Lãng Mạn (Xuất Bản) Hạ Nhớ Mười Năm

(Xuất Bản) Hạ Nhớ Mười Năm
Chương 100: Gả cho anh.


Sau những mất mát của cuộc đời, ai nấy đều chọn bỏ lại tôi giữa thế gian này, không một ai cần tôi.

Bây giờ ngay cả khóc tôi cũng không còn nước mắt nữa rồi, tôi phải mạnh mẽ bước tiếp trên con đường phía trước thôi.

Nghe Quỳnh Nhiên nói tôi lắc đầu tỏ ý không cần, cất giọng nhẹ nhàng chấn an hai đứa: "Đừng lo, tao ổn mà, tụi mày cứ chuyên tâm học tập là được.

Nỗi đau nào tao cũng trải qua rồi, giờ tao mạnh mẽ lắm đừng lo."

Uyển Hân bây giờ mới lên tiếng: "Đợi bọn tao học xong rồi bọn tao về.

Tụi mình cùng nhau đi ăn, đi chơi nha.

Bọn tao có lịch tốt nghiệp rồi.

18 tháng 3 năm 2024, bọn tao tốt nghiệp nên chắc 20 tháng 3 bọn tao về, 28 là sinh nhật mày vậy là tuyệt đẹp."

Quỳnh Nhiên nghe về kế hoạch, nét mặt buồn hiu, giọng nói có chút chanh chua nhưng trong lòng Quỳnh Nhiên thật sự rất quan tâm Huy Anh: "Mày có liên lạc được với Huy Anh không?

Ba năm rồi, nó biến mất không nói một lời nào.

Để tao gặp lại nó tao sẽ đánh nó, sẽ moi hết tiền của nó.

Thằng bạn đểu."

"Tao tin đến một lúc nào đó, Huy Anh sẽ xuất hiện thôi."

"Ừ.

Mày về Việt Nam định làm gì?"

"Tao chuẩn bị nộp hồ sơ vào chuyên Lê Hồng Phong làm giáo viên không biết có được không nữa."

"Chắc chắn sẽ được, tao tin mày."

"Ừ.

Mai tao đi nộp."

Tôi đã lên kế hoạch trở thành một giáo viên của chuyên Lê Hồng Phong rất lâu rồi, ngôi trường mà tôi và anh đã từng theo học.Sáng ngày hôm sau, tôi tỉnh dậy từ rất sớm, đứng trước chiếc gương lớn trong phòng ngủ, mắt lướt qua những bộ đồ treo trên giá.

Tâm trạng đầy lo lắng nhưng cũng có một chút háo hức.

Tôi phải chọn lựa trang phục một cách cẩn thận.Sau một hồi suy nghĩ, tôi chọn một chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch, có cổ bẻ nhẹ và một chiếc chân váy màu đen.

Tôi nhấn nhá bộ trang phục bằng một đôi giày bệt màu nude, thoải mái nhưng không kém phần thanh lịch.

Một chiếc túi nhỏ xinh xắn màu đen làm điểm nhấn nhẹ nhàng.

Mái tóc của được cột gọn gàng, nhưng không quá chặt, để lộ những lọn tóc mềm mại.Đã rất nhiều năm mới quay lại nơi này, tôi đứng trước cổng trường chuyên Lê Hồng Phong, đôi chân hơi run khi bước vào khuôn viên quen thuộc.

Đây là lần đầu tiên tôi quay lại trường sau khi rời đi để du học.Ánh nắng mùa hè chiếu xuống sân trường, tôi nhớ rõ những tháng ngày ngồi trong lớp học, nghe giảng về Toán, và ước mơ một ngày sẽ đứng trên bục giảng.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, bước vào phòng phỏng vấn.Khi tôi bước vào phòng, thầy Cường, cô Hạ và cô Lam đang ngồi, mấy thầy cô nhìn thấy vội vàng chạy lại.

"Khả Tiên, là em thật sao?"

Tôi rất vui khi nhiều năm trôi qua các thầy cô vẫn nhớ đến mình.

Tôi lễ phép cúi chào thầy cô.

"Là em, em trở về rồi ạ."

"Về là tốt rồi.

Mấy đứa đi du học không ai liên lạc với thầy cô, làm chúng tôi sợ chết khiếp đây này."

"Bọn em xin lỗi để thầy cô lo rồi ạ."

Trống trường vang lên, cô Hạ và cô Thy phải lên lớp."

Em vào trong đi.

Cô lên lớp đây."

"Dạ""Em ngồi đi."

Thầy Cường chỉ vào chiếc ghế gần đó, tôi ngồi xuống.

"Thầy đã nghe chuyện của Anh Đạt, em đừng buồn quá nha."

"Dạ, em không sao đâu ạ, thầy yên tâm."

"Em tới đây để xin vào làm giáo viên trong trường hay sao?"

Thầy Cường chuyển sang chủ đề khác để không khí đỡ ngại.

Tôi đặt hồ sơ xuống bàn: "Dạ, đây là hồ sơ của em ạ."

"Thầy rất vui khi em chọn chuyên Lê Hồng Phong là nơi công tác.

Thầy sẽ xem xét rồi báo lại em nha."

"Dạ.

Vậy em xin phép về trước ạ."

Tôi rời khỏi phòng làm việc của thầy, bắt taxi trở về nhà.

Về đến nơi, tôi nằm xuống giường, lười biếng không muốn ăn gì nhưng rồi vẫn phải ngồi dậy, thay đồ ra xuống dưới nấu cơm.

Trong lúc lấy đồ ở tủ, bộ quần áo rơi xuống dưới, chiếc hộp bật nắp, tôi cầm lên mở ra, bên trong là một chiếc thẻ ngân hàng.

Tôi cầm nó lại giường, nhớ đi nhớ lại xem cái thẻ này từ đâu ra, sau một hồi suy nghĩ, tôi nhớ ra rồi.

Đây là thẻ học bổng anh Đạt đưa cho tôi vào Tết năm 2015.

Tôi chưa động vào số tiền bên trong.

Tôi lấy túi xách, cầm theo thẻ ra ngân hàng kiểm tra.

Thật không ngờ trong tài khoản có tới tận hơn năm tỷ lận.

Lúc anh đưa cho tôi là vào năm 2015, tôi nghĩ tiền học bổng sẽ ít lắm không nhiều đâu nhưng sau khi tôi thi học sinh giỏi này kia thì số tiền năm tỷ này không phải là nhiều.

Anh có tới hai huy chương vàng Quốc tế, thành tích luôn đứng hàng top đầu mà.

Sau khi kiểm tra tiền trong tài khoản, tôi quyết định sẽ dùng số tiền này để xây trường học cho các trẻ em có hoàn cảnh khó khăn, một ngôi trường nhỏ thôi nhưng hi vọng sẽ giúp ích được phần nào đó.

Anh Đạt rất thích cái tên "Hạ nhớ" nên tôi đặt tên trường là "Hạ nhớ" luôn.

Kế hoạch đã được vạch ra, tôi gọi điện nhờ anh Quang Huy giúp, lần này anh gật đầu đồng ý luôn.

Tôi yên tâm giao lại dự án này cho anh, hi vọng dự án hoàn thành có thể giúp các em vượt qua được hoàn cảnh khó khăn, cố gắng học tập thật tốt, cống hiến hết mình cho Đất nước.

Tôi vừa trở về nhà, thầy Cường gọi điện nói tôi trúng tuyển giáo viên dạy Toán của trường.

Tôi vui mừng khôn xiết.

Cuối cùng cũng có thể thực hiện được ước mơ đứng trên bục giảng rồi.

Ngày hôm sau, tôi thức dậy sớm hơn thường lệ, ánh sáng yếu ớt của buổi sáng chiếu vào căn phòng nhỏ, làm bừng lên một cảm giác vừa hào hứng vừa lo lắng.

Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đứng lớp, ngày đầu tiên thực sự bước vào vai trò giáo viên sau bao nhiêu năm mơ ước.Tôi đứng trước gương, chỉnh lại chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch và chiếc chân váy dài.

Tôi bước vào cổng trường, những cơn gió mát nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương phượng vĩ đã nở rộ.Vào đến phòng giáo viên, tôi nhìn thấy những đồng nghiệp đang chuẩn bị cho các tiết học của mình.

Tôi đến phòng thầy Cường báo danh, sau đó cùng cô Lam đi lên lớp.

Tôi bước vào lớp học, lòng nôn nao, tay siết chặt cuốn giáo án.

Lớp mà tôi dạy đầu tiên là lớp 10 Chuyên Toán 1, lớp học đã được trang bị thêm nhiều thứ mới.

Cô Lam vừa bước vào học sinh chạy loạn xạ về chỗ, tôi nhớ lại hồi cấp ba mình cũng lớp tôi cũng từng như này.

"Đây là cô Tiên, cô ấy sẽ là giáo viên dạy Toán của các em trong năm học này."

"Chúng em chào cô ạ."

Cả lớp đồng thanh đứng lên, cúi đầu chào.

"Chào các em, cô hi vọng chúng ta sẽ có một năm học thật vui vẻ nhé."

Tôi thấy một vài học sinh nhìn mình với ánh mắt thân thiện, nhưng cũng không thiếu những ánh mắt dò xét.

Suốt cả buổi học, tôi cảm thấy mình không chỉ dạy học sinh mà còn đang học hỏi từ chính họ.

Những câu hỏi của các em, những ý tưởng sáng tạo, đều làm tôi ngạc nhiên.

Tôi nhẹ nhàng hướng dẫn các em cách giải các bài đại số, hình học.Cứ như vậy, ngày ngày tôi lên trường dạy học sinh.

Lớp học của tôi khá vui nhộn, các bạn trong lớp luôn giúp nhau học tập, làm bài và học bài đầy đủ.

Lớp luôn đứng đầu các hoạt động văn nghệ và học tập khiến tôi rất tự hào.

Ngày 22 tháng 12 năm 2023, tôi nhận được một cuộc gọi của anh Quang Huy kêu mọi thứ đã hoàn thành xong rồi.

Ngày 25 tháng 12 năm 2023, tôi xuống điểm trường, ngôi trường nhỏ được sơn màu xanh dương rất đẹp, nhìn rất sáng, tôi mê cái trường này lắm.

Tôi ngước nhìn lên bầu trời: "Anh ơi, Hạ Nhớ ra đời rồi."

Một lúc sau anh Quang Huy lái xe đến, từ ngày lên làm chủ tịch, anh ăn mặc lịch sự hơn hẳn, bộ vest đen cùng chiếc kính trễ thấp xuống, tóc hơi vuốt ra đằng sau nhìn rất lãng tử.

Tôi cùng anh bước lên trên, cắt băng khánh thành trường, sau khi cắt xong anh Quang Huy có việc rời đi trước.Tôi đi lên phát biểu, đứng trước đám đông, tôi bỗng cảm thấy ngực mình đau nhói.

Cơn đau quặn thắt, từng nhịp thở trở nên khó khăn, tôi khẽ đưa tay lên ngực, cố gắng không để ai nhận thấy sự bất ổn trong cơ thể mình.

Cảm giác như trái tim tôi đang thắt lại, không thể thở nổi, mắt tôi mờ dần, đầu óc quay cuồng.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh nhưng mọi thứ trở nên mờ ảo, tôi ngất lịm đi.

Khi tôi tỉnh lại, nhận ra mình đang nằm trong phòng bệnh.

Bên cạnh là khuôn mặt lo lắng của Nhã Thanh cùng một vài đồng nghiệp.

Tim tôi đập nhanh khi nhận ra những gì vừa xảy ra.

Một cơn đau tim.

Nhã Thanh nhìn tôi một cách nghiêm túc: "Cậu có biết mình bị bệnh tim giai đoạn cuối rồi không?

Cậu chỉ còn có thể sống được ít thời gian nữa thôi."

Tôi khẽ gật đầu, ngày ở bên Mỹ tôi đã được chuẩn đoán bị bệnh tim nếu không phẫu thuật sẽ không thể sống được lâu.

Khi về Việt Nam tôi nhận thấy cơ thể mình yếu dần theo thời gian nhưng còn nhiều điều dang dở mà tôi chưa làm được, tôi muốn thực hiện nó trước khi rời khỏi thế giới này.

"Tớ biết bệnh tình của tớ mà."

"Tại sao cậu không phẫu thuật.

Phẫu thuật sẽ có cơ hội sống lâu hơn."

"Nếu thất bại thì sao?

Sẽ chết đúng không?

Vậy thà rằng tớ cứ sống tới khi nào không thể nữa.

Cậu có thể giữ kín chuyện này giúp tớ được không?"

"Cậu muốn tớ giữ kín chuyện này cũng được nhưng cậu phải nhập viện điều trị, hãy để tớ chăm sóc cậu, bù đắp cho cậu những tháng ngày tớ đối xử không tốt với cậu được không?"

Lời nói của Nhã Thanh làm tôi rung động.

Có thể cô ấy của trước đây đã làm rất nhiều điều sai trái với tôi nhưng giờ đây cô ấy thực sự đã làm một bác sĩ, bác sĩ thì sao có thể xấu được.

"Tớ muốn quay về trường dạy các em..."

Nước mắt Nhã Thanh rơi xuống, lần đầu tiên tôi thấy Nhã Thanh khóc, cậu ấy khóc vì tôi.

"Nếu cậu không nhập viện điều trị, tớ sẽ nói cho những người bạn của cậu rằng cậu sắp chết rồi không còn sống được lâu nữa.

Nhiều nhất chỉ còn 6 tháng thôi.

Tớ xin cậu đấy, hãy ở lại bệnh viện điều trị đi."

"Được, tớ đồng ý với cậu.

Cậu không được nói cho ai biết nhé.

