Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh Thanh

Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 10



Đột nhiên, cửa phòng bật mở, ta tưởng là Tiêu Hành, nhưng người bước vào lại là tiểu muội, nó dùng yếm ôm một túi táo tàu.

"Tướng quân cho muội, tướng quân thật tốt."

Nó vừa nhai táo tàu rôm rốp, vừa đưa cho ta một quả: "Mẫu thân nói thương đường Mạc Bắc bị phong tỏa rồi, hoa quả miền Nam giờ còn quý hơn vàng ấy."

Tim ta như bị kim châm.

Ta mời tướng quân ở lại dùng bữa, hắn nói có việc rồi đi luôn.

Tiểu muội nhìn ta với vẻ thăm dò, "Hai người cãi nhau sao?"

Ta gật đầu: "Cãi nhau vài câu."

Tiểu muội khẳng định: "Chắc chắn là tỷ sai rồi."

Ta nhéo má nó: "Rõ ràng là hắn gây sự trước, sao lại là ta sai?"

"Đại bá và mẫu thân nói chuyện riêng, ta nghe lén được. Bá bá nói tỷ chưa động lòng mà đã muốn ngồi vững chỗ tướng quân phu nhân, e là tướng quân không dễ bị lừa gạt đâu."

Ta day day mi tâm: "Còn nói gì nữa?"

"Bá bá còn nói, tỷ tỷ thông minh quá bị thông minh hại, cứ gặp mặt tướng quân là dùng mỹ nhân kế. Tướng quân năm nay đã hai mươi lăm tuổi, nếu là người dễ bị nhan sắc mê hoặc thì đã lấy đầy vợ lớn vợ bé rồi."

Ta vội vã bịt miệng tiểu muội.

"Muội mau đến trường học đi. Sau này không được nghe lén người lớn nói chuyện nữa."

Tiểu muội ôm túi hoa quả rời đi, bởi vì ta bắt nạt tướng quân của nó.

Ta cầm quả táo tàu duy nhất còn lại, không khỏi cười khổ.

"Tỷ tỷ." Đại muội bước vào, "Có một người buôn hàng rong họ Kiều tìm tỷ, đang chờ ở đầu ngõ kia."

Ta ném quả táo tàu cho đại muội, khoác áo chống lạnh rồi vội vã ra ngoài.

"Tỷ tỷ, sao tỷ lại mua da lông ở ngoại bang? Tướng quân có thể kiếm được loại tốt hơn mà." Đại muội vừa đi vừa hỏi.

"Ta muốn làm áo choàng cho tướng quân, sao có thể để hắn kiếm da lông cho ta được." Ta nhìn đại muội, "Giúp ta giữ bí mật nhé."

Đại muội gật đầu, rồi lại nhấn mạnh: "Sao phải mua của ngoại bang chứ? Đồ của người man di hôi hám lắm."

___________

Kiều Mẫn Diệc là người buôn hàng rong ta quen biết trong lúc đứng đọc sách chiêu sinh trên đường.

Hắn năm nay hai mươi bảy tuổi, nối nghiệp phụ thân, làm ăn buôn bán trong ngoài biên ải.

Công việc làm ăn của hắn tuy lớn nhưng lại là l.i.ế.m m.á.u mũi đao.

Năm ngoái sau khi Tiêu Hành bị giam, người Man Di có vài lần manh động.

Một lần, hắn và ca ca đến nhà một người dân ở ngoại ô thu mua da lông.

Người Man Di thấy họ là người Hán, liền ra tay sát hại ca ca hắn ngay tại chỗ. Hắn cửu tử nhất sinh mới trốn thoát được, nhưng cũng bị thương một chân, trở thành người què.

Ta và Kiều Mẫn Diệc đứng ở đầu ngõ, ta giả vờ chọn da lông trên xe của hắn, thực chất là để nói chuyện.

"Thế nào rồi?"

"Thủ lĩnh người Man Di nói, nếu phu nhân g i ế t được Tiêu tướng quân, hắn sẽ cho người mượn binh." Kiều Mẫn Diệc đáp.

"Ta biết rồi." Ta bình thản chọn một tấm da khác, "Lời nói gió bay, đã viết thư đóng dấu theo lời ta dặn chưa?"

Kiều Mẫn Diệc lấy bức thư giấu trong tấm da lông, đưa cho ta: "Phu nhân, tấm da này rất hợp với tướng quân."

"Đa tạ." Ta ôm lấy tấm da, hỏi giá bao nhiêu.

Kiều Mẫn Diệc không nhịn được hỏi: "Phu nhân thật sự muốn g i ế t tướng quân sao?"

"Chỉ cần một ly rượu độc là xong chuyện. Tiêu Hành có giỏi đến đâu cũng không chống lại được thạch tín, không cần phải lo cho ta!" Ta thản nhiên đáp, "Thư của ta, đã gửi đi chưa?"

Vẻ mặt Kiều Mẫn Diệc thoáng vẻ ngạc nhiên, im lặng một lúc rồi gật đầu: "Nhưng... Tống Nham sẽ trả lời thư của người sao? Hắn mới là kẻ thù của người mà."

Ta đưa tiền cho hắn. Đây là tiền Tiêu Hành đưa cho ta dùng.
 
Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 11



Nửa năm nay, đầu tháng nào hắn cũng gửi cho ta một trăm lượng.

Ta không khách sáo, dùng hết không sót một đồng.

"Không nói đến ân oán, chỉ nói đến lợi ích." Ta nói.

Kiều Mẫn Diệc muốn trở nên giàu có đến mức giàu nhất cả nước, hoàn thành tâm nguyện của phụ thân và ca ca.

Làm sao để trở nên giàu có như vậy? Ta không biết, hắn cũng không biết, nhưng có thể cùng nhau nỗ lực.

Hắn đang đánh cược, ta cũng đang đánh cược.

Hắn nói chúng ta giống như lũ chuột cống trong cống rãnh, xấu xa và bẩn thỉu.

Ta nói đừng sợ, chuyện thành công chúng ta sẽ bỏ tiền ra mua bút của sử gia, Kiều Mẫn Diệc cười hà hà nói đó cũng là một cách hay.

Ta trở về đọc bức thư của thủ lĩnh người Man Di.

Chữ rất xấu xí, nhưng đúng là chữ viết và con dấu của hắn.

Ta nhìn chằm chằm vào từng chữ một, cẩn thận như đang vẽ lại, sau đó lấy một viên đá màu đỏ, khắc một con dấu.

Mười ngày sau, thư trả lời của Tống Nham đã đến.

Hắn đồng ý tất cả yêu cầu của ta, nói sẽ giúp ta hồi kinh, cho ta một thân phận mới, làm thiếp của hắn.

