Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)

[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0316: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 41


CHƯƠNG 0316: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 41EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Rầm ——Kéo cửa điện ra, quấy rầy Tư Căng sắp đi vào giấc mộng.Thiếu niên không vui nâng mí mắt lên, còn chưa nhìn rõ ràng người tới cửa, thì nâng tay tụ một tia thần lực, dùng tốc độ cực nhanh một lần nữa đóng cửa điện lại.Két ——Ngụy Minh Nguyên bị cửa điện đóng lại nhanh chóng hung hăng kẹp một chút, tức khắc đầu rơi máu chảy.Nàng ta la hét một tiếng, sau khi chóng mặt ngã xuống, theo bản năng mắng lên:"Nguyệt Tư Căng!

Ngươi thật sự là giàu sang thì quên thân phận của mình, ngươi thật to gan, chỗ này là giường nhỏ của bệ hạ, ngươi...

A a a!"

Nhưng, lời còn chưa dứt, thì bị một tia thần lực của Tư Căng vứt đi ra ngoài ba trượng*, toàn bộ thân thể ầm mà đập xuống đất.*trượng 丈 -> 1 trượng = 3,33mMột khắc cuối cùng té xỉu, nghe được thanh âm quyết tuyệt thanh lãnh của thiếu niên:"Quấy nhiễu giấc mộng yên tĩnh của người khác."

Tiểu thái giám nhìn dáng vẻ thê thảm của Ngụy Minh Nguyên, bị dọa sợ đến trái tim trực tiếp nhảy ầm ầm.Hắn đứng ở tại chỗ, thở dốc một hồi thật lâu.Sau khi mới phản ứng kịp, một bước một di chuyển bên cạnh phía Ngụy Minh Nguyên."

Ném xa một chút, mùi máu tươi ô uế mũi bản quan."

Đi chưa được mấy bước, thì lần thứ hai bị thiếu niên trong điện lên tiếng, cắt đứt tất cả động tác.Tiểu thái giám chỉ ngừng trong nháy mắt, rồi sau đó, lợi dụng tốc độ cực nhanh chạy về phía Ngụy Minh Nguyên té xỉu, mang nàng ta rời khỏi giống như chạy trối chết....Trong điện, không biết là long tháp quá dễ chịu hay là cậu tế trời thiêu ngươi thiêu đến mết.Vậy mà nghiêng đầu, dần dần ngủ.Lúc lại tỉnh lại, là bị Hạng Lâm Uyên hôn tỉnh.Cậu nâng con ngươi nhìn mặt mày tuấn lãng gần trong gang tấc, chốc lát, lại có một tia hoảng hốt:"Bệ hạ..."

"Gọi sai rồi đi?"

Hạng Lâm Uyên cười cười, ôn nhu dỗ: "Nên gọi phu quân."

Có lẽ là mới vừa thức giấc, Tư Căng khó có được ngoan.Cậu nâng tay nắm chặt long bào đế vương màu đen huyền của Hạng Lâm Uyên, lộ ra tai mèo, cọ cọ ở trên tay Hạng Lâm Uyên:"Phu quân ~ "Cậu gọi một tiếng, muốn bao nhiêu ngoan mềm có bấy nhiêu ngoan mềm:"Ngươi xem, ta đều gọi ngươi như thế rồi, hôm nay, có thể không bắt nạt ta hay không?"

Hạng Lâm Uyên ngẩn ra, trái tim nhịn không được đập một cái mạnh.Cảm giác từ bên tai dâng lên từ đáy lòng, trong nháy mắt truyền khắp tứ chi trăm xương.Y không e dè nói ra suy nghĩ nội tâm của mình:"Này nhưng làm sao làm?

Càng muốn bắt nạt rồi!"

Nói, thì nâng tay đụng đụng tai mèo của thiếu niên."

Ừm..."

Trong mắt Tư Căng chợt hiện nước mắt, ở lúc Hạng Lâm Uyên đụng tới tai mèo, rất phối hợp khẽ hừ một tiếng.Trêu chọc đến đáy mắt Hạng Lâm Uyên đều chiếu ra đốm lửa nhỏ, hận không thể trực tiếp nuốt yêu tinh khẩu Phật tâm xà, không có ý tốt trước mặt này."

Phu quân, ta hôm nay thiếu chút nữa giết cung nữ nhất đẳng trong điện ngươi."

Nắm lấy cơ hội, người hành hung bắt đầu tủi thân.Tư Căng dựa vào nhích về phía trước, tựa vào trong lòng Hạng Lâm Uyên:"Nàng ta hôm nay quấy rầy ta đi ngủ, còn nói, nói ta không xứng nằm chỗ này của ngươi, thật giống như nằm chỗ này không phải là ta, thì có thể là nàng ta vậy..."

Thanh âm của cậu mang mơ mơ màng màng mới vừa thức giấc, vô tội lại quyến rũ người.Hạng Lâm Uyên có chút chịu không nổi.Y kéo Tư Căng qua, khẽ ôm chặt vào trong lòng: "Căng Căng đây là chịu tủi thân rồi?

Đang lên án với ta?

Không có thêm mắm thêm muối đi?"

"Không."

Tư Căng chậm rì rì lắc đầu, lóe ra ba đuôi mèo ôm chặt eo Hạng Lâm Uyên:"Nếu là ta thêm mắm thêm muối, bệ hạ muốn giết ta sao?"

"Không, ai chết ngươi đều sẽ không chết."

Hạng Lâm Uyên nói:"Bởi vì ta không quan tâm giang sơn, chỉ quan tâm ngươi."

Y hôn hôn Tư Căng, vì người khoác áo khoác lên, ôm cậu lên tới dùng bữa.Lúc dùng bữa, tiểu thái giám kéo Ngụy Minh Nguyên đi vâng vâng dạ dạ đứng ở bên cạnh người Hạng Lâm Uyên.Hắn xác thực không nghĩ đến, nuông chiều của bệ hạ với Nguyệt Tư Căng đã đến loại trình độ coi trời bằng vung này.Nghĩ tới những chuyện Ngụy Minh Nguyên buổi sáng làm kia, liền không nhịn được cả người phát run, sợ mình bị lan đến.Hắn đứng mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thật vất vả chịu đựng đến Tư Căng dùng xong bữa trở về trong điện nghỉ ngơi.Đang chuẩn bị sắp xếp chén đũa muốn đi, lại bị Hạng Lâm Uyên gọi lại:"Cung nữ gọi Ngụy Minh Nguyên kia, hôm nay là ngươi mang đi?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0317: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 42


CHƯƠNG 0317: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 42EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tiểu thái giám tức khắc giật mình một cái,, mâm móng mèo mới vừa cầm tới trong tay tuột tay mà rớt.Trực tiếp ném tới trên mặt đất.Mặt mày lạnh lùng của Hạng Lâm Uyên trong nháy mắt tan ra, vội vã buông tay tiếp được mâm.Mắt nhìn mâm không có việc gì, mới hung hăng thở phào nhẹ nhõm.Cái đĩa Căng Căng thích nhất.Đĩa bể nát rồi, y thì phải quỳ trên mảnh vụn xin lỗi a!Tiểu thái giám vốn hoảng loạn gật đầu đáp lời, chú ý tới sắc mặt đen sâu của Hạng Lâm Uyên, trực tiếp run run rẩy rẩy quỳ xuống.Hạng Lâm Uyên bỏ mâm xuống, lạnh lùng bổ sung một câu:"Vậy ngươi hiện tại thì đi nói cho Ngụy Minh Nguyên, để cho nàng ta đi nội vụ phủ lĩnh một nghìn hèo, đánh không chết, thì vĩnh viễn cút ra khỏi hoàng cung!!"

"Vâng!"

Tiểu thái giám sắp sợ tiểu rồi, hai mắt rưng rưng, run lẩy bẩy đáp ứng, vội vã chạy đi tẩm điện.Chạy một dặm về phía trước, mới miễn cưỡng trở lại bình thường, có đầu óc suy ngẫm lời Hạng Lâm Uyên.Người bình thường chịu hai mươi hèo liền là mười ngày nửa tháng không thể xuống giường, một trăm hèo liền nhưng muốn mạng người.Một nghìn hèo, làm sao có thể còn có mạng ở?!Bệ hạ đây là quyết tâm phải muốn mạng của Ngụy Minh Nguyên a!Xem ra sau này phải nói cho tất cả cung nhân ——Triều đại thay đổi rồi, Nguyệt Tư Căng trò cười trước đây kia đã biến thành quốc sư trên đầu quả tim bệ hạ rồi, không thể dễ dàng trêu chọc!...Trước khi nhận được mệnh lệnh một nghìn hèo, Ngụy Minh Nguyên còn đang ảo tưởng Tư Căng ghen tị và vô lại khóc lóc kể lể với Hạng Lâm Uyên làm sao.Bỗng nhiên nhận được tin tức này, nàng ta ngay lập tức sững sờ thật lâu.Lúc bị mang đi, không khống chế được gào thét:"Không có khả năng!!

Bệ hạ là để ý ta!!"

"Ngài đề bạt ta!

Làm sao có thể nhẫn tâm xử tử ta!"

"Ta muốn gặp bệ hạ!

Ta muốn gặp bệ hạ!"

Thái giám tổng quản Thận Hình ti không quen nhìn phong cách bừa bãi của nàng ta cười nhạt vài tiếng, ý tứ sâu xa để lại hai câu:"Ồ, đừng kêu, bệ hạ đang ôm quốc sư ung dung tự tại vui sướng đấy, ngươi ở chỗ này kích động cái gì chứ?"

"Hoàng cung này là lò luyện lớn, chưa bao giờ giữ lại kẻ ngu dốt không thức thời vụ a."

Dứt lời, liền ở trong tiếng kêu thảm một tiếng cao hơn một tiếng của Ngụy Minh Nguyên, cách xa buồng giam hành hình....Tẩm cung đế vương, Hạng Lâm Uyên tự mình ra tay, cất kỹ khay nhỏ chuyên dụng của Tư Căng.Mới rón rén đi trở về bên cạnh thiếu niên bên công văn.Thừa dịp Tư Căng không phát hiện, một tay kéo người vào trong lòng.Y cho rằng bản thân mình đã đủ bí mật rồi.Cho rằng mèo bình tĩnh sẽ bị y hù dọa ra một tiếng mèo kêu.Đuôi và lỗ tai cũng sẽ tự mình chạy đi ra.Thế nhưng, không có.Tư Căng chậm rì rì để sách xuống, chuyển con ngươi.Con mắt hoa đào sáng rỡ mang gian xảo "Ta dự đoán được dự đoán của ngươi".Sáng rỡ câu người.Trong nháy mắt Hạng Lâm Uyên cảm thấy tủi thân.Bản thân mình một lòng một dạ bảo vệ đĩa nhỏ Tư Căng thích, còn bị cậu trêu cợt như thế.Y cảm thấy không đòi chút gì đó có lỗi với bản thân mình.Vì vậy, trực tiếp cầm sách của thiếu niên, đè mèo yêu nhỏ ở trên công văn.Rũ mắt xuống, xấu xa ngông cuồng nhìn cậu: "Căng Căng hôm nay đau thắt lưng sao?"

Tư Căng:...Cậu bối rối quay đầu chỗ khác: "Đau."

"Ngươi hôm qua liền lăn qua lăn lại đến rạng sáng, hôm nay lại không muốn để cho ta ngủ?"

"Ta có đôi khi là thật sự hoài nghi, ngươi là thích ta?

Hay là thích làm chuyện này với ta?"

"Thích ngươi."

Hạng Lâm Uyên cúi đầu hôn cậu, mặt mày mang cười:"Chỉ thích làm chuyện này với ngươi."

"Không tin ngươi đưa tay cho ta."

Hạng Lâm Uyên cầm tay thiếu niên đặt vào nơi ngực:"Cảm thụ được rồi sao?"

"Căng Căng."

"Trái tim này vẫn như cũ đang vì ngươi mà đập."

"Chỉ vì ngươi mà đập."===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0318: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 43


CHƯƠNG 0318: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 43EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tay khớp xương rõ ràng dán ngực đế vương.Cách tầng quần áo hơi mỏng kia, có thể rõ ràng cảm thụ được tim Hạng Lâm Uyên đập tăng nhanh.Đó là bởi vì yêu.Đó là bởi vì cậu.Vô luận luân hồi bao nhiêu đời, tiểu thiên quân vẫn như cũ sẽ yêu cậu phát ra từ linh hồn.Cho cậu thiên vị lớn nhất và tất cả cảm giác an toàn.Ủ nóng trái tim sớm đã ở ngục giam thiên thần lạnh nát kia của cậu.Tư điều này này, Tư Căng bỗng nhiên có chút kích động.Cậu câu lấy cổ Hạng Lâm Uyên, chủ động hôn tới:"Một lần."

"Lại nhường ngươi một lần."

Trong con ngươi Hạng Lâm Uyên loang loáng, cúi đầu, lại một lần nữa hôn xuống....Quân vô hí ngôn.Hạng Lâm Uyên nói chuyện giữ lời.Chỉ một lần.Một lần, gần hai canh giờ.Tiểu Yêu ngậm kẹo que, dùng phương pháp La Sát dạy cho nó đột phá cấm chế của phòng tối nhỏ, trợn to hai mắt hiếu kỳ hình ảnh hiện lên.Hình ảnh chưa ra, thanh âm Tư Căng kiềm chế không khống chế được thì nghe đến nó da đầu tê dại.Thế giới quan của Tiểu Yêu bùng nổ: [oa, thì ra đại nhân và tôi giống nhau, đều là...

Nga nga nga?]Nó cái gì cũng không phát hiện a?Làm sao lại bị tăng thêm một tia cấm chế phòng tối nhỏ?!(╥ω╥')...Ngày thứ hai.Tư Căng hù dọa hổ con một phen, dựa vào che đậy cảm giác đau ngồi dậy, cứ theo lẽ thường đi thượng triều.Buổi họp triều đình lớn ngày hôm nay, đứa con sinh sau khi cha qua đời của tiên hoàng hậu trở thành tiêu điểm nghị luận.Tư Căng kiên quyết bác bỏ ý kiến của số đông giữ vững lập trường của mình bảo vệ đứa nhỏ kia, Hạng Lâm Uyên cũng dùng sẽ không lại nạp phi, có thể nhận nuôi đứa nhỏ của tiên hoàng hậu làm lý do lên tiếng phụ hoạ.Vì vậy, mũi dùi nghị luận từ hoàng hậu chuyển hướng Tư Căng.Cái gì "Lam nhan họa thủy" "Hại nước hại dân" toàn bộ đều rơi xuống trên người cậu.Những lời này các đại thần mặc dù không đến mức ngớ ngẩn nói ngay mặt Tư Căng, thế nhưng, trên phố loại đồn đãi này lại là không gián đoạn, thậm chí càng ngày càng nghiêm trọng.Lời đồn đãi như vậy rơi vào trong lỗ tai Lệ phi bị xét nhà lưu vong.Miễn bàn bao nhiêu vui vẻ rồi.Nguyệt Tư Căng này, vậy mà thông đồng với nhân loại, tịch thu bộ tộc Vọng Nguyệt.Bản thân mình còn nghĩ trơ mặt mo ra chém giết vị trí gia chủ nhà họ Nguyệt!!Quả thực hoang đường!!Cậu ta thật sự cho rằng mèo yêu của núi Vọng Nguyệt chỉ có một chi tộc quần nhà họ Nguyệt này sao?Mèo yêu sở dĩ được thế nhân kính ngưỡng, đó là bởi vì chúng nó có thể khống chế thiên địa khí vận!Nếu như số mệnh Đại Chu có thay đổi, nước nhỏ bốn phương nhất định cùng lúc đánh!Đến lúc đó, Nguyệt Tư Căng và Hạng Lâm Uyên đều phải xong đời!!Lệ phi Nguyệt Tư Thù một đường nghe lời đồn đãi, một đường kéo thân thể sứt mẻ chỉ còn lại có một đuôi, khập khiễng đi trở về núi Vọng Nguyệt.Nàng ta trải qua một đường lên núi, đi tới trước mặt đại tộc trưởng bộ tộc Vọng Nguyệt, quỳ xuống, nước mắt thì vỡ đê rồi."

Tộc trưởng, ngài nhưng phải làm chủ cho chúng ta a!!!"

"Nguyệt Tư Căng kia cậu ta..."...Tộc trưởng nghe xong khóc lóc kể lể của Nguyệt Tư Thù, giận đến trực tiếp vỗ bàn:"Lẽ nào có lý đó, Nguyệt Chính Phong chính là sư đệ của ta!!"

"Nguyệt Tư Căng thật to gan, dám chuyển cho mệnh cách thiên sát cô tinh cho hắn?!"

"Không chỉ có như vậy, hắn còn cướp đi vị trí gia chủ, đuổi toàn bộ mèo yêu bộ tộc dòng chính chúng ta ra gia tộc.

Hu hu hu."

Nguyệt Tư Thù càng khóc càng đau lòng, lộ ra đuôi mèo bẩn thỉu của mình:"Ta chỉ còn một con đuôi rồi, đây đều là Nguyệt Tư Căng làm hại..."

"Hoàng đế tân nhiệm Hạng Lâm Uyên còn thiên vị cậu ta, tộc trưởng, Đại Chu này, thật sự là không cho bộ tộc mèo yêu chúng ta đường sống một chút nào a!"

Nguyệt Tư Thù ngại cơn tức của tộc trưởng không đủ lớn, tiếp tục thêm mắm thêm muối nói.Khuếch trương ân oán cá nhân của nàng ta và Tư Căng lớn đến ân oán chủng tộc của triều Đại Chu và bộ tộc mèo yêu.Hai tộc bất hòa lại thế nào?Chiến tranh người chết lại thế nào?Nàng ta lại không bị ảnh hưởng, nàng ta lại sẽ không chết, nàng ta chỉ cần mạng của Nguyệt Tư Căng!===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0319: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 44


CHƯƠNG 0319: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 44EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Tộc trưởng bộ tộc Vọng Nguyệt cũng chưa hoàn toàn nhẹ dạ cả tin lời Nguyệt Tư Thù.Ông ta dù sao cũng bận tâm tộc quần, giữ lại đầu óc.Tính toán tự mình đi báo thù cho sư đệ Nguyệt Chính Phong.Vì vậy cải trang ăn vận, lên kinh tìm kiếm chân tướng.Sau khi phát hiện Tư Căng thực sự dùng thủ đoạn thiết huyết làm gia chủ nhà họ Nguyệt, giận đến nghiến răng nghiến lợi.Nguyệt Chính Phong từ nhỏ cùng nhau lớn lên với ông ta, tình như thủ túc, làm sao có thể bị một vô danh tiểu tốt hại thành như vậy?!Vì vậy, không hỏi nguyên nhân cụ thể, liền suốt đêm lẻn vào hoàng cung, muốn thêm nguyền rủa thiên sát cô tinh vào trên người Tư Căng.Nhưng chưa từng nghĩ, nguyền rủa còn không có làm xong, thì bị ý cười mang sáng rỡ của thiếu niên, đánh quân lính tan rã.Ngay cả nguyền rủa chưa phát ra ngoài, cũng rơi ở trên người mình.Tộc trưởng bỏ một đuôi, mới trốn chạy thành công.Sau khi trở lại tộc quần, nổi cơn tam bành.Lúc này tìm mấy trưởng lão đức cao vọng trọng, cùng phát động một trận pháp đoạt vận thật lớn.Ý đồ vòng qua quan sát của Tư Căng, đoạt đi toàn bộ số mệnh của vương triều Đại Chu.Thế nhưng, bọn họ vẫn là tự tin quá đầu rồi.Cái gọi là vòng qua kia, lại chưa có hoàn toàn thành công.Tư Căng đúng lúc phát hiện điểm này, trực tiếp dùng thần lực cách không phá hư trận pháp, thay đổi vận thế.Hút toàn bộ vận thế của nước nhỏ xung quanh tới Đại Chu.Trận pháp xoay chuyển, bỗng nhiên đánh văng mấy trưởng lão mèo yêu lòng đầy căm phẫn ra.Mấy người ngã xuống đất, rối rít phun ra mấy búng máu, ở trên núi Vọng Nguyệt xếp thành hình dạng ngay ngắn.Nhìn qua, chật vật cực kỳ.Mấy trưởng lão già râu bạc hai mặt nhìn nhau, cau mày.

Đang rơi vào tuyệt vọng nặng nề, lại nhìn thấy một đường sinh cơ.Bọn họ nâng đầu, nhìn một tia vận thế từ Đại Chu chuyển dời đến man tộc phía Nam.Man tộc gần sát Nam Hải, am hiểu thuật vu cổ, là khắc tinh của Miêu Cương quật khởi Đại Chu.Nếu như Đại Chu và man tộc khai chiến, ai đều không chiếm được tiện nghi!Nam man xâm nhập, tốt nhất có thể ép hoàng đế ngự giá thân chinh, quốc sư cùng theo tiên tri.Đến lúc đó, bọn họ liền có thể giúp man tộc một tay, giết chết Nguyệt Tư Căng và Hạng Lâm Uyên."

Ha ha ha ha ha ha!"

Tộc trưởng hưng phấn cười lên, vừa nghĩ tới kết cục của Tư Căng, vui vẻ đến linh hồn đều đang run rẩy.Quá tốt rồi, ông ta rốt cuộc nắm lấy cơ hội, để cho Nguyệt Tư Căng, nợ máu trả bằng máu!!...Vận thế chạy, bộ tộc man tộc liền nhận được trợ lực của thiên địa nhân hòa.Nguyệt Tư Thù tự xin làm sứ giả của bộ tộc mèo yêu, đi vào châm ngòi thổi gió.Dẫn tới hai nước nhanh chóng khai chiến.Man tộc quấy nhiễu biên cảnh, bệnh truyền nhiễm độc trùng sinh sôi ra ngay lập tức để cho trú quân Nam Cương mất đi tất cả trợ lực.Hạng Lâm Uyên bất đắc dĩ, ngự giá thân chinh.Trước khi đi, Tư Căng vì y tiên tri một quẻ.Hung!Đại hung!Đi lần này, nhất định chín phần chết một phần sống.Cậu ngăn cản y nói cậu đi.Cậu đi nhất định không đến nửa năm, liền có thể chiến thắng trở về.Hạng Lâm Uyên đáp ứng không đi.Lại ở sau khi một lần ở trên giường nhỏ hôn mê cậu, khẽ hôn cặp mắt đào hoa rưng rưng của cậu một cái, xoay người rời khỏi.Y là hoàng đế, nếu không ở trước khi bảo vệ quốc gia mình, như thế nào ngưng tụ lòng người?!Thế nhưng, Hạng Lâm Uyên cũng không biết, sau khi y đi, Tư Căng chậm rãi mở mắt ra.Cậu nhịn đau thắt lưng đứng dậy, khoác trung y lên, ngồi ở bên cạnh bàn.Một tay chống đầu, nhìn Hạng Lâm Uyên biến mất ngoài cửa.Bóng lưng cô đơn lộ ra chút tiếc hận.Chốc lát, rốt cuộc cho người ta một loại ảo giác oán phụ khuê phòng.Tiểu Yêu khó có được nhìn thấy đại nhân như vậy, thử bò ra ngoài thức hải, dùng móng vuốt nhỏ túm túm cổ áo của cậu:[đại nhân, kia...

Kia...

Ngài nếu là thật sự đau lòng thì đi theo hắn xuất chinh...][ta nhìn những thoại bản cổ đại đó vốn đều là phu xướng phu tùy...]'Đi theo hắn làm cái gì, tìm đường chết sao?'Tư Căng bỗng nhiên cười lên, khí chất ưu buồn trên người quét một cái sạch.Bưng chén trà lên rót một chén trà, chậm rì rì nói:'Y thích tìm đường chết, vậy để cho y đi.

Có vài người không làm một lần chết, cũng không biết sinh mệnh đáng quý!

Bản tôn tác thành y!'===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0321: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 45


CHƯƠNG 0321: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 45EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Lúc thiếu niên nói chuyện, khóe mắt mang lửa giận.Giống như một con rắn độc vô tình, muốn cắn nuốt toàn bộ thế giới.Từ lúc sau khi được tiểu thiên quân cứu, Tư Căng liền rất chán ghét người không tiếc.Bởi vì còn sống là tiền đề làm tất cả mọi chuyện.Cậu muốn để cho Hạng Lâm Uyên hiểu rõ, hi sinh y tự cho là vĩ đại, bảo vệ người yêu tự cho là có đảm đương.Đặt vào trong con nước lớn của thời đại, căn bản chính là lấy trứng chọi đá!...Sau khi Hạng Lâm Uyên đi, Tư Căng giám quốc.Cậu từng gặp tiên hoàng hậu mấy lần, tiên hoàng hậu trở về phủ Thừa tướng dưỡng thai, số lần gặp mặt với cậu không nhiều lắm, lại nhiều lần đều rưng rưng cảm ơn.Biết ơn Tư Căng bảo vệ nàng, biết ơn Tư Căng không so đo hiềm khích lúc trước, cho đứa nhỏ của nàng một con đường sống.Thời gian cực nhanh.Quả nhiên không vượt quá Tư Căng đoán.Không đến một tháng, tiền tuyến liền truyền đến cấp báo ——Hạng Lâm Uyên gặp phải độc trùng tập kích, nguy hiểm cận kề.Lúc nghe được tin tức này, Tư Căng đang ở điện quốc sư bói toán.Ngoài miệng nói để cho Hạng Lâm Uyên học được bài học, nhưng cậu vẫn là sẽ nhịn không được lưu ý sự an toàn của Hạng Lâm Uyên, mỗi ngày mỗi ngày buồn bực ở điện quốc sư, vì y tiên tri lành dữ.Trên mặt giả vờ không thèm để ý, thế nhưng nghe được tin tức sinh mệnh Hạng Lâm Uyên bị đe dọa, vẫn là sẽ đau lòng.Giống như kim đâm, đau thật nhỏ thật nhỏ.Tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng không cách nào không chú ý.Tư Căng đuổi đi người mang tin tức tới báo cáo, để cho thống lĩnh cấm vệ quân, chỉ huy quân đội tiếp viện.Nói là mình muốn bế quan vì vận mệnh quốc gia của Đại Chu làm pháp.Lại ở lúc cửa lớn điện quốc sư đóng chặt, tự dưng biến mất tại chỗ.Lúc lại xuất hiện, đã đến trại chủ soái đại doanh Nam Cương....Chỗ này hình như mới vừa kết thúc một trận chiến dịch thảm liệt, khắp nơi đều là thương binh và máu tươi.Ngay cả trong không khí, đều tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc.Dễ ngửi.Rất có vui sướng chém giết trên chiến trường.Cặp mắt đào hoa xinh đẹp của Tư Căng hơi hơi nheo lại, bên môi dần dần đẩy ra một tia ý cười khát máu.Gió đêm của Nam Cương khẽ nhấc quần áo màu trắng tinh xảo của cậu lên , cùng phất phới với cờ xí rách nát.Nhìn qua, giống như giống như một thiên thần chém giết đi ra từ trong vực sâu ác ma.Ôn nhu lại nguy hiểm.Cậu cất bước vào trại chủ soái, liếc liền nhìn thấy Hạng Lâm Uyên hấp hối nằm ở trên giường nhỏ.Y sắc mặt tái nhợt, ngay cả môi đều không thấy một tia màu máu.Y đã uống không vào thuốc.Mấy tướng quân tay to chân to hoảng loạn vây quanh, nước thuốc sặc ra, ép đến người liên tục ho khan.Vài giọt nước thuốc màu nâu rơi ở trên xương quai xanh gồ ra, khá có vài phần mỹ cảm Tây Thi ốm yếu.Nhìn qua, rất dễ khi dễ.Tư Căng hít sâu một hơi đi tới, vươn với một tướng quân, thanh âm thanh lãnh nghe không bất kỳ cảm tình gì:"Ta tới đi."

Tướng quân nâng con ngươi, liếc mắt liền nhìn thấy quốc sư ở kinh thành xa xôi.Khiếp sợ hơn, lại nhìn thấy ánh mắt Hạng Lâm Uyên sáng lên.Liền không dám nhiều lời nữa, rất sợ quấy rối bệ hạ, lại tăng thêm bệnh tình, vội vã rời khỏi.Một khắc nhìn thấy Tư Căng kia, Hạng Lâm Uyên vậy mà chống thân thể ngồi dậy, một tay túm tay Tư Căng, trên mặt tràn đầy mừng rỡ:"Căng Căng, ngươi làm sao tới rồi?!"

Song, sau một khắc, biểu tình mừng rỡ tức khắc hóa thành luống cuống:"Không, không đúng!

Ngươi không nên tới!"

"Chỗ này quá nguy hiểm!

Ngươi không nên..."

Rầm ——Xì ——Song, lời còn chưa dứt, thì thấy Tư Căng dùng tốc độ cực nhanh đánh nát chén thuốc, trực tiếp cầm mảnh nhỏ gốm sứ trong tay, đâm vào ngực y.Hạng Lâm Uyên sợ run, đau đến mức tận cùng, thậm chí ngay cả một giọt nước mắt đều chảy không ra.Tí tách ——Một giọt máu từ vết thương đập ở trên tay Tư Căng.Máu màu đen, mang chua chát của cổ độc man tộc.Tư Căng không nói lời nào, gắng gượng nhịn xuống bốc đồng liếm liếm máu y.Chỉ kinh ngạc nhìn y, gần như quyết tuyệt hỏi:"Đau không?"===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0321: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 46


CHƯƠNG 0321: MÈO YÊU HẮN LÀ BỆNH KIỀU HƯƠNG TRÀ XANH 46EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Nửa ngày, Hạng Lâm Uyên mới run rẩy môi gật đầu:"Đau!"

Tay Tư Căng hơi hơi run rẩy.Hạng Lâm Uyên tiếp tục nói: "Chẳng qua, không đau bằng cho rằng trước khi chết không thể thấy ngươi một lần cuối!"

"Ngươi đang trách ta ngu xuẩn, không nghe lời ngươi, muốn đem ta trút giận sao?"

"Tới, không cần khách khí, ta giúp ngươi."

Dứt lời, y nắm chặt tay Tư Căng, ấn mạnh mảnh sứ kia.Kỳ thực, Tư Căng đâm cũng không sâu, cậu nắm giữ có chừng có mực, không có tổn thương tới trái tim.Nhưng Hạng Lâm Uyên ra tay thì không biết nặng nhẹ.Y không chỉ là đang để cho Tư Căng trút giận, còn là đang cược Tư Căng có thể mềm lòng hay không.Hay hoặc là, muốn để cho Tư Căng ở trên người y cũng để lại dấu vết không thể xóa nhòa.Ra tay không chút do dự, dần dần kéo Tư Căng dùng vũ khí sắc bén đâm rách trái tim duy trì sinh mệnh của y.Rốt cuộc,, một khắc trước khi mảnh đụng tới trái tim, Tư Căng bỗng nhiên thu tay về, oán hận mắng:"Ngươi cái người điên này!"

"Ngươi cũng đúng a."

Khóe môi tái nhợt của Hạng Lâm Uyên vung lên một tia ý cười hạnh phúc:"Nào có người nhìn thấy phu quân mình bị thương, còn muốn tới bổ dao, khụ khụ..."

Hạng Lâm Uyên che kín vết thương, lại ho khan hai tiếng, hơi thở mong manh hỏi:"Căng Căng, hả giận rồi sao?"

Y khẽ kéo ống tay áo Tư Căng, cố ý để cho máu của mình nhuộm quần áo trắng noãn kia bẩn không chịu nổi:"Đừng giận ta, ta sai rồi."

Chẳng biết tại sao, y càng dỗ, Tư Căng càng giận.Cậu tức giận, trực tiếp ấn Hạng Lâm Uyên ngã ở trên giường nhỏ, cúi xuống nói:"Hạng Lâm Uyên!

Ngươi này...

Ngươi tên đốn mạt không muốn sống này!

Người điên!"

Cười khẽ, hỏi ra vấn đề giống nhau như đúc hôm thành hôn đó:"Căng Căng, ta là người điên.

Ngươi làm thế nào?"

Tư Căng hô hấp không ổn định, nhưng vẫn là hung hăng cắn khóe môi tái nhợt khô nứt của y.Nụ hôn mạnh mẽ.Vài phần hạnh phúc, vài phần tuyệt vọng.Cùng lúc đó, Tư Căng dùng thần lực khôi phục vết thương của y, loại bỏ độc tố trong cơ thể y.Nụ hôn gần như là cắn xé này kéo dài rất lâu.Thậm chí phẩm ra hương vị trời đất u ám.Không biết qua thời gian bao lâu, Tư Căng mới nâng ngẩng đầu lên, phát tiết xong tức giận.Nằm ở bên cạnh Hạng Lâm Uyên, thoải mái trả lời một câu:"Ta làm bạn với ngươi, cùng điên."...Sự xuất hiện của Tư Căng làm suy giảm vận mệnh quốc gia bất chấp trật tự tự nhiên của man tộc, để cho chiến sự Nam Cương có bước ngoặt mới.Hạng Lâm Uyên thừa thắng xông lên, không đến hai tháng, liền kết thúc chiến sự, chiến thắng trở về.Lúc gần đi, Tư Căng phát hiện Nguyệt Tư Thù bị man tộc vứt bỏ.Cậu ý cười nhàn nhạt, trói Nguyệt Tư Thù khóa vào trong ngục tối trong lòng đất.Trong tay, thưởng thức một cổ trùng màu đen, từ từ chậm rì rì nói:"Chính là ngươi dùng thứ này, hạ độc A Uyên?"

Nguyệt Tư Thù bị trói không phục lắm, giận dữ gào thét:"Hạ độc lại như thế nào?

Kia thì chứng minh y đáng chết!"

"Nguyệt Tư Căng, ngươi có biết ngươi đắc tội toàn bộ mèo yêu núi Vọng Nguyệt rồi hay không, ngươi cũng đáng chết!!"

"Phải không?

Nếu như ta đắc tội núi Vọng Nguyệt, vậy chứng minh lỗi không phải là của ta, là toàn bộ núi Vọng Nguyệt."

Cậu nói, tiện tay vứt cổ trùng trong tay đến trên mặt đất.Sau một khắc, con cổ trùng kia mang ra hàng ngàn hàng vạn độc trùng, đông nghìn nghịt cùng đánh về phía Nguyệt Tư Thù.Sợ hãi ngập đầu gần như muốn bao phủ Nguyệt Tư Thù, trong tuyệt vọng vô tận, nàng ta nhìn thấy Tư Căng miễn cưỡng xua tay:"Thế nhưng, ngươi cần phải vì người độc hại ta, trả giá sinh mệnh."

Thiếu niên chậm rãi cất bước, một khắc rời khỏi ngục tối kia, tiếng thét chói tai của Nguyệt Tư Thù biến mất, đã chỉ còn lại có một khung xương trắng hếu....Sau khi chiến thắng trở về triều, Tư Căng chủ động thăm hỏi núi Vọng Nguyệt.Bộ tộc Vọng Nguyệt bị người điên giống như quỷ mị này hù dọa sợ rồi, vội vã xua đuổi tộc trưởng lúc đầu ra bộ tộc mèo yêu, tôn Tư Căng làm vua.Nửa năm sau, hoàng hậu sinh hoàng tử, được Tư Căng và Hạng Lâm Uyên nhận nuôi trở về cung, một đường nâng đỡ trở thành thái tử.Hạng Lâm Uyên cũng bởi vậy, nhận được ủng hộ của một nhà thừa tướng, ngai vàng từ từ ngồi vững vàng.Tư Căng ở vị diện này làm bạn với người điên họ Hạng hơn bảy mươi năm.Cuối cùng người điên họ Hạng biết bản thân mình muốn đi rồi, cũng ở trong thức ăn của cậu hạ độc, mang cậu đi.Tư Căng biết trong đồ ăn có độc, lại vẫn là cười híp mắt ăn vào.Trong giây phút hấp hối, Hạng Lâm Uyên lại không ngừng ngồi dậy:"Căng Căng, ta có phải điên thật rồi hay không?

Ta không nên mang ngươi đi."

"Nhưng ta, thật sự không nhẫn tâm nhìn ngươi một người, cũng không đành lòng để ngươi tìm người bên ngoài."

Tư Căng nắm tay y, rộng lượng nói: "Không quan hệ, ta làm bạn với ngươi, cùng điên."

Nói là như vậy, một khắc trước khi nhắm mắt, trong mắt Tư Căng vẫn là lòe ra ánh sáng nghiền ngẫm.Cùng điên sao?Đời tiếp theo...===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
Thế Giới 8: Ác Linh Làm Bẩn Thần Minh


Thế Giới 8: Ác Linh Làm Bẩn Thần Minh
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0322: ÁC LINH VẤY BẨN THẦN MINH 1


CHƯƠNG 0322: ÁC LINH VẤY BẨN THẦN MINH 1EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Sáng sớm, núi Thanh Căng.Tiên vụ lượn lờ.Trong lúc ý thức mơ hồ, Tư Căng chậm rãi mở mắt ra.Lọt vào trong tầm mắt liền là tiểu thiên quân đáng thương nằm tại bên người.Chỉ là lúc này y đặc biệt nhỏ, xem ra cực kỳ non nớt.Tiểu Lâm Uyên tựa hồ bị dược vật nào đó khống chế, nắm ống tay áo Tư Căng:"Sư...

Sư tôn, ngài mau đi, đồ nhi, đồ nhi có chút không thoải mái."

Quân Lâm Uyên khó khăn mở miệng.Trên miệng nói chống cự, tay lại...Tư Căng:...Cậu ngồi dậy, mới phát hiện bản thân mình thân ở trong một cung điện thuần trắng.Cậu và Quân Lâm Uyên, cùng nằm ở trên một giường nhỏ khắc hoa bạch ngọc.Phong cách kiến trúc của cung điện này cực kỳ giống Thiên giới.Nhưng dưới so sánh, lại so với Thiên giới nhiều thêm vài phần hơi người.Quân Lâm Uyên vừa cố gắng kiềm chế, vừa tủi thân đến đáng thương gọi sư tôn.Trên cổ tay trắng nõn như ngọc, có vết đỏ bị bản thân y véo đi ra.Nước mắt tí tách tí tách rơi xuống.Nhìn qua...Thật để cho người muốn phạm tội...Tư Căng xoay người, một thanh giữ chặt Quân Lâm Uyên, đốt ngón tay thon dài nâng cằm y lên, mặt mày mang cười, cực kỳ ác liệt nói:"A Uyên, nói cho sư tôn, chỗ nào không thoải mái a?"

A...

A Uyên...Sư tôn là đang gọi y sao?Sư tôn không phải là cho tới nay đều quan tâm nhị sư huynh, đều chưa từng quan tâm qua y sao?Vì sao còn biết tên của y...Lần đầu tiên được sư tôn gọi tên, mặt Quân Lâm Uyên càng đỏ hơn.Y vội vã quay đầu chỗ khác, khó khăn dùng lý trí chống lại dược tính: "Sư tôn đừng có như vậy, đệ tử..."[đại nhân!

Kịch bản của vị diện này là...

Là...][a a a!

Đại nhân, tôi cái gì đều không phát hiện!

Cái gì đều không phát hiện!]Tiểu Yêu Nhi mới nhảy ra từ trong thức hải bị một màn trước mặt này kinh sợ đến rồi.Nó ngay lập tức ngạc nhiên cụp đuôi chạy về thức hải.Ôm màn hình hệ thống cỡ móng tay của mình, hung hăng thở ra một hơi thở:[vị diện này, làm sao bắt đầu thì kích thích như thế.]Không nên không nên, nó hiện tại không thể đi ra ngoài truyền kịch bản.Bằng không thì phải bị đại nhân đánh nhừ tử ~Hu hu hu, thống sinh thật khó khăn, vẫn là trước đây làm hệ thống vô dụng tốt, hiện tại mỗi ngày đều phải kinh hồn bạt vía đi làm.〒_〒Hổ con run lẩy bẩy ngoan ngoãn leo trở về ổ mèo của mình, mở hệ thống ra.Mở giao diện báo nhỏ thiên đình ra, tìm kiếm ra đồng nhân văn của thiên quân và đại nhân.Xem đến say sưa có vị, còn có thể giao lưu với mèo đen nhỏ.Là giải trí không tệ.Tư Căng quản thúc Quân Lâm Uyên, đang muốn cúi đầu hôn một cái hôn, thì nghe tiếng gõ cửa không thân thiện ầm ầm ầm vang lên:"Quân Lâm Uyên!

Đi ra!

Ngươi nghịch đồ này, tiên tôn Tư Căng người thanh lãnh như vậy, cũng là ngươi xứng nhúng chàm?!"

"Mệt ngươi còn là đệ tử cuối cùng của hắn, vậy mà có tâm tư xấu xa với sư tôn của mình, vậy mà thừa dịp trong lúc tiên tôn Tư Căng bế quan..."

"Quân Lâm Uyên!

Mở cửa!

Trả sư tôn cho chúng ta!!!"

Mọi người lòng đầy căm phẫn, lần lượt đánh vào kết giới Tư Căng bố trí xuống ngoài cửa.Trong lúc nguyên chủ bế quan, ở chung quanh tẩm điện bày kết giới, mỗi ngày chỉ có các đệ tử cầm đá kết giới tương ứng mới có thể mở ra.Tương đương với khóa vô hình cho tẩm điện, đá kết giới là chìa khóa duy nhất.Vừa nghe bọn họ muốn xông tới, đáy mắt Quân Lâm Uyên rưng rưng, càng hoảng loạn:"Sư tôn, đồ nhi là bị hãm hại, đồ nhi không phải cố ý, sư tôn mau cứu đồ nhi..."

"Tốt a."

Tư Căng cực kỳ nhiệt tình, một tay đem kéo Quân Lâm Uyên vào trong lòng.Cúi đầu hôn lên môi y.Cùng lúc đó, chuyển tay phá vỡ kết giới, mọi người tràn vào trong điện.Quân Lâm Uyên:......===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0323: ÁC LINH VẤY BẨN THẦN MINH 2


CHƯƠNG 0323: ÁC LINH VẤY BẨN THẦN MINH 2EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
"Ta...

Mẹ nó mẹ nó mẹ nó mẹ nó!!!"

Có người vội vã che mắt, giống như nhìn thấy đồ vật khó coi nào đó, kêu rên la hét thành tiếng:"Quân Lâm Uyên, ngươi cmn thật là một súc sinh a!

Bản thân mình có đam mê đoạn tụ, khiến người ta ghét bỏ thì thôi, bây giờ lại ức hiếp đến trên đầu sư tôn!"

"Quá cay mắt rồi, không được, ta phải đi ra ngoài nôn một hồi!

Ọe!!"

"Ta cũng đã sớm nói, hắn tiếp cận sư tôn là có mưu đồ khác, bây giờ nhìn thấy đi?

Hắn chính là biết sư tôn là thiên linh căn ngũ hành đầy đủ, muốn song tu với sư tôn, tới nâng cao tu vi của mình sao?

Ta nôn!

Loại người này thì phải mau mau đuổi ra khỏi tông môn!"

Nhị sư huynh Lệ Nam đi đầu chân mày nhíu lợi hại nhất.Hắn đứng mũi chịu sào, rút bội kiếm thắt lưng a, hùng hổ tới gần Quân Lâm Uyên:"Quân Lâm Uyên, ngay lập tức lăn ra đầy cho ta!"

"Ngươi chẳng qua là đồ vô dụng sư tôn cứu lúc đi ngang qua vực sâu tiên ma, sư tôn thấy ngươi đáng thương mới thu ngươi làm đồ đệ, để cho ngươi lưu lại ở Tiên Ma tông, còn mơ mộng hão huyền song tu với sư tôn, nằm mơ!!"

Từng tiếng chửi bới của các tu sĩ truyền vào trong tai Quân Lâm Uyên.Bên tai thiếu niên càng ngày càng đỏ bừng, đưa tay xô đẩy Tư Căng.Nhưng sức mạnh lại không cách nào chống lại sư tôn lớn hơn mình tám tuổi.Cứng rắn bị Tư Căng ôm, gấp gáp ra nước mắt.Hoảng loạn lại hạnh phúc.Sau một khắc.Leng keng ——"A a a —— "Hai tiếng vang cùng lúc vang lên, kiếm của Lệ Nam ở một khắc tới gần cổ Quân Lâm Uyên kia, thình thịch mà gãy.Bản thân hắn cũng bị đạo sức mạnh vô hình kia chấn thương, cả người ầm mà rơi xuống đất.Cổ tay đau nhói, ho khan ra hai ngụm bọt máu.Lấy lại sức một hồi thật lâu, mới nhìn rõ nơi phát ra đạo sức mạnh kia.Hắn vốn dĩ cho rằng Quân Lâm Uyên đánh hắn, nghĩ đồ vô dụng kia tại sao lại có pháp lực mạnh mẽ như thế.Nhưng lúc nâng đầu, mới phát hiện người đánh hắn, là sư tôn hắn kính yêu.Tại sao?!Sư tôn trong ngày thường không phải là thiên vị hắn nhất sao?Làm sao sẽ động thủ với hắn?!Lúc này, Tư Căng đã buông thiếu niên trong lòng ra, nâng đầu nhìn về phía Lệ Nam.Tiên quân bạch y hai gò má ửng đỏ, trong cặp mắt đào hoa xinh đẹp mờ ảo một tầng sương mù bị loại thuốc kia ép đi ra.Nhìn cao không thể leo tới như vậy, lại để cho người ta muốn hung hăng bắt nạt.Lệ Nam kinh ngạc nhìn chằm chằm khung cảnh này, trái tim không khỏi bỏ lỡ một nhịp, ánh mắt cũng ngây dại ra theo.Sư tôn...

Thật đẹp mắt...Đây là sư tôn hắn chưa từng thấy qua.Ở đại lục năm châu, tu hành phải dựa vào linh căn.Chủng loại linh căn từ trên xuống dưới chia làm thiên địa huyền hoàng.Sư tôn là thiên linh căn ngũ hành đầy đủ nghìn năm khó gặp.Là thiên tài tu luyện.Phàm là người song tu với hắn, liền có thể không phí bất kỳ sức lực, từ củi mục biến thành thiên tài/Cho nên, nữ tu mơ ước sư tôn trong Tiên Ma tông nhiều đếm không xuể.Đương nhiên, cũng bao gồm rất nhiều nam tu.Lệ Nam là huyền linh căn, tu luyện thường xuyên gặp phải bình cảnh, dựa vào chăm học khổ luyện một ngày một đêm mới có thể ngang hàng với chúng đệ tử thiên linh căn.Hắn quỳ gối trước điện Tư Căng bảy bảy bảy bảy bốn mươi chín ngày bái sư, chính là vì có thể có sự chấp thuận của sư tôn.Vì vậy, sau khi bái nhập sư môn, tốt với sư tôn nghìn lần vạn lần.Thật vất vả làm cho sư tôn động tâm, nghĩ muốn lấy thân báo đáp.Nhưng một khắc cuối cùng, Lệ Nam lại phát hiện bản thân với đàn ông từ đầu đến cuối.Xuống!

Không!

Tay!

Được!Đừng nói hôn môi, ngay cả dắt tay hắn đều cảm thấy khó chịu.Cuối cùng, chỉ có thể coi như chuyện song tu mưu đồ đã lâu thành không có gì, mỗi ngày trông coi sư tôn.Thiên phú hắn không chiếm được, người bên ngoài cũng đừng nghĩ!Chính là, ngày đó, vực sâu thiên ma khuếch tán, cắn nuốt thành trì xung quanh.Lúc sư tôn đi chữa trị vực sâu, lại bỗng nhiên mang về một đứa nhỏ họ Quân.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
[X] Xuyên Nhanh: Kí Chủ Điên Rồ Lại Làm Sụp Đổ Nội Dung Vở Kịch Rồi (Tg5 - Tg8)
CHƯƠNG 0324: ÁC LINH VẤY BẨN THẦN MINH 3


CHƯƠNG 0324: ÁC LINH VẤY BẨN THẦN MINH 3EDITOR: ROSALINEBETA: ROSALINE
Sư tôn nói, hắn là người sống sót duy nhất trong thành trì bị cắn nuốt, là thiên tài giãy giụa đi ra từ trong vực sâu tiên ma.Vực sâu tiên ma cắn nuốt ký ức của hắn, hắn chỉ nhớ rõ bản thân mình họ Quân, sư tôn liền vì hắn lấy tên "Lâm Uyên".Dựa theo ý tứ của sư tôn: Chỉ có tới gần vực sâu, vô hạn tiếp cận tử vong, mới có thể thật sự hiểu ý nghĩa của sự sống.Quân Lâm Uyên tuy là bình dân, lại là thiên linh căn hệ sấm sét khó có được.Tốc độ tu luyện của hắn lại cực nhanh, thậm chí còn quan tâm cực kỳ với sư tôn.Lệ Nam ghen tỵ, cho nên thì bỏ thuốc Quân Lâm Uyên.Nghĩ muốn đi đầu bắt hắn cợt nhả sư tôn, để cho hắn bị đuổi ra khỏi tông môn.Thế nhưng hiện tại, Lệ Nam bỗng nhiên hối hận rồi.Sư tôn đẹp mắt như thế, vốn là cảm mến hắn.Hắn đều không hôn qua, thậm chí ngay cả tay sư tôn đều không kéo qua.Tiểu súc sinh nửa đường bái sư Quân Lâm Uyên này dựa vào cái gì người đến sau mà lại vượt lên trước?!Cướp vị trí bên cạnh sư tôn, vốn thuộc về hắn!"

Sư tôn!"

Lệ Nam gọi một tiếng, trong âm rung lộ ra đầy ắp tủi thân:"Là đệ tử tới muộn, để cho ngài chịu tủi thân rồi!"

Tư Căng lúc này đã bớt thời giờ tiếp thu ký ức của nguyên chủ ——Nguyên chủ và hắn trùng tên trùng họ, đều gọi Tư Căng.Là tiên tôn tu vi cao nhất núi Thanh CăngThái độ làm người thanh lãnh, cấp dưới đệ tử vô số, lại duy chỉ có tình hữu độc chung với nhị đệ tử Lệ Nam này.Thế nhưng, lúc hắn thật vất vả hạ quyết tâm, không sợ thế tục, lúc muốn cùng một chỗ với Lệ Nam, Lệ Nam lại bỗng nhiên thay đổi.Nói cho hắn: Trước đây tất cả tốt với hắn đều là giữ bổn phận làm đồ đệ, sư tôn không nên hiểu lầm.Tuy nói như thế, lại cũng thường xuyên làm một ít việc để cho nguyên chủ hiểu lầm.Nguyên chủ cũng không biết Lệ Nam tiếp cận hắn chính là vì nâng cao tu vi, bắt đầu tự ti.Thẳng đến sau đó, Lệ Nam tìm đến một vị tiên khác của Tiên Ma tông —— Tư Dục.Tư Dục chuyên gia nghiên cứu đan dược, vẫn luôn muốn dùng tà thuật rút thiên linh căn của nguyên chủ, luyện chế một nhóm đan để cho người ta dược nâng cao tu vi trong nháy mắt.Loại đan dược này một khi ra mắt, hắn nhất định vượt qua nguyên chủ, thành tông sư đệ nhất người trong thiên hạ thờ phụng.Một người nghĩ muốn tu vi, một người nghĩ muốn danh dự.Vì vậy, hắn và Lệ Nam ăn nhịp với nhau.Lệ Nam giúp hắn lừa nguyên chủ đến trong điện Đan Tâm, bên trong sớm có thuật pháp đoạt linh căn Tư Dục bố trí xong.Nguyên chủ hậu tri hậu giác phản kháng, cũng rốt cuộc không cách nào tự cứu.Cuối cùng cưỡng ép vận chuyển pháp lực, cùng Tư Dục và Lệ Nam, đồng quy vu tận.Chẳng qua hiện tại, Tư Căng không phải là nguyên chủ.Con mắt cậu nhìn về phía Lệ Nam hơi hơi cong lên, không có chút gợn sóng nào.Chỉ một tay ôm Quân Lâm Uyên bị cậu hôn ngốc, vừa nói:"Không có, ngươi làm sao sẽ tới muộn chứ, ngươi rõ ràng là chọn đúng thời điểm, ngươi tới thật trùng hợp!"

"Nếu không phải là ngươi, bản tôn còn không biết đệ tử Tiên Ma tông, cũng biết mua loại thuốc "quấn tơ tình" này."

"Lệ Nam!

Ngươi tiền đồ a!"

Bốn chữ cuối cùng, Tư Căng cắn rất nặng.Bởi vì nguyên chủ bình thường thì không nói cười tuỳ tiện, lúc này nổi giận lên, cực kỳ có cảm giác áp bách.Chúng đệ tử nghe đến đầu quả tim run lên, ngay lập tức quỳ xuống, cúi đầu không nói."

Sư tôn..."

Lệ Nam gọi một tiếng, trong lòng khựng lại.Hắn cũng không biết, Tư Căng mới vừa nãy thông qua nụ hôn kia, hít thuốc trong cơ thể Quân Lâm Uyên vào trong thân thể của mình.Hắn tiếp tục ỷ vào tin tưởng của sư tôn với bản thân mình ngày xưa kia, biện luận:"Đồ nhi không có, hôm nay chỉ có Quân Lâm Uyên vào phòng của ngài, thuốc ngài ăn lầm rõ ràng là hắn..."

Bốp ——Tư Căng một tia pháp lực cách không vứt đi ra ngoài, trực tiếp cho hắn một cái tát.Một cái tát kia vô cùng vang.Búi tóc Lệ Nam bị đánh lệch rồi, một cái răng từ trong miệng rơi xuống, mang máu cùng đập xuống đất.===---0o0o0o0---===---0o0o0o0---
 
Back
Top Bottom