Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Xe Tải Hoa Hồng

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMF4VvT6AOTsbh6N8Kudc10qm6bWfJBGTWUs_od3IYYfVCz6DNBDGJrk1N5a-H7KSMcOfDvN7IChSoe4lkVTL4066ZhJrAywVYiueMVRiTzSYByVfLVTq-5G9RAtvs9RklgpOUqNNQG1sKOsC366wb8=w215-h322-s-no-gm

Xe Tải Hoa Hồng
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Hài Hước, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trước lễ Thất Tịch, công ty tổ chức một buổi tiệc hẹn hò tập thể.

Để theo đuổi anh chàng luật sư đẹp trai mới về từ bộ phận pháp chế bên cạnh, tôi hăng hái ghi danh tham gia!

Kết quả, tôi lại bắt cặp thành công với… sếp của mình!

Tưởng chỉ là hiểu lầm, nào ngờ đến ngày Thất Tịch, anh ấy tặng tôi một xe tải đầy hoa hồng, rồi nói:
“Lên xe, đi hẹn hò.”

Tôi: “…”​
 
Xe Tải Hoa Hồng
Chương 1: Chương 1



Trước lễ Thất Tịch, công ty tổ chức một buổi tiệc hẹn hò tập thể.

Để theo đuổi anh chàng luật sư đẹp trai mới về từ bộ phận pháp chế bên cạnh, tôi hăng hái ghi danh tham gia!

Kết quả, tôi lại bắt cặp thành công với… sếp của mình!

Tưởng chỉ là hiểu lầm, nào ngờ đến ngày Thất Tịch, anh ấy tặng tôi một xe tải đầy hoa hồng, rồi nói:
“Lên xe, đi hẹn hò.”

Tôi: “…”

Bộ phận pháp chế bên cạnh mới có một luật sư trẻ trung, đẹp trai, tên là Trình Dịch.

Anh ấy mới vào làm được năm ngày, tôi đã thầm thích anh ấy suốt năm ngày đó.

Công việc đôi lúc cũng có cơ hội tiếp xúc với anh, không chỉ đẹp trai, mà còn dịu dàng hòa nhã, đúng kiểu tôi thích.

Khi nghe tin anh ấy đăng ký tham gia tiệc hẹn hò tập thể của công ty, tôi lập tức vượt qua hội chứng sợ xã giao suốt hơn hai mươi năm của mình, cũng đăng ký theo.

Buổi tiệc đông hơn tôi tưởng, còn có rất nhiều cô gái xinh đẹp.

Xem ra, đối thủ cạnh tranh không hề nhẹ.

May mà tối nay tôi đã về nhà trang điểm tỉ mỉ, còn mặc một chiếc váy đen ngắn cực kỳ "chiến đấu", chỉ dùng khi cần thiết như kiểu đi xem mắt.

Tôi hồi hộp cầm ly nước, vừa uống vừa tìm bóng dáng Trình Dịch.

Cuối cùng cũng thấy! Anh ấy đang bị vây quanh bởi một "đám hoa".

Tôi hơi chùn bước…

Không ngờ, anh cũng thấy tôi, còn giơ tay vẫy và gọi tên tôi rất nhiệt tình.

Mắt tôi sáng lên, lập tức cảm thấy… có hi vọng rồi!

Khi tôi chuẩn bị tiến lên, khởi động cuộc tấn công,

Một bóng người ở cửa đột ngột khiến tất cả mọi người dừng lại, ánh mắt đổ dồn về phía đó.

Tôi nhìn qua — Sếp?!

Sếp của công ty tôi tên là Tống Khiên, một người đàn ông trẻ tuổi tài ba, đẹp trai giàu có.

Điểm duy nhất không hoàn hảo: năm nay đã 29 tuổi vẫn chưa có bạn gái.

Vậy… sếp cũng đến để xem mắt?

Có Tống Khiên ở đây, MC cũng không dám lơ là, lập tức mời anh lên sân khấu phát biểu.

Tống Khiên mặc sơ mi trắng kết hợp quần tây, dáng người cao ráo, khí chất nổi bật. Anh để tay trái trong túi quần, tay phải cầm mic, nói ngắn gọn:
“Mọi người cứ thoải mái vui chơi. Chúc ai cũng tìm được một nửa của mình tối nay.”

MC nhanh chóng tiếp lời:
“Vậy Tống tổng cũng đến để tìm một nửa cho mình sao?”

Ngay sau câu nói, tiếng ồn ào trêu chọc vang lên.

Tống Khiên mỉm cười, trả lời:
“Tất nhiên rồi.”

Tiếng hét của các cô gái dưới sân khấu vang lên không dứt.

Trò chơi đầu tiên là rút thăm theo thứ tự đăng ký để bắt cặp, nam nữ cùng nhau ghép hình.

MC công bố suất rút thăm đầu tiên — thuộc về Tống tổng.

Gần như tất cả các đồng nghiệp nữ đều lén lút phấn khích, hy vọng mình được chọn trúng.

Ngoại trừ tôi.

Từ ngày đầu tiên vào làm, vì lén ăn vặt trong giờ làm, tôi từng bị Tống Khiên mắng té tát, nên tôi vẫn luôn thấy chướng mắt anh ta.

Đang nhét một miếng bánh vào miệng thì nghe MC hô lên:
“Bạn chơi của Tống tổng là — Hứa Nghiên Nghiên!”

Tôi suýt nữa phun cả bánh ra ngoài.
 
Xe Tải Hoa Hồng
Chương 2: Chương 2



Tôi lập tức trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Sao lại xui thế chứ, càng sợ cái gì lại càng dính cái đó…

Tôi đành lết lên sân khấu với tâm trạng cực kỳ miễn cưỡng.

Đứng cạnh Tống Khiên, tôi cảm thấy lúng túng, vô lực, muốn bỏ cuộc!

Hu hu hu, luật sư Trình của tôi…

Đang mải thất thần thì Tống Khiên bất ngờ nghiêng người lại gần, nói với giọng khó chịu:
“Hứa Nghiên Nghiên, sao lần nào tôi gặp cô cũng thấy cô đang ăn vặt thế?”

Tôi nhìn anh ta, cười giả tạo:
“Giờ là sau giờ làm mà, sếp.”

Anh ta liếc tôi một cái, rồi đút tay vào túi quần.

Có vẻ anh cũng không hài lòng khi phải bắt cặp với tôi.

Thôi được rồi, cố chịu một vòng đi, rồi đổi bạn chơi là xong.

Trò chơi bắt đầu, Tống Khiên kéo ghế ngồi phịch xuống, khoanh tay không nhúc nhích.

Bộ dạng này, rõ ràng là không định động tay vào rồi.

Tôi vốn chẳng giỏi ghép hình, tay chân vụng về, lúng túng mãi mới tìm được mấy miếng cạnh.

Trong khi các nhóm khác đã ghép được gần nửa bức tranh, tôi vẫn còn đang loay hoay.

Tống Khiên cuối cùng cũng không nhịn được mà “chậc” một tiếng.

Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!

Tôi thầm nổi giận.

Không giúp đã đành, lại còn tỏ vẻ khó chịu.

Anh ta đứng dậy, đi tới, giật lấy miếng ghép trong tay tôi, rồi tập trung ghép hình.

Như thể có siêu năng lực, bất kỳ miếng nào cũng có thể đặt đúng chỗ chỉ trong vài giây.

Chẳng mấy chốc, bức tranh đã hoàn thành.

Bức tranh là cảnh trong “Tom and Jerry” —
Jerry đang trộm phô mai, Tom thì giơ vuốt đuổi theo.

Tống Khiên nhìn tôi, chỉ vào Jerry, cười nói:
“Giống cô thật đấy.”

Tôi: “…”

Cuối cùng, bọn tôi được hạng hai, nhóm của Trình Dịch giành giải nhất.

Bạn chơi của Trình Dịch là một cô gái xinh xắn, trong sáng, khi cười còn có má lúm đồng tiền.

Dễ thương quá, tôi ghen tị phát khóc.

Vòng hai là chọn bạn chơi theo thứ tự xếp hạng vòng trước.

Tôi nhìn chằm chằm Trình Dịch, mong anh ấy có thể nhận ra ánh mắt chân thành của tôi.

Nhưng anh ấy rõ ràng là thấy tôi rồi, vậy mà vẫn cười nói với MC:
“Không đổi bạn chơi.”

Cô gái kia cũng vui vẻ đồng ý.

Tiếng trêu chọc vang lên xung quanh, tôi như nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn.

Tôi thất tình rồi.

Không ngờ là, Tống Khiên lại chọn tôi?

Tôi vốn đã hết hy vọng, cũng chẳng còn tâm trí chọn ai khác.

Tình trạng hoàn toàn buông xuôi, gật đầu đồng ý tiếp tục bắt cặp với anh ta.

Tống Khiên có vẻ hơi bất ngờ, khóe miệng cong lên, hình như còn mang theo chút đắc ý.

Những vòng trò chơi sau đó, Trình Dịch vẫn không đổi bạn chơi.

Tôi thì tiếp tục “thả trôi”, suốt cả buổi tối đều chơi cùng Tống Khiên.

Tôi phát hiện, tuy anh ta nóng tính, nhưng thực sự rất toàn năng.

Bất kể là trò chơi gì, anh đều chơi cực giỏi, thậm chí còn dẫn dắt tôi — một “gánh nặng di động” — giành chiến thắng liên tục.

Tới phần tỏ tình cuối chương trình, tôi định lặng lẽ chuồn về.

Tôi sợ nhìn thấy Trình Dịch nắm tay ai khác sẽ khiến lòng mình đau như kim châm.

Kết quả, MC đột nhiên hô to:

“Chúc mừng Tống tổng và Hứa Nghiên Nghiên đã thành công nắm tay nhau!”

Tôi suýt nữa ngã bổ nhào.

Cái gì? Khi nào thì tôi và sếp thành đôi rồi?

Ai đó giải thích hộ tôi với!

MC cười hớn hở nói: “Quy tắc là, nếu cả năm vòng trò chơi đều không đổi bạn chơi, thì mặc định là nắm tay thành công.”

Tôi: “???”

Tôi: “!!!”

Quay đầu bỏ chạy.
 
Xe Tải Hoa Hồng
Chương 3: Chương 3



Về đến nhà, nhóm công ty bùng nổ.

Một loạt tin nhắn:

“Chúc mừng sếp đã có đôi!”

“Chúc mừng Hứa Nghiên Nghiên thoát ế thành công!”

“Chúc mừng Hứa Nghiên Nghiên lên chức… bà chủ công ty!”



Tôi muốn độn thổ.

Tôi giả chết!

Kết quả, Tống Khiên vung tay lì xì mấy ngàn tệ vào group, còn viết:
“Cảm ơn mọi người đã chúc phúc.”

