Tâm Linh Xích Hồn (Scarlet Soul)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
331577328-256-k208878.jpg

Xích Hồn (Scarlet Soul)
Tác giả: HiNguyn531207
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đỏ tươi như máu, rực rỡ như hoa, li kì như cổ tích, chuyện gì đang diễn ra, không một ai biết.​
 
Xích Hồn (Scarlet Soul)
Mộng Tưởng: Khởi Đầu


Lại là nó, cái không gian trống rỗng không một tia sáng nhóm nhen.

Lại là mơ sao?

Đã bao lâu rồi nhỉ, lại là những giấc mơ kì quái ấy.

Nhưng lần này có một thứ gì đó mới lạ, khác hẳn những lần trước, phải nói như nào nhỉ.

Bá Hiếu đã thường rất sợ bị mắc kẹt trong những giấc mơ này, nhưng lần này những tia sáng và một tiếng nói đã làm cậu ngạc nhiên, từ phía ánh sáng ấy phát ra một giọng nói, thứ giọng nói mang âm thanh chán nhường của một thứ không rõ là sinh vật hay ảo giác:

- Đến đây nào, nhóc!

Ta có chuyện cần nói với cậu.Trong khoảng không gian tối tăm, Bá Hiếu cũng không thể làm cách nào khác ngoài làm theo giọng nói, cậu cũng mặc định đây chỉ là giấc mơ như bao lần khác.

Vừa đặt chân bước về phía âm thanh, cậu đưa mắt hoài nghi, hỏi:- Thực ra thì ngươi là thứ quái gì thế-

Bước ra ngoài phía ánh sáng, đập vào mắt cậu là một khoảng không gian sặc sỡ màu sắc từ đủ các loài hoa và giữa chúng nhìn về phía cậu, một chiếc áo choàng dường như chỉ có đôi mắt:- Ngươi biết ấy chứ, con người thường hay nhầm ta với cái chết đó là lí do họ lo sợ ta, ta chỉ có một nhiệm vụ nắm trung gian giữa họ và cái chết.

Nhóc là Bá Hiếu, đã nghe về tác giả nguời Đan Mạch C.H.Anderson chứ?

- Ý ông là... cõi chết?

- Chính xác!

Hiểu ý ta đấy, ông là con người đạt được ranh giới giữa tâm linh và thực tại, chính ta còn phải ngưỡng mộ khi đưa ông ta đi.

Trong câu truyện "Người mẹ" của Anderson cõi chết được miêu tả như một vườn hoa nơi mỗi bông hoa tượng trưng cho một sinh mạng.- Việc đó thì liên quan gì đến ta chứ?

Sao ta lại mơ thấy những điều này?Thần chết đi tiếp sâu trên con đường đá băng qua khoảng đất ngập hoa, hắn cẩn trọng để ý từng sinh mạng nhân giới:

- Nhóc, ngươi nghĩ đây là mơ sao vậy cố tỉnh dậy đi.Bá Hiếu bất giác đưa tay lên mặt, cậu không cảm thấy gì cả, cậu không thể cảm thấy bản thân như cậu chính là linh hồn.Trong lúc ấy, gió luồn vào trong cửa sổ một ngôi nhà nhỏ đẩy ngọn đèn dầu nhỏ đổ lên bàn thờ, ngọn lửa sau đó cũng lan rộng chốc lát mọi thứ đã chìm trong biển lửa.Bá Hiếu kinh hãi đưa mắt nhìn Thần chết, những gì cậu đang thấy đều là sự thật, tất cả mọi thứ, cậu mất bình tĩnh chết lặng giữa cánh đồng hoa rực rỡ.

Mọi thứ xung quanh bỗng biến mất, Bá Hiếu bật dậy trong một căn buồng, cậu thở phào nhẹ nhõm rằng đó chỉ là mơ.

"Róc rách...R-Róc rách.."

Bá Hiếu cảm thấy một cảm giác khó chịu và phát hiện ra một vết cắt ở cổ tay, máu từ vết thương liên tục tuôn ra và trong phút chốc đã ngập căn phòng kín.

Bá Hiếu chìm trong máu, cậu không thể thở, cậu mất bình tĩnh, máu tràn ngập phổi lấy chỗ của không khí.

Bá Hiếu chết đuối, cái xác dần chìm xuống sàn căn phòng như một cơn ác mộng.

