Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuân Lan

Xuân Lan
Chương 10



Nhưng đến thời khắc quan trọng, Xuân Lan lại không đi theo kịch bản. Nàng ta chỉ muốn tiền. Trong truyện xuyên không, nữ chủ thường đem thức ăn của mình ban thưởng cho nô tỳ, mời nàng ta cùng ăn cơm. Nô tỳ lập tức vành mắt đỏ hoe, cảm động đến rơi nước mắt, từ đó một lòng một dạ với nữ chủ.

Lần trước ta thưởng cho Xuân Lan thức ăn, Xuân Lan lại nói: "Tiểu thư, nếu người thật sự muốn ban thưởng cho nô tỳ, chi bằng đổi đĩa thịt này thành bạc, xem như là cho nô tỳ được không?"

Ta: "..."

Lúc đó ta xấu hổ c.h.ế.t đi được.

Lần này hiếm khi có thể thuyết phục được nàng ta, ta đương nhiên là thao thao bất tuyệt, nói không ngừng nghỉ. Nói rất lâu, ta cũng đã khô cả họng, nghĩ bụng lần này Xuân Lan chắc là đã tâm phục khẩu phục rồi.

Kết quả Xuân Lan lại nói: "Tiểu thư, người nghe những ai nói mấy thứ đó vậy? Rối tinh rối mù, toàn là vớ vẩn."

Cái gì?

Ta nói cả nửa ngày trời, mà nàng ta lại gọi là vớ vẩn?

Ta vội nói: "Đều là nữ nhân, sao lại phân chia đẳng cấp? Mọi người đều bình đẳng, chẳng phải ngươi nên vui mừng sao?"

Xuân Lan đáp một cách rất tự nhiên: "Con người vốn dĩ đã được phân chia thành ba sáu chín hạng rồi. Không chỉ con người, ngay cả súc vật, đồ vật cũng được chia thành thượng trung hạ đẳng, nếu như không phân biệt tôn ti, ai ai cũng bình đẳng, thì đó chính là bất an phận, thiên hạ ắt sẽ đại loạn."

Ta ngạc nhiên: "Sao lại thế?"

Xuân Lan bất đắc dĩ nói: "Tiểu thư à, nếu như thật sự muốn mọi người bình đẳng, không phân biệt tôn ti, thì dân nghèo sẽ đi g.i.ế.c người bình thường, người bình thường sẽ đi g.i.ế.c quý tộc, quý tộc sẽ... Khụ khụ, chẳng phải như vậy là thiên hạ đại loạn sao? Các triều đại xưa nay nổi dậy, chẳng phải đều là vì thế sao? Bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, chỉ cần xảy ra loạn lạc, chúng ta, những dân thường này chắc chắn sẽ là người chịu khổ nhất. Chi bằng cứ duy trì hiện trạng, mọi người an phận thủ thường, sống yên ổn."

Ta há miệng, vậy mà không thể tìm ra lời nào để phản bác.

Xuân Lan thở dài: "Không chỉ nô tỳ nghĩ như vậy, mà phần lớn mọi người đều nghĩ như vậy."

Ta kinh ngạc: "Sao có thể?"

Xuân Lan kể cho ta nghe câu chuyện xảy ra tám năm về trước. Tám năm trước, đại hạn kéo dài, dân chúng nổi dậy, hô vang khẩu hiệu "Vương hầu tướng lĩnh, há có giống gì?", một đường tiến đánh kinh thành.

Xuân Lan vốn là con gái của một vị cử nhân. Phụ thân nàng xuất thân không hiển hách, dù đã thi đậu cử nhân nhưng vẫn chưa được bổ nhiệm làm quan. Trong thời đại này, quan viên thường phải đến bảy mươi tuổi mới được về hưu.

Nếu là quan chức cao cấp, dù đã đến tuổi thất thập cũng chẳng muốn rời vị, trừ phi phạm phải lỗi lầm lớn, mới có thể "cáo lão", "cáo bệnh" để từ quan.

Số lượng quan viên trong triều có hạn, trong khi đó, số lượng học sinh thi đậu mỗi năm và chờ được phân chức lại rất đông. Con em của những nhà quyền quý cũng cần phải được sắp xếp một vị trí xứng đáng.

Kể từ khi triều đại được thành lập, số lượng quan viên trong triều ngày càng tăng lên. Để nuôi sống đội ngũ quan lại đông đảo như vậy, cùng với tình trạng tham ô, hủ bại ngày càng nghiêm trọng, triều đình không tránh khỏi việc phải tăng thêm các loại thuế má hà khắc, vô lý.
 
Xuân Lan
Chương 11



Cuộc sống của bách tính ngày càng trở nên khó khăn, trong vài thập kỷ gần đây, các cuộc khởi nghĩa của nông dân nổ ra liên tục, hết đợt này đến đợt khác.

Hoàng đế muốn cải cách chính sự, nhưng do thế lực quyền quý trong triều đã đan xen, cài cắm lẫn nhau quá phức tạp, khiến ông không biết bắt đầu từ đâu, chỉ có thể trì hoãn hết lần này đến lần khác, cuối cùng đành chìm đắm vào việc tu tiên, mong cầu trường sinh bất tử.

Mặc dù hoàng đế đã cố gắng tinh giản bộ máy quan lại, tìm cách bổ sung thêm các vị trí, nhưng tình trạng "cháo ít, thầy nhiều" vẫn không được cải thiện, rất nhiều học sinh dù bỏ cả đời ra đèn sách cũng không thể đợi được một cơ hội làm quan.

Phụ thân của Xuân Lan tuy không làm quan, nhưng ông lại là một cử nhân. Theo quy định của triều đình, những ruộng đất đứng tên cử nhân sẽ được miễn giảm một phần thuế.