Nếu ai đó vô tình phát hiện ra thì cậu hãy nói tớ bị cảm nhẹ thôi."

"Ừ.

Cảm ơn cậu vì đã cho tớ cơ hội để bù đắp những sai lầm năm ấy."

Tôi viết đơn xin nghỉ ở trường, Nhã Thanh ngày nào cũng nấu đồ ăn đủ chất cho, cô ấy chăm sóc tôi từng chút một, lúc nào cũng túc trực bên cạnh tôi, sợ tôi xảy ra chuyện gì đó.

Ở trong phòng chán quá, tôi nhờ Nhã Thanh về nhà mình lấy hộ chiếc máy tính, tôi muốn viết lại những dòng nhật ký của cuộc đời mình trước chết.

Gần ba tháng cuối cùng tôi cũng hoàn thành cuốn nhật ký rồi.

Ngày 8 tháng 3 năm 2024, tôi đang ngồi gõ nốt những trang cuối nhật ký cuộc đời mình, Phương Doanh bất ngờ gọi điện, tôi không dám mở video vì sợ cô nàng biết mọi chuyện sẽ lại cằn nhằn này kia.

"Chị Khả Tiên ơi, em có gửi một bộ váy cho chị, chị nhận được chưa?"

Tôi ở trong bệnh viện suốt thời gian dài, không có về nhà nên thật sự không biết.

"Bộ váy gì thế?"

"Bộ váy cưới lúc trước anh Đạt có nhờ em thiết kế rồi may, mặc dù anh Đạt đã không còn nữa nhưng em vẫn thực hiện lời hứa với anh vào ngày này giao váy đến cho chị.

Chị thử xem thế nào nha."

"Ừ chị biết rồi, chị sẽ thử."

"Khả Tiên, đến giờ uống thuốc rồi, gần đây sắc mặt cậu kém vậy?

Tớ mới đi công tác có mấy hôm, cậu thành ra người gì thế này?

Cậu không muốn tiếp tục sống nữa à?"

Tôi chưa kịp tắt điện thoại, Nhã Thanh bước vào, Phương Doanh đã nghe được hết toàn bộ câu chuyện.

"Chị bị làm sao vậy?

Sao lại nhập viện?

Sao lại không muốn tiếp tục sống?"

Phương Doanh hỏi rất nhiều câu dồn dập.

"Chị không sao, bạn chị nói linh tinh đấy."

"Chị đừng có lừa dối em nữa.

Em không phải trẻ con lên ba, nếu chị không nói sự thật, em sẽ gọi cho chị Uyển Hân và chị Quỳnh Nhiên."

"Đừng."

Tôi vội vàng ngăn lại, Uyển Hân và Quỳnh Nhiên sắp tốt nghiệp rồi, tôi không thể làm họ mất vui được.

Tôi thở dài, quyết định nói sự thật cho Phương Doanh biết.

"Chị bị bệnh tim giai đoạn cuối, không sống được bao lâu nữa."

Phương Doanh nghe xong lắp ba, lắp bắp: "Sao... có thể... chị đang... lừa dối... em...

đúng không?"

Tôi im lặng, không biết trả lời sao nữa.

"Em lập tức về với chị ngay."

Không đợi tôi ngăn cản, Phương Doanh tắt máy ngay lập tức.

Tôi gọi lại nhưng cô nàng không bắt máy.

Buổi chiều ngày hôm đó, tôi đang nằm trên giường bệnh, Phương Doanh hớt ha, hớt hải chạy vào.

"Chị Khả Tiên, em về với chị rồi này."

Tôi cố gắng gượng ngồi dậy, mỉm cười để Phương Doanh không khóc nữa.

"Con bé ngốc này."

Phương Doanh khóc hết nấc lên, chạy lại ôm lấy tôi, giọng nghẹn ngào: "Sao ông trời lại bất công với chị và anh Đạt vậy?"

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu Phương Doanh: "Có lẽ anh Đạt nhớ chị rồi."

"Chị đừng nghĩ như vậy.

Chị nhất định sẽ khoẻ lại mà."

"Cơ thể chị như nào chị biết.

Ngày mai em rảnh không?

Chị muốn em nhờ em trang điểm cho chị thật xinh đẹp để có thể diện váy cưới."

"Dạ, mai em sẽ trang điểm cho chị thật xinh đẹp."

Ngày mai là ngày cưới của tôi và anh, tôi sẽ mặc váy cưới xinh đẹp, cầm hoa linh lan đến bên anh.

Anh có thể thất hứa còn tôi thì không.

Buổi sáng ngày hôm đó, Phương Doanh lái xe đến đón tôi trở về nhà, chiếc hộp áo cưới đã được cô nàng lấy lại và bỏ vào cốp xe.

Tôi rời khỏi bệnh viện cùng Phương Doanh trở về nhà.

Phương Doanh cầm theo bộ váy cưới đi phía sau.

Tôi đi lên trên phòng, Phương Doanh giúp tôi mặc bộ váy xinh đẹp lên người.

Chiếc váy được thiết kế thanh thoát, với lớp ren mỏng manh phủ lên phần thân trên, tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ nhưng không hề quá phô trương.

Những chi tiết thêu tay tinh xảo dọc theo đường viền cổ áo, tựa như những bông hoa nhỏ nở rộ, tinh tế mà ẩn chứa cả một câu chuyện.

Phần chân váy xòe nhẹ nhàng, làm nổi bật dáng người, tạo nên một sự kết hợp hoàn hảo giữa sự đơn giản và vẻ đẹp sang trọng.Khi mặc xong váy cưới, tôi ngồi xuống ghế, Phương Doanh cầm bộ đồ trang điểm, cẩn thận thoa lớp kem lót lên làn da mịn màng của tôi rồi dặm phấn nền để làn da trở nên đều màu, sáng khỏe mà vẫn tự nhiên.

Tiếp theo, Phương Doanh cẩn thận kẻ viền mắt, cô nàng chọn tông màu mắt nhẹ nhàng với sắc nâu và vàng đồng, tạo chiều sâu cho mắt nhưng vẫn giữ được sự nhẹ nhàng, thanh thoát.

Phần má hồng, Phương Doanh chọn tông màu hồng đào nhẹ nhàng, tán đều trên gò má, cô nàng còn tinh tế phủ một lớp phấn nhẹ lên cổ và vai, để làn da của tôi càng thêm hoàn hảo dưới ánh sáng.Cuối cùng là đôi môi, Phương chọn màu son hồng nhạt, tươi tắn, nhẹ nhàng.

Khi hoàn thành lớp trang điểm, Phương Doanh nhìn qua một lượt rồi khen:"Chị là cô dâu đẹp nhất mà em từng gặp."

"

Sau này em cũng sẽ trở thành cô dâu đẹp nhất của ai đó thôi.

Em chị xinh như này cơ mà."

Tôi chợt nhớ ra một chuyện, tôi kéo tay Phương Doanh.

"Em có thể giúp chị một việc được không?"

"Chị nói đi."

"Em còn nhớ cậu bé mà anh Đạt cứu không?

Chị nghe nói cậu bé đó bị mù chưa tìm được giác mạc phù hợp?

Sau khi chị chết, em có thể giúp chị hiến tặng đôi mắt này cho bé đó được không?

Chị đã nói với bác sĩ Nhã Thanh rồi, em tìm gặp cô ấy là được."

"Dạ.

Em nghe lời chị."

Tôi nắm tay Phương Doanh, không nỡ để cô ấy là người chứng kiến cái chết của mình trong căn nhà này, tôi mỉm cười, lấy một lý do.

"Chị để quên máy tính ở bệnh viện rồi, em có thể tới đó lấy giúp chị được không?"

"Dạ, chị đi lấy cho chị.

Chị ở nhà đợi em nhé."

"Ừ."

Phương Doanh rời đi, tôi sang phòng anh Đạt, ngồi trước bàn làm việc của anh rất lâu, lấy bức ảnh trong ngăn kéo ra, nhìn ngắm anh lần cuối.

"Hôm nay là ngày cưới của chúng ta, anh thất hứa rồi nhưng em thì không.

Em mặc váy cưới đến tìm anh, trở thành cô dâu của anh, đợi em một chút nhé, em xuống lấy hoa."

Tôi bước từng bước chậm rãi xuống nhà, đi ra vườn, hái những bông hoa linh lan bó thành một bó siêu to.

Tôi lấy chiếc nơ buộc chúng lại thành một bó hoa cưới với nhiều màu sắc khác nhau trông rất đẹp.

Tôi đang định cầm bó hoa lên trên tầng, đột nhiên phía bên ngoài cửa có tiếng động.

Huy Anh xuất hiện trước mặt tôi.

Đã gần bốn năm, cậu ấy biến mất gần bốn năm rồi.

Ngày cậu ấy trở về là ngày tôi quyết định buông bỏ mạng sống của mình.

Tôi mỉm cười nhìn về phía cậu.

Huy Anh không nói gì, chạy lại ôm lấy tôi.

"Tại sao vậy?

Sao cậu lại mắc bệnh này?

Trước đây không phải cậu vẫn rất khoẻ mạnh hay sao?

Sao lại bị bệnh tim?"

Tôi mỉm cười yếu ớt, những giọt nước mắt lăn trên má: "Có thể gặp cậu lần cuối thật tốt."

Huy Anh buông ra, đôi mắt nhìn tôi chứa đựng những nỗi niềm sâu thẳm: "Cậu đừng nói như vậy?

Cậu chờ tớ được không?

Tớ nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho cậu."

Tôi mỉm cười đáp lại: "Xin lỗi, anh ấy đang đợi tớ rồi."

"Tại sao vậy?

Tại sao ai cũng mất vì bệnh tim?

Tớ là một bác sĩ điều trị bệnh tim tương lai nhưng tớ lại chứng kiến bà ngoại và cậu vì căn bệnh quái ác mà phải rời bỏ thế giới này."

"

Sau này cậu nhất định sẽ là một bác sĩ giỏi cứu được rất nhiều người."

"Nhưng tớ không cứu được cậu."

Lần thứ hai tôi thấy Huy Anh yếu đuối và khóc nhiều như thế này.

"Đừng khóc, cậu khóc tớ không yên tâm mà rời đi đâu."

Tôi lau những giọt nước mắt đang chảy trên gò má Huy Anh.

"Ngày cưới của tớ mà phải cười chứ."

Tiến lại khu vườn nhỏ, tôi hái hoa linh lan buộc lại thành một bó mỉm cười nhìn Huy Anh: "Cậu có thể chúc mừng hạnh phúc của tớ và anh Đạt được không?"

Huy Anh vừa nói, vừa khóc nức nở: "Chúc mừng hạnh phúc của hai người."

Tôi mỉm cười, bước từng bước nhỏ đến bên Huy Anh, đưa bó hoa linh lan vào tay: "Hoa cưới này tớ không có sức để ném nên chỉ có thể đưa tận tay cho cậu hãy tặng nó cho người yêu cậu và cậu hãy mở lòng với người ấy nhé.

Bạn thân của tớ hãy sống thật vui vẻ và quên tớ đi nhé."

"Tớ..."

Huy Anh định nói gì đó nhưng bị tôi cắt ngang: "Tớ muốn ở riêng với anh Đạt hai người có thể đỡ tớ lên trên được không?"

"Được, tớ đưa cậu lên."

Huy Anh chạy lại, từ từ đỡ tôi vào trong, chậm rãi dẫn tôi lên cầu thang, tới cửa phòng, tôi quay qua nói với Huy Anh.

"Cậu đợi tớ ở ngoài được không?"

Huy Anh gật đầu, đứng dựa vào tường.

Tôi bước vào bên trong phòng, đóng cửa lại, tiến từng bước về phía bàn, lấy cuốn nhật ký của anh để lên trên, đôi tay run rẩy cầm bít, kiên trì viết những dòng cuối cùng.

"Ngày 10 tháng 3 năm 2024, công chúa đã mặc váy cưới, cầm hoa linh lan đến gả cho tôi rồi."

Tôi nhẹ nhàng đóng cuốn nhật ký lại, cảm thấy hơi thở mình yếu đi, mắt bắt đầu mờ.

Tôi nhìn thấy anh Đạt đến đón mình rồi.

Tôi từ từ nhắm mắt lại, tạm biệt thế giới này.
 
(Xuất Bản) Hạ Nhớ Mười Năm
Chương 101: Gặp lại sau nhiều năm (Ngoại truyện 1).


Bầu trời đầu tháng ba vẫn còn chút se lạnh, những cơn gió lùa qua mái hiên mang theo hơi ẩm của một cơn mưa rào vừa dứt.

Chiếc xe dừng lại trước cổng, Phương Doanh tắt máy, nhanh chóng với tay lấy chiếc laptop trên ghế phụ rồi mở cửa bước xuống.

Cô kéo chặt chiếc áo khoác mỏng, chạy vội vào trong nhà.

Đôi giày cao gót lộc cộc trên nền sân lát đá, tiếng gió rít nhẹ qua tai khi cô bước lên bậc tam cấp.

Hơi thở có chút gấp gáp: "Chị ơi, em mang máy tính về cho chị rồi nè."

Phương Doanh tay ôm chiếc laptop nhìn xung quanh nhà nhưng không thấy Khả Tiên đâu, cô nàng bước từng bước lên trên lầu.

Khi đến gần cửa, cô chợt khựng lại.

Đứng ở hành lang đối diện là người con trai mà cô đã thầm thương trộm nhớ hồi cấp ba.

Huy Anh dựa lưng vào tường, dáng vẻ trầm ngâm, ánh mắt thờ ơ nhìn vào chiếc cửa phòng gần đó.

Một tay đút túi quần, chiếc áo sơ mi trắng hơi nhăn vì bị xắn tay lên quá khuỷu.

Dù bầu không khí quanh anh có phần lãnh đạm, nhưng dáng người cao gầy và đường nét khuôn mặt sắc sảo khiến Phương Doanh không thể không rung động thêm lần nữa.

Phương Doanh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp, siết chặt chiếc laptop trong tay, cảm giác bối rối lan tỏa khắp người.

Sáu năm trước, cô đã từng nghĩ rằng mình và Huy Anh sẽ không bao giờ gặp lại, cô sẽ quên Huy Anh, không nhung nhớ gì cậu nữa.

Nhưng bây giờ, ngay ở khoảnh khắc này, Phương Doanh mới nhận ra rằng: "Có những người, dù thời gian có trôi qua bao lâu, chỉ cần gặp lại, những cảm xúc tưởng chừng đã ngủ quên vẫn có thể trỗi dậy một cách mạnh mẽ."

Không gian giữa hai người chợt trở nên im lặng đến mức cô nàng có thể nghe rõ nhịp tim của chính mình.

Phương Doanh khẽ dịch chân, định tránh đi để không khí bớt phần gượng gạo, nhưng đúng lúc đó, Huy Anh cũng hơi nhích người.

Kết quả là hai ánh mắt lại chạm nhau lần nữa.

Phương Doanh vội nhìn xuống đất, cảm thấy khuôn mặt mình nóng lên."

Đã lâu không gặp em."

Huy Anh lên tiếng, giọng trầm và chậm rãi.Phương Doanh thoáng chần chừ, rồi nhẹ gật đầu.

"Đã lâu không gặp."

Cô nàng đáp ngắn gọn, nhưng cảm giác không ổn chút nào.

Cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi tình huống này, nhưng đôi chân lại như bị đóng chặt xuống nền gạch.

Huy Anh nhìn cô thêm vài giây: "Khả Tiên đang ở trong phòng."

"Chị ơi, máy tính của chị đây."

Phương Doanh đứng bên ngoài khẽ gọi, nhưng không có hồi đáp.

Bầu không khí ngoài hành lang bỗng trở nên lặng lẽ đến kỳ lạ.

Phương Doanh chợt nhận ra có gì đó không đúng.

Cô cảm thấy tim mình chùng xuống một nhịp khi đặt tay lên cánh cửa phòng.

Khi mở cửa ra, Khả Tiên đầu nghiêng sang một bên, bàn tay buông lỏng, gục trên bàn bên cạnh là cuốn sổ nhật ký của Anh Đạt.

Chiếc laptop cô mang theo trên tay bỗng trở nên nặng nề lạ thường.

Phương Doanh lùi lại một bước, chiếc laptop rơi xuống đất phát ra âm thanh chói tai.

Hơi thở của cô gấp gáp, cổ họng nghẹn đắng.

"Chị?"

Cô nàng chạy lại khẽ lay cơ thể yếu ớt của Khả Tiên.

"Không...

Không thể nào...

Chị bảo đợi em về mà."

Huy Anh sững người trong một giây, rồi ngay lập tức lao đến.

Cậu đẩy mạnh cánh cửa, bước nhanh đến bên cạnh Khả Tiên, ánh mắt quét qua khung cảnh trước mắt.

Huy Anh lập tức cúi xuống, chạm vào cổ tay Khả Tiên để tìm mạch.

Nhưng ngay khi đầu ngón tay cậu chạm vào làn da lạnh ngắt, cậu đã hiểu.

Cô gái mà cậu thích thời thanh xuân...

đã không còn nữa.Sân bay Narita sáng sớm vẫn tấp nập người qua lại.

Những đoàn khách du lịch hối hả kéo vali, nhân viên sân bay tất bật hướng dẫn, còn Uyển Hân, Quỳnh Nhiên siết chặt quai túi xách, vui vẻ cười nói với nhau.

Hôm nay hai người họ sẽ trở về Việt Nam, sau nhiều năm miệt mài học tập ở Tokyo.

"Uyển Hân, kiểm tra lại mọi thứ chưa?"

Quỳnh Nhiên hỏi, mắt vẫn dán vào điện thoại nhắn tin cho Khả Tiên.

Uyển Hân cười nhẹ, chỉ vào chiếc túi nhỏ xinh xinh: "Mang đầy đủ hết rồi má."

"Ừ.

Tao nhắn cho Khả Tiên mấy ngày nay không được, tức vãi."

Uyển Hân khựng lại một chút nhưng rồi lại mỉm cười: "Chắc đang bận bán mình cho tư bản."

"Ừ.

Đi thôi không lại trễ chuyến bay bây giờ."

Hai người đẩy vali tiến về quầy check-in, nhân viên sân bay đón họ với nụ cười lịch sự kiểm tra giấy tờ và đưa vé máy bay cho hai nhỏ.

Chuyến bay của họ sẽ cất cánh sau 1 tiếng nữa.

Ngồi trên máy bay mệt mỏi suốt 6 tiếng đồng hồ,

tiếng loa phát thanh vang lên thông báo máy bay sắp hạ cánh xuống sân bay Nội Bài.

Uyển Hân mở mắt, nhìn qua khung cửa sổ nhỏ.

Bên dưới là những cánh đồng bát ngát, những ngôi nhà nhiều mày sắc.

Quỳnh Nhiên ngồi bên cạnh, đang duỗi người sau chuyến bay dài.Chiếc máy bay rung nhẹ khi tiếp đất.

Hành khách bắt đầu lấy hành lý xách tay, tiếng lách cách của dây an toàn vang lên khắp khoang.

Hai người hít sâu một hơi, cảm nhận không khí Việt Nam đang chào đón mình, dù mới chỉ là trong khoang máy bay chật hẹp.Khi cửa máy bay mở ra, hơi lạnh của Hà Nội lập tức ùa vào.

Uyển Hân, Quỳnh Nhiên bước theo dòng người xuống máy bay, kéo theo vali, lòng vừa háo hức vừa bồi hồi.Ở khu vực nhận hành lý, Uyển Hân vừa nhìn màn hình như đang chờ đợi ai đó nhắn tin cho mình.

Điện thoại rung lên không phải là tin nhắn của Lam Phong mà là tin nhắn từ mẹ: "Con tới chưa?

Bố mẹ đang ở ngoài nha."

"Dạ con đang chờ lấy hành lý ạ."

Lấy xong hành lý, hai người kéo vali ra khu vực sảnh đến.

Ngay khi vừa bước ra khỏi cánh cửa kính, Uyển Hân đã thấy ba mẹ và em gái mình đứng đợi."

Uyển Hân!

Ở đây, ở đây."

Cái Trang nó hét toáng lên vui sướng.

Cảm xúc dâng trào, Uyển Hân buông tay kéo vali, chạy đến ôm chầm lấy cô em gái nhỏ.

"Cháu chào cô chú ạ."

Quỳnh Nhiên cúi đầu lễ phép tạm biệt bố mẹ Uyển Hân."

Bồ ơi, tao nhớ mày nhiều lắm."

Nghe thấy giọng Quỳnh Nhiên, Thuỷ Trang buông Uyển Hân ra chạy lại ôm cô nàng.

"Tao cũng nhớ mày bồ ơi."

Hai đứa cứ đứng ôm nhau, Uyển Hân lên giọng chia cắt:"Được rồi, đi về thôi, mày về chung nhé."

"Thôi không cần đâu, tao có người đón rồi."

"Ai đón mày?

Anh Quang Huy hay Nhật Phúc."

"Nhật Phúc chết từ mấy năm trước rồi mày còn nhắc nữa à?"

"Vậy chắc là anh Quang Huy đúng không?"

Uyển Hân nở nụ cười tinh nghịch.

"Điên.

Anh Quang Huy với tao cũng kết thúc lâu rồi.

Vậy nhé, ngày mai gặp ở nhà Khả Tiên."

"Ừ.

Đi cẩn thận nha."

"Cháu chào cô chú, cháu đi đây."

Quỳnh Nhiên vẫy chào cả nhà Uyển Hân rồi kéo vali đi trước.

Ngày hôm sau, Uyển Hân, Quỳnh Nhiên dậy rất sớm, mặc quần áo rất xinh, cầm theo rất nhiều quà để chuẩn bị qua nhà Khả Tiên, tạo bất ngờ cho cô nàng.

Chiếc taxi lăn bánh trên con đường quen thuộc, đưa hai người trở về làng quê sau nhiều năm xa cách.

Hai bên đường 10 vẫn nhộn nhịp như ngày nào dòng xe máy vẫn chen chúc trên từng con phố.

Rất nhiều nhà máy, xí nghiệp mở ra, công nhân đi làm buổi sáng rất đông.

Bên đường nhiều cô bán bánh mì, bán xôi thơm nứt.

"Nam Định mình đúng là ngày càng phát triển nhỉ."

Uyển Hân chống cằm nhìn ra cửa sổ, nhận xét.Quỳnh Nhiên gật nhẹ.

"Chỉ có mày mới Lam Phong mãi không phát triển tình cảm thôi."

"Thôi đừng nhắc tới thằng bé đó nữa, nhắc đến tao lại bực."

Quỳnh Nhiên nghe xong cười lớn: "Lại giận dỗi nhau à?"

"Đâu có, tao có phải trẻ con đâu mà giận với chả dỗi."

Quỳnh Nhiên nghe cái giọng điệu hờn dỗi của Uyển Hân cô nàng không nói thêm gì nữa chỉ tủm tỉm cười thôi.

Khi taxi rẽ vào con hẻm nhỏ dẫn đến nhà Khả Tiên, tim hai người đập nhanh hơn.

Cả hai đang rất hức gặp lại cô bạn thân của mình.

Chiếc xe dừng lại trước cổng.

Quỳnh Nhiên bước xuống, tiến lại phía khung cửa sắt, bấm chuông nhưng không thấy ai ra mở cửa vào nhà.

Quỳnh Nhiên đang định lấy điện thoại gọi thử xem Khả Tiên có nhà hay không nhưng cô chưa kịp mở cửa thì từ bên trong Huy Anh bước ra.

Cả hai chết sững mất vài giây.

Trái tim Quỳnh Nhiên bỗng dưng đập mạnh đến mức có thể nghe rõ từng nhịp vang trong lồng ngực.

Hai người không tin vào mắt mình, sau nhiều năm bặt vô âm tín, bỗng dưng Huy Anh lại xuất hiện trong nhà Khả Tiên.

Trong đầu Quỳnh Nhiên nhớ lại những kí ức cũ, cô đã rất lo lắng khi không liên lạc được với Huy Anh suốt thời gian dịch bệnh.

Cảm xúc dồn nén quá lâu bỗng chốc bùng nổ.

Không suy nghĩ thêm, Quỳnh Nhiên lao thẳng về phía Huy Anh."

Thằng bạn tồi, mày đã đi đâu mà giờ mày mới xuất hiện hả?"

BỐP!Huy Anh chưa kịp phản ứng thì Quỳnh Nhiên đã đấm thẳng vào người cậu một cái.

Không dừng lại ở đó, cô vung tay đánh thêm mấy cái nữa vào lưng, vào ngực anh, vừa đánh vừa hét:"Mày có biết tao lo lắng cho mày như nào không hả?

Tao tưởng mày chết vì dịch Covid rồi."

Quỳnh Nhiên vừa nói, vừa khóc, vừa đánh vào người Huy Anh.

"Quỳnh Nhiên, từ từ đã..."

Huy Anh giơ tay chặn lại khi cô chuẩn bị đánh tiếp.

"Tao biết mày giận, nhưng..."

"Mày còn dám mở miệng à?"

"Thôi được rồi, Huy Anh bình an về là tốt rồi, mày đừng đánh nó nữa."

Uyển Hân quay qua Huy Anh, giọng nhỏ nhẹ.

"Khả Tiên đâu rồi mày?"

Huy Anh không nói gì mở cửa cho hai người bước vào bên trong.

Cậu dẫn Uyển Hân, Quỳnh Nhiên tới phòng thờ.

"Sao mày đưa bọn tao tới đây?"

"Khả Tiên mất rồi."

Bàn tay Quỳnh Nhiên run rẩy buông thõng điện thoại.

Mọi âm thanh xung quanh như biến mất.

Quỳnh Nhiên, Uyển Hân đứng lặng trước khung cửa phòng thờ.

Bên trong, ánh đèn vàng yếu ớt hắt lên một không gian tĩnh mịch đến ngột ngạt.

Trên bàn thờ phủ một lớp khăn trắng tinh tươm, giữa những vòng hoa trắng héo úa và bát nhang vẫn còn tàn đỏ, là một bức di ảnh.

Toàn thân Quỳnh Nhiên đông cứng.

Cô nghe thấy tiếng máu trong người mình như ngừng chảy, đầu óc trống rỗng, tay chân tê dại.

Cô cố gắng bước tới, nhưng mỗi bước chân lại như đang giẫm lên nỗi đau cứa vào tim.

Quỳnh Nhiên cảm giác đôi chân mình mềm nhũn, cả người chao đảo."

Không... không thể nào...

Khả Tiên của tao rất khoẻ mạnh, nó nói sẽ đợi tao về, sẽ dẫn tao đi chơi, đi ăn mà."

Giọng Quỳnh Nhiên run lên.Một giọt nước mắt rơi xuống, rồi thêm một giọt nữa, nhanh đến mức Quỳnh Nhiên không kịp nhận ra mình đã khóc từ lúc nào.

Cô quỳ sụp xuống, bàn tay run rẩy đưa ra nhưng không thể chạm tới bức ảnh."

Huy Anh... tại sao Khả Tiên lại đi như vậy?!"

"Khả Tiên mất vì bệnh tim."

Uyển Hân siết chặt hai tay, nước mắt trào ra không kiểm soát, cô không thể tin được.

