Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)

[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg9 Tg11


CHƯƠNG 0443: LỜI THỀ CỦA THẦN TÌNH YÊU 34EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Những lời này hữu hiệu kích thích mọi người tới đây.Ông chủ sòng bạc là ai không quan trọng, tiền mặt mới là chân lý!Ở lúc một đám hung thần ác sát vọt tới, khóe môi Tư Căng cong lên một tia ý cười diễm lệ.Cậu đứng dậy, vô cùng rộng lượng nhường đường.Sau một khắc, tiếng kêu rên như đau xé ruột gan của ông chủ sòng bạc giống như ma âm xuyên tai, vang lên thê lương.Kêu rên kết thúc, chính là tiếng đánh nhau giật tiền.Con người đều là ích kỷ, tụ tập ở nơi này, tất cả đều là dân cờ bạc không muốn sống.Bọn họ nguyện ý vì tiền liều mạng, Tư Căng cũng lười đi quản, chỉ lấy năm mươi triệu đặt vào hệ thống của Tiểu Yêu Nhi, thì đi ra cửa với Mặc Lâm Uyên, tiến về phía nhà thờ thần tình yêu.Thế nhưng, lúc vào sòng bạc rõ ràng nhà thờ còn gần trong gang tấc đột nhiên biến mất ở hướng đi lúc đầu.Chung quanh sòng bạc sương mù tràn ngập, nhưng phạm vi nhìn không vượt quá một mét.Mặc Lâm Uyên theo bản năng nắm chặt tay Tư Căng, đuôi quấn lên eo thiếu niên, ý tứ hàm xúc mù mịt giật giật.Không biết xấu hổ mở miệng: "Đừng sợ, tôi bảo vệ em."

Tư Căng:...Này, là, bảo, vệ?Cậu kéo đuôi vướng víu của người đàn ông xuống, liếc mắt nhìn Mặc Lâm Uyên, mới vừa muốn hỏi kế tiếp phải làm sao làm, thì nghe được cách đó không xa truyền đến một tiếng ca nhẹ nhàng.Tiếng ca kia tựa hồ là một thiếu nữ hát, mờ mịt xa xăm, nghe có chút lạnh lẽo."

Hồn ơi trở về "" phương Đông không thể nương nhờ ""Người cao nghìn nhận* "*nhận 仞 (đơn vị đo lường thời xưa, bằng 8 thước hay 7 thước)"Chỉ hồn là tìm kiếm thôi "...Hát là tác phẩm của Khuất Nguyên rất nhiều năm trước —— .Nhưng cô ta mỗi lần tuần hoàn hát đều là bốn câu này.Tựa hồ không quá biết hát, lại tựa hồ là đang chờ người hát tiếp.Mặc Lâm Uyên kéo Tư Căng trở về trong lòng, hơi hơi nhíu mày: "Tôi rất ít đi nhà thờ thần tình yêu, nhưng ý tứ này đại khái là muốn...

Tìm ra cô bé hát kia dẫn đường..."

"Tôi thử xem."

Tư Căng hắng giọng, bắt đầu tiếp ——"Hồn ơi trở về ""Phía nam không thể dừng chân "Nghe tiếng ca dễ nghe của thiếu niên, Mặc Lâm Uyên không khỏi hơi ngẩn ra: "Em còn biết hát cái này?

Nới mới nhớ đây là bài hát gì?

Tôi làm sao không biết?"

Tư Căng không nhìn y, nhàn nhạt mở miệng: ""Tôi không trao đổi với mù chữ."

Mặc Lâm Uyên:...Đang nói, cách đó không xa đã có hai bóng đen lướt qua.Hai người lúc này đề phòng.Lúc gần ngay trước mắt, Tư Căng mới phát hiện, kia là hai cỗ xương khô bọc áo đỏ.Khung xương thiên nhỏ, tựa hồ là xương của cô bé.Xương khô kia dừng lại ở trước mặt hai người, tiến đến trước mặt quan sát dáng vẻ của hai người.Tư Căng và Mặc Lâm Uyên cùng lúc cười, cùng lúc mở miệng."

Cô nàng xinh đẹp, xin hỏi, có thể dẫn bọn tôi đi nhà thờ sao?"

Hai cỗ xương khô tựa hồ lần đầu tiên được người đi nhà thờ đối đãi ôn nhu như thế, gật đầu, xoay người.Cầm đèn lồng mờ nhạt trong tay, lại là thổi đi hai hướng đi.Tư Căng và Mặc Lâm Uyên liếc nhau, lấy thần lực ở trên người Mặc Lâm Uyên làm một đạo đánh dấu, mới quyết định phân công nhau đuổi theo."

Sương mù dày đặc này có thể sẽ tạo thành ảo cảnh, em cẩn thận một chút, tầng thứ nhất nhà thờ thần tình yêu vì tôi khắc bích hoạ toàn bộ người phản bội, đến lúc đó tôi sẽ nói cho em biết quá khứ của tôi và thần tình yêu."

Dặn dò xong câu này, Mặc Lâm Uyên lại hôn trán Tư Căng một cái, mới lo lắng rời khỏi với xương khô khác.Tư Căng một đường về phía trước với xương khô nữ, không đi mấy cây số, đầu cũng có chút choáng váng.Cậu cho rằng là tác dụng của sương mù dày đặc, vì phòng ngừa bản thân mình rơi vào ảo cảnh, còn mở một đạo kết giới.Nhưng...Hình như không làm nên chuyện gì.Hoàn cảnh trước mắt cậu càng ngày càng ma huyễn, cuối cùng vậy mà biến thành Thiên giới...Bốn phía thiên thần cầm dao san sát.Chính diện là lão thiên quân trên ngai vàng.Lão thiên quân chân mày sắc bén, trang phục thiên quân màu xanh nhạt uy phong lẫm liệt, nói lời giống khi chết rất nhiều năm trước vậy."

Tư Căng!

Ngươi phản bội ta!

Phản bội lời thề của ngươi, phản bội tín ngưỡng của ngươi!"

Tư Căng lắc đầu, nỗ lực duy trì thanh tỉnh.Trước mặt lần thứ hai khôi phục sương mù dày đặc, nữ xương khô gần trong gang tấc, "Ngươi không có sao chứ?"

Tư Căng lắc đầu, hô hấp đã có chút không ổn định.Sau khi nói cho nữ xương khô tiếp tục đi, vội vàng kết nối với Tiểu Yêu: 'Yêu Nhi, đây là cái gì?

Ảo cảnh sao?'===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:Ca từ xuất xứ từ Khuất Nguyên---0o0o0o0---*Chiêu hồn (招魂) là một bài thơ nổi tiếng của Khuất Nguyên (屈原) – nhà thơ yêu nước thời Chiến Quốc, thuộc nước Sở.

Tác phẩm này nằm trong Sở Từ (楚辞), được viết theo phong cách văn tế, mang tính chất triệu hồn, kêu gọi linh hồn quay trở về.

Bài thơ được cho là viết để gọi hồn một vị vua hoặc chính linh hồn của tác giả sau khi bị lưu đày.

Nó phản ánh thế giới quan bi thương của Khuất Nguyên trước cảnh quốc gia suy vong.
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg9 Tg11


CHƯƠNG 0444: LỜI THỀ CỦA THẦN TÌNH YÊU 35EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Từ lúc Tư Căng hát tiếp lời của nữ xương khô.

Tiểu Yêu thì phát giác không thích hợp rồi.Móng vuốt hổ bắt đầu ở trên bàn gõ hệ thống điên cuồng vỗ vào, đến bây giờ cuối cùng bỗng nhiên nâng đầu: [đại nhân, sai rồi, sai rồi!

Thần tình yêu hình như sửa lại quy củ, sản ảo cảnh không phải là bởi vì sương mù dày đặc trước mặt, mà là ngài ở lúc tiếp lời, đã bị ảo cảnh ăn mòn.][ảo cảnh sẽ biểu hiện ra thứ đáy lòng ngài sợ nhất, ngài mau đi, đến nhà thờ thần tình yêu thì không có việc gì rồi, mau để cho nữ xương khô đi nhanh chút, mang ngài đi!][tôi bây giờ đi...

Đi Thiên giới tìm mèo đen nhỏ đòi viên thuốc ức chế ảo cảnh, tôi nhớ cục hệ thống có!]Dứt lời, thì lập tức thông qua cửa truyền tống chạy mất.Đi quá vội vội vàng vàng, còn không cẩn thận bị cửa truyền tống kẹp đuôi một cái, rớt hai cọng lông.Tiểu Yêu: []Nhưng đại nhân có nguy hiểm, không để ý tới đau, đi trước đi trước.Vì vậy, vươn hai cái móng vuốt ôm đuôi chạy mất.Tư Căng hít sâu một hơi, nghiến răng suy nghĩ tìm tòi: 'Thần tình yêu trực tiếp dùng tiếng ca ăn mòn ý thức của người, chế tạo ảo cảnh, quá âm hiểm.'Nếu như không tiếp lời hát thì không cách nào đến nhà thờ.Hát tiếp lại sẽ ở trong sương mù dày đặc gặp lại thứ bản thân mình sợ hãi nhất, cuối cùng chết bất đắc kỳ tử.Tư Căng hắng giọng, mở miệng thúc giục nữ xương khô đi tiếp.Dám dùng quy tắc hèn hạ như thế ngăn chặn cậu!Đợi đến nhà thờ, đừng nói thần tình yêu, ngay cả nhà thờ đều bị cậu nổ san bằng rồi!Tư Căng một đường về phía trước, đi chưa được mấy bước, thì lại thấy lão thiên quân.Đây là lão thiên quân vì tu luyện tà thuật nâng cao tu vi, đã tẩu hỏa nhập ma.Ông ta rút lấy một vạn sinh mệnh của thiên thần, hòa vào lò luyện đan.Bắt đầu liên tục giảng giải phương pháp chế thuốc với Tư Căng.Cùng lúc, mở miệng cảm ơn: "Tư Căng, cảm ơn ngươi a, nếu là không có ngươi giúp ta giết người, ta cũng làm không được thần không biết, quỷ không hay như thế."

"Thế nhưng, ai bảo ngươi ngu xuẩn chứ?"

"Ta chẳng qua là vì bọn họ bịa đặt một tội danh không chê vào đâu được, để cho ngươi giúp ta bắt bọn họ vào ngục giam thẩm vấn."

"Ngục giam kỳ thực chính là lò luyện đan, đi vào rồi, thì lại không có khả năng sống sót trở về, ngươi nói một chút a, ngươi thông minh như thế, tại sao không biết nghiên cứu tinh tế một chút, cấu tạo ngục giam chứ?"

"Ngươi không giết bọn hắn, nhưng bọn hắn lại bởi vì ngươi mà chết."

"Ngươi cũng là hung thủ!"

Không!

Cậu không phải là hung thủ!Tư Căng lần thứ hai lắc đầu, bỗng nhiên mở mắt.Hô hấp dồn dập, ra một thân mồ hôi lạnh.Cậu dùng móng tay đâm nát lòng bàn tay, hy vọng có thể lại chống đỡ một đoạn thời gian.Nhưng lại đi một bước, lại thấy bóng dáng của lão thiên quân.Lúc này đây, là địa điểm thần thánh nhất sắc phong võ tướng ở thiên giới, đại biểu vinh dự cao nhất của võ tướng Thiên giới —— đài Lăng Yên.Dưới đài Lăng Yên, là một đám thiên thần gián tiếp bởi vì Tư Căng mà chết.Bọn họ oán hận, kêu thảm: "Tư Căng!

Tướng quân!

Nguyên soái!

Bọn ta tin tưởng ngươi, nhưng ngươi lại giết bọn ta!!"

Trên đài Lăng Yên, lão thiên quân mặt mỉm cười, trao tặng Tư Căng vị nguyên soái Thiên giới, cười khẽ dụ dỗ: "Tư Căng, ta chỉ có ngươi một thần tử trung thành như thế, ngươi nhưng nghìn vạn lần không thể phản bội ta a."

"Báo đáp ý quân trên đài Lăng Yên, xách rồng ngọc vì quân mà chết."

"Tới, nói ra lời thề này, cho thấy trung thành của ngươi."

"Báo...

Báo đáp ý quân trên đài Lăng Yên..."

Tư Căng có chút không chịu nổi.Trái tim cậu bắt đầu đau kịch liệt, lại làm sao lắc đầu véo mình cũng không cách nào duy trì thanh tỉnh.Đến sau đó, càng ngày càng không phân rõ đây là hiện thực hay là ảo giác.Cậu ngẩn người nhìn chằm chằm lão thiên quân: "Báo...

Báo đáp ý quân trên đài Lăng Yên...

Xách ngọc rồng vì quân mà chết."

"Báo đáp ý quân trên đài Lăng Yên, xách rồng ngọc vì quân mà chết!"

"Báo đáp ý quân trên đài Lăng Yên, xách rồng ngọc vì quân mà chết!"

"Ha ha ha ha ha!"

Cậu bỗng nhiên cười lên, cười đến điên cuồng lại châm chọc.Ánh mắt một sững sỡ, sát ý rõ rệt: "Muốn để cho ta thề sống chết thành tâm cống hiến sức lực cho ngươi, ngươi cũng xứng!!!"

Thanh âm gào thét những lời này có chút lớn, trong nháy mắt đưa tới chú ý của nữ xương khô.Cô ta vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía Tư Căng hai mắt màu đỏ tươi.Hỏng bét rồi!Đây là rơi vào ảo cảnh, bắt đầu chết bất đắc kỳ tử...===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:Các bảo bối, Căng Căng trầm mê ảo cảnh, không phải là thần tình yêu thế giới này thật lợi hại, ảo cảnh chỉ là một trạm kiểm soát vào nhà thờ, người bình thường cũng có thể loại bỏ, thế nhưng trong lòng bản thân Tư Căng áy náy sợ hãi mới có thể thấy vài thứ kia, là bản thân cậu không chịu buông tha bản thân! [chương sau có giải thích]---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg9 Tg11


CHƯƠNG 0445: LỜI THỀ CỦA THẦN TÌNH YÊU 36EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Bên kia, Mặc Lâm Uyên cũng gặp phải ảo cảnh.Y thấy bản thân mình bị thần tình yêu hạ bùa chú, xua đuổi khỏi thần điện, cảnh tượng sa đọa thành ma.Mà nữ xương khô dẫn dắt y kia, cũng là giả.Là thuộc hạ thần tình yêu phái tới.Thấy y trầm mê ảo cảnh, lập tức vui cười nở hoa, dùng thanh âm biến ảo khôn lường dụ dỗ."

Không sai, Mặc Lâm Uyên."

"Ngươi chính là một người phản bội đáng thẹn, ngươi phản bội thần minh của ngươi, thì đáng đời vĩnh viễn rơi vào giết chóc!"

Vừa nói, vừa tới gần Mặc Lâm Uyên bị vây trong ảo cảnh.Không chút do dự lấy ra móng nhọn xương trắng u mịch, đâm về phía tim phổi của y.Nhưng mà, lúc gần trong gang tấc, lại bị Mặc Lâm Uyên một chiêu đánh tan.Ác ma cao to bóp cổ nữ xương khô, nâng toàn bộ khung xương của cô ta lên.Con ngươi màu đỏ tươi, ánh mắt tàn nhẫn: "Ngươi nói sai rồi, ta không phải là người phản bội, ta vốn chính là đại ác ma địa ngục!"

"Ta có tín ngưỡng của mình, cũng có thần minh của mình!"

Ác ma áo đỏ mở miệng, một chữ một, cương trực công chính.Không phải là một ảo cảnh nho nhỏ sao?Còn không làm gì được y!Từ lúc Tư Căng xuất hiện, y thì có tinh thần can đảm chưa từng có từ trước đến nay.Vì vậy, ma lực trên tay tăng thêm, không cần thiết phút chốc, thì xé nữ xương khô giả không có ý tốt thành mảnh vỡ.Mảnh vỡ tan hết trong sương mù, rất nhanh liền mai danh ẩn tích.Chung quanh khôi phục im lặng, yên tĩnh có chút dọa người.Mặc Lâm Uyên vừa mới chuẩn bị đi tìm Tư Căng, thì phát hiện đánh dấu thiếu niên lưu lại trên người y xảy ra vấn đề.Tâm trạng y trầm xuống, dùng ma lực tỉ mỉ quan sát, càng ngày càng kinh hãi.Trên đánh dấu tốc độ Tư Căng di chuyển đặc biệt mau, vả lại thần lực lúc sáng lúc tối, có xu thế nổ tung.Làm sao sẽ như vậy?Ảo cảnh này không phải là một thủ thuật che mắt nho nhỏ sao?Ngay cả rất nhiều người bình thường đều có thể hoàn hảo không tổn hao gì thông qua, đến nhà thờ thần tình yêu.Căng Căng đây là xảy ra chuyện gì?Hay là...

Đau đớn em ấy chôn dưới đáy lòng, quá sâu?Nghĩ đến điểm này, Mặc Lâm Uyên trong nháy mắt tim như bị đao cắt, lúc này thuấn di đến đánh dấu bên người Tư Căng.Lúc này mới phát hiện, Tư Căng tựa hồ đang đại chiến với người nào trong ảo cảnh.Thần minh không nhiễm hạt bụi nhỏ giết đỏ cả mắt rồi, lưỡi dao gió trên tay một thanh tiếp một thanh ngưng tụ, chém vỡ vụn toàn bộ cây cối chung quanh.Bên cạnh, đèn lồng nữ xương khô dẫn đường chân chính cũng bị chém tắt rồi, run lẩy bẩy trốn ở sau một thân cây, thiếu chút nữa run rẩy rớt khung xương nhỏ gầy.Vừa thấy Mặc Lâm Uyên, lập tức đứng dậy trốn phía sau ác ma, kéo kéo góc áo của y, nhẹ giọng mở miệng: "Cứu anh ấy..."

Nữ quỷ lương thiện sau khi nhìn thấy một người khác, thời khắc đầu tiên là giúp Tư Căng cầu cứu, mà không phải là cứu bản thân mình.Mặc Lâm Uyên nỗ lực đột phá kết giới giết chóc Tư Căng bày ra tiến lên, mỗi một bước, đều vô cùng khó khăn.Trên người bị đao gió lỡ tay làm bị thương mấy vết, nhưng vẫn không ngừng tiến gần đến cậu.Bởi vì kia là Căng Căng!Người tẩu hỏa nhập ma kia, là thần minh của y a!Mặc Lâm Uyên tiếp tục về phía trước.Một bước, hai bước...Mười bước...

Mười ba bước...Lại đi vài bước, lại đi vài bước là có thể ôm chặt Căng Căng rồi.Nhưng mà, thì ở lúc y bước bước tiếp theo, Tư Căng bỗng nhiên ngừng lại.Thiếu niên thô bạo bỗng nhiên dừng lại toàn bộ động tác.Thần lực trên tay cũng dần dần tản đi.Khóe mắt mang nước mắt không thể ức chế, vậy mà chậm rãi cong đầu gối...Quỳ xuống!Thần minh quỳ gối trong sương mù dày đặc và lầy lội, bỏ xuống toàn bộ kiêu ngạo và tôn nghiêm của mình.Tạ lỗi với một vạn thiên thần chết đi trong ảo cảnh: "Xin...

Xin lỗi!"

"Ta không biết toàn bộ ngục giam đều bị thiên quân đổi thành lò luyện đan..."

"Ta...

Ta không phải cố ý hại các ngươi..."

"Ta có lỗi với các ngươi, ta đã giết thiên quân, tự mình vào tù, mỗi ngày chịu hình rồi."

"Nếu như...

Nếu như tự mình chấm dứt có thể chuộc lại tội nghiệt của ta."

"Ta, nguyện, ý..."

Nói, thần lực trên tay ngưng tụ một trường kiếm màu đỏ, trở tay thì muốn đâm vào trái tim mình.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg9 Tg11


CHƯƠNG 0446: LỜI THỀ CỦA THẦN TÌNH YÊU 37EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Trong nháy mắt đó, thế giới giống như đều yên lặng.Mặc Lâm Uyên sợ choáng váng, không để ý tất cả xông lên ôm chặt Tư Căng.Tùy ý lợi kiếm xuyên phá lồng ngực của mình, vẫn như cũ không chịu buông tay, gắt gao ôm cậu.Mặc Lâm Uyên cảm thấy đau.Không phải là vết thương đau, là đau lòng.Đau đến hít thở không thông dừng lại, không hơn được nữa.Làm sao có thể như vậy?Căng Căng của y rõ ràng cao quý thanh lịch, thân sĩ lễ phép như vậy.Rốt cuộc đã trải qua cái gì?Tại sao sẽ biến thành như vậy?!"

Mặc kệ em...

Trải qua...

Cái gì."

Mặc Lâm Uyên nghiến răng, mỗi chữ mỗi câu nói: "Nhưng em tin tưởng tôi, bảo bối, em hết sức tốt, đó...

Đó không phải là lỗi của em!"

"Căng Căng, hãy nghe tôi nói, đó không phải là lỗi của em."

Thanh âm này buột miệng nói ra.Mặc Lâm Uyên bỗng nhiên thay đổi dáng vẻ.Tóc bạc nhuốm máu dần dần thay đổi đen, một thân áo đỏ cũng dần dần biến thành áo choàng thiên quân nền đen viền vàng.Kiếm do Tư Căng dùng thần lực ngưng kết ra, cũng bị thần hồn mạnh mẽ hòa tan, dần dần tiêu tán.Vết thương khép lại, ngay cả mùi máu tươi tản ra ở trong không khí cũng bị dọn dẹp sạch sẽ.Tiếp theo, sương mù dày đặc xung quanh bỗng nhiên bị một thần lực mạnh mẽ vượt quá vị diện xua tan.Nhà thờ thần tình yêu, gần ngay trước mắt.Thiên quân Lâm Uyên chuyển con ngươi, để cho nữ xương khô rời đi trước.Sau đó, tiếp tục ôm Tư Căng, không để ý áo choàng thiên quân ngăn nắp sạch sẽ của mình, ôn nhu vì Tư Căng trừ bỏ vết bẩn trên người, từng chút từng chút, lau đi mồ hôi trên trán cậu, nước mắt nơi khóe mắt.Củng cố thần hồn của cậu.

Vừa làm những thứ này, vừa tựa vào bên tai Tư Căng, ôn nhu khuyên "Căng Căng, ngươi tin ta, đó không phải là lỗi của ngươi."

"Những thiên thần đó ta đều dựng bia mộ cho mỗi một người bọn họ, những ngày ngươi ngồi tù đó, ta mỗi ngày đều sẽ đi tảo mộ, tế bái, chuộc tội."

"Bọn họ sớm thì nhận được siêu độ lại vào luân hồi."

"Bọn họ nói với ta, bọn họ tin tưởng nguyên soái của bọn họ."

"Bọn họ biết, nguyên soái của bọn họ cũng bị che mắt,""Bọn họ cũng tôn kính nguyên soái của bọn họ, bởi vì Căng Căng của ta không phải là tội phạm, là một anh hùng chân chính sáng lập hòa bình Thiên giới."

"Thần minh của ta vốn nên kiêu ngạo, cho tới bây giờ đều không cần tự trách."

Y vừa nói, vừa chậm rãi rót thần lực vào trong thân thể Tư Căng.Trấn an tâm tình của cậu, tựa hồ cũng muốn thôi miên cậu.Dần dần, hô hấp của Tư Căng trở lại bình thường, có thể từ trong tan vỡ cực độ lưu động một tia lý trí.Y nâng tay sức cùng lực kiệt, nắm chặt cổ tay Lâm Uyên, giọng khàn khàn nói: "Không nên."

"A Uyên không nên, không nên thôi miên ta."

"Ta...

Ta sợ hãi."

Tư Căng cả đời kiêu ngạo tự phụ, rất ít biểu hiện ra ngoài sợ hãi của mình rõ ràng như thế.Nhưng có mấy lời ở trong lòng nghẹn lâu rồi, chỉ cần có một thời điểm mấu chốt đánh vỡ áp lực kéo dài, thì sẽ giống như trút hết như lũ lụt, liên tục tuôn trào không ngừng.Cậu tựa vào đầu vai Lâm Uyên, hơi hơi há mồm: "Năm trăm năm ở ngục giam thiên thần, ta mỗi lần nhắm mắt lại thì sẽ thấy một vạn thiên thần chết đi kia, bọn họ trách cứ ta, trách cứ ta dốt đặc cán mai và không có năng lực."

"Có người, thậm chí vươn tay máu tươi nhễ nhại đòi mạng với ta."

"Ta không dám nhắm mắt, nhắm mắt lại, là có thể thấy địa ngục không ranh giới..."

"Tốt, vậy thì không nhắm mắt."

Lâm Uyên ôn hòa, đề nghị: "Ta dẫn ngươi đi nghỉ ngơi, được không?"

"Ừm."

Một lúc lâu, Tư Căng trì độn gật đầu.Tùy ý Lâm Uyên ôm ngang lên, vững bước bước vào nhà thờ thần tình yêu.Nóc nhà thờ, thần tình yêu rõ ràng đã nhận ra nguy cơ, vội vàng dùng thần lực bày binh bố trận bố trí phòng vệ.Chưa từng nghĩ, sát trận hắn lưu lại đem hết toàn lực, ở trước mặt Lâm Uyên, thùng rỗng kêu to.Thiên quân bảo vệ thần minh của y, từng bước một, không chút kiêng kỵ đi vào nhà thờ thần tình yêu, tìm được phòng nghỉ cao cấp nhất.Sau khi đặt Tư Căng nằm trên giường tốt, lập tức phóng ra một đạo thần lực.Không cần mặt đối mặt ra tay, trong khoảnh khắc liền gỡ bỏ toàn bộ thần lực của thần tình yêu.Lại vây thần tà ác tàn phế kia ở trong lồng giam thần lực chế tạo, chờ Tư Căng tốt rồi, giao cho em ấy thẩm phán lăng trì.Đến lúc này, thiên binh trú đóng ở điện thiên quân Thiên giới mới từ từ nhận ra kêu rên lên tiếng."

Xong rồi —— ""Ý thức chính của thiên quân hạ phàm rồi —— ""Thần lực của y quá mạnh mẽ, vị diện sẽ bị tan vỡ —— "===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg9 Tg11


CHƯƠNG 0447: LỜI THỀ CỦA THẦN TÌNH YÊU 38EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Người người Thiên giới đều biết, thiên quân tân nhậm là một người không được kiên nhẫn.Lại không biết, y phát huy tiêu chuẩn kép đến cực hạn.Y không chút kiêng kỵ đi lại ở nhà thờ thần tình yêu, không chút khách khí dặn dò toàn bộ thuộc hạ thần tình yêu gian khổ đào tạo, chỉ chốc lát sau, liền làm một chén cháo ý dĩ*.Cố ý nhiều thêm chút mật ong, Căng Căng yêu thích ngọt.Sau đó, mới ngồi trở lại bên giường Tư Căng, lấy ra giọng điệu dỗ bé, từng miếng từng miếng đút cậu ăn.Miệng lưỡi của tiểu thiên quân đều sắp mài khô rồi, đại nguyên soái mới tốt xấu ăn hết nửa chén cháo.Lâm Uyên kiên trì vì Tư Căng lau tốt miệng, mang cậu đi tắm rửa.Nhịn xuống bản năng của LSP* giúp người thay xong áo ngủ, mới lại cẩn thận từng li từng tí thả người xuống, đắp kín mền.* LSP 老色批 (lǎo sè pī) lão già dêLúc đứng dậy, mới phát hiện đèn của nhà thờ thần tình yêu quá mức chói mắt, sòng phẳng để cho các quỷ quái tìm mấy cây nến, đặt ở đầu giường Tư Căng.Làm xong những thứ này, bản thân mình mới nằm ở bên cạnh người Tư Căng, ôn nhu sờ sờ đầu cậu, hỏi."

Còn chưa ngủ sao?"

Tư Căng lắc đầu, khiều một đoạn áo choàng của y, thuận miệng nhắc một đề tài: "Trong ấn tượng của ta, áo choàng thiên quân hình như là màu xanh trắng, của ngươi...

Làm sao là màu đen?"

"Bởi vì ta cảm thấy ngươi giết lão thiên quân xong, thì không thích màu trắng, cho nên tự mình làm một kiểu dáng mới, đẹp mắt không?"

"Không phải là đẹp mắt, là đẹp trai."

Tư Căng khen: "Đẹp trai đến ta đều không thể dời mắt được, vừa nhìn thì muốn nhìn cả đời."

Có vài người, bản lĩnh trêu người là trời sinh.Mặc dù đã đáng thương không dám ngủ, lời buột miệng nói ra, vẫn là để cho người ta nhịn không được tim đập dồn dập.Lâm Uyên thừa nhận, bản thân mình tương đối chất phác, ở trên điểm này thực sự không so được với cậu.Chỉ lại cúi đầu hôn tiểu yêu tinh trêu người không phụ trách một cái, nói về việc bản thân mình giúp đỡ Tư Căng chuộc tội, chuộc năm trăm năm.Rõ ràng đã là chí tôn Thiên giới, nhưng vẫn là phải quỳ gối thấp kém trước mặt toàn bộ thiên thần chết đi, tế bái, siêu độ, thay thần minh của y chuộc tội."

Kỳ thực, bọn họ đều không trách ngươi, những chuyện kia ta đã thay ngươi làm xong.

Bảo bối của ta, không cần thấp kém như thế."

Tư Căng không nói được một lời, chỉ kiên trì nghe, nghe xong lại hỏi: "Vậy lúc năm trăm năm, ở trong ngục giam thiên thần, ta mỗi khi không kiên trì nổi, người ôm ta, là ngươi sao?"

"Đúng vậy."

Lâm Uyên trả lời: "Đều là nhịn không được lén ôm, hy vọng ngươi không nên tức giận."

"Vậy ngươi là lúc nào, thích ta chứ?"

"Không nói cho ngươi, chờ ngươi trở về Thiên giới đồng ý kết hôn với ta rồi hãy nói, sớm nói, ta thì lỗ vốn rồi."

Hai người một người một câu tiến hành đối thoại vô cùng ấu trĩ.Mãi cho đến sau nửa đêm, Tư Căng mấy lần buồn ngủ, nhưng vẫn là bị sợ hãi nơi đáy lòng làm tỉnh lại.Tựa hồ lại đang ẩn giấu tâm tư, không muốn để cho Lâm Uyên biết.Lâm Uyên nhịn không được, lại hỏi một câu: "Còn chưa ngủ sao?"

Tư Căng cũng lắc đầu."

Vậy..."

Lâm Uyên không có biện pháp, nghiêng người tới gần thần minh của y, giọng nói áp lực khàn khàn vang lên: "Căng Căng, ta thật vất vả xuống một chuyến, cho chút ngon ngọt, có được hay không?"

Ánh nến mờ nhạt dập dềnh, trong đêm tối, ánh mắt tiểu thiên quân tỏa sáng.Tiếng tim đập tăng tốc vang lên, rơi vào trong lỗ tai Tư Căng, lay động tâm tình cậu.Tư Căng biết, tuy rằng bọn họ đã có qua rất nhiều lần, nhưng với ý thức chủ, vẫn là lần đầu.A Uyên đang khẩn trương.Lúc y khẩn trương, bản thân mình không nhẫn tâm cự tuyệt.Vì vậy Tư Căng gật đầu, ngoan ngoãn nằm tốt.Không phải là cậu không muốn tranh thủ quyền chủ động, là thật sự không có sức lực.Thấy dáng vẻ của cậu, Lâm Uyên lại lắc đầu, cưng chiều nói: "Không, vẫn là trở mình đi, bằng không thì quá mệt mỏi."

Tư Căng:...Cậu còn sinh bệnh đấy, như thế...

Thích hợp sao?Nhưng, quan tâm đến eo đáng thương của mình, Tiểu Yêu lại không ở, vẫn là xoay người qua...===---0o0o0o0---===* cháo ý dĩ 薏米粥

---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg9 Tg11


CHƯƠNG 0448: LỜI THỀ CỦA THẦN TÌNH YÊU 39EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Ý thức Tư Căng tan rã, cả người đổ mồ hôi.Cậu cảm thấy mình tựa như một con cá bất lực, rơi vào trong tay đầu bếp, chỉ có thể mặc cho người "Chiên xào rim rán".Nhưng bất đắc dĩ "đầu bếp" kia ôn nhu lại đáng hận.Chậm rãi dằn vặt, từ từ xâm lấn, chậm chạp không chịu cho cá một chút vui vẻ.Không biết qua bao lâu, đầu Tư Căng lờ mờ.Hai tay cậu gắt gao túm gối đầu.Nước mắt hạ xuống từng tí....Giữa mơ mơ màng màng, một dòng nước ấm, chảy qua.Tư Căng biết, đây là dấu hiệu kết thúc.Lúc này, ý thức của thần minh cuối cùng cũng mơ mơ màng màng đến cực hạn.Nhắm mắt, tùy ý bản thân mình bất tỉnh mất.Đến lúc này, Lâm Uyên mới đứng dậy, ôm người đi rửa mặt.Vì phòng ngừa Tư Căng phát sốt, còn cố ý dùng thần lực rửa sạch cậu không nhiễm một hạt bụi.Đã đổi mới ga trải giường và chăn.Lúc này mới yên tâm thả người về lại.Rồi sau đó, đưa tay ở trán cậu điểm hai điểm thần lực, phòng ngừa thiếu niên mơ thấy ác mộng.Lúc này mới hạnh phúc nằm trở về bên người Tư Căng, nắm chặt một cái tay của cậu, nhắm mắt ngủ....Tư Căng ngủ một giấc thật tốt.Lúc lại tỉnh lại, trời vẫn là tối.Thiếu niên mở mắt, thấy Lâm Uyên bưng mấy dĩa thức ăn đi vào, đặt ở đầu giường cậu.Món ăn ngọt mà không ngấy.Tư Căng ngồi dậy, trên người đã thoáng có chút sức lực.Cậu hỏi: "Ta ngủ bao lâu?"

Lâm Uyên trả lời, giọng điệu nhạt nhẽo lại ôn nhu: "Một ngày mà thôi, Căng Căng quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi."

"Là chính ngươi bất tỉnh, ta không có thôi miên ngươi."khi nói chuyện, đã gắp tốt món ăn đưa đến bên người cậu.Tư Căng cúi đầu ăn cơm, tự hỏi hôm qua tất cả Lâm Uyên nói với mình.Càng ăn càng cảm thấy A Uyên lỗ vốn rồi.Hơn nữa, lỗ vốn cực kỳ."

Ngươi như vậy..."

Cậu để đũa xuống, dừng một chút mới kìm tốt ngôn ngữ hỏi: "Ngươi trước đó biết ta cũng sẽ thích ngươi sao?

Nếu như không biết, tại sao muốn vì ta...

Làm nhiều như vậy..."

Ở Tư Căng xem ra, tất cả nghiệt nợ đều là một tay bản thân tạo thành.Cậu không đáng thương xót, cũng không cần đồng cảm.Cậu là đàn ông, được các thiên thần tôn một tiếng nguyên soái, thì nên tự mình chịu.Cho nên vất vả chịu trước đây, cậu đều im lặng không nói với ai ngay cả Ngọc Yến đều không nói.Nhưng A Uyên...Tư Căng còn không có nghĩ xong, Lâm Uyên mở miệng lần nữa trả lời: "Kỳ thực chuyện tình cảm như vậy vốn chính là không công bằng, ta yêu thích ngươi, ta nguyện ý vì ngươi làm những chuyện kia, chỉ cần trong lòng ngươi có thể dễ chịu một chút, ta thì coi như ở trước mặt một vạn thiên thần đó quỳ năm trăm năm mỗi ngày thăm viếng, cũng vui vẻ chịu đựng."

"Cái giá ta trả, vốn chính là không cầu trả lời thuyết phục, vậy nên chuyện ngươi có thích ta hay không, căn bản không quan trọng."

"Bởi vì người nguyện lòng móc ra chân tình trước là ta, ngươi có đón nhận hay không là chuyện của ngươi, ngươi đáp lại ta thế nào, cũng là chuyện của ngươi..."

"Vậy ngươi nghĩ muốn báo đáp gì chứ?"

Tư Căng nâng con ngươi, nghiêm túc nhìn y.Chưa từng nghĩ, cái nhìn này lại làm cho tiểu thiên quân uy vũ bất phàm nhìn hoảng sợ rồi.Y lập tức khẩn trương đứng lên, đi tới bên người Tư Căng giải thích: "Căng Căng, tình cảm không phải là vật trao đổi vật, ý tứ ta mới vừa nói không phải là muốn ít đồ với ngươi..."

Thật là, đều trách miệng y đần.Cuộc sống đã qua của Căng Căng hết sức vất vả rồi, còn muốn để cho cậu hiểu lầm những thứ này.Lâm Uyên hít sâu một hơi, chỉnh lý tâm tình đang muốn lại giải thích, thì thấy Tư Căng kéo tay y lại.Tay của thần minh có chút lạnh, nhưng rơi vào trong lòng Lâm Uyên, lại là nóng hổi.Trong lúc ngây người, nghe Tư Căng mở miệng: "Nhưng ta yêu ngươi, ta cũng muốn cho ngươi ít thứ."

"Cho ngươi tình yêu, cho ngươi trái tim, cho ngươi linh hồn, cho ngươi con người, cho ngươi tín ngưỡng, mạng cũng...

Ưm..."

Tư Căng lại muốn đi nói tiếp, lại bị Lâm Uyên chặn môi."

Xuỵt ——" Lâm Uyên ở bên tai Tư Căng nhắc nhở: "Ta không muốn mạng của ngươi, ta muốn nghìn năm vạn năm vĩnh viễn ở bên nhau với ngươi."

"Được."

Tư Căng mặc cho y ôm, biết nghe lời phải trả lời: "Chỉ cần ngươi muốn, miễn là ta có."

"Nguyên soái của ta a."

Lâm Uyên lẩm bẩm một câu, nhịn không được lại ôm chặt Tư Căng.Thân thể bởi vì câu tỏ tình hết sức chân thành kia của cậu khơi lên biến hóa, trái tim đập ầm ầm điên cuồng.Y trong chốc lát nhịn không được, lần thứ hai đánh ngã Tư Căng, trên cao nhìn xuống cậu."

Ngươi đây là thật sự muốn, lấy đi mạng của ta a..."===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:A a a a!

Uyên (nguyện) Căng (cảnh) tình yêu tuyệt đẹp!---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg9 Tg11


CHƯƠNG 0449: LỜI THỀ CỦA THẦN TÌNH YÊU 40EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tư Căng quay đầu, giọng nói ôn hòa cự tuyệt."

Không muốn."

Dừng một chút, lại nhàn nhạt bồi thêm một câu."

Có chút...

Chịu không nổi."

Giọng điệu vừa kinh sợ lại trêu chọc.Rơi vào trong tai Lâm Uyên, lại thành tán thành kiểu khác với "Năng lực" của y.Y trầm thấp cười, đưa tay xoa eo Tư Căng.Thần lực ấm áp chậm rãi rót vào, hỏi: "Còn đau a?"

Tư Căng lắc đầu: "Không đau, nhưng nó sợ ngươi."

Cậu đưa tay đẩy tiểu thiên quân ra, xoay người chiếm cứ quyền kiểm soát.Ngón tay thon dài khẽ trêu chọc cánh môi của người đàn ông.Con mắt hoa đào hơi hơi cong lên, phong lưu mê hoặc.Cậu thì cái tư thế này, nhàn nhạt nói chuyện với tiểu thiên quân: "Thần hôm qua xin tha, cầu quân thượng khai ân tha mạng, nhưng quân thượng chính là không chịu..."

Lâm Uyên tâm trạng kéo căng, đưa tay ôm chặt cậu giải thích: "Đây còn không phải là bởi vì ngươi không chịu ngủ, ta không dám thôi miên ngươi, chỉ có thể như vậy...

Ép ngươi nhắm mắt."

Tư Căng:...Hắn mới vừa muốn nói cái gì, thì cảm giác sức mạnh Lâm Uyên ôm cậu bỗng nhiên tăng thêm.Cả người thua ở trên người tiểu thiên quân.Thanh âm trầm thấp ôn nhu của người đàn ông vang lên lần nữa: "Ta xin lỗi ngươi, xin lỗi, làm bồi thường, ta sẽ nói cho ngươi biết một bí mật."

Tư Căng giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng thần hồn cậu mới vừa vững chắc cũng không phải là đối thủ của ý thức chủ thiên quân.Cuối cùng, không thể làm gì khác hơn là lặng yên không tiếng động, ngoan ngoãn tựa vào trên người Lâm Uyên, vừa nghe tim đập có lực của y, vừa hỏi: "Bí mật gì?"

"Về nguyên chủ của những vị diện ngươi xuyên qua này."

Nói đến đây, Lâm Uyên đưa tay, tỉ mỉ lại ôn nhu xoa xoa vành tai Tư Căng.Đây là bí mật lúc làm bạn với Tư Căng ở ngục giam thiên thần trong thời gian năm trăm năm của y thì phát hiện.Chỉ cần như vậy, Tư Căng là có thể cảm giác được cảm giác an toàn, tâm tình cũng có thể rất dễ được trấn an.Khẳng định hô hấp của Tư Căng còn tính là bình ổn, mới tiếp tục nói: "Những nguyên chủ này kỳ thực đều là chuyển thế của những thiên thần bị ngươi lỡ tay làm bị thương đó."

"Ta tốn năm trăm năm siêu độ những thiên thần đó, đưa bọn họ đến ba nghìn vị diện, nhưng trong đó có vài người qua cũng không tốt."

"Trong thời gian ngươi chịu hình phạt, kỳ thực, vẫn luôn đang thay bọn họ minh oan."

"Ta đang thay ngươi chuộc tội, ngươi cũng vẫn luôn chuộc tội."

"Cho nên, Căng Căng, ngươi rất tốt, ngươi không có sai, sai là lão thiên quân tổn hại thần mạng kia, không quan hệ gì với ngươi."

"Thần minh của TA, cho tới bây giờ đều không xem sự kiện kia trở thành tâm ma..."

Nói đến đây, Lâm Uyên bỗng nhiên ngừng nói.Bởi vì môi hơi lạnh của Tư Căng đặt lên môi y.Tỉ mỉ cảm thụ, có thể cảm thấy môi Tư Căng đang run nhè nhẹ.Cậu cúi đầu hôn Lâm Uyên.Cùng lúc, đưa tay che kín mắt y.Không biết qua bao lâu, Lâm Uyên cảm giác một giọt chất lỏng lành lạnh nện ở gò má mình.Hình như là nước mắt của Căng Căng...Nghĩ đến đây, nội tâm thật vất vả bình phục, lại dâng lên một trận đau đớn khó có thể chịu đựng.Giọt nước mắt này, Căng Căng kìm nén năm trăm năm a.Lúc hạ xuống cuối cùng, vẫn như cũ cản trở mắt y, không cho y thấy.Y ôm chặt Tư Căng, ôn nhu lại cường thế hôn trả lại.Y bỗng nhiên có chút ảo não, nghĩ ——Nếu như mình có thể sinh ra sớm mấy trăm năm thì tốt rồi.Như vậy liền có thể ở khi Căng Căng còn nhỏ bảo vệ tốt cậu.Nói cho cậu: "Có ta ở đây, ngươi không cần hiểu chuyện như vậy, mạnh mẽ như vậy ".Không biết qua bao lâu, Tư Căng cuối cùng thả Lâm Uyên ra.Cúi đầu, vùi đầu ở bên tai Lâm Uyên, thoải mái thở phào nhẹ nhõm.Ngừng phút chốc, lại nhịn không được hôn đầu lỗ tai Lâm Uyên một cái.Sau đó, thần minh được khoan thứ cuối cùng mới có tinh thần can đảm há mồm: "A Uyên, cảm ơn ngươi, xuất hiện ở trong sinh mệnh ta."

"Cho ta tinh thần can đảm sống sót một lần nữa."

Tỏ tình chân thành tha thiết nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.Trái tim Lâm Uyên bỗng nhiên bỏ lỡ một nhịp, vạn loại tâm tình áp lực trong nháy mắt bùng phát.Bỗng nhiên xoay người, vây thần minh của y ở trong khuỷu tay.Giọng áp lực, ánh mắt sáng quắc."

Một lần, thì một lần có được hay không?"

"Ta không thể ở vị diện quá lâu, sáng mai, nhất định phải rời khỏi rồi..."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg9 Tg11


CHƯƠNG 0450: LỜI THỀ CỦA THẦN TÌNH YÊU 41EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Mạch suy nghĩ của Tư Căng không khỏi bị kéo trở về tối hôm qua.Tuy rằng cậu ngất đi, nhưng đó là bởi vì thần hồn yếu ớt, lại không dám nhắm mắt đi vào giấc ngủ, thực sự mệt cực kỳ.Nhưng hình như còn rất...

Cái kia.Hơn nữa, A Uyên vì cậu sửa kiểu dáng áo choàng thiên quân, sửa quy củ Thiên giới, thậm chí ở năm năm trăm quỳ gối trước mộ thiên thần đó, đang đáng thương cầu cậu.Tư Căng hơi hơi ngưng mày: "Các ngươi những người làm thiên quân này, có phải đều bắt nạt ta thành thật hay không?"

"Không, chỉ có ta có thể bắt nạt."

Lâm Uyên hạ giọng, cúi đầu tựa vào trên vai Tư Căng, lại chậm chạp không có nói tiếp.Y vẫn như cũ đang hỏi thăm, trong giọng nói thêm chút ý tứ hàm xúc làm nũng: "Có thể không?

Căng Căng."

"Chờ ta đi rồi, ngươi lại xử tệ Mặc Lâm Uyên, có được hay không?"

Tư Căng cảm thấy ý thức chủ thật ác độc, ngay cả bản thân đều hố.Nhưng cậu thực sự chịu không nổi A Uyên làm nũng như vậy ở trước khi đi.Dứt khoát gật đầu, thành thạo quay người sang.Lâm Uyên xoay người nằm xuống, nằm ở bên cạnh người Tư Căng.Khẽ ôm lấy cậu."

Căng Căng."

Lâm Uyên mở miệng: "Ta yêu ngươi."

Dứt lời, Tư Căng không nên làm sao trả lời, một tiếng kêu không tự chủ, liền bị ép thốt ra."

A Uyên!!"

"Ta ở đây."

Lâm Uyên mở miệng: "Ta ở đây Căng Căng, ta vẫn luôn ở đây."......Tư Căng thống thống khoái khoái khóc một trận.Mượn nguyên do không thể nói, không che giấu thêm rơi nước mắt.Nói cho bản thân mình: buông xuống đi.Toàn bộ tội nghiệt A Uyên đã thay ngươi chuộc xong rồi, hà tất lại túm điểm kia đi qua, dằn vặt bản thân mình, cũng dằn vặt người yêu ngươi chứ?Có lẽ biết Tư Căng cần một lý do phát tiết, Lâm Uyên vẫn luôn hết sức ôn nhu, cũng không có giúp cậu lau đi nước mắt nơi khóe mắt.Nước mắt đau đớn như thế, Căng Căng không muốn để cho y thấy.Vậy y coi như không, coi như nhìn không thấy.......Sau khi gió êm sóng lặng, Lâm Uyên ôm Tư Căng tắm, lại tỉ mỉ thả người về, đắp kín mền.Ôm cậu từ phía sau, nhịn không được hôn đầu lỗ tai hơi đỏ của cậu một cái.Tư Căng, Tư Căng...Chiến thần Thiên giới không gì làm không được kia.Tướng quân cao cao tại thượng đã từng cứu y kia.Thần minh y từ lúc đó thì bắt đầu ngửa mặt trông lên này, cuối cùng rơi vào trong ngực y.May mắn biết bao.Tư Căng thì mặc cho y ôm như thế, vươn tay của mình, chậm rãi, chậm rãi nắm chặt tay Lâm Uyên.Thì nhẹ nhàng nắm như thế.Không biết làm sao, bỗng nhiên thì sinh ra một loại cảm giác rối loạn dường như đã có mấy đời.Cậu cùng sinh với trời đất, sức mạnh vô địch.Lúc nào, vậy mà cũng học được biểu diễn yếu đuối với một người khác?Nếu là lại sớm năm trăm năm, bản thân mình khi đó, nhất định sẽ chướng mắt mình bây giờ đi?Nhưng hai người hình như thực sự so với một người, dễ dàng nhiều.Tư Căng dần dần ngủ, Lâm Uyên nhưng vẫn không bỏ được nhắm mắt.Cơ hội có thể trực tiếp ôm được thần minh như vậy quá ít, làm sao nhìn đều nhìn không đủ.Thời gian từng giây từng phút trôi qua.Dần dần, tóc đen biến trở về tóc bạc.Áo choàng thiên quân màu đen biến trở về áo đỏ màu máu của ác ma.Đuôi ác ma dần dần hiện ra.Tiểu thiên quân cầm đi đoạn trí nhớ lúc ý thức chủ ở kia.Cho nên, ký ức của Mặc Lâm Uyên còn ở lại trong vùng sương mù kia.Còn không có phản ứng kịp bản thân mình ở nơi nào, lập tức chỉ ngây ngốc ôm chặt Tư Căng, khuyên: "Bảo bối, đó không phải là lỗi của em."

Tư Căng bị một tiếng này đánh thức, quay đầu, ôm Mặc Lâm Uyên ngây người vào vào trong lòng."

Tôi biết, tôi tỉnh rồi."

Nói, đưa tay xoa vết thương bị mình lỡ tay làm bị thương kia trước ngực y, hỏi: "Còn đau không?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg9 Tg11


CHƯƠNG 0451: LỜI THỀ CỦA THẦN TÌNH YÊU 42EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Lúc tỉnh lại, đầy đầu Mặc Lâm Uyên đều là Tư Căng, căn bản không kịp quan tâm những cái khác.Bây giờ được Tư Căng nhắc nhở như thế, mới chú ý tới biến hóa của cảnh vật chung quanh.Tựa hồ...

Đến nhà thờ thần tình yêu rồi.Địa điểm kia vừa quen thuộc, lại hận đến tột cùng.Lúc này bảo vệ Tư Căng ở trong lòng, cảnh giác nhìn chung quanh một vòng.Sau khi xác nhận không có nguy hiểm, mới thở phào nhẹ nhõm, đổi giọng đáp lại: "Đau..."

Vẻ mặt Tư Căng chau lại thật chặt.Cho rằng là ý thức chủ tiểu thiên quân không khôi phục tốt vết thương của Mặc Lâm Uyên, chuẩn bị lại dùng thần lực vì y chữa trị, thì lại nghe Mặc Lâm Uyên mở miệng."

Trước đây tôi thường nghe người ta nói, hôn có thể ngừng đau."

"Cho nên Căng Căng, có thể hôn tôi nhiều chút được không?"

Tay chuẩn bị chữa thương cho người ta của Tư Căng dừng lại.Trong mắt đau lòng hoàn toàn không có, đẩy Mặc Lâm Uyên ra ngồi dậy, nhàn nhạt mở miệng."

Tiếp tục đau đi, đau chết đáng đời."

Mặc Lâm Uyên:...Trêu đùa lưu manh bị bà xã ghét bỏ rồi làm sao làm?Online chờ, rất gấp.Thấy Tư Căng ngồi day65, ác ma hoàn toàn không có biện pháp.Sau khi cũng đứng lên theo, đổi sang một một đề tài; đứng đắn."

Căng Căng, đây là chuyện làm sao?"

"Chúng ta không phải là ở rừng rậm sương mù dày đặc sao?

Tại sao đến nơi này?"

Tư Căng không biết ý thức chủ mang đi toàn bộ ký ức.Cho rằng tiểu thiên quân ít nhất sẽ lưu lại một chút dấu vết cho bản thân mình ở vị diện này, để cho Mặc Lâm Uyên sáng tỏ sự thật khách quan đã xảy ra.Thì không chút khách khí trả lời: "Là anh dẫn tôi tới chỗ này.

Anh đánh thức tôi, thả tôi tới chỗ này nghỉ ngơi."

"Biết rõ còn hỏi, không nên kiếm cớ lôi kéo làm quen với tôi, tôi không để mình bị đẩy vòng vòng."

"Là...

Sao?"

Mặc Lâm Uyên đích xác không nhớ nổi.Trí nhớ của y ở sau khi ôm chặt Tư Căng ở rừng rậm sương mù dày đặc, thì cắt đứt rồi.Làm sao nhớ lại đều là trống rỗng.Ký ức quy nhất, chính là dáng vẻ kia của Tư Căng, trái tim đau đến đều nát rồi.Thầm nghĩ không để ý tất cả ôm chặt cậu, cái khác...Đang cân nhắc, thì thấy Tư Căng bỗng nhiên xoay người lại nhìn hướng mình.Ác ma chìm đắm ở trong ký ức trong nháy mắt đụng phải con mắt hoa đào phong lưu xinh đẹp.Trái tim giống như bị đánh trúng, không để ý trường hợp nhảy dựng lên ầm ầm.Tư Căng từ trong giọng nói của y phát hiện khác thường, nâng con ngươi, nghiêm túc nhìn Mặc Lâm Uyên.—— nhìn tư thế, thì biết là ý thức chủ hoàn toàn mang đi một đoạn hồi ức kia, một chút cũng không chịu cho Mặc Lâm Uyên một chút.Nói cách khác, Mặc Lâm Uyên vừa bị thương, lại bị lừa gạt che mắt.Thoạt nhìn ngây ngốc ngẩn người.Đáng thương lại tủi thân.Xong rồi, Tư Căng nhẹ nhàng thở phào một cái, nghĩ: Kia là A Uyên nhà cậu.Ý thức chủ không đau lòng, cậu đau lòng.Vì vậy, nâng tay xoa xoa ngực Mặc Lâm Uyên.Từ góc nhìn Mặc Lâm Uyên nhìn lại, thần minh của y rũ đôi mắt xuống, lông mi nhỏ dài rậm che đậy hơn phân nửa tâm tình trong mắt.Tay phải nghiêm túc đặt ở miệng vết thương đã khép lại của y, tựa hồ là đang vì y kiểm tra vết thương.Phút chốc sau, trịnh trọng mở miệng: "Xem ra, A Uyên thật sự là bị thương nặng rồi, ngay cả việc mình đã làm đều không nhớ rõ."

"Xin lỗi, cho anh thêm phiền phức rồi."

Giọng điệu tinh tế của Tư Căng lộ ra vài phần tự trách, lại một lần nữa lôi trái tim Mặc Lâm Uyên lên.Ác ma không biết bản thân mình rơi vào "bẫy rập" thần minh tỉ mỉ đan ra, nhướng mày oán giận bản thân mình ——Thật là, đã qua thì đã qua rồi, nhàn rỗi không chuyện gì nghi vấn những thứ này làm cái gì?Căng Căng không có việc gì mới là quan trọng nhất.Bây giờ lại muốn khiến cho cậu tự trách.Mặc Lâm Uyên dừng một chút, mới vừa muốn mở miệng nói xin lỗi, thì thấy Tư Căng hơi hơi nhón chân, hết sức ôn nhu chặn môi y.Mặc Lâm Uyên ngẩn ra, tim đập gia tốc cực nhanh.Một lúc lâu, Tư Căng mới buông y ra, hỏi: "Hiện tại thế nào?

Vết thương còn đau không?"

Mặc Lâm Uyên lúc này mới nhớ lại lúc nãy mình đã nói "hôn hôn liền hết đau".Lúc đầu cho rằng Căng Căng sẽ không nghe theo y, bây giờ lại...Ác ma dừng lại phút chốc, đối mặt thần minh khó có được ôn nhu, bỗng nhiên thì muốn được đằng chân lân đằng đầu một chút.Y đưa tay giữ chặt Tư Căng, làm nũng nói: "Còn có chút xíu đau, làm sao làm?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
X Xuyen Nhanh Ki Chu Dien Ro Lai Lam Sup Do Noi Dung Vo Kich Roi Tg9 Tg11


CHƯƠNG 0452: LỜI THỀ CỦA THẦN TÌNH YÊU 43EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
"Làm sao làm?"

Tư Căng lặp lại một lần, khẽ thở hổn hển mấy cái, ôm lấy cổ Mặc Lâm Uyên, đè y xuống.Lần thứ hai hôn lên.Cùng lúc, đưa tay ôm lấy đuôi y...Động tác này vô cùng mạnh dạn.Câu Mặc Lâm Uyên đến ngay cả hôn đều mang vài phần tính công kích.Thanh âm của ác ma kìm nén lại trêu người: "Căng Căng, nếu không phải là không hợp thời, tôi thật sự bây giờ thì muốn..."

"Nơi này là lầu một nhà thờ thần tình yêu."

Thừa dịp khoảng trống tách ra, Tư Căng bỗng nhiên chuyển đề tài: "Anh đã nói, lúc tới đây, sẽ kể chuyện xưa của anh cho tôi."

"Cho nên bây giờ, muốn nói sao?"

Lời này giống như một chậu nước lạnh, tưới nguội ý nghĩ trong nháy mắt nóng lên của Mặc Lâm Uyên.Y quay đầu, vẻ mặt đổi mấy lần, tựa hồ nhiều hơn vài phần kiêng dè.Kinh ngạc nhìn chằm chằm ngoài cửa.Nửa ngày, mới giống như là hạ rồi quyết định to lớn gì rồi, nắm chặt tay Tư Căng, nói: "Thì ở ngoài cửa, tôi dẫn em đi xem."

"Yên tâm."

Tư Căng nắm chặt tay y lại, một chữ một nhịp: "Yêu anh."

"Sẽ không không muốn anh."

Tuy rằng đã sớm biết đáp án, nhưng nghe được tỏ tình chính miệng Tư Căng nói ra, vẫn là sẽ nhịn không được cảm động.Bởi vì hai câu đơn giản, Mặc Lâm Uyên hoàn toàn có tinh thần can đảm đối mặt quá khứ.Y hít sâu một hơi, kéo Tư Căng ra căn phòng, đi xem bích họa bên ngoài.Mấy bức bích họa liên tục cùng một chỗ là qua lại của y và thần tình yêu.Đại khái giảng thuật quá trình Mặc Lâm Uyên nhẫn tâm phản bội, làm bị thương thần tình yêu, sa đọa thành ma.Thần tình yêu tấm lòng nhân hậu, mấy lần khuyên can đều không làm nên chuyện gì.Cuối cùng, chỉ có thể nhẫn tâm trục xuất Mặc Lâm Uyên tế ti đầu tiên ra khỏi nhà thờ, cũng đoạn tuyệt có quan hệ."

Chuyện xưa ban đầu là, tôi không quen nhìn thần tình yêu lấy tà thuật biến nhân gian thành địa ngục, khống chế thiên sứ, thậm chí ăn trộm thần lực của tổng lãnh thiên thần."

Mặc Lâm Uyên mở miệng, giống như là muốn đào nút thắt trong lòng nhiều năm của mình.Mỗi chữ mỗi câu, trân trọng vô cùng.Trong hơn hai trăm năm bị hiểu lầm, đây là lần đầu tiên y giải thích quá khứ chân thực của mình người khác.Bởi vì y rõ ràng, những người khác, bất kể là thiên sứ, ác ma, hay là tín đồ loài người của nhà thờ tín đồBọn họ càng nguyện ý tin tưởng bích hoạ, mà không phải là y.Nói ra, ngoại trừ tăng thêm trò cười, không có một chút có ích.Nhưng Căng Căng không giống vậy,Căng Căng sẽ kiên định không do dự tin tưởng y, đồng thời, giúp, đoạt lại tất cả y vốn nên có.Mặc Lâm Uyên tiếp tục giải thích: "Tôi khi đó trẻ tuổi khí thịnh, không đè ép được ý nghĩ đáy lòng, đi tìm thần tình yêu lý luận, khuyên hắn thu tay lại."

"Ngày nào đó, trong thần điện tầng cao nhất của nhà thờ chỉ có hai người bọn họ, thần tình yêu nghe xong khuyên can của tôi cự tuyệt không ân hận, còn tức giận chê tôi cổ hủ, ở trên người ta hạ nguyền rủa."

"Nhưng ở sau khi hạ bùa chú cho tôi, tự mình làm mình bị thương, báo cho mọi người biết là tôi tổn thương hắn, là tôi lòng muông dạ thú, tôi tự mình sa đọa."

"Thậm chí ở nơi này, lưu lại những bích họa này, để cho tôi ở trong thiên sứ thành trò cười vô cùng lớn..."

Đang nói, chợt nghe "Rầm" một tiếng.Bích hoạ toàn bộ bể nát.Tiếng vang thật lớn chấn động nhà thờ từ trên xuống dưới.Các tùy tùng của thần tình yêu sớm thì bị tiểu thiên quân làm sợ, càng là giống như chim sợ cành cong.Bị một kích bất thình lình này của Tư Căng dọa sợ đến kêu loạn á á, nước mắt chảy ròng.Vội vàng đóng cửa phòng, trốn ở trong phòng của mình run lẩy bẩy.Tư Căng thu hồi thần lực, đôi mắt đẹp ngạo nghễ tà ác khoe khoang, mở miệng ngông cuồng tự cao tự đại."

Có ít thứ nếu chọc anh không vui, còn giữ lại làm gì a?

Phá huỷ là được."

"Còn có một ít người chọc anh không vui, cũng có thể phá huỷ."

Nói, nâng con ngươi nhìn trên lầu một chút.Cậu nhớ kỹ tiểu thiên quân ý thức chủ đã nói với cậu, thần tình yêu bị kẹt ở một tầng phía trên nhất.Khóe môi không khỏi khơi gợi một tia độ cung xinh đẹp, nắm thật chặt tay Mặc Lâm Uyên, cưng chiều vài phần."

A Uyên, đi tầng cao nhất nhà thờ.

Tôi tặng anh một niềm vui bất ngờ thật to."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom