Ngôn Tình Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân

Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân
Chương 40


“Ư…nữa đi, thích… ưm…”

Đau đớn và kh*** c*m đồng thời quấn lấy Khuông Ngữ Điềm, cô không khỏi lắc đầu, ngón tay bấu víu lấy da thịt Ninh Lẫm.

Ninh Lẫm híp mắt nhìn người con gái dưới thân, động tác ra vào không hề dừng lại, “Cái gì thích?”

Hai chân Khuông Ngữ Điềm bị anh tách mở thành hình chữ M, mỗi lần chày thịt đâm vào giữa khe mông lại đem tới cho cô cảm giác c*c kh***, cơ thể mềm nhũn chìm đắm trong cơn phê.

“Thích quá… Ư, anh làm…a… em… ưm…”

Khuông Ngữ Điềm run rẩy nức nở, cô lên cao trào liên tục hai ba lần dưới thân anh, lỗ nhỏ cũng sưng đỏ vì động tác cuồng nhiệt, cô khẽ động thân thể, định đổi tư thế khác nhưng lại bị anh đẩy mạnh đè xuống giường.

Ninh Lẫm chống một tay xuống giường, mồ hôi nhỏ giọt như mưa, anh di chuyển nhanh chóng trên người cô, chày thịt to lớn đâm về phía cánh hoa đỏ tươi, động tác va chạm mỗi lúc một mãnh liệt, “Nằm yên nào bé cưng, sắp xong rồi…”

Nói xong lời này, ánh mắt Ninh Lẫm càng trở nên âm u, anh bắt đầu chạy nước rút, chày thịt tăng thêm sức lực, một lần rồi lại một lần đâm mạnh vào, “Bé cưng…”

Ninh Lẫm đứng dậy, ôm cô vào lòng rồi để cô dựa lưng vào tường, sau đó tiếp tục thọc vào rút ra một cách thô bạo, anh há mồm ngậm nh* h**, vừa bú m*t vừa mơ hồ nói, “Em ngậm anh chặt quá… càng lúc ngậm càng chặt…”

Khuông Ngữ Điềm đ*t c** tr** nhiều lần nên đã thấm mệt, cô không chịu nổi mấy lời d*m đ*ng của anh, tường thịt co rút kịch liệt, khiến chày thịt bị ngậm chặt hơn.

“Lại ngậm anh nữa?” Ninh Lẫm x** n*n cặp mông đào, “Sướng như vậy hửm?”

Cả người Khuông Ngữ Điềm đỏ bừng vì xấu hổ, d*m thủy chảy ra khỏi hoa tâm rồi trượt xuống bắp đùi, ướt nhẹp cả lông mu. d*c v*ng tăng cao, cơ thể được lấp đầy, Khuông Ngữ Điềm n*ng m*ng để lỗ nhỏ dễ dàng phun ra nuốt vào v*t n*m t*nh, hành động hùa theo của cô khiến thứ kia xâm nhập càng sâu hơn, cô đê mê khép hờ đôi mắt, chẳng mấy chốc lại đạt tới cao trào lần nữa.

Ninh Lẫm cảm giác cả người Khuông Ngữ Điềm dần mềm nhũn, anh bèn nâng người cô dậy rồi hôn thật sâu lên môi cô, hông anh cũng chuyển động nhanh hơn, từng cái rút ra đâm vào vang lên thành tiếng, chày thịt ấm nóng ma sát qua vách tường nhạy cảm, liên tục mấy chục lần như vậy, anh thỏa mãn gầm nhẹ một tiếng, cả người run lên, đạt tới cao trào, cuối cùng bắn tất cả tinh hoa vào sâu bên trong cô.

kh*** c*m vô biên thấm vào tận xương tủy, Ninh Lẫm nhắm mắt hưởng thụ vài giây, đến lúc mở mắt ra nhìn thời gian đã sắp gần mười giờ.

Hai người ôm nhau nằm trên giường, Khuông Ngữ Điềm tr*n tr**ng nằm trong lòng Ninh Lẫm, đợi đến khi kh*** c*m qua đi, cô dùng ngón tay chọc chọc vào eo Ninh Lẫm.

“Anh đi đi.”

Ninh Lẫm nghe xong tưởng mình đang nghe chuyện nghìn lẻ một đêm, suýt nữa nằm mơ thấy cô năm mười bảy tuổi.

“Em làm gì vậy? Ngủ với anh xong rồi đuổi anh đi, giáo viên nhân dân lại vô trách nhiệm vậy hả?”

Khuông Ngữ Điềm bất lực nhìn anh, “Ý em là bây giờ anh về được rồi.”

“Anh về đâu được?” Ninh Lẫm buồn bực đáp, “Đây là nhà anh.”

Khuông Ngữ Điềm với tay lấy quần áo bệnh viện chòng lên người anh, “Đương nhiên là về bệnh viện rồi, anh còn đang nằm viện đó, đợi trở lại viện thì nhân tiện làm kiểm tra tổng quát thân thể luôn.”

“…”

Làm gì có người đàn ông nào vừa l*m t*nh với người phụ nữ của mình xong là đến bệnh viện kiểm tra thân thể?

Quá là sỉ nhục, con mẹ nó cực kỳ sỉ nhục đàn ông!

“Khuông, Ngữ, Điềm!” Ninh Lẫm híp mắt, anh gọi cả họ lẫn tên cô, giọng điệu có mùi nguy hiểm, “Anh nói cho em biết kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục.”

Khuông Ngữ Điềm không sợ, cô tốt bụng nhắc nhở, “Chú Giang…”

“…”

Ninh Lẫm nhìn cô chằm chằm, Khuông Ngữ Điềm mỉm cười nhìn lại anh, ba giây sau, anh đầu hàng, hùng hùng hổ hổ đứng dậy mặc quần áo.

Lúc này đã hơn chín giờ tối, phố cũ đều đã sáng đèn, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe cộ qua lại, cùng tiếng trẻ con nô đùa đuổi bắt trên con đường lát đá cuội, âm thanh náo nhiệt hòa lẫn đêm đen sâu thẳm rơi vào trong căn phòng.

Khuông Ngữ Điềm l** th* ngồi dậy, cô nghiêng người dựa vào thành giường nhìn Ninh Lẫm mặc quần áo, động tác của anh chậm chạp, tay trái không thuận lắm, mặc xong q**n l*t, anh giũ áo bệnh nhân và dùng răng kéo tay áo.

Khuông Ngữ Điền nhìn chăm chú từ bả vai rộng lớn xuống đến vòng eo gầy nhưng săn chắc của anh, rồi cô lại nhìn lên trên… vết bỏng, vết thương do dao rồi đạn bắn, ngoài ra còn cả sẹo phẫu thuật, vết sẹo dài như con rết do gãy dập xương để lại.

Vết thương chồng chất như thể bị quăng mạnh từ trên cao, sau đó lại được cẩn thận khâu lại với nhau.

Khuông Ngữ Điềm thẫn thờ nhìn những vết sẹo đó trong chốc lát, bỗng nhiên cô nghĩ tới mây ngũ sắc đầy trời phương nam, những lá cờ đủ màu sắc treo dưới mái vòm hiện ra trước mắt, Ninh Lẫm mỉm cười đứng trước bánh xe cầu nguyện nói rằng anh nhất định sẽ biến điều ước của cô thành sự thật.

Sau bao nhiêu năm cô đã đạt được ước nguyện của mình.

Ninh Lẫm còn sống, thật tốt khi anh còn sống, điều đó tốt biết bao.

Ninh Lẫm mặc quần áo xong, sau lưng chợt truyền đến cảm giác ấm áp, cô gái nhỏ từ phía sau duỗi hai tay ôm lấy anh.

Anh v**t v* mu bàn tay cô, giọng điệu mang theo trêu đùa, “Sao vậy bé cưng, không nỡ để anh đi à?”

Khuông Ngữ Điềm rầu rĩ, “Vâng.”

Ninh Lẫm cong môi cười, “Vậy anh không đi nữa nhé.”

Khuông Ngữ Điềm, “Ừm.”

Ninh Lẫm ngẩn người. Anh tinh ý nhận ra cảm xúc của cô không thích hợp, vừa định xoay người lại thì Khuông Ngữ Điềm vòng tới phía trước, cô giơ tay cởi chiếc áo bệnh nhân anh vừa mặc xong, sau đó hôn lên môi anh, mặt anh, rồi xuống cổ, lồng ngực, bụng dưới… Cô hôn rất vội vàng, đầu lưỡi l**m láp khắp người anh, tay cô với xuống dưới c** q**n anh, giải phóng giương vật đang c**ng c*ng, cô ngồi xổm xuống ngậm lấy nó, nhả ra nuốt vào liên tục, khoang miệng cô tràn ngập hương vị của anh, cũng có cả hương vị của cô.

Khuông Ngữ Điềm không mặc quần áo, cả người tr*n tr**ng ngồi xổm trước mặt Ninh Lẫm, mấy dấu hôn xanh xanh đỏ đỏ đều là kiệt tác anh ban tặng, g*** h** ch*n cô vẫn còn t*nh d*ch anh mới bắn, nhưng cô cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, vẫn chưa thỏa mãn. Ngón tay Khuông Ngữ Điềm vuốt dọc theo thân gậy, đầu lưỡi cạ qua đ** kh*c rồi m*t vào thật mạnh, sau đó cô đẩy anh xuống giường, tự mình ngồi lên trên.

“Tiểu Bồ Đào…”

Ninh Lẫm vừa mở miệng, Khuông Ngữ Điềm đã cúi xuống hôn anh, lưỡi cô quấn lấy lưỡi anh, m** l*** d** d** hòa lẫn cả vị mặn của nước mắt.

Khuông Ngữ Điềm khóc, nước mắt rơi lã chã như mưa, Ninh Lẫm thầm nghĩ phụ nữ quả nhiên được làm từ nước.

“Ninh Lẫm à, đừng đi.” Khuông Ngữ Điềm ngồi trên người anh, d*c v*ng không cách nào kiềm chế, nhưng cô khóc còn dữ dội hơn cả lúc nãy, “Anh không được đi, không được bỏ em lại nữa.”

Nhìn Khuông Ngữ Điềm khóc, trái tim Ninh Lẫm đau đớn, anh không hối hận về những chuyện đã qua, thế nhưng anh không muốn cô gái của anh phải khổ sở đau lòng như vậy. Khuông Ngữ Điềm khóc không ngừng, khóc như muốn móc ruột móc gan, khóc cho hết quãng thời gian tám năm xa cách, khóc như thiêu rụi trái tim lạnh giá của anh, để anh hiểu được thế nào là canh cánh trong lòng, day dứt không nguôi.

Ninh Lẫm vẫn luôn dỗ dành cô, vừa dỗ dành vừa l*m t*nh. Khuông Ngữ Điềm khóc lóc ầm ĩ, hung dữ hơn bất cứ lúc nào, cô cắn anh, cào anh… nhưng anh đều im lặng chịu đựng, ôm cô càng chặt hơn. Từ giường đến bàn, từ phòng ngủ tới phòng khách, từ phòng bếp ra ban công, mỗi một nơi trong nhà đều lưu lại dấu vết h**n ** của cả hai. Bọn họ điên cuồng khám phá giới hạn thân thể đối phương, trút bỏ mọi cảm xúc tiêu cực ra ngoài, chỉ có như vậy cả hai mới có thể bước tới con đường mới phía trước.

Không chết là tốt, không chết mới có thể gặp lại người thương và làm chuyện sung sướng.

Không chết mới có hy vọng, mới có thể đi qua bóng tối, và rồi phía cuối con đường kia sẽ là tương lai tươi sáng đang đợi chờ.

Lúc bọn họ kết thúc đã là giữa đêm, cả hai đều không ngủ được, Khuông Ngữ Điềm không còn sức lực, cô nằm yên không nhúc nhích, nghe Ninh Lẫm nói chuyện bên tai.

Ninh Lẫm mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy một bức ảnh đã phai màu đưa cho Khuông Ngữ Điềm xem, trong ảnh anh mặc đồng phục cảnh sát, hai cánh tay vẫn còn nguyên vẹn, khuôn mặt trẻ hơn bây giờ, nhìn cũng khỏe khoắn hơn.

Anh hỏi cô, “Em còn nhớ bộ đồng phục này không?”

Khuông Ngữ Điềm nhìn ảnh chụp và gật đầu.

Năm ấy ở Học viện Cảnh sát, Ninh Lẫm vô cùng nổi bật, nhiệt huyết và máu lửa. Dù anh không nói gì, nhưng vẻ mặt đầy đắc ý, anh thường xuyên đưa ảnh chụp mình mặc đồng phục cảnh sát cho Khuông Ngữ Điềm xem.

“Trước khi Đường Khiên bị tử hình, anh đã mặc bộ quần áo này đi gặp ông ta.” Ninh Lẫm nói, “Anh hỏi ông ta vì sao lại là em trai anh.”

Khuông Ngữ Điềm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt cô thoáng chốc ngập tràn đau đớn. Nhưng nỗi đau này là của riêng mình cô, còn Ninh Lẫm trông rất bình tĩnh, anh đã trở nên mạnh mẽ và bình thản hơn.

“Ông ta không chịu thừa nhận, quả thật kẻ giết Ninh Liệt là Hạ Vọng Kỳ, nhưng ông ta lại là người ngấm ngầm đồng ý.”

Khuông Ngữ Điềm hỏi, “Thế Hạ Vọng Kỳ đâu anh?”

“Đã chết.” Ninh Lẫm nhếch miệng cười, “Trong lần thu lưới cuối cùng, hắn ta biết bản thân không còn đường lui nên muốn kéo anh chết chung. Không ai biết hắn ta giấu thuốc nổ trong xe lúc nào, hắn ta đúng là kẻ điên, biết không sống được nên muốn đồng quy vu tận.”

Giọng nói Khuông Ngữ Điềm như nghẹn đi, “Tay phải của anh bị mất khi đó sao?”

Ninh Lẫm gật đầu, im lặng trong thoáng chốc.

Khuông Ngữ Điềm nghe xong lại càng thấy khó chịu, đau đớn âm ỉ lan tràn trong lòng, cô tiếp tục hỏi, “Vậy Đường Khiên thì sao, ông ta chết chưa?”

“Đã chết.”

Ninh Lẫm nhớ lại tình cảnh ngày đó, từng chi tiết vẫn được nhớ rõ ràng, giống như một thước phim khắc sâu vào trong sinh mệnh, chỉ cần anh bật nút phát ký ức, tất cả sẽ hiện rõ trước mắt.

Khi ấy Đường Khiên nhìn anh, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, ông ta chỉ hơi nhíu mày, nói với giọng rõ ràng, “Quả nhiên là cậu.”

Ninh Lẫm mặc cảnh phục, cơ thể vẫn chưa hồi phục, anh kiên cường kéo cơ thể tàn tạ và ốm yếu tới gặp ông ta, nhưng ông ta vẫn kiêu ngạo như xưa, ánh mắt bề trên nhìn anh như nhìn một con kiến.

“Tiểu Ninh ơi là Tiểu Ninh, tôi quả nhiên không thưởng thức sai người, trong đám đàn em thì tôi thích nhất là cậu, bởi vì cậu tàn nhẫn giống tôi.” Đường Khiên ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói thô bạo mà chói tai, “Nhưng tôi chỉ tàn nhẫn với người khác, còn cậu tàn nhẫn với chính bản thân mình. Cậu lợi hại, rất lợi hại.”

Ông ta điên cuồng cười ha ha, suýt nữa cười ra nước mắt, “Thua trong tay một người như cậu cũng coi như không oan uổng.”

Âm thanh sắc bén của kẻ điên đang cùng đường lọt giữa căn phòng trống vắng. Cười đủ rồi, Đường Khiên mới nghiêng đầu nhìn Ninh Lẫm, “Cậu thật đáng thương.”

Ninh Lẫm lạnh lùng nhìn ông ta.

Ánh mắt Đường Khiên mang theo vẻ thương hại, “Cậu bắt tôi? Ôi đâu phải, cậu còn bắt được cả đối thủ một mất một còn của tôi, nhưng vậy thì sao? Lực lượng cảnh sát nhiều người đi không trở lại, cánh tay phải kia của cậu không thể mọc lại, cũng không thể cầm súng. À đúng rồi, cậu đã cai nghiện được chưa?”

Gương mặt Ninh Lẫm gầy ốm, bởi vậy mà ánh mắt càng lạnh thấu xương, nhìn Đường Khiên đang cười một cách cuồng dại, anh bất chợt lên tiếng, “Tôi muốn ông thừa nhận một tội danh.”

Ninh Lẫm dừng một lát rồi lại nói, “Không, thừa nhận hai tội danh.”

Đường Khiên ngừng cười, việc đã đến nước này ông ta cũng chẳng hoảng loạn, nhiều hay ít hơn một tội đối với ông ta cũng đều là chết. Ông ta biết mình không sống được, nhưng dù chết ông ta cũng không có cái gọi là từ bi của con người, ông ta chỉ hỏi, “Tội danh gì?”

“Giết người.”

Đường Khiên nhếch miệng, “Cậu nói ai? Không ít sinh mệnh chết trên tay tôi, quá nhiều, tôi không nhớ nổi.”

Ninh Lẫm đứng thẳng người, đồng phục cảnh sát trên người vô cùng phẳng phiu, anh nói rõ ràng từng chữ một, “Trình Ký Dư, còn có em trai tôi – Ninh Liệt.”

Đường Khiên ngẩn người, ông ta không kịp phản ứng, trong mắt hiện vẻ mê mang. Chuyện Trình Ký Dư thì ông ta rõ ràng, nhưng Ninh Liệt là sao?

Ninh Liệt?

Ninh Liệt!

Cậu, cậu ta!!

“Cậu……” Tay Đường Khiên run run chỉ vào Ninh Lẫm, “Cậu không phải là…”

Cuối cùng Ninh Lẫm cũng nở nụ cười đầu tiên khi đến đây, điều này mới mỉa mai làm sao, nhưng anh cũng thản nhiên khi mọi chuyện lắng xuống.

“Ninh Lẫm – Sĩ quan cảnh sát của đội chống m* t** Liêu Châu.”

Sau khoảng lặng kéo dài, Đường Khiên hoảng hốt buông thõng tay, nếu không phải đang ngồi, sợ rằng ông ta phải lảo đảo vài bước mới đứng vững.

Trong ký ức của Đường Khiên, Hạ Vọng Kỳ từng kể với ông ta rằng lúc đi giết ba của Trình Ký Dư thì vô tình bị một con chuột nhắt chứng kiến hiện trường giết người, ngoại trừ không nhìn thấy mặt Hạ Vọng Kỳ thì người kia thấy rõ thi thể ba Trình và súng của Hạ Vọng Kỳ.

Ý định ban đầu của Hạ Vọng Kỳ là thủ tiêu người, ai ngờ lúc này người nọ lại lên cơn nghiện m* t**, cả người lăn lộn trên mặt đất sống không bằng chết. Hạ Vọng Kỳ cảm thấy chơi rất vui, vừa vặn mang theo m* t** bên người nên đã thuận tay ném cho người dưới đất. Người kia đón không được, bột trắng tung tóe rơi trên nền đất bẩn thỉu, cả người lập tức nằm sấp xuống l**m không khác gì một con chó.

Hạ Vọng Kỳ đột nhiên đổi quyết định không thủ tiêu người kia, mấy năm nay Đường Khiên luôn nín nhịn vì chuyện của Trình Ký Dư, cảm giác bản thân luôn bị cảnh sát gài bẫy bắt bất cứ lúc nào, nên Hạ Vọng Kỳ nghĩ thay vì giết thêm một người thì vờn cảnh sát vui hơn.

Thừa dịp người đàn ông nằm dưới đất đang lên cơn nghiện không được tỉnh táo, Hạ Vọng Kỳ lau sạch vân tay trên súng rồi nhét vào tay người kia để tạo bằng chứng giả, sau đó hắn tiếp tục lau vết máu khả nghi xung quanh và toàn bộ dấu vết bản thân để lại, xong đâu đó mới xoay người rời đi.

Không lâu sau đó, Hạ Vọng Kỳ nhận được tin tức trên phố Vân Đồng xảy ra một vụ cướp và bắt cóc con tin, thủ phạm là kẻ nghiện m* t** bị lính bắn tỉa hạ gục ngay tại chỗ.

Vụ án của ba Trình, “hung thủ” đã chết, hơn nữa lời khai của các nhân chứng được Hạ Vọng Kỳ cố ý sắp đặt, việc đổ tội cho kẻ chết thay dễ như trở bàn tay.

Kế hoạch đáng lẽ sẽ vô cùng hoàn mỹ, nhưng chỉ vì một tình tiết nhỏ đến không thể nhỏ hơn, không ai ngờ sẽ có người lật lại bản án oan cho một tên nghiện đã chết. Và vì minh oan cho người kia, vì theo đuổi cái gọi là công lý, người đàn ông ấy ngay cả mạng cũng không cần, sẵn sàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Lúc ấy Hạ Vọng Kỳ luôn dặn ông ta phải cẩn thận, mới đầu ông ta cũng từng hoài nghi bởi mọi thứ quá trùng hợp, nhưng “Tiểu Ninh” liều mình đỡ đạn thay ông ta, viên đạn đó của cảnh sát bắn vào lưng cậu ta, suýt chút nữa cậu ta đã chết trên bàn phẫu thuật, phải mất mấy ngày mới cứu được mạng sống. Hơn những thế “Tiểu Ninh” chưa bao giờ phạm sai lần trong các vụ giao dịch, lão Kim phản bội ông ta nhưng cậu ta thì không, thậm chí cậu ta còn tự tay g**t ch*t tay súng bắn tỉa…

Đường Khiên từng điều tra lai lịch của “Tiểu Ninh”, đúng là cậu ta không hề có vấn đề gì, người thân duy nhất là anh trai nhưng người này chưa bao giờ quan tâm đến cậu ta, với lại người anh trai này đã chết từ lâu trong vụ cướp ở phố Vân Đồng, giờ chỉ còn mình cậu ta độc lai độc vãng nên làm gì cũng cực kỳ liệu mạng.

Khi Đường Khiên bị bắt, ông ta từng nghĩ tới bị “Tiểu Ninh” phản bội, chỉ là ông ta không nghĩ tới loại khả năng này. Hóa ra người chết trên phố Vân Đồng mới là “Tiểu Ninh” ông ta luôn miệng gọi tên.

Con đường này vô số thương vong và cực kỳ nguy hiểm, vậy mà người trước mặt ông ta lại có thể vượt qua khảo nghiệm, giữa bao nhiêu người như thế nhưng chỉ có người này vượt qua vạch đích, đào được kho báu.

“Do tôi nhìn nhầm người, trước đây tôi từng nói cậu nóng nảy, thiếu kiên nhẫn, nhưng tôi đã sai rồi. Ninh Lẫm, cậu là kẻ có kiên nhẫn hơn bất cứ ai và không một ai tàn nhẫn bằng cậu.” Ánh mắt Đường Khiên hiện lên vẻ vui sướng vặn vẹo, “Cậu có thể tự tay giết người của mình, so với tôi thì cậu ác hơn nhiều.”

Đường Khiên nhìn Ninh Lẫm, ông ta biết Ninh Lẫm muốn điều gì, Hạ Vọng Kỳ đã chết, người có thể giúp Ninh Lẫm lật lại bản án chỉ có thể là ông ta, nhưng Ninh Lẫm đã phơi bày mong muốn của bản thân quá sớm, nên bây giờ ông ta mới là người khống chế cục diện.

“Tôi biết cậu muốn gì, là em trai cậu hay là A Trình thì với tôi mà nói chỉ là giết hai người mà thôi. Tội danh của tôi quá nhiều, khó thoát được án tử. Tôi nhận tội, đơn giản là viết thêm vài dòng tội danh vào giấy. Tôi không nhận tội, cả đời này cậu sẽ chẳng được toại nguyện. Nếu đã vậy tại sao tôi phải nhận tội?!”

Ninh Lẫm vô cảm nhìn Đường Khiên, một lúc sau anh bỗng lên tiên, “Ông còn nhớ Trình Ký Dư chết như thế nào không?”

Đường Khiên hơi khựng người.

Ninh Lẫm lại nói: “Trình Ký Dư – cảnh sát thuộc Đội chống m* t** của Cục công an tỉnh, ông đã ép anh ấy tự sát, bố mẹ vợ con của anh ấy đều chết trên tay ông, hơn nữa tử trạng cực kỳ thê thảm.”

Đường Khiên nhếch môi cười, ông ta “ừ” một tiếng không quá rõ ràng.

Ninh Lẫm hơi cúi người, chiếc bóng đổ xuống bao phủ Đường Khiên, mang theo cảm giáp đè ép mạnh mẽ, ngay đến Đường Khiên cũng không nhận ra bản thân vô thức lùi về sau, ông ta không muốn tiếp xúc với anh dù đó chỉ là chiếc bóng.

Ninh Lẫm nhìn Đường Khiên, sắc mặt anh lạnh nhạt, nhiều năm nằm vùng sống chung với nhau đã làm anh thay đổi không ít, anh học cách trở nên tàn nhẫn và dơ bẩn hơn, dùng phương pháp hiệu quả nhất để giải quyết những vấn đề khó khăn nhất.

“Nghe nói con gái ông sống ở Mỹ vừa mới sinh con trai.”

Đường Khiên tức giận trợn mắt hỏi, “Cậu muốn làm gì?!”

“Tôi muốn ông nhận tội.” Ninh Lẫm đáp lời, “Nói rõ ràng một năm một mười vụ án của Trình Ký Dư và Ninh Liệt.”

Mắt Đường Khiên trừng lớn, hai mắt đỏ ngầu như ác quỷ.

“Nếu ông không nhận tội, tôi thề sẽ tìm bằng được bọn họ, năm đó người nhà của Trình Ký Dư chết như thế nào thì người nhà của ông sẽ nhận kết cục y như vậy.”

Đường Khiên mím môi rồi bỗng nhiên bật cười, “Cậu sẽ không làm vậy.”

Hắn thả lỏng thân thể, “Vốn dĩ cậu có rất nhiều cơ hội để giết tôi, nhưng cậu lại không làm, đơn giản vì cái thứ gọi là Thượng tôn Hiến pháp và Pháp luật. Cậu sẽ không sử dụng thủ đoạn cá nhân để phán quyết thay tòa án, bởi vì trong suy nghĩ của cậu công lý bị vấy bẩn bởi máu của người vô tội thì không còn là công lý nữa.”

Đường Khiên mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Ninh Lẫm, “Tôi nói đúng không, cảnh sát Ninh?”

Ninh Lẫm gật đầu, “Rất đúng.”

Đường Khiên nhất thời ngạc nhiên.

“Nhưng chỉ đúng nửa vế đầu, tôi không giết ông vì đã có luật thi hành án, vì luật pháp sẽ trả lại sự trong sạch cho em trai tôi. Tuy nhiên ông đừng quên chính ông đã từng dạy tôi rằng “Nếu pháp luật không thể trả lại công bằng như bản thân mong muốn, vậy hãy bỏ qua pháp luật để trở thành người phán xử”.”

Vốn dĩ bậc thang dẫn tới công lý đã phải đổi lấy máu tươi của vô số người. Anh không phải thượng đế, cũng không đại diện cho cơ quan tư pháp tối cao, anh chỉ là một cảnh sát bình thường, mặc trên người bộ quân phục, bảo vệ công lý của luật pháp và đi trên con đường của chính nghĩa.

Anh không thể lạm sát người vô tội nên chỉ có thể đặt cược, đặt cược Đường Khiên sẽ chịu thua, đặt cược ông ta vẫn còn chút ít lương tâm giành cho gia đình. Trước đây Đường Khiên chưa chắc đã là kẻ táng tận lương tâm như bây giờ, ông ta là một cậu bé nghèo đến từ vùng núi, cái nghèo đeo đẳng khiến ông ta sợ hãi và biến chất, bí quá hóa liều mới theo con đường này, nhưng về sau ông ta càng lún càng sâu, mối làm ăn ngày một lớn, ông ta không thể bứt ra, cuối cùng chìm sâu trong vũng lầy.

Đường Khiên gằn từng chữ, “Cậu dám?!”

Ninh Lẫm gật đầu, “Tôi dám!”

Anh hơi cúi người, giọng điệu lạnh băng thuật lại hành vi phạm tội, từng câu từng chữ ứa ra máu, “Giống như những gì ông đã từng làm, tôi sẽ thả người nhà ông vào nồi sước sôi sùng sục, cho đến khi da thịt chín nhừ, răng tóc rơi rụng thì dùng dao lột từng lớp da của bọn họ xuống.”

Đường Khiên siết nắm tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, càng nghe càng thấy sợ hãi. Ông ta không quan tâm khi việc này xảy ra với người khác, nhưng đổi lại người nhà chịu quả báo như vậy, ông ta lập tức bị đánh bại.

“Cậu, cậu dám… cậu có tin tôi giết cậu không! Ninh Lẫm, cậu có tin tôi sẽ giết cậu không!!”

“Tôi không tin.” Ninh Lẫm nói, “Ông sẽ chết ngay thôi, ông không nhận tội thì bọn họ sẽ lập tức chết theo ông. Bọn họ sẽ biến thành đống thịt chín giống như vợ con của Trình Ký Dư, sau đó bị ném xuống biển, chết không nguyên vẹn.”

Đường Khiên không nghe nổi nữa, ông ta gào rống, “Rốt cuộc cậu muốn gì?!!”

Ninh Lẫm trả nói rất đơn giản: “Nhận tội!”

Điều anh muốn chính là hai chữ “nhận tội” này.

Đối với Đường Khiên mà nói thì cái chết của Trình Ký Dư và Ninh Liệt chỉ là râu ria, đối với xã hội mà nói thì bọn họ cũng chỉ là những nhân vật nhỏ bé không đáng nói tới, thậm chí cái chết của bọn họ không thay đổi được bất cứ điều gì.

Nhưng đối với Ninh Lẫm mà nói thì Ninh Liệt rất quan trọng, còn đối với đội trưởng Diệp mà nói thì Trình Ký Dư cũng rất quan trọng.

Những mảnh xương trắng vô tri nằm dưới lớp đất sâu đã từng là những sinh mệnh nở rộ rực rỡ, bọn họ nỗ lực chiến đấu quên mình, cuối cùng hy sinh vì lý tưởng của bản thân. Hầu hết trong số họ đều còn trẻ và có tương lai xán lạn, nhưng rồi đột nhiên nằm xuống, để lại những tiếc nuối.

Anh hùng không thể chết vô ích, máu của người vô tội cũng không thể đổ một cách vô ích. So với “chết thế nào” thì những người này chết vì điều gì mới quan trọng hơn.

Mọi người thường nói rằng xương có thể được chôn khắp mọi nơi ở núi rừng, nhưng họ không biết rằng khắp mọi nơi trong núi rừng đều là xương cốt.

Đó là của những người đã dùng máu của bản thân để trải đường công lý, chặn gió che mưa, giữ gìn bình yên cuộc sống. Họ xứng đáng được đối xử công bằng, được khắc tên lên tượng đài anh hùng liệt sĩ, được tưởng nhớ và tôn trọng.

Cuộc đời ngắn ngủi của bọn họ không thể kết thúc qua loa.

Đây mới chính là kết cục mà anh hùng nên có.

HẾT CHƯƠNG 40
 
Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân
Chương 41: Hoàn truyện


Khuông Ngữ Điềm ngủ thiếp đi trong khi chuyện cũ vẫn chưa kể xong. Tư thế ngủ của cô rất ngoan, nhưng vẫn ôm chặt tay anh giống như sợ anh chạy mất.

Ninh Lẫm cẩn thận rút tay ra, sau đó với lấy điện thoại ở dưới gối, vừa nãy anh cảm giác được điện thoại rung lên hai cái, tuy nhiên anh không nói gì với Khuông Ngữ Điềm.

Không có mấy người biết được số điện thoại của anh, có thể nhắn tin cho anh chỉ có thể là người quen.

Ninh Lẫm mở khóa và ấn vào tin nhắn, nội dung tin nhắn đơn giản, người gửi là Diêu Khởi Đông nhưng giọng điệu lại hoàn toàn khác.

[Anh Đại Ninh, em là Tư Mẫn, khi nào anh rảnh, em có chuyện muốn nói với anh.]

**

Tại một quán cà phê trong thành phố.

Rõ ràng Khuông Tư Mẫn là người hẹn gặp Ninh Lẫm, nhưng vừa ngồi xuống trông cô nhóc còn căng thẳng hơn cả anh.

Khuông Tư Mẫn làm một ngụm hết non nửa cốc cà phê latte rồi mới đặt mạnh cốc xuống, đánh đòn phủ đầu.

Khí thế thì mạnh mẽ, vậy mà lời nói lại rụt rè, “Anh sẽ không nói với chị em chuyện em tới tìm anh chứ?”

“…”

Ninh Lẫm bật cười, gật đầu nói, “Anh không nói.”

Khuông Tư Mẫn gãi mũi rồi lại uống thêm một ngụm cà phê, khi đặt cốc xuống, cô nhóc phát hiện ra trước mặt mình có một chai rượu gạo.

Ninh Lẫm gõ gõ bình rượu, giọng nói như chuông vang, “Em uống cái này đi, cà phê latte không giúp em thêm can đảm được đâu.”

“…”

Khuông Tư Mẫn đã cố gắng để che giấu sự hoảng loạn của mình nhưng cô nhóc vẫn không thể làm được. Khuông Tư Mẫn sợ Ninh Lẫm không chỉ vì chị gái mình, mà còn vì chính bản thân Ninh Lẫm. Trước đây anh nổi tiếng là côn đồ ở khu phố cũ, dù thỉnh thoảng anh hay cho cô nhóc đồ ăn vặt, hoặc bảo vệ cô trước bọn thu phí bảo kê, nhưng cô nhóc vẫn sợ anh.

Khuông Tư Mẫn còn nhỏ nên không hiểu tình yêu là gì, cô nhóc chỉ cảm giác ánh mắt Ninh Lẫm nhìn chị gái mình không giống với mọi người, và chị gái cô nhóc mỗi khi nhìn Ninh Lẫm cũng vậy, nhiều khi cô nhóc muốn theo đuôi hai người nhưng toàn bị Ninh Lẫm xách cổ áo đuổi về, anh bảo cô nhóc tự chơi một mình, không được quấy rầy thế giới của hai người bọn họ.

Khuông Tư Mẫn không phục nói, “Đây là chị gái của em, em muốn ở cùng chị.”

Ninh Lẫm vỗ đầu cô nhóc, “Xin lỗi, chị nhóc là của anh.”

Ninh Lẫm nửa đùa nửa thật, sự chiếm hữu trong đôi mắt khiến người ta sợ hãi, Khuông Tư Mẫn nhìn mà sửng sốt.

Kể từ đó cô nhóc bắt đầu sợ Ninh Lẫm, hiện tại tuy vẫn còn sợ, nhưng vì chị gái, cô nhóc vẫn phải nói vài lời với anh.

“Anh Đại Ninh.”

Ninh Lẫm ừm một tiếng.

Khuông Tư Mẫn ngước mắt nhìn anh, “Anh đúng là người tàn nhẫn, nói đi là đi, không trở về là thật sự không trở về.”

Cô nhóc không đợi Ninh Lẫm trả lời, nói liến thoắng như súng liên thanh, sợ chậm một giây sẽ cạn kiệt dũng khí mà bản thân đã vất vả gom góp.

“Từ nhỏ chị của em đã thích anh nhất, đến khi trưởng thành người chị thích nhất vẫn là anh, không ai trong số bọn em có thể so sánh với tầm quan trọng của anh, anh mạnh mẽ hơn tất cả mọi người và cũng là người hiểu rõ chị của em. Những năm anh không ở đây, chị sống không bằng chết. Có lẽ anh không biết, lúc anh đi được ba năm, suýt chút nữa chị gái em đã tự tử.”

Ninh Lẫm giật mình, anh nhìn thẳng người đối diện, ánh mắt lạnh thấu xương.

“Có một buổi tối khi đang lái xe về nhà, không rõ nguyên cớ vì sao mà chị ấy lại lái xe lao xuống hồ, mọi người đưa chị tới bệnh viện, nhưng chị chỉ một mực kéo tay chị Úc Khả, nói rằng chị nhìn thấy anh. Vì lý do này, chị Úc Khả đã đi kiểm tra lại camera giám sát, tuy nhiên không có ai cả, do chị quá nhớ anh nên mới gặp ảo giác.”

“Chị lập một bia mộ trong lòng dành cho anh, suốt tám năm chỉ canh giữ bia mộ đó, có những lời chị ấy không nói ra khỏi miệng, nhưng lại khắc sâu ở bia đá trong lòng. Nếu anh không trở về, chị gái em vẫn sẽ canh giữ bia mộ và nhớ anh cả đời, chị sẽ đưa anh vào phần mộ, dù chết vẫn nhớ tới anh.”

Ninh Lẫm yên lặng đợi Khuông Tư Mẫn nói xong.

Phản ứng này của anh nằm ngoài dự kiến của Khuông Tư Mẫn, anh bình tĩnh quá mức khiến dũng khí của cô nhóc vơi đi một nửa, bỗng nhiên không biết kể tiếp thế nào.

Ninh Lẫm cong ngón tay gõ xuống mặt bàn, “Em nói xong chưa?”

Khuông Tư Mẫn mím môi bất mãn, “Phản ứng này của anh là sao…”

Ninh Lẫm lặng im, có một số việc anh có thể nói với Khuông Ngữ Điềm nhưng không có nghĩa có thể nói được với người khác.

Có rất nhiều chuyện không thể giải thích chỉ bằng lời nói.

“Suýt nữa chị gái em đã chết vì anh, tại sao anh không tỏ thái độ gì vậy?

Ninh Lẫm mỉm cười, “Cô ấy cũng là mạng sống của anh.”

“Anh còn yêu chị không?”

Vấn đề này Ninh Lẫm trả lời không ngần ngại, “Anh yêu cô ấy.”

Khuông Tư Mẫn ngẩng đầu nhìn anh rồi lại hỏi, “Sau này anh có còn làm chị em đau khổ nữa không?”

“Không đâu.”

Khuông Tư Mẫn nhíu mày, cô nhóc siết chặt chiếc cốc trong tay, “Anh nói dối.”

“Anh không nói dối em.”

Khuông Tư Mẫn nâng cao giọng, “Ngày hôm đó em đã nhìn thấy một người phụ nữ bước ra khỏi nhà anh! Anh lừa em, anh còn lừa chị gái em!”

Hạ Dao.

Ninh Lẫm định nói với Khuông Tư Mẫn rằng anh sẽ xử lý tốt chuyện này, vả lại anh với Hạ Dao không phải là loại quan hệ kia, cô nhóc và mọi người đều đã hiểu nhầm rồi.

Nhưng Ninh Lẫm chưa kịp nói gì, Khuông Tư Mẫn đã nói tiếp, “Anh đừng như vậy được không… Anh, anh hãy dốc lòng với chị em một chút. Chị của em…”

Giọng cô nhóc bỗng nhỏ đi, “Chị của em rất yêu anh.”

Ninh Lẫm ngắt lời, anh nói, “Chuyện không như em nghĩ đâu. Anh sẽ giải quyết ổn thỏa, em yên tâm.”

“Thật không?”

“Thật.”

Khuông Tư Mẫn mím môi, cô nhóc ủ rũ nói, “Chị của em không thể không có anh, còn em không thể không có chị, nên anh phải đối xử với chị thật tốt đó.”

Ninh Lẫm bật cười, không hiểu sao anh có cảm giác như đang đi gặp trưởng bối trong nhà.

Khuông Tư Mẫn nói tiếp, “Anh phải hứa, không được, anh phải thề! Thề rằng cả đời này sẽ đối tốt với chị gái em.”

Ninh Lẫm mỉm cười trả lời, “Được, anh thề.”

Anh thề cả cuộc đời sẽ yêu thương Khuông Ngữ Điềm, sống một ngày, yêu một ngày. Nửa đời trước anh là tên khốn khiếp khiến cô rơi không ít nước mắt, nửa đời sau anh sẽ dùng toàn bộ thời gian để bù đắp.

Quãng đời có cô là điều anh mong muốn.

**

Khuông Tư Mẫn trở lại trường học, Ninh Lẫm nán lại một lúc ở khu phố phía nam, đến khi trời vừa sẩm tối, anh mới xuất phát đi tìm Hạ Dao.

Hạ Dao như thể bốc hơi khỏi thế gian, kể cả khi Ninh Lẫm nằm viện, Hạ Dao cũng chưa từng xuất hiện hay nhắn tin hỏi thăm. Lúc Ninh Lẫm đến tìm cô, cô đang ngồi xổm trong phòng thu dọn hành lý. Hạ Dao nhìn thấy anh, vẻ mặt cô không kinh ngạc cũng không vui mừng, cô chỉ nhàn nhạt hỏi một câu, “Anh khỏe chưa?”

Ninh Lẫm liếc mắt nhìn hành lý của cô, “Em phải đi à?”

Hạ Dao đóng nắp va li rồi kéo khóa lại, “Ừm, em ra ngoài Bắc.”

Ninh Lẫm gật đầu, “Miền Bắc khá tốt, nơi đó cũng an toàn.”

Hạ Dao ngẩng đầu lên, lúc này Ninh Lẫm đang đứng trước khung cửa sổ cũ kỹ, phía sau anh là màn đêm xám xịt, ngoài cửa sổ là mấy cành cây trơ trụi lá, khung cảnh này khiến anh càng trở nên xa xăm.

Hạ Dao đứng dậy, “Anh Ninh Lẫm.”

“Ơi.”

“Em hỏi anh lần cuối cùng.” Giọng điệu của Hạ Dao một ăn cả ngã về không, “Anh có muốn đi cùng em ra ngoài Bắc không?”

Ninh Lẫm mỉm cười, ánh mắt anh mềm mại, nhưng ánh mắt ấy giống như nhìn bạn thân hoặc nhìn một đứa trẻ, chứ không phải là nhìn một người phụ nữ.

“Đến nơi nhớ nhắn tin báo bình an cho anh. Nếu không chịu được thì anh sẽ nghĩ cách giúp em.”

Hạ Dao mím môi, cô quật cường nhìn anh, “Không chịu được thật thì anh giúp em thế nào? Ngay đến bản thân anh cũng đang rất chật vật.”

Ninh Lẫm cười nói, “Em là ân nhân cứu mạng của anh, anh không thể bỏ mặc em được.”

Hai mắt Hạ Dao đỏ hoe, nước mắt trực trào khỏi khóe mi, “Anh còn nhớ em là ân nhân cứu mạng của anh cơ đấy, thế mà vẫn chưa thấy anh báo đáp em.”

Ninh Lẫm cúi đầu nhìn Hạ Dao, anh vươn tay lau nước mắt cho cô, sau đó xoa đầu cô và nói, “Em muốn anh lấy thân báo đáp, chuyện này thật sự anh không làm được.”

Hạ Dao gạt tay anh ra, cô khẽ “hừ” một tiếng.

Ninh Lẫm như nói giỡn, “Hay là bây giờ em bắn anh một phát, chúng ta mạng đổi mạng nhé.”

Hạ Dao sụt sịt đáp lời, “Anh còn đùa được, xem ra hai người đang rất hạnh phúc.”

Hạ Dao nhớ lại khoảng thời gian ở bang nhóm của Đường Khiên, mới đầu cộng sự của cô là Trình Ký Dư, về sau Trình Ký Dư chết, cô chỉ có thể thỉnh thoảng tình báo vài tin tức không mấy quan trọng. Thật ra lúc ấy cô có cảm giác tổ chức đang lung lay, bọn họ muốn từ bỏ cô.

Hạ Dao rất sợ hãi, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, cô không biết nếu mình bị tổ chức từ bỏ thì sẽ có kết cục thế nào, khi đó cô rơi vào cảnh mất ngủ triền miên, trạng thái tinh thần luôn không tốt.

Cho đến khi Ninh Lẫm xuất hiện, anh mang tới hy vọng cho Hạ Dao và nói với cô rằng không cần sợ hãi, anh sẽ không từ bỏ cô, chắc chắn anh sẽ đưa được cô còn sống về nhà.

Sau đó anh thực sự nói được làm được, anh xâm nhập vào đầu não của bang nhóm, tuyên bố với anh em trong bang rằng cô là người phụ nữ của anh, kể từ đó cô như được thần phù hộ, không cần phải sống trong sợ hãi nữa.

Đợt cảnh sát thu lưới lần đầu tiên, nhiệm vụ thất bại, đỡ đạn cho Ninh Lẫm là bản thân cô tự nguyện. Biết rằng cảnh sát nằm vùng không được có tình cảm, nhưng cô không cách nào kiềm chế được bản thân, chẳng nề hà khi đó Ninh Lẫm đã sớm nói anh có người trong lòng, người đó không phải cô.

Hạ Dao luôn cảm thấy mình giống như một con thiêu thân, không muốn sống nên mới lao vào ngọn lửa mang tên Ninh Lẫm. Vậy còn Ninh Lẫm thì sao, anh cũng không khác gì một con thiêu thân lao vào lửa phải không?

Và hiện tại cô đã hiểu bản thân mình không có hy vọng và nên từ bỏ.

“Rất xin lỗi.” Ninh Lẫm thu lại vẻ mặt đùa giỡn, anh nghiêm túc nói, “Anh là người ích kỷ, thực ra anh có nghĩ tới những chuyện mình làm sai trong mấy năm qua. Trước kia vì yêu đương anh đã bỏ mặc em trai mình, sau này vì em trai mình anh lại làm tan nát trái tim cô ấy, hiện tại nếu muốn ở bên cô ấy thì không tránh khỏi việc làm em tổn thương. Nhưng ngẫm nghĩ nếu không thể ở bên Ngữ Điềm, quãng đời còn lại của anh đều trở nên vô nghĩa. Nếu phải chọn một người để tổn thương, anh chỉ có thể nói mình rất ích kỷ, anh không muốn phụ lòng cô ấy, cũng không muốn cô phụ chính bản thân mình, nên đành phải có lỗi với em.”

Hạ Dao bị sự thẳng thắn của anh làm cho sững sờ, một lát sau cô mới tỉnh táo lại, nước mắt thôi không rơi, chỉ đơn giản nở nụ cười ngốc nghếch.

“Anh, anh đúng là…” Hạ Dao muốn nói gì đó lại không biết phải nói thế nào.

Ninh Lẫm lắc đầu cười, “Làm anh hùng quá mệt mỏi, anh không muốn làm người vĩ đại, hiện tại anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường như trước đây mình mong ước.”

Một ngày ba bữa, thất tình lục dục, sống lâu trăm tuổi.

Trở thành một người tốt được mọi người ngưỡng mộ và kết hôn với người con gái anh yêu nhất.

Ninh Lẫm khom lưng vỗ vào vali hành lý rồi nói với Hạ Dao, “Nhớ giữ liên lạc, nếu có chuyện đừng tự mình gồng gánh, nhớ chưa?”

Hạ Dao kéo tay cầm của vali, cô xoay người, nhấc vali lên rồi bước từng bước xuống dưới tầng.

Đi được một đoạn, Hạ Dao dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Ninh Lẫm. Dưới màn trời rộng lớn, Ninh Lẫm đứng ở ven đường, từ phía xa nhìn cô, dáng người anh hiên ngang giống như một lá cờ.

Đáng tiếc lá cờ này chỉ bay phấp phới trước một người có tên là “Khuông Ngữ Điềm”.

Thật ra Hạ Dao đã sớm biết người đàn ông này chưa từng yêu mình, dù chỉ là một giây.

Hạ Dao nhìn anh rất lâu, sau đó xoay người tiến về phía trước, đến khi bóng dáng cô biến mất ở cuối con đường, cô không quay đầu lại thêm một lần nào nữa.

**

Một thời gian sau, cả Giang Dụ và Diêu Khởi Đông đều quay trở về địa phương nơi mình làm việc. Trường học hủy bỏ tiệc tối, Khuông Ngữ Điềm không cần phải luyện tập cho học sinh, cuối học kỳ là thời gian rảnh rỗi nhất của cô.

Ngày hôm nay, có lẽ để điều hòa bầu không khí, nhà trường đặc biệt cho phép cô dạy thêm một tiết âm nhạc mà không cần phải đổi lớp.

Trong phòng thanh nhạc, điều hòa được bật ở nhiệt độ dễ chịu, Khuông Ngữ Điềm ôm đàn ghi-ta nhìn những gương mặt ngây ngô dưới lớp, cô gảy dây đàn rồi cười nói, “Các em không cần phải trầm lặng như vậy, lại đây chọn bài hát nào, cô sẽ hát cho các em nghe.”

Khuông Ngữ Điềm vừa dứt lời, học sinh trong phòng lập tức sôi nổi.

Lớp trưởng nhanh nhảu đứng dậy, “Cô giáo Khuông, bài nào cô cũng hát được phải không?”

“Cô sẽ cố gắng.”

Lớp trưởng là một trong hai cô bé đứng tám chuyện ngày đó, cô bé cười rạng rỡ hỏi Khuông Ngữ Điềm, “Cô giáo Khuông, cô có yêu bạn trai mình không?”

Khuông Ngữ Điềm chỉ ngây người trong chốc lát rồi nhanh chóng gật đầu.

Học sinh trong lớp vui vẻ cười vang khiến vành tai Khuông Ngữ Điềm thoáng đỏ.

Cô bé lại tiếp tục, “Vậy cô hát một bài tặng cho bạn trai mình đi.”

Khuông Ngữ Điềm ngượng ngùng ho nhẹ một tiếng.

“Cô giáo Khuông sao vậy? Không được ạ? Cô đã nói tụi em có thể tùy chọn bài hát mà.”

“Không phải, tất nhiên là được rồi.” Khuông Ngữ Điềm ngồi trên ghế, cô ôm đàn ghi-ta, ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau vài giây do dự, cô gảy dây đàn, bắt đầu cất tiếng hát.



Thời niên thiếu chúng ta từng tưởng rằng có thể mãi mãi bên người mình yêu.

Khi chúng ta tin tình mình cận kề bên nhau, ta lại chẳng nghe thấy tiếng gió thở than.



Biết bao lần ngẩn ngơ, ngỡ thấy anh giữa biển người xuôi ngược.

Hình bóng ấy hiện lên thật mơ hồ, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.



Lớp trưởng nghe say mê, sau lại nhíu mày hỏi, “Cô giáo, sao cô lại hát bài buồn như vậy?”

Khuông Ngữ Điềm đặt đàn ghi-ta xuống, “Đợi sau này lớn lên các em sẽ hiểu, không có tình yêu nào chỉ có hạnh phúc mà không có buồn đau, chỉ cần hạnh phúc lớn hơn nỗi buồn thì đó là một tình yêu đáng giá.”

“Vậy cô và bạn trai ở bên nhau có hạnh phúc không?”

Khuông Ngữ Điềm gật đầu, cô kiên định nói, “Có, cô rất hạnh phúc.”

**

Kết thúc giờ học, Khuông Ngữ Điềm lái xe về nhà, trời bỗng xầm xì như sắp đổ mưa.

Vừa bước vào khu phố cũ, đúng lúc cô gặp bà lão tóc hoa râm đang ngồi đan giỏ tre trên ghế gấp, bà lão thấy cô liền ngước đôi mắt vẩn đục rồi mỉm cười vẫy tay.

“Tiểu Điềm đi học về đó à?”

Khuông Ngữ Điềm đi tới, cô đưa cây dù trong tay cho bà lão, “Bà ơi, trời sắp mưa rồi, bà mau về nhà đi.”

Bà lão cầm ô ôm vào ngực rồi lại hỏi cô, “Tiểu Điềm, đọc sách vất vả không, bà thấy con gầy quá. Trời sắp mưa rồi, Đại Ninh đã về chưa, thằng bé về rồi thì gọi nó đến đây đón con.”

Khuông Ngữ Điềm cười cười, “Anh ấy về rồi bà ạ.”

“Thật sao? Vậy Tiểu Điềm và Đại Ninh phải chung sống hòa thuận với nhau nhé, không được cãi nhau biết chưa?”

Khuông Ngữ Điềm ngoan ngoãn trả lời bà lão, “Vâng, tụi con sẽ không cãi nhau đâu.”

Bà lão mở dù che lên đầu, sau đó xoay dù như đứa bé nghịch ngợm, “Đại Ninh về rồi, Tiểu Điềm nhà chúng ta vui không?”

“Con vui lắm ạ.”

Tất nhiên là cô rất vui, cô chưa từng nói với bất kỳ một ai rằng niềm vui gom góp trong tám năm qua không bằng cái ngày cô gặp lại Ninh Lẫm trong bệnh viện.

Bà lão cười hiền lành, “Vui vẻ là tốt, vui vẻ sẽ không cãi nhau, với lại hai đứa cũng nên sinh em bé rồi.”

Đúng lúc này có một giọng nói xen vào, “Ai muốn sinh em bé vậy bà?”

Khuông Ngữ Điềm quay đầu lại.

Trong màn mưa mờ mịt, không biết từ lúc nào lá cờ vẫn bay phấp phới đã bị mưa xối ướt nhẹp, lung lay sắp đổ.

Phía dưới ngọn cờ, đứng cách đó không xa là người đàn ông mặc bộ đồ đen, tay cầm ô đang lẳng lặng nhìn cô.

Anh thay đổi rất nhiều, khóe mắt đã xuất hiện vết chân chim, da dẻ hơi nhợt nhạt, nhưng khi anh cười rộ lên vẫn giống hệt dáng vẻ năm đó.

Khuông Ngữ Điềm bỗng nhiên nhớ tới Shangri-La năm ấy, gương mặt người chủ khách sạn tuy đã mờ nhạt trong tâm trí, nhưng lời chúc thì vẫn còn mãi, người đó đã nói “Tashi Delek” và chúc cho tình yêu của bọn họ mãi mãi hạnh phúc.

Và tám năm sau, lời chúc này đã thành hiện thực.

Ninh Lẫm đi đến gần, anh khẽ chạm vai cô, “Đang nghĩ gì vậy em?”

Khuông Ngữ Điềm mỉm cười và nhẹ nhàng nói, “Em nghĩ tới một câu thơ.”

“Thơ gì?”

“Ngắm biển xanh, chẳng đành ngắm nước

Ngắm Vu Sơn, lười ngước ngắm mây.” (*)

Nghe xong Ninh Lẫm cười rất đắc ý, nhưng ngoài miệng vẫn cố tình hỏi, “Cô giáo Khuông đúng là có văn hóa, kẻ thô kệch như anh không hiểu được, cô giáo có thể giải thích cho anh được không, anh là biển cả hay là mây bay?”

Khuông Ngữ Điềm mỉm cười không nói.

Ninh Lẫm quay đầu khẽ cười, đôi mắt trong veo, rạng ngời như thời niên thiếu.

Dưới vòm trời tĩnh lặng, bọn họ vai kề vai, cầm ô dạo bước trên con đường lát đá xanh, xuyên qua ánh đèn đường mờ ảo, tay trong tay cùng nhau về nhà.

Gió đêm se lạnh, chẳng mấy chốc là bước sang năm mới, tết đến chính là mùa xuân sang.

Nơi xa, con của ai đó đang đọc thơ, đứa bé lẩm nhẩm trong miệng, câu chữ không được rõ ràng, “Tôi có người để nhớ…Tôi có… giấu sâu ở trong lòng.”

Gió thổi dìu dịu, mang theo hơi thở ấm áp của xuân sang.

Em có một nỗi niềm, giấu sâu ở trong lòng.

Em có người để nhớ, người đó ngay nơi đây.

<i>Cảm ơn mọi người đã đi cùng Moe tới chương cuối cùng của bộ truyện. Ngoại truyện sẽ nói về bánh bao của hai người, sau đó cũng là lúc chính thức khép lại câu chuyện tình yêu của Ninh Lẫm và Khuông Ngữ Điềm rồi.</i>

<i>Chúc những bạn đọc của Moe một mùa Noel ấm áp, an lành. Một lần nữa cảm ơn mọi người đã ủng hộ, mãi yêu!</i>(*) Trích trong “Nỗi nhớ xa cách kỳ 4” của nhà thơ Nguyên Chấn

Bản Hán Việt:

“Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ,

Trừ khước Vu Sơn bất thị vân.

Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố

Bán duyên tu đạo, bán duyên quân”

Bản dịch nghĩa:

Ngắm biển xanh, chẳng đành ngắm nước

Ngắm vu sơn, lười ngước ngắm mây

Gặp được mỹ nhân lười ngoái lại

Nửa vì tu đạo, nửa đây vì người”
 
Xuân Hạ Thu Đông Rồi Lại Xuân
Chương 42: Ngoại truyện


Khi bạn học nhỏ Ninh Gia được bốn tuổi, Khuông Ngữ Điềm và Ninh Lẫm đã dẫn cậu bé đến Shangri-La.

Chủ nhà trọ năm đó đã đổi sang người khác, chủ mới bây giờ là một cô gái dân tộc Hán với những bím tóc sặc sỡ, cô gái mỉm cười nói với bọn họ “Tashi Delek” và thân thiết hỏi bé con Ninh Gia tên là gì.

Ninh Gia nhanh nhảu trả lời, “Con tên Ninh Gia, hay còn gọi là Thuyền Nhỏ ạ.”

Khuông Ngữ Điềm ôm cậu bé, cô liếc nhìn Ninh Lẫm với ánh mắt bất lực.

Ninh Lẫm đứng bất động như núi, thấy cô nhìn mình còn toét miệng cười với cô.

Do tay Ninh Lẫm hoạt động bất tiện nên chủ nhà trọ bố trí cho bọn họ một gian phòng ở tầng hai. Nhà trọ này không có thanh máy, Ninh Lẫm xách hành lý, còn Khuông Ngữ Điềm ôm Ninh Gia bước lên từng bậc cầu thang bằng gỗ.