Thờ gian trước, cô vẫn luôn nghĩ đến ngày trở về, nghĩ đến cảnh sẽ gặp lại Khả Tiên, sẽ ôm chầm lấy cô nàng, sẽ cùng nhau làm mọi thứ.

Vậy mà giờ đây, người bạn thân ấy đã rời đi... mãi mãi.Quỳnh Nhiên quỳ sụp xuống trước bàn thờ, đầu óc trống rỗng, cô nàng hét lên."

Khả Tiên ơi...

Tao về muộn rồi."

Tiếng hét ấy vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, đau đớn đến xé lòng.

Tim Quỳnh Nhiên như rơi xuống vực thẳm.

Cô thấy ngực mình đau nhói, như thể có ai đó đang bóp chặt trái tim mình.

Không khí trong căn phòng nhỏ bỗng trở nên nặng nề đến mức khiến cô nghẹt thở.

Mọi thứ trước mắt cô bắt đầu nhòe đi.

Cô cảm giác mặt đất dưới chân mình chao đảo.

Tiếng của Huy Anh gọi cô vang lên mơ hồ rồi bàn tay ai đó vội vã đỡ lấy cô khi cơ thể đổ về phía trước."

Quỳnh Nhiên, tỉnh lại đi."

Nhưng cô nàng không còn nghe rõ nữa.

Bóng tối vẫn bủa vây.

Mí mắt nặng trĩu như bị ai đó ghì chặt xuống, cơ thể nhẹ bẫng, trôi nổi giữa hư vô.

Rồi hơi lạnh dần rút đi, thay vào đó là một thứ ấm áp nơi bàn tay, cô từ từ mở mắt.

Ánh sáng vàng nhạt trên trần nhà chói lòa khiến cô phải chớp liên tục để thích nghi, cảm thấy nhức nhối ở thái dương, cổ họng khô khốc như bị ai đó bóp nghẹt."

Mày thấy sao rồi?"

Uyển Hân nắm chặt bàn tay Quỳnh Nhiên.Cô nàng hít vào một hơi, nhưng không khí như kẹt lại trong lồng ngực.

Hơi thở cô đứt quãng: "Tao không sao."

Rồi một giây sau, ký ức như một lưỡi dao sắc bén cắm phập vào tim.

Quỳnh Nhiên bật dậy.

"Khả Tiên của tao đâu?"

Giọng cô khàn đặc, vỡ vụn như một mảnh thủy tinh rơi xuống nền đất lạnh.Cô lảo đảo bước xuống giường, nhưng đầu óc quay cuồng, cả cơ thể như mất trọng lực.

Cô va vào cạnh bàn, loạng choạng suýt ngã.

Huy Anh lao tới đỡ lấy cô, nhưng cô đẩy cậu ra."

Tao phải đi tìm Khả Tiên."

Giọng cô vỡ òa, lẫn trong những tiếng nấc nghẹn.Cô loạng choạng chạy ra cửa, bàn tay run rẩy níu lấy tay nắm cửa, lần này không phải Huy Anh mà là anh Quang Huy kéo tay cô nàng.

"Quỳnh Nhiên.

Bình tĩnh nghe anh nói."

Annh gọi tên Quỳnh Nhiên, giọng trầm thấp nhưng đầy khẩn thiết.Cô vùng vẫy.

"Buông ra!

Em phải đi tìm Khả Tiên, nó đang chơi trốn tìm với em phải không?"

"Chị Khả Tiên mất có nhờ em đi lấy máy tính về bên trong chắc có thứ gì đó quan trọng, em nghĩ những lời nhắn cuối cùng mà chị ấy không thể nói trực tiếp với chúng ta."

Phương Doanh đưa chiếc Macbook ra trước mặt mọi người.
 
(Xuất Bản) Hạ Nhớ Mười Năm
Chương 102: Ngoại truyện 2 (Huy Anh - Quỳnh Nhiên kết hôn).


Quỳnh Nhiên nghe vậy, cô nàng chạy lại, run rẩy đặt máy tính xuống bàn, mở file video "TANH" hiện trên màn hình.

Tim cô đập loạn nhịp khi màn hình nhấp nháy, hiện lên hình ảnh một căn phòng tối mờ, chỉ có ánh sáng từ một ngọn đèn nhỏ trong bệnh viện.

Giữa khung hình, Khả Tiên ngồi trên giường, trên người là bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình.

Làn da nhợt nhạt, đôi môi khô nứt.

Cô gầy đến đáng sợ, như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.

Mái tóc rũ rượi che khuất khuôn mặt, đôi mắt sâu hoắm, da dẻ xanh xao.

Khả Tiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào màn hình."

Chào chúng mày, là tao Khả Tiên nè."

Giọng Khả Tiên khàn đặc, yếu ớt, như thể mỗi một chữ đều rút cạn hơi sức.Cả người Quỳnh Nhiên khẽ run lên, cảm giác sợ hãi đang siết chặt lồng ngực cô, bóp nghẹt từng hơi thở."

Khi bọn mày nhận được đoạn video này có lẽ tao không còn trên cõi đời này nữa nhưng đừng buồn, dù ở nơi đâu tao vẫn luôn dõi theo mấy đứa."

Khả Tiên trong video mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng lại đau đớn đến tột cùng."

Quỳnh Nhiên, hứa với tao hãy sống thật vui vẻ, làm những gì mày muốn làm, yêu người mày muốn yêu, phải thật hạnh phúc với lựa chọn của mình.

Đừng bỏ lỡ bất cứ điều gì vì người khác, mày xứng đáng được hạnh phúc, được yêu thương, được che chở, được bảo vệ."

Hai tay Quỳnh Nhiên siết chặt vào nhau, móng tay cắm sâu vào da thịt.

Khả Tiên trong video vẫn tiếp tục nói, giọng nói nhẹ bẫng như gió thoảng."

Uyển Hân, mày là đứa con gái mạnh mẽ nhất mà tao từng gặp nhưng tao biết bên trong cái vỏ bọc mạnh mẽ ấy là sự yếu đuối.

Mày đã phải khổ rất nhiều vì gia đình rồi, bây giờ hãy sống cuộc đời của mày đi, tao tin bạn nhỏ Lam Phong sẽ mang đến hạnh phúc cho mày.

Nhất định phải vui vẻ, lạc quan, hạnh phúc dù cho tao có ở bên cạnh hay không nhé.

Hãy tiếp tục sự nghiệp viết lách của mày, tao mê truyện của mày lắm đó nếu có thể hãy viết truyện của tao và anh Đạt nhé.

Đừng quên đặt tên của nó là "Hạ nhớ mười năm" nha."

Uyển Hân nghe được những lời nhắn của Khả Tiên, cô nàng bật khóc.

Cô đã từng ước, nhóm bạn này sẽ tồn tại mãi mãi, sẽ là chỗ dựa vững chãi để cô dựa vào, sẽ là những người bạn đồng hành tới cuối đời.

Khả Tiên trong video nghiêng đầu, ánh mắt đong đầy yêu thương."

Huy Anh, đã nhiều năm chúng ta không liên lạc với nhau rồi.

Cậu có khoẻ không?

Rất nhiều người nói cậu đã mất trong đại dịch Covid nhưng tớ không tin họ, tớ tin vào linh cảm của tớ, tớ tin cậu vẫn còn sống và nhất định cậu sẽ về.

Nếu cậu xem được video này, tớ hi vọng rằng cậu sẽ làm bác sĩ giỏi, chữa bệnh và cứu người.

Không biết cậu đã có người thương chưa?

Nếu chưa thì hãy tìm đi nhé, đừng vì tớ mà bỏ lỡ người con gái tốt luôn dành tình cảm đặc biệt cho cậu nha."

Huy Anh đứng bất động, tim cậu như bị bóp nghẹt.

Chỉ một đoạn video ngắn ngủi thôi, nhưng lại như một nhát dao đâm thẳng vào lồng ngực cậu.

Cậu muốn đưa tay chạm vào màn hình, muốn nói với Khả Tiên rằng: "Chờ tớ một chút nữa được không?"

Nhưng tất cả đã muộn rồi.

"Lần này phải thất hứa với bọn mày rồi.

Xin lỗi vì không thể đợi mấy đứa về được.

Tao phải đi tìm anh ấy đây."

Màn hình vụt tắt.

Tất cả chìm vào bóng tối.Cả căn phòng bây giờ chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của Huy Anh, trái tim cậu đang đau đớn đến vỡ vụn.

Những giọt nước mắt mặn chát thấm đẫm trên bàn phím của Quỳnh Nhiên.

Cô bật khóc như một đứa trẻ.

Khóc vì người bạn thân nhất đã không từ mà biệt.

Uyển Hân ngồi sụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, hai tay ôm lấy đầu, cả người run rẩy.Bên ngoài cửa sổ, trời bắt đầu mưa.

Tiếng mưa rơi như tiếng thì thầm từ một thế giới xa xôi.

Có lẽ Anh Đạt và Khả Tiên đang hạnh phúc bên nhau chỉ còn những người ở lại là đau khổ mà thôi.

Ngày 28 tháng 3 năm 2024, hôm nay là sinh nhật Khả Tiên.

Suốt một tuần giam mình trong phòng, Quỳnh Nhiên thức dậy vào sáng sớm, cảm giác đau đớn và trống vắng bao trùm.Ngày này mọi năm, mấy đứa sẽ gọi điện chúc mừng sinh nhật Khả Tiên, cùng hát mừng sinh nhật, cùng ước ao những điều nhỏ bé mà giản dị.

Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là kỉ niệm.

Quỳnh Nhiên bước xuống giường, đánh răng rửa mặt, mặc chiếc váy Khả Tiên đã tặng mình vào sinh nhật mấy năm trước.

Cô khoác túi đi ra khỏi phòng.

Huy Anh, Uyển Hân đã đợi sẵn ngoài cổng.

"Chúng ta đi thôi."

Chiếc xe cứ thế bon bon trên con đường đến nhà Khả Tiên.

Mất khoảng 30 phút, Huy Anh dừng xe trước cổng, cậu bước xuống xe mang đồ đã mua ở siêu thị vào bên trong nhà.

Cả ba bước lên trên phòng thờ, thắp một nén hương cho Khả Tiên.

"Bọn tao tới thăm mày nè."

"Hôm nay sinh nhật mày, bọn tao không có quên đâu."

Sau khi thắp hương xong, cả ba vào bếp, lặng lẽ làm một chiếc bánh sinh nhật nhỏ màu hồng tặng Khả Tiên.

Do ba con người này đều không biết làm bánh nên nhìn chiếc bánh xấu kinh khủng.

"Hay là đặt bánh mới đi."

Uyển Hân nhìn xong chiếc bánh thở dài.

"Tao thấy cũng ổn mà, quan trọng là tấm lòng đúng không?"

Quỳnh Nhiên ngắm nghía một chút gật đầu hài lòng với sự cố gắng của bản thân.

"Chắc Khả Tiên không để ý đâu."

Huy Anh cầm chiếc bánh trên tay mang lên bên trên.

Cậu đặt chiếc bánh lên bàn nhỏ gần đó.

Quỳnh Nhiên châm nến, tay run rẩy, cô thở dài, nhìn ngọn nến lung linh.

Trái tim cô như thắt lại, nghẹn ngào.

Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có một điều không thể nào thay đổi, Khả Tiên đã không còn nữa."

Chúc mày sinh nhật vui vẻ, Khả Tiên nhé...

Tao nhớ mày nhiều lắm."

Cô thì thầm như thể Khả Tiên vẫn đang ngồi đối diện, như thể Khả Tiên có thể nghe thấy từng lời cô nói.

Nhưng không có câu trả lời nào, sự tĩnh lặng càng khiến mọi thứ trở nên đau đớn hơn."

Sinh nhật vui vẻ nha.

Năm nào bọn tao cũng sẽ tổ chức sinh nhật cho mày."

Uyển Hân nhẹ nhàng chạm vào bức ảnh thờ phía trên.

"Sinh nhật vui vẻ nha Khả Tiên."

Huy Anh không nói dài dòng, chỉ 7 chữ đó thôi.

Sau khi chiếc nến sinh nhật cuối cùng đã được thổi tắt, không khí trong phòng trở nên im ắng.

Ba người đã lần lượt đứng dậy, nhìn di ảnh một lần nữa.

Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, nhưng trong lòng mỗi người lại như có một khoảng trống mênh mông.

Quỳnh Nhiên đứng lặng, tay vẫn ôm chiếc bánh, ngọn nến đã tắt lịm.Cả ba bước xuống dưới nhà, dọn dẹp phòng bếp sạch sẽ rồi rời đi.

Đứng trước cửa nhà, ba người nhìn vào bên trong: "Năm sau bọn tao lại tới thăm mày nha."

Cánh cửa cổng đóng lại, Huy Anh đưa Uyển Hân, Quỳnh Nhiên về nhà.

Huy Anh đang lái xe trên con đường vắng, chỉ có tiếng động cơ xe và những chiếc xe thỉnh thoảng lướt qua.

Anh ngồi sau tay lái, mắt chăm chú vào con đường phía trước nhưng tâm trí lại nghĩ tới một vài chuyện khác.

Bỗng điện thoại của Quỳnh Nhiên vang lên, một cuộc gọi từ Phương Doanh.

Cô nàng nhìn thoáng qua màn hình, quay qua nhìn Huy Anh rồi đưa tay nhấc máy: "Alo, chị đây.

Sao thế?"

Quỳnh Nhiên với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại có chút nghịch ngợm trong đó, lên tiếng:"Tối nay chị bận gì không ạ?

Em muốn rủ đi nhậu ạ."

Nghe thấy giọng Phương Doanh, Huy Anh hơi nghiêng đầu nhìn qua nhưng rồi cậu lại tập trung nhìn về phía trước.

Quỳnh Nhiên nhướn mày, có chút ngạc nhiên: "Em rủ chị đi nhậu á?

Em không sợ anh em giết em à?"

"Em không sợ, em có chị bảo vệ rồi mà.

Chị rủ cà chị Uyển Hân đi nữa nha."

Nghe tới đây, Quỳnh Nhiên chỉ biết thở dài.

Cô nhìn sang Huy Anh đang ngồi đối diện rồi quay xuống nhìn Uyển Hân.

Cô nàng chỉ vào điện thoại hỏi ý kiến hai người họ: "Đi không?"

Uyển Hân mắt vẫn nhìn điện thoại chỉ giơ kí hiệu tay ok lên thôi.

"Được rồi, đi thôi.

Em gửi chị địa chỉ quán nhé, tối chị qua."

"Dạ vâng ạ."

Đoạn điện thoại vừa dứt, Quỳnh Nhiên quay qua nhìn Huy Anh.

"Tối nay mày có đi không?"

"Tao không đi đâu, tối nay có việc rồi."

"Ừ.

Vậy ngày mai gặp."

Chiếc xe dừng trước cửa nhà Quỳnh Nhiên.

Hai cô nang bước xuống xe đi vào bên trong.

Huy Anh cũng lái xe đi ngay sau đó.

Buổi tối, Quỳnh Nhiên, Uyển Hân chọn cho mình một chiếc váy đen có phần hơi sexy một chút.

Cả hai bước vào quán nhậu, không khí ấm cúng và tiếng cười rộn rã xung quanh khiến hai người cảm thấy một chút dễ chịu.

Đây là quán mà Phương Doanh đã tự mình mở để mỗi khi buồn cô nàng sẽ tới đây.

Không gian quán khá nhỏ nhưng luôn tấp nập với những nhóm bạn trẻ.

Quỳnh Nhiên nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của Phương Doanh, ánh mắt cô dừng lại trên một chiếc bàn gần cửa sổ, cô nhìn thấy Phương Doanh đang ngồi một mình trên bàn là vài ly bia chưa vơi.

Khi Uyển Hân, Quỳnh Nhiên bước lại gần, cả hai nhận ra Phương Doanh hình như đã hơi ngà ngà say, khuôn mặt tươi rói, nụ cười rạng rỡ.Quỳnh Nhiên tiến lại gần, vỗ nhẹ vào vai Phương Doanh: "Đã uống bao nhiêu rồi?"

Phương Doanh quay lại, ngạc nhiên nhưng rồi nhanh chóng nhận ra là hai người chị của mình.

Cô nàng cười lớn: "Hai chị đến rồi.

Em vừa mới bắt đầu uống thôi, chưa say đâu."

Quỳnh Nhiên lắc đầu, ngồi xuống đối diện, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Em mà cứ thế này thì không ổn đâu.

Mới có chút thôi mà đã như vậy rồi."

Phương Doanh chu mỏ, trêu: "Vậy chị với em uống chung được không, xem ai say trước."

Quỳnh Nhiên không nói gì thêm, chỉ nhìn Phương Doanh một lát rồi thở dài nhưng rồi mấy giây sau, cô nàng cầm chai rượu trên bàn rót đầy vào cốc cầm lên uống.

"Được, hôm nay chị với em uống xem ai say trước."

Hai người uống không ngừng, từ bia đến rượu, hết ly này đến ly khác không ai còn quan tâm tới sự hiện diện của Uyển Hân nữa.

"Đừng uống nữa."

Uyển Hân cố gắng ngăn cản nhưng không được, hai người cứ tiếp tục cầm chai rượu lên uống.

Những câu chuyện không đầu không đuôi cứ thế trôi qua, nhưng không ai chịu nhận thua.

Quỳnh Nhiên thì càng uống càng hăng, còn Phương Doanh vẫn cố gắng giữ vững vẻ điềm tĩnh, dù cơ thể đã bắt đầu phản ứng lại với lượng cồn trong người.Sau một lúc, Phương Doanh bắt đầu ngả người ra ghế, mắt đã hơi nheo lại, nhưng cô vẫn gắng gượng cười và nói: "Chị chưa say à?

Em... em sắp say rồi!"

Quỳnh Nhiên cười khúc khích, cảm giác đầu óc quay cuồng nhưng vẫn cố gắng duy trì phong độ: "Chị vẫn tỉnh lắm, uống tiếp đi."

Thấy tình hình có vẻ không khả quan cho lắm, Uyển Hân lại sắp có việc phải về, cô nàng liền lấy điện thoại ra gọi cho Huy Anh, bây giờ chỉ có cậu mới có thể giúp cô nàng mà thôi.

Huy Anh bắt máy rất nhanh, Uyển Hân gấp gáp lên tiếng: "Mày qua quán nhậu "Sehnsucht" được không?"

"Sao vậy?"

"Quỳnh Nhiên với Phương Doanh say rồi."

"Ừ, mày ngăn họ lại đi, đừng để họ uống nữa, giờ tao qua ngay đây."

Huy Anh tắt máy lấy chiếc áo khoác đang treo trên móc vội vàng chạy ra ngoài.

Cậu lái xe thật nhanh đến quán.

Trong không gian chật chội và hỗn loạn của quán nhậu, Phương Doanh đã hoàn toàn mất kiểm soát.

Cô uống thêm một ly nữa, rồi lại một ly nữa, cơ thể trở nên nặng nề và tâm trạng cũng không còn giữ được sự bình tĩnh.

Cô cảm thấy một nỗi buồn khó tả tràn ngập trong lòng, những kỷ niệm về Huy Anh, những lần họ bên nhau, những lời hứa mà giờ đây không còn nữa."

Chị ơi, em thua rồi.

Bao nhiêu năm em vẫn không thể nào quên được anh Huy Anh."

Giọng Phương Doanh nghẹn ngào, lạc đi trong những giọt nước mắt không thể kìm nén.Uyển Hân nhìn Phương Doanh, cô thương em gái nhỏ này lắm nhưng tình cảm mà đâu nói quên là quên được.

Phương Doanh tiếp tục nói, lần này không kiềm chế được cảm xúc, cô khóc lớn:"Chị biết không...

Em nói em quên nhưng em vẫn cứ đợi, đợi mãi cuối cùng anh ấy cũng về nhưng không phải vì em mà vì người con gái anh ấy yêu."

Nước mắt Phương Doanh rơi, đôi mắt mờ đi không chỉ vì say mà còn do nỗi buồn cất giữ bao nhiêu năm nay.

Nhưng có một điều Phương Doanh không hề biết, bên ngoài quán, Huy Anh đang đứng dựa vào tường nghe cô nàng nói, từng câu đầy nỗi niềm đau đớn và sự tủi thân, lòng cậu thắt lại.

Huy Anh bao giờ nghĩ rằng những gì mình đã làm lại để lại một vết thương lòng đau đến vậy cho Phương Doanh.

Phương Doanh đang gục đầu trên bàn đột nhiên bật dậy làm Uyển Hân giật mình.

Cô nàng cầm ly rượu lên, vừa uống vừa nói: "Tại sao em lại không thể nào quên được anh ấy?"

Huy Anh hít một hơi thật sâu, cảm giác nghẹn ngào trong lòng cậu chưa bao giờ mạnh mẽ đến vậy.

Cậu muốn vào quán, muốn chạy đến an ủi Phương Doanh, nhưng lại không biết phải nói gì, không biết bắt đầu từ đâu.

Phương Doanh cứ khóc, cứ uống cho đến khi mệt rồi ngủ gục trên bàn.

Lúc này Huy Anh mới có can đảm bước tới bên cạnh.

"Mày thấy rồi chứ?

Phương Doanh rất yêu mày."

Uyển Hân bỏ cốc rượu trên bàn xuống, nhìn thẳng vào mắt cậu.

"Mày còn thích Khả Tiên không?"

"Không còn thích nữa nhưng Khả Tiên mãi ở trong tim tao."

Huy Anh thẳng thắn trả lời.

Uyển Hân cố gắng thuyết phục Huy Anh: "Nếu đã không còn thích nữa thì có thể cho Phương Doanh một cơ hội được không?

Con bé thật sự rất thích mày."

"Tao không xứng với em ấy."

Câu nói của Huy Anh làm Quỳnh Nhiên, Uyển Hân chết lặng, cậu thở dài nói tiếp: "Cô ấy là công chúa, sống ở trong một gia đình giàu có, bố mẹ và mọi người yêu thương, một cô gái xinh đẹp giỏi giang như Phương Doanh xứng đáng ở bên một người khác tốt hơn chứ không phải đứa không có gia đình như tao."

Giọng Huy Anh nghẹn lại ở những từ cuối, như thể chính cậu cũng đang cố kiềm chế cảm xúc của mình.Quỳnh Nhiên sững lại, có lẽ cô là người hiểu rõ nhất cảm xúc hiện tại của Huy Anh.

Gia đình của cô cũng không hạnh phúc nên cô luôn cảm thấy mình không xứng với Quang Huy.

"Vậy tao với mày có thể thành một đôi được không?"

Quỳnh Nhiên đứng lên, kéo tay Huy Anh về phía mình, cô nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Huy Anh.

"Được.

Ngày mai tao với mày đi đăng kí kết hôn rồi cùng nhau bay qua nước ngoài sống.

Còn hôm nay, tao muốn chăm sóc em ấy được chứ?"

"Ừ, tao đợi mày."

Quỳnh Nhiên gật đầu ngồi xuống uống tiếp ly rượu trên bàn.

Diễn biến câu chuyện xảy ra quá nhanh, Uyển Hân đơ tại chỗ không hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cô hết nhìn Huy Anh rồi lại nhìn Quỳnh Nhiên, cô vẫn chưa thể nào tin vào những lời mình vừa nghe thấy.

"Khoan đã, chúng mày nói gì tao không hiểu."

Quỳnh Nhiên cầm ly rượu trên tay uống một hơi, cô nàng đứng dậy đưa chiếc túi Chanel cho Uyển Hân rồi đẩy nhỏ ra ngoài.

"Không phải mày kêu có việc bận phải về sớm sao?

Về đi không trễ đó."

"Vậy còn mày thì sao?"

Nhìn thấy dáng vẻ say khướt của Quỳnh Nhiên, Uyển Hân không đành lòng rời đi.

"Đừng lo, Huy Anh đưa Phương Doanh về, tý nữa nó qua đón tao sau cũng được."

"Ổn không?"

"Ổn mà, yên tâm đi."

Quỳnh Nhiên gật đầu cho Uyển Hân yên tâm.

"Ừ.

Vậy tao về trước nha."

Uyển Hân lấy túi xách chạy ra ngoài bắt taxi trở về nhà.

Huy Anh cúi xuống, khoác chiếc túi xách lên trên cổ, cẩn thận đỡ Phương Doanh dậy.

"Đi thôi, anh đưa em về."

Phương Doanh ngước nhìn Huy Anh, ánh mắt vừa mông lung vừa chất chứa quá nhiều điều muốn nói.

Nhưng cô nàng không còn sức để phản kháng nữa.

Cô để mặc cho cậu dìu mình đứng dậy, đôi chân loạng choạng bước ra khỏi quán nhậu."

Tý không cần đón tao đâu.

Tao tự về được."

Quỳnh Nhiên ở bên trong nói vọng ra.

"Về cẩn thận, về tới nhà báo cho tao biết."

"Ừ."

Gió đêm thổi qua, mang theo chút hơi lạnh, nhưng không đủ để khiến Phương Doanh tỉnh táo.

Cô dựa vào vai Huy Anh, hơi thở phảng phất mùi rượu xen lẫn một chút buồn bã."

Em vẫn không quên được anh..."

Giọng Phương Doanh nhỏ như một tiếng thì thầm, nhưng lại khiến tim cậu nhói lên.Đến trước cửa xe, Huy Anh cẩn thận đỡ Phương Doanh ngồi vào ghế phụ.

Cô ngoan ngoãn để anh thắt dây an toàn, ánh mắt vẫn nhìn cậu không chớp rồi nhẹ giọng: "Anh có yêu em không?"
 
(Xuất Bản) Hạ Nhớ Mười Năm
Chương 103: Ngoại truyện 3 (Khởi đầu mới).


Huy Anh không biết trả lời thế nào, cậu thắt dây an toàn cho cô rồi quay mặt đi hướng khác.

"Anh là đồ tồi.

Anh có biết em thích anh nhiều thế nào không?

Cây bút anh tặng em vẫn giữ, em vẫn luôn mang nó theo bên mình và hoàn thành hết tất cả các bài kiểm tra quan trọng.

Đôi giày anh tặng mặc dù em không thích đi giày cao gót, thậm chí không đúng size nhưng ngày hôm nay em vẫn đi nó.

Anh có biết đi giày cao gót đau như thế nào không?

Đau chảy máu rồi đây này."

Phương Doanh chỉ xuống chân mếu máo nói tiếp.

"Nhưng vết máu này có là gì so với vết thương trong lòng suốt bao nhiêu năm qua chưa ai tới và vá cho em."

Huy Anh nhìn vết thương dưới chân Phương Doanh, lòng cậu đau như cắt.

Cậu biết Phương Doanh yêu cậu rất nhiều nhưng làm sao đây?

Hiện tại, cậu hoàn toàn không xứng với cô.

"Anh là bác sĩ, anh có thể cho em một liều thuốc quên kí ức của hai ta được không?

Em không muốn nhớ tới anh nữa."

Nói xong, Phương Doanh nhắm mắt lại, chìm vào cơn say, đầu nghiêng sang một bên, hơi thở đều đặn.

