Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Xích Giáp Huyết Đao

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
453,312
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
401389652-256-k575108.jpg

Xích Giáp Huyết Đao
Tác giả: DVTxDTH
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

"Lấy máu làm dẫn, đánh thức Xích Giáp và Huyết Đao."

Nơi đây, tồn tại một kẻ dường như không thuộc về thế giới này - hắn vừa bí ẩn, vừa bất khả đoán.

Vô số quái thể hùng mạnh khát khao giết hắn.

Nhưng... hắn là ai chứ?

Hắn chính là ngọn lửa hy vọng cuối cùng của nhân loại trong cuộc chiến chống lại lũ quái thể!"

 
Xích Giáp Huyết Đao
Chương 1: Khe nứt đỏ thẫm


---**Chương 1 - Khe nứt đỏ thẫm**"Chết, ta chưa chết mà."...Sa mạc kéo dài vô tận.

Cát vàng cuộn lên từng cơn gió nóng rát, vùi lấp dấu chân, nuốt chửng mọi âm thanh.

Nơi này hoang vắng đến mức, người ta khó phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo ảnh của những kẻ khát nước tuyệt vọng.Vậy mà, giữa mảnh đất chết ấy, một tòa di tích cổ sừng sững tồn tại.

Những bức tường đá nhuốm màu thời gian, những cột trụ khắc ký tự lạ lẫm - tất cả như chứng nhân câm lặng của một nền văn minh đã mất từ ngàn năm trước.Hai kẻ lữ hành đứng trước cửa di tích, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò xen lẫn bất an.- Này, Hạ tử, di tích này quá đồ sộ.

Cậu nghĩ xem... nếu một ngày nó sụp đổ thì sao?

- Diệp Thiên Hạo chậm rãi cất tiếng, giọng nói mang theo sự dè dặt.Hạ Thiên Phú nhíu mày, đôi mắt sắc lạnh liếc nhìn những phiến đá đã rạn nứt nhưng vẫn kiêu hãnh chống chọi cùng gió cát.

- Hơn một ngàn năm qua, nó vẫn đứng đây.

Muốn đổ cũng đâu dễ.Một khoảng lặng nặng nề.

Cả hai chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập trong lồng ngực.Thiên Hạo chau mày, bàn tay bất giác siết lại.

Hắn không biết vì sao... từ khi bước vào nơi này, một luồng khí lạnh đã len lỏi trong từng mạch máu, khiến hắn cảm giác bất kỳ lúc nào cũng có thể bị chôn vùi dưới đống đá vụn.- Có lẽ tôi nghĩ nhiều quá.

- Hắn cười gượng, nhưng trong lòng lại rối bời.- Có thể...

- Hạ Thiên Phú hững hờ đáp, ánh mắt vẫn lướt qua những ký tự kỳ quái trên vách tường.Bỗng -**Xoẹt!!!**Một âm thanh chói tai vang lên, tựa như không gian bị xé rách.

Mặt đất rung chuyển dữ dội.

Từng mảnh đá khổng lồ rơi xuống, bụi mù mịt che lấp cả ánh sáng.- Gì thế này?!

Động đất sao?!

- Thiên Hạo hét lớn.- Không... không phải!

- Hạ Thiên Phú run giọng, chỉ tay lên bầu trời.

- Nhìn kìa!Một khe nứt đỏ thẫm đang mở ra, tỏa ra thứ ánh sáng quỷ dị như máu chảy trong không trung.

Lực hút từ đó mạnh đến mức không gì chống lại nổi.- Cái quái gì vậy?

- Thiên Hạo gào lên, cơ thể hắn bị kéo dần lên trời.- Diệp tử!

- Hạ Thiên Phú chộp lấy cánh tay hắn.

- Giữ chặt!Họ nắm lấy nhau, móng tay bấu rách cả da thịt, nhưng sức mạnh vô hình kia như muốn xé toạc sự kết nối nhỏ bé ấy.- Đừng buông tay!

- Thiên Hạo hét, gương mặt căng thẳng.- Nếu... nếu chúng ta còn sống...

- Diệp Thiên Hạo cố gào lên, giọng lạc đi giữa cơn lốc đá vụn - nhớ... mang cho tôi cuốn sách cậu còn nợ!- Cái gì cơ?!

- Thiên Phú sững sờ, nhưng chưa kịp hỏi lại, lực hút đã chia cắt họ.**ẦM!**Đá vụn rơi xuống ngăn cách, Hạ Thiên Phú biến mất khỏi tầm mắt hắn.Khe nứt đỏ rực khép lại, nhưng không tan biến.

Nó vẫn lơ lửng giữa không gian đổ nát, như một vết thương đang rỉ máu giữa trời đêm.---Thiên Hạo rơi vào khoảng không vô tận.

Bóng tối nuốt chửng hắn, lạnh lẽo và ngột ngạt.- Hạ tử!

Cậu còn ở đó không?!Chỉ có tiếng vang vọng khô khốc trả lời.

Hắn bỗng thấy mình cô độc hơn bao giờ hết."

Chẳng lẽ...

đây là nơi mình chết sao?"

Cơ thể hắn nhẹ bẫng, rồi nặng trĩu.

Thời gian kéo dài vô tận.

Cho đến khi -Ánh sáng mờ mờ chiếu vào mắt.

Hắn mở ra, nhận ra mình đang đứng trên một vùng đất xa lạ.Đất đá nơi đây nhuốm màu xanh tím, những phiến thạch khổng lồ dựng đứng với vô số ký tự lạ khắc sâu.

Chúng tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, như đang thở.

Không một dòng chữ nào trong hàng trăm cuốn sách hắn từng đọc nhắc đến nơi này.- Đây là đâu?

Một thế giới khác sao?

- Thiên Hạo thì thầm, giọng lạc đi trong không khí lạnh giá.Một giọt nước lạnh buốt rơi xuống trán hắn.- Nước...

ở nơi này làm gì có mưa?Hắn ngẩng lên.Đôi mắt hắn mở to, tim đập loạn nhịp.

Trên cao, một con quái vật khổng lồ đang bám vào vách đá, đôi mắt đỏ rực như máu, thân thể gớm ghiếc với hàng trăm chiếc vảy lấp lánh.- Cái quái gì vậy...Con quái vật gầm vang, âm thanh chấn động như xé rách màng nhĩ.

Nó lao thẳng xuống.- Chạy!

- Thiên Hạo hét lớn, nhưng đôi chân nặng trĩu, không nghe lời.

Đến khi sát khí ập tới, bản năng sinh tồn khiến hắn lăn người sang một bên.**ẦM!**Đất đá vỡ tung, bụi bay mịt mù.- Sống rồi... chưa!

Phải chạy ngay!Hắn cắm đầu bỏ chạy, con quái vật rượt theo.

Nó há miệng, những quả cầu sáng ngưng tụ rồi phóng ra.

Mỗi quả nổ tung, sức mạnh tuy không đủ hủy diệt cả vùng đất, nhưng thừa sức xé xác một con người.Một quả cầu nổ ngay sát cạnh, hất hắn ngã nhào.- Chết tiệt... cơ thể mình... sao lại đau thế này?!Trên da hắn xuất hiện những vết nứt mảnh như gương vỡ, máu rỉ ra đỏ thẫm.

Mắt hắn dần nhòe đi.- Mình... sắp chết rồi...**BÙM!**Một tiếng nổ vang dội, nhưng không phải quả cầu chạm vào hắn, mà là tiếng va chạm của sắt thép.Một bóng người giáp bạc từ trên trời giáng xuống, kiếm trong tay sáng rực, chắn ngay trước mặt Thiên Hạo.- Cuối cùng cũng bắt kịp ngươi... giờ thì chết đi!

- Giọng nói uy nghiêm vang vọng.Con quái vật gầm lên, như hiểu lời nói đó.

Nó quay người định bỏ chạy, nhưng đã quá muộn.Người đàn ông lao đến, thanh kiếm trong tay chém ra ánh sáng trắng chói lòa.

Từng nhát chém mang theo sát ý kinh hồn.

Quái vật gào rú điên loạn, phun ra quả cầu sáng liên tiếp, nhưng tất cả đều bị chặn đứng.Trận chiến diễn ra ngắn ngủi nhưng dữ dội.

Máu đen phun trào, thân thể khổng lồ của quái vật bị xẻ thành từng mảnh.

Nó ngã xuống, đất rung chuyển một lần cuối rồi lặng yên.Người đàn ông thu kiếm, bóng dáng uy nghi hiện lên dưới ánh sáng xanh tím mờ ảo.

Ánh mắt ông lạnh lẽo quét qua xác quái thú, rồi dừng lại trên thân thể đang hấp hối của Diệp Thiên Hạo.-Một thằng nhóc loài người...thật phiền phức.Ông nhíu mày, nhưng không nói thêm.

Chỉ liếc nhìn, sau đó xoay người, biến mất giữa hư không, nhanh như khi ông xuất hiện.-Này...chờ đã...- Thiên Hạo với tay trong vô vọng, rồi gục xuống.

Bóng tối lại bảo trùm cậu thêm 1 lần nữa....**Hết chương 1.**---
 
Xích Giáp Huyết Đao
chương 2: thức tỉnh trong máu


Chương 2 – Thức Tỉnh Trong MáuMột khoảng thời gian dài trôi qua…Trong bóng tối lạnh lẽo, Diệp Thiên Hạo khẽ cựa quậy.

Đôi mí nặng trĩu run lên, rồi chậm rãi mở ra.

Ánh sáng mờ mịt đập vào mắt, khiến hắn choáng váng.Hắn cố hít vào, nhưng ngực nhói đau.

Hơi thở gấp gáp, khàn khàn.– A… – hắn rên rỉ nhỏ, bàn tay run rẩy chạm vào nền đá lạnh. – Mình lại ngất đi sao…Hắn gượng đứng, đôi chân chao đảo, như chỉ cần một cơn gió cũng có thể quật ngã.

Trước mắt hắn, một không gian xám tro trải dài bất tận, sương mù trôi lững lờ, mùi tanh nồng nặc ẩn sâu trong không khí.

Mỗi bước chân vang vọng lạc lõng giữa khoảng không chết chóc.– Mình…

đang ở đâu thế này… – Thiên Hạo thì thào, ánh mắt đảo quanh. – Càng đi… nơi này càng… quen thuộc…

Giống như… mình đã từng sống ở đây…Một sự lạnh lẽo bò dần trong tim.

Sự “quen thuộc” ấy không phải ký ức, mà giống như một bóng ma vô hình đang cười nhạo hắn.

Thiên Hạo cố xua đi ý nghĩ đó, bước tiếp.

Nhưng bất ngờ, toàn thân hắn rùng mình.

Da gà nổi khắp người.

Như thể có thứ gì đó…

đang dõi theo.Tim hắn đập dồn dập, như trống trận.

Hơi thở nghẹn lại.Chậm rãi, hắn quay đầu lại.Và hắn thấy.Một con quái thể khổng lồ đang cúi xuống, dùng hàm răng lởm chởm cắn xé xác của một con đồng loại đã chết.

Âm thanh nhai nuốt nhóp nhép vọng lại, cùng mùi máu tanh nồng nặc.Ngay khoảnh khắc nó ngẩng đầu, đôi mắt đỏ như than hồng lóe sáng trong bóng tối.

Ánh mắt ấy khóa chặt vào Thiên Hạo.

Máu trong người hắn như đông cứng.

Hơi thở nghẹn lại.– Nó… nó nhìn thấy mình rồi… – hắn thốt lên, toàn thân toát mồ hôi lạnh. – Chạy… phải chạy thôi!

Bản năng sinh tồn bùng nổ.

Đôi chân hắn bất ngờ trở nên linh hoạt, lao đi trong tuyệt vọng.

Nhưng quái thể không phải con mồi bình thường.

Nó gầm vang một tiếng rợn người, mặt đất rung chuyển, rồi phóng thẳng đến.ẦM!!!Một cú vung vuốt chém ngang.Thân thể Thiên Hạo bị hất văng như búp bê, máu phun tung tóe trên không.

Hắn lăn lộn trên mặt đất, xương cốt đau buốt.– U…

Ực! – máu trào ra từ miệng. – Mất… quá nhiều máu rồi…

Mình… liệu còn sống được không…

Tưởng chừng mọi thứ chấm hết.

Nhưng ngay lúc đó, máu bắn ra từ cơ thể hắn không rơi xuống đất, mà dần dần trôi ngược lên không trung.

Những giọt máu đỏ tươi xoay tròn, cuộn xoáy thành từng dòng, rồi đột ngột lao về phía hắn.

Chúng quấn quanh cơ thể, như một lớp áo sống.BÙM!Một luồng sáng đỏ bùng nổ.Trên nửa thân trên của Thiên Hạo, một bộ giáp đỏ bạc hình thành.

Hoa văn uốn lượn tựa như mạch máu đang chảy, khớp nối phát ra tiếng kim loại rùng rợn.

Thiên Hạo sững sờ, đôi mắt mở lớn.– Đây… cái gì thế này?!

Trên người mình… có giáp?!Quái thể gầm lên điên loạn, âm thanh khàn đặc, chấn động cả không gian.

Nó lao thẳng tới, móng vuốt bổ xuống như sấm.KENG!!!Đòn đánh bị chặn lại.

Bộ giáp đỏ lóe sáng, giữ hắn thoát khỏi cái chết.

Thiên Hạo không kịp nghĩ nhiều, nắm tay hắn phản xạ đấm mạnh vào quái thể.BỐP!Nhưng quả đấm chẳng gây chút thương tích nào.

Chỉ như một cơn gió lướt qua.– Không… không có tác dụng sao?! – hắn nghiến răng, tuyệt vọng dâng trào.Quái thể rít gào, giáng thêm một đòn như búa tạ.ẦM!Thiên Hạo bị quật ngã, lăn lộn, máu thêm tuôn ra.– Khốn kiếp… mình… mình không thể đấu được…

Phải… phải chạy thôi!Dồn hết sức lực, hắn tung cú đá mạnh vào quái thể, rồi lập tức quay người bỏ chạy.

Bộ giáp đỏ khiến cơ thể nhẹ hơn, từng bước chân nhanh và dứt khoát hơn trước.– Bộ giáp này… tăng tốc độ của mình…

Nhưng… nếu cứ chạy mãi… sớm muộn gì cũng kiệt sức…

Đằng sau, quái thể gầm vang, phóng ra liên tiếp những quả cầu sáng đỏ.ẦM!

ẦM!

ẦM!Mặt đất nổ tung, khói bụi mịt mù.

Một quả cầu sượt qua người hắn, hất văng thân thể, máu lại vương vãi.– Aaaagh! – Thiên Hạo hét lớn, đau đớn đến tột cùng. – Không được… không thể ngã xuống!

Phải đứng dậy… phải sống!Ý chí sinh tồn thôi thúc, hắn lại loạng choạng chạy tiếp.Và rồi, từ xa… hắn thấy.

Một tòa nhà cao tầng sừng sững trong màn sương, ánh sáng mờ hắt ra từ những ô cửa.– Có… có người sống ở đó sao?! – Hy vọng lóe lên trong mắt hắn. – Phải tới đó… trước khi nó giết mình!Nhưng hơi thở đã rách toạc, đôi mắt mờ dần.– Gần rồi… gần rồi…Cuối cùng, hắn ngã quỵ ngay trước cổng.

Bộ giáp đỏ tan thành ánh sáng máu, biến mất như chưa từng tồn tại.Quái thể gầm vang, định lao tới, nhưng hàng loạt mũi tên sáng, đạn năng lượng từ trên tường thành phóng xuống, xuyên thủng thân thể nó.ẦM!Xác quái thể nổ tung, tan thành tro bụi.– Có người ngất ở đây! – một người qua đường hét to.– Mau tới xem! – tiếng người hốt hoảng vang lên.– Một thiếu niên… máu đầy người!Đám đông xôn xao, nhiều ánh mắt tò mò và lo lắng đổ dồn.Một người đàn ông trung niên, áo choàng đen phủ vai, bước ra từ trong bóng tối.

Ánh mắt ông sắc lạnh, trầm mặc.

Ông nhìn xuống Thiên Hạo đang thoi thóp, máu đỏ nhuộm nửa người.

Ông cúi xuống, đôi mắt khẽ lóe lên tia sáng kỳ dị.– Một đứa trẻ còn quá non… nhưng lại có thể thức tỉnh giáp trong máu… – ông lẩm bẩm, khóe môi thoáng nhíu. – Thức tỉnh tự nhiên… nguy hiểm thật.Ông quay lưng, định bỏ đi.

Nhưng khi ánh mắt lướt qua khe nứt đỏ trên bầu trời, bước chân ông chậm lại.Lặng im vài nhịp tim.

Rồi ông thở dài.– Hừm… thôi vậy.

Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tòa tháp Phật.Nói rồi, ông quay lại, nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể đẫm máu của Thiên Hạo, bế hắn đi sâu vào trong.

Phía sau, tiếng xôn xao vẫn vang vọng.

Nhưng hình ảnh ấy – thiếu niên ngất đi trong bộ giáp đỏ tan biến – sẽ sớm trở thành lời đồn bí ẩn khắp tòa thành.
…Hết chương 2
 
Xích Giáp Huyết Đao
chương 3:học viện Linh Vân


Chương 3 – Học Viện Linh VânSau khi người đàn ông đưa Thiên Hạo về, cậu giật mình tỉnh lại, tim đập thình thịch, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Cảnh vật xung quanh mờ ảo dưới ánh đèn dịu, mùi thuốc nhẹ phảng phất.

Cậu ngồi bật dậy, nhìn quanh, trái tim vừa hồi hộp vừa bối rối:
– …Đây là đâu chứ?– Tỉnh dậy rồi à? – giọng trầm ấm vang lên từ cửa.Thiên Hạo quay đầu, thấy một người đàn ông trung niên, vóc người rắn rỏi, mái tóc pha vài sợi bạc, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa ẩn chứa sự ấm áp.– Ông là ai vậy?

Đây là đâu? – cậu hỏi, giọng run nhẹ.– Tôi là viện trưởng Học viện Linh Vân.

Nếu nói thẳng, tôi là ơn nhân cứu mạng cậu.

Nơi này là phòng y tế của học viện.Thiên Hạo khẽ nhíu mày:
– Nhưng tại sao tôi lại ở đây?– Cậu ngất ngoài đường, tiện tay tôi giúp thôi.

À, cậu mới tỉnh, cứ nghỉ đi, cơ thể cậu chưa hồi phục hoàn toàn đâu.– Cảm ơn ông… – cậu nói, vừa cảm kích vừa bối rối.– Ừm… tôi đi đây.Mười phút sau…Cốc cốc– Vào đi.Viện trưởng bước vào, đặt trên bàn một tờ đơn đăng ký học viện.

Ánh mắt ông nhìn cậu chăm chú, sắc bén nhưng thân thiện.– Khi thấy cậu ngất, tôi nhận ra cậu đã thức tỉnh nửa trên của Xích Giáp một cách tự nhiên.

Không phải ai cũng làm được điều này.

Cậu có tiềm năng rất lớn.

Tôi muốn mời cậu vào học viện.

Đây là đơn ký.Thiên Hạo lặng nhìn tờ đơn, trái tim đập nhanh, ký ức về sức mạnh ban nãy lóe lên trong đầu.

Cậu thầm nghĩ:
– “Thức tỉnh… chắc là nguồn sức mạnh đó.”– Ông cứ để đó, tôi cần thời gian suy nghĩ.– Ừ, cậu suy nghĩ đi, tôi không thúc ép.– Cảm ơn ông…– Tôi còn có việc, đi trước nhé.– Tạm biệt… – Thiên Hạo lẩm bẩm, vừa bối rối vừa hồi hộp.Cậu cầm bút, ký tên vào tờ đơn.

Một cảm giác nhẹ nhõm xen lẫn hồi hộp trào dâng trong lòng: bây giờ có nơi nương tựa, học viện là lựa chọn tốt nhất.Ngày hôm sau…Cậu bước xuống căn phòng sáng sớm, ánh nắng dịu len qua cửa sổ.

Bụng cậu đói, nhưng lòng còn đầy lo lắng.Cốc cốc– Vào đi. – giọng viện trưởng nhẹ nhàng vang lên.– Xin chào, chắc giờ cậu đói rồi.– Chào ông, tôi cũng hơi đói rồi.Ánh mắt viện trưởng liếc nhìn tờ đơn ký.– Cậu đã quyết định xong rồi sao?– À, đúng rồi.

Tôi chẳng quen biết nơi này, đi theo người như ông có thể học hỏi được nhiều hơn.– Thằng nhóc này…

ăn đi.– Nhanh lên, tôi đói quá.– À này, cậu xuất thân từ đâu vậy?– Tôi là người Việt Nam.– Việt Nam sao?

Tôi chưa từng nghe đến.– “Chết… quên mất, đây không phải thế giới trước đây.”

Nơi tôi sống trước đây không phải một nước lớn.– Ừ, thôi cậu ăn đi, tôi đi đây.

Bác sĩ nói cậu có thể xuất viện rồi.– Vậy sao?

Tốt quá, cảm ơn ông.– Ừ.Tối hôm ấy…Cốc cốc– Vào đi.– Cậu chưa ngủ sao?– Tôi chưa…

ông có việc gì không?

Muộn thế này mà còn đến.– Không to tát.

Tôi chỉ đến thông báo rằng mai cậu đến lớp tân sinh học.

Nó chủ yếu ở tầng 3.

Cặp sách cậu tôi để đây.– Um, cảm ơn ông.

Tôi cũng định hỏi ông sáng mai.– Ừ, ngủ đi.– Tạm biệt.Sáng hôm sau…Thiên Hạo thở dài, vừa khỏi bệnh mà phải chạy lên tầng 3 học thật mệt.

Ánh mắt cậu căng ra, quan sát hành lang rộng lớn của học viện, nơi sinh viên tấp nập đi lại, tiếng cười nói vang vọng khắp không gian.Reng reng!– Cả lớp đứng!

Nghiêm!– Các em ngồi xuống.

Hôm nay lớp chúng ta có một học sinh mới.

Em vào đi.Các học sinh xì xào.– Học sinh mới sao?– Không biết có phải hoa khôi không?– Cái thằng này chỉ thế là giỏi.– Mày có khác gì?Diệp Thiên Hạo bước vào, cúi chào.– Xin chào mọi người, tôi là Diệp Thiên Hạo.

Rất mong được các bạn giúp đỡ trong học tập.– Uầy, trai đẹp kìa.– Cậu ấy đẹp trai quá.– Con trai à, làm tôi mừng hụt.-Em xuống ngồi với bạn nữ kia đi.Ngọc Dao mỉm cười.– Chào cậu.

Mình là Ngọc Dao.

Rất vui được làm quen.– Mình tên là Thiên Hạo, mong bạn giúp mình.Reng reng– Các em ra chơi đi!– Nghiêm!– Đại ca!– Có chuyện gì?– Lớp em có học sinh mới tên ấy ngồi cạnh chị Ngọc Dao.– Cái gì?

Hắn dám.

Ta sẽ trừng trị hắn.Tan học…Bỗng năm tên to con lao tới, chặn ngay trước mặt Thiên Hạo.– Các anh là ai vậy?– Thì ra là ngươi sao?– Anh là ai?

Sao chặn đường tôi?

Bảo bọn họ tránh đường.– Không thì sao?– Tôi không muốn đánh nhau đâu.– Khẩu khí lớn, anh em lên!Thiên Hạo lập tức vào tư thế chiến đấu.

Cậu luồn qua một tên, tung cú đấm uy lực vào eo hắn.– Á… tên chó!Một tên khác định đánh lén, Thiên Hạo nắm đầu hắn, lật ra trước.

Đang định xử lý thêm tên nữa thì…– Các em dừng tay!– Thầy đến!Các tên kia lập tức lùi lại, Thiên Hạo thở dài, mồ hôi nhễ nhại.– Mệt thật…– Sao không em? – thầy hỏi.– Em không sao đâu, cảm ơn thầy đã đến đúng lúc.Thiên Hạo cúi đầu, theo thầy ra khỏi khu vực.– Về thôi.-viện trưởng gọi.Thầy giáo liếc nhìn, nhíu mày:
– “Tên nhóc này lại quen biết với viện trưởng…”

Diệp Thiên Hạo bước đi, trái tim vừa căng thẳng vừa háo hức.

Một chương mới trong cuộc đời cậu vừa bắt đầu: học viện, bạn bè, thử thách và sức mạnh tiềm ẩn đang chờ đợi.Hết chương 3
 
Xích Giáp Huyết Đao
Chương 4: Cấp bậc và cách đánh thức...


Chương 4:Cấp bậc và cách đánh thức...Thiên Hạo ngồi dậy, giọng khàn khàn cất lên.— Viện trưởng…

ông có thể nói cho tôi biết, con quái vật đuổi theo tôi hôm trước rốt cuộc là gì không?

Còn cả bộ giáp kia nữa?Ông viện trưởng nhìn cậu, khẽ nhướn mày rồi cười lắc đầu.— Ha, cậu thật sự không phải người ở thế giới này, đúng không?

Những điều như vậy mà còn không biết…Thiên Hạo thoáng giật mình, tim đập nhanh, nhưng ông viện trưởng chỉ phẩy tay, tiếp lời.— Không sao, ta sẽ giải thích từ đầu.

Cũng coi như một bài học nhập môn cho cậu vậy.Ông đứng dậy, bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài bầu trời đêm.

Giọng ông trầm thấp, pha lẫn sự nặng nề như đang gợi lại những ký ức xa xăm.— Con quái vật đuổi theo cậu hôm ấy… bọn chúng được gọi là Quái Thể.

Hàng nghìn năm trước, chúng được sinh ra từ sự tăm tối và hận thù, do chính “Thất Nguyệt Ma Thần” tạo nên.

Chúng chỉ có một mục đích duy nhất: thử thách và hủy diệt loài người.— Nhân loại khi ấy bị đẩy đến bờ vực tuyệt diệt.

Nhưng trong tuyệt vọng, họ đã tìm ra một nghi thức cổ xưa: lấy máu làm dẫn, đánh thức Xích Giáp và Huyết Đao.

Chỉ những người có ý chí và thể chất đặc biệt mới có thể thức tỉnh.

Lúc đầu, chỉ rất ít người thành công, nhưng đó cũng là hy vọng duy nhất giúp loài người chống lại quái thể.Ông viện trưởng quay lại, ánh mắt sáng lên.— Ngày nay, khi khoa học và huyết pháp phát triển, chúng ta đã có phương pháp tối ưu hơn để đánh thức sức mạnh.

Và những kẻ có khả năng khế ước với Xích Giáp hoặc Huyết Đao được gọi là…

Chiến Thần Giả.Thiên Hạo thở gấp, ngực phập phồng.— Chiến Thần Giả… nghe thật mạnh mẽ…Viện trưởng gật đầu, rồi chậm rãi giơ tay, từng ngón tay phát sáng như vẽ ra trong không trung.

Trước mắt Thiên Hạo hiện lên những hình ảnh huyễn ảo: các cấp bậc của Quái Thể.— Lũ Quái Thể được phân thành nhiều tầng cấp, từ thấp đến cao:Huyết Nô: Loài cấp thấp, chỉ biết ăn thịt người để tồn tại.

Chúng đông, nhưng yếu.Ám Sứ: Biết chiến thuật cơ bản, thường dẫn dắt bầy Huyết Nô.Ma Tướng: Trí tuệ cao, cơ thể rắn chắc như vũ khí, có dị năng.Ma Vương: Thủ lĩnh khu vực, sức mạnh vượt xa chiến đội bình thường, mỗi đòn đều mang tính hủy diệt.Hư Ảnh: Quái thể cao cấp, có khả năng xuyên không gian, thậm chí giả dạng con người.

Mỗi con có thể quét sạch một thành phố.Thất Nguyệt Ma Thần: Bảy tồn tại tối cao, tượng trưng cho bảy đại tội.

Chỉ một tên thôi cũng có thể hủy diệt cả quân đoàn Chân Thần.Nói đến đây, giọng viện trưởng nặng trĩu.— Cậu thấy đấy, sức mạnh của chúng thật khủng khiếp.

Nhưng loài người không yếu đuối.

Những người thức tỉnh được Xích Giáp hoặc Huyết Đao — chính là sức mạnh duy nhất có thể cân bằng cán cân tuyệt vọng ấy.Thiên Hạo hỏi ngay.— Vậy… những Chiến Thần Giả được chia thế nào?— Nghe kỹ đây, bởi điều này rất quan trọng.Ông đưa ra bàn tay, từng ngón co lại thành quyền:Luyện Thể: Mới thức tỉnh, cơ thể cường hóa sơ bộ.

Vũ khí và giáp chỉ phát huy phần nhỏ sức mạnh.

Chia thành sơ, trung, cao.Khải Huyền: Bắt đầu đồng bộ với giáp/đao, khai mở kỹ năng cơ bản, xuất hiện chiến khí.

Cũng chia ba bậc.Thánh Vực: Ý chí và cơ thể hòa hợp, có thể bộc phát kỹ năng đặc thù.

Một người ở bậc cao cấp có thể đối kháng với Ma Tướng.Vực Giả: Thức tỉnh Aura – dị năng cá nhân, không ai giống ai.

Đây là bước ngoặt.Chân Thần: Đỉnh phong của Chiến Thần Giả.

Toàn bộ giáp/đao được thức tỉnh hoàn toàn, đủ sức đối kháng quân đoàn quái thể.Huyết Thần: Hiếm hoi, vượt giới hạn con người, dung hợp hoàn toàn với nguồn sức mạnh cổ xưa.

Được coi như bán thần, huyền thoại.Mỗi cấp bậc đều chia thành sơ cấp, trung cấp và cao cấp, tạo nên một hệ thống rõ ràng kể cả quái thể.Thiên Hạo nuốt khan, cố lấy dũng khí.— Vậy… viện trưởng, ông đang ở cấp bậc nào?Viện trưởng bật cười khẽ, nhưng nụ cười ấy ẩn giấu sự mệt mỏi.— Ta chỉ là một Thánh Vực trung cấp mà thôi.— Thánh vức trung cấp thôi? — Thiên Hạo tròn mắt.— Đừng xem thường.

Từ Luyện Thể lên Khải Huyền đã khó, từ Khải Huyền lên Thánh Vực lại càng gian nan.

Để tiến thêm một bước… gần như cả đời người chưa chắc đạt được.

Thiên Hạo im lặng, trong lòng vừa kính phục, vừa cảm nhận rõ con đường trước mặt khó khăn đến mức nào.Viện trưởng vỗ vai cậu.— Nhóc à, nếu cậu thật sự thức tỉnh tự nhiên, tiềm năng đó… có thể vượt xa tưởng tượng của chính cậu.

Nhưng tiềm năng không đồng nghĩa với sức mạnh.

Cậu phải trả giá, phải rèn luyện, phải đổ máu.

Nhớ lấy.Viện trưởng…

ông có thể… chỉ tôi cách đánh thức Xích Giáp và Huyết Đao được không?Viện trưởng chớp mắt, ánh nhìn nghi hoặc, cười khẽ nhưng đầy sắc bén.Ngươi… không biết sao?

