Tâm Linh Xe tang - Xe bus số 14 (đang edit)

Xe Tang - Xe Bus Số 14 (Đang Edit)
Chương 54: Trăm năm nguyền rủa


Cho nên tôi nghĩ như vậy, là bởi vì hắn có thể bắt chước được cách nói chuyện của chú mặc com lê, cùng với cách nói chuyện của Cát Ngọc, tôi cảm thấy, hắn hẳn là người tôi quen biết, hoặc là người quen biết tôi !Nhìn dấu mông trên cỏ, tôi thăm dò nói: ngươi giết tôi , là vì báo thù sao?

Nếu như phải, ngươi dùng tay trái vỗ bãi cỏ, nếu như không phải, dùng tay phải vỗ bãi cỏ.Nói xong, tôi nhìn chằm chằm bãi cỏ trước mặt , vì có thể nhìn càng rõ ràng, tôi bật đèn pin lên.Bãi cỏ trước mặt , bỗng nhiên có một phiến cỏ dại đổ nghiêng, cái nơi đổ nghiêng này, đúng lúc là hình dáng tay phải , bởi vì ngón cái ở bên trái bàn tay."

Ở thôn Tang hòe ,con quỷ mà đầu tiên giết lão Tôn đầu, lại giết ông lão hói đầu, là ngươi sao?"

Trên cỏ lại nhiều ra một dấu tay phải.

Nói rõ không phải hắn.

Bởi vậy, muốn hại tôi vẫn thật là không phải một hai con quỷ a?"

Ngươi biết chú mặc com lê đi cùng với tôi kia sao?

Ngươi biết hắn sao?"

Vừa dứt lời, trên cỏ đầu tiên là xuất hiện dấu tay phải, sau đó lại xuất hiện một dấu tay trái .

Tôi dựa vào phán đoán, hẳn là hắn nhận thức chú mặc com lê, nhưng chú mặc com lê không quen biết hắn."

Này hai ta trước đây quen biết sao?"

Vừa nãy tôi đã từng hỏi hắn giết tôi là vì báo thù sao, hắn biểu thị hai ta không thù hận.Trên cỏ bỗng nhiên xuất hiện một dấu tay trái, ý là nhận thức, lại hoặc là từng gặp mặt.Tôi không kịp, cũng không có thời gian suy nghĩ người này sẽ là ai, suy tư hồi lâu, liền nói: ngươi biết một người tên là lão già tên Hải sao?Bỗng nhiên, dấu mông trên bãi cỏ trước mặt dĩ nhiên biến mất không còn thấy rồi.Con quỷ nguyên bản ngồi xếp bằng mặt đối mặt cùng tôi ngồi trên cỏ này , đột nhiên đứng lên!Trong lòng tôi cả kinh, nghĩ thầm tại sao nhắc tới bác Hải , hắn sẽ kích động như vậy?Hắn cùng bác Hải có thù oán?Hay là hắn chính là bác Hải?Xung quanh bỗng nhiên trở nên im ắng, tôi nhìn chằm chằm không chớp mắt bãi cỏ bốn phía , cũng không còn phát hiện bất kỳ vết chân nào, con quỷ kia, cứ như vậy đi rồi.Tại sao tôi vừa nhắc tới bác Hải, hắn đã đi?Chính đang sững sờ , bỗng nhiên xa xa truyền đến một tiếng: A Bố, đi thôi.Tôi quay đầu nhìn lại, chú mặc com lê bước nhanh tới.Tôi gật gật đầu, nhưng cũng không đi ra cái vòng máu này.

Chú mặc com lê đi tới, còn nói: theo dõi thất bại, không tìm được con quỷ kia, lần này phiền phức lớn rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh trở về.Tôi vẫn cứ ngồi ở bên trong vòng máu không động đậy.Bởi vì tôi không xác định chú mặc com lê này, có phải là con quỷ vừa nãy !"

Đi a?

Còn ngớ ra cái gì?"

Chú mặc com lê lại sửng sốt một chút, tôi nói anh trước tiến đến.Hắn giờ mới hiểu được, sau khi sải bước đi vào vòng máu, tôi đây mới yên tâm, tôi nói: vừa mới con quỷ kia, tới tìm tôi .Chú mặc com lê cả kinh, hướng về bốn phía nhìn mấy lần, cẩn thận hỏi: hắn trông ra sao?Tôi sững sờ, nghĩ thầm hắn làm sao sẽ quan tâm con quỷ này trông ra sao?

Khuôn mặt có quan trọng không?Tôi mơ hồ cảm thấy, chú mặc com lê còn đang giấu diếm tôi điều gì đó.

Tôi nói: một người trung niên( tuổi từ 40 đến 50) không khác anh là mấy , trên mặt râu mép cạo rất sạch sẽ, để kiểu tóc húi cua.Dưới ánh trăng, tôi thấy chú mặc com lê trong mắt rất là nghi hoặc, hắn híp mắt suy tư hồi lâu, lúc này mới ừ một tiếng, nói: không có chuyện gì, chỉ cần cậu an toàn là tốt rồi.Vì không có thời gian, hai chúng tôi thừa dịp có ánh trăng xuống núi, ở trên đường núi, tôi hỏi hắn: chú, trong núi này, thật sự có rồng sao?Chú mặc com lê không hề nghĩ ngợi, nói thẳng: không có.Tôi tỏ ra không rõ, liền hỏi: mấy ngày trước khi vừa tới núi Long Hổ, chú nói nơi này có rồng, tại sao bây giờ nói nơi này không có rồng?Hắn không có lại trả lời tôi cái gì, chỉ nói một câu: đề tài này tốt nhất không cần thảo luận.Cái đề tài này tôi không nói nữa,nhưng đường dài đằng đẵng, tôi vẫn là không nhịn được, liền lại hỏi một câu: cái kia Đao Như, mặt nàng là chuyện gì xảy ra?Chú mặc com lê vừa nghe, cười nói: cái này ngược lại có thể tâm sự."

Bề ngoài của người là trời sinh , nhưng cũng không phải mãi mãi cố định, từ xưa đến nay phương pháp thay đổi bề ngoài nhiều kiểu nhiều loại, tỷ như bị dao chém, bị lửa đốt, bó thuốc, phẫu thuật chỉnh hình, tà thuật, cùng với kim châm phong lại huyệt đạo."

Không biết tại sao, trong nháy mắt chú mặc com lê nói đến kim châm phong lại huyệt đạo, tôi cả người một cái giật mình, lập tức nhớ tới bác Hải !Khi bác Hải ở xưởng Tiêu Hóa cứu tôi , chính là dùng kim châm che lại huyệt đạo của tôi , sau đó tôi không thể động đậy, bác ý lúc này mới có thể vác tôi đi.Tưởng tượng bác Hải vẩy tay một cái, là có thể chuẩn xác không lệch sử dụng kim châm cắm ở trên huyệt đạo của tôi , bản lĩnh như thế này, không có ba mươi, năm mươi năm, e sợ luyện không ra!Hơn nữa trước khi Đao Như chết, nói với tôi , để tôi cẩn thận Hải cái gì đó, phía sau chữ không nói ra, nhưng tôi cảm thấy tám chín phần mười chính là bác Hải .Chẳng lẽ, Đao Như cũng là bị bức ép ?

Bị bác Hải mạnh mẽ khống chế, thay đổi dung nhan, sau đó ẩn núp đến bên cạnh tôi .Nếu theo suy đoán này, chú mặc com lê này cùng tôi tuyệt đối là một nhóm người , dù sao hắn giết chết Đao Như , vì lẽ đó hắn cùng bác Hải khẳng định không phải một nhóm.Nghĩ tới đây, tôi lập tức hỏi: đúng rồi, chú còn không có nói cho tôi biết người trung gian là ai.Chú mặc com lê suy nghĩ một chút, nói: người trung gian này, cậu đã thấy qua.Tôi hét lớn: ai?"

Ngay ở đêm nay, chính là tên tóc húi cua kia."

Vừa nghe lời này, tôi đầu tiên là sững sờ, lập tức liền cắn chặt răng, đem hàm răng đều cắn vang cót két.

Chú mặc com lê thấy tôi như vậy, liền hỏi tôi : cậu xem ra rất kích động?Tôi đương nhiên kích động!Bởi vì hắn mở miệng là nói dối!

Tôi căn bản là không thấy hình dáng của con quỷ kia , mà hắn lại nói con quỷ kia chính là người trung gian, ngoại hình tóc húi cua là tôi bịa ra , hắn lại theo tôi bịa , tiếp tục bịa ra, này mẹ kiếp thực sự là lừa nhau cho đến chết thì thôi a!"

Đừng kích động, tôi đã đang nghĩ biện pháp giết chết hắn, yên tâm đi, hiện tại tôi có máu, tôi có thể giết hắn."

Tôi còn là cắn răng, nhưng tận lực bình phục tâm tình của mình, tôi nói: anh tại sao phải giết hắn?

Chẳng lẽ cũng là bởi vì hắn muốn giết tôi ?Chú mặc com lê híp mắt, nói: bí mật, là muốn vĩnh viễn giữ lại , ai biết, ai phải chết.

Quỷ biết, quỷ cũng phải chết.Tôi không lên tiếng.Chú mặc com lê còn nói: cậu sở dĩ sống tới ngày nay, đều là bởi vì Cát Ngọc đang giúp cậu, nàng là một người thông minh, giúp cho ngươi đồng thời, không cho cậu biết bất luận thứ gì, không phải vậy cậu không biết chết mấy trăm lần.Tôi nhớ lại lúc cảnh tượng lúc ở trong hầm lạnh dưới lòng đất nhìn thấy Cát Ngọc, nàng nói có một số việc không thể nói cho tôi biết, nếu như tôi biết rồi, ngược lại là hại tôi .Tôi hai tay mở ra, cười gượng nói: vậy ý của chú là, tôi phải cái gì cũng không thể hỏi, cái gì cũng không thể biết, biết bất kỳ bí mật gì tôi đều phải chết.

Vậy cuộc sống này của tôi há không là sống rất đau "bi" sao?

Rất uất ức?