Huy Anh thở dài, điều chỉnh nhiệt độ trong xe để cô không bị lạnh."

Đừng ngốc nữa."

Huy Anh lái xe chầm chậm như sợ rằng nếu đi quá nhanh, giấc ngủ của Phương Doanh sẽ bị phá vỡ.

Cậu đi theo địa chỉ Uyển Hân gửi, tìm số phòng trong chung cư, lục trong túi cô nàng lấy chìa khoá mở cửa.

Huy Anh nhẹ nhàng bế Phương Doanh vào phòng, đặt cô lên giường.

Khi định quay đi, tay áo cậu bất ngờ bị Phương Doanh nắm lấy."

Đừng đi..."

Giọng Phương Doanh khàn khàn, yếu ớt nhưng vẫn có chút níu kéo.Huy Anh khựng lại.

Cậu cúi xuống, nhìn gương mặt cô ửng hồng, hàng mi khẽ run như đang cố gắng níu giữ một giấc mơ."

Anh không đi, anh ở đây với em."

Huy Anh thì thầm, giọng nói trầm ấm như một lời trấn an.Cậu nhẹ nhàng tháo giày cho nhỏ, kéo chăn đắp lên người cẩn thận.

Nhìn thấy mái tóc Phương Doanh rối bù vì cơn say, cậu bất giác đưa tay vén gọn, lòng chợt dâng lên một nỗi xót xa khó tả.

Một lúc sau, thấy Phương Doanh đã ngủ say, Huy Anh đứng dậy đi vào nhà bếp tìm trong tủ xem có trà gừng để giải rượu hay không, thật may trên tủ vẫn còn.

Pha xong, cậu quay lại giường, đỡ Phương Doanh ngồi dậy, giọng dịu dàng: "Uống một chút đi, em sẽ thấy dễ chịu hơn."

Phương Doanh lờ đờ mở mắt, nhìn Huy Anh một lúc rồi ngoan ngoãn uống vài ngụm.

Xong cô lại rúc vào chăn, lẩm bẩm gì đó không rõ ràng.

Huy Anh ngồi xuống cạnh Phương Doanh, cậu lấy điện thoại gọi hỏi xem hai con bạn thân về tới nhà chưa thì thấy dòng trạng thái trên fanpage Dâu BK của con nhỏ Uyển Hân.

Hoá ra Uyển Hân về sớm để đăng truyện "Hạ nhớ mười năm" lên trên mạng xã hội vào đúng sinh nhật Khả Tiên.

Cô nàng đã phải dừng và ẩn hết truyện Bán Thính viết về chị bé - bạn nhỏ để hoàn thành mong ước của đứa bạn thân mình.

Ngày hôm sau, Phương Doanh khẽ cựa mình, đầu đau nhức như búa bổ, cảm giác khó chịu vẫn còn vương trên cơ thể sau một đêm say khướt.

Phương Doanh lơ mơ ngồi dậy, cô xỏ dép bước ra ngoài.

"Dậy rồi à?"

Phương Doanh nghe thấy tiếng Quang Huy, cô giật mình quay ra."

Anh... sao anh lại ở đây?"

Phương Doanh lắp bắp, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.Quang Huy khoanh tay, dựa người vào cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô."

Câu đó anh phải hỏi em mới đúng.

Em dám rủ Quỳnh Nhiên, Uyển Hân đi uống rượu à?"

Quang Huy đang chửi Phương Doanh, đột nhiên có tiếng bấm chuông bên ngoài cửa cứu cô một mạng.

Cô nàng vội vàng chạy ra, trước mặt là nhân viên giao hàng với một hộp quà được gói cẩn thận."

Chào chị, chị có đơn hàng ạ."

Phương Doanh nhíu mày.

"Ai gửi vậy ạ?"

"Dạ trên này không có ghi tên, chỉ để địa chỉ và ba chữ "người bình thường" thôi ạ."

Phương Doanh đón lấy hộp quà, cảm ơn rồi đóng cửa.

Một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong lòng.

Ai lại gửi quà cho cô mà không ghi tên chứ?"

Ai gửi quà gì đó?"

Quang Huy đứng đó lên tiếng thắc mắc.

Phương Doanh chậm rãi mở hộp quà.

Khi nhìn thấy thứ bên trong, cô nàng bất giác khựng lại.

Là một đôi boot màu đen mà cô đã từng rất thích.

Cô xem lại tên người gửi, vội vàng vào facebook tìm nick "người bình thường" nhưng rồi cô phát hiện ra mình đã bị chặn.

Trái tim như lỡ một nhịp.

Phương Doanh nhìn đôi boot, lần này không bị sai size giày nữa.

Ở phía dưới có một lời nhắn, cô run rẩy mở ra đọc.

"

Sau này hãy đi đôi giày mà em cảm thấy thích và thoải mái nhất.

Đừng gượng ép bản thân để rồi tự làm mình đau.

Anh mong em được hạnh phúc."

Bàn tay Phương Doanh siết chặt tấm thiệp.

Một cơn sóng cảm xúc trào dâng trong lồng ngực.

Cô vội vàng chạy vào phòng lấy điện thoại gọi cho Huy Anh nhưng cậu không bắt máy, gọi rất nhiều lần cũng vậy.

Cô chỉ đành gọi cho Quỳnh Nhiên nhưng cô nàng cũng không nghe máy luôn.

Bất lực quá rồi, chỉ còn một người duy nhất biết địa chỉ của Huy Anh ở đâu.

Không còn nghĩ ngợi gì nữa, Phương Doanh ấn nút gọi cho Uyển Hân.

Tiếng chuông cứ thế kêu, trong lòng cô thì ngổn ngang, cô cứ đi đi lại lại trong phòng như đang cố gắng tìm kiếm một tia hi vọng và rồi vào những giây cuối cùng, Uyển Hân đã kịp bắt máy.

"Alo, chị đây."

"Chị có thể cho em địa chỉ của anh Huy Anh không ạ?"

"Em cần địa chỉ Huy Anh làm gì vậy?

Hôm nay Huy Anh và Quỳnh Nhiên cùng nhau bay qua nước ngoài sống rồi."

Quang Huy đứng bên cạnh nghe thấy vậy liền giật điện thoại trên tay Phương Doanh, anh hét toáng lên khiến màng nhĩ Uyển Hân như muốn bị thủng luôn.

"Em nói cái gì cơ?

Quỳnh Nhiên bay qua nước ngoài sao?"

"Vâng, hai người họ cùng nhau bay qua nước ngoài vào 10 giờ sáng nay ạ."

Quang Huy nhìn đồng hồ, bây giờ là 7 giờ sáng.

Nếu lái xe lên trên Hà Nội chắc cũng mất gần 2 tiếng, nếu nhanh vẫn có thể níu kéo Quỳnh Nhiên ở lại.

Anh vội vàng tắt máy, lấy chìa khoá trên bàn chạy thật nhanh ra ngoài.

Phương Doanh thấy vậy cũng vội vàng chạy theo.

Vừa ngồi vào ghế, Quang Huy đã khởi động và lái xe đi luôn, anh liên tục gọi điện cho Quỳnh Nhiên nhưng cô hoàn toàn không nghe máy.

Anh tức giận vứt điện thoại ra phía sau: "Em được lắm, em "chơi" tôi cả tối qua mà giờ lại muốn bỏ trốn cùng người con trai khác."

Phương Doanh nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Quang Huy cùng với lời nói mờ ám của anh, cô không khỏi không thắc mắc: "Anh và chị Quỳnh Nhiên có gì với nhau rồi à?"

"Mày bị điên à?

Nghĩ linh tinh cái gì vậy?"

"Ai biết đâu, anh nói vậy thì em nghĩ thế thôi.

Hôm qua hai người ở chung với nhau à?"

"Hôm qua mày với Huy Anh cũng ở chung với nhau đấy, anh cũng nghi ngờ mày "chơi" Huy Anh đó."

"Em đang cảm thấy hối hận vì hôm qua chưa "chơi" anh ấy đây này.

Em mà "chơi" rồi thì hôm nay anh ấy đâu có đi cùng chị Quỳnh Nhiên ra nước ngoài."

"Hồi nãy còn xúc động khi được người ta tặng quà giờ ngồi đây hối hận vì chưa "chơi" người ta.

Mày bị đa nhân cách à?"

Phương Doanh ngại đỏ mặt, cô nàng có chút gằn giọng: "Anh lo mà lái xe đi không có là không kịp đâu."

Tới sân bay, Quang Huy lao chạy ra khỏi xe, tim đập thình thịch vì biết rằng thời gian không chờ đợi ai, anh không biết lần này Quỳnh Nhiên định đi bao lâu nữa, anh lại phải đợi cô nữa sao?

Ngộ nhỡ lần này đi rồi cưới người khác thì sẽ thế nào?

Phương Doanh lẽo đẽo chạy phía sau, cô ngó ngang, ngó dọc hi vọng tìm thấy bóng hình quen thuộc.

Nhưng rồi hai người chỉ thấy đám đông người qua lại, tiếng loa thông báo chuyến bay chuẩn bị đóng cửa.

Phương Doanh bất lực nhìn về phía cánh cửa an ninh.

Cuối cùng cũng nhìn thấy Huy Anh, Quỳnh Nhiên phía bên trong, hai người đang cười nói rất vui vẻ.

Cô muốn lên tiếng gọi nhưng đúng vào lúc đó Quang Huy chửi thề: "*** ** **, em với Huy Anh công khai yêu nhau trên mạng xã hội."

Cổ họng cô như bị mắc nghẹn, đôi chân muốn bước nhưng không thể di chuyển, ngón tay siết chặt, móng tay hằn sâu vào da thịt, nhưng chẳng là gì so với cảm giác nhói đau trong tim đây.

Là cô đã chậm một bước hay là ngay từ đầu, cô vốn dĩ không nên nuôi hi vọng?Cô quay người bước đi, không có ồn ào, không có giằng co, không có nước mắt.

Chỉ là, lòng cô bỗng nhiên lạnh lẽo đến lạ.

Mỗi bước chân cô đều tự nhủ với lòng mình: "Lần này em bước đi sẽ không quay đầu vì anh nữa."

Quang Huy tức muốn đập nát cái điện thoại.

Tám năm trôi qua, anh luôn cố gắng bù đắp lỗi lầm mình gây ra năm xưa, tám năm qua anh chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô, tám năm qua anh luôn ở phía sau chờ cô quay đầu nhìn mình dù chỉ một lần thôi cũng được.

Anh đã từng nghĩ chỉ cần Nhật Phúc biến mất, cô sẽ yêu anh nhưng không phải như vậy.

Nhật Phúc biến mất bốn năm rồi, cô thà chọn người khác để yêu đương chứ nhất quyết không chọn anh.

Có phải đã đến lúc anh nên từ bỏ rồi không?

Hai anh em đều thất bại trong chính tình yêu đơn phương của mình.

Cứ tưởng đâu chỉ cần cố gắng thì người ta sẽ nhìn về phía mình nhưng cuối cùng kết quả nhận lại chỉ toàn là thương đau.

Bầu không khí trong xe trĩu nặng, im lặng đến mức chỉ còn tiếng hít thở khe khẽ.

Phương Doanh ngồi vào ghế phụ, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhưng chẳng thực sự nhìn vào thứ gì.Quang Huy ngồi vào ghế lái, ngón tay siết chặt vô lăng.

Cỗ xe lăn bánh, mang theo hai con người cùng những tâm sự không nói thành lời.

Cuối cùng, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan sự im lặng.

Anh liếc nhìn màn hình là mẹ gọi.

Anh nhấn nút nghe, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh:"Con nghe đây ạ."

Đầu dây bên kia, giọng mẹ anh dịu dàng mang theo chút nghiêm túc: "Con đã suy nghĩ kỹ về chuyện hôm trước chưa?"

"Chuyện gì ạ?"

"Chuyện con với Uyển Hân kết hôn ấy.

Hai đứa suy tính thế nào rồi?"

Phương Doanh ngồi bên cạnh giật mình khi nghe mẹ nói vậy.

Cô nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ.

"Uyển Hân đồng ý chưa mẹ?"

Quang Huy biết rất rõ chuyện tình cảm của Lam Phong và Uyển Hân nên anh chắc chắn một điều Uyển Hân không thể nào đồng ý được nhưng trái ngược lại với suy nghĩ của anh, mẹ anh vui vẻ trả lời lại: "Uyển Hân đồng ý rồi."

Cả Phương Doanh, Quang Huy đều sốc toàn tập, tự dưng sao mọi chuyện lại bùng binh thế này nhỉ?

Anh lập tức tắt máy gọi điện cho Uyển Hân.

"Alo, em nghe đây."

Cô nàng bắt máy rất nhanh, giọng cũng đang rất vui còn Quang Huy đang rất rối bời.

"Em đồng ý hôn sự của chúng ta rồi à?"

"Vâng."

Một chữ "vâng" của Uyển Hân cũng đủ làm Quang Huy điên đầu rồi.

"Không phải em với Lam Phong..."

Chưa kịp nói hết câu, Uyển Hân đã ngắt lời: "Bọn em kết thúc từ 24 tháng 3 năm 2024 rồi, anh đừng nhắc đến con người đó nữa."

"Đậu mẹ, em đùa anh à?

Em mới chia tay 4 ngày mà đã đồng ý kết hôn với anh, em có bị điên không hả Uyển Hân?"

"Dù sao anh cũng đâu có ai đâu."

"Em quyết định kỹ chưa?

Hay em chỉ muốn mang anh ra làm bia đỡ đạn để Lam Phong ghen rồi quay về dỗ em."

"Bậy nha, kết hôn là chuyện cả đời, em đâu thể mang ra đùa được.

Anh tin em được không?"

"Được thôi, ngày mai chuẩn bị chứng minh thư anh qua đón.

Không lấy được người mình yêu thì lấy người làm mình vui."

Quang Huy đang lái xe quay qua thấy em gái nhỏ của mình đang buồn, anh lên tiếng trêu chọc: "Sao thế?

Bày cái mặt ủ rũ cho ai xem vậy?"

"Anh kệ em đi đừng nói chuyện với em nữa."

"Sao phải buồn vì một đứa con trai, tối anh dẫn mày đi kiếm nhiều trai khác đẹp hơn, chịu không?"

"Chắc anh không buồn vì gái đâu nhỉ?"

"Anh có buồn đâu, anh mày sắp kết hôn rồi mà."

"Anh với chị Uyển Hân định kết hôn thật à?"

"Chứ mày nghĩ đùa?"

"Lam Phong sẽ nghĩ gì về hai người đây?

Em phải gọi điện cho Lam Phong mới được."

Phương Doanh lấy điện thoại ra ấn số gọi liền cho Lam Phong, cô không thể để chuyện tình hạnh phúc của chị bé - bạn nhỏ kết thúc như này được.

Lam Phong nghe máy rất lâu, giọng cậu cất lên như vẫn còn đang buồn ngủ."

"Alo.

Có chuyện gì vậy?"

"Giờ này mày còn ngủ được, chị Uyển Hân sắp bị anh Quang Huy cướp rồi kìa."

"Ừ, kệ đi.

Tao với chị ấy kết thúc rồi, mọi chuyện không liên quan tới tao nữa."

Lam Phong thản nhiên đáp lại.

Quang Huy cũng ngạc nhiên nhìn sang không nghĩ phản ứng của Lam Phong như này, anh đã nghĩ Lam Phong nghe xong sẽ tắt máy gọi liền cho Uyển Hân cơ.

"Ngày mai chị ấy và anh Quang Huy sẽ đi đăng kí kết hôn."

"Có liên quan gì tới tao không?

Hay mày có ý định đi đăng kí kết hôn cùng tao?"

Hai người trong xe sốc toàn tập lần thứ hai.

Bình thường Lam Phong theo đuổi Uyển Hân dữ lắm mà sao hôm nay cậu ấy lại nói ra được mấy câu này.

Phương Doanh liếc nhìn anh Quang Huy rồi hắng giọng: "Mày có dám không?

Mày dám thì tao với này đi."

"Được.

Mai tao qua đón mày."

Quang Huy nghe xong phanh xe gấp, anh không nghĩ Phương Doanh có thể nói ra câu này.

Anh giật điện thoại tắt máy đi nhìn thẳng vào đứa em mình: "Mày điên à?

Hạnh phúc của mày mà mày mang ra đùa vậy được hả?"

"Anh với chị Uyển Hân cũng vậy thôi, có gì khác nhau đâu.

Không lấy được người mình yêu thì lấy người làm mình vui.

Lam Phong cũng thú vị mà."

Quang Huy cạn lời không nói thêm được gì với cô em gái này nữa, ai kêu anh với Uyển Hân thích trêu đùa cô trước.

Anh cầm điện thoại lên nhắn tin cho Uyển Hân: "Lần này Lam Phong thật sự giận em rồi đó.

Nó vừa đồng ý kết hôn với Phương Doanh kìa."

————————————-Gần 1 năm sau.

Ngày 10 tháng 3 năm 2025, vậy là Khả Tiên đã mất được một năm rồi.

Uyển Hân đã về Việt Nam từ ngày 15 tháng 2 với nhiều kế hoạch đã được lập ra từ trước.

Quỳnh Nhiên, Huy Anh cuối cùng cũng trở về đúng ngày.

Vừa nhìn thấy hai người họ, cô chạy lại ôm.

"Tụi mày về cũng đúng ngày đó chứ."

"Chứ sao nữa.

Ai về sớm như mày đâu."

Quỳnh Nhiên bĩu môi phản bác lại.

"Được rồi đi thôi.

Khả Tiên đang đợi chúng ta đó."

Huy Anh kéo đồ giúp Quỳnh Nhiên xuống dưới khu để xe.

Huy Anh ngồi trong xe, tay cầm chặt vô lăng, ánh mắt không rời khỏi con đường dài phía trước.

Huy Anh lái xe qua những con phố quen thuộc, đi qua trường cấp hai Yên Phú, bao nhiêu kí ức thời học sinh hiện về trong kí ức của Quỳnh Nhiên.

Nơi đây có cả kỉ niệm đẹp không thể nào quên về tình bạn của ba người nhưng cũng là nơi cô đau khổ vì tình yêu suốt gần mười năm trời.

Chiếc xe cứ thế đi đến nghĩa trang, Huy Anh dừng lại.

Cảnh vật xung quanh vẫn yên tĩnh, những ngôi mộ trắng xóa đứng lặng lẽ dưới ánh nắng chiều.

Cả ba bước xuống, lặng lẽ đi về phía ngôi mộ của Khả Tiên.

Ba người ngồi xuống trước mộ, nhẹ nhàng lau đi những giọt sương đọng trên bia mộ."

Khả Tiên, bọn tao đến thăm mày nè."

Quỳnh Nhiên thì thầm, giọng nghẹn ngào.Huy Anh đặt xuống một bó linh lan trước ngôi mộ.

"Loài hoa cậu thích tớ đã mang tới rồi.

Cậu ở thế giới bên đó có hạnh phúc không?

Bọn tớ đều hạnh phúc với lựa chọn của mình, cậu yên tâm nha."

"Bọn tao đều sống tốt, mày cũng thế phải không?

Truyện hot lắm, nhiều người đọc và mê mày với anh Đạt lắm nhưng mọi người không chấp nhận cái kết, hay để tao viết một cái kết mới cho mày với anh Đạt nhé."

"Tao nghe nói Huy Anh hot hit lắm đúng không?

Nhiều người nhận Huy Anh làm chồng rồi còn đòi đổi nam chính là Huy Anh nữa."

Quỳnh Nhiên nghe Uyển Hân nhắc tới truyện, cô nàng đệm thêm.

"Đúng vậy, một dàn hậu cung mê say đắm mày luôn á Huy Anh."

"Có gì lạ đâu, trước nay ai chẳng mê tao, mày không thấy rất nhiều người thích tao à?"

"Tao còn chưa xử mày vụ năm ngoái đâu đấy nhé."

"Mày cũng có kém gì đâu, cũng làm cú twist lớn vậy mà."

Cả đám cười không ngớt khi nói về những kỉ niệm cũ ai nấy đều cảm nhận được rằng sự hiện diện của Khả Tiên ở đâu đó quanh đây.

"Bây giờ bọn tao phải đi du lịch Đà Nẵng đây, sinh nhật mày, bọn tao lại tới thăm nhé."

Họ lên xe, rời khỏi khu nghĩa trang, bắt đầu chuyến đi.

Trên suốt quãng đường, không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, Quỳnh Nhiên bay dài nên đã nhắm nghiền mắt ngủ một giấc.

Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Huy Anh, Uyển Hân lên tiếng: "Hay mày nghỉ đi để tao lái xe cho."

"Không sao, tao vẫn ổn.

Từ đây lên Hà Nội có mấy tiếng.

Tý lên máy bay tao ngủ cũng được."

Uyển Hân thấy sự cương quyết của Huy Anh nên cô nàng cũng không tranh giành nữa.

Ngồi được một lúc, thấy cũng chán chán, Uyển Hân mở một bản nhạc nhẹ nhàng ở radio.

Tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn, nhưng đột nhiên, giọng của một người dẫn chương trình radio vang lên: "Thưa quý vị thính giả, ngay sau đây là một cuộc phỏng vấn đặc biệt với bạn Vũ Phạm Tuấn Phong người vừa giành giải nhất trong cuộc thi khoa học kỹ thuật cấp Tỉnh vừa rồi."

Chị phóng viên ngưng một chút.

"Tuấn Phong, hiện tại em cảm thấy thế nào?"

Giọng của Tuấn Phong vang lên, trầm ấm và đầy tự tin: "Em cảm thấy rất vui vì đã mang được giải nhất về ạ."

Quỳnh Nhiên bên dưới không biết tỉnh dậy từ lúc nào, cô bất ngờ lên tiếng: "Có phải Tuấn Phong, em Khả Tiên không?"

Uyển Hân gật đầu, giọng nghẹn lại: "Ừ, là em ấy đấy."

Không khí trong xe bỗng nhiên trở nên trầm lắng.

Mỗi người đều chìm trong những suy nghĩ riêng.Trên radio, chị phóng viên tiếp tục hỏi: "Ước mơ của em sau này làm gì?"

"

Sau này em sẽ dùng đôi mắt này để viết tiếp ước mơ làm giáo viên của chị gái mình."

"Cảm ơn em đã nhận lời tham gia cuộc phỏng vấn ngày hôm nay.

Chúc em sẽ luôn giữ được lửa và cháy hết mình với ước mơ của mình."

Khi cuộc phỏng vấn kết thúc, cả đám bạn vẫn giữ im lặng, nhưng tất cả đều cảm nhận được sự tự hào trong lòng.

Uyển Hân khẽ lên tiếng, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ:"Em ấy giỏi nhỉ?

Khả Tiên tìm thấy đúng người để tin tưởng rồi."

Quỳnh Nhiên gật đầu đồng tình:"Đúng vậy, đôi mắt của Khả Tiên không bị bỏ phí rồi."

"Mạng sống của Tuấn Phong là được anh Đạt cứu về, đôi mắt của cậu bé là được Khả Tiên hiến tặng.

Phần đời còn lại mong rằng thằng bé, nói lời phải giữ lấy lời, viết tiếp ước mơ còn dang dở của Khả Tiên."

Uyển Hân lúc này mới chợt nhớ ra mình chưa đăng ngoại truyện chương cuối lên mạng.

Cô nàng lấy điện thoại ra bắt đầu ngồi viết tiếp những dòng cuối cùng của cuốn tiểu thuyết.

Vừa nhấn nút đăng bài, Uyển Hân bất ngờ ngồi im lặng, tay cầm điện thoại, ánh mắt nhìn vào màn hình, nơi một thông báo vừa xuất hiện làm cô bất ngờ."

Chào Dâu BK, mình là **** bên ****, mình đã đọc cuốn tiểu thuyết của bạn.

"Hạ nhớ mười năm" thật sự là một cuốn tiểu thuyết mà **** đang tìm kiếm để xuất bản.

Không biết bạn có thời gian không ạ?"

Cả thế giới như bỗng dừng lại trong giây lát.

Uyển Hân ngẩng đầu lên, tay siết chặt điện thoại.

Tin nhắn này đến vào đúng ngày đặc biệt.

Cuốn tiểu thuyết mà cô đã dành bao tháng ngày để viết, những cảm xúc, những mảnh ký ức vụn vỡ giờ đây đã được hoàn thiện vào đúng ngày Khả Tiên mất (10/3) với 103 chương và nhận tin vui cũng vào ngày hôm nay luôn.Nước mắt tự nhiên rơi xuống, Uyển Hân không thể kìm nén được cảm xúc.

Cuối cùng, sau tất cả những đêm dài thức trắng, những lần tìm kiếm tài liệu của những năm trước, đọc lại những gì Khả Tiên viết, sửa từng câu chữ cho chỉn chu.

Thậm chí có nhiều lần vì những lời vu khống không căn cứ mà Uyển Hân áp lực tới mức muốn bỏ truyện thật may có những độc giả thân thiết đã kéo cô lại và hoàn thành cuốn tiểu thuyết này.

Quỳnh Nhiên thấy lạ, cô nàng vội vàng lên tiếng: "Có chuyện gì vậy?"

Uyển Hân mắt ngấn lệ, giọng nghẹn lại: "Cuốn tiểu thuyết "Hạ nhớ mười năm"...

đã được mời xuất bản rồi."

"Mày nói thật à?"

Uyển Hân mỉm cười gật đầu.

"Ừ.

Là thật.

Khả Tiên ơi, tao làm được rồi, cuốn tiểu thuyết của mày được xuất bản rồi." (Đoạn này manifest thôi nha chứ chưa có thật đâu).

Huy Anh đậu xe vào lề đường, cả ba đứa ôm nhau thật chặt trong niềm vui vô tận, như thể không còn gì quan trọng hơn ngoài khoảnh khắc này và thực hiện ước mơ của một người bạn đã không còn.

Uyển Hân nhìn lên bầu trời: "Món quà kỉ niệm một năm ngày cưới của mày và anh Đạt, mày hài lòng chứ?"

"Khả Tiên ơi, mãi hạnh phúc và vui vẻ bên anh Đạt nha, mọi thứ còn đang dang dở hãy để bọn tao lo."

Cuối cùng cuốn sách cũng được xuất bản.

Uyển Hân quyết định dành số tiền nhuận bút để làm từ thiện và lập một quỹ học bổng có tên là "Hạ nhớ" ở trường "Hạ nhớ" cho các em vượt khó vươn lên, tích cực trong học tập.

Ngồi máy bay 2 tiếng đồng hồ cuối cùng cũng vào đến Đà Nẵng, vừa bước qua cổng an ninh đã nghe thấy tiếng Phương Doanh."

Chị ơi, em ở đây."

Uyển Hân bật cười, lắc đầu tiến lại gần.

Phương Doanh nhìn thấy Huy Anh cũng không khỏi ngạc nhiên nhưng cô vẫn cười nói thậm chí khi cậu lại gần cô còn cười, chào hỏi: "Em chào anh.

Lâu rồi chúng ta mới gặp lại."

Bạn biết không?

Khi gặp lại người mình từng yêu mà có thể cười nói vui vẻ thì lúc đó bản thân người ấy đã quên đi mối tình này rồi.