Tôi: “……”

Chẳng lẽ Tống Khiên thật sự thích tôi?

Hôm sau, tôi định xin nghỉ.

Nhưng quản lý nói ngày mai có cuộc họp rất quan trọng, bắt buộc tôi phải tham gia.

Đành vậy, liều luôn.

Giờ tôi đã trở thành cái tên bị mọi người bàn tán ở công ty, ai cũng gọi tôi là “bà chủ”…

Cuộc họp là buổi báo cáo kế hoạch marketing.

Tống Khiên cũng sẽ tham dự, mà người báo cáo chính là tôi.

Anh ấy trông vẫn như thường ngày, dáng vẻ nghiêm túc, lạnh lùng.

Ngoài mấy lần tôi căng thẳng nói nhầm khiến anh nhíu mày ra, gần như không có biểu cảm nào.

Đúng như tôi dự đoán, sau khi tôi thuyết trình xong, Tống Khiên tiện tay ném kế hoạch xuống bàn, lạnh lùng nói:
“Báo cáo lộn xộn như mớ bòng bong.”

Nếu là trước đây, chắc tôi đã tủi thân đến khóc rồi.

Nhưng lần này tôi lại thấy may mắn — may là anh vẫn đối xử với tôi như thường, không thiên vị gì.

Tôi chưa kịp thở phào thì anh lại nói:
“Cô theo tôi vào phòng làm việc.”

Tôi: “?”

Trong ánh mắt hóng hớt của đồng nghiệp, tôi chậm chạp đi theo Tống Khiên vào văn phòng.

Anh ngồi xuống, tôi đứng im.

Anh nhìn tôi một cái, giọng có vẻ không tự nhiên:
“Ngồi đi.”

Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, cẩn thận hỏi:
“Sếp… kế hoạch có vấn đề gì sao?”

“Không có, rất tốt.”

Tôi ngơ ngác: “Vậy vừa rồi…?”

Anh ho nhẹ một tiếng:
“Tôi chỉ nói cô thuyết trình tệ, chứ không nói kế hoạch tệ.”

Trời ơi!

Tôi đứng ngồi không yên: “Ồ ồ, vậy nếu không có gì thì tôi…”

“Cô thích ăn gì?” Anh đột ngột ngắt lời tôi.

Tôi chưa kịp phản ứng: “Hả?”

Anh nghiêng người về phía tôi, giọng hơi lúng túng:
“Cô thích ăn gì? Mai là Thất Tịch, chúng ta cùng đi ăn tối.”

Não tôi như nổ tung, mặt lập tức đỏ bừng.

Tống Khiên đang nghiêm túc hẹn tôi đi ăn?

“Anh… anh nói ‘chúng ta’?”

Anh uống một ngụm nước, vành tai dần ửng đỏ, rồi hít sâu một hơi:
“Hứa Nghiên Nghiên, chẳng phải tối qua chúng ta đã thành đôi rồi sao? Cô không định… lừa tôi đấy chứ?”

Tôi sững người:
“Không không không, sếp, tối qua tôi không đọc kỹ quy tắc, tôi không biết không đổi bạn chơi năm vòng thì mặc định là nắm tay…”

Dưới ánh nhìn của anh, giọng tôi nhỏ dần.

Không biết có phải ảo giác hay không, tôi thấy ánh mắt Tống Khiên như có chút thất vọng.

Đúng lúc không khí đang ngượng ngập, điện thoại anh reo lên.

Anh quay đi nghe máy, tôi nhân cơ hội chuồn mất.

Chết rồi, không biết Tống Khiên có giận không…

Lỡ anh nổi đóa rồi đuổi việc tôi thì sao?

Giờ tìm việc đâu có dễ…
 
Xe Tải Hoa Hồng
Chương 4: Chương 4



May thay, hôm sau Tống Khiên không làm gì tôi.

Thậm chí… anh còn không đến công ty.

Tôi cuối cùng cũng thở phào.

Ai ngờ đồng nghiệp A Mẫn nói với tôi:
“Nghiên Nghiên, nghe nói cậu từ chối sếp? Quá đỉnh, tớ bái phục!”

Tôi giật mình: “Hả? Cậu biết rồi?”

“Không chỉ tớ, cả công ty đều biết. Cậu xem đi.”

Cô ấy đưa điện thoại cho tôi xem.

Tối qua tôi ngủ sớm, không thấy group công ty lại nổ tung lần nữa.

Mọi người trêu Tống Khiên:
“Sếp ơi, mai tính sao?”

Rồi đề xuất cả đống địa điểm hẹn hò lý tưởng.

Kết quả, Tống Khiên lạnh lùng reply:

“Không cần nữa, Hứa Nghiên Nghiên từ chối tôi rồi.”

Cả group im phăng phắc.

Tôi đờ đẫn trả điện thoại lại cho A Mẫn, mắt ươn ướt:
“Cậu nói xem, sếp có định đuổi việc tớ không…”

Cô ấy vỗ vai tôi:
“Hay là, cậu chủ động xin lỗi anh ấy?”

Tôi gom hết can đảm, run rẩy gửi tin nhắn cho Tống Khiên:

“Sếp…”

Anh trả lời ngay: “Gì?”

Tôi gõ rồi xoá, xoá rồi lại gõ, cuối cùng chỉ dám gửi:
“Xin lỗi.”

Anh trả lời: “Gõ cả buổi mới được ba chữ, cô là rùa à?”



Điện thoại reo lên, hiện rõ hai chữ “Tống tổng”.

Tôi hít sâu, tim đập thình thịch, bắt máy.

Còn chưa để anh nói gì, tôi đã vội vàng phân bua:

“Sếp, xin lỗi, tôi không cố ý, tôi thật sự xin lỗi! Anh trừ lương tôi cũng được, đừng sa thải tôi, tôi rất cần công việc này…”

Tống Khiên im lặng mấy giây, rồi giọng trầm thấp vang lên:

“Chỉ là… cần công việc này thôi à?”

Tôi ngây ra: “Vâng… vâng ạ.”

Anh khẽ cười:
“Được thôi, Hứa Nghiên Nghiên. Vậy thì thử quen tôi xem? Chúng ta đều độc thân, đã xem mắt rồi, không thử làm sao biết hợp hay không? Làm bà chủ vẫn tốt hơn làm nhân viên quèn, đúng chứ?”

Giọng anh bình thản như đang bàn chuyện làm ăn.

Khiến tôi không thể nhận ra anh nói thật hay đùa.

Thấy tôi im lặng, anh hỏi thêm, lần này giọng hơi trầm xuống:

“Hay là… cô vẫn còn thích người khác?”

Tôi giật mình, lập tức nghĩ tới Trình Dịch.

Lúc này, qua cửa kính phòng trà, tôi thấy Đàm Dao — cô gái từng chơi cùng Trình Dịch ở buổi tiệc — đang ôm một bó hoa hồng, cười ngọt ngào dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.

Tôi cắn răng, nói vào điện thoại:
“Được. Vậy thì mình thử hẹn hò xem sao.”

Tống Khiên bật cười, giọng cao lên một chút:
“Tan làm, tôi đón em.”

Cúp máy rồi, tim tôi vẫn chưa bình tĩnh lại.

Cảm giác như vừa bị điện giật, tim đập thình thịch.
 
Xe Tải Hoa Hồng
Chương 5: Chương 5



Tôi ngồi chờ đến giờ tan làm, trong lòng như lửa đốt.

Phải thừa nhận, đây là lần đầu tiên từ khi bảo vệ luận văn tốt nghiệp đại học đến giờ, tôi hồi hộp đến mức này.

“Nghiên Nghiên!” — Tiếng gọi đột ngột của A Mẫn làm tôi giật nảy.

Tôi lập tức bị cô ấy kéo ra cửa sổ.

Một chiếc xe tải khổng lồ chất đầy hoa hồng đang từ từ chạy vào cổng công ty.

Đồng nghiệp tụ tập ở cửa sổ mỗi lúc một nhiều, nhìn chăm chú không chớp mắt.

Chiếc xe tải đỗ lại. Tôi tròn mắt nhìn dòng chữ to nổi bật sơn bên hông xe:

“Hứa Nghiên Nghiên, chúc em Thất Tịch vui vẻ.”

Ngay sau đó, điện thoại tôi reo lên — Tống Khiên.

“Thấy chiếc xe dưới kia chưa? Xuống đi.”

Tôi như người mất hồn bước xuống.

Tống Khiên thò đầu ra khỏi cửa xe, nhìn tôi cười:
“Lên xe. Hẹn hò.”

Tôi: “……”

Trong tiếng hò reo ầm ĩ của đồng nghiệp, tôi ngồi lên xe.

Đúng vậy, xe tải thật!

Lần đầu tiên trong đời tôi ngồi xe tải, không ngờ người lái lại là Tống Khiên.

Chiếc đồng hồ Rolex trên cổ tay anh không hề phù hợp với chiếc vô lăng cồng kềnh trước mặt.

Tôi nghi ngờ liếc anh, anh bình thản nổ máy.

“Anh à, lái xe không bằng lái là phạm luật đấy.” Tôi nhắc.

Anh ném sang tôi tấm bằng lái: A2?!

Tôi vẫn bán tín bán nghi:
“Giả bằng lái cũng là phạm pháp đấy.”

Tống Khiên ung dung lái xe, như thể rất quen tay.
“Em nghĩ công ty của tôi từ trên trời rơi xuống à? Hồi khởi nghiệp thiếu người, tôi phải tự đi giao hàng đấy.”

Tôi kinh ngạc. Không biết có phải ảo giác không, hình ảnh của Tống Khiên trong lòng tôi bỗng trở nên cao lớn, thậm chí… còn phát sáng.

Thành thật mà nói, hơi ngưỡng mộ.

Tới địa điểm ăn tối, tài xế nhà Tống Khiên đã lái chiếc Porsche đợi sẵn.

Hai người họ trao đổi chìa khóa, sau đó anh mở cửa xe tải cho tôi.

Tôi ngập ngừng một chút rồi nắm tay anh để bước xuống — nhưng bước hụt nên ngã nhào vào lòng anh.

Anh như mong chờ điều đó, dang tay ôm lấy tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh.

Dưới ánh đèn đường, ngũ quan anh sắc nét nổi bật, trong phút chốc, tôi dường như thấy được chút dịu dàng hiếm hoi.

Mặt tôi nóng ran.

Tống Khiên cúi đầu nhìn tôi, nói nhỏ:
“Mặt em đỏ rồi.”

Tôi phản bác:
“Tim anh đập nhanh quá đấy.”

Chiếc xe tải chầm chậm rời đi, cuốn theo luồng gió nóng.

Tống Khiên dường như chợt tỉnh, buông tay tôi ra.

