Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
414,643
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPaVTFip0vSGa0tzIg8K7PNFpJBoHW5Hv9QS2qEMt2hJL_ayB-KvUZ7UDIebSJtvVGWJvYT7mZrEJc9KxQox7L1UPM6DsCYJMouhK8oLzo1x_v9ALlZg1Sa9BNP8U6nBGlNKJdi2WPT3rpIl9f8iiVR=w215-h322-s-no-gm

Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh
Tác giả: Tô Hạnh
Thể loại: Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Tô Hạnh

Thể loại: Cổ Đại, Chữa Lành

Team dịch: Tiểu Lạc Lạc

Giới thiệu

Ta là Thái tử phi đã kết tóc se duyên cùng hắn mười năm, vậy mà khi hắn lên ngôi lại chỉ phong ta làm Quý phi.

Còn người nắm giữ Phượng ấn, ngôi vị Hoàng hậu kia, mới là người hắn yêu thương tha thiết, là bạch nguyệt quang trong lòng hắn, là người hắn đem lòng yêu mến từ thuở thiếu thời, là người hắn nhung nhớ suốt nửa đời.

Còn ta, chỉ là lựa chọn tạm bợ của hắn.​
 
Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh
Chương 1



Thánh chỉ ban xuống khi ta vừa uống thuốc xong.

Thường Thục nói Bệ hạ có lệnh, do thân thể ta yếu ớt, cứ việc ngồi yên tiếp chỉ, không cần hành lễ.

Sau khi tuyên chỉ, cả cung điện chìm vào tĩnh lặng.

Ta loạng choạng đứng dậy nhận lấy thánh chỉ, mỉm cười với Thường Thục, nói lời cảm tạ.

Tên tiểu thái giám này trong nháy mắt đã đỏ hoe vành mắt, vội vàng quỳ xuống dập đầu trước ta, không dám nhận lễ.

Vì bệnh tình của ta mãi không thuyên giảm, nên ta cũng không tham gia lễ sách phong Hoàng hậu.

Cảnh Thịnh ban thưởng rất nhiều thứ, toàn là những món đồ quý giá, hắn cũng đến thăm ta vài lần, nhưng vì ta dặn dò rằng sợ lây bệnh, nên hắn chỉ đứng ngoài cửa hỏi han vài câu rồi rời đi.

Đế hậu hòa thuận, loan phượng hòa minh, vốn dĩ cũng chẳng có mấy tâm trí để dành cho ta.

Hắn chỉ là cảm thấy áy náy với ta mà thôi.

Việc lập Hậu rồi mới lập Phi, vốn đã đảo lộn tôn ti trật tự, nhưng trong triều cũng không có mấy ai phản đối.

Xét cho cùng, Hoàng hậu mà hắn muốn lập là đích nữ của Đại tướng quân đương triều - Lưu Nghĩa Sơn, thân phận tôn quý vô cùng, sao có thể so sánh với ta được.

Cha ta chỉ là một Hàn lâm học sĩ, lại mất sớm, vốn không có chỗ dựa nào trong triều, mẹ ta cùng đệ đệ sống trong phủ, cũng chẳng thể nào giúp đỡ được gì cho ta.

Hoa ngoài cửa sổ nở rộ rực rỡ, giống hệt như cảnh tượng cây mai già nở hoa mà ta nhìn thấy khi mới vào Vương phủ, ta cụp mắt xuống, nằm trên giường thiếp đi.

Khi ta đến hành lễ với Hoàng hậu thì đã hơn nửa tháng sau lễ sách phong.

Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trên bảo tọa, xung quanh là những phi tần đã được phong tước, hoa lệ và trang nghiêm. Trước đây, khi còn ở phủ, họ đều là người hành lễ với ta, nhưng giờ đây lại là ta hành lễ với chính thất, ánh mắt họ có phần kỳ lạ.

Sau khi ta quỳ bái, hoàng hậu liền cho cung nữ quản sự bên cạnh đích thân đỡ ta ngồi xuống, rất coi trọng thể diện của ta.

"Quý phi nương nương thân thể yếu ớt, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt, việc thỉnh an này không cần phải vội vàng." Nàng mỉm cười dịu dàng, dung mạo trẻ trung xinh đẹp hệt như những đóa hoa đang khoe sắc ngoài kia, xuân quang tươi đẹp, thật không nên phụ.

Trong mắt nàng, có lẽ ta là kẻ ốm yếu bệnh tật, lại từ chính thất trở thành thiếp thất, cũng chẳng có con cái, hoàn toàn không phải là mối đe dọa.

Hoặc là lúc này Cảnh Thịnh đang áy náy, thương yêu ta, nên để thể hiện sự độ lượng của mình, không muốn trái ý hắn, nàng ta mới đối xử tốt với ta như vậy.

Nhưng mà trong cung này, chưa bao giờ có ai sống đơn giản cả.

Cũng giống như vị Hà quý nhân mới được sủng ái, đang nổi đình nổi đám kia, tháng trước sau khi sảy thai thì suy sụp tinh thần, bệnh tình còn nặng hơn ta mấy phần, vậy mà ngay cả một vị Thái y cũng không mời được.

Hậu cung là một nơi yên bình, nhưng sự yên bình đó chỉ là giả tạo.

Buổi tối Cảnh Thịnh đến thăm ta, cau mày nói: "Sao bệnh tình của nàng cứ kéo dài mãi thế? Giang Dương nói thân thể nàng không có gì đáng ngại, chỉ là lần trước nhiễm lạnh, tổn thương thân thể, giờ đã điều dưỡng một thời gian rồi, mà trẫm thấy sắc mặt nàng vẫn không khá hơn."

Ta mỉm cười: "Có lẽ là do di chứng của bệnh cũ, Hoàng thượng đừng bận tâm, thiếp không sao đâu."

"Vậy thì tốt."

Cảnh Thịnh nắm tay ta, cúi đầu nhìn chuỗi vòng tay bằng hồng ngọc trên tay ta: "A Kỳ, trẫm sẽ đối xử tốt với nàng, không để nàng phải chịu uất ức."

Nhưng mà, nỗi nhục lớn nhất trên đời này - bị biến từ chính thê thành thiếp - ta đã phải nếm trải rồi.

Sau khi thỉnh an Hoàng hậu, ta lại tiếp tục tĩnh dưỡng.

Trong cung sóng gió không ngừng, hôm nay có người được ân sủng, thăng vị, ngày mai lại có kẻ bị tịch biên gia sản vì lén lút làm chuyện phù phép.

Nữ nhân chốn hậu cung vì tranh giành ân sủng, chuyện gì cũng có thể làm ra.

Hoàng hậu xử lý những chuyện này chắc cũng đau đầu lắm.

Lưu Tuyết Lang, dung mạo quả thực xinh đẹp tuyệt trần, lại có tài cưỡi ngựa b.ắ.n cung, từng b.ắ.n hạ con cáo trên bãi săn, nền tuyết trắng xóa, nổi bật lên bộ y phục cưỡi ngựa màu đỏ thắm, đẹp vô cùng.

Ta từng thấy bức tranh đó trong thư phòng của Cảnh Thịnh, nàng ta là người trong tranh, hắn vừa gặp đã yêu say đắm.

Chỉ là tiên đế lo ngại võ tướng làm loạn, không màng đến lời khẩn cầu của Cảnh Thịnh, đã ban hôn ta cho hắn làm Thái tử phi.

Xét cho cùng, Thẩm gia chúng ta là dòng dõi thanh liêm, lại ít con cháu, không lo xảy ra chuyện ngoại thích chuyên quyền.
 
Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh
Chương 2



Cảnh Thịnh vì cầu xin tiên đế, đã quỳ rất lâu trong tuyết, nên mắc phải bệnh đau đầu gối mỗi khi trời lạnh, vì vậy cứ đến mùa đông, ta lại may cho hắn những chiếc áo thật dày.

Không biết tiên đế đã nói gì, mà khiến hắn từ bỏ ý định.

Từ khi ta được gả cho hắn, hắn cũng đối xử với ta rất tốt.

Ta vẫn luôn nhớ khi cha qua đời, hắn nắm tay ta cùng nhau quỳ trước linh cữu, không màng đến thân phận Thái tử Đông cung của mình, cùng ta chịu tang cho cha.

