ấy khóc vì tôi.
"Nếu cậu không nhập viện điều trị, tớ sẽ nói cho những người bạn của cậu rằng cậu sắp chết rồi không còn sống được lâu nữa.
Nhiều nhất chỉ còn 6 tháng thôi.
Tớ xin cậu đấy, hãy ở lại bệnh viện điều trị đi."
"Được, tớ đồng ý với cậu.
Cậu không được nói cho ai biết nhé.
Nếu ai đó vô tình phát hiện ra thì cậu hãy nói tớ bị cảm nhẹ thôi."
"Ừ.
Cảm ơn cậu vì đã cho tớ cơ hội để bù đắp những sai lầm năm ấy."
Tôi viết đơn xin nghỉ ở trường, Nhã Thanh ngày nào cũng nấu đồ ăn đủ chất cho, cô ấy chăm sóc tôi từng chút một, lúc nào cũng túc trực bên cạnh tôi, sợ tôi xảy ra chuyện gì đó.
Ở trong phòng chán quá, tôi nhờ Nhã Thanh về nhà mình lấy hộ chiếc máy tính, tôi muốn viết lại những dòng nhật ký của cuộc đời mình trước chết.
Gần ba tháng cuối cùng tôi cũng hoàn thành cuốn nhật ký rồi.
Ngày 8 tháng 3 năm 2024, tôi đang ngồi gõ nốt những trang cuối nhật ký cuộc đời mình, Phương Doanh bất ngờ gọi điện, tôi không dám mở video vì sợ cô nàng biết mọi chuyện sẽ lại cằn nhằn này kia.
"Chị Khả Tiên ơi, em có gửi một bộ váy cho chị, chị nhận được chưa?"
Tôi ở trong bệnh viện suốt thời gian dài, không có về nhà nên thật sự không biết.
"Bộ váy gì thế?"
"Bộ váy cưới lúc trước anh Đạt có nhờ em thiết kế rồi may, mặc dù anh Đạt đã không còn nữa nhưng em vẫn thực hiện lời hứa với anh vào ngày này giao váy đến cho chị.
Chị thử xem thế nào nha."
"Ừ chị biết rồi, chị sẽ thử."
"Khả Tiên, đến giờ uống thuốc rồi, gần đây sắc mặt cậu kém vậy?
Tớ mới đi công tác có mấy hôm, cậu thành ra người gì thế này?
Cậu không muốn tiếp tục sống nữa à?"
Tôi chưa kịp tắt điện thoại, Nhã Thanh bước vào, Phương Doanh đã nghe được hết toàn bộ câu chuyện.
"Chị bị làm sao vậy?
Sao lại nhập viện?
Sao lại không muốn tiếp tục sống?"
Phương Doanh hỏi rất nhiều câu dồn dập.
"Chị không sao, bạn chị nói linh tinh đấy."
"Chị đừng có lừa dối em nữa.
Em không phải trẻ con lên ba, nếu chị không nói sự thật, em sẽ gọi cho chị Uyển Hân và chị Quỳnh Nhiên."
"Đừng."
Tôi vội vàng ngăn lại, Uyển Hân và Quỳnh Nhiên sắp tốt nghiệp rồi, tôi không thể làm họ mất vui được.
Tôi thở dài, quyết định nói sự thật cho Phương Doanh biết.
"Chị bị bệnh tim giai đoạn cuối, không sống được bao lâu nữa."
Phương Doanh nghe xong lắp ba, lắp bắp: "Sao... có thể... chị đang... lừa dối... em...
đúng không?"
Tôi im lặng, không biết trả lời sao nữa.
"Em lập tức về với chị ngay."
Không đợi tôi ngăn cản, Phương Doanh tắt máy ngay lập tức.
Tôi gọi lại nhưng cô nàng không bắt máy.
Buổi chiều ngày hôm đó, tôi đang nằm trên giường bệnh, Phương Doanh hớt ha, hớt hải chạy vào.
"Chị Khả Tiên, em về với chị rồi này."
Tôi cố gắng gượng ngồi dậy, mỉm cười để Phương Doanh không khóc nữa.
"Con bé ngốc này."
Phương Doanh khóc hết nấc lên, chạy lại ôm lấy tôi, giọng nghẹn ngào: "Sao ông trời lại bất công với chị và anh Đạt vậy?"
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Phương Doanh: "Có lẽ anh Đạt nhớ chị rồi."
"Chị đừng nghĩ như vậy.
Chị nhất định sẽ khoẻ lại mà."
"Cơ thể chị như nào chị biết.
Ngày mai em rảnh không?
Chị muốn em nhờ em trang điểm cho chị thật xinh đẹp để có thể diện váy cưới."
"Dạ, mai em sẽ trang điểm cho chị thật xinh đẹp."
Ngày mai là ngày cưới của tôi và anh, tôi sẽ mặc váy cưới xinh đẹp, cầm hoa linh lan đến bên anh.
Anh có thể thất hứa còn tôi thì không.
Buổi sáng ngày hôm đó, Phương Doanh lái xe đến đón tôi trở về nhà, chiếc hộp áo cưới đã được cô nàng lấy lại và bỏ vào cốp xe.
Tôi rời khỏi bệnh viện cùng Phương Doanh trở về nhà.
Phương Doanh cầm theo bộ váy cưới đi phía sau.
Tôi đi lên trên phòng, Phương Doanh giúp tôi mặc bộ váy xinh đẹp lên người.
Chiếc váy được thiết kế thanh thoát, với lớp ren mỏng manh phủ lên phần thân trên, tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ nhưng không hề quá phô trương.
Những chi tiết thêu tay tinh xảo dọc theo đường viền cổ áo, tựa như những bông hoa nhỏ nở rộ, tinh tế mà ẩn chứa cả một câu chuyện.
Phần chân váy xòe nhẹ nhàng, làm nổi bật dáng người, tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo giữa sự đơn giản và vẻ đẹp sang trọng.Khi mặc xong váy cưới, tôi ngồi xuống ghế, Phương Doanh cầm bộ đồ trang điểm, cẩn thận thoa lớp kem lót lên làn da mịn màng của tôi rồi dặm phấn nền để làn da trở nên đều màu, sáng khỏe mà vẫn tự nhiên.
Tiếp theo, Phương Doanh cẩn thận kẻ viền mắt, cô nàng chọn tông màu mắt nhẹ nhàng với sắc nâu và vàng đồng, tạo chiều sâu cho mắt nhưng vẫn giữ được sự nhẹ nhàng, thanh thoát.
Phần má hồng, Phương Doanh chọn tông màu hồng đào nhẹ nhàng, tán đều trên gò má, cô nàng còn tinh tế phủ một lớp phấn nhẹ lên cổ và vai, để làn da của tôi càng thêm hoàn hảo dưới ánh sáng.Cuối cùng là đôi môi, Phương chọn màu son hồng nhạt, tươi tắn, nhẹ nhàng.
Khi hoàn thành lớp trang điểm, Phương Doanh nhìn qua một lượt rồi khen:"Chị là cô dâu đẹp nhất mà em từng gặp."
"
Sau này em cũng sẽ trở thành cô dâu đẹp nhất của ai đó thôi.
Em chị xinh như này cơ mà."
Tôi chợt nhớ ra một chuyện, tôi kéo tay Phương Doanh.
"Em có thể giúp chị một việc được không?"
"Chị nói đi."
"Em còn nhớ cậu bé mà anh Đạt cứu không?
Chị nghe nói cậu bé đó bị mù chưa tìm được giác mạc phù hợp?
Sau khi chị chết, em có thể giúp chị hiến tặng đôi mắt này cho bé đó được không?
Chị đã nói với bác sĩ Nhã Thanh rồi, em tìm gặp cô ấy là được."
"Dạ.
Em nghe lời chị."
Tôi nắm tay Phương Doanh, không nỡ để cô ấy là người chứng kiến cái chết của mình trong căn nhà này, tôi mỉm cười, lấy một lý do.
"Chị để quên máy tính ở bệnh viện rồi, em có thể tới đó lấy giúp chị được không?"
"Dạ, chị đi lấy cho chị.
Chị ở nhà đợi em nhé."
"Ừ."
Phương Doanh rời đi, tôi sang phòng anh Đạt, ngồi trước bàn làm việc của anh rất lâu, lấy bức ảnh trong ngăn kéo ra, nhìn ngắm anh lần cuối.
"Hôm nay là ngày cưới của chúng ta, anh thất hứa rồi nhưng em thì không.
Em mặc váy cưới đến tìm anh, trở thành cô dâu của anh, đợi em một chút nhé, em xuống lấy hoa."
Tôi bước từng bước chậm rãi xuống nhà, đi ra vườn, hái những bông hoa linh lan bó thành một bó siêu to.
Tôi lấy chiếc nơ buộc chúng lại thành một bó hoa cưới với nhiều màu sắc khác nhau trông rất đẹp.
Tôi đang định cầm bó hoa lên trên tầng, đột nhiên phía bên ngoài cửa có tiếng động.
Huy Anh xuất hiện trước mặt tôi.
Đã gần bốn năm, cậu ấy biến mất gần bốn năm rồi.
Ngày cậu ấy trở về là ngày tôi quyết định buông bỏ mạng sống của mình.
Tôi mỉm cười nhìn về phía cậu.
Huy Anh không nói gì, chạy lại ôm lấy tôi.
"Tại sao vậy?
Sao cậu lại mắc bệnh này?
Trước đây không phải cậu vẫn rất khoẻ mạnh hay sao?
Sao lại bị bệnh tim?"
Tôi mỉm cười yếu ớt, những giọt nước mắt lăn trên má: "Có thể gặp cậu lần cuối thật tốt."
Huy Anh buông ra, đôi mắt nhìn tôi chứa đựng những nỗi niềm sâu thẳm: "Cậu đừng nói như vậy?
Cậu chờ tớ được không?
Tớ nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cậu."
Tôi mỉm cười đáp lại: "Xin lỗi, anh ấy đang đợi tớ rồi."
"Tại sao vậy?
Tại sao ai cũng mất vì bệnh tim?
Tớ là một bác sĩ điều trị bệnh tim tương lai nhưng tớ lại chứng kiến bà ngoại và cậu vì căn bệnh quái ác mà phải rời bỏ thế giới này."
"
Sau này cậu nhất định sẽ là một bác sĩ giỏi cứu được rất nhiều người."
"Nhưng tớ không cứu được cậu."
Lần thứ hai tôi thấy Huy Anh yếu đuối và khóc nhiều như thế này.
"Đừng khóc, cậu khóc tớ không yên tâm mà rời đi đâu."
Tôi lau những giọt nước mắt đang chảy trên gò má Huy Anh.
"Ngày cưới của tớ mà phải cười chứ."
Tiến lại khu vườn nhỏ, tôi hái hoa linh lan buộc lại thành một bó mỉm cười nhìn Huy Anh: "Cậu có thể chúc mừng hạnh phúc của tớ và anh Đạt được không?"
Huy Anh vừa nói, vừa khóc nức nở: "Chúc mừng hạnh phúc của hai người."
Tôi mỉm cười, bước từng bước nhỏ đến bên Huy Anh, đưa bó hoa linh lan vào tay: "Hoa cưới này tớ không có sức để ném nên chỉ có thể đưa tận tay cho cậu hãy tặng nó cho người yêu cậu và cậu hãy mở lòng với người ấy nhé.
Bạn thân của tớ hãy sống thật vui vẻ và quên tớ đi nhé."
"Tớ..."
Huy Anh định nói gì đó nhưng bị tôi cắt ngang: "Tớ muốn ở riêng với anh Đạt hai người có thể đỡ tớ lên trên được không?"
"Được, tớ đưa cậu lên."
Huy Anh chạy lại, từ từ đỡ tôi vào trong, chậm rãi dẫn tôi lên cầu thang, tới cửa phòng, tôi quay qua nói với Huy Anh.
"Cậu đợi tớ ở ngoài được không?"
Huy Anh gật đầu, đứng dựa vào tường.
Tôi bước vào bên trong phòng, đóng cửa lại, tiến từng bước về phía bàn, lấy cuốn nhật ký của anh để lên trên, đôi tay run rẩy cầm bít, kiên trì viết những dòng cuối cùng.
"Ngày 10 tháng 3 năm 2024, công chúa đã mặc váy cưới, cầm hoa linh lan đến gả cho tôi rồi."
Tôi nhẹ nhàng đóng cuốn nhật ký lại, cảm thấy hơi thở mình yếu đi, mắt bắt đầu mờ.
Tôi nhìn thấy anh Đạt đến đón mình rồi.
Tôi từ từ nhắm mắt lại, tạm biệt thế giới này.