Vì vậy, những nhà giàu có thế lực đã đem ruộng đất của mình đứng tên phụ thân của Xuân Lan để trốn thuế, đổi lại, họ sẽ cung cấp tiền bạc cho gia đình nàng. Nhờ vậy, cuộc sống của nhà Xuân Lan trôi qua rất sung túc và thoải mái.

Bản thân nàng cũng được xem là một tiểu thư khuê các, không chỉ biết đọc sách, nhận chữ mà còn có nô tỳ hầu hạ. Thế nhưng, vào tám năm trước, khi quân khởi nghĩa nổi dậy, những tá điền của các nhà địa chủ và một số dân thường đã cấu kết với nhau, trong ứng ngoài hợp, mở cửa thành cho quân nổi loạn tiến vào.

Gia đình của Xuân Lan rất nhanh chóng bị phá tan, nàng đành phải cùng dòng người lưu vong chạy trốn đến kinh thành, sau đó bị ép bán mình làm nô tỳ.

Ta nghe câu chuyện này mà trong lòng cảm thấy vô cùng nặng nề và trầm mặc. Nói đến trận động loạn kia, Xuân Lan thản nhiên như không. Ta chẳng biết nàng thật sự không để bụng, hay là đã chai sạn với mọi thứ rồi.

Nàng bảo, hễ mà có chiến tranh thì binh lính ắt sẽ đốt phá, g.i.ế.c người, cướp của. Năm ấy, thành An nơi nàng sống, người không chạy kịp đều bị g.i.ế.c sạch.

Ta kinh hãi hỏi lại: "Chẳng phải họ là quân khởi nghĩa sao? Dân chúng, nhất là đám tá điền còn giúp đỡ họ nữa, cớ sao lại còn đồ thành?"

Xuân Lan đáp: "Nghe đâu, viên thủ lĩnh của bọn họ cũng muốn học làm bậc minh quân thời xưa, nhưng đám lâu la bên dưới có nghe đâu. Tiểu thư ơi, bọn lính ấy nổi loạn vì cái gì? Vì muốn vinh hoa phú quý chứ còn gì! Mấy mạng lính ấy, đến ngày mai còn chưa chắc sống được, huống hồ là đòi hỏi gì cao xa. Bọn họ đánh nhau sống chết, lẽ nào lại tay trắng trở về?Ban đầu, không ai nghĩ đến việc tàn sát cả thành, nhưng khi quân nổi loạn tiến vào thành cướp bóc, tình hình dần mất kiểm soát. Lúc đầu, chỉ có vài tên lính xông vào nhà cướp bóc rồi rời đi, rất nhanh sau đó một đội quân khác lại đến, kề d.a.o vào cổ người nhà. Phụ thân vốn dĩ muốn qua mặt chúng, nhưng có một tên lính đã g.i.ế.c c.h.ế.t mẫu thân, phụ thân đành phải giao nộp số tiền cất giấu. Bọn lính đó vừa đi khỏi, lại có mấy tên lính khác đến g.i.ế.c người ép lấy tiền... hết vòng này đến vòng khác, dù có trốn thoát cũng sẽ bị cướp… Cả thành đều loạn lạc, khắp nơi đều là tiếng đánh nhau, binh lính cướp đoạt tiền tài, hãm h.i.ế.p nữ nhân, tiếng khóc than vang trời... hết đợt này đến đợt khác, cho đến khi g.i.ế.c sạch những người không kịp trốn thoát..."
 
Xuân Lan
Chương 12



Nghe Xuân Lan bình thản kể lại, lòng ta run rẩy.

“Xuân Lan, ngươi... ngươi không hận sao?"

Ta hỏi. Xuân Lan bất lực cười: "Hận thì sao chứ? Huống hồ, cũng chẳng thể hận được."

Ta hỏi: "Vì sao?"

Xuân Lan nói: "Phụ thân nhiều lần nói, thế đạo này sớm muộn cũng sẽ loạn. Quan trường hắc ám, sưu cao thuế nặng, cử nhân không nộp thuế, địa chủ lão gia thì đem hết ruộng đất treo dưới danh nghĩa của ông ấy để trốn thuế... Tiểu thư, người có biết trước khi quân khởi nghĩa tấn công thành, dưới danh nghĩa của phụ thân ta có bao nhiêu mẫu ruộng tốt không?"

Ta theo bản năng hỏi: "Bao nhiêu?"

Xuân Lan giơ ngón tay: "Một nghìn mẫu ruộng tốt! Những ruộng đất này đều không phải nộp thuế, toàn là của mấy địa chủ lão gia cả. Phụ thân ta lúc đầu giúp các lão gia treo tên tuổi lên, chỉ có một trăm mẫu ruộng thôi, nhưng chỉ trong mười năm, sau thiên tai nhân họa, đã biến thành một nghìn mẫu. Những người nông dân mất đất kia, đều trở thành tá điền cả."

Lòng ta kinh hãi, Xuân Lan nói: "Chỉ riêng dưới danh nghĩa phụ thân ta đã là nhiều như vậy rồi, vậy những người khác thì sao? Phụ thân ta lúc đó đã nói, cứ theo đà này, thiên hạ ắt sẽ đại loạn."

Ta không nhịn được hỏi: "Vậy không ai phản kháng sao? Phụ thân ngươi có từng nghĩ đến việc thay đổi không?"

Xuân Lan cười: "Tiểu thư, nô tỳ biết người đang nghĩ gì, nhưng chuyện đó là không thể nào. Lúc đầu trong nhà thiếu tiền, cả nhà chúng ta phải sống qua ngày mà. Việc treo tên tuổi hộ trở thành trào lưu rồi, một khi đã làm thì không thể quay đầu được nữa. Nhưng đến khi thật sự xảy ra chiến loạn, tất cả mọi người đều hối hận rồi, nếu như mọi người không ép buộc lẫn nhau quá chặt như vậy, mỗi người an phận ở vị trí của mình, thì cũng không đến mức thảm khốc như vậy. Sau chiến loạn, chỉ cần không phải là người sống không nổi nữa, đều cho rằng thế đạo vẫn nên có trật tự tôn ti thì hơn, dù có phân chia thành ba sáu chín bậc, cũng còn hơn là chiến loạn. Người người bình đẳng, vậy ắt sẽ dẫn đến thiên hạ đại loạn..."

