Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh Thanh

Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 20



Kiều Mẫn Diệc tìm đến ta, hỏi ta còn muốn mở thương đường hay không.

"Không mở nữa, nhưng vẫn có thể tiếp tục buôn bán." Ta nói với Kiều Mẫn Diệc, "Lúa mì và lương thực ở đây rất tốt, có thể vận chuyển đi nơi khác."

Người dân ở Mạc Bắc đều biết ta là Vân Bình Khanh.

Họ không quan tâm đến thân phận của ta, nhưng không còn gọi ta là tướng quân phu nhân nữa, mà đổi thành đại tiểu thư.

Chuyện hôn sự của đại tiểu thư, nhờ sự nỗ lực của mẫu thân và các vị thẩm nương, đã trở thành chuyện đại sự được mọi người ở Mạc Bắc quan tâm.

Rất nhiều nam nhân trẻ tuổi đứng chờ ta ngoài trường học.

Lúc rảnh rỗi, ta sẽ nói chuyện với họ vài câu, khi bận rộn thì hẹn lần sau gặp lại.

Nhưng kỳ lạ là, tất cả những người này đều không xuất hiện vào lúc đã hẹn.

Nhiều lần như vậy, ta bắt đầu nghi ngờ nhan sắc của mình, liệu có phải thật sự xấu xí như lời Tiêu Hành nói, khiến người ta chán ghét hay không.

Kiều Mẫn Diệc đỏ mặt nói: "Nếu đại tiểu thư mà xấu, thì trên đời này không còn ai là xinh đẹp nữa."

Ta cười khổ.

"Ngày mai có vở kịch mới, đại tiểu thư có muốn đi xem không?" Hắn hỏi ta.

"Được chứ."

Nhưng ngày hôm sau ta đến hí viện, Kiều Mẫn Diệc lại thất hẹn.

Mấy ngày liền không thấy hắn, kỳ lạ là, xung quanh ta, ngoại trừ các vị phu tử ra, không còn bóng dáng của bất kỳ nam nhân nào nữa.

"Kiều Mẫn Diệc." Ta bắt gặp hắn ở quán rượu, "Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?"

Nào ngờ, Kiều Mẫn Diệc nhìn thấy ta, sắc mặt thay đổi, quay đầu bỏ chạy vào con hẻm nhỏ.

Trông hắn như thể ta là ma quỷ đến đòi mạng.

"Chạy trốn làm gì?" Ta thật sự không hiểu, bèn đến tận nhà tìm hắn.

Hắn trốn sau cửa, không dám ra ngoài, chỉ nói: "Hãy nghĩ xem người sai ở chỗ nào, nên... nên xin lỗi ai hoặc chuyện gì, người... người phải dũng cảm đối mặt!"

Xin lỗi? Ta còn chưa kịp hỏi, Kiều Mẫn Diệc thò nửa khuôn mặt ra, nhìn trái nhìn phải, nói vội hai câu rồi đóng sầm cửa lại.

"Người mau đi tìm tướng quân đi, nếu không tất cả những nam nhân tiếp xúc với người đều sẽ bị tướng quân mời đi 'uống trà' đây."

"Tướng quân rất dịu dàng, người đừng sợ, đừng trốn tránh." Hắn ta nói.

Ta đứng trên đường, xung quanh người qua kẻ lại, liên tục có người chào hỏi ta.

Ta mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất kỳ lạ.

Thực ra, ta vẫn không đoán ra ý của Tiêu Hành.

Đại muội nói Tiêu Hành có ý với ta.

Đêm khuya tĩnh lặng, ta cũng từng nghĩ đến chuyện đó, tự hỏi phải chăng hai lần hắn cứu ta đều là vì thích ta.

Nhưng mỗi lần gặp mặt, ý nghĩ ấy lại tan biến.

Hắn cau mày lạnh nhạt với ta, lại còn luôn chê ta xấu xí, ghét ta giả tạo, hành sự không quang minh chính đại.

Thích một người không phải như vậy.

Không nói đến chuyện tâm đầu ý hợp, thưởng thức lẫn nhau, ngay cả chuyện "say mê nhan sắc" cơ bản nhất cũng không có.

Sao có thể là thích được.

Chẳng lẽ hắn vẫn còn giận ta vì chuyện hạ độc hắn?

Nhưng hắn không giống ta, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, hắn là người quang minh lẽ trực, chuyện đã nói rõ, sẽ không để bụng.