Bá Hiếu lại tỉnh dậy ở không gian ấy, thời gian vẫn vậy, cậu nghe rõ tiếng nói vật vờ nhưng mang sự thật kinh khủng của Thần chết:

- Để ta nhắc lại nhé nhóc, nhóc chết rồi!

Bá Hiếu ngã phịch xuống, cậu còn không cảm thấy gì, phát ra giọng nói của một con người đã mất tất cả:

- Tại sao chứ?

Sao ta lại ở đây, ba mẹ ta đâu?- Chết, chết cả rồi, cả nhóc cũng thế, đáng lẽ ra là thế nhưng...

Bá Hiếu cũng không nói gì nữa cậu đưa mắt lờ đờ suy nghĩ bỏ mặc số phận.

Thần chết đưa tay ra, nói:- Chưa, cậu chưa chết, đó là định mệnh, số của cậu đáng ra đã tận tại đây nhưng dòng chảy định mệnh đã cuốn trôi nó, mọi thứ vốn đã kết thúc từ 17 năm trước.

Đó là câu chuyện của quá khứ:// Rè..rè.r...20/5/2006 Chúng tôi là phóng viên từ VTV 25 đài truyền hình Việt Nam đang có mặt tài vụ tai nạn xe chở hàng thảm khốc lấy đi sinh mạng của hai người.

Vụ tai nạn được cho là rất khủng khiếp khi hai chiếc container cùng lao vào một chiếc xe con giữa một đoạn đường tại TP.Hồ Chí Minh 2 đầu xe tương tự như thi thể 2 người tài xế đều bị nghiền nát khủng khiếp nhưng kì diệu thay cả một gia đình trong chiếc xe con đã sống sót kì tích trong vụ việc...Điều..kì...diệu....nào-...//- Đúng vậy, ba mẹ cậu đã lập khế ước với tử thần cũng chính là ta, họ đánh đổi đứa con đầu lòng của họ để được sống, ta đã can thiệp.- Hảa?!

- Nhưng ba mẹ cậu đã phạm phải tội nghiêm trọng: Không tôn trọng khế ước.

Khi ta xuất hiện tại cửa buồng sinh 15 năm trước, họ đã né mặt ta.

Điều gì đến cũng phải đến họ bị định mệnh quật chết, ngọn lửa đã nuốt chửng họ.

Còn cậu, định mệnh bỏ qua cậu số phận của cậu rất kì lạ nó như liên kết với một thứ gây chướng mắt ta từ đã lâu.Thần chết đi đến một chiếc nhà kính trong vườn hoa kính là những con người, gia phả gây ảnh hưởng lớn tới thế lực tâm linh, là bông hoa của ba mẹ Bá Hiếu, nó đã bị thiêu rụi, họ hẳn đã lường đến điều này nhưng vẫn một mực mạo hiểm, đó là vì Bá Hiếu.

Bên cạnh đó có bông hoa tỏa ra thứ ánh sáng trắng lấp lánh kì lạ, đặc biệt đó là cả một chùm hoa chỉ có một bông bị ngắt, đó là những bông hoa của Bá Hiếu, cho thấy số sinh mệnh còn lại của cậu.

Chẳng biệt tại sao, chẳng biết vì cái gì sinh mệnh của cậu lại nhiều như vậy.

Thần chết tiếp tục bước, cho đến khi những màu sắc sặc sỡ biến mất, phía cuối của con đường vô tận là một bụi gai bốc lên mùi hôi thối, giữa chúng là một bông hồng đen tỏa ra cảm giác ma mị.

Thần chết giương lưỡi hái chém thứ hoa ấy, Bá Hiếu bất ngờ lùi lại, chiếc lưỡi hái cùng tay của Thần chết tan thành bụi, đây là linh hồn của một kẻ mang họ Lương người mà đứng trên cả thần thánh, lạm dụng đức tin hắc ám để trở nên bất tử:

- Không sao đâu!

Lần nào cũng vậy, nó sẽ lành sớm thôi.

- Thần chết chỉ vào bông hoa - Từng thời khắc bông hoa ấy còn tồn tại vị trí của thánh thần và các thực thể siêu nhiên sẽ còn bị lay động, được tượng trưng là kết thúc của thế giới trong đạo Thiên chúa, bông hoa này đánh dấu ngày tàn của thế giới: "Tận thế".

Tận thế sẽ sớm ập đến, không có cách nào để ngăn nó kể cả thần thoại, Đức Phật hay "Người", tất cả chúng ta chỉ có thể trông chờ vào lời tiên tri từ trước khi con người đầu tiên được tạo nên bởi chúa: "Mọi thứ đều có kết cục của nó, số mệnh của loài người cũng vâyj, nhưng vào thời điểm mọi thứ sắp tàn lụi, một định mệnh sẽ đưa con người ra tự cứu lấy chính con người, sẽ còn "Hậu Tận Thế", mọi thứ chưa phải là kết thúc, chỉ là kết thúc vẫn đang dần nhói nhem."

Bá Hiếu, cậu là con người sau lời tiên tri, con người sau 1000 năm chờ đợi, đó là số phận, là định mệnh, không ai có thể chối bỏ nó kể cả các thực thể vĩ đại.

Nói xong, Thần chết đưa Bá Hiếu ra một con sông ngập sương mù.

Con đò cũng bắt đầu đưa họ về lại nhân giới.

Bá Hiếu về lại căn nhà cũ, mọi thứ vẫn bình thường như chưa có gì xảy ra, chỉ có ba mẹ cậu là đã hoàn toàn biến mất.

Căn nhà trống rỗng mang cảm giác đượm buồn.

*Bệnh Viện Sao Bắc*

Một tiếng khóc vang khắp nhà xác, nhưng không có ai ở đó, tiếng khóc đã xé tan bầu không khí im ắng ở đó tạo ra một cảm giác ma mị.

Bụng của một cái xác được cho là đã chết vì sảy phình lên, một cái thai nhi xé toạc ngã nhào xuống sàn.

Thai nhi bê bết máu lêt lết trên sàn nhà xác, nó tiếp tục đi mãi đi mãi mà không ai nhận ra, ra đến đường đã có thể bò, cánh tay xăm hình đom đóm.

-----------------------------------Chương 1: Hết------------------------------------

-
 
Xích Hồn (Scarlet Soul)
Thần Linh Và Ác Quỷ


Trời nổi sấm, Bá Hiếu ngồi giữa căn nhà một cách im ắng, cậu nhìn xung quanh căn phòng tưởng chừng như trống rỗng.

Một tia chớp lóe ngang qua chiếu sáng một góc phòng.

Trong đôi mắt Bá Hiếu, luồng sáng chóng váng đã chiếu lên một thứ thực thể kì dị nằm yên trong góc tối, nó cũng lặng im như bầu không khí lúc ấy, Bá Hiếu không thể hiện cảm giác gì, cậu nhận thức được sẽ còn phải đối mặt với những thứ như thế trong thời gian dài nên đã bắt đầu tập làm quen với nó.

Dường như cuộc gặp gỡ với Thần Chết đã đem lại cho cậu khả năng mới, đôi mắt nhìn thấy thế giới âm dương.

Nhưng cái thứ kì dì kia không chỉ nằm yên đó, nó mọc ra một cái thứ giống như xúc tu bẩy nó đi, đường nó lăn qua nhoe nhoét thứ chất kì lạ màu đen sì.

Bá Hiếu nhìn nó lăn ra khỏi phòng một cách vô cảm, cậu tiếp tục ngồi tay cầm một tấm ảnh thờ bị nhòe, Thần chết bảo cậu chờ, cậu biết rõ thứ mà cậu đang chời đợi.

Bỗng chiếc tủ bên cạnh Bá Hiếu lảo đảo rồi một vật trên nó rơi mạnh xuống đất.

Vật ấy bắt đầu phát ra những âm thanh không rõ ràng:

/Rè..rè...P..phát hiện tử thi mang thai rách bụng, thai nhi mất tích và một vệt máu kéo dài trong nhà xác một bệnh viện X, nghi vấn ăn trộm tử th-...rè...rè..r..Rena từ từ bước vào căn phòng nơi chứa chiếc hộp nhỏ...rè..r...r..Những cánh cửa gỗ được tìm thấy ở khu di tích Bãi Thiên mang hình dáng đặc thù được cho là...rè...rè...r....Bài học ngày hôm nay là lợi ích của việc cho đi và nhận lạ-...r..rè..rè..Chó sói Fudi đang rình mò đàn cừu nh-......rè...r..rè...r...rè...rè.rè.....Mở...r..rè..Cửa...r....r.r..Cho..r..r.r.....Ta..r..rè...rè.rè/

Chiếc đài tắt lịm, nằm dưới đất im ắng.

Chiếc taxi cuối cùng cũng đến trước cửa nhà Bá Hiếu, cậu biết chắc chắn nó đã đến và đứng dậy, bước về phía cánh cửa.

Xuống xe là một bà lão với hình xăm đom đóm nổi bật trên cánh tay, bà chống gậy bước về phía cánh cửa mở chờ sẵn.

Bá Hiếu lại nhớ về ngày xưa, những câu chuyện cổ tích, trớ trêu thay mọi việc bây giờ giống y như hồi ấy vậy, cậu đón bà lão với một nụ cười gượng:- Không biết bằng cách nào nhưng chào mừng bà trở về từ cõi chết.

Cải tử hoàn sinh là một nghi thức đã tồn tại từ lâu trong lịch sử tâm linh, cải tử hoàn sinh tức hồi sinh là hình thức đưa con người trở về từ cõi chết, đây là một việc cấm kị trong thế giới song song.

Vì vậy việc này nếu được thực hiện phải là một thực thể có thể ghi đè lên thực tại là thần linh hoặc ác quỷ.

Việc con người nhờ ác quỷ nhúng tay vào sự sống đã tồn tại nhiều trong lịch sử nhân loại, việc này đòi hỏi những vật tế và rủi ro là rất cao.

Ngoài ra, việc nhân loại tu chí thành bậc thần tiên cũng không phải là không có, ở Việt Nam, ta có thánh Gióng của làng Phù Đổng cưỡi ngựa bay về trời trở thành thánh nhân bất tử, Phật Giáo có thái tử từ vương tộc Gautama, Siddhārtha Gautama là người đầu tiên hoàn toàn giác ngộ và trở thành Đức Thế Tôn cũng là bất tử.

Bà của Bá Hiếu, Lương Hiền Nhung gắn liền với những con đom đóm mùa hạ cũng đã vươn đến ngưỡng trời cao, có thể vượt trên phận tử do số mệnh sắp đặt.

Gặp được cháu, bà lão không kìm được lòng mà ôm chầm lấy.

Bá Hiếu cũng khóc, giọt nước mắt kìm nén sau bao bi kịch và nỗi nhớ về ngày xưa, bà lão bắt đầu kể một câu chuyện, mọi điều cần biết về thế giới tâm linh:

- Từ xửa từ xưa, giữa dòng chảy định mệnh quyết định vạn vật trên đời tồn tại một loại năng lượng giữ cho các thực thể tiếp tục tự phát sinh được gọi là năng lượng tồn tại.

Mỗi thực thể, mỗi vật, mỗi người đều có cho mình số lượng lớn năng lượng ấy để tồn tại.

Năm 2600 Trước Công Nguyên, sau chuỗi năm chỉ có sống và chết trong yên bình, hành động giết hại đầu tiên đã xảy ra một cách vô ý và việc người ta nhận thấy sau sự kiện ấy là năng lượng tồn tại được chuyển giao cho người kết thúc một thực thể chứa năng lượng tồn tại ấy.

Thèm khát sức mạnh mà thứ năng lượng ấy đem lại, những bộ tộc trên trời dưới đất đã giao chiến nhau liên miên.

Tuy nhiên, để chấm dứt cuộc chiến tranh vô nghĩa ấy họ đã đặt những đứa bé mới ở giữa ranh giới ấy gọi chúng là con người.

Con người không biết gì về thứ năng lượng cho sự tồn tại của họ mà chỉ chăm chăm vào việc phát triển, tiến hóa.

Sau này, họ khám phá ra được các thực thể bố mẹ mà họ gọi là thần linh, nhưng vẫn hoài nghi về sự tồn tại của họ.

Ác ma, được đặt tên cho những gì con người thấy về thực thể phá hoại họ suốt quá trình phát triển, phần lớn con người sợ hãi ác ma tuy nhiên ngược đời làm sao lại tồn tại những kẻ thèm khát sức mạnh của chúng.

Con người cứ phát triển như thế cùng với sự tồn tại của những ác ma.

Ác ma tồn tại thực thực ảo ảo, con người sau này bắt đầu hoài nghi với sự tồn tại của chúng.

Đi đôi với những phát triển khoa học, mọi sự kiện tâm linh được giải thích bằng vật lí, sinh học và hóa học...

Những con người phát hiện ghi chép của tổ tiên bắt đầu thành lập lại các tổ chức tôn giáo hay hoạt động đơn độc làm thầy cúng, phần lớn đều bị đồng tiền tha hóa.

Ác ma cũng im ỉm, sự xuất hiện ít ỏi của chúng khiến chúng bị gán cái tên "truyền thuyết đô thị" và "sản phẩm của trí tưởng tượng", nhưng sự tồn tại của chúng là chắc chắn.

Cứ như vậy ma quỷ ẩn trong bóng tối, âm thầm chờ đợi "Bình minh màu đen".

Nghe xong, Bá Hiếu tiếp tục giữ im lặng, cậu nghĩ về thứ năng lượng tồn tại phi lý, nghĩ về lí do mình tồn tại và nghĩ về vận mệnh đón chờ cậu ở phía trước.

--------------------------Chương 2: Hết------------------------------
 
Xích Hồn (Scarlet Soul)
Cơn Ác Mộng Dang Dở


Một tiếng rú ghê rợn dài đằng đẵng đánh thức Bá Hiếu, cậu tỉnh dậy giữa một đồi cỏ lau.

Đêm khuya tĩnh mịch, ánh trăng trắng dịu rọi qua khuôn mặt mơ màng của cậu.

Bá Hiếu đứng dậy và tự hỏi tại sao lại là nơi này.

Tiếng rú vọng lên một lần nữa, ánh trăng chuyển màu đỏ đọng lại lên khóe mắt cậu, ông Trăng nhoẻn miệng cười ghê rợn, mở to đôi mắt không tròng.

Cậu lảo đảo lùi lại, lưng đập vào tường - Đồng cỏ đã biến mất, thay vào đó là một con hẻm nhỏ với bầu không gian hẹp, giãn nở liên tục.

Tiếng rú vang vọng, dai dẳng thúc giục Bá Hiếu chạy, cậu cố gắng chạy thật nhanh nhưng chỉ có thể lết đi một cách khó khăn, thở hổn hển.

Cậu vấp vào một vật nhớp nháp rồi ngã ra đất, nhìn lại thì chỉ thấy một con ngươi nát bét, những thứ như thế cứ lên tục trồi ra từ những bức tường, kéo về phía Bá Hiếu.

Cậu không thể chạy, gào thét không ra hơi, nước mắt cũng không thể rơi, cứ thế chìm trong đống thịt nhão nhoét...Ree-....5:30 A.M 5/12/2021,- Reengggg....Reeeeenggg.......Reengggg.....

Bá Hiếu bật dậy, mặt tái mét, cậu nhận ra rằng đó chỉ là giấc mơ - Không, đó không phải giấc mơ, đó là một cơn ác mộng.

-Cạch...Xoảng- Một bóng đen nhỏ trên bàn đẩy chiếc đồng hồ rơi xuống làm nó vỡ nát.

Sau đó, nó quay lại yên tĩnh nhìn Bá Hiếu.Bá Hiếu cũng nhận ra rằng, từ bây giờ, sự tồn tại của những thứ như thế này sẽ như là một lẽ hiển nhiên, như không khí hay con người.

Sau tất cả, cậu cần lơ chúng đi và tiếp tục cuộc sống thường ngày.

Hôm nay, như bao ngày khác, cậu cần quay trở lại trường học.

Cậu bước ra bàn ăn, nơi bữa sáng đã được chuẩn bị như thường lệ, chỉ khác là không có ai ở đó cả, bà cậu sẽ không xuất hiện vào buổi sáng, đó là khế ước giữa thánh thần và dòng chảy sinh mệnh.

Vừa ăn vừa nghĩ, một cái đầu rơi vào bát mì của cậu, rỉ ra thứ nước màu đen, Bá Hiếu cũng dừng bữa sáng và bước đến trường.Ở trường, Bá Hiếu không là ai cả, không bạn bè, bố mẹ chết cũng chẳng ai quan tâm, cô giáo cũng vậy.

Đối với họ những thứ liên quan đến một kẻ không tồn tại thì cũng chẳng tồn tại.

Cậu ngồi học một cách chán nản, tâm trí bay theo những cơn gió se của mùa đông.

Bỗng chiếc quạt trần rơi xuống chiếc bàn ngay trên cậu, nó vẫn quay liên tục với xu hướng tăng tốc như một chiếc máy xay, xay nhuyễn hai đứa học sinh, thịt máu bắn tung tóe."

Chết tiệt..Chết tiệt..Chế-!"

Bá Hiếu bật dậy hét lớn, tay bịt miệng muốn nôn mửa, cả lớp quay lại nhìn cậu, mọi thứ vẫn bình thường, không có chiếc quạt trần và không có đống thịt nào cả.

Giáo viên cho rằng cậu mệt và đề nghị cậu xuống phòng y tế, Bá Hiếu cũng theo đó rời khỏi phòng học, đằng sau cậu là những tiếng xì xào "Thằng lập dị!".Ra khỏi lớp, Bá Hiếu tiến vào phòng y tế, kì lạ thay phòng y tế vắng tanh không có ai cả.

Từ cửa sổ nhìn ra sân thể dục cũng như vậy, cửa đóng sầm lại, mặt trời lặn một cách nhanh chóng, cậu mắc kẹt trong căn phòng hẹp.

Đống dao kéo, dụng cụ y tế lao về phía Bá Hiếu, cậu nhận ra cậu đã trở thành mục tiêu của bọn Ác Ma còn sót lại, dường như cậu liên quan gì đó đến "Bình minh màu đen".

Bá Hiếu cố gắng né đống dụng cụ y tế, nhưng vẫn bị một chiếc kéo ghim vào cánh tay.

Bỗng một cánh tay đen xì nắm lấy chân Bá Hiếu lôi vào gầm giường:- Kekekekeke..Kẹ..Kẹ....Bé hư bé hư, bố mẹ bé đâu nào...Kekekeke...Kẹ..Kẹ....Không gian trong gầm giường rộng rãi nhưng bao phủ bởi bóng tối, những con rết, gòi bọ lúc nhúc ở khắp nơi.

Bá Hiếu bị một người đàn ông gầy gò, cao lớn kéo lê lết qua những con côn trùng.

Hắn ta cứ lẩm bẩm về những đứa trẻ hư, đầu chụp một chiếc bị lớn, trên vai cũng đeo lủng lẳng một chiếc như thế phát ra tiếng khóc thảm thiết của bọn trẻ con.

- Ngươi là cái đéo gì thế ?!

- Bá Hiếu bị lôi lê lết cố gắng hét lớn.

Bất chợt, tên đàn ông dừng lại, hắn quay mặt lại liếc, đếm sơ qua cũng hơn 10 con mắt.- Ke..Kẹ..K..trẻ con ngon khi chúng bướng bỉnh... trẻ con trẻ con hư ta bắt ta nấu cà ri....Dân gian gọi ta Ba Bị, ta có ba cái bị mỗi cái 3 quai...Ba Bị Chín Quai Mười Hai Con Mắt....Nói rồi, hắn tiếp tục lôi xềnh xệch Bá Hiếu đến chiếc bị thứ ba, bỏ cậu vào trong.

Bên trong chiếc Bị là một không gian màu trắng, tĩnh lặng....cho đến khi cậu rơi vào một đống các bộ xương nhỏ, chúng gào thét, kêu gọi ba mẹ cho dù chỉ còn bộ hài cốt....sự dai dẳng của trẻ con.

Bá Hiếu nhận ra chiếc Bị này là bao tử gã đàn ông xấu xí, da thịt cậu đã đang dần bị phân hủy, không tránh khỏi cái chết.

Cậu nằm xuống, khóc, khóc vì những chuyện đã phải trải qua, khóc vì chẳng làm gì được cả, khóc vì cậu sắp chết một lần nữa, cậu không muốn chết.

Một cánh hoa đào đỏ rơi xuống từ từ trước mặt cậu.

Cánh hoa đào chạm xuống đáy, nó bắt đàu bay dọc theo miệng đáy, cắt một đường ngọt lịm. một đống cánh hoa sắc tràn ra khỏi vết rách lớn, đưa Bá Hiếu ra ngoài, con quái vật cũng ôm bụng gào thét, chửi rủa.

Đống tàn dư hoa đào tụm lại thành một cơn bão, bước ra từ trong đó là bóng một con người mặc chiếc áo dài giấy toát lên vẻ thanh tao.

Chiếc bóng nắm lấy tay Bá Hiếu, kéo cậu ra khỏi chiếc Bị lớn.

Mở to đôi mắt màu xanh ngọc, anh mở miệng nói:- Rất vui được gặp cậu, Bá Hiếu!

Tôi là cơn gió mang đủ hương hoa của mùa xuân, bùa hộ mệnh cấu thành từ tình yêu của cha mẹ dành cho cậu, tôi tên Phong, Vũ Trường Phong......

---------------------------------Chương 3: Hết---------------------------------
 
Back
Top Bottom