Tôi đứng cạnh anh, liếc sang — và thấy rõ tai anh đỏ bừng.

Trong bữa ăn, Tống Khiên vụng về gắp thức ăn cho tôi.

Tôi không nhịn được:
“Sếp à, anh làm thế khiến tôi không quen…”

Anh ngượng ngùng nuốt miếng đồ ăn, uống ngụm nước:
“Hay… mình nói chuyện công việc đi?”

Nếu có biểu tượng cảm xúc nào diễn tả cảm giác lúc đó của tôi thì chính là:
Mặt đơ, dấu hỏi chấm to đùng.

Tôi nhìn qua vai anh — giật mình khi thấy Trình Dịch.

Đàm Dao đang khoác tay anh, hai người thân mật tiến vào nhà hàng.

Tôi theo dõi họ cho tới khi họ ngồi vào chỗ.

Quay lại, thấy Tống Khiên đang nhìn tôi.

Tôi khựng lại, Tống Khiên cũng quay đầu, liếc về phía đó, hất cằm hỏi:
“Em thích cậu ta?”

Tôi chột dạ: “Không… không có.”

Tống Khiên lạnh lùng:
“Buổi tiệc hôm đó, mắt em dán chặt vào cậu ta còn gì.”

Tay tôi khựng lại khi đang gắp đồ ăn, rồi chợt tỉnh táo.

Khoan đã, tôi có làm gì sai à? Tôi đâu phải đã quen Tống Khiên?

Tôi nói thật:
“Đúng vậy, buổi tiệc đó em nhắm đến anh ấy. Nhưng người ta đâu có thích em.”

Tống Khiên khẽ hừ một tiếng. Tôi cứ tưởng với tính cách xấu xí của anh, anh sẽ nổi giận.

Nhưng không. Anh chỉ nhìn Trình Dịch một cái, rồi quay sang tôi, nói:
“Hóa ra em thích kiểu đó à. Được, để tôi học hỏi.”

Tôi: “???”
 
Xe Tải Hoa Hồng
Chương 6: Chương 6



Còn chưa kịp hiểu gì, thì tôi lại thấy một người quen — bạn trai cũ, Tiêu Bạch…

Chết tiệt, sao Tống Khiên lại chọn cái nhà hàng này?

Tôi vội cúi đầu, trong lòng cầu mong anh ta đừng nhìn thấy mình.

Tống Khiên thắc mắc: “Làm sao vậy?”

Chưa dứt lời, tôi đã nghe giọng Tiêu Bạch vang lên:

“Hứa Nghiên Nghiên?”

Tôi giả chết.

Tống Khiên – tên ngốc nghếch đó – còn đẩy tôi một cái:
“Người ta gọi cô đấy.”

Tôi liếc anh một cái, Tiêu Bạch cười khẩy:
“Ồ, đúng là cô rồi.”

Ánh mắt anh ta dừng lại trên chiếc đồng hồ của Tống Khiên:
“Chẳng trách nửa năm trước cô nhẫn tâm đá tôi. Thì ra là cặp kè đại gia.”

Lời vừa dứt, trời như vang sấm.

Tôi biết ngay, miệng chó không thể mọc ra ngà voi!

Đúng là nửa năm trước tôi chia tay anh ta, nhưng vì anh ta ngoại tình trước.

Nếu không nhờ bạn thân tôi chụp được ảnh anh ta vào khách sạn với một cô gái, tôi chắc vẫn còn bị lừa.

Lúc chất vấn, anh ta còn chối leo lẻo, khăng khăng bảo nhận nhầm người.

Sau đó tôi tự đi tìm cô gái kia đối chất, anh ta tức giận thừa nhận tất cả.

Tống Khiên nhíu mày — tôi quen biểu hiện đó. Là điềm báo anh sắp nổi giận.

Quả nhiên, anh đứng dậy, hơn Tiêu Bạch nửa cái đầu, lạnh lùng nói:

“Cặp kè đại gia thì sao? Cô ấy cặp tôi, là cho tôi thể diện.”

Tôi: “???”

Đây… còn là Tống Khiên tôi biết không?

Tiêu Bạch bị nói trúng tim đen, hậm hực lườm tôi rồi bỏ đi.

Không khí bữa tối bị phá hỏng hoàn toàn. Cả tôi và Tống Khiên đều không còn tâm trạng ăn uống.

Anh thanh toán rồi kéo tôi ra xe.

Suốt đường đi chẳng nói câu nào.

Tới đèn đỏ, tôi liếc anh một cái — bị anh bắt quả tang.

Anh cười lạnh:
“Cô cũng đào hoa đấy.”

“Tất cả… đều là đào hoa thối.” Tôi buột miệng.

Tống Khiên nhìn tôi, vẻ mặt hiện rõ dấu hỏi to tướng.

Tôi nhận ra lỡ lời, vội vàng giải thích:
“Tôi… tôi không nói anh…”

Đèn xanh bật, Tống Khiên đạp ga mạnh một cái.

Rõ ràng anh đang cáu.

Tôi thầm tiếc — dù sao anh cũng vừa giúp tôi “dằn mặt” bạn trai cũ.

Tống Khiên lái xe về phía nhà tôi, dừng lại ngay dưới lầu.

Buổi hẹn này tính ra là thất bại toàn diện. Nếu là buổi xem mắt bình thường, chắc giờ chẳng cần kết bạn WeChat, mỗi người một hướng.

Tôi hơi buồn, cảm giác khó gọi thành lời.