Không hiểu ra, ta cũng không muốn khiến hắn phải chán ghét.

Ta vẫn dạy học vào buổi sáng, buổi chiều theo sư phụ đi chữa bệnh, ngày hôm sau thì đến thương hội, cuộc sống rất bận rộn.

"Mọi người đâu cả rồi?" Ta đến trường, thấy kỳ lạ khi không có bóng dáng của đứa trẻ nào, đại muội đang phơi sách, lau mồ hôi trên trán trả lời: "Phu tử nói nghỉ học ba ngày để đi dã ngoại."

Nghỉ học?

"Sao không bàn bạc với ta?"

Đại muội thì thầm nói rằng nó cũng vừa mới biết.

Ta đành phải đi tìm sư phụ. Nhưng sư phụ quanh năm không nghỉ, hôm nay lại nghỉ ngơi, cửa tiệm thuốc đóng chặt.

Ta đứng trước cửa tiệm thuốc do dự một lúc, sau đó đến thương hội.

Thật trùng hợp, thương hội ngày thường tấp nập người qua lại, hôm nay lại vắng tanh, không có một bóng người.
 
Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 21



Suốt ba ngày, ta không có việc gì làm, ngày nào cũng ngồi phơi nắng đọc sách trong sân.

Cuối cùng cũng qua được ba ngày, sáng nay ta đang rửa mặt trong sân, nhìn thấy bà cô hàng xóm đi qua đi lại trước cửa ba lần.

Ta hỏi bà ấy: "Bà có việc gì sao?"

"Không có việc gì, ta có thể có việc gì chứ."

Ta tiếp tục chải tóc, bà ấy lại nói: "À, đại tiểu thư!"

"Hửm?"

"Vừa hay gặp cô ở đây, cô chưa biết sao? Ta bảo này, tướng quân bị ốm đấy, ốm nặng lắm."

Ta kinh ngạc hỏi lại.

"Ta còn nhiều việc phải làm kia mà, bận c h ế t đi được." Bà ấy lẩm bẩm rồi rời đi.

Ta chuẩn bị đến tiệm thuốc tìm sư phụ đi cùng, vừa mới rẽ vào con đường khác, thì thấy ông lão bán rượu đã bày quầy từ sáng sớm.

Ông lão nhìn thấy ta liền nói: "Đại tiểu thư, hôm nọ tướng quân nói rượu của ta rất ngon, ta lại mang cho ngài ấy hai bình nữa, hôm nay cô nhất định phải giúp ta mang cho ngài ấy nhé."

"Nếu không, để qua hôm nay là hỏng mất."

Ta đứng ở góc đường với bình rượu trong tay, một lúc sau, trong tay ta lại có thêm rau xanh, một đôi giày, một xâu thịt và một cây bút lông.

Tất cả đều phải đưa cho Tiêu Hành trong ngày hôm nay, lý do thì muôn hình muôn vẻ.

Ta tay xách nách mang, day day mi tâm.

"Đại tiểu thư, cô muốn ra ngoài sao?" Một ông lão dừng xe ngựa lại trước mặt ta, "Ta đang định đến quân doanh lấy đồ, thuận đường đưa cô đi luôn nhé?"

Ta gật đầu: "Vậy phiền ông rồi."

"Không sao, không sao."

Nửa canh giờ sau, ta đã đứng trước cổng quân doanh, đây là lần đầu tiên ta đến đây.

Vốn tưởng quân doanh sẽ rất bẩn thỉu, bụi bặm mù mịt, khắp nơi đều là phân bò, phân ngựa.

Nhưng thực tế lại là con đường được lát đá xanh, cỏ dại hai bên đường được cắt tỉa ngang bằng nhau, bước vào quân doanh, mạng nhện ở góc tường đã biến mất, thay vào đó là lưới đánh cá, trên đó dán đầy hoa dại.

Binh lính ta gặp trên đường đều là lão binh, dung mạo không đẹp trai cho lắm.

Ta ngẩng đầu nhìn mặt trời ấm áp, lòng ta cũng tràn đầy ánh nắng.

Đến trước lều trại của Tiêu Hành, ta gõ cửa rồi bước vào, hắn đang nằm trên giường, ngược ánh sáng, nhìn thấy ta liền xoay người đi, quay lưng về phía ta, ho khan một tiếng: "Nàng đến đây làm gì?"