Chữ của Tống Nham rất đẹp, đẹp hơn nhiều so với chữ xấu của tên Man Di kia.

Ta nhìn quen chữ của hắn, nhưng đáng tiếc lúc bị tịch thu nhà cửa đột ngột quá, ta chưa kịp gửi một lá thư nào.

Hai ngày sau, ta viết xong thư trả lời, tìm đến Kiều Mẫn Diệc: "Lại giúp ta gửi cho thủ lĩnh, những lời cần nói ta đều viết hết trong thư rồi."

Kiều Mẫn Diệc đồng ý, lập tức lên đường.

Nội dung bức thư rất đơn giản, ta đồng ý g i ế t Tiêu Hành, hỏi hắn có thể cho ta mượn bao nhiêu binh mã. Ngoài ra còn cho hắn biết triều đình sẽ đánh đến Mạc Bắc vào ngày mùng hai tháng Mười, mời hắn xuất binh vào ngày mùng ba.

Bốn ngày sau, Kiều Mẫn Diệc mang thư trả lời trở về.

Một ngày sau, ta viết thư trả lời cho Tống Nham.

Lần này ta không tìm Kiều Mẫn Diệc, mà tự mình mang thư đến trạm bưu chính.

Lúc người đưa thư cưỡi ngựa rời thành, ta đứng ở đầu ngõ nhìn theo cho đến khi không còn thấy bóng dáng nữa.

Trên đường về nhà, ta mua nửa cân rượu, một ít thịt và rau.

Vừa mới dọn đồ xong, Tiêu Hành đã đẩy cửa bước vào, ánh mắt hắn lướt qua tấm áo choàng ta đang may dở.

"Làm cho ai vậy?" Hắn ngồi xuống bàn, trên bàn đã dọn sẵn bát đũa, rượu và thức ăn, "Có khách đến sao?"

Hắn trông rất mệt mỏi sau chuyến đi dài, trên mặt còn đọng lại vết hằn của gió lạnh.

Cả người gầy đi nhiều, chỉ có đôi mắt là vẫn sáng ngời.

Ta cầm chiếc áo lên: "Tướng quân thử xem."

Tiêu Hành mặc thử, vừa vặn.

"Ta thêm ba chiếc khuy nữa là xong."

Ta giúp hắn cởi áo ra, hắn lại v**t v* lớp lông mềm mại, cất giọng trầm trầm: "Không vội, để ta mặc thử đã."

Ta đồng ý, chỉ vào rượu và thức ăn trên bàn: "Tướng quân chưa ăn phải không? Rượu vẫn còn ấm, ăn luôn đi."

Ta rót rượu cho hắn.

Tiêu Hành nhìn chằm chằm vào ly rượu, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, sau đó nhìn ta, ánh mắt đỏ ngầu.

"Sao vậy?" Ta hỏi, "Mệt lắm phải không?"

"Không có gì, ngửi thấy mùi rượu, bỗng dưng cảm thấy mình cũng có gia đình." Tiêu Hành cầm ly rượu lên, đưa lên miệng, nhưng lại hỏi: "Thật sự muốn ta uống sao?"

Ta gật đầu.

"Chuẩn bị cho tướng quân mà." Ta mỉm cười, "Lần trước khiến tướng quân nổi giận rồi, coi như ta chuộc lỗi vậy."

Hắn siết chặt ly rượu, đầu ngón tay trắng bệch, đột nhiên ngẩng đầu nốc cạn ly rượu!

Sau đó lại cúi đầu nhìn ta.

"Ngửi thì thơm, nhưng uống vào lại rất khó nuốt!" Hắn ném ly rượu lên bàn, ánh mắt đầy vẻ châm chọc, "Là Tiêu mỗ có mắt như mù, nhận nhầm rượu rồi!"
 
Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 12



Tiêu Hành thở hổn hển.

Ta chủ động nắm lấy tay hắn.

"Ta đến Mạc Bắc nửa năm rồi, tướng quân chưa từng dẫn ta ra ngoài chơi, người ngoài còn tưởng ta tự phong mình là tướng quân phu nhân đấy."

Bàn tay hắn rộng lớn ấm áp, lòng bàn tay có lớp chai mỏng, và một vết sẹo.

Ta miết nhẹ vết sẹo ấy, ngẩng đầu nhìn hắn mỉm cười.

Trong mắt hắn thoáng vẻ nghi hoặc.

Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ra đường.

Hôm nay thời tiết rất đẹp.

Ta dừng lại trước quầy bán rượu của một ông lão, mỉm cười nói: "Phu quân ta khen rượu của ông rất ngon."

Ông lão liên tục cúi đầu cảm tạ, lại tặng thêm nửa cân rượu cho Tiêu Hành.

Tiêu Hành trả tiền, tay cầm bình rượu, ánh mắt lướt qua bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, rồi nhìn sang ta.

Người dân vây quanh hắn, hỏi hắn nếu triều đình đánh đến, mọi người phải làm sao.

Dân quân trong thành có nên xuất trận hay không.

Tiêu Hành nói mọi người chỉ cần ở lại trong thành, không cần xuất trận. Vừa nói, hắn đột nhiên dừng lại, siết chặt lấy tay ta.

Phụt...

Hắn phun ra một ngụm máu.

Sau đó nhìn chằm chằm vào ta, ngã gục xuống đất.

Cả con đường trở nên im lặng, gió cũng như ngừng thổi.

Ngay sau đó, tiếng ồn ào vang lên.

Tiếng khóc thảm thiết vang khắp nơi.

Ta ngồi xổm bên cạnh Tiêu Hành, tay vẫn bị hắn nắm chặt, mắt hắn vẫn mở to, nhìn thẳng vào ta.

Ngày 27/9, Tiêu Hành trúng độc nặng, thuốc thang vô hiệu, chỉ còn thoi thóp.

Cả con đường này đều là nhân chứng.

Tiêu Hành được đưa về quân doanh.

Buổi tối, ta ngồi bên bàn, bị mẫu thân chỉ tay mắng: "Vân Bình Khanh, con giống hệt phụ thân con, không từ thủ đoạn, lại còn ích kỷ!"

Lúc phụ thân ta đầu quân cho Thái tử, mẫu thân đã phản đối.

"Chuyện này người không hiểu đâu, con tự có sắp xếp." Ta nói với mẫu thân.

Mẫu thân nghe xong, ngã ngồi xuống ghế, bởi vì đây chính là câu nói mà phụ thân ta từng nói với bà ấy, nhiều năm sau, con gái của bà ấy lại dùng chính câu nói ấy để đối đáp lại bà.

"Con muốn gian ác thì tùy con, nhưng con không thể làm hại người tốt, đó là Tiêu Hành, Tiêu Hành đấy!" Mẫu thân nói.

Ta không nói gì.