Các vị trắc phi, thiếp thất trong phủ, thỉnh thoảng cũng có chút ghen tuông, nhưng đều hiểu rằng lợi ích của chúng ta là ràng buộc với nhau, nếu Đông cung xảy ra chuyện, tất cả chúng ta đều sẽ chịu thiệt hại, nên cũng chẳng ai dám làm lớn chuyện.

Ta từng nghĩ rằng, cho dù là nhà đế vương, thì chuyện đầu bạc răng long cũng là điều có thể.

Nhưng khi Cảnh Thịnh lên ngôi, ta vui mừng chờ đợi hắn hồi phủ, hắn trở về, mang theo những viên ngọc trai Nam Hải mà ta yêu thích nhất, cùng với tin tức hắn muốn cưới Lưu Tuyết Lang.

Hắn nói, Tuyết Lang vì hắn, cam tâm tình nguyện xuống tóc quy y cửa Phật mười năm, tấm chân tình này hắn tuyệt đối không thể phụ.

Nàng ta vốn là mỹ nhân được ngàn người cầu, cho dù đã qua mười năm, cũng chỉ mới hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, vẫn xinh đẹp động lòng người.

Chỉ là ta không biết, mười năm qua, sự dịu dàng, ân cần mà hắn dành cho ta, rốt cuộc là gì.

Nhưng ta chỉ mỉm cười dịu dàng, thản nhiên chấp nhận.

Ta còn có Thẩm gia, còn có người thân cần phải chăm sóc.

Hơn nữa, thôi vậy.....................

Đêm yến tiệc Trung thu, tiếng đàn sáo du dương theo gió.

Ta được cung nữ dìu đến ngồi bên hòn non bộ.

Cá chép gấm trong hồ bơi lội tung tăng, trông thật đẹp

Vừa xoay người, ta bắt gặp một nam tử đang hướng ta hành lễ.

Mày mắt người kia thật tuấn lãng, trông có chút quen thuộc.

Ta kinh ngạc quan sát, y phục trên người hắn là của quan lại, xem ra thân phận không thấp, nhưng lại không phải y phục vương tộc.

"Vi thần Lưu Tuyết Dực bái kiến quý phi nương nương." Người nọ ngẩng đầu, ung dung mỉm cười.

Lưu Tuyết Dực, đệ đệ của Lưu Tuyết Lang, con trai độc nhất của Đại tướng quân, là quốc cữu đương triều.

Thân phận hiển hách như vậy, xuất hiện trong cung yến này cũng chẳng có gì lạ.

Ta gật đầu: "Lưu đại nhân không dự tiệc sao, sao lại đến đây?"

"Nương nương thân là quý phi, sao cũng không ở yến tiệc?" Hắn hỏi ngược lại.

Câu hỏi này thật đường đột, thậm chí có phần vô lễ.

Nhưng với thân phận của hắn, dù có thất lễ thì sao?

Ta khẽ cười: "Bản cung đang bị bệnh, không muốn làm mất hứng thú của mọi người."

"Nếu nương nương đang bệnh, lẽ ra nên nghỉ ngơi cho khỏe, hà cớ gì phải ra ngoài dạo mát, nhiễm phải gió lạnh?" Lưu Tuyết Dực nói.

Ta gật đầu: "Đúng vậy, bản cung cũng đang muốn quay về."

“Vậy thật không khéo, vi thần lại nghe được vài chuyện về tiểu đệ của Thẩm gia." Lưu Tuyết Dực nói.

Tim ta chợt thắt lại.

Hắn ngừng lại, không nói tiếp.

"Bản cung thấy hơi lạnh, ngươi mau về lấy áo choàng tới." Ta dặn dò tỳ nữ.

Tỳ nữ vâng dạ rồi lui xuống.

"Nương nương quả là có một người đệ đệ tốt."

Lưu Tuyết Dực nói: "Rất quan tâm đến vị trí của nương nương đấy. Chỉ là không biết Hoàng thượng nếu biết vị tiểu cữu tử này của mình cả ngày phẫn thế kêu oan, thì sẽ nghĩ thế nào?"

"Đa tạ đại nhân nhắc nhở."

Ta gật đầu: "Thẩm gia sẽ không có ý đồ gì khác, bản cung cũng tuyệt đối không mơ ước ngôi vị Hoàng hậu. Ta chỉ cầu Thẩm gia được bình an, không muốn Hoàng hậu nương nương phải bận tâm."

Hắn đột nhiên bước lên một bước.

Một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên trong lòng, ta lảo đảo ngã xuống đất.

"Nương nương sao lại bất cẩn như vậy?" Hắn cúi người, đưa tay về phía ta, đôi mày hơi nhếch lên toát ra vẻ phóng túng, không kiềm chế được.

Cùng với nụ cười đầy ẩn ý nơi khóe miệng.

Thật sự... rất kỳ lạ.

Cảm giác thật kỳ lạ.

..................

Ta chậm rãi bước về cung điện. Giang Dương đang chờ để bắt mạch cho ta.

Thấy ta ăn mặc mỏng manh, Giang Dương có chút tức giận nói: "Nương nương biết rõ thân thể mình không tốt, giờ đã cuối thu sương nặng, sao người còn không biết giữ gìn sức khỏe?"

"Là ta không tốt, ta sẽ chú ý." Ta cười nói.

Hắn lại càng tức giận hơn, còn định mở miệng giáo huấn ta.

Ta chỉ ra ngoài, nói: "Ngài xem, trăng hôm nay thật tròn. Đây là lúc mọi người nên sum vầy bên gia đình, ngài cũng nên về nhà đoàn tụ đi, mau chóng xuất cung thôi."

"Thần đi sắc thuốc!"

Giang Dương tức giận xách hòm thuốc đứng dậy: "Thần quyết không bỏ cuộc."

Tên này, cứ hễ lên cơn bướng bỉnh thì ai cũng không ngăn được.

Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn luôn như vậy, thật sự bó tay.

Cung nữ bưng lò sưởi tay đến cho ta, toàn là những gương mặt xa lạ, những cái tên xa lạ.

Trong cung điện vừa quen thuộc lại xa lạ này, người quen biết ngày càng ít đi.

Nhưng mà, cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.
 
Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh
Chương 3



Ta cho gọi Thẩm Trác đến. Hiện giờ ta đã là quý phi, đệ ấy cũng được phong quan chức trên triều đình, người ngoài nhắc đến cũng phải cung kính gọi một tiếng "Tiểu Thẩm đại nhân".

"A Trác, giờ tỷ đã là quý phi, vị trí này đối với tỷ mà nói là đủ rồi, đệ hiểu không?" Ta nhẹ nhàng nói.

"Tỷ tỷ, Hoàng thượng đối xử với tỷ như vậy, sao tỷ phải nhẫn nhục chịu đựng? Tỷ rõ ràng nên là..." Thẩm Trác phẫn nộ nói.

Ta nhìn hắn, cầm lấy cây kéo tỉa hoa trên bàn, chậm rãi đưa lên cổ mình.

A Trác hoảng sợ, kêu lên: "Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?"

"Quỳ xuống." Ta nhẹ giọng nói.

A Trác lập tức quỳ xuống, cắn chặt môi.

"A Trác, những lời nói hoang đường như thế, nếu tỷ còn nghe thấy một lần nữa, tỷ sẽ tự vẫn tại đây, đến gặp cha để tạ tội."

Ta dí kéo vào cổ, đe dọa nói.

A Trác ngậm nước mắt nghiến răng nói: "Vì sao? Tỷ tỷ, đệ không cam tâm."

"Nếu đệ không nghe, vậy thì thôi."

Ta thở dài: "Tỷ cũng rất mệt mỏi, cũng muốn được nghỉ ngơi."

Ta giơ tay, đ.â.m cây kéo về phía cổ mình.

Máu chảy như suối, là A Trác.

Cây kéo bị hắn nắm chặt, đầu nhọn cứa rách lòng bàn tay.

A Trác đau đớn nhìn ta, khàn giọng nói: "Ta nghe, tỷ tỷ, ta đều nghe lời tỷ."

Giang Dương vội chạy tới băng bó cho A Trác.

Trước khi đi, A Trác quỳ xuống, dập đầu với Giang Dương, khiến hắn suýt nữa đánh đổ hòm thuốc.

"Giang đại ca, xin huynh hãy bảo vệ tỷ tỷ trong cung. Ta, Thẩm Trác, cả đời này cảm niệm ân tình của Giang đại ca, nhất định sẽ báo đáp." A Trác trịnh trọng nói.