"Nghe nói ngài bị ốm." Ta đặt đồ lên bàn, "Không khỏe ở đâu?"

Ta kéo ghế ngồi xuống bên giường.

Hắn quay lưng về phía ta nói: "Chưa c h ế t được."

"Để ta xem thử?" Ta nhẹ giọng hỏi.

"Tiêu mỗ không có phúc phận đó." Hắn nói.

"Tướng quân, ta sai rồi!" Ta ngồi xuống mép giường, nghiêng đầu nhìn hắn, "Ngài độ lượng, tha thứ cho ta đi."

Hắn hừ lạnh một tiếng: "Sai ở chỗ nào?"

"Sai ở chỗ chỉ muốn dùng nhan sắc để báo ơn, mà không hề chân thành." Ta thấp giọng nói.

Hắn sững người, cơ thể cứng đờ, nhưng lại không nói gì.

Ta lại dỗ dành thêm mấy câu, hắn vẫn im lặng.

"Xem ra là ta đa tình rồi." Ta thở dài, đứng dậy toan rời đi, "Vậy ngài nghỉ ngơi đi, ta đến thăm ngài sau."

Ta vừa mới đứng dậy, cổ tay đã bị hắn nắm lấy.

Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhưng vẫn cố chấp không quay đầu lại.

Ta nhìn bàn tay của hắn, thấp giọng nói: "Ta thật sự có chút động lòng với ngài. Nhưng ngài lại chê ta xấu, ghét ta hành sự không quang minh chính trực."

"Ta cứ nghĩ, một người xuất sắc như ngài, nên tìm một người nữ nhi tâm đầu ý hợp, cùng nhau trải qua cuộc đời này mới không phí hoài."

"Ta đã nhiều lần tỏ vẻ quyến rũ, c** q**n áo trước mặt ngài, nhưng ngài đều cau mày lạnh nhạt."

Ta rơi nước mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Cả đời này ta sẽ sống ở Mạc Bắc, ta không muốn vì quấy rầy tướng quân mà trở thành trò cười cho người khác, khiến ta không thể sống nổi ở đây."

"Ai dám cười nàng chứ!" Hắn cắn răng nói.

"Ngài!"

"Ta không có." Hắn nói, vẫn không quay đầu lại.

"Ngài có đấy." Ta liếc nhìn hắn, bắt đầu thút thít.

Nghe thấy tiếng khóc của ta, hắn đột ngột ngồi dậy, kéo ta vào lòng.

"Sao lại hay khóc thế!" Hắn nhẹ giọng, có chút bối rối.
 
Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 22



Sau khi ôm ta một lúc, Tiêu Hành lại đẩy ta ra.

Sắc mặt lạnh lùng, như thể đang hối hận.

Nhưng nước mắt của ta thật sự đã cạn, không thể giả vờ khóc nữa.

"Nữ nhân này, ta nên biết từ lâu rồi, lời nói của nàng không thể tin được."

Hắn bực bội cau mày, chỉ vào giọt nước mắt chưa khô trên khóe mắt ta: "Thật sự khóc hay giả vờ?"

"Nước mắt sao có thể phân biệt được thật giả? Chảy ra từ mắt, nếu không phải nước mắt, thì cũng không thể nào là mồ hôi được." Ta nắm lấy tay hắn, nghiêng đầu nhìn hắn, "Phải không?"

Hắn buông tay ta ra, đi lại một vòng, sau đó dừng lại trước mặt ta với vẻ bồn chồn: "Ta đang hỏi lòng nàng, là thật hay giả!"

"Vậy tướng quân đối với ta thì sao?" Ta hỏi ngược lại.

"Còn phải hỏi à?" Tiêu Hành nhíu mày, "Ta trông giống người hay lừa gạt sao?"

Ta lắc đầu.

"Ta cũng là thật lòng, tướng quân nên tự tin vào bản thân chút đi."

"Ngài xuất sắc như vậy, có cô gái nào lại không động lòng chứ?"

d** tai hắn hơi ửng đỏ, cử chỉ gượng gạo.

Hắn trúng kế của ta, vậy nên ta nhéo nhẹ vào má hắn.

Hắn sững sờ, vùng đỏ ửng trên d** tai lan ra nhanh chóng.

Biết trước hắn có ý với ta, ta sẽ tự tin hơn, chủ động tìm hắn, không phải lo lắng suốt mấy ngày qua.