Vừa định tháo dây an toàn để xuống xe, anh đè tay tôi lại.

Bàn tay ấm áp ấy khiến tim tôi rung lên một nhịp.

Ánh đèn đường vàng nhạt xuyên qua cửa kính, phản chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh — khiến khung cảnh này như phủ lên một lớp mơ hồ mờ ảo.

Tống Khiên nghiêng người tới, ghé sát tai tôi, thì thầm:

“Vừa rồi tôi giúp em xả giận. Em không mời tôi lên nhà ngồi một lát à?”

Hơi thở nóng rực phả bên tai, đầu tôi “bùm” một tiếng.

Lên nhà? Ngồi một lát?

Xin lỗi, với bầu không khí hiện tại, tôi không thể nghĩ trong sáng được.

Trong giây phút điện giật ấy, không hiểu sao tôi dám ngẩng đầu nhìn anh:
“Được.”

Tống Khiên ngớ người, rõ ràng không nghĩ tôi lại đồng ý nhanh vậy. Rồi khóe môi anh cong lên sâu hơn.
 
Xe Tải Hoa Hồng
Chương 7: Chương 7



Vừa bước vào nhà, Tống Khiên đã nhìn quanh, hỏi ngay:

“Hai phòng ngủ à? Em còn ở với ai sao?”

Tôi cúi đầu thay giày, tiện miệng trả lời:
“Trước kia sống cùng bạn trai cũ. Sau chia tay thì anh ta chuyển đi rồi.”

“Bạn trai cũ? Là cái tên ban nãy?” Anh cúi đầu nhìn tôi, khí thế khiến tôi thấy ngột ngạt.

“Anh ta chỉ ở một tuần rồi chia tay, chưa xảy ra gì cả…”

Vừa nói xong tôi đã hối hận.

Tự nhiên đi giải thích làm gì, như thể có tật giật mình vậy.

Tống Khiên chỉ bật cười nhẹ một tiếng rồi không hỏi thêm gì.

Anh ngồi phịch xuống ghế sofa nhỏ, tư thế cực kỳ thoải mái, gần như chiếm trọn không gian.

Nhớ lại nãy giờ chưa ăn gì, tôi hỏi:

“Anh đói không? Muốn em nấu chút gì không? Em có thể luộc ít há cảo.”

“Được.” Anh trả lời không cần nghĩ ngợi.

Thật không khách sáo chút nào.

Khi tôi bưng đĩa há cảo ra, thì thấy Tống Khiên đã gác đầu lên lưng ghế sofa, ngủ mất.

Hai tay anh đan vào nhau trước bụng, cổ áo sơ mi mở một nút, đầu hơi ngẩng lên.

Từ sống mũi cao thẳng đến môi, rồi tới yết hầu — tạo nên một đường cong gồ ghề quyến rũ, mang khí chất đầy hấp dẫn.

Tôi nhìn mà ngẩn người. Trong lòng dấy lên cảm giác kỳ lạ.

Tôi vốn biết anh đẹp trai, nhưng chưa bao giờ cảm thấy… loạn nhịp tim như lúc này.

Tôi bước lại gần gọi anh dậy, anh chầm chậm mở mắt. Dưới hàng mi dày, ánh mắt anh lấp lánh ánh nước, lộ ra chút dịu dàng bất ngờ.

Tôi vội quay đi, không dám nhìn thêm.

Tống Khiên ăn há cảo rất nhanh, ăn xong còn tấm tắc:
“Ngon thật.”

Tôi ngẩn ra: “Là há cảo đông lạnh mà, chỉ cần luộc là được rồi…”

Anh cong môi cười: “Không quan trọng. Là do em nấu, nên mới ngon.”

Tay tôi hơi khựng lại, lấy hết dũng khí hỏi:

“Sếp, anh… thích em sao?”

Ánh mắt anh dừng trên mặt tôi, rồi lại né tránh, giọng thản nhiên:
“Giờ không phải giờ làm, đừng gọi tôi là sếp.”

“…Vậy… Tống Khiên?”

Anh đáp khẽ “ừ”, vẫn không trả lời câu hỏi của tôi.

Ăn xong, Tống Khiên vẫn chưa có ý rời đi.

Để tránh không khí ngượng ngập, tôi mở phim xem cho đỡ gượng.

Hai người ngồi trên chiếc sofa nhỏ xíu, tôi phải dán vào thành ghế để tránh chạm vào anh.

Tôi chẳng tập trung nổi vào nội dung phim, trong đầu chỉ nghĩ:
“Chắc anh ta đợi xem xong mới về nhỉ…”

Xem đồng hồ, nếu hết phim chắc cũng hơn 11 giờ rồi.

Đúng lúc ấy, phim chiếu đến đoạn nam nữ chính hôn nhau.

Đầu tôi lập tức nóng lên, toàn thân cứng đờ.

Khổ nỗi cảnh hôn ấy kéo dài cực lâu mới chịu dừng.

Tôi cảm thấy Tống Khiên hơi nhúc nhích.

Tôi bị hù đến nỗi suýt nhảy dựng.

Anh chỉ cầm ly nước lên uống. Tôi tranh thủ mượn cớ đi vệ sinh.

Vừa rửa mặt vừa than thầm:

“Thật ngại chết đi được. Biết vậy đã không rủ anh ta lên nhà!”
 
Xe Tải Hoa Hồng
Chương 8: Chương 8



Đang suy nghĩ linh tinh, thì “tạch” một tiếng — cả căn phòng chìm vào bóng tối.

Cúp điện sao? Xui dữ vậy?

Tôi nghe tiếng bước chân tiến lại gần, vội mở cửa.

Trong bóng tối, tôi hỏi:
“Tống Khiên? Cúp điện rồi…”

Chưa dứt lời thì cả người tôi đã đụng phải một… bức tường thịt.

Tống Khiên bất ngờ ôm chặt lấy tôi.

Tên đáng ghét này lại giở trò!

Tôi muốn đẩy ra, nhưng anh lại càng ôm chặt hơn.

Tôi nghe thấy hơi thở anh run rẩy, cảm thấy có gì đó không ổn.

Tôi nhẹ giọng hỏi:
“Anh sao vậy?”

Một lúc sau, anh hít sâu, trả lời:
“Tôi… sợ bóng tối.”

Tôi không nhịn được bật cười.

Thật không thể ngờ — cao 1m8, đẹp trai, toàn năng, lái được cả xe tải, mắng người như máy — đại tổng tài Tống Khiên, lại sợ bóng tối!

Tôi muốn an ủi, vươn tay xoa đầu anh.

Bất ngờ tay tôi chạm phải mái tóc mềm mại, cả người anh giống như một chú chó lớn đang rúc vào lòng tôi.

Anh không nói gì, tôi dẫn anh mò mẫm tới sofa.

Ai ngờ lại bị vấp vào bàn trà, cả người ngã đè lên anh.

Tống Khiên khẽ rên một tiếng đau đớn.

Tôi mở mắt ra thì phát hiện — mặt anh ngay sát trước mặt tôi.

Nếu lúc nãy tôi không chống tay kịp, chắc là… đã hôn môi rồi!

Tôi hồi hộp nuốt nước bọt.

Giọng Tống Khiên trầm thấp vang lên:
“Hứa Nghiên Nghiên, nếu em còn không đứng dậy… tôi không chịu nổi nữa đâu.”

Không chịu nổi?

Là cái tôi nghĩ… đúng không?

Mặt tôi lập tức đỏ bừng, vội vàng đứng lên.

“Em… em đi tìm đèn pin.”

Tống Khiên kéo tay tôi lại:
“Đừng tìm.”

“Hả? Anh không sợ bóng tối sao?”

“Giờ… quen rồi.”

Tôi: “?”

Tôi mở nhóm cư dân trong tòa nhà, quả nhiên — cả khu mất điện.

Người dân kêu trời, còn bên quản lý nói, có thể tới sáng mai mới khôi phục.

Tôi vốn định nhân cơ hội đuổi khéo Tống Khiên về, nhưng chợt nhớ —

Thang máy cũng tê liệt?

Nhà tôi ở tầng 23.

Điện chưa có tới sáng mai.

Tống Khiên… không về được?!

Tôi nhìn anh, hỏi:
“Nếu giờ phải đi bộ từ tầng 23 xuống, anh chịu nổi không?”

Tống Khiên:
“Em xem thử xem lương tâm còn không?”

Anh bĩu môi:
“Nhà em không phải còn một phòng trống sao? Tôi ở tạm một đêm được chứ?”

Ở tạm? Hừ!

Tôi chẳng vui chút nào:
“Không được. Phòng đó chỉ cho bạn trai em ngủ thôi.”

“Dễ thôi, để tôi làm bạn trai em là được chứ gì.”

Tôi khựng người, tim đập thình thịch.

Cuối cùng, Tống Khiên vẫn ngủ trên sofa phòng khách.

Sáng hôm sau, tôi lên hot search ở địa phương.

Tấm ảnh chiếc xe tải đầy hoa hồng, bên hông ghi dòng chữ “Hứa Nghiên Nghiên, Thất Tịch vui vẻ”, lan truyền chóng mặt.

Mẹ tôi gọi điện liên tục:

“Mau đưa bạn trai về nhà ra mắt!”

“Không phải con đâu mẹ, trùng tên thôi…”

“Đừng chối. Ghế phụ xe tải kia là con đúng không?!”

Thật không hổ danh là mẹ tôi, hình ảnh mờ thế mà cũng nhận ra tôi!

“Tuần này không dẫn người về, thì con khỏi làm con mẹ!”

Bà hét xong thì cúp máy cái rụp.

Mở nhóm họ hàng ra, không ngoài dự đoán — toàn nói về tôi.

Lúc này, tôi mới hiểu vì sao mẹ lại sốt ruột như vậy.

Bởi vì bà chị dâu nhiều chuyện của tôi lại cà khịa trong nhóm:

“Không phải chỉ là lái xe tải thôi sao, có gì ghê gớm chứ?”

“Hứa Nghiên Nghiên chọn bạn trai vẫn kém như trước.”

Vâng, chuyện Tiêu Bạch họ hàng biết hết.

Mẹ tôi “nổ pháo” đáp trả:

“Lái xe tải thì sao? Chỉ cần người ta thật thà, chăm chỉ, đối xử tốt với con gái tôi là được!”

Tôi cảm động. Nhưng…

Tôi nói bao giờ là muốn cưới đâu?!

Đầu óc tôi rối như tơ vò. Vì mẹ, tôi đành liều vậy.
 
Xe Tải Hoa Hồng
Chương 9: Chương 9



Về đến công ty, tôi suýt choáng vì ai cũng gọi mình là “bà chủ”.

Vừa ngồi xuống, A Mẫn đã nhào tới, cười đầy mờ ám:
“Ghê nha, Hứa Nghiên Nghiên, cậu với sếp tiến triển nhanh dữ!”

Tôi vội phản bác:
“Tiến triển gì chứ, bọn tớ có gì đâu!”

“Cậu với sếp đến công ty cách nhau chưa tới năm phút, lại còn… mặc nguyên bộ đồ hôm qua.” Cô ấy nháy mắt, lấy cùi chỏ thúc tôi, “Hiểu người hiểu chuyện là rõ rồi.”

Hiểu cái đầu cô!

Hu hu hu, giờ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch…

Nhưng tôi vẫn phải gắng gượng đi tìm Tống Khiên.

Văn phòng anh nồng nặc mùi cà phê.

Tống Khiên ngồi dựa vào ghế, nửa tỉnh nửa mê.

Tôi cười nịnh:
“Sếp, tối qua ngủ ngon không?”

Anh liếc tôi một cái, có vẻ uể oải:
“Em nói xem?”

Tôi ngập ngừng một lúc:
“Em mời anh ăn cơm bù nhé.”

Anh cười lạnh:
“Em tốt với tôi vậy sao?”

“Thật mà, món nhà nấu đó, mẹ em làm.”

Ánh mắt anh sáng lên:
“Có chuyện gì nói thẳng đi.”

Tôi gãi đầu:
“Mẹ em thấy cái ảnh xe tải rồi. Giờ bà bắt em đưa anh về ra mắt. Nếu không, bà dọa từ con luôn…”

Tống Khiên nhướng mày:
“Nghĩa là, em muốn dẫn tôi về gặp mẹ em?”

Tôi gật đầu:
“Ừ.”

Anh cong môi:
“Nhưng tôi chỉ gặp phụ huynh của bạn gái tôi thôi.”

Trả đũa kiểu này?

Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi chẳng thiệt gì. Thế là tôi đồng ý:
“Được, em làm bạn gái anh.”

Tống Khiên chưa tha:
“Ừ, vậy thì hôn tôi một cái đi.”

“Gì cơ?!”

“Là bạn gái mà, phải hôn.”

Tôi nghiến răng:
“Tống Khiên!”

Cuối cùng tôi nhượng bộ:
“Gặp mẹ em xong rồi hãy hôn!”

Tống Khiên vui vẻ đồng ý, kéo tay tôi đi ngay:
“Đi thôi, mua quà.”

“Bây giờ luôn hả?”

“Dù sao tôi cũng chẳng có tâm trạng làm việc.”

Thế là, Tống Khiên dắt tay tôi, công khai rời khỏi công ty trước bao ánh mắt. Anh còn cố tình chọn đường dài nhất để đi ra!

Tôi bị mẹ gài bẫy rồi…

Một tuần sau, khi tôi dắt Tống Khiên về nhà, vừa mở cửa đã thấy bảy tám người bà con đang ngồi kín phòng khách.

Tôi chết lặng, muốn quay đầu bỏ chạy.

Tống Khiên siết tay tôi, thì thầm:
“Hình như quà mình mua ít quá rồi.”

Mẹ tôi thấy Tống Khiên, mắt như phát sáng, hỏi han đủ chuyện, cứ như anh là con trai ruột.

Tống Khiên đưa quà ra, mẹ tôi giả bộ khách sáo:
“Trời ơi, khách sáo làm gì, sau này cũng là người một nhà rồi.”

Tống Khiên ngẩn người, liếc nhìn tôi một cái.

Tôi ngượng chín mặt:
“Mẹ! Bọn con mới quen chưa được bao lâu…”

Chưa nói hết câu, Tống Khiên đã chen vào:
“Đúng đúng, mẹ nói phải.”

Tôi: “???”

Câu “mẹ” này phát ra sao mà trơn tru quá vậy!

Mọi người vây quanh hỏi han như phỏng vấn, rồi chẳng mấy chốc bắt đầu… xem ngày đẹp để cưới.

Bỗng, tiếng bà bác cả vang lên the thé:
“Ơ, Hứa Nghiên Nghiên, bạn trai con làm nghề gì thế?”

Cả phòng im bặt, mọi ánh mắt đều hướng về phía Tống Khiên.

Anh mỉm cười tự nhiên:
“Cháu làm chút kinh doanh nhỏ.”

Bà bác cả nhếch mép:
“Thấy cũng bảnh bao đấy, nhưng cũng nên tìm việc cho đàng hoàng. Làm vận chuyển thì vất vả lại không ổn định, lỡ sau này để Nghiên Nghiên chịu khổ thì sao?”

Câu này vừa dứt, cả phòng chìm vào im lặng.

Nếu có băng dính, tôi chắc chắn sẽ dán miệng bà lại!

Tống Khiên nghe xong, vẫn bình thản nói:
“Làm vận chuyển cũng là nghề chân chính, dùng sức lao động kiếm tiền, chẳng có gì đáng xấu hổ. Bác cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ khiến Nghiên Nghiên hạnh phúc.”

Lời này vừa dứt, tim tôi như có một ngọn lửa nhỏ bùng cháy, cảm giác khó tả lan khắp ngực.

Bà bác cả nghẹn họng, mặt sầm xuống, không nói gì thêm.

Mẹ và mấy dì khác thì tất bật trong bếp, đám còn lại lại tiếp tục chọn ngày tốt. Dù vậy, không khí cũng nguội lạnh đi chút ít.
 
Back
Top Bottom