Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Xin Chào Trường An - Phi 10

Xin Chào Trường An - Phi 10
Chương 10: Quá Thời Không Đợi


Trường Cát nghe mà chỉ cảm thấy oan uổng: “Không phải công tử luôn thấy bị cô nương quấy rầy là rất phiền sao?”

Ngụy Thúc Dịch hỏi lại: “Ngươi có biết cô nương nhà họ Thường kia chính là đệ nhất mỹ nhân của kinh thành không?”

Trường Cát lập tức hỏi lại: “Nhưng đệ nhất mỹ nhân của kinh thành không phải là phu nhân sao?”

Ngụy Thúc Dịch mỉm cười: “Ngươi cũng tin điều đó sao?”

Trường Cát: “…”

Rõ ràng quốc công mỗi khi nhắc đến đều tỏ vẻ chắc chắn như đá tảng, khiến người ta không thể nghi ngờ.

Vậy nên—

Thì ra công tử nhà mình cũng thích nhìn nhan sắc?

Các tiểu cô nương khác quấy rầy không thể chịu nổi, nhưng đổi thành đệ nhất mỹ nhân kinh thành thì lại khác?

“Ngẫm lại, công tử của nhà ngươi nay đã già đi, không còn trẻ trung, dung nhan cũng phai nhạt, làm sao có thể lọt vào mắt cô nương xinh đẹp chứ.”

Ngụy Thúc Dịch đứng dậy từ sau án thư, nghiêm túc nói: “Vì vậy, đừng quá tâng bốc công tử nhà ngươi, tránh để người khác chê cười, tự đa tình không tốt, sau này hãy cẩn thận lời nói, giữ chút thể diện cho ta.”

Nhìn vào gương mặt không chút tì vết của công tử nhà mình, Trường Cát thoáng nghi ngờ về cuộc đời.

Ngụy Thúc Dịch già nua phai sắc sao?

Vậy chẳng lẽ hắn là…

Trường Cát máu me be bét!

“Nếu Thường cô nương không muốn gặp ta, xét về tình và lý, hẳn ta nên đích thân đến gặp nàng.”

Trường Cát không nhịn được hỏi: “Công tử định giờ này đi gặp sao?”

Ngụy Thúc Dịch nhìn ra ngoài, trời đã tối đen: “Vậy thì sáng sớm mai.”

Sáng sớm hôm sau, Ngụy Thúc Dịch liền đến tiểu viện nơi an trí Thường Tuế Ninh.

“Lại ra ngoài rồi?”

Trường Cát tròn mắt kinh ngạc.

“Vâng, Thường cô nương tối qua nghỉ sớm, hôm nay trời chưa sáng đã dậy, ăn sáng cũng sớm.”

Người hầu nữ đáp: “Vì thế đã ra ngoài từ rất sớm.”

Ngụy Thúc Dịch nghe mà buồn cười, gật đầu nói: “Ăn được, ngủ được, còn thích đi chơi, rất tốt.”

Nói xong, quay người bước đi: “Đi thôi, đến nha môn.”

Trường Cát vội đáp “Vâng”, theo sau công tử nhà mình, không khỏi thắc mắc: “Các cô nương khác nếu gặp phải chuyện này, chắc chắn sẽ khóc lóc sợ hãi đến chết khiếp, có lẽ không dám bước ra khỏi cửa…

Nhưng Thường cô nương lại rất thoải mái, ngoài ăn ngủ ra, chẳng thấy ở nhà chút nào.”

“Quả thực rất nhẹ nhàng.”

Ngụy Thúc Dịch thở dài: “Món nợ ân tình của Dụ công, ta vốn biết là tiện nghi nhặt được, nhưng tiện nghi nhặt đến mức này, thậm chí không cần cúi đầu chút nào, ta cũng không ngờ tới.”

Vừa đi vừa nói, đôi mắt đen láy của hắn hơi nheo lại, nhìn về phía mặt trời đang mọc.

Sương sớm tan đi, cây cỏ bắt đầu đâm chồi.

Gần nha môn Hợp Châu, một trà lâu sáng sớm đã rất náo nhiệt.

Các thực khách tụm ba tụm năm bàn tán nhiều về chuyện phủ Thích sử và vụ án làng nhà Chu.

Tuế Ninh ngồi trên lầu hai, cạnh cửa sổ, dường như không để tâm đến những lời bàn tán, tay chống cằm, tay kia chơi đùa với chén trà, ánh mắt chán nản nhìn xuống con phố dài phía dưới.

Cách đó không xa, đối diện trên đường chính là nha môn Hợp Châu, sáng nay nàng đã thấy nhiều người lần lượt bước ra khỏi nha môn, phần lớn là phụ nữ hoặc những người khuyết tật—

Ngụy Thúc Dịch đã tạm thời tiếp quản nha môn Hợp Châu, phối hợp với quan viên địa phương xử lý vụ án này, đêm trước toàn bộ dân làng Chu gia đã bị bắt đến đây, sau một ngày đêm thẩm vấn, đã xác định được ai là nạn nhân, sau đó hoặc được đưa về quê quán, hoặc được sắp xếp ở lại Hợp Châu.

“Công tử nhìn xem, đó là người nhà Lý Chính…”

A Triết nhỏ giọng nói.

Người phụ nữ khập khiễng vừa bước ra từ nha môn dắt theo một bé gái nhỏ.

Một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi chạy đến, không nói lời nào đã định giật lấy bọc đồ của người phụ nữ: “Đưa đây!”

“Ngươi làm gì vậy!”

Người phụ nữ né tay thiếu niên, kéo con gái lùi lại hai bước.

“Đây là tiền trợ cấp của nha môn, đương nhiên phải đưa cho ta!”

Thiếu niên trừng mắt: “Cha ta bị ngươi hại chết rồi, ngươi còn mặt mũi nào sống sót chứ!”

Mẹ ruột của cậu, vậy mà đã chỉ điểm cha ruột của cậu trước mặt quan phủ!

Quan phủ hỏi gì, bà nói nấy, thậm chí những gì quan không hỏi, bà cũng khai ra!

Thiếu niên còn định giật lấy lần nữa, nhưng đột nhiên sau gáy bị vật gì đó nhỏ nhỏ ném trúng.

“Ai!”

Cậu thiếu niên giận dữ quay đầu lại, thì mắt lại bị trúng thêm một cú nữa.

Cậu ta hét lên đau đớn, dùng một tay che mắt, chỉ thấy trên đất là một hạt lạc: “Rốt cuộc tên hèn nhát nào ném ta!”

Trên tầng hai, Tuế Ninh dựa người vào bệ cửa sổ, thoải mái bỏ một miếng thịt táo khô vào miệng.

“Ai da!”

Hạt nhân táo sắc nhọn, đâm vào trán thiếu niên, rách da chảy máu.

Cũng may người ra tay lúc này chỉ có độ chính xác, không đủ lực, nếu không hậu quả sẽ không chỉ đơn giản là rách da.

“…

Sao con trai nhà Lý Chính cũng được thả ra vậy?

Có người muốn trốn, hắn còn bắt người và đánh người, tôi tận mắt nhìn thấy mà!”

A Triết nói.

Tuế Ninh nhẹ nhàng phủi vụn ra khỏi tay, nhìn về phía người phụ nữ khập khiễng kia.

Còn có thể vì lý do gì khác, chẳng qua là một người mẹ mềm lòng, bao che cho con trai, giúp nó thoát tội mà thôi—

Nhưng lớn lên trong một nơi như thế, bị ảnh hưởng bởi những điều xấu xa, sao có thể là người tử tế được chứ?

Nhưng con đường vẫn phải do chính mình chọn.

Thiếu niên liên tiếp bị ném trúng, không tìm ra ai đã ra tay, nên cũng không dám tiếp tục hét lên, thay vào đó nắm lấy tay người phụ nữ: “Đi!”

“Buông mẹ ra!”

Cô bé khóc đuổi theo, nhưng bị thiếu niên đá mạnh ngã xuống đất.

Người phụ nữ thay đổi sắc mặt, mắt đỏ lên, dùng sức đẩy thiếu niên: “Ngươi điên rồi sao, Nữu Nữu là em ruột của ngươi!”

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán, thiếu niên, sau khi gặp phải những biến cố trong cuộc sống, nghiến răng định giơ nắm đấm về phía người phụ nữ.

“Dừng tay!”

Một toán vệ binh mang đao bước nhanh đến, thiếu niên lập tức biến sắc, thu lại nắm đấm.

Trường Cát dẫn đầu bước tới, cau mày hỏi: “Vì sao lại gây ồn ào ở đây?”

Công tử đã dặn dò, lo việc điều tra nhưng cũng phải duy trì trật tự trong thành phố.

“Đại nhân, đại nhân…”

Người phụ nữ khập khiễng nhận ra đó là người đã dẫn người đến bao vây làng Chu gia đêm đó, liền chỉ về phía thiếu niên, nước mắt lưng tròng: “Dân phụ có thể xác nhận, trong vụ bắt cóc lương dân ở làng Chu gia, nó cũng là đồng phạm!”

Dù là con ruột của mình, bà ta vẫn nghĩ rằng rời khỏi làng Chu gia, thoát khỏi địa ngục đó, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp—nhưng nhìn tình hình hiện tại, cậu ta không khác gì cha mình, một tên quỷ dữ!

Vì Nữu Nữu, bà không thể tiếp tục mềm lòng được nữa!

Nghe vậy, Trường Cát liền cho người bắt giữ thiếu niên.

“Ngươi… sao ngươi có thể ác độc và tàn nhẫn đến vậy!”

Thiếu niên nhìn người phụ nữ không thể tin được, vùng vẫy: “Thả ta ra!”

Trường Cát: “Đưa đi.”

“Không, ta không có, bà ta vu oan cho ta…”

Giọng thiếu niên dần trở nên hoảng loạn, cuối cùng biến thành sự yếu đuối cầu xin: “Mẹ, con sai rồi, con biết lỗi rồi!

Mẹ mau giải thích rõ cho họ đi!”

Người phụ nữ nhắm mắt, không nhìn cậu ta nữa.

Nhìn thiếu niên bị kéo đi, Tuế Ninh thở phào nhẹ nhõm—cuối cùng cũng không quá mù quáng.

Lúc này, từ chiếc xe ngựa không xa sau lưng Trường Cát, một bàn tay trắng nõn và dài nhấc rèm lên.

Phía sau rèm xe, vị công tử trẻ tuổi với gương mặt tươi sáng như cảnh xuân trên núi, mày mắt thanh thoát.

Vị thanh niên ấy ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của nàng.

Tuế Ninh chống cằm tựa vào bệ cửa sổ, khẽ nhướn mày, vẻ mặt bình thản không chút dao động.

Ngụy Thúc Dịch hơi nhíu mày, nở nụ cười nhẹ, khẽ gật đầu chào nàng.

Tuế Ninh cũng khẽ gật đầu đáp lại.

Nàng trong bộ dạng của một thiếu niên, vẻ mặt thản nhiên, tựa hồ như không có điều gì có thể khiến nàng dao động, khiến Ngụy Thúc Dịch không khỏi bật cười không thành tiếng, buông rèm xe xuống.

Chiếc xe ngựa nhanh chóng lăn bánh, rời đi hướng về nha môn.

Không lâu sau, Trường Cát bước nhanh lên lầu hai, mang theo một lời nhắn: “Công tử nhà tôi mời Thường cô nương ngồi đợi tại đây, đợi khi xử lý xong công vụ sẽ đến gặp cô nương.”

Tuế Ninh thản nhiên đáp: “Ta sẽ ở lại đến giờ Ngọ.”

Dù sao đến giờ Ngọ nàng cũng phải quay về biệt viện để ăn cơm.

“…”

Trường Cát đột nhiên hiểu ra ngụ ý của nàng rằng “quá giờ thì không đợi”, bèn im lặng cúi người chào và rời đi.

Ngay trước giờ Ngọ, Ngụy Thúc Dịch đã đến.
 
Xin Chào Trường An - Phi 10
Chương 11: Không có hứng thú


Khi Ngụy Thúc Dịch bước lên cầu thang cùng tùy tùng, trong đầu vẫn vang vọng những lời “buộc tội” của cặp vợ chồng nọ.

Nửa canh giờ trước, tại nha môn—

“Đại nhân, đôi vợ chồng nhà Chu mà ngài dặn phải giam riêng đã tỉnh, giờ có thể nói chuyện được rồi.”

Ngụy Thúc Dịch liền đích thân đến gặp họ.

Hai người được đưa từ biệt viện ở ngõ Liễu Kha ra ngày hôm qua.

Ngụy Thúc Dịch đã điều tra ra rằng chính cặp vợ chồng này đã bắt cóc Tuế Ninh đến Hợp Châu—thực ra cũng không cần điều tra quá kỹ, những tờ máu viết lời thú tội trong xe ngựa của hắn đã nói lên tất cả.

Sau cuộc thẩm vấn theo lệ, người phụ nữ bắt đầu khóc lóc thảm thiết, khiến Trường Cát suýt không giữ nổi vẻ mặt.

“Chính cô ta, chính cô ta đã đâm mù mắt dân phụ và đánh chúng tôi bị thương!”

“Cô ta đã lấy hết tiền bạc và đồ có giá trị của chúng tôi!”

“Cô ta còn bán chúng tôi đến ngõ Liễu Kha!”

“Chưa hết, cô ta còn bắt cóc cả đứa con nuôi mà chúng tôi nuôi suốt tám năm!”

“Còn nữa…”

Người đàn ông yếu ớt nói thêm: “Còn một con lừa…”

Nếu không có chứng cứ rõ ràng về tội trạng, hai người này thật giống như nạn nhân “đòi quan xử án” vậy.

Trường Cát: “…………”

Thường cô nương… hóa ra lại mạnh mẽ đến vậy sao?!

Đây đâu phải mỹ nhân, rõ ràng là một nữ tráng sĩ!

Ngụy Thúc Dịch hiếm khi lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên thực sự.

“Đại nhân, vậy có nên chữa trị cho họ không?”

Khi thấy vị quan điều tra bước ra khỏi phòng thẩm vấn, một lang trung chờ bên ngoài hỏi một cách thận trọng.

“Hỏi xong rồi thì không cần lãng phí thuốc nữa.”

Ngụy Thúc Dịch quay người bước đi.

Những người này tội ác tày trời, dù có chịu thêm bao nhiêu hình phạt đi nữa cũng không đủ để chuộc lại tội lỗi của họ.

Việc trị thương cho họ rồi lại vứt bỏ một nửa, so với những gì họ đã gây ra, cũng đã là quá nhân từ.

Hơn nữa, cô nương trẻ tuổi kia đi đường xa không dễ dàng, đánh người đến mức này chắc hẳn đã tốn không ít sức lực, làm sao hắn có thể để nàng phí công vô ích?

Chỉ là…

“Ngươi nói xem, Thường cô nương kia làm sao lại có thể làm được điều đó?”

Ngụy Thúc Dịch tò mò hỏi.

Trường Cát: “…

Thuộc hạ cũng muốn biết!”

Do đó, khi Trường Cát nhìn thấy Tuế Ninh lần nữa trong trà lâu, ánh mắt hắn đầy vẻ ngạc nhiên.

Gần đến trưa, quán trà chỉ có thể phục vụ trà và điểm tâm, không còn khách nào khác, cả tầng hai rộng lớn chỉ còn mỗi Tuế Ninh ngồi tại chỗ.

Ngụy Thúc Dịch ngay lập tức nhận ra bóng dáng ấy ngồi bên cửa sổ.

Bóng dáng ấy quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt vẫn bình thản, nàng từ tốn đứng dậy: “Ngụy Thị Lang.”

Tuế Ninh cố tình nhắc nhở bản thân đứng lên, trước kia nàng không có thói quen chủ động nói chuyện hay chào hỏi quan lại, càng không phải là một người trẻ tuổi như Ngụy Thúc Dịch mà nàng từng coi thường.

Nhưng giờ nàng là Tuế Ninh, nên phải tập quen dần với điều đó.

Hai người tuy đã gặp nhau hai lần trước đó, nhưng đây là lần đầu tiên Ngụy Thúc Dịch được nhìn thấy cận mặt cô nương họ Thường.

Chỉ một lần gặp mà cảm thấy thật không tầm thường.

Ví như lúc này, tuy nàng đã đứng dậy, nhưng không hề khiến hắn có cảm giác đang đón tiếp ai cả—

Nàng nhỏ tuổi hơn hắn, vóc dáng dĩ nhiên cũng không so được với một nam nhân trưởng thành như hắn, xét về thân phận, hắn là quan lại triều đình, còn nàng chỉ là một tiểu thư khuê các.

Nhưng không hiểu sao, nàng lại không tỏ ra ở thế yếu.

Loại khí chất vi diệu này không thể giả tạo được, cũng không thể che giấu.

Ngụy Thúc Dịch vốn là người cầu toàn, mà sự cầu toàn thường xuất phát từ cảm giác nhạy bén hơn người đối với sự vật—

Trong lòng hắn càng thấy thú vị, nhưng ngoài mặt vẫn giữ bình tĩnh, mỉm cười giơ tay lên: “Xin lỗi đã để Thường cô nương đợi lâu, mong được thông cảm.”

“Ta nói sẽ đợi đến trước giờ Ngọ, không phải là muộn.”

Tuế Ninh nhìn hắn: “Ngụy Thị Lang bận rộn với công vụ, điều này có thể hiểu được.”

Đối diện với ánh mắt nàng, Ngụy Thúc Dịch càng thấy thú vị.

Không hề tự cao, nhưng cũng không hề khiêm tốn, hắn vốn sinh ra đã được khen ngợi về gia thế, tài học và ngoại hình, chưa bao giờ hắn phải tự nhận thức về sự xuất sắc của mình mà không có người khác nhắc nhở.

Vì vậy, mỗi lần đối diện với ai, hắn luôn cảm nhận được ánh mắt ngưỡng mộ, khâm phục, thậm chí tò mò—nhưng trong mắt cô nương này, không hề có những điều đó, thậm chí còn không có chút hứng thú.

Ngụy Thúc Dịch không hề cảm thấy thất vọng, ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Trong mắt hắn nụ cười lại càng sâu hơn: “Giờ đã đến giờ Ngọ, không biết Thường cô nương có hứng thú cùng đến tửu lâu đối diện dùng bữa không?”

Tuế Ninh suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu.

Hai người cùng rời trà lâu, đi đến tửu lâu đối diện.

Tửu lâu này buôn bán rất tốt, đại sảnh đã chật kín khách, người phục vụ trực tiếp dẫn Ngụy Thúc Dịch và mọi người lên một phòng riêng trên lầu hai.

Đây rõ ràng là đã được sắp xếp từ trước—trong lòng Tuế Ninh hiểu rõ.

Nhưng tại sao Ngụy Thúc Dịch lại chắc chắn rằng nàng sẽ đồng ý đến đây?

Ừm, tuy có thể giải thích rằng đó là phương châm “cẩn tắc vô áy náy”, nhưng nàng… thật sự nhất định sẽ đồng ý.

Dù sao thì sau khi nói chuyện xong mới về biệt viện, chắc cũng không còn gì để ăn.

Vả lại ngồi trong trà lâu, nàng đã ngửi thấy mùi thơm của món ăn ở tửu lâu này rồi.

Sau khi gọi món, Trường Cát và A Triết ra ngoài canh giữ.

Nhìn cậu bé nhỏ tuổi, nghĩ đến những việc của Thường cô nương, Trường Cát ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng hạ giọng hỏi—

“Tiểu huynh đệ, ngươi… bị ép buộc phải theo Thường cô nương sao?”

A Triết ngơ ngác: “Ép buộc gì cơ?”

“Đi theo Thường cô nương ấy mà—”

Trường Cát ra hiệu cho cậu hạ thấp giọng: “Có phải bị ép không?”

“?”

A Triết nhìn hắn như thể đang nghe những lời vô lý, rồi hoảng hốt: “Huynh cẩn thận lời nói, cô nương là ân nhân cứu mạng của ta…”

“…”

Trường Cát gật đầu, rồi im lặng khép miệng.

Trong phòng, trong lúc chờ đồ ăn được mang lên, Ngụy Thúc Dịch đưa một miếng ngọc bội cho Tuế Ninh.

Tuế Ninh vừa nhìn liền nhận ra món đồ này.

“Đây là đồ lấy từ trên người Chu Nhị Xuyến, người ta nói là của Thường cô nương.”

Tuế Ninh khẽ gật đầu.

Đó là của nàng.

Là thứ nàng để lại cho A Lý trước khi rời khỏi kinh thành năm ấy.

A Lý đã giữ bên mình suốt những năm qua sao.

Nàng nhận lấy, cầm trong tay, dường như có thể nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ, vô tội của A Lý.

“Hành trình đến Hợp Châu lần này, Ngụy mỗ thực sự phải cảm ơn Thường cô nương rất nhiều.”

Giọng nói ấm áp dễ nghe của Ngụy Thúc Dịch cắt ngang dòng suy nghĩ của Tuế Ninh: “Ngụy Thị Lang cảm ơn ta điều gì?”

“Có hai điều phải cảm ơn.”

Ngụy Thúc Dịch mỉm cười nói: “Thứ nhất, c.

Thường cô nương đã đưa cho ta những tờ giấy cung tội, giúp ta rất nhiều, nếu không có chúng, nhiệm vụ đến Hợp Châu của Ngụy mỗ sẽ không thể suôn sẻ như vậy.”

Tuế Ninh khẽ ngạc nhiên: “Hôm đó ngươi đã nhìn thấy ta—”

Hắn cười mà không đáp, xem như đã thừa nhận.

Tuế Ninh: “…”

Nàng đã nói mà, tại sao hắn lại nói rằng tìm thấy “Thường cô nương” là tìm thấy “Thường cô nương”, hóa ra ngay khi nàng trốn vào xe ngựa của hắn, hắn đã để ý đến nàng rồi.

Nhưng… đã biết có người trốn trong xe ngựa của mình, mà hắn chỉ đứng nhìn như vậy sao?

Người này thật kỳ lạ.

Nàng không khỏi nhớ đến những lời than thở đầy bất lực trong những bức thư từ bạn cũ—

Lúc nhỏ, nàng ít khi quay về kinh thành, vì vậy không biết Ngụy Thúc Dịch khi còn bé trông như thế nào, những ấn tượng về hắn đều từ những lá thư của bạn nàng.

Ấn tượng của nàng về Ngụy Thúc Dịch cũng thay đổi theo tâm trạng của bạn nàng—“Con trai nhà ta đẹp hơn cả con gái”——“Con trai nhà ta cực kỳ thông minh, quả là thần đồng”——“Nhưng nó có vẻ hơi hỗn xược”——“Thằng nhóc này đã khiến ba thầy giáo bỏ đi rồi aa”——“Làm sao ta lại sinh ra một đứa con bất hiếu như vậy huhu”… nét chữ cũng trở nên cộc cằn, không còn dịu dàng yêu thương nữa.

“Nhưng…

Thường cô nương làm sao nhận ra đó là xe ngựa của ta?”

Ngụy Thúc Dịch thăm dò hỏi.

Đây chính là hỏi dò.

Tuế Ninh vẫn giữ vẻ bình thản: “Ta không nhận ra, chỉ tình cờ trốn vào, thấy xe ngựa được trang trí xa hoa, hẳn là của người có địa vị, nếu có lương tâm thì sẽ không làm ngơ trước việc này—không ngờ lại tình cờ đến được tay Ngụy Thị Lang.”

Ngụy Thúc Dịch gật đầu tỏ vẻ hiểu ra: “Ta đã nói mà, nếu cô nương nhận ra đó là xe của ta, sao lại không tìm ta giúp đỡ chứ.”

Tuế Ninh không bình luận gì thêm.

Thực ra nàng đã nhận ra đó là xe của nhà họ Ngụy, nhưng nàng khi đó đã nhầm Ngụy Thúc Dịch với Ngụy Dục, và… nàng khi đó cũng chưa biết mình là ai.

“Điều thứ hai phải cảm ơn là ơn của Dụ công.”

Ngụy Thúc Dịch không dừng lại ở chủ đề trước, mà tiếp tục: “Cô nương tự thoát khỏi hiểm cảnh mà không cần sự giúp đỡ của ta, nhưng cô vẫn đồng ý cùng ta trở về kinh, điều này giúp ta có được một ân tình từ Dụ công.”

Tuế Ninh nhìn hắn: “Tại sao không để hai ân tình bù trừ cho nhau, ngươi không cần đòi lại ân tình từ ông ấy nữa?”

Ngụy Thúc Dịch lắc đầu không đồng ý: “Sao có thể lẫn lộn như vậy.

Ta nợ cô một ân tình, Dụ công nợ ta một ân tình, tính toán như vậy mới rõ ràng minh bạch.”

Tuế Ninh nhìn hắn, chỉ thấy người này mặt dày vô cùng, nhưng lại vô cùng thẳng thắn.

Nhưng cũng phải thừa nhận rằng hắn khá hào phóng, không thiếu đồ ăn thịt.

Thôi cũng được, nếu hắn thừa nhận nợ nàng một ân tình, thì A Tăng cũng không bị thiệt.

Dù gì trong việc đòi nợ ân tình, nàng chưa bao giờ nương tay.

“Xin mạo muội hỏi, Thường cô nương có từng học võ không?”

Ngụy Thúc Dịch hỏi một cách tình cờ.

Tuế Ninh hơi thay đổi ánh mắt.

Ngụy Thúc Dịch đã có được ngọc bội, gặp Chu Nhị Xuyến, chắc hẳn cũng đã biết những gì nàng đã làm.

A Lý vốn không phải người luyện võ, nhưng Tuế Ninh cần giải thích những “điểm bất thường” của mình, nên chỉ trả lời một cách mơ hồ: “Chỉ là chút ảnh hưởng từ nhỏ mà thôi.”

“Không hổ danh xuất thân từ gia đình võ tướng.”

Ngụy Thúc Dịch mỉm cười, không rõ hắn có bị nàng đánh lừa hay không, rồi hỏi thêm vài chuyện khác, tỏ vẻ quan tâm, nhưng thực chất đều là sự tò mò thăm dò.

Tuế Ninh đáp lại có phần mệt mỏi, trong lòng đã lén lút lật mắt, may mà đồ ăn cũng nhanh chóng được dọn lên—cuối cùng cũng bịt miệng hắn lại.
 
Xin Chào Trường An - Phi 10
Chương 12: Hồi Kinh


Sau khi dùng xong bữa, khi bước ra khỏi tửu lâu, Ngụy Thúc Dịch một mình có cảm giác như đã trở nên rất thân thuộc với Tuế Ninh.

Vì Tuế Ninh ăn mặc như thiếu niên, nên cảnh tượng hai người vừa đi vừa trò chuyện, nhìn qua cũng không có gì bất thường.

Ngụy Thúc Dịch thật là một người dễ gần bẩm sinh—nghe giọng nói trong trẻo của người thanh niên bên tai, Tuế Ninh thầm kết luận trong lòng.

Lúc này, người dễ gần đó lại nói: “Nói ra thì, ta và Thường cô nương lần này gặp nhau ở Hợp Châu, xem như là đã cùng trải qua sinh tử rồi phải không?”

Tuế Ninh: “…

Cũng có thể nói vậy.”

Thật sự là trải qua sinh tử, chỉ có điều là tính mạng của người khác—cả vụ lật đổ làng Chu gia và phủ Thích sử chẳng phải cũng là “trải qua sinh tử” sao, và là rất nhiều mạng.

Trường Cát khẽ giật mình.

Trải qua sinh tử của người khác, lại tính là ân tình của mình—quả nhiên rất giống phong cách của công tử.

“Cũng thật kỳ lạ, ta với Thường cô nương có cảm giác như gặp nhau đã lâu, giống như quen biết từ lâu vậy.”

Ngụy Thúc Dịch mỉm cười nói.

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng và có chút nghiêm túc, không chút khinh suất, như thể hoàn toàn không liên quan đến chuyện nam nữ, mà chỉ đơn thuần là đối diện với một người đáng quý, hợp ý.

Tuế Ninh khẽ mỉm cười: “Có lẽ vậy.”

Theo một cách nào đó, quả thật là đã quen biết từ lâu.

“Hôm nay cảm ơn Ngụy Thị Lang đã mời bữa tiệc, giờ Ngụy Thị Lang có định quay lại nha môn để xử lý công vụ không?”

Tuế Ninh không cho hắn cơ hội nói thêm: “Nếu vậy thì ta cũng không làm phiền Ngụy đại nhân nữa.”

Nói xong, nàng dẫn A Triết cáo từ.

Ngụy Thúc Dịch: “Thường cô nương cứ đi thong thả.”

Tuế Ninh đã xoay người rời đi, bước chân không dừng lại, nàng giơ tay phải ra sau, xem như đáp lại.

Nhìn bóng dáng “thiếu niên” thoải mái và dứt khoát kia, Ngụy Thúc Dịch khẽ bật cười.

Khi lẫn vào đám đông, Tuế Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.

Dĩ nhiên nàng không ghét Ngụy Thúc Dịch, cũng không có lý do gì để ghét hắn—

Nhưng… lời nói của người này nhiều như tâm tư của hắn vậy, thật quá nhiều!

Một mặt nàng thấy khó mà yên ổn, muốn nghe bên này bỏ qua bên kia, nhưng lại sợ không cẩn thận sẽ bị hắn moi được điều gì, thực sự mệt mỏi.

“Công tử, sao ngài lại đối xử khác biệt với Thường cô nương như vậy, chẳng phải ngài luôn tự cho mình cao ngạo lắm sao?”

Trường Cát không nhịn được hỏi.

Ngụy Thúc Dịch: “Thường cô nương đặc biệt như thế, sao có thể không xứng đáng?”

Trường Cát: “…”

Đặc biệt hay không thì không biết, nhưng chắc chắn là khác thường.

“Thường cô nương vừa có năng lực, vừa thú vị, lại khiến người ta khó lòng hiểu được—”

Ngụy Thúc Dịch bước đi về phía nha môn, trong mắt lúc nào cũng ánh lên nụ cười: “Thật là điều chưa từng thấy.”

Trường Cát theo sau hắn, lẩm bẩm nhỏ: “Công tử nói thú vị… chẳng phải là vì Thường cô nương không muốn nói chuyện với ngài sao, thuộc hạ vừa đếm kỹ, ngài nói mười câu,Thường cô nương chỉ đáp một câu.”

Ngụy Thúc Dịch nghiêm túc chỉnh lại: “Ngươi không hiểu, đó gọi là trầm tĩnh và thông minh.”

“Thuộc hạ rốt cuộc cũng hiểu rồi…”

Trường Cát thật lòng nhận xét: “Hóa ra công tử lại thích những cô nương không thèm để ý đến mình.”

Dù chỉ mới gặp, nhưng “thích” ở đây không phải là ý thích thông thường, mà rõ ràng công tử không bài xích Thường cô nương.

“Trường Cát à.”

Ngụy Thúc Dịch bước đi chậm rãi, chắp tay sau lưng, thở dài: “Có ngươi bên cạnh ta bao năm nay, chẳng trách mà người ta luôn khen ta là nhân đức và rộng lượng—”

Trường Cát: “?”

“Dù chỉ hơi thiếu nhân đức một chút thôi, thì chỉ riêng cái miệng lắm lời của ngươi cũng đã khiến ta bị đuổi ra khỏi phủ quốc công không biết bao nhiêu lần rồi.”

Trường Cát nghe xong liền giật mình, lập tức im bặt.

Hắn không muốn bị đuổi khỏi phủ quốc công… nếu không, không biết Thôi Nguyên Tường sẽ chế giễu hắn ra sao nữa!



Tuế Ninh, giống như ngày hôm qua, lại ngồi ở trà quán trong thành cho đến chiều tối mới trở về biệt viện.

Khi Tuế Ninh dùng xong bữa tối, người hầu đến báo tin rằng Trường Cát dẫn người đến.

Nhìn thấy những túi lớn túi nhỏ được mang vào, sắp đầy cả sảnh, Tuế Ninh có chút ngạc nhiên.

“Ngoài những vật dụng hàng ngày, còn có bút mực, thơ tập và tiểu thuyết, để cô nương có thể giải trí khi rảnh rỗi.”

Trường Cát lại cho người đưa lên một hộp bạc: “Đây còn có ít bạc, công tử nói cô nương thích ra ngoài, trên người không nên thiếu bạc.”

Tuế Ninh nghe xong, cảm thấy kinh ngạc—Ngụy Thúc Dịch đúng là người rất chu đáo.

Nhìn chiếc hộp bạc được đưa đến trước mặt, nàng nói: “Đồ thì ta nhận, nhưng bạc thì không cần.”

Trường Cát nói: “Nhưng công tử bảo rằng, ngài nhận lệnh của Dụ công, không thể để cô nương bị thiệt thòi.”

“Ta có bạc để dùng, sao gọi là bị thiệt thòi được.”

Tuế Ninh đáp: “Ngụy đại nhân rất rộng rãi, nhưng quân tử lấy tiền của người phải đúng đạo lý, hơn nữa đây là tiền không cần thiết, xin hãy chuyển lời cảm ơn Ngụy đại nhân, ta đã nhận tấm lòng.”

Trường Cát há miệng định nói gì đó.

Quân tử yêu tiền lấy theo đạo lý…

Chẳng phải nàng đã lấy hết tiền bạc trong nhà tên lừa đảo ở làng Chu sao?

Nuốt xuống lời này, Trường Cát cúi người chào rồi rời đi, sau đó báo lại cho công tử.

Nghe xong câu trả lời của Trường Cát, Ngụy Thúc Dịch gật đầu: “Quân tử thông thường không lấy tiền phi nghĩa, còn Thường cô nương thì không lấy tiền không cần thiết… thật là phóng khoáng, khiến người khác phải suy nghĩ.”

Trường Cát: “…”

Vậy mà cũng khen được!

———-

Mấy ngày tiếp theo, Tuế Ninh mỗi ngày đều ra ngoài đúng giờ, những quán trà nổi tiếng trong thành hầu như đều được nàng ghé qua.

Thỉnh thoảng, nàng cũng ngồi trong những quán trà giản dị ven đường.

Ngụy Thúc Dịch ngồi trong xe ngựa đi qua một con phố, vô tình nhìn thấy một lần, chỉ thấy “thiếu niên” buộc tóc đuôi ngựa, ngồi ung dung cầm bát trà thô, dù vóc dáng nhỏ bé gầy gò, nhưng khí thế lại như Võ Nhị Lang chuẩn bị lên núi đánh hổ sau khi uống xong bát trà này.

Trường Cát nhìn thấy cảnh này, cảm giác danh hiệu “nữ tráng sĩ” mà hắn đặt cho Tuế Ninh nay đã hoàn toàn khắc sâu vào tâm trí.

Còn Tuế Ninh thì cảm thấy Ngụy Thúc Dịch, dù khi nói chuyện thường có vẻ lơ đễnh, không có phong thái của một quan chức triều đình, nhưng khi làm việc lại rất chắc chắn.

Mỗi ngày hắn đều ra ngoài sớm và trở về muộn, chỉ trong năm ngày đã hoàn thành mọi việc—quả nhiên, để có thể ngồi vững trên vị trí Đông Đài Thị Lang ở độ tuổi này, không chỉ dựa vào tài năng.

Khi mọi thứ đã ổn thỏa, đoàn quan điều tra do Ngụy Thúc Dịch dẫn đầu, cùng áp giải Triệu Phụ về kinh để xét xử, rời khỏi Hợp Châu.



Xe ngựa rời khỏi thành, tiến về phía Bắc, Tuế Ninh kéo rèm xe, nhìn về phía trước.

Nàng đã từng nhiều lần mơ ước một ngày có thể trở về quê hương, nếu có thể về lại kinh thành thì càng tuyệt vời hơn—

Và ngày đó thực sự đã đến, chỉ là với một thân phận khác.

Nhưng chỉ cần nàng nhớ rằng, nàng vẫn luôn là chính mình.

Nàng là A Lý, và cũng là chính nàng.

Chuyện của A Lý, nàng sẽ điều tra rõ ràng.

Và những điều bí ẩn mà nàng chưa kịp hiểu trước khi chết, nàng cũng sẽ đòi lại câu trả lời.

Thời gian trôi qua, mọi chuyện liên quan đến nàng dù có lẽ không còn ai quan tâm hay hỏi thăm, nhưng một khi nàng đã quay về, mọi chuyện sẽ không thể bị chôn vùi trong im lặng.

Tuế Ninh ngẩng đầu nhìn mây cuộn trên bầu trời.

Một cơn gió mạnh thổi qua, làm bầu trời vốn mờ mịt trở nên hoàn toàn u ám.

Gần đến giờ Ngọ, mưa bắt đầu rơi.

Ban đầu mưa rất lớn, khiến đoàn người phải tạm dừng hành trình, sau một canh giờ, khi mưa bắt đầu tạnh, Trường Cát mới ra lệnh tiếp tục lên đường.

Đến chập tối, đường trơn trượt do mưa khiến ngựa và người đều mệt mỏi, vì vậy đoàn người dừng lại nghỉ ngơi.

“…

Họ nói dù đã trễ hơn một canh giờ so với dự định, nhưng chỉ cần đi thêm mười dặm nữa là sẽ tới trạm nghỉ.”

Người hầu của Ngụy Thúc Dịch cười hỏi: “Người và ngựa đều cần nghỉ ngơi, có lẽ phải dừng lại một hai khắc, cô nương có muốn xuống xe đi lại một chút không?”

Tuế Ninh không quen ngồi xe ngựa đi đường, cảm thấy ngột ngạt nên gật đầu đồng ý, xuống xe để giãn gân cốt.

Nơi dừng chân này đã được chọn lựa kỹ càng, không xa đó là một dòng suối nhỏ trong vắt, tiện cho ngựa uống nước.

Nhìn cảnh tượng mười mấy con ngựa cúi đầu uống nước bên suối, trong đầu Tuế Ninh chợt hiện lên ký ức cũ, nàng liền bước tới gần.

Nàng tiến lại gần, thử vuốt đầu một con ngựa, ký ức đã lâu không nhớ lại bất ngờ ùa về, như những ngôi sao xẹt qua bầu trời ký ức.

Một binh lính dắt ngựa mỉm cười nói chuyện: “Xem ra tiểu công tử cũng là người yêu thích ngựa…

Ngựa đã ở bên cạnh người lâu ngày, cũng trở nên có tình cảm.”

Tuế Ninh khẽ gật đầu: “Đúng vậy, chúng hiểu tất cả, chỉ là không thể nói thành lời.”

Nàng cũng có một con ngựa, tên là Lựu Hỏa.

“Thường ngày ngươi có thích cưỡi ngựa bắn cung không?”

Ngụy Thúc Dịch không biết từ khi nào đã đi đến, cười hỏi.

Trước mặt mọi người, hắn không gọi nàng là cô nương, ai cũng chỉ nghĩ rằng đây là một tiểu công tử thân thiết với quan điều tra.

Khi Tuế Ninh chuẩn bị quay đầu lại, ánh mắt nàng bỗng thay đổi, toàn thân lập tức trở nên cảnh giác.

“Cẩn thận!”

Nàng giơ tay, mạnh mẽ kéo Ngụy Thúc Dịch, buộc hắn né sang một bên.

“Vút—”

Một mũi tên bay vụt qua từ bên kia bờ suối.
 
Xin Chào Trường An - Phi 10
Chương 13: Người Cứu Mạng Đã Đến


Mũi tên mang theo tiếng gió rít, đầu mũi sắc bén sượt qua vai Ngụy Thúc Dịch, ghim sâu vào thân cây lớn phía sau hắn.

“Bảo vệ đại nhân!”

Ngay khi Tuế Ninh cất tiếng cảnh báo, Trường Cát đã rút kiếm.

Ngụy Thúc Dịch lập tức tỉnh lại, nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Tuế Ninh, kéo nàng vào phạm vi bảo vệ của đội vệ quân, đồng thời lùi về phía sau.

Tuế Ninh nhìn về hướng mũi tên bắn tới—bên kia bờ suối, một số bóng đen nhảy vọt ra khỏi rừng, tay cầm đao, nhanh chóng lướt qua dòng suối, nước bắn tung tóe, ánh lên tia lạnh lẽo trong ánh hoàng hôn đầu xuân.

Những bóng đen di chuyển nhanh nhẹn, sát khí ngùn ngụt, nhưng dù sao cũng chỉ là một nhóm nhỏ, có vẻ không phải là đối thủ đáng sợ.

“Không được khinh suất—”

Tuế Ninh nhìn về phía khu rừng rậm rạp: “Bọn chúng không chỉ có bấy nhiêu người.”

Người ngựa chọn nghỉ ở đây chắc chắn đã kiểm tra kỹ xung quanh, và để ẩn nấp mà không bị phát hiện, kẻ địch gần đó không thể có quá nhiều người.

Nhóm thiện xạ ban nãy chỉ là mở đường, chờ cơ hội ra tay, còn lực lượng chính vẫn chưa xuất hiện.

Nàng vừa nói xong, từ trong rừng vang lên tiếng còi sắc nhọn, làm chim chóc bay tán loạn, mưa rơi từ những tán lá rung rinh như những chiếc kim.

Tuế Ninh rút con dao găm ra, cầm chắc trong tay.

Ngụy Thúc Dịch hơi bất ngờ: “?”

A Triết, đang chạy về phía Tuế Ninh, cũng lôi ra một con dao bếp từ trong áo.

Ngụy Thúc Dịch: “??”

Trong khi nhóm người mặc đồ đen đang chiến đấu với vệ quân, một kẻ đã bị chém đứt cánh tay, máu thịt văng tung tóe.

Ngụy Thúc Dịch kéo Tuế Ninh về phía sau mình, ngăn nàng nhìn thấy cảnh tượng máu me, rồi ra lệnh cho Trường Cát: “Dẫn người bảo vệ cô nương lên xe ngựa rời khỏi đây trước.”

“Không được.”

Tuế Ninh lập tức phản đối: “Bọn chúng không nhằm vào ta, ta cũng có thể tự bảo vệ mình, không cần chia quân để bảo vệ ta, như vậy chỉ làm giảm khả năng chiến thắng, đó là hạ sách.

Nên cử một người cưỡi ngựa về thành truyền tin cầu viện mới là kế sách vẹn toàn.”

Ngụy Thúc Dịch nhìn nàng một cái, rồi gật đầu: “Được, giải quyết xong rồi cùng đi.”

Vừa dứt lời, hàng loạt bóng đen ào tới từ các hướng khác nhau, hoặc tấn công trực diện, hoặc chặn đường rút lui, tạo thành một vòng vây siết chặt, ít nhất cũng phải gần trăm người.

Cuộc phục kích này rõ ràng đã được tính toán kỹ lưỡng—mục tiêu là g**t ch*t vị quan điều tra và phá hủy xe tù.

Tiếng binh khí va chạm vang lên đinh tai, ngựa hoảng sợ hí vang, dòng suối nhỏ bị nhuốm đỏ bởi máu.

Cùng lúc đó, chiếc xe tù chở Triệu Phụ bị chém thành nhiều mảnh dưới đao của hai kẻ áo đen.

“Ngăn chúng lại!”

Một vệ binh hét lên.

Ngay sau đó, một tên áo đen vung đao chém xuống—người mặc áo tù không được cứu mà bị chặt đầu ngay tại chỗ.

Cuộc tấn công này không phải để cứu người, mà là để bịt miệng!

Những kẻ áo đen đã hoàn thành mục tiêu, nhưng chúng không có ý định rút lui.

Tên cầm đầu giơ tay lên, lạnh lùng ra lệnh: “Lấy đầu Ngụy Thúc Dịch!

Không để ai sống sót!”

Ngụy Thúc Dịch, người vừa bị “đặt hàng lấy đầu”, lắc đầu thở dài: “Ta đã nói rồi, làm quan điều tra nghe có vẻ danh giá, nhưng rõ ràng đây là công việc phải liều mạng mà làm.”

Tuế Ninh quay đầu lại, liền thấy gương mặt hắn đầy vẻ bất mãn và phàn nàn.

Đây là đang bị ám sát phải không? Tuế Ninh tự hỏi, mang theo chút nghi ngờ, nàng nhìn quanh trận đấu kiếm đầy khói lửa—Ngụy Thúc Dịch là ngớ ngẩn, hay hắn có kế hoạch dự phòng nào đó?

Người trong xe tù đã chết, đám sát thủ áo đen liền quay sang bao vây Ngụy Thúc Dịch.

Chúng ra tay vô cùng tàn nhẫn, không màng đến kỹ thuật, chỉ nhằm lấy mạng.

Có kẻ cầm đao lao tới, cung thủ từ xa đã kéo cung, một loạt mũi tên bay ra.

Trường Cát vung đao chắn mũi tên, đội vệ binh bảo vệ Ngụy Thúc Dịch rút vào trong rừng.

Tuế Ninh không biết Ngụy Thúc Dịch có âm mưu gì, nhưng nàng nhanh chóng giật lấy con dao bếp từ tay A Triết đang run rẩy.

Nàng nghĩ rằng nếu không ổn, nàng sẽ nhân cơ hội lén chuồn—nàng đã sống lại được một lần, không thể để mình chết vô lý thế này được!

Nàng không sợ chết, nhưng cái chết vô nghĩa và mơ hồ này thì thật không phù hợp, nàng không thích.

Tuế Ninh định dẫn A Triết rút sâu vào rừng, tránh xa Ngụy Thúc Dịch, nhưng ngay lúc đó, nàng cảm nhận được sát khí lạnh lẽo từ trên cao.

Dù đã mất hết sức mạnh, bản năng sinh tồn tích lũy từ những lần đối mặt với cái chết vẫn còn—nàng lập tức ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt vào kẻ áo đen đang nấp trên cành cây.

Tên sát thủ với cung tên trên tay ngỡ rằng mình đã ẩn nấp kỹ càng, không ngờ lại đối mặt với một đôi mắt sắc lạnh.

Hắn kinh ngạc trong giây lát, nhưng lập tức nạp tên vào cung nhanh hơn.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, tiếng chém giết vẫn tiếp tục xung quanh, không ai chú ý đến.

Tuế Ninh ném con dao bếp, lao thẳng về phía Ngụy Thúc Dịch, cả hai ngã lăn xuống sườn đồi.

Gần như ngay sau đó, mũi tên ghim sâu vào chỗ Ngụy Thúc Dịch vừa đứng.

“Công tử!”

“Cẩn thận, trong rừng cũng có mai phục!”

“Bảo vệ đại nhân!”

Ngụy Thúc Dịch tuy là văn thần nhưng không yếu đuối.

Hắn đã từng học võ, tuy không phải cao thủ nhưng sức trẻ giúp hắn chiếm ưu thế trong khi lăn xuống đồi.

Hắn dùng cánh tay che đầu Tuế Ninh, còn lưng hắn va mạnh vào thân cây.

Hắn khẽ rên lên, Tuế Ninh đã nhanh chóng ngồi dậy, như một con thỏ.

Ngụy Thúc Dịch cố nén đau, chống tay ngồi dậy, nhìn nàng.

“Hình như có thêm người tới—”

Tuế Ninh chăm chú lắng nghe, phân biệt được tiếng vó ngựa, nàng có chút sốt ruột: “Ngụy Thúc Dịch, rốt cuộc ngươi có kế hoạch không?”

Nếu còn chần chừ, nàng sẽ mặc kệ hắn thật sự!

Ngụy Thúc Dịch vẫn chưa trả lời, nàng nghĩ rằng ngay cả vì nể mặt mẹ hắn cũng chẳng thể cứu hắn.

Nàng mới chết một lần, không muốn chết thêm lần nữa—nếu chết mãi thế này, thật là nhục nhã, làm phí công Diêm Vương cho nàng cơ hội sống lại.

“Có.”

Ngụy Thúc Dịch mỉm cười, gật đầu: “Có đường lui.”

Hắn nói, rồi nhìn ra phía ngoài rừng: “Nhìn đi, người cứu mạng đã đến.”

Tuế Ninh nhìn theo ánh mắt hắn, đúng là nơi phát ra tiếng vó ngựa.

Trường Cát tiến đến đỡ Ngụy Thúc Dịch.

Những kẻ mai phục trong rừng đã bị tiêu diệt, Ngụy Thúc Dịch phủi tay áo: “Đi thôi, gặp lại cố nhân.”

Tuế Ninh nhìn những bóng người và ngựa thấp thoáng trong ánh hoàng hôn, tim nàng đập nhanh, như vừa cảm nhận được một điều gì đó, nàng chậm rãi tiến về phía trước.

Người đến là đồng minh, cục diện nhanh chóng thay đổi.

“Rút lui!”

Nhận thấy tình thế bất lợi, đám sát thủ áo đen chuẩn bị rút quân.

Chỉ trong tích tắc, tên cầm đầu bỗng khựng lại, cơ thể đông cứng tại chỗ.

Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện một lỗ thủng nơi tim, máu tuôn xối xả.

Hắn thậm chí chưa kịp nhìn thấy thứ gì đã xuyên qua người mình.

Tuế Ninh thì thấy rõ—mũi tên lao đi như chớp, xuyên qua cơ thể hắn như một tờ giấy mỏng, không gặp chút trở ngại nào.

Nàng nhìn về phía người bắn mũi tên.

Ánh hoàng hôn pha trộn giữa sáng và tối luôn đẹp lạ thường, nhưng lúc này chỉ còn lại chút ánh sáng cuối cùng, sắp biến mất—

Trước khi ánh sáng cuối cùng tắt hẳn, một người cưỡi ngựa tiến tới.

Con ngựa đen tuyền, người trên lưng ngựa mặc giáp đen, một tay cầm dây cương, tay kia cầm cung, khí thế sát phạt bao trùm.

Ánh mắt Tuế Ninh dừng lại ở cây cung dài trên tay hắn.

Nếu nàng không nhầm, cây cung này chính là…

“Thôi Đại đô đốc, đã lâu không gặp.”

Ngụy Thúc Dịch lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tuế Ninh.

Thôi Đại đô đốc?

Đây là…

Thôi Cảnh, người hiện đang thống lĩnh quân Huyền Sách?

Tuế Ninh ngước mắt nhìn lên, bản năng muốn thấy khuôn mặt người này.
 
Xin Chào Trường An - Phi 10
Chương 14: Thường Khoát


Gần đây, trong các trà quán ở thành Hợp Châu, Thường Tuế Ninh nghe không ít về danh tiếng của vị Đại Đô Đốc Huyền Sách quân – Thôi Cảnh, bởi đội quân này vừa giành một chiến thắng lớn.

Những lời đồn thổi về ngoại hình của hắn cũng đầy mâu thuẫn—một lúc thì bảo hắn đẹp tựa thiên thần, lúc thì lại bảo xấu xí đến kinh khủng.

Giờ đây, người đứng thẳng tắp kia, một nửa khuôn mặt chìm trong ánh hoàng hôn, khiến người ta không nhìn rõ các đường nét.

Chỉ có thể thấy lờ mờ những đường nét rõ ràng, sống mũi cao, và trên mặt có râu ria.

Cả người hắn toát lên khí chất nghiêm nghị, mang theo sát khí nặng nề, khiến người khác không dám đến gần.

Nhìn vào râu ria trên mặt hắn…

Thường Tuế Ninh bất giác cảm thấy hài lòng.

Nghĩ đến con cháu họ Thôi ở Thanh Hà, trong đầu nàng hiện lên hình ảnh của những văn nhân cao quý, mặc trường bào tay áo rộng, đậm chất thi thư, mùi mực in hương hoa cài trên tóc.

Lại nghe nói Thôi Cảnh chỉ là một thanh niên hai mươi hai tuổi, nàng nghĩ rằng để một người như thế thống lĩnh Huyền Sách quân, quả thực không mấy đáng tin cậy.

Nhưng nhìn vào thực tế, người này lại khiến nàng cảm thấy an tâm.

Chỉ có điều, dáng vẻ kiêu ngạo của con cháu nhà Thôi vẫn còn nguyên, hắn chẳng buồn xuống ngựa, chỉ liếc nhìn chiếc xe tù hỗn loạn, rồi thản nhiên nói: “Ngụy Thúc Dịch thất trách rồi.”

Giọng hắn lạnh lùng, không thể hiện cảm xúc.

“Đồ giả thôi mà.”

Ngụy Thúc Dịch cười nhẹ, đáp lại: “Biết rằng đường này không thể yên ổn, may mà biết được Đại Đô Đốc sẽ qua đây, lòng ta cảm thấy an tâm hẳn, nên mới chọn dừng chân nghỉ ở đây, tạo cơ hội cho kẻ địch, tiện nhờ Đại Đô Đốc dọn sạch cho, một công đôi việc.”

Thường Tuế Ninh nhìn Ngụy Thúc Dịch, lòng tự hỏi.

Nói ra tính toán trong lòng mình một cách thẳng thắn và bình thản như vậy, hắn quả thật là người thẳng thắn.

Người trên ngựa còn thẳng thắn hơn—

“Nếu biết thế, ta đã chọn đường khác mà đi rồi.”

Thôi Cảnh lạnh lùng nói.

Thường Tuế Ninh: “?”

Đây là cố nhân mà Ngụy Thúc Dịch nhắc tới sao?

Ngụy Thúc Dịch thì không để tâm, cười nói: “Dù sao cũng phải cảm tạ Đại Đô Đốc.”

Lúc này, vài binh lính Huyền Sách quân áp giải mấy tên sống sót tới.

Theo lệnh của Thôi Cảnh, chúng bị ném về phía người của Ngụy Thúc Dịch.

Từ “ném” này khá chính xác—đặc biệt là khi nhìn vào vẻ mặt không ưa nhau của hai bên.

Bên phía Ngụy Thúc Dịch là Trường Cát.

Phía Huyền Sách quân là một thanh niên có vẻ cùng tuổi với Trường Cát.

Khi thanh niên kia ném đám tù nhân về phía Trường Cát, ánh mắt hắn tràn đầy kiêu ngạo.

Trường Cát tức giận đến mức ngực phồng lên, đứng thẳng lưng như thể sẵn sàng đập vào ngực đối phương.

Nếu ngực có thể nói, thì có lẽ hai người này đã đấu khẩu qua lại ít nhất là cả trăm lần.

“Đô đốc, mọi việc đã xử lý xong.”