Ta nhìn bóng hắn dưới ánh chiều tà dần dần kéo dài ra, không kìm được bật cười.

A Trác của ta, cuối cùng cũng đã trưởng thành.

Hẳn là sẽ biết chăm sóc mẹ chăm sóc bản thân thật tốt.

"Phi tần tự sát là đại bất kính, sẽ liên lụy đến nhà mẹ đẻ."

Giang Dương đứng bên cạnh ta, buồn bã nói: "Sống tạm bợ còn hơn chết, đúng không?"

"Đại nhân, ngài đang nói bậy bạ gì vậy? Bản cung đang hưởng thụ vinh hoa phú quý, sao có thể làm chuyện hồ đồ đó chứ?"

Ta cười: "Hoàng hôn thật đẹp, càng về cuối càng thấy đẹp."

...............

Hoàng hậu sảy thai rồi, đau đớn suốt đêm, cả hoàng cung chìm trong hỗn loạn.

Cảnh Thịnh xông vào cung điện của ta, tát ta một cái, mắng ta lòng dạ rắn rết.

Người hạ độc bị bắt, chính là cung nữ vẫn thường hầu hạ ta.

Nàng ta quỳ trên mặt đất, gào thét rằng Cảnh Thịnh sủng ái thiếp thất mà bỏ rơi chính thê, bất chấp tôn ti trật tự, lập nữ nhân khác làm hoàng hậu, biến thê tử của mình thành thiếp.

Nàng ta muốn báo đáp ân tri ngộ của ta, nên mới ra tay hại c.h.ế.t Hoàng hậu.

Nực cười là, ta thậm chí còn không biết tên nàng ta.

"Trước đây, trẫm vẫn luôn nghĩ nàng hiền lương nhu thuận, không ngờ tâm địa lại độc ác như vậy. Trẫm thật muốn..." Cảnh Thịnh tức giận đến đỏ hoe mắt.

Chắc hẳn hắn rất quan tâm đến đứa bé đó.

Đứa con do người hắn yêu thương sinh ra.

Cảnh tượng này thật chói mắt, ta cúi đầu xuống.

Sau khi cơn giận nguôi ngoai, Cảnh Thịnh ra lệnh giam lỏng ta, trừ ba bữa ăn ra, không cho phép bất cứ ai vào trong.

Những người từng hầu hạ ta đều bị tra tấn dã man, kẻ c.h.ế.t người bị đày.

Xem ra, trước khi vào cung, ta đuổi hết những người hầu hạ bên cạnh là đúng.

Trời đất dần trở nên lạnh lẽo, những bông hoa nở rộ kia, thoắt cái đã hóa thành tro tàn.

Vì bị hạn chế, Giang Dương cũng không thể đến khám bệnh cho ta nữa.

Ta ngược lại thấy thoải mái, không phải uống những thang thuốc vừa đắng vừa vô dụng, không phải lo nghĩ những chuyện vụn vặt, mỗi ngày đều có nhiều thời gian để ngủ.

Ta phải ngủ, không thể hoàn toàn tỉnh táo mà ngồi, bởi vì ta sợ.

Ta sợ mình c.h.ế.t vào lúc này, sẽ bị người ta cho là sợ tội tự sát.

Ta không thể làm hoen ố thanh danh của Thẩm gia.

Đó là thứ mà cha năm xưa đã không tiếc quỳ xuống cầu xin ta giữ gìn.

Nhưng, vì sao năm đó cha lại quỳ xuống, ta lại chẳng thể nào nhớ nổi...

Trận tuyết đầu mùa rơi xuống, cánh cửa cung điện cũng mở ra.

Cảnh Thịnh ra lệnh cho ta đi theo hắn.

Hành lang dài hun hút, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, trơn trượt khó đi.

Hắn đi không nhanh, nhưng ta vẫn không theo kịp, chỉ thấy bóng dáng hắn in trên nền tuyết trắng, còn ta thì loạng choạng bước theo phía sau.

"Cũng vào một ngày tuyết rơi như thế này, phụ hoàng đã bắt ta quỳ trong tuyết để sám hối."

Cảnh Thịnh dừng bước: "Trời rất lạnh, nhưng chẳng lạnh bằng lòng người."

Ta khó nhọc bước đến bên cạnh hắn: "Trời lạnh rồi, bệ hạ đã dùng đến áo choàng chưa?"

"Thường Thục chu đáo, đã tìm ra hết rồi." Cảnh Thịnh nói: "Chỉ là cũ rồi, không ấm áp bằng đồ mới."

Ta cúi đầu cười: "Đúng vậy, đều cũ rồi, nên bỏ đi từ lâu. Thường Thục cũng đúng là, làm việc thật không chu đáo."

"A Kỳ, rốt cuộc là vì sao? Sao nàng lại muốn hãm hại Tuyết Lang như vậy? Cho dù là hận, nàng cũng nên hận trẫm, Tuyết Lang có tội tình gì, đứa bé có tội tình gì!"

Cảnh Thịnh đau đớn nói.

Ta khẽ cười: "Thì ra, trong lòng bệ hạ, thiếp là người như vậy."

"Triều đình dâng lên rất nhiều tấu chương, muốn trẫm xử trí nàng, để nghiêm minh quốc pháp."

Cảnh Thịnh chậm rãi nói: "Nhưng trẫm..."

“Thần thiếp có thể chết." Ta nhìn hắn: "Chỉ cần bệ hạ không hỏi tội Thẩm gia, giữ lại cho thần thiếp chút danh dự sau khi chết, thần thiếp có thể chết."

"A Kỳ, tuyết rơi sẽ rất lạnh, nhưng trong cung sẽ rất ấm áp, trẫm không cần phải khoác áo choàng nữa."

Cảnh Thịnh xoay người nhìn ta, nói tiếp: "Thẩm gia sẽ bình an vô sự, nàng yên tâm."
 
Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh
Chương 4



Nhìn vào mắt hắn, ta bỗng thấy lòng chua xót.

Ta không nhịn được hỏi: "Bệ hạ, nếu con của chúng ta cũng bị người khác hại chết, người cũng sẽ tức giận như vậy sao?"

Ta nghẹn ngào: "Cũng sẽ tức giận mà g.i.ế.c nàng ta sao?"

Cảnh Thịnh sững người.

"Là thần thiếp lỡ lời." Ta hành lễ: "Trong cung, đã chuẩn bị xong rồi phải không? Vậy..."

Ta ngẩng mặt lên, mỉm cười rạng rỡ với hắn: "Thần thiếp, xin bái biệt bệ hạ."

Ta tiếp tục bước đi dọc theo hành lang, lướt qua bên cạnh Cảnh Thịnh.

Qua hành lang, lại đi xuyên qua ngự hoa viên, đường vòng xa hơn một chút, nhưng đi mãi rồi cũng sẽ trở về chỗ cũ.

Trên đường đi, ta hiếm khi gặp người nào.

Tuyết rơi càng lúc càng dày, trên cành cây phủ kín một lớp tuyết trắng xóa.

Nhưng những nụ mai đỏ vẫn e ấp trong lớp băng tuyết ấy, chờ đến sáng mai nở hoa, chắc hẳn sẽ vô cùng xinh đẹp.

Ta thích màu đỏ, ta cảm thấy nó rất náo nhiệt, rất vui vẻ.

Cha lại không thích, cho rằng nó quá phô trương, không phải là màu sắc của sự an phận.

Từng có người nói, hắn cũng không thích màu đỏ, nhưng từ khi biết ta thích, hắn cũng yêu thích màu đỏ theo, bởi vì đó là màu sắc có thể khiến ta vui vẻ.

Ta vui, hắn liền vui.

Trước buổi đi săn, hắn gửi thư cho ta, nói đã may cho ta một bộ y phục cưỡi ngựa b.ắ.n cung màu đỏ rực, chỉ chờ đưa cho ta rồi cùng nhau đi săn.

Lá thư đó không may rơi vào tay cha.

Cha lần đầu tiên đánh ta, hỏi ta có biết người nọ là ai không?

Ông nói Lưu gia xuất thân là đồ tể, sống bằng m.á.u trên mũi đao, thân phận thấp hèn, giờ đây lại nắm giữ binh quyền, quyền thế ngập trời, làm nhiều điều trái với luân thường đạo lý.