Cầu thang lâu năm phát ra tiếng kẽo kẹt theo bước chân bọn họ di chuyển. Vào tới phòng, Ninh Lẫm đặt hành lý xuống và ngồi nhún nhún trên giường, “Nơi này liệu có an toàn không, sao anh thấy nó có thể sập bất cứ lúc nào.”

Khuông Ngữ Điềm trả lời: “Chủ trọ nói ngôi nhà này được xây mấy chục năm rồi, động tác của anh nhẹ nhàng thôi.”

Ninh Lẫm đứng dậy, “Động mạnh một cái đã xảy ra chuyện, vậy tối ngủ phải làm sao bây giờ.”

“…”

Khuông Ngữ Điềm liếc mắt nhìn con trai đang mân mê vài món đồ chơi trong vali đồ, sau khi xác định chắc chắn cậu bé không nghe thấy gì, cô mới đánh nhẹ một cái lên ngực chồng, “Anh nói linh tinh cái gì trước mặt Thuyền Nhỏ vậy.”

Ninh Lẫm cười xòa: “Anh nghĩ sao thì nói vậy, chứ không định làm thật.”

Khuông Ngữ Điềm buột miệng hỏi theo: “Anh còn nghĩ nữa?”

Ninh Lẫm nghiêm túc gật đầu, “Chứ sao.”

“…” Cô bị mắc bẫy ngôn ngữ của Ninh Lẫm, nhưng nghĩ lại thì anh cũng không dám làm gì mình.

Ninh Lẫm duỗi tay chạm vào chiếc bụng hơi nhô lên của Khuông Ngữ Điềm qua lớp áo lông vũ, cảm nhận sự tồn tại của một sinh linh bé nhỏ.

Khuông Ngữ Điềm nắm tay anh và cùng anh nói chuyện với bé con trong bụng, mỗi lúc thế này Ninh Lẫm sẽ thu lại khí chất lưu manh trên người mình, anh trở nên dịu dàng và cực kỳ ân cần.

“Em nghĩ là bé trai hay bé gái?”

Khuông Ngữ Điềm khẽ lắc đầu, “Sinh ra là biết.”

Ninh Lẫm rút tay về, “Lần này anh khẳng định là bé gái.”

Khuông Ngữ Điềm không muốn tranh cãi với anh về vấn đề con trai con gái, nhưng Ninh Lẫm lúc nào cũng luôn miệng gọi “gái yêu của bố ơi” rồi “gái rượu của bố à”, nói nhiều đến nỗi khiến cô lo lắng Ninh Gia sẽ khó chịu, bé con mới bốn tuổi, tuổi này rất mẫn cảm, hơn nữa đã nghe hiểu được người lớn nói gì.

Cô nhắc nhở Ninh Lẫm, “Anh đừng suốt ngày gọi vậy trước mặt Thuyền Nhỏ, anh là bố, phải quan tâm tới con nhiều hơn.”

Ninh Lẫm vỗ quần áo, “Anh còn chưa đủ quan tâm nhóc con này?”

“Em thấy anh tùy tiện lắm.”

Ninh Lẫm oan ức nói, “Anh nào có?”

Còn nói không có?

Chỉ cần nghĩ đến cái tên Ninh Gia của bé con là Khuông Ngữ Điềm lại thấy buồn bực. Vì những việc trước đây Ninh Lẫm từng trải qua, bọn họ không dám có con ngay lập tức, phải mất vài năm sau khi đăng ký kết hôn, đợi chắc chắn cơ thể Ninh Lẫm không có vấn đề gì, hai người mới bắt đầu chuẩn bị cho việc mang thai.

Thời điểm Khuông Ngữ Điềm mang thai Ninh Gia không quá vất vả, tuổi cô lúc ấy thuộc dạng sản phụ lớn tuổi, nhưng không ngờ cô lại vượt qua thời kỳ thai nghén khá thoải mái. Khi bé con Ninh Gia được sinh ra, bọn họ cẩn thận đưa cậu bé đi làm kiểm tra đo lường chỉ số để xác định rằng không có độc tính di truyền, xong xuôi đâu đó cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó đến việc đặt tên cho bé con, thật sự mà nói thì việc này rất tùy tiện.

Lúc đó Khuông Ngữ Điềm đang nằm nghỉ ngơi trên giường, còn Ninh Lẫm thì ngồi bên cạnh cô lật từ điển, anh chỉ tay vào một từ và nói, “Gia? Đặt tên này được không em, anh thấy rất hay.”

“Ninh Hạ?” Khuông Ngữ Điềm không phát hiện ra mình nghe nhầm, cô ngẫm nghĩ trong chốc lát, tuy cái tên này hơi nữ tính nhưng không sao, nghe vừa văn hoa lại nho nhã, miễn sao bé con lớn lên đừng lưu manh như bố nó là được.

<i>(Phiên âm của 舺 (Gia – chiếc thuyền) đọc là xiá; còn phiên âm của 夏 (Hạ – mùa hè) đọc là xià. Do cách đọc gần giống nhau nên mới xảy ra nhầm lẫn như vậy.)</i>

Khuông Ngữ Điềm gật đầu đồng ý, “Vậy chọn tên này đi anh.”

Đợi đến khi nhập hộ khẩu cho bé con, cô mới muộn mạng phát hiện hóa ra ý anh nói không phải là “Ninh Hạ”, mà là “Ninh Gia.”

Thế nên cái tên Thuyền Nhỏ cứ như vậy ra đời.

“Thôi nào em.” Ninh Lẫm nói, “Tên này có gì mà không ổn? Mới nghe thôi đã biết là đẹp trai lai láng rồi, lớn lên tha hồ tán gái.”

“Con mới mấy tuổi mà anh đã nghĩ tới chuyện này?”

Ninh Lẫm nói vô cùng nghiêm trang, “Năm anh mười tám tuổi đã nghĩ cách để hẹn hò với em, lúc ấy em được mấy tuổi, cũng chỉ mới mười bốn.”

Nghe xong, Khuông Ngữ Điềm không còn lời nào để nói với ông chồng đức hạnh nhà mình.

Ninh Lẫm cười nham nhở, “Khi Thuyền Nhỏ trưởng thành, anh sẽ dạy nhóc con tìm bạn gái, phải tìm sao cho được người giống như mẹ của nhóc vậy. Nhưng trên đời này lại chỉ có mình mẹ nhóc con là người con gái tốt nhất, đáng tiếc người đó lại bị anh dành trước mất rồi. Thôi đành phải để nhóc con nhà chúng ta chịu thiệt, tìm người con gái tốt thứ hai.”

Người đàn ông này càng ngày càng biết nói lời ngon tiếng ngọt.

Khuông Ngữ Điềm bật cười, cô lười biếng dựa vào đầu giường, cổ quấn kín chiếc khăn quàng bằng nhung.

Khuông Ngữ Điềm chọc chọc cánh tay Ninh Lẫm, “Em bảo, lần này anh phải để em đặt tên cho cục cưng.”

Ninh Lẫm đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe Khuông Ngữ Điềm nói vậy, anh bèn hơi hé mắt, nhìn về phía bụng bầu của vợ mình.

“Được thôi, con người anh hào phóng, anh sẽ nhường quyền đặt tên gái rượu cho em.”

Không phải chỉ là cái tên thôi sao, anh không cần phải tranh dành với vợ.

Khuông Ngữ Điềm xoa bụng, “Sao anh cứ khăng khăng là con gái vậy?”

Ninh Lẫm trợn mắt nói chắc nịch, “Thì bởi cục cưng là con gái mà.”

Khuông Ngữ Điềm đứng dậy đi vòng đến cuối giường nhìn chồng, bụng cô đã bốn tháng, nhưng cô cố gắng ưỡn thẳng lưng để bản thân khí thế hơn.

Ninh Lẫm không hiểu ra làm sao, “Em muốn làm gì?”

Khuông Ngữ Điềm trịnh trọng nói như tuyên thệ, “Là con trai.”

“…”

Cô vỗ vỗ bụng mình, “Em sẽ sinh con trai cho anh tức chết.”

“…”

Ninh Lẫm bật cười, anh đứng dậy kéo khăn quàng che kín cả mặt cô.

“Một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch quả không sai. Xem em ngốc chưa kìa.”



Cũng trong chiều ngày hôm đó, Giang Dụ, Diêu Khởi Đông, Tôn Úc Khả và cả Khuông Tư Mẫn lần lượt xuất hiện ở nhà trọ.

Diêu Khởi Đông đang làm nhiệm vụ ở Vân Nam, Khuông Tư Mẫn đúng lúc đến kỳ nghỉ, Tôn Úc Khả làm nghề tự do, mấy năm trước chuyển sang làm blogger du lịch, cả ba đến Shangri-La rất thuận tiện. Chỉ tội mỗi Giang Dụ, tuổi đã cao còn phải ngồi máy bay đến đây.

Mới đầu Ninh Lẫm không muốn ông tới, anh lo lắng ông đi đường xa vất vả mệt nhọc. Lúc Giang Dụ biết việc này, ông lập tức gọi điện cho Ninh Lẫm bất kể đêm hôm khuya khoắt, mắng thẳng vào mặt anh, ông nói nếu anh không mời ông tham dự hôn lễ, ông sẽ phi thẳng từ Liêu Châu tới g**t ch*t anh làm đồ nhắm rượu.

Ninh Lẫm bất đắc dĩ nhưng vẫn chiều theo ý ông, anh vui vẻ đi đặt vé máy bay để bồi tội.

Đám cưới của bọn họ rất đơn giản, thậm chí đây chỉ là ý định bất chợt của Khuông Ngữ Điềm. Phụ nữ mang thai thường hay suy nghĩ nhiều, lúc Khuông Ngữ Điềm mang thai lần hai, không hiểu sao cô lại muốn đến Shangri-La để thành tâm cảm tạ trước vòng Kinh Luân vì ước nguyện của mình đã được thực hiện, Ninh Lẫm khuyên cô đợi cục cưng sinh xong hãy đi, nhưng cô nói mình không đợi được, nhất định phải đi ngay.

