Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)

[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
CHƯƠNG 0364: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 9


CHƯƠNG 0364: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 9EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
"A a a a!"

Ôn Duyệt Khê kêu to lên, hoảng sợ lùi về sau.Trong nháy mắt như vậy mắt, hắn thậm chí hoài nghi mình đang nằm mơ.Thế giới hiện thật, làm sao có thể thấy quỷ?Nhưng sau hơn mười giây, vô luận hắn làm sao dụi mắt véo cổ tay, nữ quỷ kia vẫn luôn ở trước mặt hắn, dùng thanh âm ai oán biến ảo khôn lường, lên án tội ác của hắn.Ôn Duyệt Khê nghe đến da đầu tê dại, cơn lạnh dày đặc trong nháy mắt truyền khắp tứ chi bách hài.Hắn cực sợ, chỉ có thể lùi về sau một chút xíu, tới gần sát biên giới sân thượng.Không lùi vài bước, thì rơi nước mắt dừng lại toàn bộ động tác.Bị dọa sợ đến trái tim cũng muốn nhảy ra cuống họng.Cuối cùng, lùi thêm bước nữa...

Lùi thêm bước nữa thì sẽ rơi xuống.Không chết cũng phải đập thành tàn phế!Nhìn thấy tới đó, khóe môi Tư Căng thoáng khơi gợi một tia độ cung lạnh như băng.Hết sức tốt, đến lúc rồi.Biểu diễn...

Muốn bắt đầu rồi!Thần minh tà ác tức khắc nghiêng mình, đi tới nóc sân thượng.Tư Căng lặng yên không tiếng động xuất hiện ở phía sau một đám nhân viên cứu viện.Chỉ dùng một giây ủ ra tâm tình, liền đẩy hai lính cứu hỏa ra, tiến lên vài bước, làm ra dáng dấp vội vã chạy tới: "Duyệt Khê!"

Tư Căng gọi một tiếng, bắt đầu biểu diễn cấp ảnh đế: "Đừng nhảy!

Đừng nhảy!"

"Chuyện này là tôi không đúng, ghi âm mấy ngày hôm trước chỉ là bởi vì Mộ Bắc Thần tới uy hiếp tôi, tôi muốn phản kích mà thôi, căn bản không nghĩ qua sẽ lỡ tay tổn thương anh!"

Tư Căng vừa xuất hiện, hiện trường tức khắc sôi trào rồi.Nhất là fan não tàn phía dưới, mấy người tức thiếu chút nữa bất tỉnh."

Đm!

Kia là Lê Tư Căng sao?

Hắn làm hại anh Khê nhà chúng ta nhảy lầu, còn có mặt mũi xuất hiện!

Tức giận đến tôi cũng muốn mắc bệnh tim rồi!"

Lê Tư Căng tới rồi, tôi CMN muốn giết người!"

"Đm!

CMN!

Tại sao người nhảy lầu không phải là Lê Tư Căng!

Anh Khê của chúng ta có cái gì sai?!"

Nóc sân thượng, Ôn Duyệt Khê bị Tư Căng vây ở trong ảo cảnh, căn bản không phân rõ thay đổi đột ngột hoàn cảnh bên ngoài.Bỗng nhiên, ở dưới sự khống chế của Tư Căng, nữ quỷ kia mang ý cười dữ tợn, bỗng nhiên đánh về phía Ôn Duyệt Khê."

A a a a —— "Ôn Duyệt Khê quát to vỡ giọng một tiếng.Cuối cùng một chân đạp hụt, thân thể trực tiếp rơi xuống từ nhà cao tầng mười mấy tầng.Mấy fan hâm mộ điên cuồng thét chói tai, rất có tâm tình kích động trực tiếp té xỉu.Nhưng, cho dù ai cũng không nghĩ tới, chỉ mành treo chuông, Tư Căng trực tiếp thả người, nhảy xuống theo.Nắm lấy tay Ôn Duyệt Khê.Nhân viên cứu viện trên lầu hoảng sợ, vội vã ném dây thừng cấp cứu xuống phía dưới, hô to: "Có thể bắt được sao?"

Tư Căng một tay ghét bỏ níu lấy cổ áo sau của Ôn Duyệt Khê, tay kia trực tiếp bắt được dây thừng cấp cứu.Thân thể kề sát cao ốc từ từ rơi xuống.Cuối cùng ở lúc chỉ cách mặt đất hai mét thì ngừng lại.Chuyển tay ném Ôn Duyệt Khê sớm thì bị dọa sợ đến té xỉu trở về trên đệm cứu sinh.Rồi sau đó, mới tự mình nhảy xuống, nhìn như vô tình lắc lắc tay đã bị dây thừng cứu sinh mài đến "Máu thịt không rõ", khẽ thở phào nhẹ nhõm.Cảnh sát và lính cứu hỏa lập tức tiến lên quan tâm: "Thưa ngài, ngài không có sao chứ?"

"Không có việc gì, trầy da một chút."

Tư Căng ôn nhu cười cười, quay đầu nhìn thoáng qua Ôn Duyệt Khê: "Mau mau đưa hắn vào bệnh viện đi."

Một hồi thao tác này, làm fan não tàn bên ngoài dây cảnh báo cũng bối rối nhìn.Bọn họ nhìn thấy cái gì?!Lê Tư Căng cứu anh Khê?!Hắn người vô sỉ như vậy tại sao sẽ cứu anh Khê?Lẽ nào lương tâm phát hiện rồi?"

Các chị em!"

Cuối cùng, fan lớn số một hội hậu viện Ôn Duyệt Khê đi đầu gào thét: "Này nhất định là một màn kịch Lê Tư Căng vì tẩy trắng mình, xây dựng hình tượng, làm ra!

Mọi người chớ tin hắn!

Không thể để cho hắn đi!"

"Nhất định phải để cho họ Lê vì vu hãm anh Khê trả giá thật lớn!!!"

Lúc tâm tình cuồng nhiệt, chỉ số thông minh của fan thật sự là hết sức cảm động lòng người.Không tệ, Tư Căng muốn chính là hiệu quả này.Cậu giống như là bị cạn lời, bất đắc dĩ thở dài, lùi về sau hai bước trốn đến phía sau cảnh sát.Thanh âm vô tội đến cực hạn: "Đồng chí cảnh sát, có người kích động tâm tình dân chúng, muốn tụ tập đông người bạo lực tôi."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
CHƯƠNG 0365: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 10


CHƯƠNG 0365: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 10EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nhìn thấy dáng vẻ vẻ mặt sen trắng kia của Tư Căng, fan lớn dẫn đầu hận không thể xé nát cái miệng của cậu.Lúc này vượt qua dây cảnh báo điên cuồng chạy tới."

Lê Tư Căng!

Mày CMN còn có xấu hổ hay không?!

Lúc này trốn đến phía sau cảnh sát giả bộ ngây thơ cái gì?!

Bà đây bây giờ thì..."

Song, một câu nói còn không có gào thét xong, thì bị hai cảnh sát khống chế.Chi đội trưởng phụ trách cứu viện liếc nhìn tay Tư Căng.Bàn tay trắng nõn của thiếu niên bị dây thừng cứu sinh cắt đứt, da thịt cũng lòi ra, máu đỏ tươi dần dần chảy ra.Để cho người càng xem càng không chịu nỗi.Chi đội trưởng khẽ thở dài, cảm thấy fan thật là đáng sợ.Trấn an tâm tình Tư Căng một phen, lấy "vi phạm trật tự công cộng" mà mang mấy fan cuồng nhiệt đi....Tầng hầm, trước màn ảnh lớn.Vẻ mặt Chung Lâm Uyên khó coi khác thường.Y đảo quay phim trở về, dừng hình ảnh ở trên người fan lớn làm khó Tư Căng đó.Phóng to, phóng to, lại phóng to.Sau khi thấy rõ mặt của người phụ nữ kia, ánh mắt dần dần trở nên âm u lạnh lẽo dứt khoát.Thế nào mới có thể lặng yên không tiếng động phá hủy cả đời cô ta, để cho cô ta dùng đau đớn không ranh giới tạ lỗi với anh Lê đấy?Đang nghĩ ngợi, phòng khách bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.Chung Lâm Uyên không khỏe trong nháy mắt.Sau khi khẳng định tiếng bước chân kia tới từ Tư Căng, lập tức đóng màn hình lại, xoay người đi ra khỏi tầng hầm.Đâu vào đấy từ trên giá sách cầm một quyển sách dạy nấu ăn, mặc đồ ngủ Stitch ra ngoài.Vừa mở cửa, thì đụng vào lòng Tư Căng.Chung Lâm Uyên vẫn là theo bản năng hoảng hốt tiếp xúc gần gũi với người ta.Y theo bản năng run rẩy.Một khắc thấy Tư Căng, đáy mắt hoảng hốt trong nháy mắt bị ánh sao thay thế: "Anh Lê, anh trở về rồi?"

"Em còn...

Còn chuẩn bị lại nghiên cứu mấy món ăn, làm cho anh ăn đấy!"

"18 phút 23 giây."

Tư Căng liếc nhìn đồng hồ tay của mình, cười hỏi: "Đúng giờ sao?"

"Ừm, đúng giờ, đặc biệt đúng giờ."

Chung Lâm Uyên gật đầu đáp, theo bản năng đi nhìn tay phải của Tư Căng.Trời biết lúc y nhìn thấy tay anh Lê bị thương, trong lòng đau biết bao.Đau đến cũng khóc lên.Y thật sự muốn giết Ôn Duyệt Khê a.Thế nhưng con mồi nhỏ kia, anh Lê hình như còn không có chơi đủ.Thì giết chết như thế, anh Lê sẽ không vui đi?Y phải khống chế bản thân mình, không thể chọc anh Lê không vui!Chú ý tới ánh mắt của y, Tư Căng không e dè giơ giơ tay mình lên: "Không cẩn thận làm bị thương rồi, có hộp y tế sao?

Anh muốn băng một chút."

"Có, em băng cho anh Lê."

Chung Lâm Uyên lại quay đầu trở về phòng sách, tựa vào trên cửa, hít thật sâu ba cái mới trở lại bình thường.Quá đau...Chính mắt nhìn thấy vết thương của anh Lê, so với chính mình dùng liệu pháp điện giật đáng ghét còn đau.Chung Lâm Uyên cầm hộp y tế đi ra ngoài, đi tới bên người Tư Căng, cẩn thận từng li từng tí vươn tay băng bó.Tuy rằng y hết sức yêu thích Tư Căng, nhưng hoảng hốt chôn dưới đáy lòng nhiều năm như thế là không sửa đổi được.Hơn nữa đau lòng với Tư Căng, lúc băng xong, vành mắt Chung Lâm Uyên cũng đỏ rồi.Y trùng trùng điệp điệp thở ra một hơi thở.Lau lau mồ hôi trên trán, cảm giác mình cũng muốn mệt tê liệt rồi.Nửa ngày, mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Lê...

Anh Lê, em không...

Thương tổn đến anh đi?"

"Không có, tốt vô cùng."

Tư Căng vươn tay kia, lau lau nước mắt nơi khóe mắt thiếu niên, nói: "Đừng vẫn luôn gọi anh, nghe rất xa lạ."

"Vậy...

Anh Lê năm nay bao nhiêu tuổi?"

"26 tuổi."

Tư Căng trở về: "Search tên của anh, Baidu đều có thể tra được."

"Vậy...

Sau này gọi...

Căng...

Anh Căng?

Có thể không?"*anh Căng trên là Căng tiên sinh, anh Căng này là Căng ca caChung Lâm Uyên đỏ mặt, tựa hồ là dùng tinh thần can đảm hết sức lớn mới nói ra hai chữ này.Y không có tiếp xúc qua với người ta, rất sợ câu nào nói sai rồi chọc Tư Căng không vui, lòng bàn tay khẩn trương cũng ra mồ hôi.Nghĩ: Nếu là Tư Căng không chịu, y lập tức thì đổi giọng.Ai biết, đang khẩn trương, môi chợt bị Tư Căng ấn xuống một cái hôn.Thanh âm dễ nghe của CV vang lên ở bên tai: "Không tệ, sau này thì gọi như thế đi."

Trái tim Chung Lâm Uyên nhảy dựng lên ầm ầm, khẩn trương hơn....Tư Căng ăn cơm đơn giản, thì ngủ ở phòng khách nhà Chung Lâm Uyên.Chung Lâm Uyên có chướng ngại tâm lý, y cũng có chuyện phải làm, không tiện ở cùng một chỗ.Về đến phòng, rửa mặt xong, Tư Căng ngồi trở lại trên giường, chụp mấy tấm hình bản thân mình băng tốt.Chỉnh sửa một phen, phát đến Weibo.Phối chữ: Hôm nay thấy việc nghĩa hăng hái làm.Mấy bức hình đơn giản, rất nhanh thì ở trên mạng nhấc lên sóng to gió lớn...===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
CHƯƠNG 0366: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 11


CHƯƠNG 0366: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 11EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Rất nhiều fan chạy đến dưới khu bình luận Weibo này điên cuồng thét chói tai:—— a a a!

Căng Căng là xuất thân đặc công sao?

Thật là lợi hại, người bay trên không kia quá đẹp trai á!!

Quả thực muốn mạng người a a a!!—— hu hu hu, tay Căng bảo bối bị thương rồi nha, có đau hay không?—— bảo bối a!

Ôn Duyệt Khê nhảy lầu là năng lực chịu đựng tâm lý của bản thân hắn yếu, chính hắn đáng đời a!

Anh tại sao phải lương thiện như thế, còn muốn đi cứu hắn.

Anh có biết hay không, xem video kia trái tim mama cũng muốn nhảy ra ngoài, Ôn Duyệt Khê không đáng, hắn không đáng a!—— tới tham gia náo nhiệt, nửa đường chuyển fan, Lê Tư Căng quá chính nghĩa rồi, nhất định phải ủng hộ!—— không phải đấy tôi nói, fan của Ôn Duyệt Khê quá não tàn, lúc này rồi còn công kích Căng Căng bọn mình đấy?

Thì Ôn Duyệt Khê và Mộ Bắc Thần cấu kết với nhau làm việc xấu kia, còn dùng đến tẩy trắng?Cùng lúc đó, cùng lên hot search, mấy chữ "Lê Tư Căng anh dũng cứu người" Bị đẩy lên hạng nhất bảng hotsearch.Bình luận phía dưới khen cậu và bình luận mắng Ôn Duyệt Khê chiếm phân nửa.Tiểu Yêu kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, lại một lần nữa bị thao tác thần kỳ của ký chủ nhà mình vả mặt: [đại nhân, ngài cũng thật lợi hại đi?][tình huống như vậy đều có thể nghịch chuyển trong nháy mắt??!]Tư Căng đóng điện thoại di động, nâng tay vỗ vỗ đầu hổ con.Dựa vào đầu giường, lười biếng trả lời: 'Ôn Duyệt Khê đánh giá bản tôn quá thấp rồi.

Không phải là giả bộ vô tội giả trang đáng thương sao?

Ai không biết a?

Chờ Ôn Duyệt Khê tỉnh lại, thì phải nhịn chửi rủa không ranh giới rồi.'Tư Căng thú vui tà ác nói: 'Đến lúc đó, chúng ta còn có thể đi bệnh viện nhìn hắn, không chỉ có có thể buồn nôn hắn, còn có thể kiếm một sóng thiện cảm của nhóm công chúng.'Đang nói, bỗng nhiên, đèn trong phòng tắt rồi.Chung quanh rơi vào một mảnh đen nhánh.Tư Căng mới vừa mở đèn pin, thì nghe căn phòng cách vách truyền đến một tiếng thét chói tai."

Đừng tới đây!

Các người đừng tới đây!"

"Tôi sẽ không phối hợp các người làm thí nghiệm, tôi muốn giết các người, giết các người!"!Là thanh âm của A Uyên!Tư Căng lập tức ném Tiểu Yêu trở về thức hải.Đứng dậy đi tới căn phòng khác.Đẩy cửa ra, mượn ánh trăng yếu ớt, có thể nhìn thấy Chung Lâm Uyên nước mắt lưng tròng rúc ở góc giường.Thân thể cao to của thiếu niên co lại thành một đoàn nho nhỏ.Trong tay nắm thật chặt một thanh dao quân đội, vung vẫy lung tung.Dường như đang dốc hết toàn lực, chống lại hồng thủy mãnh thú gì.Y sợ hãi tối tăm, e ngại bất luận kẻ nào tới gần.Cho nên ở nhà sắp một máy phát điện, mặc dù khu dân cư ngoài ý muốn bị cúp điện, biệt thự cũng có thể tự cấp tự túc.Nhưng bây giờ, rõ ràng là nhà y tự nhảy cầu sao.Cửa ra vào, tiếng bước chân của Tư Căng nhẹ nhàng vang lên.Chung Lâm Uyên đầu tiên là run lên, theo bản năng co rúm lại một chút, theo bản năng muốn công kích.Thế nhưng ba giây sau, hình như kịp phản ứng người đến là Tư Căng.Lập tức cắn chặt hàm răng, mạnh mẽ đè xuống bản năng công kích của mình."

Anh Lê!"

Y khó khăn gọi một tiếng.Một giây kế tiếp, tựa như là bỗng nhiên phản ứng kịp Tư Căng không cho y gọi như thế, lần thứ hai cắn chặt hàm răng đổi giọng: "Căng...

Anh Căng..."

Thiếu niên cố nén tâm tình và ép sợ hãi rơi nước mắt.Y vừa thảm hề hề khóc, vừa khó khăn chống lại chướng ngại ngôn ngữ của mình : "Anh...

Anh đừng..."

Y muốn nói với Tư Căng "Anh đừng tới đây, em sẽ làm anh bị thương."

Nhưng bất đắc dĩ, sợ hãi không ranh giới bao phủ y.Chướng ngại ngôn ngữ rất nhiều năm cản trở y.Đáy lòng y chỉ còn lại có một chấp niệm : Không thể để cho anh Căng qua đây.Anh Căng là ánh sáng của y.Ánh sáng cao cao tại thượng nên không nhiễm một hạt bụi nào.Không nên bị y làm bẩn.Chung Lâm Uyên nghiến răng, hung hăng tát mình một cái, mới tốt xấu khôi phục chút lý trí: "Anh Căng...

Anh mau đi...

Đừng chạm...

Đừng chạm em!"

Thế nhưng, vô luận y làm sao nhắc nhở, tiếng bước chân kia cũng mảy may không có ý dừng lại.Chung Lâm Uyên nóng nảy.Y không muốn thương tổn đến anh Căng.Nhưng anh Căng không nghe lời, nhất định tới gần, làm sao làm?Giết mình sao?!Giết mình, thì sẽ không không ức chế được thương tổn anh ấy!Nghĩ như thế, Chung Lâm Uyên lập tức chuyển tay đầu nhọn con dao ngắm chuẩn cổ mình.Mũi dao sắc nhọn bị ánh trăng chiếu sáng loáng.Ở một khắc y ra tay kia, cổ tay bỗng nhiên bị Tư Căng nắm.Một dao của Chung Lâm Uyên kẹt ở giữa không trung.Y không có thói quen bị người tới gần, tâm tình thô bạo càng thêm kịch liệt.Y nghiến răng khóc: "Căng...

Căng Căng, đừng chạm em...

Ưm..."

Song, một câu nói chưa xong, thì bị Tư Căng hạ dao trong tay.Cúi đầu, không nói lời gì chặn môi.Bóng đêm quá mờ rồi, tâm tình Chung Lâm Uyên quá tan vỡ rồi.Cho nên không người chú ý tới, khóe mắt luôn luôn lạnh như băng của Tư Căng hơi hơi dính vào màu đỏ.Cậu ném dao quân đội xuống đất.Vừa hôn Chung Lâm Uyên, vừa lau nước mắt nơi khóe mắt y.A Uyên.A Uyên của anh a!Anh làm sao nhẫn tâm mặc kệ em.===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:Hôm nay coi như là ba chương đi, thời gian đổi mới cũng tương đối âm phủ.Nhưng tôi không có kẹt văn!Đau lòng A Uyên!Cầu thúc giục cập nhật video nhỏ ~~---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
CHƯƠNG 0367: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 12


CHƯƠNG 0367: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 12EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Hoảng hốt từ đáy lòng tràn lên, Chung Lâm Uyên theo bản năng phản kháng.Không thể, không thể bị vây khốn.Chỉ cần chống lại thì còn có hy vọng, thúc thủ chịu trói, liền chỉ còn một con đường chết.Chính là, còn không có di chuyển hai cái, thì bị Tư Căng đè chặt cổ tay lại, không nói lời gì, vòng vào trong lòng.Dần dần, Chung Lâm Uyên cuối cùng có thể từ trong tuyệt vọng không ranh giới, tìm về nửa phần lý trí, y có thể cảm giác được người ôm mình cũng không phải là ác ma.Đúng, anh Căng không phải là những kẻ ác muốn mang y đi làm thí nghiệm đó.Anh Căng là ánh sáng của y a!Y hướng tới ánh sáng này, lại có lý do gì để trốn?Năm sau, đèn chân không đỉnh đầu tách cái sáng lên.Xua tan tối tăm chung quanh, cuối cùng cũng trấn an tâm tình hung ác tan vỡ của Chung Lâm Uyên.Thấy y thả lỏng, Tư Căng liền buông người ra, ôn nhu lau đi nước mắt của y.Vừa muốn đứng dậy, nhưng lại bị Chung Lâm Uyên ôm chặt lấy."

Anh, chớ đi."

Chung Lâm Uyên ôm Tư Căng, trói cậu lại ở bên cạnh mình.Cường thế cực kỳ, lại vẫn như cũ đáng thương rơi nước mắt: "Anh, anh Căng, Căng Căng."

Y một lần một lần, đổi đủ kiểu gọi tên Tư Căng.Giống như một mực gọi như vậy, thì có thể làm cho mình an tâm.Tư Căng cũng không có cách nào với y.Chỉ vừa cười, vừa vì y lau nước mắt.Từng lần một trả lời: "Anh đây."

Không biết qua bao lâu, Chung Lâm Uyên cuối cùng an tĩnh lại.Ngoại hình tội nghiệp, trạng thái tinh thần vẫn như cũ hết sức không ổn định.Tư Căng lo lắng y, liền chủ động ở lại, dỗ người ngủ, mới tựa vào bên giường, chậm rãi nhắm mắt lại.Đêm hôm đó, Chung Lâm Uyên nằm mơ.Một cơn ác mộng giống với vô số nửa đêm tỉnh mộng trước đó, lại không giống.Y mơ thấy mình về tới lúc bị bắt cóc, ở tầng hầm trên hải đảo kia.Có tên bắt cóc mang mũ cứng rắn bắt được y từ trong lòng ba mẹ.Ném vào trong vại thủy tinh thí nghiệm cơ thể người.Bên trong tất cả đều là có khí độc, dùng tới kiểm tra giới hạn năng lực miễn dịch của con người, đo lường tính toán số liệu.Y quỳ trên mặt đất, cánh tay tái nhợt ôm chặt thân thể nhỏ thon gầy của mình.Liều mạng hô hấp, ho khan.Nước mắt bị xông ra.Y vỗ nhựa thủy tinh, muốn dùng quả đấm nhỏ sẹo chất đầy đập ra một con đường sống.Thế nhưng, căn bản không có tác dụng.Bên ngoài tất cả đều là mặt dữ tợn của tên bắt cóc.Giống như ma quỷ, không lưu tình chút nào cắn nuốt y.Khí độc mai một hô hấp của y, lực đạo trên tay y càng ngày càng nhỏ, chỉ có thể không cam lòng buông tha, tiếp thu tử vong...Bỗng nhiên, "Rầm" một tiếng, nhựa thủy tinh vỡ vụn.Có ánh sáng chiếu vào.Một tay ôn nhu nâng thân thể nho nhỏ của y lên.Nói cho y: "Không cần sợ, anh đây."

Chung Lâm Uyên bỗng nhiên mở mắt ra, cả người mồ hôi lạnh, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển.Nghiêng người, mặt mày cong cong đi nhìn xem có thể dễ dàng tha thứ y vô hạn làm nũng cứu chuộc.Trái tim ầm ầm lên.Y đưa tay đè ngực lại, nói cho mình: Thử hôn một cái.Thì hôn một chút, không đánh thức Căng Căng.Nghĩ như thế, đánh bạo xê dịch tới bên người Tư Căng.Cúi đầu, khẽ chạm môi cậu một chút.Mang vui sướng đánh lén thành công, vừa muốn nâng đầu, đã nhìn thấy Tư Căng mở mắt.Thanh âm trầm ổn của CV vang lên: "Em đang làm cái gì?"

Chung Lâm Uyên trong nháy mắt xù lông rồi, khẩn trương lùi hai bước về sau, ấp úng ngắc ngứ trả lời: "Căng...

Anh Căng, xin lỗi, em...

Thấy ác mộng."

"Ồn ào đến...

Ồn ào đến anh rồi sao?

Xin lỗi QAQ "Nhìn dáng vẻ đáng thương theo bản năng xin lỗi của đối phương.Đáy mắt xinh đẹp của Tư Căng dâng lên vài phần hoài nghi.Có đôi khi, cậu là thật sự không phân rõ Chung Lâm Uyên sinh bệnh là thật sự, hay là diễn.Cũng có có thể thật giả nửa nọ nửa kia.Chính là muốn chiếm tiện nghi đơn thuần.Nhưng bé sen trắng rõ ràng không cảm giác được hoài nghi của cậu còn đang đáng thương làm nũng: "Thật vất vả có một người dám tiếp xúc lại...

Lại hôn một cái, có được không?"

"Cầu anh đó ~ "Tư Căng cuối cùng không lay chuyển được y...===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
CHƯƠNG 0368: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 13


CHƯƠNG 0368: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 13EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Đối với thái độ của Tư Căng, Chung Lâm Uyên rất vui vẻ.Thật giống như nhiều năm khổ sở nhận được bồi thường, tim thiếu niên đập gia tốc ầm ầm.Rất nhanh, đèn cảm ứng âm thanh trong phòng tắt rồi, chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, lưu lại xuống vài phần ánh sáng sáng vằng vặc.Ánh sáng một đường lướt qua góc bàn, đứng ở cuối giường, lại lặng lẽ tiêu tan.Trời ngoài cửa sổ dần dần sáng lên, ánh trăng đổi thành ánh sáng mặt trời.Tiểu Yêu bị nhốt phòng tối nhỏ cũng đã tỉnh ngủ một giấc.Tư Căng mới khó khăn lắm được buông tha.Cậu vốn không muốn chiều theo thằng nhóc này, nhưng Chung Lâm Uyên sinh bệnh, để cho cậu không khống chế được mềm lòng.Hơn nữa, còn rất sợ dọa sợ người bệnh, không dám lên tiếng.Nhưng Tư Căng không phải là một người tính tình chịu thiệt, vì trả thù, cậu liền trực tiếp tàn bạo ấn xuống bốn năm dấu răng chỉnh tề ở trên vai Chung Lâm Uyên.Nhưng Chung Lâm Uyên cũng không cảm thấy đau.Chỉ cảm thấy dạt dào chưa bao giờ có.Y ngoan ngoãn tựa vào bên người Tư Căng, thật lâu mới tổ chức tốt ngôn ngữ: "Căng Căng, tại sao không lên tiếng a?"

Tư Căng cực kỳ mệt mỏi, không muốn nói chuyện.Thế nhưng người khởi xướng đáng ghét lại vẫn như cũ không nghe theo không buông tha, nhất định đòi một đáp án."

Là...

Quan tâm em sao?"

"Nhưng thực tế, anh à, em hết sức muốn nghe."

Chung Lâm Uyên giống như bỗng nhiên mở máy hát ra.Vậy mà giống như một người lớn, kiên trì dỗ Tư Căng: "Thanh âm của CV, hẳn là so với người khác êm tai rất nhiều rất nhiều đi?"

"Em...

Em CMN!"

Tư Căng khó có được bùng nổ thô tục, một tay đẩy người ra bên người.Tức giận khiển trách: "Nói chuyện thật tốt cho tôi!"

Chung Lâm Uyên bị mắng rồi.Đây là y lần đầu tiên bị người răn dạy, còn không có phản ứng căng thẳng.Trái lại cảm thấy hạnh phúc.Reng reng reng ——Đầu giường điện thoại vang rồi.Chung Lâm Uyên nghiêng người đi nhận, bên trong thanh âm nhút nhát của vệ sĩ truyền đến ——"Thiếu gia, xin lỗi, hôm qua bởi vì điện áp khu dân cư không ổn định, chỗ bọn tôi đây cũng chịu ảnh hưởng."

"Bởi vì ngài trước đó ra lệnh, nói không cho buổi tối quấy rối ngài, cho nên rất xin lỗi, bây giờ mới gọi điện thoại cho ngài."

"Ngài...

Không có sao chứ?"

Lúc hỏi câu đó, thanh âm của vệ sĩ có chút run rẩy.Hắn làm ở đây mười năm rồi.Đã từng tận mắt chứng kiến qua Chung Lâm Uyên bởi vì bị cúp điện mà phát bệnh, dáng dấp đáng thương dữ tợn.Y rõ ràng cầm dao, làm bị thương mấy vệ sĩ.Bản thân mình lại trốn ở góc giường khóc lợi hại.Giống như thế giới cũng là tối tăm, không có một chút ánh sáng để lại cho y.Từ sau đó, Chung Lâm Uyên đã ra một lệnh chết.

Sau này tình huống buổi tối bị cúp điện lại phát sinh, người nào cũng không được quan tâm y.Thì coi như đến ngày thứ hai, cũng phải trước tiên gọi điện thoại xác định thể xác và tinh thần y bình thường, lại đi vào đưa bữa sáng.Nhưng lần này, thanh âm thiếu niên vô cùng trầm ổn, "Tôi không sao, không cần đưa bữa sáng, tôi tự mình làm là được."

Thái độ như vậy, để cho vệ sĩ trong chốc lát thích ứng không được.Bệnh của thiếu gia vậy mà không có phát tác?Hắn liền vội vàng gật đầu đáp ứng, sau khi cúp điện thoại xong, hung hăng thở dài một hơi.Về tới trên cương vị, mới bắt đầu cân nhắc: Thiếu gia tại sao sẽ không có việc gì chứ?Hôm qua và bình thường có cái gì khác biệt sao?Nga nga nga, quả thật có khác biệt!Hôm qua anh Lê tới rồi a!Anh Lê không phải là CV sao?

Không nghĩ đến còn là một bác sĩ rất lợi hại....Trong phòng, Chung Lâm Uyên mặc quần áo tử tế đứng dậy, khẽ hôn trán Tư Căng, giọng điệu ngoan ngoãn: "Anh, em đi nấu cơm cho anh, anh muốn ăn cái gì?"

Tư Căng giọng điệu bất thiện nhắc nhở "Người bình thường hẳn là trước tiên mang anh đi tắm rửa."

Thế nhưng, Chung Lâm Uyên không bình thường.Y thừa nhận, anh Căng là thần minh của y.Nhưng không biết tại sao, y bản năng hy vọng thần thánh khiết, có thể bị y làm bẩn nhiều thêm chút nữa.Cho dù thì duy trì ở trạng thái này trong hiện tại, nhiều một giây cũng tốt.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
CHƯƠNG 0369: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 14


CHƯƠNG 0369: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 14EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Thế nhưng...Tư Căng không thoải mái, Tư Căng cau mày.Chung Lâm Uyên chịu không nổi Căng Căng nhíu mày.Chỉ cần Căng Căng có một chút gió thổi cỏ lay, trái tim thì đau dữ dội.Cái loại đau đến hô hấp không thông này.Vì vậy, không nói được một lời ôm lấy người yêu của y đi phòng tắm.Cẩn thận từng li từng tí thả Tư Căng vào trong bồn tắm, tỉ mỉ vì cậu chà lau.Đáy mắt ôn nhu, rốt cuộc thật sự không chứa một chút chất bẩn.

Cầm thú nhỏ này, cũng thật sự sẽ tùy mặt gửi lời.Tư Căng không gọi Tiểu Yêu đi ra.Có lẽ là do không dám lên tiếng.Nhiều vị diện như thế, cậu hình như lần đầu tiên mệt như thế.Mệt đến chẳng muốn thả hổ con ra phòng tối nhỏ.Chung Lâm Uyên tắm xong cho Tư Căng, lại cẩn thận từng li từng tí ôm chặt hắn đi ra ngoài.Trước hết để cho cậu dựa vào ở trên ghế sa lon trong chốc lát, bản thân mình đi đổi ga trải giường và chăn, mới một lần nữa đặt anh trai của y xuống.Tỉ mỉ vì Tư Căng nhét tốt chăn, rón rén ra ngoài.Nấu cháo tốn bốn mươi phút.Lại bưng cháo trở về phòng, Tư Căng đã ngủ thiếp đi.Chung Lâm Uyên cúi đầu, hôn tỉnh người yêu của y, ôn nhu nói: "Anh, uống xong ngủ tiếp đi, bằng không thì dễ đau họng."

Tư Căng lười biếng nâng mí mắt, cảm thấy có chút buồn cười: "Không lên tiếng cũng đau họng sao?"

"Kỳ thực...

Có...

Có thanh âm."

Chung Lâm Uyên vẫn như cũ hết sức dễ đỏ mặt: "Chính là anh Căng chịu đựng đến quá cực khổ, không...

Không chú ý."

"Không...

Bằng không thì, giọng anh cũng sẽ không khàn."

Tư Căng:...Cậu là nên khen Chung Lâm Uyên thành thật hay là mắng y không biết nói chuyện?Làm sao cạn lời giống như lúc hỏi cậu có thể phối thụ hay không.Tư Căng thả Tiểu Yêu ra, che đậy cảm giác đau.Uống xong cháo, cũng không có ý định ngủ tiếp.Đứng dậy xuống giường, bắt đầu mặc quần áo.Chung Lâm Uyên nhéo một đoạn góc áo của cậu, nâng mắt to vô tội lên, vụng về giữ lại: "Anh trai, anh muốn đi đâu vậy?"

Tư Căng giống như người không có sao đứng ở trước gương toàn thân chỉnh quần áo: "Đi bệnh viện biểu thị an ủi với Ôn Duyệt Khê một chút, em muốn cùng đi không?"

Chung Lâm Uyên lẳng lặng nhìn Tư Căng, nghĩ: Sáng sớm không phải là còn không dậy nổi giường sao?

Làm sao uống một chén cháo, thì bỗng nhiên không có việc.Hay là y...

Quá kém..."

Làm sao không trả lời a?"

Tư Căng quay đầu, con mắt hoa đào phong lưu vô song phát hiện tâm tư nhạy cảm của thiếu niên.Cúi đầu, vỗ vỗ bả vai Chung Lâm Uyên, vô cùng thiếu đạo đức bồi thêm một câu: "Không có quan hệ, A Uyên còn nhỏ nha, không thạo hết sức bình thường."

"Nếu là có chỗ nào không hiểu có thể hỏi anh."

Cậu bỗng nhiên tới gần bên tai Chung Lâm Uyên, khẽ cắn đầu lỗ tai của y nói: "Anh không ngại tự mình làm mẫu."

CV đè thanh âm vừa thấp lại trầm xuống, hơn nữa điểm cảm giác khàn khàn, giọng tổng công thoả đáng: "Bảo bối."

Trái tim mới vừa lặng ngắt như tờ của Chung Lâm Uyên lại một lần nữa điên cuồng nhảy dựng lên.Thấy ánh mắt trong suốt của thiếu niên dần dần bắn ra đốm lửa, thú vui tà ác của Tư Căng mới được xem là thỏa mãn.Cậu vô tình đẩy Tiểu Chung kéo áo quần cậu ra, đứng thẳng kéo cà vạt, nói: "Buổi tối anh sẽ về."

Tư Căng đi rồi, không đi biểu tình dần dần biến hóa của thiếu niên phía sau.Một lúc lâu, Chung Lâm Uyên mới ngoan ngoãn gật đầu, trong tay mân mê chìa khóa tầng hầm.Đang xoắn xuýt, phải làm sao ở chung với anh trai....Bệnh viện.Tư Căng cố ý gióng trống khua chiêng lái xe đi vào, dẫn đến phóng viên và paparazzi chung quanh đều vây quanh chụp ảnh.Hết sức tốt, cậu muốn chính là cái hiệu quả này.Cậu cầm trong tay một bó hoa thủy tiên, bước bước chân thanh lịch, nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng Ôn Duyệt Khê ra.Đặt hoa ở đầu giường Ôn Duyệt Khê, cười hỏi: "Khá hơn chút nào không?"

Ôn Duyệt Khê vẻ mặt ngơ ngác, không nói được một lời.Tư Căng thì đứng ở bên người hắn, lúc đầu cho rằng hắn muốn chuẩn bị tung ra chiêu lớn gì đó.Chợt thấy Ôn Duyệt Khê kéo lấy tay áo của cậu.Nâng con ngươi, đâu đâu cũng thấy quyến luyến và sùng bái."

Bác sĩ nói, tôi bị rối loạn căng thẳng sau chấn thương quá mức, tôi không quá nhớ kỹ chuyện lúc trước, thế nhưng tôi có một ấn tượng không rõ, là cậu cứu tôi."

Mặt Ôn Duyệt Khê hơi ửng đỏ, hít sâu một hơi mới cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Có thể, thưa ngài, tôi có thể biết tên của cậu sao?"

Tư Căng:...Cậu rõ ràng cái gì chưa từng làm a, tại sao bỗng nhiên có một loại cảm giác, cướp ánh trăng sáng của trai tồi?Cậu lễ phép lui rồi một bước, đang muốn cự tuyệt, thì thấy phòng bệnh lần thứ hai mở ra.Mộ Bắc Thần vội vàng hoảng sợ xông vào: "Khê Khê, tôi vừa kết thúc tạm giam thì tới thăm cậu, cậu..."

Thấy tay Ôn Duyệt Khê bám riết lấy vạt áo của Tư Căng, Mộ Bắc Thần trong nháy mắt như bị sét đánh, hoàn toàn ngốc ở tại chỗ.Cùng lúc đó, khóe môi Tư Căng lại làm dấy lên một tia ý cười tà ác.Có ý tứ.Lúc này có cái chơi rồi.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
CHƯƠNG 0370: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 15


CHƯƠNG 0370: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 15EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Trong nháy mắt, hai lỗ tai Mộ Bắc Thần ù ù.Bỗng nhiên sinh ra một cổ cảm giác ảo tưởng tan vỡ long trời lở đất.Hắn nắm chặt hai quả đấm, móng tay đâm vào trong thịt.Thẳng đến có máu chảy ra, mới rốt cục khẳng định bản thân mình không có nằm mơ.Làm sao sẽ như vậy?!Khê Khê chính là ánh trăng sáng hắn để ở trong lòng, coi giữ mười năm a!Mấy năm nay, hắn vẫn luôn cự tuyệt Lê Tư Căng chạm mình, chính là bởi vì Khê Khê thủ thân như ngọc.Nhưng bây giờ...Khê Khê của hắn lại kéo góc áo của Lê Tư Căng, một bộ dáng dấp điềm đạm đáng yêu cầu ôm ôm.Lê Tư Căng chẳng qua là một thế thân hèn mọn, cậu ta dựa vào cái gì?Mộ Bắc Thần tức giận, trực tiếp tiến lên vung nắm đấm lên với Tư Căng: "Lê Tư Căng, mày tới làm gì, nơi này không chào đón mày, mau CMN thả Khê Khê ra!"

Khóe môi Tư Căng hơi khẽ nhếch, ở một khắc Mộ Bắc Thần gần người kia, nhanh chóng kéo vạt áo trở về lùi về sau.Cố ý để cho ánh mắt luống cuống của mình bại lộ ở trong mắt Ôn Duyệt Khê.Nhìn tay mình bỗng nhiên trống không, trong lòng Ôn Duyệt Khê dâng lên một cổ mất mát một cách khó hiểu.Hắn nâng con ngươi, thấy Mộ Bắc Thần giống như mãnh thú không khống chế được, hai mắt bốc hỏa, tàn bạo công kích tới ân nhân cứu mạng ôn tồn lễ độ của hắn.Một kích không trúng, còn muốn lại tiếp tục.Mắt nhìn Tư Căng bị buộc từng bước lùi về sau, Ôn Duyệt Khê hoàn toàn nhịn không nổi nữa.Hắn đứng lên, đi tới phía sau Mộ Bắc Thần.Thừa dịp của hắn ta không sẵn sàng, hung hăng đạp một chân.Rắc ——Mộ Bắc Thần nghe được thanh âm phần eo sau mình trật khớp xương.Sau một khắc, đau nhức kéo tới.Làm cho hắn nhịn không được kêu to ra tiếng.Nổi giận quay đầu lại, vừa mới chuẩn bị nhìn xem là tên nào không có mắt đạp hắn, thì phát hiện cậu bé nhút nhát đứng phía sau, là Khê Khê của hắn.Cơn giận dữ của Mộ Bắc Thần lúc này tiêu tan, không thể tin tưởng nhìn về phía Ôn Duyệt Khê: "Khê Khê, cậu làm sao đánh tôi a?"

"Nga tôi biết rồi."

Hắn đỡ eo, khó khăn vì Ôn Duyệt Khê tìm lý do: "Là bởi vì cậu muốn đánh Lê Tư Căng, mới lỡ tay làm tôi bị thương."

Mộ Bắc Thần nói, thì đưa tay đi kéo tay Ôn Duyệt Khê: "Thế nhưng Khê Khê, cậu ra tay cũng quá độc ác.

Eo của tôi nếu là bị thương rồi, chúng ta từ nay về sau nhưng thì..."

Ôn Duyệt Khê lui về sau, một tay hất tay của hắn ra, chán ghét trong mắt lại rõ ràng cực kỳ: "Quý ngài không lễ phép này, tôi không biết anh, đừng lôi lôi kéo kéo!"

"Nơi này là phòng bệnh của tôi, anh Lê là ân nhân của tôi, tôi khuyên anh vẫn là cút nhanh lên, nếu là lại đánh cậu ấy, tôi tuyệt đối không buông tha anh!"

Mộ Bắc Thần:???Sắc mặt của hắn càng khó coi, thậm chí hoài nghi bản thân mình nên đổi một cặp lỗ tai mới.Khê Khê mới vừa nói cái gì??Em ấy không biết mình, chỉ muốn bảo vệ Lê Tư Căng?!Là tinh thần hắn rối loạn, hay là tinh thần Khê Khê rối loạn.Mộ Bắc Thần tiến lên hai bước, kéo tay Ôn Duyệt Khê.Thanh âm chợt cất cao: "Ôn Duyệt Khê!

Cậu nhìn cho rõ, tôi là Mộ Bắc Thần, tôi mới là người yêu của cậu!

Hại cậu vào bệnh viện là Lê Tư Căng!"

"Cậu ăn nhầm thuốc gì rồi, vậy mà vì cậu ta đánh tôi?!"

Khí thế của Mộ Bắc Thần quá hung dữ rồi, để cho Ôn Duyệt Khê vô cùng bất mãn.Hắn nỗ lực thoát khỏi, cổ tay cũng bị nắm chặt đến đỏ rồi.Không bao lâu, liền nhìn ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tư Căng, theo bản năng ỷ lại cậu.Thần minh "lương thiện" không đành lòng cự tuyệt, rất nhanh cầm điện thoại di động lên quay hình về phía Mộ Bắc Thần.Thanh lịch đi tới trước mặt Mộ Bắc Thần, không nhanh không chậm nói: "Tổng giám đốc Mộ, anh biết Duyệt Khê là ảnh đế, fan hâm mộ cơ số khổng lồ."

"Anh nếu là lại không buông tay, cũng đừng trách tôi phát tấm hình này ra ngoài."

"Đến lúc đó nếu là fan tìm tới tới, anh chỉ sợ cũng không ra khỏi bệnh viện này được rồi."

"Lê!

Tư!

Căng!"

Mộ Bắc Thần giận đến răng cũng sắp cắn nát: "Mày tốt nhất làm rõ ràng, tao là người yêu của Khê Khê, là ông chủ công ty quản lý nghệ sĩ của cậu ấy, tao mới là người nên ở lại bên người cậu ấy nhất!"

Tư Căng mặc kệ hắn, nói được thì làm được.Trực tiếp sang tay phát ảnh chụp đến dưới Weibo của Ôn Duyệt Khê.Phối chữ: Cấp trên quấy rầy, nhanh tới!Ôn Duyệt Khê không phải là có nhiều fan não tàn sao?Vậy hãy để cho Mộ Bắc Thần cũng nếm thử lợi hại đi.===---0o0o0o0---===Tác giả có lời muốn nói:Cơm nắm: Nghe nói các bạn ở hiệu sách lớn thấy Căng Căng rồi, bị dọa sợ đến tôi vội vàng viết thêm một chương.Tư Căng: Nể mắt mama trọc đầu của ta, tặng bản video miễn phí đi.(len lén liếc mắt nhìn, A Uyên không bên người)Tư Căng: Cảm ơn các bà xã vẫn luôn yêu thích tôi, yêu các bạn.(wink)---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
CHƯƠNG 0371: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 16


CHƯƠNG 0371: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 16EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tin tức một khi phát ra, một ít fan cuồng xâm phạm đời tư canh giữ ở gần đó thì lập tức đuổi lên, thề sống chết bảo vệ anh Khê của bọn họ.Các paparazzi theo sát sau, theo gót quay chụp.Chỉ chốc lát sau, bên ngoài phòng bệnh thì vây quanh trên trăm người.Tiếng màn trập nương theo đèn flash vang lên lách tách.Ảnh chụp Ôn Duyệt Khê bị Mộ Bắc Thần mạnh mẽ bám riết lấy trong nháy mắt lưu lại mấy trăm tấm.Những người ái mộ thở hổn hển tiến lên, một tay đẩy Mộ Bắc Thần ra, dùng lời nói độc ác nhất họ có thể nghĩ đến trách cứ.Chửi rủa khó nghe truyền vào màng tai, đâm đến trái tim Mộ Bắc Thần phát đau.Hắn không phải là biến thái quy tắc ngầm, không phải là tên quấy rối buồn nôn!Hắn là bạn trai duy nhất của Khê Khê!Bạn!

Trai!Chính là trước đây, Khê Khê vì hút fan, cho tới bây giờ không công bố qua hắn.Bây giờ, Khê Khê lại không muốn hắn rồi.Thẳng đến bị những người ái mộ tức giận mắng đuổi ra bệnh viện, Mộ Bắc Thần vẫn như cũ không có từ trong thương cảm phục hồi tinh thần lại.Hắn ngồi trở lại trên xe, đóng chặt cửa xe, đau khổ đập mạnh tay lái vài cái!Làm sao làm?Khê Khê hình như thật sự mất trí nhớ rồi, Khê Khê không nhận ra hắn rồi!Không được!Hắn phải nghĩ biện pháp để cho Khê Khê nhớ lại, nên tìm người nào chứ?Đúng rồi, ba hắn!Vừa nghĩ tới cha mình, khóe môi Mộ Bắc Thần liền không tự chủ hiện ra một tia ý cười.Hắn làm sao quên rồi, ba hắn Mộ Hoài Dương là nhà sinh vật học đứng đầu thế giới.Người điên kia, nhiều năm trước vì nghiên cứu giới hạn năng lực chịu đựng của cơ thể người, thậm chí không tiếc bắt cóc người sống làm thí nghiệm!Tuy rằng căn cứ nghiên cứu bị lực lượng cảnh sát bứng rồi, Mộ Hoài Dương cũng chạy trốn tới nước ngoài, nhưng tốt xấu không bại lộ.Sau khi tránh được một kiếp, Mộ Hoài Dương lợi dụng số liệu thí nghiệm người sống có được tiếp tục làm nghiên cứu ở nước ngoài.Trong chốc lát danh tiếng vang xa, thành đứng đầu thế giới.Mấy năm nay, danh tiếng ở lĩnh vực nghiên cứu sinh học cũng càng ngày càng tốt.Mộ Bắc Thần nghĩ: Ba nhất định có phương pháp để cho Khê Khê khôi phục ký ức nhanh chóng!Vì vậy, giống như là tìm được một cái phao cứu mạng cuối cùng, lập tức bấm điện thoại cha....Trong bệnh viện, sau khi Mộ Bắc Thần bị đánh đuổi, Ôn Duyệt Khê vì tranh thủ thiện cảm của Tư Căng, trực tiếp giải thích với truyền thông bản thân mình lúc đó nhảy lầu đúng là công ty sắp xếp, không có nửa điểm quan hệ với anh Lê.Cùng lúc, cũng công khai tuyên bố sẽ kết thúc hợp đồng với công ty của Mộ Bắc Thần.Những người ái mộ nghe tin chạy tới lập tức thay đổi khuôn mặt.Sau khi nghe Ôn Duyệt Khê giải thích xong, hối tiếc không thôi, liên tục khom lưng tạ lỗi với Tư Căng."

Anh Lê, xin lỗi, bọn tôi hiểu lầm anh rồi, cảm ơn anh cứu Khê Khê!"

"Tôi liền nói Lê Tư Căng không giống người xấu đi?

Trước đó người nào bôi đen người ta, chủ động đứng ra nói xin lỗi!"

"Đúng vậy!

Nếu không phải là Lê Tư Căng, Khê Khê của chúng ta thì thật sự mất mạng, cũng trách Mộ Bắc Thần, đm!

Tẩy chay công ty Thần Tinh của Mộ Bắc Thần cả đời!"

"Hu hu hu, tôi trước đây làm sao không phát hiện, Lê Tư Căng thật đẹp trai!

Tôi có thể lén leo đầu tường chút nữa sao?"

Những người ái mộ cùng nhau nhìn về phía fan muốn leo tường, ánh mắt không tốt."

Không quan hệ."

Ôn Duyệt Khê mở miệng, đưa tay khoác bả vai Tư Căng một chút, "Bọn tôi là bạn, đầu tường tuỳ ý leo."

Một câu nói, để cho fan ở đây lần thứ hai sôi trào.Các cô bé rất có mắt hủ nhìn ai cũng gay điên cuồng thét chói tai: "Tôi f*ck!

A a a a!

Tôi muốn chèo CP!"

"Thực không dám đấu diếm, tôi cũng muốn!"

"Tôi đứng Lê Tư Căng công, Khê Khê chúng ta đáng yêu như thế, nằm hưởng thụ là được rồi!"

Đương nhiên cũng có fan only phản bác: "Các người đủ rồi!

Khê Khê liền nói là bạn, đừng quan hệ gì cũng kéo tới trên CP!"

Song, lời này mới vừa buột miệng nói ra, thì bị Ôn Duyệt Khê liếc một cái.Hắn hiển nhiên càng thích fan CP.Fan only:???Fan only không hiểu ra sao, không rõ bản thân mình nói sai chỗ nào, bỗng nhiên thì chọc thần tượng không vui.Tư Căng rất hài lòng thay đổi của Ôn Duyệt Khê, tiếp tục thêm mắm thêm muối.Cậu cố ý lùi về sau một bước, hất tay đặt ở trên bả vai mình của Ôn Duyệt Khê ra.Ở trên vết thương Ôn Duyệt Khê rải muối: "Đúng vậy, bọn tôi chỉ là bạn."

Tư Căng nhàn nhạt cười, nói đến đơn thuần lại tự nhiên.Hình như căn bản cũng không biết, nói như thế sẽ càng làm cho Ôn Duyệt Khê mất mát, thậm chí làm hỏng mối quan hệ cuối cùng giữa Ôn Duyệt Khê và những fan duy nhất còn lại của cậu ấy.Thần minh tà ác nghiện diễn kịch.Không biết, tầng hầm biệt thự nhà họ Chung, một đôi mắt cực đẹp, giống như vực sâu nhìn chằm chằm cậu trên màn ảnh lớn.Thật giống như muốn ăn cậu...===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
CHƯƠNG 0372: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 17


CHƯƠNG 0372: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 17EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Chung Lâm Uyên thở hổn hển của đóng màn hình lớn, thực hiện mắt không thấy tim không phiền.

Nhưng sự thật chứng minh, nhìn không thấy phát triển sự việc về sau, y trái lại càng ngày càng nóng lòng.Y liền nói nha, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, khắp nơi đều là người xấu mơ ước anh Căng!Anh Căng...

Thì không thể ngoan ngoãn ở lại bên người y sao?Chung Lâm Uyên trầm ngâm phút chốc, cuối cùng đưa ánh mắt về phía lồng tơ vàng cách đó không xa.Thứ này thật xinh đẹp.Chiếu lấp lánh, còn mang khóa kim cương vững chắc.Chung Lâm Uyên lúc đầu mua, là sợ bản thân thương tổn đến người, giam bản thân lại.Nhưng bây giờ, hình như có chút tác dụng khác.Nghĩ như thế, Chung Lâm Uyên đứng dậy, đi về phía lồng tơ vàng, mở khóa kim cương lâu ngày không gặp kia ra.Y bận việc một trận.Ở trên giường lớn thuần trắng trong lồng tơ vàng phủ kín hoa hồng, chậm rì rì thêm một tầng đệm mềm vòng trong xiềng xích màu vàng sáng nối với lồng giam.Xiềng xích vàng và hoa hồng phối hợp.đủ lãng mạn, cũng đủ để cho người ta hưng phấn.Chung Lâm Uyên nhịn không được nhớ đến dáng vẻ khóe mắt mang nước mắt của Tư Căng sáng nay.Nếu là ở chỗ này khóc, nhất định đặc biệt xinh đẹp.Chung Lâm Uyên phát hiện, từ lúc gặp Tư Căng, y thì càng ngày càng không khống chế được phản ứng thân thể mình.Hít sâu một hơi, nỗ lực đè nơi nào đó không nghe lời xuống, mới im lặng ngồi xuống trước màn ảnh lớn giám thị.Lần thứ hai lúc mở màn hình lớn ra, Chung Lâm Uyên nỗ lực kiềm chế bản thân, không có đi nhìn hình ảnh máy theo dõi trên người Tư Căng.Mà là mở giao diện khác ra, tìm được tài khoản mạng xã hội của fan lớn của Ôn Duyệt Khê lần trước ở trước mặt cảnh sát mắng Tư Căng kia.Ghi chép trò chuyện của cô ta, ghi chép giao dịch lại tiến hành sàng lọc.Rất nhanh, thì tổng kết ra chứng cứ cô ta sàng lọc thiếu nữ tuổi thanh xuân, cố định tặng người lên giường Ôn Duyệt Khê.Chuyển tay tố cáo cho cục cảnh sát.Dưới chứng cứ vô cùng xác thực này, cô ta và Ôn Duyệt Khê cũng phải đi ngồi tù.Không có buồn rầu về sau, anh Căng liền có thể vĩnh viễn ở lại trong lồng nhỏ của y rồi.Làm xong những thứ này, Chung Lâm Uyên mới cắt hình ảnh đến bên người Tư Căng....

Lúc này, rất nhiều fan đã bị an ninh an ninh bệnh viện mời đi hết.Trong phòng bệnh lần thứ hai còn dư lại Tư Căng và Ôn Duyệt Khê.Ôn Duyệt Khê ngồi ở đầu giường, ngoan ngoãn khác thường.Gương mặt đỏ đỏ nghiêng đầu, nghe Tư Căng miệng lưỡi lưu loát biên soạn hành vi tội ác của Mộ Bắc Thần: "Cho nên, Mộ Bắc Thần chính là vì có được anh, trừ anh ra, hắn còn nuôi rất nhiều tình nhân nhỏ khác, cho nên nghìn vạn lần chớ tin hắn, sau này nhìn thấy người này đừng do dự, trực tiếp đập hắn!"

"Ừ."

Ôn Duyệt Khê ngây thơ đáp.Tiểu Yêu nhìn thấy cũng có vài phần không đành lòng.Bé thống trái tim thánh hổ*, nhẹ giọng nhắc nhở: [đại nhân, Ôn Duyệt Khê mất trí nhớ rồi còn rất ngoan ngoãn, bị ngài như thế lừa thật đáng thương a!]*nhại lại từ thánh mẫu/thánh phụ, mà tại bé thống là hổ á'Làm sao?

Hắn thì ngoan một ngày, ngươi thì quên hành vi tội ác hắn từng làm?

Hắn từ nước ngoài trở về, vì hoàn toàn chặt Mộ Bắc Thần, chuyện thứ nhất chính là mua chuộc bác sĩ tâm lý, để cho hắn khuyên nguyên chủ có bệnh trầm cảm tự hại tự sát.'Tư Căng dùng thần thức phản bác: 'Thói hư tật xấu của một người là sửa không được, ta không chỉ muốn để cho hắn hận Mộ Bắc Thần, còn muốn để cho hắn tự mình đi đầu thú tự thú đấy.'Tiểu Yêu nhịn không được hít ngụm khí lạnh, không cần phải nhiều lời nữa.Sự thật chứng minh, chớ chọc đại nhân nhà nó!Đại nhân nhà nó so với nhân vật phản diện càng nhân vật phản diện.Không chỉ có giết người, còn giết tim!Tư Căng đuổi hổ con đi, đang chuẩn bị tiếp tục PUA Ôn Duyệt Khê, thì nghe cửa phòng bệnh vang lên.Cậu đi tới mở cửa, thấy hai cảnh sát đứng ở ngoài cửa.Đưa ra giấy chứng nhận, lời lẽ nghiêm túc mở miệng: "Nhận được quần chúng tố cáo, Ôn Duyệt Khê nghi có dính líu đến dụ dỗ gian dâm 17 thiếu nữ, mời anh Ôn đi theo bọn tôi một chuyến."

Tư Căng:...Cậu còn không có PUA xong đâu, người nào không muốn sống dám cướp đầu người của cậu!===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg9 - Tg11)
CHƯƠNG 0373: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 18


CHƯƠNG 0373: ĐẠI LÃO CV LÀ THẾ THÂN CHO ÁNH TRĂNG SÁNG 18EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tư Căng đại khái có thể đoán được, người không muốn sống này là người nào.Nhưng lực lượng cảnh sát cũng tìm tới cửa, ngăn cản cũng không tốt, chỉ biết thời biết thế, quay đầu dùng tay làm dấu mời: "Anh Ôn đang ở bên trong, hai vị mời vào."

Ôn Duyệt Khê không có ký ức, không rõ bản thân mình tại sao sẽ bị bắt.Đối mặt cảnh sát không nói được một lời, chỉ cúi đầu, kéo góc áo tây trang của Tư Căng, đáng thương cắn răng: "Anh Lê, tôi có chút sợ, ngài có thể...

Có thể làm bạn với tôi đi không?"

"Tốt."

Tư Căng chuẩn bị "Người tốt làm tới cùng", đáp cực kỳ sảng khoái.Dù sao, cậu còn có chuyện tốt mà không làm đấy, đương nhiên phải cùng đi qua.Có Tư Căng cùng đi, tâm tình mâu thuẫn của Ôn Duyệt Khê dù sao cũng không nặng nề như vậy.Trước khi vào phòng thẩm vấn, Tư Căng còn vỗ nhẹ bờ vai của hắn hai cái.Ý cười mê hoặc, ôn nhu khuyên: "Không quan hệ, ăn ngay nói thật thì tốt."

Ngừng một giây, lại bồi thêm một câu: "Nếu như thật sự xảy ra chuyện, cũng không cần sợ, tôi vẫn luôn chờ anh."

Lời âu yếm ôn nhu, đâm thẳng đáy lòng Ôn Duyệt Khê.Anh Lê người như vậy, thật sự là ôn nhu cực kỳ.Đáng giá người ta giao phó đời sau.Trước khi vào phòng thẩm vấn, Ôn Duyệt Khê lại si ngốc liếc mắt nhìn Tư Căng.Khẳng định người còn ở, mới yên tâm đi vào.Ở trước mặt vô số ghi chép trò chuyện, ghi chép giao dịch và ảnh chụp thiếu nữ bước nhầm xác thực, Ôn Duyệt Khê hết đường chối cãi.Cuối cùng, chỉ có thể nhận mệnh bị định tội, nhốt vào ngục giam.Ôn Duyệt Khê không biết bản thân mình đã từng đã làm nhiều chuyện sai lầm như thế, hắn hối tiếc không thôi.Nghĩ: Nếu có cơ hội làm lại một lần hắn nhất định sẽ không mặc cho mình sa đọa.Bởi vì hắn biết, tương lai mình sẽ gặp Lê Tư Căng.Người này, sẽ vì cứu hắn, chống áp lực dư luận thật lớn, không chút do dự nhảy xuống nhà cao tầng hơn mười tầng.Mặc dù nhìn tận mắt hắn vào phòng thẩm vấn, tiền đồ tối tăm, còn nói sẽ kiên định không do dự nói cho hắn "Tôi vẫn luôn chờ anh".Căng Căng thích hắn như thế, đáng giá được hắn cự tuyệt tất cả gái đẹp, cả đời bảo vệ.Trước khi ra phòng thẩm vấn bị bắt giữ lại, Ôn Duyệt Khê kiên quyết đề nghị muốn tạm biệt Tư Căng.Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, lực lượng cảnh sát không thể làm gì khác hơn là cùng đi, nghe hai người chân thành tình cảm nồng nàn tạm biệt xong, mới áp Ôn Duyệt Khê đi.Chỉ là Ôn Duyệt Khê không nhìn thấy, ở trong nháy mắt hắn quay đầu, đau lòng nơi đáy mắt Tư Căng, tức khắc bị ý cười vui sướng lại khát máu thay thế.Cậu đứng dậy, lúc đi tới ngoài cửa cục cảnh sát, khẽ đánh búng ngón tay.Ngay khi tạm biệt với Ôn Duyệt Khê thần lực đưa đến trong cơ thể hắn bỗng nhiên lên tác dụng.Một khắc trước khi vào tù, Ôn Duyệt Khê khôi phục rồi ký ức.Ký ức ùn ùn kéo đến không lưu tình chút nào giết qua.Toàn bộ việc Tư Căng lừa hắn làm ra từng chút một nổi lên trong lòng, kích thích tim hắn đau thắt.Đm!Hắn vậy mà còn vì Lê Tư Căng nhận tội!Còn tỏ tình tình cảm nồng nàn với thứ buồn nôn như Lê Tư Căng!Thực sự là buồn nôn lại xúi quẩy!Ôn Duyệt Khê một bộ biểu tình ăn phân, sau khi phản ứng kịp, không để ý tất cả xông về ngoài cửa: "Tôi không nhận tội!

Tôi không có phạm sai lầm!!"

"Tôi muốn tố cáo!

Tôi không thể bị nhốt tại đây!!

Tôi muốn gọi điện thoại, tôi muốn gọi điện thoại cho Mộ Bắc Thần!!!"

Thế nhưng, cửa sắt trước mặt đóng lại, bóp tắt tất cả hy vọng của hắn.Ôn Duyệt Khê điên cuồng đấm đánh, cũng lại không đập mở cửa chính.Hắn vô cùng tuyệt vọng lại tức giận rít gào, hận không thể xuyên về ban nãy, hung hăng mà đạp bản thân mình mấy đạp., Ôn Duyệt Khê, mày làm sao thì hèn hạ như thế!Tại sao không tin Mộ Bắc Thần!Tại sao phải lưu luyến Lê Tư Căng!Đm!...Ngoài cửa cục cảnh sát, Tư Căng ngồi trên xe của mình, nhìn tình trạng bi thảm của Ôn Duyệt Khê qua máy dò hệ thống của Tiểu Yêu Nhi, ý cười tuyệt đẹp.Nhìn đủ rồi, mới khởi động xe, nhẹ nhàng mở miệng: 'Yêu Nhi, ta giúp Ôn Duyệt Khê khôi phục ký ức rồi đấy, ta thật là một người tốt.'Tiểu Yêu điên cuồng gật đầu: [đúng vậy đúng vậy!][người tốt người tốt! (_)]Mang tâm tình vui sướng, về tới biệt thự của Chung Lâm Uyên.Lúc xuống xe đi về phía căn phòng, bớt thời giờ gọi điện thoại bí thuật cho studio lồng tiếng của mình."

Tiểu Chu, ta nhận một bản kịch truyền thanh, văn bản tiểu thuyết chia sẻ cho cậu, cậu chuẩn bị một chút, tôi ngày mai dẫn người đi thử kịch."

"Căng...

Anh Căng."

Đầu dây bên kia thanh âm của Tiểu Chu nhút nhát truyền đến: "Ngài không biết sao?

Trước đó ngài bị nói xấu, lúc giúp Ôn Duyệt Khê gánh tội thay, studio đã bị, bị người đoạt đi rồi..."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom