Ngôn Tình Xuân Nương Tam Thiên - Phù Thủy Nhai Cơm

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
AP1GczM8MZF6kBEyUdRvVInC49d9SPm2IR_UibTnZPFVayn9EVImBLgcxMAaVSWYYMCIp1ZH-x787ttLYcxS9Nd0vn__b-nB6g98aXfjPlqa0XxAWxJT4CNPYQJxs6gQAVuzymsPVzraR8oxMQft9C93BAny=w215-h322-s-no-gm

Xuân Nương Tam Thiên - Phù Thủy Nhai Cơm
Tác giả: Phù Thủy Nhai Cơm
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Ngược
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Ta mất vào tháng giêng năm Trường Phong, một mùa tuyết rơi như lông ngỗng phủ trắng mặt băng.

Tuyết rơi ba ngày liền, cuối cùng cũng đến lúc trời quang mây tạnh, ánh sáng lấp lánh, sương tuyết tan dần.

Vào buổi chiều ấm áp hiếm hoi này, ta đến bên bờ hồ dưới bóng cây.

Mặt hồ dưới gốc cây có một tảng băng tan ra, to bằng người, trôi nổi trên mặt nước, hơi lạnh từ dưới tảng băng thấm ra.

Ta nhảy lên mặt băng, từ từ nằm xuống, mặc cho hơi lạnh len lỏi vào lớp áo, bao bọc lấy thân thể đang run rẩy của ta.

Mặt nước dần dâng lên, dần dần bao phủ lấy mặt băng, dần dần ngập qua người ta.

Ta và tảng băng cùng bị nước hồ nhấn chìm, chìm xuống đáy hồ...

Trước khi chìm xuống, ta dường như nghe thấy giọng nói của người nam nhân đó, hắn đang gọi ta, gọi ta trong tuyệt vọng.

Nhưng ta sẽ không bao giờ nghe thấy nữa.​
 
Xuân Nương Tam Thiên - Phù Thủy Nhai Cơm
Chương 1


Ta mất vào tháng giêng năm Trường Phong, một mùa tuyết rơi như lông ngỗng phủ trắng mặt băng.

Tuyết rơi ba ngày liền, cuối cùng cũng đến lúc trời quang mây tạnh, ánh sáng lấp lánh, sương tuyết tan dần.

Vào buổi chiều ấm áp hiếm hoi này, ta đến bên bờ hồ dưới bóng cây.

Mặt hồ dưới gốc cây có một tảng băng tan ra, to bằng người, trôi nổi trên mặt nước, hơi lạnh từ dưới tảng băng thấm ra.

Ta nhảy lên mặt băng, từ từ nằm xuống, mặc cho hơi lạnh len lỏi vào lớp áo, bao bọc lấy thân thể đang run rẩy của ta.

Mặt nước dần dâng lên, dần dần bao phủ lấy mặt băng, dần dần ngập qua người ta.

Ta và tảng băng cùng bị nước hồ nhấn chìm, chìm xuống đáy hồ...

Trước khi chìm xuống, ta dường như nghe thấy giọng nói của người nam nhân đó, hắn đang gọi ta, gọi ta trong tuyệt vọng.

Nhưng ta sẽ không bao giờ nghe thấy nữa.

Nghe nói vào khoảnh khắc con người c.h.ế.t đi, họ sẽ nhớ lại cả cuộc đời mình. Vào thời khắc thích hợp này, ta cũng nên hồi tưởng lại một lần, hồi tưởng lại cuộc đời vừa buồn cười, vừa hoang đường, lại chất chứa đầy bi thương của ta.

Ta tên là Xuân Nương, tên chữ là Trường Ca Nhi. Người Vô Hồ, sống vào những năm Trường Phong, là con gái út của Tương Viên Ngoại, người giàu nhất Vô Hồ.

Nói là con gái út, chi bằng nói là con gái riêng.

Vì thân phận thêu thùa của mẫu thân ta, không thể bước vào cửa nhà họ Tương, lại thêm Đại phu nhân Nguyên thị của Tương phủ vô cùng ngang ngược, là người nữ nhân hung dữ nổi tiếng khắp vùng, người khác không ai dám trêu chọc dù chỉ một chút.

Mẫu thân ta ốm yếu, ta lại mới sinh, phụ thân ta chỉ có thể nuôi ta và mẫu thân ở ngoại trạch.

Trước mười một tuổi, ta vẫn luôn sống ở ngoại trạch.

Ngoại trạch ở một thị trấn nhỏ ngoại ô Vô Hồ, cách Tương phủ đến ba mươi dặm.

Thị trấn nhỏ dân phong thuần phác, ta thường thấy cậu bé hàng xóm tr*n tr**ng đá bóng trong vũng bùn.

Cậu bé bảy, tám tuổi, m.ô.n.g đen nhẻm, mỗi khi thấy ta nhìn, mẫu thân ta đều mặt ngươi sa sầm kéo ta vào phòng.

"Trường Ca Nhi, đừng quên con là tiểu thư khuê các, chúng ta sẽ không ở mãi vùng quê này, nếu con không ngoan, phụ thân con sẽ không thương con đâu."

Ta cúi đầu đáp "Vâng, Trường Ca Nhi hiểu rồi."

Nhưng trong lòng vẫn luôn oán trách một câu: "Phụ thân sẽ không đến, ông ấy vừa mới có thêm con trai, sẽ không đến nơi khỉ ho cò gáy này chịu khổ đâu."

Hai ngày sau, phụ thân ta vội vàng đến, như thể nghe thấy lời ta nói trong lòng, mang theo Lê Chi Tô Lạc, món bánh đặc sản của Vô Hồ và hai xiên kẹo hồ lô đến tạ lỗi.

Lúc đầu ta còn giả vờ dè dặt, nhưng chưa được bao lâu, những món bánh đó đã chinh phục trái tim nhỏ bé của ta, ta ch** n**c miếng ôm bánh chạy sang sân bên cạnh khoe khoang.

Ta nói: "Hắc Tử, ngươi xem, đây là bánh phụ thân ta mua cho ta, ngươi không có đâu."

Hắc Tử chính là cậu bé thích tr*n tr**ng chơi đùa trong vũng bùn kia.

Hắc Tử bĩu môi, liếc xéo ta rồi thè lưỡi ra, hát: "Con gái hoang, bỏ đầu non, phụ thân như nước chảy chẳng thể giữ!"

Hát xong còn nhổ một bãi nước bọt vào bánh trên tay ta, hung dữ nói: "Ai thèm ăn bánh của phụ thân hoang, ghê tởm!"

Nói đến đây, mẫu thân hắn từ trong sân đi ra, nghe thấy hắn nói gì, vội vàng cầm chổi đánh vào m.ô.n.g hắn, trừng mắt đuổi hắn vào phòng.

Quay đầu nhìn ta, bà ấy lại có vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói một câu: "Trường Ca Nhi, về nhà đi."

Cánh cửa gỗ gỉ sét đóng sầm lại, ta chỉ cảm thấy đầu ong ong.

Nhưng ta không hề tức giận, đưa tay nhét một quả kẹo hồ lô vào miệng, lớp đường giòn tan, ngay sau đó một vị chua chát lan tỏa khắp khoang miệng, ta nhíu ngươi nhổ quả táo gai ra.

Quả táo gai đỏ mọng, dính đầy bùn đất lăn đến trước mặt con ch.ó nhỏ trong sân nhà Hắc Tử, con ch.ó nhỏ sủa hai tiếng rồi nuốt chửng quả táo gai.

Ta bĩu môi cười nhạo một tiếng, ba bước gộp làm hai bước đi đến trước mặt nó, giơ chân đá mạnh vào nó, con ch.ó nhỏ bị đá bất ngờ, sợ hãi nhổ quả táo gai chưa nuốt xuống đất, nheo mắt ngồi xổm trong góc r*n r*.

"Ngươi cũng xứng ăn à?"

Lúc ta về nhà, vừa hay nhìn thấy phụ thân ta đi ra từ sân nhỏ, cau ngươi, vẻ mặt u ám, nhìn thấy ta chạy đến, ông ấy gượng cười, ngồi xổm xuống sờ đầu ta.

Nói: "Trường Ca Nhi lớn rồi, phải học cách chăm sóc mẫu thân nhé."

Phụ thân ta ngươi rậm mắt sâu, hơn ba mươi tuổi, nhưng đôi mắt vẫn sáng ngời.

Mẫu thân ta nói, năm đó bà ấy ở tiệm thêu nhìn thấy nhị thiếu gia Tương phủ này, kim trên tay đ.â.m vào đầu ngón tay, đau đến thấu xương cũng không biết, chỉ nhớ đôi mắt sáng như sao của ông ấy.

"Phụ thân phải đi rồi sao?" Ngày thường ông ấy còn ở lại ăn cơm và ngủ lại.

Ta còn chưa kịp hỏi hết câu, đã nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng gào khóc nghẹn ngào: "Cút! Đều cút hết đi!"

Một chiếc bình gốm bị ném ra, vỡ tan tành.

Phụ thân ta mím chặt môi, cau ngươi, trong mắt chất chứa cảm xúc mà ta không hiểu, như thể bất lực thở dài, nói: "Trường Ca Nhi, phụ thân đi trước đây."

"Phụ thân sẽ không đến nữa, đúng không?"
 
Xuân Nương Tam Thiên - Phù Thủy Nhai Cơm
Chương 2


Ta nhẹ nhàng nói với bóng lưng ông ấy, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, như thể đang nói điều gì đó rất vui vẻ.

Phụ thân ta khựng lại, không quay đầu bước nhanh rời đi.

Phụ thân ta không bao giờ đến nữa, chữ "không bao giờ" này là kết luận ta rút ra sau ba năm.

Năm ta mười bốn tuổi, mẫu thân ta đổ bệnh.

Lúc sáng sớm, ta đã cảm thấy có gì đó không ổn. Mẫu thân ta ngày thường để giành được việc thêu thùa ở chợ phiên, luôn phải dậy từ lúc gà gáy, huống chi hôm nay là sinh thần ta.

Trong lòng chùng xuống, thái dương giật giật hai cái, mím môi đi đến phòng mẫu thân ta, lúc mở cửa nhìn thấy bóng dáng bà ấy, ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Bà ấy nước mắt lưng tròng, đầu tóc rối bù, quầng thâm dưới mắt rõ ràng, vừa nhìn đã biết là thức trắng đêm. Tay nắm chặt một cây sáo ngọc, tua rua màu đỏ ở đuôi sáo đã bị sờn đến bạc màu.

Ta biết, đó là vật duy nhất phụ thân ta để lại cho mẫu thân ta.

"Mẫu thân, người sao vậy?" Ta hỏi.

Trong lòng có chút đau nhói, nhưng rất nhanh đã hóa thành một cảm xúc nhạt nhòa không vị.

Nếu nói ba năm trước, ta còn có chút oán trách, thì bây giờ, ta không hề oán trách nữa.

Những oán trách đó, đã sớm tan biến hết từ khi mẫu thân ta lao vào chợ, tranh giành với đám nữ nhân quê mùa để vá những đôi giày tất bẩn thỉu chỉ để kiếm chút tiền sinh hoạt, khi những tên lưu manh ven đường định giở trò đồi bại với hai mẫu tử ta, khi ta lần đầu tiên có kinh nguyệt, nhưng trong nhà không tìm được một miếng vải sạch sẽ nào để thay... đã tiêu tan hết rồi.

Ta nói: "Mẫu thân, con đi tìm phụ thân với người nhé!"

Câu nói này như châm ngòi nổ cho mẫu thân ta, bà ấy lập tức hét lên: "Tìm ông ta? Làm sao tìm? Ông ta bảo ta đợi, ta không thể đi tìm ông ta!"

"Đều tại con, đều tại con! Nếu không có con, làm sao ta lại bị giam cầm ở nơi nhỏ bé này!"

Ánh mắt oán hận của mẫu thân ta như d.a.o cứa vào người ta, ta bịch một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu lia lịa.

Ta nói: "Mẫu thân, đều tại con, đều tại con, mẫu thân đừng giận nữa..."

Thấy ta như vậy, mẫu thân ta lại bắt đầu khóc nức nở, ôm lấy vai ta, áy náy và xót xa gọi: "Trường Ca Nhi, Trường Ca Nhi, là mẫu thân xin lỗi con..."

Cứ như vậy, chúng ta hành hạ lẫn nhau một cách b*nh h**n, những năm qua đã bao nhiêu lần rồi, ta cũng không nhớ rõ nữa.

Ta chỉ cảm thấy, mẫu thân ơi, có gì mà phải xin lỗi, đây vốn là số phận của con thôi.

Mẫu thân ta ốm liệt giường nửa năm trời, hai tháng đầu, tuy bà ốm, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, tay chân cũng nhanh nhẹn, thậm chí còn có thể làm chút việc thêu thùa mà người ta mang đến.

Sau đó, vào một buổi trưa, ta đi từ tiệm thuốc về nhà, lại thấy mẫu thân ta ngã lăn ra đất.

Đầu bị đập đến chảy máu, khóe miệng co giật, thấy ta về, nước mắt liền trào ra từ khóe mắt bà.

"Trường Ca Nhi, Trường Ca Nhi." Bà ấy gọi tên ta hết lần này đến lần khác, nhưng tay đã không còn sức để giơ lên nữa.

Lúc đó ta còn chưa biết, mẫu thân ta ngã xuống lần này, lại không bao giờ gượng dậy được nữa.

Sau này ta mới biết, bệnh mà mẫu thân ta mắc phải là bệnh liệt.

Tuy không phải là bệnh nan y, nhưng có thể bào mòn tinh thần của con người.

Từ ngày đó trở đi, để dành tiền mua thuốc cho bà, ta bắt đầu nhận những việc giặt giũ ở chợ phiên.

Tay nghề thêu thùa của ta không tốt, mẫu thân ta nói từ nhỏ nhìn ta đã biết ta không có số làm thợ thêu.

Người ở chợ thấy ta nhỏ tuổi, liền ném những thứ bẩn nhất cho ta giặt, có khi là tất của thợ rèn, những đôi tất cứng như sắt đó, cách ba trượng vẫn có thể ngửi thấy mùi chua chua.

Ngày tháng tuy khổ, nhưng cứ thế trôi qua từng ngày.

Hôm đó, bà Vương ở Tây Trấn đến tìm mẫu thân ta, chui vào trong nhà nhỏ nói chuyện với mẫu thân ta rất lâu.

Trong phòng đột nhiên vang lên tiếng động lớn, ta lập tức chạy vào, lại thấy đầu bà Vương bị đập đến chảy máu.

Mẫu thân ta dùng hết sức lực ném một cây trâm ra ngoài, nhưng cơ thể lại ngã mạnh xuống đất.

"Thật là không biết điều, già trẻ gì cũng không biết điều, tưởng mình là cái thá gì? Còn tưởng mình là phu nhân tiểu thư nhà giàu có à, ta khinh!"

Họ Vương vừa mắng vừa bị ta cầm chổi đuổi ra ngoài.

Hóa ra bà ấy đến để mai mối cho ta, nhưng người được mai mối là một người câm, đã sắp ba mươi tuổi rồi, không ai lấy mới đến lượt ta.

"Trường Ca Nhi, con lấy cái hộp gỗ đàn hương dưới tủ ra đây." Mẫu thân ta nói.

Trong hộp gỗ đàn hương đựng cây sáo ngọc đó, mẫu thân ta nắm chặt cây sáo ngọc v**t v* hồi lâu, như thể đã hạ quyết tâm nói với ta: "Con đến Vô Hồ tìm ông ta, bảo ông ta đến gặp ta."

Nói xong, bà ấy ném cây sáo ngọc xuống đất, ngọc vỡ tan.

Mẫu thân ta nói: "Con cứ nói với ông ta, ta sắp c.h.ế.t rồi, trả lại sáo cho ông ta."

Ta đi theo xe bò đến trấn, chạy suốt đêm đến Tương phủ ở Vô Hồ.

"Phụ thân ta là Tương Viên Ngoại."

Trước cửa Tương phủ, đám người hầu nghe thấy ta nói đều cười ầm lên, sau đó cầm chổi đuổi ta đi.
 
Xuân Nương Tam Thiên - Phù Thủy Nhai Cơm
Chương 3


Ta đưa hộp đựng mảnh sáo ngọc vỡ cho bọn họ xem, nói với bọn họ: "Chỉ cần phụ thân ta nhìn thấy cái này, sẽ hiểu hết mọi chuyện!"

Đổi lại là những lời chế giễu cay nghiệt của đám người hầu: "Cút đi, đồ ăn ngươi hôi hám, không nhìn xem đây là đâu à, chỗ nào cho ngươi giở trò mèo này!"

Không ai quan tâm đến ta, ta cứ thế đứng trước cửa Tương phủ một ngày một đêm, bụng đói kêu ùng ục, nhưng ta không dám rời đi, bởi vì nghĩ đến dáng vẻ của mẫu thân ta, ta thực sự sợ không hoàn thành được lời bà ấy dặn dò.

Sáng sớm hôm sau, ta mới thấy Tương Viên Ngoại mặc áo gấm đi ra khỏi cửa phủ, bên cạnh còn có một cậu bé mặc áo gấm giống hệt.

"Phụ thân!" Ta vội vàng chạy đến, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt ông ấy, nhét chiếc hộp vào tay ông ấy, nói ra câu mà mẫu thân ta đã dặn: "Phụ thân, mẫu thân con sắp không qua khỏi rồi, cây sáo này, trả lại cho người!"

Trong mắt người phụ thân này của ta, thậm chí không lộ ra một chút lo lắng nào, mà lại trực tiếp sợ hãi, lén lút quay đầu nhìn về phía cửa phủ.

Trước cửa đứng nữ chủ nhân thực sự của Tương phủ, Nguyên thị.

"Con tiện nhân ở đâu đến vậy?" Vừa nghe Nguyên thị nói, ta đã thấy lạnh sống lưng, ngay cả tóc gáy cũng dựng đứng lên.

"Nguyên nương, nàng đừng hiểu lầm, đây là..."

"Hiểu lầm? Hiểu lầm gì chứ, lão gia đừng có đánh trống lảng với ta, những năm qua ông làm gì ở bên ngoài ta không quản, chỉ cần một câu, đừng làm ầm ĩ đến trước mặt ta!"

Nguyên thị nói xong, đóng sầm cửa quay vào phủ, người phụ thân đang vội vàng giải thích của ta, như thể sợ hãi tột độ, hoàn toàn không quan tâm đến việc ông ấy còn có một đứa con gái đang quỳ trên đất.

"Phụ thân!"

Ta thực sự sốt ruột, chỉ đành lớn tiếng gọi ông ấy.

"Con bé này, đừng gọi nữa, mau đứng dậy!"

Vẻ mặt sợ sệt của ông ấy, thật sự làm hoen ố khuôn mặt tuấn tú đó.

Nếu có thể lựa chọn, tiếng "phụ thân" này, ta thà c.h.ế.t cũng không muốn gọi.

Cuối cùng, ông ấy nhận chiếc hộp đựng mảnh sáo ngọc vỡ mà ta mang đến, lại đưa cho ta một xâu tiền đồng, nói với ta rằng nhất định sẽ đến thăm mẫu thân ta, rồi đuổi ta đi.

Hai ngày một đêm, thực sự chỉ gặp ông ấy một lần, người nam nhân hèn nhát này, sợ thê đến mức cùng cực.

Trên đường về nhà không có xe bò nữa, ta luôn tiết kiệm xâu tiền đồng đó, nghĩ rằng có thể sắc thêm vài thang thuốc cho mẫu thân, nên đã đi bộ về quê.

Lại mất ba ngày.

Về đến nhà, trong sân yên tĩnh đến lạ thường, ta tìm khắp các phòng, nhưng không thấy bóng dáng mẫu thân ta đâu.

Ngay cả khi chạy sang nhà hàng xóm hỏi thăm tin tức của mẫu thân ta, người nữ nhân hàng xóm lại nói: "Mẫu thân con, ngày thứ ba sau khi con đi, đã bảo người ta đưa bà ấy vào núi rồi, người trong thôn thấy không ổn liền vào núi tìm, con nói xem, sao lại không tìm thấy người chứ..."

Không tìm thấy? Sao lại không tìm thấy chứ?

Ta như phát điên chạy về phía núi hoang, nhưng trên đường đi lại gặp người trong thôn, bọn họ khiêng một chiếc cáng đơn, trên đó phủ một tấm vải trắng.

Thấy ta đến, mọi người đều giật mình, rồi lại thở dài.

"Xuân Nương à, chia buồn cùng con..."

"Phát hiện vào buổi trưa, lúc chúng ta đến, t.h.i t.h.ể đã không còn nguyên vẹn nữa, trong núi nhiều thú dữ, người vào núi làm sao mà toàn mạng trở ra được chứ..."

Những lời nói sau đó ta không nghe rõ nữa, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, đầu gối mềm nhũn muốn quỳ xuống, nhưng vẫn lê bước đến trước tấm vải trắng, ngây người lật tấm vải lên.

Thực sự, không còn nhìn ra dáng vẻ của mẫu thân ta nữa rồi...

"Con bé này! Không được chạm vào thi thể!"

Người trong thôn nhắc nhở ta, nhưng ta như không nghe thấy, sờ tay mẫu thân ta, mở lòng bàn tay bà ấy ra, rồi nhét xâu tiền đồng giấu trong người vào đó.

"Mẫu thân, đây là tiền ông ấy đưa cho người, người thân cầm lấy."

Ta gục đầu vào nơi dường như là n.g.ự.c của mẫu thân ta, nhẹ nhàng cọ cọ, không quan tâm đến mùi hôi thối và bẩn thỉu, không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, cảm nhận sự tồn tại cuối cùng của mẫu thân ta.

Sau đó liền chạy trốn khỏi đám đông.

Cửa phòng đóng chặt, ta trốn trong phòng mấy ngày liền.

Cho đến khi cửa phòng bị gõ, người quen thuộc đó lại xuất hiện một lần nữa.

"Xuân Nương, ta đã sắp xếp hậu sự chu đáo cho mẫu thân con rồi, ngoan nào, đừng sợ, theo phụ thân về nhà."

Người nam nhân đạo mạo trước mặt này, ôm ta vào lòng an ủi, như thể đang thực sự đau buồn, nhưng ta biết rõ, ông ta giả tạo, dối trá, ghê tởm đến mức nào.

"Tương Viên Ngoại, tại sao ông không đến sớm hơn." Giọng ta nhỏ như đang tự hỏi mình.

Ông ta hơi sững người, lại có chút tức giận vì ta dám gọi thẳng tên ông ta, nhưng cuối cùng vẫn giả vờ áy náy nói: "Việc nhà nhiều, không rảnh rỗi."

Thật là một câu "việc nhà nhiều, không rảnh rỗi", người không biết còn tưởng ông ta là quan lớn gì chứ.

"Bây giờ đưa con đi ngay."

Ta bật dậy khỏi giường, động tác quá nhanh suýt nữa thì ngã.

"Hôm nay không được, phụ thân sẽ đến đón con sau, con hãy đợi thêm vài ngày nữa."

Một lần đợi này, chính là nửa tháng.
 
Xuân Nương Tam Thiên - Phù Thủy Nhai Cơm
Chương 4


Hôm đó, chiếc kiệu nhỏ từ Tương phủ đến dừng ở sân, Hắc Tử hàng xóm cười nhạo nói: "Ồ, sắp đi làm tiểu thư nhà giàu rồi à? Mẫu thân ngươi vì muốn ngươi làm tiểu thư, nên mới vào núi c.h.ế.t đúng không..."

Ta cởi đôi giày đế dày dưới chân, ném thẳng vào đầu hắn.

Lúc hắn đang đau không nhìn rõ, ta lại lao đến cầm gậy sắt, đánh hắn túi bụi, đánh đến mức hắn không có sức phản kháng, người đầy vết thương, mặt mũi bê bết máu.

Ta không nói một lời, nhưng mẫu thân của Hắc Tử lại sợ hãi cực độ, bà ta che chắn cho con mình rồi chỉ vào ta mà mắng: "Đồ sao chổi, đồ sao chổi! Ngươi thật độc ác, ngươi muốn đánh c.h.ế.t nó đấy à!"

Phải, ta muốn đánh c.h.ế.t hắn ta. Kẻ nào bất kính với mẫu thân ta, kẻ đó đáng chết.

Người tới đón ta thấy ta gây họa, sợ không thể về phủ báo cáo, vội vàng đưa ta lên kiệu, mặc kệ tiếng mắng chửi om sòm của người nữ nhân kia, họ khiêng kiệu rời khỏi vùng quê nghèo khó này.

Hôm ấy, có một cô nương trong làng gả đi, kiệu hoa của nàng ta lướt qua kiệu ta, tiếng chiêng trống rộn ràng vang vọng cả một góc trời.

Giữa khung cảnh ồn ào náo nhiệt đó, ta òa lên khóc nức nở, khóc không chút kiêng dè.

Ta hiểu rõ, từ hôm nay trở đi, ta thật sự chỉ còn lại một mình.

Ngày vào Tương phủ, ta thậm chí còn không được đi cửa chính. Kiệu dừng lại trước một cánh cửa phụ trông như cửa nhà kho.

"Vào đi." Mấy người đưa ta tới đây đều không tỏ vẻ gì thân thiện, họ đặt kiệu xuống rồi để mặc ta đứng chơ vơ một mình.

Bước vào trong, ta mới phát hiện ra cánh cửa phụ này là nơi ra vào của đám người đổ bô đêm.

Trong Tương phủ, ta chẳng khác gì đám người đổ bô đó cả.

Một người nữ nhân trông dữ dằn dẫn ta tới chỗ ở, bà ta nói bà ta tên là Dương ma ma.

Bà ta nói: "Đừng tưởng tới Tương phủ rồi thì ngươi là đại tiểu thư nhé. Đại phu nhân nhà chúng ta không công nhận đứa con hoang do ả thợ thêu kia sinh ra đâu..."

"Không được nói mẫu thân ta như vậy!"

Cả ngày không có gì vào bụng, ta cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực, thế mà lại húc đầu vào người nữ nhân to béo đó, khiến bà ta ngã lăn ra đất.

"Ngươi, đồ con hoang hỗn láo!" Dương ma ma chộp lấy cây chổi gần đó quất vào m.ô.n.g ta, đau rát vô cùng.

"Bà già thối tha, bà tưởng bà là cái thá gì chứ!" Ta cãi lại, trừng mắt nhìn bà ta không chút sợ hãi.

Ta không học được cách tỏ ra yếu đuối trước mặt người ngoài, huống hồ là một kẻ hạ nhân dám sỉ nhục mẫu thân ta.

"Con ranh này láo thật! Xem ta có đánh cho ngươi thành thật không!" Vừa dứt lời, Dương ma ma giơ cao cây chổi, chỉ còn cách người ta vài phân.

Nhưng ngay sau đó, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên: "Dương ma ma, lui xuống."

Quả là uy nghiêm mà không cần nổi giận.

Ta lại một lần nữa nhìn thấy người nữ nhân đeo đầy châu báu kia, chính thất của Tương phủ, Nguyên thị.

Bà ta ngẩng cao đầu bước tới trước mặt ta, giọng điệu mỉa mai: "Nghe nói mẫu thân ngươi là thợ thêu?"

"Không được nói mẫu thân ta như vậy!" Ta trừng mắt nhìn bà ta.

Bà ta cười khẩy vài tiếng rồi nói tiếp: "Phụ thân ngươi, lão gia Tương phủ này, bao nhiêu năm nay ở bên ngoài gây ra không biết bao nhiêu chuyện trăng hoa, mẫu thân ngươi chỉ là một trong số đó thôi."

"Chỉ là bà ta may mắn, sinh ra ngươi, mới có cơ hội sống yên ổn bên ngoài bấy lâu nay mà không có danh phận. Giờ bà ta c.h.ế.t rồi, ngươi là con cháu nhà họ Tương, đương nhiên không thể để ngươi lưu lạc bên ngoài."

"Nhưng mà..." Bà ta ngừng lại một chút.

"Một đứa con gái, thân phận hèn mọn, nhà họ Tương chúng ta cũng không coi trọng."

Ý bà ta muốn nói, ta nghe rõ mồn một.

Đón ta về đây, chẳng qua là không muốn tiếng xấu của Tương phủ bị người ta biết đến mà thôi. Miệng lưỡi của ta không ai quản được, lỡ như ta nói ra điều gì không hay về Tương phủ thì sẽ rất phiền phức, chi bằng đón về đây trông nom, cũng coi như làm tròn cái mác phụ tử tình thâm giả tạo.

"Bà muốn thế nào?" Ta nghiến răng nghiến lợi mới kìm nén được cơn giận muốn mắng chửi bà ta.

"Ta muốn... ngươi cứ ngoan ngoãn ở yên đây, đợi đến tuổi cập kê, ta sẽ tìm cho ngươi một tên nô tài nào đó gả đi. Nếu ngươi không nghe lời, hừ, ta sẽ không để ngươi sống mà bước ra khỏi Tương phủ đâu."

Người nữ nhân thật độc ác, thảo nào Tương Viên Ngoại lại sợ bà ta như vậy.

Nguyên thị ngẩng cao đầu như một con công kiêu ngạo, liếc nhìn ta với vẻ ghê tởm rồi sải bước rời khỏi căn phòng tồi tàn ta đang ở.

Đến đây đã hơn một tháng, người "phụ thân" trên danh nghĩa của ta cũng chẳng thèm đến thăm ta lấy một lần. Mãi đến một buổi chiều nọ, ông ta mới lén lút đến, lấy từ trong n.g.ự.c ra mấy miếng Lê Chi Tô Lạc đưa cho ta.

Ông ta nói: "Trường Ca Nhi à, đều tại phụ thân không tốt, để con phải sống ở nơi tồi tàn thế này."

"Nhưng con đừng sợ, cứ đợi thêm một thời gian nữa, phụ thân sẽ tìm cho con một nơi tốt hơn."

Ta không thèm để ý đến ông ta, cúi đầu bóp nát miếng bánh, phủi xuống đất. Thấy ông ta có vẻ tức giận, ta mới nói: "Con không thích ăn đồ ngọt."
 
Xuân Nương Tam Thiên - Phù Thủy Nhai Cơm
Chương 5


Ông ta thở dài, nói: "Trường Ca Nhi, con không biết đâu, phụ thân thật sự có nỗi khổ riêng. Nhà phu nhân ta là gia đình quan lại, nhà chúng ta chỉ là thương gia, bà ấy gả cho phụ thân đã là hạ mình rồi."

"Giờ nhạc phụ ta lại được thăng chức, nghe nói còn làm việc cùng Yến Thành Vương trong triều, quyền thế ngập trời, phụ thân biết làm sao bây giờ..."

Ông ta nói với vẻ sầu não như một người phụ thân cần con gái an ủi. Gương mặt hơn bốn mươi tuổi vẫn còn tuấn tú lộ rõ vẻ phong trần, nhưng ta lại thấy ông ta thật nực cười.

"Nhưng con nghe Đại phu nhân nói, trước đây phụ thân thường xuyên ra ngoài trăng hoa, trông cũng chẳng đáng thương như phụ thân nói..."

Lời nói của ta đầy mỉa mai, cơn giận trên mặt ông ta lập tức không giấu nổi nữa.

Ông ta đập bàn đứng dậy, quát lớn: "Xuân Nương! Không được vô lễ, ta là phụ thân con!"

Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, ông ta dịu giọng lại, nói: "Mẫu thân con mất rồi, phụ thân biết con buồn, nhưng con còn có ta, phụ thân sẽ chăm sóc con."

"Đợi con lớn, phụ thân sẽ gả con vào một nhà tử tế."

"Ồ." Ta đáp lại một cách thờ ơ, không buồn ngẩng lên nhìn ông ta.

Ông ta có vẻ cũng thấy chán nản, bèn phẩy tay bỏ đi. Trước khi bước qua ngưỡng cửa, ông ta không quên ngoảnh lại dặn dò ta: "Trường Ca Nhi, con đừng tùy tiện đến tiền viện, đó là nơi ở của đích mẫu con, Liễu ca cũng đang ở đó học hành."

Nói xong, hình như ông ta thấy không ổn nên lại bổ sung thêm một câu: "Phụ thân sợ họ bắt nạt con."

Dứt lời, ông ta vội vã rời đi.

Phải rồi, tiền viện là nơi ở của chủ nhân, đám hạ nhân thấp hèn nhất cũng không được phép vào.

Còn ta bây giờ, có lẽ còn không bằng một tên hạ nhân thấp hèn.

Nhưng biết sao được, ta phải sống tiếp. Mẫu thân đã liều mạng đưa ta đến đây, ta phải nghe lời người, sống thật tốt.

Ta sống trong căn nhà kho tồi tàn, trong phòng chỉ có một cái giường và một bộ bàn ghế.

Ta không thấy khổ sở lắm, dù sao trước đây cũng sống như vậy. Nhưng Dương ma ma đi theo ta lại là một người khó ưa, không chỉ khó ưa mà còn luôn tìm cách gây khó dễ cho ta.

Bà ta ăn cơm cùng ta, cháo của bà ta có thịt có rau, cháo của ta thì toàn nước, lại chỉ được ăn kèm với chút dưa muối, thậm chí còn không có một cái bánh bao nào ra hồn.

Bà ta nói: "Con ranh như ngươi thì ăn được bao nhiêu, ta già rồi, đương nhiên phải ăn nhiều hơn."

Nếu ta dám cãi lại nửa lời, bà ta sẽ tịch thu luôn bát cháo ít ỏi kia, hai ngày tiếp theo chỉ cho ta uống nước lã.

Tiếc là, ta mới mười lăm tuổi, người yếu đuối, sức lực nhỏ bé, căn bản không phải đối thủ của bà ta.

Nếu không, dù có bị đánh chết, ta cũng phải xé nát cái bản mặt già nua của bà ta.

Lại hai tháng nữa trôi qua. Hôm nay mặt trời đã lên cao ba sào rồi mà Dương ma ma vẫn chưa mang cơm đến cho ta. Ta đói đến c.h.ế.t đi sống lại, bèn đi về phía tiền viện vài bước.

Ta nghe thấy tiếng đàn sáo rộn ràng từ tiền viện vọng lại, hình như có đào nương đang hát, có vẻ như có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.

Ta còn chưa kịp bước chân vào tiền viện thì đã cảm thấy một cơn đau nhói ở sau gáy.

Giọng the thé của Dương ma ma vang lên: "Con ranh c.h.ế.t tiệt, đây là nơi ngươi được phép đến à?"

Ngay sau đó, một dòng nước nóng đổ ập xuống đầu ta.

Dương ma ma dám hắt bát cháo đang sôi sùng sục lên đầu ta.

Trán ta bị bỏng một mảng đỏ ửng, nhưng ta không lập tức lau cho mình mà lao đến cắn mạnh vào cánh tay Dương ma ma, mãi đến khi nếm thấy mùi m.á.u tanh mới chịu buông ra rồi chạy về phòng, chốt cửa lại.

"A! Con ranh không biết xấu hổ này, dám cắn bà già này, ngươi trốn, ngươi cứ trốn đi, xem ngươi trốn được đến bao giờ. Ngươi dám không ra, ta dám để ngươi c.h.ế.t đói, xem có c.h.ế.t đói không!"

Những lời lẽ cay nghiệt vang lên bên ngoài cửa sổ, đầu ta choáng váng, vết bỏng trên trán đau rát.

Ta múc nước vào chậu, từ từ rửa sạch người, cố gắng làm dịu vết bỏng.

Bên ngoài im ắng trở lại, một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng Dương ma ma:

"Con ranh kia, tiền viện là nơi các vị đại nhân đang tụ họp, quản cho kỹ cái chân của ngươi, nếu còn dám bén mảng đến đó nữa, bà đây sẽ đánh gãy chân ngươi."

Nói xong, bà ta vội vã đi về phía tiền viện.

Thảo nào hôm nay bà ta cứ cuống cuồng, hóa ra là đi nịnh bợ ở buổi tiệc để kiếm chút tiền thưởng.

Buổi tiệc của gia đình quyền quý, các vị quan lại đến dự đều rất hào phóng, ai nói lời hay ý đẹp ắt sẽ được thưởng thêm.

Chuyện tốt như vậy, một người tham lam như Dương ma ma sao có thể bỏ qua.

Dùng nước lạnh xối một hồi lâu, vết bỏng trên trán cũng đỡ hơn phần nào, nhưng người ta thì ướt sũng vì cháo, dính dính nhớp nhớp, bốc mùi chua, buồn nôn vô cùng.

Ta vốn rất thích sạch sẽ, nên nghĩ bụng bây giờ cũng không có ai, chi bằng c** q**n áo ra tắm rửa cho thoải mái.

Ta đổ đầy nước lạnh vào chậu, cởi hết quần áo rồi ngồi trên giường, nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong nước.

Ta rất ghét Tương Viên Ngoại, nhưng không thể thay đổi sự thật là ta giống ông ta.
 
Xuân Nương Tam Thiên - Phù Thủy Nhai Cơm
Chương 6


Đầu tiên ta gội đầu bằng nửa cục xà phòng giặt đồ mà Dương ma ma ném cho ta, sau đó tắm rửa toàn thân, mỗi tấc da thịt ta đều kỳ cọ rất kỹ càng.

Môi trường thơm tho và dễ chịu này cuối cùng cũng khiến ta cảm thấy an tâm phần nào.

Nhưng sự an tâm chẳng kéo dài được bao lâu, ta đã nghe thấy tiếng động lạ sột soạt bên ngoài cửa sổ, kèm theo đó là tiếng th* d*c bị kìm nén.

Ta cảnh giác lau khô người, mặc áo ngoài vào, động tác vô cùng nhanh nhẹn, nhưng vẫn không nhanh bằng tên kia đang gây náo loạn ngoài cửa.

"Tiểu thư nhà ai đây, thật xinh đẹp!"

Một người nam nhân đạp cửa xông vào, đứng sừng sững trước mặt ta. Nhìn theo hướng hắn ta, quả nhiên ta thấy một lỗ thủng nhỏ trên cửa sổ.

Người nam nhân mặc áo gấm, mặt đỏ tía tai, rõ ràng là đã say rượu.

Hắn ta loạng choạng bước về phía ta, ta lập tức đá đổ chậu nước, nước b.ắ.n tung tóe lên chiếc áo choàng dài của hắn ta.

"Con ranh không biết điều, ngươi biết ta là ai không?"

"Ta là... con trai của Thượng thư Nguyên Văn, đệ đệ của Đại phu nhân Nguyên thị nhà ngươi, Nguyên Phong!"

Hóa ra là đệ đệ của mụ nữ nhân đó?

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là hắn ta uống say ở tiền viện rồi ra ngoài hóng gió, đi nhầm đường mới đến chỗ này.

"Ta là con gái của Tương Viên Ngoại!" Ta quát lớn.

Trong lòng có chút sợ hãi, nhưng ngay lập tức bị cơn giận lấn át. Ta nhìn quanh đánh giá một lượt, xác định mình không thể nào là đối thủ của gã nam nhân trưởng thành này.

"Nói dối! Tiểu thư, mau để bản quan nhân yêu thương nào!"

Nói xong, hắn ta lao vào ta. Ta không chống đỡ nổi sự xâm phạm của hắn ta, bị đè chặt xuống đất.

Bàn tay hư hỏng của hắn ta luồn lách trên người ta, ta mặc kệ cảm giác ghê tởm, s* s**ng tìm được cái gáo nước, đập mạnh vào gáy hắn ta.

Cái gáo vỡ tan, hắn ta bừng tỉnh, ngay khoảnh khắc tỉnh táo đó, trong mắt hắn ta lóe lên d*c v*ng, hung hăng xé toạc áo ta.

Làn da trắng nõn vừa lộ ra, Nguyên Phong liền nhào tới, mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi ta.

"Ta là con gái của Tương Viên Ngoại!" Ta vẫn cố gắng thức tỉnh lương tri của hắn ta, nhưng sự thật chứng minh là chẳng có tác dụng gì.

Giãy giụa mãi, ta mới thoát ra được một chân, dùng đầu gối th*c m*nh vào hạ bộ hắn ta.

Hắn ta đau đớn lăn ra khỏi người ta, ta nhân cơ hội đó, liều mạng chạy ra khỏi phòng, lao về phía tiền viện.

Một người nữ tử quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, phía sau còn có một gã công tử say rượu đuổi theo.

Ta tuyệt đối không thể chịu nhục ở đây, tuyệt đối không!

Chạy thoát khỏi hậu viện, vào đến tiền viện, dưới ánh mắt của mọi người, ta lao vào giữa buổi tiệc, làm đám kỹ nữ đang múa may tán loạn, rồi ngã quỵ xuống đất trước bao nhiêu con mắt.

Và ta cũng lần đầu tiên nhìn thấy người nam nhân đã thay đổi cả cuộc đời ta.

Người nam nhân đó ngồi ở vị trí cao nhất trong buổi tiệc, hai bên là những kỹ nữ xinh đẹp như hoa, nhưng hắn ta lại mang vẻ mặt thờ ơ, đôi môi mỏng manh, đôi mắt hẹp dài, nhìn hắn ta, ta như nhìn thấy một con hồ ly tinh.

"Xuân Nương!"

Trong cơn hỗn loạn, Tương Viên Ngoại là người đầu tiên nhận ra ta, nhưng ông ta không dám tiến lên che chắn cho thân thể gần như lộ hết của ta.

Ngay sau đó, Nguyên Phong cũng đuổi tới, hắn ta mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hung hăng túm lấy cổ ta, tát mạnh vào mặt ta một cái.

"Con nữ nhân ti tiện, ngươi dám chạy! Xem ta có đánh c.h.ế.t ngươi không!"

Hắn ta còn định ra tay, nhưng người tỷ tỷ của hắn ta cuối cùng cũng lên tiếng.

"Phong nhi, dừng tay! Cũng không xem đây là nơi nào chứ!"

Nguyên Phong đành dừng tay, nhưng vẫn muốn lôi ta xuống, ta lại cười lạnh nói câu mà ta đã lặp đi lặp lại nhiều lần: "Ta, Xuân Nương, là con gái của Tương Viên Ngoại, phụ thân, người không đến bảo vệ con gái sao?"

Giọng nói khàn đặc nhưng vô cùng rõ ràng truyền đến tai mọi người.

Những người phía dưới đều sững sờ, Tương Viên Ngoại lộ rõ vẻ lúng túng trên mặt, còn Nguyên thị ngồi bên cạnh ông ta thì giận tím mặt nhưng không dám nói gì.

"Tương viên ngoại, chẳng lẽ ông không định giải thích sao? Tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy, sao có thể để nàng ấy chịu ủy khuất chứ?"

Người nam nhân ngồi trên cao lên tiếng, ta nhìn theo giọng nói, thấy gương mặt hắn ta đang nở nụ cười.

Rõ ràng là câu nói trêu ghẹo, nhưng sao tai ta lại nóng ran lên thế này.

"Cái này... Vương gia! Xuân Nương, nó... nó đúng là con gái của thiếp thất thần." Tương Viên Ngoại run rẩy như sắp khóc, có vẻ như rất sợ vị "Vương gia" này.

"Vậy thì đúng là con gái của ông rồi?" Người được gọi là Vương gia nhướn ngươi.

"Cái gì? Ngươi thật sự là con gái của lão ta? Thật xúi quẩy!" Nguyên Phong liếc nhìn ta.

"Phong nhi, trước mặt Vương gia, không được vô lễ!" phụ thân của Nguyên Phong vội vàng ra mặt dàn xếp.

Mụ nữ nhân Nguyên thị kia cũng giả vờ bước lên đài, khoác cho ta chiếc áo khoác ngoài của bà ta.

Ta nghiến răng cười khẩy, không nhịn được bật cười thành tiếng, rồi lại hạ giọng mắng: "Lũ chó má..."

Giọng ta rất nhỏ, nhưng ta cảm thấy người nam nhân ngồi trên cao đang nhìn ta với ánh mắt đầy ẩn ý.
 
Xuân Nương Tam Thiên - Phù Thủy Nhai Cơm
Chương 7


Sau đó, ta nghe thấy hắn ta nói: "Con trai của Nguyên thượng thư lại muốn giở trò đồi bại với con gái của tỷ phu mình, chuyện l.o.ạ.n l.u.â.n này, bản vương thật sự là lần đầu tiên nghe thấy đấy."

Hắn ta rõ ràng là đang cười nói, nhưng cả hội trường bỗng lạnh toát, ai nấy đều kinh hãi, nhất là vị Nguyên lão thượng thư kia, lập tức quỳ xuống tạ tội: "Yến Thành Vương dạy dỗ đúng lắm, là lão thần dạy con không nghiêm!"

Hóa ra hắn ta là Yến Thành Vương.

Yến Thành Vương Tề Mạt, người dân Vô Hồ ai cũng biết, vị Vương gia này đã hơn ba mươi tuổi, dung mạo tuấn tú, nhưng tính tình tàn bạo, hành sự độc ác. Chưa từng thành thân, nhưng lại thích đùa bỡn với kỹ nữ, những năm qua, số người c.h.ế.t dưới tay hắn ta không phải một trăm thì cũng tám mươi.

Nhưng bây giờ ta thấy, hắn ta còn giống người hơn lũ chó má nhà họ Tương kia nhiều.

Buổi tiệc bị ta và Nguyên Phong phá hỏng, kẻ mất mặt nhất đương nhiên là Tương phủ và nhà họ Nguyên. Nghe nói họ đã phải vất vả lắm mới mời được Yến Thành Vương Tề Mạt đến dự tiệc, vậy mà lại xảy ra chuyện khó coi như vậy, không biết họ đã dùng cách gì để xoa dịu mọi người, chuyện này mới dần lắng xuống.

Trời thu gió lạnh, ta chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng manh, nhiễm phải quá nhiều khí lạnh, liền đổ bệnh.

Cảm mạo không phải bệnh nặng, nhưng cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng, huống hồ là một đứa con gái không ai chăm sóc như ta.

Nằm trên giường hai ngày, chỉ uống được chút cháo loãng, không ai mời thầy thuốc cho ta, chỉ có gương mặt xấu xí của Dương ma ma lượn lờ trước mắt.

Một hôm, ta đang ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân ồn ào bên ngoài, ta cảnh giác ngồi dậy, thì thấy Nguyên thị dẫn theo một đám người hầu hùng hổ kéo đến.

Ta nói: "Đại phu nhân thật là nhàn nhã." Ngay cả khi ta bệnh cũng không buông tha.

Thấy Nguyên thị khịt mũi lạnh lùng, phẩy tay ra hiệu cho vị y sư phía sau bà ta đến xem bệnh cho ta.

Ta nhíu ngươi, vẻ mặt ngạc nhiên, nghe bà ta nói: "Con nha đầu kia, số ngươi cũng tốt đấy, trong bữa tiệc thế mà lại được Yến Thành Vương để mắt tới."

Yến Thành Vương, Tề Mạt, hắn ta để mắt tới ta?

Ta hoàn toàn kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy có gì đó không đúng, dù sao hôm đó ta và Tề Mạt gần như không có cơ hội giao tiếp.

Đang ngẩn người, Nguyên thị tiếp tục nói: "Đừng tưởng rằng đến bên cạnh Yến Thành Vương là có thể hưởng phúc, cả Vô Hồ này ai mà không biết Tề Mạt là kẻ lòng lang dạ sói, g.i.ế.c người không chớp mắt."

"Ngươi phải tự lo liệu đấy!"

Nói xong, bà ta hùng hổ rời khỏi phòng.

Vị y sư kê đơn thuốc xong cũng lui xuống, cả căn phòng đổ nát chỉ còn lại một mình ta.

Một lúc sau, ta cười phá lên.

Tốt lắm, trời không tuyệt đường sống của Xuân Nương ta, chỉ cần không ở trong Tương phủ chẳng có chút sinh khí này, dù đi đâu cũng là sống sót.

Có lẽ là ta sắp được gả cho Yến Thành Vương rồi, cho dù chỉ là thiếp, cũng đủ khiến những kẻ hạ nhân ngày thường khinh thường ta phải kinh ngạc, ngay cả thái độ đối với ta cũng tốt hơn rất nhiều.

Đặc biệt là Dương ma ma, bà ta nói: "Xuân Nương à, từ khi con đến Tương phủ này, đều là Dương ma ma ta chăm sóc con đấy, nói thật, nếu không có Dương ma ma ta, bây giờ không biết con bị bắt nạt thành dạng gì nữa!"

Phải phải, Dương ma ma người thật là có tấm lòng Bồ Tát!

Ngày xuất giá, để xứng với vinh quang của Yến Thành Vương, Tương phủ tổ chức hôn lễ cho ta, một tiểu thiếp, long trọng như thể công chúa xuất giá vậy.

Tương phủ chưa bao giờ thiếu tiền, những nghi lễ hão huyền này họ thích làm quá lắm.

Ta mặc hỷ phục phượng hoàng, ngồi trên kiệu hoa, vén rèm kiệu lên, nhìn đám người Tương phủ, còn có Tương Viên Ngoại mặt ngươi hồng hào kia.

Ta có thể gả cho Tề Mạt, chắc Tương Viên Ngoại nằm mơ cũng cười tỉnh, một mối hôn sự tốt như vậy, ông ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Ta nói: "Con gái xuất giá, phụ thân có thể tặng con một món quà không?"

"Nhìn Xuân Nương nói kìa! Con là bảo bối của ta, muốn gì phụ thân cũng cho con."

Vẻ đạo đức giả của Tương Viên Ngoại khiến ta buồn nôn.

Ta cong môi cười, nhìn xung quanh rồi gọi: "Dương ma ma đâu?"

"Ta ở đây, tiểu thư!" Dương ma ma chen qua đám người quỳ xuống bên cạnh kiệu hoa.

Nhìn bà ta kích động như vậy, chắc là tưởng ta muốn ban thưởng gì đó cho bà ta.

Ta nhìn bà ta, lạnh lùng nói: "Phụ thân, Dương ma ma này khi hầu hạ con tay chân không sạch sẽ, con xuất giá rồi, mong phụ thân đuổi bà ta ra khỏi phủ."

"Con nghe nói, ở phía tây thành có một xưởng, chuyên trị những bà già dơ bẩn này."

Nói xong, ta gật đầu với Tương Viên Ngoại, không chút do dự buông rèm kiệu xuống.

Ta biết, ngày mai Dương ma ma này sẽ bị đưa đến xưởng ở phía tây thành.

Ngồi trong kiệu hoa, ta cười một cách phóng túng.

Nghĩ thầm, gả cho Yến Thành Vương, lợi ích thật nhiều, chiêu mượn oai hùm này, ta dùng thật là thuận tay.

Mẫu thân mất bốn tháng, ta từ Tương phủ chuyển đến phủ Yến Thành Vương.

Đêm tân hôn, cả phủ không có lấy một mảnh vải đỏ, so với sự phô trương của Tương phủ, phủ Vương dường như không biết có người gả đến.
 
Xuân Nương Tam Thiên - Phù Thủy Nhai Cơm
Chương 8


Nhưng trong phòng lại là màn lụa đỏ, nến đỏ, vô cùng lãng mạn.

Một tiểu nha hoàn đã sớm chờ sẵn trước cửa, thấy ta đến liền nói: "Nhị phu nhân, Tiểu Hoàn đến đón người!"

Tiểu thiếp vào phủ vốn không phải chuyện gì to tát, có thể được phu quân ngủ cùng một đêm đã là ân huệ lớn rồi.

Nhưng vào đêm trước tân hôn của ta, Tề Mạt không đến.

Mãi đến khuya, ta giật khăn hỷ trên đầu xuống, xoa cái bụng đói meo rồi bò đến bàn ăn táo đỏ.

"Nhị phu nhân, người làm vậy... không hợp quy củ!" Tiểu Hoàn nhắc nhở ta.

"Quy củ gì chứ? Ta là tiểu thiếp, trước mặt Vương gia chỉ cần làm bộ làm tịch là được rồi."

"À đúng rồi, gọi ta là Nhị phu nhân, Đại phu nhân nhà ngươi là ai? Sao ta chưa từng nghe nói Vương gia cưới thê tử?"

"Cái này..." Vẻ mặt Tiểu Hoàn rõ ràng có chút do dự, như đang che giấu điều gì đó.

Ồ? Có chuyện hay ho à?

Ta kéo Tiểu Hoàn đến bên cạnh, nhét cho nàng ấy một nắm lớn táo đỏ, dụ dỗ: "Tiểu Hoàn, sau này ngươi sẽ theo ta, chúng ta chủ tớ không thể có bí mật được."

Không biết có phải vẻ mặt của ta quá đáng sợ hay không, cả người Tiểu Hoàn run lên, run rẩy nói: "Nhị phu nhân, là thế này, phủ chúng ta còn có một vị Đại phu nhân."

Thật là câu nói thừa...

"Đại phu nhân khi nào đến phủ Tiểu Hoàn cũng không biết, chỉ biết Vương gia, người ấy, rất yêu thương Đại phu nhân..."

"Đại phu nhân họ gì tên chi?" Ta hỏi.

"Đó là Thẩm phu nhân, tên là Ly."

"Vậy ngươi có biết Đại phu nhân nhà nàng..."

Lời còn chưa nói hết, ta đã nghe thấy một tiếng ho nhẹ của nam nhân, sau đó là giọng nói quen thuộc mang theo ý cười:

"Không ngờ, vị phu nhân mới được Bản vương cưới về này, lại nói nhiều như vậy."

Tề Mạt mặc áo đen, mái tóc đen chỉ được búi bằng một chiếc trâm gỗ, càng làm nổi bật đường nét ôn hòa của hắn.

"Vương gia!"

Tiểu Hoàn quỳ xuống, ta cũng đứng dậy, cầm khăn hỷ trên bàn phủ lên đầu.

Nói: "Thiếp thân cung nghênh Vương gia."

Vị trước mặt này chính là kim chủ tương lai của ta, Xuân Nương ta nhất định phải biết thức thời, ôm chặt lấy đùi Vương gia!

Bất ngờ nghe thấy tiếng cười khẽ của nam nhân, ngay sau đó, ta cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, được ôm vào một vòng tay ấm áp.

Tề Mạt ôm ta đi đến giường, đặt ta lên giường, lưng ta mềm nhũn, đầu óc choáng váng.

Ngón tay hắn lạnh lẽo, lướt qua má ta, vén khăn hỷ đỏ lên.

Ta ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt quyến rũ của hắn, còn có tia sáng lóe lên trong mắt hắn.

Hắn nói: "Nàng bao nhiêu tuổi?"

"Mười sáu." Ta đáp.

Nhưng hắn dường như không quan tâm đến câu trả lời của ta, không đợi ta nói thêm gì, đã vùi đầu vào cổ ta, đôi môi mềm mại lạnh lẽo như bông tuyết, từng mảnh từng mảnh tan chảy trên làn da ấm áp của ta.

Ta ngửa đầu đón nhận động tác của hắn, trong lòng dâng lên một tia tê dại kỳ lạ, cũng dâng lên một luồng khí nóng. Hơi thở của người nam nhân này thật nóng bỏng, tràn ngập hương thơm, khiến ta không thể kiểm soát được mà chìm đắm.

Trong mơ màng, ta nghe thấy người nam nhân lẩm bẩm:

"A Ly, A Ly..."

A Ly? Là vị Đại phu nhân họ Thẩm kia sao?

Vị Yến Thành Vương mà người ngoài đều sợ hãi này, ta lại cảm thấy hắn rất dịu dàng và trìu mến.

Cho dù sự dịu dàng này không dành cho ta.

Một đêm cuồng nhiệt, sáng hôm sau tỉnh dậy, ta gần như không thể tự chủ xuống giường được, nhớ lại những chuyện đêm qua, ta đỏ mặt.

"Vương gia đâu?" Ta hỏi Tiểu Hoàn.

"Vương gia đi dùng bữa sáng với Thẩm phu nhân rồi."

"Vương gia nhà các ngươi ngày nào cũng đi dùng bữa sáng với Thẩm phu nhân sao?"

"Không chỉ bữa sáng đâu! Chỉ cần Vương gia ở nhà, bữa nào cũng đến chỗ Thẩm phu nhân dùng bữa..."

Nói đến đây, Tiểu Hoàn dường như cảm thấy mình lỡ lời, vội vàng an ủi ta: "Nhị phu nhân đừng nghĩ nhiều, Tiểu Hoàn dám chắc, người xinh đẹp hơn Thẩm phu nhân nhiều!"

Xinh đẹp thì sao chứ? Có thể ăn được à?

Ta vẫn rất tỉnh táo, thấy Tề Mạt này là người không tệ, nhà lại không thiếu tiền, mọi mặt đều cực kỳ thích hợp để ta làm một con sâu gạo vô lo vô nghĩ.

Còn những thứ khác... Ta hầu hạ Tề Mạt, thuận tiện hầu hạ vị Thẩm phu nhân trong lòng hắn.

Còn lo không được ăn ngon mặc đẹp sao?

Nghĩ đến chuyện tốt đẹp này, ta rửa mặt cũng phải bật cười.

Nhưng khi ta thực sự nhìn thấy vị Thẩm phu nhân kia, mới biết tại sao Tiểu Hoàn có thể khẳng định nói rằng ta xinh đẹp hơn Thẩm phu nhân.

Hôm đó, ta đang ngồi chơi ở vườn hoa, thấy một đoàn người từ xa chậm rãi đi tới, người nữ nhân đi đầu tiên, mặc váy trắng, khoác áo choàng lông vũ, ngoài khuôn mặt ra, những chỗ da khác đều được che kín mít.

Bây giờ mới cuối thu, vậy mà nàng ta đã ăn mặc như giữa đông.

Thân hình người nữ nhân mềm mại, từng bước đi uyển chuyển như liễu yếu ớt, nhưng trên má trái của nàng ta lại có một vết sẹo lớn bằng đốt ngón tay, bị tóc che khuất, nhưng không chịu được gió thổi.

"Ai ở trong đình?" Thị nữ bên cạnh người nữ nhân quát ta.

Tiểu Hoàn bên cạnh ta vội vàng quỳ xuống, nói: "Vị này là Tương Nhị phu nhân."

Lại nhỏ giọng nhắc nhở ta: "Nhị phu nhân, đây là Thẩm phu nhân!"
 
Xuân Nương Tam Thiên - Phù Thủy Nhai Cơm
Chương 9


Ra là nàng ta chính là Thẩm phu nhân, vậy mà lại là người có khuyết điểm trên mặt, không ngờ Tề Mạt, người ưa thích sắc đẹp như vậy, lại sủng ái một mỹ nhân tàn tạ như thế.

Thẩm Ly im lặng đứng ở xa, đôi mắt mù sương lướt qua khuôn mặt ta, cả hai chúng ta đều giật mình.

Đôi mắt của chúng ta, vậy mà lại giống nhau đến thế.

Chỉ khác là đôi mắt của Thẩm Ly u ám mù mịt, còn đôi mắt của ta tràn đầy sự lanh lợi.

Nguyên thị đã nói, đôi mắt này của ta, mỗi sợi lông mi đều viết lên hai chữ mưu mô. Ta thấy bà ta nói không sai.

Đã không có gia thế, nếu còn không có mưu mô, ta đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

"Chúng ta đi." Thẩm Ly nói khẽ.

Ta tuyệt đối không nhìn lầm, sự chán ghét trong đáy mắt nàng ta.

Hỏng rồi, người nữ nhân trong lòng kim chủ Vương gia của ta, sẽ không bị ta đe dọa chứ!

Không được! Bây giờ nhìn thấy nàng ta, ta càng hiểu rõ lý do Tề Mạt chọn ta, nhất định là vì ta giống Thẩm Ly.

Nhưng giống nhau cũng không phải là thứ để ta tự hào, ta không thể để Thẩm Ly ghi hận ta, nếu không Tề Mạt nhất định sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t ta!

Vì vậy, sau nửa tháng Tề Mạt đều ngủ ở phòng ta, ta có chút lo lắng hỏi: "Vương gia, hay là đêm nay người đến chỗ Thẩm phu nhân?"

Ta không muốn hai người các người vì ta mà nảy sinh hiềm khích.

Dưới ánh nến, Tề Mạt đang cầm một cuốn sách chậm rãi đọc, nghe thấy câu nói này của ta, nhướng ngươi, hỏi: "Xuân Nương, nàng đây là, mệt rồi?"

Mệt rồi?

Ta đột nhiên ý thức được sự tinh tế trong hai chữ này, lập tức đỏ mặt, trong lòng thầm trách hắn cứ thích nói những lời trêu trẽn như vậy.

Hắn cười ôm ta vào lòng, cúi đầu gặm nhấm tai ta.

Qua lại một hồi, mơ mơ màng màng đã bị hắn lôi lên giường.

Trường Ca Nhi, hắn gọi ta là Trường Ca Nhi.

Sáng sớm tỉnh dậy, hắn lại biến mất, tấm nệm bên cạnh đã lạnh ngắt.

Những ngày này ta đã quen rồi, hắn ân ái với ta vào ban đêm, nhưng khi trời vừa sáng đã đi cùng Thẩm phu nhân dùng bữa.

Hai người bên nhau ban ngày mới là phu thê, quấn quýt ban đêm chỉ là sưởi ấm giường mà thôi.

Nghĩ đến đây, tim ta chợt nhói lên, nhưng rất nhanh đã ném nó ra sau đầu.

Sau khi bước vào mùa đông, cả phủ Vương đều đang chuẩn bị cho mùa đông.

Ta gần như nửa tháng không thấy bóng dáng Tề Mạt, nghe Tiểu Hoàn nói hắn đã vào kinh, sắp đến cuối năm, các vị Vương gia đều phải vào cung bái kiến Hoàng đế báo cáo công việc. Đi đi về về ít nhất phải một tháng.

Không có ai lui tới, Đào Chi Tiểu Viện của ta bỗng trở nên vắng vẻ, lòng ta cũng có chút trống trải.

Ta tự nhủ: "Xuân Nương! Đừng có nghĩ linh tinh! Đừng mong chờ Tề Mạt, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận!"

Lời tự khuyên nhủ không đau không ngứa này, ta ngày nào cũng làm, nhưng làm xong lại biết là vô dụng.

Ta đang nhớ Tề Mạt, nhớ người nam nhân duy nhất cho ta sự dịu dàng ngoài mẫu thân ta.

Biết rõ Tề Mạt và ta khác nhau một trời một vực, biết rõ người trong lòng hắn chỉ có Thẩm Ly, nhưng ta vẫn không thể kiểm soát được mà sa vào lưới tình.

Ngày Tề Mạt trở về, ta vừa ăn bánh bao xong chuẩn bị ngủ, liền nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài ngày càng gần.

Ta vội vàng bò dậy chạy ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Tề Mạt trở về trong tuyết.

Bao nhiêu đêm, ta đã ghi nhớ tiếng bước chân của hắn.

Hắn dang rộng vòng tay về phía ta, nói: "Xuân Nương, lại đây."

Ta liền không chút do dự lao vào vòng tay ấm áp như mùa xuân của hắn.

Tim đang nóng lên, chưa bao giờ nóng đến thế.

Đây là trái tim đang mong chờ một người, quyến luyến một người.

Chúng ta ôm nhau qua đêm, ngày hôm sau Tề Mạt xuất thành.

Trong phủ bỗng nhiên lan truyền tin đồn, nói rằng Vương gia đã hoàn toàn chán ghét Thẩm phu nhân, hiện tại người được sủng ái nhất chỉ có Tương phu nhân, hôm qua vừa về phủ đã đi gặp Tương phu nhân, hôm nay xuất thành, cũng không đến thăm Thẩm phu nhân một lần, vân vân...

Nghe tin đồn này ta sợ hãi vô cùng.

Tuy ta yêu Tề Mạt, nhưng ta hiểu rõ trái tim hắn, hắn chỉ yêu một mình Thẩm Ly.

Mỗi đêm, khi ân ái với ta, hắn luôn chỉ gọi một câu "A Ly, A Ly", câu này đủ để chứng minh tất cả.

Nghĩ đến những điều này, ta không khỏi cười khổ, nhưng dù cười khổ ta cũng hiểu rõ mình tuyệt đối không thể chạm vào vảy ngược của hắn.

Vì vậy, đêm đó, ta lợi dụng màn đêm tránh Tiểu Hoàn, lén lẻn vào Lộ Viện, nơi ở của Thẩm Ly.

Qua khung cửa sổ giấy, ta nghe thấy tiếng ho khan trong phòng, sau đó là giọng nói yếu ớt của Thẩm Ly: "Cứ nói ta bị bệnh, mấy ngày nay không gặp được ai, sau khi Vương gia hồi phủ, bảo chàng ấy đừng đến đây nữa."

Ồ? Thẩm Ly này sao lại khác với những gì ta tưởng tượng, chẳng lẽ nàng ta đang cố ý giận dỗi Vương gia.

Nghĩ đến đây, ta đẩy cửa bước vào, mặc kệ ánh mắt khác thường của đám nha hoàn, nói với Thẩm Ly: "Thẩm phu nhân, xin thứ lỗi cho ta đường đột."

"Ngươi có chuyện gì?" Quả nhiên là tiểu thư khuê các, Thẩm Ly tỏ ra vô cùng bình tĩnh, chỉ là tiếng ho không thể kìm nén được.
 
Xuân Nương Tam Thiên - Phù Thủy Nhai Cơm
Chương 10


Ta nói: "Thẩm phu nhân, ta là tiểu thiếp, người mới là chính thất, đối với người, ta chẳng là cái thá gì, vì vậy người ngàn vạn lần đừng để ý đến ta."

Nói một tràng lời hạ thấp bản thân, ánh mắt Thẩm Ly vẫn thờ ơ, nàng ta nói: "Ngươi nói xong chưa?"

Nhìn nàng ta như vậy, dường như không quan tâm đến Tề Mạt lắm. Hay là đang diễn kịch với ta?

Thẩm Đại phu nhân của ta ơi, người ngàn vạn lần đừng diễn kịch với ta đấy!

Ta lại nói: "Thẩm phu nhân, những lời Xuân Nương nói đều là sự thật, không hề lừa dối!"

Sau đó, ta nghe thấy một tiếng khịt mũi rất nhẹ, ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt vẫn tái nhợt như cũ của Thẩm Ly dưới ánh nến.

Nàng ta nói: "Không hề lừa dối? Cho dù ngươi có lừa dối thì sao?"

Không biết tại sao, ta lại cảm thấy Thẩm Ly yếu ớt lúc này thật đáng sợ.

Nàng ta hơi cúi đầu, khinh thường nói với ta: "Tương Xuân Nương, ngươi cho rằng Tề Mạt sủng ái ngươi nhất thời, thì sẽ sủng ái ngươi cả đời sao?"

"Chỉ là một vật thay thế mà thôi, ta cần gì phải để tâm."

Giọng nàng ta rất nhẹ rất nhạt, nhưng từng chữ từng chữ đều đánh sâu vào trái tim ta.

Đúng vậy, ta chỉ là vật thay thế mà thôi, vật thay thế nào có quyền yêu cầu hàng thật yên tâm.

"Nếu đã vậy, Xuân Nương xin phép cáo lui..." Ta nói.

Thẩm Ly lại cười càng thêm lạnh lùng, nàng ta ho nhẹ hai tiếng, nói: "Hôm nay, ngươi không thể đi được."

Ta còn đang suy nghĩ ý tứ trong lời nói của nàng ta, thì nghe thấy giọng nam nhân tức giận bên ngoài.

"Tương Xuân Nương, lá gan thật lớn!"

Tại sao lại thêm cái họ Tương ghê tởm đó vào trước tên ta chứ?

Tề Mạt mặt ngươi âm trầm bước vào, túm lấy cổ áo sau của ta lôi ra ngoài sân.

Còn Thẩm Ly yếu đuối kia, lúc này đang được Tề Mạt ôm trong lòng, nâng niu như bảo bối, hắn nói: "A Ly, nàng không sao chứ?"

Không sao? Thật nực cười, nói như thể ta có võ công vậy.

Thẩm Ly cong môi cười với ta, rất dịu dàng, nhưng lại là một lời tuyên bố chủ quyền tuyệt đối.

Qua hồi lâu, Tề Mạt dường như mới nhớ ra ta vẫn còn đang quỳ gối ngoài sân, ánh mắt sắc như hàn kiếm rơi xuống người ta, hắn nói: “Tương Xuân Nương, cút về Đào Chi Tiểu Viện của nàng đi!”

Trong phòng truyền đến từng trận ho khan, đây là lần đầu tiên ta thấy Tề Mạt nổi giận với ta như vậy, cũng là lần đầu tiên thấy hắn lo lắng đến thế.

Ta liền thật sự xám xịt cút về.

Mấy ngày sau đó, không còn thấy bóng dáng hắn nữa.

Trong vương phủ không có gia nhân hống hách, nên ta và Tiểu Hoàn sống rất thoải mái, thậm chí ta còn nghĩ, lần này đã đắc tội Tề Mạt rồi, sau này không chỉ có thể sống tốt mà còn không cần hầu hạ hắn nữa, thật sự là một mũi tên trúng hai đích.

Nghĩ xong, trong lòng ta lại cảm thấy vô cùng thất vọng, thật sự không muốn tin rằng Tề Mạt sẽ không để ý đến ta nữa.

Nhưng Tề Mạt cũng không ở mãi trong vương phủ, cách ba bữa nửa ngày lại ra khỏi thành một chuyến, giống như đang bận việc gì đó quan trọng.

Ta bảo Tiểu Hoàn đi dò la tin tức về Thẩm Ly, Tiểu Hoàn cái con bé kiệm lời này dò hỏi năm sáu ngày, mới nghe ngóng được chút ít chuyện.

Nàng nói: “Gia tộc của Thẩm Ly hình như là tội thần tiền triều, cả nhà bị xử trảm, chỉ còn lại một mình Thẩm Ly.”

“Nghe nói Vương gia nhà chúng ta và nhà họ Thẩm trước kia có quan hệ khá tốt…”

Tề Mạt đã ngoài ba mươi, nhưng Thẩm Ly trông chỉ mới đôi mươi, những năm nay Tề Mạt không muốn cưới thê tử, nhất định là vì Thẩm Ly.

Nghĩ vậy, Tề Mạt thật sự rất si tình, vì tình yêu, vậy mà ngay cả con gái của tội thần triều đình cũng che chở được.

Nửa tháng sau, Tề Mạt mới đến gặp ta.

Hắn trông có vẻ mệt mỏi, dưới mắt có chút thâm quầng, cằm cũng lún phún râu.

Ta rót trà cho hắn, yên lặng ngồi bên cạnh, cũng không nói gì, cứ như vậy bầu bạn với hắn.

Một lúc lâu sau, trên mặt hắn mới lộ ra chút ý cười, hắn nói: “Bản vương nhớ nàng rất ồn ào, sao bây giờ lại im lặng vậy?”

Ta nói: “Ta sợ nói sai.”

Câu này không phải nói bừa, ta thật sự sợ nói sai bị hắn g.i.ế.c chết.

Hắn lại dường như rất thích câu trả lời này của ta, bèn cười toe toét, đưa tay sờ cằm ta, lại sờ lên má trái, ánh mắt bỗng trở nên nặng nề.

Chỗ hắn sờ, là chỗ sẹo của Thẩm Ly sao…

Ta nắm lấy tay hắn, cố chấp đặt nó lên má phải của mình, trước khi Tề Mạt lên tiếng, ta nói với hắn: “Vương gia, thiếp nhớ chàng.”

Nói xong, vành tai ta nóng bừng, vì chưa bao giờ nói với ai những lời thân mật như vậy, hơn nữa, những lời này, cũng không hẳn là giả dối.

Mắt Tề Mạt long lanh như nước, lóe lên tia sáng.

Bất ngờ, hắn hỏi ta một câu: “Trường Ca Nhi, nàng có thích ta không?”

Thật khó tưởng tượng, một vị Vương gia khiến vạn người kính sợ, vậy mà lại hỏi tiểu thiếp của mình một câu hỏi âu yếm như vậy.

Ta nói: “Tất nhiên là thích.”

Là lời nịnh nọt, cũng là lời từ tận đáy lòng, nửa thật nửa giả, ngay cả bản thân ta cũng không phân biệt được nữa.

Lại một đêm không ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, giường bên cạnh vẫn còn ấm, mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Tề Mạt.
 
Xuân Nương Tam Thiên - Phù Thủy Nhai Cơm
Chương 11


Hắn nói: “Trường Ca Nhi, hôm nay dùng cháo đậu đỏ làm bữa sáng được không?”

Hôm nay Tề Mạt vậy mà lại ở lại dùng bữa sáng với ta, vậy bên Thẩm Ly phải làm sao?

Ta đương nhiên vui vẻ nói lời cảm tạ Vương gia, Vương gia thật tốt với thiếp, nhưng trong lòng lại bảo Tiểu Hoàn đi dò la xem hai ngày nay Vương gia và Thẩm phu nhân thế nào.

Tin tức nhận được là: “Thẩm Ly mấy ngày nay bị bệnh, không tiện hầu hạ Vương gia.”

Nàng không tiện hầu hạ, ta liền phải hầu hạ thôi, nhưng cũng lạ thật, Thẩm Ly bị bệnh, lẽ ra Tề Mạt phải canh giữ bên nàng từng giây từng phút mới phải chứ.

Ba ngày sau là ngày Tết ông Công ông Táo, Tề Mạt từ hôm đó ra khỏi phủ, liền không trở về nữa, mãi đến lúc hoàng hôn ngày Tết ông Công ông Táo, hắn mới đội tuyết vội vàng trở về vương phủ, chui vào viện của Thẩm Ly một lúc lâu, đến đêm khuya, lại đến Đào Chi Tiểu Viện của ta.

Hắn nói: “Trường Ca Nhi, đi theo ta.”

Liền dẫn ta đến thư phòng của hắn, trong thư phòng có một vị y sư giống đạo sĩ, thấy hắn đến liền cung kính nói: “Vương gia vạn phúc.”

Lại nói: “Thuật hoán bì này bần đạo đã nghiên cứu mấy chục năm, sớm đã thành thạo, chỉ là trên đời này người có làn da tương tự rất ít, người cam tâm tình nguyện hoán bì lại càng hiếm hoi!”

Hoán bì? Đầu óc ta nhanh chóng xoay chuyển.

Mời một lão đạo sĩ đến nói chuyện hoán bì, lại dẫn ta đến đây, chẳng lẽ…

Suy nghĩ còn chưa kịp sắp xếp, đã nghe thấy giọng nói của Tề Mạt.

Hắn nói: “Ngươi xem nàng thế nào?”

Lão đạo sĩ nhìn ta hai lần, lập tức hai mắt sáng lên, kinh hô: “Vị tiểu thư này và Thẩm phu nhân giống nhau như đúc, dùng để hoán bì là thích hợp nhất!”

Hắn vậy mà, vậy mà muốn dùng mặt của ta để vá vào khuôn mặt tàn khuyết của Thẩm Ly!

Trái tim ta trong nháy mắt chìm xuống đáy hồ, cảm giác lạnh lẽo lan ra khắp tứ chi, cuối cùng ngay cả đầu ngón tay ta cũng không nhịn được run rẩy.

Hóa ra sự dịu dàng ngắn ngủi của hắn, chỉ là vì lúc này, lợi dụng ta để hoán bì.

Ta cứ tưởng mình đã trốn thoát khỏi địa ngục, từ nay về sau có thể sống một cuộc sống bình thường, không ngờ ta chỉ là từ một địa ngục bò lên một địa ngục khác, một địa ngục còn tàn nhẫn hơn.

Toàn thân ta lạnh toát, từng đợt khí lạnh ập đến, thậm chí lão đạo sĩ rời đi, ta cũng không hề hay biết.

Tề Mạt dùng một tay che mặt ta, nhẹ nhàng v**t v*, lòng bàn tay ấm áp, ta lại cảm thấy lạnh lẽo tột cùng.

Ta thất thần trong giây lát, há miệng cắn vào tay hắn, quyết không buông ra.

Hắn liền mặc kệ ta cắn, đợi ta cắn đủ rồi, mới bế ngang ta lên giường trong thư phòng.

Ta nói: “Ở Tương phủ lần đầu gặp mặt, chàng đã lên kế hoạch cho chuyện này rồi đúng không?”

Thuật hoán đổi dung nhan không thể chuẩn bị trong một sớm một chiều, lúc trước hắn vội vàng cưới ta vào cửa như vậy, chắc hẳn là đã sớm chuẩn bị xong phương thuốc, chỉ thiếu ta, vị thuốc dẫn này thôi.

Không biết có phải ảo giác của ta hay không, ta dường như nhìn thấy một tia do dự trong mắt Tề Mạt.

Bàn tay to lớn của hắn xoa xoa vành tai ta, dùng giọng điệu ôn nhu thường ngày nói với ta: “Xuân Nương, ta sẽ đối xử tốt với nàng.”

“Chỉ cần nàng hoán đổi khuôn mặt cho Thẩm Ly.”

Thật là một câu “ta sẽ đối xử tốt với nàng”, cái giá phải trả vậy mà là ta lột mặt mình ra.

“Ta có quyền lựa chọn sao?” Ta ngẩng đầu, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn hắn.

“Không.” Hắn trầm giọng, quay lưng lại.

“Đã không có, vậy thì lấy đi.”

Ta cười lạnh một tiếng, cùng lúc lời nói vừa dứt, nước mắt cũng rơi xuống.

“Xin lỗi.”

Một lúc lâu sau, Tề Mạt trầm giọng nói, giọng nói có chút run rẩy, khiến người ta tưởng rằng hắn đang khóc.

Lại là xin lỗi, ta thật sự muốn cười c.h.ế.t mất, có gì mà phải xin lỗi.

Đây vốn dĩ là số mệnh của ta thôi.

“Lột da mặt, ta còn sống được không?” Ta hỏi.

Tề Mạt đột nhiên quay đầu lại, ôm lấy vai ta, hết sức an ủi ta, nói: “Trường Ca Nhi, nàng sẽ không sao đâu, chỉ cần hoán đổi khuôn mặt, những ngày tháng sau này, ta sẽ ở bên nàng.”

Cho dù hắn đang nói gì, cơ thể ta cũng không thể ấm lên được nữa.

Đêm đó, Tề Mạt ôm ta kể chuyện mười năm trước.

Hắn nói hai mươi năm trước hắn còn chưa phải là Yến Thành Vương, là hoàng tử được sủng ái nhất của hoàng thất đương triều, tuy quyền lực không lớn bằng Thái tử, nhưng cũng là một vị hoàng tử tôn quý nhất.

Tiên đế băng hà, Thái tử kế vị, vốn là chuyện kế vị thuận lý thành chương, nhưng trong triều lại xuất hiện tin đồn Tề Mạt muốn soán ngôi.

Hoàng đế đa nghi nhất, cho dù người bị nghi ngờ là người đệ đệ mà hắn tin tưởng nhất, nhưng vẫn lựa chọn đày hắn đi.

Hai mươi năm trước, Tề Mạt đến Vô Hồ này, trở thành Yến Thành Vương.

Vị Vương gia mới đến không có thế lực, may nhờ nhà họ Thẩm giúp đỡ, hắn mới củng cố được địa vị Yến Thành Vương.

Nhà họ Thẩm, chính là nhà mẫu thân của Thẩm Ly.

Mười năm trước, trong triều có người vạch trần nhà họ Thẩm, nói nhà họ Thẩm có ý đồ mưu phản, muốn phò tá Tề Mạt làm tân đế.

Hoàng đế nói: “Hoàng đệ à hoàng đệ, nếu ngươi thật sự không có ý đồ mưu phản, vậy thì thay trẫm đi tiêu diệt nhà họ Thẩm đi.”
 
Xuân Nương Tam Thiên - Phù Thủy Nhai Cơm
Chương 12


Tề Mạt sợ hãi hoàng thất, nhưng lại thật lòng biết ơn nhà họ Thẩm, nên hắn do dự.

Nhưng Hoàng đế sao có thể cho hắn cơ hội do dự.

Nửa tháng sau, nhà họ Thẩm bị diệt môn, chỉ sau một đêm, ở Vô Hồ không còn chút tiếng tăm nào nữa.

Tề Mạt chạy đến, cũng chỉ cứu được Thẩm Ly thoi thóp trong đống đổ nát, nhưng Thẩm Ly, đã bị dày vò đến mức chỉ còn lại một hơi thở…

Phải nói, thủ đoạn của Hoàng đế không ai sánh bằng, sau chuyện này, tất cả mọi người đều cho rằng Tề Mạt đứng sau làm con d.a.o cho Hoàng đế, nhưng lại không biết hắn chỉ là thay Hoàng đế gánh lấy cái danh tàn nhẫn này.

Khi Tề Mạt nói những điều này, khóe miệng hắn luôn nở một nụ cười tự giễu, ta không hiểu hắn kể những điều này với ta là có ý gì.

Chẳng lẽ muốn dùng khuôn mặt của ta, để bù đắp cho sự áy náy trong lòng hắn sao? Thật nực cười.

Tề Mạt nói: “Trường Ca Nhi, nhiều năm trước, ta cũng từng vui vẻ.”

Cuộc đời của hắn, từ ngày tân đế đăng cơ, đã không còn do mình làm chủ nữa rồi.

Ta nép vào lòng hắn, thân thể run lên không tự chủ được, lòng lạnh buốt, nói: “Vương gia, thiếp không hiểu, thiếp sinh ra đã không có quyền được vui vẻ.”

Tề Mạt siết chặt vai ta, như muốn dung hòa ta vào cơ thể hắn vậy, ôm ta thật chặt, gọi ta hết lần này đến lần khác: “Trường Ca Nhi, Trường Ca Nhi…”

Ta mở đôi mắt trống rỗng hỏi hắn: “Vương gia, tình yêu là gì, chàng có yêu Thẩm phu nhân không?”

Ta thật sự không hiểu nữa rồi, ta không hiểu tại sao mình còn sống, không hiểu cái gọi là tình yêu mà ai ai cũng nói đến rốt cuộc là gì.

Tề Mạt nhẹ nhàng hôn lên mi tâm ta, hắn nói: “Trường Ca Nhi, ở nhà họ Tương lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng, ta không hề nghĩ đến việc dùng khuôn mặt của nàng để thay cho A Ly…”

“Lúc đó ta nghĩ là, nữ tử này, sao lại tiều tụy và chật vật như vậy, tại sao ánh mắt của nàng lại sắc bén như thế, nàng đang nghĩ gì vậy?”

“Nhưng ta lại nghĩ, nếu đôi mắt đó nhìn ta, mà chỉ nhìn một mình ta thôi, thì tốt biết mấy…”

Giọng nói của Tề Mạt ôn nhu và dịu dàng, rơi vào trái tim mềm yếu của ta, khiến trái tim ta nở hoa, nhưng lại lập tức héo tàn.

Ta hỏi hắn: “Tề Mạt, chàng có yêu ta không?”

Tề Mạt không trả lời ta, chỉ ôm ta chặt hơn.

Trong đêm đông lạnh giá, hai chúng ta giống như những chú mèo con rét buốt ôm nhau sưởi ấm vậy.

Hắn không trả lời, nhưng ta biết câu trả lời rồi.

Ngày ta và Thẩm Ly hoán đổi khuôn mặt, là ngày mùng một tháng giêng sau năm mới.

Tết Nguyên Đán năm nay, Tề Mạt đến bầu bạn với ta, hai chúng ta ngồi bên lò sưởi, nhìn than hồng trong lò cháy bập bùng, ta bỗng nhiên cười.

Nói: “Tề Mạt, chàng có biết không? Lúc nhỏ ta rất ghen tị với những nhà khác có lò sưởi, lúc đó ta và mẫu thân rất nghèo, những ngày như thế này, chỉ có thể ôm nhau sưởi ấm.”

“Lúc đó ta đã nghĩ, sau này những ngày tuyết rơi, nếu đều có lò sưởi thì tốt biết mấy…”

Ta nói rất nghiêm túc, ánh mắt Tề Mạt khẽ động, ôm ta vào lòng, nhẹ giọng nói: “Trường Ca Nhi, ngày tháng của chúng ta còn dài, sẽ còn rất nhiều ngày ngồi bên lò sưởi đón năm mới.”

“Thật sự… còn nhiều sao?”

Ta lại hỏi hắn: “Vương gia, chàng và Thẩm phu nhân quen nhau như thế nào?”

Tề Mạt hơi sững người một lát, thấy ta thật sự muốn nghe, liền nói vài câu, nói: “Lúc ta đến Vô Hồ, A Ly mới mười tuổi, tính cách giống con trai, suốt ngày bắt gà đuổi chó…”

Ta vừa nghe vừa cười khúc khích, trong lòng dường như có chút thương cảm cho Thẩm Ly.

Luôn ở trong vũng bùn, thì sẽ không cảm thấy vũng bùn bẩn, nhưng nếu một sớm từ trên mây rơi xuống…

Ta lại hỏi Tề Mạt câu hỏi quen thuộc kia: “Vương gia, chàng có yêu Thẩm phu nhân không?”

Môi Tề Mạt mấp máy một lúc, bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống, trả lời: “Yêu, ta yêu A Ly.”

Vậy ta hiểu rồi, nếu đây chính là tình yêu, vậy ta cũng yêu chàng, Tề Mạt.

Nếu ta không nhận được tình yêu, vậy người ta yêu có thể nhận được tình yêu, như vậy cũng tốt.

Đêm đó, ta vô cùng nồng nhiệt, như muốn thiêu đốt hết sự nhiệt tình trong người, thiêu đốt bản thân thành tro bụi hòa vào cơ thể Tề Mạt.

Hai chúng ta cùng nhau leo l*n đ*nh cao của d*c v*ng, khi ở trên đỉnh, ta ghé vào tai hắn, khẽ nói với hắn một câu: “Tề Mạt, ta hận chàng.”

Giọng nói nhỏ đến mức, khiến ngay cả bản thân ta cũng cho rằng đó là ảo giác.

Ta hận hắn điều gì?

Hận hắn kéo ta ra khỏi bóng tối, hận sự dịu dàng không kiêng nể của hắn?

Hay là hận hắn khiến ta yêu hắn, nhưng hắn lại không yêu ta.

Ta, Xuân Nương, chỉ là một sinh mệnh hèn mọn, nói gì đến tình yêu? Nhưng chàng, Tề Mạt, tại sao lại cho ta ảo tưởng về tình yêu…

Mùng một tháng giêng, ta và Thẩm Ly hoán đổi khuôn mặt.

Tề Mạt canh giữ ở ngoài cửa ba ngày ba đêm, ta cũng đau đớn ba ngày ba đêm.

Cơn đau cắt thịt lột da kéo dài ba đêm, đến cuối cùng, ta thậm chí còn tê liệt, cứ như thể những cơn đau đó đều là giả, ngay cả việc ta còn sống, cũng là giả.

Làm gì có ai còn sống, mà phải chịu nhiều đau khổ như vậy?
 
Xuân Nương Tam Thiên - Phù Thủy Nhai Cơm
Chương 13: Hoàn


Lão đạo sĩ kia không lừa người, hắn quả thực hiểu biết về thuật hoán đổi dung nhan, nên ta thật sự đã hoán đổi khuôn mặt thành công với Thẩm Ly.

Nửa tháng sau, ta tỉnh lại từ hôn mê, bên cạnh chỉ có một mình Tiểu Hoàn.

Ta run rẩy đôi chân đi đến trước gương đồng, nhìn chính mình trong gương, vết sẹo lớn bằng đốt ngón tay trên má trái.

Ta cười, nói với Tiểu Hoàn bên cạnh: “Bây giờ ta là Thẩm phu nhân rồi.”

Tề Mạt vội vàng chạy đến vào buổi chiều, nhìn ta, trong mắt không giấu nổi vẻ vui mừng.

Hắn nói: “Trường Ca Nhi, cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi.”

Nửa tháng không tỉnh, hắn suýt chút nữa đã g.i.ế.c lão đạo sĩ kia rồi.

“Ừm, ta tỉnh rồi.” Giọng ta rất nhỏ.

Ta quả thực đã tỉnh, nhưng mắt hình như không được tốt lắm, luôn cảm thấy nhìn mọi thứ mờ mờ ảo ảo.

Bây giờ nhìn Tề Mạt, cũng mơ hồ.

Nhìn không rõ, ta liền đưa tay sờ cằm hắn, lại từ cằm sờ lên má.

Hắn dường như rất hưởng thụ mà chiều theo ta, một lúc sau lại nói: “Trường Ca Nhi, tối nay ta ở lại với nàng.”

Ta gật đầu nói được, nhưng đến đêm khuya lại cuộn mình thành một cục ở góc giường, giả vờ ngủ say không để ý đến hắn.

Trong bóng tối, ta nghe thấy tiếng thở dài nặng nề của hắn, và cả câu nói kia:

“Trường Ca Nhi, nàng không phải A Ly, ta cũng không muốn nàng là nàng ấy.”

Đúng vậy, ta không phải nàng, cho dù có thay đổi khuôn mặt của nàng cũng không bao giờ là nàng.

Giận dỗi, ta nói với hắn: “Nếu ta không phải nàng, vậy chàng đi tìm nàng là được rồi?”

Gần một năm gả vào vương phủ, ta chưa bao giờ nói lời đuổi hắn đi.

Tề Mạt rõ ràng sững người, nói: “Trường Ca Nhi, nàng làm sao vậy?”

Đúng vậy, ta làm sao vậy, tại sao nước mắt này cứ không ngừng rơi thế này.

“Chàng là Vương gia, thiếp là thiếp, cho dù thiếp chết, Vương gia cũng không cần phải đau lòng.”

“Tương Xuân Nương!” Tề Mạt có chút khó chịu.

Ta vẫn cố chấp, đáp lại hắn: “Ta không họ Tương! Ta đã không còn họ từ lâu rồi, từ năm mẫu thân ta mất!”

Có lẽ ta quá kích động, Tề Mạt vậy mà dịu dàng xuống, hắn v**t v* lưng ta, nói: “Trường Ca Nhi, đừng giận, ngày mai ta lại đến thăm nàng.”

Hắn đi rồi, ta chìm vào giấc ngủ say, khi tỉnh lại, mở mắt ra, trước mắt trắng xóa, dụi mắt hồi lâu vẫn không nhìn rõ.

Không ngờ, chỉ một ngày, mắt ta đã hỏng nhanh như vậy.

Xem ra lão đạo sĩ được cho là tinh thông thuật hoán đổi dung nhan kia, cũng chưa hoàn toàn nắm vững thuật này, nếu không thì mắt ta sao lại hỏng được chứ.

Buổi chiều, Thẩm Ly đến viện của ta, búi tóc cao lên, để lộ khuôn mặt xinh đẹp, nàng nói: “Tương Xuân Nương, giữa ta và Tề Mạt, không nên có ngươi, ngươi hiểu không?”

Ta không nhìn thấy gì, cũng lười để ý đến nàng, chỉ nói: “Lời này ngươi đi nói với Tề Mạt đi, tìm ta làm gì?”

Thẩm Ly tức giận bỏ lại một câu “Tương Xuân Nương, đừng rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!” rồi rời khỏi Đào Chi Tiểu Viện.

Thẩm Ly à, cô không cần phải lo lắng về chuyện nâng ly hay phạt rượu đâu. Với tốc độ mắt ta hỏng đi thế này, chẳng mấy chốc sẽ chẳng còn ta xen vào giữa cô và Tề Mạt nữa.

Vì thế nên ta càng bám lấy Tề Mạt hơn. Nếu chàng không đến Đào Chi Tiểu Viện tìm ta, ta sẽ tự mình đến thư phòng tìm chàng, nũng nịu mè nheo đến tận khuya, rồi lại ân ái mây mưa cùng chàng.

Chàng nhận ra ta có chút khác lạ, ví dụ như đôi khi ta quét đồ xuống đất, nhưng ta lại giả vờ như cố ý, lừa chàng một cách ngoạn mục.

Ta đúng là một kẻ lừa đảo lão luyện.

Những ngày tháng như vậy cứ thế kéo dài nửa tháng. Cho đến một ngày, ta tỉnh dậy, mở mắt ra, trước mắt chỉ còn một màu đen kịt.

Ta rất bình tĩnh, bởi vì ta đã sớm lường trước được sẽ có ngày này.

Mặc quần áo, rửa mặt, khoác lên mình chiếc áo choàng màu đào mà Tề Mạt thích nhìn ta mặc nhất, tránh Tiểu Hoàn, rời khỏi Đào Chi Tiểu Viện, đi về phía hồ nước.

Bước chân giẫm lên lớp tuyết dày, phát ra những tiếng ken két như tiếng chim hót.

Hồ nước trong Vương phủ có một chỗ khuất sau bóng cây, nước hồ đóng băng nhưng không chắc chắn. Mấy hôm trước ta còn thấy một tảng băng lớn bằng người nứt ra ở đó.

Đây là cái c.h.ế.t mà ta đã sắp đặt cho mình, chìm xuống đáy hồ theo lớp băng, an giấc ngàn thu dưới lòng hồ.

Ngày hoán đổi dung mạo, ta đã nghĩ nếu c.h.ế.t thì phải c.h.ế.t một cách sạch sẽ, tốt nhất là sạch sẽ đến mức Tề Mạt không thể nhìn thấy một chút dấu vết nào.

Ta không muốn chàng nhớ đến ta khi đã chết, nên ta cam tâm tình nguyện chìm sâu dưới đáy hồ.

Giờ đây, ta có lẽ đã hiểu được mẫu thân, tại sao người lại trốn vào núi sâu.

Người hận Tương Viên Ngoại thấu xương, nhưng cũng yêu ông ta đến tận cùng, nên đã trốn đi rồi lặng lẽ chết, không muốn ông ta nhìn thấy thân xác tàn tạ của mình.

Nước hồ ngấm qua lớp áo, thấm vào da thịt, trong cái lạnh thấu xương, ta lại cảm thấy ấm áp. Phải chăng ta đã rơi vào mặt trời rồi?

"Trường Ca Nhi... Trường Ca Nhi..."

Ta dường như nghe thấy tiếng Tề Mạt, giọng nói dịu dàng và chan chứa ý cười ấy, thật đáng tiếc là không còn được nghe nữa rồi.

Đáng tiếc thay, kiếp này, số mệnh của Xuân Nương ta quá hèn mọn, thật sự không xứng với Vương gia.

Mẫu thân, con đến tìm người đây...

Ngoại truyện của Tề Mạt

Tuyết năm nay rơi rất dày, dày đến mức bao phủ tất cả, trái tim ta cũng bị bao phủ.

Lần đầu tiên gặp Xuân Nương, nàng ngã lăn lộn trên sân, như một chú thỏ con bị thương, nhưng đôi mắt lại sáng rực, ánh mắt ấy chứa đầy sự không cam lòng.

Lúc đó, ta đã nghĩ, tiểu nha đầu này, Tề Mạt ta phải mang về, ta muốn tận hưởng cảm giác được đôi mắt tinh ranh này nhìn chăm chú.

Sau đó, tiểu nha đầu ấy thật sự gả cho ta, ta cũng biết được tên nàng, Xuân Nương.

Nàng dường như rất hay nói, nhưng lại không nói nhiều với ta. Nàng lúc nào cũng mềm mỏng ngoan ngoãn, ra vẻ rất nghe lời, nhưng ta biết rất rõ, nàng chính là sói đội lốt cừu.

Nàng tỏ ra yếu đuối trước mặt ta, làm nũng với ta, cuộn tròn trong lòng ta nghịch tóc ta, che giấu sự thông minh lanh lợi của mình rất kỹ, suýt chút nữa thì ta đã bị nàng lừa gạt.

Đôi khi, khi dùng bữa cùng Thẩm Ly, ta lại nhớ đến dáng vẻ dè dặt của nàng đêm qua, rồi bất giác mỉm cười.

Nghĩ thầm, dáng vẻ của nàng, thật sự rất giống Thẩm Ly lúc nhỏ, ta nhất định phải bảo vệ nàng chu toàn.

Ta có yêu Thẩm Ly không?

Ta yêu, cả đời này, Tề Mạt ta chưa từng yêu ai, chỉ có A Ly.

Năm nàng ấy cập kê, ta tặng nàng một cành hoa đào, nói với nàng: "A Ly, cả đời này, Tề Mạt ta chỉ có mình nàng."

Nhưng sau đó, Thẩm gia bị diệt vong, A Ly đến tận bây giờ vẫn nghĩ rằng ta là người hại cả nhà nàng, cho dù nàng biết đó là thủ đoạn của Hoàng đế, vẫn không thể nào nguôi ngoai với ta.

Ta đã từng nghĩ cả đời này sẽ áy náy với nàng, cứ thế mà ở bên nàng cả đời.

Ta không ngờ rằng, Xuân Nương sẽ đến, nàng sẽ đến bên ta.

Ta trở nên không giống chính mình, giống như một thiếu niên vụng về, vì nàng mà cưỡi ngựa ba ngày đêm, chỉ để sớm một khắc gặp nàng trong ngày tuyết đầu mùa, ôm tiểu cô nương vào lòng.

Đây là tình yêu sao? Ta không biết. Nhưng ta biết ta không nỡ rời xa nàng.

Ngày tuyết đầu mùa vừa dứt, nắng ấm chan hòa, ta vui mừng chạy đến Đào Chi Tiểu Viện, nhưng lại không thấy nàng.

Ba ngày ròng rã, nàng như biến mất khỏi thế gian…

Cho đến khi hạ nhân vớt được t.h.i t.h.ể nàng dưới hồ.

Chiếc áo choàng màu đào ướt sũng, bao bọc lấy khuôn mặt nhỏ bé lạnh như băng đã không còn chút hơi thở.

Ta phát điên, hối hận.

Ta không nên lừa dối nàng, không nên lợi dụng nàng, không nên hoán đổi dung mạo cho nàng và Thẩm Ly, để nàng gánh chịu nỗi áy náy của ta, ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.

Ta yêu nàng, Xuân Nương à…

——

Năm mười tuổi.

"Tình yêu là gì ạ? Con người không có tình yêu thì không sống nổi sao ạ?" Ta bĩu môi hỏi.

Mẫu thân đang thêu một đôi uyên ương trên túi thơm.

Người ngẩng đầu lên, ánh mắt chan chứa ý cười, xoa đầu ta, nói:

"Trường Ca Nhi, mẫu thân yêu con..."

[Hoàn]
 
Back
Top Bottom