Thế là bọn họ lập tức lên đường, nhân tiện du lịch một vòng quanh Vân Nam, trước đây cả hai thống nhất không tổ chức hôn lễ, lần này coi như là chuyến du lịch trăng mật sau kết hôn.

Kết quả Tôn Úc Khả biết được, cô đi nói cho Khuông Tư Mẫn, Khuông Tư Mẫn kể lại cho Diêu Khởi Đông, câu chuyện truyền một vòng liền tam sao thất bản thành bọn họ cử hành hôn lễ ở Shangri-La.

Cuối cùng Ninh Lẫm và Khuông Ngữ Điềm đâm lao phải theo lao.

Chủ trọ rất nhiệt tình, biết bọn họ muốn tổ chức một buổi lễ liền cho mượn khoảng sân ngoài trời, cây cối còn treo ruy băng đủ màu sắc, trên bàn cũng được trang trí một loạt hoa tươi.

Khuông Ngữ Điềm mặc chiếc váy thu đông liền thân màu trắng, kiểu dáng gần giống với váy cưới, bên ngoài khoác thêm áo choàng lông cùng màu, còn Ninh Lẫm mặc bộ vest giản dị ngồi bên cạnh với cô.

Uống rượu ba phiên, Diêu Khởi Đông bắt đầu líu lưỡi, cậu ta khoác vai Ninh Lẫm và nói, “Chúc, chúc mừng A, A Lẫm.”

Ninh Lẫm cụng chén với Diêu Khởi Đông, rượu lúa mì Thanh Khoa sóng sánh trong thành chén, “Cảm ơn.”

Lời cảm ơn này của Ninh Lẫm rất thật lòng, dù là Giang Dụ hay Diêu Khởi Đông, cả hai đều là những người quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời anh.

Không có bọn họ, chắc chắn không có Ninh Lẫm của ngày hôm nay.

Diêu Khởi Đông ngoác miệng cười, cậu ta chỉ chỉ bụng Khuông Ngữ Điềm, “A Lẫm, có câu gì ấy nhở… à tôi nhớ rồi!”

Cậu ta vỗ ngực Ninh Lẫm, hai mắt đỏ hoe, giọng điệu chân thành, “Tuổi già có con. Tuổi già có con!”

“…!”

“…!!”

“…!!!”

Ninh Lẫm lạnh lùng cười, vẻ mặt vô cảm nhìn người trước mặt, “Đồ ngốc.”

“Hừ, chẳng lẽ cậu không già? Cậu sắp U40 rồi đó, dù không chịu cũng phải chịu.”

Ninh Lẫm đẩy đầu người kia ra khỏi vai mình, đạp cậu ta về chỗ ngồi với Khuông Tư Mẫn. Anh còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn chỉ thấy câu kia là thích hợp nhất với Diêu Khởi Đông.

“… Đồ ngốc.”

Sau khi ầm ĩ một hồi, Tôn Úc Khả ôm Ninh Gia đã ngủ say về phòng nghỉ. Ninh Lẫm uống có hai ngụm rượu Thanh Khoa, còn lại toàn uống trà bơ nên rất tỉnh táo, anh nắm tay Khuông Ngữ Điềm đi dọc theo con đường rải sỏi đến vòng Kinh Luân.

Đêm tháng chín ở Shangri-La rất lạnh, ánh đèn nhiều màu sắc xung quanh vòng Kinh Luân phản chiếu vào mắt trông giống như bánh xe lửa nổi bật giữa đêm tối.

Ngày đó bọn họ xuống sân bay ở Côn Minh, rồi từ Côn Minh di chuyển đến Đại Lý, sau đó từ Đại Lý đi Lệ Giang, cuối cùng dừng lại ở Shangri-La.

Bọn họ trải qua ngày và đêm ở nơi đây, ngày rất dài, còn đêm rất ngắn. Bọn họ còn cùng nhau ngắm nhìn thảo nguyên xanh mướt bất tận, ngắm đàn cừu dạo bước rong chơi, bầu trời nơi đây rất thấp, cảm giác vươn tay ra là có thể chạm đến mây.

Thời gian ở Shangri-La như một thước phim điện ảnh quay chậm, người dân bản địa không bon chen vội vã, họ có thể thấy được cuộc sống sinh hoạt nơi đây là một loại hưởng thụ từ tâm hồn.

Ninh Lẫm đứng trên bậc thang, xoay lưng chắn gió, tóc anh bị gió thổi tung, lộ ra làn da hơi nhợt nhạt.

Đúng là anh không còn trẻ nữa, tóc đã điểm hoa râm, nếp nhăn cũng xuất hiện nơi khóe mắt. Trước đây anh phải sống những ngày nằm gai nếm mật, còn bây giờ mỗi ngày anh đều phải nhọc lòng về vấn đề nuôi dạy con cái.

Hình ảnh hiện tại của anh không khác bao người bình thường khác.

Ninh Lẫm thấy vợ mình cười tủm tỉm, anh cũng cười theo cô, ngoài miệng thì lại hỏi, “Em đang cười gì vậy?”

“Cười anh già rồi.”

Ngày hôm nay tính từ này được dùng tới hai lần để hình dung về bản thân mình, Ninh Lẫm bỗng thấy hoài nghi nhân sinh, “Anh già lắm sao?”

Khuông Ngữ Điềm bẻ ngón tay đếm thay anh, “Bây giờ anh đã có nếp nhăn, sau này còn có bụng bia, già thêm tí nữa còn hói đầu rồi xuất hiện vết đồi mồi, đi đường có khi còn phải chống gậy.”

Ninh Lẫm véo má vợ, “Vậy đến lúc đó em cũng già rồi.”

Khuông Ngữ Điềm vui vẻ, “Đúng vậy, hai đứa mình là đôi vợ chồng già.”

Nói xong lời này, cả hai đều nhìn nhau nở nụ cười.

Gió ngừng thổi, bọn họ bước lên bậc thang trên cùng, sau đó cùng nhau xoay ba vòng Kinh Luân và thành tâm cầu nguyện giữa miền đất hứa.

Khuông Ngữ Điềm xoa bụng, cô quay sang nói với Ninh Lẫm, “Em cảm giác cục cưng mới đá em.”

“Cục cưng nhà mình hăng hái quá.”

Khuông Ngữ Điềm lắc đầu, “Không phải đâu, cục cưng đang nói chuyện.”

Ninh Lẫm nhướng mày, “Con nói gì vậy em?”

Khuông Ngữ Điềm cười hớn hở, mi mắt cong cong, “Chắc là đang gọi ai đó.”

Ninh Lẫm mỉm cười, “Con gái cưng của anh chắc chắn đang gọi pa pa.”

Khuông Ngữ Điềm chỉ ra chỗ sai, “Là con trai.”

Ninh Lẫm không tranh cãi với vợ, con trai hay con gái thì sinh ra sẽ biết, ai thắng còn chưa biết được.

Bọn họ đi vòng quanh Kinh Luân, nghe tiếng hát truyền đến từ nơi xa. Nghe được một lúc thì Khuông Ngữ Điềm thấy lạnh, cô dựa người vào ngực Ninh Lẫm, anh thuận thế ôm cô vào lòng.

Hai người ôm nhau trong chốc lát, Ninh Lẫm bỗng nhiên nói, “Em nhìn kìa.”

Khuông Ngữ Điềm quay đầu nhìn theo tầm mắt anh, dưới mái hiên cách đó không xa có một ông lão mặc lễ phục giản dị, ông chắp tay sau lưng, lẳng lặng đứng đó giống như cây tùng bách hiên ngang, không một ai biết ông đã đứng ở đó bao lâu.

Ông là gốc cây đại thụ vươn rễ bén mầm trong sinh mệnh Ninh Lẫm, là chỗ dựa tinh thần liêm khiết vững trãi giúp anh không bao giờ đổ gục. Ông đã tôi luyện anh từ một mảnh sắt cùn thành con dao sắc bén, cũng chính ông tự tay mài con dao sắc đó và cẩn thận cất vào vỏ bọc trước thế tục.

Nhìn thấy hai người quay đầu, Giang Dụ liền vẫy tay với bọn họ, tuy ông không nói lời nào nhưng lại giống như hàng ngàn hàng vạn lời đều đã nói hết.

Ninh Lẫm mỉm cười, “Anh cảm giác vừa nãy gái rượu của nhà mình đang gọi ông nội.”

Khuông Ngữ Điềm nhìn Giang Dụ, vì khoảng cách mà gương mặt của ông không được rõ ràng, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ông đang mỉm cười.

Cũng trong chính phút giây ấy, cô đã hiểu được tâm tình của Ninh Lẫm.

Mặt trời luôn chiếu sáng sau cơn bão.

Nếu nói cô là hy vọng ông trời ban cho anh, vậy thì Giang Dụ chính là sức mạnh giúp anh chống đỡ hy vọng ấy.

Khuông Ngữ Điềm gật đầu, tán thành lời nói của anh, “Đúng vậy, cục cưng đang gọi ông nội.”

Làn gió mơn man đã thay Giang Dụ gửi tới bọn họ những lời muốn nói, Khuông Ngữ Điềm nghe thấy, cô tin tưởng Ninh Lẫm cũng nghe thấy, nếu không sao bỗng nhiên hai mắt anh đỏ hoe.

Giang Dụ nói rằng: Chúc mừng, con trai.

Trong số hàng vạn những kết thúc có thể xảy ra, chúc mừng con cuối cùng đã tìm được kết thúc viên mãn nhất của cuộc đời mình.

KẾT THÚC PHIÊN NGOẠI
 
Back
Top Bottom