Gia tộc như vậy sớm muộn gì cũng sẽ trở thành loạn thần tặc tử, không có kết cục tốt đẹp!

Cha nói Thẩm gia trăm năm thanh liêm, tuy nhân đinh thưa thớt, cơ nghiệp không hưng thịnh, nhưng tuyệt đối không cho phép ta làm ô uế thanh danh của gia tộc.

Năm đó, ta không thể tham gia buổi đi săn.

Bị cấm túc trong nhà, ta nghe nói tiểu thư Lưu gia mặc y phục đỏ rực cưỡi ngựa b.ắ.n cung, giương cung b.ắ.n cáo, kỹ thuật khiến mọi người kinh ngạc, nhan sắc lấn át tất cả.

Chắc hẳn, bộ y phục đó rất đẹp.

Ta tuyệt thực trong khuê phòng, không ngờ cha lại quỳ xuống trước mặt ta, cầu xin ta hãy nghĩ đến tổ tông, đừng làm con cháu của loạn thần tặc tử.

Ta sợ hãi.

Trước đây ta luôn nghĩ, người ta chỉ cần không sợ c.h.ế.t thì sẽ không sợ bất cứ điều gì.

Nhưng đến lúc đó mới hiểu, c.h.ế.t là chuyện nhỏ bé nhất, có những thứ còn đau đớn hơn cả cái chết.

Ta mơ hồ nhớ được, lần cuối cùng gặp hắn, sắc mặt hắn xanh mét cùng với ánh mắt hung ác.

“A Kỳ, thiên hạ này chỉ có thứ ta không muốn, không có thứ ta không có được."

Hắn nâng mặt ta lên, đôi mày hơi nhếch, trước kia luôn dịu dàng mà phóng khoáng, giờ đây nụ cười ấy lại khiến người ta sợ hãi.

Vừa về đến phủ, thánh chỉ liền truyền đến, ta được sắc phong làm Thái tử phi, lập tức thành hôn.

Hôn lễ diễn ra rất nhanh, cứ như đang gấp gáp điều gì đó.

Thái tử đương triều Quý Cảnh Thịnh, người thành hôn cùng ta, khi ấy cũng đang đau khổ vì tình, vì một nữ nhân khác mà tan nát cõi lòng, cam tâm quỳ trong băng tuyết, mặc cho bản thân bị đông cứng.

Nhìn thấy hắn, ta như nhìn thấy chính mình đang hấp hối trong khuê phòng năm xưa.

Ta may cho hắn một chiếc áo choàng thật dày, ta vốn không giỏi may vá, đ.â.m cho đầy tay những vết kim.

Cảnh Thịnh vốn không thích ta, nhưng khi nhìn thấy ta vụng về may áo choàng dưới ánh đèn, lòng hắn chợt mềm nhũn.

Hắn nắm lấy tay ta, nói sẽ đối xử tốt với ta, chúng ta sẽ là phu thê ân ái, đầu bạc răng long.

Hắn từng vì ta mà rong ruổi khắp kinh thành tìm kiếm những tiệm bánh lâu đời, cùng ta du ngoạn hồ sen, ngắm trăng thưởng rượu, lại còn tự tay vẽ mày cho ta nữa.

Thế rồi bỗng một ngày, hắn đến chùa dâng hương, từ đó trở nên trầm lặng, xa cách ta hơn trước rất nhiều.

Giang Dương bắt mạch, nói rằng ta đã có thai.

Ta vui mừng khôn xiết, định bụng sẽ báo tin cho Cảnh Thịnh, nhưng hắn rời khỏi kinh thành đã lâu mà vẫn chưa thấy hồi âm.

Ta đứng chờ hắn ở ngoại ô, chờ mãi, chờ mãi, người ta đợi không phải Cảnh Thịnh, mà lại là Lưu Tuyết Dực - vị tướng quân vừa trở về sau chiến thắng lẫy lừng.

Hắn khoác trên mình bộ giáp sắt, tay nắm chặt vũ khí, ánh mắt lạnh lẽo quét qua ta, khóe môi khẽ nhếch lên như thể vừa nhìn thấy một trò tiêu khiển thú vị.

Sau khi dẹp yên giặc Khương, hắn được triều đình ban thưởng hậu hĩnh: nhà cửa, tước vị, châu báu, mỹ nhân,... không thiếu thứ gì, khiến hắn trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.

Thế nhưng, kể từ khi hắn hồi kinh, mọi sự yên bình đều bị xáo trộn.

Cha ta liên tiếp bị hãm hại trên triều đình, cuối cùng bị tống giam vào ngục.

Cảnh Thịnh thì gần như suốt ngày ở trong chùa ngoài thành, nói là để cầu phúc.

Lo lắng, sợ hãi, ta đành cố gắng chịu đựng sự khó chịu, ra lệnh cho thị vệ đánh xe đưa đến chùa tìm Cảnh Thịnh.

Nhưng ở nơi cửa Phật thanh tịnh ấy, ta lại chứng kiến cảnh hắn cùng một nữ nhân khác thề non hẹn biển, tình ý mặn nồng.

Nàng ta hỏi hắn: "Điện hạ thật sự không còn gần gũi Thái tử phi nữa sao?"

“Không có, ta chỉ yêu mình nàng, Tuyết Lang. Ta đã hứa với nàng rồi, chắc chắn sẽ không nuốt lời."

Giọng nói của hắn quả quyết như đinh đóng cột.

"Nếu Thái tử phi sinh con, đó chính là đích tử của Đông cung. Nếu thiếp chỉ là thiếp thất của điện hạ, thiếp thà xuống tóc đi tu, cũng không muốn sống bên điện hạ mà c.h.ế.t cũng không được cùng chôn một huyệt." Giọng nàng ta nghe thật ai oán.

"Ta thề, đời này tuyệt đối không phụ nàng, Tuyết Lang. Tấm lòng của ta dành cho nàng, nàng rõ hơn ai hết." Hắn dứt khoát đáp lại.

Ta ngẩng đầu nhìn, Phật Tổ từ bi, dường như đang mỉm cười nhìn hỉ nộ ái ố của nhân gian.

Nhưng hỉ nộ ái ố ấy, đối với người ngoài chẳng có nghĩa lý gì, cầu xin chắc cũng vô ích thôi.
 
Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh
Chương 5



Ta không bước tới quấy rầy họ, mà đội mũ trùm, xoay người rời đi.

Năm xưa, hắn bất chấp tính mạng cũng muốn cưới nàng ta, chắc hẳn là yêu nàng ta rất nhiều.

Nếu đưa nàng ta về Đông cung, ta cũng sẽ đối xử tốt với nàng ta. Dù sao trên thế gian này có biết bao nhiêu người yêu nhau mà không thể đến được với nhau, được thấy một đôi có kết thúc viên mãn cũng là điều tốt.

Cha vẫn còn bị giam trong ngục, ta vào cung yết kiến Hoàng thượng, khẩn cầu ân xá cho người.

Ta cũng báo tin mình đã mang thai, mong người coi trọng huyết mạch hoàng tộc.

Hoàng thượng lập tức ra lệnh thả cha ta.

Trở về phủ, ta mệt mỏi rã rời, cung nữ bưng đến một bát thuốc an thai.

Nhưng đêm đó, con của ta đã không còn nữa.

Ta ngủ rất say, dù đau đớn đến mức co giật, mí mắt cũng không thể nào mở ra được, cứ như rơi vào một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ.

Rõ ràng ý thức vẫn còn, nhưng không thể nào thoát ra được.

Máu... một màu đỏ tươi, chói mắt đến kinh hãi.

Ta chưa từng biết, màu đỏ lại có thể đáng sợ đến thế.

Hoảng loạn và sợ hãi, ta liền sai thị vệ truyền tin gọi Cảnh Thịnh trở về.

Ta muốn nói với hắn rằng, không yêu ta cũng được, yêu người khác cũng được, nhưng con của chúng ta đã bị người ta hại chết.

Ta không bảo vệ được con, xin hắn hãy bảo vệ ta.

Chỉ cần hắn ôm ta vào lòng, nói với ta rằng tất cả chuyện này đều không phải lỗi của ta...

Nhưng ta đợi mãi cũng không thấy Cảnh Thịnh.

Người hắn ở nơi nào, tâm trí hắn cũng ở nơi đó, hắn không muốn trở về, dù chỉ một khắc.

Những âm mưu hãm hại lại ập đến, cha ta đã quyên sinh.

Người để lại cho ta một bức thư, dặn dò thà gãy chứ không cong, nhất định phải giữ vững chí khí, bản tâm của mình.

Cả ta và ông ấy đều hiểu rõ, đây là sự trả thù của Lưu Tuyết Dực.

Hắn hận ta đã rời bỏ hắn, hận cha kiên quyết cự tuyệt, nên mới trăm phương ngàn kế gây áp lực.

Hắn nghĩ rằng nếu gia tộc họ Thẩm không chịu đựng nổi, ta sẽ quay về khuất phục hắn.

Nhưng cha đã lựa chọn cái c.h.ế.t để bảo toàn thanh danh cho gia tộc.

Trong mắt người, danh dự còn quan trọng hơn mọi thứ.

Trước linh cữu của cha, Cảnh Thịnh ở bên cạnh cùng ta thức canh. Hắn nói sẽ đối xử tốt với ta.

Có lẽ hắn đang áy náy, tự trách bản thân.

Khi cha bị hãm hại, gặp nhiều khốn khó, hắn lại không ở bên cạnh ta, không chạy vạy tìm cách giúp đỡ.

Có lẽ hắn đang cố gắng bù đắp, dùng sự tôn trọng và yêu thương để bù đắp cho tình yêu mà hắn không thể trao cho ta.

Nhưng cái c.h.ế.t của cha chỉ mới là sự khởi đầu.

Ta chưa từng nghĩ mình sẽ phải trải qua những chuyện đáng sợ như vậy.

Cảnh Thịnh nói muốn đưa ta đến biệt trang tránh nóng để giải sầu.

Nhưng khi đến nơi, ta lại nhìn thấy nha hoàn đã bưng thuốc cho ta và khiến ta mất con.

Nỗi hận sâu đậm như vậy, dù nàng ta có hóa thành tro bụi, ta cũng nhận ra.

Nhưng nàng ta lại đứng bên cạnh một tuyệt thế giai nhân.

Nữ nhân ấy xinh đẹp đến mức mọi thứ xung quanh như mất đi sắc màu.

Chính là người ta đã gặp ở chùa, người trong lòng của Cảnh Thịnh.

Khi Cảnh Thịnh đi săn, ta và nữ nhân ấy cùng nhau chèo thuyền trên hồ.

"Đau lắm phải không?" Nàng ta hỏi ta.

Thấy ta không trả lời, nàng ta lại hỏi: "Mất đi đứa con, ngươi đau lắm phải không?"

Ta tức giận giáng cho nàng một cái tát.

Nàng ta che mặt, cười khẩy: "Tiểu thư khuê các của Thẩm gia, cũng biết đánh người sao?"

"Ta không chỉ biết đánh người, mà còn biết g.i.ế.c người." Ta lạnh lùng nói.

Chỉ cần tìm được chứng cứ, những kẻ này sẽ sống không bằng chết.

“Đừng ngốc nữa."

Nàng ta xoa xoa mặt: "Thái tử điện hạ yêu ta sâu đậm, ngươi cho rằng chàng ấy sẽ tin ngươi sao? Ngươi xem, ta chẳng qua chỉ làm nũng một chút, chàng ấy liền không chạm vào ngươi nữa."

"Cho dù điện hạ không giúp ta, ta cũng sẽ vì đứa bé mà đòi lại công bằng." Ta lạnh lùng nói.

Nàng ta cười nhạo một tiếng: "Vậy ngươi thử xem."

Ngày hôm đó Cảnh Thịnh không gặp ta.

Vết tát trên mặt nàng ta rất rõ ràng, Cảnh Thịnh tuy không nổi giận, nhưng sự lạnh nhạt của hắn cũng rất rõ ràng.

Ban đêm, cửa phòng ta bị đẩy ra, có kẻ mạnh mẽ xông vào đè lên người ta, giơ tay liền kéo xé y phục .

Ta liều c.h.ế.t giãy giụa, kẻ đó nắm tóc ta, gằn giọng bên tai: "Nàng vì ai mà giữ gìn trinh tiết? Vì tên nam nhân hiện giờ đang ở trên giường người khác sao?"

Giọng nói này thật quen thuộc, giọng nói của hắn, cho dù đến c.h.ế.t ta cũng không quên, nhưng ta tình nguyện mình quên đi.

Hắn nói: "A Kỳ, nàng có biết không? Tộc thân Thẩm gia các nàng muốn chiếm đoạt Thẩm phủ, ruộng đất Thẩm gia gần như bị chia chác hết. Hôm qua mẹ nàng ôm đệ đệ nàng khóc đến c.h.ế.t đi sống lại."

Hắn nói: "Nàng xem, thật nực cười! Rõ ràng Thẩm gia có thể cả nhà vinh hiển, thế mà cha nàng cứ nhất quyết đi con đường ngu xuẩn nhất."

Hắn nói: "Nàng tin hay không, Thẩm gia chưa đến một năm sẽ tuyệt tự. Cha nàng nếu như dưới suối vàng có biết, liệu có hối hận vì sự ngu xuẩn của bản thân đã khiến Thẩm gia tuyệt tử tuyệt tôn hay không!"
 
Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh
Chương 6



Ta tan tác cõi lòng, khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa.

"Được thôi, ngươi muốn thế nào thì cứ thế ấy. Ta chỉ cần mẹ và đệ đệ bình an vô sự."

Lưu Tuyết Dực cười lớn: "Thì ra con cái nhà thanh liêm cũng sẽ giống như gái bán thân ở chốn thanh lâu kỹ viện! Xem ra những lời về danh môn vọng tộc đều là lời rắm chó!"

Muốn nói sao cũng được.

Hắn hẳn là hận ta đến tận xương tủy, cho nên bất kể là lời nói hay là những thứ khác, đều khiến người ta đau đớn vô cùng.

Lúc rời khỏi biệt trang nghỉ mát, Cảnh Thịnh vẫn đối xử với ta vô cùng lạnh nhạt.

Tuy rằng cùng ngồi chung một cỗ xe ngựa, nhưng rất lâu không nói một lời.

Trở về kinh thành, Thẩm phủ đã đổi mới hoàn toàn.

Mẹ chăm sóc đệ đệ nhỏ, còn có thầy dạy được mời đến dạy A Trác đọc sách.

"Sau này đệ muốn thi đậu Trạng nguyên, làm quan lớn, bảo vệ tỷ tỷ!" A Trác nắm chặt nắm đấm, kiên quyết nói.

Ta nghe xong liền bật cười, xoa đầu nó: "Tỷ tỷ không cần A Trác bảo vệ. Tỷ tỷ sẽ bảo vệ tốt A Trác, sẽ không để bất cứ kẻ nào bắt nạt A Trác."

Cảnh Thịnh không còn chạm vào ta nữa, thế nhưng ta lại mang thai.

Ta không dám tìm bất cứ ai, chỉ là sự khó chịu của thân thể nhắc nhở ta tất cả những điều này không đúng.

Tin tức của Đông cung truyền ra ngoài rất nhanh, cho nên không thể tạo ra bất cứ tin tức gì.

Ta chỉ lén tìm Giang Dương, là người quen với nhà ta, cũng là đại ca ca lớn lên cùng ta từ nhỏ.

Sau khi hắn giúp ta xác định, ta rơi vào trầm tư.

Ta rất rõ ràng, đứa nhỏ này không thể giữ lại.

Cảnh Thịnh rất rõ ràng, ta không thể mang thai, trừ phi…

Điều này là sự sỉ nhục đối với hoàng gia.

Ta c.h.ế.t cũng không đáng tiếc, chỉ là Thẩm gia chắc chắn sẽ bị liên lụy.

Phải tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t con của mình, điều này rất đau khổ, cả thể xác lẫn tinh thần đều đau đớn.

Nhưng ta không còn cách nào khác, chỉ đành cầu xin Giang Dương bốc thuốc phá thai cho ta.

.........................

Lưu Nghĩa Sơn làm lễ mừng thọ, mở tiệc chiêu đãi khách rộng rãi, là nhất định phải đi, vì vậy Cảnh Thịnh đã dẫn ta cùng tham gia.

Trên bữa tiệc chén rượu chạm nhau, một cảnh tượng ca múa thái bình.

Cảnh Thịnh uống say rồi, các tỳ nữ đỡ hắn vào phòng nghỉ ngơi.

Ta canh giữ bên cạnh Cảnh Thịnh, lau người và chải tóc cho hắn.

Có người từ phía sau ôm lấy ta, làm ta giật mình đánh rơi khăn tay trong tay.

"Ta không thích hắn ta nắm tay nàng. Như vậy thật sự khiến ta rất muốn chặt đứt bàn tay đó."

Giọng nói của Lưu Tuyết Dực từ phía sau ta truyền đến, mang theo chút men say ngà ngà.

Hắn nói: "Mai đỏ ngoài thành nở rồi, có thời gian ta sẽ hái mang về cho nàng."

Hắn nói: "Những năm gần đây trong kinh thành thịnh hành váy lụa đỏ, ta đã sớm may cho nàng rồi, năm đó chưa từng mặc, bây giờ nhất định phải mặc vào."

Hắn nói: "Hoàng thượng muốn ban hôn cho ta rồi, văn võ bá quan đều tranh giành kết thông gia, ngay cả vị lão tiên sinh thân phận tôn quý nhất, danh tiếng lẫy lừng nhất cũng mong mỏi chờ đợi kết thân với ta."

Hắn ta nói: "A Kỳ, nàng có hối hận không?"

Ta nói: "Ta chỉ hối hận vì đã quen biết ngươi. Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ không gặp lại ngươi nữa."

Hắn cúi người xuống c*n v** c* ta, cắn xé dữ dội như mãnh thú đang xé xác con mồi.

Ta vốn dĩ chính là con mồi rồi.

"Ta sẽ chọn một nữ nhân gia thế trong sạch nhất để cưới. A Kỳ, Thái tử phi tôn quý, nàng nhìn xem bộ dạng lén lút của nàng bây giờ đi, còn tệ hơn cả thiếp thất, lòng chẳng yên." Hắn nói.

Ta không để ý đến hắn.

Đợi hắn làm loạn đủ rồi, ta liền mặc lại y phục .

Sau đó có người mời ta đến trước mặt Lưu Nghĩa Sơn.

Người có thể dựa vào sức của một mình mà làm đến chức vị Đại tướng quân, đều không phải người đơn giản.

Tuy nhiên, giao dịch giữa chúng ta lại rất đơn giản.

Ta sẽ nhường lại tất cả, chỉ cần ông ta bảo vệ cả Thẩm gia bình an.

Tuyết rơi dày hơn nhiều rồi. Ta dừng bước chân, nhìn bông tuyết bám trên tóc mai.

Nghe nói hai người yêu nhau tắm trong tuyết, chính là cùng nhau bạc đầu.

Thế nhưng trong gió tuyết lớn như thế này, không có ai có thể cùng ta bạc đầu nữa rồi.

Ký ức dần dần trở nên rõ ràng, rất nhiều ký ức xa xôi như kiếp trước dần dần hiện lên.

Ta tăng nhanh bước chân chạy về cung điện.

Người bưng thuốc đã chờ sẵn rồi, hắn quay người lại, ta kinh ngạc, là Giang Dương.

Ta làm như không có việc gì cười nói: "Cuối cùng cũng là bát cuối cùng rồi."

Giang Dương nhíu mày, hơi khó chịu nói: "Nương nương đang nói lời hồ đồ gì vậy? Khoảng thời gian này thân thể đều chưa được điều dưỡng cho tốt, ngày mai còn nữa đấy."

"Xin lỗi." Ta bưng bát thuốc nhìn hắn rồi nói.

Giang Dương sững sờ, hình như đã nghĩ đến điều gì đó, giơ tay lên định giật lấy bát thuốc của ta, nhưng ta đã bưng lên uống cạn một hơi rồi.

Nước thuốc vào cổ họng có chút đắng, nhưng chỉ cần nghĩ đến đây là lần cuối cùng, ta liền vui vẻ hơn nhiều.

“Giang Dương, ta không chăm sóc được A Trác nữa rồi. Xin huynh đừng nói cho hắn biết, tất cả mọi chuyện ở đây."

Ta ngoan ngoãn lên giường nằm xuống, mỉm cười nhìn Giang Dương: "Xin lỗi, không ngờ lại kéo huynh vào chuyện này. Nhưng huynh đừng áy náy. Ta rất vui vẻ, đã rất lâu rồi không vui vẻ như vậy."
 
Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh
Chương 7: Ngoại truyện - Giang Dương



“Vậy thì”, Lưu Nghĩa Sơn nói, “đứa bé đó có thể giữ lại”.

Ông ta sẽ giúp ta sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, để đứa bé này với thân phận đích trưởng tử của Cảnh Thịnh mà kế vị.

Còn ta, cùng với Thẩm gia, cả đời này vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết.

Nhưng Thẩm gia có thanh danh, không làm con cháu của loạn thần tặc tử.

Ta cam tâm tình nguyện nhường ngôi vị Hoàng hậu, giáng xuống làm thiếp thất, nhường chỗ cho con gái của ông ta.

Ta cũng cam tâm tình nguyện uống thuốc độc mãn tính mà ông ta đưa, để nó gặm nhấm thân thể, suy kiệt mà chết.

Ta không tranh không giành, bằng mạng của ta, che giấu bí mật ô nhục này, để đổi lấy Thẩm gia trăm năm không lo lắng.

Lưu Tuyết Dực bị phái đi xuất chinh.

Mùa đông năm nay có chút lạnh, tuyết cũng rơi lớn, không biết hắn có mang theo miếng đệm gối đầu gối không.

Tôi không biết thêu, chỉ học được cách may miếng đệm gối.

Bởi vì hắn ta từng nói lúc hành quân chân rất dễ bị nhiễm lạnh.

Thế nhưng cái "miếng đệm gối" được thêu lần đầu tiên ấy, không còn cơ hội để đưa ra ngoài nữa rồi.

Chúng ta đã hoàn toàn thay đổi, đã sớm không còn là đôi bạn thanh mai trúc mã ngây thơ thuở nào, chỉ còn lại sự khuất nhục, đau khổ, nhục nhã.

Hắn ta ước chừng phải rất lâu mới có thể trở về.

Thật tốt, không cần phải nói lời tạm biệt nữa rồi.

Nghe này, tuyết hình như nhỏ hơn rồi, ngày mai mai đỏ hẳn là sẽ nở rồi…

Ngoại truyện - Giang Dương

Ta tận mắt nhìn thấy A Kỳ trút hơi thở cuối cùng.

Nàng ấy nằm trên giường, yên tĩnh như thể đang ngủ vậy.

Có lẽ nàng ấy thật sự nên ngủ một giấc thật ngon rồi.

A Kỳ là bảo bối của Thẩm bá phụ, nhỏ hơn ta ba tuổi.

Hai nhà chúng ta là thế giao, cho nên khi còn rất nhỏ, chúng ta đã quen biết nhau rồi.

Ta kế thừa nghiệp của cha, từ nhỏ đã học y thuật, đồng thời còn theo Thẩm bá phụ học thi thư.

A Kỳ trong lòng ta giống như muội muội ruột của ta, ta hy vọng nàng ấy cả đời đều bình an vui vẻ.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nàng ấy có lẽ sẽ ở tuổi thanh xuân tươi đẹp thuận lợi xuất giá, gả cho người trong lòng, sau đó phu thê bạc đầu, ân ái đến già.

A Kỳ không để tâm đến công danh lợi lộc, cũng không để tâm đến gấm vóc lụa là.

Lá cây rơi rụng trong sân, hoa tàn úa trong vườn, trong mắt nàng ấy đều là cảnh đẹp tuyệt vời.

Phong cảnh bốn mùa của nhân gian, những áng văn chương tuyệt mỹ của người xưa, đều là điều nàng ấy yêu thích nhất.

Thỉnh thoảng đến Thẩm phủ, sẽ gặp A Kỳ.

Nàng ấy hoặc là bẻ hoa quế ủ rượu, hoặc là ở trong vườn cầm bút vẽ tranh.

Nếu như đầu thai làm nam nhi, chắc hẳn A Kỳ nhất định giống như danh sĩ thời xưa, tiêu sái phóng khoáng, tự do tự tại.

Nhưng về sau, A Kỳ bị bệnh, Thẩm phủ đóng cửa không tiếp khách, ngay cả ta cũng không được vào thăm.

Lúc gặp lại, A Kỳ đã là Thái tử phi thân phận hiển hách.

Là bề tôi, ta không có quyền nói những điều vượt quá bổn phận.

Nhưng ta biết, nếu không phải ở bên người trong lòng của nàng ấy, cho dù thứ quý giá nhất trên đời dâng đến trước mặt nàng ấy, nàng ấy cũng chẳng thèm lấy.

Còn Thái tử, Quý Cảnh Thịnh, một kẻ si tình có thể vì nữ nhi của Lưu đại tướng quân mà cam tâm quỳ gối ngoài điện, tuyệt đối không phải người trong lòng của A Kỳ, nàng ấy sẽ không hạ thấp bản thân mình như vậy.

Nhưng khi đó, ta ở ngoài điện chờ để bắt mạch bình an, ta biết là Thẩm bá phụ đã diện kiến Hoàng thượng, không biết ông ấy đã dùng lý do gì để thuyết phục Hoàng thượng, khiến A Kỳ trở thành Thái tử phi.

Sau đó nữa, Thẩm bá phụ bị hãm hại vào ngục.

Cả triều đều biết, phía sau là do ai gây ra, nhưng triều đình u ám, không ai dám nói thẳng.

Cuối cùng, Thẩm bá phụ tự sát trong ngục.

Tại linh đường Thẩm gia, ta lại gặp A Kỳ.

Thân hình nàng ấy gầy gò, đôi mắt trống rỗng, nhưng đối mặt với mọi người vẫn đứng thẳng tắp, phong thái hơn người.

Thái tử luôn ở bên cạnh nàng, nhưng dường như khoảng cách giữa họ rất xa.

Nỗi đau buồn và lạnh lẽo chỉ bao trùm lấy một mình nàng, không ai có thể đồng cảm hay chia sẻ cùng nàng.

A Kỳ chủ động đến tìm ta, nàng ấy tìm ta xin thuốc phá thai.

Nàng ấy là Thái tử phi đương triều, đứa bé trong bụng là dòng dõi hoàng tộc.

Nếu ta kê đơn thuốc phá thai, chẳng khác nào là âm mưu hãm hại con vua, hoàng tộc, theo luật sẽ bị tru di cửu tộc.

Nhưng, đó là A Kỳ, là A Kỳ mà ta đã thề muốn chăm sóc thật tốt.

A Kỳ sau khi lấy thuốc liền rời đi.

Đợi đến khi tiên đế băng hà, tân đế đăng cơ, một tờ chiếu thư như thể đang nói đùa với thiên hạ.

A Kỳ cùng hắn ta làm bạn mười năm, đến cuối cùng vẫn không bằng người trong lòng hắn ta trước kia.

A Kỳ được phong làm Quý phi, từ chính thất biến thành thiếp thất.

Dù mang danh Quý phi cao quý, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là thiếp, vẫn thuộc về tầng lớp thấp kém trong hệ thống tôn ti.

Hoàng thượng đại khái cũng áy náy, mệnh lệnh ta điều dưỡng thân thể cho A Kỳ thật tốt, cách ba ngày năm bữa liền triệu ta đến hỏi han, hỏi thăm bệnh tình của A Kỳ.

Nhưng thầy thuốc khó chữa bệnh tâm, ta biết, A Kỳ sẽ không khỏi được nữa.
 
Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh
Chương 8



Ta được triệu đến chữa trị vết thương cho Thẩm Trác.

Vết thương đó là bị vật sắc nhọn đ.â.m thủng, chính là cây kéo dính m.á.u trên mặt đất kia.

A Kỳ bắt Thẩm Trác thề, không được mơ tưởng đến ngôi vị Hoàng hậu, đừng vì nàng ấy mà kêu oan.

Chúng ta đều hiểu, Thẩm gia không có sức chống lại Lưu gia, sự không cam lòng của Thẩm Trác chỉ mang đến bất hạnh cho chính hắn.

Ta nhắc nhở nàng ấy, phi tần tự sát là trọng tội, nàng ấy còn cười đùa với ta.

Hoàng hậu sảy thai, cả hoàng cung đều dậy sóng.

Cung nữ bị bắt đã chỉ nhận là A Kỳ. A Kỳ một câu cũng không biện hộ cho mình, ngay cả một tiếng kêu oan cũng không có, liền bị giam cầm.

Ta đến cầu xin Hoàng thượng cho phép được chữa bệnh cho A Kỳ, nhưng Hoàng thượng không gặp ta.

Cho đến hôm nay, cung điện được mở cửa trở lại, Hoàng thượng ra lệnh cho ta đích thân đưa thuốc bổ đến chỗ A Kỳ.

A Kỳ đội gió tuyết trở về. Lâu ngày không gặp, nàng ấy thật sự rất gầy yếu, nhưng đôi mắt kia lại sáng lạ thường.

Nàng ấy nói với ta: xin lỗi.

Giống như người sắp c.h.ế.t đang dặn dò lời trăn trối vậy.

Ta nghĩ đến khắp hoàng cung đều là tấu chương yêu cầu ban c.h.ế.t cho nàng ấy, ta hiểu rõ vì sao Hoàng thượng lại đột nhiên mở cửa cung cấm, vì sao lại phái ta đến đưa thuốc.

Ta muốn giật lấy thuốc của nàng ấy, nhưng A Kỳ uống rất dứt khoát.

Nàng ấy nói, nàng ấy rất vui vẻ, đã rất lâu rồi không được vui vẻ như vậy.

Thì ra cái c.h.ế.t đối với nàng ấy mà nói, vẫn còn có chút vui vẻ.

Hoàng thượng triệu kiến ta, ban thưởng cho ta trăm lượng hoàng kim, cho phép ta rời khỏi hoàng cung.

Lúc ta sắp lui ra, hắn đột nhiên mở miệng hỏi: "Thân thể của Quý phi vì sao vẫn luôn không khỏe?"

“Thưa bệ hạ, nương nương từng bị trúng độc dẫn đến sảy thai, lại thêm sầu lo và kinh hãi quá độ, khiến cơ thể bị tổn thương nặng nề, vốn dĩ không phải là mệnh sống lâu.” Ta đáp.

Hoàng thượng lập tức đứng bật dậy: “Ngươi nói gì? Trúng độc sảy thai, từ khi nào?”

“Chắc cũng đã lâu rồi.” Ta nói.

Ta từng chẩn đoán ra điều đó, lúc ấy bản thân cũng kinh ngạc không thôi. Nhưng A Kỳ chỉ điềm tĩnh, không cho ta làm lớn chuyện.

Con của nàng mất đi, nhưng nàng lại không thể mở miệng yêu cầu cha của đứa trẻ đứng ra đòi lại công bằng cho nàng.

Ta không rảnh để ý đến biểu cảm của hoàng thượng, chỉ cáo lui rời đi.

Bên ngoài điện gió tuyết ngập trời, ta không chút do dự bước vào trong gió tuyết.

So với lòng người, gió rét và băng giá còn dịu dàng hơn nhiều.

Ta đến viếng Thẩm bá phụ, quỳ gối trước linh vị ông ấy, cầu xin ông ấy tha thứ vì ta đã không thể bảo vệ tốt cho A Kỳ.

Sau này, tình thế trong triều thay đổi, hoàng thượng sức khỏe không tốt, nghe nói Lưu Tuyết Dực, con trai của Lưu tướng quân, nắm quyền trong triều một thời gian.

Sau đó, Thẩm Trác liên lạc với cận thần để luận tội Lưu Tuyết Dực, nhưng lại bị người phản bội, cuối c*̀ng mọi chuyện đều rơi vào im lặng.

Sau này, có một nam nhân thường đến uống rượu với ta.

Hắn thích nghe ta kể những câu chuyện thú vị về tuổi thơ của ta, và hắn thường mang rượu ngon đến c*̀ng ta nâng ly trò chuyện.

Ta nói với hắn, nếu muội muội ta còn sống, nhất định phải gả cho hắn ta làm thê tử. Tính cách phóng khoáng không câu nệ như hắn, rất hợp với muội muội thích uống rượu trong gió mát, say ngủ dưới hoa c*̉a ta, thật sự là một đôi trai tài gái sắc."

Hắn nói: "Nếu như vậy, ta nhất định sẽ hết mực trân trọng yêu thương, dốc hết cả đời bảo vệ nàng ấy, không để nàng ấy rơi một giọt nước mắt nào."

Ngươi xem, nghe lời nói lúc say nhiều rồi, lời nói dối cũng dường như mang theo chân tình vậy.

Hắn ta say rồi, bị thị vệ đỡ dậy đưa đi.

Trên xe ngựa phô trương treo huy hiệu của phủ Tướng quân, dần khuất vào bóng đêm.

Trên chỗ ngồi còn sót lại một đôi miếng đệm gối, đường kim mũi chỉ thô kệch, kỹ thuật thêu kém, các góc cạnh đều đã xù lông, dường như đã bị người ta mân mê rất lâu rồi.

Ta nhặt lên, ném vào lò than bên cạnh.

Miếng đệm gối gặp lửa, nhanh chóng cháy lên, rất nhanh liền hóa thành tro bụi.

Ừm, hắn ta không xứng.
 
Xuân Đình Mạn - Tô Hạnh
Chương 9: Ngoại truyện - Quý Cảnh Thịnh



Ngoại truyện - Quý Cảnh Thịnh

Năm Thái Hòa thứ năm, trong kinh thành lại phủ tuyết.

Ta nhớ A Kỳ rất thích hoa mai, Đông cung trước kia có một cây mai vàng, tuyết càng dày, hoa nở càng rộ.

Lúc đó thư phòng luôn cắm vài cành mai vàng, hương thơm lạnh lẽo nhưng thoang thoảng, nhẹ nhàng.

Ta không thích mai vàng, ta thích mai đỏ.

Giống như năm đó trên nền tuyết, Tuyết Lang mặc váy đỏ rực rỡ, in sâu trong lòng ta rất nhiều năm.

Phụ hoàng không đồng ý để ta cưới Tuyết Lang, bởi vì nàng ấy là nữ nhi của Lưu Nghĩa Sơn.

Lưu Nghĩa Sơn lúc đầu dựa vào việc dẹp loạn mà phất lên, trải qua mấy chục năm oai phong lẫm liệt, nắm giữ đại quyền, đã là mối lo lớn trong lòng triều đình.

Nếu lại có thêm thân phận hoàng thân quốc thích, chỉ e là nuôi hổ gây họa, dẫn đến đại họa.

Nhưng phú quý của hoàng tộc, trong mắt ta cũng không bằng một sợi tóc của Tuyết Lang.

Ta bị ép cưới A Kỳ.

Nàng là con gái của vị đại học sĩ họ Thẩm, từ nhỏ đã được đọc nhiều sách thánh hiền, tính tình lại dịu dàng, ngoan ngoãn, đúng là người phụ hoàng vừa ý muốn chọn làm thê tử cho ta.

Ta đã từng nghĩ đến chuyện kháng chỉ, nhưng phụ hoàng đã nói rõ, nếu ta cứ cố chấp, người sẽ ban c.h.ế.t cho Tuyết Lang.

Người là thiên tử, ta không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận số phận.

A Kỳ quả là một vị thái tử phi xứng đáng, có nàng ấy ở bên, ta chưa từng phải lo lắng đến bất cứ chuyện gì trong cung.

Có lần, vì quỳ gối trong tuyết để cầu xin phụ hoàng mà ta bị thương ở đầu gối, nàng ấy đã tự tay sắc thuốc rồi chườm nóng cho ta, lại còn tự tay may cho ta chiếc miếng đệm gối thật ấm áp, dặn dò ta phải nghỉ ngơi cho khỏe.

Nếu ví Tuyết Lang rực rỡ, tươi tắn như ngọn lửa, thì sự dịu dàng của A Kỳ lại giống như dòng nước, lặng lẽ, êm đềm nhưng cũng đủ lay động tâm can ta.

Thế nhưng, cuối cùng ta vẫn không thể từ bỏ Tuyết Lang.

Nhất là khi ta biết được nàng ấy vì muốn từ chối hôn sự mà tình nguyện xuống tóc đi tu, sống ẩn dật nơi cửa Phật.

Ta không kìm được lòng mà đến gặp nàng.

Tuyết Lang nói với ta rằng, nếu không thể gả cho ta, nàng ấy thà sống cả đời với bầu bạn với Phật.

Tuyết Lang của ta, người đáng lẽ nên được ta yêu thương, che chở cả đời, giờ đây lại phải chịu ấm ức như vậy.

Nghe nàng ấy nói, ta cảm thấy tim mình như bị ai đó bóp nghẹt.

Nàng ấy muốn làm thê tử ta, cầu xin ta đừng yêu thương A Kỳ nữa, bởi nếu A Kỳ sinh được đích tử, nàng ấy sẽ không thể ở bên ta.

Hoàng tộc có tôn ti trật tự, chỉ có chính thê mới có thể cùng phu quân an nghỉ trong lăng tẩm.

Tuyết Lang nói nàng ấy không màng đến phú quý, danh lợi, chỉ muốn làm thê tử ta, là thê tử duy nhất của ta. Đó vốn dĩ là vị trí thuộc về nàng ấy.

Đêm khuya, thị vệ vội vã đến báo ta quay về, nói rằng A Kỳ thân thể không được khỏe.

Ta vừa định khoác áo đứng dậy thì Tuyết Lang đã kéo lấy vạt áo ta.

Nàng ấy không nói nhiều, chỉ ngậm nước mắt nhìn ta: "Điện hạ, thiếp cái gì cũng không có, chỉ có chàng, ngay cả chàng cũng muốn bỏ rơi thiếp sao?"

Ta ôm Tuyết Lang vào lòng, ngay cả trong giấc ngủ nàng ấy vẫn nắm chặt lấy vạt áo ta.

Ta nghe thấy tiếng chim núi hót ngoài cửa sổ, từng tiếng, từng tiếng thê lương, ai oán.

Khi ta trở lại kinh thành, Thẩm đại học sĩ đã tự vẫn.

A Kỳ dường như cũng lâm bệnh, người gầy đi trông thấy.

Ta cùng nàng ấy túc trực bên linh cữu của Thẩm đại học sĩ.

Trong khoảng thời gian ta rời kinh, không ngờ triều đình lại có nhiều biến động đến vậy.

Nếu ta còn ở đó, nhất định sẽ không để Thẩm đại nhân phải chịu kết cục bi thảm này.

Ta đau lòng cho A Kỳ, dù ta yêu Tuyết Lang, đã định sẵn phụ nàng ấy, nhưng dù sao nàng ấy cũng là thê tử của ta, nàng ấy chỉ có thể dựa vào ta mà thôi.

Ta nắm lấy tay A Kỳ, thề sẽ đối xử tốt với nàng ấy cả đời, những thứ trên thế gian này, chỉ cần nàng ấy muốn, ta đều có thể cho nàng ấy. Ngoại trừ... danh phận thê tử.

Sau này, ta đăng cơ làm hoàng đế, thiên hạ này cuối cùng cũng nằm trong tay ta.

Ta nghênh đón Tuyết Lang, dùng nghi lễ long trọng nhất, bất chấp sự phản đối của bá quan văn võ, bất chấp lời bàn tán của thiên hạ.

A Kỳ lúc này lâm bệnh, dường như từ sau khi Thẩm đại nhân qua đời, nàng ấy liền đổ bệnh.

Ta không thể cho nàng ấy ngôi vị hoàng hậu, nhưng ta đã phong nàng ấy làm quý phi, địa vị chỉ dưới hoàng hậu.

Đợi đến khi Thẩm Trác - đệ đệ của nàng ấy trưởng thành, ta sẽ trọng dụng hắn, để hắn trở thành cánh tay phải của ta.

Ta cũng sẽ cùng nàng ấy sinh con đẻ cái, yêu thương nàng ấy hơn xưa.

Nhưng A Kỳ luôn luôn bệnh, rất ít khi gặp ta.

Đối mặt với thánh chỉ sắc phong, nàng ấy chỉ lặng lẽ tiếp nhận.

A Kỳ vốn không màng danh lợi, lời của ta, nàng ấy xưa nay vẫn luôn nghe theo.

Như vậy, Tuyết Lang làm hoàng hậu, A Kỳ làm quý phi, chuyện vui trong đời, e rằng cũng chỉ đến thế mà thôi.
 
Back
Top Bottom