Chú mặc com lê cười thần bí, nói: tôi nói rồi, tôi đang giúp cậu, cậu không tin thật sao?

Tôi nói tin, vậy chú bây giờ đem bí mật nói cho tôi biết, để tôi biết được tất cả những thứ này, dám sao?

"Ha ha ha, vậy thì có cái gì không dám, nhóc con, Cát Ngọc lấy đi trái tim của cậu, là đang giúp cậu.

Tôi lấy đi linh hồn của cậu, cũng là đang giúp cậu.

Có biết hay không chúng tôi tại sao phải làm như thế?"

Tôi nói thẳng: không biết.

" Mục đích mà chúng tôi làm như thế, chính là vì khiến cậu trở thành một người không tính người sống, chỉ có như vậy, cậu mới có tư cách biết bí mật, chỉ có như vậy, cậu mới có thể cứu vớt chính cậu, cái này kêu là tìm đường sống trong chỗ chết!"

Câu nói sau cùng, chú mặc com lê nhấn mạnh, nói tôi cả người run lên.

Mịa nó, nói được vô cùng có đạo lý, tôi nhưng không có gì để nói..

Một lát sau, tôi giống như thể được chỉ dẫn, trong nháy mắt tỉnh ngộ!

Nguyên lai, tất cả những thứ này , từ lần đầu tiên chú mặc com lê nhìn thấy tôi , cũng đã đang vì thời khắc ngày hôm nay này bắt đầu bố cục rồi.

Hắn mang tôi đi thôn Tang hòe, trên danh nghĩa là điều tra nguyên nhân cái chết của Cát Ngọc, kỳ thực hắn biết, tôi cuối cùng có thể điều tra ra xác chết của Cát Ngọc , sau đó Cát Ngọc lấy đi trái tim của tôi .

Đây là bước thứ nhất!

Sau đó dẫn tôi tới núi Long Hổ, chọn chính xác thời cơ tốt, để tôi gặp phải cá vàng bới ngược, cùng với cảnh máu nhuộm mây xanh, sau đó chú mặc com lê tùy thời lấy đi linh hồn của tôi .

Đây chính là bước thứ hai!

Mà trong này những chuyện đã phát sinh, chỉ có thể nói là bất ngờ, tỷ như gặp phải bác Hải , cùng với ông già hói đầu, cùng với Đao Như, bây giờ suy nghĩ lại, chú mặc com lê đã sớm biết trước nhiều chuyện như vậy sẽ xảy ra với tôi , sẽ bị rất nhiều người hãm hại, vì lẽ đó muốn giúp tôi .

Tôi nghĩ tới một câu nói, có mấy người tốt với ngươi, không nhất định là giúp ngươi.

Có mấy người đối với ngươi không tốt, không nhất định là hại ngươi.Nghĩ tới đây, tôi nói: bác Hải chú biết sao?

Chú mặc com lê lắc đầu nói: không quen biết.

Tôi cảm thấy có thể gặp phải bác Hải , hẳn không phải là một bất ngờ, hoặc là trong này còn có bí mật sâu không thấy đáy .

Cuối cùng tôi hỏi: vậy chú nói cho tôi biết, vì sao lại có nhiều người như vậy đều đang hãm hại tôi , đều ở gạt tôi , thậm chí còn có tôi không nhìn thấy quỷ, đã ở xoay quanh tôi ?

Bí mật này có thể nói đi?

Chú mặc com lê cười nói: đương nhiên có thể nói, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì cậu gánh vác nguyền rủa, một nguyền rủa mà mọi người muốn tranh nhau phá giải !
 
Xe Tang - Xe Bus Số 14 (Đang Edit)
Chương 55: Truyện quỷ thời hồng vũ


Tôi vội vàng hỏi: Nguyền rủa gì?Chú com lê liếc mắt nhìn thôn xóm thấp thoáng dưới chân núi, nói rằng: Trăm năm nguyền rủa, nguồn gốc của nguyền rủa này đã lâu.

Cậu có còn nhớ hay không, chuyện người đầu tiên nhận chức tài xế xe bus tuyến số 14 đâm chết một phụ nữ có thai ?Tôi nói còn nhớ, làm sao.Lúc đó xe buýt không nhạy, lao ra đâm chết phụ nữ mang thai, cậu nghĩ thực sự là xe buýt không nhạy, hay là do có người làm, lại hoặc là mưu tính của quỷ ?

Tôi nói: Tôi nào có biết, chú nói tiếp đi.Chú com lê gật gật đầu, nói rằng: Tôi hiện tại có thể nói cho cậu, người phụ nữ mang thai kia sở dĩ chết, là bởi vì nàng nhất định phải chết, đứa trẻ trong bụng của nàng, có người khác nhìn trúng.Câu nói sau cùng, chú com lê nhấn mạnh, hơn nữa ở trên chữ người, giọng điệu càng vô cùng nặng, giống như là đột xuất muốn biểu đạt điều gì đó cho tôi .Tôi không đáp lời.Đứa trẻ trong bụng bà ấy, có người nhìn trúng, vì lẽ đó, nhất định phải chết.

Mà tài xế thứ hai Chu Bỉnh Khôn, tại sao bản thân không chết, trái lại vợ chết rồi, cậu biết nguyên nhân sao?Tôi nói không biết.

Chú com lê nói: Bởi vì người đó nhìn trúng vợ của Chu Bỉnh Khôn, muốn cho bà ta làm nha hoàn(con ở thời xưa) của mình!Trong đêm tối, tôi trợn to hai mắt, cả người lông tơ đều dựng lên, giờ khắc này rụt cổ lại nhìn về rùng núi đất hoang xung quanh, không khỏi thấy hãi hùng khiếp vía.Chú com lê liếc tôi một cái, cười nói: Nhát gan như thế?Tôi nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.Hắn nói: Tài xế thứ ba Hoàng Học Dân tại sao chết, cậu biết không?Tôi nói chú này không phải lời thừa sao?

Tôi nếu như biết hắn tại sao chết, tôi còn hỏi chú cái qué.Chú com lê ngẩn ra, một lát sau gật gù, nói: Ân, có chút đạo lý.Tôi suýt chút nữa nằm bò trên đất, tôi nói chú có lời gì liền mau mau vứt hết ra, nói một lèo cho tôi nghe xong, cũng có sự chuẩn bị tâm lý.Chú com lê ừ một tiếng, lại nói: Hoàng Học Dân chết, là bởi vì người đó thiếu một quản gia, vì lẽ đó, Hoàng Học Dân chết rồi.Tôi vừa nghĩ tới nguyên nhân cái chết của ba tài xế trước này, lập tức giật mình một cái, trong đầu như là xẹt qua một tia chớp, lập tức hỏi: Vậy tôi ứng tuyển làm tài xế xe bus tuyến số 14, trong cõi u minh(ở địa phủ) cũng là trời cao đã định trước, cũng là muốn cho tôi chết ở trên tay người kia?Chú com lê gật đầu, nói: Không sai!

Cậu đã từng nói với tôi , cậu là nhìn quảng cáo nhỏ trên cột điện, đi tới ứng tuyển làm tài xế, nhưng quảng cáo nhỏ kia tại sao người khác không nhìn thấy, chỉ có cậu có thể nhìn thấy?

Từng suy nghĩ vấn đề này sao?Tôi hai tay ôm đầu, vô tận sợ hãi triệt để nuốt chửng tôi .Từ đầu tới cuối, này hoàn toàn là một cái bẫy !Những con quỷ kia, tại sao không trực tiếp giết tôi ? !

Tôi lớn tiếng nói ra, tâm tình tôi bị đè nén rốt cục bộc phát.Giữa núi trống trải không người, cũng không tính là quấy nhiễu dân, chú com lê hờ hững nói: Có người vẫn đang bảo vệ cậu, vì lẽ đó ai cũng không ra tay được.Tôi nói: Là ai đang bảo vệ tôi ?

Chú?

Vẫn là Cát Ngọc?Hắn lắc đầu, vẻ mặt nghiêm cẩn, nói: Không phải tôi , cũng không phải Cát Ngọc, hai người chúng tôi còn không có bản lĩnh lợi hại như thế, trăm năm nguyền rủa, chúng tôi thật là không chịu được.Mẹ kiếp tôi quả thực muốn tinh thần phân liệt, chú com lê nhìn như cho tôi tháo gỡ bí ẩn, giải đáp nghi ngờ trong lòng tôi, nhưng hắn lại đem tôi dẫn vào một cái bẫy càng sâu!Vậy tôi tài xế thứ bốn này, nếu như bị chú nói người kia hại chết, sẽ trở thành hắn người nào?

Tôi híp mắt, hỏi.Dù sao phía trước đã có trẻ con, có nha hoàn, có quản gia, cũng không thể thiếu cái cha chứ?

Lại nói tuổi tôi cũng không thích hợp.Chú com lê sững sờ, sau đó thoải mái nói: Tôi thấy cậu sẽ trở thành phu quân (chồng) của nàng.Tôi tức khắc liền bối rối, sau khi suy tư chốc lát, tôi mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói rằng: Ý của chú là nói, vẫn ở sau lưng giở trò, là một người phụ nữ?Chú com lê nói: Không sai, trăm năm nguyền rủa, duyên tới duyên đi, đều bởi vậy nữ.Ở trên đường núi này, chú com lê kể cho tôi một câu chuyện, tôi mới triệt để rõ ràng trăm năm nguyền rủa này.Thời kì Minh triều Hồng Vũ, thiên hạ(đất nước, cả nước) an bình, Giang Nam giàu có và đông đúc, có một gia đình giàu có, có ngày chủ nhân gia đình giàu có này ,cũng chính là lão gia(xưng hô thời xưa cho đầy tớ gọi chủ hoặc gọi tôn trọng), ở trên phố mua về một con rùa, buổi tối chuẩn bị hầm canh uống.Ai ai cũng biết, canh rùa đối với đàn ông mà nói, đó là rất bổ.

Lão gia này vì khiến cho con rùa còn tươi sống, sau khi mua về liền thả vào trong chậu gỗ.Nhưng khi buổi chiều dặn dò đầu bếp lấy ra nấu canh, đầu bếp lại nói con rùa không thấy.Lão gia giận dữ, cho rằng là đầy tớ gây chuyện , trộm đi con rùa lại bán lại, nói thế nào cũng có thể kiếm một chút tư lợi.

Dù sao con rùa vật này, nó sẽ không kêu, ngươi chính là giấu nó trong chăn đều không có chuyện gì.Lão gia khiến người hầu trong nhà, toàn bộ triệu tập đến trong đình viện, sau một phen hỏi dò, không người thừa nhận, lão gia càng phẫn nộ, thấy đây là gia giáo không nghiêm, điều lệ không rõ, cái này nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc.Lúc này lão gia liền dặn dò hai người hầu có thể tin tưởng được, trong toàn bộ đình viện, mỗi một gian phòng, mỗi một chỗ ngóc ngách tìm kiếm, cuối cùng, tìm tới con rùa kia.Con rùa kia trốn ở bên trong một chiếc đèn lồng còn chưa quấn xong, mà nha hoàn phụ trách quấn đèn lồng này, lúc đó liền bị lão gia tóm ra, đi tới chính là một cái tát.Ngay ở trước mặt tất cả người hầu, lão gia chất vấn: con ba ba này làm sao ở trong phòng ngươi?Nơi công cộng, nói con rùa dù sao không dễ nghe ,con ba ba nghe tới liền lịch sự hơn nhiều.(1)Nha hoàn này, chính là một nha đầu (bé gái)ở nông thôn, nơi nào gặp trận này?

Trực tiếp bị một cái tát đánh bối rối, lúc đó ôm mặt, ấp úng nửa ngày, cũng không nói ra được một chữ.Lão gia nổi giận, còn tưởng rằng nha hoàn này không đem mình để ở trong mắt đây(ý coi thường), trực tiếp dặn dò người hầu dùng đại hình(tra tấn bằng công cụ thời xưa).

Thời đại đó, các lão gia trong nhà có tiền, đều là dùng tiền mua nô tài, mua nha hoàn.

Mua về, này chính là tài sản riêng của mình.Đầy tớ mang tới cái kẹp, đối với nha hoàn sử dụng tạt hình(hình phạt kẹp chặt), khả năng rất nhiều người cũng đều ở trong ti vi xem qua, chính là đem mười ngón tay, dùng tấm trúc, hoặc là gỗ kẹp lấy, gia nô đứng hai bên, dùng sức kéo chặt sợi tơ, làm cho cái kẹp này nhanh chóng thu hẹp, đem ngón tay kẹp đau đớn.Cường độ mạnh, có thể trực tiếp kẹp tàn một đôi tay.Cái kẹp này vừa ra, nha hoàn tựa hồ cũng từ trong đau đớn giật mình tỉnh lại, liên tục xin tha, nói không biết con ba ba làm sao sẽ chạy đến phòng của mình, nàng nước mắt giàn giụa, nói chính mình tuyệt không dám có ý nghĩ ăn cắp.Nhưng gia đình giàu có này, đó là rất chú trọng, đình viện(sân trước ngôi nhà chính) lớn, gian phòng nhiều.

Nhà bếp cùng gian phòng của nha hoàn kia, cách nhau rất xa, thứ hai là con rùa này tốc độ bò rất chậm.

Một đạo khoảng cách dài như thế, nếu như không phải có người vì là trộm đi con ba ba, con ba ba kia làm sao có khả năng sẽ thuận lợi bò vào trong phòng nha hoàn này đi?

Lão gia không tin, mọi người cũng không tin, liền ngay cả nha hoàn đều không nói ra cái lý do.Lão gia vẫn cứ cho rằng nha hoàn không đem mình để ở trong mắt, liền mệnh lệnh gia nô ra sức dằn vặt nàng, cái kẹp đó kẹp gãy toàn bộ hai tay mười ngón của nàng, máu tươi chảy ròng.

Nha hoàn cũng vẫn cứ cắn răng nói không phải là mình trộm.

Người xưa có câu nói: Mười ngón đau đến khuất phục(xin tha, khai ra)(2).

Hơn nữa chính là bởi vì tay của cô gái thời xưa rất khéo léo, lúc đó căn bản không có máy móc hiện đại, dệt vải, thêu thùa,đan lát, tất cả thứ này đều là muốn dùng tay đi làm.

Nếu như làm tổn thương hoặc là làm tàn tay của cô gái, đối với cô gái đó tới nói, là thương tổn rất lớn.Nhưng vị lão gia này không để ý a, người ta chính là có tiền!Người này a, tức giận lên, mất đi lý trí là rất đáng sợ, lão gia này vốn cho là nha hoàn này nếu như thừa nhận, tùy tiện trừng phạt một hồi, để trong lòng đỡ tức, răn đe những người hầu khác, cũng là được rồi.Nhưng nha hoàn này vẫn cứ kiên cường, cắn răng, luôn xác định: Không trộm chính là không trộm, tôi mặc dù là người nhà quê, nhưng vẫn chưa tới mức như vậy!Kết quả, lão gia xấu hổ, dặn dò người hầu mạnh mẽ dằn vặt, gia nô kia cũng là vô cùng tàn nhẫn, đến cuối cùng, mạnh mẽ đem toàn bộ mười ngón tay của nha hoàn này kẹp gãy, vài tiếng lạch cạch lạch cạch, ngón tay đứt, nha hoàn trợn to hai mắt, vẻ mặt căm hận cùng sợ hãi đứt hơi.Mọi người trong đình viện đều choáng váng, tuy rằng chết một người không tính việc lớn gì, quan phủ bên kia nhiều tiêu ít tiền cũng có thể giải quyết, nhưng dù sao khung cảnh này vẫn khiến người khiếp sợ.Lão gia nói: Mau mau cho ta khiêng đi xuống chôn.Nhưng có câu nói nói thế nào nhỉ?

Đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa vặn Huyện lệnh mừng thọ, phái nha dịch đưa tới thiệp mời, nghe nô bộc báo cáo, lão gia này suýt chút nữa đều bị doạ đái ra quần.Chôn xác khẳng định là không kịp, lão gia liếc mắt nhìn về trong sân, nói: Ném vào trong giếng đi, nhanh!Nô bộc khiêng thi thể nha hoàn lên ,ném vào trong giếng, vết máu trên đất, vội vã lấy thảm phủ lên, xung quanh vẩy lên tinh dầu hoa được tinh luyện.Nhưng, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, tất cả mọi người đều quên một việc lớn.(1):王八蛋: vương bát đản: có nghĩa là đồ khốn nạn, giống câu chửi , mà hai chữ đầu có nghĩa con rùa nên không dùng ở nơi công cộng đối với người có văn hóa ở ngày xưa(2):ngón tay là nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể, nó cảm nhận được độ nóng, lạnh gì đó, lập tức phản ứng rút trở lại, và được ví như bộ não của tay, nên khi bị kẹp tay đau hơn nhiều so với nơi khác.
 
Xe Tang - Xe Bus Số 14 (Đang Edit)
Chương 57: Tờ giấy thứ 3


Tôi nghĩ, máu của chú com lê, phỏng chừng là giả, khả năng chú ta giả vờ cắn ngón tay, nhổ ra ít nước bọt, cũng có thể dùng ảo thuật nhỏ gì đó, lúc đó trong hang núi rất tối, ai cũng không để ý, hơn nữa bên trong nước bọt cũng chứa một ít mùi tanh.

Cái này tôi không dự định xoắn xuýt nhiều, dù sao chú com lê nếu như muốn gạt tôi , vài phút vài giây có một trăm lý do."

Tiểu Lưu, ngẩn cái gì thế?"

Lúc Trần Vĩ rót rượu cho tôi , thấy tôi sững sờ, liền hỏi tôi .Tôi như trong mộng tỉnh lại, cười nói: Không, nhớ chút chuyện.Trần Vĩ chỉ vào tôi , lắc ngón tay, có thâm ý nói: Ôi ôi ôi, cậu tiểu tử này, tám phần mười là nghĩ phụ nữ đi?

Nếu không đêm nay anh Trần mang cậu đi khai trai(con trai chưa chạm vào phụ nữ bao giờ giờ đi chơi^-^)?

Ôi, anh nói với chú, bên Đế Hoàng mới tới một nhóm nữu(gái), chao ôi, người Nga a, quả thực đều là bò sữa, buổi tối đi cùng anh chứ?Tôi nói: Không được, cảm ơn anh Trần, hai ngày nay tâm tình không được tốt lắm.Trần Vĩ búng tay một cái, nói: Uống rượu xong, tâm tình cậu nhất định sẽ tốt!

Kết quả, uống uống, Trần Vĩ vẫn như cũ, đầu cắm lên bàn, liền như thế ngủ.Tôi dìu anh ta đến trong kí túc xá, đang chuẩn bị đi ra trạm vận chuyển giải sầu, đúng lúc cô quét dọn nhìn thấy tôi , lập tức cười nói: Tiểu Minh a, cậu thật giỏi a.Tôi sững sờ, nói: Cô à, làm sao?Cô quét dọn chỉ một chiếc ô tô nhỏ đỗ trong góc trạm vận chuyển, nói: ừ, công ty chúng ta khen thưởng cậu , đợi quốc khánh xong, muốn cậu lái trong lễ tuyên dương, đây chính là khen thưởng a.Tôi lúc trở lại liền nhìn thấy chiếc xe ô tô mới tinh này, phỏng chừng cũng đến hơn mười vạn(hơn 330tr tiền Việt bên Trung mua xe rất rẻ), còn tưởng rằng là ai mua xe riêng, không nghĩ tới là khen thưởng cho tôi ?

Cẩn thận tính lại, tôi còn thực sự là làm đủ nửa năm.Đệt!Phúc lợi lúc trước nói là thật sự?Làm đủ nửa năm mua cho xe riêng, làm đủ một năm mua cho một căn nhà hơn 100m2?Trong lòng tôi mù mịt quét đi hết, lúc đi ra trạm vận chuyển, đều là nhe răng, nhớ tôi Lưu Minh Bố con cặc hơn hai mươi năm, liền tay lái xe riêng đều không sờ qua mấy lần, năm đó thi giấy phép lái xe, học lái xe, vẫn là anh em của bố giúp đỡ, không thì bây giờ tôi chính là cái phụ hồ.Ngồi xe buýt, đến trong thành phố đi dạo một vòng, tâm đang suy nghĩ cái gì thời điểm lại đến nhà Cát Ngọc một chuyến, đưa ít tiền cho bà Phùng, bà già sinh sống không dễ dàng, lớn tuổi như vậy, khi đến mua cho bà ý chút sữa bột đậu nành gì đó, bồi bổ thân thể.Đói bụng, tôi ở trong KFC mua một phần đồ ăn, một Hamburger, một bao khoai chiên, hai cái cánh gà rán, một cốc Coca Cola.Ngồi ở bên cửa sổ , vừa ăn vừa nhìn, dân sô Thiên triều(chỉ Trung Quốc) chính là nhiều, lễ quốc khánh trên đường cái không có gì khác, chỉ thấy đầu người.Hamburger mới vừa ăn một nửa, cắn một cái, tôi liền cảm thấy không đúng, như là bên trong Hamburger này có thứ gì, cắn không nát.Tôi quay đầu liếc mắt nhìn bốn phía, không ai chú ý tôi , liền phốc một cái, phun Hamburger trong miệng ra.

Vươn ngón tay gảy ra, nhất thời cả người cả kinh.Bên trong Hamburger dĩ nhiên kẹp một tờ giấy!Tay tôi run rẩy, còn chưa kịp mở ra tờ giấy, một luồng linh cảm không tốt liền xâm lấn toàn thân tôi .Tôi cẩn thận từng li từng tí một rút tờ giấy nhỏ kia ra, lúc xác định không ai chú ý tôi , tôi giả bộ cúi đầu uống Coca Cola, trong lòng bàn tay lặng lẽ mở tờ giấy kia.Trên tờ giấy, viết như vậy một câu.Trong đèn lồng sáng lên ánh nến, ngươi muốn che trái tim, trong mưa xuất hiện múa bóng , ngươi sẽ sống mãi không chết.Tôi vội vã dùng sức đem này tờ giấy nhỏ xé vụn, trong lòng hết sức kinh hãi, đến hiện tại còn không tỉnh táo lại.Trên tờ giấy thứ nhất nói, khiến tôi vẫn lái xe buýt, nhất định phải tiếp tục lái, nếu như tôi không lái, liền do linh hồn của tôi lái.Đây là cảnh cáo tôi , tôi nếu như đi rồi, nhất định phải chết, vì lẽ đó lúc có mấy ngày tôi không lái, lại phát hiện là linh hồn của tôi đang lái.Trên tờ giấy thứ hai nói, làm băng thi rơi lệ, cá vàng bơi ngược, lúc máu nhuộm mây xanh, sẽ là ngày tôi chân chính chết đi.Tôi nghĩ một tờ giấy này nên chính là chú com lê thả, dù sao chú ta thừa nhận chú ta đưa cho tôi một tờ, mà hắn là ở núi Long Hổ lấy đi linh hồn của tôi , nói cách khác, tờ giấy của hắn khẳng định cùng núi Long Hổ có quan hệ.

Hiện tại tôi , không còn trái tim không còn linh hồn, mặc dù coi như như là cái người sống, nhưng trên lý thuyết nói, tôi cùng người chết có khác nhau sao?Trên tờ giấy thứ ba này nói, trong đèn lồng sáng lên ánh nến , tôi nghĩ nghĩ, đèn lồng hiện tại rất hiếm thấy đi?Thời đại này, các loại đèn công nghệ cao nhiều vô kể, đèn neon, LED đèn flash, Đèn huỳnh quang compact, vô số đèn, nhà ai còn dùng đèn lồng chiếu sáng?

Không nói đèn lồng, liền nói ngọn nến, ai còn nhàn không có chuyện gì dùng ngọn nến a.Thế nhưng nghĩ lại, cả người lần thứ hai cả kinh, không đúng!

Ngọn nến vẫn là có người dùng!

Hơn nữa có một tình huống nhất định phải dùng tới!Bị mất điện!Giả như nói, khi bị mất điện, điện thoại di động vừa vặn cũng hết pin, trong nhà không chuẩn bị đèn điện gì, mà mình muốn đọc sách hoặc là làm chuyện khác, liền cần ngọn nến đến chiếu sáng.Mà nửa câu nói sau là có ý gì?

Trong mưa xuất hiện múa bóng, tôi sẽ sống mãi không chết?Tôi không phải rất hiểu sâu về múa bóng, tôi chỉ biết là một loại kịch đèn chiếu, đây là một loại văn hóa mà dân gian lưu truyền đã lâu.Chính là trên một tấm màn sân khấu, bật ánh đèn, sau đó trong tay nghệ nhân già nắm lấy mấy cây que trúc, khống chế những người nhỏ này,biểu diễn các loại động tác.Nhưng điều kiện diễn kịch đèn chiếu này rất hà khắc, nhất định phải ở trong phòng tối tiến hành, kết hợp trên tờ giấy viết, múa bóng làm sao sẽ xuất hiện ở trong mưa đây?

Đây là chuyện tuyệt đối không thể.Nhìn chằm chằm chiếc Hamburger ăn còn lại một nửa trước mặt này,chính xoắn xuýt chuyện này, trong đầu chợt chấn động, bỗng nhiên quay đầu, nhìn về quầy hàng KFC!Tờ giấy bên trong Hamburger này, là ai bỏ vào? !Tôi đứng lên, nhìn về phía bên trong quầy, nghĩ thầm: Chẳng lẽ con quỷ nào đó vẫn luôn định hại tôi , dĩ nhiên là nhân viên KFC?Nghĩ như vậy cũng không nhất định đúng, hay là quỷ nhập vào người, khống chế một nhân viên nào đó, kẹp tờ giấy vào trong Hamburger!Vậy nói như thế, hay là con quỷ này, còn không đi xa?Tôi nhìn về phía đám người rộn ràng, tất cả đều là khuôn mặt xa lạ, đang nhìn, bỗng nhiên sau lưng có người vỗ tôi một cái."

A!"

Cơ thể tôi run lên, lập tức quay người lại."

Nhìn cậu có chút tiền đồ này, ban ngày đều có thể bị doạ đến?

Về nhà vọc chym chơi đi thôi."

Bác Hải đến rồi!Bác ý bưng một mâm thức ăn, trực tiếp ngồi đối diện tôi , cầm một chiếc Hamburger, cắn một miếng to.Trong lòng tôi chấn động, nghĩ thầm tôi vừa thu được tờ giấy, bác Hải liền xuất hiện bên cạnh tôi , chẳng lẽ tờ giấy này chính là bác Hải bỏ vào?"

Nhóc con, lại ngây ra làm gì đấy?"

Bác Hải hỏi tôi một câu.Tôi nói không có gì, chính là nghĩ vài chuyện.Bác Hải cười hì hì lại gần, nói nhỏ: Nhóc con, cậu đi một chuyến núi Long Hổ này, thấy thế nào?Tôi sững sờ, nói: Vẫn ổn đi.Bác Hải đưa tay, lại vỗ vỗ ngực tôi , nhỏ giọng nhắc nhở nói: Mấy ngày nay lái xe buýt cẩn thận một chút.Tôi không hiểu ý của bác Hải, liền hỏi: Bác Hải, bác làm sao đột nhiên tới đây?Bác Hải cắn hai miếng Hamburger nói: Mẹ cha chúng nó, nơi đó của bọn bác , một đám bác gái ở quảng trường nhảy nhót, âm thanh mở to quá, ở nhà quá ồn, liền ra ngoài đi dạo."

Há, như vậy a, vậy cháu lái xe buýt tại sao lại phải cẩn thận?"

Tôi không hiểu bác Hải đột nhiên xuất hiện ở đây, nói với tôi những lời này đến tột cùng là có ý gì.Bác Hải nói: khi tôi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, liền biết cậu đồ ngốc này lại bị người lợi dụng, mới đến nhắc nhở cậu.Tôi cả kinh, nghĩ thầm chú com lê sẽ không lại đang gạt tôi chứ?Tôi biết chú com lê sở trường, chính là nghiêm túc nói hưu nói vượn, nhìn như nói rất có lý, kỳ thực đều là nói bừa bịa đặt.Tôi bây giờ đối với bác Hải cảnh giác rất nặng, tôi rất sợ bác ấy, một loại âm thầm sợ hãi xông lên trái tim, nhưng có mấy lời tôi lại không dám nói rõ.Bác Hải ăn xong Hamburger, sau khi lau lau khoé miệng, đứng lên đi rồi, trước khi đi, đến bên cạnh tôi , vỗ vỗ bờ vai của tôi , cúi người xuống nhỏ giọng nói: Có mấy người muốn đem cậu đưa vào vực sâu, tôi liền muốn đem cậu cứu ra khỏi vực sâu, kẻ địch của bạn thêm kẻ địch của mình, vậy thì vĩnh viễn là kẻ địch.Nói xong, bác Hải từ trong túi móc ra một kính râm, đưa cho tôi , nói: Nếu như cậu ngày nào đó trái tim không chịu nổi nữa, lúc lái xe buýt liền đeo cái kính râm này lên.Bác Hải đi rồi, lưu lại tôi đầu óc mơ hồ .Mở ra cặp kính râm ra xem, còn rất ngầu, kính mát (gọng to) phân cực, trong phim thường thường xuất hiện, xem chiếc kính mà bác Hải cho tôi , càng là cùng kiểu giống trên phim, để chuẩn bị thể hiện vẻ ngầu.Nhưng vấn đề là, kính râm này có chỗ nào đặc biệt?Tôi chính xoay lật kính mắt qua lại quan sát, khóe mắt dư quang nhìn đến trên bàn ăn, cảnh tượng đập vào mi mắt, dọa tôi kêu to a một tiếng, trực tiếp đứng lên!
 
Xe Tang - Xe Bus Số 14 (Đang Edit)
Chương 58: Nguyền rủa hiện rõ


Tôi dĩ nhiên lại có cái bóng! ! !Trước khi tới nơi này, tôi nhớ rất rõ ràng, tôi rõ ràng không có cái bóng.

Hơn nữa khi tôi bước đi, tận lực đều đi dưới mái hiên, đi men theo chỗ tối của cửa hàng trên đường phố, chỉ sợ người khác nhìn ra không đúng.Lúc dưới ánh mặt trời, tôi cũng tận lực là tiến vào trong đám người, để tránh bị lộ, lúc tôi ngồi vào bàn ăn Hamburger, tôi cũng vẫn nhớ là tôi không có cái bóng.Tại sao sau khi nhìn thấy bác Hải, tôi lại có bóng?Cẩn thận ngẫm lại, trước khi bác Hải đi, vỗ tay lên bả vai tôi , đợi bác ấy đi rồi, tôi lại có cái bóng.

Chẳng lẽ là bác Hải cho tôi cái bóng?

Nếu như nói, cái bóng chính là linh hồn, vậy tôi hiện tại một lần nữa có linh hồn?

Nhưng linh hồn này tuyệt đối không phải bản thân tôi a!Tôi từng nhìn thấy bác Hải có ba cái bóng, thêm vào bóng của bác ấy, nói rõ bác ấy còn có thừa hai cái.

Lần sau nhìn thấy bác ấy, tôi nhất định phải nhìn rõ ràng, bác ấy còn sót lại mấy cái bóng.Như này thì, lời nói của chú com lê cùng bác Hải, liền hoàn toàn khác nhau, chú com lê nói, tôi không có trái tim và cái bóng, chính là không coi như người sống.

Như vậy tôi mới có tư cách biết bí mật.Mà bác Hải lại cho tôi một cái bóng, này chẳng lẽ là cố ý hại tôi sao?Tôi không nghĩ ra, nhìn kính râm mà bác Hải cho tôi , tôi thử, đeo lên mặt, khi nhìn về bốn phía , cảm giác rất bình thường a, không khác gì so với kính râm bình thường cả.Lấy xuống, cất cẩn thận, tôi dạo bước rời đi KFC.Buổi tối khởi hành, khi trở lại xưởng Tiêu Hóa, Trần Vĩ mới vừa nhìn tôi một cái, cả người một cái giật mình, há mồm liền nói: Tiểu Lưu, cậu. . .

Cậu làm sao. . .Tôi sững sờ, hỏi: anh Trần , em làm sao?"

Há, không có chuyện gì không có chuyện gì, sắp mười hai giờ rồi, khởi hành đi."

Trần Vĩ bỗng nhiên chuyển từ kinh sợ sang mỉm cười, vỗ vỗ bờ vai của tôi, lộ ra một nụ cười dạng tiêu chuẩn của lãnh đạo.Từ văn phòng của tổng trạm vận chuyển xuất phát, mỗi khi qua một trạm, đều sẽ có rất nhiều người lên xe.Tôi không cảm thấy ngạc nhiên, dù sao quốc khánh nghỉ dài hạn còn không hết, tôi này xem như là tăng ca.Lúc tôi lái đến một nửa, chỗ ngồi trên xe cũng đã ngồi đầy, tôi trêu chọc một câu: Ngày hôm nay chuyện làm ăn thực sự là tốt.Ngay ở tôi huýt sáo, ảo tưởng có thể lái chiếc xe con, sau đó dựa vào ưu thế này, lại tìm cô bạn gái, bỗng nhiên toa hành khách phía sau bạo phát một câu: Con mẹ nhà mày không đánh ngươi, ngươi liền không nhớ lâu đúng không?Theo sau mà đến, chính là một cái tát mạnh.Toàn xe đều sửng sốt, tôi quay đầu nhìn một cái, là một đôi vợ chồng trung niên, tuổi cũng chính là hơn 30 tuổi.

Người đàn ông kia đi một đôi giày bảo hộ lao động, xem ăn mặc như là dân công, người phụ nữ xem ra cũng rất thành thật, tôi không hiểu được hai người bọn họ vì sao đánh nhau.Trần Vĩ đã nói, xe không tới trạm không thể dừng, tôi liền nhanh chóng lái đến trạm tiếp theo.Sau khi đỗ xe, tôi vội vàng đi tới, xông tới liền nói: Ai ai ai, đừng đánh, đừng đánh.Người đàn ông kia căn bản không nghe, một tay lôi tóc của người phụ nữ, tay kia vung trái phải, bạt tai hết cái này đến cái khác, đánh khuôn mặt của người phụ nữ kia đều sưng lên.Đàn ông đánh phụ nữ, bản thân tôi cảm thấy, là rất không có đạo đức.Ngươi dù sao là một thằng đàn ông, đánh một người phụ nữ yếu đuối, đánh kiểu gì cũng có thể đánh được.

Thật sự có gan, vậy thì nên nắm chặt quả đấm của mình, bảo vệ người phụ nữ của mình.Tôi kéo đàn ông kia, vừa kéo vừa nói: Ông anh ông anh, anh trước tiên đừng đánh, tôi đang lái xe buýt đây, anh đây là quấy nhiễu trật tự công cộng.

Nói xong, tôi quay đầu nhìn về bốn phía một vòng, nhưng kinh ngạc phát hiện, hành khách trên xe, dĩ nhiên ngoảnh mặt làm ngơ.

Thật giống như không thấy, lại hoặc là đối với bọn họ không có một chút liên quan.Tôi nói: Các vị đều ngẩn ra đó làm gì a?

Lại đây giúp một tay a.Trên xe hành khách đều vội vàng đem đầu quay về phía ngoài cửa sổ, rất hiển nhiên, bọn họ tuyệt đối là nhìn thấy.

Nhưng chính là không ai quản, không ai lên tiếng.Tôi lôi kéo người đàn ông kia, lại là mời thuốc, lại là nói tốt, tôi nói xe buýt này của chúng tôi còn phải vận hành như thường lệ đi?

Hành khách nhìn thấy cảnh tượng như vậy, còn không phải bị doạ đến a?

Em đây nhưng là sẽ bị khiếu nại, ông anh bớt nóng, phụ nữ mà, nên dỗ dành, đúng không.Khuyên giải mấy phút, người đàn ông nổi giận đùng đùng kia mới dừng lại tay, nhìn về người phụ nữ mặt mũi bầm dập trên đất mắng một câu: Cho thể diện mà không biết xấu hổ, về nhà đánh chết mày!Việc này liền như thế sống chết mặc bay, trước đây tôi lái xe buýt, cũng đã gặp không ít đánh nhau, đại đa số đều là chen tới chen lui, hai đứa nhóc bốc đồng liền nổi nóng, nếu không chính là trên xe buýt gặp phải biến thái sờ soạng, hành khách nữ bị sờ cái mông, sau đó tát đàn ông kia một cái.Ngày thứ hai lái xe buýt, vẫn là trạm ban đầu, vẫn là một đôi vợ chồng kia.Lúc lên xe, xem hai người còn rất ân ái, vừa nói vừa cười.

Vì sao kêu vợ chồng?

Cái này kêu là vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường hoà thuận, không có chuyện lớn gì không giải quyết được.Nhưng xe lái được một nửa, lại không đúng, trong toa hành khách lần thứ hai truyền đến một tiếng quát to: Bố mày đánh chết mày đều không làm sao!Tôi quay đầu nhìn lại, mẹ kiếp, một đôi vợ chồng kia lại đánh nhau, xem tư thái ngày hôm nay, đã thăng cấp thành phiên bản 2.

0, nam đạp nữ ngã trên mặt đất, sau đó đuổi tới, chính là một trận đạp mạnh.Tôi vội vàng lái đến trạm kế tiếp, lần thứ hai đi tới kéo, lôi đã lâu mới kéo ra, lần này lỗ mũi người phụ nữ đều bị đánh chảy máu.Mà hành khách trên xe, lại vẫn là ngoảnh mặt làm ngơ, thật giống như cùng bản thân họ không liên quan một chút nào , có điều nghĩ lại, xác thực không một chút liên quan đến bọn hắn, xã hội này, tình người ấm lạnh lòng người dễ thay đổi.Đôi vợ chồng kia sau khi xuống xe, tôi thở dài, thầm nói tôi nếu như là người phụ nữ này, dứt khoát trực tiếp chạy, theo loại đàn ông như vậy, thực sự là một loại oan ức.Mà ngày thứ ba lúc lái xe buýt, vẫn là trạm ban đầu, vẫn là ban đầu một đôi vợ chồng kia, lần này sau khi lên xe, tôi trêu nói: Ông anh, đêm nay thứ sáu, trẻ con nhiều, anh nhưng đừng ở trên xe đánh nhau a.Người trung niên kia cười ngô nghê nói: Không có không có, em trai cậu cứ yên tâm đi.Lại lái qua hai trạm, có một bà lão lên xe, rất hòa ái, sau khi lên xe, bà ấy từ trong túi lấy ra một khăn tay rách màu lam thẫm, sau đó cẩn thận từng li từng tí một mở ra khăn tay nhỏ, đồng thời hỏi tôi : Cháu trai nha, ngồi xe bao nhiêu tiền?Cụ bà này xem tuổi chí ít hơn 70 tuổi, tôi giơ lên một ngón tay, cười nói: Một đồng.Cụ bà sửng sốt một lát, nhìn dáng vẻ như là cảm thấy có chút đắt, sau khi mở chiếc khăn tay nhỏ ra, tôi thấy tiền bên trong, trong nháy mắt liền sợ ngây người.Một phân, hai phân, năm phân tiền xu, cùng với một phân hai phân năm phân tiền giấy, hình ảnh trên tờ tiền nhân dân tệ thứ ba phát hành năm 1962, năm 2000 triệt để lui ra khỏi vũ đài lịch sử, loại tiền tệ này không lại lưu thông.

Liền hiện tại mà nói, người tuổi chí ít hơn 30 tuổi, mới có cơ hội tiêu quá loại tiền giấy này, trên tiền giấy một phân in chính là một chiếc xe tải, trên tiền giấy hai phân in chính là một chiếc máy bay, trên tiền giấy năm phân in chính là tàu thuỷ, tiền giấy rất cũ.

Hơn nữa, mấu chốt nhất chính là, hiện tại đã không có đơn vị tiền giấy "phân" này a!

Lúc tôi học tiểu học, mua một que cay cũng đến một mao tiền.Bà ý đếm nửa ngày, cuối cùng tay run run nói: Cháu trai, vé xe có thể........ rẻ hơn chút không?Vé xe buýt , là không mặc cả.Ai, nhìn bao tiền lẻ trong khăn tay bà ý, tôi đều muốn rơi lệ, tôi nói: Bà nội, ngài ngồi đi, vé xe này cháu trả cho bà đi.Cụ bà rất xấu hổ, tôi móc ra một đồng tiền nhét vào hòm đút tiền tự động, cười nói: Phía sau ghế dành cho người già trẻ nhỏ người khuyết tật, bà hãy ngồi xuống trước cháu lại xuất phát.Cụ bà luôn mồm nói cảm ơn, không ngừng gật đầu, hai tay tạo thành chữ thập(十 như chắp tay của mình) chắp tay với tôi(như xin các cụ) , tôi thấy bà ấy khẳng định giống bà ngoại tôi , tín ngưỡng Bồ Tát.Nghĩ tới đây, tôi nghĩ thầm có một quãng thời gian không đến thăm bà ngoại, hai ngày nữa cũng đi thăm bà đi.Chuyến xe cuối số 14, tiếp tục di chuyển, lúc xe đi đến thành Mị Lực, rất xa, nhìn thấy bên cạnh trạm có một bóng hình xinh đẹp.Áo khoác cộc tay, váy ôm mông, giày cao gót màu đỏ, mái tóc đen, một đôi mắt đẹp đang nhìn tôi , khóe miệng hơi hơi giương, ý cười mang theo xa cách đã lâu giờ lại gặp lại.Cát Ngọc!

Tôi trừng mắt, trong nháy mắt khuôn mặt hiện lên nụ cười, tôi thậm chí đều tăng nhanh tốc độ xe tiến lên , lúc tôi lái đến trạm, Cát Ngọc như nữ thần bước tới, nhếch lên Lan Hoa Chỉ(hình bên dưới), ném vào hòm tiền một đồng tiền xu.Nàng nói với tôi : Nhớ em không?Trong nháy mắt tôi cảm giác được trái tim của mình một lần nữa nhảy lên!Đúng, chính là cái cảm giác này, đây mới thực là Cát Ngọc!Trong tay nàng còn cầm một nhánh hoa hồng đỏ, lúc lên xe, liền đưa cho tôi , mắt mang ý cười, ánh mắt đưa tình hỏi: Đồ ngốc, thích không?Tôi gật đầu nói: Thích!

Thích!Xe tiếp tục di chuyển, tôi thực sự là vui mừng muốn tăng tốc đến 180 dặm.Cát Ngọc nghiêng người, tựa vào ghế tài xế, nhỏ giọng nói với tôi : A Bố, đêm nay trên xe người đàn ông kia, sẽ đánh chết người phụ nữ, anh tuyệt đối không được can thiệp, không được đi qua.Tôi cả kinh, cả người nổi lên một lớp da gà, tôi vội vã nhỏ giọng hỏi: Xảy ra chuyện gì?Dựa theo quy định của công ty, hành khách là không thể nói chuyện với tài xế, không thể quấy nhiễu tài xế lái xe, nhưng giây phút này, tôi còn quan tâm quy định chó má gì đó.Cát Ngọc nhìn lướt qua sau xe, nói: Em đêm nay chính là cố ý tìm đến anh, anh nghe nói qua đèn lồng kẹp đầu ngón taysao?Tôi nói: Đây là một nguyền rủa, anh nghe chú com lê nói rồi, nhưng chú ta không kể hết câu chuyện cho anh, em biết câu chuyện xưa này không?Cát Ngọc gật đầu, cúi người xuống, ghé vào tai của tôi nhỏ giọng nỉ non."

Trên người anh gánh vác trăm năm nguyền rủa, ở đêm nay từng cái ứng nghiệm...."

Lan Hoa Chỉ mà Bồ Tát hay dùng trong Tôn Ngộ Không hoặc các thái giám trong cung thích dùng
 
Xe Tang - Xe Bus Số 14 (Đang Edit)
Chương 59: Khuôn mặt người phụ nữ trong xô máu


Cánh tay tôi run lên, suýt chút nữa lái xe buýt tông vào cây, tôi vội vã hỏi: Vẫn là nguyền rủa đèn lồng kẹp tay kia sao?Cát Ngọc ừ một tiếng, tôi lại hỏi: Vậy nguyền rủa này anh là làm sao trúng phải a?

Không có cảm giác gì a.Cát Ngọc cúi người xuống.

Mái tóc lướt nhẹ qua, cọ qua gò má của tôi , một luồng mùi thơm ngào ngạt của tóc, xông vào lỗ mũi của tôi , nàng nhỏ giọng nói: nguyền rủa này hẳn là anh lái xe buýt tuyến số 14 mà đưa tới, bởi vì vài vị tài xế trước từng lái xe buýt này, đều chết rồi.Tôi vừa nghĩ, đúng là đạo lý như thế, chuyến xe bus cuối tuyến số 14, ai lái ai chết.Nhưng nghĩ lại, không đúng!

Trần Vĩ cũng lái qua, anh ta làm sao vẫn sống rất tốt?

Lúc tôi đang nghĩ không ra tại sao Trần Vĩ không có xảy ra việc gì.

Bỗng nhiên toa hành khách phía sau truyền đến một tiếng gào hét: Hôm nay bố mày thế nào cũng phải đánh chết mày!Tôi quay đầu nhìn lại, một đôi vợ chồng trung niên kia, dĩ nhiên lại đánh nhau.Người phụ nữ kia, đánh cho chết, sau khi đẩy người phụ nữ ngã trên mặt đất, liền đạp lên đầu cô ta.Đầu của người phụ nữ bị đạp vang bịch bịch, không lâu sau, trên trán liền chảy máu.Tôi đầu óc nóng lên, liền muốn xông lên lôi ra, Cát Ngọc lập tức đè lại bờ vai của tôi , nhỏ giọng nói: Đừng đi!

Tuyệt đối đừng đi!Tôi tin tưởng Cát Ngọc, nhưng cảnh tượng thế này xảy ra ở trên xe của tôi , tôi thật sự có chút không nhìn nổi, có điều cẩn thận ngẫm lại, hai vợ chồng này, mỗi ngày đều ngồi xe của tôi .

Mỗi ngày đều cùng một đoạn thời gian đánh nhau, điều này có thể bình thường sao?Quỷ dị nhất chính là, người đàn ông kia liên tục hai ngày đều đánh người phụ nữ này.

Ngày hôm qua càng là đánh đến lỗ mũi của cô ta đều chảy máu, mà đêm nay tôi lần thứ hai nhìn thấy người phụ nữ này, khắp toàn thân của cô ta nhưng không có vẻ bị thương chút nào.Tôi vẫn là vững vàng, ngồi xuống, không dám lên đi rồi.Sau đó người đàn ông đi giày bảo hộ lao động kia, lại như phát điên, vừa đánh, còn vừa mắng: Tao con mẹ nó đánh chết mày!

Đánh chết mày!Tôi thở dài, Cát Ngọc biết tôi không đành lòng.

Lúc tôi lái xe, nói: A Bố, đừng bận lòng, những thứ này đều là giả, này đều là đánh cho anh xem.

Đêm nay anh tuyệt đối đừng xuống can, tuyệt đối không được!"

Ừm!

Anh tin em!"

Thế gian này, tôi nghĩ tôi còn có thể tin được đi, chỉ có bố mẹ ruột của tôi cùng với Cát Ngọc.Đêm nay này nói tới cũng kỳ, mỗi trạm có người lên, nhìn thấy trên xe có đánh nhau, có coi như không nhìn thấy, nên ngồi thì ngồi, có trực tiếp không lên xe, nhưng chính là không ai báo cảnh sát."

Bác tài a, người này đều sắp bị đánh chết, anh cũng không quản a?"

Một chàng trai ở sau xe hét lên.Tôi không biết nên nói cái gì, Cát Ngọc trực tiếp quay đầu quát lớn nói: Ngồi im chỗ của ngươi đi!

Chuyện không cần cậu quản, không cần loạn quản!Cát Ngọc khiến chàng trai kia kinh sợ, hắn ngồi xuống, không lên tiếng nữa, hơn nữa, hắn cũng trước sau không đi can ngăn.Làm xe đi đến hai phần ba, lúc sắp đến xưởng Tiêu Hóa, tôi chỉ nghe xì một tiếng, nhất thời cả kinh, lúc quay đầu nhìn lại, người đàn ông kia từ trong túi của mình rút ra một con dao phay, tàn nhẫn chém vào cổ của người phụ nữ!Một đao này, bắn tung tóe máu tười nhuộm đỏ sàn của xe buýt, nhất thời trong toa xe buýt truyền đến một mùi máu tanh nồng nặc.Mà người phụ nữ kia, trừng mắt nhìn tôi , đã chết rồi.Tôi rất sợ, lúc lái xe, cánh tay đều đang run lên, tay lái đều nắm không chắc.

Cát Ngọc xoa xoa bờ vai của tôi , vội vã an ủi, nói: A Bố, đừng sợ, anh đừng sợ, tất cả những thứ anh thấy đều là giả.Ừng ực một tiếng, tôi nuốt nước bọt, lại liếm đôi môi khô khốc, sau khi người đàn ông trung niên kia giết người phụ nữ, nhất thời cả kinh, sau đó như là tình ngộ ra, quỳ trên mặt đất, ôm thân thể người phụ nữ kia khóc lóc.Trạm tiếp theo, người đàn ông ôm thi thể người phụ nữ thi thể xuống xe, quỳ gối ven đường không ngừng khóc .Chờ xe lái đến xưởng Tiêu Hóa, Cát Ngọc nói: A Bố, đi lấy một thùng nước, hai chúng ta tẩy sàn nhà.Tôi nói cái kia không đều là giả sao?

Còn muốn tẩy máu tươi?Cát Ngọc nói: Chúng ta muốn rửa xe, mục đích chủ yếu không phải vì tẩy máu tươi.Lấy một thùng nước, lại lấy cây lau nhà, khăn mặt, hai chúng tôi rửa sạch xe một lượt, cuối cùng một thùng nước kia đều đã biến thành màu đỏ.Chờ tôi xách thùng nước, lúc đổ nước đi, trong lúc vô tình liếc mắt nhìn vào trong thùng nước, cái nhìn này, trực tiếp dọa tôi ném xuống thùng nước!Trong máu loãng, phản chiếu dáng dấp của một người, nhưng dáng dấp của người này, cũng không phải tôi !Soi gương, nhìn thấy chính là bản thân, người xưa làm gương đồng, làm kính bơi, đều là dùng để soi chính mình, chỉnh quần áo, nhưng hình dáng của chính tôi phản chiếu ở bên trong nước, dĩ nhiên không phải tôi ?Vừa nãy tôi xem chính xác trăm phần trăm, người kia tuyệt đối không phải tôi , hơn nữa cẩn thận ngẫm lại một lúc, càng như là hình dáng của một người phụ nữ!Tôi đánh bạo, lại liếc mắt nhìn vào trong thùng nước, lần này, đèn đường trên đỉnh đầu chiếu rọi, tôi thấy cái bóng của mình.Người mới vừa rồi kia đến tột cùng là ai?Lúc khởi hành trở về, Cát Ngọc ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mà tôi thì lại vẫn đang suy nghĩ.

Đầu tiên sau khi tôi đi tới núi Long Hổ, không còn linh hồn.Mà không còn linh hồn cũng là mất cái bóng, sau khi nhìn thấy bác Hải, tôi lại lần nữa có cái bóng, suy tính như vậy, cũng chính là bác Hải cho tôi một cái bóng, cho tôi một cái linh hồn.

Chẳng lẽ, ảnh ngược vừa nãy trong xô máu loãng, là dáng dấp chủ nhân linh hồn mà bác Hải cho tôi ?

Tôi thấy trên người buồn nôn, không nhịn được run rẩy.

Tôi hỏi Cát Ngọc bên cạnh: Khởi hành trở về không có sao chứ?Cát Ngọc nói: Lúc đến anh không đi can ngăn, trước khi về, chúng ta lại cọ rửa sạch vết máu trên xe, mà trong quá trình trở về, anh nghe lời của em liền sẽ không sao.Tôi gật đầu, có Cát Ngọc ở bên cạnh tôi , tôi sức mạnh rất dồi dào.Lúc lái đến mấy trạm, tới một chàng trai, sau khi hắn lên xe đưa tiền, nhìn tôi một cái, cười nói: Ô, sư phụ(xưng hô tài xế), còn ở lái tuyến số 14 a?Tôi sững sờ, quay đầu nhìn lại, cảm giác hắn rất quen mặt, nhưng chính là không nhớ ra được.Tôi cười nói: Đúng đấy, vẫn lái đây.Chàng trai từ trong túi móc ra một hộp thuốc, rút ra một điếu đưa cho tôi , cười nói: Sư phụ, đến, trước hút một điếu.Tôi nhìn Cát Ngọc một cái, nhưng nàng lại không xem tôi , ý tứ hẳn là không thành vấn đề.Tôi nhận lấy, kẹp trên lỗ tai, nhưng trong nháy mắt kẹp trên lỗ tai, tôi cả người chấn động, nhớ tới tình cảnh ngày thứ nhất lúc tôi lái chuyến xe cuối tuyến 14.Ngay sau đó tôi vội vàng gỡ điếu thuốc xuống, liếc nhìn đầu lọc một cái.Thuốc lá Thủy Tinh Cung!Vô cùng cả kinh, tôi quay đầu nhìn lại, không sai, chàng trai này chính là hành khách đầu tiên nửa năm trước!Tôi sững sờ ở tại chỗ, không biết nên làm gì, giờ khắc này lần thứ hai nhìn về phía Cát Ngọc, nàng khẽ lắc đầu, ý tứ là không có chuyện gì.Tiếp tục lái xe, lại đi qua hai trạm, tên nhóc kia dĩ nhiên ngồi ở chỗ dành cho người già trẻ nhỏ người khuyết tật, châm một điếu thuốc, hai chân vắt chéo, sung sướng vênh váo hút thuốc lá.

"Ai ai ai, anh trai, trên xe không thể hút thuốc a."

Tôi quay đầu nói một câu, dù sao xe buýt này lại nát, nó cũng có một quy củ, hút thuốc trên xe, những hành khách khác lên xe thấy thế nào?Ai biết tôi mới vừa nói ra khỏi miệng, Cát Ngọc bỗng nhiên trừng hai mắt, hầu như chính là chạy lại đây bịt miệng tôi lại.Nàng nhỏ giọng nói: Đừng để ý tới hắn!

Chớ cùng hắn chủ động nói chuyện!Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng chỉ cảm giác mình hẳn là gây phiền toái, tôi sợ hãi hỏi: Cái kia ......cái kia bây giờ nên làm gì?Cát Ngọc suy nghĩ một chút, nói: Không có chuyện gì, tiếp tục lái đi.Tên nhóc kia, giờ khắc thò đầu, cười nói: Sư phụ a, tôi nghiện thuốc lá nặng, liền hút một điếu, liền một điếu a, được không?

Tôi không để ý tới hắn.

"Sư phụ, tôi thật sự liền hút một điếu, nhiều một ngụm cũng không hút."

Tôi vẫn là không để ý tới hắn.

"Sư phụ, đừng nóng giận a, ai, tốt tốt tốt, tôi không hút nữa."

Nói xong, hắn mở cửa sổ, ném đầu thuốc lá ra, trong quá trình này, tôi trước sau không lại cùng hắn nói một câu.

Cát Ngọc nhìn tôi một cái, gật gật đầu, ra hiệu tôi làm đúng.

Lại lái qua mấy trạm sau, người càng ngày càng nhiều, trong lòng tôi cũng chầm chậm không sợ hãi như vậy, nhưng khi xe vừa lái đến trạm thành Mị Lực, chậm rãi liền ngừng lại, giống như là có người đang giúp tôi phanh xe.

Tôi sững sờ, không ngừng mà đạp chân ga, nhưng xe chính là không di chuyển, liền ngay ngắn như thế dừng ở ven đường.

"Xảy ra chuyện gì?"

Cát Ngọc lại gần đây, hỏi tôi một câu.

Tôi nói không biết a, không hiểu ra sao liền ngừng, chuyến cuối tuyến số 14, tuy nói có chút cũ nát, nhưng nửa năm này lái còn rất thuận lợi, không làm sao dừng quá a.

Cát Ngọc liếc mắt nhìn về phía ngoài cửa xe, tức khắc nói: Không đúng!

Đi, xuống xe, chúng ta đi về văn phòng trạm.
 
Xe Tang - Xe Bus Số 14 (Đang Edit)
Chương 60: Kẻ đeo mặt nạ


(1) Mặt nạ ở đây là mặt nạ hình khuôn mặt trong hí khúc

Tôi gọi một cú điện thoại cho Trần Vĩ, nói xe hỏng rồi.

Trần Vĩ nói: Cậu đừng vội, trước chờ ở đó, tôi sẽ gọi người qua sửa.

Tôi nói tôi còn có chút việc gấp.

Tôi đi về trước đây.

Nhưng Trần Vĩ thế nào cũng phải bắt tôi ở đây chờ.

Cúp điện thoại, Cát Ngọc nói: Đừng chờ, chúng ta hiện tại liền đi, sửa xe đến rồi, để bọn họ gọi điện thoại cho anh là được.

Trên xe hành khách đều bị tôi sơ tán rồi, có cách đây không xa, có đi về nhà rồi.

Cách khá xa chỉ có thể chính mình gọi xe.

Cát Ngọc lôi kéo tôi liền đi về phía trước, tay nàng thật lạnh, sau khi chạy về phía trước mấy trạm, tôi lúc ẩn lúc hiện nhìn thấy trước cửa tiệm phía trước bên phải đường, treo một dãy đèn lồng lớn màu đỏ.

Con phố này tôi rất quen thuộc, đây là một con phố bán đồ ăn vặt.

Hai bên đường phố đều là nhà ăn kiểu Trung Quốc.

Trước cửa nhà ăn treo đèn lồng lớn màu đỏ, ngụ ý thịnh vượng tiền vào như nước.

Đã là hơn hai giờ đêm, trên đường phố trống không không một bóng người, túi đồ ăn, tăm xỉa răng, trên đất khắp nơi đều thấy được rác rưởi, ngửi ngửi , khiến cho người hơi buồn nôn.

Đang đi, bỗng nhiên phía sau truyền đến một câu: Sư phụ , đợi chờ tôi với.

Tôi quay đầu nhìn lại, chàng trai mà mời tôi điếu thuốc bước nhanh đuổi theo.

Cát Ngọc quay đầu nhìn lại, tức khắc nói với tôi : Mau ném điếu thuốc lá trên lỗ tai anh xuống, nếu như vẫn kẹp điếu thuốc kia, hắn sẽ vẫn đuổi theo.

Nghe vậy, tôi vội vã cầm điếu thuốc, giơ tay liền vung vào trong cống thoát nước.

Lúc Cát Ngọc hai chúng tôi triệt để tiến vào một con phố bán đồ ăn vặt, trước cửa tiệm thứ nhất treo lơ lửng hai cái đèn lồng màu đỏ, bỗng nhiên sáng!

Tôi trừng hai mắt.

Nhìn về bên trong chiếc đèn lồng, bên trong chiếc đèn lồng kia sáng lên dĩ nhiên là ánh nến!

Sao có thể có chuyện đó, trước những cửa tiệm này treo đèn lồng màu đỏ, kỳ thực bên trong đều là lắp bóng đèn điện, thời đại này tuyệt đối không ai thả nến vào bên trong, làm sao có khả năng sẽ sáng lên ánh nến?

Tôi sợ hãi đến cả người run lên, Cát Ngọc rõ ràng cũng trở nên luống cuống, nàng nói: A Bố, đừng sợ.

Đừng sợ, kiên trì, chỉ cần trốn qua đêm nay là không sao.

Hai chúng tôi không khỏi tăng nhanh tốc độ, lúc mới vừa đi ngang qua cửa tiệm thứ hai, phía sau bỗng nhiên lại truyền tới một câu: Ai ai ai.

Cậu em, sao không lái xe a?

Quay đầu nhìn lại, người đàn ông trung niên đi giày bảo hộ lao động kia, lôi kéo tay vợ hắn, dĩ nhiên cũng ở phía sau đuổi theo.

Đệt!

Tôi cả người đều nổi lên một lớp da gà.

"Người phụ nữ kia rõ ràng bị chém chết, tại sao lại sống rồi?"

Cát Ngọc che miệng tôi , nói: Đừng quan tâm, cũng đừng hỏi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đi theo em là được.

Ngay khi hai chúng tôi đi tới trước cửa hàng thứ hai, hai bên tấm biển của cửa hàng này treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ, bỗng nhiên một hồi cũng sáng lên ánh nến.

Tôi cả người lại run lên.

Phía sau truyền đến một câu: Cháu trai nha, bà lão trả lại tiền cho cháu, xe buýt bà không thể ngồi không a.

Quay đầu nhìn lại, đêm nay bà lão không có tiền ngồi xe kia, dĩ nhiên cũng bước đi khó khăn đuổi theo.

Tuy rằng dáng dấp đi đường của bà ta xem ra rất chậm, nhưng tôi lại phát hiện thân thể bà ta lại di động rất nhanh.

Tôi tâm lại là run rẩy một hồi.

Cát Ngọc lôi kéo tôi , điên cuồng chạy về phía trước, tôi chạy càng nhanh, trái tim nhảy lên liền càng nhanh, hơn nữa hai chúng tôi mỗi lần đi ngang qua một cửa tiệm, hai chiếc đèn lồng lớn màu đỏ trước cửa tiệm sẽ sáng lên.

Mà bên trong chiếc đèn lồng lớn màu đỏ kia, chỉ cần sáng lên ánh nến, cuối con đường tối om, tất nhiên sẽ xuất hiện một người mà tôi đã từng thấy, nhưng cũng là người không quen biết, mà người này trước đây nhất định từng ngồi xe buýt của tôi !

Khi chúng tôi chạy đến cuối con phố ăn vặt, phía sau đã truy đuổi mười mấy người, bọn họ cách Cát Ngọc hai chúng tôi chỉ có mười mấy mét, rất gần, mắt thấy liền muốn đuổi theo.

Tôi nghĩ thầm, chỉ có cửa tiệm con phố ăn vặt mới treo đèn lồng màu đỏ, nếu chạy ra khỏi con phố này, vậy nên không sao rồi?

Ai biết ngay lúc Cát Ngọc hai chúng tôi chạy đến cuối con đường, chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa liền quỳ xuống!

Cuối con phố ăn vặt, dĩ nhiên lại là một con phố, một con phố mà xưa nay tôi chưa từng thấy!

Nửa năm!

Một vòng máu chết chóc.

Tôi mỗi ngày khởi hành đi qua con đường này, tôi xin thề con đường này tôi thực sự là lần đầu tiên thấy!

Mà hai đầu con đường này, càng là treo đầy vô số đèn lồng màu đỏ!

Chạy đến trên con đường này, tôi nhìn về hai bên cửa tiệm, phát hiện phong cách trang trí của những cửa tiệm này, cùng với tên cửa tiệm, đều là mười mấy năm trước.

Xong rồi, tôi bị trúng trăm năm nguyền rủa, hay là đêm nay liền muốn hoàn toàn bộc phát ra.

Quay đầu lại liếc mắt nhìn, mười mấy người kia vẫn cứ đuổi theo sát không bỏ, tôi chạy thở hồng hộc, mắt thấy là phải bị nhóm người phía sau kia đuổi tới.

Bỗng nhiên phía cuối con đường phía trước, từ trong bóng tối dần dần đi ra một bóng người, cách quá xa tôi thấy không rõ lắm, cũng không biết người này là địch hay bạn.

Tôi nhỏ giọng hỏi Cát Ngọc: Nên làm gì?

Phía trước nếu như cũng là tới giết chúng ta, vậy tối nay liền muốn bị diệt.

Cát Ngọc trong lòng cũng không chắc chắn, nàng lôi kéo tay tôi, hỏi tôi : A Bố, nếu như đêm nay chúng ta chết ở chỗ này, anh sẽ hối hận quen biết em không?

Tôi gật đầu một cái, còn chưa kịp nói chuyện, Cát Ngọc ôm đầu của tôi , liền dùng lực hôn tôi một cái.

Một cái hôn này, hôn nhanh, buông ra cũng nhanh, hầu như chính là môi chạm môi một cái.

Sau khi hôn xong, trái tim của tôi bỗng nhiên đau đớn, loại cảm giác đó lại như là có người dùng tay, tàn nhẫn nắm lấy trái tim tôi , ở dùng sức bóp.

Tôi đau, Cát Ngọc cũng đau, nàng che ngực, đau hút vào khí lạnh, nói với tôi : A Bố, kiên trì, nếu như may mắn, đêm nay có thể khiêng đi qua.

Bởi trái tim thực sự quá đau, đau khiến Cát Ngọc hai chúng tôi đều không chạy nổi, mắt thấy đám người phía sau kia liền đuổi tới.

Tên nhóc đi tuốt đàng trước kia, thật xa, cười hì hì liền từ trong túi móc ra một điếu thuốc, lúc bước nhanh đến trước mặt của tôi liền nói: Sư phụ, đến mà, hút một điếu đi.

Mà dân công có hình thể cường tráng, đi giày bảo hộ lao động, đã đuổi tới, đưa tay liền muốn khoát lên bả vai tôi , còn cười nói: Cậu em, trở lại lái xe đi, bọn tôi còn vội về nhà đây.

Ngay trong nháy mắt tay dân công này, sắp đặt lên bả vai tôi , bọn họ một đám người đầu tiên là sững sờ, sau đó trừng mắt, đứng tại chỗ, vừa kinh vừa sợ.

Tôi không biết xảy ra chuyện gì, tôi cùng Cát Ngọc dìu nhau, đã chạy không nổi, tôi không biết sau khi Cát Ngọc hôn tôi một cái, tại sao trái tim hai chúng tôi đều đau, lúc này xuất hiện đau đớn dữ dội, khiến tôi không thể thở nổi.

Lại nhìn theo ánh mắt đám người kia, chỉ thấy chỗ tối om cuối con đường, người từ từ đi lại đây kia, dĩ nhiên đeo một tấm mặt nạ kinh kịch!

Cha tôi thích nghe kịch, từ nhỏ cũng sẽ lôi kéo tôi cùng xem kịch truyền hình, xem xuân vườn lê.

Đặc biệt là ông bà nội tôi, càng là ngồi xe xích lô, lôi kéo tôi đi hội làng, xem người ta dựng sân khấu kịch, kịch kia mới chân thực.

Vì lẽ đó, từ nhỏ mưa dầm thấm đất( nghe nhiều nên quen), tôi cũng biết một vài thứ liên quan đến ca kịch.

Mà người đi ra từ trong bóng tối này, cao hơn tôi nửa cái đầu, xem dáng người tôi nghĩ nên là một người trung niên, trên mặt ông ta đeo mặt nạ, tôi vậy mà không nhớ ra được là đại diện cho người nào.

Trong kinh kịch, muốn nói nhân vật trong lịch sử, tôi mỗi một người đều có thể nhận ra mặt nạ của bọn họ, nhưng mặt nạ mà người trước mặt này đeo, tôi căn bản không nhớ ra được, bởi vì mặt nạ này , chính là một khuôn mặt cười quỷ dị, trên gò má trái phải, còn tô lên một trăng tròn, vị trí chính giữa trán vẽ ba sợi khói xanh, quá quỷ dị!

Mà kết hợp với tấm mặt nạ này, quần áo mặc trên người hắn thì lại quá bình thường, chính là một thân quần áo bình thường, tóc cũng không dài.

Người kia mới vừa đi tới, một đám người phía sau tôi tức khắc bị dọa.

Tôi nhỏ giọng hỏi Cát Ngọc: Đây là hai nhóm người đi?

Cát Ngọc ôm trái tim, đau đến khuôn mặt xinh đẹp đều n vặn vẹo, nàng cắn răng, đau nằm nhoài trong lòng tôi, nhỏ giọng nói: Trước tiên đừng lên tiếng.

Tôi ôm Cát Ngọc, tận lực hướng về trạm ven đường, nhường vị trí giữa đường lại.

Người đàn ông đeo mặt nạ kia, đi tới trước mặt đám người kia, dĩ nhiên không có dấu hiệu nào, giơ tay liền tát người dân công đi giày bảo hộ lao động kia một cái!

Mịa nó, tôi sợ hết hồn.

Người dân công đi giày bảo hộ lao động bị một cái tát này đánh đến trực tiếp quỳ trên mặt đất, không ngừng cầu xin tha thứ: Tiểu nhân có mắt không nhìn thấy Thái Sơn(không biết có cao nhân ở đây), tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân sai rồi.

Người đàn ông trung niên đeo mặt nạ, lại nhìn về thằng nhóc mời thuốc tôi kia, cũng là không có dấu hiệu nào, giơ tay liền quăng một cái tát.

Rầm một tiếng, thằng nhóc kia đưa thuốc lá kia cũng hai chân mềm nhũn, quỳ trên mặt đất, không ngừng xin tha.

Còn lại một đám người, dọa sợ, quay đầu liền muốn chạy.

Người đàn ông đeo mặt nạ cũng không luống cuống, liền đứng tại chỗ, nói: Kẻ nào chạy thêm một bước, chết!
 
Back
Top Bottom