Vị tiểu tướng trẻ đến bên cạnh Thôi Cảnh, cung kính báo cáo.

Thôi Cảnh ừ một tiếng, cầm lấy dây cương, chuẩn bị rời đi.

Ngụy Thúc Dịch chắp tay: “Khi về kinh, ta nhất định sẽ mở tiệc tạ ơn.”

“Không rảnh.”

Thôi Cảnh lạnh lùng quay đầu ngựa.

Vị tiểu tướng trẻ kia cũng lên ngựa, trước khi đi còn hất cằm nhìn Trường Cát với ánh mắt khinh thường.

Nhìn đối phương rời đi, Trường Cát nghiến răng: “…

Công tử, ngài nhìn xem, tên Thôi Nguyên Tường kia thật đúng là một kẻ ngạo mạn!

Thắng một trận đã kiêu ngạo đến vậy!”

Ngụy Thúc Dịch bình tĩnh đáp: “Thắng trận thì có lý do để kiêu ngạo.”

“Nhưng hắn…”

Nhìn Thường Tuế Ninh đang đi về hướng quân Huyền Sách trên quan đạo, Ngụy Thúc Dịch thong thả bước theo, miệng nói như thể đùa cợt: “Đợi khi vào thành và tới dịch quán, chắc chắn sẽ còn chạm mặt nhau.

Ngươi cứ hẹn hắn đấu tay đôi, sống chết không màng, ta sẽ giả vờ như không biết gì.”

Trên đường về kinh thành, Thôi Cảnh là tướng chính, dẫn đầu quân đội tiến về phía trước.

Đội quân tiền phong theo sát Thôi Cảnh vừa giúp Ngụy Thúc Dịch tiêu diệt đám thích khách.

Nghe nói Thường Khoát là phó tướng, đáng lẽ phải ở trong đội tiền phong, nhưng sao lại không thấy bóng dáng ông ta?

Thường Tuế Ninh đưa mắt tìm kiếm trong hàng ngũ tiền phong, nhưng không thấy Thường Khoát, nên nàng chuyển sang nhìn về phía quân trung tâm.

Đội quân hùng hậu di chuyển chậm rãi, phía trước dừng lại đột ngột khiến người trong đội trung tâm hỏi lớn: “Phía trước có chuyện gì mà dừng lại thế?”

Người hỏi đang nằm trong xe ngựa nghỉ ngơi, vừa ngáp vừa vén rèm xe lên.

Một binh sĩ bên cạnh xe ngựa trả lời: “Có thích khách tấn công đoàn, Đại Đô Đốc đã ra tay giúp Ngụy Thúc Dịch giải quyết ổn thỏa.

Tướng quân cứ yên tâm mà nghỉ ngơi, dưỡng thương.”

“Ồ, thế cái viên quan xui xẻo bị ám sát là ai vậy?”

Thường Khoát hỏi, giọng điệu không mấy bận tâm: “Có ai bị thương nặng không?”

Thực ra, ông nói nhiều vì trên đường quá buồn chán.

Thôi Cảnh không cho ông cưỡi ngựa, bắt ông ngồi trong xe để dưỡng thương, đến nỗi ông sắp phát điên vì bị nhốt kín thế này!

Đang lúc binh sĩ trả lời, một binh sĩ khác tiến đến hành lễ rồi báo cáo: “Tướng quân, Ngụy Thúc Dịch, Thị Lang Môn Hạ Tỉnh, xin gặp ngài, nói là có việc cần bàn.”

“Ngụy Thúc Dịch…

Thế tử của Trịnh Quốc Công?”

Thường Khoát không hiểu: “Hắn tìm ta làm gì?”

Nói rồi, ông cũng không chần chừ mà xuống xe ngựa.

Quân đội Huyền Sách không dễ bị ai xâm phạm, Thường Tuế Ninh đứng cách đó mười bước, nhìn thấy bóng dáng người đàn ông vừa bước xuống xe, cảm giác trong lòng bỗng trào dâng cảm xúc khó tả.

Nàng biết rằng đã mười lăm năm nàng chưa gặp lại đại huynh của mình, Thường Khoát.

Nhưng đến khi thật sự nhìn thấy ông, nàng vẫn không khỏi bàng hoàng—Thường Khoát sao đã già đi nhiều như thế?

Cũng phải thôi, Thường Khoát vốn lớn hơn nàng nhiều tuổi, thuộc hàng trưởng bối, giờ hơn mười năm nữa trôi qua, tính ra ông đã hơn năm mươi tuổi rồi.

Nhìn người đàn ông đang bước tới, mái tóc ông đã bạc đi nhiều, Thường Tuế Ninh không thể kìm nổi cảm xúc, siết chặt tay, đầu mũi cay cay khó chịu.

Trong ký ức của nàng, Thường Khoát luôn là một người lực lưỡng, mạnh mẽ vô song, chưa từng có ai sánh kịp, và nàng chưa từng thấy ông bệnh tật.

Thậm chí, dù có bị dịch bệnh đậu mùa quét qua, có lẽ dịch bệnh ấy cũng bị ông đánh bay ra khỏi người mà chạy trốn.

Nhưng giờ đây…

Thời gian thật không thương xót ai, Thường Khoát của ngày xưa giờ đã trở thành “Lão”

Thường Khoát.

Ngụy Thúc Dịch đứng bên cạnh thấy mắt cô gái trẻ đỏ hoe, cũng có phần ngạc nhiên.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Thường Tuế Ninh trông không hề mạnh mẽ như mọi khi—

Quả nhiên là người nhà.

Chỉ khi gặp được người thân, mới có thể tỏ ra yếu đuối, mới dám để lộ sự mềm yếu.

Nhưng đây có phải là người thân của Thường Tuế Ninh không?

“Ngụy thế tử.”

Thường Khoát tiến đến, chắp tay hành lễ với Ngụy Thúc Dịch.

“Thường tướng quân—”

Ngụy Thúc Dịch đáp lễ rồi quay sang nhìn Thường Tuế Ninh.

Thường Khoát theo ánh mắt của hắn, liếc nhìn một lượt, vẫn không có biểu cảm gì.

Ngụy Thúc Dịch: “?”

Thường Tuế Ninh: “?”

Thường Khoát: “?”

Ý gì đây?

Ông vừa nhạy bén vừa không nhạy bén nhận ra trọng điểm của Ngụy Thúc Dịch, nhìn Thường Tuế Ninh thêm một lần nữa, với ánh mắt “nhìn quen mà không nhớ” hỏi: “Tiểu lang quân này là ai?”

“……”

Thường Tuế Ninh sững sờ.

Ngụy Thúc Dịch đáp: “Không phải đây là tiểu thư của Thường gia sao?”

Thường Khoát trợn tròn mắt, bước tới gần, chăm chú nhìn, rồi kinh ngạc thốt lên: “Tiểu…

Tiểu Tuế Ninh?!”

Thường Tuế Ninh gật đầu, gương mặt tê cứng.

“Hai năm không gặp… đã cao thêm rồi!

Trông ra dáng đại cô nương rồi đấy!”

Thường Khoát vừa kinh ngạc, vừa cố ý hạ thấp giọng: “Nhưng… sao Tiểu Tuế Ninh lại ở đây?

Lại còn cải trang thế này?”

Và tại sao lại đi cùng với Ngụy thế tử, người chẳng hề liên quan?

Thấy Thường Khoát chưa hay biết chuyện Thường Tuế Ninh bị mất tích, Ngụy Thúc Dịch lên tiếng: “Chuyện này dài dòng, Thường tướng quân cũng sẽ vào thành, chi bằng vừa đi vừa nói chuyện?”

Thường Khoát đương nhiên đồng ý.

Chiếc xe ngựa của Ngụy Thúc Dịch và Thường Tuế Ninh đã bị hỏng trong trận chiến vừa rồi, nên cả ba cùng lên xe của Thường Khoát.

Nhìn cô gái ngồi trước mặt, Thường Khoát có quá nhiều thắc mắc cần giải đáp!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back