"Tội lỗi!" Mẫu thân thất thần rời đi, "Họ Vân các người muôn đời bị người khác chửi rủa, không liên quan đến ta, ta không quan tâm nữa, không quan tâm nữa!"

Ngày 29/9, Tiêu Hành vẫn chưa tỉnh.

Quân tâm ở Mạc Bắc tuy lo lắng nhưng không hỗn loạn, đây chính là khả năng của Tiêu Hành, cho dù hắn có c h ế t thật, Mạc Bắc cũng không thể nào rơi vào hỗn loạn.

Ngày mùng 2/10, binh mã triều đình đã đến Mạc Bắc, bởi vì Tiêu Hành sắp c h ế t, quân tâm của bọn chúng rất hăng hái.

Nhưng cổng thành phía Nam Mạc Bắc đóng chặt, không chịu ứng chiến.

Ngày mùng 3/10, người Man Di đến, ba ngàn binh mã tấn công cổng thành phía Bắc.

Nhưng cổng thành phía Bắc cũng đóng chặt, không chịu ra đánh.

Mạc Bắc bị bao vây, nội loạn ngoại hoạn cùng lúc ập đến.

Kiều Mẫn Diệc ngồi uống trà với ta trong sân, lo lắng hỏi: "Phu nhân, bây giờ phải làm sao?"

"Ta cũng không biết. Gạo và than mà thương hội chuẩn bị đã đủ chưa?" Ta hỏi.

"Đủ rồi! Lúc trước khi triều đình phong tỏa thương đường, chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi."

Ta gật đầu.

Kiều Mẫn Diệc đi lại trong sân, cái chân què khiến bước đi của hắn trông rất kỳ quặc, khiến ta nhớ đến lúc Tống Nham bị thượng quan mắng mỏ, hắn đến cầu xin ta giúp đỡ.

Thượng quan của hắn bị tật ở chân, đi lại cũng loạng choạng như vậy, tính tình rất hung dữ.

Ban đầu ta không đồng ý, nhưng Tống Nham cứ năn nỉ.

Tống Nham lúc năn nỉ người khác trông thật đẹp trai.

Khóe mắt hắn đỏ ửng, khiến người ta nhìn vào cũng phải động lòng thương xót.

Ta vẫn muốn nhìn thấy bộ dạng hắn cầu xin ta!
 
Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 13



Ngày mùng 4/10, Mạc Bắc biến thành chiếc chum bị bao vây.

Vào ngày đầu tiên bị hai đường quân bao vây.

Ta nhận được thư của thủ lĩnh người Man Di, hắn muốn ta nghĩ cách mở cổng thành phía Bắc.

Ta đốt lá thư đó.

Đến ngày thứ mười Mạc Bắc bị bao vây, thư của Tống Nham đã đến, trong thư hắn bảo ta rời khỏi thành, hắn sẽ phái người hộ tống ta hồi kinh.

Ta lại đốt lá thư đó.

Đến ngày thứ 15 Mạc Bắc bị bao vây, tin tức từ kinh thành truyền đến, Tống Nham bị bắt vào ngục với tội danh thông đồng với kẻ địch.

Chứng cứ là những bức thư qua lại giữa hắn và người Man Di.

Tất nhiên là do ta viết, trong thành nhiều gián điệp như vậy, nhất cử nhất động của ta đều không thể giấu được Tiêu Hành, cũng không thể giấu được người của kinh thành.

Triều đình muốn đánh Mạc Bắc, có thể dùng bất cứ thủ đoạn hạ lưu nào, nhưng tuyệt đối không thể thông đồng với người Man Di.

Bản chất vấn đề hoàn toàn khác nhau.

Hiện giờ, người Man Di và binh mã triều đình lại ăn ý phối hợp với nhau như vậy, nếu nói không phải thông đồng thì không thể nào giải thích được.

Vào ngày thứ 17 Mạc Bắc bị bao vây, ta nhận được thư của Tống Nham.

Ta viết thư trả lời, bảo hắn chờ ta trở về.

Hôm nay toàn là tin vui, lương thảo của người Man Di đã cạn, buộc phải rút quân, Hoàng thượng giam lỏng Thái tử.

Tống Nham là thuộc hạ đắc lực của Thái tử.

Mà người phụ trách tấn công Mạc Bắc lần này, chính là Thái tử.

Hoàng thượng năm nay mới bốn mươi tám tuổi, liệu ông ta có nghi ngờ con trai mình muốn cướp ngôi hay không?

Ngày 22/10.

Dưới sự giúp đỡ của Kiều Mẫn Diệc, ta đã rời khỏi Mạc Bắc.

Bên ngoài thành có người của Tống Nham đang chờ ta, ta xuống xe ngựa, đổi sang cưỡi ngựa, một đường phi nhanh về kinh thành.

Trước khi đi, ta để lại một bức thư và một bài thuốc ở nhà.

Bức thư rất dài:

"Ta muốn dùng nhan sắc để lấy lòng ngài, nào ngờ tướng quân lại là người chính trực, cuối cùng ta nợ ngài một ân tình rất lớn.

Được theo tướng quân đến Mạc Bắc, là phúc phận của ta và cả gia tộc.

Mạc Bắc là Mạc Bắc của tướng quân, cũng là ngôi nhà tương lai của họ Vân chúng ta, mong tướng quân sau này chăm sóc cho gia tộc ta.

Còn về chuyện của phụ thân ta và tướng quân, hãy để ta tự mình giải quyết.

Chắc là tướng quân sẽ cười khi đọc được những dòng này nhỉ? Ta chỉ là một nữ nhân, sao lại có thể nói những lời khoa trương như vậy.

Ta từng đọc được một cuốn truyện kiếm hiệp.

Có một vị hiệp khách sở hữu một cặp đao mẫu tử danh chấn thiên hạ, khi giao chiến với kẻ thù, ông ta thường cố ý để kẻ thù gạt được con d.a.o mẫu, khi kẻ thù tưởng mình sắp thắng thì con d.a.o tử đột nhiên xuất hiện, tung ra đòn chí mạng, lần nào cũng giành được chiến thắng.

phụ thân ta chính là con d.a.o mẫu, còn ta là con d.a.o tử.

Xin tướng quân hãy tin ta, chờ tin tốt của ta."

Ngày 29/10, ta đã đến kinh thành.

Sau bảy ngày lặn lội đường xá, ta trông rất tiều tụy.

Ta đến nhà lao Hình Bộ, lần này ta đứng bên ngoài song sắt, nhìn Tống Nham bên trong, hắn nhìn thấy ta, xúc động đến đỏ cả mắt.

Tống phu nhân cầu xin ta: "Đại tiểu thư, Nguyên An phải trải qua bao sóng gió mới có được ngày hôm nay, nó chẳng làm gì sai cả, oan uổng quá!"

"Xin người hãy nói rõ với Hoàng thượng, thư từ đều là do người viết. Người là người đã có chồng, lại mang tội, đã không sợ gì nữa rồi."

"Người cứu được Nguyên An, cũng là tích đức cho bản thân."

Ta nhìn Tống Nham: "Sao Tống đại nhân không tự mình cầu xin?"

Đây chính là lời Tống Nham đã nói với ta lúc trước.

Hắn cũng quỳ xuống trước mặt ta, khóe mắt đỏ ửng, dáng vẻ đáng thương cầu xin ta.

"Nguyên An xin đại tiểu thư cứu mạng, sau này được ra ngoài, nhất định sẽ cưới người làm vợ, cả đời này chỉ có mình người."

"Tống đại nhân thật là phong lưu đa tình." Ta ngồi xổm trước mặt hắn, "Vậy hãy chờ ta đi!"

Tống Nham nhìn ta đầy hy vọng.

Một canh giờ sau, ta được gặp Hoàng thượng trong thư phòng.
 
Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 14



Hoàng thượng lên ngôi đã hai mươi tám năm, trị vì kém cỏi, không có công lao gì lớn.

Ông ta hỏi ta: "Ngươi đã dám trở về, chắc hẳn là đã chuẩn bị kỹ càng rồi, nói đi, trẫm đang nghe!"

Ta lên tiếng đồng ý.

"Hôm đó trong nhà lao, tiện phụ đã dùng nhan sắc để quyến rũ Tiêu Hành, hắn vì muốn ở bên tiện phụ nên đã dẫn tiện phụ vượt ngục, bỏ trốn đến Mạc Bắc."

Hoàng thượng không hề ngạc nhiên, có lẽ ông ta đã điều tra rõ ràng rồi.

"Nhưng tiện phụ không ưa gì Tiêu Hành, người thần yêu thương chỉ có Tống đại nhân."

Trên mặt Hoàng thượng lộ rõ vẻ khinh thường.

"Tiêu Hành bị trúng độc, có phải là do ngươi làm không?" Hoàng thượng hỏi.

Ta thừa nhận.

"Là Tống Nham chỉ thị ngươi thông đồng với người Man Di?" Hoàng thượng hỏi.

Ta vội vã phủ nhận: "Không, không phải! Không liên quan gì đến Tống đại nhân, đều là tiện phụ tự làm."

Hoàng thượng ném xấp thư từ bị chặn lại vào mặt ta, giận dữ hét: "Ngươi chỉ là một nữ tử đã có chồng, g i ế t Tiêu Hành, thông đồng với người Man Di để làm gì?"

Những bức thư này, tất cả đều là do ta tự mình mang đến trạm bưu chính, bị người ta cướp trên đường là chuyện nằm trong dự tính của ta.

Ta dập đầu xuống, nói năng lộn xộn biện hộ: "Thật sự là do tiện phụ làm, không liên quan gì đến Tống đại nhân, xin Hoàng thượng minh xét."

Ta trông tiều tụy, nước mắt giàn giụa, giống hệt một nữ nhân ngu ngốc đang cố c h ế t thay chồng.

"Câm miệng! Vân Thân thông minh như vậy, sao lại sinh ra đứa con gái ngu xuẩn như ngươi?" Hoàng thượng phẩy tay áo, quát: "Chuyện ngươi thông đồng với người Man Di, Tiêu Hành thật sự không biết gì sao?"

Ta ngạc nhiên nhìn Hoàng thượng.

"Người Man Di muốn tiện phụ g i ế t hắn, tại sao Hoàng thượng lại cho rằng Tiêu Hành thông đồng với người Man Di?"

Tội danh khiến Tiêu Hành bị giam cầm, chính là câu kết ngoại bang, b*n n**c cầu vinh.

Người cung cấp chứng cứ chính là phó tướng của hắn.

Tiêu Hành vừa "c h ế t", tất cả mọi tội danh của hắn đều sẽ được gỡ bỏ.

"Ngươi trở về kinh thành để giúp Tống Nham chứng minh trong sạch, ngươi có biết kết cục của mình sẽ ra sao không?"

Ta gật đầu: "Tiện phụ tội đáng muôn c h ế t."

Hoàng thượng chồm người về phía trước, nhìn chằm chằm vào ta: "Hắn đã hứa cho ngươi lợi ích gì, mà khiến ngươi không tiếc ngàn dặm xa xôi trở về c h ế t thay hắn như vậy?"

"Tiện phụ không phải vì hắn, chỉ là muốn nói rõ sự thật mà thôi."

Hoàng thượng cười khẩy: "Chẳng lẽ Tống Nham hứa sẽ giúp ngươi gỡ tội cho nhà họ Vân sao?"

Ta cúi gằm mặt xuống.

"Hắn lấy tự tin ở đâu ra vậy?" Hoàng thượng nói, "Hắn cũng là tù nhân rồi, trẫm muốn ngươi c h ế t, ai cứu được ngươi?"

Ta vẫn cúi đầu, không phản bác, cũng không hoảng loạn.

Hoàng thượng hiểu ra ngay lập tức, sự bình tĩnh của ta không phải đến từ Tống Nham, mà là Thái tử.

Ta không thể nói thẳng ra là Thái tử, giữa ta và hắn không có liên lạc trực tiếp. Việc ta cần làm, là cố c h ế t "bảo vệ" Tống Nham.

Những chuyện còn lại, Hoàng thượng sẽ tự mình tìm ra đáp án.

Hoàng thượng giận dữ, sải bước đến, bóp cổ ta.

Ông ta hoàn toàn mất kiểm soát, gầm lên: "Trẫm hỏi ngươi, thiên hạ này là thiên hạ của ai?"

Ta hoảng hốt, run rẩy đáp: "Là... là của Hoàng thượng và Thái tử."

Người ta lúc sắp c h ế t, lời nói đều là thật lòng!
 
Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 15



Ta bị đánh ba mươi trượng.

Bị giam vào chính phòng giam mà Tiêu Hành từng bị giam giữ.

Ta bị đánh không phải vì "đội tội" cho Tống Nham, mà là vì trong người ta được tìm thấy một con d.a.o găm.

Hoàng thượng hỏi ta vì sao lại muốn ám sát ông ta.

Ta im lặng không nói.

Có những lúc, sự nghi ngờ còn đáng sợ hơn sự thật.

Hoàng thượng sẽ nghĩ gì? Con trai của ông ta không thể chờ đợi được nữa, g i ế t c h ế t trung tướng Tiêu Hành, câu kết ngoại bang, khiến vị hôn thê ngu ngốc của thuộc hạ phải c h ế t thay, lại còn phái người đến ám sát ông ta.

Thái tử không thể chờ đợi được nữa, muốn ông ta c h ế t.

Ba mươi trượng này, đáng giá.

Lúc này, ta nằm trên mặt đất, nhìn Tống Nham ở đối diện, ta cười với hắn một cái, hắn òa khóc gọi tên ta.

Ta không để ý đến hắn nữa, ta đang chờ đợi.

Nửa đêm hai ngày sau, nghe thấy ngục tốt bàn tán chuyện Hoàng thượng mắng mỏ Quốc cữu.

Hôm sau, Lưu quý phi bị sảy thai, nàng ta nói là do Hoàng hậu làm, Hoàng thượng tức giận tát Hoàng hậu một bái tay, mắng bà ấy là độc phụ!

Đây mới chỉ là bắt đầu.

Ta cố gắng chống chọi. Lão ngục tốt đưa nước cho ta, thấp giọng nói: "Đại tiểu thư đã đi rồi, sao lại vì Tống đại nhân mà trở về chịu c h ế t chứ?"

"Đa tạ." Ta mỉm cười với ông ấy.

"Đại tiểu thư là người tốt." Lão ngục tốt nói.

Người dân trong kinh thành đều cho rằng ta đã g i ế t c h ế t Tiêu Hành, bây giờ chửi bới ta còn nhiều hơn cả chửi phụ thân ta.

"Ta không phải người tốt, cũng không muốn làm người tốt." Ta nói.

Người tốt là Tiêu Hành, nhưng hắn đã nhận được gì?

Lúc bị xuyên xương bả vai, hắn có đau không?

Nửa năm qua ngồi trong nhà lao này, hắn có cảm thấy lạnh lòng không?

Ta lạnh lòng!

Ta bị sốt, trong lúc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy lão ngục tốt báo tin Hoàng thượng phế truất Thái tử.

"Hôm nay là ngày mấy rồi?"

"Mùng sáu."

Bảy ngày! Hoàng thượng còn nôn nóng hơn ta tưởng tượng.

Ta ngồi dậy, nhìn Tống Nham.

Tống Nham cũng đang nhìn ta chằm chằm, gằn giọng hỏi: "Vân Bình Khanh, tất cả đều là do ngươi giăng bẫy có phải không?"

"Nếu không thì sao, chẳng lẽ Tống đại nhân thật sự cho rằng mình phong lưu đến mức khiến ta lưu luyến không quên sao?" Ta cười khẩy.

Tống phu nhân ở bên kia gào khản cổ mắng ta là tiện nhân, nói ta giống hệt phụ thân ta, đều gian xảo như nhau.

Tống Nham tức giận đến mức mặt mày biến sắc: "Ngươi g i ế t c h ế t Tiêu Hành, hại c h ế t ta, lại còn giăng bẫy khiến Thái tử bị phế truất, chuyện này sớm muộn gì cũng bị vạch trần. Vân Bình Khanh, ngươi giống hệt phụ thân ngươi, đều vô liêm sỉ như nhau."

Ta v**t v* mái tóc rối bời.

"Ngươi quá nông cạn rồi. Tuy phương thức hành sự có phân biệt đen trắng, nhưng kết quả thì không."

Tống Nham ngẩng đầu nhìn ta, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc.

Ta bình tĩnh nói: "Phụ thân ta là gian thần sao? Mười lăm năm nay, trên triều đình này, có vị quan nào có được một nửa công lao của phụ thân ta?

"Một triều đại suy yếu, trung thành chỉ khiến người ta trở nên tầm thường giữa đám đông, giống như Hoàng thượng vậy, suốt ngày chỉ biết an nhàn."

"Phụ thân ta tuy lựa chọn con đường lầm lỡ, phải mang tiếng xấu thì đã sao? Ít ra ông ấy đã hoàn thành được tất cả hoài bão của mình lúc mới đỗ đạt."

Ta nhìn chằm chằm vào Tống Nham.

"Phụ thân ta c h ế t rồi, ngươi có thể thay thế được ông ấy sao? Tống Nham, ngươi còn không bằng một con kiến dưới chân phụ thân ta!"

Một vị vua yếu kém, một người con trai bất tài, ngay cả việc g i ế t người cản đường cũng sợ mang tiếng xấu, phải mượn tay người khác, có thể dự đoán được, sau này lên ngôi, hắn ta cũng chẳng khác gì phụ thân hắn.

Ta ngồi xuống chỗ mà Tiêu Hành từng ngồi.
 
Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 16



Ta rất mệt, vết thương trên lưng đau nhức khó chịu, buộc phải nằm xuống, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hoảng loạn của Tống phu nhân lăn lộn trên mặt đất, ta lại thấy thú vị.

Hôm nay Tống Nham bị c.h.é.m đầu, nửa năm trước phụ thân ta cũng c h ế t ở đó.

Người ta sống trên đời luôn phải lựa chọn, ta lựa chọn bảo vệ tính mạng cho gia tộc, báo thù cho phụ thân, và... trả lại danh dự cho Tiêu Hành.

Bách tính cần hắn.

Từ nay về sau, chửi mắng ta sẽ trở thành tín niệm sống tiếp của Tống phu nhân.

"Thái tử chính là Thái tử, ngài ấy là đích trưởng tử của Hoàng thượng, được cưng chiều nhất!"

"Đợi Hoàng thượng nguôi giận, ngôi vị Thái tử vẫn sẽ là của ngài ấy."

"Đến lúc đó sẽ lăng trì xử tử tiện nhân nhà ngươi!"

Lời nói của Tống phu nhân có lý, nhưng cũng có chỗ vô lý.

Không có lựa chọn nào khác sao, ta sẽ cứ nhìn chằm chằm vào người thừa kế duy nhất kia, sống c h ế t không buông?

Hoàng hậu ra tay tàn nhẫn, tám hoàng tử đã qua đời dưới tay Thái tử, đủ loại cách c h ế t.

Nhưng hiện giờ trong hậu cung vẫn còn hai hoàng tử. Đoan Vương bảy tuổi và Thập Nhất hoàng tử ba tuổi.

Vậy nên, ta đang chờ đợi!

Rất nhanh thôi.

Nhanh đến mức nào?

Lúc Tống phu nhân mắng mỏi miệng, thiếp đi, có người bước vào phòng giam của ta, người đó mặc áo choàng đen trùm đầu, ngồi xổm xuống trước mặt ta.

"Vân đại tiểu thư đang đợi ta sao?"

"Quốc cữu gia vạn phúc." Ta mím môi khô nứt, "Sao ngài lại đến đây?"

Người đối diện là Trung Cần bá, cậu của Đoan Vương, ca ca của Trương quý phi.

Hắn ta đương nhiên không phải Quốc cữu, nhưng giấc mộng của hắn ta nhất định là trở thành Quốc cữu.

Hắn ta cười, nếp nhăn trên mặt càng hằn sâu hơn: "Đại tiểu thư thật sự đã đầu độc g i ế t c h ế t Tiêu Hành sao?"

"Sao có thể như vậy được." Ta v**t v* tóc mai, "Hắn là phu quân của ta, trên đời này làm gì có nữ nhân nào lại g i ế t chồng mình chứ."

Trung Cần bá cười gật đầu: "Ta cũng nói mà, con gái được Vân Thân dốc lòng bồi dưỡng, chuẩn bị đưa vào cung làm Hoàng hậu, sao có thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy được."

Ta gật đầu.

"Nhưng sao ta lại nghe nói, ngươi và Tiêu Hành chưa từng động phòng?" Trung Cần bá hỏi.

"Nơi đây dơ bẩn thế này, Quốc cữu gia đến đây làm gì?" Ta không trả lời câu hỏi của hắn ta, mà hỏi ngược lại.

Trung Cần bá chắp tay sau lưng, đi lại một vòng rồi dừng lại trước mặt ta: "Ngươi đoán được ta sẽ đến cứu ngươi sao?"

Ta lắc đầu.

"Chẳng phải ta đang hỏi ngài sao?"

Hắn ta lại ngồi xổm xuống, hạ giọng: "Tối mai sẽ có người đưa ngươi rời khỏi đây, nhưng Vân Bình Khanh..."

"Hửm?" Ta nhìn hắn ta.

"Ta cứu ngươi, ngươi phải khiến Tiêu Hành giúp đỡ Đoan Vương."

"Ta sắp c h ế t rồi, cho dù có được cứu ra ngoài cũng chỉ là cái mạng hèn mọn thôi." Ta thở dài, nhắm mắt lại, "Ngài cũng đừng mất công nữa."

Đánh cược vào tình cảm của người khác một cách bị động, chuyện ngu xuẩn như vậy ta sẽ không làm.

Hơn nữa, ta chắc chắn Trung Cần bá sẽ cứu ta.

Hắn ta không thể dùng ta để uy h.i.ế.p Tiêu Hành, cũng sẽ đưa ta vào cung giúp đỡ muội muội hắn ta.

Khi ta trở thành phi tần của Hoàng thượng, cho dù Thái tử có trở lại thì người đứng ra đỡ đòn đầu tiên cũng sẽ là ta, sau đó mới đến Đoan Vương.

Quả nhiên, Trung Cần bá cắn răng, thấp giọng nói: "Tối mai giờ Tý, sẽ có người đưa ngươi đi."

Ta lộ ra vẻ mặt biết ơn: "Vậy làm phiền Quốc cữu gia rồi."

Trung Cần bá không hài lòng với thái độ của ta, nhưng lại không thể bàn luận thị phi ngay lúc này, chỉ đành bực bội rời đi.
 
Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 17



Đêm hôm sau, ta được đưa ra khỏi nhà lao, kinh thành lúc nửa đêm không khác gì nửa năm trước, tuyết rơi lả tả, xung quanh vang lên tiếng chó sủa.

Một ma ma già có võ công cõng ta trên lưng.

Ta hé mắt ra, nhìn cảnh đêm bên ngoài.

Còn sống, thật tốt!

Một bông tuyết rơi trên mu bàn tay ta, chưa kịp tan ra thì một cơn gió lạnh thổi qua, ngay sau đó ta bị ném lên không trung, giống như bông tuyết kia, rơi vào một vòng tay ấm áp.

Hắn vững vàng đỡ lấy ta.

Ta mỉm cười.

Chiếc áo choàng ấm áp được trùm lên người ta, buộc chặt trước ngực, ta dựa sát vào người hắn, giống như cặp đao mẫu tử trong truyền thuyết kia.

Ta cựa quậy một chút, lại bị hắn vỗ nhẹ: "Nàng nặng lắm, đừng có cựa quậy nữa, ta ôm không nổi."

"Ừm." Ta đáp lại hắn.

Tiêu Hành ép Trung Cần bá đến phủ Thái tử.

Hệ thống phòng thủ của phủ Thái tử chỉ mang tính hình thức.

Lại một lần nữa chứng minh, Tiêu Hành không chỉ nắm trong tay Mạc Bắc, thế lực của hắn ở kinh thành cũng rất lớn.

Chúng ta bước vào phòng ngủ của Thái tử.

Tiêu Hành đưa kiếm cho Trung Cần bá, nói: "Ta nhìn đây, ngươi ra tay đi!"

Thanh kiếm trong tay Trung Cần bá rung lên bần bật, hắn ta đang run sợ.

Tiêu Hành thật kiên nhẫn, nhưng ta thì không thể chờ đợi thêm được nữa, lạnh lùng nói: "Bá gia, nếu không g i ế t chúng ta thì mau đi thôi, sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu."

"Tướng quân, Bá gia sợ c h ế t, chúng ta đi thôi."

"Ta thấy rồi, đi thôi." Tiêu Hành ôm ta, xoay người toan rời đi.

"Khoan đã!" Trung Cần bá dùng gối bịt miệng Thái tử, sau đó dùng d.a.o găm đ.â.m thẳng vào tim hắn ta.

Thái tử giãy giụa vài cái rồi tắt thở.

"Quốc cữu gia, ta và tướng quân phải lên đường rồi, ngài cũng nên về nhà nghỉ ngơi sớm đi." Ta nhắc nhở Tiêu Hành, "Tướng quân đừng quên kiếm."

Tiêu Hành ừm một tiếng, ôm chặt ta rời khỏi phủ Thái tử.

Đêm nay, Tiêu Hành có trở về không? Không!

Tiêu Hành không trở về, vậy người cứu ta đương nhiên không phải là hắn. Hắn không trở về, cái c h ế t của Thái tử cũng không liên quan gì đến hắn.

Còn về Trung Cần bá, chỉ cần Hoàng thượng còn sống một ngày, tính mạng của hắn ta và Đoan Vương đều nằm trong tay Tiêu Hành.

G i ế t Thái tử, cho dù có tru di cửu tộc cũng không đủ.

Còn sau này thì sao? Sau này hẵng tính.

Tiêu Hành ôm ta đi khoảng mười lăm phút, hắn đẩy một cánh cửa ra, sau đó cởi áo choàng cho ta.

Cơn gió ấm áp phả vào mặt, ta kéo tấm màn che ra, nhìn thấy hắn.

Sắc mặt hắn u ám, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi, nhìn ta chằm chằm.

"Đại tiểu thư thật là cao tay. Tiếp theo, nàng còn muốn tính kế ai nữa?"

"Tướng quân."

Ta cười gượng, vì cảm thấy có lỗi, ta không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.

Tiêu Hành giơ tay lên, ngắt lời ta.

Thực ra, ta cũng không biết nên nói gì.

Ta vui mừng vì hắn đã đến cứu ta, nhưng lại càng không muốn hắn đến.

Trời sáng là chuyện Thái tử bị g i ế t sẽ bị phát giác, Hoàng thượng nhất định sẽ giận dữ, đến lúc đó, hắn dẫn theo ta, sẽ rất khó thoát thân.

"Ta chỉ muốn hỏi nàng, ngay từ lúc gặp ta, nàng đã tính toán đến ngày hôm nay rồi sao?"

Ta lắc đầu.

"Ta chỉ là tùy cơ ứng biến thôi."

Tiêu Hành lại hỏi: "Vậy bây giờ nàng thấy sao, bước tiếp theo sẽ đi như thế nào?"

Hắn nhìn ta chằm chằm, giọng nói lạnh lùng, không giận tự uy.

Ta cảm thấy nghẹn ở cổ họng, lắc đầu: "Ta không ngờ ngài sẽ đến."

"Vậy ra, bước tiếp theo của nàng là vào cung?" Hắn hỏi, đang cố gắng kiềm chế cơn giận.

Ta cúi đầu, không trả lời câu hỏi của hắn.

Ta thật sự đã từng có ý định đó. Chỉ dựa vào sức mình, ta không thể bảo vệ gia đình bình an mãi được.

Vào cung, là lựa chọn có thể giúp ta thu được nhiều lợi ích nhất mà không phải trả giá quá nhiều.

Chỉ có nắm trong tay quyền lực, mới có thể làm chủ vận mệnh của chính mình.

Tiêu Hành đứng dậy, tức giận đến cực điểm, nhưng lại cố nén xuống: "Ta cho nàng một đêm để suy nghĩ."

"Nàng muốn vào cung, ta sẽ thành toàn cho nàng!"

Tiêu Hành không nhìn ta nữa, xoay người rời đi.
 
Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 18



Ta nhìn theo bóng lưng hắn, thở dài.

Trời sáng, Tiêu Hành đẩy cửa bước vào, ta ngồi trên giường chờ hắn.

Nhìn thấy ta, hắn sững người một chút, nhưng ngay sau đó lại nghiêm mặt lại.

"Nghĩ kỹ chưa?"

Ta gật đầu.

"Nàng muốn vào cung?" Khi nói câu này, trong mắt hắn cuồn cuộn cơn giận.

Ta lắc lắc tay: "Không, ta muốn trở về Mạc Bắc."

Tiêu Hành sững sờ, biểu cảm thay đổi nhanh chóng, hắn bước đến bàn rót một ly trà lạnh uống cạn.

"Vân Bình Khanh, Mạc Bắc không phải là nơi nàng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi."

Ta gật đầu đồng ý.

Tiêu Hành nhìn chằm chằm vào ta.

Hắn toan rời đi, ta gọi hắn lại: "Ta cần một bộ quần áo sạch sẽ, nếu có thể, ta còn muốn tắm rửa."

Bước chân hắn dừng lại, cất giọng bất mãn: "Ta biết rồi." Sau đó rời đi.

Tiếng chuông tang vang lên!

Kinh thành lúc này chắc hẳn rất hỗn loạn, ta hơi hối hận vì đã bảo hắn đi tìm quần áo sạch cho ta.

Ta lén lút mở cửa nhìn ra ngoài, ánh mắt vừa lướt qua, bỗng nhiên bắt gặp ánh mắt của hắn, ta vội vàng mở cửa ra: "Mua quần áo không gặp nguy hiểm gì chứ?"

"Không cần nàng quan tâm." Hắn ném bộ quần áo xuống, sau đó rời đi.

Một lát sau, hắn lại mang theo một thùng nước nóng và thuốc trị thương bước vào.

Lúc làm những việc này, hắn đều không nhìn ta.

Ta tự mình tắm rửa, bôi thuốc, Tiêu Hành hỏi từ bên ngoài cửa: "Xong chưa?"

Sắp xong rồi. Ta nhìn vào gương, vết thương trên lưng đã đóng vảy lại bị rách ra, trông thật thảm hại.

Tiêu Hành hình như vẫn chưa rời đi.

Ta vội vàng đổ một ít thuốc bột lên lưng, sau đó mặc quần áo vào, mở cửa hỏi hắn: "Sao vậy? Có chuyện gì sao?"

Nếu không có chuyện gì, hắn sẽ không đứng ngoài cửa như vậy.

Ánh mắt hắn lướt qua người ta, cuối cùng dừng lại trên bàn tay dính đầy thuốc bột của ta, nhưng lại không nói gì.

Ta nằm liệt giường ba ngày, có lúc tỉnh, nhưng phần lớn thời gian đều đang ngủ, Tiêu Hành không để ý đến ta, giống như ngục tốt, ném bát cơm xuống rồi rời đi.

Tối ngày thứ ba, ta theo Tiêu Hành ra khỏi tiểu viện, bên ngoài có ba con ngựa đang đứng, ta bước tới dắt một con, nhưng lại thấy hai vị thị vệ bước đến.

Mỗi người dắt một con ngựa, ngượng ngùng nói với ta: "Phu nhân, hai con ngựa này là của bọn ta."

Vậy ta cưỡi con nào? Ta nhìn con ngựa còn lại.

Tiêu Hành đã lên ngựa, nhìn xuống ta: "Tình hình khẩn cấp, khó tìm được ngựa, Vân đại tiểu thư hãy thông cảm!"

"Không sao, không sao." Ta bước đến, hắn kéo ta lên ngựa.

Đây không phải là lần đầu tiên ta cùng hắn cưỡi chung một con ngựa, nhưng lần trước ta mang tâm trạng hiến dâng bản thân, không sợ hãi bất cứ điều gì.

Nhưng tâm trạng hôm nay lại khác. Bởi vì ta không còn sự thản nhiên lúc c** q**n áo trước mặt hắn nữa, đương nhiên sẽ cảm thấy ngại ngùng.

Hắn giận ta vì ta không tin tưởng hắn, giận ta vì ta hạ độc hắn, ta đều có thể hiểu được.

Hắn không chấp nhận việc ta dùng thân xác để báo ơn, chờ trở về Mạc Bắc, ta sẽ tìm cách khác để báo đáp hắn.

"Nắm chặt vào." Tiêu Hành thấp giọng nói bên tai ta, "Nàng mà ngã xuống, ta sẽ không nhặt nàng lên đâu."

Ta không cãi lại, ngoan ngoãn nắm chặt lấy tay cầm trên yên ngựa.

Tiêu Hành rõ ràng hơi sững người một chút, sau đó không nói chuyện với ta nữa.

Chúng ta lặng lẽ rời khỏi kinh thành, sau khi lên quan đạo thì phi ngựa nhanh chóng.

Ta đã vài lần muốn hỏi hắn những chuyện đã xảy ra ở kinh thành trong mấy ngày qua.

Nhưng lời đến bên miệng lại nuốt vào.

Gió rất lạnh, ta run lẩy bẩy, Tiêu Hành đột nhiên kéo dây cương, dừng ngựa lại, ta khó hiểu nhìn hắn.

Hắn đột nhiên bế ta lên, quay người lại.

Đối mặt với ta.

Ta ngạc nhiên nhìn hắn.

"Ôm chặt vào." Hắn ép ta phải ôm lấy eo hắn, sau đó dùng áo choàng của mình quấn chặt ta lại, "Đừng có cựa quậy, nếu không ta ném nàng xuống đấy."

Ta muốn ngẩng đầu lên xem biểu cảm của hắn lúc nói câu này, nhưng không thể nhìn thấy gì cả.

Chỉ cảm thấy ấm áp, buồn ngủ díp mắt.
 
Xuân Về Nắng Ấm - Lục Trúc Thanh Thanh
Chương 19



Ta ngủ thiếp đi.

Lại còn nằm mơ, trong mơ ta gặp được phụ thân.

Phụ thân bảo ta hãy buông bỏ, chọn một người chồng tốt, sống một cuộc đời bình yên.

Ta nói với ông ấy, Thái tử đã c h ế t, là do Tiêu Hành ép Trung Cần bá ra tay.

Phụ thân nói, Hoàng thượng hiện giờ tuy không phải minh quân, nhưng nếu thay Thái tử, biến số sẽ càng lớn, không có lợi cho Tiêu Hành cũng không có lợi cho gia đình chúng ta.

Đối với chúng ta mà nói, Thái tử c h ế t là trừ được hậu hoạn.

Ta nói rất nhiều, ôm lấy ông ấy khóc nức nở.

Phụ thân hỏi ta vết thương trên lưng có đau không?

Ta nức nở đáp: "Đau lắm ạ. Con không ngờ trượng hình lại đau đến vậy. Lúc con nằm trong nhà lao, lũ chuột ngửi thấy mùi máu, cứ nhảy nhót trên người con."

"Phụ thân, con sợ lắm."

Làm sao ta không sợ được chứ? Ta là đứa con gái được phụ thân cưng chiều từ bé.

Mọi việc trên đời ta đều có thể bàn luận trên giấy, nhưng chưa từng nếm trải gian khổ. Hồi bé bị kim châm tay lúc thêu thùa, ta còn khóc lóc ôm phụ thân.

Nhưng bây giờ chỗ dựa của ta đã không còn, ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng, thay ông ấy bảo vệ gia đình.

Dù phải quỳ xuống làm việc hay đứng thẳng làm người, kết quả ta muốn chính là mọi người đều được sống!

Chỉ cần còn sống, mọi chuyện đều có thể.

Tiếng thở dài vang lên trên đỉnh đầu, ta như bị ném xuống nước lạnh, giật mình tỉnh giấc.

Ngay trước mặt là khuôn mặt của Tiêu Hành.

Ta nằm trong lòng hắn, chỉ lộ ra khuôn mặt, rất gần hắn, hơi thở của hai người quấn lấy nhau.

Khuôn mặt hắn tuấn tú, ánh mắt dịu dàng.

Nhìn hắn, tim ta lỡ một nhịp, vội vàng cúi đầu xuống.

Ngựa dừng lại bên đường, ngón tay thô ráp của hắn nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên mặt ta.

"Mơ thấy gì mà khóc thảm thế?"

Ta quay mặt đi, không nói gì.

"Lúc nói chuyện với ta toàn là dỗ dành hoặc lừa gạt, không hề có một câu nào là thật lòng nhỉ?" Tiêu Hành xoay mặt ta lại, giọng nói đầy vẻ bất mãn.

"Ta không lừa ngài." Ta biện hộ.

"Vậy là nàng luôn dỗ dành ta?"

Ta không thể phản bác.

"Lại im lặng?" Tiêu Hành chờ một lúc, cắn răng nói, "Không nói thì thôi. Vân Bình Khanh, nàng thật là vô tâm!"

Hắn đặt ta vào trong áo choàng, thúc ngựa tiếp tục lên đường.

Ta ngồi không vững, buộc phải ôm chặt lấy hắn.

Ngày hôm sau, Tiêu Hành đã tìm cho ta một chiếc xe ngựa, phái bốn thuộc hạ hộ tống ta trở về.

Trước khi đi, hắn nói với ta một câu: "Nghĩ kỹ xem mình sai ở chỗ nào, rồi hãy đến tìm ta!"

Ta biết mình sai ở chỗ nào, nhưng không hiểu ý của hắn là gì.

Đến Mạc Bắc, mẫu thân và các vị thẩm nương ôm chầm lấy ta khóc nức nở.

Lúc tắm rửa, mẫu thân nhìn thấy vết sẹo trên lưng ta, vừa khóc vừa mắng phụ thân ta, sau đó lại cảm thấy chưa hả giận, liền quay sang mắng ta.

Ta nắm lấy tay mẫu thân: "Mọi chuyện đã qua rồi, sau này chúng ta hãy sống tốt ở Mạc Bắc thôi."

Mẫu thân trừng mắt nhìn ta: "Con nhiều mưu mô như vậy, mẫu thân không tin con sẽ sống yên ổn đâu."

Mẫu thân nói Tiêu Hành không cưới ta, bà ấy sẽ tìm người khác cho ta, chỉ có gả chồng rồi ta mới chịu an phận.

Ta cứ để bà ấy làm tùy ý.

Sau khi vết thương lành lại, ta đến trường học.

Kết cục của vụ án Thái tử bị g i ế t, ta cũng nghe nói. Tối hôm đó, Trung Cần bá đã phóng hỏa, lửa cháy lớn đến mức khi người ta tìm thấy t.h.i t.h.ể của Thái tử thì đã cháy đen như than, không thể kiểm tra được gì nữa.

Triều đình dán giấy truy nã ta khắp nơi, nói ta là loạn thần tặc tử, bắt được sống hay c h ế t đều được thưởng.

Binh lính của triều đình đã rút khỏi Mạc Bắc, Hoàng thượng biết Tiêu Hành chưa c h ế t, Tiêu Hành cũng đã thượng tấu giải thích tình hình, nói rằng sức khỏe của hắn chưa bình phục, đợi khỏe lại sẽ trở về kinh thành.

Hoàng thượng không đồng ý, cũng không phản đối.

Tiêu Hành lúc này đã không còn là người ông ta muốn g i ế t thì g i ế t, muốn gặp thì gặp nữa rồi.
 
Back
Top Bottom