Ta không nói được lời nào.

Tàn sát cả thành...

Nhớ lại mười ngày Dương Châu và ba lần tàn sát Gia Định nổi tiếng trong lịch sử, đó là những tình huống cực kỳ thảm khốc.

Giờ phút này, nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Xuân Lan, và bầu trời xa xăm vô tận, ta sâu sắc cảm nhận được sự nhỏ bé và bất lực của bản thân.

Ta sẽ không bao giờ tự mình hóa thân thành nữ chính trong tiểu thuyết xuyên không nữa. Cũng không nói đến những điều như "nhân nhân bình đẳng" "mệnh ta do ta không do trời".

Copernicus đưa ra thuyết nhật tâm, ông ấy đúng.

Nhưng ông ấy đã bị thiêu chết.

Ta sẽ không làm Copernicus.

Buổi tối ta gặp Tam di nương đang đ.ấ.m lưng cho phụ thân ở thư phòng. Tam di nương không xinh đẹp bằng Tứ di nương, nhưng ăn nói lưu loát, rất được lòng người.

Gặp ta liền khen: "Đại tiểu thư trông hình như lại xinh đẹp hơn rồi."

Còn đặc biệt khen ngợi chi tiết: "Đại tiểu thư tóc rất dày, trâm cài hôm nay rất hợp với người."

Khen người thì khen chi tiết, quả là người có chỉ số cảm xúc cao. Ta cũng nịnh lại: "Di nương cũng rất xinh đẹp."
 
Xuân Lan
Chương 13



Đến đây, ta đã gặp bốn vị di nương, trừ Nhị di nương ra. Sau đó lại lần lượt gặp hai muội muội, cùng với thân ca ca của mình. Hai muội muội đều là do Tam di nương sinh ra, người lớn gọi là Vương Tĩnh Tĩnh, mười hai tuổi; người nhỏ gọi là Vương Lâm Lâm, chỉ mới ba tuổi. Phụ thân tên là Vương Tiến Lâm. Tam di nương lúc đầu kiên trì đặt tên cho hai đứa trẻ là Vương Tĩnh Tĩnh, Vương Lâm Lâm, phụ thân rất vui mừng, rất sủng ái nàng. Từ đây có thể thấy Tam di nương quả thật có chỉ số cảm xúc rất cao. À đúng rồi, con gái trong gia tộc chúng ta không có chữ lót (tên đệm), chỉ có con trai mới có. Ví dụ như ca ca tên là Vương Như Tùng, thuộc "Như" tự bối (đời chữ Như).

Tên của mấy tỷ muội chúng ta đều không thể dùng chữ "Như", trừ phi sau này gả cho quan cao hiển quý, có đóng góp đặc biệt lớn cho gia tộc, mới có thể đổi chữ giữa thành chữ "Như" trong gia phả.

Ngày tháng trôi qua bình dị được hai tháng. Bất chấp sự phản đối của mẫu thân, ta thường xuyên trò chuyện với Ngũ di nương, học làm thơ viết chữ với Tứ di nương.

Ta chẳng buồn giả bộ nữa. Muốn sao thì sao. Nếu phải sống theo kiểu Vương Trân Trân (vốn có) thì ta sẽ ngạt thở mà c.h.ế.t mất. Ta hợp với Tứ di nương nhất. Nàng từng là Tần Châu sấu mã (ý chỉ kỹ nữ được huấn luyện đặc biệt).

Nuôi dưỡng một sấu mã rất khó, nữ hài tử từ nhỏ đã phải uống thuốc để dưỡng dáng người, loại thuốc đó rất hại thân thể. Tứ di nương từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, rất có tài hoa. Nàng từng huy hoàng vào năm mười sáu tuổi, một thời được chọn làm hoa khôi.

Sau này lâm bệnh, địa vị của nàng ta tụt dốc, bị bán sang các thanh lâu khác.

Vài năm trời, nàng ta bị bán qua rất nhiều lượt, nghiêm trọng nhất là một ngày phải tiếp sáu mươi khách.

Rất nhiều cô nương thanh lâu c.h.ế.t trẻ vì quá dễ mắc bệnh. Tứ di nương mấy lần lâm bệnh đều may mắn sống sót, rồi được cấp trên của phụ thân thu làm ca kỹ trong nhà, số lượng khách tiếp đón ít hơn rất nhiều.

Sau này được ban cho phụ thân. Phụ thân để lấy lòng cấp trên, đã nâng nàng ta lên làm thiếp thất. Từ đó nàng ta không cần phải tiếp khách nữa.

Nàng ta cảm thấy mình rất may mắn. Dù nàng ta bị tất cả mọi người trong phủ coi thường, đều cảm thấy may mắn. Ta nghe xong không phản bác nữa. Khi hiện thực tàn khốc, sống trong mộng cảnh, cũng không phải là không thể.

Mẫu thân thỉnh thoảng đưa ta đi tham gia các buổi tụ họp của giới quý tộc, ta đã từng đến phủ công chúa, phủ hoàng tử và cả hoàng cung. Sàn nhà bên trong được lát bằng ngọc thạch, đồ ăn toàn là sơn hào hải vị.

Khi tổ chức trò "lưu thương khúc thủy", dòng suối nhỏ trong sân không ch** n**c mà chảy rượu!

Ta đã từng đến con phố dài ở ngoại ô đầy rẫy phân, từng thấy dân chúng áo không đủ che thân. Nay lại thấy cung điện đình viện hoa lệ như vậy, cảm thấy rất xa lạ, đối lập. Không biết bên nào là hiện thực, bên nào là mộng cảnh.

