Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuân Phong Dưỡng Sơn Hà - Chuyện Xưa Chốn Hoàng Cung

Xuân Phong Dưỡng Sơn Hà - Chuyện Xưa Chốn Hoàng Cung
Chương 20


Trong tầm nhìn mờ ảo, một bóng người hiện ra, mái tóc đen, y phục đơn sơ mà thanh nhã, như tuyết trắng. Một tay ta vô thức đặt trên vạt áo hắn, từ lâu đã thành thói quen.

"Sao vậy, giữa giấc mộng lại rơi lệ?"

Ta vội lau nước mắt: "Không có gì."

"Có lẽ là mơ thấy tiểu nương của ta."

"Ừ."

Ánh mắt Vương Ngọc đã tỉnh táo, sau khi khẽ chạm vào má ta, hắn khoác áo rời giường: "Sơn Đông báo khẩn, hôm nay buổi chầu sớm hơn thường lệ, nàng có muốn theo ta không?"

Ta nhìn ra ngoài cửa sổ, trời hãy còn tối, chỉ vừa hé sáng ở phương đông, khẽ gật đầu đồng ý.

Thực ra, từ khi ta và Vương Ngọc kết duyên đã ba năm, chưa một ngày bình lặng như trong mộng.

Hắn mỗi ngày dậy sớm vào triều, lao lực khổ sở, ta cũng chẳng thể yên giấc, chỉ đành theo cùng nhịp sống của hắn.

Trước cửa dần sáng đèn, vài tỳ nữ nối đuôi nhau tiến vào, trên khay bày hai bộ y phục, một lớn một nhỏ, ngực áo thêu họa tiết thôn thiên thao thiết, sắc và kiểu giống hệt nhau.

Các tỳ nữ giúp ta búi tóc kiểu thiếu niên, trong gương đồng lờ mờ hiện lên một thiếu niên tuấn tú phong lưu, đôi mắt cười híp lại, hai răng chuột nhọn nhỏ, hai giọt chu sa đỏ thắm dưới mắt, trông thật có phần tinh nghịch lém lỉnh.

Ta khoác lên mình bộ áo dài, đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, Vương Ngọc đứng sau khẽ liếc một cái, thản nhiên khen: "Áo mới thật hợp."

Chẳng bao lâu, hắn đã vận triều phục xong, tự tay cài mũ ngọc cho ta. Sau khi chải chuốt xong xuôi, chúng ta cùng lên xe ngựa đã chuẩn bị sẵn của Vương gia, vội vàng tiến về Vị Ương cung.

Bữa sáng đã sẵn sàng trên xe, Vương Ngọc ngồi trong xe vừa uống trà vừa xem công văn, còn ta tay cầm bút chu sa, chia loại những tấu sớ chất cao như núi.

Lúc này, mọi người trong Vương gia vẫn còn say ngủ.

Đại Nghiệp năm thứ mười tám, hoàng thất dời đô xuống phía nam, định đô tại Lạc Dương. Do hoàng đế còn nhỏ, tiên đế băng hà đã truyền lại quyền nhiếp chính cho các đại thế gia, Tây Thái hậu thùy liêm, đại tư đồ Vương Ngọc, thái sư Tạ Cập và Long Tương tướng quân Mộ Dung Thùy cùng phò tá, như vậy mà đã ổn định triều cục sóng gió vài năm qua.

Vừa vào Ngự thư phòng, đã thấy một người đứng đợi ngoài cửa, dung mạo như tuyết, tóc đen, mắt biếc, khôi ngô mà lạnh lùng.

Vương Ngọc khẽ gật đầu: "Mộ Dung tướng quân."

Ta vội cúi mình hành lễ, Mộ Dung Thùy liếc ta hai cái, không nói lời nào.

Hắn biết ta từng dùng kế để đẩy hắn vào thế bí ở Nghiệp Bắc, bởi vậy có phần kiêng dè, mỗi lần thấy ta đều như mang bộ mặt đau khổ.

Trừ thái sư ra, vài trọng thần phò tá khác đều tề tựu tại Ngự thư phòng. Phía sau thư án là vị thiếu đế mặt mày ngây thơ, thấy Vương Ngọc thì lộ vẻ khổ sở:

"Vương tư đồ, Sơn Đông vừa qua hạn hán, nạn châu chấu lại dấy lên, thái sư bảo trẫm phải ra chiếu tội kỷ, có nhất định phải thế không?"

Nghe đến Tạ Cập, Mộ Dung Thùy cười nhạt: "Nếu thái sư đã nói vậy, hà tất phải có lý do."

Thiếu đế liếc mắt cầu cứu về phía Vương Ngọc, hắn trầm ngâm một lúc, gật đầu ra hiệu cho ta: "Tần Tần, nàng thấy sao?"

Ta đáp: "Hạn thì có châu chấu, có châu chấu thì tất đói, đây là quy luật tự nhiên, là lẽ thường của trời đất, không liên quan gì đến bệ hạ."

Chưa dứt lời, Vương Ngọc đã ra hiệu cho chấp bút bên cạnh: "Ghi lại, nguyên văn trả lời thái sư."

Chấp bút vâng dạ liên tục. Thiếu đế vui mừng ra mặt, ánh mắt nhìn ta thêm phần kính trọng: "Vị tiểu lang họ Tạ này quả là thông minh, hay là trẫm ban cho khanh một chức quan được không?"

Ta vội chắp tay hành lễ, đáp không dám nhận. Vương Ngọc chỉ mỉm cười, còn Mộ Dung Thùy nhìn cảnh ấy, nét mặt có vẻ trầm tư.

3

Ra khỏi Ngự thư phòng, ta bước theo sau Vương Ngọc, khẽ kéo vạt áo hắn: “Chử Khanh, vì sao chàng luôn bảo ta thể hiện trước Thánh thượng?”

Vương Ngọc cùng ta sóng bước, khẽ mỉm cười: “Ta và nàng nghĩ giống nhau, nhưng lại chẳng thể hoạt ngôn như nàng, biết làm sao đây?”

Nghe vậy, ta thoáng thấy ngượng ngùng. Ban đầu, Vương Ngọc không để ta nhúng tay vào chính sự, nhưng sau thấy ta có thể giúp ích nên dần mặc kệ, còn cải trang ta thành thiếu niên để dễ dàng đưa vào triều.

Khi gặp vài vị đại thần, họ đều gật đầu né tránh, chẳng bao lâu phía sau lại truyền đến tiếng xì xào.

“Đó là tiểu lang nhà họ Tạ?”

“Đúng vậy.”

“Tiểu lang này dung mạo thanh tú như nữ tử, vậy mà Vương lang quân lại không kiêng kỵ gì…”

Ngày thành hôn của hai ta không khoa trương, người biết mặt ta chẳng nhiều, ngoài vài người thân cận trong nhà họ Vương và họ Tạ. Vì ta ngày ngày bên cạnh Vương Ngọc, trong triều đồn đại ầm ĩ, nói rằng Vương Tư Đồ yêu chiều đệ đệ của vợ mình là tiểu lang họ Tạ, ngày đêm kề cận, tình cảm sâu đậm. Thậm chí còn có lời đồn rằng hắn có mối tình đoạn tụ. Mỗi khi nghe thấy, ta chỉ biết làm ngơ.

Vì thiếu đế tuổi nhỏ ham chơi, phần lớn tấu sớ đều chuyển tới tay Vương Ngọc, nên khi hắn vào Thượng thư viện, thường bận bịu xử lý công vụ suốt bảy, tám canh giờ.

Ở bên ngoài, ta ngồi dưới hành lang pha trà, vừa đổ nước trà thừa vào bồn hoa thì nghe thấy tiếng chân lộp cộp từ đằng xa, hai thiếu niên trẻ tuổi tiến lại gần. Một người nhìn thấy ta, không kiềm được mà chú ý nhìn.

“Thiếu niên này quả thật tuấn tú.”

Người kia nghe lời khen liền lạnh nhạt liếc mắt nhìn ta. Ta nhìn kỹ lại, mới nhận ra đó đều là người quen. Một là phu quân của muội muội ta, Viên Hộ, chi hệ của nhà họ Viên, người còn lại là tiểu lang họ Thôi, Thôi Trạm, dòng chính nhà Thôi thượng kinh.

Thấy hai gương mặt quen thuộc tiến tới, ta vội xách bình trà xoay người bỏ đi.

Vương Ngọc ngồi sau án, đang cầm bút viết nhanh, thấy ta bước vào liền nép sau bức bình phong, hắn thắc mắc: “Nàng làm gì vậy?”

Ta khẽ ho một tiếng: “Ừm… né chút.”

“Có gì mà phải né tránh?”

Nói vừa dứt lời, thì tỳ nữ dẫn hai lang quân vào, hắn đã hiểu ra, chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng “Ồ.”

Nghe họ trò chuyện, hóa ra là cầu chức quan. Con cháu sĩ tộc sau khi đến tuổi trưởng thành đều cần quý nhân tiến cử, nếu không khó mà vào được triều đình. Vương Ngọc đưa cho mỗi người một thẻ bài, Viên Hộ nhận thẻ, tạ ơn rối rít rồi rời đi.

Ta đứng sau bình phong đến tê cả chân, vô ý cử động phát ra tiếng động, liền nghe Thôi Trạm ngoài đó nói: “Biểu ca, có tiếng gì vậy?”

Vương Ngọc đáp: “Chắc là chuột.”

Thấy Thôi Trạm đứng lại không đi, Vương Ngọc lại nói: “Ta nghe mẫu thân nói, bà đã cầu thân cho đệ với tiểu thư họ Khúc ở Thanh Hà, đệ đã đồng ý rồi chứ?”

Người kia có vẻ khó xử: “Đệ đâu phải biểu ca, làm gì có địa vị cao để được tùy ý, đã là ý thích của mẹ, đệ cũng chỉ đành thuận theo thôi…”

“Ừ.”

Vương Ngọc không bày tỏ gì, Thôi Trạm lại nói khẽ: “Biểu ca, huynh đã nạp nữ lang nhà họ Nam làm thiếp chưa?”

“Chưa từng.”

“Nhưng đệ nghe nói, nữ lang nhà họ Nam từng hai lần cứu huynh trong cơn hoạn nạn, nay thế gian loạn lạc, khói lửa triền miên, sao biểu ca có thể để một nữ tử yếu đuối không nơi nương tựa như thế?”

Vương Ngọc khẽ cười: “Thôi Trạm, đến nay đệ vẫn còn nhớ nàng ấy sao?”

Thôi Trạm im lặng.

Trong sự tĩnh lặng tuyệt đối, chỉ nghe tiếng hắn từ tốn cất lời: “Gọi là báo ân, vậy là nạp nàng ấy làm thiếp ư?”

“Đã là thiếp, ngày ngày phải nghe lời mẹ chồng, thân phận chẳng khác nào nô bộc, đến con ruột sinh ra cũng không được tự nuôi dưỡng, chịu cảnh cốt nhục chia lìa, sống trong khổ đau, làm sao gọi là báo đáp? Nói vậy thật sai lầm.”

Thôi Trạm nghe xong vội nói: “Nhưng ở chốn sĩ tộc đâu dễ có được tự do, biểu ca - huynh cũng ái mộ nữ lang nhà họ Nam, nhưng chẳng phải vẫn cưới nữ tử nhà họ Tạ đó sao?”

Ta nghe đến đây, không kìm được mà đẩy bình phong bước ra, quỳ xuống ngồi sau Vương Ngọc.

Ba năm trôi qua, Thôi Trạm nhìn chằm chằm ta, mắt đỏ ngầu: “Nam Cẩm Bình, sao nàng lại ở đây?”

Ta cúi đầu: “Giờ ta đã đổi tên, là Tạ Tần.”

Thôi Trạm thốt lên hai chữ ấy, nhẩm đi nhẩm lại: “Tạ Tần, Tạ Tần, vậy là nàng là tiểu nữ của Tạ nhị phu nhân?”

Thấy ta gật đầu, sắc mặt hắn liền tối sầm lại: “Thì ra là thế… Nhưng với danh môn như nhà họ Vương và họ Tạ, sao có thể dung nạp nàng?”

Vương Ngọc khẽ cười: “Làm chồng, cần phải có khí phách che chở cho cha mẹ và thê tử, nếu môn đệ không đủ, thì nâng nó lên cao, có sao đâu?”

Thôi Trạm nghe vậy, đồng tử giãn ra, hiển nhiên là quan niệm từ trước đã bị đảo lộn, xáo trộn.

Đang giằng co, bỗng nghe tỳ nữ bên ngoài báo có Long Tương tướng quân đến thăm.

Vị khách ấy khoác một chiếc áo choàng hạc đính kim tuyến, ngang lưng đeo cung tên lông vũ, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị, vào cửa liền nổi nóng với Vương Ngọc: “Ngươi với Tạ Cập không hợp nhau, mà cứ để ta đứng giữa khó xử?”

Khí thế của hắn mạnh mẽ, như không phải đến bàn chuyện công mà đến tìm người trút giận, Thôi Trạm vội hành lễ: “Vị tráng sĩ này là?”

Vương Ngọc đáp: “Đây là Long Tương tướng quân, Mộ Dung Thùy.”

Nghe xong, Thôi Trạm kích động: “Lẽ nào là vị ‘Quỷ Tướng’ lừng danh, Mộ Dung tướng quân?!”
 
Xuân Phong Dưỡng Sơn Hà - Chuyện Xưa Chốn Hoàng Cung
Chương 21


Thấy vậy, ta vội sai người pha trà, không lâu sau đã có một chén trà thơm ngát, vừa ấm vừa ngọt được bưng đến trước Mộ Dung Thùy. Hắn thích uống trà ngọt, lập tức bưng lên uống ừng ực, một chén trà dập tắt cơn giận trong cổ họng. Vương Ngọc hỏi lại vì sao hắn nổi nóng, hắn im lặng một lúc.

“Dù sao ta cũng không nhẫn nhịn nổi việc dính líu đến bè phái nhà các người, ngươi đấu với Tạ Cập thế nào thì đấu, đừng quên mười thành trì đã bị người Hồ đoạt mất!”

Ta nhanh tay rót thêm cho hắn một chén trà: “Đó là tất nhiên, còn phải nhờ cậy vào tướng quân.”

Mộ Dung Thùy uống thêm vài chén trà, vội vã đứng dậy muốn đi. Vương Ngọc bỗng đứng dậy giữ lại, khẽ mỉm cười: “Mộ Dung Thùy, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Hắn nghe vậy, miễn cưỡng đáp: “Nói đi.”

“Nếu ngươi có cảm tình với một nữ tử, sẽ làm thế nào?”

Mộ Dung Thùy ngạc nhiên: “Ta thích, vậy thì nàng ấy là của ta, có gì mà phải băn khoăn?”

“Nhỡ phụ mẫu nàng ấy đòi của cải thì sao?”

“Đi cướp nhà phú hộ vài món là có thôi, dễ mà.”

“Nếu nàng đã là thê tử của người khác?”

Hắn bình thản: “Còn phải hỏi? Thì giết chồng nàng ấy, trực tiếp mang về phủ mình!”

Vương Ngọc nghe vậy, vỗ bàn cười lớn: “Quả nhiên là Quỷ Mắt Biếc!”

Mộ Dung Thùy đi rồi, Thôi Trạm như chưa hoàn hồn, dường như rơi vào trạng thái ngơ ngẩn.

Ta khẽ đẩy hắn, hắn đột nhiên tỉnh lại, hô to mấy tiếng: “Đại trượng phu phải như biểu ca, phải như Long Tương tướng quân!” Nói xong hắn vội vàng đứng dậy, đuổi theo Mộ Dung Thùy.

Vương Ngọc cười bảo: “Đúng là một thiếu niên tài năng, sao lại bị mẫu thân dạy dỗ thành nhút nhát như vậy?”

Ta lắc đầu, ngồi xuống chỗ dưới của hắn, đặt chồng tấu sớ đã phân loại lên án thư, Vương Ngọc thấy ta bận rộn không ngừng, vẻ mặt đầy tự hào.

“Thật ra, nếu Thôi Trạm ngày đó xin ta hỏi cưới nàng, ta còn đánh giá hắn cao hơn, không chừng sẽ giúp hắn thuyết phục mẫu thân, thế là chẳng có chuyện của ta và nàng rồi.”

Ta cúi đầu, ngoan ngoãn đáp: “Chuyện đã qua, nói làm chi nữa?”

Nào ngờ, Vương Ngọc nghe vậy, liền kéo ta vào lòng, để ngồi trên đùi hắn: “Nhiều năm trôi qua, Thôi Trạm vẫn nhớ nhung nàng, nếu ta không ra tay mạnh mẽ, chẳng phải nàng sẽ hại một thiếu niên sao?”

Ta nói nhỏ: “Có nữ nhân thì đổ thừa nữ nhân, không có nữ nhân thì đổ thừa vì không có nữ nhân, chắc là không có nữ nhân thì nam nhân đều làm thánh hiền cả.”

Vương Ngọc nghe xong cười ngả nghiêng, đến mức không thở nổi.

“Nàng… đúng là nàng!”

Cười xong, hắn cúi hôn lên má ta, làm ria xanh mới mọc chạm vào khiến ta vừa buồn cười vừa khó chịu: “Phu quân! Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!”

“Hừ, nếu nàng mà biết sai, hoàng đế chắc cũng phải đổi người rồi!”

Ta vội bịt miệng hắn lại: “Lời này không thể nói bừa!”

Vương Ngọc giữ tay ta, nhẹ lắc đầu: “Nơi đây chỉ có hai ta, sợ gì chứ, nàng là thê tử của ta, ta là phu quân của nàng, chuyện gì chẳng thể nói, ta đều có thể kể với nàng, kể hết với Tần Tần.”

Nói xong, hắn lại cắn nhẹ vào tai ta: “Ta với Tạ Cập không hề bất hòa, có nhiều việc nàng không hiểu được, nhưng cứ từ từ suy ngẫm, ắt sẽ học hỏi được nhiều điều.”

Nghe vậy, ta chỉ gật đầu.

4

Đến chiều tối, ta cùng Vương Ngọc trở về Vương phủ.

Mỗi ngày mùng Một và ngày Rằm, chúng ta thường dùng bữa cùng Trưởng công chúa và gia đình, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Ngồi vào bàn, Trưởng công chúa không ngừng quan sát ta: “Tần Tần hình như hơi gầy đi.”

Vương Ngọc gắp cho ta một miếng cá, từ tốn nói: “Vài ngày gần đây có gấp báo từ Sơn Đông, may nhờ nàng giúp ta xử lý công vụ, e rằng nàng đã vất vả quá.”

Nghe vậy, sắc mặt Trưởng công chúa có chút dịu lại. Ta lập tức cúi đầu thưa: “"Vì muốn giúp phu quân chia sẻ lo toan, ta không dám quên dù chỉ một ngày.".”

Phía đối diện, phụ thân Vương Thuật có vẻ muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng.

Vương Ngọc nhàn nhạt nói: “Lúc ăn thì không nói, lúc ngủ thì không nói. Nếu có gì cần bàn bạc, phụ thân có thể tìm con sau bữa cơm.”

Vương Thuật nghe xong liền cúi đầu ăn, tay gắp thức ăn liên tục.

Cảnh tượng này rõ ràng là vì Trưởng công chúa đã xúi bẩy vài lời bên gối, khiến cả hai muốn khiển trách ta, nhưng ngại Vương Ngọc nên không tiện nói thẳng.

Đêm ấy khi chuẩn bị đi ngủ, Vương Ngọc tiến đến c** th*t l*ng của ta, nhưng ta nhanh chóng đẩy hắn ra: “Sau kỳ nguyệt thủy dễ thụ thai, giờ đã qua mười ngày rồi, phu quân đành chờ lần tới vậy.”

Hắn tính toán ngày, sắc mặt biến đổi: “Bắt ta chờ hai mươi ngày, chẳng phải là chịu đựng đến hao mòn sao?”

“Vả lại, ai nói rằng ‘sau nguyệt thủy dễ thụ thai’, sao ta chưa nghe bao giờ?”

Ta cẩn thận nhìn sắc mặt hắn: “Là một phu nhân thân thiết với Trưởng công chúa đã nói vậy.”

Vương Ngọc khẽ “ồ” một tiếng, bàn tay m*n tr*n nơi eo ta: “Yên tâm, giữa chừng vẫn còn hai mươi ngày, phu quân sẽ khiến nàng đêm nào cũng được như ý.”

Nghe hắn hào phóng như vậy, ta chỉ biết nửa đẩy nửa kéo mà thuận theo.

Hôm nay, Vương Ngọc dường như rất cao hứng, một hồi lướt qua màn trướng lay động, tấm chăn đỏ đung đưa theo, hắn buông một tiếng thở nhẹ: “Có ai so được với Tần Tần của ta? Lúc tĩnh thì dịu dàng như nữ tử, lúc động lại nhanh nhẹn như thỏ chạy.”

Hắn thỏa mãn tán thưởng, còn ta chỉ tuyệt vọng nhìn trướng gấm trong bóng tối, không thốt nên lời.

Thấy vậy, hắn vòng tay ôm ta, nhẹ nhàng v**t v* phía sau lưng:

“Nàng sao thế?”

Cuối cùng ta không nhịn được mà nói lên mối băn khoăn trong lòng: “Ta không hiểu, các nữ nhân khác lấy chồng, chỉ cần đêm đêm hầu hạ phu quân, cớ sao ta lấy chàng rồi, lại vất vả cả ngày lẫn đêm như vậy?”

Trong bóng tối, Vương Ngọc nhướng mày, ánh mắt đầy vẻ hứng thú: “Nếu nàng là thiếp, dĩ nhiên chỉ cần lo ban đêm.”

“Nhưng nàng là thê tử của ta, chẳng những phải lo ban đêm, mà ban ngày cũng phải chia sẻ công việc cùng ta.”

Ta: “…”

5

Khi mới vào Vương gia, ta cũng giống như các con dâu khác, giúp mẹ chồng quản lý việc trong phủ. Nhưng từ sau lần khéo léo giúp Vương Ngọc phân loại và tóm tắt các văn thư phức tạp, ta ngày ngày đều phải theo hắn xử lý công vụ.

Đến nay, ngay cả lễ sáng chiều thỉnh an cũng không còn nữa, mà lại phải như phu quân, ngày ngày theo hắn vào triều, ban đầu Trưởng công chúa còn có ý phản đối, nhưng về sau cũng đành chịu thua trước quyết tâm của Vương Ngọc.

Nhờ có sự giúp đỡ của ta, công việc của Vương Ngọc đã giảm bớt đáng kể, khiến hắn rất dựa dẫm vào ta, ngày qua ngày đều như vậy. Không lâu sau, do suy nghĩ quá độ, ta ngày càng gầy gò, tóc rụng nhiều, suốt ba năm cũng không có tin vui. Thấy ta gần đây luôn u sầu, hắn dường như đã hiểu ra, đặt tay lên bụng ta, khẽ thở dài: “Người nông phu đã chăm chỉ lắm rồi, chỉ tiếc là ruộng lúa lại không xanh tốt.”

Ta bực dọc đáp: “Nếu chàng không cho ta theo hầu trên triều, để ta nghỉ ngơi đôi chút, ngủ nướng một chút thì có khi cũng xanh tốt thôi.”

Nghe vậy, Vương Ngọc liền nhẹ nhàng an ủi, nói bao lời ngọt ngào: “Có gì đáng vui khi mũm mĩm đâu? Ta vẫn thích eo thon, tóc mượt của Tần Tần hơn, đó mới là điều ta yêu.”

Trước lời hắn, ta chỉ đành đáp lại bằng một tiếng cười nhạt.

Thấy ta không vui, Vương Ngọc cuối cùng cũng quan tâm hơn. Hôm sau, hắn mời đến mấy vị danh y đến khám bệnh cho ta, cả ngày lẫn đêm, ta phải gặp đến bảy tám vị danh y. Khi nghe ta nói rằng sau kỳ nguyệt thủy dễ thụ thai, các đại phu đều lắc đầu.

“Không đúng, không đúng! Phải là những ngày giữa hai kỳ nguyệt thủy mới dễ thụ thai, còn ngay sau kỳ nguyệt thủy lại là thời điểm tránh thai.”

Nghe các đại phu nói như vậy, ta mới bừng tỉnh. Có lẽ việc Vương Ngọc luôn giữ ta kề cận bên mình không chỉ để giúp hắn làm việc, mà còn vì một lý do khác…

Sau sự việc đó, ta cũng không còn phản đối việc theo hắn vào triều nữa. Trưởng công chúa có tỏ thái độ, ta cũng chỉ xem như không thấy.

Hôm ấy, Vương Ngọc đang lật xem văn bản thì đột nhiên bảo ta: “Phải rồi, Thôi Trạm đã từ chối hôn sự với nhà họ Khúc, xuất chinh rồi.”

“Xuất chinh ư?”

Ta nghĩ đến dáng người mảnh khảnh của Thôi công tử, thật khó mà tưởng tượng được một người như vậy sẽ cầm quân ra trận trông ra sao.

Vương Ngọc cười: “Vậy thì tốt. Dưới trướng Mộ Dung Thùy, có lẽ hắn cũng sẽ nhiễm thêm chút tính khí lang sói.”

Nói xong, hắn ngả lưng trên tràng kỷ, khép hờ mắt. Ta đoán ý nên lấy một tập văn thư đọc cho hắn nghe.

Tập văn thư này là do tên muội phu họ Viên của ta – Viên Hộ – gửi đến. Đọc vài trang toàn những lời dài dòng mà nội dung chỉ xoay quanh một ý, Vương Ngọc nghe một lúc, đành ngắt lời: “Đừng đọc nữa, tóm tắt cho ta đi.”

“… Không thể làm được.”

“Hừ.” Vương Ngọc đưa tay xoa trán, giọng lạnh lùng: “Ta đã cho hắn vào Thượng thư sảnh, chỉ cần soạn một bản chiêu mộ dân binh mà cũng không làm nổi?”

Ta ngẫm nghĩ, đưa ra một kết luận: “Có lẽ hắn sợ đắc tội với người khác.”

Vương Ngọc lạnh nhạt đáp: “Vậy mà cũng gọi là đắc tội sao? Mộ Dung Thùy sắp tiến về phía Bắc, vừa yêu cầu quân tinh nhuệ, vừa đòi khí giới sắc bén. Nếu ta làm theo ý Tạ Cập, trực tiếp tăng nặng thuế lên dân chúng, chẳng lẽ lại không đắc tội người khác?”

Thế gia đại tộc với quan hệ rối rắm, Vương Ngọc và Tạ Cập cùng xuất thân thế gia, không chỉ phải hỗ trợ Mộ Dung Thùy hậu phương, mà còn phải cân bằng quyền lực giữa các thế gia, quả thật rất khó khăn.
 
Xuân Phong Dưỡng Sơn Hà - Chuyện Xưa Chốn Hoàng Cung
Chương 22


Thấy hắn có vẻ mệt mỏi, quầng mắt thâm lại, ta khẽ nói: “Phu quân có thể trưng binh từ các thế gia, cho phép con cháu dùng tiền chuộc thân, như vậy có thể tạm thời giải quyết nguy cấp.”

Vương Ngọc thở dài: “Các thế gia còn có của cải, nhưng thứ dân sẽ thế nào?”

“Có thể cho phép thứ dân thay thế bằng nộp sắt, áo giáp, vải bông, hoặc ban thưởng quân công, miễn trừ thuế cho cả dòng họ.”

Nghe vậy, Vương Ngọc trầm ngâm suy nghĩ.

Sáng hôm sau, hắn bảo ta đem những lời ấy tấu lên trước mặt Hoàng đế, khi ấy Thái phó Tạ Cập cũng có mặt, nghe vậy liền hết lời tán thưởng. Từ đó, dưới sự thống nhất của ba vị Tư đồ, Thái phó và Long Tương tướng quân, bản “Đốc Quân Lệnh” được soạn thảo và ban hành.

Thái hậu cố gắng ngăn cản, nhưng bị Thiếu Đế bác bỏ ngay tại triều đình. Từ quan đến dân, không ai dám không tuân theo.

Sau khi quân lệnh được ban hành, Thiếu Đế tự mình nắm quyền, Vương Ngọc và Tạ Cập dần dần nhường quyền lại, Mộ Dung Thùy cũng tiến sâu vào Nghiệp Bắc, thế như chẻ tre, dân chúng không ngừng tán dương.

Về phần Viên Hộ, sau khi từ chối soạn chiêu mộ lệnh, hắn nhiều lần xin vào Thượng thư nhưng đều bị Vương Ngọc từ chối. Đến nay, hắn vẫn chỉ quanh quẩn ở nhà.

Ba tháng sau, ta được chẩn đoán có thai, Trưởng công chúa mừng rỡ vô cùng, yêu cầu ta nghỉ ngơi ở nhà, Vương Ngọc cũng không ép, chỉ là vẫn để lại rất nhiều văn thư cho ta, bảo rằng đó là “để giải khuây.”

Hôm ấy, khi ta đang làm tóm lược cho các văn thư, có người đến báo tin nói phu nhân của Viên Hộ muốn gặp Tam phu nhân. Ta liền hiểu ra rằng hôm trước khi gặp ta, dù lúc ấy Viên Hộ không nhận ra ngay, nhưng sau đó hắn cũng đã nhận thức được, và giờ đây hắn sai muội muội Nam Cẩm Tú đến giảng hòa.

Ta gật đầu, sai hộ vệ mời nàng vào, nhìn thấy vẻ tiều tụy, gầy gò của nàng, ta không khỏi ngạc nhiên: “Muội sao lại gầy đến mức này?”

Dù ta cũng gầy, nhưng vốn dĩ từ nhỏ đã vậy, Vương gia cũng chẳng bao giờ bạc đãi về mặt ăn uống. Trái lại, Nam Cẩm Tú vốn ham ăn, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng mập mạp, tròn trịa, giờ đây lại trở nên gầy gò như tờ giấy, không biết đã phải chịu những gì.

Nàng lấy tay che miệng, mặt đầy vẻ sợ hãi: “Tỷ tỷ, hóa ra thật sự là tỷ!”

Ta gọi người dâng trà và bánh trái, rồi từ tốn ngồi xuống thềm: “Phải, nếu không phải ta mệnh lớn, thì giờ đây chắc đã bị mẫu thân muội đưa đến Dư Mục, rồi chết ở Trường Châu rồi.”

Nàng mở miệng định nói: “Nhưng… nhưng mẫu thân làm vậy, muội là phận nữ nhi sao có thể phản kháng? Muội từng muốn cầu xin phụ thân cho tỷ làm thiếp, nhưng phụ thân không đồng ý…”

Ta lắc đầu: “Muội sống khổ sở thế này, còn lo gì đến việc bảo vệ ta?”

Nghe vậy, Nam Cẩm Tú bật khóc nức nở: “Đúng thế, ta sống chẳng hơn tỷ được chút nào. Tỷ may mắn thoát khỏi Dư phủ, lại được làm chính thất của Tam lang!”

Ta chỉ lắc đầu: “Giành được sự yêu thích nhất thời của Vương Ngọc không khó, nhưng để trở thành người vợ được tôn trọng cả đời lại là chuyện không hề dễ dàng.”

Những lời sau đó, ta cũng chẳng muốn nói thêm, nói ra e rằng nàng cũng không tin.

Nam Cẩm Tú lại nhìn ta một lượt, thấy ta đi giày mềm, mặc áo rộng, chẳng khó để hiểu điều gì đang xảy ra. Ánh mắt nàng tràn đầy ngưỡng mộ: “Xem ra tỷ mang thai rồi, phải không?”

Ta gật đầu: “Còn muội, ba năm qua đã có con cái gì chưa?”

Nghe vậy, đôi mắt nàng bỗng đỏ hoe: “Con cái gì chứ! Kể từ khi cha mẹ muội qua đời, không còn ai chở che, Viên Hộ đã có ý định bỏ vợ từ lâu rồi!”

Ở Đại Nghiệp, sĩ tộc bỏ vợ là điều đại kỵ, nếu bị người đời chỉ trích, có thể phải chịu phạt, thậm chí mất chức.

Thấy vẻ mặt ta không tin, nàng buồn bã nói: “Đúng thế, hắn muốn trèo cao, sao có thể bỏ vợ thẳng thừng. Đương nhiên là phải dùng thủ đoạn để ta tự xin hòa ly.”

Nói rồi, nàng quay người lại đóng cửa, vén áo để lộ ngực, cho ta thấy những vết thương chồng chất.

“Đây là hôm trước hắn bắt muội đến cầu xin tỷ, muội không chịu, thế là hắn lấy đồng tiền nung đỏ mà dí vào.”

“Còn lưng muội, hôm nọ bị mẹ chồng trách mắng vì hắn không chịu ngủ cùng muội, hắn liền cởi đai ngọc ra, đánh muội đến cả canh giờ.”

“Chân trái muội, đến giờ vẫn còn chưa thể đi lại được…”

Nàng còn chưa kịp cho ta xem vết thương ở chân, ta đã cảm thấy đau xót, đồng cảm đến mức nước mắt không kìm được mà trào ra.

Nam Cẩm Tú vốn sợ đau, nay lại chẳng còn biểu lộ cảm xúc gì: “Ta biết ở Nam gia ta không có tiếng nói, chẳng thể đối tốt với tỷ. Giờ cũng chẳng mặt mũi nào cầu xin tỷ giúp. Nhưng dù sao cũng là tỷ muội ruột, nếu tỷ không giúp cũng được. Chỉ mong sau này, khi ta chết trong nhà họ Viên, tỷ nói với Tam lang một tiếng, xin chuyển hài cốt của ta ra khỏi đó, đừng để ta phải chôn chung với tên đốn mạt đó.”

Nghe xong, ta lau nước mắt, lấy lại bình tĩnh: “Muội yên tâm, việc này ta đã biết, quyết không để muội chịu khổ nữa.”

Thấy ta nói nhẹ nhàng, Nam Cẩm Tú mừng rỡ, tiến đến nắm lấy tay ta: “Thật sao, tỷ thật sự sẽ giúp muội chứ?”

“Thật. Đều là nữ nhân, không giúp muội, ta còn có thể giúp ai?”

Nam Cẩm Tú nhìn ta hồi lâu, đôi mắt khô cạn cuối cùng cũng ướt đẫm: “Ta đã không còn cha mẹ, may mắn còn có tỷ để nương tựa!”

Nói rồi, chúng ta ôm chầm lấy nhau, nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Không lâu sau, nàng lau nước mắt, khẽ đẩy ta ra: “Tỷ tỷ mang thai rồi, nên giữ tâm trạng thoải mái, như vậy mới có thể sinh con, giữ được ân sủng.”

Ta gật đầu, cố gắng trấn tĩnh lại.

6

Đêm đó, ta giữ Nam Cẩm Tú lại ở Vương gia, đợi Vương Ngọc trở về rồi nhắc đến chuyện này với hắn.

Không ngờ, hắn nghe xong, chỉ nghiêng mắt nhìn ta: “Sao? Nàng còn giữ muội muội lại bên mình, lẽ nào là nghe lời gì từ mẫu thân rồi?”

Ta vội nói: “Không có, chỉ là Cẩm Tú muốn hòa ly với Viên Hộ, nên cầu xin ta giúp đỡ thôi.”

Vương Ngọc nằm trên giường, một tay tựa sau gáy, nhìn ta cười: “Ồ, vậy là thế, ta cứ tưởng nàng thân thể nặng nề, muốn tìm muội muội đến chia sẻ bớt.”

Nghe hắn nói vậy, ta mới sực nhớ đến chuyện hôm trước Trưởng công chúa đưa đến vài quý nữ, nói muốn giúp ta chia sẻ gánh nặng. Khi đó ta chỉ nói cứ tùy phu quân, bảo thu hết cũng được, chẳng ngờ đã lọt vào tai Vương Ngọc, khiến hắn ghi hận trong lòng.

Nghĩ đến người này ngoài mặt thì phong quang chính trực, nhưng trong lòng lại nhỏ nhen như kim, ta vội bước đến bóp chân đấm vai cho hắn, miệng cười tươi: “Không, không có đâu, ta hiểu rõ lòng chàng là không thích người khác. Chỉ vì nể mặt mẫu thân nên không muốn làm bà mất mặt mà thôi.”

“Ta chỉ yêu mình chàng thôi, làm sao nỡ lòng chia sẻ với người khác?”

Vương Ngọc “hừ” một tiếng, khiến lưng ta lạnh toát. Một lát sau, như sực nhớ ra điều gì, hắn lại hỏi ta: “Chiến sự phía Bắc đang gấp rút, dạo này ta ăn ở luôn trong cung, nàng có ở lại Vương gia dưỡng thai không?”

Ta vừa định nói sẽ ở lại, đã thấy đôi mắt hắn khép hờ, vẻ không vui lộ rõ, nên ta lập tức hiểu ý: “Chàng đi đâu, ta sẽ theo đó. Giờ đã vững thai ba tháng, đương nhiên sẽ theo chàng vào cung ở.”

Vương Ngọc nghe vậy thì gật đầu hài lòng.

“Dạo gần đây vì không thấy nàng đến chầu, Thánh thượng luôn hỏi đến nàng, còn nói muốn ban cho nàng chức Thư lại, dù chỉ là chức quan nhỏ sáu trăm ngọc thôi. Nếu nàng muốn, ta sẽ giúp nhận, chỉ sợ nàng vất vả thôi.”

Nghe có lương bổng, lòng ta vui mừng khôn xiết: “Thật là tốt quá! Làm phiền phu quân giúp ta nhận đi!”

Vương Ngọc thấy ta mừng rỡ, chỉ cười nhạt: “Hóa ra so với ta, vàng bạc vẫn đáng tin hơn nhỉ?”

“Không phải vậy!”

Nghe hắn nói thế, ta vội giải thích: “Dù là Thôi Trạm, Thánh thượng hay vàng bạc, trong lòng ta đều không ai bằng phu quân cả.”

Hắn khẽ hừ một tiếng: “Trước đây ở Nghiệp Bắc, chẳng phải nàng nói không cần phu quân sống, đến cả hồn phách cũng không cần đó sao?”

Đối với Vương Ngọc, chuyện xưa như được lật lại mỗi năm, năm nào cũng có cách nói mới mẻ. Ta liền khẳng định chắc chắn, tuôn ra những lời ngọt ngào tựa nước chảy: “Không chỉ là bạn lúc sống, mà còn là bạn lúc chết, nếu đã là phu thê với Vương lang, thì dù sinh ly tử biệt, lòng này chỉ có Vương lang thôi!”
 
Xuân Phong Dưỡng Sơn Hà - Chuyện Xưa Chốn Hoàng Cung
Chương 23: Hoàn


Nghe vậy, hắn mới dang tay ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Chỉ nói lời ngọt ngào là chưa đủ, còn phải giữ vững đến cùng.”

“Vâng, vâng.”

“Ừm.”

Tiếng “ừm” này, đối với Vương Ngọc, nghĩa là chuyện coi như tạm qua. Thấy vậy, ta liền tranh thủ thì thầm: “Vậy còn chuyện của muội muội ta…”

“Yên tâm, chuyện này không khó. Cứ để Viên Hộ đi làm bạn với Thôi Trạm là xong.”

“Thôi Trạm sao?”

“Hắn một mình đầu quân dưới trướng Mộ Dung Thùy, hẳn cũng buồn lắm.”

“…”

Nhớ lại dáng vẻ cạo râu đánh phấn, còn tỉ mỉ hơn cả các nữ nhân của Viên Hộ, ta không khỏi rùng mình.

Thấy ta suy nghĩ, Vương Ngọc nhẹ nhàng vuốt bụng ta: “À, nàng đã nghĩ ra tên cho con chưa?”

“Đặt tên không phải là việc của chàng sao?”

“Không sao, cứ nói thử xem.”

Ta suy nghĩ một lúc: “Gọi là Tuyên, hoặc Nghi, nam nữ đều dùng được.”

Hắn gật đầu: “Ừm, hay đấy, cứ lấy hai cái tên này đi.”

Ta: “…”

Vương Ngọc thấy vẻ mặt ta ngơ ngác, dường như lại bị chạm đúng chỗ buồn cười, hắn ngồi đó ôm bụng cười đến không thẳng nổi người.

Thấy ta buồn bực, hắn mới nhẹ nhàng nói: “Giữa hàng vạn người, chỉ có Tần Tần là thú vị, ở bên nàng lâu ngày lại càng thấy ngọt ngào.”

Hừ, chẳng phải chỉ để lấy ta ra đùa cợt sao?

Thấy ta giận dỗi, hắn lại ghé sát tai thì thầm, nói mãi đến khi mặt ta đỏ bừng, chẳng còn giận nổi nữa.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu sáng, mặt đất đã phủ một lớp sương bạc.

Thời gian như bóng câu qua cửa, canh dài đêm thẳm.

(Phiên ngoại hoàn)

(truyện được làm bởi page Mỗi ngày chỉ thích làm Cá Muối, vui lòng không reup)

Tạ Tần, vợ của Tư đồ Vương Ngọc, sinh ra ở Trường Châu, lớn lên tại Trần Quận. Từng dùng bút luận thời cuộc, ngòi bút sắc sảo, cũng nhiều lần để lại những lời lẽ hài hước. Sau khi Duệ Vương chấn hưng, Tạ Tần lập nữ học đường, mở viện dưỡng nhi, được nhân gian hết lời khen ngợi, là nữ sử gia đứng đầu Đại Nghiệp.

— Nghiệp Thư · Tạ Tần Truyện



Hoàn
 
Back
Top Bottom