"Chào em."

Huy Anh gật đầu đáp lại.

"Em chào anh."

Quỳnh Nhiên tươi cười đến trước mặt Quang Huy.

"Không dám."

Quang Huy nhìn thấy Quỳnh Nhiên quay mặt đi chỗ khác không thèm đếm xỉa tới cô nàng, chắc anh vẫn "cay" chuyện ngày trước bị cô "chơi" rồi "bỏ".

"Được rồi, chúng ta đi thôi."

Thấy bầu không khí có vẻ hơi căng thẳng, Uyển Hân đành lên tiếng giải vây.

Cả đám kéo vali ra ba chiếc xe đã đậu sẵn ngoài kia.

Lam Phong đi bên cạnh quay qua Uyển Hân: "Chị hạnh phúc với lựa chọn của mình chứ."

"Ừ.

Chị vui với cuộc sống hiện tại."

Một đời không dài cũng chẳng ngắn, những năm tháng thời thanh xuân ấy, dù là hạnh phúc hay khổ đau, là nụ cười hay nước mắt, là trọn vẹn hay dang dở, là đánh mất hay có được thì cũng đều là những kí ức khó phai trong hành trình trưởng thành của mỗi chúng ta.

Hết! —————————————-P/s: Đoạn xuất bản chỉ là manifest thôi nha chứ chưa có thật đâu.

Ban đầu tớ viết truyện này chỉ đơn giản là muốn viết về anh Đạt thôi, sau đó thì đặt mục tiêu 100k view để đứng ngang hàng với những truyện tớ từng viết (mặc dù chưa đạt được nhưng con số 88k cũng lớn lắm rồi) và gần đây mọi người hay bình luận dưới bài đăng về việc xuất bản nên tớ cũng thử manifest xem có cơ hội hay không?

Được thì mọi người ủng hộ nghen còn không được tớ vẫn sẽ tiếp tục hành trình viết của mình với tác phẩm "Bán Thính" thôi.

Cảm ơn mọi người nhiều ạ.
 
(Xuất Bản) Hạ Nhớ Mười Năm
Chương đặc biệt.


Chương này không phải là chương truyện mà là chương tớ dành riêng cho độc giả những người đã luôn bên cạnh, động viên, an ủi và cùng tớ bước qua những giai đoạn khó khăn nhất.

Đầu tiên tớ dành lời cảm ơn tới bé @Giang Ngân - người đã thúc đẩy và dụ tớ viết nên "Hạ nhớ mười năm".

Cảm ơn em đã ủng hộ chị từ những ngày đâu, đã đăng bài pr cho truyện, chương nào đọc xong cũng vote dù rất bận với việc học.

Chúc em năm nay thi đỗ học viện cảnh sát nhân dân nhé, chờ em báo tin mừng.

Người thứ hai tớ muốn cảm ơn đó là em bé của tớ - Điềm Thụy.

Một người mà tớ vô cùng yêu quý, người đã bên cạnh tớ, ủng hộ và đăng bài pr trên tiktok, share bài trên Facebook về trang cá nhân của mình.

Cảm ơn em yêu của chị rất nhiều.

Người thứ ba tớ muốn cảm ơn đó là tiktoker Panacie Mỹ Dung hơn 3 triệu follower đã cho tớ trở thành ngoại lệ, liên tục đăng video về "Hạ nhớ mười năm" với lượt view vô cùng khủng.

Tui hi vọng trong tương lai Dung không dí tui nữa, không chửi tui vì lười gửi video cho bà đăng nữa, hi vọng bà sẽ mãi mãi coi tui là ngoại lệ.

Yêu Dung nhiều lắm.

Người thứ tư tớ muốn cảm ơn đó là chị Lê Thị Yến Oanh, một người chị đã động viên tớ rất nhiều khi tớ bị những tin đồn không đúng lúc viết truyện.

Chị ấy viết truyện hay lắm, truyện đã được xuất bản, mọi người có thể lên sàn thương mại điện tử để đặt mua "Nhật ký crush bạn cùng bàn" nha.

Truyện sau hãy sửa lỗi chính tả và góp ý cho em nha.

Em chỉ muốn nói với chị rằng "Em thương chị lắm".

Chị muốn dành lời cảm ơn tới các bé @Ng Thư, bé @Bảo Trung, bé Hào, bé Thanh, bé Mỹ Nương, bé Tường Vy, bé Tú Quỳnh, bé Huyền, bé Quỳnh Hương đã liên tục đăng bài trên tiktok từ những ngày đầu để truyện được nhiều người biết đến hơn.Cảm ơn team vẽ truyện tranh: bé Mai Hương, bé Dương Nhật Nam, bé @Hồng Thắm, bé Tĩnh Xuân Dươngnh, bé @Hướng Dương, Amity Tbn, @Lá Xương Rồng, bé Lê Ngọc Yếnn, bé @Bảo Thy và các bạn từng tham gia vào dự án đã cho ra những bức hình thật xinh đẹp.

Hi vọng mọi người sẽ nhanh chóng hết bận để tiếp tục vẽ truyện nghen.

Cảm ơn các tiktoker đã đăng video có để Hashtag "Hạ nhớ mười năm": uyenuyen0613, moclytammaidinh, bestiaisme, iamchanh_1862, meithichdoctruyen, _ko.dung.nua_, _hlinh.209_, t.luynh_, _puw.pthyu, mihnavyiu, cavoixanh1301, ntinh36_tieuthuyet, panhmaris_, bielung2389, odaycotruyenhayneee, bielung2389, meithichdoctruyen, tieuthuyetngontinh10, miu_scarlet, ngontinh095, ntinh36_tieuthuyet, _iam_cheese20, 00000.tada, _nwut_, sophie.january12th, phm.hoa39, danganhdat2, cuang_tto83, ngpin6, nangco11.06, hiayrz_dau, huaong.hn_3110, huaong.hn_3110.Cảm ơn các bạn trên facebook đã luôn share bài: Trang Nguyn, Ngọc Hằng, Phương Annh, Võ Thị Phương Uyên, Bui Ngoc Anh, Ana Vũ, Thịt Luộc Nước Mắm, Lê Linh YuuchiNếp DẻoooDương BảoPhương NhiNguyễn Thị V.AnhPhan Phương AnhXie ChuLinggYun Lam Gia Hann @Thanh Trúc @Ng Hà Linh @Thái Hằng @Thu Thảo Trịnh Hiểu An @Hong Ngan Huong Giang Lan Hydragea Ngọc Phan Nữ Cát Tường @Ngoc Linh Uyen Vy và rất nhiều các bạn khác nữa.

Cảm ơn các fanpage đã pr giúp mình: Ở đây đu truyện Việt @Lục địa văn chương,Tiệm cà phê 9044.Cảm ơn những độc giả trên Wattpad đã bình luận dưới mỗi trang truyện trên Wattpad: liemsibaymeroi, NgQuynhhChii, ThanhHPhm268, Jennypham123456, KhanhHuyenTran647, vietanh23, bohocvan, VyNgc3949, NgocVy13576, SagittaMalfoy, thuytiendz210, HngipngTh, vyiznlee, giacamorange, dangphuonguyen2108, nquynh20097, NghinNh1, ngangoc12345, lovemyhus, MinhPhuong868, ThoanhNguyn227, _may_trangg, Bikisaoooo, traam_manh, Phamvubaoan, tlinh8966, thodangyeucute, CiaraPandora, PhamFANG, Sushislime, 1142VNgcThoLinh, maiphuonggna, phamkhanhhuyen120311, HngHong288106, phuyuki, QM1008, Lucastart1810, wizqza, NhQunhNguyn089, tramy_lunz, shan_net, _teddymilk_, Jhsnh_linh_2, tolatuongvy_2910, Nangha_0, Lynhz110511, PhugPhug5, KhnhthiLng, Kimchu028, odaycoplingg, ChiNguynPhng770, Thuon76, KhnhNgc388493, wizqza, tlinh8966, QunhHngDngTrn, htanvp, HT0405, rudnf_rha, NhtNguynPhm9, tranthanh3010, aánhuong0208gmailcom, NguyenLinh384, tramy_lunz, ngocthminh, phongthien0807, tuylip12345, user68385255, lielyycuti, Huong9856, DipTrc124, mando_o, haianhTran211, emlavoanhh, khlynn_, xinggai3010, gima2010999, fluerse, Beecutii, hydrjea, _ManhNguyn_, ThyTr2, Linh49589, PhngNgc578, ThaoTran936527, anhnguyen637192, BchTrm618, lhanguyenn, cherrytm12, vankhanhhaysuy, dthaothichmauhong, bechipcute_, AnTrng970, _tieumoho_, Giangthu024, Lynk0905, daisydaisystory, imkiwi_190, Hnggiang598, bethichcapphulam, ThyTrangNguyn844, ngcnh4223, ynngc3500, VyThanh659509, NngMai810, TrMyTrnTh023, hlynxw, phnganhnguyn343, huongnoitramtinh, YenNguyen228229, Anh1285, TPham92222, MiNmHNh, Giang4118, NhuYDongNguyen, hngocanh18, dgnhuw, kiuNh7195, longzzzzo, kidngxiggei, Moza_490, DoHuong6, tduyen26, AnhhNgocc182, hnguyen245080, tungocha06292011, namincutii11hi, Nhi048746, jennangdi, Linh220311, UynV633, MNguyn833784, _nguoihuongnoi01_, liethao2701, 0110hnp, AnhTh9566145, TTrangs1, starciii,ruan_ann_02, zkgumiuu, Tktm9597, BoNgnHunh6, anarosechris, hrchyueuz_24w Habromania_DHKH, AnhMai162365, Chung4567, VnonTh2, Chung2710, MaiNgc077785, camapkhongbeo, PhngAnhPhan080, imtchin210, HoiL109,, htanvp.

Cảm ơn bé @Minh Hoà và các bạn trường chuyên Lê Hồng Phong đã cho chị rất nhiều thông tin về trường.

Đặc biệt cảm ơn anh Đạt đã ghé thăm nhà em để lại cho em ấn tượng không thể nào quên và viết nên câu chuyện này.

Cảm ơn tôi vì đã không bỏ cuộc, viết hết bộ truyện này, mặc dù hơi lâu xíu.

Từ tận đáy lòng, tớ cảm ơn tất cả độc giả đã theo dõi và ủng hộ "Hạ nhớ mười năm", nếu không có mọi người tớ sẽ không thể hoàn thành được tác phẩm này.

Hi vọng một ngày nào đó tên của mọi người sẽ xuất hiện trên ở nơi đặc biệt.

Tớ yêu tất cả ❤.

"Hạ nhớ mười năm" hết rồi thì qua ủng hộ "Bán Thính" giúp tui nghen cả nhà iu.
 
(Xuất Bản) Hạ Nhớ Mười Năm
Công bố bản quyền Xuất bản


🌿 CÔNG BỐ BẢN QUYỀN "HẠ NHỚ MƯỜI NĂM"-

Tác giả: Dâu BK

-

Thể loại: học đường, yêu thầm, HE

- Nhân vật chính: Đặng Hoàng Anh Đạt, Vũ Phạm Khả Tiên

- Số tập dự kiến: 01

- Dự kiến phát hành: Quý I/2026🌿 Giới thiệu nội dung:Năm tôi học lớp 9, trong một lần nói chuyện điện thoại với mẹ, tôi được một người bạn của mẹ trêu và nhận làm "con dâu".

Mẹ tôi mỉm cười: "Con trai nhà bác Thảo học giỏi lắm, đẹp trai, da trắng, ngoan ngoãn, đã vậy còn hay lên công ty giúp đỡ bố mẹ nữa."

Tôi cứ nghĩ mẹ chỉ khen xã giao vậy thôi, nào ngờ lần đầu tiên gặp mặt anh thật sự rất đẹp trai, đã vậy còn nấu ăn ngon nữa chứ.

Nhưng điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là anh học ở chuyên Lê - ngôi trường mà tôi đang muốn thi vào để học cùng Huy Anh.

Thế là buổi tối hôm đó tôi lấy hết can đảm nhờ vả anh: "Em muốn thi chuyên để học cùng người mình thích anh có thể giúp em được không?"

Ban đầu anh có chút gắt gỏng không đồng ý nhưng ngày hôm sau anh gửi tài liệu ôn tập cho tôi.

Những ngày sau đó, anh luôn hướng dẫn cho tôi giải những bài Toán khó và rồi tôi thành công trở thành Á khoa trường chuyên.

Vào trường tôi mới biết anh từng giành được rất nhiều huy chương Vàng Quốc tế, vô số học bổng của các trường đại học nước ngoài, luôn đứng đầu trong các cuộc thi và là Thủ khoa của trường Cảnh sát nữa.

Hai năm trôi đi, anh luôn xuất hiện những lúc tôi cần, đứng ra bảo vệ tôi trước những lời bàn tán không hay, luôn giữ đúng lời hứa và chiều chuộng sở thích của tôi.

Tôi cũng chẳng biết từ khi nào trái tim đã rung động với anh còn anh đã thích tôi suốt 12 năm qua.

Nhưng mà tôi không muốn chuyện yêu đương ảnh hưởng đến việc học, đặc biệt là muốn đứng ngang hàng với anh nên đã nói: "Chờ em giành Thủ khoa rồi mình yêu nhau nhé."

Anh sững người nhưng rồi lại cười, dịu dàng xoa đầu tôi: "Được rồi, chờ em cả đời cũng được."

----------

Thông tin xuất bản sẽ được nhà Lá thông báo trong những post sau, các cậu nhớ theo dõi thường xuyên để cập nhật nha 😉#hanhomuoinam #DâuBK #Leafbooks #comingsoon
#DâuBK#Leafbooks#comingsoon
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom