Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)

[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg9 Tg11


CHƯƠNG 0513: MẠT THẾ: TIẾN SĨ ỐM YẾU LẠI NUÔI CHIỀU VUA XÁC SỐNG RỒI – PHIÊN NGOẠI PHÓ PHI 2: GẶP LẠIEDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Không biết làm sao, Kim Phó bởi vì Cố Tinh Phi, lần đầu tiên nhiều hơn một loại cảm giác không muốn nhận mệnh.Hắn thật muốn mang Tinh Phi rời khỏi, đi nhìn xem thế giới bên ngoài.Hắn không muốn để cho Tinh Phi thì như vậy, trở thành cỗ máy giết người không có tình người.Vì vậy, Kim Phó nâng tay mình lên, chỉ chỉ hoa hồng xanh kiêu sa trên mu bàn tay.Nỗ lực để cho Cố Tinh Phi xách lên hứng thú với một thứ ngoài chém giết: "Tinh Phi, em nhìn xem, đẹp mắt không?"

"Đây là cái gì?"

Cố Tinh Phi lần thứ hai quay đầu nhìn về phía hắn, thoáng lên chút tinh thần, hỏi: "Hoa sao?"

"Ừm, đây là hoa hồng xanh kiêu sa, là hoa đẹp mắt nhất tôi từng thấy những năm này."

"Xinh đẹp."

Cố Tinh Phi nói: "Là thứ xinh đẹp nhất ngoài trừ màu đen và màu máu tôi từng thấy mấy năm nay ra."

Dứt lời, Cố Tinh Phi lần thứ hai cúi đầu, vẻ mặt uể oải.Kim Phó đang nghĩ lại tìm trọng tâm câu chuyện, thì nghe tiếng chuông thúc giục nhân viên giám sát rời khỏi.Không thể làm gì khác hơn là lưu luyến không rời rời khỏi.Chưa từng nghĩ, mới vừa bước ra hai bước, thì nghe thanh âm Cố Tinh Phi truyền đến từ phía sau "Cái kia...

Ngày mai có thể mang một hoa hồng xanh kiêu sa tới sao?

Tôi muốn nhìn xem."

"Được!

Nhất định!"

Kim Phó sung sướng lên tiếng, đầy cõi lòng ước ao.Nhưng chính là một màn này, rơi vào trong ánh mắt Tiểu Nhạc, một nhân viên giám sát khác.Giám sát nhân viên không thể sinh tình cảm với vật thí nghiệm, đây là quy định.Người vi phạm hẳn phải chết, tố cáo có công.Tiểu Nhạc vì lập công, quay đầu thì nói chuyện này cho Lục Tỉnh Chi.Kim Phó bị phạt, bị trói ở nhà giam dưới đất, bị Tiểu Nhạc dùng roi sắt mang gai đánh hơn hai trăm cái.Hấp hối, một tháng mới có thể xuống giường.Sau khi có thể động, liền lập tức ở trong túi áo giấu một hoa hồng xanh kiêu sa, vội vã đi tìm Cố Tinh Phi.Rất sợ hắn sốt ruột chờ rồi, đói bụng hỏng.Bởi vì Lục Tỉnh Chi nói cho hắn, hắn trái với giới luật của nhân viên giám sát, vốn là phải bị xử tử.Nhưng Cố Tinh Phi cự tuyệt tiếp xúc với nhân viên giám sát khác, cơ hồ là phái một, giết một.Thậm chí ngay cả Tiểu Nhạc mật báo cũng giết.Dùng xương trắng rợn người như gió cuốn, thương tích đầy mình.Kim Phó rất cảm động, cho nên, một khi có thể xuống giường, thì vội vàng chạy đến trong lồng giam, muốn đưa hoa cho Cố Tinh Phi nhìn.Nhưng bởi vì quá khẩn trương, quá hưng phấn, lúc lấy ra, hoa đã dẹp rồi.Cố Tinh Phi không nói cái gì, Kim Phó ngược lại trước tiên tủi thân rồi.Nước mắt "Bộp" một tiếng rớt xuống: "Xin lỗi Tinh Phi, tôi không phải cố ý, hoa này hoa..."

"Hoa này có cái gì vấn đề sao?"

Cố Tinh Phi nhận lấy hoa hồng xanh kiêu sa, lấy một cánh hoa lau nước mắt cho Kim Phó, dạy dỗ: "Đàn ông có nước mắt cũng không dễ rơi."

"Ừm!"

Kim Phó gật đầu.Từ sau đó, Kim Phó dù cho yêu thích Cố Tinh Phi, cũng không dám mở miệng nữa.Hắn sợ hắn chết rồi, thì không ai lại có thể giống như hắn vậy, chăm sóc Cố Tinh Phi....Thì như vậy, Kim Phó vẫn luôn làm bạn với Cố Tinh Phi, đến hắn hai mươi sáu tuổi, làm bạn với hắn tiến vào căn cứ số 3 nhìn hắn một đường phát điên.Cuối cùng, hôn môi rồi hắn, muốn hắn, lại tự tay chôn vùi hắn.Sau khi chuộc tội xong, Kim Phó nằm vào quan tài kiếng đặt Cố Tinh Phi.Công nghệ cao gia trì, quan tài kiếng có công năng bảo đảm chất lượng, thi thể của Cố Tinh Phi vẫn giống nhau như đúc với lúc được hắn chữa trị tốt trước đây.Tóc dài đến eo eo, đôi mắt phượng khép hờ, giống như ngủ thiếp đi.Vừa gọi, thì lại có thể tỉnh lại, lại gọi hắn một tiếng "A Phó".Kim Phó nắm một đóa hoa hồng xanh kiêu sa, mười ngón giao nhau với Cố Tinh Phi.Đóng nắp quan tài, tự sát, đi làm bạn với hắn.......Thời gian thấm thoát, trăm năm đã qua.Hồn phách địa ngục một lần nữa luân hồi, qua hơn hai mươi năm.Thành phố nhỏ nào đó, một xế chiều ánh sáng mặt trời ấm áp, quán rượu TIYA.Cố Tinh Phi là một ông chủ quán rượu nhỏ bình thường, mỗi ngày dựa theo lệ cũ, buộc tóc thật dài, ra ngoài, nhàn nhã sửa sang lại hoa hồng xanh kiêu sa của mình.Hắn cũng không biết tại sao, trời sinh thì yêu thích loại hoa này.Nhìn dáng vẻ nó nở rộ, vui mừng thật lâu.Cách đó không xa, có tiếng bước chân chậm rãi tới gần, Cố Tinh Phi nâng đầu, theo thói quen mở miệng: "Chào bạn đến TIYA, có cần gì sao?"

"Tôi không mua rượu."

Người đàn ông giày da tây trang lắc đầu, nhìn chằm chằm một chậu hoa hồng xanh kiêu sa trong tay Cố Tinh Phi, hỏi: "Hoa này nuôi thật không sai, có thể bán một chút cho tôi sao?"

"Có thể a, lưu lại tên và phương thức liên lạc của anh đi."

Cố Tinh Phi mới vừa nói xong, đối phương thì đưa một tấm danh thiếp qua.Cố Tinh Phi nhìn thoáng qua: "Anh Kim Phó, địa chỉ ở phòng 99 lầu 9 khu dân cư Phó Phi, đúng không?"

"Đúng."

Kim Phó nhìn Cố Tinh Phi.Bỗng nhiên thì sinh ra một loại cảm giác tim đập thình thịch.Ngay cả bản thân hắn đều cảm thấy kỳ quái.Hắn rõ ràng thì không biết người này người a, làm sao sẽ vô duyên vô cớ lưu ý chứ?Cố Tinh Phi rất nhanh nhận thấy được ánh mắt sáng quắc của đối phương mắt, nâng đầu nhắc nhở: "Anh gió, không có việc gì đừng lão nhìn chằm chằm người nhìn, nghiên cứu khoa học mới nhất cho thấy, thích một người, chỉ cần 0.02 giây."

"Phải không?"

Kim Phó rũ mắt xuống, sờ mũi một chút, thuận tay rút ra một đóa hoa hồng xanh kiêu sa không đất trồng, đưa cho Cố Tinh Phi: "Thưa ngài, đóa hoa này tôi muốn mua trước tới tặng cho em, em biết, ngôn ngữ loài hoa của nó là gì sao?"

Cố Tinh Phi và Kim Phó cùng lúc mở miệng: "Gặp em, là kỳ tích của tôi."

Dứt lời, hai người cùng lúc nở nụ cười.Ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu vào trên người bọn họ, ấm áp dịu nhẹ, chiếu sáng ngời toàn bộ kiếp trước kiếp trước tối tăm của hai người.Tựa hồ nghĩ nói cho bọn họ ——Một lần ly biệt chua xót.Thường thường là bắt đầu của một lần gặp lại ngọt ngào khác.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg9 Tg11


CHƯƠNG 0514: MẠT THẾ: TIẾN SĨ ỐM YẾU LẠI NUÔI CHIỀU VUA XÁC SỐNG RỒI – PHIÊN NGOẠI PHÓ PHI 3: ĐIỆN THOẠIEDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE "Anh Phó, tôi đến cửa khu dân cư Phó Phi, nhưng có chút mù đường, tìm không được nhà anh, anh có thể...

Tới đón tôi một không?"

Lúc nhận được cú điện thoại này, Kim Phó mới vừa lái xe đến công ty.Trong điện thoại, thanh âm của Cố Tinh Phi vài phần mệt mỏi, nghe để cho người ta đau lòng một cách khó hiểu.Vì vậy thay đổi tay lái, vội vàng lái xe chạy về nhà.Đến cửa ra vào, quả nhiên thấy Cố Tinh Phi dời hai hộp hoa đứng ở trong gió nhẹ.Tóc dài của người đàn ông được buộc bởi một sợi tơ vàng, hai tay đút túi.Áo gió mỏng càng tôn lên vóc người đến người càng thon dài, phong thái thướt tha.Thật là đẹp mắt a...Kim Phó nghĩ như thế: Ở quán rượu không có sâu rượu không có mắt bắt nạt hắn đi?Ý nghĩ này vừa ra, ngay cả bản thân Kim Phó đều cảm thấy buồn cười.Nghĩ cái gì đấy?Cố Tinh Phi cũng không phải phụ nữ, làm sao còn coi hắn là cô gái õng ẹo vậy, không nỡ chứ?Thực sự là gần nhất tăng ca tăng hồ đồ.Kim Phó xuống xe, đi về phía Cố Tinh Phi, trong miệng cằn nhằn: "Hôm nay là Trung thu, tôi còn tưởng rằng chỉ có một mình tôi phải đi công ty tăng ca chứ, anh làm sao cũng không cần về nhà?"

Nói, liền đi tới trước mặt Cố Tinh Phi, một tay xách một rương hoa lên, "Vả lại rồi, trong tay em không có công nhân viên sao?

Làm sao tự mình tới tặng a?"

Cố Tinh Phi đáp: "Ba mẹ tôi ở nông thôn, mua không được vé, thì không về, công nhân viên đều nghỉ rồi, tôi một người rảnh rỗi đến hoảng, nhớ đến anh trước đây từng đặt hoa, thì dứt khoát tới đưa hoa."

"Kinh doanh riêng, không phải chút chuyện như thế sao?"

Kim Phó mang Cố Tinh Phi lên lầu, vào nhà, bỏ hoa xuống, nhịn không được chuyển con ngươi lại nhìn lướt qua mặt Cố Tinh Phi.Lời khen người thốt ra: "Bộ dáng này lớn lên không tệ, nhưng không giống như là lớn lên ở nông thôn."

Lời này có ý tứ hàm xúc khen người, nhưng càng nhiều hơn chính là ý tứ hàm xúc trêu đùa lưu manh.Kim Phó bỗng nhiên sinh ra một loại ảo giác mình véo cằm Cố Tinh Phi, nói: "Cô gái à, dáng dấp không tệ đó".Lời nói ra khỏi miệng thì hối hận, đang muốn nói nói xin lỗi, đã thấy Cố Tinh Phi chỉ là ngớ ra trong nháy mắt, thì lễ phép cười: "Bảo dưỡng tốt."

Hai người câu được câu không trò chuyện rồi vài câu, sau đó, Cố Tinh Phi nghe nói Kim Phó muốn đi làm việc thì không ở lại thêm nữa.Đứng dậy rời đi.Một khắc cửa nhà đóng lại kia, Kim Phó bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác vắng vẻ.Làm sao mới gặp mặt hai lần, thì vẫn muốn dính người chứ?Kỳ kỳ quái quái....Buổi tối, 8:38, Kim Phó tăng ca xong, vừa mới chuẩn bị ngủ ở công ty, thì lại nhận được điện thoại của Cố Tinh Phi.Tâm trạng nhịn không được vui vẻ, tim đập đều rối loạn vài phần: "A lô?

Tinh Phi a?"

Đối diện cũng không phải thanh âm của Cố Tinh Phi, là nhân viên phục vụ quán bar địa phương."

Thưa ngài, xin hỏi ngài là bạn của ngài Cố Tinh Phi sao?

Ngài Cố uống say rồi, ngài có thể...

Đón ngài ấy về sao?"

"Được thôi, tới liền."

Kim Phó lúc này đứng dậy, lái xe đi quán bar Cố Tinh Phi.Là quán bar cấp năm sao duy nhất trong thành phố nhỏ này.Kim Phó càng ngày càng hoài nghi, Cố Tinh Phi căn bản cũng không phải là hộ kinh doanh nhỏ lẻ.Không chỉ lớn lên tốt, tiêu dùng vẫn là nơi vượt xa trình độ thu nhập của hắn.Cố Tinh Phi thật sự uống nhiều rồi, xe chưa lăn được 2 vòng bánh, thì ói đầy xe hắn,Tựa vào trên ghế xe, mơ mơ màng màng nỉ non: "Yên tâm, không ói không đâu, sau này bồi thường anh một chiếc."

Bồi thường...

Bồi thường xe?Kim Phó khẽ cắn môi, càng ngày càng khẳng định Cố Tinh Phi là cậu ấm ác ôn đáng ghét.Sau khi mang người về nhà mình, Cố Tinh Phi lại đi buồng vệ sinh ói một trận.Người đàn ông ói xong mùi rượu đầy người, mình cũng không thoải mái.Dứt khoát cởi ra quần áo, muốn tắm rửa.Nhưng tầm mắt mơ mơ màng màng lại làm sao cũng ấn không mở vòi hoa sen.Thật vất vả ấn mở, nước ấm cũng không có chảy ra.Phun mình một thân nước không nói, còn lại trời đất xui khiến làm vòi hoa sen tắt mất.Cố Tinh Phi gãi đầu, có chút phiền não, dứt khoát để cho người ta đi vào giúp đỡ.Kim Phó cho rằng hắn cần cái gì, đẩy cửa mà vào, liếc mắt liền nhìn thấy mỹ nhân ướt thân ướt đầu.Đi chân trần đứng ở trên sàn nhà, trong tay nắm vòi bông sen, tóc ướt sũng có giọt nước rơi xuống.Lướt qua cổ, dừng ở chỗ xương quai xanh tinh xảo....Hô hấp của Kim Phó hơi chậm lại, mặt "oành" cái đỏ lên ===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg9 Tg11


CHƯƠNG 0515: MẠT THẾ: TIẾN SĨ ỐM YẾU LẠI NUÔI CHIỀU VUA XÁC SỐNG RỒI – PHIÊN NGOẠI PHÓ PHI 4: THUỐC ĐÔNG YEDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Kim Phó sững sờ ở tại chỗ.Còn không đợi hắn có động tác kế tiếp, Cố Tinh Phi đã đi tới trước tiên, vòng cổ hắn.Cằm gác ở trên vai hắn, mùi rượu trên người xông người.Người đàn ông mơ mơ màng màng rượu, mở miệng nói chuyện.Giọng điệu vài phần cứng rắn: "Chú Vương, vòi hoa sen biệt thự hỏng rồi, không có nước nóng, chú đi sửa một chút..."

Chú Vương?

Biệt thự?Này đều cái gì với cái gì a!Kim Phó không đầu óc tự hỏi những thứ này, chỉ cảm thấy được Cố Tinh Phi ôm như vậy, nhiệt độ cơ thể điên cuồng tăng lên, có loại cảm giác hít thở không thông một cách khó hiểu."

Em đứng nơi này chờ một chút, tôi đi sửa."

Hắn lên tiếng, hơi đẩy Cố Tinh Phi xa một chút.Hít sâu một chút mới đi lên trước, sửa vòi hoa sen cho ra nước nóng, quay đầu nói: "Tinh Phi, sửa xong..."

Chưa từng nghĩ, mới vừa quay đầu, thì đụng vào đôi mắt phượng mơ mơ màng màng của người đàn ông.Cố Tinh Phi không biết lúc nào đi về phía trước hai bước, cách hắn gần trong gang tấc.Hô hấp của Kim Phó hơi chậm lại, trái tim trong nháy mắt điên cuồng nhảy dựng lên.Sắc mặt vừa tốt lên một chút lại đỏ hơn.Kéo Cố Tinh Phi đến dưới vòi hoa sen, liền vội vàng hoảng sợ đi ra ngoài.Lúc rời đi, còn thuận tay cầm đi quần áo Cố Tinh Phi vứt lung tung trên mặt đất.Ném vào trong máy giặt quần áo, khởi động máy giặt.Nghe âm thanh máy móc chuyển động, cuối cùng chậm rãi thở ra một hơi thở.Dựa vào tường, nỗ lực bình phục hô hấp rối loạn.Thật là kỳ quái.Cố Tinh Phi rõ ràng là người đàn ông, hắn có Cố Tinh Phi đều có, hắn không có Cố Tinh Phi cũng không có.Tại sao đối mặt Cố Tinh Phi sẽ khẩn trương thành như vậy?Lẽ nào thì bởi vì Cố Tinh Phi lớn lên đẹp mắt?Hay là hắn thật sự...Lúc ở quán rượu, vừa gặp đã yêu Cố Tinh Phi rồi...Kim Phó là một học sinh khoa học tự nhiên, chủ nghĩa duy vật tuyệt đối.So với vừa gặp đã yêu, hắn càng tin tưởng lâu ngày sinh tình.Bằng không thì, hắn cũng không thể hai mươi tám tuổi còn tìm không được bạn gái, bị ép xem mắt.Ngày kia đi ngang qua quán rượu Cố Tinh Phi, vốn cũng liền muốn mua chút hoa hồng xanh kiêu sa.Lại không biết làm sao, thì cảm thấy người so với hoa càng yêu kiều hơn...Đang suy nghĩ miên man, thì thấy Cố Tinh Phi đi ra từ phòng tắm.Đơn giản quấn một áo choàng tắm màu trắng, lảo đảo đi tới trên ghế sa lon.Cầm lấy bình thủy tinh, nghĩ muốn rót chút nước.Bất đắc dĩ, tay có chút run rẩy.Rầm ——Bình thủy tinh vỡ vụn.Cậu ấm quay đầu, không hề gì thở dài.Kim Phó tầng lớp làm công ăn lương lại đau lòng thật sâu một phen.Bình kia 5800 a!Một tháng lương thì cứ như thế mất đi!Nhưng vẫn là liền vội vàng đi tới, đi nhìn của Cố Tinh Phi: "Không làm bị thương đi?"

Cố Tinh Phi lắc đầu, nâng nâng cái ly không với hắn: "Không có nước rồi."

"Tôi rót cho em."

Kim Phó nhận lấy cái ly, sau khi rót xong nước đưa đến trong tay Cố Tinh Phi, liền vội vàng quét mảnh vỡ.Rất sợ cậu ấm uống say này ngã rồi đâm phải.Cố Tinh Phi không quan tâm động tác của Kim Phó, mơ mơ màng màng mở túi công văn của mình ra, từ bên trong lấy ra một thuốc viên màu trắng, bỏ vào.Uống một hơi cạn sạch nước.Dựa vào ở trên ghế sa lon, ngớ ra phút chốc, thì cảm thấy có chút khó chịu.Hắn đưa tay vuốt ve trán, phát hiện quả nhiên nóng lợi hại, kéo áo choàng tắm ra, bất mãn lẩm bẩm: "Chú Vương, thuốc tỉnh rượu này làm sao càng uống càng khó chịu a?"

"Thuốc tỉnh rượu gì a?"

Kim Phó thu thập xong mảnh thủy tinh, xoay người đi tới bên cạnh Cố Tinh Phi, cầm lấy bình thuốc màu trắng trên bàn.Quan sát phút chốc, không phát hiện bất kỳ ký hiệu của thuốc tỉnh rượu.Dứt khoát giơ lên trước mặt Cố Tinh Phi hỏi: "Em nói cái này?"

Cố Tinh Phi ngẩn người nhìn chòng chọc chút nữa, từ từ nhận ra mở miệng: "Nga, pha sai rồi."

"Đây là quán bar tặng, thuốc ve vãn."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg9 Tg11


CHƯƠNG 0516: MẠT THẾ: TIẾN SĨ ỐM YẾU LẠI NUÔI CHIỀU VUA XÁC SỐNG RỒI – PHIÊN NGOẠI PHÓ PHI 5: VỢEDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Kim Phó nghe vậy, thiếu chút nữa xù lông.Đây cũng quá không cẩn thận rồi!Này may là gọi tới hắn nơi này.Này nếu là uống say rồi thả ra bên ngoài nguy hiểm bao nhiêu?!Vì vậy vội vàng nâng Cố Tinh Phi dậy, dỗ người đến phòng ngủ: "Em yên tĩnh chút, đây không phải là thuốc mạnh, nằm một giờ thì không có việc gì rồi."

Chưa từng nghĩ, mới vừa muốn bỏ xuống Cố Tinh Phi, thì bị con ma men kéo té.Mùi thơm mát lạnh trên người Kim Phó thấm vào mũi, để cho Cố Tinh Phi hơi hơi nheo mắt lại.Ôm lấy cổ hắn, nghiêm túc nhìn chằm chằm.Tỉ mỉ phân biệt trong chốc lát, ngẩn người nói: "Anh không phải là chú Vương."

"Chẳng qua, anh lớn lên cũng không tệ lắm..."

Cố Tinh Phi nói, bỗng nhiên xoay người, đè Kim Phó ở trong lòng, lẩm bẩm nói: "Miễn cưỡng có thể ngủ."

Kim Phó trong nháy mắt hoài nghi bản thân mình nghe lầm.Em ấy...

Em ấy nói cái gì?Miễn cưỡng có thể làm gì?"

Ưm..."

Nhưng, còn không đợi hắn khiếp sợ xong, Cố Tinh Phi thì cúi đầu, chặn môi hắn.Trao đổi hơi thở.Lúc Kim Phó phản ứng kịp, áo sơmi đã bị Cố Tinh Phi túm rớt hai cái nút áo.Hắn ngăn chặn tay Cố Tinh Phi chặt chẽ, hô hấp lộn xộn: "Tinh Phi, không thể, chúng ta...

Đều là đàn ông."

Cố Tinh Phi bất mãn lầm bầm một câu: "Có quan hệ gì?"

Kim Phó lại nói: "Không được, trong nhà không có những thứ đó..."

Cố Tinh Phi ngẩn người, thuận tay cầm một lọ kem dưỡng tay trên bàn lên, hơi hơi nghiêng đầu.Hỏi: "Cái này không được?"

Cổ họng Kim Phó nhốn nháo, cuối cùng giống như là hạ quyết tâm thật lớn gì: "Vậy...

Tôi sẽ nắm giữ có chừng có mực."

Cố Tinh Phi:???Còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên bị Kim Phó xoay người ôm chặt.Cầm đi kem dưỡng tay trong tay hắn.........Ngày thứ hai, 9: 30.Cố Tinh Phi ngồi dậy, say rượu để cho hắn cảm thấy có chút đau đầu.Nhưng càng đau, là eo."

Thật là, uống rượu làm sao còn đau eo, đau chết."

Cố Tinh Phi bất mãn lầm bầm một câu, chuẩn bị cầm điện thoại di động liếc mắt nhìn thời gian.Chưa từng nghĩ, điện thoại di động còn không có đụng tới, đã nhìn thấy kem dưỡng tay còn lại phân nửa đầu giường kia."..."

Hắn ngừng phút chốc, tỉ mỉ nhớ lại tất cả xảy ra đêm qua một chút.Xong rồi, hắn hình như...

Bị ngủ???Đm!Cố Tinh Phi nhịn không được ở trong lòng mắng một câu.Hắn chính là con trưởng hào môn, vốn là vì đoạt quyền kế thừa gia tộc mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đi xa mở quán rượu nhỏ, thuận tiện từ một nơi bí mật gần đó ngáng chân con ngoài giá thú không biết xấu hổ kia.Chính là thích chơi chút, điều này sao còn bị người đàn ông hoang dã...Không đúng a, số lưu trước nhất trong điện thoại di động hắn là của chú Vương quản gia a.Bình thường uống say đều là chú Vương đón hắn về, hôm nay làm sao đổi thành người khác rồi?Cố Tinh Phi mở điện thoại di động ra, nhìn phút chốc, vùng xung quanh lông mày dần dần nhăn lại.Hắn tại sao phải tiện tay khi đi tặng hoa cho Kim Phó, ghim số của tên kia phía trên nhất rồi.Nghiệp chướng a!Cố Tinh Phi bọc kỹ áo choàng tắm, mới vừa muốn đứng lên đi bên ngoài tìm quần áo của mình.Chân nhịn không được mềm nhũn, thân thể nghiêng về trước.Chưa rơi xuống đất, thì bị Kim Phó kéo vào trong lòng.Thanh âm của người đàn ông mang theo vài phần đau lòng, lo lắng vang lên ở bên tai: "Phải ôm cho chắc đấy, ngã chết thì đừng có trông mong tôi chữ cho em a."

Cố Tinh Phi ngẩn người, luôn cảm thấy lời này có chút quen thuộc.Giống như đời trước cũng ở trong miệng tên này nghe qua.Hắn nghĩ: Vậy đại khái chính là cảm giác quen thuộc không hiểu ra sao cả với một ít đoạn ngắn trong sinh hoạt đi.Luôn cảm thấy ở trong mơ hoặc là kiếp trước từng thấy.Cố Tinh Phi không để những lời này ở trong lòng, cảm thấy có chút không được tự nhiên, đẩy hắn đẩy ra phía ngoài: "Không cần, tôi là đàn ông, không cần phải cưng chiều giống như cô vợ nhỏ vậy."

"Nhưng em tối hôm qua thì là làm cô vợ nhỏ của tôi a."

Lúc Kim Phó nói chuyện, gương mặt đỏ bừng."

Tôi không cưng chiều em, người nào cưng chiều chứ?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg9 Tg11


CHƯƠNG 0517: MẠT THẾ: TIẾN SĨ ỐM YẾU LẠI NUÔI CHIỀU VUA XÁC SỐNG RỒI – PHIÊN NGOẠI PHÓ PHI 6: XEM MẮTEDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Mẹ Cố Tinh Phi chết sớm, cha nhiều năm ở nước ngoài.Trong nhà chỉ có một người phụ nữ từ người thứ ba thăng tiến và một con ngoài giá thú ý định cướp quyền kế thừa của hắn.Hắn từ nhỏ đến lớn, ngang tàng bạo ngược lớn lên, cả người mang gai.Cho tới bây giờ không nghe người ta nói qua như vậy, thực sự cảm thấy buồn nôn.Đứng vững, thử đẩy Kim Phó một cái, theo bản năng cự tuyệt: "Thôi đi đi, tôi cũng không phải phụ nữ, không cần anh chịu trách nhiệm, cái kia...

Tôi còn có việc đi trước, liên hệ sau."

Dứt lời, liền cầm quần áo đã được Kim Phó phơi khô trên ban công, mặc vào, xoay người ra ngoài.Hắn hôm nay hẹn mấy cổ đông cũ công ty dùng bữa.Đây là một bước cuối cùng thu mua lòng người, đoạt quyền, tuyệt đối không thể ra bất kỳ sai lầm.Cố Tinh Phi đi vội vội vàng vàng, một mình lưu lại Kim Phó thành một khối hòn vọng phu cứng ngắc.Sững sờ ở tại chỗ, thật lâu cũng không bình thường lại.Điện thoại di động trong túi vang lên, Kim Phó nhấn nút nghe, nhận cuộc gọi."

Alo?

Mẹ."

Kim Phó không tình nguyện gọi một câu, đối diện lại là tiếng thúc giục cưới xin quen thuộc."

A Phó, dì Lý con hôm nay lại tìm cho con một cô bé, 24 tuổi, tuổi hổ, đại sư không phải nói con đặc biệt hợp với tuổi hổ sao?

Mẹ cảm thấy lần này ngay có thể thành."

"Địa điểm xem mắt đều đặt chỗ cho con rồi, thì ở khách sạn Dụ Thái, ảnh chụp cũng gửi qua điện thoại di động con rồi, nhớ kỹ trò chuyện với người ta thật tốt a."

Kim Phó đầy đầu đều là Cố Tinh Phi rời khỏi, không chút do dự cự tuyệt: "Mẹ, con có người thích rồi."

"Cô nàng nhà ai?

Bao lớn a?

Lúc nào có thể mang về gặp mặt?"

Ba câu đơn giản lập tức ngăn chặn miệng của Kim Phó.Nghe hắn không nói lời nào, mẹ Kim tiếp tục dạy dỗ với trái tim mệt mỏi: "A Phó, lý do này con đều dùng không dưới mười lần rồi, mẹ không rút lui."

"Con xem con đi, con đều sắp ba mươi rồi, không lập gia đình làm sao được a?

Tương lai mẹ đi rồi, người nào chăm sóc con chứ?"

"Nhớ kỹ đi gặp con gái người ta, đừng làm cho người ta chờ sốt ruột a."

Tút...

Tút...

Tút....Cuộc trò chuyện tới đó là ngưng, Kim Phó không có sức thở dài.Nếu là Tinh Phi ở còn dễ nói.Nhưng Tinh Phi đi gấp như vậy, là...

Không thích hắn sao?Hay là hắn hôm qua, làm đau Tinh Phi, chọc em ấy không vui rồi?Kim Phó phiền não nắm tóc, nghỉ ngơi phút chốc, thay quần áo khác.Vẫn là quyết định trước tiên xem mắt lừa gạt cho qua, lại đi tìm Tinh Phi.Nếu người hắn chạm rồi, thì phải chịu trách nhiệm tới cùng a!...Khách sạn Dụ Thái, buổi tối, 9:10.Cố Tinh Phi vừa lúc dùng xong bữa với các vị cổ đông, tây trang trắng tinh, tóc dài đen nhánh.Giơ tay nhấc chân, đều là tinh thần phơi phới."

Vậy thì nhờ cậy các vị chú bác rồi, Tinh Phi vô cùng cảm kích."

Kết quả ngày hôm nay Cố Tinh Phi rất hài lòng.Tiễn xong một khách cuối cùng, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.Đưa tay buông lỏng cà vạt một chút, đang chuẩn bị rời khỏi, đã nhìn thấy bàn bên cạnh Kim Phó ngồi đối diện một cô bé."..."

Cố Tinh Phi hơi hơi nhíu mày ——Người đàn ông cặn bã họ Kim này, sáng sớm hôm nay còn ôm hắn nói cưng chiều hắn đấy, bây giờ thì hẹn cô gái nhỏ khác?Làm sao tiện nghi đều để cho một mình hắn chiếm?Xem hắn làm cho người đàn ông cặn bã họ Kim này lật xe tại hiện trường.Cố Tinh Phi cầm buộc tóc dây tơ vàng, tóc đen như mực hơi tản ra, ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc ra sau.Đôi mắt phượng xinh đẹp chợt hiện phong tình, kéo loạn cà vạt, từng bước một đi về phía Kim Phó.Dựa vào bên cái ghế, một tay đỡ lấy bả vai Kim Phó: "Bảo bối, anh vừa rồi còn ôm tôi hôn, bây giờ làm sao thì đổi người rồi?"

"Anh nói cho tôi muốn đi mua nước cho tôi, chính là dùng bữa với người phụ nữ khác?"

Kim Phó trong bụng trụy xuống, ánh mắt lúc này sáng lên.Mặt bé gái đối diện "ầm" Đỏ một chút, ngượng ngùng đứng lên tới, vội vàng bỏ đi.Kim Phó nắm chặt tay Cố Tinh Phi, rất có tư thế không buông."

Tinh Phi, lúc này, không chạy được rồi đi?",===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg9 Tg11


CHƯƠNG 0518: MẠT THẾ: TIẾN SĨ ỐM YẾU LẠI NUÔI CHIỀU VUA XÁC SỐNG RỒI – PHIÊN NGOẠI PHÓ PHI 7: HẠNH PHÚCEDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE Nhìn bé gái vội vã rời đi, Cố Tinh Phi mới đột nhiên lấy lại tinh thần.Thì ra đây là đang xem mắt?Hắn còn làm cho cô bé người ta giận chạy rồi.Đây cũng quá không ga lăng rồi, nhưng...Có chút hài lòng một cách khó hiểu là chuyện làm sao?Cố Tinh Phi cúi đầu, không hề có thành ý xin lỗi: "Ngượng ngùng a, không phải cố ý cắt ngang buổi xem mắt của anh."

"Tôi thấy em có yếu tố cố ý rất lớn."

Kim Phó thuận tay kéo người đến trên chân của mình, đưa tay đè eo Cố Tinh Phi, nhỏ giọng xin lỗi: "Tinh Phi, đừng tức giận, ngày hôm qua thì tôi sai, còn đau không?"

"Đau, anh lần đầu tiên sao?

Hôm nay đều đau một ngày rồi."

Ngón tay thon dài của Cố Tinh Phi mân mê tóc dài của mình, thấy Kim Phó đỏ mặt nói không ra lời, lại chủ động mở miệng: "Vừa lúc anh ở đây, tôi hôm nay uống một chút rượu, không thể lái xe, thì không gọi lái xe, đưa tôi về nhà đi."

"Nga, tốt, em lái xe à?"

"Ừm, để cho anh xem một chút."

Cố Tinh Phi mang Kim Phó ra ngoài, chỉ chỉ Maserati của mình với tầng lớp tiền lương một tháng 6000+.Kim Phó:!!!Thật đúng là cậu ấm a!....Cố Tinh Phi tựa vào trên ghế phụ, câu được câu không trả lời vấn đề của Kim Phó."

Vậy ba của em đâu?"

Kim Phó hỏi: "Ông ấy thiên vị ai hơn a?"

"Tôi thôi, dù sao tôi có tiền đồ, còn là con trưởng, hơn nữa, tôi lớn lên vứt con ngoài giá thú kia tám con phố."

Cố Tinh Phi nói, thì làm động tác tay số 8 với Kim Phó, trong mắt xinh đẹp mang ra vài phần ước ao: "chờ xem, ngày mai tôi thì có thể để cho con ngoài giá thú kia, hoàn toàn thể hội một chút, cái gì gọi là tuyệt vọng!"

Kim Phó gật đầu, hắn tin tưởng thực lực của Cố Tinh Phi.Con trưởng hào môn, có thể ở trong đại chiến đoạt vị trổ hết tài năng, đầu óc nhất định không thể thiếu.Nhưng tại sao hắn luôn cảm thấy Tinh Phi giống như con trai ngốc nhà địa chủ?Có thể...

Tinh Phi quá đáng yêu đi.Kim Phó mang Cố Tinh Phi trở về nhà, làm chút cháo hoa cho hắn.Cậu ấm tựa vào trên ghế salon tầng lớp bình dân, không vui cầm muỗng khuấy cháo: "Cháo nhà anh ngay cả chút thịt sao cũng không có, làm sao ăn a?"

"EM hôm qua thì uống rượu rồi, hôm nay lại uống rượu, dạ dày chịu không nổi, uống chút cháo trắng thì tốt, đừng ỷ vào trẻ tuổi không coi thân thể mình coi ra gì, già rồi thì biết hối hận rồi."

Kim Phó sắp hàng ba đặc biệt chú ý dưỡng sinh, nói xong, lại ngồi ở bên cạnh Cố Tinh Phi, ôm hắn.Sắc mặt lộ ra một chút đỏ nhạt, thấp giọng nói: "Tinh Phi nếu là thèm rồi, chút nữa tôi đút em cái khác?"

Cố Tinh Phi cười cười, lại là đẩy người ra tự mình uống cháo."

Ừm, tay nghề không tệ, làm cô dâu nhà họ Cố bọn tôi cũng ra dáng đó?

Tôi ngày mai sẽ là người cầm quyền rồi."

Có trong nháy mắt như vậy, Kim Phó hoài nghi mình nghe lầm: "Em...

Em có ý gì?"

"Làm sao ngốc như thế nha?"

Cố Tinh Phi quay đầu, mỉm cười: "Ý của tôi là nói, anh người cũng không tệ lắm, nếu chúng ta đều...

Cái kia rồi, không bằng thử qua lại chút?

Thật sự, tôi năm nay 24 rồi, còn không có yêu đương đâu."

24 tuổi?Kim Phó có chút kích động: "Tinh Phi, em tuổi hổ à?"

Cố Tinh Phi: "Ừm, này có cái gì ngạc nhiên?"

"Không...

Không có gì."

Kim Phó nhớ tới sáng nay mẹ nói hắn và người tuổi hổ đặc biệt hợp, đó không phải là...Tinh Phi sao?Đang nghĩ ngợi, mẹ Kim lại gọi điện thoại tới, thanh âm rõ ràng chứa chút tức giận."

Kim Phó!

Con lại dùng lý do gì có lệ cô bé người ta a?

Con..."

"Mẹ."

Kim Phó vỗ về chơi đùa tóc dài của Cố Tinh Phi, mười phần phấn khích: "Con thật sự có người thích rồi, em ấy cũng 24 tuổi, thuộc hổ."

"Con nếu không lừa mẹ, thì mang người về cho mẹ gặp a!"

"Nhưng đó là một...

Người đàn ông, con thì không... không dễ nói, mẹ?"

Kim Phó ngừng rồi phút chốc, vẫn luôn chờ mẹ Kim trả lời.Đối diện, mẹ Kim im thin thít phút chốc, thanh âm vui tính mở miệng: "Đàn ông, đàn ông làm sao?

Có thể có người bầu bạn với con thì mẹ hài lòng rồi."

"Đều thời đại nào rồi còn xoắn xuýt nam nữ chứ?

Con đứa nhỏ này làm sao còn cứng nhắc hơn mẹ thế, mau mang người về, nghìn vạn lần đừng để đứa nhỏ người ta tủi thân."

"Vâng, mẹ!

Con biết rồi!"

Kim Phó vui mừng đáp.Sau đó, ôm Cố Tinh Phi, cười ngây ngô đến nửa đêm.Để cho Cố Tinh Phi một lần nữa phải hoài nghi sự thông minh của hắn.Chẳng qua, sau đó những lời âu yếm đủ lụi tim chết người nói lúc doi, lại để cho Cố Tinh Phi cảm thấy, thằng nhóc này EQ còn có thể.Miễn cưỡng có thể làm vợ.Nhưng, hắn một đại thiếu gia hào môn đỉnh cấp, thì như thế nào lại quen một dân văn phòng làm công ăn lương chứ?Cố Tinh Phi không chỉ một lần nghĩ, mình có phải đời trước thiếu Kim Phó hay không a.Cho nên, cả đời này phải tới trả nợ.Chẳng qua, Kim Phó vẫn luôn chiếu cố hắn rất tốt.Sẽ mang hắn đi lĩnh chứng, gặp ba mẹ, cho hắn cảm giác an toàn lớn nhất.Sẽ vì hắn nỗ lực kiếm tiền, làm đến vị trí Phó tổng công ty.Sẽ giúp hắn dạy dỗ con ngoài giá thú không có ý tốt, để cho hắn người cầm quyền này vĩnh viễn an ổn không lo mà làm việc.Sẽ chú ý đến ẩm thực sinh hoạt thường ngày của hắn, việc không kể to nhỏQuan trọng hơn, là sẽ mỗi ngày tỉnh lại, nói một tiếng "Tôi yêu em" với hắn.Không biết tại sao, này mặc dù là một lời âu yếm bình thường nhất, nhưng Cố Tinh Phi lại giống như đời trước thiếu cái gì vậy, đặc biệt thích nghe.Vừa nghe, chính là cả đời.Như thế nhìn tới, hai mươi bốn tuổi gặp Kim Phó.Thật đúng là phúc phận Cố Tinh Phi hắn, kiếp trước đã tu luyện được.[Phó Phi phiên ngoại, hết]===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom