Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xem Mệnh

Xem Mệnh
Chương 10



Nàng ta cắn răng nói: "Nhưng, nhưng tự ý g.i.ế.c c.h.ế.t chủ tướng, thần thiếp sợ hắn ta sẽ nổi dậy tạo phản..."

"Ai cho phép nàng dám bàn luận chuyện triều chính!"

Tạ Ngọc Uyển sợ hãi quỳ xuống: "Thần thiếp không dám, thần thiếp sai rồi, thần thiếp không bằng Hoàng hậu..."

Nàng ta là muốn nhắc nhở Hoàng thượng, Hoàng hậu cũng đã khuyên can rồi!

"Nàng đương nhiên là không bằng Hoàng hậu! Người đâu, truyền chỉ ý của trẫm, Tạ quý phi vô lễ, giáng xuống làm mỹ nhân."

Hoàng thượng đi rồi, Tạ Ngọc Uyển ngã quỵ xuống đất.

Cung nữ thân cận Yên Vũ vội vàng nói: "Nương nương, Hoàng thượng chưa bao giờ đối xử với người như vậy, chẳng lẽ là, người nhận ra Ngũ tiểu thư..."

Tạ Ngọc Uyển trấn tĩnh lại: "Không thể nào, đó chỉ là hồi còn trẻ gặp qua một lần mà thôi."

Thực ra so với việc mất đi sự sủng ái, nàng ta càng sợ hơn là không hoàn thành nhiệm vụ, phải đối mặt với phụ thân mình, Tạ thừa tướng.

Ngày hôm sau, tin tức Tạ quý phi bị giáng xuống làm mỹ nhân lan truyền khắp cả cung. Bùi hoàng hậu đóng chặt cửa cung, vui vẻ ăn thêm hai bát cơm.

Lỗ ma ma nhắc nhở nàng: "Nương nương, người đừng vội vui mừng, còn việc chưa làm đâu."

Bùi hoàng hậu liếc nhìn ta đang nằm sấp bên cạnh chơi đẩy cối xay táo tàu.

"Hòa Kinh à."

Ta ngơ ngác quay đầu lại: "Dạ?"

Bùi hoàng hậu đi tới, nhanh chóng giúp ta lắp ráp cối xay táo tàu.

Nàng ấy nói: "Cùng ta đến Ngự thư phòng một chuyến được không?"

Hôm nay, lúc thiết triều thì cãi nhau, tan triều rồi thì ở Ngự thư phòng lại tiếp tục cãi nhau.

Hoàng thượng cau mày không nói gì.

An công công đến bẩm báo: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương dẫn Hòa Kinh tiểu sư phụ đến rồi ạ."

Hoàng thượng nói: "Mời vào."

Các đại thần đều có chút kinh ngạc, trước đây những lúc như thế này, đều sẽ không cho Hoàng hậu vào.

Ta đi theo phía sau Bùi hoàng hậu vào trong. Đột nhiên nhìn thấy bên tay phải Hoàng thượng có một nam tử trẻ tuổi, trong khoảnh khắc người ấy quay đầu lại, phía sau như có một con hổ trắng khổng lồ vồ về phía ta.

"A!" Ta sợ hãi ngã ngồi xuống đất.

Bùi hoàng hậu vội vàng đến đỡ ta: "Hòa Kinh!"

Hoàng thượng giật mình, vội hỏi: "Ngươi nhìn thấy gì rồi!"

Người chú ý tới, vừa rồi là thế tử Bình Nguyên hầu Bùi Lăng quay đầu nhìn ta một cái.

Mà hắn cũng biết, ta biết xem tướng.

Bùi hoàng hậu đỡ ta dậy, thấy ta chân run rẩy, liền ôm ta vào lòng: “Hòa Kinh, đừng sợ, nàng cứ mạnh dạn nói, có ta ở đây."

Hoàng thượng có chút kinh ngạc nhìn Hoàng hậu.

Bùi Lăng là đệ đệ ruột của nàng...

Chẳng lẽ, nàng không sợ tiểu đạo sĩ này nói, đệ đệ nàng có tướng mạo tạo phản sao?

Ta chỉ vào Bùi Lăng: "Hắn, hắn..."

"Sao vậy?" Bùi hoàng hậu khích lệ hỏi.

"Đêm qua thiên tượng Bạch Hổ tướng tinh giáng thế, phá giải thế trận Thất Sát ở Tây Bắc. Hắn, hắn chính là Bạch Hổ tinh quân đó!"

Bùi hoàng hậu lập tức quay đầu lại: "Hoàng thượng, Lăng nhi là mười lăm tuổi bỏ võ theo văn..."

Hoàng thượng hỏi ta: "Ý ngươi là, phái hắn ta xuất chinh, cục diện chiến sự ở Tây Bắc có thể giải quyết?"

Ta còn chưa kịp nói.
 
Xem Mệnh
Chương 11



Lúc này, Tạ thừa tướng bước ra.

“"Hoàng thượng, Bùi ngự sử vừa rồi cứ một mực bênh vực cho tên phản tướng, bây giờ lại cấu kết với Hoàng hậu bày ra trò hề này, thật là lòng dạ khó lường, kính xin Hoàng thượng minh xét!"

Bùi hoàng hậu nổi giận: "Tạ thừa tướng! Ngươi thật to gan!"

Tạ thừa tướng quay đầu lại, đôi mắt sắc như chim ưng, trừng trừng nhìn ta: "Hoàng thượng, yêu đạo này mê hoặc Hoàng hậu, đáng chém!"

Hoàng hậu hít sâu một hơi: "Ngươi có biết nàng ấy là ai..."

"Bất kể là ai, gây rối loạn triều cương đều phải giết!"

Câu này cũng không biết là đang mắng ta, hay là đang mắng Hoàng hậu nữa.

Bùi hoàng hậu bị chọc tức không nhẹ.

Bùi Lăng trực tiếp quỳ xuống: "Hoàng thượng, thần nguyện xuất chinh!"

"Hoang đường, ngươi mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, lại đã bỏ võ theo văn nhiều năm..."

Bùi hoàng hậu trực tiếp ra trận đối đầu: "Ta lấy ngôi vị Hoàng hậu ra đảm bảo! Nếu Lăng nhi chiến bại, xin Bệ hạ ban cho ta một dải lụa trắng!"

Tạ thừa tướng: "..."

Hoàng thượng cũng rất kinh ngạc: "Hoàng hậu, nàng có biết nàng đang nói gì không? Bùi Lăng chưa từng ra trận, năm nay mới vừa tròn hai mươi!"

Bùi hoàng hậu nhìn về phía ta: "Thiếp, tin tưởng Hòa Kinh."

Cuối cùng Hoàng thượng gạt bỏ mọi ý kiến phản đối, quyết định để Bùi Lăng xuất chinh. Bởi vì người rõ ràng hơn bất cứ ai, Triệu Minh không thể giết. Giả Xung bỏ trốn giữa trận tiền, quân tâm đại loạn, g.i.ế.c Giả Xung mới ổn định được quân tâm. Triệu Minh đã dâng biểu tạ tội, tướng sĩ ngoài tiền tuyến đều đang chờ đợi thánh chỉ của Hoàng thượng.

Nếu có thể phái thêm đại tướng, bất kể là ai cũng được.

Hoàng thượng không ngờ Hoàng hậu lại có thể liều lĩnh như vậy, trong khoảnh khắc, ánh mắt nhìn về phía người chính thê cũng dần dần thay đổi.

Ngày tiễn Bùi Lăng xuất chinh, Hoàng thượng trong cung mở tiệc tiễn đưa hắn và các tướng sĩ.

Hoàng hậu hỏi ta có muốn đi dự tiệc không, còn dụ dỗ nói trên tiệc có thịt Đông Pha ngon hơn cả thịt kho tàu.

Ta đáp: "Ta không đi. Hơn nữa thịt kho tàu là ngon nhất."

Bùi hoàng hậu bất đắc dĩ nói: "Được rồi, được rồi."

Phúc Tường cung đang bày tiệc lớn, ta một mình trong Ngự hoa viên đuổi theo đom đóm chơi. Đang ngồi xổm trong bụi cỏ tìm kiếm, đột nhiên trước mắt xuất hiện vạt áo quan phục màu tím đậm.

Ta ngơ ngác ngẩng đầu lên. Tạ thừa tướng hai mắt u ám nhìn ta.

Ta hỏi: "Ông là ai vậy?"

Ông ta như có điều suy nghĩ: "Ngươi không nhớ ta sao?"

Ta nhìn chằm chằm ông ta hồi lâu, lắc đầu. Đôi mắt sói của ông ta nheo lại, giọng nói lạnh như băng: "Tiểu Ngũ, năm xưa con theo ta lên núi, cũng đã bảy tuổi đầu rồi, chẳng lẽ lại quên mất phụ thân sao?"

Ta trừng mắt nhìn ông hồi lâu, trong lòng dâng lên nỗi kinh hãi. Thấy vậy, ông biết ta đã nhớ ra mọi chuyện, liền cười lạnh: "Tiểu Ngũ à, sao con lại giống hệt di nương của con vậy, nói ngốc là ngốc ngay được?"

Ta òa khóc: "Di nương, di nương... Người đã làm gì di nương của con?"

Ông ta thô bạo túm lấy tóc ta, cười khẩy: "Di nương con đang ở Dương Châu làm nô tỳ giã gạo, thật đáng thương, mắt cũng mù rồi."

Ta tuyệt vọng nắm chặt lấy tóc mình: "Di nương... Xin người đừng hại di nương con..."

Ông ta tỏ vẻ hài lòng: "Ngoan lắm, còn biết thương nhớ di nương là tốt rồi."

Tuy miệng nói vậy, nhưng tay ông ta vẫn nắm chặt tóc ta, rồi hung hăng giật mạnh. Ta đau đớn bật khóc, ông ta liền quát tháo, bắt ta phải im miệng.

"Muốn cứu di nương của con, con phải ngoan ngoãn nghe lời phụ thân."

Ta nín khóc, gật đầu lia lịa: "Vâng, con nghe lời..."

Ônh ta không ngừng uy h.i.ế.p ta, rằng nếu ta dám trái lời,ông ta sẽ cắt lưỡi di nương, rồi c.h.ặ.t t.a.y di nương ta.
 
Xem Mệnh
Chương 12



Ta vừa đau vừa sợ, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Bỗng một giọng nam trong trẻo mà uy nghiêm vang lên: "Tạ tướng!"

Bùi Lăng chẳng biết đã đứng ở đó từ lúc nào. Kỳ thực, hắn mang hình dáng điển hình của một văn thần, làn da trắng đến lạnh lẽo, mày mục sáng sủa, dáng người cao ráo ngọc thụ. Nếu không phải ta đã hô lên hắn là sao Bạch Hổ, e rằng chẳng ai ngờ hắn lại có khả năng cầm quân.

Hẳn là hắn vừa từ tiệc rượu xuống, trên người còn phảng phất mùi rượu mát lạnh. Tạ gia vẫn luôn nuôi mộng đưa nữ nhi vào cung làm hoàng hậu để được phong hầu, tự nhiên trở thành kẻ thù không đội trời chung với phủ Bình Nguyên hầu. Giờ đây kẻ địch tương phùng, bầu không khí căng thẳng như dây cung sắp đứt.

Ông ta buông ta ra, đứng dậy cười nói: "Làm trò cười rồi, lão phu đây chỉ đang dạy dỗ đứa con gái dám ăn nói lung tung thôi."

Bùi Lăng lạnh lùng đáp: "Hòa Kinh tiểu sư phụ đã là người xuất gia, sớm không còn là nữ nhi Tạ gia nữa rồi."

Nghe vậy, Tạ thừa tướng lại cố tình đưa tay ra muốn túm tóc ta. Ta sợ hãi co rúm người lại.

"Thật sao? Ngươi hỏi nàng xem, nàng có phải..."

Chưa dứt lời, bóng người trước mắt đã lóe lên, bàn tay quen cầm bút múa mực của Tạ thừa tướng đã bị Bùi Lăng nắm chặt. Ta nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc, nhưng Tạ thừa tướng lại không hề kêu la.

Xem ra, đây cũng là một kẻ cứng cựa đây!

Ông ta nghiến răng cười lạnh: "Bùi tướng quân, bản quan chúc ngươi cờ mở gặp may, đại thắng trở về."

Bùi Lăng buông tay, để ông ta rời đi. Ta vẫn ngồi trên mặt đất khóc nức nở.

Nhìn theo bóng dáng Tạ thừa tướng khuất dần, Bùi Lăng đột nhiên đá ta một cái: "Đứng dậy, đừng giả vờ nữa."

Có người nói ta giả vờ sao? Ta không phục, liền ương ương giả khóc.

Bùi Lăng chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp xách ta lên: "Đứng thẳng."

Ta ngậm hai hàng nước mắt nhìn hắn. Bùi Lăng đánh giá ta từ trên xuống dưới, trong đôi mắt hẹp dài cuối cùng cũng hiện lên vẻ khó hiểu.

Hắn nhắc nhở: "Ba năm trước, ở đường lớn phía đông hoàng thành."

Ta nghe vậy thì hoảng sợ, từng bước lùi lại, lưng áp vào núi giả, người co rúm lại.

"Không nhớ sao?"

Ta liều mạng lắc đầu.

"Nghĩ kỹ lại đi, lúc đó ngươi mặc một bộ áo khoác nhỏ màu xanh da trời, đi cùng với Kì vương phi."

Ta nước mắt lưng tròng nhìn hắn: "Ta không..."

Hắn xoay mặt ta lại, chỉ vào nốt ruồi son dưới cằm ta: "Nhìn xem, nốt ruồi này của ngươi, ta nhận ra!"

Ta sắp phát điên rồi: "Ta chưa từng xuống núi! Chưa từng!"

"Sao lại chưa, ta còn gặp ngươi một lần, ngươi xin ta hai mươi văn tiền, góp đủ rồi đến tiệm bánh bao Cát Tường mua ba mươi cái bánh bao thịt."

"Ta không..."

"Ta còn thấy ngươi ngồi xổm trong ngõ hẻm tự mình ăn vụng mười cái, sau đó nói với một phụ nhân đến tìm ngươi là ngươi chỉ mua hai mươi cái."

"Ta không có!"

"Lúc đó ngươi không phải nói như vậy, ngươi nói với ta ngươi là người của phủ Kì vương..."

Ngay lúc ta chỉ hận không thể leo lên núi giả chạy trốn...

“Bùi Lăng! Ngươi đang làm cái gì thế!" Bùi hoàng hậu dẫn theo Lỗ ma ma đứng đó, vẻ mặt đầy giận dữ.
 
Xem Mệnh
Chương 13



Bùi Lăng vừa nói được một câu: "Nàng ta là một kẻ lừa đảo nhỏ..." thì ta đã òa khóc nhào vào lòng Bùi hoàng hậu.

Hoàng hậu tức giận vô cùng, mắng hắn một trận té tát. Mãi đến khi Lỗ ma ma nhắc nhở, phải để Bùi Lăng đi dự tiệc tiễn đưa, nàng mới thôi.

Bùi Lăng lúc đi còn vẻ mặt ngơ ngác, nhìn hoàng hậu: "Rốt cuộc nàng là kẻ lừa đảo nhỏ, hay là đứa ngốc vậy?"

Bùi hoàng hậu chẳng nói chẳng rằng, trực tiếp đá hắn một cái. Đợi Bùi Lăng đi khuất, hoàng hậu mới ôm ta vào lòng, khẽ hỏi: "Hòa Kinh, hắn thật sự làm được sao?"

Lần này, hoàng hậu đã đánh cược cả ngôi vị của mình, tính mạng của đệ đệ, và danh dự của cả gia tộc.

Ta đáp: "Hắn, hắn là sao Bạch Hổ mà..."

Nhưng trong lòng, ta lại không còn chắc chắn như trước nữa. Ta cảm thấy lúc hắn đứng đó trông giống như một cao nhân, nhưng vừa mở miệng thì lại có vẻ không được thông minh cho lắm.

Phủ Bình Nguyên hầu xảy ra chuyện rồi. Việc Bùi Lăng xuất chinh vẫn luôn được giấu kín với lão phu nhân, không biết vì sao bà ấy lại biết được. Lão phu nhân nghe tin thì tức giận đến mức ngất đi, rồi một tháng sau thì qua đời.

Vốn dĩ Bùi hoàng hậu còn có thể chống đỡ, nhưng mẫu thân nàng lại đổ bệnh. May mà chuyện này đã kinh động đến hoàng thượng, gần đây ngài lại càng lui tới Từ Nguyên điện thường xuyên hơn.

Lần này, hoàng thượng và Bùi hoàng hậu đứng cùng một phe trên bàn cược.

Hoàng thượng hỏi: "Hoàng hậu không sợ sao?"

Hoàng hậu chẳng buồn tâm sự với hắn, chỉ đáp: "Nói ra cũng lạ, chuyện này phụ mẫu thần thiếp vốn giấu diếm tổ mẫu..."

Lúc trước ta đã bói cho nàng một quẻ, là quẻ Thiên Phong Cấu.

"Cấu, tức là giao cấu, chủ về thiếp thất ngoài giá thú."

Chuyện này không thể nào! Bình Nguyên hầu phu phụ tình cảm rất tốt, Hầu gia chưa từng nạp thiếp.

Bùi hoàng hậu cũng cảm thấy ta có chút không đáng tin cậy, nhưng nàng không nói ra. Lúc này, hoàng thượng và hoàng hậu đồng thời quay đầu lại, nhìn chằm chằm ta đang chơi trò đẩy cối xay táo tàu.

Ta: "..."

An công công vội vàng bẩm báo: "Bệ hạ, nương nương, đã tra ra rồi ạ."

Bùi hoàng hậu ngơ ngác, nàng không hề biết hoàng thượng đã cho người đi điều tra!

Hóa ra, là nhị thúc Bùi gia đã phân gia, lén lút nói cho lão phu nhân biết chuyện Bùi Lăng xuất chinh.

Hoàng thượng nhíu mày: "Vì sao hắn lại làm vậy?"

"Nghe nói là do ngoại thất xúi giục..."

Nghe vậy, hoàng thượng và hoàng hậu đồng loạt kinh ngạc quay đầu nhìn ta. Cành táo tàu nhỏ trong tay ta "bịch" một tiếng rơi xuống đất, ta sợ hãi rụt cổ lại, ngước nhìn bọn họ.

Rồi An công công lại tiếp tục bẩm báo: “Hoàng thượng, nương nương, còn nữa. Ngoại thất kia là do Tạ thừa tướng ban tặng ạ."

Bùi hoàng hậu lập tức hiểu ra mọi chuyện, phẫn nộ bóp nát chén trà trong tay.

"Hoàng thượng, tổ mẫu của thần thiếp không thể c.h.ế.t oan uổng như vậy!"

Hoàng thượng an ủi: "Yên tâm, trẫm ở đây rồi."

Rồi hắn quay sang phân phó An công công: "Điều tra cho trẫm, điều tra đến cùng."

Hoàng thượng nói muốn điều tra triệt để, thì quả thật sẽ điều tra đến tận cùng mọi chuyện. Tin tức điều tra được đưa đến tay hoàng thượng, lúc này hắn cũng không còn kiêng dè Bùi hoàng hậu nữa.

"Trong triều các vị huân tước, đại thần, nhà nào mà chẳng có nữ nhân do Tạ thừa tướng đưa tới? Nhà hắn chỉ có ba thứ nữ, đều được gả đến nơi tốt đẹp cả!"

Nhị tiểu thư gả cho con gái nhà võ tướng, tứ tiểu thư gả cho trưởng bối hoàng tộc.

Tam tiểu thư thì được đưa thẳng vào cung.
 
Xem Mệnh
Chương 14



Hơn nữa, những nữ nhân này đều tự nguyện làm thiếp, sau đó từng bước leo lên vị trí cao hơn.

Chưa kể, Tạ thừa tướng còn lặng lẽ tìm kiếm không biết bao nhiêu mỹ nhân từ Dương Châu các nơi, đưa vào phủ các đại thần.

Bùi hoàng hậu nếu biết giữ mồm giữ miệng, thì đã chẳng đến nỗi thất sủng.

Lúc này, nàng lại nói với hoàng thượng: "Nhìn xem, nhà chúng ta, chẳng phải cũng có một người sao?"

Nàng đang ám chỉ Tạ mỹ nhân. Hoàng thượng nghe vậy không nói gì.

Nhưng Bùi hoàng hậu xưa nay không biết thế nào là dừng đúng lúc. Nàng lại nói tiếp: "Ngay cả thiên gia cũng có thể xúi giục, huống hồ là những đại thần kia!"

Hoàng thượng nghe vậy liền bỏ đi.

Lỗ ma ma sợ hãi: "Nương nương, sao người lại chọc giận bệ hạ rồi?"

Dạo này, quan hệ của hai người khó khắn lắm mới tốt hơn một chút.

Bùi hoàng hậu thở dài: "Đúng vậy, sao ta lại không nhịn được chứ?"

Lỗ ma ma đang vui mừng vì hoàng hậu cuối cùng cũng đã thay đổi, thì Bùi hoàng hậu lại nói: "Ta nên đợi sau khi mang thai hoàng tự rồi mới đuổi hắn đi."

Lỗ ma ma sốt ruột: "Nương nương!"

Bùi hoàng hậu chỉ cười cười: "Băng đóng ba thước không phải do lạnh một ngày",

Lỗ ma ma sẽ không hiểu đâu.

Nàng vẫy tay với ta: "Hòa Kinh, lại đây."

Ta chạy tới: "Dạ."

Bùi hoàng hậu cười hỏi: "Nàng xem, bản cung năm nay có thể mang thai hoàng tự không?"

Ta gieo cho nàng một quẻ.

"Không thể ạ."

Lỗ ma ma lại sốt ruột: "Ngươi xem kỹ lại đi!"

Ta khó xử đáp: "Thật sự không thể. Tử tự... hẳn là bảy năm sau ạ."

Lỗ ma ma kinh ngạc: "Bảy năm?!"

Bùi hoàng hậu thở dài: "Vẫn phải đợi bảy năm nữa sao?"

Bảy năm sau mới có thể không để ý đến hoàng thượng.

Ta nói: "Nhưng quẻ này có một điều tốt, bảy năm sau nương nương nhất định nhiều con nhiều phúc, ít nhất..."

Ta bẻ ngón tay đếm đếm.

"Năm hoàng tử ạ."

Bùi hoàng hậu ngây người: "Bản cung phải sinh năm đứa?!"

"Còn có một vị công chúa nữa ạ."

Lỗ ma ma nghe vậy mừng đến phát khóc.

Mặt Bùi hoàng hậu cứng đờ.

Nói là hoàng hậu sẽ sinh năm con trai một con gái, vậy mà quay đầu hoàng thượng liền khôi phục vị trí của Tạ Ngọc Uyển, ngày đêm ở lại cung của nàng ta.

Một tháng sau, Tạ thừa tướng rốt cuộc có được tước vị mà hắn hằng mong ước. Tạ gia nhất thời thịnh vượng, được sủng ái.

Bùi hoàng hậu điều tra ra Tạ Ngọc Uyển vì muốn được sủng ái mà đốt mê hương trong điện, tức giận mắng to: "Thật là, uổng cho ngôi vị cửu ngũ chí tôn, vậy mà lại bị loại thủ đoạn hèn hạ này nắm được!"

Lời nói của nàng tràn đầy khinh thường, suýt chút nữa bay ra khỏi nóc Từ Nguyên điện.

Lỗ ma ma thấy vậy vội vàng bịt miệng nàng lại.

Mãi cho đến ba tháng sau, tiền tuyến cuối cùng cũng truyền đến tin thắng trận. Bùi hoàng hậu nghe tin, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lỗ ma ma cũng thở phào: "Giờ thì, phong thủy trong cung có thể xoay chuyển lại rồi."

Trọn bốn tháng trời, hoàng thượng chưa từng bước chân vào Từ Nguyên điện. Cung nhân thấy vậy thì đua nhau nịnh bợ Tạ Ngọc Uyển, nàng ta lúc này hống hách chẳng khác nào phó hậu.

"Nương nương, hoàng thượng có thánh chỉ đến!"
 
Xem Mệnh
Chương 15



Lỗ ma ma mừng đến phát khóc: "Phúc bất trùng lai họa vô đơn chí, nương nương!"

An công công bưng thánh chỉ đến trong điện, cười tủm tỉm hỏi: "Tiểu tiên sư đâu rồi?"

Bùi Lăng lần đầu ra trận đã giành thắng lợi, phủ hầu trên dưới đều không được ban thưởng, hoàng thượng thậm chí còn không đích thân đến Từ Nguyên điện một chuyến.

Thánh chỉ này là sắc phong ta làm quốc sư, đồng thời ban cho ta một quốc sư phủ. Sao Bạch Hổ xuất chinh, ta một trận thành danh, Khâm Thiên giám trên dưới đều tiến cử ta.

Ta không muốn rời đi, còn khóc lóc một trận.

Bùi hoàng hậu cũng đau lòng: "Hòa Kinh nhát gan, sao lại bắt con bé phải dọn ra ngoài chứ? Không được, bản cung phải đi tìm hoàng thượng nói lý!"

Lỗ ma ma vội vàng ngăn nàng lại: "Nương nương, hoàng thượng đưa tiểu tiên sư đi, biết đâu là đang lo lắng cho người đấy ạ."

Ta khóc lóc nói: "Nương nương, có thể cho ta mang theo Chu ngự trù được không, ngài ấy làm thịt kho tàu ngon lắm."

Lỗ ma ma: "..."

Bùi hoàng hậu thở dài: "Cho nàng, cho nàng hết, nàng còn muốn gì nữa?"

Ta nhìn về phía món đồ chơi nhỏ đẩy cối xay táo tàu kia.

"Cái này cũng mang theo cho con bé. A, bộ áo khoác nhỏ và áo choàng lớn bản cung sai người làm cho con bé xong chưa?"

Cuối cùng, Bùi hoàng hậu sai người thu dọn cho ta rất nhiều đồ.

Lỗ ma ma bất đắc dĩ nói: "Nương nương, quốc sư vẫn còn ở trong kinh thành mà."

Bùi hoàng hậu đáp: "Cũng đúng..."

Nhưng trong giọng nói lại có một loại cảm giác mất mát không nói nên lời.

Ta nhìn nàng một cái.

Bùi hoàng hậu hiếm khi dịu dàng như vậy: "Hòa Kinh, nếu nàng sợ hãi, bản cung vẫn có thể đi tranh giành cho nàng."

Ta lắc đầu: "Nương nương, người sắp có một chuyện vui lớn rồi."

Lỗ ma ma tai kém, nghe thành "có thai".

Suýt chút nữa bị Bùi hoàng hậu mắng cho một trận.

Vậy mà Tạ Ngọc Uyển lại đến tìm ta.

Bình thường Hoàng hậu nương nương che chở ta kỹ lưỡng, nàng ta chẳng thể nào gặp được ta.

Giờ đây, nàng ta lại sải bước tiến đến.

"Chúc mừng muội muội."

Bên cạnh ta lúc này còn có ma ma Lỗ cùng vài cung nữ tiễn đưa.

Ta nhìn nàng ta, chẳng buồn hé răng.

Nàng ta kéo ta sang một bên, nói: "Tiểu ngốc tử, sau khi rời khỏi đây, phụ thân nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ muội muội quy củ."

Chữ "phụ thân" ấy, với nữ nhi Tạ gia mà nói, chính là ác mộng.

Ta vẫn không nói tiếng nào, cứ như kẻ ngốc trước giờ.

Ma ma Lỗ nhíu mày: "Quý phi nương nương, người làm vậy là có ý gì?"

Tạ Ngọc Uyển cười nói: "Phượng Nghi, ta chỉ muốn cho muội muội xem thử, hài tử trong bụng là nam hay là nữ."

Nàng ta vậy mà đã mang thai?

Sắc mặt ma ma Lỗ bỗng chốc trắng bệch.

"Là hoàng tử." Ta nói.

Tạ Ngọc Uyển mừng rỡ: "Thật sao?"

Ta nhìn chằm chằm vào cỗ hắc khí trên trán nàng ta, vô cùng chắc chắn gật đầu.

"Phải, là hoàng trưởng tử."

Đáng tiếc, ngươi sinh hạ hắn ra thì cũng chẳng còn mạng.

Quốc sư phủ rất lớn, cũng vô cùng lạnh lẽo. Nhưng sư phụ lại gọi sư huynh Hòa Diệp xuống đây với ta.
 
Xem Mệnh
Chương 16



Hòa Diệp bất đắc dĩ nhìn ta, thở dài: "Tiểu sư muội ngốc nghếch này, sư phụ bảo ta hỏi muội, muội còn muốn quay đầu lại hay không?"

Vẻ ngây thơ trên mặt ta hoàn toàn biến mất. Ta nhìn chằm chằm vào tuyết lớn ngoài cửa sổ, đôi mắt u ám tĩnh lặng như mặt hồ sâu thẳm. Hòa Diệp thấy vậy, không khỏi lui về sau một bước.

Ta vừa tròn mười bảy tuổi thì khai mở thiên nhãn. Từ đó về sau, các sư huynh đều không dám nhìn thẳng vào ta nữa. Họ nói, đôi mắt ta u tối như đầm nước sâu, nhìn thì có vẻ bi mẫn, nhưng lại lạnh lùng vô tình. Đặc biệt là, đôi mắt này lại nằm trên gương mặt một thiếu nữ vừa yêu kiều vừa ngây thơ như ta, càng khiến người ta vừa nhìn đã sợ hãi.

Ta nói: "Sư huynh, đây là đoạn trần duyên cuối cùng của ta, ta đã giải quyết xong rồi."

Sư huynh Hòa Diệp dội cho ta gáo nước lạnh: "Sư phụ nói, trần duyên của muội không thể nào giải quyết xong được đâu."

Ta sốt ruột: "Vì sao không thể giải quyết xong? Đợi ta báo thù xong, ta sẽ quay về núi. Ta muốn tu hành, rồi thành tiên!"

Sư huynh Hòa Diệp trợn trắng mắt: "Tiểu sư muội ngốc, muội cho rằng chúng ta làm đạo sĩ là vì muốn thành tiên à? Muội đã thấy mấy ai thật sự thành tiên rồi?"

Ta ngây người: "Vậy... vậy làm đạo sĩ là vì cái gì?"

Hòa Diệp cười khẩy: "Đương nhiên là vì ăn ngon, uống ngon, sống tự tại rồi."

Ta nhất thời không biết nói gì.

...

Sau khi ta rời khỏi hoàng cung, Bùi hoàng hậu muốn bảo vệ ta, nhưng lực bất tòng tâm. Quả nhiên Tạ tể tướng đã đến tìm ta vài lần. Ông ta ép ta lợi dụng thân phận Quốc sư để nói dối Hoàng thượng.

Ta không chịu: "Bói quẻ giả, ta sẽ bị giảm thọ."

Ông ta nói: "Ồ, vậy ngươi muốn nhìn dì của ngươi c.h.ế.t sao? Tiểu Ngũ à, ngươi không thể bất hiếu như vậy được."

Ta đành phải nghe theo, nhưng mỗi lần nói dối xong, ta đều sợ hãi đến mức khóc, ngày càng gầy yếu. Tạ tể tướng thì rất đắc ý, lợi dụng ta để lật đổ vài tên chính địch của ông ta.

Ông ta còn khen ta: "Thật là một đứa trẻ hiếu thuận với dì."

Con cháu Bùi gia ở biên cương đổ máu. Thế nhưng trong kinh thành, được sủng ái vô song lại là Tạ gia.

Cho đến ngày hôm đó, Tạ quý phi lâm bồn. Tạ tể tướngbiết đó là hoàng trưởng tử, ngôi vị Hoàng hậu của con gái ông ta có hy vọng rồi! Ông ta vội vàng sai ta: "Ngươi vào cung canh chừng Tam tỷ của ngươi, tuyệt đối không thể để tiểu Hoàng tử xảy ra chuyện gì."

Ta đi.

Bên ngoài phòng sinh, Hoàng thượng đích thân đến. Tạ Ngọc Uyển vật lộn nửa ngày thì sinh ra một hoàng tử khỏe mạnh. Nàng ta thân thể cường tráng, lúc này vẫn còn rất tỉnh táo, nhìn hài tử với vẻ an ủi.

Đột nhiên một nữ quan vội vã đi vào. Tạ Ngọc Uyển cố gắng ngồi dậy, cười nói: "Hoàng thượng có thánh chỉ sao?" Niềm vui sướng của nàng ta không thể che giấu.

Nữ quan cất tiếng: "Hoàng thượng có chỉ, giữ con bỏ mẫu thân, hoàng trưởng tử sẽ được đưa đến cung Hoàng hậu."

Tạ Ngọc Uyển như thể từ chốn bồng lai tiên cảnh rơi xuống vực thẳm địa ngục.

Nàng kinh hoàng thét lên: "Không thể nào, ta không tin, ta muốn gặp Hoàng thượng! Hoàng thượng!"

Hai ma ma giữ chặt nàng, ép nàng uống thuốc. Rồi bỏ mặc nàng, nghênh ngang mà đi. Ta đứng ngay đó, chứng kiến tất cả.
 
Xem Mệnh
Chương 17



Loại thuốc kia quả thực hiệu nghiệm, nàng ta m.á.u chảy đầm đìa.

Nàng ta vậy mà lại cầu xin ta: "Ngươi, ngươi mau chóng xuất cung, đi tìm phụ thân ta..."

Ta nhìn chằm chằm vào nàng ta, bất chợt hỏi: "Năm xưa khi ngươi móc mắt mẫu thân ta, m.á.u của người có chảy nhiều như vậy không?"

Tạ Ngọc Uyển giật mình kinh hãi.

"Tạ Tư Hoài còn khen ngươi tài giỏi lắm phải không? Còn nói những tỷ muội khác đều không bằng ngươi, phải độc ác như ngươi mới có thể làm chủ trung cung, đúng không?"

Nàng ta vừa kinh sợ vừa phẫn nộ: "Ngươi, ngươi cái tiện tỳ này, ngươi giả vờ..."

Ta mỉm cười nhìn nàng ta. Ánh mắt ta mở to, khiến nàng ta kinh hồn bạt vía. Ta cúi người xuống, ghé sát vào tai nàng ta nói: "Mẫu thân ta dạy ta mới là cao minh. Ngươi, với chút thủ đoạn này, còn kém xa lắm."

Mẫu thân ta, Giang Bạch Sương, năm xưa cũng là một tài nữ nổi danh đất Dương Châu. Tiếc thay xuất thân từ nhà buôn bán, bị gia đình ham mê phú quý đưa vào phủ tướng quân làm thiếp.

Người cũng từng cam chịu số phận, tranh giành chút quyền lợi nhỏ nhoi, sống một cuộc đời an nhàn no đủ. Nhưng rồi người phát hiện ra, Tạ Tư Hoài nuôi dưỡng bốn đứa con gái trước như nuôi "cổ".

Ông ta muốn nuôi dạy ra kẻ tàn nhẫn, độc ác nhất, để mở đường công danh cho ông ta!

Người ngày đêm cầu khấn thần phật, mong rằng đứa bé trong bụng ngàn vạn lần đừng là con gái...

Nhưng số phận trớ trêu, người lại sinh ra ta. Người quá yếu đuối, không thể đấu lại Tạ Tư Hoài. Điều duy nhất người có thể làm là che giấu tài năng của ta. Người hết lần này đến lần khác nhẫn tâm cướp đi quyển sách mà ta yêu thích nhất.

Sau khi mở được thiên nhãn, ta thường xuyên nhìn thấy cảnh tượng người từng v**t v* khuôn mặt ta khi ta ngủ say.

Người nói: "Hãy cố gắng thêm một chút nữa, đợi đến khi con cập kê, mẫu thân sẽ tìm kiếm tất cả sách vở trên thế gian này cho con..."

Trong phủ tướng quân, dù có cao quý như mây cũng chỉ là con cờ trong tay kẻ khác, chi bằng sống ti tiện như bùn đất, về sau mới có đường lui.

Nhưng ngày hôm đó, người nhìn thấy vết thương do giá rét trên tay ta, không kìm được lòng, đã tìm cho ta một chiếc áo bông cũ.

Cũng từ đó, hai mẫu tử ta trở thành cá nằm trên thớt mặc người xâu xé.

Phải, ta đều nhớ rõ tất cả.

Ta nhớ rõ từng chút nhẫn nhục của mẫu thân, từng chút giả dại mà người phải chịu đựng, và ta đã học theo tất cả.

Bởi vì ta không chỉ muốn báo thù, mà còn muốn chứng minh rằng, lũ "cổ" trong phủ tướng quân kia, chẳng ai sánh bằng người.

Sau khi Tạ Ngọc Uyển tắt thở, ta vội vã chạy về phủ, trốn trong phòng khóc lóc. Cho đến khi Tạ thừa tướng đạp cửa xông vào. Thánh chỉ từ trong cung đã ban xuống, nói rằng quý phi sau khi sinh bị băng huyết, truy phong làm hoàng quý phi.

Tạ thừa tướng không tin, lại càng không cam tâm. Hạt giống hoàng hậu mà ông ta dày công nuôi dưỡng, vậy mà lại héo tàn?!

Chỉ có một hoàng tử thì có ích lợi gì, trong tay ông ta đã không còn nữ nhi nào khác!

"Nói! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!"
 
Xem Mệnh
Chương 18



Ta sợ hãi co rúm vào góc phòng, thét lên! Ông ta giáng cho ta hai cái tát, vẫn chưa nguôi giận, còn đá ta mấy cái: "Mau nói cho ta! Nếu không ta sẽ băm vằm Giang Bạch Sương ra cho chó ăn!"

Ta lúc này mới vừa khóc vừa nói: "Hoàng thượng, là Hoàng thượng nói giữ con bỏ mẫu thân!"

Tạ thừa tướng kinh ngạc đến sững sờ. Đúng lúc này, trên trời vang lên một tiếng sấm, chiếu sáng khuôn mặt mưu mô, dữ tợn của ông ta.

Ta sợ hãi hét lên một tiếng nữa.

Ông ta hỏi: "Vì sao? Tiểu Tam đã làm sai điều gì?"

Ta nói: "Tam tỷ, Tam tỷ vì muốn được sủng ái lâu dài nên đã dùng mị hương, khiến cho việc có con nối dõi trở nên khó khăn, tỷ ấy còn cho các vị nương nương trong cung bao gồm cả Hoàng hậu uống thuốc khiến họ không thể sinh con, việc này đã bị Hoàng thượng phát giác..."

Tạ Ngọc Uyển được ông ta xem là "hạt giống hoàng hậu". Nhưng, đâu phải cứ đủ tàn nhẫn là có thể trở thành hoàng hậu. Loại hương kia là do Tạ Tư Hoài đưa cho nàng ta, ông ta cũng đã nói rõ ràng lợi hại, dặn nàng ta phải thận trọng khi sử dụng.

Nàng ta lại quá sợ hãi Tạ thừa tướng, bởi vì di nương của nàng ta Triệu Tiểu Hoàn, cũng bị ông ta nắm trong tay!

Sợ rằng nếu không được sủng ái sẽ bị "trừng phạt", nên nàng ta vẫn luôn dùng mị hương để giữ vững sự sủng ái của Hoàng thượng.

Nghe xong những lời này, Tạ thừa tướng như bị dội một gáo nước lạnh vào người. Nhưng ông ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, trong cơn giông sấm sét, hắn âm trầm rời đi.

Hòa Diệp sư huynh lúc này mới bước vào, đỡ ta dậy.

"Haiz, đồ ngốc này."

Ta hai mắt ngấn lệ: "Đau quá, sư huynh."

Hòa Diệp mắng: "Ngươi tưởng ta sẽ giống như hồi nhỏ bị ngươi lừa gạt sao?!"

Hồi nhỏ của ta...

“Hồi nhỏ, ta không phải muốn tính kế gì các huynh mà chỉ là muốn luyện tập một chút mà thôi. Dù sao ta từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, giả ngốc thật sự quá khó."

Hòa Diệp lại mắng ta vài câu, nhưng cuối cùng vẫn là xót xa, đi lấy rượu thuốc cho ta.

Ta bị dọa đến nỗi đổ bệnh nặng một trận, không vào cung, cũng không đến Khâm Thiên giám nữa.

Từ đó về sau, vị quốc sư này trở nên bệnh yếu, dưỡng bệnh liên tục ba năm trời. Hòa Diệp sư huynh ở kinh thành vì ta mà chạy vạy khắp nơi, tìm hiểu tin tức. Một ngày nọ, huynh ấy nói với ta: "Bùi tướng quân đại thắng trở về triều rồi."

Hoàng thượng lập tức trọng dụng Bình Nguyên hầu phủ, đồng thời tìm một cái cớ, tước đi tước vị mà Tạ gia còn chưa kịp ngồi ấm.

Gió chiều trong kinh thành lại đổi hướng.

Từ khi biết chuyện ngu ngốc mà Tạ Ngọc Uyển gây ra, Tạ thừa tướng ngày đêm lo lắng bất an. Bởi vì Hoàng thượng tuy rằng cố gắng nhẫn nhịn, nhưng vẫn để lộ ra vẻ chán ghét đối với ông ta.

Ba năm nay, ông ta bị đả kích đến mức tâm thần bất định. Cuối cùng cũng có một ngày, ông ta dẫn một người đến gặp ta.

"Ngươi xem người này, có tướng đế vương hay không."

Ta lúc ấy còn đang bệnh nằm trên giường, bị dọa đến bật khóc: "Không, không được, phụ thân người không thể..."

"Tiểu Ngũ, con có biết không, phụ thân đã phái người đưa di nương của con vào kinh rồi."

Ta nghe xong, cả người lập tức cứng đờ.
 
Xem Mệnh
Chương 19



"Đừng chọc giận phụ thân, nói hết ra đi, nói xong rồi, con sẽ được vui vẻ đoàn tụ với di nương."

Ta run rẩy nói: "Có... tướng minh quân."

Nghe được câu này, Tạ thừa tướng xoay người chắp tay với nam tử kia: "Thế tử, ngài có thể yên tâm rồi."

Người đứng trước mặt ta lúc này chính là con trai thứ của Tứ tỷ, thế tử của lão Kỳ vương.

Hắn vẫn còn chút nghi ngờ: "Sao ngươi biết được lời nàng ta nói là thật hay giả?"

Tạ thừa tướng tự tin đáp: "Nàng ta không dám nói dối đâu, bói toán mà nói dối, sẽ bị trời phạt giảm thọ."

Vì vậy, Kỳ vương thế tử cũng trở nên vô cùng tự tin.

Ta nhìn mà ngây người.

Mặc dù, nhưng mà... chỉ với trí thông minh này, cũng dám mơ tưởng đến ngôi vị hoàng đế sao?

Tạ thừa tướng cấu kết với một nhóm đại thần, âm mưu tạo phản trước khi Bùi Lăng hồi kinh.

Họ muốn đưa lão Kỳ vương lên ngôi hoàng đế, với điều kiện là phải để con gái hắn làm hoàng hậu.

Kết quả...

Hoàng thượng bí mật ra lệnh cho Bùi Lăng hồi kinh trước thời hạn. Đêm ấy, kinh thành lạnh lẽo như nước, tiếng binh khí giao tranh vang vọng suốt đêm.

Cho đến khi bình minh ló dạng. Bùi Lăng đầy mình m.á.u tươi, đạp cửa xông vào Quốc sư phủ.

Ta vội vàng khoác áo ra nghênh đón. Ba năm không gặp, hắn trông đen đi nhiều. Nhưng lại càng thêm uy vũ, sắc bén, tựa như một thanh bảo kiếm, cuối cùng cũng được rút ra khỏi vỏ.

Trong tay hắn xách theo một người, là Tạ Tư Hoài bị trói gô. Thế nhưng, hắn lại hỏi ta trước: "Rốt cuộc thì ngươi là tiểu lừa đảo, hay là tiểu ngốc nghếch?"

Khóe miệng ta giật giật: "Điều này có quan trọng lắm sao?"

Hắn gật đầu: "Rất quan trọng, ta ở trên chiến trường, lúc phân tâm đều nghĩ đến chuyện này, suýt chút nữa thì mất mạng. Ngươi mau nói cho ta biết, cho ta một câu trả lời thống khoái."

Được rồi.

"Năm đó ta quả thật đã gặp Bùi tướng quân, và Kỳ vương phi."

Đó là lúc Tạ gia nhị nương mới vào vương phủ, tranh đấu với vương phi vô cùng khốc liệt. Vương phi tuổi đã cao, căn bản không chống đỡ nổi, biết mình không sống được bao lâu nữa, vì con cái, đã lên núi cầu xin sư phụ ta là sư thái Trân.

Sư phụ ta nói Kỳ vương phủ đã không còn cách nào cứu vãn. Ta tiễn bà ấy xuống núi.

Thật ra năm đó, ta đã đồng ý với bà ấy sẽ giúp bà ấy bảo vệ đứa con gái duy nhất, còn bà ấy thì giúp ta sắp xếp người đến Dương Châu bảo vệ mẫu thân.

Đúng vậy, Tạ Tư Hoài vẫn luôn dùng mẫu thân để uy h.i.ế.p ta, nhưng hắn đâu biết rằng ta nắm rõ tình hình của người.

Mẫu thân căn bản không phải làm nô tỳ giã gạo gì cả, mà đang an nhàn hưởng phúc ở Dương Châu.

Không ngờ lại tình cờ gặp Bùi Lăng, không ngờ hắn lại nhớ đến ta.

Ta kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Bùi Lăng nghe, rõ ràng mạch lạc, không hề có chút ngốc nghếch nào.

Tạ Tư Hoài còn gì không hiểu nữa chứ? Ông ta tức giận đến mức giãy giụa không ngừng, miệng bị nhét giẻ vẫn ú ớ kêu.

Bùi Lăng chỉ dùng một tay đã dễ dàng khống chế ông ta.

"Ồ, thì ra ngươi là tiểu lừa đảo!"
 
Back
Top Bottom