Nhưng ta cũng có thể hiểu được cảm giác của hắn đối với ta.

Trong mắt hắn, ta chắc chắn là người không từ thủ đoạn, vì vậy hắn không tin tưởng ta.

Giống như việc ta khóc trước mặt hắn, hắn liền cho rằng ta đang diễn kịch, chứ không phải ta thật sự buồn.

Chuyện này ta không phản bác, ta thật sự là người như vậy.

"Tướng quân thật sự thích ta sao?"

Hắn không nói gì, quay mặt đi.

Ta cũng không làm khó hắn, nắm lấy tay hắn ngồi xuống, bày tỏ tâm tư của mình cho hắn nghe.

"Ta chính thức xin lỗi ngài, ta thật sự không phải người quang minh chính trực."

"Giống như ta đã nói, ta không có gì trong tay, muốn đạt được mục đích, phải dùng đến mọi thủ đoạn."

"Những chuyện trước kia là ta sai. Nếu ngài không thích, sau này ta sẽ sửa, không dùng thủ đoạn với ngài nữa được không?"

Hắn ngạc nhiên nhìn ta, khóe mắt đỏ ửng.

"Tướng quân là người quyền cao chức trọng. Lúc phụ thân ta còn sống, được gả cho ngài đã là ta trèo cao, huống chi bây giờ ta lại mang tội danh trên người?"

Ta cúi đầu nhìn bàn tay của hắn, mím môi.

"Tướng quân không chê bai, ta rất trân trọng, hơn nữa, ta cũng có tình cảm với ngài."

Hắn siết chặt lấy tay ta, đầu ngón tay nóng hổi, vội vàng giải thích: "Nàng không sai, hạ độc ta cũng là vì muốn bảo vệ ta, ta biết rõ trong lòng."

"Ta không phải giận nàng, chỉ là cảm thấy nàng thông minh như vậy, việc gì cũng có sắp xếp, khiến ta cảm thấy binh quyền và mưu lược của mình đều vô dụng."

"Nói tóm lại, là ta tự thấy mình bất tài thôi."

Ta ngạc nhiên nhìn hắn, sống mũi cay cay: "Sao ngài lại bất tài? Trên đời này không ai có tư cách nói ngài bất tài."

Tiêu Hành kéo ta vào lòng, ôm chặt lấy ta.

Hắn cất giọng trầm trầm: "Nàng nói mình rèo cao, nhưng ta không nghĩ vậy. Nếu không phải gia đình nàng gặp nạn, sao nàng có thể để mắt đến một kẻ võ phu như ta chứ?"

"Lúc vào kinh ta đã nghe nói, nàng là hình mẫu cho các cô gái trong kinh thành. Cầm kỳ thi họa, kinh sử tử tập, không gì là không thông thạo, lại còn từng tranh luận với các học sĩ trên triều đình, học thức không kém gì bọn họ."

Hắn buông ta ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ta.

"Một cô gái khuê các như nàng, hành sự đúng mực, tâm hồn cao thượng, ta còn sợ nàng chê ta nông cạn, không có chuyện gì để nói."
 
Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 23



Hóa ra hắn đã nghĩ nhiều như vậy, còn ta lại chỉ nghĩ đến những chuyện nông cạn.

Ta đã phí hoài lời khen của hắn.

Hắn lại nói: "Nàng đến Mạc Bắc dạy học, phụ huynh của các học sinh đều đến báo với ta, khen nàng dạy rất hay. Hai vị phu tử kia cũng tâm phục khẩu phục nàng."

Hắn lúng túng giúp ta chải tóc, "Đừng coi thường bản thân như vậy."

Ta gật đầu, trong lòng chỉ còn lại sự cảm động.

Một lúc sau, ta nhớ đến chiếc lưới đánh cá treo trên tường: "Ngài bảo người ta làm sao?"

"Sợ nàng chê nơi này bẩn thỉu, nên ta đã bảo người ta trang trí lại một chút." Hắn có chút ngượng ngùng.

Hóa ra quân doanh sạch sẽ như vậy, đều là do hắn sắp xếp.

Còn những chuyện xảy ra trong thành mấy hôm trước, cũng đều là thủ đoạn của hắn, dụ ta đến gặp hắn.

Chuyện đã nói rõ, tâm trạng ta rất tốt. Cùng Tiêu Hành tay trong tay đi bộ trở về thành, tuy đường đi rất xa, nhưng lại không hề cảm thấy mệt.

