Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuân Lan

Xuân Lan
Chương 30



Bà ta cứ đinh ninh là Tĩnh Tĩnh đã lên xe ngựa của tôi rồi nên cũng không đi tìm...

Tam di nương khóc lóc thảm thiết, muốn chạy ra ngoài tìm con gái lớn nhưng bị người giữ lại. Đại di nương, người luôn im lặng, cũng lén lút khóc thút thít. Ta chợt nhớ ra, Đại di nương có một đứa con trai.

Khi xưa, phụ thân ép buộc nàng làm di nương, đương nhiên không thể để nàng mang con trai vào phủ. Thế là, Đại di nương đành nhờ mối quan hệ của phụ thân, tìm cho con trai một gia đình giàu có hiếm muộn, nhận con làm con nuôi và đổi cả họ theo nhà đó.

Con trai đã là con người ta, việc tịch thu gia sản hiển nhiên chẳng liên can gì đến hắn. Đại di nương cũng không thể dắt con trai mình cùng cảnh ngộ trôi dạt khắp nơi. Nhìn cảnh Tam di nương đau khổ mất con, nàng cũng cảm thấy xót xa cho cảnh ngộ tương tự của mình.

Tam di nương khóc ngất đi. Cả nhà lặng lẽ vào khách đ**m.

Kể từ ngày đó, ta không bao giờ gặp lại Vương Tĩnh Tĩnh, người muội muội hiền lành, ít nói ấy nữa.

Thật lạ là trong Vương gia đông người như vậy, nhưng ấn tượng của ta về Tĩnh Tĩnh lại nhạt nhòa nhất. Vì nàng luôn ôn hòa lễ phép, cố gắng không làm phiền người khác và cũng rất ít nói.

Tam di nương và mẫu thân ta có mối quan hệ không tốt, nên nàng cũng rất xa lạ với ta. Nàng dường như là người ít nói nhất trong số những đứa trẻ. Không phải con chính thất, lại không phải con một của Tam di nương, tính cách của nàng không hề kiêu căng như Vương Bảo Bảo.

Lâm Lâm mới ba tuổi, còn nàng đã mười hai, Tam di nương đương nhiên dồn hết tâm tư vào Lâm Lâm. Tĩnh Tĩnh lớn lên trong sự hờ hững của mọi người. Mỗi lần đến thỉnh an tổ mẫu, phải đến khi bà gọi tên nàng, mọi người mới chợt nhận ra: "Ồ, thì ra là con bé cũng có ở đây."

Nàng cứ thế lặng lẽ lớn lên, lặng lẽ đi theo mọi người, lặng lẽ tự chăm sóc cho bản thân, rồi cũng lặng lẽ biến mất, không bao giờ xuất hiện nữa...

Trong khách đ**m, mọi người đang bàn tán xôn xao về chuyện bọn cướp. Lúc này ta mới hiểu, thì ra việc đi lại thời xưa rất dễ gặp phải bọn cướp, chỉ là vấn đề xác suất cao hay thấp mà thôi.

Nếu toàn là nữ nhân, chắc chắn họ sẽ không dám đi xa. Trước đây ta luôn cho rằng nữ nhân thời xưa không đủ tự lập, không nghĩ đến việc gây dựng sự nghiệp, tranh giành quyền bình đẳng với nam nhân, mà cứ phải đem vinh nhục của bản thân mình gắn vào nam nhân.

Giờ phút này ta đã hiểu sâu sắc rằng, họ không có sự lựa chọn nào khác. Càng là nữ nhân ở tầng lớp thấp hèn, họ càng không có quyền lựa chọn.

"Gần đây bọn cướp nổi lên nhiều quá, người c.h.ế.t cũng ngày càng nhiều."

"Thời thế loạn lạc quá, mọi người cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi."

"Ở phía nam có mấy người xưng vương rồi, đều tự nhận mình là được trời ủy thác, suốt ngày chỉ lo đánh nhau, nên mọi người đều đổ dồn về kinh thành..."
 
Xuân Lan
Chương 31



Từ những lời bàn tán của mọi người, ta hiểu được rằng nạn đói, thiên tai là chuyện thường tình ở thời cổ đại, và những cuộc bạo loạn không nhất thiết phải xảy ra chiến tranh.

Chỉ cần một trận gió tuyết lạnh buốt, một trận dịch châu chấu kinh hoàng, hay một trận mưa lớn kéo dài... là có thể cướp đi mạng sống của vô số người.

Tất cả đều đang vật lộn để tồn tại, ngày ngày sống trong cảnh chạy trốn mệt mỏi. Có thể ăn no bụng đã được gọi là quốc thái dân an, và hoàng đế cũng sẽ được ca tụng là minh quân.

Họ nhớ lại những ngày tháng tươi đẹp của hai mươi năm về trước, khi đó được xem là thời kỳ thịnh thế phồn vinh, còn hiện tại thì khắp nơi đều là thiên tai, nhân họa, các cuộc khởi nghĩa nổ ra liên miên.

Rồi họ lại nhắc đến việc ở phương Nam đã xuất hiện một vài đội quân khởi nghĩa, tất cả đều đã hình thành quy mô nhất định.

Ta vừa ăn cơm vừa lắng nghe những lời bàn tán của họ, những nghi hoặc trong lòng ta ngày càng trở nên rõ ràng - xem ra đúng là đang ở vào những năm cuối của một triều đại. Trong phủ các nhà quý tộc, những bữa tiệc "lưu ly thương thủy" vẫn tiếp diễn, nhưng bên ngoài kia thì thiên hạ đã đại loạn, người c.h.ế.t nhiều vô kể.

Một vấn đề lớn khác của thời cổ đại chính là sự trì trệ trong việc lan truyền thông tin. Miền Nam xảy ra đại hạn hán, quân khởi nghĩa xưng vương xưng bá từ lâu, mà đến tận hôm nay ta mới được biết.

Ta cảm thấy có chút lo lắng. Nếu như chiến tranh thật sự xảy ra, việc thu thập thông tin quá chậm trễ, chẳng phải là sẽ mặc người ta muốn làm gì thì làm sao?

Nhưng rồi ta lại nghĩ, hiện giờ chúng ta đang ở kinh thành, dù có chiến tranh thì cũng không thể nào đánh đến kinh thành được. Sau khi ăn xong, tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi rã rời và lên lầu để nghỉ ngơi.

Còn chưa kịp nguôi ngoai nỗi đau mất mát Tĩnh Tĩnh, thì lại có một tin dữ khác truyền đến - gói Kim Ngân mà phụ thân mang theo đã bị thất lạc!

Không biết là bị rơi trong lúc chạy trốn, hay là bị trộm mất. Phản ứng của mọi người đối với chuyện này, còn lớn hơn cả khi nghe tin Tĩnh Tĩnh mất tích.

Kim Ngân quan hệ mật thiết đến sự sống còn của cả nhà, không có tiền tài thì như đi trên chông. Mẫu thân khóc lóc oán trách phụ thân: "Lúc đầu bảo người chia nhau cất giữ ngân phiếu, để mỗi người mang một ít, chàng cứ khăng khăng một mình mang hết, bây giờ thì hay rồi! Hết sạch! Hết sạch rồi!"

Nói xong liền khóc lóc thảm thiết. Những người còn lại cũng tái mét mặt mày, không biết phải làm sao.

Phụ thân buồn bực im lặng.

Tam di nương vốn đã đau khổ vì mất con gái, nay lại nghe tin mất tiền, bà càng khóc thảm thiết hơn: "Lâm Lâm còn cần thuốc thang nữa!"

Nhị di nương và Vương Bảo Bảo cũng đau khổ không kém, họ cùng nhau chất vấn phụ thân: "Đáng lẽ lúc đầu nên chia nhỏ số tiền ra rồi mang theo thì hơn, tại sao người lại không tin chúng ta chứ?"

Lần này ngay cả ca ca cũng không đứng về phía phụ thân nữa, mà cùng với mẫu thân trách mắng người. Phụ thân tức giận quát: "Thôi đủ rồi! Tiền là do ta làm mất, ta sẽ có cách giải quyết!"
 
Xuân Lan
Chương 32



Mọi người đều nửa tin nửa ngờ. Không còn tiền bạc, số bạc vụn mà phụ thân giữ lại cũng sẽ nhanh chóng tiêu hết.

Sáng sớm hôm sau, phụ thân gọi ca ca ra ngoài tìm việc làm. Đến tối, hai người mặt mày xám xịt trở về khách đ**m, chán nản nói: "Không kiếm được tiền."

Họ đã hạ mình đi tìm việc, nhưng không ngờ trong thành chỗ nào cũng có người từ phương Nam đến tìm việc làm, họ căn bản không thể cạnh tranh được.

Cả nhà còn phải ăn cơm, thuốc men. Người trẻ thì còn có thể gắng gượng, nhưng tổ mẫu đã cao tuổi, không thể chống chọi được nữa.

Đến nước này, phụ thân đành nói: "Vậy thì đành bán người thôi."

Ta vô cùng kinh ngạc. Phụ thân nói muốn giải quyết vấn đề tiền bạc, kết quả cách giải quyết của ông chính là bán người? Mọi người theo bản năng nhìn về phía Tứ di nương đang suy yếu. Ánh mắt âm độc của phụ thân, cũng chăm chú nhìn vào nàng.

Ta mơ hồ nghĩ: Phụ thân lúc đầu mang theo chúng ta là vì nguyên nhân gì?

Chẳng lẽ là vì ngày này sao?

Quá ghê tởm!

Tứ di nương mặt mày trắng bệch, sợ hãi bất lực rơi nước mắt. Đầu óc ta choáng váng, trong lòng uất nghẹn cơn giận dữ tột cùng, cố gắng đứng dậy và nói: "Phụ thân, người làm mất tiền, vậy mà cuối cùng lại muốn chúng ta, những người nữ nhân này, gánh chịu hậu quả cho người. Người không thấy ghê tởm sao?"

Phụ thân tức giận mắng: "Vương Trân Trân, con ăn nói với người lớn kiểu gì vậy hả?"

Ta không kiềm chế được mà mắng lại: "Vậy tại sao người không bán chính mình đi?"

Phụ thân nổi trận lôi đình xông lên muốn tát ta, nhưng mẫu thân đã kịp thời chắn trước mặt ta và nói: "Ngươi dám đánh con gái của ta hả?"

Tổ mẫu cũng lên tiếng: "Tiến Lâm à, con là người có học, sao lại có thể làm ra cái chuyện như vậy chứ?"

Phụ thân biện bạch: "Mẫu thân à, Tứ di nương chỉ là một nàng hầu, bán hầu thiếp là chuyện thường tình mà!"

Lời này khiến sắc mặt mấy vị di nương trở nên căng thẳng. Tổ mẫu ho khan hai tiếng rồi nói: "Thôi được, ta không uống thuốc, để dành tiền mua đồ ăn vậy."

Đại di nương nhanh nhẹn nói: "Ta là thợ thêu, có thể ra ngoài tìm việc làm."

Vương Bảo Bảo cũng nói: "Ta cũng đi!"

Nhị di nương cũng nói rằng nàng không bệnh tật gì, và cũng có thể ra ngoài tìm việc. Như vậy, mọi việc coi như đã xong. Bệnh tình của ta lúc tốt lúc xấu, ta kiên nhẫn ở trong phòng tĩnh dưỡng.

Mấy người mỗi ngày đều ra ngoài tìm việc làm, nhưng đáng tiếc là người tị nạn đổ vào thành quá đông, ít cháo nhiều sư, ngoài Đại di nương tìm được việc thêu thùa, những người khác đều không có việc gì để làm.

Cả nhà sống nhờ vào chút tiền lương ít ỏi của Đại di nương, ngay cả ăn no cũng thành vấn đề.

Bệnh tình của tổ mẫu ngày càng nghiêm trọng, thấy phụ thân lại có ý định bán Tứ di nương, tayếu ớt nói: "Phụ thân, con có tiền."

Mọi người kinh ngạc nhìn ta. Mẫu thân liều mạng nháy mắt với ta.

Ta giả vờ không nhìn thấy, lạnh lùng nói với phụ thân: "Muốn con đưa tiền cũng được, nhưng phụ thân phải quỳ xuống xin lỗi mọi người, đặc biệt là xin lỗi Tứ di nương và Tam di nương!"
 
Xuân Lan
Chương 33



Tứ di nương ngạc nhiên nhìn ta, vành mắt hơi đỏ.

"Cái gì?" Phụ thân giận dữ, trách mắng ta có tiền mà không đưa ra, để cả nhà chịu khổ.

“Xin lỗi á? Đừng hòng!”

Ta miễn cưỡng đứng dậy, lui ra ngoài cửa và nói: "Nếu phụ thân không xin lỗi, vậy con sẽ ném hết bạc cho người ngoài!"

Phụ thân không tin, xông lên kéo ta lại. Lần này mẫu thân, Tứ di nương đã che chắn trước mặt ta. Vương Bảo Bảo cũng bất ngờ đi tới, khoác tay ta, ngầm tuyên bố ủng hộ.

Đại di nương, Nhị di nương và Tam di nương cũng lặng lẽ đứng về phía ta. Nhìn thấy cảnh này, lòng ta vừa chua xót vừa ấm áp. Ta đưa ra điều kiện như vậy, chỉ là muốn trút giận mà thôi, chứ cũng chẳng nghĩ là sẽ thành công.

Cho dù phụ thân không xin lỗi, thì cuối cùng ta cũng sẽ đưa trân châu ra. Không ngờ mọi người không những không trách ta giấu tiền, mà còn đứng về phía ta.

"Các ngươi..."

Phụ thân kinh ngạc trợn tròn mắt, tức giận đến run người.

"Lật trời rồi! Khế ước bán thân vẫn còn ở chỗ ta đây!"

Ông hớt hải kêu la, tay thì s* s**ng n.g.ự.c áo, mặt mày tái mét. Nhìn bộ dạng đó của ông, ta liền hiểu ra, liền mỉa mai: "Khế ước bán thân á? Chắc là phụ thân bỏ chung với đống bạc, giờ mất cả chì lẫn chài rồi chứ gì!"

Mấy di nương nghe vậy thì sắc mặt cũng hơi biến đổi. Phụ thân liền hừ một tiếng: "Đừng có mà mơ! Không có khế ước bán thân thì đã sao, ta là nam nhân, các ngươi là thiếp thất, là con gái của ta, muốn bán là ta bán được hết!"

Lời này vừa thốt ra, cả nhà lại được phen thay đổi sắc mặt.

Ta không biết phụ thân ta có thể bán chúng ta một cách tùy tiện như vậy.

Mấy di nương mặt mày tái mét vì sợ hãi. Bọn họ thì sợ ông ta, chứ ta là người từ thời hiện đại, ta chẳng việc gì phải nể nang: "Đến lúc đó rồi hãy xem, không biết chừng con lại cho phụ thân một gậy, đánh xỉu rồi đem bán đấy!"

Ông ta nghe ta nói vậy thì cứng họng, không thốt nên lời. Ta thừa cơ lấn tới: "À mà con nhớ ra rồi, hình như quan phủ đang tuyển quân đi dẹp loạn thì phải. Chẳng phải phụ thân vẫn mong có chiến tranh để lập công danh, làm nên sự nghiệp hay sao? Ở phía nam đang có giặc, người ta cứ ra trận liên tục kìa, phụ thưa. với ca ca mau mau đi tòng quân đi. Chỉ cần nhập ngũ là có lương ngay, cả nhà mình khỏi lo cái ăn. Lỡ đâu đánh thắng trận, phụ thân với ca ca lại phất lên như diều gặp gió, quay về làm quan thì sao!"

Lời của ta chẳng khác gì d.a.o găm, đ.â.m thẳng vào tim đen của ông ta. Mặt ông ta đỏ như gấc, lúng túng vô cùng.

Ca ca đứng bên cạnh cũng xấu hổ, chẳng dám hé răng.

Ta đã tận dụng lợi thế mà lấn tới: "Ta đã mất tiền. Nếu người bỏ tiền có quyền quyết định, vậy tại sao ta không thể đưa phụ thân và huynh trường vào quân ngũ. Phụ thân phải quỳ xuống xin lỗi tam di nương và tứ di nương. Còn phải xin lỗi vì đã làm mất muội muội.”

Phịch một tiếng, ca ca quỳ xuống.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc

Ca ca liền nói: "Đều tại ta và phụ thân tin người không đúng, khiến mọi người phải chịu khổ. Ta xin dập đầu tạ lỗi với mọi người! Phụ thân là trưởng bối, phận làm con như ta xin cúi đầu thay người!"
 
Xuân Lan
Chương 34



Sau một hồi tranh cãi, phụ thân cũng bị ca ca thuyết phục, đành chịu nhận sai.

Nhờ có ca ca đứng ra dàn xếp, phụ thân nghiễm nhiên không cần phải quỳ lạy ai, chỉ ậm ừ xin lỗi qua loa với tam di nương và tứ di nương là xong chuyện.

Thấy tình hình cấp bách, ta cũng chẳng muốn làm lớn chuyện thêm, bèn lấy mấy viên ngọc trai ra rồi nói: "Cầm lấy đi."

Tứ di nương tiến lại gần tôi, nhỏ giọng: "Cảm ơn con."

Ta chỉ cười với nàng.

Nàng ấy lại nói: "Sau này đừng vì ta mà chọc giận lão gia nữa. Thân phận thiếp thất như ta có đáng gì, chuyện xin lỗi hay không cũng chẳng quan trọng..."

"Không được nói thế!"

Ta ngắt lời nàng: "Ông ta đã vu oan cho người thì nhất định phải xin lỗi đàng hoàng!"

Tứ di nương cắn môi, đáp lại: "Thời buổi loạn lạc này, giữ được cái mạng mới là trên hết, những thứ khác có đáng gì..."

Ta nhỏ nhẹ đáp lại: "Chính vì chẳng biết sống c.h.ế.t ngày nào, nên những việc này mới càng quan trọng. Sống mà cứ ủ dột, nhẫn nhục mãi thì đến khi xuống âm phủ cũng chẳng yên thân."

Tứ di nương nghe ta nói vậy thì im lặng hồi lâu, chẳng gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu.

Ta cũng không giải thích thêm làm gì. Mấy cái tư tưởng tiến bộ của tận mấy nghìn năm sau này, có nói ra chắc cũng chẳng ai hiểu được.

Ta làm vậy, cũng chỉ là vì không muốn quên mất mục đích ban đầu của mình, không muốn phụ lòng những người đã khuất.

Dù biết là vô nghĩa, ta cũng muốn làm cho xong. Lo phụ thân làm ăn không nên chốn, mẫu thân đành phải đi cùng để đổi tiền. Hai người họ đem ngọc trai đi bán, nhưng cũng chỉ đổi được vài chục lượng bạc lẻ.

Thời buổi loạn lạc quá, người đi cầm đồ, bán của nhiều như trấu, mấy nhà giàu thì chỉ chăm chăm ép giá, ai nấy cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Lần này bạc được chia làm mấy phần, ta, phụ mẫu và ca ca mỗi người giữ một phần.

Nhà ta là con cháu chính thất. Mấy bà di nương khác đương nhiên chỉ biết ngậm miệng mà nghe theo. Giờ thì ai cũng biết là phía nam đang có chiến tranh, chuyện có về Long Khâu hay không lại trở thành một vấn đề nan giải.

Long Khâu nằm ở phía nam, cách chiến trường gần nhất cả trăm dặm chứ chẳng ít. Đã vậy, tiền bạc trong nhà cũng chẳng còn bao nhiêu, muốn về cũng chẳng xong.

Phụ thân ta cứ đắn đo mãi không biết làm sao, cuối cùng đành thuê tạm một căn nhà để cả nhà tá túc. Thuê nhà xong xuôi, mọi người lại lo thuốc thang, ăn uống, chẳng mấy chốc số bạc ít ỏi cũng vơi đi gần hết.

Trong cái rủi cũng có cái may, bệnh tình của mọi người trong nhà cũng dần dần thuyên giảm. Chỉ có tổ mẫu là vẫn còn ốm yếu, nằm liệt giường.

Cả nhà đều lo lắng không yên. Lúc này thì cũng đã cuối năm rồi, Tết nhất đến nơi. Trong thành, trừ mấy nhà giàu còn hớn hở, vui vẻ, thì nhà nào nhà nấy cũng đều sầu thảm.

Nhà ta thì mặt mày ai cũng ủ rũ như đưa đám, đến không khí Tết cũng chẳng có. Tam di nương từ ngày mất Tĩnh Tĩnh thì ngày nào cũng chỉ biết có khóc.
 
Xuân Lan
Chương 35



Phụ thân và ca ca đã từng quỳ xuống xin lỗi, cả nhà cứ tưởng là họ đã thật lòng hối cải. Ai ngờ đâu, vì muốn cứu tổ mẫu, ông ta lại giở trò cũ, đòi bán người để lấy tiền mua thuốc.

Mọi người không ai đồng ý, ông ta liền lạnh lùng tuyên bố: "Không bán người cũng được, nhưng mỗi tháng mỗi người phải nộp một xâu tiền!"

Nói xong câu đó, ông ta liền phất áo bỏ đi. Vẻ mặt lạnh lùng của ông ta khiến cả nhà ta đều kinh sợ. Ông ta vừa đi khỏi, mọi người liền cuống cuồng cả lên, chẳng biết phải làm sao.

"Trời ơi, giờ tìm việc làm đã khó, mỗi tháng kiếm đâu ra một xâu tiền cơ chứ?"

Ai nấy đều thấy điều kiện phụ thân ta đưa ra thật quá vô lý. Thật tình ta cũng không thể ngờ mọi chuyện lại ra nông nỗi này. Phụ thân gây ra thảm cảnh cho cả nhà, vậy mà đến khi không giải quyết được chuyện tiền bạc thì lại quay sang ép chúng ta phải kiếm tiền.

Đã vậy, chúng ta còn chẳng dám cãi lời ông ta mới khổ chứ!

Thật đáng ghét!

Ta nghiến răng nói: "Thôi thì cả nhà mình cùng nhau đi cầu xin tổ mẫu vậy."

Phụ thân được mỗi cái là hiếu thảo. Ngoài lời của tổ mẫu ra thì ông ta chẳng thèm nghe ai bao giờ.

"Phải, để tổ mẫu khuyên ông ấy là được!" Vương Bảo Bảo cũng hùa theo.

Những lúc cả nhà đồng lòng nhất trí, Vương Bảo Bảo luôn là một cánh tay đắc lực. Thế là cả bọn kéo nhau vào nhà gặp tổ mẫu. tổ mẫu nghe chúng ta kể lể xong thì yếu ớt gật đầu: "Ta biết rồi."

...Ủa, chỉ có vậy thôi á?

"Tổ mẫu ơi, chúng cháu không muốn bị bán!"

Vương Bảo Bảo nóng ruột chạy đến bên bà, cầu xin bà thương xót mà nói đỡ với phụ thân. Tổ mẫu xua tay, bảo chúng ta đi ra ngoài. Chúng ta đành ngậm ngùi lui ra.

Đến tối, sau khi tổ mẫu nói chuyện riêng với phụ thân xong thì gọi cả nhà vào, rồi trấn an chúng ta: "Không sao đâu, phụ thân các con sẽ không bán người lung tung đâu."

Bà ấy cũng chỉ nói được vài câu ngắn gọn với từng người như vậy. Đến lượt ta, bà ấy nhìn ta với ánh mắt đầy tâm sự: "Trân Trân, con là đứa có suy nghĩ riêng, sau này mọi việc cứ tự mình quyết định, không cần phải nghe theo lời phụ thân con đâu."

Ta còn chưa kịp hỏi vì sao bà lại đột nhiên nói như vậy thì bà đã quay sang dặn dò những người khác.

Đó cũng là lần cuối cùng ta được trò chuyện với tổ mẫu. Ngày hôm sau, người ta phát hiện bà ấy đã treo cổ tự tử ngay tại mép giường. Lúc mất, trông bà vẫn rất chỉnh tề, sạch sẽ. Bà đã mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình và ra đi một cách thanh thản trên giường.

Cả nhà ta đều bàng hoàng sửng sốt. Nhưng trong cái bàng hoàng ấy, mọi người cũng đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Tổ mẫu mất rồi, từ nay sẽ không ai phải lo kiếm tiền mua thuốc thang cho bà nữa.

"Mẫu thân ơi! Mẫu thân đi rồi chúng con biết sống sao!"

Phụ thân và ca ca khóc như mưa.

Những người còn lại trong nhà cũng nước mắt ngắn dài. Nhìn cảnh tượng ấy, lòng ta hoang mang vô cùng. Lúc mới xuyên không đến đây, ta luôn cho rằng mình là người có phẩm chất cao thượng, mang trong mình một lý tưởng lớn lao là muốn cứu giúp đời.
 
Xuân Lan
Chương 36



N

hưng kể từ sau vụ tịch thu gia sản, đạo đức của ta cũng bắt đầu xuống dốc không phanh. Nhìn thấy khắp nơi là người c.h.ế.t cóng, lòng ta tê dại. Tổ mẫu mất, ta cũng không thấy đặc biệt đau lòng.

Trước kia, phụ thân từng định bán di nương để lấy tiền mua thuốc cho bà, lòng ta thậm chí còn thoáng oán giận – bà đã cao tuổi như vậy rồi, sao còn làm khổ chúng ta nữa?

Nghĩ lại, ta khinh bỉ sự vô tình của chính mình. Cuộc trốn chạy gian khổ này, không chỉ là đày đọa thể xác ta, mà còn là thử thách lớn đối với tinh thần. Ta nhận ra sự ích kỷ, vô liêm sỉ và thấp hèn của chính mình.

Dù ta đã cố gắng hết sức không quên đi điểm khởi đầu, không phụ lòng nơi mình đến, nhưng dường như ta cũng dần dần không thể kiểm soát được nữa. Ta không biết sau này mình sẽ trở thành người như thế nào. Điều này khiến ta rất sợ hãi.

Tổ mẫu cuối cùng cũng không qua khỏi năm mới này. Vì không có tiền an táng, tang lễ được tổ chức qua loa. Từ xa vọng lại tiếng pháo, một đứa trẻ nhà nào đó chạy qua phố, để lại tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc. Sau đó tiếng pháo ngày càng nhiều, mọi người bắt đầu ăn bữa cơm đoàn viên.

Từ ngày 20 tháng Chạp, nữ nhân đầu chọn ngày để ăn bữa cơm đoàn viên, phần lớn mọi người sẽ chọn vào đêm giao thừa.

Tiếng pháo vang vọng, phồn hoa như một giấc mộng.

Năm cũ qua đi, năm mới đến.

Bạo loạn, khởi nghĩa, thiên tai, nhân họa... cứ như chưa từng xảy ra.

Vào đêm giao thừa, có người đốt pháo hoa ở lầu cao, sáng rực cả bầu trời đêm. Lệnh giới nghiêm được bãi bỏ, vô số người đổ ra đường xem náo nhiệt. Chúng ta lạnh lẽo giữa phồn hoa, cứ như là người ngoài cuộc.

Chôn cất xong tổ mẫu, mọi người cũng nguôi ngoai nỗi đau, tụ tập lại tiếp tục tìm kế sinh nhai.

Người sống thì phải ăn thôi.

Phụ thân hoàn toàn không hiểu tại sao ta khăng khăng không bán tứ di nương, theo ông ấy, thiếp chỉ là thiếp, lúc nào cũng có thể mua bán được. Trong mắt ta, ông ấy rất tàn nhẫn, nhưng cách làm của ông ấy lại là chuyện thường tình trong thời đại này.

Ta không thể nói ra suy nghĩ của mình. Ta không có tình cảm với cái gọi là người nhà, nhưng lại rất có tình cảm với tứ di nương. Nàng ấy ở bên ta những lúc ta cô đơn nhất. Cho nên, ta kiên quyết phản đối bán nàng ấy đi.

Sau khi tổ mẫu mất, phụ thân lau nước mắt, vẫn tiếp tục yêu cầu chúng ta mỗi tháng phải nộp tiền. Sau khi khỏi bệnh, ta đi theo đại di nương ra ngoài làm việc, nhưng vì vụng về nên không được chọn.

Lo xong tang lễ cho tổ mẫu, mấy đứa thất nghiệp chúng ta lại ra ngoài tìm việc, tiếc là đi cả buổi trời vẫn không có kết quả. Về đến nhà với tiếng thở dài, ta bắt đầu hận bản thân mình vô dụng.

Các nữ xuyên không khác thì tài hoa ngút trời, ta chỉ nhớ được vài câu danh ngôn. Các nữ xuyên không khác thì có thể chế tạo xà phòng, tự tay làm máy bay, còn ta đến một công việc cũng không tìm được.

Ta ở hiện đại không tìm được việc làm thì thôi đi, không ngờ đến cổ đại cũng không tìm được. Quả nhiên, đồ vô dụng thì ở đâu cũng vẫn là đồ vô dụng...

Liên tục nửa tháng tìm việc không được, ta sắp phát trầm cảm. Ta nghĩ đến chuyên ngành tiếng nước ngoài của mình, ở thời đại này thì chẳng đáng gì.

Ta có thể vẽ, có kỹ thuật hiện đại, nhưng không biết người xưa có thưởng thức được không. Cứ thế mặt mày ủ rũ mấy ngày, đến tối Vương Bảo Bảo mặt mày bầm tím trở về, trong n.g.ự.c ôm một đống giấy.

"Lấy ở đâu ra?" Chúng ta kinh ngạc hỏi.

Vương Bảo Bảo nói: "Nhặt được."

Chúng ta nghi ngờ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt sưng tím của Vương Bảo Bảo. Cuối cùng, nàng cũng thừa nhận: "Thật ra... không hẳn là ăn trộm!"

Số là, hôm nay khi cả nhà đi tìm việc, Vương Bảo Bảo vô tình thấy nhà phú hộ kia phơi giấy mực nghiên bút đầy sân.

Trong đó có một số giấy đã ố vàng, chất lượng kém, họ để riêng ra định vứt bỏ. Vương Bảo Bảo từ nhỏ học việc nữ công gia chánh, nghĩ bụng hay là mình thử bán tranh chữ xem sao.
 
Xuân Lan
Chương 37



Thế là, lợi dụng lúc chập tối, nàng lẻn vào nhà nọ, ôm cả đống giấy chạy trốn, kết quả bị người ta phát hiện đuổi đánh cho một trận.

Nhị di nương tức giận nói: "Sao ngươi lại làm thế? Sau khi phương Nam xảy ra biến loạn, rất nhiều văn nhân lánh nạn đổ về thành này bán chữ kiếm sống, chúng ta có cạnh tranh được với họ không?"

Ta cũng đồng ý với Nhị di nương. Vương Bảo Bảo nghe vậy thì ỉu xìu hẳn.

Ta thấy vậy thì động lòng: "Cũng nên thử một lần xem sao, dù sao Tứ di nương có tài thư họa tuyệt đỉnh, biết đâu sẽ tìm được đường sống, bán được chút nào hay chút ấy?"

Tứ di nương nghe vậy thì nói: "Vậy chúng ta thử xem sao."

Đằng nào thì cũng chẳng có việc gì làm, Vương Bảo Bảo lại vất vả trộm... mang được giấy bút về, thôi thì "chết đuối vớ phải cọc", cả nhà thử vẽ tranh đem ra chợ bán xem sao.

Ta liền nói: "Từ từ đã, hay là chúng ta ra chợ xem người ta bán tranh gì, tranh nào bán chạy thì mình làm theo, chứ vẽ lung tung lại phí giấy."

Mọi người nghe thấy cũng gật gù: "Ừ, nói phải."

Thế là sáng sớm hôm sau cả đám kéo nhau ra chợ xem xét tình hình. Hạc Thành này gần kinh thành, giới nhà giàu quyền quý nhiều như trấu, thành ra trong thành chia ra hai thái cực rõ ràng.

Một bên thì người tị nạn đổ về đông nghìn nghịt, rách rưới tả tơi, mùa đông thì c.h.ế.t cóng la liệt. Một bên thì giới quan lại giàu có suốt ngày yến tiệc linh đình, vung tiền như rác.

Ngoài chợ thì đầy người bán tranh, cạnh tranh vô cùng khốc liệt. Ta càng xem càng thấy lòng dạ rối bời. Thời xưa người tài giỏi như sao trên trời, kỹ thuật vẽ tranh của người ta đạt đến cảnh giới thần sầu quỷ khốc.

Nếu chỉ cậy vào kỹ năng vẽ vời thông thường thì đúng là "trứng chọi đá".

Nếu mà vẽ mấy tranh "Phúc Thọ" thông thường thì may ra bán được, nhưng chắc chắn là phải "bán tháo bán đổ" mới mong có khách, mà giấy của nhà mình thì lại có hạn.

Ta buồn rầu bước ra con hẻm nhỏ gần đó để nghỉ ngơi, vô tình thấy một quầy sách cũ, có một chàng trai đang mua tranh.

Ta liếc qua thì thấy hắn cầm một bức "Uyên ương g*** h**n đồ".

Cuối cùng họ mua bán với giá một lượng bạc. Bỗng nhiên, ta nảy ra một ý tưởng táo bạo. Về đến nhà, ta liền nói: "Hay là chúng ta thử bán tranh xuân cung xem sao."

"Cái gì?"

Cả đám trợn tròn mắt.

Sau một hồi phân tích "được ăn cả ngã về không" của ta, ai nấy cũng thấy xuôi tai, nhưng trong lòng vẫn còn chút e ngại.

Đến lúc này ta mới phát hiện ra mình cũng có điểm mạnh - đó là "mặt dày" hơn người xưa.

"Để ta vẽ cho!"

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ta cầm bút lên bắt đầu "sáng tác". Cả nhà vẫn bán tín bán nghi, không biết tranh "nhạy cảm" của ta có bán được không.

Nhỡ đâu không bán được lại còn mang tiếng xấu thì đúng là "cháy nhà ra mặt chuột".

Tứ di nương có kỹ thuật vẽ tranh rất khá, nàng ấy nhận vẽ một bức hoa điểu. Đến khi nào mang ra chợ thì xem tranh nào bán chạy thì mình theo.
 
Xuân Lan
Chương 38



Mày mò cả đêm, cuối cùng ta cũng vẽ xong một bức mỹ nữ nửa kín nửa hở. Ta dùng kỹ thuật vẽ hiện đại, lại dùng loại bút chì than tự chế, thế là vẽ ra một bức mỹ nhân sống động như thật, dáng vóc thì vô cùng quyến rũ.

Cả nhà nhìn thấy đều ngượng chín cả mặt. Sáng hôm sau, cả nhà nhờ ca ca mang hai bức tranh ra chợ bán thử.

Ca ca mặt mày đỏ gay: "Sao lại bắt ta đi bán? Ta không đi đâu!"

Ta liền vặn họng hắn: "Nhà mình bị tịch thu là do ai với phụ thân gây ra? Giờ ngươi lại chẳng kiếm được xu nào, chẳng lẽ không nên gánh vác trách nhiệm hay sao?"

Ca ca nghe vậy thì im thin thít một hồi, cuối cùng đành ngậm ngùi ôm tranh ra chợ. Ta còn dặn hắn, mỗi bức tranh phải bán được một lượng bạc, nếu không thì cứ từ từ hạ giá sau.

Đến tối mịt thì ca ca trở về nhà với hai bàn tay trắng.

Bán hết cả chứ?"

"Bán hết rồi."

"Được bao nhiêu tiền?"

Ca ca nghe vậy thì mặt mày hơi lạ: "Tranh của Tứ di nương thì được mười đồng, còn... bức tranh kia thì được hẳn một lượng bạc."

Cả nhà nghe xong thì vừa mừng vừa lo.

Một lượng bạc cơ á!

Thế mà cũng bán được tận một lượng bạc!

Có nhiều tiền như vậy, ai nấy cũng quên hết cả ngại ngùng, chỉ muốn ta vẽ thêm thật nhiều tranh.

Tứ di nương thì hơi buồn rầu, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần: "Nếu vậy thì để ta giúp việc cho."

Ta liền an ủi nàng: "Mấy người đó mắt mũi kèm nhèm, không biết thưởng thức cái đẹp cao nhã đâu."

Nàng chỉ cười trừ cho qua. Kể từ đó, cả nhà chính thức "khởi nghiệp" bằng tranh xuân cung đồ.

Từ xưa đến nay, phàm là "kinh doanh vốn tự có" thì kiểu gì cũng "trúng mánh".

Kỹ thuật vẽ của ta lại có phần "điêu luyện" hơn người, tranh vẽ ra vừa bạo vừa lửa, thành ra bán đắt như tôm tươi.

Đến cuối tháng chia tiền, mỗi người cũng bỏ túi được chừng mười lượng bạc.

Phụ thân thấy chúng ta kiếm ra tiền thì lại muốn chia chác, cả nhà miễn cưỡng nộp cho ông một ít.

Đến tháng thứ hai, ngoài chợ bắt đầu xuất hiện nhiều người bán tranh xuân cung hơn, tranh của bọn họ lại còn hao hao giống tranh của ta.

Thế là tranh của ta bắt đầu ế ẩm.

Ai bảo người xưa "chân đất mắt toét"? Người ta chỉ cần hai tháng là có thể copy được bảy tám phần rồi. Nhưng cả nhà cũng chẳng lấy làm lo lắng, vì lúc tranh "hot" nhất thì chúng ta đã "vớ bẫm" rồi.

Giờ có chút vốn liếng trong tay, kể cả sau này tranh xuân cung hết thời thì cũng chẳng lo c.h.ế.t đói. Ông quan ở Hạc Thành cũng là người biết điều, biết dân chúng làm ăn khó khăn nên cũng "mắt nhắm mắt mở" cho qua.

Ca ca thì đúng là "hết hồn", cả đời hắn cố gắng gây dựng danh tiếng mà chẳng ăn thua, ai dè bán tranh "mát mẻ" lại nổi như cồn khắp kinh thành.

Mà hắn thì lại chẳng muốn nổi danh theo cái kiểu "thị phi" này. Nhưng đời đúng là lắm chuyện oái oăm, người ta đồn nhau ầm ĩ về tranh của hắn, còn gọi hắn là "tiên sinh" với vẻ rất kính trọng.
 
Xuân Lan
Chương 39



Hạc Thành lại gần kinh thành, thế là ca ca gặp không ít người quen. Cả hắn và phụ thân đều chẳng biết giấu mặt vào đâu, chỉ còn nước "độn thổ" cho xong.

Lúc trước, phụ thân ta vờ như không hay biết chuyện buôn bán tranh ảnh. Đến khi nghe ca ca kể gặp được con trai một vị quan cũ, phụ thân liền cảm thấy xấu hổ và ra lệnh cấm tiệt chúng ta không được bán loại tranh kia nữa.

Ta liền mỉa mai: "Bán thê, bán con thì không sao, đến bán tranh cung đồ lại thành ra ô uế, nhơ nhuốc văn hóa. Lúc kiếm ra tiền thì im như thóc, đến khi mất mặt mũi mới vội vàng chạy tới ngăn cản... Phụ thân ơi là phụ thân, thật là vô liêm sỉ!"

Phụ thân tức giận đến phát điên nhưng cũng đành bất lực. Uy tín của ông trong nhà ngày càng giảm sút, chẳng ai buồn để ý đến lời ông nữa. Sau vụ tịch thu gia sản, mọi người đều thấy rõ ông ta là người không đáng tin.

Chúng ta không nghe lời ông ta, vẫn tiếp tục vẽ tranh và ép ca ca ra ngoài bán. ca ca còn trẻ, lại nhiệt huyết nên sau vài lời trách móc của chúng ta, hắn lại tiếp tục đi bán tranh.

Cuộc sống gia đình dần dần khá hơn. Đến mùa xuân, một tin vui lớn đến: cuộc bình định ở phương Nam đã thành công!

Cả thành trên dưới đều vui mừng khôn xiết. Khi phương Nam đã yên ổn và chúng ta cũng đã gom đủ tiền, lẽ ra cả nhà nên trở về Long Khâu. Nhưng trong buổi tối bàn bạc về việc đi ở, phụ thân ta đột nhiên thay đổi ý định: "Không, chúng ta phải quay về kinh thành."

Mọi người đều ngạc nhiên: "Tại sao ạ?"

Phụ thân ta đáp: "Các con có biết ai là người chỉ huy cuộc bình định lần này không?"

“Những ai?"

"Chu Thiết."

Chu Thiết, chính là viên quan đã tịch thu gia sản nhà ta, cũng là người thân tín của Nhị hoàng tử.

"Nhị hoàng tử đã ra sức thuyết phục Bệ hạ điều động Bắc quân xuống phía nam để dẹp loạn và Bệ hạ đã đồng ý. Lần này Bắc quân tiến xuống phương nam, dẹp tan cuộc nổi loạn, Chu Thiết cũng chỉ huy quân lính."

Khi nhắc đến Chu đại sứ, phụ thân vẫn không giấu được vẻ chua chát, khinh miệt xuất thân của ông ta.

Ta nhớ lại cái cảnh ông ta từng lớn tiếng tuyên bố rằng nếu có chiến tranh xảy ra, ông ta cũng sẽ giống như Chu Thiết lập công danh sự nghiệp. Thế nhưng khi có lệnh tổng động viên thật thì ông ta lại sợ hãi co rúm lại, nghĩ đến đó ta lại thấy buồn cười.

"... Nhị hoàng tử lập công lớn như vậy, Bệ hạ chắc chắn sẽ lập hắn ta làm Thái tử. Ta đây vì điện hạ không tiếc m.á.u rơi đầu đổ, chỉ cần ở lại kinh thành, chắc chắn hắn sẽ nhớ đến ta, rồi ta cũng sẽ có ngày được khôi phục quan chức!"

Phụ thân và ca ca mắt sáng rực, mặt mày hồng hào hẳn lên. Những lời họ nói nghe cũng có lý.

"Nhưng mà, Nhị hoàng tử đã hứa giúp chúng ta, nhưng lại không giữ lời, rõ ràng là hắn chẳng coi chúng ta ra gì." Mẫu thân nói.

"Không thể nói là thất hứa!"

Phụ thân xua tay: "Việc tịch thu gia sản đã nương tay cho nhà ta rồi, như vậy là quá rộng lượng rồi."

Ta ngạc nhiên trước thái độ này của ông, rõ ràng là trên đường đi ông ta không ngừng chửi rủa Nhị hoàng tử thất hứa, không đến giúp đỡ nhà mình, thế mà bây giờ lại nói hắn ta rộng lượng.
 
Back
Top Bottom