Ta đi tham gia yến tiệc của giới quý tộc, lời nói và hành động không được sai sót, hễ một tí là phải cúi đầu quỳ gối, trong miệng thường xuyên phải nói lời tạ ơn. Người cổ đại phân chia đẳng cấp tam lục cửu, thật không phải là nói suông.

Ta, đích nữ của Vương gia, trước mặt những quý tộc kia cũng chẳng là gì. Đã từng ta mong đợi có thể cùng vương công quý tộc trải qua một mối tình oanh oanh liệt liệt, giờ mới phát hiện mình nghĩ quá nhiều rồi.
 
Xuân Lan
Chương 14



Nếu ta thật sự muốn học theo nữ chính tiểu thuyết để yêu đương, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm thiếp, căn bản không thể làm chính thê được. Không ai muốn làm thiếp, không phải vì thanh danh không tốt, mà là vì địa vị của thiếp quá thấp, ảnh hưởng đến lợi ích thực tế.

Nếu địa vị của tiểu tam thời hiện đại thật sự giống như thiếp thời cổ đại, phải chịu sự áp bức bóc lột như vậy, thì trên đời này chẳng ai nguyện ý làm tiểu tam đâu.

Ta có chút không cam lòng, muốn sống thật đặc sắc một chút. Trong yến tiệc có trò chơi "phi hoa lệnh", ta muốn khiến mọi người kinh ngạc một phen, kết quả phát hiện mình chỉ có thể học thuộc lòng danh ngôn danh cú, cả bài thơ hoàn chỉnh thì chẳng thể ngâm nga được.

À, ta có thể ngâm nga bài "Xuân miên bất giác hiểu", còn có thể ngâm nga bài "Cẩm Sắt" nổi tiếng kia nữa. Sau khi viết xong, ta tràn đầy tự tin chờ đợi mọi người khen ngợi, từ nay về sau sẽ trở thành tài nữ kinh thành, nổi danh thiên hạ.

Kết quả khiến ta ngớ người. Bài "Cẩm Sắt" nổi tiếng kia, căn bản không có tên trong bảng. Ba vị trí đầu bảng lần lượt là: thơ của Thái tử, thơ của công chúa, thơ của Thái phó.

Trong chớp mắt, ta nhớ đến bài văn từng đoạt giải thưởng lớn ở hiện đại - "Người cha là xưởng trưởng của tôi".

Sau khi tham gia vài lần yến tiệc, ta cảm thấy, dù ta có thể ngâm nga trọn vẹn bài "Tương Tiến Tửu" của Lý Bạch, cũng chẳng thể nào đứng đầu được.

Thái tử viết "Phụ hoàng ân", công chúa viết "Tán mẫu hậu", thái phó viết "Sư đức".

Bài "Cẩm Sắt" nhỏ bé kia sao mà so được?

Hơn nữa bố cục và chủ đề lại chỉ quanh quẩn chuyện tình cảm nhỏ nhoi, không thể lên mặt bàn, làm sao có thể đoạt giải?

Đến đây, con đường tài nữ của ta, coi như xong.

Ta không tham gia yến tiệc nữa, cả ngày buồn chán ở trong phòng mốc meo, cảm thấy vô vị hết sức. Mùa đông trở lạnh, Nhị di nương cho người gửi thư cho phụ thân, khóc lóc kể lể cảnh sống thanh khổ lạnh lẽo trong chùa, lạnh đến mức không chịu được.

Phụ thân liền phái người đưa Nhị di nương và Vương Bảo Bảo trở về.

Vương Bảo Bảo vừa thấy ta liền trợn mắt.

Ta đáp lại nàng ta bằng một nụ cười áy náy.

Từ đây, năm vị di nương tụ tập đầy đủ, cuộc chiến trong nhà bắt đầu. Cuộc sống của ta cuối cùng cũng không còn tẻ nhạt như nước đọng nữa.

Nhị di nương và Tam di nương rất lợi hại, luôn nhằm vào mẫu thân, ngay cả những đứa con gái do họ sinh ra, cũng ngấm ngầm so tài với ta. Ta cũng chẳng phải là một đứa trẻ mười sáu tuổi thật sự, lại là đích nữ, có thể đối phó mọi chuyện. Phần này, khá giống với những màn đấu đá trong nhà mà ta từng xem trong phim truyền hình.

Nhưng ta chẳng hề có chút vui sướng hay cảm giác thành tựu nào khi chiến thắng trong cuộc chiến này. Bởi vì thân phận và địa vị của ta cao, căn bản không cần làm gì cũng có thể đả kích họ.

Họ như những con kiến, vì sinh tồn mà liều mạng giãy giụa. Dù họ làm chuyện xấu, ta cũng chỉ thấy đáng thương. Điều ta có thể làm, chỉ là đem đồ ăn của mình đưa cho Ngũ di nương, xua tan nỗi lo lắng của nàng về việc con cái bị hãm hại, không so đo với các di nương và tỷ muội khác.
 
Xuân Lan
Chương 15



Rồi lại tìm đến mẫu thân, trò chuyện tâm tình: "Mẫu thân, cần gì phải lo lắng cho đứa bé trong bụng Ngũ di nương? Cho dù là con trai thì sao chứ, ca ca đã nhập sĩ, lại là đích trưởng tử, địa vị không thể lay chuyển. Con của Ngũ di nương ngay cả nam nữ còn chưa phân biệt được, cho dù là con trai, đứa bé còn nhỏ như vậy, lại là thứ tử, trưởng thành cũng phải mười mấy năm, đối với chúng ta mà nói chẳng có chút uy h.i.ế.p nào. Gần đây con nghe được một số lời đồn đại, nói người ghen tuông, không dung được con của người khác, lời này có tổn hại đến thanh danh của người, cũng khiến ca ca đi lại bị người nghị luận, chi bằng người cứ để Ngũ di nương sinh đứa bé ra, những lời đồn đãi kia tự nhiên sẽ không công mà phá."

Mẫu thân thần sắc phức tạp, xoa xoa đầu ta nói: "Trân Trân lớn rồi, hiểu chuyện rồi."

Kể từ ngày đó, mẫu thân rút những ma ma đặt bên cạnh Ngũ di nương về, cũng không quản thúc nàng nữa. Không lâu sau, Ngũ di nương nửa đêm đến thăm, quỳ gối trên đất, nước mắt tuôn rơi: "Đa tạ đại tiểu thư."

Ta đỡ nàng ta dậy: "Di nương, hãy sinh đứa bé ra khỏe mạnh."

Ngũ di nương hạnh phúc xoa bụng, cười nói: "Sẽ như vậy."

Trong hậu trạch, Ngũ di nương và Tứ di nương đều thân cận với ta, ta đối xử với tất cả các di nương, tỷ muội đều như nhau.

Những người khác có cách nhìn khác nhau về việc ta hành xử như vậy. Bề ngoài thì hài hòa, nhưng khi đóng cửa lại thì bàn tán xôn xao.

Ta từ bỏ việc giải thích, từ bỏ những lời dài dòng, từ bỏ việc nhồi nhét cho người khác những tư tưởng hiện đại lung tung. Điều đó vô nghĩa, người khác cũng chẳng hiểu được.

Ta không thể thay đổi quan niệm tôn ti trật tự của người khác, nhưng ta có thể kiên trì ý kiến của mình. Lời nói và hành động thống nhất, không quên sơ tâm, không phụ nơi đến. Ta cho rằng cuộc sống sẽ cứ như vậy tiếp diễn. Nhưng rất nhanh sau đó, tất cả đều thay đổi chóng mặt.

Ta đã quen thuộc với Vương gia, quen thuộc với cuộc sống cổ đại, thậm chí còn khuyên bản thân thuận theo số phận. Nhưng không ngờ tất cả những điều này lại tan vỡ khi Ngũ di nương mang thai được năm tháng.

Ngày hôm đó, phụ thân và ca ca vì liên lụy đến cuộc tranh đoạt hoàng vị, đứng sai phe, bị cách chức. Vương gia cũng bị phán tịch thu tài sản. Bệ hạ khoan hồng, nể mặt tổ phụ lập công, nên không lưu đày người Vương gia.

Phụ thân và ca ca quỳ gối tạ ơn, cởi bỏ quan phục và mũ quan, thất tha thất thểu trở về nhà. Cùng ngày, một đội quan binh xông vào phủ Vương, dọn sạch tất cả tài sản.

Ngay cả nhà cũng bị niêm phong. Tất cả mọi người đều phải lang thang trên phố.

Mọi thứ như cuồng phong, chúng ta hoàn toàn không kịp phản ứng. Ngũ di nương dành dụm được một ít tiền riêng, để dành mua lại muội muội, khi quan binh xông vào lục soát tài vật, nàng ta cuống lên, giằng co với quan binh.

Quan binh tức giận, dùng gậy đánh vào lưng nàng ta. Nàng ta c.h.ế.t cũng không buông tay. Quan binh lại đánh nàng ta. Nàng ta vẫn không đưa. Quan binh liền nhấc bổng nàng ta lên, dùng sức ném mạnh vào góc tường.

Ngũ di nương đập vào tường rồi trượt xuống, nằm trên đất bất động, m.á.u đỏ nhanh chóng chảy dọc theo chân nàng ta.

Quan binh lấy đi cái túi của nàng ta, quay người rời đi.

Ngày hôm đó, binh hoang mã loạn, chúng ta như trâu dê bị đuổi ra khỏi phủ đệ, ngay cả bộ y phục có giá trị trên người cũng bị l*t s*ch. Những nha hoàn và bà tử có khế ước bán thân đều bị kéo đi bán lại.
 
Xuân Lan
Chương 16



Trong mắt người cổ đại, họ không được coi là người, mà là tài sản. Đã bị tịch thu gia sản, nô tỳ đương nhiên cũng sẽ bị tịch thu theo. Xuân Lan nắm lấy tay ta, khóc lóc nói: "Tiểu thư! Tiểu thư! Ta không muốn đi!"

Ta cũng khóc: "Xuân Lan, ta cũng không muốn ngươi đi!"

Ta đối đãi với Xuân Lan như tỷ muội, dù sao ta cũng không phải là người cổ đại thực sự, không có cái kiểu cách ở trên cao, cũng không thích người ta hễ một tí là lại quỳ gối hầu hạ.

Xuân Lan rất thích ta. Ta cũng rất thích nàng, nàng là người đầu tiên ta gặp. Tiếc rằng bây giờ phải chia ly. Xuân Lan khóc lóc bị kéo đi, từ nay về sau cách xa nhau ngàn dặm.

Ta đau lòng đến c.h.ế.t lặng, nước mắt tuôn rơi không ngừng. "Ngũ di nương đâu?"

Phụ thân đột nhiên trầm mặt hỏi: "Chắc là không nhân cơ hội chạy trốn chứ?"

Người chạy trốn chắc chắn có, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là Ngũ di nương.

"Uổng công ta yêu thương nàng ta như vậy, lại dám chạy trốn!"

Phụ thân bị cách chức tịch thu gia sản, vô cùng thất ý, việc tiểu thiếp chạy trốn giống như tát mạnh vào mặt ông ta, ông ta tức giận mắng mỏ trước mặt mọi người.

"Phụ thân, Ngũ di nương đang mang thai bụng lớn, làm sao chạy trốn được? Chẳng phải là đã xảy ra chuyện gì rồi sao!"

Ta vội vàng nói. Phụ thân cau mày. Thấy tình hình như vậy, ta vội đẩy mẫu thân và Đại di nương bên cạnh cùng vào nhà tìm kiếm. Quan binh trừng mắt nhìn chúng ta, quát tháo. Chúng ta năn nỉ ỉ ôi, bọn họ mới cho qua một nén hương thời gian.

Sau đó, chúng ta phát hiện Ngũ di nương ngất xỉu trong phòng của nàng ta.

"Ngũ di nương! Ngũ di nương!" Chúng ta chạy tới, vội vàng đỡ nàng ta dậy. Ngũ di nương miễn cưỡng mở mắt, thất thểu nói: "Tiền... tiền..."

Nàng ta vừa nói vừa co giật, hình dạng vô cùng kỳ dị. Thì ra tư thái của người trước khi c.h.ế.t không hề dễ coi. Đây là lần đầu tiên ta biết.

"Đã đến lúc nào rồi còn nghĩ đến tiền bạc."

Mẫu thân vành mắt đỏ hoe: "Muội ráng chống cự, đợi xem đại phu rồi sinh con ra khỏe mạnh, sau này rồi kiếm tiền..."

Mẫu thân căm hận từng vị di nương. Giờ phút này "thỏ c.h.ế.t cáo thương", tất cả oán hận đều tan thành mây khói.

"Tiền... tiền..."

Ngũ di nương vẫn co giật. Đại di nương quay mặt đi, nhỏ giọng nói: "Hết cứu rồi."

Trong khoảnh khắc, tim ta như bị d.a.o đâm. Ngũ di nương mới mười bốn tuổi!

Ngũ di nương vùng vẫy không chịu đi.

Ta cắn môi, giật chiếc túi bên hông xuống, chạy ra ngoài nhặt vài hòn đá nhét vào bên trong, chạy vào nhà, nhét vào tay Ngũ di nương.

Đó là chiếc túi mà nàng ta đã từng tặng tôi, gần giống như chiếc mà nàng ta đeo.

Ngũ di nương xuất thân nghèo khó, học thêu thùa cũng chẳng ra gì, vào phủ Vương mới khổ tâm học hỏi, thời gian trước học được cách thêu tường vân.

Vì sao lại thêu tường vân?

Bởi vì "thanh vân thẳng tiến", ngụ ý chúc phụ thân quan trường hanh thông.

Đây là thứ duy nhất nàng ta học được, dùng để lấy lòng phụ thân. Nàng ta mỗi ngày đều luyện tập, thêu được hai chiếc túi khá đẹp, một chiếc nàng ta mang theo, một chiếc đưa cho ta.

Ta khen nàng ta thêu giỏi, hôm đó mắt nàng ta sáng lên, hỏi: "Thật không?"

Ta nói: "Thật, thêu đặc biệt tinh xảo."

Nàng ta có chút ngại ngùng, đỏ mặt nói từ khi luyện được kỹ thuật rồi, định thêu một chiếc cho phụ thân, một chiếc cho con của mình...

"Tiền ở đây."

Ta ngồi xổm bên cạnh Ngũ di nương đang co giật, nhét chiếc túi vào lòng bàn tay nàng ta. Ngũ di nương con ngươi tán loạn, nhưng tay lại giữ chặt túi, nhẹ nhõm cười: "Muội muội...
 
Xuân Lan
Chương 17



Một lát sau, nàng ta tắt thở. Mẫu thân và Đại di nương rơi nước mắt. Toàn thân ta lạnh buốt.

Vì sao hôm qua còn tốt đẹp, hôm nay đã thành ra thế này? Quan binh bên ngoài giận dữ quát tháo, bảo chúng ta mau chóng cút đi. Mẫu thân kéo tay ta, dẫn theo Đại di nương vội vàng rời đi.

Ra khỏi cửa, Tứ di nương hỏi: "Ngũ di nương đâu?"

Ta đột nhiên không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng, bật khóc thành tiếng. Mẫu thân thở dài: "Chết rồi."

Tứ di nương lập tức đỏ hoe mắt. Ta nhớ lại những chuyện đã trải qua với Ngũ di nương, những gì mình đã thấy và nghe được từ khi xuyên không đến đây, những cảm xúc tích tụ bỗng chốc ùa ra, không thể nào kìm nén được.

Ta khóc không ngừng, khóc đến mức không thở nổi.

"Đừng khóc nữa, ngoan, đừng khóc nữa..."

Có người ôm lấy ta an ủi nhẹ nhàng, giọng nói ôn hòa. Ta ôm lấy nàng ta khóc rất lâu, đợi khi lấy lại tinh thần thì mới phát hiện người đang ôm mình là Vương Bảo Bảo, người vốn không hợp với ta.

"Tỷ tỷ..."

Ta khóc đến cả bong bóng mũi cũng ra, muốn nói gì đó, nhưng đầu óc trống rỗng, chẳng nói được gì. Lúc này trong đầu ta cuối cùng cũng có ý nghĩ. Ta nghĩ, tiểu thuyết đều là lừa gạt. Nếu cho ta thêm một cơ hội nữa, ta sẽ không xuyên không nữa.

Cảm giác của ta bây giờ, giống như vui mừng hớn hở đi du lịch Thái Lan, sau đó bị bắt cóc đến Miến Điện.

Vương Bảo Bảo ôm lấy ta khóc nức nở. Các di nương tỷ muội cũng khóc theo, vô cùng đau lòng. Gia tộc suy bại, những ân oán của chúng ta như khói tan mây trôi.

Tổ mẫu thở dài nói: "Đi thôi."

Cả nhà thất thần lạc phách rời đi. Phụ thân và những người khác không thể bỏ qua thể diện, trên đường đi đều dùng tay che mặt, giống như làm vậy có thể duy trì được thể diện của họ.

Tổ mẫu lại nói: "Đừng có rụt rè sợ hãi như vậy, chúng ta phải ngẩng cao đầu mà sống, đừng làm mất thanh danh của Vương gia. Người sống sót đã là vạn hạnh rồi, chúng ta không nên khóc, mà nên cười, tội ác như vậy mà còn sống được, đại nạn không c.h.ế.t ắt có hậu phúc!"

Phụ thân và mẫu thân lau nước mắt nói phải. Những người khác cũng không rơi lệ nữa. Những lời nói ấy đã vực dậy tinh thần mọi người, cũng vực dậy cả ta.

Ta nhìn bóng lưng tổ mẫu phía trước. Lão thái thái đã hơn sáu mươi tuổi, đầu tóc bạc trắng, mỗi ngày đều tự mình trang điểm sạch sẽ tinh tế, đồ dùng rất kén chọn. Trước đây ta cho rằng bà thuộc tầng lớp hưởng lợi, quá mức cầu kỳ, thuần túy là hành hạ người khác. Bây giờ lại thấy bà trước đại nạn mà vẫn thản nhiên đối mặt, cầm lên được bỏ xuống được, ít nhất cũng không làm mất thể diện quý tộc.

Một đoàn người ra khỏi thành, chạy đến một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô. Trong miếu đã có mấy người ăn xin, phụ thân bọn họ khinh thường không muốn ở cùng, tìm một gian nhà bên cạnh tứ phía đều bị dột gió.

Mọi người đi rất lâu, lại chưa ăn gì, vừa mệt vừa đói. Lúc này mùa đông còn chưa kết thúc, bên ngoài gió lạnh thấu xương. Ta ở trong căn nhà tường đổ một nửa kia một lát, liền nói với mọi người: "Chúng ta đến đại điện bên cạnh đi, bên trong có tường chắn gió, cũng có cỏ khô."

Phụ thân lập tức từ chối: "Chúng ta sao có thể ở chung một phòng với ăn xin?"

Tổ mẫu, ca ca lập tức tán thành, những người khác cũng nhao nhao bày tỏ ý kiến.

Ta không ép buộc, quay đầu hỏi mẫu thân họ: "Đi không?"
 
Xuân Lan
Chương 18



Mấy người do dự nhìn phụ thân. Trong lòng ta bất lực, không khuyên nhiều nữa, tự mình đi vào đại điện. Cỏ khô đã bị những người ăn xin chiếm gần hết, chỉ còn lại một ít trên người Phật tượng. Đó là do mái nhà tranh phía trên bị sập một lỗ, cỏ tranh từ trên rơi xuống, phủ lên người Phật tượng.

Phật tổ khoác trên mình cỏ khô, từ bi ngắm nhìn mọi người. Ta đạp lên chiếc bàn thờ rách nát bên cạnh, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người mà cào đám cỏ tranh trên người Phật tượng xuống.

Vận may thật tốt, cỏ tranh đã khô. Mẫu thân và những người khác đi đến đại điện, thấy ta l* m*ng như vậy, vội vàng ngăn cản: "Trân Trân, không được mạo phạm Phật tổ!"

Ta im lặng cào hết đám cỏ tranh xuống, nhảy khỏi bàn thờ, ôm lấy cỏ tranh chọn một góc rồi nói: "Phật tổ nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, nếu không có cỏ khô, chúng ta có thể bị đông chết, Phật tổ cố ý để cỏ lại cho chúng ta, đó là lòng nhân từ của ngài."

Mấy người mặt nhìn mặt nhau một lúc, không còn lựa chọn nào khác, đi tới chỗ ta sưởi ấm cùng nhau. Một lát sau, phụ thân dìu tổ mẫu đi vào. Ca ca vẻ mặt xui xẻo, ta lười để ý đến hắn.

Không ai nói gì. Căn bản là không có sức lực để nói. Không bao lâu sau, có một cậu bé ăn xin chạy đến, tò mò hỏi: "Mấy người sao lại đến miếu đổ nát này vậy? Trông không giống người ăn xin chút nào."

Mọi người không để ý đến. Ta hồi phục được chút sức lực, buồn chán nên đáp lời: "Vừa bị tịch thu gia sản xong."

Phụ thân trừng mắt nhìn ta, quát cậu bé ăn xin: "Đi chỗ khác!"

Cậu bé ăn xin sợ hãi lui về bên cạnh ông lão ăn xin. Ông lão ăn xin an ủi vài câu, cười nói: "Oai quan lớn thật, đã rơi vào cảnh địa ngục này rồi mà vẫn không phục à?"

Phụ thân hừ lạnh: "Ngươi hiểu gì chứ?"

Ông lão ăn xin không phục: "Không khéo, ngươi là quan viên, còn lão già ta trước kia là địa chủ lão gia đó!"

Ca ca khinh thường: "Chỉ có ngươi?"

Ông lão ăn xin nói: "Lão già ta tám năm trước ở An Thành, là Lý gia lão gia nổi tiếng lừng lẫy, tổ tiên từng làm tể tướng. Tiếc rằng, tám năm trước nông dân nổi dậy, tàn sát hết người An Thành, lão già ta suýt chút nữa mất mạng, bên cạnh cũng chỉ còn lại một đứa cháu trai..."

An Thành…

Ta nhớ đến xuất thân của Xuân Lan, hỏi: "Ông có biết Xuân Lan không?"

Ông lão nói: "Chưa từng nghe qua."

Ta mới phản ứng lại, Xuân Lan chắc chắn không phải là tên thật, nhà quan đều sẽ đặt tên cho nha hoàn, kiểu như Xuân Lan Thu Cúc.

Người đầu tiên ta gặp khi xuyên không đến đây là Xuân Lan, người ở chung với ta nhiều nhất cũng là Xuân Lan, kết quả ta không biết tên thật của nàng ta cũng không biết, nàng ta cũng chưa từng nói cho ta biết.

Nhớ lại ngày đó nàng ta bình tĩnh kể về loạn An Thành tám năm trước, ta có chút khinh khỉnh, Xuân Lan rốt cuộc có tin tưởng ta không?

Những tình cảm tỷ muội thâm giao, tri tâm tri kỷ, đều là giả sao?

Tiếc là bây giờ ta mới phản ứng lại nàng ta từng muốn cho ta biết tên thật.

Phản ứng quá muộn rồi.

Ta nhẹ nhàng thở dài. Thôi thì cũng đành.

"Ta từng quen một người tên là Xuân Lan, chính là người An Thành, cha nàng ta trước đây là cử nhân lão gia..."

Lúc rảnh rỗi, ta và ông lão ăn xin trò chuyện về Xuân Lan, An Thành, và cả vụ thảm sát thành tám năm về trước.

Ông lão ăn xin cảm thán: "Chiến tranh thật vô tình, nếu như thiên hạ thái bình, không có chiến tranh thì tốt biết bao."
 
Xuân Lan
Chương 19



Phụ thân hừ lạnh: "Phải có chiến tranh mới tốt, thiên hạ đại loạn, con em chúng ta mới có cơ hội lập công dựng nghiệp!"

Ca ca cũng gật đầu: "Cái tên Chu đại sứ tịch thu gia sản nhà ta hôm nay, ha ha, xuất thân tội phạm, nếu không phải tám năm trước tòng quân trấn áp An Thành, thì làm gì có ngày hắn ta dương oai diễu võ? Nếu lại có quân khởi nghĩa nào nổi dậy, ta cũng sẽ tòng quân kiếm chút công danh."

Mấy người ăn xin thanh niên tráng niên đều hưởng ứng theo. Dường như chỉ cần có cơ hội, bọn họ là có thể lập công dựng nghiệp, đạt được huy hoàng.

Ta lười biếng châm chọc ca ca, sự đã đến

nước này rồi, lo cho bản thân mình là được.

Nhờ có mối liên hệ với Xuân Lan, ta và ông lão ăn xin trò chuyện rất hợp ý. Trời càng ngày càng tối, ta đói đến không chịu được, ông lão ăn xin chia cho ta nửa cái bánh đen thui.

Phụ thân và những người khác còn giữ bộ dáng cao ngạo, đương nhiên sẽ không tranh bánh với ta. Mọi người đều không chịu ăn, ta vô liêm sỉ hơn bọn họ, ăn sạch sẽ.

Ăn đến cuối cùng thì giữ lại một chút phòng thân, sợ ngày mai không có gì ăn, ta chừa lại một mẩu nhỏ cuối cùng.

Vương Bảo Bảo trợn trắng mắt: "Hết sức!"

Cảm giác quen thuộc lại trở về, ta đều hoài nghi người ôm ta an ủi trước đó không phải là nàng ta.

Màn đêm rất nhanh đã buông xuống.

Sắc mặt phụ thân cuối cùng cũng đại biến, lo lắng đi tới đi lui trong đại điện, thỉnh thoảng lại đi đến cửa lớn nhìn ngóng.

Ta không hiểu ra sao. Mãi đến khi trời tối đen, phụ thân sắc mặt trắng bệch đi đến trước mặt chúng ta nói: "Không đến! Bọn họ không phái người đến!"

Lúc này ta mới biết nguyên do phụ thân bình tĩnh trước đó. Thì ra phụ thân đã làm mưu sĩ cho Nhị hoàng tử, Nhị hoàng tử muốn ông ta đi dò xét thái độ của Hoàng đế.

Ông ta và ca ca bàn bạc với nhau, cho

rằng phú quý do mạo hiểm mà có, liền gan lớn ở triều đình thỉnh cầu Bệ hạ lập trữ.

Nhị hoàng tử hứa hẹn cho dù Bệ hạ có trừng phạt, ông ta cũng sẽ phái người tiếp ứng.

Sau khi bàn bạc xong, phụ thân và ca ca mới dám hành động, kết quả gây ra họa tịch thu gia sản. Lúc đó ông ta có tự tin là do việc tịch thu gia sản vẫn chưa làm thật, chắc là Nhị hoàng tử đã chào hỏi trước.

Ta kinh ngạc: "Bọn họ ngay cả quần áo của chúng ta cũng l*t s*ch, mà còn gọi là chưa làm thật sao?"

Mẫu thân nói: "Ngươi hiểu gì chứ? Tịch thu gia sản có rất nhiều kiểu, chúng ta xem như là nhẹ rồi, có những người ngay cả thê thiếp cũng không giữ được, ma ma Lưu bên cạnh tổ mẫu vẫn còn đó."

Ta nhìn xung quanh. Sau khi tịch thu gia sản, Xuân Lan và những nô tỳ đã ký khế ước bán thân đều bị kéo đi, hai nô tỳ lẻ tẻ không ký khế ước bán thân vẫn còn, đi theo chúng ta đến miếu đổ nát.

Lúc này ta mới nghĩ đến, năm nàng thiếp của phụ thân đều đã ký khế ước bán thân, nếu như thật sự bị tịch thu gia sản triệt để, rất có thể họ sẽ bị kéo đi bán.

"Chu đại nhân là người của Nhị hoàng tử, xem như đã chừa cho chúng ta vài phần thể diện." Mẫu thân nói.

Phụ thân hừ lạnh: "Tên xuất thân tội phạm kia thật sự gặp may mắn, trước là tham gia trấn áp An Thành lập công, sau lại được Nhị hoàng tử coi trọng, từ đó lên như diều gặp gió..."

Ca ca nói: "Ngay cả việc tịch thu gia sản cũng là hắn ta đến, thật xui xẻo!"

Mọi người nhen nhóm hy vọng: "Nhị điện hạ sẽ chăm sóc chúng ta chứ?"

Nhắc đến đây, sắc mặt phụ thân hơi thay đổi: "Vốn dĩ đã hẹn nhau ở chỗ này chờ đợi, bọn họ phái người đến đón, nhưng bây giờ vẫn chưa có ai đến..."

Lòng ta lại lạnh đi. Hiện giờ chủ động nằm trong tay người khác, mọi người chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Chờ đợi, chờ đợi, lại đợi thêm nửa ngày, vẫn không có ai đến. Chúng ta vừa đói vừa khát, lòng người hoang mang.
 
Back
Top Bottom