Ai cũng biết việc này rồi, sao cậu lại phải hỏi?Thiên Hạo im lặng, hơi đỏ mặt, không biết phải trả lời sao.Thật… tôi chưa từng biết… – cậu nói, giọng run run.Viện trưởng khẽ nhíu mày, lẩm bẩm một mình.Lạ thật… chưa từng thấy ai lần đầu mù tịt đến vậy.

Ngươi là ngoại lệ… thực sự là ngoại lệ.Ông đứng dậy, bước tới bàn giấy, giọng nghiêm.Được rồi, nghe cho kỹ đây.

Đánh thức Xích Giáp và Huyết Đao không phải trò chơi.

Người bình thường chỉ cần tập luyện cả đời cũng không chắc làm được, còn ngươi, lại hoàn toàn mù tịt.Thiên Hạo gật đầu, tim đập nhanh đến mức gần như nhảy ra khỏi lồng ngực.Khi muốn triệu hồi, phải dùng chính máu của mình làm dẫn.

Không phải chỉ chảy máu bình thường, mà phải thúc hồng cầu, ép tủy xương sản sinh cực hạn, để máu thoát ra qua lỗ chân lông.Máu đó không chảy xuống đất, mà bay lơ lửng, hóa thành Huyết Vụ – làn sương huyết đỏ rực bao quanh người.

Từ đó, mới có thể ngưng tụ thành Huyết Đao hay Xích Giáp.Thiên Hạo nhấp nhổm, hơi run:Mình… thật sự phải hy sinh máu nhiều như vậy sao?Chính xác – viện trưởng gật đầu. – Nếu cậu không kiểm soát được, máu sẽ phản phệ, quay ngược lại cơ thể và… giết ngươi ngay lập tức.

Cậu không được thử tùy tiện.

Đêm buông xuống, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Thiên Hạo ngồi xếp bằng, mắt nhắm nghiền, tâm trí hoàn toàn tập trung.“Hãy thúc dục hồng cầu…

ép tủy xương… máu phải chảy…” – cậu thì thầm.Cảm giác đau nhói chạy dọc tủy xương, từng mạch máu căng phồng đến mức như muốn nổ tung.

Da thịt đỏ rực, và rồi từng giọt máu li ti rỉ ra từ lỗ chân lông, không rơi xuống đất, mà bay lên không trung, xoáy tròn quanh cậu thành làn sương huyết dày đặc.

Toàn thân cậu run rẩy, đầu óc gần như nổ tung.

Mồ hôi và máu trộn lẫn, chảy xuống mặt.

Trong làn sương huyết, những tia sáng đen thẫm dần hiện ra, xoắn vặn, tạo thành lưỡi đao đỏ ngọc, viền đen bừng sáng.

Thiên Hạo run rẩy đưa tay nắm chuôi đao.

Ngay lập tức, luồng hàn khí băng thấu xương lan vào tim, máu từ lỗ chân lông phun mạnh hơn, bắn thành từng sợi bay vòng quanh.“Ahhh… không thể… chịu nổi…” – cậu gào lên, cơ thể như sắp rời ra từng mảnh.Huyết Đao rung mạnh, rồi bất ngờ ép nhập thẳng vào tay phải cậu.

Toàn thân cậu gục xuống, mồ hôi lẫn máu tỏa đỏ khắp nền nhà, bàn tay vẫn siết chặt chuôi đao.Trước khi ý thức tắt dần, cậu nghe văng vẳng một tiếng thì thầm kỳ lạ trong đầu.“Chủ nhân…”

Hết chương 4.
 
Xích Giáp Huyết Đao
Chương 5:Máu đỏ và Hạ...


Chương 5 – Máu Đỏ và Hạ...Tiếng gào thét vang vọng trong đêm khuya, xé tan sự tĩnh lặng của khuôn viên học viện Linh Vân.

Âm thanh đó như tiếng thú dữ bị thương, vừa đau đớn vừa bi thương, khiến ai nghe thấy cũng phải lạnh sống lưng.Trong phòng làm việc, viện trưởng Linh Vân đang xem xét vài bản tấu sự vụ.

Bàn tay khựng lại, ánh mắt lóe sáng.-“Âm thanh này… là của thằng nhóc Thiên Hạo!”

Ông không chần chừ, mở toang cửa sổ rồi lao đi.

Bước chân nhẹ tựa gió, chỉ trong chớp mắt đã đứng trước khu phòng nghỉ.

Mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, khiến ông nhíu chặt mày.Khi cánh cửa bật mở, cảnh tượng trước mắt khiến vị viện trưởng dày dạn trận mạc cũng không khỏi rùng mình:Giữa căn phòng nhỏ, máu đỏ loang lổ khắp sàn.

Từng vệt máu vẫn còn chảy từ lỗ chân lông của một thiếu niên đang ngã gục.

Diệp Thiên Hạo nằm bất động, gương mặt tái nhợt không còn giọt máu.

Trong bàn tay run rẩy, một lưỡi đao đỏ thẫm vừa hiện hình rồi nhanh chóng tan biến thành hư vô, như thể chưa từng tồn tại.-“Ngốc… ngươi thực sự đã làm được, nhưng lại liều mạng đến mức này…” – viện trưởng khẽ lắc đầu, giọng vừa trách móc vừa khâm phục.Không kịp suy nghĩ thêm, ông cúi xuống bế lấy cơ thể đang lạnh dần của Thiên Hạo, vận linh lực phóng như bay về phía y viện của học viện.---Phòng cấp cứuCửa lớn bị đạp tung.

Viện trưởng ôm chặt Thiên Hạo, giọng trầm khẩn thiết vang lên:-Cấp cứu!

Đứa nhỏ này đang mất máu cực nhiều!Các y bác sĩ lập tức ùa tới, động tác nhanh gọn như đã quen với cảnh sinh tử.

Một y tá kéo giường cấp cứu ra, vài người khác nối liền ống dẫn, chuẩn bị truyền máu và dược dịch.Máu vương vãi trên áo khoác viện trưởng nhỏ giọt xuống sàn, hòa lẫn với mùi thuốc sát trùng nồng nặc, khiến không khí căng thẳng đến ngột ngạt.Một bác sĩ già nhanh chóng kiểm tra, đôi mày cau chặt.

Ông ta quay sang viện trưởng, giọng nghiêm nghị.-Cậu ta đã mất hơn phân nửa lượng máu.

Với một người bình thường…

đã chết từ lâu.

Muốn sống… cũng khó lắm.

Nhưng….Ông ta dừng lại, rồi siết chặt bàn tay:-Chúng tôi sẽ cố hết sức!Viện trưởng Linh Vân đứng đó, ánh mắt sâu như vực thẳm.

Ông không nói thêm, chỉ gật đầu một cái nặng nề:-Cứu lấy nó.

Dù chỉ còn một tia hy vọng.Các bác sĩ lập tức bắt tay vào công việc.

Kim tiêm cắm xuống, huyết dịch đỏ tươi chảy qua ống truyền.

Từng hồi máy móc vang lên *tít tít*, báo hiệu sự sống của cậu thiếu niên đang mong manh đến cực độ.Viện trưởng lặng lẽ nhìn, trong lòng dấy lên một dự cảm kỳ lạ.

“Đứa nhỏ này… tuyệt đối không thể chết.

Vận mệnh của nó không tầm thường.”

---Chuyển cảnh – Một nơi khácTrong khi đó, ở một góc khác của đại lục, cách xa học viện Linh Vân hàng ngàn dặm…Hạ Thiên Phú ngẩng đầu nhìn cánh cổng khổng lồ sừng sững trước mắt.

Trên đó khắc ba chữ lớn: **“Học Viện Trí Cơ”**.Không giống Thiên Hạo, con đường mà cậu chọn – hay đúng hơn, con đường mà số phận buộc cậu phải đi – không phải chiến đấu trực diện, mà là **nghiên cứu, chế tạo, sáng tạo**.

Đây là nơi tập hợp những bộ óc vĩ đại nhất của nhân loại, là nền móng để xây dựng vũ khí hỗ trợ, dược phẩm, cơ giáp mini hỗ trợ và các công trình chống lại quái thể.Thiên Phú khẽ thở dài, lòng dậy lên một cảm xúc khó tả.

Trong tay cậu là một cuốn sổ tay cũ kỹ, trên bìa ghi dòng chữ: *“Lý thuyết năng lượng Huyết – Cơ khí ứng dụng.”*Một giảng viên trung niên bước ra từ cổng, ánh mắt sắc bén quét nhìn cậu rồi gật đầu:-Hạ Thiên Phú?

Đúng là cậu.

Từ hôm nay, cậu chính thức là một học viên của học viện Trí Cơ.

Ở đây, chúng ta không cầm đao, không mặc giáp.

Nhưng đừng quên, chính chúng ta là những người tạo ra vũ khí hỗ trợ, dược phẩm và công nghệ cho chiến thần giả.

Không có chúng ta, bọn họ cũng khó đối phó với lũ quái thể.”

Thiên Phú mím môi, bàn tay siết chặt cuốn sổ.

Trong đầu cậu bất giác hiện lên hình bóng của người bạn duy nhất – "Diệp Thiên Hạo".-“Không biết bây giờ cậu ấy đang ở đâu…

Sống tốt chứ, Thiên Hạo?”

Giảng viên dẫn cậu vào khu giảng đường.

Nơi đây là một thế giới hoàn toàn khác: những bức tường phủ đầy ký hiệu, phòng thí nghiệm sáng rực ánh sáng linh năng, những chiếc vũ khí cơ giáp cỡ nhỏ nằm im trên bệ thí nghiệm, từng tiếng máy móc hoạt động vang vọng khắp hành lang.Một học viên cùng lớp tiến lại gần, mỉm cười:-Chào cậu, tân sinh?

Tôi là Trần Lạc, cùng nhóm nghiên cứu với cậu.

Đừng nghĩ ở đây chỉ có nghiên cứu nhàn nhã.

Chúng ta cũng có những ‘trận chiến’ riêng, chỉ là trên bàn thí nghiệm, trong phòng chế tạo mà thôi.”

Thiên Phú khẽ gật đầu, cảm giác lạ lẫm nhưng cũng hừng hực một tia quyết tâm.

Cậu biết, đây là con đường của mình – con đường không máu lửa ngoài chiến trường, nhưng lại là hậu phương sống còn cho cả nhân loại.-“Nếu đây là con đường duy nhất, mình sẽ đi đến tận cùng.

Một ngày nào đó, mình sẽ tìm thấy Diệp Thiên Hạo.”

---Trong khi đó, tại một nơi khác, Diệp Thiên Hạo vẫn đang giành giật sự sống trên giường bệnh, giữa ranh giới mong manh của sống và chết.

Máu đỏ vẫn truyền vào tĩnh mạch, từng giọt, từng giọt như níu kéo sợi chỉ sinh mệnh.Hai con đường, hai số phận.

Một kẻ dùng máu để triệu hồi sức mạnh.

Một kẻ dùng trí tuệ để chế tạo vũ khí.

Tưởng chừng cách biệt, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ giao nhau, xoắn chặt trong vòng xoáy định mệnh.Hết chương 5.
 
Xích Giáp Huyết Đao
chương 6: Hồi sinh


Chương 6: Hồi sinh.Tiếng bước chân dồn dập vang lên khắp hành lang bệnh viện trong đêm tối.

Viện trưởng Lâm Vân Phong lao tới trước cửa phòng cấp cứu, đôi mắt già nua ánh lên vẻ lo lắng chưa từng có.

Từ bên trong, tiếng Thiên Hạo gào thét còn văng vẳng, nhưng rồi đột ngột im bặt.

Một khoảng lặng chết chóc bao trùm, như lưỡi dao lạnh lẽo cắt ngang cổ họng mọi người.-Tình hình sao rồi? – Lâm Vân Phong gằn giọng, gần như ép ra từng chữ.Một bác sĩ bước ra, mặt đầy mồ hôi và căng thẳng.

Ông ta ngập ngừng vài giây rồi cúi đầu:-Thưa viện trưởng... chúng tôi đã cố hết sức.

Cậu ấy mất quá nhiều máu, ngay cả máu dự trữ cũng không đủ để duy trì.

Muốn sống... e rằng cũng khó.Tiếng nói ấy như nhát búa giáng thẳng vào lòng Lâm Vân Phong.

Ông lùi lại một bước, bàn tay run rẩy bấu chặt vách tường.

Lần đầu tiên trong nhiều năm, vị viện trưởng được mệnh danh là trụ cột của Học viện Linh Vân cảm thấy bất lực đến thế.

Ông tự trách bản thân – nếu không phải vì sự tò mò, nếu không để Thiên Hạo tự thử sức, có lẽ cậu bé đã không rơi vào tình cảnh này.Trong phút chốc, bóng dáng gầy gò của Thiên Hạo hiện lên trong tâm trí ông: đôi mắt sáng nhưng còn ngây ngô, vẻ lạc lõng của một kẻ xa lạ giữa thế giới này.

Cậu không biết gì về những điều cơ bản, nhưng lại có tiềm năng hiếm có.

Vậy mà chính ông lại đẩy cậu xuống vực thẳm.-Là ta sai rồi... – Lâm Vân Phong khẽ lẩm bẩm, giọng trĩu nặng.Đúng lúc ấy, một y tá hốt hoảng chạy ra, giọng run rẩy như không tin vào chính tai mình.-Viện trưởng!

Không thể tin nổi... cậu ấy... cậu ấy sống lại rồi!Cả hành lang bùng lên xôn xao.

Những bác sĩ còn mệt lả vì cấp cứu lập tức bật dậy, như được tiếp thêm sinh khí, ào vào trong phòng.

Lâm Vân Phong ngẩn người chỉ một thoáng, rồi cũng lao theo.Trong phòng cấp cứu, cảnh tượng khiến ai cũng sững sờ.

Cơ thể Diệp Thiên Hạo vốn tái nhợt, khô kiệt máu, giờ đây lại bừng sáng bởi một luồng ánh đỏ nhạt.

Từng tia máu li ti đang trào ra từ lỗ chân lông, nhưng thay vì chảy mất đi, chúng lại quay ngược trở vào cơ thể, như bị một sức mạnh vô hình hút về.

Huyết quản căng phồng, tim đập mạnh mẽ như trống trận, và chỉ trong chốc lát, da thịt cậu dần lấy lại sắc hồng của sự sống.-Đây...

đây là... tự sản sinh máu khi đã chết? – một bác sĩ thốt lên, hai mắt mở to.-Không thể nào! – một người khác lắc đầu liên tục – Con người không thể nào tái tạo máu nhanh đến vậy.

Thứ này vượt xa mọi y học hiện đại...Lâm Vân Phong lặng im quan sát, trái tim ông đập mạnh như muốn thoát khỏi lồng ngực.

Ánh sáng đỏ kia... chính là sức mạnh của Xích Giáp đang phản ứng trong cơ thể cậu.

Nhưng thay vì hủy diệt, nó lại ban cho cậu khả năng sống sót.Bỗng Thiên Hạo khẽ rên lên, mí mắt run rẩy rồi từ từ mở ra.-Đây là...

đâu...?Giọng cậu yếu ớt, nhưng vẫn rõ ràng.

Cả phòng thở phào, bầu không khí căng thẳng nãy giờ mới được giải tỏa.

Một vài y tá thậm chí òa khóc vì vui mừng.-Cậu đã sống lại rồi... – Lâm Vân Phong tiến tới, đặt tay lên vai Thiên Hạo – May mắn... thật sự quá may mắn.Thiên Hạo nhăn mặt, vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Toàn thân cậu đau nhức, nhưng đồng thời lại có cảm giác kỳ lạ: máu trong người tràn trề, thậm chí còn nhiều hơn trước kia.-Tôi... tôi còn sống sao?-Còn, và khỏe hơn bao giờ hết – một bác sĩ đáp, nhưng vẫn chưa hết kinh ngạc – Tuy nhiên, cậu vẫn cần theo dõi.

Hiện tượng tự tái tạo máu này... thật sự ngoài sức tưởng tượng.Thiên Hạo mỉm cười yếu ớt, rồi lại chìm vào giấc ngủ.---Hai ngày sau.Nắng sớm tràn qua cửa kính bệnh viện, nhẹ nhàng chiếu xuống giường bệnh.

Thiên Hạo ngồi dậy, cơ thể đã hồi phục gần như hoàn toàn.

Các bác sĩ vẫn chưa hết thắc mắc, nhưng kết quả kiểm tra đều cho thấy cậu hoàn toàn ổn định, thậm chí còn khỏe mạnh hơn người bình thường.Viện trưởng Lâm Vân Phong bước vào, tay cầm một túi đồ nhỏ.

Ông nở nụ cười hiếm hoi:-Trông cậu đã khá hơn rồi.-Vâng. – Thiên Hạo gãi đầu – Có vẻ như tôi phiền mọi người quá nhiều.-Cậu không phiền đâu.

Cậu là một sự tồn tại đặc biệt. – Ông dừng lại, rồi hỏi – Nhưng trước hết, cậu đã bao giờ muốn biết tên tôi chưa?Thiên Hạo ngẩn ra, rồi bật cười.-Phải rồi, tôi vẫn chưa hỏi.

Vậy...

ông tên là gì?-Lâm Vân Phong. – Viện trưởng đáp gọn, ánh mắt ánh lên tia tự hào – Người đứng đầu Học viện Linh Vân, và cũng là người sẽ dẫn dắt cậu trong thời gian tới.-Lâm Vân Phong... – Thiên Hạo lẩm nhẩm, rồi cúi đầu – Cảm ơn viện trưởng.

Nếu không có ông, chắc tôi đã không còn ở đây.-Cậu nên cảm ơn chính mình thì đúng hơn. – Lâm Vân Phong mỉm cười – Khả năng của cậu đã cứu cậu.Ông đưa cậu ra viện, rồi không dẫn cậu về ký túc xá như thường lệ, mà đưa thẳng về tư gia của mình.Ngôi nhà tọa lạc trên một ngọn đồi nhỏ phía sau học viện, kiến trúc giản dị nhưng chắc chắn, xung quanh là vườn cây xanh mát.

Khi bước vào, Thiên Hạo cảm nhận rõ sự ấm áp, khác hẳn với không khí lạnh lẽo của bệnh viện.-Từ nay, cậu sẽ ở đây. – Lâm Vân Phong dẫn cậu lên lầu, mở cửa một căn phòng trống – Tôi đã dọn dẹp sẵn rồi.

Cứ coi như đây là nhà của cậu.Thiên Hạo đứng lặng một lúc, rồi khẽ siết chặt nắm tay.

Trong lòng cậu dâng lên một cảm giác kỳ lạ – vừa biết ơn, vừa quyết tâm.

Ở thế giới xa lạ này, cuối cùng cậu cũng tìm thấy một nơi để bắt đầu lại.-Vâng. – Cậu cúi đầu thật sâu – Cảm ơn ông, viện trưởng Lâm.Hết chương 6.
 
Back
Top Bottom