Thỉnh thoảng hắn lại quay đầu hỏi ta có mệt không, có muốn hắn cõng không.

Ta thật sự đã để hắn cõng một đoạn, trên đường gặp không ít người quen, họ lại bắt đầu gọi ta là phu nhân.

Họ còn hỏi Tiêu Hành khi nào thì mời họ ăn kẹo hỷ.

Tiêu Hành quay sang hỏi ta: "Khi nào thì ăn kẹo hỷ đây?"

"Tướng quân muốn khi nào?"

Không vội, ta phải chuẩn bị kỹ càng một chút. Hắn dừng lại, nhìn về phía xa, "Ta muốn cho cả thiên hạ biết, Vân Bình Khanh đã gả cho ta!"

"Vân Bình Khanh trước kia là hình mẫu cho các cô nương trong kinh thành, là đại tiểu thư cao quý được mọi người kính trọng."

"Gả cho ta, chính là tướng quân phu nhân, vẫn cao quý như xưa, khiến mọi người phải nể phục."

Ta gật đầu, nói "được".

Ngoại truyện: Tiêu Hành

Ta mười lăm tuổi theo phụ thân xuất chinh, mười năm trên sa trường, lập được nhiều chiến công.

Triều đình tâng bốc ta là trung thần lương tướng, bách tính tôn sùng ta như thần linh, ta tự mãn, thật sự cho rằng mình là người cứu thế.

Nhưng sau khi bị phó tướng phản bội, gánh trên vai tội danh câu kết ngoại bang, ta mới hiểu ra, trên đời này không có ai là không thể thay thế.

Nỗi đau trên xương bả vai, không bằng nỗi đau do sự thất vọng mang lại.

Không xứng đáng!

Triều đình này, cõi đời này, không xứng đáng để ta dốc hết sức lực.

Ta tuyệt thực, kiềm chế d*c v*ng, khiến bản thân bình tĩnh lại, suy ngẫm về sự thâm ảo của triều đình, suy ngẫm về cách ứng xử giữa người với người.

Có một ngày, Thừa tướng Vân Thân bị tội, nữ quyến nhà họ Vân bị giam giữ bên cạnh phòng ta.

Ta biết nữ nhi lớn của ông ta, Vân Bình Khanh, nổi tiếng là đại tiểu thư tài sắc vẹn toàn.

Gặp phải đại nạn, ta tưởng nàng ta cũng giống như những cô gái khác, sẽ sợ hãi, khóc lóc, than thân trách phận.

Nhưng khi nhìn thấy nàng ta bình tĩnh quỳ lạy vị hôn phu, không hèn mọn cũng không kiêu ngạo, nói rằng nàng ta bằng lòng dẫn theo ba người muội muội làm thiếp, lúc đó ta bỗng nhiên ngộ ra.

Con người ta làm việc gì cũng đều có mục đích, cầu tiền, cầu danh, cầu con đường sống.

Xác định mục tiêu rồi, thì hãy tiến về phía trước, không còn lo lắng được mất.

Bình Khanh nói nàng ta nợ ta ân tình vì ta đã cứu nàng ta, nhưng thực ra là nàng ta đã cứu ta.

Phật nói "khai hóa", Đạo nói "đốn ngộ", lúc đó ta đã cảm nhận được.

Cuộc đời ngắn ngủi, đừng để bị ảnh hưởng bởi sự ngu dốt của người khác, hãy làm những việc mình muốn làm, kiên trì những gì mình muốn kiên trì, phương thức tuy có phân biệt đen trắng, nhưng kết quả thì không.

Còn về tiếng xấu sau này, liên quan gì đến ta?

Ta thật may mắn khi được gặp nàng, cưới được nàng.

Trước ngày cưới, ta đã báo tin cho cả thiên hạ, gửi hôn thư vào kinh thành, Hoàng thượng có tức giận hay không, ta không quan tâm, nhưng kết quả là ông ta đã phong tước cho Bình Khanh, sai người mang áo cưới và vương miện đến!

Nương tử ta là Vân Bình Khanh, chỉ cần Tiêu Hành ta còn sống một ngày, nàng sẽ không còn là nữ nhi của gian thần, không còn mang tội danh trên người.

Nàng là kỳ nữ cao quý, khiến mọi người phải kính trọng và nể phục.

Vân Bình Khanh!

______Hết_________
 
Back
Top Bottom