Siêu Nhiên XÂM THỰC

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398584616-256-k252198.jpg

Xâm Thực
Tác giả: chexanhnauduongphen
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: XÂM THỰC

Thể loại: sáng tác, kỳ ảo, nam nam

Tác giả: Lăng Tranh
Giới thiệu:
Khi lời tiên tri buông xuống, đại nạn bủa vây, Phù Cừ mất đi bình yên vốn có, Tù cần phải làm gì?

Bộ lạc Chim Trời phải hành động ra sao?

Hành trình tìm vùng đất định cư mới không phải là cuộc đào vong.

Như cách mà tập tục lưu truyền, đây chỉ là một chuyến di canh di cư như thường lệ.

Nhưng biết đâu, đây cũng là một phương hướng để tìm tới ánh rạng đông?

Không có ai cam đoan mỗi quyết định của hôm nay sẽ trở thành quả ngọt của mai sau, nhưng chỉ khi dám đón đầu sóng gió mới có tương lai để trông chờ.

Tù tin là vậy!

Rắn, người anh thương chắc chắn cũng tin là như vậy!

Cảnh báo:
- Lấy bối cảnh giả tưởng thời xã hội nguyên thủy (công xã thị tộc)
- Có các yếu tố kỳ ảo, nếu bạn độc thấy có tình yếu/yếu tố giống nguyên mẫu thì đây chắc chắn là trùng hợp hoặc tác giả vô ý lấy hình mẫu nào đó mà không tự biết, xin hãy nhắc nhở, đừng nặng lời
- Tuyến tình cảm chính là nam nam nhưng không phải toàn dân là gay
- Lấy tuyến nội dung là chủ, tình yêu là gia vị Tags: boylove​
 
Xâm Thực
Chương 1


Dường như có tiếng sàn sạt đang tiến đến gần.

Đằng sau hàng rào gỗ đơn sơ được cố định bằng dây mây có hai người con trai phơi trần khuôn ngực rắn chắc màu đồng đang ẩn nấp.

Họ nhỏm đầu, rướn cổ, nhìn về phía trước.

Dưới ánh sáng nhá nhem của buổi chạng vạng và ánh lửa bập bùng ở phía xa xa, những lằn ngang xanh đỏ trên gương mặt họ nhấp nháy, lúc ẩn lúc hiện, cứ như bóng của con ma tóc dài trong lời kể của già làng.Cả hai quay lưng về phía đống lửa và cái lều sập xệ được đắp lên từ da thú.

Về đêm, sương sà xuống tận đỉnh đầu.

Cái lạnh ngấm vào da thịt nhưng chẳng ai buồn quay lại sưởi ấm.

Họ đang nóng lòng chờ một người.Không bao lâu sau, bóng người lờ mờ hiện ra.

Giọng nói trầm đục quen thuộc cũng cùng lúc vọng vào:- Mở cửa!- A, anh Tù về!Hai đứa con trai nén giọng mà reo lên.

Chúng nhanh tay tháo sợi dây mây buộc mấy vòng quanh cánh cửa gỗ.

Cánh cửa hé mở.

Đó là một cái lỗ tròn rộng gấp rưỡi chiều cao người đàn ông trưởng thành.

Xung quanh cửa ra vào đều bịt kín bởi thứ dây leo không biết tên.

Chúng mọc bám cứng vào nhau, đan bện kín kẽ, tạo ra một bức tường rào thiên nhiên kín đáo.- Anh Tù?Giọng của thằng Dạ ráo hoảnh.

Nếu gương mặt đen nhẻm có thể phai màu, chắc chắn giờ phút này nó đang tái mét như màu của một cái xác chết trôi.

Môi nó mấp máy mà không phát ra được âm tiết nào.

Người bên cạnh Dạ là thằng Lữ cũng có phản ứng y hệt.

Hai chân của chúng bắt đầu run lên từng chập, nặng chì không thể nhúc nhích.

Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, vọt thẳng lên đầu, lạnh buốt óc.Không có ai ở đó.

Bên ngoài cái lỗ tròn trống trơn.

Gió lạnh đột ngột thốc từng cơn.

Từ trong lối đi dẫn sâu vào đồi cây dẻ ở đối diện, những tiếng rú rền lên như tiếng của một con ma chết tức tưởi bởi thú rừng.

Dạ và Lữ chậm rãi hoạt động cái cổ cứng đơ của mình.

Chúng quay lại nhìn nhau rồi đột ngột ré lên một tiếng kinh hoàng.Từ trong bóng tối sâu hun hút, một cái rễ cây lặng lẽ trườn tới.

Ánh sáng không đủ để nhìn rõ màu sắc hay hình dạng cụ thể của nó.

Nó di chuyển êm ái và trơn trượt, không phát ra một tiếng động nào.

Một cái xúc tua trên cái rễ sắp chạm vào bắp chân trái của Dạ.

Nếu bị chộp phải, thứ xuất hiện trong rừng vào ngày mai chắc chắn là một bộ xương khô.

Nhưng "bụp" một tiếng, một bóng người nhảy bổ tới, chém mạnh vào cái rễ.

Thứ đó giật bắn lên, vội vã rụt về.

Loại rễ mọc ra từ ma cây không dễ dàng chém đứt nhưng đồng thời nó cũng bị chọc giận.

Sau khi nhận dạng được kẻ thù, nhánh rễ đó lập tức đổi mục tiêu.

Nó phóng mạnh về phía người to con như muốn đâm thẳng vào lồng ngực anh ta.

Đó là một chàng trai cao lớn.

Hình thể của anh ta chắc phải suýt soát một con gấu nâu thành niên.

Dẫu vậy, bề ngoài không ảnh hưởng tốc độ phản ứng của người này.

Anh ta né qua một bước, cái rễ sượt ngay qua be sườn.

Luồng hơi từ sự ma sát trong không khí táp thẳng vào làn da trần của anh, nóng hổi.

Một kích không trúng, cái rễ không từ bỏ.

Nó mượn vị trí đó, muốn vòng lại, triển khai lần tấn công thứ hai.

Cái rễ cong đầu, tự thắt lại thành một cái thòng lòng rồi quăng mạnh ra nhưng bị người con trai hụp mạnh xuống, tránh thoát.

Lại một lần nữa vồ hụt, rễ cây căm tức vô cùng.

Ba bốn cái rễ khác như bị triệu hồi từ cùng hướng, vọt thẳng về phía người con trai.Cuộc chiến di động liên tục qua những mảnh sáng lập lòe hắt ra từ đống lửa đằng xa, nhờ đó thằng Dạ và thằng Lữ mới nhận ra anh ta là ai.

Chúng vừa khóc vừa kêu lên:- Anh Tù!- Mang lửa tới đây!Tù chính là người mà hai đứa phải chờ cổng từ chiều đến giờ.

Anh gắt lên trong hơi thở dồn dập.

Đoạn, anh chạy một mạch về phía những cái cây gần nhất.

Đám rễ cây vẫn bám riết theo sau.

Ở trước mặt Tù là hai gốc cây lớn cỡ bắp đùi mọc gần nhau, ở giữa có một khe hở vừa một người đi qua.

Một ý tưởng lóe lên trong đầu anh.

Anh vọt thẳng về phía ngoài của cây bên trái, thấy đám rễ không có dấu hiệu tách ra, anh ngoặt gấp ngay giữa kẽ hở của cái hai cây.

Chúng vẫn bám sát và dính vào nhau như cũ.

Hoàn toàn hài lòng với điều đó, Tù lại vòng qua phía ngoài của cây bên phải.Đám rễ ma còn chưa nhận ra chúng đang tự quấn mình vào vật cản.

Chúng điên cuồng đuổi theo con mồi và dường như chỉ biết đến mục tiêu ngay trước mắt.

Tù lại vòng trở lại cây bên trái.

Lúc này, khoảng cách từ đoạn cái rễ quấn vào gốc cây xuống mặt đất chỉ vỏn vẹn nửa thước.

Cái lỗ quá nhỏ, anh phải nằm thụp xuống, lăn qua.

Khi đứng dậy, xúc tu của chùm rễ đã đuổi kịp và bấu chặt lấy cánh tay Tù.

Anh vung mạnh cán dao trong tay vào cái rễ.

Móc nhọn mọc tua tủa trên thân rễ.

Chúng đâm sâu vào da thịt, bị gạt mạnh khiến một mảng thịt trên cánh tay Tù trốc ra, chỉ qua vài nhịp thở, đã bắt đầu túa máu.

Không thể dừng lại, Tù lại vịn lấy thân cây, mượn lực nhảy ngược trở lại.

Cái rễ bấy giờ như đang bị bó chặt vào hai gốc gây.

Tù lại hét lên:- Lửa!Dạ và Lữ chỉ là hai thằng con trai mới lớn.

Chúng chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng chiến đấu khủng khiếp như vậy.

Mãi đến tận đây, hai chân của chúng vẫn chưa thể hoạt động trở lại.

Thằng Lữ lắp bắp:- Em... bọn em không...

đi nổi...Dạ bật khóc nức nở.

Chúng nó thừa biết ma cây gặp lửa chắc chắn sẽ khô héo ngay lập tức nhưng cơ thể không theo điều khiển của chính mình làm chúng nó vừa sợ vừa gấp.Bấy giờ, từ sau lưng chúng, một bóng đen mang theo hơi nóng hừng hực của ngọn lửa sượt ngang qua.

Bóng dáng rắn chắc của người con trai lộ diện hoàn toàn.

Là Rắn, đội trưởng đội binh tự vệ của bộ lạc!

Trong ánh mắt sung sướng tột độ của Dạ và Lữ, Rắn dí bó đuốc cháy phừng phừng vào mấy nhánh rễ đã bị bó lại thành chùm.

Nơi nào bị lửa liếm qua, màu nâu cũ kỹ như màu của thân gỗ mục lập tức biến thành màu đen, bốc lên mùi khét lẹt rồi nhanh chóng hóa thành tro tàn, rơi lả tả xuống đất.

Mất đi phần gốc, những xúc tua ở đầu rễ cũng héo rũ, nhanh chóng mất đi sức sống.

Tù đã dừng lại.

Anh chống tay vào thân cây, thở hồng hộc.

Một cánh tay buông thõng xuống, máu theo đó mà nhỏ giọt xuống đất, tạo thành những tiếng "lộp bộp" nhỏ xíu.

Dù không mất sức hoàn toàn nhưng thấy Rắn muốn đỡ mình, Tù cũng không hề từ chối.Dạ và Lữ đã được hai đứa con trai đi theo Rắn dìu vào, ngồi xuống trước lều canh.

Có lẽ hơi ấm từ ngọn lửa giúp hai đứa nhỏ dần thoát khỏi cảm xúc sợ hãi, bây giờ, đang nhỏ giọng thuật lại cho bạn nghe về chuyện vừa xảy ra.

Cả bốn đứa này đều thuộc đội canh gác của bộ lạc.

Ninh và Tú hôm nay có ca trực đêm nên mới tới đây vào giờ này.

Chúng liên tục hít hà và thốt ra mấy tiếng la cảm thán.

Cả bốn thiếu niên đang vào độ mười ba, mười bốn, chỉ nghe "các ông" qua lời kể của người lớn.

Thấy hai đứa đồng bọn bị dọa phá gan, dù Ninh và Tú có lớn mật tới đâu cũng không khỏi dậy lên cảm giác nhút nhát.Tiếng kéo "rột rẹt" vang lên đột ngột làm hai đứa đưa lưng về phía cửa giật bắn.

Một đứa trong số đó la lên:- Ông Trời phù hộ!

Anh Rắn làm tụi em hết hồn hà!- Ra cột cửa nè thằng giặc trời!

Coi chừng con ma trong rừng tung cửa, thịt hết bọn mày bây giờ!Rắn đá đít thằng Tú, ra lệnh.

Cái thằng gầy còm, đôi mắt hơi lồi của nó xoay tít.

Biết nó muốn dụ thằng Ninh ra làm thay, anh quát:- Tự mày đi!

Để tao thấy mày nạnh thằng Ninh thêm một lần nào nữa, tao khai trừ hết hai đứa nghe chưa!Mặt thằng Ninh "tạch" một cái, trắng bệch ra.

Cái mặt tròn quay của nó rụt rè xoay qua nhìn Tú với cái nhìn xin lỗi.

Nó là con của bà U góa chồng.

Mẹ nuôi nó vất vả.

Phải khó lắm, Ninh mới xin được một chân trong đội gác cổng.

Tiền công chỉ được dăm miếng thịt và vài ống gạo, nhưng cũng là một phần tài sản không nhỏ với gia đình nó.

Sợ Rắn không hài lòng, nó đẩy nhẹ Tú, lí nhí:- Mày cột đi.

Quấn kỹ kỹ vào.

Có anh Rắn ở đây, không "ông" nào lại gần đâu.Tú bặm môi.

Cái mặt khỉ của nó nhăn nhó, hậm hực toan đứng dậy thì Tù đã lên tiếng:- Đợi chốc nữa hẳn buộc chặt.

Còn con lợn nòi ngoài đó đấy.- Thiệt hả anh?

Anh đỉnh thiệt!Thái độ của Tú lập tức xoay ngược.

Nó cười tít mắt, lời nịnh hót tuôn ra như suối.

Tù và Rắn nhìn nhau, lắc đầu cười.Còn hai khối đá trống cạnh đống lửa.

Rắn đỡ Tù cùng ngồi xuống.

Anh nhận lấy cuộn vải xô và ít thuốc bột từ tay Ninh.

Thằng nhỏ nhìn vậy mà tinh ý, biết chuẩn bị sẵn.

Anh thành thạo dùng nước rửa sạch vết thương cho Tù, đắp thuốc rồi rịt vải lại cho thật chắc.

Tiếng nổ lép bép của những nhánh củi vừa được thêm vào như muốn át cả tiếng thở nặng nề của Tù.

Ánh lửa màu cam liếm lên ấm nước sôi cọc cọc, cũng hắt lên những gương mặt trẻ tuổi xung quanh nó một chút màu ấm áp.

Trời đêm càng sâu, bóng tối như biến thành một con quái vật bao trùm lấy trời đất.

Cái miệng của nó há rộng đến mức chỉ chừa lại đống lửa gọn lỏn trước mắt mấy con người.Chờ trong chốc lát, Rắn mới hỏi:- Sao mi về trễ vậy?Rắn không nhắc về quy định của bộ lạc nhưng tin chắc Tù còn rõ hơn ai hết.

Thấy Tù trầm ngâm, Rắn cũng không thúc giục.

Anh dùng cái que cời mớ than cho lớp tro bụi rớt xuống, chỉ giữ lại mớ than đỏ hỏn, tiếp tục cháy phừng phừng.- Tao đi có việc.Tù đáp như vậy.

Rắn ngẩng ra.

Anh không dám tin mà dò hỏi:- Là việc đó hả?Tù mím môi, gật đầu.

Hàm râu rậm rạp không được tỉa tót rung rinh từng chập theo cử động của anh.

Không biết tại sao, trong không khí trầm trọng như vậy, Rắn bật ra khỏi miệng một câu chẳng liên quan:- Cạo râu đi Tù.
 
Xâm Thực
Chương 2


- Cạo râu hả? – Tù khó hiểu hỏi: - Để chi?Khi nói chuyện, hai hàng lông mày rậm của Tù vô thức nhếch lên, hai đầu mày hơi chau lại.

Đôi mắt sâu hun hút của anh nhìn xoáy vào mắt Rắn.

Anh có nghe tiếng hít thở chợt cao, chợt thấp của lũ nhóc nhưng anh phớt lờ chúng đi.

Anh thấy Rắn đảo mắt đầy tinh quái.

Đối phương chợt bật cười khúc khích rồi nói với giọng hài hước:- Tại tao thấy mày xấu quá.Dạ và Lữ là hai đứa gan thỏ.

Rắn vừa dứt lời thì cả hai đứa ngả ngửa ra sau, té lộn đầu xuống đất.

Phải lăn cù mèo hai vòng, vừa lăn vừa la "ui da" mấy tiếng, bọn nó mới bò dậy được.

Như sực nhớ ra điều cấm kỵ, thằng Dạ nhanh tay bịt kín miệng mình và miệng thằng Lữ, nín thở, ngưng thần, nhìn chăm chăm ra cổng.

Thấy không có bất cứ thứ gì xuất hiện đằng sau cánh cửa gỗ, chúng mới chậm chạp nhìn về phía Tù.

Hai đứa nó không thể xác định anh có tức giận hay không với gương mặt luôn "hung tợn" quanh năm suốt tháng như vậy.

Thật may vì anh đã không tiếp tục nhìn tụi nó và lông mày anh cũng giãn ra khi quay lại nhìn Rắn.

Tù gật đầu, đáp:- Sáng mai rồi tao cạo.Mỉm cười hài lòng với đáp án, Rắn đứng lên, tuyên bố:- Lấy con lợn rồi về thôi!Tù đồng ý.

Anh muốn Rắn cầm đuốc soi cho mình đi vác lợn nhưng bị đối phương liếc một cái sắc lẻm.

Rắn có một đôi mắt đẹp.

Chúng tương đối dài và đuôi mắt thì xếch nhẹ nên đôi khi liếc ngang lại có cảm giác tựa như hờn mác, giận dỗi.

Rắn nói mát:- Không dám cậy cái thây bầm dập của ngài ra tay.

Chút việc cỏn con đó anh em tôi còn làm xuể!- Nói bậy bạ gì đâu không!

Mày biết sức tao...- Sức trâu chứ gì! – Rắn bực dọc cắt ngang: - Nhưng có tao ở đây, mắc gì phải mày đi vác mới được?

Mày khinh sức lực của thằng chiến sĩ số một số hai bộ lạc này hả?Xét về miệng lưỡi, mười Tù cũng không cãi lại một mình Rắn.

Anh trù trừ trong chốc lát mới chịu từ bỏ.- Vậy tao cầm đuốc.

Thằng Ninh, thằng Tú cũng đi!Lần này thì Rắn không có dị nghị gì nữa.

Có lẽ thằng "khỉ gầy" có ý kiến nhưng nó không dám nói.

Con lợn phải nặng ngang ngửa Rắn.

Tù thảy nó ở gần hai gốc cây ban nãy, cách cổng rào bảy tám chục bước chân.

Rắn phân công thằng Ninh thằng Tú, mỗi thằng xách một chân sau, còn mình thì xách hai chân trước.

Cả ba hè hụi mang được con lợn vào trong rào, đóng cửa kỹ lưỡng, mới đi kiếm cây làm đòn gánh.

Bốn chân của con lợn được cột chặt lên cây đòn.

Từ đây về nhà Tù phải đi một lúc lâu lắm.

Tù không cho thằng Dạ, thằng Lữ gánh.

Rắn ngầm đồng ý.

Anh, khuỵu chân, đặt đòn gánh lên vai, hít một hơi rồi ra hiệu lệnh cho Tù đang vác một đầu còn lại:- Xuất phát!Hai người đồng loạt nhấc đòn gánh.

Con lợn lúc la, lúc lắc theo nhịp chân của hai chàng dũng sĩ.

Chỉ còn thằng Ninh, thằng Tú ở lại.

Chúng cứ dõi mắt nhìn theo bốn người và một con lợn cho đến khi tất cả mọi người khuất hẳn sau rặng bông lau.

Cơn gió lại lất phất kéo đến, xô đẩy những chiếc lá dài mỏng mảnh trong bụi sậy, tạo ra bản nhạc rì rào êm ả.

Không khí dịu dàng và thanh bình ấy dường như xóa bỏ hoàn toàn dấu vết của cuộc xung đột mới vừa xảy ra....Người của bộ lạc Chim Trời sống trong lều.

Mỗi gia đình được chia cho một khoảng đất trống, trên đất có thể cất đủ một cái lều chính dành cho vợ chồng chủ lều và nhiều lều nhỏ dành cho con trai, con gái.

Mái lều hình chóp được lợp từ nhiều lớp cỏ tranh.

Vách lều được dừng từ thân tre và dùng cỏ tranh lợp kín xung quanh.

Cửa lều được khoét vừa đúng chiều cao của người có địa vị cao nhất trong gia đình.

Khi dựng vợ gả chồng, tù trưởng lại phân cho vợ chồng mới cưới một mảnh đất để cất lều riêng.Phải đi vào tận giữa bộ lạc mới đến được lều của gia đình Tù.

Tấm mành cửa của căn lều chính vẫn còn vén cao, bếp lửa giữa lều vẫn còn đỏ rực.

Nếu nhìn từ trên cao xuống, cả bộ lạc Chim Trời lúc này tựa như một khoảng không gian xám xịt, chỉ duy nhất một ngôi sao còn lặp lòe phát sáng.

Bóng lưng hơi còng của người đàn ông đứng tuổi rơi trọn vào mắt Tù.

Anh bình tĩnh ra hiệu cho hai đứa Dạ và Lữ đi về trước.

Hai đứa nhỏ nhát gan không chỉ sợ Tù mà còn sợ cả ông Lũ.

Chúng rụt rè bước thụt lùi vài bước rồi quay đầu chạy mất dạng.

Tù thì vẫn giữ đều bước chân, gánh con lợn cùng Rắn vào trong sân.Rắn là người lên tiếng trước:- Tù về rồi nè bố Lũ!- Thưa bố, thưa mẹ con mới về.Ông Lũ chưa phản ứng gì, mẹ của Tù, từ trong lều, đã bỏ hết khung, tơ, lật đật chạy ra.

Thấy Tù khiêng con lợn nòi, bà tức khí vả chan chát lên cánh tay anh:- Con ơi là con!

Sao đi mà không biết đường về hả?

Con thú rừng nó quan trọng bằng mạng của mày hả con?Rắn biết mẹ của Tù cũng vì lo cho đối phương, nhưng sợ bà không thấy chỗ bị thương lại đánh vào thì bạn mình sẽ đau.

Anh can:- Thôi mà mẹ.

Nó về là ta mừng rồi.

Để nó với con đi thịt con lợn.

Sợ ươn lên thì uổng cả công mẹ ha?Mẹ của Tù vẫn còn rấm rứt khóc vì tức.

Bà đâu có ham chút miếng thịt cho vào mồm đó.

Con bà nó có mệnh hệ gì thì sao bà sống nổi?

Ngồi trong lều, ông Lũ cắt ngang tiếng khóc của bà Hòe:- Mẹ nó xách ấm nước sôi ra hè, đừng có chộn rộn.Bà Hòe nghe thấy giọng nói nghiêm nghị của chồng thì nín bặt.

Người đàn ông đứng đầu mấy trăm con người rất đằm tính.

Mặt ông luôn nghiêm, khóe môi trễ xuống khiến người ta nghĩ ông khó khăn và hung dữ lắm.

Ngay cả người làm vợ như bà Hòe cũng không tránh khỏi sợ sệt mỗi khi nghe ông lên giọng.

Bà nhìn con hết một lượt, thấy cánh tay bị băng vải còn rướm ít màu hơi sẫm, nước mắt lại tí tách rơi.

Nhưng bà không dám cãi lời chồng, đành lúp xúp chạy vô, xách ấm nước theo con ra hè.Nhận lấy ấm nước, Rắn xua bà:- Mẹ vô nhà với bố đi.

Con với Tù làm một loáng là xong.

Lát nữa, cần tới tay nghề ướp thịt ngon nức tiếng của mẹ, bọn con không thèm giành đâu.Thấy mẹ còn chưa chịu đi, Tù cũng nói:- Mẹ ở đây cũng cho muỗi cắn chứ có giúp được gì đâu.

Vào đi. – Như sực nhớ ra chuyện gì, anh lại dặn: - Con chặt hai miếng be sườn, chia ra làm bốn.

Sáng mai, mẹ mang đi chia cho lều thằng Dạ, thằng Lữ, thằng Ninh, thằng Tú giúp con.Đây là quy tắc của bộ lạc.

Nếu con mồi do cá nhân dũng sĩ săn được, khi mang về phải chia một phần cho tụi gác cổng trong ca trực ngày hôm đó.

Cũng vì cớ này mà đám choai choai trong bộ lạc tranh nhau bể đầu chảy máu để được gia nhập đội.

Bà Hòe "ừ" nhẹ một tiếng, trong giọng nói còn mang chút nức nở.Đợi cho tiếng bước chân của bà Hòe khuất hẳn, Rắn mới xách ấm nước, vừa rưới đều nước sôi lên da con lợn, vừa nhắc nhở:- Nói đi.- Nói gì?- Mày đi đâu tới giờ này mới về?Lợn lòi sống trên rừng không được mập, xương đòn nhô cả ra.

Lớp lông đen cứng đâm tua tủa.

Tù vẹt ra một đường để đặt dao, rồi từ đó mới cạo ngược từ phần mông lên trên đầu.

Vừa cạo, Tù đáp:- Mày thừa biết, hỏi gì nữa.- Mày đi tìm nơi di cư thật hả?

- Rắn rít lên: - Ai cho mày cái gan đó?

Mày có chút kinh nghiệm đi đường xa nào chưa?

Lỡ như gặp thú dữ chặn đường, lỡ như đi lạc, thậm chí không tính đúng thời gian, phải qua đêm trong rừng, hậu quả đó mày tính tới chưa?Tù im lặng, vẫn cắm cúi với việc trong tay.

Lớp lông đen dần rớt xuống hai bên, lộ ra lớp da trắng hếu.

Rắn tức không chịu được với tính cách lầm lầm lì lì đó của Tù.

Anh bực dọc gắt:- Ừ, mày cứ sống kiểu đó tới già một mình mày đi!

Cứ câm miệng lại rồi để ma rừng tha mày đi cho mất xác luôn càng tốt!Một tiếng thở dài chợt cắt ngang sự nóng nảy của người con trai.

Tù buông việc trong tay.

Anh vóc tý nước từ trong khạp – một loại vật dụng được đóng từ ván gỗ, dùng để trữ nước mưa hoặc nước sông - để làm sạch hai tay, đoạn, anh kéo Rắn ngồi xuống gò đất ở gần đó.

Tù cố gắng sắp xếp từ ngữ trong đầu, qua một lúc mới cất lời:- Tao không cố ý đâm đầu vào chuyện nguy hiểm.

Nhưng lần này không chủ động làm thì không được.

Đáng ra đầu hạ năm nay, bố tao phải có động tĩnh.

Mà mày thấy rồi đó.

Cả bố lẫn bà thầy đều im hơi lặng tiếng.

Tao đoán có chuyện gì đang làm khó họ.

Nhưng nếu không bắt đầu đi tìm vùng đất mới thì bộ lạc ta sẽ không thể vượt qua mùa đông năm sau.- Phải còn lương thực dự trữ chứ?- Không còn bao nhiêu.

Tao kiểm tra rồi.

Phải sớm tìm ra vùng đất mới để khai hoang.

Mày cũng biết muốn gieo trồng thì cần có thời gian, mà từ gieo hạt tới khi thu hoạch cũng là một quãng đường không dễ dàng.- Vậy sao mày không gọi tao theo?

Hay mày nghĩ tao không đủ sức giúp được gì?- Đừng có ngớ ngẩn!Tù quát.

Nhưng biết mình lớn tiếng là không đúng, anh đẩy nhẹ vai Rắn, dịu giọng giải thích:- Mày còn có trách nhiệm coi sóc bộ lạc.

Lỡ tao đi mà có mệnh hệ gì thì...

- Tù bị Rắn quắt mắt nhưng vẫn chịu đựng để nói cho hết: - Có mày ở lại bảo vệ mọi người, tao đi cũng yên tâm.

Còn nếu tao với mày đi hết, bỏ lại anh Bí một mình, sao ảnh cáng đáng xuể.Ngồi thừ ra một lúc, Rắn nén xuống cảm giác đắng nghét trong đầu lưỡi.

Anh làu bàu:- Mày ngu lắm!Rồi anh đứng dậy.

Tù cũng đứng phắt dậy.

Biết đối phương sợ mình còn giận, Rắn đấm nhẹ vào khuôn ngực căng phồng, cứng ngắt trước mặt, nói:- Nhanh lên!

Làm thịt con lợn cho xong để còn đi ngủ.

Chuyện này thể nào cũng phải thưa với bố.

Ngày mai tao với mày cùng thuyết phục ông ấy.- Ừ.Có lẽ đã quá quen thuộc lẫn nhau nên Rắn nghe được sự vui vẻ trong tiếng "ừ" gọn lỏn đó của Tù.

Anh bẹp miệng, chẳng thấy có gì vui.Kế đó, Tù dùng tốc độ cực nhanh xử lý con lợn rồi mang vào mái lá ở sau lều.

Bộ lạc không tách riêng nơi nấu ăn mà sử dụng luôn đống lửa ở giữa lều chính.

Tuy nhiên, với một số nguyên liệu nặng mùi như thịt cá, thậm chí là rau củ quả hái được trong rừng, mỗi lều đều cất thêm một mái lá dùng làm nơi xử lý và lưu trữ thức ăn.Tù gọi với ra lều trước:- Thịt con lợn xong rồi mẹ.Cũng không chờ bà Hòe trả lời, Tù lại vội vàng gom nội tạng đi chôn.

Thứ này để khơi ra dễ sinh dòi, còn dễ bị đám chó trong bộ lạc tranh nhau xâu xé.Nghe già làng kể, ngày xưa, bộ lạc từng bùng lên một đợt dịch lớn lắm.

Vào những ngày đó, người trong bộ lạc lần lượt bị đau bụng, nôn mửa, ỉa chảy, chữa xong người này lại đến người khác bị, mà người chữa khỏi rồi, chỉ qua vài ngày lại lập lại triệu chứng cũ.

Mãi đến khi thầy cúng đi quanh cả bộ lạc dọ xét mới phát hiện, ở đầu nguồn, có một con chó chết sình, dòi bâu lúc nhúc, bên cạnh con chó là một thứ gì giống như bộ đầu lòng của con hoảng, từ khúc sông này chảy xuôi về phía bộ lạc, nước nhiễm màu xanh đục, bốc lên mùi thum thủm.

Bấy giờ, người ta mới biết tác hại ghê gớm của việc vứt xác chết bừa bãi.

Và quy định chôn xác chết, bộ đầu lòng, da thú,... cũng đưa vào thực thi một cách nghiêm ngặt từ đó.Quen tay hay làm, việc bào đất chôn nội tạng sau một loáng là xong.

Bấy giờ, trăng đã lên cao.

Trăng hôm nay tròn đầy khiến mặt sông dâng cao hơn thường ngày.

Tù bị Rắn kéo đi phăm phăm xuống bến.

Anh nghe đối phương lầu bầu:- Tắm nhanh lên.

Chốc nữa, nhấc mành cửa một cái, muỗi nó ùa vào thì đêm nay đừng hòng ngủ yên!Nước sông buổi đêm đen ngòm.

Nhưng nó chỉ đáng sợ với người xa lạ.

Con sông hiền hòa chở che cho hơn trăm hộ gia đình của bộ lạc suốt mười năm ròng.

Nó dịu dàng mang tới phù sa, nước dùng để ăn uống và kéo đi những cáu bẩn bám dính trên cơ thể người ta.

Nước sông không chỉ nuôi dưỡng cây lúa, cây khoai, nó còn là mạch sống của hàng trăm con người.Rất nhanh, nước bao bọc lấy nửa thân dưới của hai chàng trai trẻ.

Một tiếng thở dài khoan khoái thoát ra rồi đột ngột chuyển giọng thành tiếng hét thất thanh:- Thằng chó, mày làm gì...
 
Xâm Thực
Chương 3


Rắn bị sặc nước.

Anh xì mũi, khạc ra mấy lần mới hết cảm giác vướng vướng trong lỗ mũi.

Anh chửi um lên:- Mày tưởng mày mới lên ba hả?

Đồ điên!

Nửa đêm giỡn gì mất...Giọng Rắn tắt ngúm sau cú giật ngược.

Miệng anh bị bịt kín bởi bàn tay to bè, thô ráp của Tù.

Anh nghe đối phương nói như thổi vào tai:- Yên coi!Giọng Tù cũng như bề ngoài của mình vậy, gai góc và cọc cằn, nhưng cánh tay kẹp trên cổ Rắn lại không hề khiến đối phương đau.

Thấy Rắn đã ngừng vùng vẫy, anh buông người ra.

Bàn tay hằn đầy vết chai, vết sẹo của Tù chà sồn sột lên lưng Rắn.

Khi chà tới vết sẹo lớn kéo dài từ cánh vai trái xuống tận hõm eo phải của đối phương, tay anh khựng lại, rồi như chẳng có chuyện gì, Tù lại tiếp tục một cách thuần thục động tác chà lưng.

Chẳng mấy chốc, lưng Rắn đã sạch bong.

Tù tự động xoay người lại và chờ đợi.Thói quen thật ra chỉ là một hành động được nuôi dưỡng bởi sự nuông chìu của một cá thể lên một hành động hay một suy nghĩ nào đó và lập đi lập lại cho đến khi điều đó ăn sâu vào tiềm thức, như việc Tù và Rắn tắm sông cùng nhau, chà lưng cho nhau vậy.Rắn lại lên cơn lảm nhảm.

Anh miết cực lực lên tấm lưng banh ra hết cỡ của Tù, vừa thở hồng hộc vừa nói:- Tao thấy tao bị lỗ á Tù.

Mày coi cái lưng tao nhỏ bé biết bao nhiêu, rồi coi cái lưng trâu của mày đi.

Trời ơi, mỏi hết cả tay vẫn chưa chà xong.- Ừ, tao biết.Tắm rửa cũng phải mất chút ít thời gian.

Chừng Tù tha cái thân ướt nhẹp, lẹp xẹp bước vào sân, thấy bố nhìn ra thì hỏi:- Sao bố còn chưa ngủ?Ông Lũ không trả lời mà nói như ra lệnh:- Thay cái khố rồi ra đây tao bảo.Chẳng biết có phải đoán được điều gì không, Tù nhìn bố một chốc mới quay đầu vào lều riêng.Cái khố sạch nằm vắt vẻo trên thanh tre ở đầu giường, bị anh kéo mạnh khiến cả chiếc giường bằng tre phát ra tiếng kẽo kẹt.

Chỉ một nhoáng, Tù đã lau khô mình, đổi khố sạch.

Chiếc khăn bông hút no nước từ mái tóc xơ cứng, ướt nhẹp.

Thấy vậy, anh mang cả khăn lẫn khố đi giặt luôn thể.Tiếng xả nước ào ào vào trong chậu đất của Tù vọng ra tận gian lều đằng trước.

Ông Lũ lẳng lặng ngồi bên bếp lửa, lắng nghe tiếng rạn nứt của một khối than chịu hết nổi cái nóng, lại lắng nghe tiếng gió rì rầm, tiếng nghiến răng của bầy cóc, tiếng bước chân lúc xa lúc gần của đứa con trai,... và cả tiếng hít thở của chính mình.

Trong đêm đen tĩnh mịch, chút âm thanh quen thuộc khiến ông tù trưởng càng dễ dàng sắp xếp những thứ ngổn ngang trong đầu.

Chợt ông Lũ thở dài, có lẽ hôm nay quá muộn.Giờ này, trăng đã treo trên đỉnh đầu.

Trong lều, đằng sau tấm phên mỏng, tiếng ngáy của bà Hòe vang lên đều đều như một liều thuốc ru ngủ.

Thấy Tù bước vào, ông Lũ chỉ về phía đối diện, ra hiệu cho con ngồi xuống.

Ông cất tiếng:- Cả ngày nay, mày đi đâu?- Con đi về hướng Tây.Tù trả lời.

Anh nhấc ấm nước chè đang sôi lọc cọc trên bếp lên, rót vào cái cốc đất nung để sẵn trên kệ, vừa thổi phì phèo vừa nhấp lấy từng ngụm.

Hơi nóng từ bếp lửa phả ra hòa với cái ấm của nước chè trôi xuống bụng khiến Tù thở hắt ra một tiếng đầy khoan khoái.

Thái độ bâng quơ đó của anh làm ông Lũ thở phì phò vì tức.

Ông vớ cái gậy để gần mép ghế, vung lên, gõ vào đầu Tù một cái cốp.

Mắt ông long sòng lên:- Mày tưởng vậy là hay hả con?

Đi không biết hỏi, về không biết trình, sao ma rừng không bắt mất xác mày luôn đi cho xong!Nghe ông Lũ nhắc tới ma rừng, bàn tay nâng cốc nước của Tù khựng lại giữa lưng chừng.

Tự nhiên anh thấy miệng mình lạt nhách.

Với chất vấn của bố, chàng dũng sĩ lựa chọn lờ đi.

Anh làm như lơ đãng mà nhắc nhở:- Bố bảo với bà thầy vẽ thêm ít bùa xung quanh cổng bộ lạc đi.

Ma cây đã dòm ngó đến địa phận bộ lạc ta rồi đó.- Sao mày biết chuyện đó?Hơi thở của ông Lũ chuyển nặng.

Ông nhìn chằm chằm vào biểu cảm trên gương mặt thằng con.

Đôi mắt vẩn đục của lão già như muốn xuyên thấu qua biểu hiện bên ngoài để tìm hiểu đến tận cùng hiểu biết của người trẻ tuổi.

Tù biết điều đó nhưng anh vẫn thản nhiên đối diện.

Anh đáp:- Con vừa gặp.

Mới nãy còn đánh nhau với nó một chập.- Thằng điên này...Ông Lũ chết sững, chỉ có thể thều thào ra mấy chữ.

Qua một lúc, ông hồi hồn.

Chiếc gậy lại bị vung lên, gõ bồm bộp lên vai Tù.

Ông mắng:- Đó mày thấy chưa con!

Tại mày ngu dại, chỉ biết làm liều đó con ơi là con!Ông Lũ già rồi.

Sức của ông còn không đủ gãi ngứa cho Tù.

Thấy vậy, anh cũng không buồn đưa tay lên cản.

Có lẽ vì quá kích động, có lẽ vì mỏi, cánh tay ông Lũ bất ngờ bị mất sức, cây gậy theo đó mà chệch khỏi vai Tù.

Trong nháy mắt, nó trượt dài xuống cánh tay bị thương của anh.Ban nãy, trong lúc giặt đồ, Tù đã tháo băng vải bị thấm nước ra, đem đi giặt luôn thể.

Vết thương nhầy nhụa chưa kịp đóng vảy nằm phơi ngoài không khí, bị đầu gậy sượt qua, lại một lần nữa rướm máu.

Ông Lũ hoảng hồn đứng phắt dậy.

Ông khập khiễng bước vội vài bước tới bên, kéo cánh tay anh xuống gần ánh lửa để xem cho rõ.Lòng xót con lẫn với cơn giận khiến vẻ mặt ông Lũ càng cau có, trông khó khăn hơn thường ngày gấp mấy lần.

Cũng may trong nhà còn ít bột cây sim giã nhuyễn.

Ông lấy thuốc, cẩn thận rắc đều lên miệng vết thương, lại cắt một đoạn vải sạch từ tấm vải bà vợ dệt hồi chiều, băng bó cẩn thận cho Tù.Cả hai bố con đều không nói chuyện cho tới khi ông Lũ ngồi lại chỗ của mình.

Ông già thở dài.

Giọng nói khô khốc của tù trưởng cắt ngang dòng suy tư hỗn loạn trong đầu người con trai:- Theo tục lệ bao đời nay, mỗi đầu hạ, trước khi chuẩn bị di cư, tù trưởng đều phải đến xin thầy cúng của bộ lạc gieo một quẻ lành dữ.Môi ông Lũ mím lại.

Ánh mắt ông nhìn vào ánh lửa toát lên một vẻ đau đáu, mờ mịt.

Tục lệ của ông cha để lại, ông chưa bao giờ quên.

Mỗi mười năm, bộ lạc phải men theo nguồn nước, di chuyển đến một nơi mới thích hợp cư trú và canh tác.

Có lẽ tục lệ này còn có thể tiếp nối nhiều đời nữa nếu như...Tù không thúc giục.

Anh đang chờ đợi bố mình cẩn thận cân nhắc.

Việc lớn liên quan đến hướng đi tương lai của bộ lạc luôn được ông Lũ suy tính thận trọng.

Chỉ có Tù biết, lòng anh đang bức thiết đến cỡ nào.

Và rồi ông Lũ cũng tiếp tục:- Theo quẻ bói, bà Đậu nói rằng, tai họa sắp ập xuống đầu bộ lạc ta.- Bà ấy nói về nơi ta sắp di dời hả bố?Tù nhíu mày, thử phỏng đoán kết quả nhưng đã đoán sai.

Ông Lũ tiếp lời:- Tao cũng hỏi bà ấy như vậy nhưng bà ấy lắc đầu bảo không phải. – Lần này, ông già không chần chừ nữa mà nói luôn: - Chỉ còn lại mặt đất trơ trọi, kết luận cuối cùng của bà Đậu là vậy đó.

Rõ ràng tai ương không chỉ rơi xuống vùng đất Phù Cư này mà sự thể còn nghiêm trọng hơn khả năng tưởng tượng của bố con ta, Tù ạ!- Ý bố là dù đi đâu ta cũng không tránh được?Ông Lũ im lặng gật đầu.Lửa vẫn nhảy tí tách trên những khối than đỏ hỏn.

Dường như sương khuya đủ mát mẻ để dỗ dành giấc ngủ của vạn vật.

Ngoài tiếng hít thở nặng nề của hai người đàn ông trong căn lều nhỏ, thế gian đều quy về tĩnh lặng.Hàng chân mày trên trán Tù đâu vào nhau khiến vẻ dữ tợn trên gương mặt anh nhân lên gấp bội.

Giờ đây, chút cảm xúc lo lắng về vụ mùa hay mấy phần không cam tâm vì chưa được tin tưởng trong lòng anh như hóa thành nắm bụi, rơi xuống đất, chẳng đáng giá nhắc tới.

Thay vào đó là càng nhiều cảm xúc phập phồng và sự mờ mịt với tương lai không có lối thoát.

Một cơn gió đêm từ đâu lẻn vào, thốc thẳng vào mặt Tù.

Anh rùng mình.

Chợt, mây đen trong đầu như bị xốc lên một góc.

Anh hơi rướn người về phía trước, đôi mắt sáng quắt nhìn thẳng vào ông Lũ:- Bà Đậu chỉ nói nhìn thấy mặt đất trơ trọi, vậy nếu ở lại, chúng ta có thể thoát nạn không bố?- Sao mà vậy được?!Ông Lũ lập tức đáp.

Tù lại hỏi tiếp:- Vậy bà ấy có nói khi nào thì đại nạn sẽ ập đến hay đó là nạn gì không ạ?Ông Lũ lại một lần nữa lắc đầu.

Mặt Tù bấy giờ mới giãn ra.

Chắc chắn ông Lũ đã rất ngạc nhiên vì điều đó, nhưng Tù đã giải thích ngay cho ông hiểu:- Nếu đi hay ở đều không tránh khỏi, cũng chưa biết khi nào đại nạn rơi xuống, vậy thì ta cứ phải đi thôi bố.

Không đi thì qua mùa đông năm sau, bộ lạc ta chắc chắn sẽ có người chết đói.

Dù có bị yêu ma quỷ quái bắt giết cũng không đau khổ bằng chết dần chết mòn với cái đói mà đúng không?Nghe xong lời nói, nhìn thấy thần thái đĩnh đạc của đứa con trai, chiếc mặt nạ khô cứng bao bọc suốt bao năm trên gương mặt nhăn nheo, khắc khổ của ông già chợt nới lỏng.

Ông há miệng cười.

Đó là một nụ cười sung sướng xen lẫn niềm tự hào vô biên của một người cha dành cho đứa con trai giỏi giang của mình.

Chốc lát lại cười, chốc lát lại khóc, ông tù trưởng liên tục gật gù, nói:- Nói hay lắm!

Nói phải lắm!Cảm xúc là thứ dễ lây lan cực kỳ.

Tù cũng nhoẻn cười.

Anh thuận tay lấy cái cời vun khúc củi vào giữa đống than, đoạn, lấy mắt ngó ra ngoài trời.

Đoán chừng đã quá nửa đêm, Tù đứng lên thưa:- Thôi bố ngủ đi.

Sớm mai, ta lại bàn thêm nữa.- Ừ, đi ngủ đi.

Mai tao lại nói cho mà nghe cách đi rừng, đi sông, đi suối.Ra khỏi lều lớn, Tù thoáng nhìn về phía lều nhỏ.

Cái lều tối om nằm ở mé trái, lùi về sau mười bước so với lều chính.

Anh ngủ ở đó từ hồi lên ba.

Rắn cũng có một cái lều như vậy trong khoảng sân gia đình mình.

Hai đứa em của Rắn, đứa con trai đã bắt đầu có lều riêng từ hai năm trước, chỉ còn con Út Sẻ là được ngủ cùng mẹ trong lều lớn.

Chần chừ một lúc, Tù mới đảo bước, đi phăm phăm về phía mảnh sân bên đó.Cái đầu căng ra vì chất chồng quá nhiều tính toán của Tù dần dịu lại.

Càng đến gần lều nhỏ, tâm trạng của anh càng trầm tĩnh đến lạ.

Tù nhẹ tay giở mành và đóng lại thật nhanh để muỗi đừng lọt vào.

Vậy mà cũng có vài con đã vo ve bên tai.

Tù đập mấy cái mà toàn hụt, đành phó mặc.

Anh tự nhiên ngả lưng xuống nửa cái giường còn để trống.

Giường tre cứ "kẽo cà kẽo kẹt", vang lên trong đêm thanh vắng.

Rắn cựa mình tỉnh giấc.

Biết là Tù, anh thuận miệng hỏi:- Sao mày qua đây?

Giờ nào rồi?- Quá nửa đêm.Tù ngừng một lúc rồi nói tiếp:- Bố vừa kêu tao nói chuyện.- Vụ gì?Rắn vẫn còn chưa tỉnh hẳn.

Giọng của anh nhừa nhựa, mềm mại, khác hẳn buổi ban ngày.

Tù lắng nghe hàng ngàn lần cái giọng như vậy.

Nếu là mọi khi, có lẽ anh đã cười tủm tỉm nói không có gì rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.

Nhưng hôm nay thì khác.

Tù chậm rãi kể lại những gì mình vừa nghe ở chỗ bố.

Giọng của anh trầm đục, vang lên trong đêm nghe rõ vanh vách từng chữ một.

Rắn vốn còn mơ màng, giờ đã tỉnh như sáo.

Anh bật ngồi dậy, quay lại nhìn gương mặt hiện ra lờ mờ trong bóng tối.

Anh hỏi:- Vậy giờ mày tính sao?- Tính sao được nữa?- Đừng có cù nhây!Rắn đấm một cái vô khuôn ngực cứng như đá của Tù.

Biết đối phương không đau không ngứa, nhưng anh vẫn mủi lòng mà xoa nhẹ vài cái như chịu lỗi.

Tù chộp lấy tay Rắn, kéo đối phương nằm xuống bên cạnh.

Anh nói:- Cách bộ lạc một ngày đường theo hướng mặt trời mọc, dưới hạ nguồn con sông của ta là bộ lạc Cá Sấu.

Ta không thể đi về hướng đó.

Mày cũng biết thỏa thuận bao đời này giữa các bộ lạc rồi đó.

Không xung đột, không tranh chấp.

Cho nên tao chọn đi về hướng tây, ngược lên thượng nguồn.- Nhưng mười năm trước, bộ lạc của chúng ta mới từ trên đó di chuyển xuống đây mà?- Có tổng thể hai nhánh sông từ đó đổ về đây.

Tao lên đến ngã rẽ thì chọn dọc theo nhánh sông nhỏ mà đi.

Đi mãi lại vào rừng.

Mày biết ở trong đó, tao nhìn thấy gì không?- Gì?- Ngay giữa rừng xuất hiện một lòng chảo khổng lồ, cỏ mọc xanh mướt.

Ban đầu tao còn thấy lạ.

Tại sao cả một vùng đất rộng lớn bạt ngàn như vậy lại không có một cây thân gỗ nào?- Rồi sao nữa?Rắn bắt đầu thúc giục.

Hiển nhiên anh biết Tù không rảnh rỗi đến mức nửa đêm lại chỉ kể chuyện đi rừng.

Anh nghe đối phương trở người, lại cất lời:- Lúc ấy tao cũng thấm mệt nên đứng lại nghỉ chân.

Ông Trời phù hộ.

Có một con nai từ cánh rừng đối diện nhảy nhót vào đồng cỏ.

Tao không biết có chuyện gì xảy ra.

Con nai cứ vậy mà chìm dần, chìm dần xuống rồi mất hút.

Không có tiếng quẫy nước, không có một âm thanh, một dấu hiệu báo trước nào cả.Rắn lẳng lặng lắng nghe.

Chẳng biết nghĩ gì, anh xoay qua, gác đầu lên cánh tay Tù.

Anh hỏi:- Sợ lắm hả?- Ừ.

Lần đầu tao thấy cảnh đó.
 
Xâm Thực
Chương 4


Nằm im nghe tiếng tim đập vang dội trong lòng ngực Tù, không biết qua bao lâu, Rắn mới hỏi:- Vậy là con đường đó đi không thông đúng không?- Tao đã thử đi men theo đường ranh của vùng đất lún đó.

Không có lối nào băng qua được phía bên kia rừng.

Nếu còn tiếp tục đi theo hướng Tây, chắc chắn sẽ quay ngược lại vị trí định cư mười năm trước.

Tao chọn đi về hướng đông, cuối cùng lại quay về tới bộ lạc.Nghe Rắn thở dài, giọng Tù chợt chuyển.

Anh bắt đầu phân tích lợi ích của mảnh rừng bên này vùng đất lún:- Phía bên kia bãi đất đó là rừng sâu, lưng dựa vào núi, chắc chắn có rất nhiều thú dữ sinh sống.

Mà phía bên này, tao không phát hiện dấu vết của chúng nó.- Vậy là chúng ta sẽ có một khu vực đi săn mới?- Có thể nhắc nhở bọn trong đội.

Tranh thủ tích trữ càng nhiều thịt khô càng tốt.- Bắt đầu từ ngày mai luôn.

Tao sẽ nói anh Bí chia đội.- Vẫn phải cử một đội đi dò đường.

Thằng Thú giỏi trinh sát, nên có tên nó trong đội....Tiếng rù rì còn quẩn quanh cái lều nhỏ tối om, mãi một lúc lâu sau mới tắt hẳn.

Tiếng ngáy đã phát ra đều đều.

Có lẽ tư thể nằm không quá thoải mái khiến Rắn cứ chốc chốc lại cựa quậy một lần.

Tù đỡ cái đầu tóc ngắn của đối phương, chỉnh cho Rắn nằm thẳng lại.

Tiếng chép miệng và vài từ ú ớ toát ra từ miệng thằng bạn làm Tù thấy gánh nặng trên vai như bị nhấc lên một chút.

Nụ cười rất mỏng hiện ra trên môi anh nhưng bị hàm râu xồm xàm và màn đêm cất đi thật kỹ.

Chẳng mấy chốc, Tù cũng chìm vào trong mộng đẹp.Khi Tù thức dậy, người bên cạnh đã ra khỏi lều tự khi nào.

Trong lều vẫn tù mù, chỉ vài tia sáng mạnh lọt qua khe hở, rọi xuống đất cho thấy trời đã sáng.

Tù dụi mắt vài cái cho bớt nhập nhèm rồi mới nhỏm dậy, loạng choạng đi ra cửa.

Tấm bạt bị kéo lên cao, ánh sáng mạnh đột ngột tràn vào làm Tù phải đưa tay lên che hai mắt.Mặt trời đã lên ngang ngọn tre cuối bộ lạc, đỏ hỏn màu lòng đỏ quả trứng gà.

Đưa mắt nhìn ra sân, anh thấy em gái của Rắn đang ngồi một mình lựa hạt trái bông.

Năm nay, Sẻ mới lên năm, chưa làm được việc nặng.

Nó hay được mẹ giao lựa bông hoặc đuổi chim ở sân phơi sau những vụ mùa.

Con bé ngồi quay đầu ra sân nên không thấy Tù.

Đợi khi anh bước đến gần bên cạnh, gọi tên nó, nó mới giật bắn người, suýt thì té ngửa.

Khi được Tù đỡ lấy, nó còn giãy dụa ghê hơn.

Người con trai bặm trợn thở dài.

Bất thình lình, anh nghiêm giọng quát:- Yên!Cả người con Sẻ lập tức cứng lại như một khúc củi.

Tù lại thở dài.

Anh đỡ cho nó ngồi lại ngay ngắn trên ghế rồi hỏi:- Anh mày đâu?Sẻ không dám nhìn thẳng vào mặt Tù, nó rụt cổ, nhìn xuống đất, hai ngón tay cái vô thức cạo rồn rột lên trái bông còn chưa kịp tách vỏ.

Nó lí nhí:- Ảnh... ra... ra sân phơi.Tù gật đầu.

Anh xoa lên mái đầu nhỏ xíu của con bé:- Ngoan!Cái giọng khàn đục và cụt ngủn của Tù chỉ càng khiến Sẻ thấy sợ hơn.

Trong ký ức của nó, người anh trai này luôn tồn tại.

Nó cảm nhận được tình thương của anh dành cho mình cũng như sự khắng khít của anh với anh cả của nó.

Đó là một mối liên hệ rất khó để không nhìn, không thấy, không biết.

Nhưng nó vẫn cứ sợ Tù.

Có lẽ vì diện mạo của anh chăng?

Sẻ còn quá nhỏ để hiểu được những thứ như vậy.

Đợi bước chân Tù đã đi thật xa, con bé mới dám ngước đôi mắt rơm rớm của mình lên, lén lút nhìn theo.Tù quay về nhà rửa mặt.

Sáng sớm, nước trong khạp còn lạnh, táp lên mặt chỉ thấy khoan khoái vô cùng.

Tù rửa qua quýt, định bụng cứ vậy mà ra lều lớn, xin mẹ cái gì đó lấp bụng.

Ma xui quỷ khiến thế nào, anh chợt nhớ đến ánh mắt của Rắn.

Bên ánh lửa bập bùng đêm qua, vẻ tinh quái, hài hước toát ra từ ánh mắt của đối phương khiến anh không thể rời mắt.

Câu nói của Rắn cứ lặp đi lặp lại bên tai: "Cạo râu đi", "mày xấu lắm"!...Bà Hòe thức từ khi trời còn chưa sáng.

Mỗi ngày bà đều nấu cháo, luộc củ mài hoặc một món gì đó để hai cha con Tù lấp đầy bụng.

Buổi sáng nay, ông Lũ đã ăn xong và ra cửa.

Phần cháo của Tù được đặt cạnh bếp lửa để giữ ấm.

Việc bếp nút không tốn quá nhiều thì giờ của bà bằng việc se sợi, dệt vải.

Khung cửi được ông Lũ dời ra sân trước khi ông đi.

Bà Hòe đang ngồi luồn con thoi qua các khe sợi dọc, nghe tiếng bước chân con, nhác thấy cái bóng kéo dài dưới mặt đất, bà nói:- Cháo nấu với rau xanh mẹ để cạnh bếp, ăn đi cho nóng.Cái bóng của Tù vẫn nằm yên tại chỗ.

Bà nghe con hỏi:- Bố đi đâu hả mẹ?- Ừ, bố mày đi tới nhà bà thầy, nói là xin cái bùa chi đấy.Vừa nói, bà Hòe vừa ngẩng đầu lên.

Gương mặt bà thoáng động lại, miệng he hé, đôi mắt hơi trợn to khi nhìn rõ người con trai đang đứng trước mặt.

Bà thấy nó cau mày, mi mắt cụp xuống như đang suy tư chuyện gì khó nghĩ lắm.

Bà biết nó chứ.

Gương mặt quen thuộc xa lạ trước mặt là con trai bà chứ ai.Bà Hòe không nhớ nổi đã bao lâu, Tù không cạo tỉa bộ râu trên mặt.

Có lẽ năm năm, hay sáu năm?

Con bà nói, thay vì dành thời gian chăm chút bề ngoài, nó thà đi săn thêm một con thỏ để thêm cơm cho lũ trẻ mồ côi trong bộ lạc.

Hàm râu cứng mọc tua tủa chẳng theo một quy tắc nào khiến cơ thể vốn lực lưỡng quá khổ của nó càng thêm xù xì, gai góc.

Người già làng mỗi khi nhìn Tù đều lắc đầu ngao ngán.

Các cụ thường nói:"Thằng Tù thế nào cũng thành của thừa.

Ai mà chịu ưng cái đồ cộc cằn, cục mịch lại còn bặm trợn như nó".Bà Hòe nghe mãi rồi cũng quen.

Cái quen của nỗi buồn sẽ làm bà chạnh lòng nếu ai nhắc đến nhưng cũng không còn nhiều và day dứt như những ngày đầu.

Vậy mà giờ, nhìn con, bà lại đăm không quen.

Bà Hòe thấp lắm.

Bà chỉ đứng tới ngực con trai.

Khi bước mấy bước tới gần, bà phải với tay mới chạm tới vào gò má và cái cằm bóng lưỡng của Tù, bà lẩm bẩm:- Con ma rừng nó nhập mày hở con?- Không phải.Tù đáp cụt lủn.

Anh kéo tay bà xuống rồi rảo bước vào lều.

Cháo quả thật còn nóng.

Anh ngồi xuống bên bếp lửa, xì xụp húp được hai bát to thì thấy bố đi vào, trên tay ông là một bọc vải lớn cỡ hai lòng bàn tay.

Ông Lũ ngồi xuống, đặt cây gậy xuống chân ghế, vừa thở vừa nói:- Tao mới xin một quẻ cho mày đấy.- Cho con hả?- Tao hỏi chuyến đi của mày có thuận lợi không, bà ấy nói mày sẽ bình an quay về.Nghe vậy, Tù chỉ gật đầu.

Anh đang nhìn chăm chú vào gói vải đặt trên đùi bố.

Ông Lũ định giải thích chợt sững ra.

Bấy giờ, ông mới nhìn rõ mặt con trai."

Thằng vậy mà cũng tốt tướng quá", đây là suy nghĩ đầu tiên của ông Lũ.

Phải công tâm mà nói như vậy.Bỏ qua dáng người quá khổ, gương mặt Tù không mập không gầy, có đủ góc cạnh.

Bên dưới đôi mắt sâu là một sống mũi cao, quặp đôi chút ở phần chóp, bờ môi dày căng mọng của Tù rất dễ vểnh lên nếu anh không hay bặm nó vào.Ông Lũ tặc lưỡi, tấm tắc việc lạ.

Điều đó làm Tù không quen.

Anh nói lảng sang chuyện khác:- Cái gì vậy bố?- À!Ông Lũ nhanh chóng đặt sự chú ý vào chuyện chính.

Ông đẩy túi vải tới trước mặt Tù.

Đợi anh đặt bát cháo xuống, đưa tay ra nhận lấy, ông mới nói:- Một nửa đem rắc ra ngoài cổng rào của bộ lạc.

Một nửa mang theo.

Mày cũng biết tác dụng rồi đó.- Thuốc bùa hả bố? – Tù chỉ hỏi theo phản xạ.

Cái anh thắc mắc nhất bây giờ là một chuyện khác: - Nhưng sao lần này, bà ấy chế được nhiều vậy bố?

Con nhớ bố từng kể, trong loại thuốc bùa này có một thứ lá cây rất khó tìm, phải tự thầy cúng hoặc học đồ của thầy cúng đích thân vào rừng, đọc bài khấn, xin thần rừng cho phép thì mới hái được mà?- Ừ, là thằng Thú hái cho bà Đậu đó.- Nó quyết định rồi hả bố?Ông Lũ hơi khựng.

Nhớ đến ánh mắt buồn rầu của ông Mưng và vợ, rồi lại nhớ đến câu nói dõng dạc "Con sẽ không theo nghề thầy cúng đâu" của Thú, là một người nhìn tất cả lũ trẻ trong bộ lạc lớn lên, ngẫm lại chuyện của thằng nhỏ mà ông thấy hơi chạnh lòng.

Ông nói:- Chắc sau lần gieo quẻ đầu hạ, bà Đậu lại đi tìm thằng nhỏ nói gì đó.

Đến hôm nay, tao mới biết nó theo bà ấy học được nửa tháng rồi.

Mấy hôm trước, nó đã theo lời dặn vào rừng tìm lá cho bà ấy.Ngay cả người ít khi biểu lộ cảm xúc như Tù cũng không nén được tiếng thở dài.

Anh nhớ Rắn từng kể, Thú đã có bạn.

Đó là chị Xinh, người con gái đẹp nhất bộ lạc.

Mặc dù Thú thấp bé, không được cường tráng như những người khác, tuổi lại nhỏ hơn Xinh, nhưng thằng nhóc này rất tỉ mỉ, biết quan sát, thông minh, chịu khó.

Nghe Rắn nói, cậu ta chìu Xinh lắm.

Không biết Thú quyết định như vậy, Xinh có buồn không...Tù tặc lưỡi, nuốt ngụm cháo cuối cùng, chào bố rồi đứng lên.

Chuyện tình yêu của người khác, anh không có đủ thời giờ để đau lòng thay.

Việc cấp bách trước mắt là lên kế hoạch cho chuyến đi dài ngày sắp tới.Ông Lũ nhìn theo bóng dáng thằng con, không nén được tiếng nhắc nhở:- Đừng đi vội.

Để mẹ của mi chuẩn bị cơm, gạo với nước uống rồi hẳn đi.- Con biết rồi.

Đợi con bàn với Rắn rồi hẵng hay.Dứt lời, Tù cũng đã ra tới ngoài đường đất.
 
Xâm Thực
Chương 5


Trong hiểu biết có hạn của bộ lạc Chim Trời, Phù Cừ là vùng liên minh của mười ba bộ lạc hết thảy.

Nếu ngược dòng xa xưa hơn nữa và nếu lời truyền miệng của người già đáng tin, liên minh này vốn còn bao gồm các bộ lạc nằm ở vùng đất phương Bắc.Theo dòng thời gian, lời truyền miệng từ thế hệ này qua thế hệ khác có lẽ dần xảy ra lệch lạc, nhưng chung quy cũng không có khác biệt quá lớn.

Chỉ biết, thuở khai thiên lập địa không có con người.

Đất trời hoang vu, thần sinh ra từ hỗn độn, chưa có dáng dấp hình hài.

Sau lại, thần tạo ra cây cỏ, muông thú, muốn nương vào các loài sinh vật ấy mà hóa hình.

Nhưng không phải tất cả các vị thần đều thỏa mãn với ngoại hình như vậy.

Cho đến khi Thần Sanh nặn ra con người từ một phần thân thể của bản thân, các vị thần mới hài lòng với hình thái xinh đẹp đó.Lại nói con người.

Thuở ấy không có lửa, con người ăn sống, uống tươi, ngủ trong hang, phơi ngoài nắng, khi sinh bệnh cũng không có biện pháp chữa trị.

Những đứa trẻ được sinh ra từ sự kết hợp của đàn ông và đàn bà khó mà sinh tồn, tiếp nối.

Các vị thần vì hình hài tương tự loài người mà sinh lòng thương cảm, bèn cắt cử thần Ngạc đến truyền dạy tri thức cho họ.Thần dạy dỗ đám con gái nuôi tằm, canh cửi, dệt vải; dạy cho đám con trai biết trồng lúa, làm vũ khí, đi săn; lại dạy đấu vật, luyện võ để con người đủ sức chiến đấu, chống lại đủ loại yêu ma quỷ quái sinh ra từ bụng của thần Đất.Sự sống tiếp diễn, sinh rồi diệt, hợp rồi tan.

Vạn vật rồi cũng rời khỏi ánh mắt của thần.

Con người nhỏ bé phải chống chọi với quá nhiều thứ trong tự nhiên, dần dà hợp lại, từ đó gọi là bộ lạc.

Một bộ lạc lớn mạnh ắt sẽ sinh ra phân tranh.

Sự phân tách như một quy luật tất yếu.

Thậm chí liên minh đầu tiên giữa các bộ lạc vốn dĩ bền chặt cũng vì lợi ích mà chia cắt thành hai vùng bắc, nam.

Vùng đất phương Nam gọi là Phù Cừ, còn vùng đất phương Bắc gọi là Kích Trúc.Cho đến ngày nay, chỉ còn mười ba bộ lạc phương Nam thường lui tới, trao đổi vật phẩm, giao lưu hội hè cùng nhau.

Vùng đất Kích Trúc dường như chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết.Dĩ nhiên, giá trị của khối tài sản truyền thừa này không chỉ gói gọn trong việc tưởng nhớ nguồn gốc tổ tiên.

Như ngay lúc này, Tù không khỏi mơ tưởng chạm thử vào miền đất mơ hồ đó, tự hỏi nếu đi xa tận phương Bắc, bộ lạc có tránh được đại nạn mà bà thầy nói hay không.Mùa đông còn chưa đến, cái lạnh không đủ cắt vào trong da thịt nhưng hơi sương sớm vẫn làm lông tơ trên người Tù dựng đứng cả lên.

Không khí mát mẻ bao bọc lấy cái đầu nóng nảy cực kỳ của anh, làm nó không phải bốc cháy vì quá tải.

Vừa đi, anh vừa suy diễn tất cả các khả năng sẽ xảy ra với bộ lạc, cách ứng đối cho từng trường hợp rồi sắp xếp chúng lại theo thứ tự lớp lang ngay trong đầu.

Hương cỏ ướt đẫm hơi sương toát lên một mùi thơm trong lành, thân thuộc, len lỏi vào trong mũi khiến Tù cảm thấy thư thái đôi phần.Một góc sân phơi đã hiện ra trước mắt.Rắn là đội trưởng.

Trách nhiệm của anh dẫn dắt trai tráng toàn bộ lạc rèn luyện mỗi sáng sớm.

Đứng ngược hướng với ánh mặt trời, ánh mắt Rắn sáng quắt.

Anh nhìn xuống đám dũng sĩ đã xếp thành hàng ngay ngắn, hô vang khẩu hiệu:- Bài tập võ hầu, lần thứ hai bắt đầu!Một loạt tiếng chân dậm xuống đất khiến mặt đất như rung lên.

Ngay sau đó là tiếng "ha" đồng thanh phát ra, nổ tung bầu trời xanh trong, yên ả.Đưa lưng về phía Tù, Rắn cũng tập.

Cơ thể của Rắn khỏe mạnh và xinh đẹp.

Ngay cả vết sẹo trên lưng anh cũng biến thành một loại điểm xuyến bắt mắt trong thứ ánh sáng vàng nhạt, mờ ảo, mông lung buổi ban mai.

Lưng Rắn chốc chốc lại bạnh ra khi vung mạnh cánh tay về phía sau, những thớ cơ ẩn dưới lớp da nâu bóng lưỡng sẽ phồng lên hết cỡ.

Ngay kế tiếp, cánh tay anh dứt khoát thu về, cơ bắp lại ẩn sâu vào trong...Tù đứng còn đứng ngoài đường, ánh mắt thì đã chạy theo từng cử động của Rắn.

Anh nhìn chăm chú đến nỗi quên mất chuyện phải làm.

Mãi đến khi thằng Dạ thảng thốt kêu lên một tiếng "anh Tù", anh mới giật mình choàng tỉnh.Đội hình thoáng chốc rối loạn.

Những ánh mắt bàng hoàng tới dại ra của đám con trai, những bước chân bị hẫng khiến vài người chao đảo, những bước thụt lùi xiêu vẹo, ngã chổng vó,... và quá nhiều tiếng chửi thề nhoi hết cả một góc trời.Quả thật tạo hình mới của Tù quá mức "mới mẻ".

Người con trai cao lớn không bị hàm râu tua tủa bịt kín khuôn mặt tựa như một gốc thông được cạo bỏ toàn bộ lớp rong rêu bám trên bề mặt, trông thật đẹp mắt và căng tràn sức sống.Tù thấy mọi người đều quá bát nháo, chỉ có Rắn là còn tương đối bình thường.

Nhưng đó là trước khi đối phương cười toét miệng, nhảy cẫng tới cạnh mình, vừa vỗ tay bồm bộp lên vai anh vừa cảm thán:- Ngoan lắm, ngoan lắm!

Cứ thế này có phải đẹp trai hơn không!- Đừng quậy!Tù vẫn là Tù, giọng nói cộc cằn và cái cau mày khiến mấy đứa choai choai hít hà một hơi.

Riêng Rắn thì tập mãi thành quen.

Thậm chí anh còn nhẩm ra được sự ngượng nghịu trong giọng điệu của đối phương.

Anh lại cười hềnh hệch như một đứa ngốc.

Rồi Rắn kéo Tù vào sân, định bụng tiếp tục cho xong bài quyền nhưng bị Tù ghị lại.

Anh hỏi một câu không đầu không đuôi:- Đi cùng tao không?- Đi đâu?Nhưng Rắn chợt sững người.

Sau vài nhịp thở, hai mắt anh sáng quắt.

Chàng dũng sĩ cất cao giọng:- Đi chứ!

Mày phải mang tao đi cùng thôi!Tù gật đầu, lại nói:- Để tao nói mấy câu với mọi người.Có lẽ cũng giống như các câu chuyện hù dọa trẻ con trong bộ lạc, loại sợ hãi Tù mang lại không có nguồn gốc, xuất xứ.

Họ chỉ sợ vì sợ, không có một nguyên do cụ thể.

Bởi vậy, dù ngay lúc này, Tù xuất hiện trước mặt mọi người với khuôn mặt sáng bừng, nhưng chỉ cần anh banh mặt, mím môi, hai hàng chân mày đâu lại, nỗi sợ vẫn có thể bùng lên mạnh mẽ.Tiếng xôn xao dần lắng lại theo tiếng bước chân Tù.

Ngay cả tiếng hít thở cũng nhẹ đi mỗi khi ánh mắt anh lia tới mỗi một người.

Đi vào trước mặt đám con trai, anh chờ mọi người đứng ngay ngắn vào hàng như cũ mới bắt đầu cất tiếng:- Tao và Rắn phải có một chuyến đi xa.

Tối đa một tuần trăng, chúng tao sẽ quay lại.

Bí là phó đội trưởng, phải gánh trọng trách dẫn dắt đội, coi sóc cả trong lẫn ngoài bộ lạc, vậy nên tao muốn cắt cử anh ấy làm đội trưởng tạm thời.

Trong số mọi người ở đây, Bỉnh là người trầm tính, biết nhìn xa trông rộng, có trách nhiệm nên tao cũng muốn đề cử nó lên làm phó đội tạm thời.

Có ai có ý kiến gì không?Không thấy ai lên tiếng, Tù nói tiếp:- Vậy thì cứ quyết định như vậy.

Anh Bí lên thay cho Rắn, tao với nó phải về trước. – Chợt nhớ ra một chuyện, Tù nói với Bí: - Trưa nay tới lều bố Lũ, có việc bàn giao cho anh.Dứt lời, anh kéo luôn Rắn rời khỏi sân phơi.

Hành động nhanh gọn của anh làm mọi người ngây ra như phỗng, đoán chừng chưa kịp phản ứng.Đi ngược trở về trên lối mòn quen thuộc, hai cánh vai thỉnh thoảng lại chạm vào nhau, da kề da như muốn dính liền không phân tách.

Đợi một lúc, Rắn vẫn không nhịn nổi tò mò:- Làm sao để đi xa bộ lạc mà không bị "các ông" quấy phá?- Thấy cái này không? – Tù vỗ nhẹ lên cái túi treo một bên thắt lưng, nói: - Thuốc bà thầy cho.

Cùng loại với thuốc bùa rắc ở cổng bộ lạc.- Nhiều dữ vậy?Tù giải thích:- Không mang đi hết.

Phải để một nửa rắc ngoài cổng rào.- Đêm qua, tụi thằng Dạ còn đứng trong rào hả?Rắn thảng thốt hỏi lại.

Đêm qua, anh còn tưởng tụi nó bị đánh lén lúc mở cửa cho Tù.Chưa nói được mấy câu, sân của Tù và Rắn đã xuất hiện trong tầm mắt.

Rắn bất giác nhớ ra mình chưa xin phép mạ.

Anh cảm thán:- Mẹ tao thể nào cũng mắng cho một chập.- Để tao nói cho.- Khỏi!

Mày về vác nửa con lợn nòi qua để gác bếp cho mẹ tao đi.Tù gật đầu đồng ý.Tới sân mình, Tù vào trước.

Rắn đi thêm mấy bước cũng rẽ vào.

Anh dáo dác tìm bóng dáng của mẹ.Mẹ của Rắn là bà Lý, một người đàn bà góa chồng.

Chồng bà đi sớm vì bị lợn rừng húc.

Hồi ấy, con Sẻ mới còn đỏ hỏn, giờ đã lên năm.

Thoáng chốc mà năm năm trời đã trôi qua.Theo tục của bộ lạc, đàn bà góa chồng khi còn quá trẻ sẽ phải vào sống trong lều chung trong hai năm.

Đó là một cái lều lớn dựng sát nhà tế tổ ở gần sân phơi.

Trong khoảng thời gian đó, các ả cần dệt vải xô, loại vải dùng trong ma chay hoặc lễ tế cho cả bộ lạc, để đổi lấy lương thực.

Sau hai năm, thông thường, những người phụ nữ này sẽ tìm một người đàn ông chưa vợ để gả đi.

Bà Lý, mẹ của Rắn lại không làm như vậy.

Lúc ấy, cái Sẻ mới vừa bập bẹ gọi mẹ, thằng Nhì lên tám rơm rớm nước mắt nhìn bà, người phụ nữ chưa đến tứ tuần không hề chần chừ mà lựa chọn ở vậy với con.

Bởi vậy Rắn biết, tuy mẹ của anh có bề ngoài mềm mại, hiền lành nhưng trong thâm tâm, bà lại là một người đàn bà vô cùng rắn rỏi.Trong sân, Út Sẻ đang rải lá dâu lên những cái nia lúc nhúc con tằm.

Thấy Rắn về, con bé cười khanh khách chạy đến:- Anh Rắn!

Anh Rắn về!Rắn cũng vui sướng nhấc bổng em gái lên.

Anh cười khen:- Út Sẻ ngoan quá! – Đoạn, lại hỏi: - Mẹ đâu rồi?- Mẹ trong lều.

Mẹ may áo...

à...

áo cho anh Rắn cưới vợ!Rắn tròn mắt ngạc nhiên.

Anh nhìn Sẻ, lại nhìn vào cửa lều lớn.

Tấm mành đã được vén lên cao đủ để Rắn nhìn rõ toàn cảnh bên trong.

Đúng lúc đó, bà Lý cầm tấm áo nâu bước ra.

Chạm vào ánh mắt sửng sốt của con, bà hỏi:- Đứng đấy làm chi?

Tới thử cái áo mẹ mới may đây này.- Áo cho anh Rắn cưới vợ đó!- Bậy bạ!Bà Lý nạt con.

Út Sẻ tiu nghỉu nhìn mẹ, lại nhìn cái áo.

Trong cái đầu bé xíu của nó, những lần nhìn thấy cái áo màu chàm mới tinh như vậy đều là những lần mẹ của ai đó may cho con trai mặc đi cưới vợ.

Nó đã được đi xem tục cưới hỏi hai lần ở nhà anh Phi và nhà chị Hạ.

Bà Lý không quá để tâm tới mấy suy nghĩ tầm phào của con gái.

Bà ngoắc tay, gọi Rắn đến gần.

Anh bế Sẻ, vừa đi vừa hỏi:- Sao tự nhiên mẹ lại may áo cho con?Bà Lý đợi Rắn thả Sẻ xuống mới ướm cái áo lên người anh.

Nụ cười hiền lành và ánh mắt ấm áp của bà bao bọc lấy đứa con trai lớn.- Áo của mày sờn hết cả, vá cũng vá chẳng nổi.

Không may áo mới thì để mày mặc áo rách đi dẫn đội à?Rắn chợt cười hì hì:- Mẹ cất áo mới hộ con đi.

Chuyến này con phải đi mấy ngày, mặc cái áo cũ để có rách, con không tiếc.Chiếc áo màu chàm còn thơm mùi nắng mới cứ vậy mà trượt khỏi tay bà Lý.

Bà trợn mắt nhìn đăm đăm vào con:- Đi mấy ngày là đi làm sao?

Mày nói cho rõ ràng cho mẹ!- Thì...Rắn nghẹn lại.

Lần thứ hai, anh nhìn thấy vẻ dữ dằn đó trên mặt mẹ mình.

Cũng may Tù vác nửa con lợn đến kịp lúc, thuận đó mà đáp lời:- Rắn sẽ đi với con.

Chúng con đi tìm vùng đất mới để dời bộ lạc đó mẹ.- Nhưng mấy ngày là đi làm sao?

Bọn mày không biết có bao nhiêu thứ quỷ quái rình rập bên ngoài bộ lạc vào ban đêm hả mà đòi đi tận mấy ngày?

Bọn mày muốn tự sát, bỏ lại mẹ, bỏ lại ông Lũ, bà Hòe phải không!Rồi như bản năng của bất kỳ người làm mẹ nào, bà Lý ngồi thụp xuống đất, gào lên mà khóc.

Tù mím môi, nhìn vệt đỏ dần hiện lên trong mắt Rắn.

Anh giao nửa con lợn nòi cho đối phương, xua tay bảo Rắn đem vào nhà.

Con Sẻ thấy Tù thì bám rịt vào chân anh mình, anh đi nó cũng lẽo đẽo bám sát theo sau.Chỉ còn lại bà Lý và Tù.

Người đàn bà vẫn ôm mặt khóc nức nở.Nỗi sợ dành cho bóng đêm bên ngoài bộ lạc không phải là một nỗi sợ ngắn hạn.

Đó là một loại sợ hãi ăn sâu vào linh hồn, không có ai là ngoại lệ.

Chỉ biết, một khi màn đêm buông xuống, nếu có người dám lang thang bên ngoài hàng rào của bộ lạc, điều chờ đợi họ chỉ có cái chết.

Những cái chết còn thu được xương cốt sau một đêm đã được xem là "cái chết nhân từ".

Thông thường, đám yêu ma quỷ quái đều thích "nuốt chửng" hoặc phanh thây rồi nhấm nháp.

Rất nhiều lần, lạc dân đi tìm tung tích người bị lạc vào sáng hôm sau, thứ họ tìm được chỉ là một bãi máu thấm ướt dưới nền đất cùng với một vài mẫu thịt hoặc một tròng mắt nằm lăn lóc, trơ trọi.Bà Lý chỉ là một người mẹ thương con.

Nỗi lòng của bà thoáng chốc sôi trào, lại thoáng chốc ngẩn ngơ.

Nghĩ về trọng trách, về tương lai,... nghĩ nhiều lắm nhưng chẳng thuyết phục nổi chính mình.

Chợt có một bàn tay to lớn đặt lên vai bà, nhẹ nhàng xoa dịu cảm xúc hoảng loạn đang mất kiểm soát đó.

Chàng trai trẻ từ tốn cất tiếng:- Chúng con có mang thuốc bùa mà bà thầy cho, sẽ không bị quỷ quái xâm phạm.

Chúng con không sợ thú rừng vì chúng không đấu lại nếu con và Rắn còn chịu hợp tác cùng nhau.

Trên đường đi, bởi vì có nguy hiểm gian nan nên con mới cần có Rắn.

Mẹ ơi, đừng khóc nữa.

Mẹ cứ việc yên lòng.

Chỉ cần con còn sống, con sẽ không để Rắn xây xước thêm một chút nào nữa.

Tin con được không mẹ?Bà Lý vẫn còn khóc, nhưng bà đã quẹt đi hơi nước làm nhòe mắt mình.

Bà nhìn thẳng vào ánh mắt bình tĩnh của Tù, đọc được cảm xúc chân thật nhất bên trong đôi mắt đó.

Bất giác, người phụ nữ mất chồng thở hắt ra một hơi.

Bà không phải yên lòng giao phó dù biết người con trai này rất đáng tin cậy.

Người đàn bà ấy chỉ biết đó là lựa chọn duy nhất và cần thiết nhất lúc này.
 
Back
Top Bottom